Xin gửi các bạn bài đầu tiên của loạt bài "Công trinh phục hồi của Đức Chúa Trời, nói về chương trình đời đời của Đức Chúa Trời trong Sáng Thế Ký 1:
----------------------------------------

Ban đầu Đức Chúa Trời tạo nên trời và đất
(Sáng Thế Ký 1:1‐2)

Chắc chắn, Chúa đã sắp trở lại và sự trở lại của Chúa đã đứng trước cửa rồi. Nhiều dấu hiệu như tình trạng trái đất, tình trạng các Cơ Đốc nhân và tình trạng của Hội Thánh cho chúng ta biết rằng Chúa sắp kết thúc thời đại này và rất có nhiều khả năng chúng ta là thế hệ cuối cùng. Chính vì vậy, nó không phải là chuyện nhỏ để chúng ta có thêm một năm nữa để Chúa chuẩn bị chúng ta cho sự trở lại của Ngài. Đừng nghĩ rằng chúng ta còn rất nhiều thời gian!

Chúng ta nghĩ mình còn trẻ, còn có cả một cuộc đời ở phía trước nên không cần phải suy nghĩ nhiều. Nhưng Chúa đã sắp trở lại! Chúng ta đã chuẩn bị gì chưa? Nếu Chúa trở lại năm nay hay trong 5 năm nữa thì chúng ta phải tự hỏi mình rằng chúng ta có thể đón tiếp Chúa trong tình trạng này hay không? Nếu không thì chúng ta hãy ăn năn, hãy đến với Chúa và nói với Ngài rằng: “Chúa ơi, hãy làm cho con sẵn sàng”. Thật vậy, Chúa đang trên đường đến, tôi tin rằng thời gian không còn nhiều nữa. Ngợi khen Chúa, vì Ngài đã mang tất cả chúng ta đến đây để chuẩn bị cho sự trở lại của Ngài! Chúng ta hãy dâng cho Chúa thời gian này. Chúng ta đến đây không phải vì ở đây đẹp, hay muốn gặp nhiều anh em mà vì chúng ta biết Chúa sắp trở lại và Chúa muốn thực hiện chương trình của Ngài cùng với chúng ta. Đây không phải là một chuyện nhỏ rằng Chúa dùng thế hệ chúng ta để kết thúc thời đại này. Chúng ta thường không suy nghĩ như thế, mà thường bị phân tâm bởi những chuyện khác. Nhưng Chúa đang chờ đợi thế hệ chúng ta để kết thúc thời đại ân điển này và để chuẩn bị một thời đại mới. Ai trong chúng ta đã suy nghĩ như vậy chưa? Chúng ta nghĩ rằng: tôi còn phải học đại học, rồi còn công việc và gia đình tôi, tôi phải kiếm vợ,.. Có thật nhiều thứ tràn ngập trong lòng chúng ta, nhưng Chúa sắp trở lại rồi. Chúng ta cần phải biết rằng lòng chúng ta cũng cần được chuẩn bị. Chúa đang chờ đợi những người trẻ tuổi, một nhóm những người trẻ tuổi, một đội quân để có thể mang Chúa trở lại trái đất này. Chính vì vậy, đừng có suy nghĩ thật nhiều về những điều khác khi chúng ta ở đây, chúng ta hãy đi đến với Chúa và nói với Chúa rằng: “Chúa ơi hãy nói với con”.

Khi Chúa bảo Nô-ê làm một chiếc thuyền, nếu Nô-e nói: “tôi phải đi nghỉ mát ba tuần rồi sau đó phải kiếm việc làm để lo lắng cho gia đình” thì Chúa sẽ làm thế nào đây? Chúa không thể nào làm được gì nhiều cả. Bây giờ chúng ta cũng ở trong tình trạng như vậy, và chúng ta ở đây để chuẩn bị cho sự trở lại của Chúa. Ôi, Chúa Jesus!

Chúng ta hãy thông công về sách đầu tiên của Kinh Thánh là sách Sáng Thế Ký. Có thể anh em nghĩ rằng tôi nói về sự trở lại của Chúa, sự kết thúc của thời đại này mà sao tôi lại mang anh em trở lại lúc ban đầu. Đúng vậy, bởi vì mỗi người trong chúng ta cần phải trở lại với lúc ban đầu mà Kinh Thánh nói đến.

