Results 1 to 2 of 2

Thread: Tôi thực sự thấy bế tắc

  1. #1
    Member
    Join Date
    May 2005
    Posts
    30

    Default Tôi thực sự thấy bế tắc

    Tôi và Ng?c có một tuổi thơ thật đẹp. Gia đình chúng tôi là hàng xóm của nhau. Bố mẹ tôi và bố mẹ Ng?c lại là những ngư?i làm cùng một cơ quan nữa. Hai bên gia đình đối xử rất tốt với nhau, lúc hoạn nạn cũng như lúc sum vầy.

    ?ặc biệt bố mẹ Ng?c rất thương mến tôi, coi tôi như con gái trong nhà của h?. Lớn lên, mỗi đứa chúng tôi đ?u h?c hai trư?ng đại h?c. Tôi theo ngành báo chí và ngoại ngữ, còn Ng?c theo h?c ngoại thương và quản trị. Tình yêu đến với chúng tôi cũng giống như những ngư?i yêu nhau khác.

    Từ bé, tôi đã là một con bé yếu đuối, động việc gì cũng khóc. Vì thế ở bên anh lúc nào tôi cũng có cảm giác được anh che chở. Ng?c là chàng trai mà rất nhi?u cô gái yêu thích, anh thông minh, có nhi?u tài lẻ, cao ráo và đặc biệt chơi thể thao rất gi?i.

    Những tháng ngày sinh viên là những buổi chi?u chúng tôi ch? nhau ở cổng trư?ng, rồi rong ruổi trên những con đư?ng đẹp của Hà Nội. Tôi và Ng?c từng ao ước v? một gia đình nh?, Ng?c đã chăm sóc cho tôi bằng một tình yêu nồng nàn, lãng mạn và cả hai gia đình đ?u ủng hộ cho tình cảm của chúng tôi.

    Ra trư?ng, với sự nỗ lực và một chút may mắn, tôi và Ng?c đ?u có chỗ làm ổn định với mức lương tương đối ở hai cơ quan cao cấp. Trước khi tôi nhận được h?c bổng đi Nhật 1 năm (đó là vào tháng 9/2003), gia đình Ng?c đã sang nói chuyện với gia đình tôi và ý định khi nào tôi v? nước thì chúng tôi sẽ làm đám cưới.

    ?ến tận bây gi? tôi biết mình vẫn còn yêu Ng?c ghê gớm, tưởng chừng như không thể xa nhau được một ngày thì trong tôi nỗi đau vẫn đang hành hạ. Và cách hôm đi hai ngày, tôi đã nguyện hiến dâng cho anh ấy.

    Những ngày xa nhau không làm tình yêu của chúng tôi giảm sút đi mà càng làm chúng tôi thấy không thể thiếu nhau được. Khi tôi ở Nhật, Ng?c đã hai lần sang thăm tôi và tôi đã ôm chầm lấy Ng?c để khóc cho bớt những ngày mong nhớ.

    Chúng tôi đã gom góp ti?n để dành mua một căn nhà, và Ng?c đã trang trí như những gì chúng tôi thư?ng mơ ước. Khi tôi mở cánh cửa thì tôi không tin nổi vào mắt mình. Ng?c và một ngư?i đàn ông đang làm cái chuyện đó. Làm trong ngôi nhà mà chúng tôi dự định sẽ cưới.

    Tôi trơ mắt và đứng sững như tr?i trồng. Những ngày sau đấy, tôi luôn bị ám ảnh ghê gớm. Tôi không thể làm được việc gì, tôi suy sụp và đêm thì tôi gần như thức trắng. Tôi khóc rất nhi?u và tôi thực sự hoảng loạn.

    Ng?c đã không giải thích gì với tôi. Anh chỉ im lặng. Và hành động của chúng tôi trước mặt m?i ngư?i vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Cả gia đình tôi và gia đình Ng?c đ?u chưa biết chuyện này. ?i?u tàn nhẫn với tôi là Ng?c thú nhận anh đã cố gắng thoát ra kh?i chuyện này nhưng không được. Tôi thắc mắc thì anh trả l?i chuyện này diễn ra 6 tháng trước khi tôi v? nước.

