Results 1 to 4 of 4

Thread: Con Đường Tự Do !

  1. #1
    Senior Member
    Join Date
    Jan 2008
    Posts
    216

    Default Con Đường Tự Do !



    Con Đường Tự Do

    Thanh Hải Vô Thượng Sư giảng tại buổi cộng tu ở Texas
    Ngày 12 tháng 11, 1993 (Nguyên văn tiếng Anh)

    Vấn: Con có nghe trong băng Sư Phụ nói là không nên tu lẫn lộn với các pháp môn. Xin Sư Phụ giải thích rõ hơn, ý nói là gì.

    Sư Phụ: Chỉ khi nào nó liên quan tới sự điều hành hơi thở. Vậy thôi. Bằng không, cũng không có gì nhiều. Thí dụ, có nhiều loại thiền. Cho nên, có một vài cái gọi là pháp thiền. Cái gì người ta cũng gọi là thiền, nên chúng ta bị hoang mang. Thật ra có những loại khác nhau. Có loại niệm chú; họ niệm gì đó. Người ta cũng gọi đó là thiền. Nên mới hoang mang. Họ dạy quý vị để ý tới hơi thở -- thở vô, thở ra. Đó họ cũng gọi là thiền. Có người dạy phải luôn để ý tới bắp thịt bụng, chỗ này. Cái đó họ cũng gọi là thiền. Tốt, cũng không sao. Nhưng chúng ta lợi dụng từ ngữ "thiền" nhiều quá làm người khác hoang mang. Vậy thì có thể nói rằng, mọi người ai cũng thiền cả. Tôi nói, sáng nay, khi có mấy bà hỏi: "Chúng tôi không quen thiền, không biết thiền là gì, nhờ Ngài chỉ thiền cho chúng tôi." Quý vị biết không, khi được phỏng vấn trên đài truyền hình sáng nay, tôi đã nói: "Có, quý vị lúc nào cũng thiền; có người thiền quán tiền bạc, có người thiền quán gái đẹp, có người thiền quán thuốc phiện khi họ không đủ thuốc". Đó là thiền của họ. Khi quý vị để ý vào việc gì đó với một mức độ thái quá, đó là lúc quý vị thiền.

    Cho nên, tôi nói quý vị phải tập trung, nhất nhất hướng về những lời dạy của tôi. Như vậy quý vị sẽ được kết quả tốt nhất. Nếu quý vị thiền quán giáo lý của tôi, đồng thời cũng thiền quán tiền bạc hoặc thiền niệm chú, thì dĩ nhiên quý vị bị phân tán. Điều đó rất hợp lý. Tôi không phải là người độc tài, chỉ nói quý vị biết điều gì tốt cho quý vị thôi. Muốn làm gì quý vị cũng phải để hết tâm trí vào điểm đó. Dù là tọa thiền, sửa xe, hay lái taxi. Nếu không để ý vào việc lái xe, quý vị sẽ gặp rắc rối.

    Điều đó rất giản dị. Người ta tưởng tôi cấm đoán quý vị này nọ. Không phải vậy, những điều tôi nói với quý vị đều là những lời khuyên tốt, là bổn phận của một vị thầy. Những gì biết thì phải nói cho họ. Dĩ nhiên quý vị chọn lựa. Nếu quý vị không theo tôi cũng không sao. Quý vị chịu trách nhiệm về hành động của mình, về sự thành công tu thiền của quý vị. Nhưng tôi có trách nhiệm nói cho quý vị biết điều gì tốt cho quý vị. Cho nên, đừng hiểu lầm đó là một loại cấm đoán, hay độc tài. Không, không, không phải. Mọi thứ tôi nói đều là tinh hoa cô đọng cổ xưa mà một nhà tu hành muốn thoát khỏi mọi cạm bẫy của chủ nghĩa duy vật này và vươn lên khỏi sức kiềm hãm của đầu óc này, để có thể nhận ra điều khác còn vĩ đại hơn cả thân xác của họ và hơn cả bộ óc máy móc - điện toán - của chính họ.

    Có vậy thôi. Cho nên, tất cả những điều này là những mật mã bí mật, phương pháp bí mật, để quý vị tiến nhanh trên con đường tu hành. Không có gì là độc tài cả. Vì nếu quý vị không làm điều đó, tôi cũng không bao giờ nói gì cả, không bao giờ la mắng, không bao giờ gọi điện thoại nói rằng: "Ê! Nhà ngươi không chịu làm". Hoặc tôi không bao giờ kiểm soát cả. Tất cả đều do quý vị chọn. Con đường tự do là con đường tự lãnh trách nhiệm. Cho nên, tôi không bao giờ ép uổng cả, chỉ đề nghị thôi, nói rằng: "Cách này là tốt. Nếu quý vị làm điều này thì chắc chắn sẽ được điều kia. Nếu không, quý vị sẽ được phân nửa hay có thể ba phần tư."





    http://www.SupremeMasterTV.com

  2. #2
    Senior Member
    Join Date
    Jan 2008
    Posts
    216

    Default Re: Con Đường Tự Do !

    SỐNG QUÂN BÌNH LÀ ĐẠO

    Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị ,Tây Hồ , Fomosa. Ngày 19 tháng 10 . 1990 ( Nguyên văn tiếng Trung Hoa )

    Quý vị nên tu hành theo trung đạo. Ngày mai trở thành thánh nhân cũng được, vậy tại sao quý vị phải vội vã thành thánh nhân hôm nay? Quý vị đã chờ đợi nhiều kiếp rồi, đợi thêm một vài ngày nữa có sao đâu? Quý vị càng nôn nóng, thì càng gây trở ngại cho chính mình.

    Vào thời xưa, có một người theo học với một vị Minh Sư. Một hôm, ông hỏi Sư Phụ ông: "Sư Phụ, Ngài thấy trong thế giới này có được bao nhiêu người thành tâm như con?" Sư Phụ ông trả lời: "Vũ trụ này đầy dẫy những người như con." (Sư Phụ và mọi người cười). Vẫn còn nghi ngờ, người đệ tử lại hỏi: "Sư Phụ, con rất thành tâm. Nếu con rời bỏ tất cả, kể cả cha mẹ, vợ con, họ hàng, và bạn bè, thì tu hành bao lâu con mới đạt đến quả vị Thánh?" Sư Phụ ông bảo rằng: "Nếu con tinh tấn, con có thể đạt được thánh quả trong khoảng 5 năm đến 15 năm." Người đệ tử hỏi tiếp, "Như thế thì chậm quá. Nếu con nhịn ăn, nhịn uống, và bỏ ngủ, mà chỉ thiền kiết già 24 tiếng đồng hồ mỗi ngày, thì Ngài nghĩ bao lâu con mới đạt quả vị Thánh?" Sư Phụ ông nói: "Như thế thì có lẽ con cần từ 30 đến 50 năm mới thành Thánh." (Sư Phụ và mọi người cười). Quý vị biết tại sao không? Ông ấy nôn nóng quá. Ông tưởng ông là ai? Ông có thành Thánh nhân hay không thì có ăn nhằm gì chứ? Ai cần một người như ông?

