ĐỊNH MỘT ĐÀNG LÀM CHẰNG MỘT NẺO



Quý Lương đi du ngoạn bên ngoài, vừa đúng lúc gặp một người quen đánh xe đi nhanh lến phía bắc, Quý Lương vẫy tay với anh ta, và hỏi anh ta đi đâu vậy.

Người bạn rất là phấn khởi nói với Quý Lương: “Tôi muốn qua nước Sở đi du lịch.”

Quý Lương cảm thấy không hiểu ra sao cả, bèn nói: “Nước Sở ở phía nam, sao anh lại đi về phía bắc ?”

- “Đừng có lo ! Ngựa của tớ là loại ngựa tốt thượng đẳng đó, chạy rất là nhanh”, ngữ khí của anh ta đầy tự đắc và tự mãn.

Quý Lương dở khóc dở cười, nói: “Ngựa của anh tuy tốt, nhưng đường của anh đi không phải là đường qua nước Sở !”

- “Yên tâm, tôi có đủ tiền đi du lịch mà !”

- “Tiền đi du lịch có nhiều, nhưng phương hướng không đúng, thì cuối cùng cũng không thể đến được nước Sở.”

- “Không sao cả, người đánh xe của tôi rất có bản lãnh, không ai bì được.”

Rốt cuộc người bạn của Quý Lương không nghe lời khuyến cáo của ông ta, cứ kiên trì đánh xe nhắm phía bắc mà tiến để đi đến nước Sở ở phía nam.

(Chiến quốc sách: Ngụy sách)

Suy tư:

Đường đi của người Ki-tô hữu ở thế gian này là đường đi lên: đi lên thiên đàng, đi lên Nước Trời, đi lên cùng Cha là Đấng ngự trên trời, đi lên thiên đàng để sum họp hưởng phúc với Chúa Giê-su, Đức Mẹ Maria, các thiên thần và các thánh nam nữ...

Không ai muốn đi Hà nội ở phía bắc mà lại nhắm hướng Sài Gòn phía nam mà đi, vì như thế là sai phương hướng. Phương tiện càng hiện đại thì khoảng cách càng xa, lãng phí cả tiền bạc, sức lực, thời gian và vật chất mà không đem lại ích lợi gì.

Có một vài người Ki-tô hữu muốn đi lên thiên đàng nhưng lại nhắm hướng đi xuống hỏa ngục, nếu có người nhắc nhở thì họ nói cách tự đắc tự mãn rằng:

- Tôi vẫn đọc kinh hằng ngày. Nhưng hằng ngày vẫn vu oan giá họa cho người khác.

- Tôi vẫn đi lễ mỗi chủ nhật. Nhưng vẫn cứ vợ lớn vợ nhỏ và bồ nhí hàng tá.

- Tôi vẫn đóng góp việc thiện cho nhà thờ. Nhưng vẫn cứ cho vay ăn lời cắt cổ người nghèo.

- Tôi vẫn ăn chay mỗi ngày thứ sáu trong tuần. Nhưng vẫn đàng điếm nhậu nhẹt quắc cần câu những ngày khác...

Đọc kinh, đi dự thánh lễ, làm việc thiện hoặc là ăn chay hay là làm bất cứ việc tốt nào khác, thì đó là những phương tiện mà Thiên Chúa ban cho chúng ta, để chúng ta nhắm hướng lên trời mà đi. Nhưng dùng những phương tiện đó để che giấu làm mất phương hướng đi lên thiên đàng của mình là chuyện bất bình thường, lãng phí ơn sủng của Thiên Chúa ban cho, bởi vì không một người Ki-tô hữu nào muốn lên thiên đàng mà lại nhắm hướng hỏa ngục mà đi.

“Đi một đàng làm chằng một nẻo” là như thế, vừa uổng công lao sức lực của mình, vừa lãng phí ân sủng của Thiên Chúa ban cho. Uổng thật !
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.