A. Vũ trụ được tạo dựng bằng Lời của Đức Chúa Trời

(Hê-bơ-rơ 11:3)

1. Lúc ban đầu thật tuyệt vời

(Ê-sai 45:18; Gióp 38:4-7)

Ban đầu, Đức Chúa Trời dựng nên trời đất. Điều này cho chúng ta thấy rằng ban đầu có Đức Chúa Trời. Nếu ngày nay Đức Chúa Trời không phải là sự khởi đầu mà chúng ta là ban đầu, thì chúng ta sẽ rất ngạc nhiên khi Chúa trở lại. Chúa muốn Ngài là khởi đầu của chúng ta. Vì vậy, hôm nay là ngày đầu tiên của hội nghị, chúng ta hãy làm Chúa trở thành ban đầu của mình. Và ban đầu, Đức Chúa Trời đã tạo nên vũ trụ này, Ngài đã tạo một cách rất tuyệt vời. Nhiều người nghĩ rằng khi Chúa đã tạo nên vũ trụ, thì trái đất là hỗn độn và trống không, sau đó Đức Chúa Trời bắt đầu mang lại sự sống. Nhưng chúng ta phải nhận ra rằng nếu Đức Chúa Trời là ban đầu thì Ngài không tạo ra sự hỗn độn. Mỗi khi Đức Chúa Trời làm bước đầu tiên và bắt đầu làm gì đó thì luôn có sự vinh hiển. Chúng ta có thể thấy điều này ở trong Ê-sai 45:18 “Vì CHÚA, là Đấng đã dựng nên các tầng trời, tức là Đức Chúa Trời đã tạo thành trái đất và làm ra nó, đã lập nó cho bền vững, chẳng phải dựng nên là trống không, bèn đã làm nên để dân ở”. Ngợi khen Chúa! Câu này cho chúng ta biết rằng khi Chúa tạo nên vũ trụ lúc ban đầu thì Chúa đã tạo ra một cách rất tuyệt vời và Chúa đã không tạo nên trái đất này một cách lộn xộn. Công trình của Đức Chúa Trời là trọn vẹn, những gì Chúa làm đều có vinh hiển. Sau khi Đức Chúa Trời tạo nên các vũ trụ, các thiên sứ cất tiếng reo mừng hoan hô (Gióp 38:4-7). Công trình của Đức Chúa Trời thật tuyệt vời. Sự vinh hiển của Ngài không thể mô tả được, tất cả các thiên sứ đều đã hoan hô khi mà Đức Chúa Trời đã làm sự ban đầu. Chúng ta không được nghĩ rằng Đức Chúa Trời làm một sự hỗn độn nào đó. Đức Chúa Trời là Đức Chúa Trời của sự trật tự và sự vinh hiển.

2. Sự nổi loạn của Sa-tan và sự phán xét của Đức Chúa Trời – kết quả là hỗn độn và trống không

Tiếc rằng trong vũ trụ này luôn có một kẻ chống đối Đức Chúa Trời: đó là Satan. Sau khi Ngài đã tạo ra những gì rất tuyệt vời và vinh hiển thì có điều gì đó đã xảy ra trong vũ trụ này. Satan, lúc đó là thiên sứ có bậc cao nhất, đã nâng mình cao hơn Đức Chúa Trời. Hắn kiêu ngạo trong lòng và không vâng lời nữa, nên đã nổi loạn chống lại Ngài. Kết quả của sự nổi loạn này là sự tạo dựng vinh hiển của Đức Chúa Trời trở thành một sự lộn xộn. Tại sao? Vì Đức Chúa Trời đã phán xét sự nổi loạn của Satan. Chúng ta không được nghĩ rằng Đức Chúa Trời không có sự phán xét nào cả. Đức Chúa Trời không chỉ phán xét sự nổi loạn của Satan mà Ngài sẽ phán xét từng người trong chúng ta. Ngài là Đức Chúa Trời của sự phán xét. Vì thế, chúng ta đừng nổi loạn chống lại Ngài, đừng để lòng cứng cỏi mà hãy ăn năn. Trong thời gian đó, cõi tạo vật đã trở thành sự hỗn loạn. Kinh Thánh dùng từ “tohuw bohuw”, có nghĩa là hỗn độn và trống không. Đây không phải là một tình trạng tốt.