    Tôi khuyên Ng?c đến bác sĩ nhưng bệnh không tiến triển. Ban ngày tôi theo Ng?c để quản lý anh, hay nói cách khác, có sự hiện diện của tôi, Ng?c sẽ ki?m chế được thứ tình cảm ấy. Những ngày nghỉ, tôi không muốn Ng?c đi với ai, tôi kiểm soát các số điện thoại và chỉ muốn anh ở cạnh tôi và gia đình. Tôi cẩn thận với những l?i tôi nói, việc tôi làm để tránh cho anh bị tổn thương. Tôi hy v?ng gia đình có thể làm anh thức tỉnh. Còn khi đêm v?, khi một mình đối diện với chính mình, tôi lại bị những hình ảnh ấy tra tấn, tôi đau xót cho tình yêu của mình.

    Ng?c đã khóc với tôi, anh cũng dằn vặt và đau khổ vì những hành động này. Tuần trước, Ng?c đã thú nhận bởi anh không muốn giấu tôi thêm nữa, khi không có tôi (có thể trong gi? làm việc hoặc ban đêm) thì Ng?c vẫn đi làm cái chuyện đó. Và chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi và ý chí của Ng?c.

    Tôi thấy đất tr?i như sụp đổ dưới chân tôi một lần nữa. Tôi cố gắng làm m?i chuyện nhưng dư?ng như cả tôi và Ng?c đ?u không làm được. Tôi bất mãn với bản thân mình. Thà rằng Ng?c là ngư?i hư đốn, Ng?c không tự nhận thức được thì tôi sẽ cho Ng?c là kẻ không ra gì. Nhưng tôi thấy mình vẫn còn yêu Ng?c nhi?u lắm, tôi không muốn Ng?c tiếp tục bị sa lầy như vậy.

    Có phải bệnh này không chữa được không, có phải bệnh này có rất nhi?u ngư?i bị mắc là do cơ thể, là do tâm lý không? Tôi cũng đã tìm hiểu một số tài liệu và tôi thấy Ng?c không bị khuyết tật gì. Tôi cũng không thể b? Ng?c được, tôi cũng không biết phải làm như thế nào bây gi? nữa.

    Hãy cho tôi một l?i khuyên, hãy giúp tôi với bởi tôi vẫn còn thương và yêu anh ấy rất nhi?u.

  2. #2
    Senior Member TR4ever's Avatar
    Join Date
    Feb 2005
    Location
    Trên Không Trăng...........
    Posts
    264

    Default

    hello..
    Theo TR thấy thì không biết có phải Ng?c thật bị chứng bận ấy hay không?? cũng có thể anh ta chỉ muốn thử để coi cảm giác ra sao??? bây gi? có nhi?u ngư?i giả tạo đồng tình luyến ái lắm.
    Theo TR thấy, chị hãy nên khuyên ngủ anh ấy đi khám bác sĩ, vì đó là đi?u cần thiết... cho dù chị đã trót trao thân cho anh ấy, chị có tin tưởng anh áy, nhưng không biết ngư?i đàn ông kia đã làm những gì với bao nhiêu ngư?i, và có lây cho anh Ng?c hay cho chị hay không??
    Thứ 2, chị nên bình tình, tìm hiểU thật sự đó là c hính con ngư?i anh ta, hay anh ta chỉ vì ham muốn nhức th?i... Cũng có thể anh ta là một ngưỜi bisexual ( vừa thích đàn ông và đàn bà ), hay cũng có thể vì ham muốn và bị dụ dỗ cho nên anh ta làm những chuyện đó.
    Bây gi? đi?u chị có thể làm là an ủi và tìm hiểu anh ta nhi?u hơn vậy thôi... Vì có lẽ anh ta bây gi? là giống như sex addiction ( ham muốn tình dục ) nhi?u hơn.
    TR sẽ tìm hiểu việc này hơn và cho chị rõ , chúc chị có thêm nghị lực và sáng xuốt...
    TR
    Love = You & Me

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts