Page 26 of 40 FirstFirst ... 61622232425262728293036 ... LastLast
Results 501 to 520 of 785

Thread: ✿ SÁCH KHAI THỊ - Các bài thuyết giảng của Thanh Hải Vô Thượng Sư

  1. #501
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default TÌNH TRẠNG LÚC LÂM CHUNG




    Cho nên trong thời chiến , lòng người rộng rãi hơn , vì chỉ nghĩ đến sự an nguy của quốc gia mà không nghĩ đến gia đình , cá nhân , tâm lượng mở rộng . Thí dụ như mắt của chúng ta , nếu chỉ để coi mũi thì chúng ta chỉ biết có mũi mà thôi . Khi chúng ta bị một cô gái đẹp hấp dẫn , liền quên mất mũi của mình , không gian của chúng ta có phải đã nới rộng đến cô gái đó không ?

    Cũng tình trạng đó , nếu như chúng ta bố thí , tâm sẽ mở . Quên đi cái "ngã" này , không gian của chúng ta mở ; khoảng cách này càng rộng , chúng ta càng thoải mái nhẹ nhàng , không có cảm giác ngộp thở . Vì vậy người bố thí rất tự tại . Họ tự do hơn , vui vẻ hơn , bởi vì tâm của họ rộng rãi hơn , như là đôi mắt được nhìn xa vậy . Nếu như chúng ta ở trong một căn phòng nhỏ bé , sẽ cảm thấy rất ngột ngạt , tù túng . Nếu căn phòng của chúng ta rộng rãi hơn , sẽ cảm thấy thoáng mát hơn , có phải không ? Có người sống ở thành thị quá lâu cảm thấy rất bực bội , xin nghỉ hè về miền quê hay lên núi vì muốn có một không gian khoảng khoái hơn .

    Bố thí cũng vậy . Bố thí tức là tạo một khoảng không gian vô hình cho mình , tạo một bầu không khí tốt cho chúng ta hít thở . Bố thí có thể trợ giúp tinh thần của mình . Cho nên bất cứ tôn giáo nào cũng đều dạy chúng ta thương người như thương mình , bởi vì sự bố thí có ích cho mình . Nhưng nếu như chỉ bố thí không thôi sẽ không có quan hệ gì đến việc mở cửa trí huệ . Dù ngày ngày ngày mình bố thí , một triệu năm sau cũng không thể mở cánh cửa này . Muốn mở phải có người chuyên môn giúp . Cũng như y sĩ giải phẫu chuyên phụ trách về mổ xẻ ; thợ nề chỉ chuyên xây cất nhà cửa ; giáo sư Anh văn chuyên dạy Anh ngữ . Người khai ngộ cũng chuyên việc khai ngộ cho người khác . Chỉ cần họ mở được cửa của họ rồi , họ sẽ giúp được người khác mở cửa .

    Nếu không mở được cánh cửa vô hình này chúng ta sẽ đi lạc . Thí dụ lúc sanh tiền chúng ta chưa tập "vãng sanh", nên khi chết linh hồn muốn ra mà cửa đều đóng hết , vì ra không được , chỉ còn cách chạy tới chạy lui một cách bấn loạn , cho nên chúng ta cảm thấy rất đau khổ . Nếu như cửa đã mở sẵn , linh hồn (hoặc còn gọi là ý thức chủ nhân) sẽ tự động đi ra .

    Nếu như cửa của cảnh giới cao đã mở , linh hồn đi ra tự nhiên sẽ vui vẻ hơn ; rủi mở nhầm cửa đưa vào chỗ xấu , ra từ cửa đó sẽ gặp khó khăn , linh hồn sẽ tìm đại một bụng nào đó đầu thai vào . Nếu như đầu thai vào bụng người còn đỡ , rủi chạy lạc vào bụng của con vật thì mệt lắm .

    Đó là chuyện có thật , quý vị đọc báo hay xem truyền hình thấy có đăng những mẩu tin đó ; kể rằng có động vật nào đó biết khóc , hay động vật nào đó giống như người , hay là người nào đó trông giống như động vật ... Đó là vì linh hồn không biết đường nên chạy bậy .

    Sự Phụ truyền Tâm Ấn là muốn dạy cho quý vị nên đi con đường nào . Cũng như chúng ta tập luyện phòng chiến tranh vậy , tuy biết là giả , nhưng khi việc xẩy đến thật sẽ không bị căng thẳng nữa , quân đội cũng vậy . Ở Đài Loan những người nam đến tuổi quân dịch đều phải đi lính có phải không ? Xong nhiệm vụ quân dịch thì trở về , đôi lúc còn có lệnh gọi nhập ngũ , bởi vì phải tập luyện .

    Tu hành cũng vậy , khi truyền Tâm Ấn Sư Phụ sẽ dạy quý vị cách chết . Sư Phụ không dạy gì đặc biết , chỉ dạy cho quý vị làm sao chết . Nhưng quý vị cũng nên tập luyện hàng ngày , nếu không sẽ quên mất , tại sao vậy ? Bởi vì mỗi ngày quá quen thuộc , quá gần gũi với thế giới này , bị vợ chồng lôi kéo sự chú ý của mình , bị công việc , ông chủ lôi kéo sự chú ý của chúng ta . Thí dụ chúng ta mới được nghỉ ngơi , họ liền đến nói chuyện , vợ cũng đến nói chuyện , có phải không ? Cho nên ít nhất mỗi ngày chúng ta phải để dành hai tiếng rưỡi đồng hồ để tập vãng sanh .



  2. #502
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default TÌNH TRẠNG LÚC LÂM CHUNG


    Cũng như đi lính vậy , ai cũng biết khi đi lính là được huấn luyện trước , khi có chiến tranh mới có thể thắng địch dễ dàng . Nhưng không ai nghĩ rằng sự chết cũng cần được tập luyện trước . Chuyện này cũng không có gì thần bí cũng không có gì vô lý ; đó là chuyện rất tự nhiên , cũng như đi ngủ vậy . Nhưng khi không có người đánh thức chúng ta , không có ai dùng đạo lý rất đơn giản nói về cái chết cho chúng ta nghe , nên chúng ta cho đó là chuyện rất phiền phức , rất thần bí , tưởng rằng chỉ có Phật Thích Ca Mâu Ni mới làm được , ta là "phàm phu" sao làm được ?

    Thật ra Ngài có khác gì với chúng ta đâu ? Ngài có mũi , mắt , tai , chúng ta cũng có mũi , mắt , tai . Nghiệp chướng của Phật Thích Ca Mâu Ni còn nhiều hơn chúng ta ; không ai nói cho quý vị nghe điều này , bởi vì họ không dám nói . Hôm nay Sư Phụ nói nghiệp chướng của Phật Thích Ca Mâu Ni cho quý vị nghe .

    Phật Thích Ca Mâu Ni sanh ra đã là một vị hoàng tử , được nhiều người bồng ẵm , không ai để Ngài xuống đất . Hễ Ngài khóc lên một tiếng là có mười người , trăm người đến lo . Ngài thiếu người ta rất nhiều , sống đến gần ba mươi tuổi vẫn chưa làm được chuyện gì tốt , mỗi ngày chỉ ăn uống vui chơi , lại thường đi săn bắn . Mùa đông có cung điện mùa đông , mùa hạ có cung điện mát , mùa xuân cũng có cung điện của mùa xuân . Như vậy có lợi ích gì cho người khác ?

    Chúng ta đều biết làm người nên bố thí , trì giới , nhẫn nhục , tinh tấn , thiền định , trí huệ ; nhưng Ngài không thực hiện những việc này , đã không bố thí mà còn chờ cơm áo của quốc gia nuôi cho lớn khôn . Mỗi ngày có rất nhiều người phục tùng Ngài , cha mẹ lại theo sau . Ngài muốn gì được liền . Bộ hạ của Ngài cũng bám sát sau lưng , Ngài muốn gì họ sẽ làm liền . Các cung phi của Ngài cũng như vậy . Nói tóm lại cả nước thờ phụng một mình Ngài , như vậy có phải Ngài thiếu người ta nhiều lắm không ?

    Chúng ta nghe nói , nếu không bố thí hay không làm việc , nghiệp chướng rất nặng , có phải không ? Chúng ta nên làm những người tốt , làm chồng tốt , làm vợ tốt , lợi ích cho xã hội , để báo đáp tứ trọng ân . Nhưng Ngài không báo đáp chút nào hết , sống đến ba mươi tuổi toàn là ăn uống vui chơi , hưởng thụ thế giới mà thôi , nghiệp chướng của Ngài có phải sâu lắm không ? Như vậy mà cũng thành Phật được , còn quý vị tốt như vậy , từ nhỏ đã biết hiếu thảo với cha mẹ , giúp ích cho xã hội cũng nhiều , có lòng thương , lòng từ bi , có bố thí , trì giới , nhẫn nhục , làm sao không thành Phật được ? Sẽ được . Nhất định sẽ thành Phật . Sư Phụ bảo đảm như vậy , đừng coi mình thấp quá như vậy . Vấn đề nằm tại nơi mình , bởi vì chúng ta không tự tôn trọng lấy mình . Với người khác , chúng ta có thái độ ngạo mạn , nhưng lại không tôn trọng mình . Tôn trọng mình khác với lòng kiêu ngạo .

    Kiêu ngạo là gì ? Tức là nhìn người bằng nửa con mắt . Thí dụ , dưới mắt họ đàn bà không tốt , người không có học vấn không tốt , người làm công không tốt , ông chủ không tốt , bởi vì "tôi" thông minh hơn , "tôi" chỉ vì kém đồng tiền cho nên mới không thể làm chủ ..., đó tức là lòng kiêu ngạo , đã không tôn trọng người ta , cũng không tôn trọng mình . Bởi vì không tôn trọng mình , cho nên không tôn trọng người , lòng kiêu ngạo này là một thứ bệnh chứ không phải tôn trọng mình .

    Người thật sự tôn trọng mình thường rất tôn trọng người khác . Họ biết giá trị của họ và cũng hiểu được giá trị người khác ; loại người đó rất tốt , rất tự tin nhưng không có tự mãn . Người tự mãn không thể thành Phật , bởi vì họ không tôn trọng người khác ; người có tự tin mới có thể thành Phật . Nên hiểu rằng tự tin và tự mãn này không giống nhau . Chúng ta nên có tự tin , tin mình có thể thành Phật , không có người nào không thể thành Phật . Nếu như Sư Phụ nói sai Sư Phụ sẽ xuống địa ngục .



  3. #503
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default TÌNH TRẠNG LÚC LÂM CHUNG


    Tại sao người nào cũng có thể thành Phật được , nhưng lại có nhiều người không thể thành Phật ? Bởi vì họ thiếu tự tin , không có Minh Sư chỉ đạo , không có người khuyến khích chúng ta tu hành , không có người nói với chúng ta : "Chúng ta là ai ? Chúng ta có giá trị gì ? Chúng ta có thể trở thành gì ?"

    Không biết chừng những người đó nói cho chúng ta nghe , nhưng chúng ta nghe không hiểu , cũng không tin họ . Bởi chúng ta đã bị ảnh hưởng của xã hội , của gia đình quá nhiều . Thí dụ như từ nhỏ cha mẹ chúng ta đã nói : "Lớn lên nhất định con sẽ làm ăn mày , dáng con như vậy không cách nào làm nên người được". Chúng ta nghe theo lời cha mẹ , sau này lớn lên sẽ thiếu tự tin , lại bị xã hội ảnh hưởng , bạn bè và ông chủ đều ruồng bỏ chúng ta : Con người anh không tốt , không tốt như thế nào thế nào ..., chúng ta tin lời họ , tưởng rằng chúng ta không tốt thật . Thầy giáo cũng nói : "Quý vị dốt quá , dạy lâu như vậy mà vẫn không hiểu , không biết nói tiếng Anh , dốt quá". Kỳ thật không phải là dốt , người không thể học chuyện của thế gian này không phải là người dốt .

    Thật vậy , Sư Phụ có thể minh định rằng thế giới này có gì đáng học . Chúng ta học tiểu học , trung học , đại học cho đến bây giờ , đã thâu nhập được những gì ? Học suốt mười chín năm ròng rã , nay có thể dùng được bao nhiêu ? Đều quên hết rồi , học bao nhiêu năm tiếng Anh nay vẫn chưa biết nói , tiếng Pháp cũng trả lại cho thầy , toán số cũng không biết tính . Thời nay dùng máy tín còn mau hơn cho nên học toán số cũng không dùng đến . Đã học rất nhiều nhưng rốt cuộc đều không dùng đến . Học Anh văn rồi cũng không biết phiên dịch . Nơi đây có rất nhiều người tốt nghiệp đại học , Sư Phụ hỏi thử vài câu họ cũng không biết , Mathematics là gì (Sư Phụ cười) cũng có người không biết . Tại sao vậy ? Bởi vì những gì của thế giới này đối với chúng ta đều không ích lợi nhiều .

