Pháp Quán Âm Ðã Biến Ðổi Tôi
Do Sư Huynh Yang Guang , Trung Quốc
Trước khi tu Pháp Môn Quán Âm , tôi đã bỏ hết tất cả năng lực để thỏa mãn cho bằng được những ham muốn của tôi về tiền tài danh vọng . Tôi nắm lấy mọi cơ hội có thể được để quảng cáo cho chính mình hoặc để được "nổi" hơn người khác . Dù chỉ là một lợi ích nhỏ trong công việc hay trong đời sống bên ngoài , tôi cũng cố gắng lấy lòng những người ở địa vị cao để được nổi bật và đem danh dự về cho tổ tiên dòng họ . Tuy nhiên , hành hạ đầu óc hàng ngày như thế để đeo đuổi sự thành công , đã trở thành một gánh nặng trong cuộc đời . Không những vậy , tôi lại còn ham phái nữ . Khi còn trẻ tôi đã thích nhìn gái đẹp và thường hay chìm đắm trong những chuyện tình tưởng tượng . Ðôi khi trí tưởng tượng của tôi trở thành ngông cuồng , điên dại và tôi không thể ngưng lại được . Tôi vẫn biết rằng điều đó là không tốt , và nó đã thành mối đe dọa đối với hạnh phúc gia đình . Nhưng tôi không thể bỏ được .
Một lần tôi về thăm gia đình , cha mẹ tôi nói với tôi rằng có một vị Sư tên là Thanh Hải , dạy Pháp Môn Vô Thượng có thể giải thoát con người và mang họ lên quả vị Thánh Nhân . Ðiều này làm tôi phải ngạc nhiên . Qua ảnh hưởng của cha mẹ tôi từ thuở nhỏ , tôi có đọc một vài quyển kinh Phật Giáo và đã có tập các loại Khí Công . Nhưng tôi chưa hề nghe đến một pháp môn nào có cái tên "Vô Thượng", huống chi là một vị Thầy gọi là "Vô Thượng".
Với kiến thức hẹp hòi , tôi đã đấu trí với cha mẹ tôi . Dù rằng không tin , không biết chắc chắn , nhưng tôi cũng tò mò và bắt đầu đọc quyển "Tức Khắc Khai Ngộ", vì tôi muốn biết Thanh Hải Vô Thượng Sư đã nói gì trong sách . Khi bắt đầu đọc , tôi không thể nào bỏ xuống , vì giáo lý của Ngài đã bắt đầu làm tôi ngộ ra trong rất nhiều khía cạnh . Sau cùn g, tôi đã nhận thức được rằng dù cho địa vị có cao như thế nào , tiền bạc có nhiều bao nhiêu , sau khi chết chúng ta cũng chỉ còn một nắm xương tàn trong mộ . Sau một cuộc đời ngắn ngủi , chúng ta cũng không thật sự biết mình là ai , tại sao đến đây , và rồi sẽ về đâu . Chúng ta bỏ cả một cuộc đời và năng lực vào việc theo đuổi tiền tài , danh vọng hoặc để được "nổi" trên các đồng nghiệp , rồi cuối cùng , khám phá ra rằng chúng ta đã uổng phí cả một đời người cho những việc không tồn tại hoặc thậm chí không bao giờ hiện hữu . Thật sự , mục đích chính của cuộc đời là để tìm một con đường đưa đến sự vĩnh hằng , để thể nghiệm được thế giới của Chân Lý thánh thiện , và để được giải thoát .
Giáo Lý của Thanh Hải Vô Thượng Sư đã làm cho tôi khai ngộ , trí huệ của Ngài đã làm cho tôi vững lòng tin , và tôi quyết định tu Pháp Quán Âm . Nhưng buổi đầu tôi đã do dự vì giới luật chỉ định rằng một người phải trường chay thì mới được thọ pháp . Tôi lo rằng việc ăn chay sẽ gây khó khăn cho tôi trong vấn đề giao thiệp với người khác , và làm cho tôi mất nhiều cơ hội có tiền và địa vị cao . Vì vậy quý bạn có thể tượng tượng là tôi phải phấn đấu như thế nào ! Tuy nhiên , sự dằn vặc trong tôi ngày càng thuyên giảm . Sau cùng tôi đã quyết định ăn chay suốt đời và tu Pháp Quán Âm .
Từ khi thọ Pháp Môn Quán Âm , tôi trở thành một con người hoàn toàn khác hẳn . Một nhân vật khao khát tiền tài danh lợi đã biến mất . Ước vọng quảng cáo chính mình và được vượt lên tất cả mọi người cũng không còn nữa . Tánh mê phái nữ của tôi cũng đã giảm thiểu rất nhiều , điều này đã làm cho hôn nhân của tôi bền vững và mang lại sự êm đềm , hạnh phúc trong gia đình . Mới đầu những đổi thay này đã làm cho tôi rất ngạc nhiên . Lực lượng nào đã biến đổi tôi như vậy ? Những cải biến tính tình tuy đột ngột nhưng rất tự nhiên . Bây giờ tôi đã biết được rằng đó là nhờ lực lượng của Sư Phụ và Tình Thương của Thượng Ðế . Chỉ có qua việc tu Pháp Môn Quán Âm và câu thông với lực lượng vạn năng của Thượng Ðế , những tánh tình nhu nhược và những thói quen tật xấu của chúng ta mới có thể được cải biến một cách tốt đẹp .
Quan trọng hơn nữa , Pháp Môn Quán Âm còn có thể giải thoát chúng ta ra khỏi vòng sanh tử , và cho chúng ta trí huệ tột cùng . Không cái gì - dù là danh vọng , giàu sang hay người khác phái - có thể thay thế được cảm giác mãn nguyện , hoan hỷ và niềm tĩnh lặng có được qua Pháp Thiền Quán Âm . Phần thưởng lớn nhất mà tôi có được trong đời là biết Thanh Hải Vô Thượng Sư và tu Pháp Quán Âm . Cuộc đời tôi bây giờ tràn đầy ý nghĩa , thay vì uổng phí . Có một thành ngữ nói rằng : "Ta có thể thay sông đổi núi , nhưng không thể thay đổi được lòng người." Nhưng tu Pháp Môn Quán Âm , chúng ta có thể cải biến được tính nết của mình . Hơn nữa , qua pháp môn này , chúng ta còn có thể đạt được khai ngộ , và giải thoát ra khỏi vòng sanh tử . Một kho tàng không bao giờ hết !
Áo Giáp Thiêng Liêng
Người kể : Sư tỷ Xiao Chao , Ðài Trung , Formosa
Người viết : Sư tỷ Chen Guiju , Ðài Trung , Formosa
Sư Tỷ Xiao Chao năm nay 25 tuổi , nhưng đã lớn lên trong một gia đình thiếu tình thương . Năm lên 6 tuổi , cô tình cờ biết được cha cô đã ngoại tình . Gia đình đang đầm ấm bỗng trở nên rối loạn khổ đau khi những cuộc cãi vã giữa cha mẹ cô trở nên thường nhật . Anh chị cô cũng bắt đầu gây gỗ nhau . Ngay cả những bữa cơm gia đình cũng mang bầu không khí bất an vì không ai biết cha họ sẽ nổi nóng lúc nào .
Suốt thời thơ ấu , Xiao Chao đã trải qua rất nhiều chuyện đau lòng đến nỗi nhiều lần cô đã có ý tưởng tự vận . Tuy nhiên , vào những giây phút khủng hoảng đó , cô cảm thấy có một năng lực vô hình giống như một tấm che từ trên trời bay xuống bao bọc cô , một linh hồn tuyệt vọng . Cô tò mò dùng mấy ngón tay nhỏ bé sờ thử và cảm thấy đó là một bức tường chắc nhưng trong suốt vây quanh . Tấm giáp âm thanh này bao chung quanh cô cho tới khi cô không buồn nữa .
