CỎ QUÊN SẦU


Cỏ quên sầu (hoa vong ưu) chính là “cỏ tuyên hoa vàng萱草” dùng làm cảnh, “cỏ tuyên萱草” trước đây viết là “huyên諼”, “huyên諼” có nghĩa là quên. Trong kinh thư có viết chi tiết một câu chuyện: là có một bà vợ vì thương nhớ chồng đi chinh chiến mà ưu sầu, nên muốn nơi chỗ bà ở là bắc đường[1] trồng cỏ tuyên vàng, để thưởng thức hoa mà quên đi ưu sầu, cho nên người xưa nhờ đó mới biết là cỏ tuyên hoa có thể làm cho người ta quên ưu sầu.

Trương Hoa thời Tây Tấn cũng nói là nếu ăn cỏ tuyên hoa cũng làm cho người ta vui vẻ khoái lạc, quên đi ưu sầu phiền muộn, cho nên lại gọi nó là “cỏ quên sầu”, lại còn nói, khi mang thai mà đội hoa cỏ tuyên thì rất dễ dàng sinh con trai, cho nên lại gọi nó là “cỏ hợp với con trai”.

Ngoài ra, nó có những sợi tơ dài có đủ màu vàng hoàng kim, cho nên cũng gọi nó là hoa cải vàng, hoa kim thêu.

(Thư kinh)

Suy tư:

Thời nay vì thời đại kim tiền và hưởng thụ, cho nên con người ta thường có những ưu phiền lo lắng, như: nghèo khó, thất nghiệp, thất tình, bệnh hoạn, tật nguyền nơi thân xác, đau khổ trong tâm hồn.v.v...cho nên con người ta thường tìm đến rượu để giải sầu, tìm đến xì ke ma túy để quên đi đời cay đắng bội bạc. Thế nhưng thân xác ngày càng tàn tạ vì rượu vì ma túy mà sầu lại quên không được, tâm hồn ngày càng nặng nề những suy nghĩ mà nỗi buồn cũng không giải quyết được.

Vì quên không được tình đầu nên có nhiều người thất tình; vì công ty nhiều việc không giải quyết được nên có những ông giám đốc chán đời tự tử; vì gia đình không có yêu thương hạnh phúc nên chồng tìm rượu và gái để quên, nên vợ lao vào cuộc đỏ đen để giải sầu và cuối cùng thì mất tất cả.

Người Ki-tô hữu cũng có những ưu sầu phiền não trong cuộc sống, nhưng họ không tìm rượu để quên, không tìm xì ke ma túy để giải sầu, nhưng họ tìm đến với Chúa Giê-su Thánh Thể, họ đem những ưu phiền và đau khổ phó thác cho Ngài với tất cả tin yêu và hy vọng, nhờ đó mà họ được bình an trong tâm hồn, mặc dù họ không quên được những người gây đau khổ cho mình, nhưng họ vẫn cứ cầu nguyện cho những người ấy.

Quên không được tình yêu đầu đời, quên không được những đau khổ, quên không được người hại mình, thì nhớ cầu nguyện cho họ và phó thác tất cả trong tình yêu của Thiên Chúa.

Đó chính là người khôn ngoan vậy.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
[1] Bắc đường là nơi ở của phụ nữ thời xưa, thường là yên tịch ẩm ướt, thích hợp với loại cỏ tuyên vàng mọc.