B. Tình liên đới cùng sứ mệnh.


Sứ mệnh của linh mục theo thánh Công Đồng Vatican II là “Vì được tham dự chức vụ của các Tông Đồ theo phận vụ mình, nên các linh mục được Thiên Chúa ban ơn sủng để làm thừa tác viên của Chúa Giê-su Ki-tô giữa muôn dân, và thi hành chức vụ thánh rao giảng Phúc Âm để muôn dân được trở nên hiến lễ đẹp lòng Chúa và được Thánh Thần thánh hóa (1) , chính vì với sứ mệnh cao cả ấy mà các linh mục được sai đến với muôn dân, đặc biệt là các cộng đoàn giáo xứ.

Sứ mệnh này càng được nổi bật hơn khi linh mục thi hành chức vụ mục tử tại giáo xứ của mình, ngài như một người cha gia đình biết chăm nom cho con cái của mình, ngài biết đứa con nào đau ốm bệnh hoạn để đặc biệt săn sóc, ngài luôn hỏi han động viên những đứa con mạnh khỏe của mình biết vươn lên thành những con người tốt của xã hội và Giáo Hội; ngài cũng là một chủ nhà biết quản lý gia nghiệp mà Thiên Chúa –qua Giáo Hội- đã trao phó cho mình, trong đó có cộng đoàn các nữ tu phục vụ cùng với sứ mệnh mà Chúa Giê-su đã trao cho họ: trở nên ánh sáng cho thế gian và muối cho đời.

Các nữ tu đến phục vụ trong giáo xứ của ngài, ngài hết sức quan tâm và làm sao cho các nữ tu này có một cuộc sống xứng với đời sống tận hiến của họ, nhất là để các nữ tu khi tự nguyện phục vụ trong giáo xứ của ngài, không cảm thấy bị áp lực vì cha sở không những lạnh nhạt với họ, mà còn tỏ ra bất cần họ qua những thái độ và lời nói, đôi lúc không tôn trọng các nữ tu là những người cũng như mình: đã tận hiến đời mình cho Thiên Chúa, để phục vụ Ngài qua tha nhân, mà cụ thể là các giáo dân trong giáo xứ của ngài. Bởi vì, sứ mệnh của các nữ tu không khác gì sứ mệnh của cha sở, nghĩa là các nữ tu cũng được Chúa Giê-su trao cho sứ mệnh rao giảng Phúc Âm cho mọi người, chiếu theo tôn chỉ và mục đích của hội dòng, bởi vì có những người tự ý không kết hôn vì Nước Trời (Mt 19, 12b), họ chính là những người dâng mình làm tôi tớ Chúa, họ chính là các tu sĩ nam nữ cũng như các linh mục vậy. Sứ mệnh này của các nữ tu cũng đã được thánh Công Đồng Vatican II xác định và khen ngợi: “Vì thế, thánh Công đồng công nhận và khen ngợi nam nữ tu sĩ sống trong tu viện, trường học, bệnh viện hoặc trong các xứ truyền giáo, đang trang điểm Hiền Thê Chúa Giê-su bằng tấm lòng khiêm tốn và kiên trung trong sự tận hiến và quảng đại phục vụ mọi người dưới muôn vàn hình thức” (2) .

Tình liên đới trong sứ mệnh rao truyền Lời Chúa cho mọi người này, làm cho các linh mục –nhất là cha sở- có bổn phận coi các nữ tu đang phục vụ trong giáo xứ của mình như là những nguời cộng tác đắc lực trên cánh đồng truyền giáo, mà không cần phải lựa chọn coi họ là người thuộc hội dòng nào, là người miền Bắc, miền Trung hay miền Nam, hoặc là tu hội nào để đón nhận đến trong giáo xứ của mình.

Cùng chung sứ mệnh rao giảng Lời Chúa cho mọi người, nhưng có một vài nơi cha sở không đối xử tốt với các nữ tu đang làm việc trong giáo xứ của mình, các ngài coi nữ tu ngang hàng với mọi giáo dân, và có khi với thái độ lạnh nhạt và kẻ cả của các ngài, mà giáo dân hiểu lầm rằng nữ tu chỉ là những con người đến để phục vụ giáo xứ, là người giúp việc cho cha sở, là để cha sở sai khiến trong các việc của nhà thờ nhà xứ. Có một vài nữ tu than phiền rằng cha sở của giáo xứ mà họ đến phục vụ quá nóng tính và hay la mắng họ, bởi vì có những lúc vì bận công việc học hành, hoặc trong cộng đoàn có những công tác mà họ chưa đến nhà xứ kịp thì cha sở lớn tiếng nạt nộ; có một vài nữ tu cảm thấy chán nản không muốn đến nhà thờ phục vụ vì ngại gặp cha sở, bởi vì ngài “không phân biệt được” giữa các nữ tu và những giáo dân nữ khác, nghĩa là ngài to tiếng nạt họ ngay giữa chỗ đông người...