Ban đầu, Đức Chúa Trời đã tạo nên trời và đất và trái đất trở nên hỗn độn và trống không. Chúng ta phải sửa từ “là” trong bản dịch Kinh Thánh thành từ “trở nên”, vì theo sự liên hệ giữa câu 1 và 2 và theo tiếng Hê-bơ-rơ thì từ “là” ở đây có nghĩa là “trở nên”. Nghĩa là trái đất đã trở nên hỗn độn và trống không do sự nổi loạn của Satan. Và kết quả là gì? Là “bóng tối ở trên mặt vực thẳm”. Anh em nói như thế nào về điều này? Cõi tạo vật mà Đức Chúa Trời đã tạo nên rất đẹp, rất vinh hiển mà bây giờ bóng tối ở trên mặt vực thẳm. Ở trên mặt vực sâu thẳm này, anh em chỉ có thể thấy bóng tối thôi. Sự mờ tối ở trên vực thẳm là tình trạng sau sự phán xét của Đức Chúa Trời. Như vậy, tình trạng sau sự phán xét Đức Chúa Trời là hỗn độn, trống không, bóng tối ở trên mặt vực thẳm, và tiếp theo là “Thánh Linh của Đức Chúa Trời vận hành trên mặt nước”. Nước này là nước của sự chết, ai muốn ở đây? Thật không phải một tình trạng tốt. Nhiều người nghĩ rằng thế gian rất đẹp, có nhiều sự hấp dẫn, lôi cuốn nhưng mà trái đất theo những gì Kinh Thánh mô tả có tình trạng hỗn độn, trống không, vực thẳm, và nước của sự chết thật là ghê rợn. Nhưng đó là thực trạng ban đầu mà Kinh Thánh mô tả cho chúng ta.

B. Công trình cứu rỗi của Đức Chúa Trời trong chúng ta

Bây giờ anh em có thể nghĩ rằng: “Ngợi khen Chúa! Nhưng đó chỉ là lúc ban đầu thôi hoặc một thời gian nào đó mà tôi không biết, nhưng mà bây giờ không còn nữa. Nó chẳng có liên quan gì với tôi cả!” Điều đó không đúng! Sứ đồ Phao-lô đã cho chúng ta biết rằng những lời ở trong Sáng Thế Ký 1 có liên quan đến chúng ta. “Vì Đức Chúa Trời, là Đấng có phán: Sự sáng phải soi từ trong sự tối tăm! đã làm cho sự sáng Ngài chói lòa trong lòng chúng tôi, đặng sự thông biết về vinh hiển Đức Chúa Trời soi sáng nơi mặt Đức Chúa Jêsus Christ” (2.Cô-rinh-tô 4:6). Phao-lô đã dùng Sáng Thế Ký 1:2 để nhấn mạnh rằng Kinh Thánh nói tới chúng ta. Thực ra, Đức Chúa Trời không muốn anh em hiểu trái đất này đã được tạo ra như thế nào mà qua những câu này, Ngài muốn chúng ta hiểu được tình trạng của mình ra sao. Do đó, nhiều nhà khoa học không hài lòng với lời tường thuật trong Sáng Thế Ký 1, tại vì họ thấy thiếu nhiều dữ kiện. Tiếc rằng họ không hiểu những lời này không phải nói đến trái đất mà nói đến chúng ta và cả họ nữa.

1. Kêu gọi đến sự vinh hiển

(Ê-phê-sô 1:4-6; Rô-ma 8:29-30; 9:23; Cô-lô-se 1:27; Hê-bơ-rơ 2:10)