    Thế giới này là vô thường , dù chúng ta có học rất nhiều cũng chẳng được gì ; đại khoa học gia rồi cũng phải lìa đời , thiên tài xuất sắc nhất cũng phải bỏ thế giới này , cuối cùng rồi tất cả là không .

    Cho nên không thể học được những gì của thế giới này không hẳn là người dốt , người không tốt nghiệp cũng không phải là người dốt . Người dốt nhất là không học cách "chết", đó mới thật là dại . Họ không hề thắc mắc tại sao sanh , lão , bệnh đều đã trải qua , học cũng rất đủ , nhưng "tử" không có học . Loại người này mới thật là dại , có hiểu không ? Bởi vì lúc chết cũng rất đau đớn ! Lúc kim , mộc , thủy , hỏa , thổ phân lìa rất là đau khổ , thật là đau khổ .

    Quý vị hãy nhìn một người đang hấp hối , thấy họ đau lắm , có phải không ? Lúc đó cho dù có vị Sư Phụ mà mình đã quy y đứng đó tụng kinh niệm Phật cũng vô dụng . Cha mẹ của chúng ta đứng đó trợ niệm cũng vô phương . Thầy giáo đứng đó nói tiếng Anh cho chúng ta nghe cũng vô ích ; bằng cấp bác sỹ để đó cho chúng ta coi cũng vô bổ . Vợ chồng con cái muốn giúp cũng đành bó tay . Cho nên chúng ta nên kiếm một người mà khi chúng ta lìa đời có thể giúp đỡ chúng ta .

    Hôm nay có một anh hỏi Sư Phụ : "Khi chết đa số người còn lưu luyến thế giới này , vì chồng , vì vợ mà thương tâm , vì thế giới này mà khổ não , như vậy làm sao đi cho đành ?" Đây thật là một vấn đề lớn . Chúng ta sở dĩ đau khổ bởi vì còn lưu luyến thế giới , mặt khác cũng vì chúng ta chưa chuẩn bị xong . Cho nên việc tìm một vị chân sư tại thế rất quan trọng . Phật là chỉ một vị chân sư . Sư Phụ không thích dùng danh từ "Phật" bởi vì hễ nói đến Phật là quý vị liền chấp vào Phật Thích Ca Mâu Ni của Phật Giáo . Vì vậy Sư Phụ gọi là minh sư hay chân sư .

    Chân sư là chỉ một người đã đạt được đẳng cấp của Phật , được đẳng cấp vượt qua sanh tử luân hồi . Họ có thể tự tại ra vào trong cửa sanh tử như mình ra vào cửa lớn , nên họ có thể dẫn mình đi . Vì sao họ có thể dẫn mình ? Bởi vì tiền kiếp mình đã làm đệ tử của họ , đã tiếp nhận truyền Tâm Ấn , khi lâm chung họ có thể dẫn mình đi .



  4. #504
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default TÌNH TRẠNG LÚC LÂM CHUNG




    Truyền Tâm Ấn là gì ? Tức là đặt mình vào vòng tay họ , ở trong phạm vi bảo hộ của họ , họ sẽ hóa thân đến tiếp chúng ta ; hóa thân đó rất đẹp , rất sáng , có ba mươi hai tướng tốt . Ngoài ra còn có rất nhiều Phật Bồ Tát cùng đến , khi chúng ta thấy được Sư Phụ và cảnh giới Tây Phương xuất hiện , chúng ta sẽ quên chuyện vợ chồng , vì lúc đó qua sự so sánh , chúng ta nhận thức được rằng liên hệ chồng vợ thật xấu ghê , trong tâm liền nghĩ : "Tôi phải đi theo Phật Bồ Tát liền , xin quý vị đừng làm phiền tôi".

    Thật ra không cần nghĩ gì hết , hễ Sư Phụ đến là dẫn mình đi . Mình không có thì giờ để nghĩ đến chồng vợ hay thế giới này , họ có khóc mình cũng không nghe thấy mà chỉ nghe Sư Phụ thuyết pháp giảng kinh mà thôi , nghe được âm nhạc của Phật Bồ Tát thật mỹ diệu quá !

    Quý vị không thấy được sự đau thương của chồng vợ hay thân nhân , chỉ thấy Sư Phụ thật là sáng , uy nghi , có lực lượng rất lớn ; thấy được cảnh giới đẹp đẽ của Tây Phương hay các cảnh giới tốt khác . Trên thế giới này quý vị tu đến trình độ nào sẽ xuất hiện cảnh giới đó .

    Thí dụ trong hàng đệ tử của Sư Phụ , họ tu hành với đẳng cấp khác nhau . Người đạt đẳng cấp của thế giới Thứ Nhất , khi vãng sanh , thế giới Thứ Nhất sẽ xuất hiện . Dù là thế giới Thứ Nhất , nhưng cũng đẹp như thế giới này . Lúc đó vợ của mình sẽ chẳng ra gì , nếu đem so sánh sẽ biết quá xấu , cho nên không cần lưu luyến họ nữa . Còn không chúng ta không thể rời bỏ thế giới này được . Chúng ta sẽ bị thế giới này cột quá chặt , đời đời kiếp kiếp đã bị cột rồi , thì tại sao hiện giờ không gỡ ra được ? Đương nhiên là được .

    Chúng ta vốn đã có thế giới này rồi , nhưng những thế giới khác chúng ta không biết . Nếu không có cảnh giới nào tốt hơn xuất hiện hấp dẫn chúng ta , hoặc không có Phật Bồ Tát trang nghiêm đến tiếp dẫn , chúng ta không cách nào rời bỏ thế giới này . Cho nên có minh sư rất quan trọng . Giờ phút quan trọng nhất là khi chúng ta vãng sanh , họ sẽ đến rước chúng ta . Họ thu hút sự chú ý của chúng ta và dẫn linh hồn của chúng ta đi ra , không để cho thế giới này trói buộc .

    Tâm Ấn tức là học tình trạng chết , không phải học những thứ khác . Nhưng cho dù học "chết", cũng nên học tình trạng tốt , để khi chúng ta vãng sanh có thể được tự do lựa chọn cảnh giới , không như đa số người lúc chết , bị giao động và không được trợ giúp .

    Đa số người nếu lúc sanh tiền có chút phước báu , sau khi chết rời khỏi thế giới , cũng sẽ thấy được ánh sáng hay là nghe được âm nhạc , nhưng đó chỉ là đẳng cấp thấp mà thôi . Thí dụ như đạt được đẳng cấp Thứ Nhất , tức là chỗ của A Tu La , nơi đây có thiên đàng có địa ngục , chứ không phải toàn cõi A Tu La đều không tốt , nơi đó chúng ta có thể thấy được ánh sáng . Ở Mỹ có một người làm nghề phụ về tiên đoán . Vị này là y sỹ , khi làm việc trong bệnh viện , đặc biệt thâu lại những lời nói của những bệnh nhân đã chết đi sống lại , rốt cuộc phát giác ra rằng họ đều nói cùng một thể nghiệm , họ đều thấy ánh sáng , hay thấy người có hào quang rực rỡ đến tiếp dẫn họ ...



  5. #505
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default TÌNH TRẠNG LÚC LÂM CHUNG


    Những người đó không phải là những người tu hành nhưng họ có phước báu , lúc sanh tiền họ là người rất tốt , nên khi chết họ được lên thiên đàng . Người lên thiên đàng sẽ được những người có hào quang đến tiếp dẫn , đó là thiên sứ . Thiên sứ có hào quang cho nên họ nói họ thấy được ánh sáng . Có người đi được cảnh giới đẹp đẽ , sau khi trở về khóc cả mấy tuần , bởi vì ở cõi đó quá đẹp , họ không muốn trở về thế giới này , nhưng người trên đó bảo họ trở về và còn cho biết : "Việc của anh chưa làm xong , nhân quả còn chưa dứt". Cho nên khi trở về , họ khóc hết mấy tuần , không cách nào nói với người khác , sau này có người hỏi đến họ mới nói ra .

    Đa số người chết rồi đi cảnh giới cao , trở về không dám nói , bởi vì nói ra cũng không ai tin , nhất là ở các nước Tây Phương . Thí dụ như ở Mỹ , họ đều tin về khoa học , không tin thứ chuyện sau khi chết . Phần lớn những người chết rồi khi sống lại đều cảm thấy cô đơn , thấy được cảnh giới đẹp như thế lại không thể ở , đương nhiên cảm thấy đau khổ , cho nên khóc hoài .

    Từ hồi nào tới giờ , Sư Phụ đều thích nhìn thấy mọi người vui vẻ , ngờ đâu trong hàng đệ tử , có người hễ thấy Sư Phụ là khóc , Sư Phụ hỏi cô ta vì sao mà khóc thảm thương như vậy ? Cô ta đáp : "Sư Phụ dẫn con đến cảnh giới cao , trở về nhìn thế giới này cảm thấy rất chán , hầu như hết muốn sống".

    Tuy là như vậy , nhưng cũng nên tiếp tục sống , không nên tránh né . Người tu hành cao sẽ không phản ứng như vậy , chỉ những người mới tu mới muốn vãng sanh một cách hấp tấp . Người nào theo lời chỉ dạy của Sư Phụ tu hành , sau này đều có thể đi lên , hiện giờ cần chi mà gấp quá vậy ? Càng không cần phải khóc , nhưng có người vẫn khóc , bởi vì gặp được cảnh giới tốt , đẹp quá , cảm thấy rất vui vẻ , nhưng tọa thiền xong rồi , vẫn còn phải trở về gặp chồng , con , vẫn còn phải ra chợ hôi hám dơ bẩn mua rau cải ; chẳng may gặp phải ông chồng đối xử tệ thì càng đau khổ thêm .

    Người mới tu hành vì định lực không đủ , cứ so sánh cảnh giới cao với thế giới Ta Bà , nên mới sinh ra tình trạng này . Còn với người tu hành cao , vui sướng cũng như đau khổ , không sao hết . Nếu không , làm sao sống nổi ? Sư Ông của Sư Phụ chỉ buồn bã có một ngày thôi , rất có thể ngày đó ông vừa không được khoẻ và đồ đệ cũng không ngoan ..., nên mới như vậy , nếu không ông không có buồn rầu . Có lúc Sư Phụ cũng buồn phiền , nhưng không để cho người ta biết , bởi vì nếu như vì buồn phiền mà Sư Phụ lìa bỏ cõi đời này thì học trò đương nhiên sẽ càng muốn bỏ đi hơn .

    Có một số học trò , sau khi tu hành thường nói : "Bây giờ tôi không cần chồng , không muốn vợ nữa". Không nên như vậy , trách nhiệm thế tục chúng ta vẫn phải làm . Nhân quả của chúng ta phải trả hết , không thể bỏ chạy . Người tu hành nên dũng cảm , dù khổ đến đâu cũng phải nhẫn chịu , vì đây là đời cuối cùng . So với người khác , chúng ta quá may mắn . Họ còn phải trở lại thế giới này , và không biết sẽ phải đợi đến lúc nào mới có thể trở lại , trở lại cũng không nhất định làm người , không biết chừng làm quỷ làm thú vật ...

    Khi chúng ta thọ pháp đều biết đây là đời cuối cùng . Lẽ dĩ nhiên nếu như lười biếng , không theo lời chỉ dạy của Sư Phụ mỗi ngày tu hành , thì phải trở lại , có thể trở lại ba hay bốn lần , không phải chỉ một lần mà thôi . Sư Phụ không bảo đảm rằng người lười biếng có thể một đời giải thoát , cho dù là Phật Thích Ca Mâu Ni cũng không bảo đảm như vậy được . Thời đó cũng có Tu Đà Hoàn , đắc quả Tu Đà Hoàn thì phải trở lại hai lần , hay ba , bốn lần . A La Hán mới khỏi bị trở lại . Đắc quả A La Hán đều là kết quả của sự tu hành nỗ lực , đẳng cấp rất cao . Tu Đà Hoàn là thứ người lười biếng , tu hành chậm chạp , một ngày tu , "nghỉ" hai ba ngày . Thứ người đó đương nhiên phải trở lại .



  6. #506
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default TÌNH TRẠNG LÚC LÂM CHUNG


    Nhưng ở thế giới này thật là khổ , phải làm trẻ con trước ; lúc làm trẻ thơ thì mơ mơ hồ hồ , cái gì cũng không biết ; khi lớn lên , rất có thể không tìm được Sư Phụ , đợi đến lúc cao tuổi mới tìm thấy . Nhiều người tám mươi mới theo Sư Phụ học , với người như vậy , Sư Phụ đều mong họ về tụng A Di Đà là được rồi , bởi vì thật đã quá muộn . Sư Ông và Sư Phụ của Sư Phụ càng nghiêm khắc hơn , người nào hơn sáu mươi thì không được thâu nhận , ngoại trừ là cha mẹ của đệ tử .