Tuy nhiên vì quá thiếu tình thương gia đình , những thái độ không tốt đối với mọi người và xã hội đã nẩy mần trong cô , và bắt đầu hiển lộ khi cô lớn lên . Khi lên trung học , cô bắt đầu tìm kiếm những khoái lạc trần gian qua thuốc lá , rượu , và hay gây lộn . Cô cũng trốn nhà đi . Khẩu hiệu của cô lúc bấy giờ là "Nếu tôi thích thì không có gì là tôi không dám làm." Quan niệm này làm cho cô càng can đảm thử qua đủ mọi điều cấm đoán , và không bao giờ nghĩ lại những gì mình đã làm . Bãi tha ma trở thành nơi lý tưởng vào đêm để cô hút thuốc và suy ngẫm . Ðể che đậy nỗi tuyệt vọng trong lòng , cô tuyên bố một cách giả tạo sự ương nghạnh không sợ hãi của mình : "Có gì đâu mà phải sợ ? Ta chỉ có một cuộc đời . Lấy đi cũng chẳng sao !" Ngay cả lúc ở hồ tắm , cô cố leo lên chỗ cao nhất rồi lao đầu xuống nước để được nếm mùi tự vận . Cô không thể lấp đầy khoảng trống trong tim , và thường nghĩ đến vấn đề tự vận . Khi cô đi khám bệnh năm 21 tuổi , bác sĩ cho biết cô có rất nhiều bệnh , gồm bệnh sưng gan , chứng đau khớp xương và bệnh bạch cầu . Thế là Xiao Chao lại càng thêm tuyệt vọng .
Một thời gian sau , khi một người đồng nghiệp giới thiệu cho cô Pháp Môn Quán Âm , cô lập tức tỏ thái độ khinh bỉ : "Mấy người này bộ điên rồi sao , còn trẻ như vậy mà đã ăn chay ?" Cũng như những người bình thường khác , cô đã không nhìn thấu qua được "hình dáng bên ngoài" của Sư Phụ , và cũng không muốn che dấu thái độ chỉ trích vô lễ của mình . Tuy nhiên , không bao lâu sau cô đã bị lôi cuốn bởi từ trường vô tư , thanh tịnh và tự tại của các đồng tu mà cô đã gặp . Cô bắt đầu tìm hiểu về Chân lý , nghiên cứu giáo lý Sư Phụ qua những cuốn Bản Tin hàng tháng , băng thuyết pháp , và bộ sách Tức Khắc Khai Ngộ . Từ từ , những người chung quanh nhận thấy cô thay đổi ; cô trở nên sáng và thanh nhã . Khi được hỏi về sự biến đổi này , Xiao Chao nói : "Tôi chưa bao giờ thấy một vị Minh Sư nào thành thật , thẳng thắn và tự nhiên như vậy . Ngài thật khác hẳn những vị Minh Sư khác . Tôi thấy mấy tôn phái khác chỉ muốn thay đổi vận mạng của tín đồ hoặc dạy người ta bái lạy , niệm bùa chú , đốt hương khói ngộp phòng , và làm nhiều nghi lễ mâu thuẫn và phi lý."
Không lâu sau , cô thọ Tâm ấn . Lúc đó Xiao Chao mới tìm ra câu trả lời cho sự bí ẩn xưa kia , cái đã bảo hộ cô trong những giây phút đen tối của thời thơ ấu . Ðó là "dòng âm lưu" đã che chở cô . Ðó chính là Sư Phụ luôn luôn bảo hộ cô từ trước tới nay , ngay cả những khi cô lạc bước thật xa ! Bây giờ , Xiao Chao mỗi ngày vui sướng hưởng thụ dòng âm lưu sưởi ấm linh hồn , xóa sạch dần dần những vết tích của một quá khứ không vui , và trong lòng tràn đầy thanh tịnh .
Trước đó , đầu óc cô thường hay bị khó chịu bởi những tư tưởng xấu , nặng nề , đến nỗi cô muốn đi mổ óc cho xong . Bây giờ với thái độ bình tĩnh và vững chãi , cô nói : "Qua sự thiền định và giúp việc cho Trung Tâm , tôi trở nên nhạy cảm hơn . Tôi đã vô tình để cho những tư tưởng xấu của tôi trong quá khứ làm ô nhiễm bầu không khí chung quanh . Bây giờ , mỗi khi những tư tưởng này đến , tôi phải bỏ nó qua một bên thật lẹ , để không còn bị Ma Vương lường gạt".
