PDA

View Full Version : Thiền Thất Tam Địa Môn '92



Pages : 1 [2] 3 4

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:14 AM
Nguồn gốc của Trí Huệ Tối Thượng

Ngày 21 tháng 12 , năm 1992 .
(Nguyên văn tiếng Anh)


Vì cái thạch động rất lớn nên tôi bảo họ để quý vị ngồi ở đây cho mát nhưng họ lại bảo quý vị ngồi ở ngoài nắng ; không biết để làm gì ? [Sư Phụ và đồng tu cười .] Tại sao vậy ? Muốn để dành cái thạch động đó à ? Quý vị thấy không ? Tôi biết họ làm như vậy vì họ kính trọng tôi , vì lều của tôi ở đây , nhưng lều không thể quan trọng hơn người được , phải không ? Quý vị làm việc phải tùy theo hoàn cảnh , không phải trường hợp nào cũng giống nhau . Nhưng họ lúc nào cũng làm việc như vậy , một cách cứng ngắc , quý vị có biết không ? [Sư Phụ cười .] Tôi không biết bây giờ phải làm gì với hạng người này nữa ? Anh ta cũng đã thuộc loại thông minh lắm , "có tật thông minh" đó . [Sư Phụ cươi .] Đúng vậy , anh ta thực sự "có tật".

Tôi luôn luôn phải than phiền . Tôi đã nhờ ba người lo vụ hội họp ngày hôm nay mà cxung không xong , cuối cùng tôi phải tự làm . [Sư Phụ cười .] Vì tôi không thể liên lạc trực tiếp với quý vị được , cho nên tôi phải dùng đường dây này mà đường dây này lại bị hỏng . Quý vị hiểu ý tôi không ? Do đó có lúc chúng ta bị trở ngại . Cũng như lực lượng của Thượng Đế vậy . Nếu đường dây không được thanh sạch thì lực lượng bị chặn lại . Nếu không , không ai có ít lực lượng hơn ai . Quý vị hiểu không ? Có ai không hiểu không ? Nếu quý vị không hiểu cũng không sao ! Quý vị chưa cần hiểu . [Sư Phụ cùng đồng tu cười .] Rồi ! Những người ngoại quốc , những người lạ mặt ở xứ Ai Cập kia , [Sư Phụ cùng đồng tu cười .] có ai có câu hỏi gì không ? Không có hả ? Thôi được , vậy thì chúng ta giải tán . [Sư Phụ cùng đồng tu cười .]


Đồng tu : Khi ngồi thiền con cố gắng tập trung vào con mắt thứ ba , nhưng thường bị ý nghĩ lộn xộn ở trong đầu làm con không thể tập trung được . Thưa Sư Phụ có cách nào để chặn những tạp niệm này không ?

Sư Phụ : Anh muốn nói những giòng ý tưởng lộn xộn , hỗn tạp ở trong đầu đó phải không ?

Đồng tu : Dạ phải .

Sư Phụ : Những giòng ý tưởng này , cũng không có hại gì . Quý vị cứ cố gắng hết sức mình thì thôi . Tôi cũng muốn hỏi quý vị điều đó vì tôi cũng bị như vậy nữa . [Sư Phụ cười và đồng tu vỗ tay .] Đúng vậy ! Khi ngồi thiền tôi cũng muốn thành Phật lắm [đồng tu cười], nhưng thình lình tôi nghĩ "Ừ nhỉ ! Nếu có người hỏi mình những câu hỏi này hay câu hỏi nọ thì mình giải quyết ra sao ?" Rồi tôi lại nghĩ "Ngày hôm qua mình làm cái này , cái nọ nhưng kết quả không được tốt lắm . Hôm nay mình phải làm sao cho tốt hơn đây ?" Rồi lại nghĩ đến chương trình của ngày mai . Cứ như vậy đó , một hồi rồi tôi lại nghĩ "Ủa , mình đang muốn thành Phật mà !" [Sư Phụ cùng đồng tu cười .] "Bây giờ mình không thể nghĩ đến những chuyện này được ." Rồi tôi nói "Bỏ , không nghĩ nữa !" Rồi tôi không nghĩ đến nó một hồi . Nhưng đôi lúc cái máy đó bị hư [đồng tu cười], quý vị hiểu không ? Nhiều khi tắc máy rồi mà nó vẫn còn chạy . Cho nên chúng ta cũng phải ráng chịu và cố gắng sửa được chừng nào hay chừng đó . Bởi vì đầu óc chúng ta quen ghi nhận những điều tạp nhạp đó hằng ngày rồi . Dù mình muốn quên nó nhưng người hàng xóm lại cứ muốn nhắc mình , như là : "Chà , anh đẹp trai quá !" [Sư Phụ cười và đồng tu vỗ tay .] "Ờ , tôi thích đôi giầy này của anh quá , coi đẹp ghê !" Và cứ như vậy , sự chú ý của quý vị sẽ bị phân tán từ mắt trí huệ xuống ... đôi giầy . [Sư Phụ cùng đồng tu cười .] Và sẽ dừng ở đó một thời gian , quý vị hiểu không ? Và rất khó trèo lên trở lại . Đi xuống thì dễ nhưng đi lên thì khó .

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:16 AM
Đó là cách chúng ta sống qua ngày , thấy không ? Hết ý nghĩ này đến ý nghĩ nọ . Do đó mà chúng ta mới nhận thức rằng thật sự không có cái TA . Cái gọi là TA thật sự không có . Đó thật ra chỉ là những tư tưởng , tư tưởng và tư tưởng mà thôi . Hết tư tưởng này sang tư tưởng khác , từ giây này đến giây khác . Do đó TA không phải là TA , không là gì cả , mà thật sự chỉ là sự thâu thập một mớ rác rưởi mà thôi [Đồng tu cười]. Chúng ta thật sự là như thế đó . Đúng vậy ! Nếu chúng ta thật sự nghĩ sâu xa hơn thì "Chúng ta là gì ?", chúng ta không là gì cả . Chúng ta không ở đâu và không là ai hết . Hôm nay chúng ta thấy vui vẻ , ngày mai chúng ta thấy đau khổ , rồi ngày mốt lại như thường . Có lúc chúng ta muốn ăn món này , có lúc lại muốn ăn thứ khác . Như vậy có phải là "TA" hay "TÔI" không ? [Đồng tu trả lời : Dạ không]. Có phải ý nghĩ đó là TA không ? Cái cảm tưởng đôi giầy đó đẹp có phải là TA không ? Ngày mai một người khác nói đôi giầy của quý vị xấu lắm rồi quý vị nghĩ "Ừ , giầy của ta xấu thật". Đó có phải là TA đó không hay là người khác ? [Đồng tu : Dạ không phải]. Đúng vậy , cho nên thực ra không có cái TA , phải không ? Như vậy chúng ta không cần phải cố gắng chú ý vào cái TA nào cả . Bởi vì không có TA cho nên không có NGÃ , không có sự hiện hữu của cá nhân . Chúng ta phải hiểu điều này . Đó là giải thoát . Quý vị đã được giải thoát . Nếu quý vị không muốn , đó là vấn đề của quý vị . Tôi làm gì hơn ? [Đồng tu cười].

Thành ra chúng ta nghĩ một cách chính chắn thì thật sự không có cái TA nào cả . Chúng ta chỉ đeo đuổi từng ý nghĩ này đến ý nghĩ khác . Nhưng những ý tưởng này từ đâu đến ? Từ sự thâu thập mà ra . Thâu thập từ bên phải , từ bên trái , từ đằng trước , từ đằng sau , từ bất cứ nơi nào , thứ nào mà chúng ta gặp phải , kể cả rác rưởi hoặc bất cứ thứ gì , cả tốt lẫn xấu [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Bởi vì mới có người đi lượm rác . Họ lựa những gì có thể dùng được hay còn tốt đối với họ . Cho nên họ thâu thập , đem rác về nhà , có thể để bán , có thể để dùng , và chúng ta cũng vậy thôi .

Chúng ta thâu thập rác của những người mà ta nghĩ là tốt hoặc thông minh hơn [Sư Phụ cười]. [Một đệ tử nói : Nhưng vẫn là rác rưới]. Đúng , vẫn là rác . Nếu chúng ta sung sướng với nó thì cũng không sao . Nhưng đừng bao giờ nghĩ rằng những rác rưới đó là TA [Đồng tu : Dạ]. Chỉ vậy thôi . Bí mật chỉ có thế thôi . Cho nên con đường trực tiếp tới trí huệ là như vậy . Phải nhận biết rằng TA không là gì cả , không ở đâu cả và không là ai cả . Không ai cần TA hết vì TA không là gì cả [Đồng tu cười và vỗ tay].

Bây giờ trở lại với câu hỏi lúc nẫy . Nếu trong đầu cứ có nhiều ý tưởng lộn xộn là quý vị thâu lượm nhiều rác quá [Đồng tu cười]. Quý vị có thể lựa chọn , một là quý vị vứt bỏ hoàn toàn , từ chối nó , hoặc là cứ để nó nằm trong nhà quý vị và đừng ... [Sư Phụ cười] thèm để ý đến nó . Quý vị muốn làm gì thì làm miễn là quý vị cảm thấy thoải mái là được [Đồng tu : Sư Phụ nói Sư Phụ là người đi thâu rác mà]. Đúng vậy , nhưng tôi biết chỗ đỏ rác còn quý vị thì không . Đã rõ chưa ? [Đồng tu : Dạ rõ]. Thật sự không có vấn đề . Nhưng vì còn sống ở thế giới này , chúng ta rất khó có thể giữ cho đầu óc được yên tịnh . Thật là khó , nhưng cũng không hề gì , cứ việc lờ nó đi vì quý vị đã có đôi giầy tốt (pháp môn Quán Âm). Cũng như cái gọi là "Đạo Tràng thiên nhiên" này , có rất nhiều đá nhọn có thể cứa đứt chân của quý vị ; nhưng vì quý vị giầy tốt cho nên quý vị có thể đi cả ngày mà không sao . Quý vị không phải lo dời những cục đá này sang một bên vì chúng quá nhiều ; quý vị chỉ việc dẫm lên mà đi thôi . Quý vị thấy không ? Vì vậy phương pháp thiền của chúng ta là đôi giày , đôi giầy ống bảo vệ chân chúng ta . Cứ việc đạp lên những chướng ngại vẫn còn mà đi [Đồng tu vỗ tay]. Nếu vẫn còn những ý tưởng lạc lõng hoặc lo ra thì cũng mặc kệ nó . Ta làm việc của ta , nó muốn nghĩ gì thì nghĩ . Cứ để đầu óc phát ra những gì nó ghi nhận , còn ta vẫn tiếp tục tiến sâu vào những đẳng cấp bên trong và đừng đứng lại ở cửa là nơi của đầu óc . Đầu óc luôn luôn thâu nhận rác . Đó là công việc của nó . Nếu chúng ta mở máy truyền tin ở tần số mà mọi người xử dụng , chúng ta sẽ nghe được đủ thứ chuyện chẳng liên quan gì đến ta cả , hiểu không ? Chỉ vì máy thâu của chúng ta có cùng một làn sóng như của những người khác mà ta không quen biết .

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:17 AM
Cũng như vậy , đầu óc của chúng ta cũng thâu nhận những vấn đề , những ý kiến , cảm tưởng của những người khác không liên quan gì đến ta cả . Đó là rác rưới hay còn gọi là nghiệp chướng . Do đó mà nhiều khi chúng ta tự nhiên cảm thấy khổ sở mà không hiểu tại sao . Bởi vì chúng ta tiếp nhận , qua cái máy truyền tin , những thứ không liên quan gì đến chúng ta rồi ảnh hưởng đến đầu óc của chúng ta . Chỉ có thế thôi . Nếu ta lại cứ bám lấy những ý nghĩ và cảm tưởng đó , dần dần nó trở thành vấn đề của chính chúng ta . Chúng ta nhận là của ta rồi cũng có cảm giác giống như của người đã loan cái tin ấy , do đó mới gọi là Cộng Nghiệp . Như trường hợp chúng ta nghe tin một người nào đó chết , hoặc một cô gái bị người yêu bỏ đi theo một người khác và khi nghe cô gái đó than khóc qua máy truyền tin [Sư Phụ cười], chúng ta cũng cảm thấy rất đau khổ cho cô ta vậy . Và nếu cả ngày hôm đó hoặc hai ba ngày sau hoặc lâu hơn nữa mà chúng ta vẫn còn cảm giác đó thì thực sự chúng ta có vấn đề .

Cho nên chúng ta phải cảnh giác và chỉ lấy những gì chúng ta muốn lấy , cảm giác những gì ta muốn cảm giác và loại bỏ những gì chúng ta không muốn . Đúng vậy , nếu máy truyền tin của chúng ta cứ tiếp tục thâu nhận rác của người khác thì chúng ta nên tắt máy hoặc đừng để ý đến , đừng nghe nó nữa . Bởi thế trong cuộc sống , đôi khi chúng ta cảm thấy cô đơn , khổ sở , tương tư hoặc bất cứ điều gì khác , nhưng chúng ta cũng đừng bận tâm . Nghe chưa ? Nếu TA biết là TA đang đau khổ thì tiêu tùng đó [Sư Phụ cười]. Chỉ vậy thôi . Vẫn phải tiếp tục công việc của mình , hiểu chưa ?

Thí dụ như vừa rồi , tôi bảo hai ba người lo liệu vụ hội họp nhưng họ lại mang quý vị đến lều tôi . Tôi đã nói chỗ họp là ở động đá . Chỗ tôi ở không phải là động đá , họ biết rõ như vậy . Họ nghe chỉ thị rất đúng nhưng làm lại không đúng , giống như người đi lạc vậy đó . Có thể họ đã có thói quen đi đến nơi ở của tôi , nhắm mắt đi cũng được , do đó mà họ quen đường đưa thẳng quý vị đến đây dù biết rằng đó là sai . Nhưng anh ta cứ tiếp tục bào chữa cho nên tôi bảo anh ta : "Đi ra ngoài". Tôi đã cảm thấy rất bực bội , quý vị hiểu không ? Tôi nghĩ là tôi đã chỉ thị họ một cách rõ ràng và chính họ cũng biết là phải mang cái ghế (kiệu) để chờ tôi . Nếu để quý vị đến đó thì cần kiệu để làm gì ? Họ đã biết rõ rồi , cho nên không có sự sai lầm , quý vị hiểu không ? Không nên làm sai việc này . Vậy mà họ vẫn làm sai như thường [Đồng tu cười]. Thật vậy , họ còn hỏi liệu có phải mang cái thuyền đến cho tôi không ; như vậy họ biết tôi phải đi xa lắm vì nếu quý vị đến lều của tôi thì đâu có cần những thứ này . Tôi nói "Được rồi , nếu quý vị muốn , tôi sẽ lựa : một là đi thuyền , hai là bay xuống [đồng tu cười] và ba là đi bộ . Nếu tôi thấy khoẻ , chân mạnh , tôi sẽ đi bộ . Nhưng cũng phải thu xếp mấy thứ này sẵn sàng . Hiểu chưa ?"

Tôi cảm thấy vừa giận vừa tức và muốn bãi bỏ [đồng tu cười] buổi họp . Tôi nói "quý vị làm ta mất hứng , thật là dở" [Sư Phụ cười] ... Định bãi bỏ cuộc họp nhưng lại thôi . Tôi biết mình đang giận , bực bội và thất vọng bởi vì đã dặn dò cả nửa tiếng rồi , ai cũng nói là hiểu cả nhưng cuối cùng lại không ra cái gì hết . Phải mà tôi không căn dặn rõ ràng hay là họ không hiểu thì còn chấp nhận được . Nhưng họ đã hiểu , mọi việc đều được chỉ dẫn rõ ràng mà họ vẫn làm phiền . Dĩ nhiên là tôi tức giận vì đâu biết có người lạ đến nhà đâu mà chuẩn bị . Tôi mới mặc quần áo xong có một nửa [Sư Phụ cười]. Quý vị tí nữa thì bắt gặp tôi ... [Sư Phu cùng đồng tu cười]. Tôi không biết là cơ thể của tôi có thích hợp cho mọi người nhìn hay không ? Có thể có người này thích , có thể có người kia không thích rồi họ xỉu thì làm sao ? Mà ở đây chỉ có ít bác sĩ mà thôi [Đồng tu cười]. Nhưng bác sĩ cũng đâu có chữa được thứ bệnh này [cười], quý vị hiểu không ? [Đồng tu trả lời : Hiểu]. Tôi lúc đó chưa sửa soạn xong , còn đang đi chân không , mặc quần áo mới xong một nửa , còn ngậm bàn chải đánh răng trong miệng [Sư Phụ cùng đồng tu cười].

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:19 AM
Dĩ nhiên là trong hoàn cảnh này ai cũng có thể quýnh và điên lên được , phải không ? Phản ứng của tôi cũng giống như phản ứng của những người bình thường khác mà thôi . Nhưng tôi tự kiểm soát được đầu óc của mình . Tôi biết là đầu óc của mình không thích những điều nó thấy và chính quý vị cũng không thích nữa . Tôi đã thu xếp một cách khác ; nhưng tôi không thể ngăn cản đầu óc phản ứng được . Tôi không thể ngăn chặn không cho nó bộc phát được , nhưng tôi có thể chặn không cho nó kéo dài và để nó điều khiển mình , quý vị có hiểu không ? Chỉ có vậy thôi . Đó là sự khác biệt giữa kiểm soát và không kiểm soát , hiểu chưa ? [Đồng tu : Dạ hiểu].

Bởi vì đầu óc của chúng ta phản ứng như cái máy , theo một khuôn mẫu nhất định cũng giống như máy điện toán vậy . Chúng ta thâu làm sao thì nó phát ra làm vậy . Máy điện toán không biết uyển chuyển , nhưng người điều khiển nó biết . Người điều khiển nó là TA , là linh hồn , là nguồn hiểu biết , là giác ngộ , là trí huệ . Đó mới là TA , quý vị hiểu không ?

Cho nên quý vị thấy có hai người khác nhau , một người phản ứng thật là giận dữ , đó là đầu óc của chúng ta . Cái mà ta gọi là TA Cái TA đó thâu nhận đủ mọi phản ứng . Trong tình trạng đó , chúng ta phản ứng như vậy bởi vì trí óc đã quen phản ứng như vậy qua nhiều kiếp , cho nên nó phản ứng như cũ và rất khó thay đổi nó một cách tức thời , vì có nhiều dữ kiện phải bị xóa đi và nhiều việc khác phải sắp xếp lại . Nhưng nó lại thu thập quá nhiều từ những người khác , từ thị giác , từ thính giác , từ máy truyền hình , từ rất nhiều thứ khác . Cho nên đầu óc của con người phản ứng giống nhau như những người khác vậy , quý vị hiểu không ? Rất khó mà xóa bỏ những phả ứng này trừ phi hằng ngày quý vị ngồi thiền thật nhiều . Nhưng thật sự thì nhiều khi chúng ta thâu nhận nhiều hơn là xóa bỏ . Bởi vậy chúng ta mới có vấn đề , phải không ?

Có thể chúng ta có ít vấn đề hơn người không bao giờ xóa máy của họ , nhưng chúng ta cũng không hoàn toàn không có trở ngại vì đầu óc chúng ta không ngừng thâu nhận , có hiểu không ? Chúng ta có mắt cho nên chúng ta không thể không nhìn được . Nhắm mắt lại thì không sao , nhưng khi mở mắt ra , chúng ta không thể không nhìn dù muốn hay không . Người này đẹp , người kia xấu , người này có gương mặt dài , người kia có chân ngắn ... Đúng vậy , chúng ta không thể không nhìn .

Đầu óc của chúng ta cũng vậy , vì nó luôn luôn mở cửa hai mươi bốn tiếng đồng hồ một ngày để Nhìn , Ngắm , Nghe , Ngửi . Đây là những cửa để thâu nhận dữ kiện dù ta có muốn hay không . Nó phản ứng giống nhau nhưng cùng một hoàn cảnh , quý vị hiểu không ? Do đó sự khác biệt là một người trong ta phản ứng như cái máy , còn người kia thì ở đằng sau để điều khiển nó . Vì thế trong trường hợp này , quý vị không phản ứng như vậy hoặc quý vị phản ứng như vậy , nhưng sau đó quý vị đổi lại . Đó mới chính thực là cái TA thật , là mắt trí huệ , hiểu không ?

Đúng ra chúng ta không có cái TA thật mà chỉ có Trí huệ mà thôi , mà Trí huệ thì phản ứng như nhau . Chúng ta hành động khác nhau tùy theo hoàn cảnh nhưng đầu óc thì không như vậy , lúc nào cũng cứng ngắc , không uyển chuyển , không ngoại lệ , không tha thứ , không bao dung , hiểu không ? Thôi được , đủ rồi phải không ? [Đồng tu cười]. Còn câu hỏi nào khác không ? [Đồng tu : Dạ chưa đủ].

Bây giờ thì quý vị đã biết cách kiểm soát đầu óc của mình chưa ? [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Không biết hả ? Để tôi chỉ cho . Roderic , khi anh thiền mà đầu óc anh bảo anh đi uống cà phê [đồng tu cười], thì anh nói với nó "Được , ta sẽ cho người cà phê nhưng sau khi thiền xong mới có". Chỉ vậy thôi . Nếu nó muốn anh đi kiếm bạn gái của anh , thì anh cũng nói với nó :"Được , đợi hai tiếng rưỡi sau". [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Vậy đó , không cần phải chống đối hoặc vật lộn với nó cho phí sức . Chỉ cần nói với nó "Lát nữa , ta sẽ cho". Như là mình điều khiển điều khiển một con chó hay một đứa con nít vậy , hiểu chưa ? Đứa trẻ có thể rất là dễ thương , rất là ... tô điểm cho đời sống của anh , nhưng anh không thể lúc nào cũng nghe đứa trẻ được . Nó lúc nào cũng muốn đi công viên , muốn chơi đánh đu , ra bãi biển , thích ăn kẹo hơn kẹo hơn là ăn cơm ... , anh không thể lúc nào cũng nghe nó được , dù anh có thương nó đến đâu đi chăng nữa , hiểu không ?

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:21 AM
Cũng vậy , đầu óc chúng ta sẽ phản ứng khi cơ thể đòi hỏi . Chẳng hạn khi đói bụng , đầu óc sẽ nói : "Đi kiếm gì ăn", vì đó là thói quen . Cái máy này biết lúc nào phải bỏ vào , lúc nào phải thảy ra . Chúng ta đã có những tin tức này ở bên trong , nhưng sự khác biệt là bây giờ chúng ta nói : Chúng ta không có thì giờ , đói bụng hả ? Được , lát nữa ta sẽ cho ăn . Chỉ có vậy thôi . Đó là sự khác biệt , hiểu không ? Như vậy để cho đầu óc nó im lặng . Hãy làm bạn với nó chứ đừng chống nó . Có người hỏi tôi : "con có rất nhiều những đòi hỏi về tình dục , con cảm thấy không trong sạch". Tôi nói : "Tại sao vậy ? Nếu chịu không được thì sao không đi tìm một người bạn trai hay bạn gái hoặc cưới ai đó". Đúng vậy , điều đó không hại gì hết . Đó cũng giống như quý vị hỉ mũi khi trời lạnh hoặc ăn lúc đói vậy . Nếu quá đói bụng thì làm sao mà thiền được ?

Đừng cưỡng lại nó . Mà quý vị cũng chỉ có thể cưỡng lại trong một thời gian nào đó thôi . Nếu tối ngày chúng ta phải vật lộn với nó thì cũng không tốt , vì chúng ta dồn hết năng lực vào đó để giải quyết vấn đề , cho nên cũng không còn hơi sức để tập trung khi ngồi thiền nữa . Hãy làm cho đầu óc yên tâm bằng cách nói rằng : "Lát nữa , một tiếng hay hai tiếng rưỡi sau sẽ có". Tôi không nói là mỗi ngày , mỗi tiếng quý vị không cho bao tử quý vị miếng món gì , hiểu chứ ? Chỉ tạm thời hoãn lại mà thôi , và sau đó nếu có thật sự cần đến thì anh phải thỏa mãn nó . Mỗi người có những nhu cầu và đòi hỏi khác nhau tuỳ theo những dữ kiện thâu thập được của tiền kiếp hoặc thâu thập được qua môi trường sinh sống . Cho nên nếu chúng ta thật sự không thể loại bỏ được những thứ ham muốn thì chúng ta phải thỏa mãn nó , hiểu chưa ? Rồi sau đó chúng ta mới có thì giờ và sức lực để tiếp tục việc tu hành . Nếu không chúng ta cũng sẽ lãng phí hết sinh lực , không thể làm được việc gì khác , đừng nói chi đến ... ngồi thiền . Vì khi thiền , chúng ta nghĩ đến nó mà thôi .

