RƯỚC TRỘM VÀO NHÀ


Sáng sớm. Tiếng đồng hồ báo thức đổ dồn. Anh với tay tắt nó. Một ngày mới bắt đầu. Đưa tay lên làm dấu Thánh Giá, anh nguyện dâng hết mọi sự trong tay Thượng Đế quyền năng và nhân lành. Mỉm một nụ cười. Anh nhẹ nhàng bước xuống khỏi giường. Vươn vai tập thể dục. Anh quyết định sẽ sống ngày hôm nay vui vẻ hơn hôm qua vì anh chợt nhận ra cuộc đời này quá ngắn và sẽ thật lãng phí nếu cứ mang tâm trạng thụ động, căng thẳng, buồn chán….

Ly cà phê nóng tỏa hương thơm nồng. Bữa sáng nay tuy đơn giản nhưng sảng khoái lạ lùng. Ánh dương tỏa xuống từ trên cao lung linh rực rỡ. Cuộc đời bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng khi anh thay đổi cách nhìn về nó.

Đến giờ đi làm. Anh khoan thai dọn dẹp ly tách chén đĩa gọn gàng. Đóng cửa. Ấy quên, anh chưa lấy chìa khóa xe. Vẫn trong tâm trạng lạc quan, anh trở vào nhà tìm chìa khóa. Ủa, chiếc chìa khóa đâu rồi nhỉ? Anh tìm trong ngăn kéo. Không thấy. Anh lục trong phòng ngủ. Không thấy. Anh chạy vào phòng khách. Cũng không thấy. Anh kiểm tra túi áo khoác mặc hôm qua. Không thấy luôn. Kì vậy ta? Đã gần trễ giờ làm. Chiếc chìa khoá chết tiệt đâu rồi. Trời ơi, … Bực mình quá!

Một lần nữa, sự bình an lại vuột ra khỏi tầm tay anh, vì chiếc chìa khóa.

Cuối cùng, anh ra ngoài đón xe buýt đến chỗ làm việc. Mọi người chung quanh ai làm việc nấy. Bình thường. Còn anh, anh chẳng thấy những câu nói hài hước của bạn bè có gì là vui cả. Anh cảm thấy không ai hiểu mình. Anh lạc lõng giữa chốn đông người. Anh như dây đàn căng. Tất cả cũng chỉ vì….chiếc chìa khóa, dẫu rằng mặt trời vẫn chiếu sáng, chim vẫn hát ca, dẫu rằng anh vẫn còn nhà cửa, ly cà phê buổi sáng vẫn nóng hổi thơm phức, dẫu rằng ngày mai anh vẫn có thể vui vẻ đón xe buýt đi làm như mọi người và nếu anh cần thì bạn bè sẵn sàng giúp đỡ, dẫu rằng anh còn bao nhiêu thứ tốt đẹp trên đời….

Chiều đến, tan sở, anh trở về nhà. Mở cửa ra, dù rất mệt, việc đầu tiên của anh là đi tìm chiếc chìa khóa, chiếc chìa khóa của cái xe chứ không phải chiếc chìa khóa của hạnh phúc. Lại lục tung mọi thứ lên, vẫn không thấy. Anh muốn hét lên thật to cho vỡ òa cái bực dọc trong người.

Mệt lả. Buông xuôi. Anh thả mình xuống ghế cái phịch. Leng keng. Tiếng gì như tiếng chìa khóa. Anh bừng tỉnh. Ở đâu thế nhỉ? À, thì ra hôm qua lúc về nhà, anh bỏ chìa khóa xe trong túi quần. Nó rớt ra, lọt vào khe của cái ghế.
Cả một ngày mất an vui chỉ vì cái chuyện cỏn còn con. Tên trộm vặt vào nhà tâm hồn của anh cướp đi kho tàng hạnh phúc. Tên trộm ấy do chính anh rước về.

+++++


Thầy ơi, đã bao lần con tự đánh mất niềm an vui mà Thầy đã ban cho con và mong mỏi con luôn giữ lấy để đời con chìm trong hạnh phúc. Một câu nói gió thoảng mây trôi đủ làm con khó chịu. Một cái nhìn không thân thiện khiến con bỗng bực tức. Một trái ý đủ làm con nổi giận. Một dự tính không thành đủ gây cho con nản lòng. Một yếu đuối con người đủ giam hãm con trong ngục tù tự ti. Một vấp ngã lỗi tội đủ làm con nghi ngờ chính tình yêu bao la của Thầy dành cho con. Một biến cố bình thường xảy ra theo quy luật cuộc sống đủ làm con hoảng loạn mất thăng bằng…. Thầy ơi, còn nhiều tên trộm vặt như thế vẫn đang lảng vảng rình rập xung quanh con. Thầy ơi, sự bình an Thầy ban cho con quý giá lắm. Xin giúp con khôn ngoan giữ thật chặt trong lòng mình.
“Thầy để lại bình an cho anh em.

Thầy ban cho anh em bình an của Thầy.

…Can đảm lên. Thầy đã thắng thế gian.” (Gioan 14:27; 16:33)
Cảm ơn Thầy!


Giuse Việt, O.Carm.