Page 19 of 40 FirstFirst ... 91516171819202122232939 ... LastLast
Results 361 to 380 of 785

Thread: ✿ SÁCH KHAI THỊ - Các bài thuyết giảng của Thanh Hải Vô Thượng Sư

  1. #361
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ VIẾNG THĂM TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG




    Khi mình bố thí , tại sao mình được phước ? Tại vì lúc đó mình quên mình , mình nghĩ đến người đó , nên cái "ta" của ta rộng thêm một chút . Còn những người chiến đấu vì quốc gia , cái "ta" của họ rộng hơn chút nữa , vì bảo vệ quốc gia chứ không phải vì tham vọng , hiểu chưa ? Lòng chân thành dũng cảm bảo vệ quốc gia là khác , còn vì tham vọng làm tướng tá lại là khác . Sư Phụ nói đến những người thành tâm thương yêu quốc gia , bảo vệ quốc gia , bảo vệ đồng bào , lúc đó cái "ta" của họ càng rộng thêm . Nếu họ thành Phật , hoặc họ đi tu mà thương yêu tất cả mọi người một cách bình đẳng thì cái "ta" của họ ngày càng rộng lớn thêm . Càng thương yêu nhiều người , cái ta của mình càng rộng , biến thành không có chỗ nào mà không có mình ở đó . Tại sao ? Tại vì tư tưởng của mình có thể lan rộng khắp nơi trên vũ trụ . Một vị đã thành Phật rồi , tư tưởng của họ lan ra rất rộng lớn , nên chỗ nào họ cũng có thể hóa thân được là như vậy . Biến vũ trụ thành đồng nhất thể , thành ra chỗ nào cũng thấy ngài hiện ra được . Không phải ngài dùng thân xác này bay đi chỗ kia chỗ nọ , nhưng vì ngài với vạn vật đồng nhất thể nên trong tích tắc là ngài hóa thân được , hiểu chưa ?

    Thí dụ bây giờ , mình thấy điện thoại bắt đầy khắp nơi trên các nước . Điện thoại tự nó không reo chuông , nhưng nếu có người dùng tới thì điện thoại sẽ reo lên reng reng , rồi tiếng nói từ trong máy phát ra . Thật ra tiếng nói đó là từ tổng đài , từ người nói , truyền qua tổng đài rồi phát ra trong điện thoại , hiểu không ? Cái điện thoại không là cha mẹ của mình nhưng lại có tiếng nói của cha mẹ mình .

    Cũng y như vậy , Phật hóa thân cũng dùng hệ thống tương tự . Hóa thân của Phật , thật ra không phải là Phật nhưng mà là Phật , hiểu chưa ? Bây giờ khoa học tiến bộ nên làm ra điện thoại , truyền hình này kia kia nọ , ở đâu mình cũng có thể coi được . Phật cũng là một khoa học gia tiến bộ nhứt , ngài dùng bất cứ phương tiện gì cũng được mà khỏi cần tới máy móc , khỏi cần cắm điện , bắt tới bắt lui , rồi hư , rồi sửa chữa tốn kém . Khoa học gia tiến bộ nhứt là một người thành Phật , chỉ có vậy thôi .

    Cũng như mình có điện thoại vì bây giờ có những khoa học gia tiến bộ , văn minh . Phật là những vị tiến bộ hơn người thường gấp mấy trăm ngàn lần vậy thôi . Họ có thể dùng không gian , dùng gió , nước , lửa hoặc bất cứ phương cách gì để biến thành dụng cụ giao thông , truyền thanh , truyền cảm , để truyền thần giao cách cảm của họ đi . Thành Phật là như vậy .

    Nhưng mình nghĩ rằng thành Phật khó quá ! (Sư Phụ cười). Khó hả ? Đâu có khó gì đâu . Nếu mình không thành Phật thì ít nhất mình cũng làm con cái của Phật hoặc làm Bồ Tát , làm bạn của Phật được . Mình làm bạn , làm Bồ Tát , làm A La Hán đã có nhiều điều rất tốt rồi , khỏi cần nghĩ tới làm Phật . Nhưng từ A La Hán lên đến Bồ Tát rồi tới Phật cũng rất lẹ . Bồ Tát là cấp thấp hơn Phật một chút . Thí dụ Phật có trăm ngàn ức hóa thân , thì Bồ Tát có một vạn hóa thân hay và ba vạn thôi . Có ít hóa thân hơn , có ít quyền lực hơn Phật một chút .

    Tu Pháp Quán Âm thì ít nhất mình cũng làm được A La Hán hoặc là Bồ Tát . Mặc dù thân mình không được tự tại nhưng tâm mình được tự tại .

    Bây giờ Sư Phụ nói đến chuyện của người Ấn Độ . Khi người ta thấy một người lạ nào vào nhà xin ăn hoặc xin ngủ nhờ một đêm , họ đối đãi với người đó như vị Phật sống , bởi vì họ sợ gặp nhằm mấy ông tu đắc đạo . Nếu họ không giúp đỡ chu đáo thì mai mốt họ không có phước báu , còn bị Long Thần Hộ Pháp trừng phạt nữa , hiểu không ? Không phải các vị thánh đó trừng phạt , không phải vị Phật đó trừng phạt , nhưng những vị khác , như quỷ thần , thấy họ ghét . Tại sao người tu hành tới nhà không tiếp đãi nồng hậu , không cúng dường ? Thành ra ở Ấn Độ , nhiều khi những người ngoại quốc đi lang thang đó đây được . Người Âu Mỹ thích thế giới tu hành ở Ấn Độ , họ qua thăm rồi nhiều khi không có tiền bạc , họ cũng tới những nhà người Ấn Độ nghèo đó , mà những người Ấn Độ nghèo cũng cho mấy ông ngoại quốc râu ria xồm xoàm này tiền bạc hoặc thức ăn . Cho nên có một dạo chính phủ Ấn Độ không thích người ngoại quốc qua nước họ , vì họ cho rằng những người ngoại quốc lợi dụng lòng tốt của dân bản xứ ngây thơ cứ tưởng rằng người nào cũng phải đối xử như Phật sống . Rồi mấy người ngoại quốc cứ ở xứ họ hoài , nhưng đâu phải người ngoại quốc nào cũng có tiền đâu ? Cũng có người nghèo chứ .



  2. #362
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ VIẾNG THĂM TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Sư Phụ qua Mỹ thấy có nhiều người sống trong xe hơi hoặc trong cái nhà kéo ở đàng sau xe , kêu bằng caravan đó . Tiếng Mỹ mình kêu là gì ? Rờ-moọc hả , à đúng rồi . Rờ-moọc thì cũng là tiếng Pháp . Quý vị có biết cái rờ-moọc ra sao không ? Giống như cái xe nhưng không có người lái , nối vào xe hơi . Ở Mỹ hoặc ở Úc Đại Lợi nhiều khi người ta không có nhà , mua cái rờ-moọc như vậy để ở . Xe rờ-moọc cũng sang lắm , bên trong có thể mắc điện thoại , tủ lạnh , ti-vi cũng được , nhưng chỉ nho nhỏ thôi , ở tạm để lưu động cho dễ .

    Ở Mỹ cũng có nhiều người không mua nổi cái rờ-moọc như vậy nữa , họ chỉ ngủ trong xe hơi thôi . Lái xe đi chỗ này , chỗ kia , đi làm về , đậu xe trên một bãi pic-nic nào đó rồi ngủ trong xe . Bãi pic-nic có nước , có toilet , rồi cứ sống như vậy . Coi bộ còn nghèo hơn người Việt Nam mình hả ? Việt Nam mình đâu có ai sống trong xe đâu , họ sống trên thuyền chứ có ai sống trong xe bao giờ (Sư Phụ cười). Mình làm thuyền nhân chứ có làm xe nhân bao giờ đâu phải không ? (Sư Phụ cười). Mình còn ngon hơn anh hùng sa mạc hả ? Mình là anh hùng biển cả (Sư Phụ cười).

    Sư Phụ thiệt phục mấy người Việt Nam . Từ trước đến nay không có người nào dũng cảm như dân Việt mình . Có chiếc thuyền nhỏ xíu mà dám ngồi chật ních với nhau rồi kéo nhau ra ngoài biển lớn , thật hết sức tưởng tượng . Sư Phụ rất khâm phục . Bây giờ Sư Phụ cười , nhưng lúc đọc được tin thì Sư Phụ khóc . Lúc đó khóc dữ lắm , vì thấy tội nghiệp , thấy buồn và khâm phục . Có cho Sư Phụ đi chắc Sư Phụ cũng không dám . Sư Phụ nhát gan số một , nhát lắm .

    Hồi đó còn ở nhà , được làm con cưng mà , đâu có chịu khổ bao giờ đâu . Rồi trước khi Cộng Sản qua , Sư Phụ "dọt" mất rồi . Hình như biết trước , nên Sư Phụ "dọt" trước đó hai năm . Sư Phụ có về thăm nhà một lần , rồi tháng sau Cộng Sản vô . Chậm lại là kẹt luôn . Hình như nếu chậm lại một háng hay một tuần gì đó , lâu ngày Sư Phụ cũng quên rồi . Tháng 4 năm 75 phải không ? Đúng rồi , Sư Phụ đi trước đi rồi không về được luôn .

    (Có người hỏi chừng nào về lại). Thôi về làm chi . Chừng nào hết Cộng Sản , ta mới về . Mình về bây giờ , coi như mình đồng ý sao ? Không về , không thích Cộng Sản . Không phải Sư Phụ cực đoan bài bác chính phủ nào , hiểu chưa ? Chính phủ nào làm cho dân no ấm , tôn trọng quyền lợi của người dân , Sư Phụ rất cảm phục , sẵn sàng hợp tác để làm việc chung . Chính phủ nào làm dân đau khổ nhục nhã , Sư Phụ ghét , không cần biết đó là cộng sản hay tự do . Không phải Sư Phụ ghét cộng sản mà Sư Phụ ghét sự hành hạ người dân , những người dân vô tội . Từ hồi nào tới giờ , nước ta có bốn ngàn năm văn hiến , đâu có ai phải bỏ trốn ra nước ngoài đâu . Xưa nay nước mình vẫn nghèo chớ đâu phải bây giờ mới nghèo , đâu phải vì nghèo mà trốn đi ? Từ bốn , năm ngàn năm nay đâu phải người nào cũng là triệu phú đâu , nhưng đâu có ai trốn đâu ? Bây giờ mới có chuyện dân chúng bỏ xứ trốn ra nước ngoài nhiều . Thành ra chính phủ phải trả lời trách nhiệm này trước lịch sử .

    Sư Phụ không biết chính quyền Hà Nội tốt như thế nào , nhưng thấy người dân khốn khổ ra ngoài , bị nhục nhã , bị đau khổ , hành hạ , hãm hiếp là Sư Phụ ghét . Sư Phụ cảm thấy không tốt , hiểu chưa ? Bây nhiêu là đủ rồi . Một nước có bốn năm ngàn năm văn hiến , trước nay không hề có ai trốn , bây giờ mới trốn thì còn chối cãi gì nữa , dùng gì mà lấp liếm được . Sư Phụ không phải là một chính trị gia , nhưng lòng nhân đạo cho mình được quyền nói những câu này , hiểu chưa ? Sư Phụ không nói chính trị , Sư Phụ không làm chính trị , nhưng Sư Phụ phát biểu trong chiều hướng nhân đạo . Thành ra Sư Phụ không về đâu . Về đó để làm gì .



  3. #363
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ VIẾNG THĂM TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Qua Đại Lục thăm một chút cho biết (Sư Phụ cười). Thấy bên đó như vậy thì ở Việt Nam còn như thế nào nữa ? Đại Lục theo chế độ cộng sản mấy chục năm rồi phải không ? Đã ổn định rồi , kể ra cũng khá rồi . Nghe nói cũng có cải cách đôi chút , Sư Phụ cũng qua coi thử cải cách như thế nào , mà cũng chưa thấy là bao nhiêu . Bên đó còn cực khổ như một trại giam , còn khủng khiếp hơn , nghe nói vậy đó , Sư Phụ chưa được vô thăm . Giờ qua Việt Nam làm gì ? Người ta đi ra , mình đi vô ?

    Sư Phụ không tin lời nói , Sư Phụ chỉ nhìn hành động thôi . Người nào nói giỏi nói hay , thì người ta phải phục , phải yêu mến , phải gần gũi , chứ cứ nói giỏi nói hay mà người ta trốn mất tiêu , gặp mặt người ta cũng không dám nhìn nữa (Sư Phụ cười) thì nghe lời mấy người đó để làm chi ? Khó tin phải không ?

    Trong Kinh Thánh Thiên Chúa Giáo có nói một câu rất thâm diệu , quý vị biết là câu gì không ? "By your fruit shall you be known" có nghĩa là nhìn kết quả việc làm của anh , biết anh là người thế nào . Vậy thôi khỏi nói há ?

    Sư Phụ đang nói chuyện gì , quên mất rồi . Quý vị hỏi chuyện Việt Nam làm chi để Sư Phụ quên mất (chuyện người Ấn Độ rờ-moọc). Đi xe rờ-moọc rồi sao lại về Việt Nam lẹ quá vậy ? Tại quý vị cứ lôi kéo Sư Phụ về Việt Nam hoài . Đã nói ta không thích mà cứ kéo hoài (Sư Phụ cười). Ý Sư Phụ nói là những người ngoại quốc , những người Âu Mỹ đâu phải người nào cũng giàu có đâu . Sư Phụ qua Mỹ biết có nhiều người sống trong mấy cái rờ-moọc , họ kéo xe đi để ở hoặc ở trong những xe riêng , ban ngày họ đi làm , ban tối họ về ngủ ... Thậm chí có người ngủ đường ngủ chợ .

    Mai Sư Phụ về Đài Loan rồi , nán lại không được . Bây giờ có vé máy bay đổi tới đổi lui không được nữa . Mai mốt Sư Phụ qua lại . Lẽ ra Sư Phụ phải về Đài Loan rồi , nhưng hôm trước quý vị ở đây yêu cầu . Sư Phụ về rồi , nghe ông Trại Trưởng chấp thuận , Sư Phụ lật đật từ bên Mỹ bay qua đây , mười mấy tiếng đồng hồ , không biết sao ? Phải đổi giấy . Sư Phụ đi với một phái đoàn hai mươi mấy người , Sư Phụ đi đâu họ theo đó , đang ngồi đằng sau đây . Họ theo Sư Phụ đi khắp thế giới . Quý vị nhận được tin tức thì biết . Thầy trò phải đổi mua mấy chục vé máy bay khác , bỏ hết mấy vé cũ .

    Lúc này là mùa Giáng Sinh , quý vị biết không ? Mua vé máy bay khó và mắc lắm , phải đổi hết và mua lại chỉ vì muốn đi thăm đồng bào hai ngày thôi . Tại sao hai ngày . Vì ở bên Mỹ họ chỉ cho visa có hai ngày . Học trò Đài Loan của Sư Phụ chỉ được phép ở đây có hai ngày thôi . Nếu muốn ở thêm phải ra ngoài rồi trở vô lại , mỗi lần chỉ được ở hai ngày mà thôi , tổng cộng bốn ngày là nhiều nhất , hiểu chưa ? Không phải ngày nào cũng đi vô đi ra như vậy . Quý vị hiểu giùm "con rùa hành chánh". Biết "con rùa hành chánh" không ?

    Sư Phụ cũng biết quý vị mong , học trò của Sư Phụ mong . Sư Phụ ở các nước hoặc đi đâu về họ cũng khóc hết . Mấy người Mỹ , người Anh to lớn như vậy mà khóc như con nít (Sư Phụ cười). Thành ra người Việt Nam khóc là phải , phải không ? Đồng bào mình , mình khóc còn nhiều hơn nữa . Sư Phụ đi đâu cũng không nỡ rời . Nhưng cũng phải rời . Bây giờ quý vị rán về nhà , mai mốt có dịp thì ăn chay . Bây giờ chưa có dịp thì rán ngồi thiền , niệm Phật hoặc niệm Chúa . Không phải Sư Phụ biểu quý vị phải theo Phật hết đâu nha . Mình tin tưởng vị nào thì vị đó là cứu tinh của mình chứ Sư Phụ không kỳ thị tôn giáo , cũng đừng nghĩ Sư Phụ là Phật Giáo . Cứ nghĩ rằng Sư Phụ là đồng hương , tự do tín ngưỡng mà , phải không ?

    Sư Phụ đã lên cõi trên , Sư Phụ thấy Phật Chúa cũng làm việc y như nhau thôi , không có người nào khác hết . Không có ông Phật , ông Chúa nào đứng đó cãi nhau : "Đây là học trò của tôi , đây là học trò của anh". Những vị đó còn buồn khi thấy ở dưới này mình đánh nhau vì tôn giáo . Họ nói : "Sao kỳ vậy ? Dạy họ đừng đánh nhau mà họ cứ đanh nhau !" (Sư Phụ cười).



  4. #364
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ VIẾNG THĂM TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Phật và Chúa là những tên khác nhau thôi . Cũng như người Việt Nam mình kêu là ông bác sĩ , còn ở Mỹ gọi là Doctor , hiểu chưa ? Giống y hà , tại không dịch thành ra làm mình hiểu trật . Cũng như chữ "Phật Tổ" đâu phải tiếng Việt đâu , từ chữ "buddha" dịch ra tiếng Tàu là Phật Đà , từ tiếng Tàu mình phiên âm ra tiếng Việt là Phật Tổ . Tuy khác âm nhưng cũng là một nghĩa . Còn tiếng Jésus Kitô , Kitô nghĩa là Phật , ở bên Ấn Độ , dịch ra tiếng Ấn Độ thành Phật Tổ , thành Buddha (Sư Phụ cười). Tiếng Buddha mà dịch tiếng Do Thái thì thành Kitô , hiểu chưa ?

    Thành ra kẹt ở chỗ đó , nhiều người không hiểu cho rành , không học tới nguồn tới gốc , rồi ở đó phân biệt tôn giáo . Thôi bây giờ ai tin gì cũng được . Nói tôn giáo anh tốt cũng được . Không sao . Tôn giáo mình tốt nhất là phải , nhưng đừng nên công kích những tôn giáo khác . Khi nào mình thành Phật , thành Thánh , mình được lên cõi trên , thấy rõ ràng tất cả đều như nhau , chừng đó mình mới ngưng . Chưa biết được thì đừng nên công kích lẫn nhau làm sứt mẻ tình huynh đệ .

    Hôm qua lẽ ra Sư Phụ cũng dạy , nghe học trò nói là hôm qua và hôm nay đi thăm đồng bào , sau đó có nhiều người muốn ăn chay , học Pháp Quán Âm với Sư Phụ . Ông Trại Trưởng cho phép 300 , 400 người ăn chay rồi Sư Phụ sẽ truyền tâm ấn cho . Nhưng sau này nghe nói hình như chưa ăn chay được phải không ? Thì thôi ráng đợi , nghe nói tháng sau thì mình ráng cầu nguyện tháng sau , Sư Phụ vô truyền cho Pháp Quán Âm , ráng tu , có chuyện gì viết thơ hỏi Sư Phụ . Lâu lâu Sư Phụ vô thăm nữa . Nếu bây giờ chưa tu được , vì mình vẫn còn ăn mặn , không sao đâu . Đây là trường hợp bắt buộc chứ không phải mình muốn , quý vị cứ tạm ngồi thiền và niệm Phật .

    Bây giờ Sư Phụ chỉ quý vị cách ngồi thiền nho nhỏ được không ? Không ăn chay cũng không sao .

    Trước khi đi ngủ , lúc yên lặng hoặc buổi sáng , lúc chưa ai thức giấc , mình dậy ngồi thiền . Ngồi trên giường , trên ghế , ngồi đâu cũng được . Không cần phải xếp bằng nhưng nếu ngồi được thì có vẻ ổn định hơn . Nếu không xếp bằng được , mình ngồi ghế , rồi nhắm mắt lại như lúc mình đi ngủ vậy . Đừng làm cho mắt có áp lực gì nhiều , rồi mình để tâm chú ý chỗ này (Sư Phụ chỉ giữa trán). Ở đây có con mắt thứ ba là con mắt huệ , con mắt Phật hoặc mắt Bồ Tát , thiên nhãn . Dùng con mắt này , nhìn thẳng ra đằng trước , sẽ thấy hiện ra như một màn ảnh , cứ nhìn thẳng vào màn ảnh đó . Màn ảnh này không phải như màn ảnh bên ngoài , trông giống như một cái khung ở đằng trước , nhưng mà không có khung . Sẽ có nhiều màu , khi thì xanh , khi thì đen , trắng , nhiều khi mờ mờ , đôi lúc lại trong sạch , là do tâm của mình .

    Mình cứ việc ngồi hoài rồi có một ngày sẽ thấy những cảnh giới khác . Lúc đó mình có thể giao tiếp với Phật Bồ Tát . Nhưng phải hỏi trước vị này có phải toàn chân , toàn thiện , toàn mỹ không ? Ngài có phải là toàn chân , toàn thiện , toàn mỹ Đức Chúa Jésus Kitô hay không ? Phải hỏi đàng hoàng chứ không phải gặp người nào là quỳ xuống lạy , không được ? Hỏi đàng hoàng , họ không dám nói dối . Nếu không phải là họ biến đi liền . Hỏi đàng hoàng : "Anh có phải là Phật không ? Anh có phải là Đấng Jésus Kitô không ?" Không phải là họ bỏ chạy , như vậy là mình biết thực giả .

    Những vị thực sự là Phật , là Chúa thì mắt của họ rất từ bi , đẹp đẽ , còn những người giả thì cặp mắt của họ đỏ đỏ , hồng hồng , xấu lắm , trán cũng thấp , nhỏ nhỏ , hẹp hẹp . Những vị thành Phật thì trán rộng hoặc có hào quang sáng suốt . Nhớ mấy điểm đó nha .

    Mình ngồi như vậy cho đến khi nào bên trong yên ổn , tâm hồn mình định lại , tự nhiên mình biết được nhiều chuyện khác ; biết quá khứ vị lai , nhiều khi còn biết những cảnh trên trời dưới đất , những việc mình làm trước kia . Tại sao như thế này , tại sao như thế kia ? Càng ngày tâm hồn mình càng định , càng ít lo nghĩ , ít buồn bã , sẵn sàng chịu đựng và tự nhiên chấp nhận hoàn cảnh của mình , quý vị hiểu không ? Bởi vì lúc đó mình biết rằng thân xác này chết đi thì mình sẽ có thân xác khác , mình sẽ được hoàn lại một thân xác khác chứ không bao giờ mất cả . Do đó mình không lo , cũng như mình cởi bỏ một cái áo vậy .

    Khi mình còn sống ở cõi đời này , mình làm các việc lành thì khi mình cởi cái áo này đi , mình được mặc một cái áo khác đẹp hơn . Thấy áo của Quán Thế Âm Bồ Tát hoặc của các vị tiên không ? Đẹp như vậy đó . Mình sẽ được mặc một cái áo đẹp , và ở cảnh giới tốt lành hơn . Nếu ở đời này mình làm việc ác thì mai mốt mình phải mặc một cái áo xấu hơn , nhưng cũng chỉ trong một thời gian thôi , rồi mình lại đổi áo khác , không có gì kêu bằng địa ngục đời đời kiếp kiếp , chuyện này không có , chỉ là sự hăm dọa thôi .


  5. #365
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ VIẾNG THĂM TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Chắc mấy ông Thầy ngày xưa dạy học trò mà họ không nghe lời , lại cứng đầu quá , biểu làm lành thì họ làm dữ , nên mới nói : "Mày không ngoan thì tao bỏ đói cho chết luôn". Phải không ? Nói thì nói vậy thôi chứ đâu có thể bỏ đói cho chết được , hiểu không ? Làm bộ dọa vậy thôi , hiểu chưa ? Hoặc là doạ "đánh chết nha". Đâu có đánh chết đâu phải không ? Doạ là bởi vì lòng tốt muốn cho con cái mình nghe lời để trở thành người ngoan .

    Cũng giống vậy , không có địa ngục đời đời , không có gì đời đời kiếp hết , trừ khi mình thành Phật , mình mới lên sống ở cõi vĩnh viễn trường tồn đó , còn tất cả những gì có hình dáng như địa ngục , thiên đàng , trái đất , đều là có thành , trụ , hoại , không , có sinh có hoại . Do đó , mình đừng sợ sa địa ngục đời đời . Khi mình bắt đầu sợ những nhân quả xấu , mình bắt đầu sám hối . Sám hối tiêu nghiệp rất nhiều , nhưng phải thành tâm sám hối . Trong kinh Phật có bài sám hối , nhiều khi mình không phải đọc theo kinh , nhưng mình tự sám hối với lòng thành tâm là đủ rồi , quý vị có hiểu không ? Nếu như mình không biết nói , mình đọc theo trong kinh . Sợ mình nói không hay hoặc không diễn đạt được ý của mình thì coi bài Sám Hối nào diễn đạt được ý mình thì đọc lên , đọc với tất cả lòng thành kính .

    Trong buổi nói chuyện hôm qua , Sư Phụ có nói Phật Giáo có bài Sám Hối rất hay : "Đệ tử kính lạy Đức Phật Thích Ca , Phật A Di Đà , Thập phương chư Phật , Vô Lượng Pháp cùng Thánh hiền tăng . Đệ tử lâu đời lâu kiếp , nghiệp chướng nặng nề , tham giận kiêu căng , si mê lầm lạc . Ngày nay nhờ Phật , biết được lỗi lầm , thành tâm sám hối , thề tránh điều dữ , nguyện làm điều lành (Sư Phụ nhấn mạnh lại câu : "Thề tránh điều dữ , nguyện làm điều lành" lần nữa , và nói : "Chứ không phải sám hối rồi thôi đâu"). Mong ơn Phật gia hộ , thân không tật bệnh , tâm không phiền não , ngày ngày an vui tu tập pháp Phật nhiệm mầu".

    Pháp Phật nhiệm mầu là khi nào mình học được Pháp Quán Âm , còn chưa biết thì cũng cứ hy vọng , hy vọng một ngày mình được pháp Phật nhiệm mầu , những mong ra khỏi luân hồi , hiểu chưa ? Chứ không phải sám hối rồi nói : "Phật ơi ! Cho con được tiền , được của , được đồ ăn , được vợ đẹp , con ngoan". Không phải vậy .

    Sám hối là để ra khỏi luân hồi , hiểu chưa ? Phật pháp cao ở chỗ đó . Mình không còn muốn điều gì trên cõi đời giả tạm này hết là đúng nghĩa muốn tu hành . Mình còn tham ở cõi đời này thì chưa phải người tu thiệt , mình còn muốn phước báu .

    Ra khỏi luân hồi rồi , phải minh tâm kiến tánh nữa để biết mình là ai . Biết mình là Phật rồi thì mới cứu độ các vị huynh trưởng là cha mẹ , anh em , thân bằng quyến thuộc và tất cả chúng sanh , cho họ thành Phật đạo mới thôi .

    Đó là bài sám hối rất hay và rất cao thượng mà Sư Phụ rất thích .

    Bên Thiên Chúa cũng có bài tương tự rất hay , Sư Phụ đọc để quý vị biết : "Lạy Cha chúng con ở trên Trời , chúng con nguyện danh Cha cả sáng , nước Cha trị đến . Vâng ý Cha dưới đất cũng như trên trời vậy , xin Cha cho chúng con lương thực hàng ngày và tha nợ chúng con ..." (Sư Phụ giảng : "Không phải mình cầu Phật Trời tha thứ cho mình rồi mình không tha thứ cho kẻ thù của mình"), "... như chúng con cũng tha thứ kẻ có nợ chúng con". (Sư Phụ giảng : "Nợ không phải nợ tiền , nợ bạc , nợ đủ thứ , quý vị hiểu chưa ?")

    Bên Thiên Chúa kêu là Thượng Đế tối cao , mình kêu là Phật Tổ tối cao . Tiếng gọi có khác nhau nhưng nghĩa như nhau . Có nước thì kêu là President , có nước thì kêu là Tổng Thống , cũng là chủ của nước đó thôi , hiểu chưa ?

    Thành ra mình muốn Phật Trời tha thứ cho mình , mình phải tha thứ cho những người khác , mới có nhân quả . Lúc mình tha thứ cho người khác tức là Phật Trời tha thứ cho mình , mà do nhân quả , quý vị hiểu chưa ? Cũng như mình trồng hạt cam xuống thì được trái cam , chứ được gì nữa ?