Không một ai phủ nhận công lao của các nữ tu phục vụ trong giáo xứ, khi giáo dân thấy các em nhỏ trong giáo xứ dâng hoa rất đẹp, ca đoàn hát hay và các đoàn thể hoạt động sôi nổi nhiệt thành, tất cả đều có bàn tay cộng tác của các nữ tu đang phục vụ trong giáo xứ. Cha sở không thể một mình mình làm cho giáo xứ phát triển toàn diện, nhưng ngài cần phải có nhiều bàn tay cộng tác; ngài cũng không thể một mình xây dựng các đoàn thể trong giáo xứ, nhưng ngài cần có những tâm hồn nhiệt thành cộng tác, mà nhiệt thành và trung thành phục vụ nhất đối với các đoàn thể chắc chắn là không ai hơn được các nữ tu trong giáo xứ của mình. Bởi vì đó chính là sứ mệnh của các nữ tu đang phục vụ trong giáo xứ, sứ mệnh trở thành muối cho đời và ánh sáng cho người này cần đáng được các cha sở đồng cảm, chia sẻ và nâng đỡ mà không đòi hỏi một điều kiện nào khác.

Giáo Hội –qua mọi thời đại- luôn trân trọng những ơn gọi tận hiến để phục vụ Thiên Chúa qua con người của những tâm hồn quảng đại nhiệt thành, mà cha sở là người đại diện Giáo Hội cách hữu hình nhất tại giáo xứ của mình, ngài cần phải bày tỏ lòng quý mến này với các tu sĩ nam nữ đang phục vụ cách vô vị lợi trong giáo xứ mà mình đang coi sóc, và coi đó như là một ân huệ lớn lao mà Thiên Chúa đã ban cho giáo xứ của mình. Bởi vì như thánh Phao-lô tông đồ đã nói: “Có nhiều việc phục vụ khác nhau, nhưng chỉ có một Chúa. Có nhiều hoạt động khác nhau, nhưng vẫn chỉ có một Thiên Chúa làm mọi sự trong mọi người”( 1 Cr 12, 4-6), cho nên cha sở càng hiểu rất rõ rằng, việc phục vụ của các nữ tu trong giáo xứ cũng là một sứ mệnh quan trọng và cao cả như sứ mệnh của chính mình vậy, tức là rao giảng Lời Chúa cho mọi người bằng việc thực hành các công việc trong giáo xứ như giặt khăn thánh, tập hát, dạy giáo lý, hướng dẫn các hội đoàn.v.v...và các ngài càng tâm đắc hơn nữa khi suy tư đến lời dạy của Chúa Giê-su: “Ai đón tiếp một ngôn sứ, vì người ấy là ngôn sứ, thì sẽ được lãnh phần thưởng dành cho bậc ngôn sứ; ai đón tiếp một người công chính, vì người ấy là người công chính, thì sẽ được phần thưởng dành cho bậc công chính” (Mt 10, 41), mà các tu sĩ nam nữ đang phục vụ trong giáo xứ của các ngài không phải là ngôn sứ của Tân Ước, không phải là người công chính sao ? Chắc chắn các nữ tu đang phục vụ tại giáo xứ là những ngôn sứ sống động trong việc rao giảng Lời Chúa cho tha nhân, bởi vì chỉ có những ngôn sứ chất chứa Lời Chúa trong lòng mới hăng say phục vụ, và chỉ có những nữ tu mới phục vụ tha nhân cách vô vị lợi mà thôi mà thôi.

Các đức tính nhân bản thì có nhiều, nhưng nơi các nữ tu đang giúp xứ có hai đức tính trổi vượt mà chúng ta –cha sở cũng như giáo dân- phải trân trọng và coi đó món qùa mà Thiên Chúa gởi đến cho giáo xứ mình, đó là:

- Phục vụ vô vị lợi.

- Tính nhẫn nại.

(còn tiếp)

-------------------------------------

(1) Sắc lệnh về “Chức vụ và đời sống các linh mục”, chương 1, 2.

(2)Công đồng Vat. II. “Hiến chế Tín Lý về Giáo Hội”, chương 48.


Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.