    Nhưng cũng có ngoại lệ , nếu Sư Phụ thấy là trường hợp đặc biệt thì cũng nhận . Trong hàng đệ tử của Sư Phụ , có người đã hơn tám mươi cũng có thể tu hành như thường ; trẻ nhỏ sáu tuổi cũng có . Từ sáu tuổi đến tám mươi tuổi , nam nữ già trẻ đều có . Họ đều có thể tu và có thể nghiệm rất tốt như là thể nghiệm của A La Hán và Bồ Tát thời xưa .

    Chúng ta đừng nghĩ rằng A La Hán hay Phật Bồ Tát là những chúng sanh đặc biệt . Kỳ thật họ cũng như chúng ta , chẳng có gì khác . Chỉ có bên trong không giống nhau , đẳng cấp khác nhau . Hạ ý thức đã trưởng thành , trí huệ đã rộng mở . Quý vị theo Sư Phụ thọ pháp đẳng cấp cũng sẽ thay đổi .

    Phật Thích Ca Mâu Ni có một vị đệ tử đã từng giết chín mươi chín người , sau cùng còn muốn giết Phật cho đủ một trăm người . Nghiệp chướng của người này đương nhiên rất nặng , phải xuống địa ngục vô hạn định có phải không ? Bởi vì người này giết A La Hán , còn muốn giết cả Phật ; nhưng trái lại , Phật Thích Ca Mâu Ni đã độ người này tại vì người này tin Phật , từ đó cải tà quy chánh , rốt cuộc tu hành trở thành A La Hán .

    Minh sư tại thế quý như vậy , cho nên trong kinh điển Phật Thích Ca Mâu Ni đều tán thán như vầy : "Phật khó tìm và khó gặp , quy y Phật mới được giải thoát , mới có thể không xuống địa ngục , không trầm luân trở thành súc sanh". Phật tức là minh sư tại thế . Quy y không phải chỉ quy y Phật Thích Ca Mâu Ni mà thôi . Khi Phật còn tại thế , chúng ta mới quy y Ngài ; Khi Phật diệt độ nên quy y theo một đệ tử của Ngài . Đệ tử của Ngài đi rồi , nên quy y theo đệ tử của đệ tử của Ngài ... Y theo vậy quy y mới đúng , có hiểu được ý Sư Phụ không ?

    Hiện nay chúng ta có truyền thống quy y là từ xưa truyền xuống . Cho nên chúng ta muốn được tự tại thì phải tìm minh sư tại thế , không phải lễ bái Phật quá khứ , làm như thế là vô ích . Cũng như chúng ta lạy Hoa Đà , bệnh của chúng ta vẫn không hết , bởi vì ông là y sĩ của quá khứ ; nếu muốn bệnh khỏi thì phải tìm y sĩ tại thế . Có thể là y sĩ tại thế không có tiếng tăm . Nhưng không sao , chỉ cần họ có thể chữa bệnh cho chúng ta là đủ rồi , không nhất định phải nổi danh như Hoa Đà có phải không ?

    Hoa Đà là vị thần y nổi danh nhất tại Trung Hoa . Nhưng ông ta đã đi rồi , mình có lạy cách mấy cũng vô ích . Giống như vậy , chúng ta lạy Phật quá khứ để làm gì ? Muốn lạy cũng được , nhưng đó là vì lòng tôn kính họ . Tôn kính vị thầy quá khứ , hiện tại , vị lai là chuyện đương nhiên . Nhưng muốn giải thoát thì phải tìm minh sư tại thế , là người đã mở cửa trí huệ , đã khai ngộ và có chìa khóa giúp chúng ta mở cửa trí huệ của chúng ta .

    Đây là chuyện giản dị , không có gì thần bí , cũng không có gì đặc biệt . Chúng ta vốn nên học sanh lão bệnh tử , đều phải học mới đúng . Hiện giờ đã học ba việc rồi , học thêm một trường hợp nữa cũng không có gì lạ , cũng không phải là chuyện khó hiểu .

    Ngoài việc học "sanh , lão , bệnh", chúng ta còn cần học thêm "tử". Muốn học "tử" thì nên tìm một vị mỗi ngày được sanh tử tự do , muốn chết thì chết ; muốn sanh thì sanh . Loại người đó mới có thể giúp đỡ chúng ta được , vì họ là chuyên viên . Cũng như thầy giáo chuyên dạy Anh văn mới biết dạy anh Văn ; thầy chuyên môn dạy chết , mới có thể dạy chúng ta chết . Có lẽ quý vị rất sợ chết , nhưng có sợ cũng không tránh khỏi . Đã không tránh được thì phải học cho mau , có phải không ?

    Quý vị có muốn học "chết" không ? Không muốn cũng không được . Nếu không khi tử thần đến , khi Ngưu Đầu Mã Diện đến ép chúng ta rời bỏ thể xác thì sẽ đau khổ lắm . Nhưng đến lúc sanh tiền đã mở được cửa này thì khi chết sẽ không có gì lo ngại . Trên thân chúng ta có chín lỗ , nhưng có một cửa ở bên trong mắt không thấy được (chỉ nơi mắt trí huệ), đó là cửa thứ mười . Khi còn sống mỗi ngày tu Pháp Môn Quán Âm , đến khi chết cửa này có thể mở liền , rất là mau , chỉ trong vòng một giây . Nhưng vì mỗi ngày quý vị đều đóng cửa lại , nên Sư Phụ phải cần một tiếng mở được .

    Hôm qua có người hỏi : "Sư Phụ , sao không cho chúng con chìa khóa ?" Sư Phụ có thể cho chìa khóa , điều này không sao . Vấn đề là của quý vị rất khó mở , phải cần một tiếng đồng hồ . Cửa của Sư Phụ có thể được liền , còn cửa của quý vị đã lâu rồi chưa mở qua , cần phải gõ đập , nên cần nhiều thời giờ hơn , chứ không phải Sư Phụ không muốn đưa chìa khóa cho quý vị ngay . Dù có đưa cũng phải có điều kiện . Thông thường quý vị mời một người đến làm chìa khóa hay mở cửa , đóng cửa cũng phải trả tiền công , hoặc mời họ ăn cơm . Muốn mời Sư Phụ mở cửa cũng nên theo điều kiện của Sư Phụ . Cần phải ăn chay trường và mỗi ngày cho Sư Phụ hai tiếng rưỡi đồng hồ để giúp quý vị mở đóng cánh cửa mà quý vị không mở được . Hai tiếng rưỡi đó là tiền lương của Sư Phụ . Chỉ vậy thôi , Sư Phụ không đòi hỏi gì khác . Những người muốn thỉnh Sư Phụ mở cửa , tuyệt đối không được sát sanh và nên có lòng từ bi ; đó là điều kiện của Sư Phụ . Quý vị nên phát khởi lòng từ bi , chúng ta đã không muốn bị cưỡng ép phải chết một cách đau khổ , vậy cũng đừng nên trực tiếp hay gian tiếp cưỡng ép chúng sanh khác phải chết trong đau khổ như vậy . Trồng duyên tốt , đắc quả tốt ; chúng ta muốn chết một cách an lành thì cũng nên giúp chúng sanh chết một cách êm ái . Không trồng duyên tốt , làm sao được quả tốt ? Nếu Sư Phụ không dạy quý vị như thế là Sư Phụ nói gạt quý vị , như vậy cũng không phù hợp với luật nhân quả . Trồng cam làm sao được táo ? Không có chuyện đó , cho nên Sư Phụ phải nói những điều kiện này .



  7. #507
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default TÌNH TRẠNG LÚC LÂM CHUNG


    Sư Phụ yêu cầu quý vị mỗi ngày nên để dành hai tiếng rưỡi cho Sư Phụ . Trên thực tế không phải là để cho Sư Phụ , mà là để cho quý vị ; cho quý vị cũng như cho Sư Phụ . Quý vị vui vẻ là niềm vui của Sư Phụ . Cho nên nếu như quý vị không muốn đối xử tốt với mình , ít nhất nên đối tốt với Sư Phụ , đem hai tiếng rưỡi bố thí cho Sư Phụ . Sư Phụ không muốn gì cả , chỉ xin mỗi ngày hai tiếng rưỡi đồng hồ của quý vị . Nếu quý vị chịu bố thí như vậy , khi qua đời sẽ rất vui sướng , thậm chí khỏi cần đợi khi chết mỗi ngày đã vui sướng lắm rồi . Lúc tọa thiền đi Tây Phương , khi trở về mở mắt ra làm việc . Cũng như học sinh mỗi ngày đi học , về nhà ăn uống làm bài vở , đợi qua ngày hôm sau lại đi học tiếp .

    Có câu "thường tùy học Phật", tức là mỗi ngày đến chỗ Phật để học , không phải ở thế giới này học . Trên thế giới này có thể học được gì ? Ở cõi Ta Bà này Sư Phụ cũng không thể dạy quý vị những gì cao siêu , chỉ có thể làm như bây giờ , nghĩa là nói những đạo lý thông thường , trò chuyện với nhau . Nhưng nếu như quý vị đến cảnh giới cao , Sư Phụ sẽ dạy những đạo lý cao siêu khác . Bởi vì ở những nơi đó sẽ có những công cụ khác .

    Hôm qua Sư Phụ nói về thế giới Thứ Nhất , những phát minh nơi đây đều văn minh hơn chúng ta . Chúng ta không thể tưởng tượng được , cũng chưa từng thấy hay nghe ai nói qua . Chúng ta cho rằng bây giờ có máy điện tử , tivi , điện thoại ..., là văn minh lắm rồi ; thực ra đó chưa là gì , chỉ là rác của họ thảy xuống đây rồi chúng ta nhặt lấy mà dùng . Khoa học gia tài nhất ở đây là học sinh tệ nhất hoặc là không thể tốt nghiệp ở cõi đó xuống đây . Những người đã tốt nghiệp đều làm việc tại những nơi cao thượng .

    "Thường tùy Phật học" tức là đến chỗ Phật học . Ở cõi Ta Bà này Sư Phụ ráng dạy quý vị , nhưng khi quý vị đến cảnh giới cao Sư Phụ sẽ dạy chuyện khác . Đẳng cấp càng cao thì cách dạy của Sư Phụ càng khác . Mỗi thế giới đều có trường học . Khi quý vị ở thế giới Ta Bà , thí dụ như Trung Tâm Tịnh Tọa Vô Lượng Quang này , Sư Phụ sẽ dạy quý vị một chút về sự thần bí bên trong . Khi đến cảnh giới cao cũng có trường học . Sư Phụ cũng ở đó dạy trí huệ cao cấp . Lúc ngủ , Sư Phụ sẽ dẫn quý vị đến các trường học cao cấp học tập . Bởi vì ban ngày quý vị quá bận , có người chẳng có ngồi thiền , Sư Phụ không cách nào dẫn họ đi được , nên nhân ban đêm lúc ngủ , kéo họ lên trên học tập .

    Lúc ngủ , đầu óc họ không có sự giằng co , không bướng bỉnh , dễ dẫn đi . Còn ban ngày , bảo họ tọa thiền , họ nói không có giờ . Cho dù có thì giờ , họ cũng đi nhảy đầm , nói chuyện gẫu , làm những điều xằng bậy . Muốn nhảy múa , coi tivi cũng được , nhưng nên nhín một chút thì giờ để tọa thiền . Không có coi tivi không sao , nhưng không thể thiếu toạ thiền , mỗi ngày nên luyện tập chết . Nếu hôm nay có bốn tiếng đồng hồ , có thể coi tivi một tiếng rưỡi , ngồi thiền hai tiếng rưỡi ; ngày mai nếu chỉ có hai tiếng rưỡi đồng hồ thì nên dùng hết vào việc tọa thiền .

    Nhưng nếu như không có chân sư chỉ đạo sẽ thiền sai . Nếu thiền sai sẽ bị ma nhập , sẽ cảm thấy hôn trầm . Tọa thiền đúng thì không bị như vậy . Đa số người đều tọa thiền sai , không hiểu thiền nơi đâu , rồi thiền bậy bạ , nên mới nói là thiền sai .

    Người thiền đúng cũng rất sung sướng , không bị hôn trầm ; càng thiền càng đúng , càng ngồi thiền càng tốt . Tọa thiền là gì ? Tức là thiền định ; Ngoại ly hình tướng của thế giới là "thiền", nội bất loạn là "định".

    (Lúc này có người ở ngoài hội trường làm ồn để tạo ảnh hưởng ). Nếu như trước kia quý vị chưa thấy ma , bây giờ nhìn là biết ngay . Ma là gì ? Hễ không cho máy xe của Sư Phụ nổ để đến đây thuyết pháp cố ý gây cản trở , đó tức là ma . Hễ ngăn cản , gây chướng ngại , hay là cản trở người tu hành , cản trở minh sư , không cho minh sư đi độ chúng sanh , cũng không cho họ đến nghe kinh , khiến cho chúng sanh lúc nghe kinh ngủ gục hay nói chuyện , không nghe được những đạo lý tốt , chỉ nghe những ý kiến bậy bạ của cá nhân , khiến cho chúng sanh cả ngày nói nhiều lời vô dụng , như thế tức là bị ma kéo .