Cô cũng nhận thức rằng chăm chú vào chuyện tốt là một điều rất là cần thiết . "Chúng ta cần phải thận trọng hơn về thân , khẩu , ý của mình trong lúc làm việc . Luôn luôn tập trung . Khi đầu óc lường gạt chúng ta bằng cách đưa ra những ý tưởng như là 'Tôi mệt quá - nghỉ một chút cũng được', hoặc là 'Mấy hôm nay tôi ngủ không đủ', nó sẽ ảnh hưởng đến khuynh hướng và sự tham gia công việc của chúng ta . Chúng ta phải nhanh chóng phục hồi năng lực tâm linh , tập trung hết sức sống của mình để khởi đầu một nhiệm vụ khác , mà không bị quấy phá bởi Ma . Mỗi lần hoàn tất xong một công việc là chúng ta đã đạt được một thắng lợi to lớn đối với bản thân. Khi khả năng 'đề kháng' mạnh hơn, chúng ta sẽ vững vàng , cương quyết trước những thử thách mới . Chúng ta cũng có thể cười Ma mỗi khi nó cố lường gạt chúng ta với những ý tưởng như 'Tôi mệt quá', 'Sẽ có người khác làm thế ', hoặc 'Càng làm nhiều thì càng bị lỗi'. Thắng chính mình tức là đánh bại được Ma , bởi vì nó chỉ lẻn vào khi chúng ta yếu đuối . Tham gia vào công việc của Trung Tâm là nền tảng tiến bộ tâm linh trong chúng ta . Nếu muốn tiến bộ chúng ta không nên sợ cọ sát , mài dũa ; càng được mài dũa , chúng ta sẽ càng chói sáng."
Chưa đầy một năm sau khi thọ pháp , Xiao Chao đi khám sức khỏe lần nữa . Cơ thể cô không còn một dấu hiệu gì của triệu chứng đau nhức khớp xương như hồi trước ; cô cũng không còn bị chứng đau buốt mà lúc đó các bác sĩ không tìm được nguyên do . Tình trạng dị ứng lúc trước thỉnh thoảng làm mắt cô sưng húp cũng biến mất sau khi cô trường chay . Và những cơn suyễn thường xuyên vì hút thuốc càng thêm trầm trọng khiến cô đã nhiều lần bị đưa vào bệnh viện cấp cứu , nay đã bớt hẳn . Thêm vào đó , từ lúc tu Pháp Phương Tiện , cô dần dần qua được bệnh nghiện thuốc lá và rượu . "Nhiều lần thèm thuốc lá quá làm tôi muốn nổi khùng . Cảm giác ngây ngất đó cứ len lỏi vào đầu tôi , làm tôi phải lén hút một điếu . Nhưng khi vừa mới hút vào một hơi , tôi thấy hối hận . Ma đã dùng những cảm giác ảo tưởng này để gạt tôi."
Một thời gian sau khi thọ Tâm Ấm , Xiao Chao vẫn còn bị những cơn suyễn hoành hành vào những buổi tối trước khi cô đi dự thiền bế quan . Cô phải ngồi suốt đêm dài trong tư thế bán kiết già vừa niệm Hồng Danh . Tuy vậy , cô tin tưởng mãnh liệt là cô sẽ vượt qua , vì cô tin chắc rằng Sư Phụ đang rửa nghiệp cho cô . Mặc dầu cô luôn đem theo thuốc đến nơi bế quan , nhưng khi bế quan vừa bắt đầu là cơn suyển của cô cũng hết . Sau một vài đợt rửa nghiệp , bệnh suyển của cô lành hẳn và không còn phải lệ thuộc vào thuốc men nữa . Cô đã nhận thức được một sự thật thần diệu , đó là Pháp Môn Quán Âm có thể trị mọi thứ bệnh . Bây giờ cô có một cái nhìn khác về thời thơ ấu kém may mắn của cô . "Nhìn lại thì tôi thấy rằng tất cả những kinh nghiệm bên ngoài này thật tình đã làm cho niềm tin của tôi trở nên vững vàng hơn trên con đường duy nhất đưa đến bờ giải thoát."