    Ðức Phật Thích Ca Mâu Ni rất vĩ đại, và Ấn Ðộ là một thánh địa. Nơi đây có rất nhiều người ăn chay, và biết rằng họ nên tu hành. Mặc dầu vậy, Ngài độ được không quá vài chục ngàn người. Ngay cả sau khi Ngài viên tịch, một số người vẫn nhục mạ Ngài. Những giáo phái khác cho rằng Ngài là một người theo tà đạo, một phù thủy, và là quỷ! Tương tự vậy, người ta cũng phỉ báng Ðức Chúa Giê-su. Cả hai vị ngày nay vẫn còn bị người ta phỉ báng. Vì định mạng các Ngài là trở thành Minh Sư Giác Ngộ để độ chúng sinh, và được Thượng Ðế giao phó công việc giải thoát cho con người, cho nên các Ngài không còn cách nào khác hơn là xuống thế để dộ cho chúng sinh. Khi những người thành tâm cầu Ðạo khẩn cầu các Ngài truyền đạt Chân Lý, các Ngài không nỡ lòng từ chối, vì không muốn làm họ đau lòng. Cho nên, thành Thánh Nhân không có gì trọng đại cả; trước sau rồi mọi người đều sẽ thành Thánh cả.

    Ðức Phật Thích Ca Mâu Ni đã từng có một đệ tử ngay cả ban đêm cũng không ngủ. Hình như ông ngồi thiền ban ngày, và ban đêm thì tụng kinh, cho đến khi mắt ông gần như mù hẳn. Ðức Thích Ca Mâu Ni bảo ông rằng: "Lối tu của ông sẽ sớm khiến cho ông thành Ma Vương thay vì thành Thánh. Khi ông chơi đàn tam thập lục, và dây đàn quá căng, chúng có thể tạo ra âm thanh không?" Người đệ tử trả lời: "Dạ không!" Ngài lại nói: "Và nếu dây đàn quá lỏng, sẽ phát ra tiếng không?" Ông ấy nói: "Không, không có tiếng được." Rồi Ðức Thích Ca Mâu Ni mới nói: "Cách tốt nhất là trung đạo."

    Cho nên, một đời sống quân bình là Ðạo; tâm bình thường là Ðạo. Chúng ta không nên tham cầu bất cứ điều gì. Tham cầu trở thành Thánh Nhân nhanh chóng cũng là một loại tham lam. Chúng ta phải trung dung trong mọi việc. Làm sao quý vị có thể đòi hỏi một em bé sơ sinh đi xe đạp? Có thể quý vị nôn nóng muốn thấy em bé lớn lên và trở thành một người có tài, nhưng quý vị không thể hối hả em được. Em bé đi còn chưa vững, thì làm sao quý vị có thể bắt em chạy? Dầu cho em cố chạy, em cũng sẽ té ngã. Khi một em bé đang tập đi lại cố chạy, thì chỉ trong vài bước em sẽ té xuống, có phải vậy không? Kết quả là em gãy sóng mũi và thương hại thân thể, tất cả cũng bởi vì em quá nôn nóng.

    Chúng ta trước hết phải chăm sóc đầu óc của mình. Xem thử lý tưởng của chúng ta có thuần khiết và cao thượng không, chúng ta đã chế ngự được tham, sân, si chưa, chúng ta có đủ từ bi và nhẫn nại đối với người khác không, chúng ta có đủ cao thượng, độ lượng và cảm thông đối với những sự sai lầm của người khác không. Khi chúng ta đạt được tất cả những điều này, lúc đó thành Minh Sư hay Thánh Nhân cũng chưa muộn. Khi chúng ta chưa đạt được sự hoàn mỹ, thì chúng ta trở thành Minh Sư có lợi gì cho ai? Chúng ta còn chưa xoá bỏ hết những cảm giác tội lỗi, hoặc chưa gội rửa hết những thành kiến và vô minh của mình. Ðầu óc vẫn còn rất nông cạn, nên chúng ta không thể chịu đựng được nhiều người. Tình thương của chúng ta vẫn còn quá ít ỏi để yêu thương được nhiều người. Vậy thì vội vã trở thành Minh Sư có lợi ích gì? Dù cho tất cả các vị Thánh và Minh Sư có dồn tất cả lực lượng của các Ngài vào một kẻ nông cạn, bất an, và vô minh như vậy, thì có ích gì?

    Có thần thông mà không có tình thương, con người sẽ trở thành Ma Vương. Không có sự khác biệt đáng kể giữa Ma Vương và một vị Thánh. Cả hai đều có thần thông như nhau, nhưng Thánh nhân có tình thương, điều mà Ma Vương không có. Ma Vương rất ích kỷ, cái gì cũng muốn và thâu tóm hết. Nó chỉ biết chỉ trích mà không bao giờ tha thứ. Ðức Phật đôi khi cũng chỉ trích, nhưng Ngài cũng tha thứ. Ngài chỉ trích khi cần phải làm vậy, để giúp người khác tiến bộ, và để họ nhận ra những khuyết điểm của họ. Khi cần tha thứ, Ngài tha thứ, cho người ta sự khích lệ thích đáng để tiếp tục sống mà không mang nặng cảm giác tội lỗi.


    Ðể thật sự trở thành một vị Thánh, chúng ta phải hoàn mỹ về mọi mặt, không phải chỉ một khía cạnh nào đó thôi. Nếu chúng ta chỉ quãng đại, nhưng không bao giờ chỉ trích, thì cũng không tốt! Chẳng hạn như, có đôi lúc thay vì quý vị nên rầy la và dạy dỗ người nào, thì quý vị lại khen tặng họ, như thế là quý vị chỉ khiến cho họ hư hỏng, và hủy hoại khả năng phán xét của họ trong việc tu hành. Ðó là lý do mà Sư Phụ nói: "Một người phải âm dương quân bình mới trở thành Thánh nhân." Chúng ta phải thấu suốt tất cả mọi việc trong thế giới này. Sống trong thế gian, chúng ta vẫn cần ăn, ngủ, tiếp xúc với người khác; cho nên, chúng ta phải bình thường. Ðối với đẳng cấp bên trong hay sự tiến bộ tâm linh của mình, chúng ta nên giữ yên lặng, và cố đừng biểu lộ nó qua phong thái bên ngoài.




    http://www.SupremeMasterTV.com

  3. #3
    Senior Member
    Join Date
    Jan 2008
    Posts
    216

    Default Re: Con Đường Tự Do !

    Sự Huyền Bí Của Vũ Trụ

    Thanh Hải Vô Thượng Sư giảng tại Hồng Kông
    Ngày 29 tháng 2, 1992 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)

    Địa cầu chúng ta có một sự văn minh tiến bộ rất tốt. Chúng ta có rất nhiều dụng cụ và máy móc khiến cho đời sống của chúng ta thêm dễ chịu. Nhưng dưới mắt của người tu hành, địa cầu của chúng ta chưa đủ văn minh. Có những người tu hành có thể đi đến các tinh cầu khác, thế giới khác, không bằng nhục thể này mà dùng linh thể để đi. Họ có thể quan sát các tinh cầu khác, thế giới khác và có thể học hỏi những điều đem lại lợi ích cho mọi người ở địa cầu này. Có người có thể làm được như thế, có người đã viết sách về các thể nghiệm xuất hồn của họ.