    Đến đây nghe thuyết pháp chỉ có hai tiếng đồng hồ mà không chú ý nghe , còn nói chuyện nữa . Đó là vì họ tự cảm thấy họ quá quan trọng . Cả ngày đã nói cho người ta nghe , đến đây còn muốn nói , không cho Sư Phụ có cơ hội giảng kinh , đó tức là bị ma kéo . Ma không phải là xác thân của họ , mà là một thứ ; lực lượng đó sẽ ảnh hưởng họ khiến họ thành như vậy .

    Lúc Sư Phụ của Sư Phụ giảng kinh tại Đức , có một người từ ngoài chạy đến gần khán đài , đem rất nhiều phân ngựa muốn liệng lên người của Sư Ông . Sư Ông nói : "Được rồi , cho tôi". Rốt cuộc lại không có chuyện gì xảy ra cả . Người này đứng đó , quăng ra không được mà bỏ xuống cũng không xong . Điều kỳ lạ là mỗi lần người này muốn quăng ra thì như bị điện giựt , nên không cách nào ném ra được , cũng không thể để xuống được . Khi đi những phân trên tay người đó mới rơi xuống . Khi đó , vì Sư Phụ ưa ngồi phía trước , cho nên trong túi của Sư Phụ chứa đầy nghiệp chướng của loại chúng sanh ấy (Mọi người cười).

    Muốn làm thầy cũng không dễ , thường bị ma chướng đó cản trở . Vì sao có ma chướng ? Vì ma chướng là cộng nghiệp của chúng sanh , có hiểu ý không ? Trong số những người đến nghe kinh , có người nghiệp chướng rất nhiều , phước báu không đủ , lòng kêu ngạo rất cao , nên bị ma lợi dụng để làm phiền . Nếu như mọi người đều có tâm đơn thuần , lòng khiêm nhường thì ma không có cách nào đến đây gây trở ngại . Nhưng bởi vì chúng sanh không đơn thuần cho nên mới có ma chướng , có định nghiệp , có cộng nghiệp .



  8. #508
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default TÌNH TRẠNG LÚC LÂM CHUNG


    Vì mọi người có nghiệp chướng gần như nhau , cho nên mới sanh cùng một nước , hoặc sanh cùng trong một gia đình , một đoàn thể , đó tức là cộng nghiệp . Ngoài cộng nghiệp ra , còn có biệt nghiệp . Đó là nghiệp chướng của từng cá nhân , hơi đặc biệt và khác với nghiệp chướng của người khác , cho nên gọi là "biệt nghiệp". Nếu như chúng ta muốn siêu qua định nghiệp và cộng nghiệp , thì phải tu hành . Bởi vì tự mỗi chúng ta có một thứ lực lượng rất lớn , là bản lai diện mục hay là Phật Tánh . Phật Thích Ca Mâu Ni không hề nói : "Nên tin Thượng Đế", mà Ngài thường nói : "Tự thắp đuốc mà đi".

    "Tự kỷ" là gì ? Tức là bản lai diện mục . Phật Thích Ca Mâu Ni không nói hãy nhờ vào đầu óc phàm phu của chúng ta , có hiểu ý của Sư Phụ không ? Tất cả chúng sanh đều có Phật Tánh , tất cả chúng sanh đều là Phật là ý nghĩa đó . Khi chưa nhận thức được lực lượng này , chúng ta là phàm phu ; nhận biết ra rồi chúng ta là Phật . Bên trong của chúng ta có Phật nhưng cũng có ma ; nếu như một người phát triển ma tánh , thì sẽ sống chỗ ma , có hiểu không ?

    Cho nên Phật Giáo gọi hai thứ lực lượng là "Ma và Phật". Đạo Giáo gọi là "Âm và Dương". Nếu chúng ta phát triển phương diện âm , chúng ta sẽ biến thành âm ; phát triển phương diện dương sẽ biến thành dương . Âm dương được phát triển quân bình tức là "Đạo". Tâm bình thường tức là Đạo , người sống hợp với Đạo là người có âm dương quân bình , "đại trượng phu" tức là âm dương quân bình , không nghiêng qua âm , cũng không ngã qua dương . Đại trượng phu không phải chỉ phái nam , Phật Tánh của nam nữ đều như nhau .

    Lúc Lục Tổ Huệ Năng đến gặp Ngũ Tổ , dáng người trông khó coi , vừa nhỏ con vừa gầy ốm , lại đến từ Việt Nam , cho nên Ngũ Tổ nói : "Ngươi là người Nam Man , làm sao thành Phật ?" Thời đó người Trung Hoa gọi người Việt Nam là Nam Man , họ đô hộ nước Việt Nam , coi người Việt Nam bằng nữa con mắt , khinh chê người Việt , cho nên gọi người Việt Nam là Nam Man . Lục Tổ Huệ Năng là người Việt Nam , Ngài từ Nam Hải đến , dáng người xấu xí nhỏ con , đen và gầy . Ngài là tiều phu đốn củi , rất nghèo , cho nên khi Ngài mới đến Ngũ Tổ liền la : "Người Nam Man này làm sao thành Phật được ?" Lục Tổ nói : "Người có phân Nam Bắc , Phật Tánh không có".

    Sư Phụ cũng nói tương tự như vậy , "Người có phân nam nữ , Phật Tánh không có". Nếu người nào còn chấp trước cho rằng nam chúng mới có thể thành Phật là sai .

    Bậc đại trượng phu là người có âm dương quân bình , "âm" quá nhiều là nữ chúng , có phẩm chất của nữ ; "dương" quá nhiều là nam chúng , đại trượng phu tức là chỉ người có âm dương quân bình .

    Cho nên dáng đại trượng phu không phải chỉ thân xác này . Nếu chúng ta muốn thấy tướng đại trượng phu đó , cần phải dùng tới mắt trí huệ , mắt thường không thể nào nhìn thấy được . Nhưng khi mắt trí huệ mở rồi , rất có thể , một người nào đó , dùng mắt thịt cũng có thể thấy , không nhất định phải dùng thiên nhãn . Lúc đó mắt trần đã thành thiên nhãn , dù có mở mắt cũng có thể tọa thiền , cũng có thể thấy thiên đàng địa ngục ; thân tuy ngồi đây giảng kinh , nhưng cũng có thể đồng thời hóa thân đến Mỹ để độ học trò bên đó . Tất cả chúng sanh nơi nào cầu xin , đều có thể hóa thân đi . Đó tức là "trăm ngàn ức hóa thân".

    Không phải chỉ có Phật Thích Ca Mâu Ni mới có trăm ngàn ức hóa thân , bất cứ người nào đắc Đạo đều có thể hóa thân được như vậy . Mỗi người sau khi thọ pháp rồi , đều có một hóa thân của Sư Phụ lo cho họ , nếu không làm sao có thể coi sóc tất cả học trò được ? Làm sao có thể bảo hộ họ đây ? Xác thân thì chỉ có một , làm sao có thể lo cho nhiều người như thế ? Làm sao có thể bảo đảm lúc họ chết có thể dẫn họ lên cõi trên ?

    Bởi vì những người đó có trăm ngàn ức hóa thân , hoặc nói cách khác , bất cứ người nào cũng đều được họ bảo hộ , nên họ mới có thể được tôn xưng là Sư Phụ , là Thầy , hay là Cha . Bởi vì họ dạy mình như một người thầy , lại lo cho mình như một người cha , và cứu rỗi linh hồn của chúng ta , cho nên mới xưng họ là Sư Phụ ; xưng họ là pháp sư bởi vì họ có pháp môn để dạy người khác .

    Một vị thầy đắc Đạo cũng như một giáo sư Anh văn vậy . Họ đã có thể nói tiếng Anh nên họ là Master of English , còn Pháp sư là Master of Dharma . Một người đã đắc pháp mới có thể được coi là pháp sư hay Sư Phụ , còn không chỉ là một thứ xưng hô , chỉ có tên mà không có lực lượng thật .



  9. #509
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default TÌNH TRẠNG LÚC LÂM CHUNG


    Vấn : Sư Phụ nói có chìa khóa có thể mở cửa trí huệ , nhưng tôi không hiểu mở cửa này rồi sẽ thông về sanh hay tử , hay đến những chỗ khác không tốt . Xin hỏi có gì để chứng minh không ? Nếu có , tôi mới có thể công nhận pháp môn này là thật , mới có thể an tâm trao sinh mạng của tôi cho Sư Phụ .

    Đáp : Đừng có trao sinh mạng của quý vị cho Sư Phụ . Sinh mạng của quý vị thì quý vị tự lo lấy , Sư Phụ không có rảnh , cũng không muốn lo . Quý vị chỉ cần y theo chỉ thị của Sư Phụ làm là được rồi . Học Pháp Môn Quán Âm đương nhiên có bảo đảm . Khi khai ngộ sẽ có ấn chứng , quý vị có thể lấy thể nghiệm của quý vị so sánh với kinh điển , coi có giống nhau hay không thì biết ngay . Nếu không có thể nghiệm , hoàn toàn không có cách nào để so sánh .

    "Tâm Ấn" tức là có ngay thể nghiệm như trong kinh điển có đề cập tới , như vậy mới có thể nói là khai ngộ , không có thể nghiệm khai ngộ thì làm sao ấn chứng ? Làm sao gọi là Tâm Ấn ? Tâm Ấn tức là dùng tâm truyền tâm , lúc thọ pháp quý vị sẽ biết thể nghiệm của mình cũng giống như thể nghiệm của người tu hành thuở xưa , giống như thể nghiệm ghi lại trong kinh điển .

    Thí dụ Phẩm Phổ Môn có ghi , khi được lực lượng của Quán Thế Âm Bồ Tát có thể thấy được ba mươi hai ứng hóa thân của Ngài , không biết chừng còn thấy Quán Thế Âm Bồ Tát đến cứu . Khi quý vị thọ pháp có thể sẽ thấy Sư Phụ đến dạy mình , đó tức là ấn chứng thứ nhất , bởi vì đã biểu thị Sư Phụ là hóa thân của Bồ Tát . Hóa thân của Bồ Tát là chỉ một người có thể dạy mình những gì bên trong , hay dẫn mình đến cảnh giới cao . Nếu không mình làm sao biết được pháp sư này có gì khác với pháp sự nọ ?

    Ấn chứng thứ hai là có thể nghiệm của Quán Thế Âm Bồ Tát , người tu Pháp Môn Quán Âm có thể nghe được tiếng phạm âm , hải triều âm ... như Ngài Quán Thế Âm Bồ Tát vậy . Khi thọ pháp mình sẽ được đẳng cấp đó . Nếu chưa đạt đến đẳng cấp này , tối thiểu cũng được sơ cấp , nhất định sẽ thấy được ánh sáng . Quý vị đọc Kinh Lăng Nghiêm trong đó có ghi chép thể nghiệm của hai mươi lăm vị Bồ Tát , lúc khai ngộ họ đã thấy được những gì ? Có phải đều thấy ánh sáng hay không ? Khi quý vị thọ pháp cũng có thể thấy được ánh sáng liền . Từ điểm đó mình có thể so sánh . Sư Phụ trả lời như vậy quý vị có vừa lòng chưa ? (Đáp : Vừa lòng).



  10. #510
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default TÌNH TRẠNG LÚC LÂM CHUNG


    Vấn : Ánh sáng có chia làm tốt và xấu không ?

    Đáp : Không có tốt cũng không có xấu . Chỉ phân ra đẳng cấp thấp và đẳng cấp cao mà thôi . Khi truyền Tâm Ấn Sư Phụ sẽ cho quý vị biết ánh sáng nào thuộc đẳng cấp cao , ánh sáng nào thuộc đẳng cấp thấp .

    Vấn : Âm lưu có phải là Phật Tánh không ?

    Đáp : Chỉ có danh từ khác nhau , đôi khi dùng danh từ khác nhau . Thí dụ xưng âm lưu , âm thanh , chấn động lực , phạm âm , hải triều âm , thắng bỉ thế gian âm ... kỳ thật đều là một . Danh từ "âm lưu" được dùng trong kinh Lăng Nghiêm và Sư Phụ chỉ mượn tạm chữ này . Trong kinh Lăng Nghiêm Phật Thích Ca Mâu Ni có nói : "Phật nương âm lưu này xuống độ chúng sanh . Bồ Tát và chúng sanh nương nhờ âm lưu này đi lên mà được giải thoát viên mãn". Quý vị có đọc qua đọa này không ? (Có người trả lời : Có).

    (Phật còn phải nhờ âm lưu , như vậy có tự tại hay không ?) Đương nhiên có tự tại . Thí dụ nhà mình có thang lầu , mình phải nương theo thang lầu để có thể đi xuống . Dĩ nhiên nếu mình muốn nhảy lầu cũng được , nhưng sẽ bị thương chứ không phải mình không có sức lực , cũng không phải thang lầu này có gì hay . Đó chỉ là một phương tiện để đi xuống , có hiểu không ? Thật sự cũng không nên nói là "nương", vì khó có thể dùng ngôn ngữ phàm phu mà nói được ; càng dùng sẽ càng thêm rắc rối . Cho nên khi Sư Phụ truyền pháp không nói một câu mà quý vị đều đắc pháp ; đó gọi là "dùng Tâm truyền Tâm".

    Bây giờ Sư Phụ nói nhiều như vậy , đã liên tục ba bốn ngày , nhưng chưa truyền pháp . Khi truyền pháp thì một câu cũng không nói , nhưng lúc đó mới là lúc quan trọng nhất . Ba , bốn bữa nay tuy nói rất nhiều nhưng quý vị vẫn chưa được pháp . Lúc Sư Phụ không nói chuyện mới là lúc truyền Tâm Ấn . Dùng Tâm truyền Tâm , không dùng ngôn ngữ thế giới , có hiểu không ? Dùng ngôn ngữ càng nói sẽ càng hiểu lầm , càng nói càng thêm phiền phức . Quý vị coi người nghe kinh , đọc kinh thì nhiều mà người khai ngộ rất ít , bởi vì đây là giáo ngoại biệt truyền , không dùng kinh điển .



  11. #511
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default TÌNH TRẠNG LÚC LÂM CHUNG


    Vấn : Trong sách của Pháp Sư nói đến nghiệp chướng là từ âm lưu sinh ra , có phải tất cả mọi chuyện đều từ âm lưu mà ra không ?


    Đáp : Đúng , nếu không phải từ âm lưu mà ra thì từ đâu ra ? Nhất thiết vi tâm tạo . Đã vậy , nghiệp chướng của chúng ta đương nhiên cũng từ âm lưu này mà ra . (Trong sách của Đại Sư có nói đến "tất cả đều từ âm lưu mà ra". Nếu chúng ta phạm lỗi , đó có phải là lỗi lầm của chúng ta chăng ?) Không phải . Nhưng nếu như mình nói với Ma Vương , Ma Vương sẽ không đồng ý và sẽ nói : "Phải xuống địa ngục". Có phải như vậy không ? Mình không thể nói với Ma Vương : "Tôi không có tội . Tội này là tội của Phật Tánh , của âm lưu", bởi vì "biết được" và "giải thoát" là hai việc khác nhau .

    (Thí dụ như trong đĩa hát có chỗ vấp , đó là sự sai lầm trong lúc thâu âm , không lỗi tại nơi người hát ?) Có thể thí dụ như vậy , nhưng mình cũng đâu làm được gì . Bởi vì đã thâu âm xong hết rồi , đã không còn đơn thuần nữa , có hiểu không ? Dù là tự mình thâu , nhưng mình không biết , cho nên đó không phải là lỗi lầm của mình ; nhưng dù sao cũng là lỗi lầm của mình vì do chủ nhân của mình thâu như vậy .

    Chúng ta cũng vậy , bản tánh của chúng ta vốn rất đơn thuần . Thế giới này là trường học để chúng ta học hỏi . Nhưng khi chúng ta học tập , vì không hiểu cho nên làm rất nhiều sai lầm , chúng ta sẽ tự trách lấy mình . Dù có người bảo chúng ta : "Đó không phải là lỗi của chúng ta , bởi mình còn trong giai đoạn học tập , đương nhiên sẽ làm sai", chúng ta vẫn chưa an tâm , vẫn còn xúc động ; có người chưa học xong đã muốn nhảy lầu , vì không hiểu cho nên không thể tự kiềm chế , có hiểu không ?

    Từ bên ngoài nhìn vào , người khai ngộ và người không khai ngộ không có gì khác . Sau khi khai ngộ họ vẫn ăn ngủ bình thường , nhưng họ rất tự tại , không còn nghiệp chướng ; vóc dáng họ vẫn như trước , không phải khai ngộ rồi sẽ đẹp hơn xưa . Đương nhiên linh thể sẽ đẹp hơn , nhưng mắt thịt không thấy được . Sau khi khai ngộ , bề ngoài không có gì cải biến , chỉ có bên trong là thay đổi . Nhưng họ sẽ tự biết là bây giờ nghiệp chướng của họ không còn nữa , họ biết họ là Phật , là Bồ Tát hay A La Hán .

    Tuy nói là "Biết", nhưng cũng không "biết". Nếu họ biết họ là Phật thì họ không phải là Phật rồi . Nhưng cũng không thể nói là họ không biết . Điều này Sư Phụ không cách nào nói rõ hơn , (mọi người cười), đợi khi quý vị thành Phật rồi sẽ biết . Sư Phụ giải thích như vậy , chắc chắn là quý vị không vừa lòng . Nhưng không cách nào hơn ! Không thể dùng ngôn ngữ phàm phu mà nói được .

    Thí dụ quý vị hỏi Sư Phụ : "Sư Phụ có phải là Phật hay không ?" Sư Phụ không thể nói "Phải", cũng không thể nói "Không phải". Trả lời "phải" cũng đúng ; trả lời "không phải" cũng đúng , có hiểu ý Sư Phụ không ? Nếu như cho rằng Sư Phụ không phải là Phật , Sư Phụ cũng không nghĩ như vậy , còn cho rằng Sư Phụ là Phật , Sư Phụ cũng không vừa ý , có hiểu ý của Sư Phụ không ? Phật là như thế , bất cứ Sư Phụ nói gì cũng không đúng , quý vị không cần tin Sư Phụ là Phật , chỉ cần tin Sư Phụ có năng lực có thể giúp quý vị khai mở trí huệ , có thể lập tức cho quý vị có những thể nghiệm khai ngộ có thể so với kinh điển là được rồi . Quý vị đừng tìm hiểu xem người này là ai , mà chỉ nên tìm hiểu quý vị là ai là đủ rồi .



  12. #512
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HẮC BẠCH THẦN THÔNG






    Quyển 4 : Bài 3

    HẮC BẠCH THẦN THÔNG

    Sư Phụ Thanh Hải Thuyết Giảng Tại
    Đạo Tràng Tây Hồ , Đài Loan

    Ngày 26 tháng 9 năm 1987


    Hôm nay giảng về hắc bạch thần thông , nơi đây có rất nhiều người thích thần thông , cho nên hôm nay Sư Phụ dạy quý vị cách sử dụng thần thông , nếu không quý vị sẽ tưởng rằng Sư Phụ không có thần thông . Có ai cho rằng Sư Phụ không có thần thông hay không ?

    Hắc thần thông là chuyện dễ , tại sao Sư Phụ lại không có ? Cái gì Sư Phụ cũng có , hắc thần thông cũng có , bạch thần thông cũng có , đỏ cũng có , xanh cũng có , màu vàng , màu xanh da trời , màu xám , màu nâu , cái gì Sư Phụ cũng có , (mọi người cười), quý vị muốn thứ nào nên ghi tên trước , Sư Phụ sẽ theo loại thần thông quý vị cần mà dạy quý vị . Hôm nay , những người đến đây có thích nghe thần thông không ? (Mọi người đáp : Thích). Được rồi , bây giờ nói về hắc thần thông .

    Hắc thần thông vốn cũng là bạch thần thông , hắc tức là bạch ; bạch tức là hắc , kinh Kim Cang nói vậy , không phải Sư Phụ nói bừa . Vì sao hắc là bạch ? Bởi vì lực lượng này cũng là lực lượng của tạo hóa , có hiểu không ? Âm cũng là dương , dương cũng là âm , không có âm thì không có dương ; không có dương thì không có âm . Không có âm dương điều hòa , thế giới này không tồn tại .

    Hắc thần thông là gì ? Tức là sau khi tu hành , lợi dụng lực lượng lớn này làm việc xấu . Tại sao có thể làm được như vậy ? Nhất thiết vi tâm tạo , có hiểu ý của Sư Phụ không ? Thí dụ khi chúng ta uống quá nhiều thuốc bổ cũng mắc bệnh , có phải không ? Âm cũng là dương , dương cũng là âm , không có âm thì không có dương ; không có dương thì không có âm . Không có âm dương đều hòa , thế giới này không tồn tại .

    Hắc thần thông là gì ? Tức là sau khi tu hành , lợi dụng lực lượng lớn này làm việc xấu . Tại sao có thể làm được như vậy ? Nhất thiết vi tâm tạo , có hiểu ý của Sư Phụ không ? Thí dụ khi chúng ta uống quá nhiều thuốc bổ cũng mắc bệnh , có phải không ? Có một lần thầy của Sư Phụ cho Sư Phụ uống dầu thoa bóp , uống xong xém tí nữa là chết , cứ muốn mửa ra , nhưng vì đó là của thầy cho , Sư Phụ không thể từ chối được , miễn cưỡng uống vào , hễ uống vào là muốn mửa , oẹ ra nuốt vào , nhiều lần như vậy . Dầu thoa bóp dùng để thoa bóp mà thôi , không thể uống được , may là không mất mạng , bây giờ còn sống , không bị trúng độc . Có thứ thuốc thoa ở ngoài thì không sao , nhưng uống vào sẽ trúng độc .

    Thần thông cũng vậy , nếu chúng ta dùng vào việc tốt thì là bạch thần thông ; nếu như dùng vào việc xấu thì là hắc thần thông , chỉ vậy thôi , không có gì khác biệt .

    (Lúc này có nhiều lục dục vào nghe kinh). Thế giới ở ngoài lớn như vậy quý vị không đi chơi , mà cứ đến đây chen nhau nghe kinh , thật là điên rồ , phải chăng Sư Phụ dùng hắc thần thông điều khiển quý vị ? (Mọi người cười). Sư Phụ điều khiển quý vị làm chi ? Chỉ thêm phiền phức mà thôi , Sư Phụ ngồi thiền cả đêm , ban ngày muốn ngủ một chút cũng không được , thị giả sẽ đến báo : "Có rất nhiều người đến nghe kinh". Rất nhiều người đương nhiên là quan trọng hơn một người , cho nên chỉ còn cách hy sinh giấc ngủ . Người càng nhiều , công việc của Sư Phụ càng nhiều , đừng tưởng rằng Sư Phụ thích . Sư Phụ không dùng hắc thần thông đâu !



  13. #513
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HẮC BẠCH THẦN THÔNG


    Hắc thần thông là gì ? Cũng như thuốc độc vậy , quý vị thường dùng hắc thần thông nhưng không biết rằng mình dùng hắc thần thông , có biết không ? (Có người trả lời : Không biết). Được rồi ! Bây giờ Sư Phụ giảng cho nghe . Mỗi một lần khi ý niệm của quý vị nghĩ đến việc xấu , bất cứ là với mình hay với người khác , nếu lúc đó tư tưởng của mình rất mạnh rất có lực , sẽ gây ảnh hưởng đến người đó , hoặc gây ảnh hưởng cho mình , có hiểu không ?

    Thí dụ mỗi ngày mình nghĩ : "Người đó xấu như vậy , ta hy vọng hắn sẽ bị bệnh , ta hy vọng hắn sẽ như thế nào ..." Người đó sẽ bị , nếu mình thật sự hận người đó như thế , người đó nhất định sẽ bị ảnh hưởng , có hiểu ý của Sư Phụ không ? Từ điểm này chúng ta biết rằng có nhân quả . Thí dụ mình giết hay hại một người nào đó , sau này họ sẽ đầu thai trở lại hại mình , đấy tức là hắc thần thông . Nếu không phải hắc thần thông thì là gì ?

    Bên trong chúng ta có một lực lượng rất lớn , một lực lượng vô lượng vô biên không thể nghĩ bàn . Chúng ta chỉ dùng một phần nhỏ đã thấy lợi hại như vậy , bất cứ chúng ta dùng về phương diện tốt hay xấu đều rất lợi hại . Nếu như chúng ta dùng lực lượng này để làm việc tốt , thế này có phải sẽ càng tốt hơn không ? Nhưng đa số chúng ta không làm như vậy . Không phải Sư Phụ nói quý vị . Rất có thể quý vị có làm việc tốt , thí dụ như rầy chồng đánh vợ hay là biện cãi với Sư Phụ ... (Mọi người cười). Nếu chúng ta biết lực lượng này lớn đến thế , thì cần nên cẩn thận , tránh dùng hắc thần thông , chỉ dùng bạch thần thông .

    Hắc thần thông sẽ ảnh hưởng đến chúng ta , cho nên tất cả các giáo chủ của các tông phái hay tôn giáo , đều dạy chúng ta hãy thương người láng giềng như là thương chúng ta vậy , bởi vì nếu mình hận người ta tức là hận mình , tức là như Sư Phụ mới nói "nhân quả báo ứng", có hiểu không ? Mình hận người ta , trù người ta có chuyện không tốt , trù người ta có bệnh , trù người ta chết sớm ... Sau này họ cũng trù mình những việc đó , rồi quý vị luân hồi sanh tử , chuyển qua chuyển lại trong vòng sanh lão bệnh tử đau khổ này , cũng chỉ vì hắc thần thông .

    Hắc thần thông không chỉ hại người mà còn có thể hại mình . Có người có lực lượng thôi miên , làm cho mình nhắm mắt , rồi sai mình làm gì mình làm đó , mình không thể hoàn toàn kiềm chế mình , đó cũng là hắc thần thông , chỉ có danh từ khác nhau . Người ta thường gọi là "thuật thôi miên". Sư Phụ gọi đó là "hắc thần thông", bởi vì thôi miên tức là sử dụng hắc thần thông .

    Nhưng hắc thần thông này cũng có thể biến thành bạch , bởi vì mình cũng có thể sử dụng lực lượng này đi cứu bệnh . Có hiểu ý của Sư Phụ không ? Lợi dụng thuật thôi miên để trị bệnh . Quý vị có biết chuyện này không ? (Có người trả lời : Biết). Cho nên Sư Phụ mới nói bạch thần thông , hắc thần thông đều do cách nghĩ của chúng ta biến thành .

    Quý vị nghe nói có người niệm "Án Ma Ni Bát Mê Hồng" để tự chữa bệnh , có người niệm "Án Ma Ni Bát Mê Hồng" để đuổi ma quỷ , hay đuổi một lực lượng không tốt , một vận khí không tốt . Bất cứ thế nào , những thứ này đều là tiểu thần thông . Có người niệm "Án Ma Ni Bát Mê Hồng" cũng có thể trị bệnh cho người , Sư Phụ không bảo quý vị niệm chú này , mà muốn quý vị rõ là những người đó đã niệm chú lâu rồi , họ có năng lực tập trung tư tưởng , hoặc ít hoặc nhiều đều có lực lượng .



  14. #514
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HẮC BẠCH THẦN THÔNG


    Không phải là câu chú "Án Ma Ni Bát Mê Hồng" có pháp lực , mà là những vị Lạt Ma đã niệm chú lâu lắm rồi , cho nên mới có lực lượng . Đó là do họ thường tự huấn luyện mà thôi , không có gì cả , cũng dùng được một chút .

    Nhưng nếu mới niệm có một ngày , đương nhiên là không có hiệu dụng gì . Thí dụ lúc mình mới học Anh văn , dĩ nhiên là không nói được . Nếu như mỗi ngày học một ít , tập tới tập lui , sẽ nói được lưu loát . Sư Phụ mới đến Đài Loan cũng không biết nói tiếng Quan Thoại . Bây giờ đã nói được rồi , bởi vì ngày ngày đều tập nói , có hiểu chưa ? Bơi lội cũng thế , lúc mới tập thì không biết bơi , nhưng chỉ cần ngày ngày tập luyện tự nhiên sẽ biết .

    Hắc bạch thần thông đều do tư tưởng của chúng ta mà định . Khi chúng ta chúc một người vui vẻ an lành , nếu chúng ta thành tâm thành ý , người đó sẽ vui vẻ bình an . Đương nhiên cũng còn phải coi nhân quả của họ , nhưng tối thiểu trong khoảng thời gian đó , người đó sẽ vui vẻ an lành .

    Trong kinh điển có ghi , có một người đã giết chín mươi chín người . Vì bị Sư Phụ của người này gạt rằng : "Nếu trước giờ ngọ mà giết đủ một trăm người , nhà ngươi sẽ thành Phật". Người này tin lời của Sư Phụ của họ nên mới làm như vậy . Sau khi giết chín mươi chín người rồi , không tìm được người thứ một trăm . Lúc đó vừa lúc ông thấy mẹ của ông đến . Liền muốn giết bà . Mẹ của ông tin Phật , lúc này tại thế đã quy y Phật Thích Ca Mâu Ni ; Phật liền xuất hiện đến cứu bà . Ông thấy Phật lại muốn giết Phật , nhưng Phật Thích Ca Mâu Ni dùng thần thông cứu ông .

    Thần thông của Phật khác với thần thông như Sư Phụ nói lúc nãy . Quý vị đừng có nhầm lẫn . Thần thông của Phật tức là không có thần thông . Phật tức là thần thông , chuyện này Sư Phụ đã nói mấy lần rồi .

    Có người mới gặp Sư Phụ , bệnh liền tiêu tan , hoặc khổ nạn liền được giải quyết . Quý vị có thấy Sư Phụ dùng thần thông hay không ? Hay là đốt nhang viết những gì đó bỏ vào nước cho người ta uống ? (Mọi người đáp : Không có). Những thứ đó đều là hắc thần thông . Sư Phụ rất tự nhiên , quý vị đến là có . Muốn gì có đó , chỉ cần không ăn cắp ngân hàng là được rồi (mọi người cười), vì chuyện đó Sư Phụ không thể giúp đỡ được .

    Sau khi Phật cứu người đó rồi , người đó rất cảm động và theo Phật xuất gia , mỗi ngày học Đạo . Có một ngày ông ta đi khất thực , trên lộ gặp một vị phụ nữ có thai gần sanh rồi , dáng rất đau đớn . Vị phụ nữ đó lớn tiếng cầu xin : "Sư Phụ ơi ! Con gần sanh rồi , xin giúp con , xin chúc phúc mẹ con chúng con đều bình an !" Vị này vừa mới xuất gia không biết nên làm sao , nên về hỏi Phật .

    Phật dạy ông ta mau trở về nói với vị phụ nữ : "Cô nhất định sẽ sanh con bình an , mẹ con đều vui vẻ , bìnb an , khoẻ mạnh . Từ lúc tôi ra đời cho đến nay , chưa hề nói dối , cũng chưa có làm việc gì xấu , tôi nói gì nhất định sẽ có đó , nhất định sẽ được". Vị sư này nói : "Sư Phụ , như vậy không được . Con không phải từ lúc sanh ra đến bây giờ đều không làm việc gì xấu . Sư Phụ đã biết , con đã giết chín mươi chín người . Sao lại nói rằng con không có làm việc gì xấu ? Không có nói dối ?"

    Phật nói : "Đó đã là chuyện quá khứ , từ khi con theo ta xuất gia đến nay chưa có nối dối , không có giết người , cũng không làm việc gì xấu , con nói đàng hoàng với người đó như vậy là được rồi". Ông ta mới lật đật chạy trở lại theo lời của Phật và an ủi vị phụ nữ có thai đó . Quả thật đứa nhỏ được sanh ra an toàn , da đỏ hồng rất khoẻ mạnh . Vị phụ nữ này vốn khó sanh , đã đau bụng mấy ngày mà chưa sanh được . Nhưng khi vị sư vừa nói xong lời chúc phúc , đứa nhỏ liền lọt lòng . Hai mẹ con đều bình an vui vẻ , rất khoẻ mạnh . Vị sư cũng cảm thấy vui mừng .

    Vì sao có như vậy ? Bởi vì Phật lực có thể rửa sạch nghiệp chướng xưa kia , có hiểu không ? Sư Phụ thường nói , sau khi quý vị thọ pháp rồi , nghiệp chướng quá khứ không còn nữa . Chỉ còn lại nghiệp chướng của định nghiệp hiện tại . Nếu như Sư Phụ giúp quý vị rửa đi định nghiệp thì lúc quý vị thọ pháp sẽ vãng sanh liền tức khắc . Như vậy không thể được , hiện giờ còn có nhân quả . Chúng ta có thân thể này là có định nghiệp . Định nghiệp là gì ? Tức là nghiệp đã được định từ khi chúng ta còn chưa ra đời , đã được an bài rồi , cộng thêm nghiệp mới chúng ta tạo ra hàng ngày . Kiếp này chúng ta tạo rất nhiều nghiệp chướng .



  15. #515
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HẮC BẠCH THẦN THÔNG


    Thí dụ khi chúng ta hít thở , có vô số vi trùng bị sát hại ; khi chúng ta đi , giết chết rất nhiều chúng sanh nhỏ ; khi chúng ta cắt cỏ cũng sát hại rất nhiều chúng sanh , có hiểu không ? Còn nữa , khi chúng ta đi đường hay lái xe trên xa lộ cũng thiếu nợ của chúng sanh rất nhiều . Cho nên chúng ta phải hồi báo tứ trọng ân , hễ có thân này là có tứ trọng ân , không cách nào trả sạch trong tích tắc , có hiểu ý Sư Phụ không ? Cho nên phải ở lại để trả .

    Chúng ta dùng gì để trả ? Dùng thân khẩu ý , tức là chúng ta dùng công việc , hay tu hành , tọa thiền để trả sạch . Người tại gia lợi dụng việc kiếm tiền để thanh toán nghiệp chướng ; người xuất gia dùng lực lượng tu hành của mình hóa giải hơi độc của thế giới , cho xã hội thêm nhiều đạo đức , cho nên thế giới biến thành chỗ có thể ở , không trở nên càng ngày càng đen tối hoặc giống như địa ngục . Có hiểu không ? Đó là vấn đề "Thân".

    "Khẩu" là chúng ta giảng đạo đức cho người khác nghe , để họ càng lúc càng vui sướng , càng ngày càng có Đạo tâm , đánh thức người ta nhận biết Phật Tánh bên trong , lực lượng lớn nhất bên trong , có hiểu ý của Sư Phụ không ? Đó là vấn đề "Khẩu".

    "Ý" là gì ? Tức là dùng bạch thần thông chúc người ta vui vẻ , đất nước hòa bình , thế giới an lành , có hiểu chưa ? Nên dùng thân khẩu ý phụng sự chúng sanh , đền báo tứ trọng ân rồi chúng ta mới đi .

    Nếu muốn Sư Phụ rửa sạch định nghiệp cũng được . Có người nào muốn vãng sanh liền không ? Giơ tay coi ! (Có người giơ tay). Anh thiếu nợ người ta nhiều lắm , muốn bỏ chạy cho lẹ phải không ? Được ! Nhưng mà như vậy không phải là anh hùng . Đời đời kiếp chúng ta làm rất nhiều chuyện xấu , bây giờ chúng sanh rất đau khổ , chúng ta nên an ủi họ . Họ vì mình mới đau khổ , chúng ta ở đây đối với người nào cũng có trách nhiệm , có hiểu không ?

    Bất kể thế giới biến đổi như thế nào , đều là trách nhiệm chung của mọi người . Không thể hoàn toàn trách họ xấu , chúng ta cũng có lỗi lầm . Có lẽ kiếp trước hay đời trước đối đãi với họ không tốt , cho nên khi họ trở lại , họ đối với chúng ta có lòng sân hận . Đó cũng là lỗi của chúng ta , chúng ta làm cho họ biến thành như vậy . Cho nên chúng ta không thể hoàn toàn trách người khác . Nên tu hành cho tốt , tịnh hóa chúng ta , hóa giải hận thù này . Nên "Lấy đức báo oán", chứ không phải "Lấy oan báo oán", như thế mới có thể hóa giải được sự oán hận . Khí hận thù này đã có rồi , không thể giải liền . Nếu muốn hóa giải , cần phải giết đối phương . Nhưng giết chết họ cũng vô ích . Oán khí không thể tiêu trừ , ngược lại sẽ gia tăng gấp bội . Càng ngày càng phiền phức . Cho nên Phật Thích Ca Mâu Ni hay bất cứ vị đại sư nào , cũng đều khuyên người ta nên dùng ân báo oán .

    Giêsu Kitô nói "Hãy thương kẻ thù của mình", (love your enemy) bởi vì kẻ thù cũng do mình tạo ra , có hiểu không ? Phật giáo nói "Nhất thiết vi tâm tạo". Lão tử nói "Không ra cửa cũng có thể biết thế giới" (Bất xuất môn , tri thiên hạ) trong Đạo Đức Kinh , ý này giống như "Nhất thiết vi tâm tạo". Dùng tâm của chúng ta có thể quán sát thế giới , bởi vì bên trong cũng như bên ngoài , nên không cần ra ngoài cũng có thể nhìn thấy thế giới . Câu này có ý nghĩa rất sâu sắc . Không phải linh hồn của Lão Tử xuất ra mới thấy thế giới . Lẽ dĩ nhiên lúc xuất hồn cũng có thể thấy được , nhưng đó là đẳng cấp thấp .

    Quý vị nghe nói có người có thể xuất hồn được . Có người không đến đây nghe kinh mà xuất hồn đến đây nhìn lén , nghe lén . Đôi khi học trò của Sư Phụ cũng xuất hồn đến đây , tuy có thể thấy được , nhưng không nghe được . Người này lười quá , mọi người đều đích thân đến đây nghe kinh , còn người này tưởng rằng mình là tài giỏi , không muốn đến , ngại rằng đến nghe kinh , người ta sẽ biết mình là theo Sư Phụ học sẽ cảm thấy mất mặt .

    Trước kia người đó trong Nhất Quán Đạo , đã là bậc "Tiền Nhân", nên sau khi thọ pháp với Sư Phụ rồi , vĩnh viễn không đến nữa , nhưng lại xuất hồn đến đây . Sư Phụ mới dạy : "Đại trượng phu bất cứ làm điều gì cũng nên minh bạch". Không nên tối đến lén đến phòng riêng của người khác coi . Làm như vậy để làm gì ? Chúng ta không có quyền lén vào nhà người khác . Nếu muốn học thì quan minh chính đại đến nghe kinh . Bất luận dùng nhục thể hay là thân hình A Tu La (Astral body) vào lén , đều là hành vi ăn trộm .



  16. #516
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HẮC BẠCH THẦN THÔNG


    Lão Tử nói "Bất xuất môn , tri thiên hạ" là khác với trường hợp của những người này . Xuất hồn khác với giải thoát , giải thoát là vượt khỏi Tam Giới bằng thân thể vi tế nhất , cuối cùng nhất để lìa khỏi các thân thể bao bọc bên ngoài , có hiểu không ? Thân thể cuối cùng đó không phải là linh hồn . Linh hồn như mọi người hiểu biết cũng là một loại thân thể , chỉ tốt hơn nhục thể này một chút , vi tế hơn , mắt thường không thấy được , nhưng người tu hành có thể thấy được .

    Trong các đồng tu , có người không tham gia Thiền Thất , cũng không dự Thiền Tam , lại thích xuất hồn đến đây coi Sư Phụ . Làm chi vậy ? Lẽ dĩ nhiên muốn xuất hồn đến đây cũng được , nhưng người này quá lười , cho nên bị Long Thần Hộ Pháp tại đây đánh và bảo đi khỏi . Người này nói : "Tôi quen biết Sư Phụ Thanh Hải ở đây". Long Thần Hộ Pháp mới cho vào .

    Nhưng khi thuyết pháp người này lại không nghe được , cần phải tu cao hơn một chút mới có thể nghe được , có hiểu không ? Người này chưa đạt được được đẳng cấp này . Tuy có thể nhìn thấy Sư Phụ , các đồng tu , cũng như thấy được các chúng sanh vô hình , nhưng không nghe được âm thanh nào hết . Chỉ thấy môi của Sư Phụ mấp máy . Người này nói là rất thất vọng . Sư Phụ nói : "Thất vọng gì ? Đến tham gia Thiền Thất là được rồi !"

    Hồi nào tới giờ Sư Phụ đều không khuyến khích người ta làm việc này . Bởi vì người học trò đó xưa kia tu pháp thuật phù thủy , nên bây giờ chưa hoàn toàn dứt được thói quen đó . Chúng ta dùng linh thể của chúng ta đi tới đi lui trên thế giới này không có ích chút nào , trái lại rất uổng phí lực lượng . Nếu đã muốn xuất hồn thì nên xuất ra khỏi Tam Giới , lên trên kia học "Đạo", như vậy mới là học Phật thật sự . Bởi vì trên thế giới Ta Bà này , Sư Phụ không có cách nào giảng kinh Phật hết ; chỉ có thể nói kinh thế giới mà thôi , không thể nói những gì tốt hơn . Muốn học những thứ tốt nhất , phải lên trên kia học , có hiểu không ?

    Ở thế giới này chỉ có thể dạy quý vị nhân , nghĩa , lễ , trí tín , lễ phép đạo đức , đối đãi với nhau cho tốt một chút . Dạy quý vị đừng trộm cướp , đừng tà dâm , đừng uống rượu , đừng hút thuốc , đừng sát sanh ... Những việc này đều là những điều ở thế giới này vốn dĩ đã không nên làm rồi . Nhưng bởi vì quý vị quên , cho nên Sư Phụ mới nhắc để thức tỉnh quý vị .

    Thật ra nói những chuyện đó không có ý nghĩa gì . Bởi vì trên cảnh giới đẳng cấp cao , không có nữ , không có nam , không có vấn đề gì hết , không cần đề cập những thứ vô nghĩa này , có hiểu được ý của Sư Phụ không ? Ở trên đó mới có thể học được Chân Lý thật , Đạo thật . Nhưng cần phải thọ pháp , và sau khi thọ pháp rồi , phải theo lời chỉ dạy của Sư Phụ cố công tu hành . Linh thể của chúng ta cởi bỏ được những từng thân thể ràng buộc bên ngoài mới có thể lên cao được .

    Nếu như chỉ rời bỏ lớp thân thể ở ngoài cùng nhất , chạy tới chay lui trên thế giới Ta Bà này , thì chỉ có thể nói là người đó xuất hồn đi chơi . Chúng ta cũng nghe nói Đài Loan có một vị Ni Sư , có thể nhập định mấy tuần lễ ; cả ngày ngồi đó , học trò của vị sư này tưởng rằng sư đã vãng sanh , nhưng vì thấy thân thể của sư còn mềm mại , còn hơi nóng , nên không dám đem chôn . Hai tuần sau sư mới xuất hồn trở về và nói : "Ta đi khắp nơi coi chơi , thấy thế giới này loạn quá !" Đó cũng là xuất hồn , bởi vì sư chỉ đi bằng một cái thân mà thôi , có hiểu không ? Vẫn chưa phải là đại giải thoát . Đại giải thoát không phải là chạy tới chạy lui trên thế giới này , mà là đi lên trên học với Phật , có hiểu không ?

    Đầu tiên nói về hắc thần thông , sao bây giờ lại thành nói chuyện này ? Dùng hắc thần thông đương nhiên không tốt , vĩnh viễn không tốt , bởi vì sớm muộn gì cũng phản ứng đến chúng ta , có nhân tức có quả . Trồng cam được cam , trồng táo được táo , trồng táo không thể nào được cam , có phải như vậy không ?



  17. #517
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HẮC BẠCH THẦN THÔNG


    Cùng đạo lý đó , nếu như chúng ta xử dụng hắc thần thông tức là tự hại chúng ta . Có thể bây giờ không thấy hậu quả , nhưng sau này nhất định sẽ thấy được . Có thể trải qua vài ngày , vài tuần , vài năm , cho đến vài đời sau này nhất định sẽ thấy được hậu quả của hắc thần thông trước kia ta đã dùng .

    Có người hỏi Sư Phụ : "Thân nhân của người nào đó , hiện giờ bị phù thủy nào đó dùng hắc thần thông , hay dùng thần chú gì đó , hại cho thần kinh rối loạn , đến nỗi sanh bệnh". Đối với chuyện này Sư Phụ không biết nói gì hơn , chỉ còn cách là bảo họ niệm Phật cho thành , làm việc đạo đức . Vì sao người đó bị chuyện này , bây giờ bị nhân quả đó báo ứng .

    Cho nên đừng bao giờ trách người khác . Nên trách mình mới đúng . Bất cứ chuyện gì xảy ra cho chúng ta , đều là nghiệp lực của chúng ta tạo thành , có hiểu ý của Sư Phụ không ? Dù bị người ngoài mắng , cũng đừng nên trách họ . Huống chi Sư Phụ mới la có một chút càng không nên tức giận bỏ đi , hay là phỉ báng Sư Phụ , thứ người mà hể bị Sư Phụ rầy là tức giận thật rất dại , Sư Phụ rầy la một chút có thể tiêu giùm rất nhiều nghiệp chướng , không bị xuống đại ngục , không bị ma bắt đi nướng thịt . Tuần trước Sư Phụ có nói , nếu như quý vị muốn xuống địa ngục nướng thịt thì đừng đến thăm Sư Phụ nữa ; nếu như muốn lên trời hái đào thì nghe lời Sư Phụ cho nhiều .

    Hòa Thượng Quảng Khâm cũng có nói : "Bất luận Sư Phụ của mình la mình như thế nào , mình cũng không nên có tư tưởng sân hận". Đó là lời của Hòa Thượng Trung Hoa nói , không phải chỉ có Sư Phụ nói mà thôi . Nếu chỉ có Sư Phụ nói thì là độc tài rồi . Tất cả các Đại Sư cũng đều nói như nhau , Sư Phụ cũng học theo thầy mà nói . Sư Phụ không phải Đại Sư , Sư Phụ chỉ học theo Đại Sư . Họ nói gì thì Sư Phụ nói đó .

    Nếu như chúng ta đối người khác tốt , tức là đối với mình tốt , vì lý do đó chúng ta mới có bố thí , trì giới , nhẫn nhục ... Nhẫn nhục là gì ? Tức là bất luận như thế nào , cũng đều nhận rõ nhân quả của mình , không phải lỗi của người khác . Nếu họ đối đãi với mình không tốt , rất có thể đời trước mình đối xử xấu với người ta , bây giờ cần nên trả sạch . Quý vị còn nhớ câu chuyện Sư Phụ kể về ba mươi ba vị Tổ Thiền Tông không ? Luôn cả các Đại Thiền Tông cũng không tránh khỏi nhân quả . Có người bị chặt đầu , có người bị chặt cánh tay , có người bị hại ... Tất cả đều do nhân quả và họ cần phải thanh toán .

    Các vị Đại Thiền Sư đều như vậy , huống chi là phàm phu chúng ta ? Gặp một chút trở ngại là đã thối tâm rồi , bị Sư Phụ la một chút là đau buồn muốn về , không muốn theo Sư Phụ học nữa , miệng còn phê bình bậy ba . Nếu có người hỏi : "Tại sao lại rời bỏ Sư Phụ ?" Họ cũng không viện dẫn ra được một lý do nào . Nếu chỉ vì bị Sư Phụ la mà bỏ đi , thì thật quá dại , thật không đủ anh hùng .

    Bây giờ nếu có người muốn vãng sanh ngay thì cũng vậy , cũng không đủ dũng cảm . Đời trước đánh người , bây giờ bị người đánh lại một chút là không chịu , muốn bỏ chạy . Như vậy không được , đã trồng hạt giống nhân , thì nên chịu quả này , trả hết rồi mới có thể đi .

    Quý vị muốn vãng sanh liền cũng được . Sư Phụ đồng ý , nhưng nếu chúng ta đều vãng sanh hết , thì ai sẽ lo cho thế giới này ? Dân chúng Đài Loan sẽ ra sao ? Tổng thống sẽ phải làm sao ? Nếu tất cả dân Đài Loan thọ pháp rồi đều chạy mất hết , Tổng Thống phải làm sao ? Bộ trưởng phải làm sao ? Họ sẽ cô đơn lắm không ? (Mọi người cười).


    Last edited by Nhím Hoàng Kim; 06-06-2009 at 08:46 AM.

  18. #518
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HẮC BẠCH THẦN THÔNG


    Nhìn thấy vị Tổng Thống một mình chạy tới chạy lui , người Đài Loan thì đi hết rồi , bị Sư Phụ đem đi Tây Phương hết rồi , chúng ta ở Tây Phương có an tâm không ? Từ Tây Phương nhìn xuống có vui được không ?

    Giả sử bây giờ quý vị đi mất , con cháu quý vị sẽ khóc chết đấy ! Bởi vì nhân quả chưa được thanh toán hết . Họ khóc cũng vì nhân quả ; nếu như nhân quả đã hoàn toàn trả xong , thì sẽ không còn cảm thấy chút gì hết , có hiểu không ?

    Cho nên có người xuất gia , một lúc có thể chặt được liền . Vốn rất chấp vào chồng vợ , cha mẹ , nhưng khi gặp Sư Phụ rồi , đều bỏ hết , chỉ còn biết Sư Phụ mà thôi . Rốt cuộc đem đến nhiều phiền phức cho Sư Phụ . Sư Phụ không cần họ . Cần làm gì ? Nhưng chồng họ lại không tin như vậy . Vì người chồng rất thương vợ , nên tưởng rằng Sư Phụ cũng rất thương vợ mình .

    Quý vị có thấy một con chó đang ăn chưa ? Nếu như lúc đó mình đi tới nó sẽ sủa "gâu , gâu". Thật sự mình chẳng muốn ăn đồ của nó , ai muốn đồ ăn của chó ? Nhưng nó không tin như vậy , bởi vì nó rất thích , cho nên khi mình đi đến gần chỗ nó , nó đã nhe răng sủa mình rồi . Ý muốn nói : "Đừng đến gần , đây là xương của ta , đừng đến ngó". Ai muốn đồ ăn của chó đâu ? Đó chỉ là một thứ rác .

    Cùng tình trạng đó , nếu như quý vị có chồng có vợ muốn xuất gia , đừng tưởng rằng Sư Phụ thích họ , Sư Phụ thích họ làm chi ? Không muốn "tự tại", lại muốn người đến buộc ta làm chi ? Nhưng mà quý vị muốn buộc , Sư Phụ cũng để cho quý vị buộc , để đùa chơi với quý vị chứ !

    Không phải Sư Phụ thích chồng hay vợ của quý vị đến mức độ họ phải xuất gia , nếu không có họ Sư Phụ sẽ chết . Không có chuyện đó đâu ! Quý vị nếu muốn xuất gia , nên nói trước với chồng hay vợ mình cho rõ ràng . Sư Phụ không muốn rác của quý vị , có hiểu không ? Họ thích là chuyện củu họ , còn Sư Phụ không thích . Sư Phụ đã bỏ hết toàn thế giới rồi , còn muốn lo chồng vợ của quý vị làm chi ?

    Sư Phụ chỉ thấy quý vị muốn tu hành , thấy nhân duyên của người đó đã cắt rồi , tâm không chấp trước thế tục và muốn xuất gia , nên mới đáp ứng cho xuất gia . Cha mẹ vốn rất cưng con , trên thế giới này chồng vợ , con cái đối với chúng ta là quan trọng nhất , có phải không ? Nhưng khi nhân quả muốn đoạn , thì mình có cảm giác họ như người ngoài , hay như đồng tu , hoặc bạn bè thường vậy thôi , không một chút lưu luyến , như vậy Sư Phụ mới có thể cho xuất gia . Nếu không , chồng của Sư Phụ quá tốt , Sư Phụ nhất định không nỡ nào bỏ đi .

    Về điểm này quý vị đọc sơ lược về tiểu sử của Sư Phụ đã biết rồi . Sư Phụ không biết đọc tiếng Trung Hoa , là do đệ tử của Sư Phụ viết ra . Nếu như trên sách có chỗ nào sai , đó không phải là chuyện của Sư Phụ . Sao lại nói đến chuyện này (Mọi người cười). Sư Phụ già rồi , có người nói Sư Phụ là Cổ Phật , quá cổ rồi , cho nên đôi lúc quên đi . Lúc nãy nói những gì ? (Có người trả lời : "Sư Phụ nói không phải thích người ta xuất gia !") Đúng rồi . Đương nhiên là không thích , vì đó vốn là rác mà ! Cũng như câu chuyện con chó vậy . Sư Phụ nhận người ta xuất gia đều là vì tôn trọng ý muốn của cá nhân . Nếu như Sư Phụ không nói , quý vị cũng không hiểu .

    Đối với Sư Phụ , thế giới này như là đồ ăn chó . Sư Phụ làm sao lưu luyến đây ? Đối với toàn thế giới đã không lưu luyến , còn lưu luyến vợ , chồng của quý vị làm chi ? Nhưng bởi vì quý vị muốn giải thoát , muốn tu hành , chỗ của Sư Phụ là chỗ tu hành , nên hoan nghênh quý vị lại . Còn ai muốn tu gì thì tu !

    Bởi thế giới này không phải của Sư Phụ . Đạo lý cũng không phải của Sư Phụ . Quý vị đều có quyền đến đây tu . Nhưng Sư Phụ yêu cầu quý vị đừng vì cá nhân của mình , vì sự sai lầm của mình mà làm phiền đến những người chân thật muốn tu hành ở đây . Chỉ bấy nhiêu thôi .



  19. #519
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HẮC BẠCH THẦN THÔNG


    Có lúc Sư Phụ nghiêm khắc huấn luyện người xuất gia , vì trong đoàn thể nên sống hòa bình với nhau mới có thể cùng tu chung , có hiểu không ? Không phải Sư Phụ không muốn quý vị lại , hay Sư Phụ đối với quý vị không tốt . Nhưng phải bảo hộ những người tu hành khác . Thôi ! Để nói trở lại đề tài .

    Bây giờ quý vị biết cách dùng hắc thần thông chưa ? Dụng ý của Sư Phụ muốn nói cho quý vị nghe là không phải muốn quý vị về nhà dùng hắc thần thông hay dùng bạch thần thông . Tu hành càng nhiều càng nên cẩn thận , bởi vì tu càng nhiều lực lượng càng lớn , tư tưởng càng mạnh . Hắc thần thông tức là dùng tư tưởng rất mạnh , đi trù xấu người khác , hay trừng phạt mình . Mỗi ngày nghĩ : "Tôi không tốt , tôi không tốt . Sao tôi lại như vầy ?" Đó tức là "Tự ta ám chỉ", chuyện này đáng chán ghét lắm . Dùng hắc thần thông tự hại mình càng không thể tưởng tượng được .

    Có người muốn xuất gia , cũng dùng thần thông tự ám chỉ mình : "Đời đời kiếp kiếp thích xuất gia". Nếu quý vị muốn xuất gia , bây giờ nên ám chỉ mình , mỗi ngày nghĩ : "Tôi muốn xuất gia , tôi muốn xuất gia , tôi nhất định xuất gia . Tôi sẽ xuất gia , tôi sẽ xuất gia". Có một ngày nhất định sẽ xuất gia . Nhưng trong tâm cũng nên như vậy , không thể chỉ nói miệng mà thôi . Cho nên Sư Phụ nói đa số người niệm Phật đều vô dụng là ý đó , có hiểu không ? Bởi vì không có lực lượng , cả ngày niệm niệm niệm như hít thở vậy , tạo thành một thói quen , không thể chuyên tâm , không có một chút ý nghĩa gì hết , cho nên không thể đi Tây Phương .

    Sư Phụ có cách giúp quý vị chuyên tâm "niệm Phật", nhất định có thể đi Tây Phương . Đó là Pháp Môn Quán Âm , Sư Phụ từ khi sanh ra đến giờ chưa làm điều gì xấu , cũng chưa có nói dối , cho nên Sư Phụ nói bất cứ điều gì đều là chân thật , nhất định sẽ biến thành sự thật giống như trường hợp vị A La Hán giết người vậy , có hiểu không ? Giáo chủ của chúng ta dạy chúng ta không nên nói dối , không sát sanh , không trộm cướp ... là để bảo hộ lực lượng của chúng ta . Nếu như sát sanh hay trộm cướp , lực lượng này sẽ có lỗ hổng , có hiểu không ? Lâu dài thì lực lượng sẽ bị tiêu tán , cho nên người tu hành càng tu càng nên thận trọng .

    Giới luật là để bảo vệ mình , rủi ro gặp người không đơn thuần , không trong sạch . Họ tu hành cũng có lực lượng , cũng có thần thông , nhưng không dùng lực lượng này vào chỗ tốt , vì họ đã quen làm chuyện xấu . Tuy có lực lượng lớn , nhưng mới mở miệng ra là nói dối , lực lượng đó sẽ biến thành ảo tưởng , không chân thật ; hay là hễ động niệm là muốn hại người , tâm ác không thể dứt bỏ . Nếu tu hành mà có lực lượng lại có ác tâm thì mệt lắm , có hiểu ý của Sư Phụ không ?

    Hắc thần thông phát sanh ra từ tâm không đơn thuần , có ác tâm , và ý niệm xấu . Vốn không có hắc hay bạch , bởi vì ý niệm của chúng ta không sửa đổi nên biến thành đen . Nếu như ý niệm được cải biến thì biến thành bạch thần thông .

    Thí dụ chúng ta muốn huấn luyện mình , thân khẩu ý thanh sạch , có đạo đức . Hễ động niệm là nghĩ tốt cho người ta , chúc mọi người bình an vui vẻ , vĩnh viễn không nghĩ đến chuyện xấu , đương nhiên lực lượng của chúng ta sẽ đem lợi ích đến cho người khác liền , chỉ có trợ giúp mà không hại ai .

    Cho nên sự khác biệt giữa Phù Thủy và Thánh Nhân rất là nhỏ , chỉ ở tư tưởng mà thôi . Tư tưởng xấu sẽ thành Phù Thủy , tư tưởng tốt sẽ thành Bồ Tát , A La Hán . Cho nên chúng ta nên đặc biệt cẩn thận . Bất cứ tu pháp môn nào , cách nào , tông phái nào , đạo đức vẫn là điều kiện căn bản của người tu . Nhưng chỉ có đạo đức thôi cũng chưa đủ . Bởi vì có đạo đức tuy có đem lợi ích cho người khác , nhưng chỉ trong một đời mà thôi , đời sau thì chưa chắc . Luôn cả đời sau của mình còn lo chưa được , thì làm sao lo cho những người khác ? Cũng giống như một chiếc thuyền trên biển cả , không có phương hướng , lắc lư theo gió , không biết về đâu , có hiểu ý Sư Phụ không ?



  20. #520
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default HẮC BẠCH THẦN THÔNG


    Theo Sư Phụ học , không những phải làm một người có đạo đức , mà còn có một hướng để đi . Nếu chỉ có đạo đức không thôi , thì không thể giải thoát . Đạo đức vốn nên làm , đã là điều nên làm , thì đừng nên nghĩ rằng bố thí nhiều mới là người tốt . Không nhất định như thế ! Không biết chừng kiếp trước chúng ta thiếu họ quá nhiều , bây giờ trở lại để thanh toán . Chúng ta bị nhân quả của vũ trụ này thu hút tư tưởng và tiền bạc của chúng ta đến thập phương . Tất cả là do tiền kiếp đã thiếu nợ người ta , có hiểu không ?

    Bây giờ Sư Phụ nói một thí dụ nhỏ cho quý vị nghe . Hôm qua Sư Phụ đi thăm một bệnh nhân , khi trở về chưa kịp tắm rửa đã có khách đến viếng . Vị này nói : "Tôi rất ưa thích người Việt Nam , bởi vì lúc tôi học đại học , có một người bạn học quốc tịch Việt Nam giúp đỡ tôi rất nhiều . Tôi thiếu tiền thì người bạn đó cho tôi tiền , tôi cần gì thì người bạn đó cho . Người bạn này hiện giờ ở Mỹ quốc".

    Người khách đến thăm này là một vị kiến trúc sư người Đài Loan , cũng là một người rất tốt , thường giúp đỡ những người khác . Vì sao làm như vậy ? Bởi vì vị này từng được nhiều người giúp đỡ . Vị này kể với Sư Phụ , người bạn đại học quốc tịch Việt Nam là ân nhân lớn nhất của ông . Cho nên khi thấy Sư Phụ cũng là người Việt Nam , liền có ấn tượng rất tốt . Quý vị thấy chưa ? Luôn cả Sư Phụ cũng chịu ảnh hưởng của người sinh viên có quốc tịch Việt Nam này . Cho nên một người làm việc tốt , toàn nước đều được ảnh hưởng , có phải không ? Một người làm việc xấu , cả nước đều bị mang tiếng .

    Viên kiến trúc sư này đã từng được người Việt Nam giúp đỡ , bây giờ là người có tiền có thế lực . Nhưng người bạn Việt Nam trước kia giúp vị này , bây giờ lại là người hơi yếu thế . Vị này liền giúp đỡ tiền bạc , còn đến Mỹ thăm ; vì trước kia đã từng nhận ân huệ của người ta , bây giờ muốn báo đáp .

    Đồng ý nghĩa đó , nếu như kiếp trước nhận ân huệ của người khác rất nhiều , bây giờ tuy đã quên , nhưng cũng vẫn bị luật nhân quả ảnh hưởng . Cho nên có tiền thì thích bố thí . Mới gặp người đó (ân nhân đời trước) là thích liền . Trong bụng nghĩ người đó sao khổ vậy ? Sao người đó không có tiền ? Liền đem tiền cho họ dùng . Sao thấy những người khác bị khổ không động tâm , thấy người này liền động tâm ? Bởi vì người này trước kia đã từng giúp đỡ cho mình , có hiểu không ?

    Nhất thiết vi tâm tạo , tất cả đều là nhân quả hợp thành . Cho nên hành thiện không có gì đáng để kiêu ngạo . Bố thí cũng không có gì đặc biệt . Giêsu Kitô nói : "Nếu bố thí tay này thì đừng để tay kia biết". Như vậy mới là bố thí . Khi chúng ta ra đời không đem gì đến đây , khi lìa đời cũng chỉ có túi không mà ra đi . Đã như vậy , chúng ta có thể nói mình bố thí gì đây ? Có người đói , chúng ta nên cho họ ăn , chuyện này loài vật cũng biết làm , không nhất định chỉ có con người mới biết làm .

    Chúng ta nghe nói có số người đại tu hành ở núi Hy Mã Lạp Sơn hay trên núi cao , ẩn tu , không có gì ăn , nên vượn khỉ biết đem trái cây đến cúng dường . Loài vật có thể tốt như vậy , chúng ta làm con người sao lại không tốt được ? Có hiểu ý của Sư Phụ không ?

    Bố thí có gì đáng nói đâu , chỉ là chuyện thường mà thôi . Sư Phụ ít nói những chuyện căn bản đó . Nhưng lúc truyền Tâm Ấn cũng từng nói đến , có phải không ? Sư Phụ có phát cho quý vị một số bài giảng , bảo quý vị nên bố thí , trì giới ... Những điều đó đều là bổn phận làm người . Bởi vì chúng ta thiếu nợ chúng sanh tứ trọng ân , nên cần phải đền báo lại . Cho nên không có gì đáng kể , có hiểu không ?

    Do đó bất cứ tông phái nào hay tôn giáo nào đều khuyến khích mọi người nên bố thí . Nhưng các Đại Sư lại không nhấn mạnh điểm này . Các Ngài chỉ nói phớt qua rồi thôi . Còn lại là bổn phận mình nên làm . Các Ngài không lấy việc bố thí thành chuyện tối quan trọng , hay là mục tiêu tối quan trọng . Cho dù chúng ta muốn bố thí cũng bố thí không hết , có phải không ? Thế giới đầy đau khổ như vầy , dù mình là tỷ phú cũng không cách nào lo hoàn toàn cho mọi người được . Chỉ cần tận lực làm là đủ rồi ; lo cho gia đình , cha mẹ , đất nước của chúng ta là được rồi . Bởi vì chúng ta không cách nào lo cho toàn thế giới .



Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts