ĐẤT DUNG THÂN



Vịt rừng tự nhận là mình có tài cao “bá cháy”, nhưng vì không có người thưởng thức, nên than thở vì trong bụng có đầy tài mà không có dịp để thi thố:

- “Thiên hạ to lớn, không có chỗ để cho tôi đặt chân chăng?”

Đấng tạo hóa nhè nhẹ thở dài:

- “Thiên hạ to lớn, chỗ này không phải nơi để ngươi đặt chân là gì à?”

(Trích: Truyện đồng thoại dành cho người lớn)

Suy tư:

Người kiêu ngạo thì giống như toà nhà cao ốc xây trên cát, nguy hiểm vô cùng, và chẳng có ai muốn ở trong đó bởi vì trước sau nói cũng đổ nhào.

Kiêu ngạo là gì?

Nói nôm na kiểu bình dân là không biết mà phách lối, không học mà đòi dạy người khác…

Tại sao lại có kiêu ngạo?

Cũng nói theo kiểu bình dân là họ học chưa tới nơi tới chốn, họ chỉ mới bước chân đứng nơi thềm cửa nhà đã la lên: “Trong nhà chẳng có chi đáng coi”- họ học chưa tới.

Biết được vài kỷ xảo, học được vài chữ thì đó không phải là biết để kiêu căng, mà người khác nhìn vào cảm thấy thương hại và tội nghiệp cho họ.

Con vịt la to lên: “Trời đất bao la như thế nầy?”.

Người kiêu ngạo cũng như thế: ở đâu họ cũng cảm thấy không xứng đáng cho mình đặt chân, vì họ cho mình trổi vượt hơn các anh em chị em khác!

Người kiêu ngạo là người đáng tội nghiệp nhất, bởi vì họ không biết trời cao đất thấp là gì, mà chỉ biết một vài cái tài vặt của mình mà thôi.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.