Sống Lại Qua Bàn Tay Linh Diệu của Thượng Ðế
Do đồng tu Phạm Thị Lan ở Warsaw , Ba Lan
(Nguyên văn tiếng Âu Lạc)
Khoảng hơn hai năm trước , tôi tưởng chừng như đã đặt chân đến đường hầm cuối cùng của cuộc sống , và tôi nghĩ rằng cuộc đời tôi đã kết thúc tại đây . Nhưng tôi xin sơ qua vài nét về số phận của tôi trước khi tôi bước chân đến cửa đường hầm này .
Ðầu năm 1981 , tôi vào bệnh viện cắt hai phần ba dạ dày vì dạ dày tôi bị loét quá nhiều . Không may tôi bị nhiễm trùng rất nặng và sinh mạng như "ngàn cân treo sợi tóc." Không hiểu vì sao tôi không chết , nhưng chỉ còn lại với tấm da bọc xương và dạ dày vẫn lở . Từ đó bệnh tình vẫn bám theo tôi dai dẳng . Tôi đã lang thang nhiều bệnh viện , tìm gặp nhiều bác sĩ Ðông , Tây Y và rất nhiều thầy lang nổi tiếng . Tôi đã uống hàng vạn viên thuốc đủ các loại và hàng ngàn thang thuốc bắc , song không một y sĩ hay thầy lang nào có thể chữa khỏi bệnh cho tôi . Vì thế , bản thân tôi và gia đình luôn sống trong sự nghèo khổ , lo âu và phiền não .
Cuối năm 1992 , tôi ra nước ngoài nhằm thay đổi môi trường sống với hy vọng may ra bệnh tình thuyên giảm . Song dù có thay đổi vị trí trên quả địa cầu , định mệnh vẫn là định mệnh . Nhiều đêm vợ chồng tôi không ngủ được vì những cơn đau đớn của tôi . Cơn bệnh dày vò làm tôi vật vả đến kiệt sức . Chồng tôi cũng cố gắng làm hết cách cho tôi đỡ đau , nhưng vô hiệu quả . Tôi nghĩ rằng tôi đã không làm tròn bổn phận của một người con , một người vợ và một người mẹ , còn nói chi có thể giúp ích cho đời .
Nhiều đêm tôi cầu xin Trời Phật rủ lòng thương sớm cho tôi được trở về cùng cát bụi . Tôi đã đề nghị chồng tôi mua vé máy bay cho tôi trở về để được chết tại quê nhà . Nghĩa là lúc ấy tôi ở trong tâm trạng chới với của một người mỗi ngày một lún sâu xuống vực thẳm mà không ai có thể cứu nổi mình . Nhưng cũng vào thời điểm này , do sự tình cờ hay sự sắp đặt của Tạo hóa , tôi đã có được một Bản Tin và một cuốn khai thị của Sư Phụ mang tên "Tức Khắc Khai Ngộ , Hiện Ðời Giải Thoát." Cuốn sách như có một lực lượng vô hình cuốn hút tôi rất mạnh .
Ngay sau khi đọc sách của Sư Phụ , trong cơn đau đớn tôi liền niệm danh hiệu của Ngài . Kỳ lạ thay , ngay lập tức tôi thấy có sự linh ứng tuyệt vời . Cơn đau đang vò xé tưởng chừng như có ai đâm hoặc xát muối vào những vết thương , hoặc có lúc như có người cầm ruột của tôi mà rút , nhưng chỉ cần tôi thầm niệm danh hiệu của Ngài và cầu nguyện thì cơn đau từ từ dịu xuống và nhẹ bỗng . Tôi nghe và cảm nhận được trong tôi có một sự chuyển động thần kỳ . Cứ như thế những ngày kế tiếp , hằng ngày hằng đêm , mỗi khi cơn đau trổi dậy là tôi niệm tên Ngài , và cơn đau từ từ biến mất . Cơ thể tôi là nơi thể nghiệm quá nhiều loại thuốc , nhưng tôi chưa từng thấy có thứ thuốc nào linh nghiệm dường này . Ðó là sự thật 100% . Chỉ cần tôi thật sự thành tâm niệm danh hiệu của Ngài thì ngay lập tức tôi nhận ra rằng tất cả những gì mà cả cuộc đời tôi hằng khao khát ước mơ mà tôi không tìm thấy được lại chính là ở nơi Ngài .
