Lạy Phật Không Thể Thành Phật
Ngày 14-9-1987
Trung Tâm Tịnh Tọa Vô Lượng Quang
Tu hành thật ra có pháp truyền , nhưng sau khi truyền pháp quý vị có thể tiếp thụ được không ? Có thể nuôi dưỡng cho nó lớn không ? Có thể xử dụng cái kho tàng của quý vị không ? Đó mới thật là cái vấn đề . Từ xưa , các vị đại sư truyền pháp rất thận trọng , phải quan sát trước , xem xét thử người này có thể tiếp nhận được pháp môn không ? Nếu tiếp được họ mới truyền cho , nếu không sẽ bị đuổi đi .
Tuy nhiên đời này được gọi là thời mạt pháp , cho nên các đại sư có phần dễ dãi , khoan dung hơn , nên bất cứ người nào đến cầu xin , họ cũng đều truyền cho . Riêng Sư Phụ nhận thấy điều này , truyền pháp cho một người không có gì sai cả , người ấy cũng nhận được phước báu , tuy nhiên có những người không thành tâm họ chịu không nổi , ra ngoài nói điều càn quấy , pháp môn chưa học được gì , đã ra ngoài nói với người khác , cùng với họ bàn về pháp môn của Sư Phụ , nói pháp môn này là ngoại đạo hay là nội đạo , cái thể nghiệm này có thật không hay là giả ?
Thật hay giả , chính họ cũng không biết , các pháp sư khác cũng không biết trả lời sao . Bởi vì cái thể nghiệm của mỗi pháp môn khác nhau , mỗi đẳng cấp cũng không giống nhau , thể nghiệm của cá nhân cũng khác nhau , những pháp sư chưa đạt được khai ngộ , nói cho họ nghe họ cũng không hiểu , còn những người gọi là pháp sư đã khai ngộ , bởi vì học những pháp môn khác cũng không thể nào giải quyết được vấn đề của những kẻ loạn ngôn này . Thật ra mà nói chúng sanh rất khó độ , không phải là các đại sư không muốn truyền pháp cho chúng sinh , nhưng vì truyền pháp cho họ cũng không có công dụng nhiều , cũng như đem châu báu cho trẻ nhỏ , chúng nó sẽ đem châu báu này đánh đổi lấy bánh kẹo thôi .
Lúc Sư Phụ còn nhỏ , được mẹ cho rất nhiều đồ quý giá , Sư Phụ đem những thứ này bán đi , trẻ con khi đem đồ quý bán đi thì rất rẻ , rồi lấy tiền để mua thức ăn cho các bạn ăn . Đối với Sư Phụ , đem thức ăn cho người ta ăn còn tốt hơn là giữ châu báu , nhưng đối với mẹ của Sư Phụ , châu báu rất quan trọng và rất có giá trị . Lúc ấy Việt Nam đang có chiến tranh , nên giữ một ít để phòng thân , để lỡ khi xẩy ra chuyện gì , tìm không được cha mẹ thì đem những đồ vật này bán đi để tự cứu lấy mình . Nhưng lúc ấy Sư Phụ chẳng cần chú ý đến điều này , hầu hết những trẻ con khác cũng vậy , nếu cho chúng những đồ vật quý giá , chúng sẽ đem đi bán và mua bánh kẹo .
Tất cả các chúng sinh đều là Phật , tuy nhiên nói cho họ nghe điều này , họ cũng không tin . Một số lớn người ta thích đi lạy những ông Phật gỗ , cầu Phật vị lai , hoặc Đức Phật Di Lặc hay những vị Phật quá khứ . Phật Thích Ca Mâu Ni đã nhập niết bàn hơn hai ngàn năm về trước , nhưng chúng sinh thích cầu khẩn , còn các vị Phật chưa thành họ cũng thích chờ đợi , còn những vị Phật hiện tại họ không muốn tưởng đến , Phật của chính mình họ cũng chẳng muốn tin , cho nên rất kà phiền .
Bởi vì cái ngã chấp của chúng sinh rất lớn , học được điều gì cũng ghi lại vào đầu , nghĩ rằng điều gì mình nghĩ cũng là đúng nhất , khi một người nói không giống đạo lý của họ , họ liền không tin . Đại đa số người đều cho rằng niệm Phật , niệm Phật , niệm Phật là tốt nhất . Nếu như có một người nào bảo rằng niệm Phật là không đúng , làm sao họ có thể tin được . Họ sẽ nghi ngờ và sẽ hạch hỏi rằng tại sao người ấy không nói cùng một giáo lý của đại chúng .