Tôi biết một vài đệ tử hay đọc sách về cách nhịn ăn . Nhịn ăn cũng không sao nếu quý vị muốn . Nếu quý vị mập quá hoặc ăn nhiều quá cho nên làm biếng duy chuyển thì quý vị có thể nhịn ăn một nửa , hoặc kiểm soát khẩu vị của mình một chút , phải không ? Chỉ ăn chừng 80% hay 60% thôi hoặc là nhịn đói một vài ngày cũng không sao . Nhưng có một số người nhịn ăn rồi họ làm sao quý vị biết không ? Họ đi tìm sách dạy nấu ăn để học [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Có người nói với tôi như vậy đó . Đúng vậy , có một anh chàng kể cho tôi nghe chuyện này . Nhịn ăn rồi thay vì đọc sách tu hành , sách thiền , sách Yogananda hay gì đó anh ta lại mua sách dạy nấu ăn và đọc mỗi ngày . Không ăn được bằng miệng cho nên phải ăn bằng mắt . Như vậy thì đâu có ích lợi gì , quý vị hiểu không ? Có lẽ lúc ngồi thiền , anh chỉ nghĩ đến món ăn mà thôi [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Lúc đó anh ta không còn nhớ tới năm , sáu Hồng Danh hay cái gì khác nữa . Thôi được rồi , còn câu hỏi nào nữa không ?

Đồng tu : Thiền định có phải cũng giống như lúc mình chết không Sư Phụ ? Như những câu chuyện người (suýt) chết thấy những ánh sáng . Như vậy thiền định được (tốt) có phải cũng ở trong trình độ đó hay không ?

Sư Phụ : Đúng , nhưng cao hơn nhiều , cao hơn thế . Bởi vì trong lúc thiền , chúng ta vẫn cảm biết được những gì xung quanh ta mặc dù chúng ta đang ở trong một cảnh giới khác . Có khi chúng ta hoàn toàn rời khỏi thể xác , có khi không . Chúng ta bị hào quang thu hút cho nên không biết gì hết . Rồi thí dụ có người thấy "Sư Phụ" bên trong , họ tưởng là "Sư Phụ" bước vào nhà họ thật , hiểu không ? Thật sự không phải như vậy , họ lên một cảnh giới khác . Nhưng thể nghiệm của người chết không nhất thiết là thể nghiệm cao . Người chết có thể thấy ánh sáng , nghe thấy âm thanh nhưng không phải của cảnh giới cao . Khi thiền ta cũng thấy tương tự như vậy đó , nhưng chúng ta không thể nói nó luôn luôn giống nhau . Vì khi thiền , thể xác và linh hồn của chúng ta vẫn còn nói liền với nhau bằng một sợi dây vô hình và chỉ khi chết , sợi dây này mới đứt mà thôi , hiểu không ? Vâng , anh muốn hỏi ?

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:23 AM
Đồng tu : Sư Phụ cho phép con được hỏi một câu .

Sư Phụ : Được , anh cứ hỏi .

Đồng tu : Mấy lúc gần đây con cảm thấy rất chán nản .

Sư Phụ : Anh trông như vậy đó ! [Đồng tu cười].

Đồng tu : Vâng con có nhiều khó khăn trong việc thiền và trong mọi vấn đề . Con phải làm sao khi cơ thể con không chịu làm việc và làm cho con không thiền được . Dù mỗi ngày con thiền từ 6 tiếng đến 8 tiếng , nhưng con không có được kết quả như ngày xưa .

Sư Phụ : Tôi hiểu !

Đồng tu : Sau khi thọ Tâm Ấn , khi con còn ở Venice , thiền định đã làm cho con rất vui sướng và mãn nguyện .

Sư Phụ : Tôi biết ! Tôi biết !

Đồng tu : Nhưng gần đây con không còn đạt được nữa .

Sư Phụ : Hiểu . Như thế này , điều đó còn gọi là mùa đông của linh hồn [Sư Phụ cùng đồng tu cười].

Đồng tu : Nhưng nó kéo dài lâu quá .

Sư Phụ : Khi mọi vật đều đen tối , lạnh lẽo và khốn khổ , không có màu xanh , không có ánh sáng , không có mặt trời , không có cái gì hết thì thật là khủng khiếp [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Không một ai không phải trải qua mùa đông . Tôi nói cho anh nghe [Đồng tu cười]. Cứ kiên nhẫn và cầu nguyện . Chỉ có vậy thôi . Đúng vậy , hãy chăm sóc nơi mình ở , sự ăn uống , những sách chúng ta đọc và những người mà chúng ta giao dịch với . Có thể là chúng ta quá xen lấn vào những chuyện của người khác , hoặc quá mẫn cảm với tình trạng của họ và vô hình chúng ta tạo một nhịp cầu thông cảm với người đó . Vì thế chúng ta cũng chia sẻ một nửa khối bận tâm của họ . Đúng vậy , đôi khi nó là như vậy đó .

Chúng ta không thể sống mà không bị ảnh hưởng hay trở ngại bởi những người chung quanh ta . Do đó chúng ta mới phải tu hành và cần phải tu hành . Nếu không thì sau khi Tâm Ấn , mọi việc đều xong hết . Mọi người đều lên Niết Bàn hết [Đồng tu cười]. Chúng ta phải chia sẻ công đức của chúng ta với thế giới , vì thế mà chúng ta có trở ngại . Người ta làm đường cho chúng ta đi , nấu cơm cho chúng ta ăn , trồng cây cho chúng ta hưởng , họ cũng được chia sẻ công đức của chúng ta . Được truyền Tâm Ấn rồi không có nghĩa là thoát nợ và không phải trả nữa . Ở thế gian này , mọi người đều có trách nhiệm gánh vác món nợ đó . Do đó mà bất cứ người nào có liên hệ với chúng ta hoặc bất cứ vật gì mà ta xử dụng trong thế giới này đều không phải là miễn phí . Có khi chúng ta đổi chỗ ở và cảm thấy khác lạ và sự tu hành của chúng ta kém đi bởi chúng ta không quen với bối cảnh mới , hiểu không ? Từ từ chúng ta cũng sẽ quen đi . Cũng giống như khi ta mở một cửa tiệm mới , khách hành chưa quen , lại có nhiều sự cạnh tranh ; không giống như chỗ chúng ta cư ngụ , nơi mà mọi người đều biết chúng ta , hiểu không ? Và quý vị biết làm sao tiếp tục làm ăn , tương tự như vậy . Có khi nó khác biệt . Như khi tôi đi hoằng pháp , tôi cũng cảm thấy khác , cảm thấy hơi mệt , hoặc khi tôi ngồi thiền trên máy bay đông người cũng vậy . Tôi biết vậy nhưng không để ý đến nó . Tôi không kén chọn lắm . Ta thích nơi nào thì đi nới đó [Sư Phụ cười]. Tôi không nhất thiết phải đi những nơi cộng tu để nhìn thấy những thánh nhân như quý vị ... Vậy đó , cứ tiếp tục sống . Ồ ! Thật tội nghiệp cho anh ! Thôi được , tôi sẽ cố gắng giúp anh , được không ? Có ai hỏi gì nữa không ?

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:26 AM
Đồng tu : Có , con có một câu hỏi cá nhân .

Sư Phụ : Cứ nói .

Đồng tu : Nhưng mà ...

Sư Phụ : Cá nhân hả ? Người khác có thể nghe được không ? [Đồng tu cười].

Đồng tu : Dạ , chắc được .

Sư Phụ : Tốt .

Đồng tu : Con muốn xuất gia để trở thành ni cô có được không Sư Phụ ?

Sư Phụ : Để làm gì ? Tại sao lại muốn vậy ?

Đồng tu : Để con được tu hành nhiều hơn .

Sư Phụ : Nhưng cô có biết rằng tôi không có ni cô nữa hay không ? Không còn ai hết [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. (Chú thích : Sư Phụ muốn nói lái tiếng Anh chữ "nun" [ni cô] và chữ "none" [không có] phát âm gần như nhau). Quý vị cười cái gì vậy ? [Tiếp tục cười].

Các đồng tu : ... Thật tài .

Sư Phụ : Không có ai hết . Nhưng nếu cô muốn , cô cũng có thể ở lại đạo tràng hoặc một thiền đường nào đó mà cô thích thì cũng được . Tùy ý cô , cô có thể thử trong một thời gian , nếu không thích thì cô có thể ra lại .

Đồng tu : Dạ được .

Sư Phụ : Được chưa ? Đừng quá chấp vào ý tưởng ni cô (nói lái) [Sư Phụ cùng đồng tu cười].

Đồng tu : Con muốn xuất gia lắm . Nhưng bây giờ thì đỡ hơn lúc con mới đến nhiều lắm . Con thấy họ mặc như người thường nhưng tất cả đều rất thanh thoát .

Sư Phụ : Đó là quần áo của ni cô đó , mà "không phải của ni cô" [Sư Phụ nói lái][Sư Phụ cùng đồng tu cười] Tôi thấy như vậy tốt hơn vì nó làm mọi người không còn dính mắc vào những ý niệm về quần áo hoặc những định kiến nào khác . Đúng vậy , chúng ta đã giải thoát rồi , chúng ta có thể mặc quần áo , không mặc quần áo hay mặc bất cứ cái gì chúng ta muốn , đều được hết , hiểu không ? Rất nhiều người bị cái bề ngoài phỉnh gạt nên tôi mới dẹp những thứ đó [Sư Phụ cười]. Cô có còn muốn thành ni cô không ? Nó không còn hợp thời trang nữa [đồng tu cười], lỗi thời rồi .

Đồng tu : Con ... không phải vì quần áo .

Sư Phụ : Thôi được , cứ thử làm người của đạo tràng đi . Tôi cho cô biết đạo tràng cũng có chính trị của đạo tràng , không phải lúc nào cũng tốt đâu . Tùy theo sở thích của cô , cô có thể thử , nhưng cô cũng phải cảnh giác và phải hiểu mình muốn ở đâu và muốn cái gì . Nếu không cô sẽ bị sa vào chính trị của đạo tràng và trở thành đảng viên , đảng đối lập nhé ! [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Chúng ta rất dễ bị những người chung quanh lôi cuốn và trở thành một nhóm người nào đó với một tư tưởng cộng đồng . Nếu nhóm này tốt thì cô lên , còn nếu xấu thì cô cùng xuống theo với họ . Tùy cô lựa chọn , tôi không đề nghị gì hết và cũng không bác bỏ cái gì hết . Đó là cuộc đời của cô , hãy thận trọng và cảnh giác . Bất cứ ở đâu cũng phải cố gắng lựa chọn cho đúng , đừng để những người khác ảnh hưởng đến mình . Nếu cảm thấy cái gì sai , phải sửa đổi chính mình ngay , nghe chưa ? Hãy bảo vệ bầu không khí , nơi mình ở . Nếu muốn , cô có thể lựa bất cứ trung tâm nào . Hoặc cô viết ra giấy rồi nhắm mắt bốc thăm ... [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Cầu nguyện ... Suma Ching Hai ... Ồ Miaoli chứ ! [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Còn gì nữa không ? Bây giờ cô cảm thấy vui vẻ chưa ?

Đồng tu : Dạ vui .

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:27 AM
Sư Phu : Vì cô có tự do lựa chọn và không ai ép buộc gì hết , cô vẫn muốn làm ni cô à ?

Đồng tu : Tự do lựa chọn là điều khó nhất . [Sư Phụ cùng đồng tu cười]

Sư Phụ : Quý vị luôn luôn muốn đẩy trách nhiệm qua người khác . Nhất là đối với tôi , phải không ? Ta chạy [Sư Phụ cùng đồng tu cười], Ta không dính bẫy của quý vị đâu . Quý vị hay dùng cái kế đó rồi sau đó có chuyện gì xảy ra , quý vị đổ lỗi cho tôi . "Sư Phụ biểu con làm chuyện đó mà , thành ra bây giờ nó mới như thế này . Đáng lẽ Sư Phụ phải biết chứ !..." Và nếu chuyện gì tốt xảy ra thì quý vị nói "Chà , Sư Phụ thần thông quá , chuyện gì Ngài cũng biết hết !". [Đồng tu cười] Tôi không muốn mạo hiểm nữa , quý vị hiểu không ? Bây giờ quý vị phải tự quyết định lấy , nghe chưa ?

Đồng tu : Dạ nghe . Cám ơn Sư Phụ .

Sư Phụ : Những minh sư khác có thể sẽ bảo quý vị phải làm gì . [Sư Phụ cùng đồng tu cười] Nhưng tôi không bảo . Tại sao tôi lại quyết định cuộc đời của quý vị ? Có người còn đến hỏi tôi xem có nên lấy người này hay người nọ ? Tôi trả lời đó là chuyện của quý vị [Đồng tu cười]. Quý vị là người thương họ và cần họ , tôi làm sao biết được ? [Sư Phụ cười] Tại sao tôi lại phải bảo quý vị thương người này và bỏ người kia ? Làm sao tôi biết được ? Để làm gì ? Quý vị nói là tôi biết hết nghiệp chướng của mọi người , phải không ? Đúng vậy , vì tôi biết nghiệp chướng không thể tránh được thì ta can thiệp vào làm gì ? Nếu không thể tránh được thì tất nhiên nó sẽ xảy ra . Tôi nói này hay nói nọ cũng vô ích mà thôi . Nếu quý vị thật sự muốn một điều gì , không có không được , thì dù tôi có nói gì đi nữa quý vị cũng không nghe , có phải vậy không ?

Có người còn chơi kiểu sổ số nữa . Họ lấy một đồng tiền rồi nói để tôi quyết định một việc gì đó [Đồng tu cười]. Thí dụ họ nói nếu đồng tiền nằm ngửa là CÓ còn nằm sấp là KHÔNG . Và nếu đồng tiền nằm ngửa nghĩa là CÓ nhưng lại không đúng ý của họ thì họ lại thẩy lên nữa [Sư Phụ cười và đồng tu vỗ tay]. Có khi họ thẩy cả trăm lần như vậy , đến khi tôi đồng ý thì họ mới thôi [Đồng tu cười]. Như vậy thì có ích gì ? Tôi biết hết những trò này [Đồng tu cười]. Mọi người đều cười hết [Đồng tu cười]. Họ biết tôi nói đúng . Hiểu chưa ? Thương tôi là một chuyện , còn làm những gì quý vị muốn làm là chuyện khác , luôn luôn là như vậy .

Cho nên quý vị muốn làm gì thì làm . Làm gì mà mình thấy thật sự sung sướng thì làm . Đúng vậy , nếu quý vị thấy thích điều này hơn là điều kia thì cứ làm . Phải chấp nhận may rủi . Hãy nhận lãnh trách nhiệm về hành động và cuộc đời của mình và cầu nguyện Thượng Đế giúp đỡ , nhưng quý vị phải tự mình làm . Có phải như vậy không ? Như khi đói , quý vị phải ăn chứ không thể cầu Thượng Đế ăn thay cho mình được ? [Đồng tu cười]. Thế tại sao lại tạo thêm câc chuyện phiền toái làm gì ?

Thí dụ dù tôi phải chăm sóc cho nhiều người nhưng tôi cũng phải tự lo cho đời sống của tôi nữa . Như trong sắc tay của tôi bao giờ cũng có những thứ cần thiết cho sự sinh tồn trong một vài ngày , hiểu chưa ? Như là một bộ quần áo , cái kéo , cái búa [Sư Phụ cười]. Không phải , thật ra là một con dao nhỏ hay một vài thứ vật dụng , đại khái như để giữ người khỏi bị lạnh . Nhịn đói vài ngày thì không sao chứ bị lạnh thì không được , hiểu không ? Trong bao tôi còn có để một túi nhỏ ngủ nữa , rất nhỏ và rất mỏng có thể dùng làm lều , quý vị hiểu không ? Dùng nó để phủ lên mình , tối thiểu cũng giữ được hơi ấm để khỏi bị chết cóng . Nó rất nhẹ , chỉ nặng khoảng một hai lượng thôi . Đúng ! Những vật dụng đại khái như vậy đó . Bởi vì tôi không thể lúc nào cũng mang một túi ngủ lớn với mình dược , nhưng với những vật dụng nhẹ đó , tôi cũng có thể tạm sống một mình qua ngày được , nếu rủi cơn nóng của tôi nổi lên [Sư Phụ cười] khiến tôi phải bỏ đi . Bởi vì nếu quý vị ỷ lại người khác thì quý vị phải chờ họ , quý vị biết không ? Không bao giờ chúng ta kiếm được đủ người để hầu mình cả . Như tôi đã nói với quý vị , nếu họ mang nhiều gối thì họ sẽ không mang một chiếc mền nào cả . Họ mang cho tôi rất nhiều kem đánh răng nhưng lại không có bàn chải đánh răng [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Như vậy đó . Rất nhiều kem đánh răng , không biết để làm gì ? Có lẽ cái gì họ cũng bỏ trong bao mà không kiểm soát xem có cần thiết hay trong bao đã có rồi hay không . Họ làm như máy vậy đó , làm sao quý vị tin ở người khác ? Quý vị phải tin ở mình . Hãy học cách tin vào trí huệ của mình .

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:30 AM
Hãy mạo hiểm và xem những lỗi lầm đó là những bài học . Đó là cách quý vị trưởng thành . Đừng trông chờ tôi quyết định thay cho mình . Thật là vô lý . Điều đó không phải là giao cho tôi , hiểu chưa ? Đó là sự ỷ lại , là cái nợ chứ không phải là sự thăng hoa . Quý vị phải tự quyết định rồi cầu "Sư Phụ" giúp đỡ , hiểu chưa ? Hoặc hãy cầu "Sư Phụ" cho mình có một lựa chọn đúng , và nếu lựa sai thì có thể mình đã hiểu sai lời chỉ dạy của "Sư Phụ", rồi chúng ta làm lại một lần nữa [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Dễ mà , phải không ? Hãy vui vẻ làm việc và đừng buồn khi chúng ta lầm lẫn . Hãy vui lên mà học vì quý vị không mất gì cả . Đời sống rất nguy hiểm vì bao giờ nó cũng kết thúc bằng sự chết , và không có gì nguy hiểm hơn cuộc sống . Như vậy quý vị còn sợ cái gì nữa ? Chúng ta sống một đời sống nguy hiểm phải không ? [Sư Phụ cười]. Và bao giờ cũng chấm dứt bằng cái chết . Cuối cùng chúng ta cũng phải chết [Sư Phụ cười]. Hãy vui lên , cười lên , quý vị kgoong phải khốn khổ như vậy .

Nếu quý vị không thiền được [Đồng tu cười]. Nếu quý vị không có thể nghiệm thì không có thể nghiệm . Không có , có sao đâu ? Quý vị cũng chẳng làm gì được hết ? Tự tử à ? Quý vị đã làm hết sức mình rồi thì nên thỏa mãn với sự cố gắng đó , đó là kết quả . Dù cho đêm đông giá lạnh , quý vị vẫn ngồi thiền , đó đã là kết quả tốt nhất rồi , quý vị hiểu chưa ? Sức mạnh tinh thần mới là phần thưởng lớn nhất . Nếu mọi việc đều trôi chảy và êm đẹp thì làm sao đo lường được nghị lực của mình , hiểu chưa ? Hãy vui khi quý vị không có gì hết mà quý vị vẫn tiếp tục , đó mới là đáng phục , hiểu chưa ? Đó mới là tình thương chân thật nhất . Nếu quý vị thương một người nào đó và người đó cũng thương và chiều chuộng quý vị thì có cái gì đáng nói đâu . Tình thương chân thật là khi nào biết tha thứ và luôn luôn yêu thương tha thứ dù cho người đó làm bất cứ chuyện gì . Đó mới là tình thương thật sự , vô điều kiện , hiểu không ? Cho nên hãy vui lên với những gì mình có .

Quý vị phải nhìn vào mặt khẳng định hơn là lúc nào cũng để ý đến thể nghiệm . Điều đó sai . Thể nghiệm là ở trong sự không có thể nghiệm . Đó mới là thể nghiệm tốt nhất . Vì quý vị vẫn kiên tâm tu hành dù không có thể nghiệm . Như vậy mới là cương quyết , mới đáng nể , phải không ? Ngồi thiền sáu tiếng , tám tiếng mà không có gì hết [Đồng tu cười]. Như vậy mới là khó . Tôi không làm được [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Tôi chịu . Ngồi một phút mà không có gì hết là ta đứng lên đi ăn cháo [Đồng tu cười]. Ta nói "thôi được , khỏi ngồi" vì ta không quen làm việc mệt như vậy [Sư Phụ cười]. Tôi đi ăn cháo rồi đi bộ hoặc làm cái gì khác rồi lúc sau mới ngồi thiền trở lại . Nếu không được , ta lại đi làm việc khác . Nếu thiền không được cũng không sao , ta đã làm hết sức rồi . Và nếu vẫn cũng không được nữa thì tôi sẽ trách Thượng Đế ; vậy đó , vì Ngài tạo ra tất cả . Không phải vậy sao ? Thượng Đế cũng tạo ra ma quỷ . Vì vậy , nếu ma quỷ làm điều gì không tốt với quý vị thì quý vị nên trách ông chủ của chúng , vì ông chủ là người ra lệnh , hiểu chưa ? Như trong một công ty , ông chủ là người chịu trách nhiệm về mọi việc . Ông ta là người ra lệnh cho quản lý , vậy mà nhiều khi nhân viên không ưa người quản lý [Sư Phụ cười] nhưng lại thích ông chủ vì nghĩ rằng ông chủ không bao giờ nói gì cả . "Ồ , người quản lý này mắng chúng tôi hoài , bắt chúng tôi làm việc nhiều". Còn ông chủ thì ngược lại chỉ đi vòng vòng và hỏi : "Quý vị khoẻ không ?" [Đồng tu cười và vỗ tay]. Có phải như vậy không ? [Đồng tu : Dạ phải].

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:31 AM
Sư Phụ : Đúng vậy , hãy trách Thượng Đế về mọi việc [Sư Phụ cùng đồng tu cười] thì quý vị sẽ không còn nghiệp chướng nữa . Cho nên thỉnh thoảng quý vị nghe tôi trách Thượng Đế chứ tôi không bao giờ trách người . Điều này không sao hết . Quý vị đã cảm thấy dễ chịu chưa ? Còn câu hỏi nào nữa không ?

Đồng tu : Sau khi nghe xong câu hỏi của cô tên là ... lúc nãy đó ...

Sư Phụ : Cô Anna , người Tiệp Khắc . Cô ấy là người Ba Lan .

Đồng tu : Con cũng có cùng kinh nghiệm như vậy và muốn chia sẻ với quý vị ở đây không biết có giúp ích gì được không ? Có nhiều lúc con cảm thấy rất chán nản và không làm gì được hết , giống hệt tình trạng đó . Thế rồi con quyết định cứ ngồi đó và khóc khoảng hai tiếng đồng hồ .

Sư Phụ : Ờ , thế cũng được .

Đồng tu : Khóc một hồi con cảm thấy dễ chịu hơn nên ngày hôm sau con làm nữa [Đồng tu cười]

Sư Phụ : Lại khóc nữa ? Làm quá mức không tốt . Vincent đừng làm quá mức như vậy .

Đồng tu : Vâng , con khóc cho đã , khoảng hai tiếng đồng hồ .

Sư Phụ : Rồi anh càng thấy khoẻ hơn nữa .

Đồng tu : Sau đó con thấy dễ chịu hẳn ra . Rồi tối hôm đó , trong giấc ngủ , Sư Phụ đã đến và an ủi con . Rồi sau đó con hoàn toàn bình phục như xưa . Mỗi khi con có trở ngại thì con lại ngồi thiền cho đến khi đầu óc con thông suốt mới thôi .

Sư Phụ : Đúng ! Hoặc cứ làm và chấp nhận mọi sự may rủi . Rồi cầu với Sư Phụ rằng : "Con lựa đại một cái mà không biết có đúng hay không , xin Sư Phụ hướng dẫn con ." Hiểu không ? Cứ chọn điều nào mà mình cảm thấy tốt nhất , vậy thôi . Ngoài ra không còn cách gì khác nữa phải không ? Dĩ nhiên thiền là phương pháp tốt nhất , nhưng quý vị có quá nhiều vấn đề và cũng không thể ngồi thiền hai mươi bốn tiếng được , phải không ? Mỗi vấn đề cần bốn tiếng để giải quyết rồi sau đó lại có những vấn đề mới khác nữa , do đó quý vị không còn làm việc được việc gì khác , ngoài việc ngồi thiền cả ngày . Cái đó tốt lắm Vincent , tốt lắm .

Trong quyển "Giòng lệ âm thầm", tôi có viết về những chuyện này vì tôi cũng từng trải qua những giai đoạn đó . Có khi tôi dậm chân , quý vị nhớ không ? Tôi nói : "Được ! Nếu Ngài không muốn đến thì đừng đến nữa . Ngài muốn đi đâu thì đi , con chán quá rồi ." Nhưng rồi sau đó Ngài đến , hiểu chưa ? Cũng như khi vợ chồng gây gỗ với nhau , rồi không ai nói chuyện với ai hết . Có khi mình biết mình đúng và người kia cũng biết vậy , nhưng lại không đến , và mình làm lơ thì cuối cùng người kia cũng trở lại , phải không ? "Sư Phụ" bao giờ cũng từ bi và rộng lượng , nhưng lúc đó chúng ta không thể nhìn thấy , không thể cảm nhận được vì quý vị có nhiều chướng ngại , hiểu không ? Chỉ vậy thôi . Do đó chúng ta phải đi qua chướng ngại đó . Thí dụ như chúng ta thiền ở bờ sông này , nếu không có những tảng đá lớn này thì chúng ta có thể đi thẳng đến đích rất nhanh , nhưng vì bị chắn cho nên chúng ta phải đi vòng , mất nhiều thì giờ hơn . Nhìn thì tưởng chúng ta không tiến tới nhưng thực sự không phải như vậy , hiểu không ? Đúng vậy , chúng ta phải đi vòng qua thôi . Đêm đông tuy dài nhưng không phải là vô tận .

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:32 AM
Đồng tu : Con cũng có cùng một ý nghĩ như cô Anna , con muốn ở lại đạo tràng để làm việc trong một thời gian .

Sư Phụ : Nếu quý vị thực sự không còn vướng mắc gì hết , và không gây rắc rối cho mình khi ở đó , hiểu không ? Muốn ở lại đạo tràng cũng không sao nhưng trách nhiệm phải được thanh toán hết , hiểu không ? Đừng để cho vợ , chồng , cha mẹ hay anh chị em gì đến làm xáo trộn đạo tràng . Chỉ có vậy thôi . Vì nơi đó là chốn nghỉ ngơi và thiền định . Nếu quý vị đem những vấn đề trần tục vào đó , cho những người ở đó thì là một điều không đúng , hiểu chưa ? Ngoài ra ai muốn đến tu hành đều được đón nhận . Đừng để những người ngoài nghĩ rằng , những người tu hành ở đạo tràng là những người chạy trốn trách nhiệm và như vậy mang tiếng cho đoàn thể và thiền đường của chúng ta . Hôm qua có một đồng tu Ấn Độ , cô ta rất có nghị lực và kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về cô ta . Cô ta có kể về một đoàn thể Quán Âm khác ở Ấn Độ , không phải là đoàn thể của chúng ta . Đoàn thể đó rất mạnh , có thể là mạnh nhất ở Ấn Độ và cả thế giới nữa , tôi đoán như vậy . Đoàn thể này đã có từ nhiều đời rồi , tôi không muốn nói tên nhưng có thể quý vị có nghe . Mặc dù vậy , cô ta nói "Mọi người đều sợ họ vì họ gây tiếng xấu , họ đây là đệ tử , chứ không phải là Sư Phụ của họ ." Tôi hỏi tại sao , cô ta trả lời : "Bởi vì họ gạt người . Bởi vì họ nghĩ , sau khi được truyền Tâm Ấn , họ được giải thoát và lên thiên đàng , cho nên họ làm bất cứ điều gì họ muốn . Họ không giữ giới , họ ăn thịt , uống rượu , lường gạt người khác , khiến ai cũng sợ họ ." Tôi muốn nói là nhiều người sợ họ chứ không phải mọi người . Tôi không sợ họ vì tôi không liên quan gì đến họ . Đây là lần đầu tiên tôi được biết chuyện này , hiểu không ?

Dẫu sao thì quý vị cũng phải cố gắng làm tròn bổn phận gia đình và xã hội của mình để cho đoàn thể chúng ta được tiếp tục phát triển , hiểu không ? Làm không những vì mình mà còn vì những người khác nữa . Chỉ có vậy thôi , tôi không đòi hỏi gì khác hơn . Đạo tràng lúc nào cũng mở rộng cửa để đón quý vị . Nhưng tối thiểu quý vị cũng phải hội đủ những điều kiện bên ngoài như là trách nhiệm phải chu toàn hết . Còn những điều kiện bên trong thì tôi không thể hỏi và cũng không thể giúp quý vị được , bởi vì nếu quý vị hoàn toàn sạch sẽ thì quý vị cũng không cần tôi và cũng chẳng cần đạo tràng , chắc chắn là như vậy . Nhưng tối thiểu ở bên ngoài nhìn vào không ai có thể trách cứ chúng ta được , chỉ vậy thôi . Quý vị có hiểu không ? [Đồng tu : Dạ hiểu .]

Sư Phụ : Cám ơn quý vị , quý vị rất thông minh . Có ai hỏi gì nữa không ? [Vỗ tay .] Anh còn muốn hỏi gì nữa không , Vincent ?

Đồng tu : Con còn một câu hỏi nữa .

Sư Phụ : Cứ hỏi .

Đồng tu : Câu hỏi này hoàn toàn có tính chất lý thuyết nhưng cả mười năm nay con chưa tìm ra câu giải đáp .

Sư Phụ : Không sao , cứ hỏi .

Đồng tu : Con hiểu rằng thật sự không có cái "TA" và những cảm xúc và ý tưởng cũng không phải là chúng ta , ... Nhưng con muốn biết cái gì đã làm chúng ta luân hồi từ kiếp này sang kiếp khác ? Nghiệp chướng và công đức từ đâu ra và nó kết tụ ra sao ? Có phải tất cả là từ đầu óc mà ra ?

Sư Phụ : Đúng ! Từ đầu óc mà ra .

Đồng tu : Cám ơn Sư Phụ .

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:34 AM
Sư Phụ : Đúng vậy , từ đầu óc mà ra , và linh hồn chúng ta lại lệ thuộc vào đầu óc , hiểu không ? Thí dụ như chiếc xe hơi bị đứt thắng , nếu người tài xé không nhảy ra khỏi chiếc xe thì anh ta có thể bị chết theo xe . Ngược lại nếu người tài xế không tiếc xe và nhảy ra ngoài xe kịp thời thì có thể không thiệt mạng , phải không ? Nhiều người tiếc xe hơn là sinh mạng của họ [Đồng tu cười]. Đúng vậy ! Đó là trở ngại đối với đa số chúng ta . Chúng ta quý người thâu thập rác rưới hơn là linh hồn hay chân ngã của chúng ta . Chúng ta lúc nào cũng tiếp xúc với thế giới bên ngoài với nhiều thành kiến vô nghĩa , mà không để ý đến cái Phật Tánh hay Chân Ngã của mình . Vì thế chúng ta mới có trở ngại . Quý vị đã thật thông suốt chưa ? Còn ai hỏi gì nữa không ?

Đồng tu : Vâng , có lẽ con hiểu rõ .

Sư Phụ : Thôi được , để tôi giảng thêm . Trong đời sống của chúng ta , quý vị có biết cái thực thể gì sống trong chúng ta không ? Đó là sự nhận thức , hiểu không ? Cái chân ngã sống là nhờ khả năng nhận biết của những thuộc hạ của nó như tay , chân , mắt , mũi , miệng , bộ óc , hiểu không ? Chỉ có vậy thôi . Và nếu cái TA hay sự nhận thức này lúc nào cũng bị vướng vào những ý nghĩ và cảm xúc này thì nó sẽ không khi nào thoát khỏi những hệ lụy tình cảm , hay suy tưởng tiêm nhiễm từ những tập quán xã hội hay những thói quen . Dĩ nhiên vì vậy sự nhận thức này hay cái TA phải trở lại luân hồi . Nếu cái TA này ngộ được rằng TA , sự nhận thức , chỉ chứng kiến những cảm xúc , ý tưởng hay tập tục nhưng TA không phải là cảm xúc hay tư tưởng đó , thì nó sẽ không bị những ý niệm này trói cột , cho nên nó vĩnh viễn được giải thoát ... Lúc lâm chung , nó (TA) biết chắc rằng nó chính không phải là môi trường đã sống , là những thói buộc hay những ý niệm hoặc cảm xúc thì nó được giải thoát . Nó phải trở về với cái nhất thể , hiểu chưa ? Trở về với toàn thể dòng sông để sống , chứ không thể vướng mắc vào một góc cạnh của cái gọi là suy tưởng , cảm xúc , yêu , ghét , hiểu chưa ? Cho nên chúng ta phải làm cho sự nhận thức của chúng ta thức tỉnh trở lại , và luôn luôn phải kiểm soát và nhắc nhở nó . Ngươi không phải là cái cảm giác này , không là ý tưởng này , không là cái này , không là cái nọ , hiểu không ? Không có cái gì là ta cả , hiểu rồi chứ ?

Đồng tu : Kể cả sự đau đớn ?

Sư Phụ : Đúng ! Kể cả đau đớn , bởi vì thân thể cảm thấy đau đớn , bởi vì dây thần kinh cảm nhận sự đau đớn vì nó là cơ quan tri giác . Và sự nhận thức này thụ hưởng cái cảm giác đó , và những gì từ bên ngoài mang lại . Nếu không thì làm sao chúng ta biết được ? Đây là sự nhận thức . Hiểu chưa ? Nó cảm nhận được sự đau đớn qua thể xác nhưng nhận thức tự nó không đau đớn . Nếu chúng ta ăn trái táo ngọt , đó là trái táo ngọt chứ không phải lưỡi chúng ta ngọt [Đồng tu cười]. Tại sao quý vị cười ?

Các đồng tu : Tại vì Sư Phụ nói "chúng ta ngọt" , nghe thấy vui .

Sư Phụ : Đúng vậy , cái ngọt đó không phải là ta , hiểu chưa ? Ngọt là quả táo ngọt , chúng ta chỉ là người thưởng thức cái ngọt đó thôi . Cũng như vậy , chúng ta , sự nhận thức , biết thụ hưởng sự vui thú , nhận biết sự đau đớn và chối bỏ những điều không vừa ý . Nhưng những ấn tượng và cảm nhận không quan trọng , chúng ta có thể chấp nhận hay chối bỏ nó . Những kinh nghiệm của ta có thể tốt hay xấu nhưng chúng ta không phải là cái tốt hay cái xấu đó . Đây chỉ là những cảnh ngộ mà thôi , tại sao chúng ta lại tự buộc mình vào hoặc gắn bó với nó đời đời kiếp kiếp ? Bởi vì chúng ta chưa thỏa mãn , chúng ta phải biết rằng những cái này rất phù phiếm , nay đến may đi . Như vậy đó , có vui thì hưởng , có buồn thì chịu , nếu phải chết thì chết , nếu những thứ đó không có thì không có . Còn không chúng ta sẽ phải chịu luân hồi nếu sự nhận biết cứ mãi đuổi theo sự khoái lạc . Sự nhận thức này bao giờ cũng giữ lại ấn tượng còn lại của kiếp trước nên nó trở lại để tiếp tục hưởng thụ hoặc chịu khổ vì nó chưa dứt bỏ được những cảm giác ngọt hay đắng này , hiểu chưa ? Cứ đuổi theo tìm kiếm hoài .

Thôi được , tôi giảng thêm mợt lần nữa . Thí dụ một người nào đó cho ta một quả táo . Sau khi ăn ngon quá , anh ta còn thèm mà không còn táo nữa nên anh ta chạy ngược xuôi để kiếm táo . Rồi mỗi ngày anh ta chỉ nghĩ đến táo mà không làm được chuyện gì khác . Anh ta quên mất mình là ai , hiểu không ? Cái ngọt của táo đã làm cho anh ta mê muội .

Cũng thế , trong đời sống của chúng ta , vì sự nhận thức lúc nào cũng tìm cách đuổi theo khoái lạc và xa lánh phiền muộn cho nên chúng ta bị vướng vào đó và sự nhận thức không thể giải thoát được từ những cảm giác này , cho nên chúng ta mới bị dính và không được giải thoát . Nếu chúng ta lúc nào cũng biết được rằng , nhất là lúc lâm chung , chúng ta không phải là những cảm giác đó , không lưu ý những cảm giác đó và không hệ lụy gì với chúng nó nữa thì chúng ta sẽ hoàn toàn giải thoát . Thật sự chúng ta luôn luôn giải thoát , không lúc nào là không giải thoát hết , hiểu chưa ? [Vỗ tay].

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:36 AM
Bây giờ quý vị đã hiểu rồi , thì quý vị muốn khóc , muốn cười lúc nào cũng được . Nhưng phải hiểu rằng chúng ta không phải là cái cười , cái khóc đó , nhưng vì mang thân thể con người cho nên ta mới có những kinh nghiệm đó . Nếu không thì quý vị không tồn tại , và thế giới này cũng không tồn tại , hiểu không ? Được rồi , có người nói thế giới này đầy những đau khổ cho nên đáng lẽ không nên có nó . Nhưng tại sao lại không nên có thế giới này ? Nếu không có nó thì buồn chết vì chúng ta sẽ không có gì để làm , chỉ tối ngày hưởng thụ . Ồ ! Tôi là cái này , tôi là cái nọ ... Tôi là Thượng Đế . Đúng vậy , tôi là Đấng Tối Cao , tôi biết như vậy , tôi không bao giờ biết khổ là gì , tôi luôn luôn sung sướng . Nhưng để làm gì ? Hiểu không ? [Đồng tu cười]. Quý vị đừng nghĩ đến thiên đàng nhiều quá . Nếu chúng ta lúc nào cũng vui sướng thì ai cần đến thiên đàng nữa ? [Sư Phụ cười] Hiểu chưa ? Vin cen , có phải anh cũng muốn như vậy không ? Có ai hỏi nữa không ?

Đồng tu : Sư Phụ đã trả lời xong cả .

Sư Phụ : Xong rồi phải không ? Được rồi , người Đại Hàn . Thôi được . Nếu quý vị vẫn còn thích thiên đàng thì cứ tiếp tục cho đến khi nào không còn muốn nữa thì quý vị sẽ thực sự giải thoát [Sư Phụ cười]. Tôi muốn quý vị tìm về thiên đàng vì tôi muốn cho quý vị biết là quý vị không cần thiên đàng , hiểu không ? Nhưng nếu quý vị còn muốn thì cứ làm . Quý vị còn muốn cái thứ giả này nữa không ? Cái làm bằng nhựa đó ? Nếu muốn thì cứ việc . Cứ dùng nó cho đến khi nào miệng quý vị khô thì không có sữa thì hãy liệng nó đi . Lúc đó quý vị sẽ ngộ rằng thật sự mình chẳng bao giờ cần nó đến như vậy . Bởi vì lúc nào quý vị cũng đã giải thoát rồi , quý vị không cần nó .

Đồng tu : Con nghe nói trước khi thiền nên làm cho thân thể thoải mái . Xin Sư Phụ chỉ cho biết phải làm cách nào ?

Sư Phụ : Quý vị không biết à ? [Đồng tu cười]. Trước khi đi ngủ , quý vị làm sao cho thân thể thoải mái thì trước khi thiền cũng làm y như vậy . Khi ngủ quý vị làm sao ? Phải ôm gối , ôm máy vi âm , ôm quần hay bất cứ cái gì . Thì cũng giống như đi ngủ vậy thôi , bỏ tất cả xuống , bây giờ mình nghỉ , có hiểu không ? Cứ nói với đàu óc quý vị sửa soạn đi nghỉ , không muốn nghĩ đến cái khác , không lo đén việc làm ăn , điện thoại hoặc việc gì nữa , và mọi sự phải chờ đến sau khi thiền xong mới giải quyết , và sau đó đầu óc và xác thân quý vị nghỉ ngơi . Cũng giống như quý vị đi ngủ vậy . Rồi quý vị ngồi đó nhưng không được ngủ . Nhưng nếu buồn ngủ quá thì cứ ngủ [Sư Phụ và đồng tu cười]. Chuyện đó nếu có xảy ra , để cho nó xảy ra . Có thể tập thể dục một chút nếu bình thường ít hoạt động . Cái này cũng tùy trường hợp , thí dụ như ở đây , chúng ta không cần tập thể dục . Buổi sáng ở đây họ có bắt quý vị tập thể dục không ?

Đồng tu : Dạ không

Sư Phụ : Không à ! Vậy họ thông minh [Đồng tu cười]. Nơi đây chúng ta đã tập thể dục đầy đủ rồi , phải tùy theo hoàn cảnh . Nếu ngồi thấy không yên thì hít vài hơi thật dài , hiểu không ? Làm những động tác mà mình thích , vặn vẹo thân thể , rồi làm những cử động tay như thế này hoặc chân như thế này , giống như thể dục vậy đó . Chỉ vậy thôi . Rồi sau đó hãy ngồi . Hoặc có thể rửa mặt hay đi bộ cho tỉnh . Thiền cũng giống như đi ngủ , nhưng không phải ngủ vì phải chú ý vào mắt trí huệ .

Đồng tu : Đúng , đúng .



[Một nữ đồng tu hỏi Sư Phụ về đứa con của chị ...]

Sư Phụ : Đứa bé này chỉ muốn đến thăm tôi thôi phải không ?

Đồng tu : Dạ con cũng không rõ . Lần đầu tiên nó nhìn thấy hình Sư Phụ , cả ngày nó cứ ôm và hôn cái hình cả chục lần . Sau đó , nó có được nhìn thấy Sư Phụ ở ngoài một lần , lúc về nhà nó nói là nó muốn trở về nhà . Con hỏi nó "nhà con ở đâu ?" , nó nói "nhà nó là nhà Sư Phụ ở".

Sư Phụ : Nhà tôi là nhà của nó ?

Đồng tu : Vâng nhà nó cũng là nhà của Sư Phụ . Rồi sau đó nó còn sửa soạn để dự Thiền Thất kỳ này nhưng con không muốn cho nó biết . Hôm trước khi đi , con nhận được vé máy bay , nó cầm lấy vé máy bay và nói : "Ồ ! Vé máy bay để mẹ đi gặp Sư Phụ , tốt quá . Mẹ cứ đi đi , mẹ đừng lo , con ở nhà và ngoan ngoãn . Nhưng mẹ phải hỏi Sư Phụ chừng nào con được về nhà ?" [Sư Phụ cười]. Nó muốn lại thăm Sư Phụ . Đó là câu hỏi mà nó muốn được trả lời . Rồi nó nói "Mẹ không trả lời được , chỉ Sư Phụ mới trả lời được mà thôi . Con ở nhà chờ và sẽ ngoan ngoãn". Con cám ơn Sư Phụ [Đồng tu vỗ tay].

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:38 AM
Sư Phụ : Cô trả lời sao nếu cô là tôi ?

Đồng tu : Con không phải là Sư Phụ [đồng tu cười], nên con không trả lời được [Đồng tu cười].

Sư Phụ : Nếu quý vị là tôi , quý vị không muốn gặp hết đứa bé này đến đứa bé khác . Đứa bé trai ở Hương Cảng muốn gặp tôi , đứa bé gái ở Thái Lan cũng muốn gặp , đứa bé trai ở Gia Nã Đại muốn xuất gia , rồi một đứa bé khác nữa cũng muốn gặp tôi . Tôi phải làm sao đây ? Quý nên bảo những đứa trẻ đó ở nhà mà gặp "Sư Phụ" bên trong .

Đồng tu : Con có nói với nó "Con còn nhỏ , con phải ở nhà". Rồi nó nói với con "Không ! Con không có nhỏ , con vẫn vậy mà ! Con lớn hơn mẹ nữa". Nó nói như vậy đó Sư Phụ . Con nói "Không ! Con còn con nít". Nó trả lời "Con không phải là con nít". Nó nói con là con nít chứ không phải nó .

Sư Phụ : Thôi được ! Cứ bảo nó ngoan ngoãn rồi đợi khi thời gian đến .

Đồng tu : Vâng ạ .

Sư Phụ : Tôi không biết bao giờ [Đồng tu cười]. Cứ để Thượng Đế an bài , nó sẽ đến , hiểu không ?

Đồng tu : Vâng , con cám ơn Sư Phụ nhiều lắm !

Sư Phụ : Cứ bảo nó khi nào Thượng Đế an bài nó sẽ đến gặp tôi .

Đồng tu : Vâng .

Sư Phụ : Tôi và nó đều phải đợi . Đúng vậy , những đứa nhỏ không biết tại sao chúng thích tôi quá vậy . Rất nhiều người nói với tôi : "Con trai của con không hiểu tại sao lúc nào nó cũng nhớ Sư Phụ". Nó nói "Con nhớ Sư Phụ quá !", "Sư Phụ là mẹ". Tôi đâu có phải là mẹ chúng đâu , chúng vẫn thích gặp tôi , tôi không biết phải làm sao ? Trên thế giới này có bao nhiều những đứa bé trai , gái thích tôi . Người tình của tôi còn trẻ quá [Sư Phụ và đồng tu cười]. Đúng vậy , như ở Hương Cảng , Thái Lan và những nơi khác dù chúng không biết gì về giáo lý của tôi . Quý vị có biết không ?

Đồng tu : Chúng có già hơn cha mẹ chúng không Sư Phụ ?

Sư Phụ : Không ! [Sư Phụ và đồng tu cười]. Tôi không biết chúng già hơn hay trẻ hơn mà chỉ biết chúng thương tôi vô cùng . Chúng làm những người lớn ngạc nhiên vì người lớn không thương tôi bằng chúng [Sư Phụ cười]. Có khi người lớn không nhớ thương và không tin tôi lắm . Nhưng những đứa trẻ thì khác , chúng không biết gì về lý thuyết , học thuyết thần học gì cả , quý vị hiểu không ? Chúng chỉ thương tôi thôi , rất giản dị , đơn thuần và vô điều kiện , dù chúng biết tôi nhiều khi thấy rất dữ , la mắng nhiều người . Chúng biết rất nhiều về tôi nhưng vẫn thương tôi . Thật là tuyệt diệu .

Đồng tu : Vâng .

Sư Phụ : Nhưng tôi làm sao đây ? Chẳng lẽ tôi đi vòng quanh thế giới để thăm những đứa bé thương mến tôi đó , rồi tôi đâu có thời giờ với quý vị là những bậc phụ huynh nữa [Đồng tu cười]. Bởi vậy mới kẹt . Tony muốn hỏi gì ?

Đồng tu : Sư Phụ vừa mới trả lời câu hỏi của con xong .

Sư Phụ : Thật sao ?

Đồng tu : Dạ thật , gián tiếp .

Sư Phụ : Vậy sao ?

Đồng tu : Như là Sư Phụ đọc được những ý nghĩ của con [Sư Phụ cùng đồng tu cười].

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:44 AM
Sư Phụ : Có thể tôi nhanh hơn anh .

Đồng tu : Đúng vậy .

Sư Phụ : Như hôm qua có người đàn bà Ấn Độ nói "Sư Phụ lẹ quá ." Tôi hỏi tại sao , bà ta trả lời : "Con định may một bộ quần áo Ấn Độ cho Sư Phụ thì đã thấy Sư Phụ mặc rồi ," [Đồng tu cười], "Rồi con nghĩ có lẽ Sư Phụ thích ăn bánh Chapati . Con định làm thì đã thấy hình như Sư Phụ làm bánh Chapati và đang phân phát cho mọi người đăng trên tập san của Hội rồi ." Bà ta nói : "Sư Phụ lẹ quá , con theo không kịp ."

Đồng tu : Vâng , chúng ta mọi người đang ở đây . Con đang cầm máy vi âm , Sư Phụ cũng đang cầm máy vi âm . Chúng ta nhìn nhau mà đối thoại . Chúng ta phải làm vẻ tự nhiên . Tất cả mọi người đáng lẽ phải tự nhiên , nhưng con ...

Sư Phụ : Cái gì vậy Tony ? [Đồng tu cười .] Anh định nói gì vậy ?

Đồng tu : Thật sự con không biết là cái gì nữa .

Sư Phụ : Thì sao ? Bây giờ anh không tự nhiên nữa à ? [Đồng tu cười .]

Đồng tu : Đó là con muốn hỏi . Con có tự nhiên không Sư Phụ ?

Sư Phụ : Anh muốn hỏi gì ? [Đồng tu cười .]

Đồng tu : Sư Phụ nghĩ nhanh hơn con . Con có cảm tưởng là Sư Phụ đang cố gắng hành động một cách tự nhiên , như người bình thường chứ không phải là một Minh Sư trong lúc này .

Sư Phụ : Tôi không biết . Tôi thật sự cũng không biết tôi muốn quý vị làm gì nữa . Còn tùy theo người và hoàn cảnh . Nếu một người luôn luôn nghĩ Minh Sư phải như thế này hay thế nọ thì tôi sẽ nói là không phải vậy , đừng cố chấp , hiểu không ? Hãy coi tôi như một người bạn , là một người bình thường như quý vị vậy , hiểu không ? Nếu một người lại coi tôi tầm thường như người phàm phu thì tôi sẽ nhắc nhở họ : "Đừng quên , tôi vẫn là Sư Phụ đó ." [Sư Phụ cùng đồng tu cười .] Vì vậy ...

Đồng tu : Vì vậy chúng ta không thể bàn luận về bóng rổ hay túc cầu .

Sư Phụ : Được , nhưng tôi không thích túc cầu . Nhưng nếu quý vị muốn và có thì giờ thì chúng ta có thể bàn luận . Quý vị biết tôi không biết gì về túc cầu hết , nhưng tôi có thể nói về túc cầu . [Đồng tu cười .] Đúng vậy , quý vị biết không ? Nếu chỉ có một mình tôi với một vài người nữa , tôi có thể nói về bất cứ đề tài gì mà họ thích . Quý vị biết tôi đánh cờ và chơi dương cầm như quý vị vậy . Tôi cũng có thể bàn về đánh cờ hoặc những môn giải trí khác , tôi còn biết hội họa nữa . Về phương diện đó , tôi đâu có khác gì quý vị , phải không ? Hội họa cũng giống như chơi đá banh , chỉ là một môn giải trí thôi . Nếu quý vị muốn nói về túc cầu thì cứ nói , chỉ sợ những người khác không thích thôi . Cũng phải tùy theo hoàn cảnh , hiểu chưa ? Quý vị còn muốn nói gì nữa không ?

Đồng tu : Sư Phụ là Thầy , chúng con là đệ tử . Nhưng ở ngoài đời , chúng con cũng có thể là Tbầy . Chẳng hạn như nếu chúng con giảng pháp cho những người khác .

Sư Phụ : Đúng !

Đồng tu : Nếu họ thương hay kính trọng chúng con hay cái gì đó thì điều đó nhiều khi khiến chúng con khó giữ được sự khiêm tốn .

Sư Phụ : Tôi hiểu .

Đồng tu : Sư Phụ có cách nào để giữ cho mình khiêm tốn , khiến họ nghĩ mình không có lòng cao ngạo không ?

Sư Phụ : Đối với ai ?

Đồng tu : Đối với bất cứ ai . Thí dụ như có người ngưỡng mộ con vì con tu pháp này , và họ nhận thấy con được gì đó .

Sư Phụ : Tôi hiểu .

Đồng tu : Và họ tỏ vẻ kính phục con . Nhưng con muốn họ kính phục chính họ chứ không phải con .

Sư Phụ : Đúng !

Đồng tu : Con cảm thấy rất khó giảng cho họ nghe điều đó mà tâm mình không thấy cao mạn vì mình như đang dạy dỗ họ . Con không muốn dạy họ mà chỉ muốn họ tự dạy họ qua thể nghiệm của chính họ .

Sư Phụ : Đúng . Thì giới thiệu Pháp này với họ .

Đồng tu : Con nghe không rõ .

Sư Phụ : Giới thiệu cho họ biết Pháp Môn Quán Âm . Giới thiệu với họ cách làm cho họ biết được họ , cũng như cách anh học để biết tự tánh của anh .

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:46 AM
Đồng tu : Dạ .

Sư Phụ : Cái đó không phải là cao mạn mà là giúp đỡ . [Đồng tu : Thế anh ta có cố gắng ... có thể là ngã chấp .]

Đồng tu : Đúng ! Con cũng thấy lòng cao ngạo nổi lên khi họ ...

Sư Phụ : Khi họ tán tụng anh phải không ?

Đồng tu : Dạ phải , khi họ tán tụng con .

Sư Phụ : Đừng lo , biết vậy là đủ rồi . Khi biết lòng tự cao sắp nổi lên thì cũng không sao vì mình đã khỏi rồi đó . Nhưng nếu quý vị không biết và vẫn tiếp tục làm theo ngã chấp thì quý vị mới có vấn đề . Nhưng tu hành một thời gian lâu thì sẽ không còn ngã chấp nữa . Vấn đề này thường xảy ra với những đồng tu mới . Thật vậy , vì họ không quen bị bắt lỗi hay hay tán dương . Vì trước kia họ hay bị bắt lỗi do đó bây giờ họ không quen được tán dương vì đột nhiên mọi người xem họ như thánh nhân nên họ không biết phải đối xử như thế nào . Chỉ có vậy thôi . Nhưng quý vị cũng quen đi , vì sau khi thọ Tâm Ấn ai cũng tán tụng quý vị . Nhưng sau một thời gian , quý vị sẽ quen đi vì nghe nhàm tai . Cũng giống như thức ăn , ăn mãi một thứ cũng chán . Ngã chấp tự nó cũng tan dần . Nếu quý vị có một chút ngã chấp thì cũng đừng lo lắng nhiều vì nó không quan hệ lắm . Đó cũng là một điều lành mạnh . [Sư Phụ cùng đồng tu cười .] Nếu không quý vị sẽ chẳng muốn làm gì hết ; quý vị không muốn ăn và cũng chẳng muốn dạy ai cả . Vì vậy tôi có khi vẫn còn giữ một chút ngã chấp ở trong túi [đồng tu cười] để thỉnh thoảng lấy ra xài nếu cần . Nếu không tôi sẽ không muốn gặp quý vị . Nhiều khi tôi không muốn gặp ai và cũng không muốn dạy ai , tôi không muốn làm gì cả . Làm để làm gì ? Tôi hoàn toàn thỏa mãn . Chúng ta không phải làm gì cả hoặc chúng ta có thể làm việc mà không cần những người khác . Nhưng vì quý vị muốn gặp tôi cho nên tôi đi gặp quý vị nhưng tôi cũng kiếm cớ gì đó [Sư Phụ cười] như có trang sức mới hay y phục đẹp .

Đồng tu : Vâng , có nhiều khi con cảm thấy thật sung sướng nhưng sau đó nếu trong lòng lại cảm thấy có gì không đúng . Con có nên cố gắng chịu đựng và nhẫn nại hay con phải tìm một giải pháp tình thương nào khác hoặc ...

Sư Phụ : Nên có giải pháp khác ! Và nếu có thể giải quyết bằng tình thương thì càng tốt .

Đồng tu : Và nếu họ không chấp nhận thì sao ? Con cứ để mặc họ , phải không Sư Phụ ?

Sư Phụ : Cứ để tự nhiên . Phải luôn luôn cố gắng cải thiện trong mọi hoàn cảnh . Đầu hàng không có nghĩa là thụ động hay ù lì . Chúng ta đang sinh sống , đang học hỏi kinh nghiệm và đang cải thiện . Chúng ta phải luôn cố gắng kiểm soát hoàn cảnh , không phải vì chúng ta muốn kiểm soát mọi người mà vì chúng ta muốn làm chủ hoàn cảnh để có thể cải thiện nó trong khả năng của chúng ta , hiểu không ? Và nếu chúng ta không thể làm hơn được nữa thì cũng không sao .

Rất có thể nâng đẳng cấp của người khác lên bằng đẳng cấp của mình hoặc hạ đẳng cấp của mình xuống bằng đẳng cấp của họ . Đúng vậy ! Chúng ta không thể nào biết ai hơn ai kém . Chúng ta nghĩ chúng ta đúng , họ nghĩ họ đúng . Vì vậy chúng ta không nên tranh chấp . Nếu chúng ta muốn làm điều gì chúng ta nghĩ là đúng và không hại người khác thì cứ làm rồi cầu "Sư Phụ" giúp đỡ .

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:48 AM
Đồng tu : Vâng , con đang cầu Sư Phụ đây [Đồng tu cười].

Sư Phụ : Sư Phụ ở bên trong ?

Đồng tu : Nhưng Sư Phụ đang có mặt ở đây .

Sư Phụ : Thôi được , anh muốn gì ? Nói cho Sư Phụ nghe .

Đồng tu : Vâng , đây là điều con muốn làm .

Sư Phụ : Nếu tin tôi thì cứ nói cho tôi nghe . Chuyện gì vậy ?

Đồng tu : Con muốn đề nghị thành lập một trung tâm cộng tu của người Mỹ ở Hoa Kỳ mà trong đó mọi người đều nói tiếng Anh . Điều này để khuyến khích thêm nhiều người Mỹ hay người Tây Phương gia nhập Quán Âm .

Sư Phụ : Được cứ làm . Tôi chấp thuận .

Đồng tu : Nhưng con cần tài chánh [Sư Phụ cười]. Chúng con cần ... Chúng con cần ... [Đồng tu cười]. Chúng con là một nhóm nhỏ nhưng đây là một vấn đề lớn , con nghĩ ...

Sư Phụ : Hiểu .

Đồng tu : Con nghĩ đây không phải là việc nhỏ , có rất nhiều việc phải làm .

Sư Phụ : Được quý vị họp lại , đúc kết những đề nghị rồi gởi lên cho tôi , hiểu không ? Hãy thảo luận với nhau trước .

Đồng tu : Vâng .

Sư Phụ : Thử hỏi xem những người Mỹ khác có đồng ý không ? Nếu thấy được thì quý vị có thể thử , hiểu không ? Lúc đầu hãy thuê một chỗ nhỏ trước để xem , để làm việc mà không bị tốn kém nhiều và xem quý vị làm ăn ra sao . Quý vị có bằng lòng không ?

Đồng tu : Cám ơn Sư Phụ [Mọi người vỗ tay].

Sư Phụ : Đúng vậy ! Phải có một kế hoạch cụ thể . Không thì quý vị cũng có thể làm một chương trình khác . Cùng một trung tâm nhưng quý vị có thể thay phiên nhau ; thí dụ như một ngày hoàn toàn là người Mỹ . Nếu như những người Âu Lạc khác muốn tham dự chỉ được nói tiếng Anh mà thôi , hiểu không ? Người nào nói tiếng Âu Lạc sẽ bị cạo đầu [Sư Phụ cùng đồng tu cười], cảnh cáo lần đầu . Quý vị thử áp dụng phương pháp này trước xem sao , rồi mời những người Mỹ có thiện cảm với pháp môn của chúng ta nhưng đừng ép buộc ai hết , để tự họ đến . Tâm của họ phải thức tỉnh thì họ mới hiểu được khi hai cái tâm đang nói chuyện với nhau ; nếu không quý vị chỉ nói chuyện với đầu óc của họ mà thôi . Đầu óc có thể đồng ý nhưng tâm họ thật sự không muốn . Cho nên chúng ta không cần đông người . [Đồng tu : Con nghe nói chỉ Sư Phụ mới có lực lượng , chúng con không được nói về ...]

Sư Phụ : Tôi có lực lượng . Đúng ! Quý vị không có [Sư Phụ cười và đồng tu vỗ tay].[Đồng tu : Hãy trách Thượng Đế thì sẽ có lực lượng].

Sư Phụ : Quý vị có câu thông với tôi không ? Có không ? [Đồng tu : Dạ có ].

Sư Phụ : Tôi không bao giờ xa quý vị hết , phải không ? Nếu vẫn không hiểu nữa thì không hiểu [Đồng tu cười]. Đó là sự khảo sát về tài hùng biện và sự hiểu biết của quý vị . Quý vị đã không hiểu điều đó . Quý vị phải trả lời họ , lúc đó không phải quý vị làm mà là tôi làm . Do đó không ai trách được quý vị , hiểu không ? Phải dùng trực giác của mình chứ không phải ngã chấp , hiểu không ? Thường những đồng tu mới thọ pháp hoặc mới tu hành , họ rất sốt sắng muốn chia sẽ tin lành với mọi người : "Tôi cảm thấy sung sướng lắm ..." [Đồng tu cười], phải không ? Đừng bắt ép người khoẻ mạnh uống thuốc bổ . Do đó chúng ta phải tự kiểm soát mình trước , không phải ta không muốn dạy họ . Nhưng chúng ta phải hiểu rõ là chúng ta làm hay ngã chấp làm , nếu không chúng ta sẽ bị ngã chấp phỉnh gạt . Chúng ta muốn có nhiều người , có một nhóm lớn , có nhiều đồng tu hơn , có thế lực hơn ... Nhóm người Mỹ chúng ta sẽ đánh bại họ ... nhóm người Âu Lạc ! [Đồng tu cười và vỗ tay]. Đó là điều chúng ta phải thận trọng , hiểu không ?

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:50 AM
Dạy người rất dễ . Điều khó là kiểm soát được ước vọng của chúng ta , dù là ước vọng có nhiều đồng tu . Vẫn là những ước vọng phàm phu , hiểu không ? Quý vị phải hiểu rằng chỉ khi nào tự tánh của chúng ta tỉnh dậy vì chính nó muốn vậy thì mới có sự tiến bộ và lợi ích tâm linh . Ngưởi tầm đạo phải tự họ đi tìm , hiểu không ? Đó là lúc Phật Tánh thức dậy và muốn lấy lại địa vị của mình , thì lúc đó mới có hiệu quả . Lúc đó vị Phật của tôi sẽ nói chuyện với vị Phật của người đó và hợp nhất với nhau . Ngược lại nếu quý vị ép uổng họ hay gạt họ hoặc dỗ ngọt để họ gia nhập đoàn thể của chúng ta vì quý vị muốn có nhiều đồng tu hay vì nghĩ rằng Pháp tu nầy quá tốt ... quá tốt cho nên không thể không chia xẻ với những người khác . Nhưng nếu họ chưa sẵn sàng thì không những họ có trở ngại mà chính quý vị cũng có vấn đề , cũng như quý vị ép một đứa trẻ sơ sinh ăn cơm [thức ăn đặc] thay vì bú sữa vậy . Rồi quý vị bị rắc rối , họ bị rắc rối . Quý vị sẽ cảm thấy thất vọng và không còn thiết tha gì đến thế gian nữa vì họ quá ngu dốt và vô ơn ... Rồi quý vị cảm thấy mệt mỏi , hiểu không ? Đó là như vậy đó ... Rồi , anh cứ nói .

Đồng tu : Con nghĩ những gì Tony vừa phát biểu không cần thiết lắm như là việc gia tăng số đồng tu Hoa Kỳ . Vấn đề là làm sao đừng để mất những đồng tu Hoa Kỳ hiện tại , nghĩa là những người đã gia nhập và muốn khai ngộ . Có rất nhiều đoàn thể ở ngoài đó , nếu họ biết được đoàn thể Quán Âm của chúng ta thì sẽ có rất nhiều người thực sự muốn gia nhập .

Sư Phụ : Đúng ! Tôi hiểu .

Đồng tu : Với tình trạng hiện nay , con thấy rất khó mà giới thiệu với những người khác vì trung tâm mình quá Âu Lạc .

Sư Phụ : Tôi hiểu .

Đồng tu : Con được cử ra tiếp chuyện với họ . Con cũng cố gắng làm cho họ tự nhiên nhưng chỉ có hai đứa tụi con ở đó là ...

Sư Phụ : ... là nhiều chuyện nhất thôi [Đồng tu cười]. Thôi được , quý vị cứ thử Mỹ hóa nhóm quý vị trước xem sao đã , hiểu không ? Nếu không được thì thôi . Được , tôi chấp nhận ý kiến nầy . Tôi không nói là không hay , hiểu không ? Nhưng chúng ta có thể có vấn đề khác . Như có nhiều chỗ , người Mỹ rất ít và nếu chúng ta lập một nhóm có hai người [Sư Phụ cười], tôi nghĩ đó không phải là một khích lệ cho những người khác muốn theo . Thôi như vậy đó , quý vị cứ hết sức làm . Nếu trong nhóm của quý vị hay trung tâm của quý vị có nhiều người Mỹ thì quý vị có thể thử phương pháp đó . Còn không thì chịu thôi , chúng ta không làm gì khác được . Chúng ta không thể có hết tất cả mọi thứ trên thế giới nầy được , có lúc là như vậy đó .

Quý vị phải nhớ rằng tôi luôn luôn chỉ thị những người Trung Hoa và Âu Lạc ở Hoa Kỳ phải nói tiếng Anh khi có người Mỹ hiện diện , nếu họ biết nói . Quý vị cũng thấy tôi nói tiếng Anh với họ khi có sự hiện diện của quý vị . Rất ít khi tôi nói tiếng Âu Lạc , hiểu không ? Khi ở Hoa Kỳ , tôi nói với họ bằng tiếng Anh nhiều hơn , trừ khi bị họ ép quá , tôi mới nói một vài câu Âu Lạc đứt đoạn . Điều nầy quý vị biết mà . Thỉnh thoảng tôi cũng phải chiều họ nhưng không có nghĩa là tôi hoàn toàn quên người Mỹ . Tôi thích nói tiếng Anh vì là tiếng quốc tế , dễ nói và mọi người đều hiểu . Tôi muốn mọi người tại các trung tâm đều phải học tiếng Anh nhưng họ không chịu học , tôi không thể ép buộc họ . Tôi khuyến khích họ . Như vừa rồi có một đồng tu nữ mới nói , tôi hiểu bà ta hoàn toàn [Sư Phụ nói một vài câu Anh văn đứt đoạn và sai văn phạm][Sư Phụ cươi].
...
Vậy hãy cố gắng làm người Mỹ khi ở Mỹ . Quý vị có thể giữ truyền thống của mình nếu quý vị muốn . Hãy bảo tồn những gì đẹp và học hỏi thêm những điều tốt khác từ những người Mỹ , hiểu không ? Không nên có những buổi họp của nhóm người gốc nầy gốc nọ để làm cho những người khác cảm thấy lạc lõng [Đồng tu cười]. Những người Âu Lạc hiểu không ? [Âu Lạc : Dạ thưa hiểu]. Nói lại cho họ nghe những gì tôi nói hôm nay và phải luôn nhắc nhở họ , hiểu không ? [Trả lời : Dạ hiểu]. Tôi đã dặn quý vị nhiều lần là khi nào có người Mỹ trong nhóm thì quý vị phải đối xử với họ một cách lịch sự và nhất là phải làm cho họ cảm thấy được hoan nghênh và không cảm thấy cách biệt . Đừng làm họ cảm thấy như họ là người ngoại quốc , chúng tôi là Âu Lạc , quý vị là người Mỹ . Đó là một sai lầm . Nếu quý vị nói quý vị thương tôi thì quý vị cũng phải thương họ như thương tôi vậy [Vỗ tay]. Tôi biết điều nầy . Như khi có người Mỹ bước vào , không ai chào hỏi họ , không ai nói chuyện với họ vì người Âu Lạc đang bận đấu hót với nhau [Đồng tu cười]. Anh ta là người Mỹ , thì sao ? Anh ta sẽ cảm thấy lạc lõng nếu quý vị không chào hỏi anh ta , hiểu không ? Anh ta sẽ cảm thấy anh ta là người Mỹ . Nhưng nếu quý vị hỏi han anh ta , trò chuyện , vui đùa và xem anh ta như một người bạn thì anh ta sẽ không còn cảm thấy mình là người "Mỹ" nữa , quý vị hiểu không ? Tôi không cảm thấy mình là người Âu Lạc ở Trung Hoa vì họ làm tôi cảm thấy mình là người Trung Hoa [Đồng tu cười]. Họ Trung Hoa hóa tôi [Đồng tu cười]. Đúng vậy ! Một là quý vị thắng họ , hai là quý vị theo họ , hiểu không ? [Đồng tu cười]. Một là quý vị trở thành Mỹ , hai là quý vị biến họ thành Âu Lạc hay Trung Hoa ; tùy theo ai là người thắng cuộc . Người Mỹ cũng vậy , quý vị cũng nhiều chuyện lắm . Tại sao quý vị không trở thành người Âu Lạc ? [Mọi người cười và vỗ tay]. Phải đó !

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:52 AM
[Rồi Sư Phụ nói đến tình trạng ở Ấn Độ .]

Ở Ấn Độ người ta thường ăn trầu rồi nhổ trầu bất cứ chỗ nào , nhiều khi nhổ cả lên tường , trông tưởng như máu vậy . Có khi quý vị ngồi dưới chân một vị Minh Sư và có khi chân vị nầy cả tuần chưa rửa [Đồng tu cười]. Rồi vị Minh Sư nầy nhổ trầu , và nói với quý vị bằng một thứ tiếng hoàn toàn xa lạ mà trong đời quý vị chưa từng nghe qua bao giờ [Đồng tu cười]. Rồi quý vị phải rời Âu Châu để đến Ấn Độ , một xứ đầy những vi trùng viêm gan , vi trùng thổ tả , vi trùng tiêu chảy , để được nghe một vài lời khai ngộ của vị đó , nếu thực sự vị đó đã khai ngộ [Đồng tu cười]. Mà những người Mỹ , người Châu Âu nầy vẫn còn chịu đựng những thứ đó chỉ vì họ muốn được khai ngộ . Ngược lại bây giờ quý vị được ở nhà , có người phục vụ , được xem truyền hình , có người nấu cho ăn mà quý vị vẫn than phiền . Minh Sư mò đến tận nhà quý vị , khẩn khoản quý vị thọ Tâm Ấn , chứ quý vị không phải là người đi tìm Minh Sư nữa , vậy quý vị nghĩ sao ? Có nên giữ vài người Mỹ dở tệ đó không ? Không ! Họ có thể bỏ đi . Ở Ấn Độ rất ít người da trắng nên phải nhờ thông dịch viên , nhưng sự thông dịch nhiều khi không được trọn vẹn . Có khi không biết những lời dịch đó có đúng như là lời vị Minh Sư muốn nói hay không ? [Đồng tu cười]. Đó là sự thật . Sự thông ngôn nhiều khi rất tệ . Quý vị đừng tưởng tất cả những Minh Sư đều nói với quý vị như tôi nói , và họ cũng không cần biết quý vị có hiểu hay không ? Họ cũng chẳng quan tâm đến nơi ăn chốn ở của quý vị hoặc tổ chức thành nhóm cho quý vị đỡ cảm thấy bỡ ngỡ . Không có đâu ! Quý vị thử đến Ấn Độ mà xem . Thay vì có những người Âu Lạc , quý vị sẽ có những người Ấn Độ [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Bending , kể cho mọi người nghe đi [Đồng tu tiếp tục cười].

Đồng tu : Sư Phụ chọn người Âu Lạc vì họ sạch sẽ hơn [Mọi người cười và vỗ tay].

Sư Phụ : Quý vị cũng chọn người Âu Lạc vì họ sạch sẽ hơn .

Đồng tu : Tình trạng đó ở Ấn Độ . Những người Ấn Độ ở ngoại quốc sạch sẽ hơn .

Sư Phụ : Đúng vậy ! Họ khác hẳn . Ấn Độ cũng có những người Ấn sạch sẽ nhưng ít khi gặp .

Đồng tu : Nhưng Sư Phụ chỉ nói đến một phần nhỏ của xứ đó .

Sư Phụ : Đúng ! Đúng ! Đúng ! Ở bên đó , đi đâu cũng vậy , gặp đâu ngồi xổm đó , ngồi cả xuống sàn mà sàn thì không phải lúc nào cũng sạch . Tôi chỉ lấy một thí dụ tệ nhất để dọa quý vị thôi [Đồng tu cười]. Nhưng anh ta trông giống Chúa Giê Su và cũng đẹp trai lắm . Này , nhớ thoa kem lên vết phỏng đó . Tên anh là gì ? Greg . Tôi nhớ rồi , anh ta ở Úc phải không ? À , không ở ở Mỹ [Sư Phụ cười]. Tôi rất hài lòng là cuối cùng trí huệ của anh ta đã thắng và anh đã đến đây [Đồng tu cười]. Mặc dù phải chịu đựng bầu không khí rất tệ của những người gọi là Âu Lạc . Họ là những người rất tốt một khi anh ta quen biết họ .

Đồng tu : Ồ , con có người vợ ...

Sư Phụ : Hèn chi anh không thích họ [Đồng tu cười]. Ai bảo anh chọn cô ta [Đồng tu cười]. Nếu có hỏi họ thì hỏi trước [Đồng tu cười]. Tôi nhớ hai vị nầy rồi .

Đồng tu : Con không quan tâm đến mình lắm vì con không cảm thấy khó chịu gì hết .

Sư Phụ : Hiểu , tôi hiểu .

Đồng tu : Những người khách mà con dẫn đến thiền đường , rất khó cho họ có những cảm giác thoải mái như con .

Sư Phụ : Đúng . Bending , ý kiến của anh ra sao ?

Đồng tu : Tụi con bàn với nhau rất nhiều vấn đề nầy và đều có chung một cảm nghĩ về cách làm sao cho ... mọi người biết

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:54 AM
Sư Phụ : Hiểu .

Đồng tu : Nhưng nhiều khi chúng con cảm thấy như có nhiều chuyện làm mất hứng .

Sư Phụ : Thí dụ như ...

Đồng tu : Có lẽ vì chúng con , người Mỹ , quá ít và ở xa nhau quá .

Sư Phụ : Hiểu .

Đồng tu : Thành ra rất khó tổ chức .

Sư Phụ : Đúng vậy .

Đồng tu : Đó là những điều chúng con muốn nói . Chúng con muốn tổ chức một cái gì dù số người rất ít và ở cách xa nhau .

Sư Phụ : Tôi hiểu và tin anh .

Đồng tu : Chúng con muốn làm một việc như vậy đó .

Sư Phụ : Được , rồi sao ?

Đồng tu : Chúng con không than phiền gì về người Âu Lạc hết .

Sư Phụ : Được rồi , cứ như thế tiến hành . Trước đây tôi đã nghĩ đến những điều nầy rồi , hiểu không ? Những người Mỹ , cho đến giờ phút nầy , vẫn không hợp nhất , do đó tôi không muốn làm phiền quý vị . Tôi cứ để mặc kệ , để tự nhiên , đến đâu hay đến đó , hiểu không ? Nếu họ đến thì họ đến , nếu họ không đến thì họ không đến , tôi không làm được gì hết . Lúc ban đầu , tôi không đến Mỹ để thuyết pháp cho người Âu Lạc . Bài giảng đầu tiên của tôi ở Mỹ là bằng tiếng Anh . Nhưng về sau người Âu Lạc khám phá ra tôi là người đồng hương [đồng tu cười], họ mang tôi lại chỗ của họ rồi bám lấy tôi và không muốn rời tôi ra nữa [Đồng tu cười]. Thật ra tôi đến với người Mỹ trước chứ không phải là người Âu Lạc . Tôi biết người Âu Lạc ở đây từ nhiều năm trước , đi chỗ nào cũng gặp họ nhưng tôi không muốn dính dáng đến họ vì nghĩ rằng "Bụt nhà không thiên" ;) và tự nghĩ họ cũng chẳng cần tôi , tôi không muốn có quan hệ gì với họ . Thật sự là như vậy . Bài thuyết giảng đầu tiên bằng tiếng Anh dành cho người Mỹ ; quảng cáo cũng bằng tiếng Anh . Tôi không đả động gì đến người Âu Lạc , nhưng không hiểu sao họ vẫn khám phá ra tôi [Đồng tu cười]. Rồi họ từ từ đến , hết người nầy đến nhóm nọ , tràn ngập nơi tôi ở rồi chiếm luôn nước Mỹ [Sư Phụ cười và đồng tu vỗ tay]. Cho nên Hoa Kỳ trở thành thuộc địa của người Âu Lạc :D [Đồng tu cười]. Tôi đầu hàng luôn . Đúng vậy , lúc đầu tôi đến đây với mục đích chia xẻ sự hiểu biết của mình với người Mỹ , nếu không tin quý vị cứ hỏi . Lần đầu đến Mỹ , tôi giảng tại một trường đại học hoàn toàn bằng tiếng Anh .

Đồng tu : Đại học Oxford .

Sư Phụ : Đúng , bằng Anh ngữ . Mọi quảng cáo đều bằng tiếng Anh vậy mà không biết tại sao người Âu Lạc lại biết đến tôi . Tôi không biết một người Âu Lạc nào hết ở đó . Tôi chỉ biết một vài người Trung Hoa , họ có mời tôi nói chuyện . Tôi nói bằng tiếng Anh chứ không phải bằng Hoa ngữ , biết không ? Tôi không muốn giống như những Minh Sư khác lúc nào cũng bao quanh bởi người Á Đông mà thôi , như cần sự hỗ trợ , tình thương hoặc những gì khác của họ . Tôi muốn làm việc cho thế giới chứ không phải cho một nhóm nào đó mà thôi . Nhưng tôi không làm gì khác được vì Thượng Đế đã chọn lựa và đó là quyết định của Ngài [Sư Phụ cười và đồng tu vỗ tay].

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:56 AM
Quý vị biết không ? Khi tôi mới tới Mỹ thuyết giảng cho người Mỹ , tôi chỉ biết có một người Âu Lạc mà người nầy lại làm việc với những người đệ tử Trung Hoa củ tôi . Rồi những người Trung Hoa nầy kể cho người Âu Lạc nầy nghe những gì về tôi , do đó mà họ biết tôi là người Âu Lạc . Khởi đầu là cô người Âu Lạc tên Gloria rồi từ đó trở đi , họ như điên khùng vậy đó . Tin đồn nầy đến tai một vị ni cô trụ trì của một ngôi chùa , vị nầy gọi điện thoại mời tôi cả chục lần nhưng tôi không trả lời , quý vị hiểu không ? Tôi cũng giống như quý vị , rất sợ người Âu Lạc . Mà vị ni cô đó cứ gọi điện thoại cả chục lần và tìm cách mời tôi nhưng tôi không trả lời gì hết . Quý vị có hiểu ý tôi không . Tôi cũng không trả lời nữa . Vì tôi nghĩ rằng nghiệp chướng của họ rất nặng , tôi chẳng muốn dính dáng gì đến họ hết [Sư Phụ cười]. Ni cô nầy điện thoại cho tôi cả chục lần rồi còn đích thân lái xe đến tận nhà tôi [đồng tu cười], vào mời tôi đi dự ngày Phật Đản . Lúc đó tôi còn mặc tăng bào nên tôi không thể từ chối . Tôi không ngờ là họ đã sửa soạn hết rồi vì có rất đông người Âu Lạc đến , họ đòi tôi nói tiếng Âu Lạc , quý vị có thể tưởng tượng được không ? [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Nhưng tôi từ chối . Rồi đến lần giảng thứ hai , đa số thính chúng cũng là người Âu Lạc nhưng tôi vẫn cứ giảng bằng tiếng Anh , quý vị xem băng video sẽ rõ . Vậy mà có người vẫn trách cứ tôi , quý vị có hiểu không ? Không thể nào làm vừa lòng tất cả mọi người được .

Cho nên bây giờ đến lượt những người Mỹ phải làm . Thật vậy , tôi đầu hàng rồi [Sư Phụ cười]. Quý vị phải giành lại giang sơn của quý vị [Sư Phụ cùng đồng tu cười] Không , đúng vậy , người Âu Lạc tràn ngập và thuộc địa hóa nước Mỹ , phải không ? Đi đâu cũng thấy toàn là da vàng [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Thôi tôi chỉ nói đùa một chút cho vui thôi chứ tôi thật tình ngợi khen sự quan tâm của quý vị với những người đồng hương khác cùng những nhận xét sâu xa của quý vị về vấn đề quảng bá tâm linh . Đó là những điều chúng ta nên làm . Mỗi người chúng ta phải xem đó là nhiệm vụ của chính mình chứ không phải của một mình tôi . Tôi chỉ có một mình , chúng ta phải hợp tác với nhau , quý vị hiểu không . Tôi có thể chỉ là người hướng dẫn mà thôi . Cũng như những đoàn thể khác , chúng ta phải lựa một người , chúng ta phải lựa một người đứng đầu để tổ chức và điều hành vậy thôi . Nhưng chúng ta phải góp sức với nhau . Bởi vì tướng mà không có quân thì cũng vô dụng thôi , phải không ? Cũng như tổng thống sẽ vô dụng nếu không có nội các và nhân dân . Vì vậy mà mọi vai trò đều quan trọng . Vậy quý vị cứ tiến hành , chúng ta có rất nhiều trung tâm . Nếu có thể , quý vị tổ chức thành hai nhóm : nhóm Âu Lạc và nhóm Mỹ . Như thế cũng được . Sau đó nếu không ổn , chúng ta có thể mướn thêm một trung tâm nữa ngay bên cạnh để xem ai giỏi hơn [Sư Phụ cùng đồng tu cười].

Sư Phụ : Đúng ! Để tranh tài xem ai có nhiều đồng tu hơn .

Đồng tu : Có một điều tốt rất hay con muốn nói đến là ...

Sư Phụ : Cứ nói .

Đồng tu : Trong thời gian ở Los Angeles , con đến trung tâm Pomona và được tiếp đón rất nồng hậu .

Sư Phụ : Vậy hả ? [Đồng tu cười]. Nhưng anh là ...

Đồng tu : Thật là khó tin , lúc nào cũng có người thông dịch cho con . Có khi dịch từ tiếng Trung Hoa qua tiếng Âu Lạc rồi qua tiếng Anh .

Sư Phụ : Nhưng anh cũng hiểu được những điểm chính chứ phải không ?

Đồng tu : Vâng , thật sự họ rất là , rất là tốt và ...

Sư Phụ : Phải như vậy mới được .

Đồng tu : Chúng con vẫn là bạn với nhau . Họ thật tử tế . Sư Phụ biết không ? Con có thể hiểu được họ nói gì nữa kia . Nhưng bây giờ con ở Hương Cảng ... vấn đề chuyển đạt tư tưởng đến đồng tu có khó khăn hơn vì làm việc với người Trung Hoa không dễ dàng như với người Âu Lạc [Đồng tu cười].

Sư Phụ : Vì vậy anh vẫn thích người Âu Lạc hơn phải không ?

Đồng tu : Vâng ! Đúng vậy , bất cứ lúc nào [Sư Phụ cùng đồng tu cười].

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:57 AM
Sư Phụ : Này Greg bây giờ anh đã biết phải nói những gì với người Mỹ khác khi họ muốn tìm hiểu về Pháp Môn Quán Âm rồi chứ ? Dầu sao đi nữa , anh cũng chẳng trốn đi đâu được vì Sư Phụ anh là người Âu Lạc , phải không ? Mà nếu tôi là người Âu Lạc mà lại không có đệ tử Âu Lạc nào theo thì cũng có gì không ổn phải không ?

Đồng tu : Sư Phụ nói đúng .

Sư Phụ : Nếu người Âu Lạc mà còn nghe không được thì làm sao người Mỹ các anh nghe cho được ? Anh hẳn là người kỳ cục ! [Sư Phụ cười]. Đó là một sự bào chữa cho anh vì nếu anh đã mang hết tình thương và nổ lực của mình ra mà người Mỹ đó vẫn không nghe vì họ có tinh thần kỳ thị hay khó chịu về một điều gì thì anh cũng đừng lấy làm phiền vì thật ra họ chưa sẵn sàng . Hãy dành tâm sức và thì giờ đó cho những linh hồn khác , xứng đáng hơn . Greg , chúng ta không thể làm được gì hơn [Mọi người vỗ tay]. Đó là vấn đề rất tế nhị , phải không ?

Đồng tu : Chắc là vậy , Sư Phụ .

Sư Phụ : Đúng vậy , chúng ta có khuynh hướng tụ tập thành từng nhóm . Đó là thói quen rất khó sửa đổi . Quý vị ai cũng thương anh ta , tôi tin chắc như vậy .

Đồng tu : Con đâu có than phiền ai đâu .

Sư Phụ : Tôi biết , tôi biết điều đó [Đồng tu cười]. Tôi hiểu , Greg , anh muốn nói gì ?

Đồng tu : Họ cho con ăn thật nhiều .

Sư Phụ : Đúng , đúng , đúng . Tôi biết anh là vua của người Âu Lạc [đồng tu cười], một đại minh tinh .

Đồng tu : Nhưng sự chăm sóc của họ nhiều khi làm cho con cảm thấy không được tự nhiên vì nó quá tỉ mỉ .

Sư Phụ : Đúng ! Người Âu Lạc đừng có quá đáng . Tôi bảo săn sóc họ chứ đừng làm cho họ ngộp ngạt [Đồng tu cười]. Luôn cả đối với tôi họ cũng làm như vậy , đừng nên bận tâm .

Đồng tu : Con hiểu điều đó cho nên bây giờ không cảm thấy khó chịu nữa .

Sư Phụ : Đúng vậy ! Họ có thể làm cho anh ngột ngạt , đôi khi tôi phải trốn họ . Nếu quý vị phải chăm sóc ai thì cũng đừng làm quá trớn , hiểu không ? Nếu người đó đã có một người lo đầy đủ rồi thì những người khác đừng có xía vô nữa . Khi nào cần hãy giúp , chứ đừng có kiểu mọi người ùa vào giúp một người làm cho họ vừa sợ vừa mất tự nhiên , hiểu chưa ?

Đồng tu : Điều này cũng khó vì con xem họ như bạn và họ có chụp hình với con .

Sư Phụ : Tấm hình đó phải không ?

Đồng tu : Dạ đúng ! Chụp ở thiền đường .

Sư Phụ : Đừng nên làm như vậy . Đừng bao giờ làm quá như vậy cả , cứ để tự nhiên là tốt nhất . Phải như thế mới được ! Thương yêu nhưng đừng xâm lấn hay chiếm hữu . Những người Trung Hoa hay Âu Lạc thường hay làm quá mức . Quý vị phải hiểu tinh thần người Mỹ , họ rất độc lập và thẳng thắn , đủ là đủ . Người Đông Phương thường hay quá đáng . Chúng ta không phải trình diễn gì cả mà chỉ tự nhiên , hiểu không ? Phải biết lúc nào nên thả ra , lúc nào nên ngưng . Quý vị không thể ép đặt tình thương của mình lên họ ; họ không thích như vậy , tôi cũng không thích . Quý vị có thể thương tôi nhưng đừng có dính quá , hiểu không ? Thiệt ! Điều này khó nói lắm , trắng đen rõ ràng , phải không Greg ?

Đồng tu : Nó ... rất nhiều ...

Sư Phụ : Đúng ! Đúng ! Thật là dễ sợ ! Tôi hiểu [Đồng tu cười]. Tôi nhiều khi cũng chịu không nổi , quý vị nghĩ sao ? Tu hành càng nhiều càng trở nên độc lập , càng cảm thấy mình muốn sống tự nhiên và để yên cho người khác sống . Rồi những người kia tự nhiên họ lại chồm vào quý vị , thương quý vị . Chó cũng thương chúng ta nhưng chúng liếm chúng ta lung tung [Sư Phụ cười] và quanh quẩn bên chúng ta suốt ngày . Cái đó cũng làm cho ta khó chịu . À ! Vincent hãy cho mọi người nghe trí huệ của anh xem nào [Đồng tu cười].

Đồng tu : Con là liên lạc viên Âu Lạc và chúng con quyết định thành lập một nhóm khác nhau và muốn có một trung tâm cho người Mỹ .

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 11:58 AM
Sư Phụ : Sư Phụ hiểu .

Đồng tu : Người Trung Hoa và người Âu Lạc thì hơi khác . Chúng con tự đóng góp tài chánh để củng cố trung tâm . Còn người Mỹ thì họ chỉ họp mặt ba hay bốn lần gì đó rồi sau đó không thấy bóng dáng họ đâu nữa ; và vì thế nhóm họ tự động giải tán .

Sư Phụ : Chấm dứt .

Đồng tu : Chỉ còn lại cô Annette mà thôi .

Sư Phụ : Annette là ai ?

Đồng tu : Cô ta là một đồng tu Mỹ .

Sư Phụ : Cô ta từ chức rồi à ? [Sư Phụ cười]

Đồng tu : Vâng . Nhưng cô ta vẫn cộng tu và có đến đây .

Sư Phụ : Tôi hiểu . Cô ta kiên nhẫn vì cô ta ở gần quý vị . Cô Gloria cũng rất kiên nhẫn vì cô ta ở gần tôi nhiều lần .

Đồng tu : Lúc đầu có một vài người Trung Hoa nói xấu người Âu Lạc : "Họ thế này ... họ thế nọ ... và cũng có một vài người Âu Lạc nói người Trung Hoa thế nọ , thế kia ..."

Sư Phụ : Ừ , điều này có xảy ra .

Đồng tu : Nhưng sau khi chúng con san bằng những khác biệt thì chúng con không nghĩ mình là Âu Lạc , Trung Hoa hay Mỹ nữa .

Sư Phụ : Đúng ! Chính những người Âu Lạc cũng nói xấu lẫn nhau khi họ bất đồng quan điểm . ;) Nước nào cũng có nạn này , nhưng vì chúng ta là người Trung Hoa , người Âu Lạc cho nên họ trách cứ cả nước Trung Hoa hay Âu Lạc là vậy đó . Thực ra vấn đề là ở con người .

Đồng tu : Chúng ta hay nhìn vào màu da để đổ thừa tại người Mỹ thế này , người Âu Lạc thế kia . Đúng như vậy ! Nhưng khi chúng con vượt qua được sự phân biệt đó , và con nghĩ những người Âu Lạc và Trung Hoa ở Boston làm việc với nhau rất hòa thuận . Chúng ta cũng có những trở ngại về ngôn ngữ nhưng đã có người thông dịch do đó không là vấn đề . Lúc đầu có những chuyện xảy ra giữa những người Trung Hoa và người Âu Lạc , nhưng chỉ giữa một hai cá nhân mà thôi . Họ nói "người Trung Hoa họ như thế này ..." Như muốn coi họ là xấu hết . Do đó con nghĩ như Sư Phụ đã nói lúc nãy : đó là vấn đề chính trị ở đạo tràng .

Sư Phụ : Phải , tôi có nói đến lúc nãy .

Đồng tu : Chúng ta phải vươn lên sự phân biệt đó . Chỉ có vậy thôi .

Sư Phụ : Bây giờ phải làm gì tiếp , hả Vincent ? Vincent kia kìa ! Đây là Vincent Mỹ đó là Vincent Âu Lạc [Đồng tu cười].

Đồng tu : Chúng ta đều biết người Mỹ có một nền văn hóa khác .

Sư Phụ : Phải .

Đồng tu : Họ có quan niệm khác biệt về tôn giáo và tâm linh .

Sư Phụ : Tôi hiểu .

Đồng tu : Những kinh sách của chúng ta thường được viết theo quan điểm của người Á Châu . Chẳng hạn như chữ Thanh Hải Vô Thượng Sư , rất cao đẹp , nhưng đối với dân chúng Mỹ , vì họ không biết đến tên này , khi họ đọc sách của chúng ta họ lại nghĩ : "Ồ ! Lại một người đàn bà đầy kiêu ngạo nữa , vì bà ta nghĩ bà ta là Vô Thượng Sư ." Như vậy vô tình chúng ta đã tạo nên một hàng rào ngăn cách làm họ không muốn tìm hiểu thêm . Nghe không tin nhưng thật sự ... [Có người nói : Đây không phải là vấn đề chúng ta đang bàn .]

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 12:01 PM
Sư Phụ : Nếu tôi không phải là Vô Thượng Sư thì là Maharaji , cũng vậy thôi . Thôi được , tôi là ... là gì nhỉ ?

Đồng tu : Maharani .

Sư Phụ : Maharani Paramahansa , Guru , Maharishi , Ma Ha Tát cũng như nhau mà thôi . Vậy có sao đâu [Đồng tu cười].

Đồng tu : Nhưng người Mỹ không thấy như vậy . [Có người nói : nhưng họ biết Maha là gì]

Sư Phụ : Thôi bây giờ đừng gọi Vô Thượng Sư nữa mà gọi là Maha Thanh Hải . Được chưa ?[Mọi người cười và vỗ tay]

Đồng tu : Thôi được , thôi được ! Đó chỉ là điều con nhận xét thấy mà thôi .

Sư Phụ : Được rồi .

Đồng tu : Chúng con muốn sửa đổi lại nhưng những liên lạc viên ở thiền đường không đồng ý cho chúng con làm như vậy dù cho những người Mỹ . Chúng con nói chúng con muốn ...

Đồng tu : Có người nói chúng ta nên bỏ chữ "Vô Thượng" và chỉ ghi là "Minh Sư Thanh Hải" mà thôi .

Sư Phụ : Ai nói cái đó ? Trời đất ơi ! Tôi đầu hàng luôn !

Đồng tu : Có những sách biếu chỉ in chữ Minh Sư Thanh Hải thay vì Vô Thượng Sư Thanh Hải và có người dàn xếp để chỉ lấy sách có tựa là Minh Sư Thanh Hải thay vì ...

Sư Phụ : Anh có nghĩ người Mỹ chỉ đến vì danh từ đó hay không ? Nếu chỉ vì điều đó mà thôi thì họ đã không đến xin truyền Tâm Ấn cả trăm người . Nếu không họ đã kỵ ngay từ đầu rồi , hiểu không ?

Đồng tu : Đúng vậy Sư Phụ , khi họ thấy chữ Vô Thượng Sư là đã không thích ngay .

Sư Phụ : Bây giờ anh đổ lỗi lên mọi thứ .

Đồng tu : Dạ đâu có .

Sư Phụ : Anh đổ lỗi cho người Âu Lạc , bây giờ anh lại đổ lỗi cho tôi . Vậy tôi có nên đổi hay không ?

Đồng tu : Không , không phải vậy . Sư Phụ . Con chỉ muốn nói lên nếu con nêu lên ...

Sư Phụ : Không , đó là tước vị của tôi , được không ?

Đồng tu : Dạ được .

Sư Phụ : Nếu anh là bác sĩ Spock thì anh là bác sĩ Spock và anh không thể thay đổi tước vị Bác sĩ của anh để làm vừa lòng một đám chó hay mèo nào đó vì chúng không thích chữ Bác sĩ , chúng kỵ chữ đó . Tôi là Vô Thượng Sư đó . Chấm dứt ! [Mọi người vỗ tay].

Đồng tu : Dạ được .

Sư Phụ : Nếu có người nào nghĩ rằng tôi còn có ngã chấp , có nghĩa là người đó không có khứu giác tốt , họ không ngửi thấy hương hoa . Như có người chỉ vào bông hồng mà nói "đây là hoa sen", hiểu không ? Và nếu nó là hoa sen thì nó là hoa sen . Nếu nó là hoa hồng thì ta biết nó là hoa hồng dù cho ai muốn nói gì thì nói . Nếu họ không phân biệt được hoa hồng và hoa sen thì kệ họ , vì họ không biết thưởng thức hoa [Mọi người vỗ tay].

Đồng tu : Thực sự con cũng gặp một trường hợp như vậy . Trong sở con có một kỹ sư Mỹ , anh ta ăn chay nên con tặng cho anh ta quyển sách biếu . Sau đó anh ta kêu con lại và chỉ nói có một câu : "Tôi không bao giờ cầu nguyện với một người như vậy". Con nghĩ anh ta không hiểu và cũng không thèm đọc quyển sách đó .

Sư Phụ : Đúng vậy ! Thiên hạ như vậy đó , chúng ta phải làm sao đây ? Nếu anh ta không thèm đọc thì thôi , quên anh ta đi . Đó là một khảo nghiệm tốt nhất để loại anh ta ra . ;)

Đồng tu : Anh ta ăn chay trường đã lâu lắm rồi .

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 12:02 PM
Sư Phụ : Ồ ! Cái đó không có lý gì hết . Con bò cũng ăn chay từ nhỏ [Đồng tu cười]. Con thỏ cũng vậy . Ăn chay không có nghĩa gì hết . Nếu không có một quan niệm tâm linh nào về lý do ăn chay đó cũng giống như bò ăn cỏ vậy . Con bò còn tốt hơn vì nó thực sự ăn chay [đồng tu cười] vì nó chỉ biết ăn cỏ , không phiền phức gì ai hết , có hiểu ý tôi không ? Quý vị muốn đổi đẳng cấp của tôi cho hợp với người Mỹ , phải không ? Được , chúng ta có thể làm như vậy nhưng đó không phải là vấn đề . Chúng ta không thể nào làm vừa lòng mọi người được . Cha của tôi là Vô Thượng Sư , tôi dùng tên của Ngài được không ? Thanh Hải là tên của tôi còn Vô Thượng Sư là họ của tôi [Vỗ tay]. Họ của tôi là Vô Thượng Sư , họ của quý vị cũng là Vô Thượng Sư . Tôi nhận họ nầy nhưng nếu quý vị không nhận thì cũng không sao . Cha của tôi có tên đó tại sao tôi lại phải lấy tên khác ? Giê Su Ki Tô . Ki Tô có nghĩa là Vô Thượng Sư , có nghĩa là đấng toàn năng , cũng có nghĩa là lực lượng của Thượng Đế . Tất cả đều cùng một nghĩa . Guru cũng vậy , có nghĩa là người cho ánh sáng vì họ là ánh sáng nên họ cho được ánh sáng . Chỉ có Vô Thượng Sư mới có được ánh sáng do đó mà Guru cùng nghĩa với Vô Thượng Sư . Nếu tôi không phải là Vô Thượng Sư , tôi không muốn dạy quý vị đều gì hết . Tôi không dạy quý vị ABC , tôi không muốn dạy những thứ rác rưới , mà chỉ dạy quý vị những điều cao đẳng nhất . Vị Vô Thượng Sư chỉ có thể dạy quý vị điều Vô Thượng . Nếu quý vị muốn học những điều không tối thượng , không cao đẳng , thì quý vị đi tìm chỗ khác , tìm người không có tước hiệu Vô Thượng , hiểu không ? Nếu quý vị muốn gặp bác sĩ quý vị phải tìm người có bằng bác sĩ . Nếu như quý vị muốn gặp y tá thì cũng chẳng sao nhưng đừng bắt ông bác sĩ ấy đổi tước hiệu của ông ta để làm vừa lòng quý vị , hiểu không ? Bởi vì có người muốn gặp bác sĩ thực thụ . Do Đó nếu họ đang tìm một vị thầy Vô Thượng thì khi họ thấy tên hiệu của tôi , họ sẽ nói "Đây mới là vị thầy tôi đang tìm". [Đồng tu vỗ tay]. Như vậy tôi đang nói chuyện với quý vị là những người tìm kiếm Vô Thượng đây [Sư Phụ cười].

Đồng tu : Vì thế họ gọi những Minh Sư là Brahma , Guru .

Sư Phụ : Phải , đúng vậy . Họ nói Guru là Brahma , là Vishnu , là Shiva , là Thượng Đế , là tất cả .

Đồng tu : Như vậy Guru nghĩa là Vô Thượng .

Sư Phụ : Đúng vậy ! Nếu tôi không phải là vị thầy Vô Thượng thì tôi không phải dạy quý vị . Tôi không muốn dạy quý vị điều gì thấp hơn là Vô Thượng , bởi vì quý vị muốn tìm những cái tối thượng mà , phải không ? [Đồng tu : Dạ phải và vỗ tay]. Phải ! Tôi đến từ nơi Vô Thượng , sanh từ chốn Vô Thượng , mang tên của đấng Vô Thượng và tôi là Vô Thượng . Ta và Đấng Vô Thượng là một [Mọi người vỗ tay]. Người nào không chấp nhận điều đó có nghĩa là người đó cũng không nhận họ là Vô Thượng . Họ từ chối sự vinh quang của họ và đó là quyền của họ , hiểu không ? Tôi không thể bắt họ nhận tước hiệu vinh quang của họ hay bắt họ phải làm điều gì được . Nhưng tôi nhận tước hiệu đó và muốn quý vị cũng nhận theo [Đồng tu vỗ tay].

Đồng tu : Câu hỏi này là của những đồng tu ở Panama nhờ con hỏi Sư Phụ . Ở Panama chúng con có nghe tin đồn từ nhiều tháng nay phổ biến từ những nhà thờ công giáo . Đó là tin thế giới sẽ bị chìm đắm vào tăm tối trong ba ngày và mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng . Họ cho ra một danh sách những điều ...

Sư Phụ : Những gì phải làm và những gì không nên làm .

Đồng tu : Phải làm những gì để sửa soạn cho những ngày đó .

Sư Phụ : Tăm tối đó .

Nhím Hoàng Kim
01-26-2008, 12:03 PM
Đồng tu : Dạ phải ! Họ gởi những thông điệp rồi còn phổ biến thông điệp của Đức Mẹ Maria và Chúa Giê Su Ki Tô về ba ngày đó . Sư Phụ cho con biết chúng con có nên chú ý đến những vấn đề này hay không ?

Sư Phụ : Chúng ta lúc nào cũng phải sẵn sàng [đồng tu cười], không phải vì ba cái ngày đen tối sắp tới này . Ngày nào cũng đen tối hết nếu chúng ta không ở trong ánh sáng . Thật vậy , nhưng bây giờ chúng ta ở trong ánh sáng nên không phải sửa soạn gì cả . Còn những người khác hãy để cho họ muốn sửa soạn gì thì sửa soạn vì lúc nào họ cũng ở trong bóng tối [Sư Phụ cười]. Chúng ta không phải tranh luận với họ làm gì .

Đồng tu : Nhưng chúng con có phải làm gì không ?

Sư Phụ : Cái gì ? Họ muốn quý vị làm gì ?

Đồng tu : Chẳng hạn họ nói trong những ngày đó không ai được ra khỏi nhà . Tại Sao ? Họ nói tại vì không khí có những cái ... như là bụi hay những phân tử ...

Sư Phụ : Hiểu ! Những thứ có thể làm hại sinh vật . Rồi sao nữa ?

Đồng tu : Và phải có màn cửa . Không được nhìn ra ngoài hoặc đái khái như vậy đó Sư Phụ .

Sư Phụ : À ! Để xem . Khi nó xảy ra thì quý vị sẽ biết phải làm gì . Tôi khuyên quý vị cũng không nên ra ngoài nếu trời tối [đồng tu cười] vì nguy hiểm . Nếu không ai ra ngoài thì tại sao quý vị phải ra ngoài ? Để làm gì ? Với ai ? Đi thăm ai ? Mọi cửa hàng đều đóng hết và trời lại tối nữa . Tôi khuyên quý vị nên ở nhà và ngồi thiền . Đó là sự sửa soạn cần thiết duy nhất mà thôi . Quý vị có nghĩ như vậy không ? Nếu trời tối mịt và không có ai ra ngoài hết thì tại sao ta phải ra ngoài ? Hãy chờ xem ? Đồng ý không ? Cứ hành động tùy theo hoàn cảnh và cũng đừng lo lắng gì vì nó chưa xảy ra , hiểu không ? Khi nào nó đến quý vị sẽ biết , được chưa ?

Đồng tu : Dạ , dạ , cám ơn Sư Phụ .

Đồng tu : Ở Panama ngày nào cũng có những tiên tri như vậy . Có cả ông Cha ở Chí Lợi cũng qua Panama bởi vì ở Chí Lợi có một người đàn bà thấy Đức Mẹ đồng trinh Maria và gởi thông điệp đến Panama cho biết rằng có một ...

Sư Phụ : Trận động đất lớn ?

Đồng tu : Cho nên có người đang lo chuyện đó vì họ không muốn bị bất ngờ .

Sư Phụ : Hiểu ! Tôi không biết gì về tương lai hết . Tôi lo cho hiện tại là đã đủ rồi , Thánh Kinh cũng có nói : Đừng lo chuyện ngày mai , bởi vì hôm nay là đủ rồi , có tất cả mọi thứ . Hiểu chưa ? Nếu quý vị theo Công Giáo , quý vị hãy nghe Thánh Kinh , đừng để ý đến những điều tầm xàm , đó là nguyên tắc chỉ đạo . Thế là được rồi . Không nói điều gì không chính xác cả [Sư Phụ cười]. Thật vậy hãy lo cho hiện tại , nếu phải chết thì quý vị phải chết , nếu không chết vì động đất thì cũng chết vì lý do khác . Cuộc đời rất là nguy hiểm [Sư Phụ cùng đồng tu cười], tôi đã nói rồi , nó sẽ chấm dứt bằng cái chết . Vì nó luôn luôn chấm dứt bằng cái chết cho nên chúng ta không thể chuẩn bị nhiều được . Quý vị có biết là đa số người ta chết trên giường không ? Nhiều hơn cả bất cứ tai nạn nào [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Chết ở trong nhà là an toàn , trên giường , hay chết giữa hai vách tường kiên cố , hiểu không ? Đâu có ai biết được cái thạch động này có an toàn hay không ? [Đồng tu cười]

Đồng tu : Vì vậy nên Sư Phụ mới ngồi ở bên ngoài thạch động ! [Đồng tu cười]

Sư Phụ : Đâu có , chỗ này vẫn còn ở bên trong thạch động . Tôi ngồi đây bởi vì chỗ này cao hơn và sáng sủa hơn để cho quý vị nhìn thấy tôi . Nếu không tôi đã ngồi trong đó . Tôi không thể bảo đảm là thạch động này an toàn [đồng tu cười], nhưng chúng ta mạo hiểm một chút . Nếu không thì mọi thứ trên đời này đều đầy những rũi ro !

Nhím Hoàng Kim
03-08-2008, 06:17 PM
[Thảo luận sang đề tài khác .]

Đồng tu : Dạ .

Sư Phụ : Nếu người nào đó nghĩ rằng họ là người Mỹ , đó là chuyện của họ . Dù sao , tôi cũng đối xử với quý vị như là người Mỹ . Tôi phải dùng danh từ này để gọi quý vị cho dễ . Thí dụ như hôm qua , tôi muốn cho quà quý vị [Mỹ] mà thôi nên tôi nói "Tất cả những người Mỹ , người da trắng lên đây" [Sư Phụ cười .] Trong trường hợp đó , danh từ người "Mỹ" rất tiện lợi . Ngoài ra thì chẳng cần nó . Sẽ không bao giờ loại bỏ được quan niệm chủng tộc nếu tự mình không thay đổi . Ở Mỹ có rất nhiều chủng tộc khác nhau , nếu quý vị không kỵ người Âu Lạc thì quý vị cũng sẽ kỵ người Chí Lợi , người Do Thái , người Trung Hoa hay bất cứ chủng tộc nào ở bên đó . Thật ra không có người Mỹ , quý vị chỉ là sự pha trộn của nhiều chủng tộc khác nhau , do đó những điều này rất là vô lý . Hãy cố gắng hòa đồng với mọi người làm cho họ cảm thấy như ở nhà , làm cho họ cảm thấy họ là người Mỹ . Hãy chào đón họ thay vì để họ chào đón mình vì quý vị là chủ nhà mà , phải không ? Quý vị nên đón chào người Âu Lạc và làm cho họ thấy như ở nhà . Thôi chấm dứt . Nếu một người Mỹ nào bước vào một trung tâm Âu Lạc và nghĩ rằng "chỗ này toàn là Âu Lạc", người đó sai bởi vì họ đang sống ở Mỹ . Đúng vậy ! Họ đã trở thành người Mỹ , họ là công dân Mỹ . Họ đóng thuế cho nước Mỹ , làm việc cho nước Mỹ và nói tiếng Mỹ . Không có gì họ không làm bởi vì họ sống ở Mỹ , họ không thể trốn tránh được !

Đồng tu : Nhưng họ được hoan nghênh ở Mỹ .

Sư Phụ : Thôi được ! Không nói đến người Mỹ nữa .

Đồng tu : Dạ .

Sư Phụ : Phải , người Âu Lạc rất là đơn thuần , đơn thuần nhiều hơn quý vị tưởng .

Đồng tu : Sư Phụ nói đúng . Họ thực sự là như vậy .

Sư Phụ : Nhưng tôi ... [Đồng tu cười .]

Đồng tu : Dạ đúng vậy , con biết .

Sư Phụ : Họ hơi đơn thuần một tí đó [Sư Phụ cười] , quý vị biết không ?

Đồng tu : Ý con muốn nói là họ là những người rất tốt và đơn thuần .

Sư Phụ : Nếu họ không đơn thuần như vậy thì họ đã không tin tôi một cách trọn vẹn như vậy .

Đồng tu : Sự khác biệt là ở chỗ đó . Họ rất đơn thuần như trẻ thơ , không như người Mỹ chúng con sống bằng đầu óc .

Sư Phụ : Quý vị đã biết chuyện gì xảy ra ở Boston rồi chứ ?

Đồng tu : Vâng , con biết .

Sư Phụ : Người Mỹ nhiều hơn người Á Châu nhưng họ cũng vẫn cứ bỏ đi .

Đồng tu : Con cảm thấy rất buồn về chuyện này .

Sư Phụ : Có lẽ chúng ta không có duyên với người Mỹ . Cũng không sao , tôi dạy người Âu Lạc , còn người Mỹ thì có những minh sư khác dạy họ . Tôi không muốn cạnh tranh với ai hết . Nếu tôi không có duyên với họ cũng chẳng sao , cũng như những minh sư khác không có duyên với người Âu Lạc và người Trung Hoa . Quý vị có thấy người Âu Lạc hay người Trung Hoa chạy theo minh sư người Ấn Độ không ? Không ! Không bao giờ , vì vậy mà tôi phải làm việc này . [Đồng tu cười và vỗ tay .] Có ai thấy người Âu Lạc nào điên cuồng lên vì minh sư tên A-đa-đa-nan-đa nào không ? [Sư Phụ cười .] Đúng vậy , những người này rất nổi tiếng hơn trước khi tôi được nổi tiếng nhưng không có người Âu Lạc nào theo cả . Ở Ấn Độ , chỉ có mình tôi là người hành hương Âu Lạc duy nhất . Bất cứ tôi đến trung tâm nào tôi là người mũi tẹt duy nhất ở đó , cả người Trung Hoa và người Nhật cũng không thấy nữa . Bending , anh có biết không ?

Đồng tu : Dạ có rất ít .

Nhím Hoàng Kim
04-15-2008, 03:20 PM
Sư Phụ : Rất ít à ? Tôi không thấy một ai hết . Có thể thỉnh thoảng có một hay hai người , nhưng họ không gần gũi với minh sư của họ . Họ chỉ tôn thờ vị minh sư đó như tôn thờ một tượng gỗ mà thôi . Tuy thương mến minh sư của họ nhưng họ vẫn bỏ đi [Sư Phụ cười]. Quý vị có hiểu không ? Nếu có một thiểu số người Mỹ còn ở lại với tôi và nhóm Âu Lạc thì hãy coi đó là duyên của quý vị . Và nếu quý vị không kiếm được minh sư nào giỏi hơn thì quý vị cũng ráng chịu vậy [Sư Phụ cười]. Do đó chúng ta phải chấp nhận hoàn cảnh mà thôi . Tôi biết quý vị trở thành Âu Lạc hoá , Trung Hoa hóa [Sư Phụ cùng đồng tu cười] hoặc quý vị làm cho họ trở thành người Mỹ . Quý vị phải hợp tác với nhau để san bằng những trở ngại này . Đó là biên giới của những quốc gia mà trong bất cứ quốc gia nào cũng có , vì thế mà có chiến tranh . Bởi vì người Đức không ưa người Do Thái , người Do Thái không ưa người Trung Hoa , người Palestine không ưa người Ả Rập ... À Bending anh muốn nói gì ?

Đồng tu : Con thấy chúng ta hơi đi ra ngoài vấn đề chính một chút . Con nghĩ Âu Lạc thì theo người Âu Lạc , người Trung Hoa thì ...

Sư Phụ : Ừ ! Đúng vậy .

Đồng tu : Con cũng nghĩ vậy . Cho nên về mặt đó coi như xong rồi . Bây giờ con nghĩ chúng ta nên làm một cái gì cho người "mũi lõ".

Sư Phụ : Đúng ! Cái đó tốt , tôi hiểu . Chúng ta bàn về mọi khía cạnh , quý vị hiểu không ?

Đồng tu : Vâng , con chỉ muốn nói như vậy thôi .

Sư Phụ : Tôi cũng chấp nhận ý kiến của anh nhưng vì vụ ở Boston [Sư Phụ cười].

Đồng tu : Vâng , con hiểu .

Sư Phụ : Do đó chúng ta phải bàn về mọi khía cạnh , thay vì chỉ có một điểm . Đừng nghĩ rằng tôi không muốn nhận đệ tử người Mỹ . Tôi rất muốn họ đến vì vậy mà tôi mới đến nước Mỹ . Nhưng nếu họ không đến thì thôi , chẳng lẽ tôi tự tử hay sao ? Tôi không thể thành lập cả ngàn trung tâm để chỉ cho người Mỹ mà thôi . Việc đó phải từ từ .

Đồng tu : Con có một điều nữa muốn nói .

Sư Phụ : Cứ nói .

Đồng tu : Ở Ấn Độ con cảm thấy rất thoải mái .

Sư Phụ : Vậy thì tốt lắm .

Đồng tu : Con cũng thích nước Ấn Độ nữa .

Sư Phụ : Tôi cũng thích .

Đồng tu : Lúc nãy con nói con lựa người Âu Lạc là con nói đùa nhưng con cũng thích nước Ấn Độ lắm .

Sư Phụ : Tôi cũng vậy .

Đồng tu : Để cho công bằng đối với người Ấn .

Sư Phụ: Phải , đúng vậy . Họ rất thành tâm và trong sạch . Đúng , nhưng tôi muốn nói là dù cho những chỗ đó có sạch sẽ đi nữa và nước da của những người đó không đến nỗi đen lắm , người Mỹ cũng vẫn kỵ .

Đồng tu : Dạ đúng vậy .

Sư Phụ : Không , ý tôi muốn nói tôi rất ca ngợi những người Mỹ hay Âu Châu đó , họ không xem sự thiếu thốn tiện nghi , sự khác biệt về màu da hay văn hóa là quan trọng . Mặc dù vấn đề vệ sinh đối với họ rất cần thiết , nhưng chân lý là mục đích chính . Cho nên ý tôi là chúng ta phải biết chấp nhận mọi việc vì nó có thể tệ hơn nữa , quý vị hiểu không ? Nếu chúng ta thực sự đi tìm chân lý thì chúng ta sẽ không màng đến những điều phụ thuộc đó .

Nhím Hoàng Kim
04-21-2008, 03:16 PM
Đồng tu : Chúng ta vượt qua tất cả mọi thứ .

Sư Phụ : Phải , vượt qua mọi thứ . Điều đáng nói ở đây là những người không quản bất cứ trở ngại nào để tìm đến minh sư . Vào lúc đó họ không thể nói "Xin Sư Phụ sắp xếp một khu riêng cho người Mỹ [Đồng tu cười]. "Những người Ấn Độ này làm phiền con quá , họ nhai trầu rồi nhổ tùm lum hết , họ ăn Chapati nhưng con lại muốn ăn bánh mì" [đồng tu cười], hiểu không ? Quý vị chẳng có lựa chọn nào hết . Nếu quý vị đi tìm Thượng Đế một cách mù quáng thì Thượng Đế sẽ tưởng thưởng quý vị . Nếu quý vị còn để ý đến ngoại cảnh , những người chung quanh hoặc màu da thì hãy để Thượng Đế giúp quý vị , tôi không giúp được . Đó là điều tôi muốn nói . Greg , không phải ý kiến của anh là không hay . Tôi lúc nào cũng tìm cách khuyến khích người Mỹ nhưng nếu không được thì đành chịu vậy ; và coi đó là ý chỉ của Thượng Đế . Tôi có trách nhiệm với người Âu Lạc , người Trung Hoa và một số ít những người Mỹ còn lại mà thôi . Đó là tại phần số của quý vị như vậy [Sư Phụ cười].

Đồng tu : Ồ ! Vậy còn tệ hơn nữa .

Sư Phụ : Tony , nếu anh cảm thấy thoải mái thì tốt , hiểu không ?

Đồng tu : Con chỉ muốn nói ...

Sư Phụ : Nhưng mà này Tony , anh là người Ấn bây giờ anh lại nói anh là người Mỹ ?

Đồng tu : Đâu có , con không nghĩ con là người Mỹ . Con cũng không nghĩ con là người Ấn cho đến khi có người nhắc đến .

Sư Phụ : Đúng ! Đúng vậy . Tôi cũng không biết anh là người Ấn cho đến khi anh nói ra [Đồng tu cười].

Đồng tu : Con cũng không nghĩ Sư Phụ là người Âu Lạc hay đàn bà .

Sư Phụ : Phải , chúng ta không nên nghĩ như vậy .

Đồng tu : Con yêu mến Sư Phụ như một con người ...

Sư Phụ : Phải .

Đồng tu : Sư Phụ thực sự là vị minh sư đầu tiên con gặp .

Sư Phụ : Ồ ! Tôi là người đầu tiên à ?

Đồng tu : Là vị thầy duy nhất và duy nhất mà thôi . Con có gặp những người khác nhưng mãi về sau này kìa .

Sư Phụ : Tôi hiểu .

Đồng tu : Trên thế giới này con chỉ thương mến và tin tưởng người Âu Lạc nhất , còn hơn là chính gia đình người Ấn Độ con nữa .

Sư Phụ : Vậy à .

Đồng tu : Người Trung Hoa cũng vậy , họ là gia đình của con .

Sư Phụ : Thế ư !

Đồng tu : Con không nghĩ họ là người Âu Lạc hay người Trung Hoa cho đến khi họ đem văn hóa vào .

Sư Phụ : Phải , họ đem vào .

Đồng tu : Khi họ đem văn hóa vào , con mới bắt đầu suy nghĩ , nhưng cũng không nhiều gì vì nó là những đặc tính bề ngoài .

Sư Phụ : Tôi biết .

Đồng tu : Và ... khi con ...

Sư Phụ : Họ làm cho anh khó chịu ! [Đồng tu cười] Tôi cứ nhắc họ hoài nhưng họ không thay đổi nhanh được vì vậy mà tôi mặc những bộ đồ kỳ cục này để làm gương , nhưng họ vẫn chưa theo .

Đồng tu : Điều này con lo là ... Mà thật sự cũng không phải là lo vì nó thường xẩy ra . Con muốn nói là tự cổ chí kim , minh sư đến rồi đi , Sư Phụ một ngày nào đó cũng sẽ đi . Điều này thật đáng buồn nhưng có thể là điều vui , cho Sư Phụ và con nữa .

Sư Phụ : Được rồi .

Nhím Hoàng Kim
05-09-2008, 03:31 PM
Đồng tu : Nhưng con không muốn vấn đề này cứ tái diễn hoài . Thực sự nó không phải là vấn đề , vì nó đã xảy ra sau khi Chúa Giê Sư qua đời . Do đó mà ngày nay chúng ta có những quan niệm sai lầm .

Sư Phụ : Phải ! Đúng vậy .

Đồng tu : Sau khi Sư Phụ mất đi , những quan niệm sai lầm đó sẽ vẫn tồn tại .

Sư Phụ : Đúng ! Nhưng tôi không giúp gì được .

Đồng tu : Con không biết điều này có quá lý tưởng hay không hoặc là nó sẽ đến tự nhiên vì nếu chúng ta không chuyên tâm nghĩ đến Sư Phụ , đến sự thương yêu lẫn nhau , chia xẻ trí huệ với nhau , nhưng đừng có cố ý dạy bảo nhau . Có thể ...

Sư Phụ : Nếu anh làm được như vậy thì cứ làm .

Đồng tu : Có thể sẽ dễ hơn nếu Sư Phụ hạ đẳng cấp xuống một chút mà không cảm thấy có quá nhiều áp lực .

Sư Phụ : Anh muốn tôi hạ đẳng cấp xuống bây giờ hay sao ?

Đồng tu : Không , con không muốn nói là hạ đẳng cấp . Con muốn nói là ...

Sư Phụ : Hiểu ! Quý vị không thấy là tôi đã hạ xuống rồi sao ?

Đồng tu : Có , nhưng ...

Sư Phụ : Tôi phải làm gì bây giờ ? ... Bộ tôi hạ xuống chưa đủ hay sao ? Tôi còn quá cao chăng ?

Đồng tu : Không , con không nói Sư Phụ . Con muốn nói cách họ đối xử với Sư Phụ làm cho Sư Phụ ... Con nghĩ minh sư khó có thể chiều lòng tất cả mọi người được .

Sư Phụ : Ừ , thế anh muốn đề nghị tôi phải làm gì bây giờ ?

Đồng tu : Thật sự con không đề nghị gì cả .

Sư Phụ : Vậy thì chỉ trích đâu có ích lợi gì khi anh không có giải pháp . ;)

Đồng tu : Nếu những đồng tu có thể hội hợp với nhau một cách tốt đẹp hơn , nhưng cách nào đó thì con chưa nghĩ ra .

Sư Phụ : Tôi không hiểu anh muốn nói gì [Đồng tu cười]. Phải anh muốn có một quan hệ riêng tư phải không ?

Đồng tu : Dạ đâu có .

Sư Phụ : Tôi ý nói sự tương quan giữa cá nhân với nhau để mọi người phải thương yêu lãn nhau .

Đồng tu : Chẳng hạn như có một lần , chúng con đang ngồi ăn .

Sư Phụ : Lúc nào ? Và ở đâu ?

Đồng tu : Tại nhà một người Âu Lạc ở San José .

Sư Phụ : Được rồi .

Đồng tu : Cũng có những người Mỹ ở đó nữa và vài người Âu Lạc ngồi đó . Câu chuyện xoay quanh vấn đề "Anh phải cám ơn Sư Phụ về cái này , cám ơn Sư Phụ về cái nọ". Vấn đề này rất khó cho con khi nhìn thấy có người làm như vậy , bởi vì ...

Sư Phụ : Tôi không hiểu . Anh gặp khó khăn khi anh thấy điều gì ? [Đồng tu : Bởi vì họ luôn luôn nhắc đến Sư Phụ].

Đồng tu : Về mọi mặt .

Sư Phụ : Phải ! Ồ , tại vì họ thành tâm , anh không nghĩ đều đó đúng sao ?

Đồng tu : Con nghĩ điều đó đúng .[Đồng tu : Đúng vậy ! Con cũng làm như vậy . Con nói mọi thứ đều do Sư Phụ làm ].

Sư Phụ : Cái đó là cảm nghĩ của họ , anh không thể bắt họ thay đổi được . Nếu anh không cảm thấy như vậy thì cũng không sao , còn họ muốn nghĩ làm sao , cứ để họ nghĩ . Cả anh và họ sẽ "ngộ" ra trong tương lai . [Đồng tu : Anh ta không biết ý nghĩa của Minh sư]

Nhím Hoàng Kim
05-14-2008, 03:27 PM
Sư Phụ : Đúng ! Tôi nghĩ anh ta đã xa văn hóa Ấn Độ quá lâu [đồng tu cười], anh ta nên ở Ấn Độ một thời gian [đồng tu cười] để được cải tạo [Sư Phụ cười]. Tony này ! Những điều họ làm đó là đúng [Đó là những điều người Ấn Độ cũng làm].

Đồng tu : Vâng , con cũng nghĩ như vậy . Có lẽ con chưa bày tỏ được một cách chính xác những gì con muốn nói .

Sư Phụ : Nếu anh có thể cố gắng trình bày một cách rõ ràng hơn thì chúng tôi mới có thể giúp anh được .

Đồng tu : Ngày hôm qua con nhớ rõ ràng mình muốn nói gì , bây giờ lại quên rồi .

Sư Phụ : Này Tony ! Không phải là tôi không hạ mình xuống , nhưng thiên hạ là như vậy đó .

Đồng tu : Con xin lỗi Sư Phụ . Con không có ý như vậy .

Sư Phụ : Tôi không cấm họ tôn sùng tôi .

Đồng tu : Đó không phải là ý con muốn nói khi con nói Sư Phụ hạ mình xuống ... Con muốn nói là ... [một đồng tu : Sư Phụ nói với họ là hãy giao tiếp với Minh Sư của họ ở bên trong].

Sư Phụ : Đúng ! Nhưng họ biểu lộ ra ngoài một cách tự nhiên .

Đồng tu : Sư Phụ tha lỗi cho con bởi vì con nghĩ đến Sư Phụ nhiều quá mà con thật không biết ... cho nên ...

Sư Phụ : Tôi không cảm thấy gì cả , Tony . Anh tôn thờ hay không tôn thờ tôi , tôi cũng không cảm thấy gì hết . Tôi không lo gì chuyện đó . Nếu họ tôn sùng tôi thì tốt cho họ . Nếu điều đó tốt cho họ thì hãy để họ làm , còn hơn là để họ thờ những tượng đá , những chính trị gia lỗi lạc hay những tư tưởng xấu xa . Tôi không nghĩ tôn thờ tôi là điều xấu [Cười và vỗ tay]. Tôi đâu có đến nỗi tệ như vậy , phải không ? Tony , anh nghĩ sao ? Nếu anh tôn thờ một người nào đó , anh sẽ nghĩ đến họ hoài . Anh sẽ lấy những phẩm chất tốt của họ , và nếu tôi không tệ lắm thì cũng không sao . Dù sao đi nữa , qua những thể nghiệm mà quý vị đã nghe thì tôi cũng tạm được . Nếu họ lấy những phẩm chất của tôi , thì chẳng có gì tệ lắm . Do đó nếu họ luôn nghĩ đến Sư Phụ thì cũng chẳng sao . Sư Phụ đây không phải là nhục thân tôi mà là lực lượng tối thượng tôi có trong lúc này .

Đồng tu : Như vậy có nghĩa là phục tùng phải không Sư Phụ ?

Sư Phụ : Không ! Họ chỉ làm một cách tự nhiên [Đồng tu : Dạ , nhưng chúng con không quen với điều đó].

Sư Phụ : Thì đừng làm . Nhưng họ đã làm đúng [Đồng tu : Sư Phụ đã dạy là Sư Phụ ở bên trong].

Sư Phụ : Họ đã trở thành một với Minh Sư ; họ không còn biết Minh Sư ở bên trong hay bên ngoài nữa , vì họ là Minh Sư . Họ làm những gì Minh Sư đang làm , đó là đẳng cấp của họ . Sao anh dám bảo họ thay đổi đẳng cấp của họ ?

Đồng tu : Không phải con muốn như vậy , con chỉ muốn hiểu rõ thôi !

Sư Phụ : Thôi được ! Bending , anh có hiểu không ? Anh có gì muốn nói phải không ? Không à ?

Đồng tu : Không biết con có bày tỏ được không . Vincent cũng vậy . Con không thấy đó là vấn đề . Đó chỉ là một cách phát biểu . Đó là đẳng cấp của họ , cách ...

Sư Phụ : Phải rồi , họ biểu lộ tình thương bằng cách đó .

Nhím Hoàng Kim
05-25-2008, 10:31 AM
Đồng tu : Lòng ngưỡng mộ . Họ cảm thấy họ phải nói ra . Còn chúng con ngồi đây với Sư Phụ một cách yên lặng . Nếu Sư Phụ tiến lại gần họ , họ sẽ vỗ tay [Đồng tu cười]. Tụi con không vỗ tay , không phải là chúng con không ngưỡng mộ Sư Phụ , bên trong con cũng ngưỡng mộ Sư Phụ không kém họ .

Sư Phụ : Phải . Đó chỉ là những cách biểu lộ khác nhau mà thôi .

Đồng tu : Chúng con biểu lộ một cách khác .

Sư Phụ : Tôi hiểu rồi . Vincent , anh định nói gì vậy ?

Đồng tu : Thật là khó nói . Con nghĩ đó là một phần của những than phiền tiềm ẩn bên trong mà những người Mỹ đang biểu lộ .

Sư Phụ : Hiểu .

Đồng tu : Thật ra đó chỉ là vấn đề văn hóa mà thôi .

Sư Phụ : Đúng vậy .

Đồng tu : Người Mỹ biểu lộ tình cảm một cách khác .

Sư Phụ : Cái đó không sao cả .

Đồng tu : Nhưng vì vậy mà có những sự hiểu ngầm giữa một số người Âu Lạc và người Trung Hoa , là về phương diện tâm linh người Mỹ rất thấp . Thật ra họ đã nói thẳng với con như vậy .

Sư Phụ : Cái đó cũng có thể là sự thật . Anh không nghĩ sự thật là như vậy sao ? Hãy suy nghĩ kỹ trước khi kết luận .

Đồng tu : Vâng , vâng . Nhưng vì vậy mà nó trở thành một thách thức cho chúng con . Thí dụ một đệ tử người Mỹ muốn làm một tờ quảng cáo về bài thuyết giảng của Sư Phụ để thu hút người Mỹ .

Sư Phụ : Rồi sao ?

Đồng tu : Nhưng vì đệ tử Âu Lạc quá đông , với tỷ lệ hai trăm Âu Lạc có một người Mỹ , và người Âu Lạc ...

Sư Phụ : Luôn luôn thắng .

Đồng tu : Họ không cho chúng con làm như vậy , bởi vì họ nghĩ cách của người Mỹ không hay bằng cách của người Âu Lạc .

Sư Phụ : Thôi được ! Quý vị phải tự giảng hòa với nhau . Việc này ngoài thẩm quyền của tôi [Sư Phụ cười]. Tôi không biết quý vị cãi nhau ra sao ở bên đó . Thôi được , lần sau ... Nhưng tôi không màng với những chuyện đó . Tôi không biết họ làm tùm lum như vậy . Cứ nói , Greg .

Đồng tu : Con nghĩ đó là vấn đề mà anh Tony vừa nói lúc nãy về cách họ nói và kể về Sư Phụ .

Sư Phụ : Bởi vì họ quá thành tâm , phải không ?

Đồng tu : Vấn đề này cũng giống như bên Thiên Chúa Giáo , họ xem Chúa Ki Tô là một vị mà không một người bình thường nào đạt được . Vì quá chú tâm đến biểu tượng Chúa Ki Tô theo cung cách đó nên chính họ không đạt được gì . Con nghĩ vấn đề này cũng khá quan trọng vì mục đích của chúng ta là tự mình phải đạt đến mục đích .

Sư Phụ : Đúng ! Tôi hiểu . Nhưng họ đạt được mục đích qua biểu tượng đó .

Đồng tu : Bằng cách giữ sự chú ý ở nơi đó , họ trở lại với chính họ .

Sư Phụ : Bởi chính họ là minh sư . Nếu họ xem minh sư là tối thượng thì họ cũng sẽ đạt được quả vị minh sư , anh không biết điều đó sao ? Chỉ có vậy thôi . Đó cũng là một cách để đạt được mục đích .

Đồng tu : Con thật sự hiểu điều đó . Nhưng mối quan tâm ở đây là chúng con ..., đúng ra thì con cũng chẳng chú ý đến điều này vì con không có liên hệ gì nữa . Tối hôm trước chúng con có nói chuyện với nhau và bây giờ con xin đại diện để phát biểu thay họ . Là khi người Mỹ chúng con muốn làm một điều gì để giúp những người Mỹ khác , thì lại không được phép làm .

Nhím Hoàng Kim
05-31-2008, 10:39 AM
Sư Phụ : Tại sao anh không hỏi tôi trực tiếp ?

Đồng tu : Vâng con đang hỏi Sư Phụ đây . Thật ra chúng con cũng cố gắng .

Sư Phụ : Thôi được rồi , xong . Quý vị có thể hỏi thẳng tôi hay viết thư . Làm ngay hôm nay xem sao .

Đồng tu : Vâng , con cám ơn Sư Phụ .

Sư Phụ : Rồi chúng ta sẽ bàn về những khía cạnh khác nhau để xem ý kiến đó có thích hợp hay không , hiểu chưa ?

Đồng tu : Dạ hiểu .

Sư Phụ : Vì lúc nào cũng có ý kiến chống và ý kiến thuận vì cái gì cũng có điểm xấu và điểm tốt , do đó tôi nghĩ ... Thôi cũng được , tôi cám ơn sự phát biểu của anh . Được , cứ hỏi .

Đồng tu : Từ lâu con đã có một câu hỏi cũng liên quan đến những vấn đề mà chúng ta đang bàn luận . Sư Phụ nhớ khi Sư Phụ nói và những quả táo và đầu óc con người không ? Như là khi mình được quả táo ngọt ấy , đầu óc mình lúc nào cũng nghĩ đến quả táo ngọt ấy . Trước đây con cũng nghĩ không biết điều đó có thực không ? Con hiểu sự thành tâm của đệ tử đối với vị thầy . Và nếu người đó thành tâm , họ cũng theo vị thầy luôn chăng ?

Sư Phụ : Phải .

Đồng tu : Con nghĩ không biết nếu một người quá thành tâm với một vị minh sư , họ chỉ mãi ở đẳng cấp đệ tử , như vậy không biết họ có mãi theo được vị minh sư đó hay không ? Con không biết điều này có thể xảy ra hay không ? Không biết con trình bày có rõ ràng hay không ?

Sư Phụ : Không rõ lắm . Họ cũng không hiểu nốt . Tôi không hiểu phần cuối , là khi đệ tử theo minh sư rồi làm sao ?

Đồng tu : Như nếu mình đi kiếm quả táo và mặc dù quả táo đã ở đó ...

Sư Phụ : Nhưng quả táo là chuyện khác hiểu không ?

Đồng tu : Dạ hiểu .

Sư Phụ : Trở lại câu hỏi của cô , vị minh sư ...

Đồng tu : Vâng , sự đi kiếm quả táo , mặc dù quả táo có đó nhưng nếu mình vẫn quyết chí đi tìm quả táo . Có thể như vậy được không ? Đối với Minh Sư cũng thế ? Như khi Sư Phụ ở đó mà con vẫn còn đi kiếm Sư Phụ , nhưng Sư Phụ đang ở đây rồi .

Sư Phụ : Tôi hiểu rồi .

Đồng tu : Có lúc con không hiểu được , chẳng hạn như khi ngồi thiền . Có khi con cảm thấy , có khi không . Cũng như câu hỏi lúc nãy , nhưng không phải là thiền . Như là con bị kẹt không thoát ra khỏi biên giới đó .

Sư Phụ : Biên giới nào ?

Đồng tu : Dạ , biên giới của trí óc . Có thể cách diễn tả của con quá phức tạp . Tóm lại là con không nắm được quả táo khi nó có đó .

Sư Phụ : Hiểu , nhưng khi cô nắm quả táo thì cô luân hồi trở lại . Khi cô nắm tôi thì cô đi lên .

Đồng tu : Vâng ! Nhưng nếu Sư Phụ hay quả táo ở ngay đó mà người ta vẫn đi tìm thì sao ?

Sư Phụ : Dĩ nhiên là cô đã có Sư Phụ ở bên trong nhưng cô không nhận biết mà thôi . Nhưng qua sự thành tâm cô sẽ cảm nhận được . Dù sao đi nữa cô cũng là Sư Phụ , cô và Sư Phụ không khác nhau . Những phẩm chất của Sư Phụ sẽ được chuyển dần sang cô . Qua sự mong cầu Sư Phụ , cô sẽ trở thành một với Sư Phụ và Sư Phụ chính là cô . Do đó cô không mất mát gì cả và cũng không phải tìm kiếm ở đâu khác . Cô không tôn thờ một người nào ngoài chính ...

Nhím Hoàng Kim
06-07-2008, 06:57 AM
...

Sư Phụ : Không ! Không phải vậy ! Cũng có đặc biệt , nhưng không phải vậy . Bởi vì quý vị là một nhóm nhỏ , nên tôi khi có cái gì ít thì không thể cho nhiều người được , do đó tôi cho quý vị , quý vị có hiểu không ? Nhưng thật sự thì quý vị cũng đặc biệt bởi vì tuy quý vị có những kiến thức và văn hóa khác biệt nhưng quý vị lại rất thành tâm và trong sạch . Quý vị xứng đáng được hưởng những điều đó vì quý vị là hiện thân của Thượng Đế , hiểu chưa ? Và mặc dù có nhiều trở ngại về văn hóa , về thành kiến xã hội và ảnh hưởng của nền giáo dục có tính cách tẩy não , quý vị vẫn cứ đến . Vì vậy mà quý vị đáng được hưởng những sự tiếp đãi đặc biệt . Tại sao quý vị lại hạ mình như vậy ? Nếu tôi kính trọng quý vị , thì quý vị cũng phải biết tự trọng chứ . Phải nghĩ rằng mình chắc phải có gì đó mới được tôi biệt đãi như vậy . Tôi đâu có điên mà chạy theo những người Mỹ để tiếp đãi họ đặc biệt làm gì [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Nếu quý vị nghĩ tôi là minh sư thì quý vị nghĩ tôi tất phải làm điều đúng , phải không ? Hãy chấp nhận như vậy . Đó có thể là nghiệp chướng và cũng có thể là công đức của quý vị , là ý muốn của Thượng Đế , hiểu chưa ? Hãy chấp nhận những gì đến với mình . Tại sao lại cảm thấy khó chịu , hả ?

Đồng tu : Con không quen được đối xử như vậy .

Sư Phụ : Ồ ! Như vậy là vấn đề của quý vị [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Phải , đó là sự thật . Nếu một người hành khất được mang vào cung vua rồi được nhà vua đối xử một cách tử tế , anh ta cũng cảm thấy khó chịu và bối rối . Nhưng hãi mặc kệ nó , lâu rồi quý vị sẽ quen . Nếu tôi không đối xử với quý vị tử tế , quý vị sẽ hỏi "Ủa , tại sao vậy ? Cái gì vậy ? Tại sao lần này lạ quá vậy ? Không có kẹo , không có bánh , không có phỏng vấn đặc biệt", rồi quý vị khóc lóc . Tôi không biết làm sao bây giờ , hiểu chưa ? Tôi thích quý vị nói thẳng ra như vậy , quý vị còn những thắc mắc gì cứ hỏi tiếp . Nếu quý vị không hài lòng với sự trả lời của tôi thì cứ nói , quý vị có quyền hỏi , hiểu chưa ? Bởi vì rất hiếm khi có cơ hội được nói với người nào một cách thẳng thắn thật thà như vậy mà không sợ mất lòng hay hiểu lầm . Tôi không dễ mất lòng thế đâu . Rồi , cứ nói ...

Đồng tu : Con có một câu hỏi từ lâu . Con không hiểu hoàn toàn ý nghĩa của câu "Ta và Cha ta là một" và những điều như vậy đó . Chẳng hạn như ba điều : Vô sở bất tại , Vô sở bất năng , Vô sở bất tri ...

Sư Phụ : Ba điều gì ?

Đồng tu : Vô sở bất tại đó Sư Phụ , có ba điều như ...

Sư Phụ : Vô sở bất tại hay Tam vị nhất thể , phải không ?

Đồng tu : Dạ , ba điều đó Sư Phụ , như là trăm ngàn ức hóa thân , lực lượng vạn năng hay hiểu biết cả càn khôn ...

Sư Phụ : Hiểu rồi .

Đồng tu : Con không hiểu những điều đó ảnh hưởng gì đến chúng con ?

Sư Phụ : Hiểu .

Đồng tu : Với ...

Sư Phụ : Bởi vì chúng ta nguyên thủy là một , không bao giờ chia cách . Một khi quý vị nắm được quan niệm đó rồi , hiểu được nó rồi thì quý vị và mọi người sẽ là một như lúc nguyên thủy vậy . Vì vậy mà quý vị có trăm ngàn ức hóa thân . Tôi đã nói rồi , giống như những căn phòng hay cái thạch động này trống trơn , thông suốt này mà có người dựng lên những bức tường thì nó trở thành nhiều phòng nhỏ . Nhưng thật sự lúc chưa xây tường lên , nó đâu có như vậy , hiểu không ? Do đó ta chỉ việc phá những bức tường đó đi là thạch động này lại trở nên thông suốt như cũ . Những quan niệm hay ý nghĩ của chúng ta cũng giống như những bức tường này vậy , tuy nó vô hình nhưng rất kiên cố ...

Nhím Hoàng Kim
06-14-2008, 06:15 AM
Sư Phụ : Đúng ! Nhưng anh không làm được gì cả . Thí dụ như ...

Đồng tu : Nhắm mắt mà đi để không cảm thấy gì cả .

Sư Phụ : A , rồi anh không thể làm được gì hết và cũng không phải làm gì cả [Sư Phụ cười]. Nếu anh không cảm thấy gì thì đừng làm gì cả . Nếu không đói thì đừng ăn . Đói hãy ăn . Đó là điều tự nhiên nhất . Đây này Greg một vị thiền sư ngày xưa có nói : đói thì ăn , mệt thì ngủ . Ông ta không phải chỉ nói đến hai hành động này mà thôi , mà ý nói hãy phản ứng một cách tự nhiên theo sự đòi hỏi trong mọi trường hợp , như khi đói cảm thấy thèm ăn thì ăn . Đó gọi là phản ứng tự nhiên , hiểu chưa ?

Đồng tu : Vậy cũng như bỏ đi sự kiềm chế .

Sư Phụ : Không có điều khiển .

Đồng tu : Khi con nghĩ con phải làm thêm nữa thì ...

Sư Phụ : Đúng ! Bởi vì nếu anh không làm thì anh chết . Đó là làm hay là chết [đồng tu cười], khi anh không còn chọn lựa nào nữa . Như khi đói anh phải ăn ; khi mệt thì dù có sấm nổ bên tai anh vẫn phải ngủ , dù Tổng Thống có đánh thức anh dậy , anh cũng vô dụng mà thôi , hiểu không ? Những gì xẩy đến một cách tự nhiên hay bắt buộc thì mình phải làm và chỉ làm những gì cần thiết thôi , chỉ ngủ khi cần phải ngủ , chỉ ăn khi đói , hiểu không ? Nếu làm như vậy thì làm sao có nghiệp chướng được ? Bởi vì không có ý muốn , không có chọn lựa , hiểu không ? Đó thực sự là đầu hàng , dù anh có gọi nó bằng cái tên gì đi nữa và như vậy cuộc sống mới không có lo lắng . Anh lại có thể hỏi tôi : "Vậy thì con khỏi đi làm bởi vì không cần thiết và vì con cũng không muốn đi làm" [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Tôi sẽ trả lời ra sao biết không ? Ở đây có sự đòi hỏi gián tiếp , bởi vì nếu anh không đi làm thì không có tiền , không có tiền thì không có thức ăn , không có nhà cửa ... Do đó hoàn cảnh này nó có những đòi hỏi gián tiếp mà ta cần thỏa mãn . Nếu anh muốn đi tu , có thể những người khác sẽ nuôi anh . Điều này cũng không sao nếu anh cảm thấy mãn ý . Chỉ làm những gì tối cần thiết đối với anh trong hoàn cảnh đó thì sẽ không có nghiệp chướng . Đó là cái "đầu hàng" mà chúng ta nói tới hay cái "làm mà không làm". Bởi vì trong hoàn cảnh đó , ta không còn để ý đến những hành động máy móc như gắp thức ăn hay nâng chén và do đó có thể vừa ăn , vừa nói . Tóm lại tất cả những điều quý vị làm một cách tự nhiên như ăn và ngủ khi cần thiết , hoặc làm những gì mà nhân danh Thượng Đế , nghĩ là mình không có lựa chọn thì sẽ không có nghiệp chướng , hiểu chưa ? Vì lúc đó quý vị đã cố gắng hết sức nhưng không làm khác được . Lúc đó bắt buộc phải làm . Đã hiểu rõ chưa Greg ? Rồi còn gì nữa không ?

Đồng tu : Con có một việc muốn hỏi Sư Phụ , khi con ngồi thiền trong tư thế Sư Phụ dạy ...

Sư Phụ : Xếp bằng hai chân .

Đồng tu : Dạ ngồi xếp bằng . Nhưng người Mỹ không quen ngồi như vậy do đó khi ngồi thiền con cảm thấy đau ...

Sư Phụ : Đúng vậy !

Đồng tu : Ở nhiều chỗ trên cơ thể . Do đó câu hỏi của con là nếu con ngồi thiền ở nhà không phải lúc cộng tu , con ngồi trên ghế được không ?

Sư Phụ : Tôi đã dạy là quý vị có thể ngồi trên ghế , ngồi như thế này và lưng ra sao , quý vị chỉ nghe có một nửa thôi phải không ? Tôi luôn luôn nói là hãy ngồi với tư thế nào thoải mái nhất . Lúc tôi nói điều đó quý vị ở đâu ? [Đồng tu cười]. Ai cũng biết điều này hết , phải không ? [Mọi người : Dạ phải].

Nhím Hoàng Kim
06-17-2008, 06:14 PM
Đồng tu : Dạ , nhưng bởi vỉ ở ...

Sư Phụ : Ở thiền đường cũng có thể ngồi ghế .

Đồng tu : Ở thiền đường đâu có ai được ngồi ghế và mọi người ...

Sư Phụ : Quý vị có thể đem ghế . Bởi vì tôi không thể luôn luôn cung cấp mỗi lần cả ngàn cái ghế cho mỗi người . Anh có thể mang ghế của anh đến nhưng đừng mang cái ghế cao rồi ngồi trước mặt mọi người [đồng tu cười], thì đương nhiên là họ không thích rồi , hiểu không ? Nếu những người mang ghế ngồi hàng đầu thì những người khác không thấy được Tivi , không thấy tôi thì chắc chắn là họ sẽ than phiền . Do đó vì quyền lợi đám đông mà tôi không cung cấp ghế và họ cũng không mang ghế ra trừ phi quý vị thực sự cần nó . Quý vị thấy người Mỹ kia ngồi ghế đó , có ai nói gì đâu . Quý vị tự lo cho quý vị một cách tự nhiên , không ai phiền quý vị cả . Nếu cần ngồi ghế cao thì ngồi ở đằng sau để khỏi che tầm mắt của người khác thì không ai nói gì cả . Không có điều lệ nào bắt buộc hết . Chỉ vì khi họ đến gặp tôi thường là không hẹn trước và ở nhiều chỗ khác nhau và tôi cũng muốn gây sự ngạc nhiên cho họ , cho họ biết đến những địa thế thiên nhiên cho nên bất cứ họ đi đâu , nếu chúng ta phải đem cả ngàn lẻ một trăm cái ghế vào thạch động [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Rồi ghế hàng đầu phải thấp hơn ghế hàng sau , ghế hàng sau phải thấp hơn ghế hàng sau nữa , gây nhiều khó khăn , quý vị hiểu chưa ? Tôi không cấm những tiện nghi cá nhân , nhưng quý vị phải tự lo cho mình . Thấy không ? Tôi đang ngồi trên ghế đây .

Đồng tu : Vậy thì không có gì trở ngại . Con nghĩ rằng khi con nói với những đồng tu ở Panama biết là họ có thể mang ghế vào thiền đường .

Sư Phụ : Được ! Mang ghế vào nếu họ cần . Mang ghế nhỏ nhưng tiện nghi vào nhưng đừng dựa vào ghế rồi ngủ , hiểu chưa ? Cả thiền đường sẽ trở thành một ban nhạc đại hòa tấu [Đồng tu cười]. Lúc đó không phải là cộng tu nữa mà là cộng ngủ [đồng tu cười], hoặc là cộng ngáy . Tôi chỉ sợ vậy thôi , hiểu không ? Tiện nghi nhưng đừng quá êm ái . Nguy hiểm chỗ đó , chứ quý vị có ngồi xếp bằng hay treo ngược giò lên trần tôi cũng chẳng nói gì [Sư Phụ cười]. Điều quan trọng là quý vị chú tâm được mà thôi . Có nhiều người Âu Lạc không hiểu . Đó là lỗi của quý vị . Tôi bảo quý vị học Anh văn . Tôi không thể lo cho thiểu số được , hiểu không ? Người Đại Hàn cũng không hiểu gì hết phải không ? Không có thông dịch viên . Này những người Đại Hàn , chúng ta có người thông dịch ở đằng sau đó . Tôi đã nói họ lo liệu , nếu có thể chia từng nhóm một . Người nào biết tiếng Anh ngồi đằng trước , không biết tiếng Anh ngồi đằng sau và kiếm người thông dịch . Tôi đã chỉ thị cả rồi . Tại sao cô này không ngồi đằng sau ? Cô lúc nào cũng muốn ngồi đằng trước , phải không ?

Đồng tu : Họ nói với con là không có thông dịch .

Sư Phụ : Ai nói ?

Đồng tu : Có người đàn bà nào đó nói là không có thông dịch , chỉ nói tiếng Anh thôi .

Sư Phụ : Đó là đối với người Tàu mà thôi nhưng không phải đối với người ngoại quốc [Mọi người : Họ nói là chỉ nói tiếng Anh mà thôi].

Nhím Hoàng Kim
06-22-2008, 08:05 PM
Sư Phụ : Ừ ! Đúng , nhưng tôi cũng nói nếu có thể thì hãy thu xếp kiếm người thông dịch . Có thể họ có những trở ngại ngoài ý muốn , hiểu không ? Tôi không thể gây khó khăn cho họ nhiều được , bởi vì hôm nay tôi đòi hỏi nhiều thứ . Hôm nay tôi chỉ muốn nói với người Mỹ mà thôi , hiểu không ? Còn những người khác , nếu hiểu được tiếng Anh thì có thể lại nghe , chứ thực sự là cho người Mỹ thôi [Sư Phụ cười]. Nếu không thì quý vị sẽ than phiền là tôi kỳ thị [Sư Phụ cười]. Tôi đã đặc biệt chỉ thị là chỉ muốn gặp người Mỹ , thật ra chỉ những đệ tử biết nói tiếng Anh mà thôi . Còn những người hiểu được tiếng Anh thì cũng được phép lại ngồi bên cạnh họ mà nghe . Còn những người không hiểu tiếng Anh , nếu họ đến cũng được và nếu có thể tìm được người thông dịch thì tốt hơn , còn không thì thôi . Đó là chỉ thị của tôi , quý vị không nên trách họ .

Đồng tu : Có người hỏi ở đằng sau .

Sư Phụ : Quý vị không đói à ?

Đồng tu : Dạ không .

Sư Phụ : Tôi cũng vậy , chưa ăn gì cả quý vị chưa đói thì tôi cũng không đói .

Đồng tu : Sư Phụ hay nói là sáng sớm là lúc thiền tốt nhất nhưng bình thường con không thể thiền giấc sớm được vì sau khi đi làm về , con mệt quá .

Sư Phụ : Không sao , lúc nào cũng được .

Đồng tu : Vậy con vẫn giữ giờ giấc bình thường hiện nay của con ...

Sư Phụ : Bất cứ giờ nào tiện cho anh là được .

Đồng tu : Bởi vì sáng sớm con cảm thấy cơ thể còn nặng nhọc lắm và ...

Sư Phụ : Tôi cũng vậy [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Anh có thể đến thiền với tôi . Tôi đã nói từ hôm đầu rồi , bất cứ lúc nào tôi có thể nằm xuống được là nằm liền . Thời gian ngồi ít lắm .

Đồng tu : Con phải cố gắng lắm trước khi ...

Sư Phụ : Ngồi thiền buổi sáng . Đừng lo , lúc nào tiện cho anh là được . Tôi chỉ nói một cách tổng quát vậy thôi , không bắt buộc phải theo , hiểu không ? Ý tôi là đối với đa số thì buổi sáng là tốt nhất , chứ mỗi người đều có hoàn cảnh riêng , không thể áp dụng cho mọi người được . Có người đi làm giấc tối nên họ phải nghĩ ban ngày , nhưng vì phần đông đi làm ban ngày , ban đêm họ được ngủ , nên tôi mới nói buổi sáng trước khi đi làm , họ nên ngồi thiền một lúc để có thêm lực lượng . Đó chỉ là một sự hướng dẫn tổng quát thôi .

Đồng tu : Con có một kinh nghiệm muốn chia sẻ với những người Mỹ ở đây . Sau khi nghe họ nói , con cũng muốn bày tỏ quan niệm và kinh nghiệm của con về những cảm giác không tự nhiên giữa người Âu Lạc và nhóm người Mỹ .

Sư Phụ : Không , họ không cảm thấy như vậy . Họ chỉ lo cho những người Mỹ khác mà họ dẫn đến mà thôi .

Đồng tu : Con có một thí dụ muốn kể lại cho họ , có thể làm cho họ dễ hiểu hơn . Chồng con cũng là người Mỹ , sau khi được truyền Tâm Ấn , khi đến thiền đường anh ta cũng cảm thấy như vậy . Nhưng cũng có thể là con thấy như vậy , không biết là anh ta cảm thấy ra sao . Nhưng nếu mục đích của một người đến thiền đường là để cộng tu chứ không phải là để được người khác trọng đãi thì sớm muộn gì họ cũng phải phá bức tường ngăn cách giữa họ và người Âu Lạc . Nếu nghĩ người Âu Lạc lãnh đạm hay gì đó thì hãy làm như Steve là khi anh đến thiền đường , thấy đám đông nào anh cũng nhập vào rồi tự động về sau họ sẽ nhận ra anh ta ngay .

Sư Phụ : Và nghĩ anh ta cũng giống như họ .

Đồng tu : Mọi người cũng sẽ thân thiện với anh ta và bây giờ ai cũng biết chồng con và họ rất mến anh ta .

Sư Phụ : Và bây giờ họ nghĩ anh ta là người Âu Lạc .

Đồng tu : Dạ phải ! [ Sư Phụ cùng đồng tu cười].

Nhím Hoàng Kim
07-06-2008, 07:51 PM
Sư Phụ : Được ! Như vậy tốt lắm . Quý vị làm tôi nhớ lại chuyện của tôi ngày xưa khi tôi còn đi nhiều chỗ và thiền cùng nhiều người khác nhau . Quý vị có nghĩ là tất cả những người Âu Lạc sẽ đi Ấn Độ để chờ tôi không ? Ở Ấn Độ , khi ngồi thiền chung với họ tôi không nghĩ mình là người Âu Lạc . Tôi không bao giờ thấy người Ấn Độ trừ vị thầy nếu có vị thầy ở đó . Lúc đó tôi không thấy ai cả . Có gì ăn đó . Tôi ăn những thức ăn cay quá mà bây giờ bị đau bao tử [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Bất cứ có món gì cần phải ăn thì ăn , chỉ vậy thôi , hiểu không ? Tôi ở trong một đạo tràng gần đường rầy xe lửa vì thế mà hai lỗ mũi của tôi lúc nào cũng đầy bụi và bị ho trong hai tháng liền . Mặc dù vậy , tôi cũng vẫn khai ngộ , hiểu không ? Lúc đó tôi không thấy gì khác hơn là mục đích và hướng đi của mình , không nhìn thấy gì khác hết , mà chỉ biết mình phải làm gì và rất bận rộn với những điều phải làm . Thật vậy , tôi bận dọn dẹp đạo tràng . Thật sự mà nói thì ở Ấn Độ lúc nào cũng bừa bãi , mà lúc đó tôi lại rất bận đi tìm cái chân ngã của mình , bận suy tưởng , chiếu cố nội tâm của mình và hưởng thụ đại định . Chân tê , tay tê và không còn cảm thấy cơ thể của mình nữa do đó còn làm sao mà để ý đến ai nữa . Tôi ở đó , nhưng cũng không ở đó : đó là mục đích tốt nhất khi đến đạo tràng . Nếu tin tưởng một vị minh sư nào đó thì hãy đến với vị minh sư đó và chỉ đến một mình mà thôi . Không có người Âu Lạc , người Trung Hoa , người Mỹ nào với quý vị thì quý vị sẽ không có vấn đề gì cả . Tôi không bao giờ có vấn đề với bất cứ cộng đồng nào , tôi cũng không thấy ai cả . Có nghĩa là tôi không thấy họ là người Mỹ hay Ấn Độ . Tôi đã trà trộn với họ . Tôi thương họ nhưng không thấy họ , hiểu không ? Tôi không bao giờ cảm thấy bị xáo trộn hay quấy rầy bởi vì tôi quá bận rộn ở bên trong . Tôi thật sự không nhớ được ở Ấn Độ tôi sống ra sao , như chẳng có gì xẩy ra cả , hiểu không ? Không có ký ức , không có gì cả . Kink nghiệm nhớ lại rất ít , ngoại trừ cái lạnh và đường xa . Chỉ khi nào đệ tử hỏi thì tôi nhớ lại , nhưng không nhớ những giao tiếp hay quan hệ với những người khác . Những ký ức nầy đối với tôi nó như ngày hôm qua , một ngày bình thường không có gì xẩy ra cả . Kinh nghiệm của tôi chắc cũng giống như của Steve bây giờ phải không ? Như vậy tốt lắm .

Đồng tu : Còn về việc tụi con hay nói về Sư Phụ . Chúng con là người Âu Lạc ở chung với nhau . Con hay nói kiểu như Tony nói lúc nãy , lúc nào cũng ... Sư Phụ ... Sư Phụ ... hết .

Sư Phụ : Cái gì cũng Sư Phụ hết phải không ?

Đồng tu : Anh ta rất trầm lặng , rất tin tưởng Sư Phụ nhưng chẳng bao giờ nói gì hết . Con chẳng bao giờ biết một chút thể nghiệm gì của anh ta . Con hay hỏi anh ta có thấy gì khi ngồi thiền không , anh không nói [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Còn con thì lúc nào cũng nói cho anh ta nghe . Và đó là cách chúng con phát biểu . Cho nên bây giờ mạnh ai nấy tu , chẳng ai nói với ai gì hết , dù ở chung nhà .

Sư Phụ : Thôi được , bây giờ quý vị đã hiểu nhau rồi chứ , người Âu Lạc và người Mỹ . Phải phát biểu cảm tưởng của mình , đừng để những điều làm mình phật lòng gậm nhấm mình . Tôi mừng là quý vị đã hiểu nhau nhưng cũng biết điều nầy rất khó khăn . Một mặt họ cũng muốn gia nhập người Âu Lạc và Trung Hoa , nhưng mặc khác họ cũng muốn có một chút tự do , một không gian và khoảng cách riêng cho họ [Sư Phụ cùng đồng tu cười] do đó mà họ có vấn đề vì họ muốn có cả hai thứ cùng một lúc .

Đồng tu : Còn một việc nữa Sư Phụ . Họ cũng muốn những ý kiến của họ được thông qua .

Sư Phụ : Tôi biết . Nhưng quý vị cứ giữ ý kiến của quý vị . Hãy tranh đấu cho ý kiến của mình hoặc tìm cách ảnh hưởng họ , thuyết phục họ làm theo cách của mình xem ai hơn , hiểu không ? Tại sao phải bận tâm ? Hãy chấp nhận ý kiến của họ và làm theo họ nếu quý vị không thắng được họ . Cứ tranh đua với nhau , tôi làm như vậy , anh làm theo kiểu của anh , xem cuối cùng ai hay hơn . Tại sao phải lo lắng ? Mary , cô như vậy là tốt rồi , mà họ cũng được nữa . Đó là cách chúng ta đối xử với nhau . Chúng ta luôn luôn tìm cách ảnh hưởng những người khác do đó mà thế giới này có tranh chấp , quý vị hiểu không ? Đó là nguyên nhân của chiến tranh . Vì thế quý vị cứ giữ vững lập trường của quý vị mà đừng lo gì những người khác .

Nhím Hoàng Kim
07-12-2008, 09:14 PM
Họ cũng tìm cách ảnh hưởng tôi nữa chứ không phải không . Năm này qua năm khác , tôi lúc nào cũng phải tranh đấu với họ về cách ăn uống , cách mặc áo quần , cách ngủ , cách ngồi , chọn giầy nào ... họ ép uổng tôi đủ điều [đồng tu cười] : Phải ăn cái này , không được ăn cái kia , nên gặp người này , không nên gặp người kia , người nào thành tâm , người nào không thành tâm . Họ sắp xếp hết cho tôi [Đồng tu cười]. Họ còn lựa bạn trai cho tôi , ai được nhảy đầm với tôi . Họ an bài hết tất cả rồi sau đó một người đến nói với tôi : "Đây là bạn trai của Sư Phụ hôm nay", [đồng tu cười] rồi giới thiệu nào là sinh ở Trung Hoa , sống ở Mỹ , đậu đại học , truyền Tâm Ấn ngày nào , có thể nghiệm gì [Sư Phụ cùng đồng tu cười]. Họ mai mối cho tôi một cách cấp kỳ , làm tôi không biết "tân lang" cho đến hôm dạ vũ . Tôi cũng không biết mình sẽ được mặc gì nữa , hiểu không ? Nhưng nếu tôi cũng đùa theo họ thì cũng chẳng sao . Cũng như ai cho chanh thì tôi làm nước chanh . Do đó mà tôi nhảy với "tân lang" vô danh [Sư Phụ cùng đồng tu cười], vui đùa với họ cả đêm , mặc quần áo họ may , thưởng thức những món ăn họ làm , và những thứ khác . Nhưng đó là lúc tôi muốn đùa theo họ mà thôi . Nếu không muốn , tôi có thể nói : "Không , hôm nay tôi không muốn vui kiểu này , lần này quý vị phải làm theo ý tôi", hiểu không ? Rồi tôi bắt đầu điều khiển theo ý của tôi , tôi có sự lựa chọn . Quý vị cũng có một chọn lựa : Một là theo họ , hai là bắt họ theo mình [Sư Phụ cùng đồng tu cười].

Đúng vậy , hãy tự nhiên , tuy rằng tôi biết điều này rất khó . Tôi đã từng tranh đấu cùng với người Âu Lạc nhiều năm nay về những vấn đề "lộn xộn" này . Và một hôm tôi và họ quả quyết nói với người Trung Hoa rằng "Hãy để chúng tôi tự quyết định cuộc sống của chúng tôi". Nhóm tôi đã giành lại được quyền của mình và tự ổn định cuộc sống của mình , cũng vui lắm . Điều này rất là nan giải [đồng tu cười], tôi biết như vậy và tôi cũng đã rơi lệ nhiều lần về những sự độc đoán này . Họ kiểm soát mọi thứ , quý vị biết không ? Tiếng là Sư Phụ nhưng thực sự họ mới là Sư Phụ [Đồng tu cười]. Như miếng đất mà tôi mua để cho họ có chỗ ở , họ xem đó là đất của họ . Họ kiểm soát đủ thứ , tôi chỉ có một góc nhỏ mà thôi nhưng cuối cùng họ cũng chiếm luôn [Đồng tu cười]. Chỗ tôi ở chỉ là một cái lều và tôi muốn có một chỗ ở thiên nhiên để được tự do rong chơi . Rồi thừa lúc tôi đi vắng , họ trồng cỏ lên làm tôi không dám bước lên đó nữa vì cỏ mới chớm mọc . Lều của tôi cũng biến thành công viên luôn [Đồng tu cười]. Họ đảo lộn và bày biện lại tất cả theo ý họ , kể cả những chỗ cất dấu bí mật của tôi luôn . Do đó tôi bỏ đi , tôi "xuất gia" trở lại . Tôi bỏ Miaoli đi vì nó quá ngăn nắp , có quá nhiều tình thương . Bây giờ quý vị nghĩ thế nào ? Tôi khổ hơn quý vị nhiều lắm [Sư Phụ cười].

Họ quá thành tôi với tôi , thành tâm muốn thay đổi cuộc sống của tôi , thay cách ẩm thực và luôn cả quan niệm thẩm mỹ và những cái khác nữa . Tôi thích thiên nhiên thì họ lại biến nó thành công viên . Còn khi muốn công viên thì họ lại làm không xong . Chẳng hạn như họ chỉ mang gối mà không đem mền , mang kem đánh răng nhưng không có bàn chải đánh răng ... Quý vị tưởng tôi có một đời sống thong thả với những đứa "con" này hay sao ? [Đồng tu cười]. Những đứa con quốc tế , không đâu [Đồng tu cười].

Trước khi quý vị than phiền điều gì thì hãy cầu nguyện cho tôi trước [Sư Phụ cười và đồng tu vỗ tay]. Trước khi quý vị hết kiên nhẫn thì quý vị hãy cầu Thượng Đế cho tôi vẫn còn kiên nhẫn để tiếp tục công việc của tôi , mà không bỏ trốn về Hy Mã Lạp Sơn hoặc ẩn mình trong một đạo tràng nào đó ở Ấn Độ , hoặc tìm một minh sư nào đó để theo , để mọi người không còn biết đến tôi nữa . Thật vậy , nhiều lúc tôi muốn bỏ lại tất cả , để đi trốn ở một đạo tràng nào đó , chỗ an toàn nhất . Lúc nào quý vị chỉ là con số không thôi , không ai biết đến thì lúc đó an toàn nhất , không ai đến đòi theo quý vị nữa [Đồng tu cười]. Lúc đó quý vị có thể tôn thờ bất cứ người nào quý vị muốn mà không ai biết hết . Thật là tuyệt . Nhưng thực sự họ vẫn đánh hơi được , cũng không an toàn lắm [Đồng tu cười].

Nhím Hoàng Kim
07-27-2008, 11:33 AM
Tôi nhớ ra rồi . Tôi nói lại là tôi cũng không an toàn lắm lúc tôi tạm trú vài tháng ở một đạo tràng bên Ấn Độ . Lúc mới đến , tôi cũng giúp họ bằng cách rửa chén , lau nhà hoặc bất cứ chuyện gì cần giúp mà tôi có thì giờ giúp . Mà rửa chén và lau nhà là hai thứ mà mọi người đều không thích làm nên tôi thầu hết và cũng làm luôn cả việc văn phòng . Tuy rằng ngồi làm việc trong văn phòng không cần phải lao động , nhưng tôi làm việc văn phòng cũng rất nhanh rồi có những gì bừa bộn là tôi dọn , mà tôi lại biết cách dọn dẹp rất nhanh vì tôi biết cách tổ chức và ngăn nắp . Quý vị biết không , có những núi bát đĩa cao như vầy này do những người ngoại quốc ăn xong rồi bỏ đi , mà phần đông là những người Mỹ , nói xin lỗi [Đồng tu cười]. Họ thường được mời ăn nhưng ăn xong là họ ra đi khỏi nhà bếp rồi trốn luôn . Để rửa đống bát đĩa khổng lồ này , tôi trộn nước với xà bông trong một bồn lớn rồi bỏ tất cả bát đĩa vào trong đó ngâm . Một lúc sau , tôi lấy từng cái một ra , rửa lại ở bồn bên cạnh rồi tráng bằng nước sạch từ vòi nước . Vấn đề là ở Ấn Độ , rửa bằng vòi nước nhiều khi cũng giống như làm ảo thuật vậy : lúc thì có , lúc thì không . Do đó rửa chén là cả một vấn đề ... "khai ngộ" [Sư Phụ cùng đồng tu cười] phải được giải quyết . Bây giờ quý vị đã biết tôi làm gì ở Ấn Độ rồi . Tôi chỉ nhớ rửa chén mà thôi . Tại sao tôi lại nói đến vấn đề này kìa ? Tôi nói gì lúc nãy vậy ?

Đồng tu : Sư Phụ nói họ luôn luôn khám phá ra Sư Phụ .

Sư Phụ : Ừ ! Đúng , đúng . Lúc đó tôi sống qua ngày như vậy và cũng mặc quần áo như người Ấn Độ vậy đó , cũng giống những bộ y phục này chứ không có gì đặc biệt . Thực ra nó cũng không đẹp như thế này vì lúc đó tôi không có nhiều tiền . Lúc đó tôi chu du mà không có việc làm nên ăn tiêu rất dè dặt , không dám hoang phí . Tôi chỉ có ba bộ quần áo bằng vải bông sợi rẻ nhất Ấn Độ . Tưởng tượng coi , Ấn Độ đã nghèo rồi mà tôi còn mặc thứ vải rẻ nhất nữa , giống như vải mùng vậy đó , rất mềm , rất mát mẻ . Đó là ba bộ quần áo của tôi , chẳng có gì đặc biệt . Chung quanh tôi là những người Ấn , Mỹ và Châu Âu nhưng chưa bao giờ tôi cảm thấy mình lạc lõng ở đó cả . Có thể vì tôi biết nói nhiều thứ tiếng . Tôi nói tiếng Pháp với người Pháp , tiếng Đức với người Đức , tiếng Anh với người Mỹ và người Ấn Độ . Mà đa số họ biết nói tiếng Anh nữa . Vì thế tôi không gặp khó khăn , không cảm thấy mình khác biệt với họ và không bao giờ nghĩ là có sự khác biệt . Như khi gặp quý vị , tuy biết quý vị không giống tôi nhưng tôi cũng không nghĩ là quý vị khác tôi . Nếu không thì tôi đã cảm thấy lo sợ hoặc tìm cách xa lánh quý vị . Tôi không cảm thấy như vậy mà chỉ thấy bình thường thôi . Đó là thái độ mà tất cả chúng ta nên có . Nếu sau này có người Mỹ nào khó chịu thì quý vị có thể kể lại cho họ như vậy . Rồi , lúc nãy đến đâu rồi ?

Đồng tu : Sư Phụ rửa chén rồi họ khám phá ra Sư Phụ .

Sư Phụ : À , à , đúng vậy . Rồi sau đó tôi bỏ đạo tràng đó đi chỗ khác bởi vì lúc đó tôi thường di chuyển từ đạo tràng này đến đạo tràng khác để tầm sư [Sư Phụ cười], tìm Phật vì tôi không có gì làm hết . Tôi tìm đến đạo Lạt Ma , đạo Sikh , Ấn Độ giáo hay bất cứ đạo nào . Lúc đó tôi coi ai cũng là bạn hết . Sau khi từ Hy Mã Lạp Sơn xuống , tôi trở lại đạo tràng này . Một trong những người ở đạo tràng đó , ông ta cao niên nhất ở đó , là người được tuyền Tâm Ấn bởi vị minh sư đời trước nữa , tức ông ta cùng vai vế với vị minh sư đương thời người kế vị . Khi gặp tôi đến , tự nhiên ông ta quỳ lạy tôi . Ông ta có râu dài và trắng , đầu đội khăn trắng rất nghiêm trang , ông ta lại cao lớn như tiên ông vậy . Lúc đó tôi đang đọc báo , ông ta lại và quỳ xuống dưới chân tôi . Thật không thể tưởng tượng được , lúc đó nếu tôi đang xếp bằng , mắt nhắm lại mà ông lạy tôi thì còn có thể chấp nhận được . Đằng này tôi đang ngồi chồm hổm , bên cạnh cái phòng điện thoại để đọc báo . Lúc đó vì không có gì làm nên tôi mới moi mấy tờ báo cũ mà họ vứt đi để đọc . Ông ta quỳ mọp xuống kiểu Ấn Độ mà lạy tôi , sờ và hôn chân tôi . Tôi sợ quá phải bỏ đạo tràng đó mà đi [Đồng tu cười và vỗ tay].