THÁNH QUẢ DIỆU GIÁC TỰ CHỨNG LÊN

Ở đây xin nói với quý vị rằng, chúng ta không nên xem pháp môn niệm Phật là một pháp môn chân chính, mà cũng không nên cho nó
là không chân chính. Giữa hai phạm trù chân giả này, nếu hành giả dóc hết tâm lực để hạ thủ công phu thì nó sẽ biến thành chân, còn
không chịu tu tập thì nó lại trở thành giả.
Thật sự thì không chỉ pháp môn này mới như thế mà tất cả các pháp môn tu tập đều như vậy
cả.

Cho nên có câu:

Tâm tà tu chánh pháp
Chánh pháp biến thành tà
Tâm chơn hành tà pháp
Tà ấy biến thành chân.


Điều này không thể chối cải được. Vì thế mỗi khi chúng ta tu tập lễ Phật, niệm Phật cũng cần phải quán tưởng rằng: thân thể chúng ta
cũng biến khắp vô lượng thế giới ở mười phương, đang an trụ trong các cõi nước của chư Phật, được tận mắt diện kiến và đảnh lễ chư
Phật. Khi hành giả quán tưởng như thế thì mới thể nhập được pháp giới thanh tịnh. Lúc đó mới thấy được thân thể của chúng ta cũng
chính là pháp giới rộng lớn này vậy.


Trong kinh có câu:
Nhược nhơn dục liễu tri
Tam thế nhất thiết phật
Ưng quán pháp giới tánh
Nhất thiết duy tâm tạo
(Nếu người muốn hiểu rõ
Ba đời tất cả Phật
Nên quán pháp giới tánh
Hết thảy do tâm tạo)

Pháp môn niệm phật là một pháp môn tu tập thích hợp cho mọi căn cơ, do đó ai cũng có khả năng tu tập pháp môn này một cách.
Hành giả chỉ cần niệm Nam-mô A Di Đà Phật thì trong tương lai khi sắp mạng chung sẽ được sanh về thế giới Cực lạc, và có thể được
hoá sanh trên hoa sen báu, an trụ trên đó mỗi ngày được nghe những pháp âm niệm phật vi diệu, cứ thế dần dần sẽ chứng được quả
phật.

Tuy xưa nay nói trong tương lai khi sắp mạng chung nên niệm Phật sẽ được sanh về thế giới Cực lạc. Nói như thế thì bây giờ chúng ta
niệm Phật để làm gì? Vâng! Hôm nay chúg ta chưa chết, nhưng câu niệm Phật này nhằm dự bị cho lúc sắp chết mới có công dụng,
cho nên muốn có công dụng khi sắp chết thì bây giờ chúng ta phải vun bồi. Giống như chúng ta trồng một cây cổ thụ, hiện giờ cây đã
lớn, cao hơn mười mấy trượng, nhưng bạn nên biết rằng cây cao lớn như hôm nay không phải chỉ trồng trong một ngày mà có được
như thế, mà sự cao lớn của nó trong hôm nay là nhờ vào quá trình sinh trưởng và vun bồi trong từng ngày trước đây.
Hành giả niệm
phật cũng như thế, hôm nay chúng ta nỗ lực niệm Phật, đến giờ phút sắp lâm chung thân tâm chúng ta không có chút bệnh tật, không
có tâm tham luyến, không có tâm sân hận, không có tâm mê mờ. Tâm hành giả lúc ấy rất định tỉnh không bị loạn động, bởi trong tâm
chỉ tồn tại một câu niệm Phật, ngoài ra không còn khởi bất cứ một thứ tâm lý nào nữa. Được vậy thì lúc ấy đức Phật A Di Đà sẽ ngự
trên đài sen thơm ngát, từ trên không trung đi đến để tiếp dẫn bạn. Giả như hôm nay chúng ta không chịu niệm Phật mà đợi đến lúc
sắp mạng chung thì e rằng khi ấy thân tứ đại của chúng ta đây sẽ rã rời bãi hoãi, lại phát thêm các thứ bệnh tật của cả thân lẫn tâm.
Thử hỏi lúc ấy làm sao nhớ được câu niệm Phật để niệm? Chỉ trừ khi có các bậc thiện tri thức đến để thức làm cho chúng ta tỉnh lại,
bảo chúng ta niệm Phật, may thay mới có thể niệm được. Còn như không có bậc thiện tri thức đến để đánh thức thì chắc chắn rằng
chúng ta không nhớ đến để niệm đâu! Vì thế, lúc còn sống phải có tâm tu tập niệm Phật, ngày nào cũng phải niệm, niệm đến lúc đạt
được niệm Phật Tam muội, khi ấy câu niệm Phật sẽ trở thành một lực thú hướng rất mạnh, dễ dàng đưa chúng ta chứng đến Phật quả.
Được như thế thì khi sắp mạng chung tự nhiên câu niệm Phật sẽ trở thành nhất niệm hiện tiền trong tâm, hành giả không bao giờ quên
được. Nếu như hành giả không quên câu niệm Nam mô A Di Đà Phật thì đức Phật A Di Đà ở bên kia thế giới cũng không bao giờ
quên chúng ta được, ngài sẽ cỡi thuyền đại nguyện đi đến, dùng hoa sen vàng để tiếp dẫn chúng ta vãng sanh về thế giới Cực Lạc. Khi
hành giả niệm Phật đạt đến mức vô niệm thì vạn vật trong mắt của bạn đều thanh tịnh, phiền não bạn đã chặt đứt, vô minh bạn đã
đoạn trừ, bạn đã thoát khỏi biển ái sanh tử trong tam giới, và cõi Ta Bà này cũng được tịnh hoá thành thế giới tây phương cực lạc cuả
Phật A Di Đà vậy.

Vì sao bạn phải niệm Phật, tôi phải niệm Phật, chúng ta phải niệm Phật? Có những người ngu si nói rằng : Tôi niệm Phật là để cầu
Phật phù hộ cho tôi ngày mai có được cơm ngon canh lạ. Có người niệm Phật để cầu cho mình xa lìa tất cả mọi phiền phức, được may
mắn như lòng mong muốn, lại được bình an vui sướng. Rồi cũng có người niệm Phật để cầu hết khổ. Những mẩu người lý tưởng như
trên, họ cùng đi đến với câu niệm phật có sự khác nhau, nhưng cũng không phải là mục đích chính của pháp môn này.
Vậy thì niệm
Phật cốt để làm gì? Vâng! Mục đích chủ yếu là vì muốn thoát khỏi sanh tử luân hồi. Vậy thì sanh tử là gì? Con người chúng ta sanh ra
rồi chêt đi, chết đi lại sanh ra, cứ mãi bị vô thường chi phối nên nó không có tự thể, vì thế nên chúng ta phải làm chủ nó. Làm chủ nó
bằng cách nào? Tức là chúng ta muốn sống thì sống, muốn chết thì chết, khi muốn sống thì ngày nào cũng niệm Nam mô A Di Đà
Phật, con không muốn xả bỏ thân mạng của mình, mãi mãi được sống. Khi mình muốn chết thì Nam mô A Di Đà Phật, lúc ấy đức
Phật sẽ đến tiếp dẫn chúng ta vãng sanh về thế giới Tây phương Cự lạc. Khi ấy:

Thân không bệnh khổ
Tâm không tham luyến
Ý không điên đão
Như nhập thiền định
Sanh về Cực lạc.

Đây là vấn đề nồng cốt của việc tu tập pháp môn này, cũng chính là tịnh hoá cõi Ta bà trở thành Tịnh độ, xa lìa tất cả các thứ khổ
não, sống một cuộc sống an lạc hạnh phúc mà thôi. Cho nên nói: “Nơi nơi đều là cõi Cực lạc của đừc Phật A Di Đà cả”, tức là nơi nơi
đều không có sự hiện hữu của thế giới khổ đau uế trược mà chỉ có đức A Di Đà Phật và cõi Cực lạc đang ngự trị trong ta.

Hành giả niệm Phật khi đạt đến vô niệm tức là không có chủ thể niệm và đối tượng niệm. Nói cách khác là không có chính bản thân
mình niệm và không có đức Phẫt A Di Đà để niệm, tâm không dấy lên bất cứ thứ vọng tưởng nào.
Nếu như trong vô niệm, hành giả
khởi lên tâm sợ sệt, sợ sai lạc, sợ niệm không được hoàn mãn, hoặc nghĩ rằng: Đây chính là cảnh giới giải thoát rồi, tu tập đã hoàn
mãn rồi, cảm thấy vừa lòng với cảnh giới đó thì ngay lúc ấy hành giả sẽ rớt lại Hữu niệm, tức là niệm điên đão, là chưa được giải thoát.

Lục tổ Huệ Năng từng dạy:
Hữu niệm niệm thành tà
Vô niệm nệm tức chánh
(Dùng hữu niệm để niệm thì trở thành tà, dùng vô niệm để niệm thì đó là chánh)

Nếu hành giả đã đắc được vô niệm thì như thế nào? Quán sát vạn vật trên phương diện tỉnh mới thấy được bản chất của nó một cách
rỏ ràng, tức là tất cả sự sự vật vật trên thế gian này hành giả đều thấy một cách thông suốt, rõ ràng. Thậm chí con quạ nó đen như thế
nào? Con hạc trắng ra sao? Cây cối thẳng, bụi gai công như thế nào, hành giả thấy một cách rất rỏ ràng. Nhờ vậy hành giả mới đoạn
trừ sạch mọi phiền não ái nhiễm của vô minh, vượt thoát khỏi khổ đau trong tam giới. Tam giới có nghĩa là Dục giới, sắc giới và vô sắc
giới, ba cõi này được xem như là ba cái biển lớn của ái dục mà con người cứ lặn hụp ở trong ấy, không bao giờ thoát ra được. Nếu
như chúng ta muốn thoát ra thì phải dẫm đạp lên trên nó mà đi. Nếu bạn nói bạn không muốn bước ra khỏi đó thì bạn hãy đợi đấy ma
xem ! Nơi mà dừng chân chính là nơi sanh ra rồi chết đi, chết rồi lại sanh, cứ quanh đi quẩn lại, sống cũng không ra sống, chết cũng
chẳng ra chết, sống chết dật dờ. Vì vậy, cứ lên xuống, qua lại nhận chìm mình dưới đáy sâu trong ba cõi, không bao giờ trồi đầu lên
nỗi. Càng lặn hụp trong biển sâu thì càng bị chết đuối, thật đúng là đi vào chỗ chết để rồi đón chịu ngút ngàn khổ đau. Chết chìm là
như thế nào? Chính là đoạ lạc đến cực điểm, làm cho tánh linh của chính mình phải nát tan, đến nỗi phải làm kiếp trùng dế và các con
vật nhỏ nhoi khác.
Các loài vật nhỏ ấy không có trí tuệ, không có phước đức, cuộc sống lại càng bấp bêng trong cái chết, nhưng rồi
cũng dễ sanh trở lại. Khác nào con phù du sống cũng không ra sống, chết cũng chẳng ra chết.

Có điều hành giả phải nhận chân rỏ: Bất luận là sự việc gì trên thế gian này đều không ra ngoài tính chất vô thường chuyển biến. Cũng
vậy, xưa nay chúng ta không có tư cách để vãng sanh về thế giới Cực lạc, nhưng nhờ vào một câu niệm hồng danh của đức Di Đà mà
bạn có thể cải đổi được phẫm chất của mình, có khả năng đủ tư cách được sanh về thế giới ấy. Tuy là thế nhưng còn phải xem chúng
ta có chịu niệm hay không? Nếu chúng ta chịu niệm Phật thì dù cho việc sanh về thế giới Cực lạc khó khăn cách mấy đi nữa cũng trở
nên dễ dàng. Còn như không niệm thì sao? Thì việc làm tuy không khó nhưng trở nên khó khăn, không chịu niệm Phật thì lấy gì để
sanh về thế giới cực lạc được !

Cho nên mọi sự mọi vật trên thế gian này nằm trong vô thường biến chuyển, không có một pháp nào cố định. Vì vậy mà trong kinh
Kim Cang đức Phật nói: “Do không có một pháp cố định cho nên gọi là A-nậu đa-la tam-miệu-tam Bồ-đề, hay chính là vô-thượng
chánh-đẳng chánh-giác.” Chúng ta cần phải phát tâm dũng mãnh lớn, không sợ khổ nhọc, không ngại khó khăn, không sợ lạnh lẽo, đói
khát. Phải mạnh mẽ hướng tới để đến cõi nước Cực lạc, được thấy đức Phật A Di Đà đang ngự trên đài sen thơm ngát, lúc ấy chúng
ta mới dừng chân. Chúng ta niệm Nam mô A Di Đà Phật thì đó mới là chân chánh, chúng ta niệm Nam Mô A Di Đà Phật thì chắc
chắn thoát khỏi sanh tử. Đó là mục đích quan trọng nhất cho cuộc đời con người chúng ta.



Hòa thượng Tuyên Hóa giảng
Chuyển ngữ: Thích Quảng Đại