Cha chết! Mẹ chết!


Vì hoàn cảnh mục vụ xa xôi nên ít có dịp trở về với mái ấm Mai Hoà thân thương. Nhân dịp người anh em vì hoàn cảnh xa xứ dâng hiến đời mình về lại quê nhà thăm viếng nên anh em lại dắt díu nhau về mái ấm thân thân thương mà anh em đã có thời gian gần gụi.

Đám trẻ thân thương quen thuộc mà anh em chúng tôi có cơ may tiếp xúc, gần gụi nay có vài đứa lớn hẳn, cao khều chứ không còn nhỏ nhoi như ngày xưa nữa. Chúng vui đùa chạy nhảy thật hồn nhiên, thật hạnh phúc trong tình thương của các sơ phụ trách ở đây cũng như tình thương từ nhiều người chung chia với nỗi đau nhiễm bệnh ngặt nghèo. Trên chiếc “bên bập bên” trong mái ấm có một chú bé da dẻ thật hồng hào, mũm mĩm đang hồn nhiên đung đưa. Thấy bé dễ thương quá tôi bèn đến làm quen. Đôi chân nhỏ bé của cháu càng dễ thương hơn trong đôi dép Lào màu vàng mà theo như lời của cháu là của ông ngoại mua cho.

Ngồi cạnh bé một lúc tôi bèn hỏi:
- Con tên gì ?
Bé trả lời:
- Dạ con tên Tuấn Anh.
- Con bao nhiêu tuổi ? Tôi hỏi bé.
- Dạ con 3 tuổi.
Thấy bé thông minh quá tôi lại hỏi tiếp:
- Cha con tên gì ?
- Dạ cha chết !
Tôi tiếp tục:
- Mẹ con tên gì ?
- Dạ mẹ chết !

Tưởng Tuấn Anh nói tên cha tên mẹ của em như bao trẻ em khác nhưng câu trả lời vô cùng đau đớn: cha chết ! mẹ chết !

Hai câu trả lời của Tuấn Anh làm tôi nhói lòng. Chưa kịp học được chữ cha, chữ mẹ nhưng đã biết trả lời với người hỏi thăm mình là “cha chết ! mẹ chết”.

Thật ra Tuấn Anh trả lời như vậy thôi chứ nào bé biết được cái nghĩa của “cha chết - mẹ chết” là gì ? Và Tuấn Anh cũng không cảm được nỗi đau là dường nào khi còn cha còn mẹ. Hiện tại, Tuấn Anh chỉ biết có một điều là được sống chung với các bạn, vui với các bạn và được mọi người yêu thương, chăm sóc, vỗ về. Tuấn Anh cũng nào biết được mình đang mang trong mình căn bệnh chết người do cha mẹ bé để lại. Một ngày nào đó gần đây Tuấn Anh cũng sẽ về với Chúa như thiên thần nhỏ Martinô Dũng đã về với Chúa gần một năm. Dù cố gắng, dù giành giật mạng sống nhưng căn bệnh thế kỷ sẽ lấy mạng của Tuấn Anh khi sức đề khác của bé đã không còn.

Đâu phải chỉ mình Tuấn Anh rơi vào tình cảnh “cha chết - mẹ chết” như em trả lời với tôi nhưng tất cả đám trẻ trong trung tâm Mai Hoà này đều đồng thân đồng phận như em. Xã hội nào chỉ có Mai Hoà cưu mang những mảng đời “cha chết - mẹ chết” như thế này. Còn đó nhiều và nhiều mái ấm cũng như trại mồ côi đang cưu mang những mảng đời “cha chết - mẹ chết”.

Tiếp tục nhìn đám trẻ vui đùa nơi những chiếc cầu tuộc, xích đu mà lòng tôi làm sao ấy ! Tại sao xã hội lại có những con người như thế này ? Tại sao lại có những đứa trẻ “cha chết - mẹ chết” như thế này ?
Chẳng biết đổ lỗi cho ai nhưng trong thực tế Xã hội và Giáo Hội phải gánh hậu qủa vô cùng bi thương này.

Cần lắm để xây dựng một đất nước “Công bằng – văn minh – giàu mạnh” nhưng cũng cần lắm xây dựng một đất nước bớt đi những tệ nạn của xã hội. Cần lắm xây dựng một xã hội có một nền đạo đức chuẩn mực, cần lắm xây dựng một xã hội sống chân lý và sự thật.

Qua các phương tiện thông tin đại chúng, những ngày gần đây nổi cộm lên những băng cướp nhí tuổi 9X. Tại sao có những băng trộm cướp 9X này ? Phải chăng là đời sống luân lý, đời sống của gia đình ngày nay không còn như trước nữa.
Tưởng chừng xã hội giàu có, phát triển thì sẽ giảm bớt những trẻ con không cha không mẹ nhưng nào ngờ ngày càng nhiều vì xã hội ngày càng tăng những người vô trách nhiệm. Đừng bao giờ chăm chú vào cái phồn vinh bên ngoài của xã hội. Những đứa trẻ “cha chết - mẹ chết” như Tuấn Anh, như các em ở mái Ấm Mai Hoà và nhiều mái ấm khác vẫn là tiếng kêu ai oán của những con người chỉ chăm chăm chú chú đến danh, đến quyền và đến lợi.

Trên xe về lại tu viện, hình ảnh của những con người nghèo, những con người bất hạnh như Tuấn Anh chiều nay trong mái ấm lại cứ râm ran được anh em ôn lại.

Không còn dịp để sống những kỷ niệm xưa ở vùng đất thép cằn cỗi này của thời tu học nhưng người nghèo, người tất bạt cô thế cô thân vẫn sống chung quanh mỗi người chúng ta. Chuyện quan trọng là chúng ta có nhận ra sự hiện diện của họ trong cuộc đời của chúng ta và chúng ta có nhiệt huyết để sống với họ hay không mà thôi.

Giờ kinh tối đêm nay, anh em lại chung chia lời thầm thì xin Chúa ban ơn cho mọi người để cuộc sống lấy lại thăng bằng, lấy lại đạo lý để xã hội cũng như Giáo hội bớt đi những người lâm vào thảm cảnh “cha chết - mẹ chết” như Tuấn Anh mà chúng tôi gặp gỡ chiều nay.

Anmai, CSsR