Hoa Trắng Thôi Cài Trên ?o Tím

Lâu quá không v? thăm xóm đạo
Từ ngày binh lửa cháy quê-hương
Khói bom che lấp chân tr?i củ
Che cả ngư?i thương nóc giáo-đư?ng.

Mư?i năm trước, em còn đi h?c
?o tím điểm-tô đ?i nử-sinh
Hoa trắng cài duyên trên áo tím
Em còn nguyên vẹn tuổi băng-trinh.

Quen biết nhau qua tình lối xóm
Cổng trư?ng đối-diện ngó lầu chuông
Mổi lần Chúa-nhật em xem lể
Anh h?c bài ôn trước cổng trư?ng.

Thuở ấy anh hi?n và nhát quá
Nép mình bên gác thánh, lầu chuông
?ể nghe khe-khẻ l?i em nguyện
Thơ-thẩn ch? em trước Thánh-đư?ng.

Mổi lần tan lể, chuông ngừng đổ
Hai bóng cùng đi một lối v?
E-lệ em cầu kinh nho-nh?
Thẹn-thùng anh đứng lại không đi.

Sau mư?i năm lẻ, anh thôi h?c
Nức-nở chuông trư?ng, buổi biệt-ly
Rộn-rả từng hồi, chuông xóm đạo
Khi nàng áo tím bước vu-quy.

Anh nhìn áo cưới mà anh ngở
Chiếc áo tang, liệm kín khối sầu
Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Giử làm chi kỷ-vật ban đầu.

Em lên xe cưới v? quê chồng
Dù cách đò ngang, cách mấy sông
Vẫn nhớ bóng vang th?i áo tím
Nên tình thơ ủ kín trong lòng.

Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến-sỉ giử quê-hương
Giử mầu áo tím, cành hoa trắng
Giử cả trư?ng xưa, nóc giáo-đư?ng.

Giặc chiếm lầu chuông, xây ổ súng
Súng gầm rung đổ gạch nhà th?
Anh gom gạch nát, xây tư?ng-lủy
Chiếm lại lầu chuông, giết kẻ thù.

Nhưng rồi ngư?i bạn đồng-song ấy
?ã chết hiên ngang dưới bóng c?
Chuông đổ ban chi?u, hồi vỉnh-biệt
Tiển anh ra kh?i cổng nhà th?.

Hoa trắng thôi cài trên áo tím
Mà cài trên nắp áo quan tài
?iểm-tô công trận bằng hoa trắng
Hoa tuổi h?c-trò, m? thắm tươi.

Xe tang đã khuất nẻo đ?i
Chuông nhà th? khóc, tiển ngư?i ngàn thu
Từ đây, tóc rủ, khăn sô
Em cài hoa trắng trên mồ ngư?i xưa.