NGƯỜI HÀNG XÓM
~ Nguyễn Bính ~

Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau một giậu mồng tơi xanh r?n.
Hai ngư?i sống giữa cô đơn.
Nàng như cũng có mối buồn giống tôi.
Giá đừng có giậu mồng tơi,
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng:
Có con bướm trắng thư?ng sang bên này.
Bướm ơi, bướm hãy vào đây,
Cho tôi h?i nh? câu này chút thôi.
Chẳng bao gi? thấy nàng cư?i...
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
Mắt nàng đăm đắm trông lên,
Con bươm bướm trắng v? bên ấy rồi.
Lòng tôi bỗng thấy bồi hồi,
Tôi buồn tự h?i: "Hay tôi yêu nàng?"
Không! Từ ân ái lỡ làng,
Lòng tôi than lạnh tro tàng, làm sao?
Tơ hong nàng chả cất vào,
Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.

Mấy hôm nay chẳng thấy nàng,
Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong!
Cái gì như thể nhớ mong...
Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!
Vâng. Từ ân ái lỡ làng,
Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng năm xưa...
Tầm tầm tr?i cứ đổ mưa,
Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm.
Cô đơn buồn lại thêm buồn,
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?

Hôm nay mưa đã tạnh rồi,
Tơ không hong nữa, bướm lư?i không sang...
Bên hiên vẫn vắng bóng nàn,
Rưng rưng, tôi gục xuống bàn, rưng rưng...
Nhớ con bướm trắng lạ lùng!
Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng!

Hỡi ôi! Bướm trắng, tơ vàng
Mau v? mà chịu tang nàng đi thôi...
?êm qua nàng mất thật rồi!
Nghẹn ngào tôi khóc, quả tôi yêu nàng.
Hồn trinh còn ở trần gian,
Nhập vào bướm trắng mà sang bên này.

1941