Ngay từ khi còn rất trẻ , tức là ở tuổi thiếu thời , và khi bước chân vào đại học , tôi đã ước mơ có một người Thầy với tất cả sự toàn thiện toàn mỹ có thể dạy dỗ và giải đáp toàn bộ những câu hỏi của tôi trong cuộc sống . Nhưng tôi đã không thể nào tìm ra một người Thầy như tôi hằng mong ước .
Giờ đây tôi đã tìm được vị Thầy nói lên tất cả những nguyện ước của lòng tôi . Hơn thế nữa , tôi còn cảm nhận được rằng linh hồn nhỏ bé đáng thương của tôi đã tìm được nơi dừng chân vĩnh cửu . Ðó là tấm lòng từ bi vô lượng của Ngài , là sự giải thoát mãi mãi cho linh hồn tôi khỏi nơi cõi trần chật hẹp . Như sóng gặp biển , như đứa con lạc Mẹ quá lâu ngày nay tìm lại được Mẹ hiền , lòng tôi sung sướng không sao tả xiết . Tôi đã làm những vần thơ nhỏ bé nói lên nỗi niềm hân hoan và những biến động trong tôi :
Hồn con cả một vùng đất vắng
Trời quên mưa , hạn hán mấy ngàn năm
Người bỗng mang trận mưa rào sấm động ,
Tưới xuống hồn con sỏi đá vụt lên mầm .
Tôi đã thực sự tái sinh và sống lại hàng ngày qua những cuốn băng sách của Sư Phụ . Tôi nhớ lại những ngày trước đó nước mắt tôi dường như đã cạn vì khóc thương cho số phận mình . Giờ đây tôi mới hiểu rằng thì ra chỉ vì bức màn vô minh che phủ mà tôi phải sống trong khổ đau phiền não . Sư Phụ đã chỉ cho tôi ngọn nguồn của những khổ đau và làm cách nào để thoát ra khỏi chúng . Những lời chỉ dạy của Ngài hoàn toàn phù hợp với tâm linh của tôi mà trước đó tôi chưa từng được nghe ai nói qua về những vấn đề này . Sư Phụ nói rằng hầu hết những tai nạn , bệnh tật , chiến tranh , thiên tai đều do bầu không khí thù hận của việc sát sanh gây ra . Sư Phụ đánh thức tôi qua băng thu hình : "Vài ba miếng thịt trong tô phở thay bằng vài ba miếng tàu hủ có gì mà khó . Ăn chi xương máu của chúng sinh để rồi mai mốt vay nợ máu phải trả bằng máu . Mình không muốn ai lóc da xẻ thịt mình , thì tại sao mình lại đi lóc da xẻ thịt người ta mà mình biết rằng nó rất đau khổ chứ không phải không biết." Nghe tới đây , tôi ớn lạnh cả người và vô cùng ân hận vì mình đã gây quá nhiều tội ác với những con vật đáng thương . Tôi nghĩ tôi phải hành động gấp để chuộc lại lỗi lầm . Tôi quyết định ăn chay bằng bất cứ giá nào , và nguyện với lòng mình không bao giờ còn ăn thịt nữa .
Từ khi ăn chay , thân tâm tôi dần dần thanh thản , mọi phiền não cũng từ từ rời khỏi . Trước khi tu Pháp Quán Âm , dù chưa ăn chay , tôi đã được Sư Phụ âm thầm chăm sóc . Trong nhiều giấc mơ của tôi (và cả con gái tôi nữa), Ngài đã đến chỉ dạy , an ủi vỗ về tôi bằng nhiều phương cách khác nhau . Có lần Ngài đã đến bên giường tôi nằm , vẽ cho tôi xem bức tranh có hồ nước và hoa sen nở . Những giây phút xem tranh và được ở bên Ngài tôi không bao giờ quên được . Tôi mơ thấy Ngài trong nhiều dáng vẻ khác nhau vô cùng dịu hiền và đẹp đẽ , Ngài xoa đầu tôi , nắm tay tôi và ôm tôi , ban cho tôi tình thương vô cùng ngọt ngào và đầm ấm . Sau khi tu hành Pháp Môn Quán Âm , cuộc đời tôi hoàn toàn đổi khác . Mọi xiềng xích trói buộc tôi vào cõi đời này đều như đã tan ra nát vụn . Tôi như người đã trút đi được gánh nặng ngàn cân . Sư Phụ chăm sóc gia đình tôi cả trong vô hình cũng như hữu hình , cả về tâm linh lẫn vật chất . Ngài lo cho gia đình tôi từ việc nhỏ đến việc lớn . Có những việc mà nếu không tu Pháp Môn Quán Âm thì chắc chúng tôi đã khó vượt qua . Những mong muốn hàng ngày của tôi đều được Ngài đáp ứng và dường như có một sự sắp xếp vô cùng kỳ diệu . Những điều này tôi chỉ có thể cảm nhận được mà không thể dùng bút viết ra .