    Vô Số Dân Chủng Và Thế Giới

    Đối với truyền thống Phật giáo thì điều này không có gì là mới lạ. Thí dụ, Phật Thích Ca Mâu Ni đã biết và nói tới rất nhiều thế giới cùng các tinh cầu khác. Ngài nói Đông Phương có thế giới Lưu Ly Quang Phật, Dược Sư Phật, Tây Phương có thế giới A Di Đà Phật và hằng hà số số các thế giới khác nhiều như cát sông Hằng. Tuy nhiên, không phải tất cả các thế giới này đều văn minh hay thuộc đẳng cấp tối thượng. Có những thế giới còn lạc hậu hơn chúng ta. Một số khá tiến bộ về kỹ thuật nhưng cách sống và trình độ tâm linh của họ lại khác với thế giới chúng ta.

    Thí dụ, một số thế giới có thể chế tạo dĩa bay để có thể du hành từ một tinh cầu này đến một tinh cầu khác rất nhanh. Có thế giới chuyên môn chế tạo dĩa bay để xuất cảng sang các tinh cầu khác. Có thể một ngày nào đó địa cầu của chúng ta sẽ mua một hai cái dĩa bay. Điều này không phải là không làm được. Trong quá khứ chúng ta không hề nghĩ là có thể đi từ Mỹ sang Hồng Kông. Và trước khi Kha Luân Bố đặt chân lên đất Hoa Kỳ, không ai nghĩ là có mảnh đất này. Tương tự, chúng ta sau này cũng có thể tới các tinh cầu khác với một vận tốc còn nhanh hơn cả dĩa bay nữa. Chúng ta có thể dùng trí huệ, linh thể, năng lực cố hữu của mình để xuất ra, và chúng ta sẽ có thể đi tới bất cứ nơi nào mình muốn.

    Tôi biết gần đây thế giới của chúng ta có nhiều biến chuyển. Nhiều việc đã xảy ra. Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn ổn định và địa cầu của chúng ta vẫn còn ở được. Có một số tinh cầu còn tệ hại hơn nhiều. Thí dụ tại những thế giới sản xuất ra dĩa bay, sự tu hành không được phổ thông vì con người ở đây dính liền với máy móc. Ở một vài nơi khác có thể có sự thặng dư trong việc sản xuất người máy, giống y như người thật, rất khó phân biệt ai thật ai giả. Đôi khi, họ lệ thuộc và quen xử dụng máy móc nhiều quá nên đã trở thành xa lạ với nhau và rất khó câu thông. Họ thích nói chuyện với người máy hơn.


    Cho nên tôi không đến đây để giới thiệu những thế giới đó, hay xác nhận rằng nền văn minh của những thế giới đó tốt hơn của chúng ta. Có những thế giới tốt và có những thế giới xấu. Ngoại trừ những thế giới tâm linh tu hành thật sự, những thế giới khác cũng hơi giống như địa cầu của chúng ta vậy, văn minh hơn một chút, hoặc lạc hậu hơn một chút mà thôi. Chúng ta, những người tu Pháp Môn Quán Âm, đương nhiên là thích đi những cảnh giới tối cao hơn và thoát khỏi thế giới luân hồi sanh tử này. Không phải địa cầu của chúng ta ở đây mới có sanh tử luân hồi. Sự luân hồi, oán hận, chiến tranh và tranh chấp đều phổ thông tại nhiều hành tinh khác ở cùng trình độ với chúng ta. Có nơi còn tệ hơn vì càng văn minh, thì vũ khí và độc dược càng lợi hại, khả năng tàn phá càng kinh hoàng hơn. Cho nên địa cầu này còn là nơi có thể nương tựa được.

    Chúng ta cũng biết rất nhiều quốc gia và nhiều nơi không tốt, không hòa bình hay phồn thịnh như Hồng Kông. Không phải là Thượng Đế bất công. Nếu nhân loại chúng ta vô tình gặp phải hay sinh ra trong hoàn cảnh này, đều bởi vì chúng ta đã chọn lầm đường từ nhiều kiếp hay từ hàng trăm, hàng ngàn năm trước. Tình trạng của chúng ta hôm nay không phải là từ lúc chúng ta sanh ra mà có. Nếu tu hành, chúng ta có thể thấy được tiểu sử của mình từ mấy ngàn, mấy vạn, mấy tỷ năm. Linh hồn của một người rất đặc biệt và tiểu sử của một người rất có ý nghĩa. Người ta còn có gì đó hơn cái được mệnh danh là ông Vương, bà Lưu, hay Charles. Mỗi người đều có một tiểu sử rất dài rất vĩ đại. Điều này có thể kiểm chứng được. Vũ trụ của chúng ta có rất nhiều thế giới. Khi nhân loại chúng ta chết đi, chúng ta sẽ sang một thế giới khác. Cái chết không phải là chấm dứt mọi điều. Có những thế giới chúng ta có thể biết về quá khứ của mình nếu đến đó. Cho dù nếu không tu một pháp môn tối thượng, chúng ta cũng có thể thấy cả quá khứ và tương lai của mình. Tuy nhiên, một người tu hành cao chỉ có thể tìm thấy quá khứ mà không thấy tương lai của mình, vì họ có thể thoát khỏi nghiệp chướng trong quá khứ, và sáng tạo tương lai của mình.

    Một số trong quý vị có thể đang tu hành và biết những chuyện này. Khi tôi nói là quý vị hiểu ngay. Có thể quý vị đã có những kinh nghiệm này và đã đích thân đi thăm vũ trụ huyền bí. Với những người chưa biết, có thể cảm thấy xa lạ một chút. Nhưng đối với những người tu hành, thì không có gì là vĩ đại cả. Giống như quý vị học Anh văn thì biết nói tiếng Anh vậy, còn những người không học Anh văn, đương nhiên không hiểu quý vị nói gì. Người biết tiếng Anh, khi quý vị vừa mở miệng ra là họ hiểu liền. Quý vị có thể đối đáp với nhau trong một phương cách rất sống động và rõ ràng, trong khi người không biết tiếng Anh thì không làm được. Đây chỉ là một vấn đề biết và không biết. Cũng giống như với tất cả các môn khoa học tại thế giới của chúng ta. Có người học về y khoa, có người học về cơ khí. Họ đều trở thành những chuyên gia và hiểu những gì mà người kia nói hoặc làm, nhưng người ngoài như chúng ta không hiểu họ. Có một số khoa học siêu thế giới, như chúng ta có thể nghiên cứu đời sống của tinh cầu khác, hoặc biết được quá khứ, tương lai.

    Nhưng sự đạt thành cao nhất của người tu hành là được trình độ như Phật Thích Ca Mâu Ni hoặc Chúa Giê Su Kitô gọi là, "liễu thoát được sanh tử, trở về Quê Hương của mình." Quê Hương của mình ở đâu? Ở một thế giới thật cao, thật cao. Tôi không ám chỉ về khoảng cách, mà là thế giới vô thượng. Không có gì ở địa cầu này có thể so sánh được. Chúng ta có thể không muốn lưu lại địa cầu này, mà muốn về nguồn cội của chúng ta, nơi mà chúng ta xuất phát. Xưa kia rất lâu, có thể nói rằng từ mấy ngàn, mấy trăm, mấy vạn, mấy tỷ năm trước, chúng ta đã đến đây, cùng sống và khai hoang, phát triển thế giới này, và cùng nhau trao đổi cảm tình và kinh nghiệm; có kinh nghiệm tốt, có kinh nghiệm xấu. Kinh nghiệm tốt khiến chúng ta tốt đẹp hơn. Kinh nghiệm xấu đôi khi khiến chúng ta hay hơn và đôi khi cũng tệ hơn. Nhiều kinh nghiệm tốt và xấu đã in vào tiềm thức của chúng ta, ghi lại thái độ và những kinh nghiệm giống như một máy điện toán. Nếu chúng ta chỉ ghi toàn chuyện xấu, thì chúng ta biến thành người xấu; nếu chúng ta chỉ ghi toàn chuyện tốt, thì chúng ta biến thành người rất tốt. Đây là một tiến trình học hỏi.

    Có khi chúng ta tự gọi là tự do chọn lựa. Khi xuống đây lần đầu, chúng ta còn biết phán đoán, biết phân biệt kinh nghiệm nào phải hấp thụ, phải học tập, phải quý báu và kinh nghiệm phải chối bỏ. Nhưng có khi chúng ta sao lãng, uể oải và không quan tâm tới điều gì tốt, việc gì xấu. Các kinh nghiệm bám lấy chúng ta và mỗi lần chúng ta phản ứng tùy theo chúng. Nếu chúng ta coi nó là một kinh nghiệm tốt, chúng ta phản ứng một một cách nào đó; nhưng khi nó xấu, chúng ta cũng phản ứng giống như vậy. Nó trở thành thói quen và khi chúng ta quen với nó rồi, chúng ta sẽ phản ứng càng ngày càng giống và càng thường xuyên hơn. Trong tình trạng tương tự như vậy, chúng ta phản ứng giống nhau, lúc đó chúng ta gọi là nghiệp chướng, bị nhân quả cột lại, đây chỉ là thói quen đời đời kiếp kiếp mà thôi. Một phản ứng tự nhiên. Chúng ta thâu nó lại và phát ra giống như vậy.

    Đó không phải là Chân Ngã của chúng ta. Tiềm thức của chúng ta cũng giống như một máy điện toán. Khi bước vào thế giới bên trong, chúng ta sẽ thấy bộ máy điện toán của chính mình và biết những hành vi trong quá khứ. Điều này không có gì là huyền bí cả. Nếu chúng ta nghĩ rằng đầu óc này không giống bộ máy điện toán, vậy chúng ta làm sao học được điều gì? Chứng minh rất rõ ràng. Chúng ta có thể học hỏi! Khi chúng ta học Anh văn thì chúng ta nhớ tiếng Anh. Nếu học tiếng Quảng Đông thì chúng ta nhớ tiếng Quảng Đông. Nó cũng giống như một cái máy thâu âm vậy, một máy điện toán có thể thu thập và đưa ra những dữ kiện. Điều này nghĩa là bên trong của chúng ta thật sự có một cái gọi là điện não mà chúng ta gọi là tiềm thức. Sự chết không tiêu hủy tiềm thức này vì nó không phải là vật chất, mà là một loại điện toán tâm linh. Chúng ta có thể nói nó vô hình, nhưng không có nghĩa là không thể thấy được. Vô hình đối với mắt của chúng ta, mắt thịt của chúng ta. Với mắt trí huệ hay thiên nhãn thì nó không vô hình. Tôi nói những chuyện này không phải rất cao đẳng, vì những gì cao đẳng lại rất khó nói (Sư Phụ cười). Cho nên chúng tôi chỉ nói những điều hơi bình thường để mọi người có thể hiểu được.

    Nếu quý vị đã nghe tới những điều tôi vừa nói, rằng có người có thể thấy được quá khứ và tương lai, quý vị cũng đừng nghĩ là tôi thần kỳ bí hiểm gì. Không. Tôi chỉ ám chỉ tới một loại điện não mà chúng ta có thể thấy. Một máy điện toán vật thể được nhìn bằng mắt thịt, trong khi một máy điện toán vô hình có thể nhìn với mắt vô hình. Sự khác biệt là chúng ta dùng những dụng cụ khác trong một phương cách khác mà thôi. Tôi không nghĩ rằng có cao vời hay thần bí gì cả. Có thể lần đầu tiên chúng ta nghe được điều này nên nghĩ rằng rất thần bí, nhưng thực tế không phải vậy. Nó rất khoa học và rất hợp lý. Chúng ta đang trải qua sinh tử luân hồi đời đời kiếp kiếp, vì chúng ta không thể, và không biết cách xóa bỏ những điều trong bộ máy điện toán vô hình này.

    Chúng ta có thể xóa bỏ nhiều cái trong một máy điện toán thông thường hay trong người máy. Chúng ta có thể tháo gỡ và làm lỏng những con ốc của nó để tay một nơi và đầu một ngả. Người máy bị hư. Hay chúng ta có thể phá hủy máy điện toán của mình bằng cách bấm một nút. Máy sẽ hư vì nó chỉ là một cái máy điện toán vật chất, một máy vật thể. Tuy nhiên, máy điện toán bên trong của chúng (Sư Phụ chỉ vào đầu) lợi hại hơn vì nó không phải là vật chất. Nếu chúng ta không biết cách xóa bỏ các dữ kiện bằng một phương pháp vô hình, nó sẽ ở với chúng ta đời đời kiếp kiếp và lôi cuốn chúng ta. Khi chết, chúng ta sẽ dẫn theo điện não này, vì nó không phải là vật chất. Thân thể vật chất của chúng ta có thể bị hư đi, nhưng điện não hay linh hồn thì không. Chân Ngã của chúng ta vẫn bị giam lỏng trong một thân thể khác.


    Thân Thể Có Nhiều Lớp

    Thân thể có rất nhiều, rất nhiều đẳng cấp. Thí dụ nhục thể này hơi dầy và hơi thô, chúng ta có thể thấy được, rờ được. Một loại thân thể khác, có khi chúng ta thấy được bằng mắt thịt nhưng rờ không được. Có một loại thân thể khác mà chúng ta không thấy được cũng không rờ không được, nhưng có thể cảm nhận được. Chúng ta có thể thấy nó nếu đạt tới một đẳng cấp cao hơn. Có một loại thân thể khác không giống thân thể, nó rất sáng, có uy lực và ái lực rất lớn. Đó là Bản Lai Diện Mục chân chánh của chúng ta, là Chân Ngã của mình.

    Nếu Chân Ngã này của chúng ta chưa thoát lìa bộ áo ngoài thô thiển đó hoặc cái vỏ quần áo bên ngoài (giống như nhục thể vậy) thì chúng ta đời đời kiếp kiếp còn mang theo cái điện não ở trong đó, bởi vẫn còn hữu hình hữu tướng, vô hình nhưng ở một loại thế giới khác là hữu hình. Có khi chúng ta nghe có người nào đó sau khi chết, trở lại quấy nhiễu. Có khi nó hiện ra cho người khác thấy. Điều này là có thật, không phải là không có. Vì thân thể của họ đã bị hư hoại, nhưng linh hồn của họ còn bị giam trong thân thể A Tu La, chúng ta gọi cái này là nhục thể, cái khác kia gọi là thân thể A Tu La. Cái mà chúng ta có đây là nhục thân. Có một lại thân thể khác gọi là thân thể A Tu La. Nó vẫn là một lại thân thể bị giảm lỏng. Linh hồn chân chính của chúng ta, hay Chân Ngã, không phải là một thân thể. Tuy nhiên, nếu sau khi chúng ta đạt được cảnh giới đó, chúng ta muốn biến thành một thân thể, đương nhiên rất dễ dàng. Chúng ta có thể hiện ra cho người ta xem. Nhưng điều này không giống linh hồn sau khi chết đi rồi hiện ra quấy nhiễu.

    Hồi nãy tôi nói điện não của chúng ta thâu thập rất nhiều thứ và chúng ta không trốn thoát khỏi những kinh nghiệm đó. Đó là bởi vì một khi đạt được kinh nghiệm đó, chúng ta nghĩ rằng chỉ có vậy thôi. Cho nên chúng ta đời đời kiếp kiếp sanh ra rồi lại về lại, về lại rồi lại tái sanh, bởi vì chúng ta có kinh nghiệm đó, có tài liệu đó ở đây đợi chúng ta. Cho nên chết không phải là hết. Các dữ kiện vẫn còn đây nên chúng ta còn phải trở về vì chúng ta không thỏa mãn, không học đủ về một số việc. Chúng ta vẫn còn sự ham muốn mà chúng ta mới được một nửa hay mới bắt đầu hưởng thụ thì đã chết. Cho nên chúng ta muốn trở lại nửa và vui hưởng chúng với một thân thể khác.

    Khoa học của thế giới này không đủ tốt. Ở thế giới khác chúng ta giảng kinh không cần máy vi âm. Có một số thế giới khác không cần ngôn ngữ, một vị minh sư đứng đó như một luồng ánh sáng vậy, nhìn thì giống như có thân thể nhưng không phải thân thể rất rõ ràng, chỉ có một luồng ánh sáng thật sáng. Quý vị thấy ánh sáng này cứ sáng, cứ chớp, thính chúng đều hiểu họ nói gì, không cần nhiều ngôn ngữ, thì không cần phải phiên dịch, không cần nhiều máy móc. Còn chúng ta trên đường đi nghe giảng pháp, xe nằm dọc đường và không chịu chạy. Máy móc của thế giới này chưa đủ tốt. Tôi hy vọng rằng có một ngày chúng ta cũng có thể dùng dĩa bay, ít nhất cũng có thể dùng dĩa bay đi tinh cầu khác chơi, xem xét máy móc của họ, nền văn minh của họ, hoặc phương thức tu hành của họ, rồi đem về nhà cho mọi người thưởng thức thì tiện lợi một chút. Tôi chỉ nói mà thôi, không thể chứng minh cho quý vị coi, ngoại trừ quý vị tu cùng một pháp môn với tôi. Quý vị siêng năng tu hành, sẽ tự thấy những gì tôi thấy, sẽ biết những gì tôi nói là thực. Không có cách nào để chứng minh cả.

    Thí dụ, nếu tôi không học tiếng Quảng Đông như quý vị, khi quý vị nói bài thơ tiếng Quảng Đông nào đó hay và thích thú, hoặc tiểu sử một người Quảng Đông nào đó, tôi cũng không thể nào tin quý vị hay hiểu rõ được, vì tôi không học cùng một việc với quý vị. Tuy nhiên, tôi cũng cố gắng giới thiệu cho quý vị, vì tôi tin tưởng linh hồn bên trong của quý vị sẽ hiểu tôi nói gì. Trí huệ bên trong hiểu, chứ không phải đầu óc. Đầu óc có thể không hiểu tôi, nhưng điều khiến cho con người vĩ đại nhất là chúng ta có trí huệ bên trong. Trí huệ này đã đem chúng ta tới đây để nghe thuyết giảng. Trí huệ này đã nói với chúng ta rằng đến đây thì tốt hơn. Nó hiểu rất nhiều điều mà đầu óc không hiểu, vì đầu óc chỉ là một cái máy mà thôi.

    Thí dụ, có vài người máy kia nhìn rất giống người, nhưng thực tế không phải là người. Chúng ta nghe nói có một số dĩa bay bị nổ, hoặc có khi chúng ta thấy được những người, mà dĩa bay để lại ở đây hoặc những người từ dĩa bay xuống. Những người này có thể không phải là người mà là người máy được làm giống như người thật. Đôi khi chúng ta lầm. Nhưng nếu chúng ta có một loại dụng cụ giúp chúng ta phân biệt những người máy với người thật vì cấu tạo bên trong của họ khác. Họ có những cơ cấu máy móc, con ốc, và bộ phận của máy điện toán bên trong; họ không có trái tim, buồng phổi và dạ dày. Họ không thể tiêu hóa thức ăn. Những điều này cho biết họ là ai. Một khi chúng ta gần với những người máy hơn, chúng ta sẽ khám phá ra là họ không có cảm xúc. Họ không giống như người, không biết ái tình là gì, không thể yêu thương người khác. Nhưng họ rất thông minh, biết đòi hỏi, có khi đòi hỏi rất nghiêm trọng. Chúng ta hãy ngừng không nói về những chuyện này nữa.


    Xóa Bỏ Dữ Kiện Ghi Lại
    Trong Đầu Óc

    Bây giờ, tôi sẽ chỉ cho quý vị biết cách tự giải thoát khỏi máy điện toán đã ghi nhận tất cả những việc tốt xấu từ đời đời kiếp kiếp. Có một phương pháp cho việc đó. Những người tu pháp môn Quán Âm có thể tẩy xóa những hồ sơ này. chúng ta có thể xóa đi những điều tốt và xấu, chỉ giữ lại những gì cần thiết. Đây là cách duy nhất để quên được những ảnh hưởng quá khứ của chúng ta, để có thể dẫn chúng ta tới sự giải thoát. Điều này được gọi là liễu thoát sanh tử. Những ai biết cách dùng máy điện toán, có thể xóa tất cả các dữ kiện trong máy mà chúng ta đã cho vào khi nhấn một cái nút nào đó. Tương tự, điện não vô hình cũng giống như vậy, nếu biết cách, chúng ta có thể xóa các dữ kiện rất nhanh. Vì thế chúng ta mới có thể một đời giải thoát và trở nên khai ngộ. Khai ngộ là gì? Tại sao phải xóa đi tài liệu ghi nhận trong điện não thì chúng ta mới có thể khai ngộ? Bởi vì tài liệu trong điện não vô hình đó che lấp trí huệ, Chân Lý cần biết của chúng ta. Đầu óc bên trong của chúng ta đầy những chuyện quá khứ mà chúng ta đã thu thập và học hỏi tại địa cầu. Các dữ kiện chân chánh mà chúng ta có trước khi xuống địa cầu đã bị những dữ kiện rác rưới thâu thập từ đời đời kiếp kiếp làm che mờ đi. Nếu chúng ta xóa được những điều rác rưới đó, trí huệ chân chánh và Chân Ngã mà chúng ta đã có trước khi có những kinh nghiệm tốt xấu, sẽ hiện ra. Nó sẽ sáng bóng trở lại khi chúng ta chùi rửa lớp bụi bậm bám bên ngoài.

    Có một số thế giới cũng không có nhiều máy điện toán, chỉ hơi giàu hơn thế giới của chúng ta một chút, họ không cần làm gì cũng có thức ăn, cũng có quần áo mặc, bởi vì họ dùng ý lực và ý muốn của họ để tạo thành. Họ có thể làm được điều này. Nhưng thế giới đó cũng không phải là Niết Bàn, không phải là thế giới của Phật. Chúng ta có thể gọi là thế giới nhàn rỗi không có việc gì làm.

    Quý vị có thể hỏi tôi: "ồ, Ngài hay quảng cáo về các hành tinh khác và nói họ tới đó ở. Tại sao không nói người ta ở lại địa cầu này? Sau khi tu hành rồi, chúng ta có thể ở lại đây được không?" Được, quý vị có thể ở lại được. Điều mà tôi ngại nhất là quý vị không thể phát triển tài năng của mình. Chúng ta sẽ bị nguy hiểm ở đây khi làm những việc khác người. Khi người ta khám phá ra một phương pháp khoa học hay sáng chế ra một cái máy tốt, hoặc một phương thức cứu rỗi nhân loại, đều bị người khác ganh tỵ hãm hại. Điển hình là Chúa Giê Su Kitô, ra giảng Chân Lý chỉ mới có ba năm thôi, đã bị người ta đóng đinh. Nếu quý vị là tín đồ Phật giáo, có thể không đọc Thánh Kinh nhiều, nhưng tôi có đọc Thánh Kinh, tôi biết những gì Chúa Giê Su Kitô nói đều là Chân Lý. Các lịch sử và chiến tranh đề cập tới trong Thánh Kinh không do Chúa nói. Thánh Kinh cũng không giống như những gì Chúa giảng. Thánh Kinh ghi lại những sự việc từ lúc khai thiên lập địa đến bây giờ -- những điều thêm vào trong Thánh Kinh và không do Chúa nói. Ý tôi nói một người giảng Chân Lý, giảng chuyện tốt, khuyên người ta làm chuyện tốt, khuyên người ta trì giới, như vậy mà cũng không sống được.

    Dù sao chăng nữa, cũng còn hy vọng cho chúng ta. Nếu mọi người chúng ta đều tu hành, đều nhận biết đạo đức, đều liễu ngộ triết học của Lão Tử, Khổng Tử, rồi đem ứng dụng cho thế giới của chúng ta cùng với những tiến bộ khoa học lãnh hội được từ thế giới của chúng ta, trái đất sẽ không thua bất cứ hành tinh nào khác, ngoại trừ những tinh cầu cấp tiến về tâm linh. Tinh cầu của chúng ta có thể phát triển đến cao đẳng, vì tinh cầu này rất tốt. Chúng ta có thể trồng nhiều thứ ở đây. Chúng ta có nhiều nguồn khoáng chất như kim cương và thủy tinh. Chúng ta có rất nhiều kim cương. Kim cương sẽ không mắc nếu chúng ta khai mở hết các mỏ kim cương trên trái đất này cho mọi người. Phụ nũ khắp nơi đều có thể đeo kim cương, đeo một hạt kim cương nhỏ xíu trên những ngón tay sẽ không còn mắc nữa. Chúng ta có rất nhiều, rất nhiều kim cương, nhưng hiện nay không có nhiều vì sự cao giá của chúng.

    Thủy tinh và kim cương có thể dùng để làm nhiều thứ. Các tinh cầu khác cũng vậy, họ dùng những khoáng chất này để sản xuất ra các máy móc khiến đời sống thêm nhiều tiện nghi. Họ có thể chế dĩa bay và làm nhiều thứ có ích cho sức khoẻ và để phụng sự người khác. Khởi thủy, kim cương không phải là những trang sức cho mọi người. Nó là một khoáng chất rất quý, có thể làm được nhiều công cụ và máy móc văn minh khoa học. Hiện nay chúng ta dùng chưa được. Chúng ta chưa có những khoa học gia giỏi để sáng chế ra những máy móc trang cụ cấp tiến bằng cách trộn thủy tinh, kim cương và vàng v.v... Có thể trong tương lai chúng ta sẽ làm được. Nếu chúng ta có cơ hội liên lạc với các tinh cầu khác, học hỏi từ họ, rồi với trí huệ và sự hỗ trợ của của người địa cầu, chúng ta có thể khiến trái đất của mình thêm huy hoàng. Tôi cũng hy vọng rằng thời đại đó sẽ sớm đến, người của địa cầu chúng ta sẽ có đời sống dễ chịu hơn.

    Địa cầu của chúng ta còn tốt hơn các tinh cầu khác. Có một số tinh cầu không tốt bằng chúng ta. Đất đai của họ không tốt bằng đất của chúng ta, họ không thể trồng trọt được; chỉ có vài khoáng chất, ít vàng và kim cương cũng ít hơn, thí dụ như vậy. Nhưng họ sống bằng phương thức khác. Hoàn cảnh của họ đòi hỏi họ phải sống theo một cách khác. Cách sống của họ không tốt bằng chúng ta. Về lối sống thiên nhiên và sự thoải mái thì họ khó mà sánh bằng chúng ta. Tuy rằng máy móc của họ tiến bộ hơn chúng ta về một vài khía cạnh, nhưng họ không thể bằng với chúng ta về sự thoải mái, lối sống thiên nhiên, về số lượng cây trái và trồng trọt mà chúng ta có. Lẽ dĩ nhiên, có những tinh cầu đẹp hơn tinh cầu chúng ta; nhưng những người tu pháp Quán Âm cũng không thích đến những tinh cầu đó. Đại khái tôi giới thiệu cho quý vị biết thôi. Chúng ta còn có những nơi tốt hơn để tới. Những tinh cầu sản xuất máy móc cũng giống như địa cầu của chúng ta, không phải là tinh cầu tâm linh cấp tiến. Vài tinh cầu tâm linh tiến bộ không có ngay cả máy móc. Họ có thể di chuyển mà không cần tới dĩa bay và sự hiểu biết rất cao. Họ có thể truyền thông mà không cần ngôn ngữ cũng biết. Nhưng địa cầu của chúng ta chưa tiến bộ như vậy. Máy móc tối tân nhất mà chúng ta có là hỏa tiễn. chúng ta chưa có dĩa bay. Có thể chúng ta sẽ có trong tương lai.


    Những Phương Pháp
    Thăng Hoa Văn Minh Thế Giới

    Tôi nghĩ có hai cách làm cho thế giới của chúng ta thêm tiến bộ: Một là tu Pháp Môn Quán Âm, tự phát triển và tìm lại trí huệ chân chánh của mình, để chúng ta có thể theo kịp các tinh cầu khác. Hai là nhập cảng dĩa bay và lên đó để xem những hành tinh khác. Nếu không thì địa cầu này của chúng ta thật lãng phí! Không khí của chúng ta rất tốt. Có rất nhiều thứ trong bầu không khí ngoài dưỡng khí mà chúng ta có thể dùng được. Có thể các khoa học gia sẽ khám phá ra trong tương lai rằng chúng ta không cần xăng nhớt, than củi hay điện lực, và chúng ta có thể đạt tới với một chiếc máy bay thật nhanh mà chỉ cần dùng bầu không khí thiên nhiên quanh trái đất của chúng ta. Chúng ta có nhiều khí đốt để dùng. Rồi địa cầu của chúng ta sẽ không tràn ngập những mùi hôi từ xe cộ, làm ô nhiễm không khí và có hại cho sức khỏe của chúng ta. Trái đất của chúng ta rất phong phú về nhiên liệu. Đất đai lại rất tốt. Nếu quý vị muốn tu hành nhưng không muốn đi hành tinh khác, cũng không sao. Nhưng vẫn phải nên tu hành để cho địa cầu của chúng ta càng ngày càng tốt đẹp. Nếu như chúng ta không ở địa cầu này, nhưng vẫn tu hành, thì trí huệ của chúng ta sẽ tăng trưởng, chúng ta làm việc tốt đẹp hơn và có thêm khả năng phục vụ xã hội. Các thế hệ mai sau sẽ được lợi ích từ việc này.

    Hàng ngày, mỗi người chúng ta làm việc hàng giờ, 8 hay 10 tiếng. Đôi khi chúng ta mệt mỏi đến nỗi không thể giúp xã hội nhiều và nhanh như chúng ta mong muốn. Chúng ta, những người tu Pháp Môn Quán Âm, có thể phát triển khả năng của mình nhiều thêm. Ngay cả nếu chúng ta không muốn rời bỏ địa cầu này thì cũng được, chúng ta có thể phục vụ thế giới càng nhiều. Chúng ta cũng có thể đi những thế giới khác để học hỏi trước, vì thế giới ở đây chưa có trường học tốt. Hiện nay, địa cầu của chúng ta chưa có những trường khoa học giảng dạy về những tiến bộ khoa học. Cho nên chúng ta vẫn phải tu Pháp Môn Quán Âm. Nếu quý vị đã kiếm được pháp môn tốt hơn, hoặc đang tu một pháp môn tốt hơn, thì không sao. Nếu như chưa kiếm được, thì có thể thử Pháp Môn Quán Âm và từ từ phát triển trí huệ của mình. Hoặc quý vị có thể tới hành tinh khác để học hỏi, rồi trở về phục vụ cho thế giới của mình.

    Nếu chúng ta tiếp tục cuộc sống ổn định và mỗi ngày làm một chút công việc như vậy, tôi e rằng thế giới của chúng ta sẽ không phát triển mau lẹ được. Ngay cả nếu có những nhà đại khoa học từ các hành tinh khác tới đây để sáng chế ra máy móc và giáo dục chúng ta về nhiều phương diện, chúng ta vẫn phải tự chuẩn bị trước mới được. Chúng ta phải chuẩn bị trước với một trí huệ cao đẳng, để có thể hấp thụ những kiến thức và khoa học cấp tiến mà họ sẽ giảng dạy cho chúng ta. Rồi chuyện gì chúng ta cũng có thể làm được. Cho nên Khổng Tử mới nói tu thân, tề gia, sau đó mới có thể trị quốc, đem thái bình cho thế giới.

    Tu thân thì mọi người đều nghe qua rồi. Chúng ta mỗi người đều có tu, không phải không có. Ai cũng tu thân. Vì chúng ta làm người, chúng ta tu theo nhân đạo, làm con ngoan, cha mẹ hiền, công dân tốt. Chúng ta cố gắng làm việc giỏi giang, phục vụ đất nước, và hiếu thảo vâng lời cha mẹ. Chúng ta giúp đỡ người khác và những người tỵ nạn yếu đuối và cần giúp đỡ. Đó đều là những cách tu thân. Tuy nhiên, trình độ cao còn có những phương cách lợi ích hơn, như sự tu hành, Pháp Môn Quán Âm, giúp tăng trưởng sự hiểu biết của chúng ta về sự thông thái và khả năng mà chúng ta có thể có, sự đóng góp cho xã hội và làm cho trái đất của chúng ta tốt đẹp ra sao. Nếu như chúng ta không muốn tới thế giới của Phật, chúng ta phải có nhiều tài năng để ở lại đây để phục vụ công chúng và khiến cho thế giới càng huy hoàng và dễ chịu hơn cho thế hệ mai sau.

    Hiện giờ thế giới của chúng ta không phải là không dễ chịu nhưng không đủ thoải mái. Có nhiều nơi còn thiếu thốn rất nhiều, có nhiều nơi thì quá lãng phí. Chúng ta cũng không thể hoàn toàn nương tựa vào khoa học hoặc tiền tài. Thí dụ, chúng ta đều biết như có quốc gia rất lớn, rất mạnh, kinh tế vốn rất tốt, kỹ thuật rất phát triển, nhưng nếu chỉ nhờ vào những thứ đó mà thôi, thì cũng bị xụp đổ. Chúng ta đã thấy trước mắt điều này. Cho nên nếu như chúng ta không thật sự đào sâu vào trí huệ vĩnh hằng của mình, không cần biết quốc gia của chúng ta có bao nhiêu phước báu, bao nhiêu văn minh, chúng ta cũng không biết điều này kéo dài được bao lâu. Điều này không có gì là bảo đảm. Có nhiều quốc gia rất mạnh, rất lớn về phương diện kinh tế hoặc nhiều phương diện khác, cũng xụp đổ vì chúng ta không tìm ra trí huệ và khả năng vĩ đại của mình. Cho nên tôi rất muốn cống hiến phương pháp này cho quý vị, để quý vị có thể tìm lại được đại năng lực, đại trí huệ của mình, ngõ hầu quý vị có thể làm bất cứ điều gì với lực lượng này. Quý vị có thể dùng nó để đi đến thế giới vĩnh hằng cực lạc, thế giới của Phật, thiên đàng hay Thiên Quốc. Quý vị cũng có thể thăm viếng các tinh cầu khác để tìm hiểu. Nếu quý vị muốn ở lại đây phụng sự nhân loại cũng tốt. Tôi giới thiệu Pháp Môn Quán Âm là vậy đó. Đương nhiên chúng ta muốn học phương pháp nào thì đều phải có điều kiện của nó, cho nên ở đây nhấn mạnh tới việc ăn chay để tránh những phản ứng xấu. Ăn chay thì tốt cho thân thể, cho sức khỏe và trạng thái tinh thần (Sư Phụ chỉ vào mắt trí huệ). Tôi muốn dành thời giờ cho quý vị đặt câu hỏi. Khi quý vị đặt câu hỏi, tôi sẽ giảng giải nhiều thêm.


    Vấn Đáp Chọn Lọc

    V: Có cách nào để chứng minh được những chuyện Ngài nói về các người hành tinh khác không phải là một sự ảo tưởng không?

    Đ: Tôi không cần phải chứng minh, bởi vì tôi đã giải thích rồi. Thí dụ, chúng ta muốn biết có thế giới khác hay không, đó cũng đã có đủ chứng minh rồi. Có một số dĩa bay, có một số nhân vật của thế giới khác đã tham quan thế giới của chúng ta, báo chí cũng có đăng, phim và truyền hình cũng có nhiều, hình ảnh cũng có chụp. Quý vị coi báo nhiều hơn tôi, tại sao còn hỏi tôi nữa? Coi một chút là biết có thế giới khác. Lẽ dĩ nhiên, nếu quý vị muốn biết mọi chuyện ở những thế giới kia thì quý vị phải tự đến đó. Giống như quý vị chưa đi Luân Đôn, quý vị kêu tôi đem Luân Đôn qua đây cho quý vị coi, thì làm sao tôi đem được? Tự mình phải đi thôi! Thí dụ như quý vị từ hồi nào tới giờ chưa qua Mỹ, tôi đã đi rồi, sau đó tôi nói về nước Mỹ, có một nơi kêu là Mỹ quốc, rồi quý vị kêu tôi chứng minh, tôi làm sao mà chứng minh? Ngay tới Mỹ quốc cũng không dễ chứng minh, thì nói chi tới các tinh cầu khác! Nhưng cũng có thể chứng minh, bởi vì chúng ta thấy dĩa bay từ những thế giới khác, phải không?

    V: Làm sao những người ở những tinh cầu tâm linh cấp tiến có thể sinh tồn nếu không có thực phẩm? Họ không có gì để ăn và không có gì trồng trọt được ở đó. Họ sống ra sao trên tinh cầu đó?

    Đ: Những tinh cầu đó, họ có cách riêng của họ. Đất của họ không phì nhiêu, có độc chất, bởi vì trước kia có chiến tranh với các tinh cầu khác, sự phì nhiêu của đất đai bị phá hủy và biến thành độc hại. Họ có thể sống dưới đất, không ở trên mặt đất. Cho nên có khi chúng ta đưa hỏa tiễn lên đó, thấy như là có một số tinh cầu không có người ở, là vì họ trốn mất. Họ dùng phương pháp khoa học để trồng trọt. Họ cũng có thể dùng phương pháp tái dụng. Với phương pháp tái xử dụng, họ có thể dùng đi dùng lại một vật. Nước dùng có thể dùng lại. Không khi có thể dùng rồi và thanh lọc lại, rồi lại dùng lại, dùng lại. Máy móc của họ cấp tiến hơn của chúng ta, nhưng họ kém may mắn hơn chúng ta. Một vài hành tinh khô khan hơn và khí hậu lại không tốt, nên cuộc sống của họ vất vả hơn. Nhưng máy móc của họ tiến bộ hơn. Về một vài phương diện, họ tiến bộ hơn chúng ta.






    http://www.SupremeMasterTV.com

  4. #4
    Senior Member
    Join Date
    Jan 2008
    Posts
    216

    Default Re: Con Đường Tự Do !


    Chuẩn bị mỗi ngày cho sự sống về sau

    Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị,
    Cape Town, Nam Phi, ngày 27 tháng 11, 1999
    (nguyên văn tiếng Anh) Băng thâu hình #669

    Một ngày nào đó, tất cả chúng ta sẽ rời bỏ thế giới vật chất này, nhưng không phải là tất cả mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến hành trình cuối cùng. Ðó là tại sao hầu hết chúng ta cảm thấy rất áy náy và sợ hãi về ngày đó. Dù rằng một số vẫn còn rất trẻ, như tôi chẳng hạn, chúng ta đã lo lắng về ngày ra đi đáng sợ này, bởi vì chúng ta chưa chuẩn bị sẵn sàng. Chúng ta chuẩn bị bảo hiểm cho bệnh tật, cho nhà cửa, cho tiền nợ thế chấp căn nhà, cho tất cả mọi thứ, nhưng chưa chuẩn bị cho ngày mình sẽ rời bỏ thế gian. Trong Thánh Kinh có nói: “Hãy buông bỏ thân xác cho tâm linh; hãy học chết để có thể bắt đầu sống”. Chúng ta có thể đọc như vậy mỗi ngày, thậm chí hơn một lần mỗi ngày, nhưng nhiều người chúng ta không biết cách chết mỗi ngày để có thể biết được sự sống thật sự. Dĩ nhiên điều này cũng không sao, bởi vì chúng ta có cả đời đời kiếp kiếp để chọn lựa, hết đời này đến đời khác.

    Tôi không đến đây để chỉ quý vị cách để sống cuộc đời của quý vị, nhưng tôi sẽ chỉ quý vị cách chết. Bởi vì chỉ khi chúng ta học cách chết và trực diện với sự chết, chúng ta mới không còn sợ những điều bí ẩn. Khi chúng ta chết, cũng giống như là đang sống trong hiện tại, ngoại trừ là hoàn cảnh tốt hơn rất nhiều. Chúng ta tự do hơn, có thể đi đến bất cứ nơi nào nhanh hơn vận tốc ánh sáng. Chúng ta có bất cứ gì mình muốn ngay tức khắc. Chúng ta tự do hơn chim, có thể tiếp xúc với Thượng Ðế bất cứ lúc nào bởi vì chúng ta đồng nhất với Thượng Ðế. Nhưng điều này chỉ xảy ra nếu chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì tư tưởng của chúng ta rất mãnh liệt. Trong đời sống hằng ngày, bất cứ điều gì chúng ta nghĩ đến hoặc muốn nhiều nhất sẽ đến với chúng ta. Nếu trong lúc rời bỏ thế giới này, tư tưởng chúng ta hướng về điều gì chưa xảy ra, chúng ta sẽ trở lại thế giới vật chất này để thỏa mãn sự khao khát, hay để làm tròn nguyện vọng. Cho nên đối với những ai không muốn trở lại nơi đây, hay muốn làm chủ vận mệnh tương lai của mình sau kiếp sống này, thì có một cách để chuẩn bị việc đó.

    Khi chúng ta rời khỏi thế giới này, nếu tư tưởng chúng ta hướng về điều gì rất mãnh liệt, chúng ta sẽ bị kéo về vật đó, sự kiện đó hay ước vọng đó. Cho nên khi còn sống, mỗi ngày chúng ta nên huấn luyện tư tưởng một cách rất khẳng định, càng nhiều càng tốt, cho đến khi chúng trở nên như là tự nhiên, cho đến khi những tư tưởng này trở thành chúng ta. Rồi vào lúc vãng sinh, những tư tưởng này sẽ dẫn chúng ta đi. Chúng ta có bản chất Thượng Ðế và có lực lượng Thượng Ðế bên trong chính mình, dù chúng ta có biết hay không. Cho nên tư tưởng của chúng ta thực sự rất mãnh liệt. 160



    Stop Animal Cruelty


    Monks, a householder follower should not engage in five types of business.

    Which five?
    Business in weapons,
    business in human beings,
    BUSINESS IN MEAT,
    business in intoxicants,
    and business in poison.
    ~ Vanijja Sutta


    Xin mở lòng từ tâm đối với loài heo


    http://www.suprememastertv.com/bbs/b...&url=link2_0#v

    BE VEG.GO GREEN.
    Save the Planet !




Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts