Căn phòng vắng một ngư?i
Bỗng trở nên trống vắng
Không còn gì ấm cúng
Không còn gì vui tươi
Bữa ăn vắng một ngư?i
Tìm đâu ra mùi vị
Khói cơm cay mắt thế
Bây gi? em mới hay
Hun hút hai hàng cây
Gió thổi dài ngơ ngác
Thành phố vắng một ngư?i
?ư?ng không ai dạo chơi

Một ngư?i mang đi hết
Bao nhiêu là thông minh
Chẳng còn ai hóm hỉnh
Ai cũng đ?u nhạt tênh
Tấm ván nằm chông chênh
Sao rơi như nước mắt

Lòng em nghiêng v? anh
?ể tháng ngày vắng ngắt
?i d?c dài đất nước
Không còn ai đón đưa
Không còn ai ch? đợi
Không ai mà viết thư
Dẫu bao nhiêu bài thơ
Chỉ mình em đau xót
Một mình như trái đất
Em bây gi? không anh…
SƯU TAM