Những thể nghiệm bên ngoài nếu để tâm chú ý thì không sao kể hết . Còn những thể nghiệm bên trong thì các bạn đồng tu đều đã rõ , không ai có thể dùng bút viết thành lời . Có lần trong trạng thái nửa ngủ nửa nhập định của ca thiền , tôi thấy ở nơi mắt trí huệ hiện ra muôn vàn giọt sao nhỏ li ti chuyển động . Lúc đầu nó như một mặt sàng hay một tấm đan , sau chuyển thành hình phểu sâu hút kéo dài về phía xa vô tận . Ðó là cả hàng ngàn triệu ức tỉ những giọt sao lấp lánh . Tôi đã bay trong vòm trời đầy sao ấy với cảm xúc lâng lâng vô cùng dễ chịu .
Trong một vài giấc mơ thường sau ca thiền buổi sáng , Sư Phụ đã dẫn tôi bay tới những vùng trời có cả trăng sao . Bên dưới tôi là cả một thế giới xanh tươi , tôi bay trong cảm giác vô cùng dễ chịu và sung sướng .
Có một lần tôi mơ thấy chúng sinh vô hình đến quấy nhiễu làm tôi khổ sở kêu thét và ngủ không yên . Tôi cảm thấy nặng nề và khó chịu vô cùng , tôi khóc , nước mắt đầm đìa và trở dậy ngồi thiền . Thiền xong tôi thiếp đi , và một lần nữa Sư Phụ đưa tôi bay tới một nơi có những cây cổ thụ to lớn . Tôi không biết đó là nơi đâu . Sư Phụ ôm chặt tôi vào lòng và Ngài khóc thương tôi nhiều lắm . Tôi cũng ôm Ngài và khóc ròng , trong lúc ôm Ngài tôi đã thốt lên được câu nói từ đáy lòng : "Con thương Sư Phụ lắm."
Lúc đó tôi còn cảm nhận được cả mùi thơm tinh khiết tỏa ra từ kim thân của Ngài , một mùi thơm đặc biệt không sao diễn tả . Tôi đã mở to mắt để nhìn Ngài cho rõ thì Ngài đã đi mất làm cho tôi bàng hoàng ngơ ngẩn . Tỉnh dậy , tôi vẫn đang trong tư thế ôm Ngài , và mùi thơm của Ngài vẫn còn phảng phất . Lúc đó tôi vẫn chưa tin rằng đó chỉ là giấc mơ . Một cảm giác yêu thương vô tận tràn ngập cả linh hồn và thể xác tôi , khi tôi ở bên Ngài .
Dù rằng mới đang tập ngồi thiền , nhưng hàng ngày tôi vẫn được Sư Phụ từ bi đem đến cho tôi những niềm chân phúc lớn lao của Âm Thanh và ánh Sáng Thiên Ðàng . Dù tôi chỉ mới đặt chân vào ngưỡng cửa con đường Ðạo , nhưng tôi thật tình đã thấy choáng ngộp bởi sự hấp dẫn vô biên của khu rừng giàu có , đầy bí ẩn này . Những thú ham vật chất của thế gian , những sung sướng về địa vị hay tiền bạc giàu sang đều không thể nào so sánh với niềm phúc lạc mà pháp thiền Quán Âm đã mang lại . Nó nuôi dưỡng tâm linh tôi ngày càng an nhiên tự tại .