    "Và tha nợ chúng con như chúng con cũng tha kẻ có nợ chúng con . Xin chớ để chúng con sa chước cám dỗ". Sa chước cám dỗ là sao ? Mình cầu Trời khẩn Phật bảo vệ cho mình , vì con người mình yếu đuối , thấy sự cám dỗ cầm lòng không đậu . Đâu phải người nào sinh ra cũng là người tội lỗi đâu , tại hoàn cảnh đưa đẩy , phải không ?


  6. #366
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ VIẾNG THĂM TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Thí dụ người Việt Nam đang ở yên ổn trong nước mình , nghèo giàu gì cũng được . Tự nhiên bị áp bức quá , mình mới ra nước ngoài phải không ? Chứ có ai muốn đi để chịu những cảnh như thế này , phải không ?

    Hồi xưa , khi chưa đi tu , Sư Phụ có một bài thơ đăng lên báo Độc Lập (Sư Phụ cười) nói về hoàn cảnh của người Việt Nam , chắc không có thì giờ đọc cho quý vị nghe . Đọc hả ? Bây giờ đang nói kinh mà lại đọc thơ . Thơ phải ngâm chứ đọc không hay (có người yêu cầu). Bây giờ đi tu rồi , ngâm thơ kỳ quá . Thôi để giảng kinh xong chút nữa nếu còn thì giờ Sư Phụ sẽ đọc bài thơ ấy cho nghe .

    "Và tha nợ chúng con , xin chớ để chúng con sa trước cám dỗ". Nếu mình không cầu nguyện xin sự bảo vệ của một vị thần , thánh , Phật Trời thì mình dễ dàng bị cám dỗ lắm .

    Thí dụ , có một ngày nào , anh em ngồi nói chuyện với nhau , rồi chén chú chén anh một chút hoặc nói chuyện hơi lớn tiếng một chút , rồi tức mình , nhiều khi sanh ấu đả . Đánh nhau nửa ngày rồi , mai sinh thù hằn thêm , cứ vậy tăng hoài , dồn ép và biến thành hai người thù . Thật ra nếu chưa có gì , thì chưa có hai phe .

    Như trong trại Việt Nam , Sư Phụ nghe nói có nhiều điều không hay xẩy ra . Sư Phụ đi coi mấy trại đó thấy những điều không hay này là do hoàn cảnh mà ra . Thí dụ trại mà không được tự do ra ngoài , họ ở trong nhà còn tệ hơn chỗ mình đang ở đây nữa , dơ dáy bùn lầy nước đọng , tệ hơn chợ cá Sàigòn nữa . Con nít con nôi ở chung , nước thì lềnh bềnh . Sư Phụ đi vô đó mà giầy dép ướt hết , vì nước nổi lềnh bềnh trên sàn nhà . Chỗ đó cầu cống bị nghẹt , đông người quá nên bị nghẹt . Lại ở chật chội , một căn nhà nhỏ , có cái phòng nhỏ xíu mà 3 , 4 giường , đụng tới đụng lui . Con gái con trai cứ nằm ổn ển ra đó thì phải sinh ra những tệ đoan , quý vị hiểu không ? Sinh ra rồi sợ . Thí dụ mình cầm lòng không đậu rồi sợ , sợ rồi phải cầu cứu những người khác hợp bè với nhau , cho mạnh để bảo vệ mình , hiểu không ? Rồi bè này đánh với bè kia , càng ngày càng tệ . Cũng không phải người thanh niên hay người thiếu nữ kia là những người không có giáo dục , không có nhân phẩm . Sư Phụ nghĩ rằng hoàn cảnh ấy đã tạo ra con người như vậy . Thành ra Sư Phụ thấy tội nghiệp hết sức , một chút nữa Sư Phụ đến trại đó .

    Hôm trước có mấy người học trò của Sư Phụ vô thăm trại đó , họ cũng xin hình , có phát sách của Sư Phụ cho họ coi . Có in mấy ngàn cuốn , phát cho mỗi gia đình một cuốn hay sao đó . Mai mốt họ sẽ phát cho quý vị .

    Hôm qua đem hết bánh trái , đồ đạc vô . Từ từ học trò Sư Phụ sẽ ra vô hoài , quý vị cần gì thì cho họ biết , rồi Sư Phụ sẽ gởi đem vô . Tiền của quý vị đó là tiền của Sư Phụ không sao hết . Sư Phụ gởi qua cho họ xài hoặc nhiều khi họ bán quần bán áo của Sư Phụ . Quần áo của Sư Phụ đắc giá lắm à . Học trò nhiều khi thích mua vật dụng của Sư Phụ để làm kỷ niệm . Rồi Sư Phụ lấy tiền đi giúp người , ngon lành lắm . Mai mốt Sư Phụ vô thăm chắc không có quần áo mặc (Sư Phụ cười), thành ra nhiều khi Sư Phụ mặc áo mới (Sư Phụ cười) là tại áo cũ họ lấy bán mất rồi ...

    Hóa phép ? Phép này đâu phải để cho người phàm thấy , mình phải làm trong bí mật , "thiên cơ bất khả lậu", hiểu không ? Giúp cho những người cần thiết trong lúc cần thiết mà thôi , không được hoang phí , không được khoe khoang , loè loẹt cho mấy người cùng thấy . Không phải vậy , không bao giờ được như vậy ! Những người làm như vậy không phải là người tu đạo chân chính , chỉ là loè thiên hạ .

    "Lại giữ chúng con cho khỏi sa trước cám dỗ và chữa chúng con ra khỏi sự dữ . A-Men".

    Sự dữ là gì ? Là những kiêu căng , nghiệp chướng . Những nhân quả xấu đó , khi mình làm dữ , làm xấu thì biến thành những quả xấu , đó gọi là sự dữ . Bên Thiên Chúa Giáo mình cũng lạy Chúa để được cứu giúp cho qua cơn hoạn nạn . Như vậy mình cảm thấy hai tôn giáo gần gũi nhau phải không ? Là anh em hết .


  7. #367
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ VIẾNG THĂM TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Khi nào mình sám hối thì những nghiệp chướng đó tiêu được rất nhiều , chứ không phải là không tiêu trừ . Nhưng còn những nghiệp chướng rất vi tế mà không thể dùng trí tưởng tượng của mình hoặc những lời nói phàm phu , ý tưởng phàm phu của mình mà tiêu trừ được , phải nhờ tới những vị Bồ Tát hóa thân , những vị Phật giáng trần , dùng công đức vô lượng vô biên của họ rửa sạch . Cho nên Phật mới nói rằng : "Gặp Phật rất khó , gặp được thì thoát ly sanh tử luân hồi". Nhiều khi chỉ nhìn con mắt thôi là cũng đủ thoát ly rồi .

    Những người thành Phật có quyền lực lớn như vậy , nên chúng sanh rất thương quý , kính mến họ , hiểu chưa ? Nếu tầm thường như những người khác thì đâu có gì đáng giá . Nhưng tại sao người đệ tử gặp Phật rồi còn phải tự tu nữa ? Tự tu là để thành Phật , nếu không chỉ là nhờ Phật cứu thôi , quý vị hiểu chưa ? Mình thành Phật thì mình có thể cứu nhiều người khác nữa , có lợi hơn hiểu chưa ? Mình tu một mình tức là mình làm một nghề nghiệp nhỏ , kêu là tiểu thừa . Mình tu thành Phật , thành Bồ Tát mình cứu những người khác thì kêu là đại thừa .

    Thành ra có hai cách tu . Nếu mình thấy nghiệp chướng nặng nề , thí dụ như mình ăn chay không được , tu hành không được , ngồi thiền cũng không xong , thì đi kiếm mấy vị nào tu hành lớn , mình dòm họ một chút (Sư Phụ cười), mình cung kính họ một chút , tin tưởng họ một chút , cầu nguyện họ cứu độ . Đó là gặp Phật , gặp Thánh . Như Chúa Jésus Kitô , khi Ngài bị đóng đinh sắp chết mà còn cứu thêm một người nữa . Có một người ăn trộm bị đóng đinh bên cạnh Ngài , họ cầu Chúa cứu giúp , Chúa nói : "Không sao , một chút nữa ta sẽ đem con lên nước trời . Chờ một chút thôi". Nếu có lòng tin thì Ngài cứu liền .

    Cũng như vậy , ngày xưa Đức Phật đi đâu , người nào gặp được ngài hoặc những vị tu hành đắc đạo là có những điều lợi như vậy đó .

    Thôi rán dòm đỡ Sư Phụ một chút đi . Mai mốt đi rồi lại nhớ , muốn kiếm để nhìn mà không được . Người trên thế giới muốn nhìn Sư Phụ một chút cũng khó lắm . Có người phải đi mấy trăm ngàn dặm , mua vé máy bay mắc tiền lắm mới nhìn Sư Phụ được một chút .

    Quý vị đây mặc dầu có nạn , nhưng lại có phước . Sư Phụ vô thăm mấy lần rồi , được nhìn Sư Phụ mấy tiếng đồng hồ mà lại được ngồi sát một bên nữa . Ở Đài Loan muốn ngồi sát vậy cũng không được , vì khi Sư Phụ giảng kinh là đông người lắm , mấy ngàn người . Nhiều khi không có chỗ ngồi trong nhà , họ ngồi cửa sổ , leo lên tường dán mắt vô dòm hoặc leo lên cây , bắt viễn vọng kính nhìn vô . Tại hết chỗ , trên lầu dưới nhà chật ních người ngồi . Thành ra người Việt Nam tuy có nạn nhưng mà có phước , được Sư Phụ thương hoài , vô thăm hoài , rồi được cưng nữa (Sư Phụ cười). Chớ người Đài Loan muốn gặp Sư Phụ lắm , mấy người giàu có , làm quan lớn gặp Sư Phụ càng khó hơn .

    Có phước chứ , đồng hương mà . Tại Sư Phụ ăn cơm Việt Nam , nói tiếng Việt Nam , ở nước Việt Nam mười mấy năm , ân nghĩa nhiều quá . Dầu sao mình cũng phải nhớ ơn nghĩa đó chớ . Ăn cơm Việt Nam mới lớn lên tới bây giờ , ăn cơm Việt Nam mới học hành tới bây giờ , mới có thông minh . Rồi có người Việt Nam đạo đức dạy dỗ bây giờ mới thành người có đạo đức , không trở thành người mất dạy . Ân nghĩa này cũng như trời cao đất rộng , nên gặp người Việt Nam là phải cưng .


  8. #368
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ VIẾNG THĂM TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Thành Phật là một chuyện trên trời dưới đất , còn ân nghĩa của đồng bào , của quốc gia , của cha mẹ , của bạn bè là chuyện thực tế mà tất cả mọi người đều phải mang trong lòng . Người Phật tử gọi là Tứ trọng ân , bốn cái ân lớn ấy mà Phật , vua và tất cả mọi người đều phải gánh chịu , phải nhớ ơn .

    Thôi bây giờ Sư Phụ nói tạm tới đây được rồi , quý vị có muốn hỏi gì không ? Hỏi về đạo hoặc yêu cầu Sư Phụ làm điều gì thì nói . Để chút nữa hết giờ , họ bắt Sư Phụ đi ra .

    Có người hỏi : "Sư Phụ có giúp người tỵ nạn không ?"

    Điều này thì Sư Phụ có làm , làm trong âm thầm . Sư Phụ dùng phương cách khác , không phải đi biểu tình như quý vị , làm một cách vô hình , hiểu chưa ?

    Quý vị tới đây có đỡ hơn bên kia không ? Nước uống nhiều hơn phải không ? Cũng thế à ? Bên này nước nhiều hơn , bên này mới mà . Họ xây cái đập nước ở một bên . Thoải mái hơn . Ở bên này không khí tốt hơn bên đó nữa . Trời ơi , trại gì mà lớn quá ? Có đổ xi măng nữa ? Giống như phi trường vậy ? Chắc tốn nhiều tiền lắm ?

    Thoát khỏi trại tù hả ? Điều này phải đợi thêm một thời gian nữa (Sư Phụ cười), hành chánh hơi lâu . Lúc này các nước đều để ý đến chuyện này , họ đang vận động . Người Việt Nam hải ngoại cũng lo lắm và cũng tìm cách giúp đỡ , kiếm cách bảo lãnh được bao nhiêu hay bấy nhiêu . Nhưng cái số nhiều khi phải gặp khó khăn , khó khăn bên ngoài và bên trong nữa . Có chứ không phải không có .

    Bữa nay , có một người Việt Nam theo Sư Phụ qua đây coi có bảo lãnh được gì không . Vì muốn theo Sư Phụ và cũng muốn lo cho người Việt Nam nữa . Ở bên Mỹ Sư Phụ có nói chuyện với mấy người học trò Việt Nam là vấn đề người Việt Nam ở Hồng Kông rất khẩn cấp . Thành ra những học trò Việt Nam của Sư Phụ đều biết chuyện này , ngoài ra những người không phải học trò cũng biết nữa , hiểu không ?

    Sư Phụ đi giảng kinh cũng nói cho những người đến nghe kinh biết tình trạng của đồng bào ở HongKong . Sư Phụ nói ở HongKong rất là khổ .

    Mấy người cứ hỏi Sư Phụ tại sao không về Việt Nam thuyết pháp ? Sư Phụ nói về đó làm sao mà thuyết giảng . Cứ đòi Sư Phụ về Việt Nam hoài . Sư Phụ nói trước nhất Sư Phụ phải lo cho những người tỵ nạn ở nước ngoài đã , trong nước dù sao cũng là quê hương mình . Bây giờ Sư Phụ về cũng chẳng lo được gì .

    Sư Phụ nói những người ở nước ngoài , đã ra khỏi nước , nhiều khi còn đau khổ hơn những người ở trong nước . Vì nhiều khi bị ám ảnh bởi những kỷ niệm đau lòng mà sống không nổi . Đó cũng là điều quan trọng , chứ đâu phải cứ bo bo về Việt Nam , phải không ? Việt Nam thì có người Việt Nam trong nước lo rồi , dù sao cũng ở quê hương của mình phải không ? Đi lại tự do (Sư Phụ cười). Ở đây những người Việt Nam rất khổ sở . Sư Phụ nói vậy có người cũng hiểu Sư Phụ , cũng khuyến khích những người Việt Nam ráng tìm cách cứu giúp đồng bào mình , chứ đừng có được tự do rồi quên mất người khác . Hiện nay họ cũng đang tìm cách , cũng đăng báo này kia kia nọ , coi có ai bảo lãnh được người nào hay không . Nhưng việc bảo lãnh còn phải được chính phủ chấp thuận mới được , quý vị hiểu không ? Mình là dân , họ là người cầm quyền đôi khi quên mất lúc chưa nắm quyền đã hứa hẹn gì .