Ê-phê-sô 1 tương ứng với Sáng Thế Ký 1:1. Có thể chúng ta chưa từng hiểu được điều này. Trong câu đầu tiên của Kinh Thánh có nói rằng “ban đầu Đức Chúa Trời dựng nên trời đất” thì Ê-phê-sô 1 cũng bắt đầu như thế. Ê-phê-sô 1:4 chép rằng: “Trước khi sáng thế, Ngài đã chọn chúng ta trong Đấng Christ, đặng làm nên thánh không chỗ trách được trước mặt Đức Chúa Trời”. Ở đây , Phao-lô so sánh với Sáng Thế Ký 1:1, câu này không chỉ nói về sự tạo dựng vũ trụ mà còn trước cả sự tạo dựng vũ trụ (“trước khi sáng thế”). Trước khi tạo dựng nên vũ trụ, Đức Chúa Trời đã làm nên một điều khác quan trọng hơn. Đối với chúng ta, điều này quan trọng hơn là hiểu vũ trụ được tạo như thế nào. Đó là điều gì vậy? “Chính Ngài đã chọn chúng ta trong Đấng Christ để làm nên thánh không chỗ trách được trước mặt Đức Chúa Trời. Bởi sự thương yêu của Ngài đã định cho chúng ta trở nên con của Ngài bởi Đức Chúa Jêsus Christ theo ý tốt của Ngài để ngợi khen sự vinh hiển của ân điển Ngài đã ban cho chúng ta trong Con yêu dấu của Ngài” (Ê-phê-sô 1:5-6). Trước khi Đức Chúa Trời đã tạo nên vũ trụ, Ngài đã chọn chúng ta. Tôi đã nói rằng khi Chúa đã bắt đầu điều gì đó thì nó có sự vinh hiển, sự bắt đầu của Ngài luôn luôn tuyệt vời. Cũng như sự tuyệt vời của vũ trụ lúc ban đầu thì ban đầu của chúng ta, chính là sự chọn lựa của Đức Chúa Trời dành cho anh em, càng tuyệt vời hơn và vinh hiển hơn nữa. Trước khi sáng thế, Ngài đã chọn chúng ta để trở nên thánh sạch, không chỗ trách được trước mặt Ngài, để chúng ta trở nên con trọn vẹn của Ngài và để ngợi khen sự vinh hiển của Ngài. Sự chọn lựa của Chúa dành cho chúng ta không phải tuyệt vời sao?

Chúng ta được tạo nên cho sự vinh hiển của Chúa. Chúa đã chọn lựa chúng ta để Ngài mang chúng ta vào sự vinh hiển. Rô-ma 8:29-30 nói rằng “Vì những kẻ Ngài đã biết trước, thì Ngài cũng đã định sẵn để nên giống như hình bóng Con Ngài, để cho Con nầy được làm Con cả ở giữa nhiều anh em; còn những kẻ Ngài đã định sẵn, thì Ngài cũng đã gọi, những kẻ Ngài đã gọi, thì Ngài cũng đã xưng là công bình, và những kẻ Ngài đã xưng là công bình, thì Ngài cũng đã làm cho vinh hiển.” Anh em ơi, sự chọn lựa của chúng ta không phải là tuyệt vời sao? Nhiều lúc anh em không biết rằng Đức Chúa Trời đã chọn anh em để làm gì? Ngài chọn để chúng ta trở thành con trọn vẹn, để cùng với Đấng Christ đi vào sự vinh hiển, và để trở thành người cùng thừa kế với Đấng Christ. Nếu là một người con thì cũng là người người thừa kế. Một ngày nào đó tất cả chúng ta sẽ cùng với Chúa trị vì trên cả vũ trụ này. Không phải một ngày nào đó mà là sắp tới rồi! Đừng yêu công việc của anh em nhiều, đừng quá yêu sở thích của anh em và những điều của thế gian này, mà chúng ta phải thấy Chúa kêu gọi chúng ta để làm gì. Xin Chúa lấy tấm màn che khỏi mắt chúng ta để chúng ta thấy được!

2. Chết trong tội lỗi và vấp phạm

(Ê-phê-sô 2:1-3)

Trong Ê-phê-sô 1, chúng ta đã đọc rằng Đức Chúa Trời đã chọn chúng ta để chúng ta được nên thánh, không chỗ trách được trước mặt Ngài, và cho chúng ta trở thành con của Ngài để ngợi khen sự vinh hiển của ân điển Ngài. Đó là ban đầu của chúng ta. Trước khi có vũ trụ này, Ngài đã chọn chúng ta để trở thành con Ngài. Như vậy không tuyệt sao? Đây là điều thật là vĩ đại. Nhưng mà ở đây cũng có gì đó đã xảy ra. Ở trong Sáng Thế Ký 1 ghi rằng “trái đất đã trở nên hỗn độn và trống không”, còn trong Ê-phê-sô 2:1 "Còn anh em đã chết vì lầm lỗi và tội ác mình". Mặc dù những gì Đức Chúa Trời đã tạo ra lúc ban đầu rất vinh hiển và tuyệt vời, cũng như Ngài đã gọi chúng ta đến sự vinh hiển, nhưng ở đây chúng ta thấy rằng chúng ta đã chết vì lỗi lầm và tội ác của mình. “...đều là những sự anh em xưa đã học đòi, theo thói quen đời nầy, vâng phục vua cầm quyền chốn không trung tức là thần hiện đang hành động trong các con không vâng lời” (câu 2). Sự kêu gọi của chúng ta đã trở thành như vậy sao? “Chúng ta hết thảy cũng đều ở trong số ấy, trước kia sống theo tư dục xác thịt mình, làm trọn các sự ham mê của xác thịt và ý tưởng chúng ta, tự nhiên làm con của sự thạnh nộ, cũng như mọi người khác” (câu 3). Như vậy không phải là hỗn độn và trống không sao? Như vậy không phải là bóng tối sao? Tình trạng như thế không phải là vực thẳm hay sao? Anh em hãy nghĩ đến tình trạng trước khi anh em được cứu rỗi đi. Anh em nghĩ rằng anh em đang bơi ở cái hồ bơi nào đó, nhưng thực ra anh em đang bơi trong nước sự chết. Như vậy có tốt không?

Chúng ta phải thấy rằng trước khi được cứu rỗi thì chúng ta ở trong tình trạng hỗn độn, trống không, và ở trong sự chết như là trong Sáng Thế Ký 1. Lúc đó, trên trái đất không có sự sống nào cả. Đó là tình trạng của chúng ta lúc ban đầu: không có sự sống. Trước khi được cứu, tất cả chúng ta đều đã chết vì lỗi lầm và tội ác của mình. Đừng nghĩ rằng anh em đã rất sống động, đã làm nhiều thứ, có nhiều hoạt động. Đúng thế, chúng ta tuy làm nhiều thứ nhưng mà chúng ta đã chết, tuy tích cực nhưng mà lại chết. Anh em có tin như vậy hay không? Ở đây ghi như vậy mà, chúng ta đã vâng phục vua cầm quyền chốn không trung, nghĩa là Satan đã cai trị chúng ta. Những gì Đức Chúa Trời đã tạo thật là tuyệt vời, nhưng bởi sự phạm tội mà tội lỗi (nọc độc của ma quỷ) đã vào trong chúng ta và điều khiển chúng ta. Anh em nghĩ rằng mình được tự do, có quyền đi đây, đi đó, làm cái này cái kia, có thể làm những điều mà anh em muốn, nhưng thực ra anh em lại làm những gì mà vua cầm quyền chốn không trung muốn, “là thần hiện đương hành động trong các con của kẻ không vâng lời”. Đáng tiếc là sự không vâng lời đó không chỉ dừng lại ở Satan mà đã truyền cho chúng ta và chui vào xác thịt của chúng ta. Thay vì là một điều gì đó để ngợi khen sự vinh hiển của Đức Chúa Trời, thì chúng ta đã trở nên tối tăm và đầy rẫy sự chết. Có thể chúng ta chưa bao giờ nghĩ như vậy nhưng mà lời Chúa nói như thế đó. “Chúng ta hết thảy đều sống theo tư dục của xác thịt”. Chúng ta không phải như vậy sao? “làm trọn các sự ham mê của xác thịt và ý tưởng của chúng ta”. Đúng vậy, chúng ta luôn làm theo điều mà chúng ta nghĩ, chúng ta không có suy gẫm về nó nhiều mà chúng ta chỉ làm theo thôi. “Tự nhiên làm con của sự thạnh nộ y như mọi người khác”. Trong Ê-phê-sô 1, Chúa nói rằng Ngài muốn chúng ta trở thành con của Ngài, nhưng thay vì thế thì chúng ta lại trở thành con của sự thạnh nộ như mọi người. Nếu đó là sự kết thúc của chúng ta thì đó thật là ghê rợn.

3. Sự cứu rỗi của chúng ta

(Ê-phê-sô 2:8-10; 2.Cô-rinh-tô 4:6)

Anh em tưởng tượng xem nếu Đức Chúa Trời nói "Ok, cái tình trạng không vâng lời, hỗn độn, trống không, bóng tối như thế này. Ta bỏ cuộc, Ta bỏ ý định của Ta". Nếu Đức Chúa Trời làm như vậy thì bây giờ chúng ta không ở đây, mà tôi cũng không biết rằng chúng ta ở đâu. Ngợi khen Chúa vì ở câu 2 của Sáng Thế Ký 1 có thêm vế sau: “Thánh Linh Đức Chúa Trời vận hành trên mặt nước”. Anh em không thấy vui sao? Đức Chúa Trời không từ bỏ chúng ta. Thánh Linh của Đức Chúa Trời vận hành trên mặt nước của sự chết để làm gì? Để mang lại sự sống. Đó chính là điều mà Thánh Linh đã làm. Đừng xem nhẹ những gì mà Thánh Linh đã làm. Thánh Linh đã làm rất nhiều ở trên chúng ta, vận hành nhiều trên chúng ta. Tôi không biết rằng Thánh Linh đã vận hành trong bao lâu để cứu tôi ra khỏi tình trạng đó, có thể là rất lâu. Chúng ta không biết được nhưng mà Thánh Linh đã tác động trên chúng ta, vận hành trên chúng ta. Nếu tôi là Thánh Linh thì khi tôi đến và thấy tình trạng như vậy thì tôi nản, tôi quay trở lại với Cha. Cảm tạ Chúa vì Chúa đã không làm như vậy. Chúa đã không từ bỏ chúng ta mà Đức Chúa Trời đã vận hành, đã tác động, và đã mang lại sự sống. Khi Thánh Linh vận hành thì Ngài đã tác động, đã tác động thêm nữa, tác động nhiều hơn nữa... để làm chúng ta mở lòng. Và khi Ngài thấy được một khe hở ở trong lòng chúng ta thì Ngài phán rằng "hãy có ánh sáng", và chúng ta được cứu rỗi, vì Ngài yêu chúng ta và Ngài không quên chúng ta. Ngài đã cứu chúng ta khỏi tội lỗi và sự chết. Ngài đã cứu chúng ta khỏi sự hỗn độn và trống không, cứu chúng ta khỏi bóng tối. Đức Chúa Trời không bao giờ từ bỏ chương trình của Ngài. Cho dù ma quỷ làm gì đi nữa nhưng Chúa vẫn luôn thực hiện chương trình của Ngài 100%. Chúa đã nói rằng Ngài sẽ mang chúng ta đến sự làm con trọn vẹn và mang chúng ta tới vinh hiển thì chắc chắn Chúa sẽ làm.

Trong 2.Cô-rinh-tô 4:6, Phao-lô nói “Vì Đức Chúa Trời, là Đấng có phán: Sự sáng phải soi từ trong sự tối tăm! đã làm cho sự sáng Ngài chói lòa trong lòng chúng tôi, đặng sự thông biết về vinh hiển Đức Chúa Trời soi sáng nơi mặt Đức Chúa Jêsus Christ”. Nghĩa là Ngài đã soi sáng trong lòng chúng ta và đẩy lùi bóng tối. Chúa đã cứu chúng ta khỏi sự phán xét đời đời, khỏi vực thẳm, khỏi bóng tối. Anh em thích ở đâu? Ở dưới vực thẳm, ở trong bóng tối hay là ở bên Chúa. Chúa đã làm điều rất là tuyệt vời, Ngài đã thực sự cứu chúng ta. Chúng ta có thể thấy ở Ê-phê-sô 2:4 “Nhưng Đức Chúa Trời là Đấng giàu lòng thương xót vì cớ tình yêu thương lớn mà Ngài yêu chúng ta”. Đức Chúa Trời đã tác động ở trong lòng chúng ta, trong tâm linh của chúng ta. Câu 5 tiếp theo: “nên khi chúng ta chết vì tội mình, thì Ngài làm cho chúng ta sống với Đấng Christ, nhờ ân điển mà anh em được cứu”. Anh em có quý câu này hay không? Chúng ta thường xem nhẹ sự cứu rỗi của mình, nghĩ rằng: “bây giờ tôi là Cơ Đốc nhân rồi nên tôi không được làm điều này điều kia nữa”. Chúng ta đã quên sự cứu rỗi của chúng ta tuyệt vời như thế nào rồi. Chúng ta không biết Chúa đã làm những gì cho chúng ta. Anh em có muốn trở lại vực thẳm hay không? Tôi không tin. Mặc dù “chúng ta đã chết vì tội mình thì Ngài làm chúng ta sống lại với Đấng Christ. Nhờ ân điển mà anh em được cứu, và Ngài làm cho chúng ta đồng sống lại và đồng ngồi trong các nơi trên trời trong Đức Chúa Jêsus Christ.” (câu 5-6). Và câu 8, “vả ấy là nhờ ân điển, bởi đức tin, mà anh em được cứu, điều đó không phải đến từ anh em , bèn là sự ban cho của Đức Chúa Trời”. Dĩ nhiên điều này không phải đến từ chúng ta mà là bởi Thánh Linh. Đó là sự ban cho của Đức Chúa Trời. Và câu 10 nói tiếp “vì chúng ta là công trình của Ngài”. Sự cứu rỗi của Đức Chúa Trời để cứu chúng ta khỏi tình trạng này không phải là một công trình tuyệt vời hay sao?

C. Kinh nghiệm về sự phục hồi khi là Cơ Đốc nhân

Anh em hãy nghĩ đến những gì Đức Chúa Trời đã đầu tư vào anh em. Anh em đừng đầu tư chính mình vào thế gian này, vì Chúa đã cứu anh em khỏi thế gian rồi! Thật là nực cười nếu Chúa đã cứu anh em ra khỏi vực thẳm mà anh em lại muốn trở lại đó, muốn làm cái gì đó giống như người ta. Anh em không biết Đức Chúa Trời sẽ buồn rầu hay sao? Chúng ta là công trình của Đức Chúa Trời, được dựng lên trong Đức Chúa Jesus Christ để làm những việc lành mà Đức Chúa Trời đã sắm sẵn. Chúng ta đừng quay trở lại tình trạng cũ của mình mà chúng ta hãy sống theo những gì mà Ngài đã ban tặng chúng ta. Chúa Jêsus ơi, xin Chúa hãy mở mắt cho chúng con!

Chúng ta cũng đừng nghĩ rằng chúng ta là những Cơ Đốc nhân được sinh lại, là những anh em trong Hội Thánh nên không thể làm những điều như thế gian được. Trong Ê-phê-sô 4:17, Phao-lô nói với các tín đồ có nghĩa là nói với những người được đã được cứu. Như vậy, những điều này có liên quan đến chúng ta. Phao-lô nói về điều gì? “Vậy, nầy là điều tôi nói và điều tôi nhân danh Chúa mà rao ra: Anh em đừng ăn ở như các dân ngoại nữa, họ theo sự hư không của ý tưởng mình”. “Sự hư không” hay “vô nghĩa” có nghĩa là “hỗn độn” trong tiếng Do Thái vì nó là cùng một từ với từ “hỗn độn”. Chúng ta ở trong Hội Thánh, Chúa đã cứu chúng ta khỏi vực thẳm, nhưng chúng ta lại thích sống như là người ngoại thì không tốt. Họ không chỉ ở trong tội lỗi mà còn ở trong sự vô nghĩa. Tôi hỏi rằng chúng ta đã làm bao nhiêu điều vô nghĩa rồi? Tôi không nói đến tội lỗi. Sự vô nghĩa có nghĩa là một cái gì đó không có mang lại gì cả. Hãy nghĩ đến những bài anh em đăng trên Facebook, nó không phải là vô nghĩa hay sao? Đó không phải là tội lỗi. Tôi không tin rằng anh em ghi cái gì đó tội lỗi ở trên đó nhưng mà nó lại vô nghĩa giống như điều mà người ngoại làm vậy. Nó trống rỗng vì nó không có nội dung gì cả, tuy có nội dung những lại trống rỗng. Chúng ta có làm những điều vô nghĩa theo ý tưởng của chúng ta hay không? Chúng ta có làm theo họ hay không? Đó là sự vô nghĩa! “... mà làm theo sự ngu nguội ở trong lòng họ, vì lòng họ cứng cỏi nên trí khôn tối tăm, xa cách sự sống của Đức Chúa Trời” (câu 18). Chúa đã từng bày tỏ cho tôi nhiều lần rằng trong tâm trí tôi cũng có nhiều tối tăm. Còn bao nhiêu tối tăm nữa đang ở trong tâm trí chúng ta? Xin Chúa hãy cứu chúng ta ra khỏi tình trạng này. Câu này còn nói rằng “xa cách sự sống của Đức Chúa Trời”. Ở trong Sáng Thế Ký 1:2 trái đất không có sự sống, và bây giờ thỉnh thoảng chúng ta cũng vậy: xa cách với sự sống của Đức Chúa Trời. Chúng ta biết Chúa đang sống trong tâm linh mình, nhưng nhiều lúc chúng ta lại thấy rất xa cách sự sống của Ngài. Công việc đối với chúng ta quan trọng hơn sự sống của Đức Chúa Trời. Sở thích hay giải trí của chúng ta còn quan trọng hơn nữa. Như vậy, chúng ta xa cách sự sống của Đức Chúa Trời bởi sự cứng cỏi của lòng chúng ta. Chúa ơi, xin hãy làm mềm lòng của chúng con! Câu 19 nói tiếp “mất cả sự cảm biết”. Ban đầu, chúng ta rất sắc bén, nhưng sau thời gian chúng ta đã mất dần sự cảm biết. Chúng ta đã cho phép những điều của thế gian đi vào trong lòng của mình và chúng ta đã mất sự cảm biết rồi. Có nghĩa là không còn phân biệt được sự chết và sự sống, không còn phân biệt được những gì cần thiết và những gì vô nghĩa. Ôi Chúa ơi, Chúa hãy cứu chúng con! "Buông mình trong trụy lạc, đem lòng mê đắm và không biết chán phạm hết những điều ô uế" (câu 19).

Tối nay là ngày đầu tiên của hội nghị thanh thiếu niên, có lẽ chúng ta đã mang theo rất nhiều thứ. Tôi không nói đến những gì ở trong ba-lô như quần áo,... Đầu của chúng ta chứa đựng điều vô nghĩa. Bây giờ chúng ta ở đây, chúng ta nên làm gì? Hãy bỏ qua những gì đã ngăn cản chúng ta hay những gì chúng ta mang theo, chúng ta hãy nói rằng “ban đầu có Đức Chúa Trời”. Tối nay, hãy đặt Đức Chúa Trời là ban đầu của chúng ta và hãy để những sự vô nghĩa ở bên ngoài. Nếu Đức Chúa Trời là ban đầu của chúng ta thì sẽ có sự vinh hiển. Hãy nói với Chúa rằng: “Chúa ơi, con ăn năn vì đã sống như dân ngoại vậy. Con đã không thấy được sự khác biệt. Chúa Jesus ơi bây giờ Chúa là ban đầu của con!” Chúng ta phải ăn năn và đến với Đức Chúa Trời.

Trong Sáng Thế Ký Đức Chúa Trời là ban đầu. Hãy làm Đức Chúa Trời trở thành sự bắt đầu của anh em. Tuần này anh em có thể quên hết tất cả những gì ở quá khứ, hãy quên tất cả và hãy nói với Chúa rằng “Chúa ơi con cần Chúa là ban đầu của con”. Tôi đã nói với Chúa điều này không chỉ một lần mà rất nhiều lần. Chúng ta hãy khắc ghi điều này trong lòng của mình: "lúc ban đầu có Đức Chúa Trời". Hãy nói với Chúa rằng: “Chúa ơi hãy tha thứ chúng con và cứu chúng con khỏi mọi sự vô nghĩa”.

Trong Giăng 1:1 cũng nói rằng ban đầu có Lời Chúa (hay là Ngôi Lời), bây giờ trong thời gian này hãy để cho Lời Chúa trở thành ban đầu của chúng ta. Bây giờ hãy chú trọng lời của Chúa, đừng để phương tiện truyền thông làm đầu của anh em, mà hãy đặt Lời Chúa làm ban đầu. Hãy dùng những lời chia sẽ này mà đến với Chúa, nói với Chúa rằng: “Chúa ơi, xin ban cho con sự khởi đầu mới. Amen!”