  9. #369
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ VIẾNG THĂM TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Đi thăm hả ? Sư Phụ biết . Nãy giờ Sư Phụ đã nói rồi . Ở ngoài cũng lo lắng lắm , hình như nghiệp của quý vị là như vậy , biết đâu . Ở ngoài không ở , lại vô đây ở ? Thôi kệ , bây giờ rán ngồi thiền một chút , ngồi như hồi nãy Sư Phụ dạy đó , cho tâm trí mình được tự do một chút . Thân mình đã không được tự do rồi , thì phải lo cho tâm mình .

    Ở đời này , nếu không được tự do thì cũng rất khổ . Nhưng còn lo cho đời sau nữa , quý vị hiểu không ? Nhiều khi đời này mình không được tự do , nhưng đời sau mình được tự do , còn sướng hơn là đời này được tự do mà đời sau không được tự do . Những người mà quý vị thấy được tự do hoặc cầm quyền mà hống hách hoặc hành hạ người khác đó , mai mốt họ đi đâu trong mấy chục năm , mấy trăm năm , mấy ngàn năm , quý vị biết không ?

    Thành ra đừng lo . Thí dụ bây giờ mình không được tự do trong một ít năm hay ít chục năm . Nhưng mai mốt biết đâu thời gian qua rồi , nghiệp chướng tiêu trừ , mình lại sung sướng hơn nhiều . Mình lợi dụng thời gian ngồi trong trại này để huấn luyện lòng nhẫn nại của mình . Mình tu tâm dưỡng tánh của mình , mình làm cho cái ta của mình nhỏ bớt lại . Ở trong trại không thể nào hống hách được , phải không ? Mình muốn hống hách cũng không được , mình huấn luyện cái ta của mình , tự nhiên càng ngày càng khiêm nhường . Mình chấp nhận rồi tự nhiên nghiệp chướng mình tiêu đi , tương lai sẽ sáng lạn , quý vị hiểu không ? Tất cả đều do tâm tạo , không có người nào giàu ba họ , mà không có ai nào khó ba đời . Mình phải hy vọng , mình phải nhẫn nại , tin tưởng mãnh liệt vào tương lai , quý vị hiểu không ? Đừng để cho bất cứ một điều gì làm mình bi quan , phải lạc quan mới được .

    Mỗi ngày phải cầu nguyện trong tâm tư của mình , cầu Trời Phật giúp đỡ mình . Quý vị có thấy người nào nổi tiếng trên thế giới hoặc những người hùng của đất nước nào , mà cuộc đời họ được sung sướng từ nhỏ đến lớn đâu phải không ? Thử thách rất nhiều , cam go cũng lắm mới thành Phật , thành vĩ nhân , người hùng của thời đại .

    Thí dụ một ông Phật gỗ thôi , đừng nói ông Phật thiệt . Ông Phật gỗ từ đâu mà ra ? Từ đâu mà mình lạy lục , kính bái vị đó ? Phải chăng từ một cây gỗ thường , nằm trong rừng rậm , không ai biết đến tên tuổi , chịu nắng mưa , gió bão lâu lắm , mấy chục năm trường , gỗ mới cứng lại , lớn mạnh lên . Rồi người ta đẵn về , phơi nắng , phơi mưa , phơi gió , rồi ngâm nước lâu lắm , bềnh bồng ở chốn bùn lầy nước động mãi mới mới được đem lên . Rồi đục , cưa , xẻ , khoát , chùi , mài , dũa , đau đớn bao nhiêu . Nếu cây gỗ có linh hồn , chắc sẽ la hét dữ lắm . Rốt cuộc mới thành ông Phật . Rồi mình mới đem để lên cao thật cao , thắp đèn sáng choang , bông trái đủ thứ , đốt hương trầm , trổ nhạc cúng dường ; rồi mọi người quỳ lạy , tại sao vậy ? Chịu qua bao gian khổ mới được ngồi trên đó chứ bộ .

    Vì vậy , đôi khi mình thấy khổ đừng nên nghĩ là khổ , mình phải nghĩ rằng trời đất huấn luyện cho mình . Biết đâu kiếp này mình được huấn luyện như vậy , kiếp sau mình thành ông gì .

    Quý vị có nhớ những anh hùng , thí dụ như Hàn Tín . Hồi xưa ông ấy đâu có nổi tiếng , nhưng ông bị mấy thằng lớn con bắt chui qua trôn . Hàn Tín là người có sức mạnh , có can đảm , có trí huệ nhưng vì ngài thấy đánh nhau vô ích , trong hai người thế nào cũng có một người bị thương hoặc gây thù hận , nên ngài nhịn nhục cúi đầu chui qua trôn của họ . Sau này Hàn Tín làm bá chủ cả một nước , thấy không ? Tới bây giờ còn nổi tiếng , quý vị thấy không ?

    Có người nào giàu ba họ , khó ba đời đâu ? Hồi nãy Sư Phụ nói rằng hồi nhỏ Sư Phụ bị cưng , nhưng cũng không phải vậy đâu . Lúc Sư Phụ còn nhỏ , Sư Phụ đã làm việc rất cực khổ , không phải nhà nghèo khó mà tại Sư Phụ không thích ăn thịt ăn cá , ăn uống đạm bạc lắm , thành ra không lớn được , thấy không ? Hồi nhỏ cha mẹ cho ăn thịt nhưng không chịu ăn , ăn chút xíu nước canh , ăn rau muống thôi , ăn thịt ăn cá là muốn mửa ra , hiểu không ? Vì ăn không nổi nên cứ tránh , tránh rồi người ốm nhom vậy đó . Ngày xưa có người làm công cho mình . Dù vậy , Sư Phụ cũng đi gánh nước , lượm củi này kia kia nọ , theo mấy người đó đi làm chung , chứ Sư Phụ không ngồi đó sai họ làm . Từ nhỏ đã giúp đỡ cha mẹ , giúp đỡ những người khác . Có ông chú là thiếu tá quân y , coi sóc một quân y viện , nhiều khi quân lính Việt Nam Cộng Hòa bị thương nhiều lắm , mà quân y viện không đủ người . Hồi đó Sư Phụ mới mười mấy tuổi , cũng vô rửa ráy cho những người bị thương , rồi chích thuốc . Nhỏ xíu , lùn lùn vậy mà cũng khiêng băng ca thật lớn . Mấy người lính lớn con lắm , Sư Phụ khiêng một đầu , còn đầu kia có một chú nhỏ nữa . Hai người nhỏ nhỏ khiêng ra trực thăng đặng người ta chở đi nơi khác . Nhiều khi bệnh nặng quá ở đó không thể chữa được , chỉ băng bó tạm , chích thuốc qua loa rồi dời đi chỗ khác .


  10. #370
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ VIẾNG THĂM TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Khi Sư Phụ đi tìm đạo cũng cực khổ lắm chứ . Một mình thân gái dặm trường , bận ba bộ đồ bằng vải , đi lên Hy Mã Lạp Sơn lạnh lẽo . Đâu có xi măng gì để ngồi , ở trên đó ngồi trên nền nhà bằng đất , nhà cửa cũng ọp ẹp theo kiểu Việt Nam nhà nghèo đó , hiểu không ? Nền đất ướt át vậy , ngủ đỡ qua đêm lại đi nữa . Đi tìm thầy cực khổ lắm , nên Sư Phụ mới truyền pháp này dễ dàng . Sư Phụ nghĩ nếu người nào cũng leo núi như vậy chắc không tu nổi , chắc xuống địa ngục hết , hiểu không ? Thành ra bây giờ ai xin thọ pháp là Sư Phụ truyền liền , không bắt ép , không thử thách , không khảo nghiệm , không thử sức chịu đựng . Sư Phụ nghĩ thời mạt pháp mà bắt người ta cực khổ quá hoặc học mấy chục năm rồi mới truyền pháp thì ai làm nổi , hiểu không ? Thành ra Sư Phụ truyền pháp vô điều kiện , cũng không thử thách gì nhiều . Như vậy cũng có lợi mà cũng có hại . Có lợi là những người thành tâm học được , nhưng có người thấy dễ dàng quá nên họ không có tôn trọng đó , hiểu chưa ? Nhưng cũng không dễ đâu , phải ăn chay trường mới được , rồi mỗi ngày phải ngồi thiền hai , ba tiếng .

    Ông Trại Trưởng mới nói với Sư Phụ , học trò của Sư Phụ ở Đài Loan , người phụ trách vấn đề tỵ nạn , rằng ông ấy hứa là một tháng nữa , bắt đầu tháng Giêng này , quý vị nào muốn ăn chay thì ghi tên , chắc ghi với Sư Phụ hoặc Sư Phụ nói với ông Trại Trưởng , rồi mình ăn chay , ăn chay trường đó . Ăn chay trường thì mình tu khác , còn ăn mặn thì mình tu khác .

    Ăn mặn mà mình tu cao , sợ bị phản ứng . Cũng như mình còn nhỏ mà cho ăn đồ bổ nhiều thì kẹt , thí dụ con nít đâu có biết uống sâm , nhung . Cũng như khi mình có bệnh , ông bác sĩ bảo mình không được uống rượu , hút thuốc , mà mình cứ uống rượu hút thuốc , thì sẽ bị phản ứng của thuốc , làm mình kẹt . Thành ra còn ăn mặn thì Sư Phụ dạy cách khác cho phù hợp , cách mà Sự Phụ chỉ hồi nãy đó .

    Ngồi nhắm mắt lại , dùng mắt trí huệ nhìn thẳng về phía trước , không thấy không sao , cứ việc nhìn hoài , có ngày sẽ thấy , gọi là mở mắt . Nếu mở không mau thì tưởng tới Sư Phụ một chút , cầu nguyện Sư Phụ đỡ . Nếu tin rằng Sư Phụ có thể giúp được thì cầu , điều này không bắt buộc . Chắc Sư Phụ cũng cầu dùm với Phật , kêu Phật lại mở cửa dùm , rồi tự nhiên mình thấy những cảnh giới khác , tâm hồn mình sẽ khoan khoái hơn một chút . Mặc dầu mình bị nhốt trong cảnh này , cõi này , nhưng Phật tánh của mình không ai nhốt được , quý vị hiểu chưa ? Phật tánh của mình rất mênh mông , đi khắp mọi nơi , tại mình không mở cửa cho Phật tánh của mình ra ngoài mà thôi . Lúc truyền tâm ấn thì Sư Phụ mở giúp dùm , nhưng phải ăn chay trường mới được .

    Còn những người chưa trường chay được thì ngồi niệm Phật , như Sư Phụ nói hồi nãy , hiểu không ? Niệm Nam Mô A Di Đà Phật , niệm chậm chậm , cứ hai , ba phút niệm một lần , đừng niệm hoài làm mình chú ý đến niệm Phật mà quên chú ý đến đằng trước này . Điều quan trọng là mình dùng mắt huệ của mình chú ý thẳng đằng trước , rồi hiện ra cảnh gì mình cũng đừng nên chấp nhất , đừng nên cầu cạnh , hiểu không ? Thấy gì thì nhìn đó , nếu có chuyện gì nữa thì hỏi sau .

    ... À quên , lúc Sư Phụ đi giảng kinh , người Việt Nam có gởi tặng quý vị ba ngàn mấy trăm đồng . Để chút nữa Sư Phụ đưa cho anh đại diện , hay đưa cho ông Trại Trưởng , để Noel họ mua thêm quà cho quý vị . Hôm qua Sư Phụ có mang theo 20,000 Mỹ kim , tính đem vô phân cho hai trại để Noel làm gì đó . Quý vị ở trại bên kia nói họ không ăn Noel , để tiền đó Sư Phụ làm nhà chơi cho mấy em nhỏ . Còn bên này thì sao ? Nếu không chịu , Sư Phụ đưa 10,000 bên này , 10,000 bên kia . Bên này không có con nít hả ? Bây giờ đưa 10,000 cho quý vị để ăn Noel hay để xây nhà cho con nít ? Người nào muốn xây nhà chơi cho con nít đâu , giơ tay Sư Phụ coi ? À , vậy là đa số rồi , mấy người không có con nít kẹt quá hả ?

    Hai chục ngàn đó cũng chưa đủ để xây chỗ chơi cho con nít , chắc Sư Phụ phải bù thêm , nhưng không sao . Noel này Sư Phụ sẽ trích ra một ít khác . Còn ba ngàn mấy trăm đồng VN gởi tặng quý vị , Sự Phụ sẽ đưa cho ông Trại Trưởng phải không ? Đưa cho ổng mua đồ Noel phải không ? Sư Phụ còn phải cho tiền học trò Sư Phụ để mua bánh kẹo , đồ chơi cho mấy em nhỏ , cho quý vị chơi Noel vui một chút . Sư Phụ rất tiếc Noel Sư Phụ không lại được , Sư Phụ chỉ gởi học trò và bánh kẹo đến , của ít lòng nhiều , một miếng khi đói bằng một gói khi no . Quý vị đừng trách Sư Phụ nha . Sư Phụ xa Đài Loan bốn , năm tháng rồi , họ khóc dữ lắm , bây giờ không về là họ chết (Sư Phụ cười). Đài Loan nghĩ rằng Sư Phụ là người của Đài Loan , quý vị hiểu không ? Vì từ Đài Loan mà Sư Phụ nổi tiếng , được Đài Loan nuôi dưỡng , đi đâu cũng đệ tử Đài Loan theo giúp đỡ , tiền bạc cũng từ Đài Loan phát xuất ra , quý vị hiểu không ? Họ nghĩ rằng Sư Phụ là người của Đài Loan , thành ra đi lâu không về là không được , họ khóc lóc như con mất cha mẹ vậy . Thành ra Sư Phụ phải về vui Noel chung với họ .

    Mai mốt Sư Phụ gởi người tu Việt Nam vô (Sư Phụ hỏi thăm người tỵ nạn , bài đóa sen trắng kết thúc buổi lễ).


  11. #371
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ CẮT BĂNG KHÁNH THÀNH TẠI TRẠI TỴ NẠN HỒN KÔNG


    5
    SƯ PHỤ CẮT BĂNG KHÁNH THÀNH TẠI
    TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Sư Phụ Thanh Hải giảng tại Trại Tỵ Nạn Hồng Kông

    Ngày 29 tháng 4 năm 1990


    Hôm nay , ông Newton , ông Mayer , các vị cảnh sát , những nhân viên làm việc tại đây cũng như chính phủ Hồng Kông , có lòng độ lượng cho phép Sư Phụ đến thăm quý vị một lần nữa . Sư Phụ rất lấy làm cảm động . Sư Phụ không phải đến đây vì muốn cắt băng khánh thành , nhưng là để có dịp thăm đồng bào . Sư Phụ rất vui mừng .

    Ông Trưởng trại , Newton , ông Mayer cũng như mấy người làm việc ở đây nói là Sư Phụ vô thăm quý vị khi Sư Phụ về rồi , trong lòng quý vị được an ổn một chút . Trại mình có vẻ hòa bình một chút , có thật vậy không ?

    Người Việt Nam mình vốn ưa chuộng hòa bình , suốt 4,000 năm lập quốc , mình không thường đi chiếm nước nào . Chỉ một lần mình đánh Chiêm Thành , bởi họ khiêu chiến với mình trước , mình phải tự vệ . Sau này nước mạnh thì lẽ dĩ nhiên là thách thức nước yếu rồi . Có một lần đó thôi , còn không lần nào mình đi chiếm bất cứ nước nào hết . Nước nào cũng qua đánh nước mình . 1,000 năm bị nước Tàu đánh , 100 năm bị Pháp đánh , rồi Nhật ... mình đâu đánh ai đâu . Vì ưa chuộng hòa bình nên mới thành dân tỵ nạn . Khổ ở chỗ đó . Nếu mình không ưa chuộng hòa bình thì mình ở nhà đánh giặc rồi , hiểu chưa ? Đánh với cộng sản . Tại người mình không có lòng hiếu chiến , nên mới chạy ra ngoài , rồi lang thang ở xứ người và bị người ta hiểu lầm .

    Nhưng Sư Phụ thấy chính phủ Hồng Kông đối với mình tương đối tốt . Thí dụ đổi lại trường hợp mình là Hồng Kông , có cái đảo chút xíu vậy , rồi bỗng nhiên có mấy chục ngàn người đổ xô tới . Đảo Hồng Kông này không bằng hòn đảo Côn Lôn của mình phải không ? Nước Việt Nam mình coi vậy mà rộng lớn , cả Hồng Kông cũng không bằng một thị xã của mình . Nay đột nhiên có mấy chục ngàn người Việt Nam sang , họ cũng khổ , cũng mệt . Người ta không quen , không biết cách đối đãi với dân tỵ nạn cho nên đôi khi có những sơ sót . Nếu có , mình cũng nên thông cảm bỏ qua .

    Sư Phụ mong rằng một ngày nào đó nước Việt Nam mình thanh bình trở lại , giàu có trở lại . Nước mình đâu phải nghèo , mỏ gì cũng có hết , mỏ đồng , mỏ thiếc , mỏ vàng . Mỏ vàng thì bị người Pháp đào lên hết rồi . Nhưng mai mốt sẽ có trở lại . Mình về đào mỏ trở lại . Nước mình còn rất nhiều quặng mỏ uranium , còn quý hơn vàng , những mỏ này lớn lắm . Nhưng vì nước mình chiến tranh suốt mấy chục năm rồi , không có thì giờ đi đào , không có hoàn cảnh thuận lợi và an ổn để cho phép người ngoại quốc vô khai thác . Kêu bằng mình hợp tác với người ngoại quốc , họ có máy móc tối tân khai phá tài nguyên quốc gia . Còn đang có chiến tranh làm sao mà đào ? Đang khai thác , trên đầu họ thả bom cái đùng thì sao ? Thành ra mình làm không được .

    Nhưng bây giờ hết chiến tranh rồi , cộng sản nghèo quá , họ không khai thác gì cả , cho nên sống trên mỏ vàng mà chết đói . Tại vì mình không hợp tác với nhau , mỗi người có một lý tưởng riêng . Cộng sản nghĩ họ tốt , còn người quốc gia mình vì không hiếu chiến , không thích đánh nhau với anh em , nên mới chịu cảnh như ngày hôm nay . Nhưng Sư Phụ nghĩ rằng theo thuyết Nhân Quả của nhà Phật thì "không có ai giàu ba họ , không có ai khó ba đời", quý vị còn nhớ không ? Không một quốc gia nào có chiến tranh hoài hoài , hoặc nghèo khó mãi mãi . Có lên thì có xuống , có âm thì có dương là như vậy .

    Bây giờ nghe nói nước Việt Nam có hơi cởi mở chút ít rồi . Báo chí nói rằng những người cộng sản hình như , hình như thôi , hơi nhận thức được chế độ của họ khiến đồng bào không phục , làm nước nhà mỗi ngày một lụn bại , cho nên họ bắt đầu nới lỏng sự kiểm soát , bắt đầu cho người ngoại quốc ra vô kinh doanh . Nếu có người ngoại quốc vô nhiều , những mỏ quặng của mình có thể khai thác .

    Việt Nam mình giàu nhứt thế giới đó hiểu chưa ? Cho nên chúng ta phải hy vọng sẽ có một ngày huy hoàng . Nếu mình là người Phật giáo , mình hãy cầu nguyện với Phật gia hộ cho mình qua khỏi những ngày khốn cùng , qua khỏi những lúc kêu bằng gặp nạn , hiểu chưa ? Trong một đời người không phải lúc nào cũng bằng phẳng như vậy , phải không ? Lúc nước mình chưa có chiến tranh thì cũng vậy thôi . Có nhiều vị ở đây vào lúc chưa có chiến tranh , rất là giàu có , làm quan lớn , làm quan nhỏ , cái gì cũng có , hét một cái là ra lửa , thở một hơi là ra khói , phải không ? Nhưng bây giờ lâm vào cảnh chim lồng cá chậu , mới ra nông nỗi này , chớ sự thật mình không phải là một người đi ăn mày cơm áo của người khác .


  12. #372
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ CẮT BĂNG KHÁNH THÀNH TẠI TRẠI TỴ NẠN HỒN KÔNG


    Nhân quả ở đời là vậy . Đức Phật đã nói nhân quả khó mà cải sửa , định mệnh khó thay , trừ khi mình tu một phép thượng thừa nào đó , mình mới thay đổi được . Thay đổi là thế nào ? Thí dụ mình tu thành Phật hoặc tu một pháp nào rất cao của một vị Phật truyền cho mình , mình sẽ không còn luân hồi trở lại làm người và sống ở thế giới này nữa . Mình làm tiên , làm Phật hay làm Trời , sống ở những cảnh giới khác tốt hơn , đẹp hơn , muốn gì có nấy . Mình nghĩ gì tự nhiên nó sẽ bay tới liền . Mình muốn căn nhà lớn , sẽ có căn nhà lớn . Mình muốn có tiền là có tiền ; muốn quần áo có quần áo ; muốn có ăn là có ăn . Ở những cảnh giới đó không có tranh chấp , không có dành giựt .

    Tại sao cảnh giới của mình lại có chiến tranh ? Bởi người giàu thì giàu quá , không chia bớt cho người nghèo . Còn người nghèo lại không có cơ hội làm giàu , đã nghèo lại còn nghèo thêm . Rồi giàu không thương nghèo , nghèo ghét giàu . Có nhiều quá mà không chia bớt cho tôi , mai mốt tôi kiếm cách lấy lại , phải vậy không ? Do đó mới sanh đủ chuyện . Người cộng sản cũng vậy thôi . Họ nghĩ rằng mấy người giàu sung sướng quá , không chia cho mấy người nghèo , họ mới nổi máu "anh hùng rơm", hiểu chưa ? Người Việt Nam mình kêu là "anh hùng rơm" vì thường hay cháy bậy phải không ? Họ nghĩ rằng mình phải tổ chức một chính phủ cộng sản như vầy như vầy , đem hết tiền dồn lại một đống , rồi phân phát cho mỗi người một ít . Tiếc rằng điều họ nghĩ thì rất tốt , nhưng khi thực hành lại khó .

    Bây giờ "năm người mười ý", đâu phải nói là làm được liền . Rồi chính những người cộng sản đó cũng tham như ai vậy thôi . Thấy tiền nhiều quá , mắt đổ hào quang , hiểu chưa ? Tiền đổ dồn một đống rồi , thay vì phát cho mọi người , lại phát cho mình xài , tiện hơn và lẹ hơn . Phát cho người ta lâu quá , nhiều quá sợ không đủ , phát cho mình xài đủ thôi . Giáo lý nhà Phật thì không như cộng sản nghĩ , hiểu chưa ? Theo Phật giáo thì đó là đi ăn cắp , ăn cướp tiền hoặc cưỡng bách người giàu cho người nghèo . Phải tự mình đi phát cho người nghèo mới đúng . Người ta giàu cũng là do mồ hôi nước mắt , hoặc do sự thông minh của người ta tạo ra , mình không được quyền cưỡng bách người ta . Mình chỉ được quyền dùng những lời lẽ êm dịu , những đạo lý cao siêu , cảm hóa người khác ; rồi họ tự động cho , như vậy mới đúng . Còn cộng sản thì cưỡng bách nên sai . Sai vì làm cho nhân tình uất ức mà không làm gì được . Khi mình ép buộc ai làm điều gì , người ta chắc sẽ khó chịu . Thứ đến là dồn tiền vào một nơi rồi không có cách nào phân phát ra cho kịp . Thí dụ dưới chính sách cộng sản , thịt cá gì đều dồn lại một nơi phải không ? Nếu nhiều quá , phân phối không kịp , thịt cá thúi ùm , rồi chuột bọ đến ngậm nhấm hết , thành ra dân tình mới đói , hiểu chưa ?

    Không phải họ không có lòng tốt , ý của họ thì tốt nhưng đem ra thực hành lại trật . Lý thuyết và thực hành rất khác nhau . Cho nên lý thuyết Phật giáo và lý thuyết cộng sản không thể nào hòa hợp với nhau được . Phật giáo là tự mình phát tâm tu hành , phát tâm từ bi , ai cần gì mình cho . Còn cộng sản là ăn cắp , cưỡng bách người ta . Cưỡng bách rồi làm cũng không xong . Tưởng mình làm hay hơn người khác , nhưng kết quả còn tệ hại hơn . Cho nên không một nước cộng sản nào trên thế giới có thể ăn nên làm ra nổi . Họ không biết rằng lý thuyết và thực hành khác xa nhau một trời một vực .

    Nhiều người nói lý thuyết cộng sản hơi giống lý thuyết Phật giáo . Giống chỗ nào đâu ? Làm sao giống được ? Phật giáo của mình là đúng nhân từ , hiểu chưa ? Tự nhiên mình làm gương cho người khác chớ không cưỡng bách . Còn những người cộng sản nhiều khi nghĩ rằng họ làm vậy là tốt cho dân , nhưng sự thật không phải vậy . Họ thu tiền về nhiều , rồi thấy tiền cũng động lòng tham nhũng , phải không ? Bằng chứng là báo chí cộng sản ngày nào cũng đăng tin những người tham nhũng , phải không ? Thanh lọc hàng ngũ gì đó , hạ bệ ông này , ông kia .

    Dùng lực lượng phàm phu làm sao cải hóa con người được . Chỉ khi nào dùng trí huệ của Phật mới được mà thôi . Khiến cho người ta hiểu rõ tại sao phải làm như vậy , còn cưỡng bách người ta là không được . Nhưng nước Việt Nam sẽ có một ngày hòa bình , một ngày thật gần đây . Quý vị đừng nên thất vọng . Mỗi ngày mình tin tưởng rằng có Đấng Tối Cao , Thượng Đế Tối Cao hoặc Phật Tổ Tối Cao lúc nào cũng coi sóc thế giới nầy cho đừng quá tệ hại , cho được quân bình một chút , êm dịu một chút , hiểu chưa ? Những chuyện gì nhỏ nhặt Sư Phụ giúp đỡ quý vị , quý vị đừng cám ơn . Đó cũng là mình tự giúp mình thôi . Tại vì tất cả đều đồng một thể . Tất cả chúng sanh đều có Phật tánh nên tất cả chúng sanh đều là Phật . Cúng dường quý vị là cúng dường Phật , cúng dường Sư Phụ , không có gì phải cám ơn hay quan trọng hóa vấn đề .


  13. #373
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ CẮT BĂNG KHÁNH THÀNH TẠI TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Bữa nay được mời qua cắt băng , Sư Phụ cảm thấy hơi thẹn thùng . Người ta làm long trọng quá . Cũng đâu phải tiền của Sư Phụ hết đâu . Sư Phụ cũng có làm việc , cũng có kiếm tiền , nhưng cũng có nhiều người khác đóng góp , in những lời giảng của Sư Phụ thành sách bán ra mới có . Cho nên Sư Phụ cảm thấy thẹn thùng vì nghĩ rằng chuyện này cũng như rửa tay vậy thôi . Khi rửa tay mình đâu cảm thấy quan trọng gì đâu mà phải làm cho long trọng .

    Sư Phụ nghĩ rằng người Hồng Kông , Mr. Newton , Mr Mayer hay những nhân viên cảnh sát ở đây hoặc những cơ quan thiện nguyện quốc tế họ tranh đấu dữ dội lắm mới làm ra được cái nhà chơi cho trẻ em . Khi mình qua đây thì thân phận của mình cũng như thân phận của một phạm nhân , có ai muốn làm nhà chơi cho mình nữa , hiểu chưa ? Cho nên Sư Phụ nghĩ rằng đây là công lao của những người nhiệt tâm , nhiệt trí đó , của Mr. Newton , Mr. Mayer và những người ở đây có lòng độ lượng , có nhiệt tâm và thương mình thiệt tình .

    Lẽ dĩ nhiên lúc làm việc với nhau sẽ có những xung đột , do ngôn ngữ bất đồng , nhưng Sư Phụ nghĩ rằng ông trại trưởng , trại phó , những nhân viên và các cơ quan từ thiện đều có lòng thương mình . Tuy tình thương đó khó diễn đạt được nhưng trong lòng họ thực sự lo lắng cho mình . Trong hoàn cảnh gấp rút như vầy , họ có giúp đỡ mình chút nào thì hay chút nấy . "Một miếng khi đói bằng một gói khi no" phải không ? Người Việt Nam rất trọng ơn nghĩa , rất trọng hòa bình và sự công bằng , công lý . Nhưng vì hoàn cảnh và cộng nghiệp của đất nước mình bắt buộc mình phải như vậy . Có lẽ tại hồi xưa đánh nhau sao đó , nhiều khi mình cũng bất đắc dĩ phải đánh nhau thì thế nào cũng phải giết người , phải không ? Phải giam cầm người khác . Có lẽ vì vậy bây giờ mình phải trả một chút nghiệp quả đó . Nhưng mình đừng nên thất vọng . "Không có ai giàu ba họ", cũng "không có ai khó ba đời". Lúc nào nhân quả của mình dứt rồi , thế nào mình cũng được sung sướng hạnh phúc khác . Cho nên , mỗi ngày quý vị nên cầu nguyện và đừng bao giờ để mất niềm tin . Lòng thành của mình thế nào cũng cảm động tới Trời Đất , hiểu chưa ?

    Quý vị có biết chuyện ông Mạnh Tử không ? Ngày xưa ở Trung Quốc có một người hiếu tử tên là Mạnh Tử . Cha mẹ già rồi , một ngày mùa đông lại muốn ăn canh măng . Canh măng vào mùa đông làm sao có được ? Măng đâu có mọc vào mùa đông . Mùa đông tại Trung Quốc tuyết rơi dầy lắm . Ông Mạnh Tử mới ra ngoài đó ôm cây tre khóc mà nói : "Làm ơn sanh ra một cây măng cho ba má tui ăn . Ba má tui già rồi , không biết sống chết ngày nào ; nếu không ăn được bát canh măng , sợ chết không nhắm mắt". Cứ vậy mà ông khóc làm cây tre cảm động sanh ra hai ba bụp măng non .

    Cho nên đừng nghĩ rằng Đất Trời phụ lòng tốt của loài người . "Hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhơn" nghĩa là Trời Đất không bao giờ phụ lòng của người tốt , người biết ân nghĩa , người biết nhân , nghĩa , lễ , trí , tín , người biết đạo đức , biết kính Trời , kính Phật . Không bao giờ Trời Phật lãng quên mình , chỉ sợ lòng mình không thành , bị hoàn cảnh không tốt đẹp áp bức khiến mình quên mất đạo tâm của mình . Hiểu không ? Lúc đó mình giận , mình sân si lên mà quên mất cám ơn Trời Phật cho mình cái thân mệnh này và cho mình một hoàn cảnh tốt hơn nhiều người khác .

    Sư Phụ biết rằng hoàn cảnh của những người Việt Nam tỵ nạn Hồng Kông rất là phức tạp , rất là khốn khổ , nhưng vẫn còn tốt hơn những người đang lênh đênh ngoài biển , hoặc ở những trại tỵ nạn khác . Thí dụ ở Thái Lan , có nhiều trại chỉ phát một ngày một chén cơm với một tuần 4 cục muối , phải để dành ăn dần . Đây cô nầy đây , đâu ra đây , ra đây . Cô nầy mới theo Sư Phụ xuất gia được mấy bữa thôi , là người tỵ nạn sống tại Mỹ . Trước khi qua Mỹ cô ở trại tỵ nạn Thái Lan . Nơi đó , trời mưa đâu có nhà như vầy mà đụt mưa . Phải nước ngập tới đây không ? Khổ như vậy đó , quý vị hiểu chưa ? Cho nên mình đã tới Hồng Kông rồi , chính phủ xứ nầy cũng tốt với mình , cho mình ăn uống cũng đỡ hơn những trại khác nhiều . Dĩ nhiên là không có những món ăn hợp với mình , nhưng đã trót làm thân tỵ nạn , làm sao được đầy đủ như ở nhà mình được , quý vị hiểu chưa ? Đừng nên nhìn cái xấu mà nhìn vào lòng tốt của họ mà mình biết ơn .


  14. #374
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ CẮT BĂNG KHÁNH THÀNH TẠI TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Người Việt Nam mình là người rất biết ơn , biết nghĩa . Sư Phụ không cầu mong gì hơn là có một ngày đất nước Việt Nam mình hòa bình . Nhìn thấy sự thật , nhìn được lòng ước mong của dân chúng và khai mở quốc gia mình thành một nước phú cường như những quốc gia khác trên thế giới . Lúc đó mình sẽ nở mày nở mặt với mọi người , mình không cần phải làm dân tỵ nạn mà mình sẽ tự lực cánh sinh . Người Việt Nam rất thông minh và nước Việt Nam đầy dẫy những tài nguyên .

    Quý vị có đi vô miền Nam , có dừa , măng cụt , vú sữa , chôm chôm , sầu riêng , mít , ổi , xoài , thơm ... Lúc Sư Phụ còn đi học , có một chiếc xe Honda , mỗi tuần xuống Bình Dương , leo lên cây tự hái lấy ăn . Mình tự đi hái lấy đó , trả một đồng hay hai đồng thôi , rồi trèo lên hái ăn chết thôi . Ăn rồi còn đem về một mớ . Hái được bao nhiêu đem về bấy nhiêu . Ăn chết bỏ mà có mấy đồng bạc thôi .

    Nước Việt Nam mình không thiếu một món gì , món nào cũng ngon và thơm rất mực . Miền Nam thì hơi trù phú hơn miền Bắc . Tại đó có dòng sông Mê-Kông nhiều phù sa , nên đất đai rất phì nhiêu , trồng gì cũng ra rất là phong phú , ăn không hết . Gạo phải xuất cảng , trái cây cũng xuất cảng . Gạo Việt Nam nổi tiếng nhất thế giới , quý vị có biết không ? Gạo Tám thơm , gạo Nàng Hương , nổi tiếng nhất thế giới đó . Nước Việt Nam mình đâu phải đồ bỏ . Nước mình là mỏ vàng nhưng vì hoàn cảnh , không biết đánh nhau , không có lòng hung ác . Hễ dữ một chút là đánh cộng sản tiêu rồi .

    Sư Phụ cũng không phải nói người cộng sản họ tệ ác , tại họ hiểu lầm , hiểu chưa ? Họ không tiến đoán được tương lai . Nhưng người tu theo Phật Giáo , những người tu hành cao họ biết . Còn những người phàm phu đó không thể nào tránh được sự ham đua danh lợi , hiểu chưa ? Ban đầu thì muốn ích quốc lợi dân , muốn cho người nghèo khó được đầy đủ ấm no . Sau nầy lên cầm quyền rồi , làm tướng rồi , làm vua rồi , chỉ biết lo cho mình thôi , tại vì lòng tham danh lợi không thể rửa sạch . Cho nên những người phàm phu đó khó mà tin cậy được , bất cứ người nào cũng vậy . Lên làm lớn hay bị kẹt ở chỗ này . Nhiều khi có một mình thì thanh liêm , nhưng có bà con dòng họ xen vào hiểu không ? Vì muốn nở mặt nở mày , muốn lấy le với người khác , họ xúi mình làm bậy , làm bạ ; rồi ăn hối lộ . Càng thâu càng kẹt , càng kẹt thì càng mở không ra , để rồi biến thành những người cầm quyền xấu . Cho nên chỉ có con đường duy nhất là tu tâm , kiểm soát cái tâm của mình đừng để cho tham lam lấn lướt , thì làm con người nào ở đâu cũng tốt cả . Mình làm vua làm tướng mà không có tâm tốt , không có lòng từ bi , không thanh liêm , không biết lo lắng cho những người khác thì cũng khó , thì chính phủ nào cũng vậy thôi .

    Cho nên mình thấy rằng người cộng sản họ hiểu lầm nên họ làm sai . Hy vọng những người trong nước của mình sẽ có một ngày họ sáng trở lại . Thường con người làm sai thế nào cũng có ngày tự họ biết , hiểu chưa ? Mặc dầu người ta không nói , mình cũng tự xấu hổ . Hơn nữa , người Việt Nam mình có 4,000 năm văn hiến , thấm nhuần giáo lý của Phật Giáo , thấm nhuần giáo lý đạo đức muôn đời . Cho nên những người cộng sản họ chỉ hiểu lầm một thời gian thôi , mai mốt thế nào họ cũng bừng tỉnh trở lại . Có một ngày nào đó , họ đọc sách thánh hiền hoặc là những chuyện cổ của Việt Nam , họ nhớ tưởng lại những vị minh quân , những vị vua đã từng trị quốc an dân , thế nào họ cũng xấu hổ , cũng sẽ thức tỉnh trở lại .

    Nghe nói bây giờ ở Việt Nam không còn kiểm soát gắt gao như hồi xưa nữa . Lúc trước , mình muốn đi một bước là phải có giấy thông hành , phải không ? Từ quận bên này qua quận bên kia cũng phải có giấy thông hành , phải không ? Trước đây mấy tuần , có một vị đệ tử của Sư Phụ về Việt Nam nói bây giờ không còn như vậy nữa . Tại sao vậy ? Bởi cộng sản họ cũng sợ rồi . Sợ mình làm cách mạng , dân chúng ra ngoài , mất mặt hết . Nếu cộng sản tốt , tại sao người dân phải trốn đi , phải không ? Có ai muốn rời bỏ quê hương của mình làm gì . Người Việt Nam mình rất trọng tổ tông . mồ mả không ai chăm sóc , làm sao bỏ đi cho được . Nhưng tại cộng sản quá ác , quá tệ , người ta mới đi . Đi như vậy quốc tế họ biết hết rồi mất mặt , nên bây giờ không dám kiểm soát người dân quá lố nữa . Như vậy có nghĩa là mình có hy vọng .


  15. #375
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ CẮT BĂNG KHÁNH THÀNH TẠI TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Nếu mai mốt nước nhà thanh bình rồi , quý vị về không ? Về chứ hả ? Về ăn dưa , an sầu riêng , chớ bỏ đó cho ai cũng uổng đi . Nước Việt Nam mình món ăn gì cũng ngon ? Thiệt tình vậy . Có ra ngoài mới biết điều này . Bây giờ học trò của Sư Phụ đem tới cúng dường nhiều thứ lắm , mà Sư Phụ đâu ăn được gì đâu . Đâu bằng trái cây Việt Nam , vừa ở trên cây hái xuống ăn liền mới ngon . Còn ở đây chở từ bên đó qua , vượt mấy chục ngàn cây số , rồi ép rồi dú , ăn vô không có mùi vị giống như ở Việt Nam , phải không ?

    Ở Việt Nam trồng xoài ra cây xoài , trồng mít ra cây mít . Bên nầy , cây mít ra cây xoài , cây xoài thành cây mít , ăn không có mùi vị gì cả . Vì vậy mình nên cầu nguyện cho quốc gia sớm thanh bình , mình trở về dùng các thổ sản của nước mình , mình trồng rau , trồng trái mình hái mình ăn , chia với gia đình mình , mỗi người ăn một chút , thật đầm ấm , thật tình người . Có muốn ra ngoài làm thân nô lệ đâu . Đâu phải vì tiền , vì bạc mà mình đi . Mình muốn tự do làm ăn , muốn tự do tư tưởng , muốn tự do đi lại không ai kiểm soát chứ không phải vì tiền bạc .

    Người Việt Nam mình lúc trước cũng có nghèo chớ đâu phải bây giờ mới nghèo đâu . Lúc nước non thanh bình cũng có người nghèo vậy , nghèo mạt rệp đi chớ , nhưng có ai bỏ nước mà đi đâu . Cho nên nhất định không phải vì nghèo mà đi . Sư Phụ khẳng định như vậy . Không phải người Việt Nam tham tiền mà vì yêu tự do nên mới ra đi . Sư Phụ bảo chứng như vậy , có phải không ? (Mọi người đáp : "Phải").

    Nhưng quốc tế đôi khi họ không hiểu rõ mình . Mình cũng không nên trách người ta . Họ không ở vào hoàn cảnh như mình , làm sao họ biết được , phải không ? Người Việt Nam mình có câu : "Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ", mình có thể đem áp dụng vào trường hợp của người Việt Nam cũng vậy . Có làm thân tỵ nạn mới biết cảnh khổ này . Còn người ta giàu có , sung sướng , đi lại tự do , người ta chưa nếm mùi cộng sản , người ta đâu biết . Vậy cũng đừng nên trách họ , hiểu chưa ?

    Mình sám hối nghiệp chướng của mình , mình cầu nguyện Trời Phật phù hộ cho mình được tai qua nạn khỏi , sớm thoát khỏi cái nhân quả đau khổ nầy . Một ngày nào đó quê hương thanh bình trở lại , mình sẽ về . Nếu mình không về được , con cái mình sẽ về . Không bao giờ nước Việt Nam mình chìm đắm lâu hết . Sống mấy ngàn năm rồi , vẫn tiếp tục sống thêm , không có chuyện mất nước , không có chuyện biến thành cộng sản hoài hoài được .

    Quý vị cũng đã biết , bây giờ tất cả các nước cộng sản trên thế giới đều từ từ xụp đổ hết . Chỉ còn ông cộng sản Việt Nam với Tàu là hơi cứng đầu một chút . Không biết họ ăn cái gì mà cứng đầu như vậy . Đi học của người ta mà làm như vậy đó . Đâu phải tự nhiên mình nghĩ ra chính sách cộng sản đâu ; đi ăn cắp của Karl Max , của Lénine , của Tàu , của Tây , của Nga rồi về ôm cứng ngắc vậy đó . Phải chi của mình thì không nói làm chi .

    Cho nên , những người có sáng kiến , họ thức tỉnh mau lắm , phải không ? Còn những người đi bắt chước mới là khó thức tỉnh , sợ mất mặt . Vì bắt chước người ta rồi về nhà hô hào là điều này hay lắm , bây giờ nói không hay làm sao nói được , thành ra kẹt . Nhưng không sao , kẹt cũng không lâu đâu , thế nào họ cũng thức tỉnh . Người Việt Nam có tới 4,000 năm văn hiến , thông minh lắm . Thế nào rồi cũng đổ , có điều sớm hay muộn thôi . Bây giờ thì đang đổ lần lần , biến dạng từ từ .


  16. #376
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ CẮT BĂNG KHÁNH THÀNH TẠI TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Sư Phụ hy vọng có một ngày chế độ cộng sản sẽ hoàn toàn xụp đổ luôn . Người Việt Nam mình ở Hồng Kông sẽ chạy bộ về Việt Nam hết , không cần có người đem tàu tới chở mình đi mà mình tự bơi về . Nước mình thì mình về ở , phải vậy không ? Ai muốn ở đây làm gì ? Nhưng đã lỡ qua đây và ở trong này , thì cũng ráng nhẫn nại sống cho qua ngày , đợi thời cơ . Ở đây ông trại trưởng , trại phó , Mr. Newton , Mr. Mayor và những người làm việc nơi đây ưu đãi mình , họ cũng nghĩ đến mình nhiều lắm .

    Hồi nãy Sư Phụ có hỏi sao ở đây không trồng cây cho mát một chút . Sư Phụ cho tiền để trồng . Họ nói đào đất ở đây lên sợ nước phun lên nên không trồng cây được ; nhưng có thể trồng bông , trồng hoa trong những cái bồn lớn . Sư Phụ có nói với họ , nếu họ xin chính phủ được thì tốt , bằng không hoặc phải chờ đợi lâu quá , chờ đợi con rùa hành chánh làm việc , thì cứ điện thoại sang cho Sư Phụ . Mình trồng một chút hoa quả như vậy cho mát một chút , vậy được không ? Những thứ này chỉ là tạm bợ mà thôi . Thật ra nếu có thể giúp quý vị bay về Việt Nam thì Sư Phụ làm liền , ba cây bông này cũng là vô thường , không phải nước non của mình . Chỉ là trong lúc chờ đợi , mình tô điểm cho cuộc sống mình được êm ái thêm chút nào hay chút đó , để an ủi tinh thần của quý vị chút ít . Những cây bông này thiệt ra không đáng giá chi hết . So với những vườn cây , vườn trái ở Việt Nam , ở đây có thấm chi đâu , phải không ? Một ngày ăn hai ba bữa có thấm gì , tự mình nấu lấy mới ngon . Nhưng ở đây , ông trưởng trại là người tốt , đã xây một nhà bếp rồi , mai mốt mình có thể tự nấu ăn được . Ông còn nghĩ nên trồng những thứ rau của Việt Nam cho quý vị ăn nữa . Nhưng nói thì dễ làm mới thấy khó , hiểu chưa ? Khó là bởi còn có người trên ông ấy nữa , không phải ở đây ông ấy là vua .

    Sư Phụ nghĩ rằng ông ta đã nghĩ được tới mức như vậy là cảm động lắm rồi , hiểu chưa ? Ông ta đã thông cảm với mình là mình ăn thực phẩm không ngon . Nhưng đâu phải ông ấy muốn là được . Quý vị cũng nên cám ơn ông Newton , ông Mayor hay những người làm ở đây . Mình cũng nên nghĩ đến những khó khăn của họ một chút , mà đừng gây khó khăn cho họ , họ sẽ khó lòng làm việc . Có việc gì cũng nên hợp tác với họ một chút . Mai mốt ở đây sẽ trồng bông , nếu họ không có tiền , Sư Phụ sẽ cho . Còn những trại kia , mai mốt chắc cũng làm nhà chơi cho trẻ em . Mình kiếm cách làm cho bớt cực khổ đôi chút , vậy thôi . Nhưng sự sung sướng nhất là được về Việt Nam phải không ? Mai mốt nước nhà hòa bình , mình về trồng cây trồng trái , mình ở trong căn nhà của mình , phải không ? Mình làm một căn nhà dù nhỏ ở cũng sướng nữa , nước mình mình ở , phải không ?

    Sư Phụ nói để quý vị biết lúc này Sư Phụ đang ở đâu . Hồi nãy có người nói tui đen quá , phải không ? Tại sao đen , biết không ? Lúc nầy Sư Phụ bế quan ở trên núi , không muốn đi xuống hồng trần nữa , đi giảng kinh cũng không muốn đi nữa . Thấy chúng sanh khó độ quá , mình làm tới làm lui họ cũng chăng hiểu , rồi còn hiểu lầm mình nữa . Rồi ở trên núi đó , thầy trò hơn trăm người , xuất gia hết , họ cũng thích đi theo Sư Phụ , mỗi người cất một căn lều nhỏ để ở . Cái lều bằng lastic hiểu không ? Gọi là cái tent đó . Việt Nam kêu là gì ? Lều cắm trại đó , nó tròn tròn giống như nấm mồ đó . Mỗi người chui vô đó rồi đưa đầu ra hóng mát . Giống như con rùa , cái đầu ló ra , còn thân mình thì ở trong .


  17. #377
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default SƯ PHỤ CẮT BĂNG KHÁNH THÀNH TẠI TRẠI TỴ NẠN HỒNG KÔNG


    Sư Phụ ở lều đó cũng chịu không nổi . Ta có một căn ở trên đồi chỉ là một tấm vải vậy thôi , bốn phương không có vách tường . Ở như vậy mới dễ chịu , mới mát mẻ . Sống ngay bên giòng sông , thành ra tuy nắng nhưng mỗi ngày đi tắm được , tắm sông . Ở đó không có ai , vì đó là vùng cấm không ai được vô . Sư Phụ xin phép vô trong đó tu , sướng lắm . Tại sao sướng ? Tại vì mình được tự do , không bị quấy rầy , không ai tới nói gì mình hết . Mỗi ngày mình tắm rồi mình ăn cơm , coi kinh sách hoặc là ngủ . Thành ra có tự do . Mình ở lều mà cảm thấy sung sướng hơn những người ở cung vàng điện ngọc . Vì vậy Sư Phụ biết tâm trạng của quý vị cũng vậy .

    Nếu nước mình thanh bình , về đó quý vị có một căn lều nhỏ ở cũng sung sướng nữa , có phải vậy không ? Không phải tại mình nghèo mà đi , Sư Phụ biết lòng của quý vị . Không phải muốn tiền mà đi . Đó cũng chỉ là một lý do nhỏ mà thôi . Hiểu chưa ? Ai cũng muốn kinh doanh . Kinh doanh cho có đầy đủ tiền bạc , cuộc sống được thoải mái hơn , cho con cái mình lớn không trong sự giáo dục , vợ con mình được ấm áp , mẹ cha được đầy đủ . Việc này ai cũng muốn hết . Nhưng đây không phải là vấn đề chính , phải không ? Nước nhà mà thanh bình thì ở trong căn lều nhỏ cũng cảm thấy sung sướng . Bằng chứng là Sư Phụ bây giờ ở trên cái non đó , được tự do trong một căn lều nhỏ xíu , mà vẫn cảm thấy vui vẻ hơn xuống ở chốn trần gian , nhà cửa đồ xộ .

    Thôi bây giờ nắng quá rồi , Sư Phụ về nhà , cũng sắp hết giờ nữa . Sư Phụ cũng chúc quý vị được nhẫn nại mà sống trong hoàn cảnh này thêm một thời gian , Sư Phụ hy vọng rằng tương lai mình sẽ khá hơn . Quý vị rán cầu nguyện Phật Trời , ráng nhẫn nại . Mình ở trong nầy có cơ hội tu phép nhẫn hiểu chưa . Phép nhẫn là một trong sáu phép Ba La Mật của Phật đó : bố thí , trì giới , nhẫn nhục , tinh tấn , thiền định , trí huệ . Mình ở đây tu nhẫn nhục không chừng sớm thành Phật .

    Thôi Sư Phụ đi nhé , mai mốt gặp lại nhé . Cũng sắp hết giờ rồi .


  18. #378
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default PHẬT CHỈ ĐỘ NGƯỜI CÓ DUYÊN


    PHẬT CHỈ ĐỘ NGƯỜI CÓ DUYÊN

    Sư Phụ Thanh Hải giảng tại
    Houston , Texas , U.S.A.
    Ngày 28 tháng 2 năm 1991


    Người Việt Nam nào cũng biết tu hành , chớ không phải đợi Sư Phụ lại mới biết . Phật nói có tám vạn bốn ngàn pháp môn , nên nhiều khi người Việt hoặc những người khác không biết chọn con đường nào tu cho phù hợp với người tại gia . Đa số người Việt và những người trên quốc gia khác đều là người tại gia . Có một pháp môn kêu bằng Pháp Môn Quán Âm mà người xuất gia , tại gia , đều có thể tu được rất dễ dàng , không mất nhiều thời giờ , tiền bạc , không phải bỏ cha mẹ , con cái ,anh em để vô rừng , vô núi , vô chùa mà tu . Cho nên trong Pháp Hội Lăng Nghiêm , lúc Đức Phật Thích Ca tập họp 25 vị Bồ Tát lại , trong đó có cả Quán Thế Âm Bồ Tát , để thảo luận về một pháp môn tốt nhất , tiện lợi nhất cho người đời ; thứ nhất là cho Ngài A Nan tu hành dễ dàng , thứ hai cho những người , lúc Phật còn tại thế , tu hành , và cho những người đời sau nữa . Mọi người đều nói về pháp tu của mình . Hai mươi lăm vị Bồ Tát tu hai mươi mấy pháp môn khác nhau và sau cùng ngài Quán Âm Bồ Tát mới nói rằng ngài tu Pháp Môn Quán Âm . Vì ngài tu Pháp Quán Âm thành Phật , thành Bồ Tát , nên người đời mới gọi ngài là Quán Âm Bồ Tát . Sau khi ngài Quán Thế Âm Bồ Tát trình Pháp Quán Âm lên Đức Phật rồi , Đức Phật chấp nhận , đồng ý rằng pháp này hay nhất , tốt nhất và thích hợp với mọi người ở mọi thời đại , nhất là thời mạt pháp . Thời mạt pháp nghĩa là thế nào ? Lúc Đức Phật đã diệt độ lâu rồi , nên chánh pháp thất truyền , thất truyền chứ không phải là không còn . Thất truyền nghĩa là đã đi tới chỗ khác , không được phát triển , không được phổ biến rộng rãi trong quần chúng , hoặc không được quần chúng thâm hiểu nhiều , kêu là thất truyền . Bây giờ cho đến thời mạt pháp , là thời khó khăn như vậy , mà Đức Phật nói rằng có thể tu được , thì những người sau này có rất nhiều hy vọng . Cũng bởi đọc kinh , thấy Đức Phật nói vậy , nên Sư Phụ mới lặn lội đi nước này nước kia , chỗ này chỗ kia , kiếm thầy này thầy kia , đặng học cho được pháp đó . Vì Đức Phật có nói rằng chính Đức Phật cũng tu pháp môn đó mới thành Phật !

    Sau khi Sư Phụ tu Pháp đó rồi , thấy rằng đây không phải chuyện hoang đường , không phải chuyện một ngàn lẻ một đêm , không phải chuyện xứ Ân Độ , mà bất cứ người nào cũng tu được , già trẻ lớn bé đều tu được , và không có một tội lỗi gì mà pháp này không rửa được . Cũng như một căn phòng không có ánh sáng cả mấy ngàn năm , mà đốt lên một ngọn đèn , là cả phòng sáng liền , mấy ngàn năm bóng tối đều tiêu tan . Sau này Sư Phụ tu thêm , nghiên cứu thêm tất cả những kinh điển của những tôn giáo khác , thấy họ cũng nói giống y . Trước kia Sư Phụ chưa tu Pháp Môn Quán Âm , Sư Phụ không hiểu gì hết , không hiểu cả kinh Phật , đừng nói chi kinh của những tôn giáo khác . Trước kia Sư Phụ nhiều khi cũng hiểu lầm , cho rằng những tôn giáo khác không bằng Phật giáo , nhưng bây giờ Sư Phụ biết rằng không phải tôn giáo không bằng nhau , chỉ có trình độ của người tu khác nhau thôi . Mỗi người tu một đường lối khác , quan niệm khác , rồi cách nhìn khác . Người Việt Nam mình nói là nhìn qua kính màu hồng thì cuộc đời hồng , nhìn qua kính màu đen thì thấy ngoại cảnh đen . Thí dụ một người không khai ngộ , không sáng suốt , thì nhìn gì cũng không khai ngộ , không sáng suốt . Còn những người đã khai ngộ rồi thì nhìn gì cũng thông , cũng dễ hiểu , không có gì rắc rối . Sư Phụ nghĩ rằng tu hành là một việc vô cùng cực khổ , vô cùng khó khăn , vô cùng trọng đại , vô cùng kỳ diệu , vô cùng gì đó mà không thể dùng ngôn ngữ nói cho hết . Có nghĩa là người thường không thể đạt được sự tu hành , Sư Phụ nghĩ như vậy đó .

    Nhưng sau này tu Pháp Môn Quán Âm rồi , thấy không phải như vậy ! Tất cả chúng sanh thật tình đều có Phật tánh , tất cả mọi người nếu muốn tu thật tình đều có thể giải thoát , đều có thể thành Phật . Bất luận người đó trước kia làm những gì tàn ác , bất luận người đó trước kia đen tối , mê muội tới mức độ nào , bất luận người đó trước kia ăn chơi trụy lạc tới đâu , khi đã hồi tâm , tin tưởng vào Pháp Môn Quán Âm , tin tưởng rằng mọi người đều có Phật tánh , và tu Pháp Quán Âm , thế nào cũng giải thoát , mà giải thoát liền , giải thoát rất lẹ . Trong một hai ngày có cảm giác khác liền , một hai tuần thấy mình tiến bộ quá nhanh , một hai tháng sau làm như mình không còn lưu luyến gì cõi đời này nữa , biết rằng tất cả đều là ảo mộng , mặc dầu mình vẫn hết sức làm bổn phận của con người , mình không bỏ tất cả để mà đi .


  19. #379
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default PHẬT CHỈ ĐỘ NGƯỜI CÓ DUYÊN


    Quý vị nghe nói rằng Sư Phụ có ba trăm hay ba trăm mấy người đệ tử xuất gia gì đó , Sư Phụ không đếm kỹ , nhưng cỡ đó . Rồi quý vị tưởng rằng Sư Phụ đi đâu cũng biểu người ta xuất gia sao ? Không phải vậy đâu ! Những người đó muốn , họ năn nỉ , họ ép buộc Sư Phụ phải cho họ xuất gia , nhiều khi không cho họ xuất gia , họ làm Sư Phụ mệt lắm , họ nói hoài làm Sư Phụ nhức đầu . Quý vị tưởng Sư Phụ ép người ta sao ? Người ta ép Sư Phụ nhiều lắm đó ! Quý vị có biết , việc truyền tâm ấn cũng vậy , nhiều người cũng ép buộc Sư Phụ truyền tâm ấn cho họ . Sư Phụ nói thôi để từ từ đi , cô chưa ăn chay được , mai mốt ăn chay lần lần , tập hai ba tháng rồi ăn tiếp ; hoặc là nghề của cô phải sát sanh dữ quá , cô về đổi nghề đi , hoặc để từ từ coi có đổi được không , hay có muốn đổi không , quyết định đi rồi trở lại tu cũng không sao . Nhưng mà họ nhất định ép Sư Phụ , ép rồi khóc , làm đủ thứ , Sư Phụ cũng mệt lắm . Thành ra nhiều khi người ngoài không hiểu , tưởng rằng Sư Phụ ép buộc quý vị xuất gia hoặc bỏ bùa , có người nói bỏ bùa . À ! Bỏ bùa thì đi bỏ mấy người giàu , chứ bỏ mấy người tị nạn làm gì , phải không ? Nếu Sư Phụ có bùa thiệt thì đi bỏ bùa mấy ông tổng thống cho họ ngừng chiến tranh , bỏ bùa mấy ông triệu phú đặng họ đưa tiền cho Sư Phụ đi hoằng pháp , chứ bỏ bùa mấy người tị nạn , túi đã sạch hết rồi , máu cũng đã bị hút hết rồi còn xương không , bỏ bùa làm gì ! Nói vậy mà cũng nói được ! À , Việt Nam kêu là cái lưỡi không xương ! Sư Phụ là bùa "lỗ vốn". Từ ngày quen biết với người tị nạn bao nhiêu tiền cũng chạy ra hết , kêu là bùa "lỗ vốn" (Sư Phụ cười).

    Cho nên người thế gian rất khó hiểu được cách làm việc của những người tu hành . Tại vì người tu hành thật tình rất hiếm . Không phải Sư Phụ nói như vậy để để tán dương những đệ tử của Sư Phụ hoặc để tán dương mình . Không phải vậy ! Thiệt đó , hiếm lắm , tu hành pháp thiệt , mình mới có tiến bộ thiệt , mới khai ngộ thiệt , mới khai ngộ một cách hoàn toàn . Còn tu những pháp khác , nhiều khi cũng có khai ngộ , nhưng khai ngộ chút đỉnh thôi , hoặc khai ngộ không viên mãn , không trọn vẹn , thành ra cách nhìn cũng không thông suốt .

    Nếu tất cả các pháp đều hay , đều giỏi , thì Đức Phật Thích Ca đã không xưng tán Pháp Môn Quán Âm . Nhưng tại sao nhiều người nói rằng những người tu hành không biết Pháp Quán Âm ? Tại vì họ không biết được , số họ không được biết . Những viên kim cương , những viên ngọc quý đâu có bày biện ở ngoài chợ cho ai cũng thấy được đâu , phải không ? Chỉ người nào có đủ tiền bạc , đủ phong độ đeo những hột ngọc đó , người ta mới tìm thấy để mua chứ ! Quý vị có hiểu không ? Thí dụ ở trên đời này , mình nói chuyện kim cương thôi , đâu phải người nào cũng đeo cả bụm đâu , phải không ? Đâu phải mình đi ra ngoài thấy bà nào cũng đeo kim cương đâu ? Mặc dù phụ nữa thường rất thích kim cương , nhưng đâu phải người nào cũng đeo thứ thiệt đâu ? Nhiều khi họ đeo kim cương giả , thấy không ? Kim cương giả dễ mua , rẻ tiền , rủi có bị ăn cắp cũng không sao . Còn kim cương thiệt , thứ đẹp , thứ hoàn mỹ rất mắc tiền , những người giàu có mới mua được , đâu có lọt tới những người nghèo ở dưới kia .

    Cũng vậy , đâu phải người nào cũng biết pháp môn quý báu , pháp môn kim cương của Phật đâu . Nếu vậy thì dễ quá , chùa nào cũng thành Phật rồi , cần gì phải tụng kinh , gõ mõ hoài cho mỏi miệng . Nước Ấn Độ dã thành Phật lâu rồi , nếu Pháp Môn Quán Âm dễ dàng tìm kiếm như vậy , thì ít ra nước Ấn Độ đã thành Phật rồi , hiểu không ? Lúc Đức Phật nhập diệt xong , hai mươi , ba mươi năm , hay ít nhất một trăm năm sau đó , tất cả mọi người Ấn Độ về Niết Bàn hết , đâu phải đợi cho tới bây giờ Sư Phụ nói tới nói lui hoài mà còn không hiểu nữa . Nước Ấn Độ là nước của Phật sinh ra , đời đời kiếp kiếp có nhiều vị chân tu ở Ấn Độ nổi tiếng , xứ đó kêu là đất thánh . Đừng nói tới mấy vị kia , nói tới Phật Thích Ca Mâu Ni thôi , ngài còn tại thế mà có bao nhiêu người theo đâu , hà huống chi sau này ngài nhập diệt rồi , pháp môn đó đã thất truyền đi những nơi khác rồi , làm sao pháp môn quý báu mà tất cả mọi người đều biết được ? Chuyện đó rất hợp lý . Cho nên người nào nói tại sao họ không biết mà Sư Phụ biết , chuyện đó họ tự trả lời cho họ thôi , quý vị hiểu không ? (Sư Phụ cười).


  20. #380
    Moderator Nhím Hoàng Kim's Avatar
    Join Date
    Apr 2007
    Posts
    14,908

    Default PHẬT CHỈ ĐỘ NGƯỜI CÓ DUYÊN


    Những gì quý báu , không phải là cỏ rác ngoài đường . Thí dụ như trường hợp này đây : Sư Phụ đem pháp môn này công khai nói chuyện với quý vị , rồi sẵn sàng chỉ dạy cho quý vị phương pháp tu hành , lại miễn phí nữa ; Sư Phụ đã đến cửa của quý vị mà gõ , chứ quý vị không phải băng rừng , băng núi như hồi xưa đi tìm thầy học đạo , đeo theo túi gạo , túi tiền cực khổ như vậy , mà cũng không có bao nhiêu người đòi học đâu ? Chửi còn không hết nữa , mà Sư Phụ đâu có đòi hỏi gì ! Phải chi Sư Phụ nói : "Ờ , học với tôi , mai mốt tôi lấy tiền , hay làm gì cho tôi", hay Sư Phụ dạy quý vị làm những chuyện bậy bạ như ăn trộm , ăn cắp , lấy vợ , lấy chồng người ta , hay làm gì đó , thì quý vị chửi đã đành , không có dạy gì hư hỏng hết mà chửi . Đó , quý vị phải biết rằng không phải Phật Bồ Tát không cứu giúp chúng sanh , mà chúng sanh không chịu cho cứu giúp . Thành ra đừng hỏi Sư Phụ tại sao pháp môn này Sư Phụ nói quý giá nhất , Đức Phật nói hay nhất mà sao mấy chùa không ai biết , mấy thầy không ai biết , hoặc những người theo cao tăng này kia , không có ai biết hết . Tại họ không thèm biết chứ , không thèm tìm hiểu . Quý vị có hiểu không ? Sư Phụ đã đến trước mặt quý vị , Sư Phụ đã trình bày rõ ràng minh bạch , không lấy một đồng tiền bát gạo nào hết , mà quý vị còn từ chối ; huống chi những người ở chùa , ở cốc , ở cum gì đó , họ tự tu một mình , họ không ra ngoài , không tìm tòi kinh điển , không tìm thầy học hỏi ; họ chỉ đọc kinh thôi , đọc chú từ trong kinh điển đưa ra , đọc tới , đọc lui hoài làm sao hiểu được ? Nhiều người tự tìm tòi học hỏi ba bốn chục năm mà không gặp trúng thầy thì tìm cũng không ra . Thí dụ nhiều khi quý vị muốn đi coi thầy bói , hãy nói chuyện này cho dễ hiểu , mà kiếm không đúng ông thầy hay , bói cũng trật như thường , phải không ? Cứ chạy tới chạy lui , nghe nói ông nào là thầy bói , cũng chạy tới , mất tiền hết trơn . Nhiều khi còn phải đợi ngoài cửa thiệt lâu ông ấy mới cho thấy mặt một chút , rồi ông cầm tay lật tới lật lui , nói này nói kia , mình cũng chẳng biết gì ; về nhà mất tiền , tiền mất tật mang . Hay nhiều khi mình đi chữa bệnh cũng vậy , tìm không đúng vị danh y , bệnh cũng không khỏi , nhiều khi còn mất thêm tiền , mang thêm tật nữa , phải không ?

    Thành ra đại khái là như thế này : Quý vị cũng biết rằng không phải Pháp Quán Âm hoặc pháp giải thoát là pháp dễ dàng cho mình học , chứ không phải mình không dễ dàng thành Phật . Kẹt là mình không tin mình có thể thành Phật được . Kẹt là mình không thể chấp nhận sự thành Phật một đời , mình không chịu học hỏi pháp , rồi mình cứ đứng ở ngoài nói làm gì có chuyện đó . Bánh thì không chịu ăn mà cứ nói bánh làm sao mà ngọt được , tôi coi thấy không ngọt . Coi mà sao thấy ngọt được , phải ăn chứ ! Nhất là người ta đã mời mình , mời không nữa , người ta đem tới tận nơi để mời mà mình không ăn , đó là lỗi của mình .

    Hồi xưa Sư Phụ không dạy học trò một cách công khai như vậy , rồi nhiều người phản ứng , họ nói Sư Phụ không có lòng từ bi , biết hay mà không đem ra quảng bá cho chúng sanh biết , như vậy tu làm gì ! Sư Phụ nói họ đâu biết đâu mà dạy . Họ cũng không nghe , nhất định cho là phải dạy được . Rồi họ mướn rạp , mướn tuồng , đẩy Sư Phụ ra sân khấu , bắt Sư Phụ nói . Nói rồi cũng vậy thôi , dạy đại khái được mấy ngàn , mấy chục ngàn người thôi , chứ đâu có dạy cho hết cả thế giới được . Nhiều khi quý vị đến đây mấy trăm người , một lát Sư Phụ hỏi có ai muốn học không , thì mấy chục người đại khái vậy thôi . Thành ra tuy pháp môn rất dễ dàng , rất quý báu , nhưng ít người thực hành được , ít người thành Phật được là như vậy ! Vì mình thấy dễ dàng quá , mình coi thường , hoặc mình học những chuyện rắc rối quen rồi , bây giờ người nào nói chuyện dễ dàng quá , mình không ngờ được . Nhưng mình phải nghĩ lại , hồi xưa Đức Phật Thích Ca còn tại thế , ngài tu nhiều pháp môn rất phức tạp , phải không ? Nhịn ăn , nhịn mặc , bỏ gia đình , bỏ con cái , bỏ tất cả những xa xỉ , nhịn ăn tới nỗi còn có bộ xương khô , phải bò ra bờ sông uống nước . Một lần , có người cư sĩ cho ngài một bát sữa và mấy cái bánh để ăn , tự nhiên ngài thấy khoẻ lên , ngồi tu bữa đó thấy có kết quả , ngài mới tỉnh ngộ , nghĩ rằng không phải sự ép xác , hoặc những môn tu phức tạp mới đưa con người tới sự giải thoát .

    Bây giờ mình cũng vậy , tu những pháp môn cực khổ quen rồi , chịu cực , chịu khổ , chịu đau , chịu đớn quen rồi , nên cái gì thấy quá dễ dàng , mình tưởng đâu không có được . Không phải như vậy ! Thí dụ hồi trước tới nay , mình có quan niệm sai lầm , rằng mình tội lỗi nhiều lắm , làm gì cũng tội hết , không bao giờ tu thành Phật được ; hoặc chỉ có Đức Phật Thích Ca Mâu Ni là một vị Phật duy nhất , còn mình không bao giờ thành Phật được . Nhưng quý vị không bao giờ tự hỏi Đức Phật Thích Ca Mâu Ni là gì ? Ở đâu sinh ra ? Mặc dù truyền thuyết nói rằng ngài từ trên cung trời Đao Lợi sinh ra , nhưng chính sự hiểu biết của mình , chính lịch sử ghi lại là ngài từ trong bụng mẹ sinh ra , phải không ? Mẹ của Đức Phật cũng cưu mang chín tháng , sau đó mới sinh ra Đức Phật , rồi Đức Phật cũng là một người . Ngài nói ta cũng là một người , rồi tu thành Phật , phải không ? Chính miệng Ngài nói như vậy , phải không ? Quý vị có nghe không ? Có nghe nói như vậy bao giờ không ? Có đọc kinh không ? Có chứ ! Mấy người Phật tử phải biết chuyện này chứ , không sao kêu bằng Phật tử ? Sư Phụ hỏi , không ai gật đầu , có ba bốn người thôi , nhưng phê bình Sư Phụ thì lẹ lắm , nói rằng Sư Phụ không dạy Phật pháp , không nói Phật pháp , không nói đúng Phật lý . Trong khi chính mình lại không hiểu gì hết , không biết Phật nói gì hết . Phê bình thì lẹ lắm , phê bình phải biết chứ . "Biết người biết mình , trăm trận trăm thắng" chứ đánh bậy đánh bạ , tự mình ngã xuống ! Đánh không khí là mấy người điên , đánh rồi mệt xỉu , phải không ? Có thấy mấy người say rượu , mấy người điên đánh những bóng ma , đánh bậy đánh bạ một hồi mệt quá rồi xỉu xuống . Giống như những người phê bình Sư Phụ , tự mình không hiểu gì hết , hoặc hiểu có một chút xíu , khổ vậy mới chết chứ ! Không hiểu mà không chịu học , thấy người nào dạy là chửi liền (Sư Phụ cười). Người Việt Nam cũng dễ thương ! Thế giới dễ thương như vậy đó , thành ra mới trầm luân hoài .


Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts