Page 2 of 2 FirstFirst 12
Results 21 to 25 of 25

Thread: Bên B? Quạnh Hiu - Quỳnh Dao

  1. #21
    Nhím Lang Thang VietLang's Avatar
    Join Date
    Jan 2005
    Location
    Động Nhím Nương
    Posts
    19,100

    Default

    Mặt tr?i dần dần lên cao, dù đã vào mùa thu, nhưng ánh nắng vẫn còn gay gắt. Con đư?ng đất đ? chạy dài hun hút. Chiếc nón lụa chẳng đủ để che cơn nóng nực, mồ hồi trên đầu tôi như đang bốc khói, hai chân tôi thật m?i, thân xác rã r?i kéo lê trên từng bước chân nặng n?. Tôi cứ đi, cứ nhắm đư?ng dốc xuống núi mà đi thẳng.

    ?i như thế, tôi mới nhận thấy việc ra đi của mình chỉ là một việc làm rồ dại trong một phút bốc đồng. Suốt ngày hôm qua tôi chẳng có miếng cơm nào vô bụng, đêm qua lại chẳng ngủ làm gì sáng nay không mệt m?i. ?i hai tiếng đồng hồ li?n, chân tôi đã nặng như đá rồi. Hơn nữa, nếu kh?i những mệt m?i thì đến Bảo Lộc tôi sẽ đi đâu? ?i tìm mẹ hay tìm cha. Một đi?u quan tr?ng hơn là lúc ra đi tôi quên mang theo ti?n. Khi còn ở nông trại Lệ Thanh, không phải xài đến ti?n nên suốt tháng li?n tôi đã quên bẵng nó, quên rằng trong xã hội loài ngư?i, nếu không có ti?n là không làm nên gì cả. Trước kia lúc trở v?, mẹ có cho tôi hai chục ngàn, tôi b? vào tủ khóa lại, lúc đi lại quên mang theo, thế này không lẽ tôi phải lội bộ đi à? Tôi phải làm sao đây?

    Chưa bao gi? tôi lại cảm thấy mệt m?i và buồn bực đến thế này. ?ứng bên vệ đư?ng, lật hết mớ quần áo mang theo, trong m?i túi mót được v?n vẻn có vài ngàn. Bao nhiêu đấy tôi làm gì được chứ? ?ôi lúc muốn trở v? nông trại, nhưng bản tính cứng c?i không cho phép tôi quay đầu lại. Bao nhiêu rắc rối tình cảm ở đó không để tôi trở v?. Bây gi? trước mắt tôi lúc nào cũng hiện rõ hình ảnh Sao Ly li?u thân cứu Phong. Tôi không thể trở lại được, dù cho hoàn cảnh có khốn khổ thế nào đi chăng nữa.

    Sau đó, tôi sực nhớ đến sợi dây chuy?n vàng trên cổ đi?u này tạo cho tôi đôi chút hy v?ng. ?ến Bảo Lộc, tôi có thể tìm một tiệm vàng nào đó cầm thế, như vậy là tôi có đủ ti?n để v? thành phố. Tôi yên tâm và tiếp tục bước.

    Cuộc đi lần này khổ sở quá! ?ến bây gi? tôi vẫn không làm sao quên được. Tr?i thì nắng như đốt, bụi bặm lại ngập đầy, tôi lê bước chân mệt nh?c trên đư?ng, cổ h?ng tôi bắt đầu nóng cháy, dạ dày như bắt đầu rên rỉ. Con đư?ng ngằn ngoèo vẫn chạy dài, hình như nó đễnh lên tr?i hay sao đấy. ?i mãi đi mãi mà chẳng tới. ?ầu tôi nặng và đau rần, lập lòe mấy lần tôi tưởng mình ngã xuống, nhưng rồi gượng lại được, tôi đành ngồi xuống bên vệ đư?ng thở dốc. ?i mãi, tôi như chú dê con đi lạc.

    Khi trông thấy bãi c? bên vệ đư?ng và khu rừng kế đó, tôi mừng muốn phát điên lên. Bước vào rừng, tôi ngả ngư?i xuống, tựa lưng vào gốc tòng, cả cơ thể tôi như một cây đèn sắp bắt đầu tan chảy. Nằm dưới bóng mát mà cổ h?ng và miệng tôi khô cháy, mồ hôi ướt đẫm cả lưng.

    Rững thật yên lặng. Sự sợ hãi yếu đuối bắt đầu xâm chiếm tôi. Tôi nhớ đến những khóm trúc, b? suối ở nông trại Lệ Thanh, nhớ b? Hồ Mộng đẹp như mơ có núi xanh bao b?c. Tôi cũng nhớ tới Phong, tới Diễm Chi, tới Tú và cả ông Bạch. H? bây gi? đang làm gì? Mới r?i kh?i khu nhà trầm mặt mà tôi tưởng chừng mình đã cách xa hàng bao nhiêu thế kỷ. Tôi bắt đầu buồn, nghĩ đến cảnh phải xa chàng mà lòng buồn v?i vợi.

    Có một chú chim từ đâu bay đến đậu trên cành tòng gần đó, tôi nằm dưới gốc cây nhìn lên, ánh nắng chói sáng trên lớp lông trắng muốt. ?ược làm một chú chim thì cũng sung sướng, muốn bay nhảy nơi đâu chẳng được. Phải chi tôi là một con chim, tôi sẽ bay v? nông trại Lệ Thanh thăm ngay những ngư?i quen thuộc từ Phong đến Diễm Chi, Tú và bác Châu...

    ?ột nhiên tôi ngồi thẳng ngư?i lại, chú chim này sao có vẻ quen thuộc quá. Nhìn kỹ hóa ra con bồ câu trắng. ?úng rồi, đây là con Ng?c Bích con chim câu Diễm Chi thích nhất.

    Con thú đậu trên cao nghiêng đầu xuống nhìn, tôi đưa tay lên thử g?i:

    - Ng?c Bích! Xuống đây! Xuống đây!

    Nó bay xuống thật, đậu trên cư?m tay tôi. Ng?c Bích! ?úng rồi, nó chính là Ng?c Bích! Bất chợt như một kẻ tha phương lâu ngày tình c? gặp được ngư?i quen, tôi ứa nước mắt. Vuốt nhẹ trên đám lông trắng của con vật, tôi buồn buồn nói:

    - Mày từ nhà đến phải không? Mày sẽ trở v? nhà chứ?

    Còn tôi? Tôi cũng từ đằng đó ra đi nhưng tôi sẽ không trở v? nữa. ?ưa cao con vật lên, tôi c? má vào lớp lông trắng mà nước mắt nước mũi tôi tuôn tràn. Vỗ nhẹ lên đôi cánh, tôi muốn giữ nó lại:

    - ?ừng bay v? nữa nghe Ng?c Bích, ở đây với tao nghe, tao buồn quá mà!

    Con vật đứng yên trên tay tôi, nghếch đầu lên nhìn. Tôi tiếp tục vuốt ve nó. ?ột nhiên tôi thấy vật gì chạm vào tay, tôi nhìn xuống thì là tấm giấy xếp góc được cột dưới chân con vật. Bức thư tình của Diễm Chi viết cho Nam à? Không, không có chuyện đó, vì ? Nam đã cao bay xa chạy rồi làm gì có chuyện đó! Gỡ mảnh giấy ra xem, những hàng chữ trên đấy làm tôi chảy nước mắt. Bức thư của Diễm Chi viết cho tôi.

    Chị Thu,

    Chị b? đi làm cho anh hai muốn điên lên, làm cả nhà xôn xao. Nếu nhận được giấy này, xin chị trở v? ngay!

    Diễm Chi.

    Tôi đưa tay ôm mặt và bắt đầu khóc. Lòng tôi vang lên tiếng g?i trở v?! Từng tế bào trên cơ thể run rẩy, từng sợi thần kinh réo g?i tên Phong. Bây gi? tôi chỉ muốn trở v? nông trại, trở v? nông trại chứ không còn nghĩ gì nữa. Một lúc khi tôi nhìn ra thì con Ng?c Bích đã bay đi đâu rồi. Nó làm sao biết đi tìm tôi? Chẳng qua chỉ là thiên mệnh!

    Tôi đứng dậy, trở v? đư?ng cũ. ?nh nắng thật chói mắt. Do dự một chút tôi nghĩ. Ng?c Bích đã v? tôi còn đứng đây làm gì? Mấy tháng tr?i sống ở nông trại, tôi thấy mình bỗng nhiên có thói quen của lũ chim câu muốn tìm v? tổ.

    Bốn gi? chi?u tôi trở v? đến nông trại Lệ Thanh với bao nhiêu mệt m?i, đói khát và bẩn thỉu. Vừa bước tới cổng là tôi mệt lả, ngã quỵ xuống.

    ?ến khi tỉnh dậy, tôi chỉ nhìn thấy ánh đèn trên cao và gương mặt hi?n lành của bác Châu với nụ cư?i hi?n hậu. Tôi định khóc, nhưng khóc không được. Bác Châu ngồi cạnh giư?ng, vuốt nhẹ tôi, nói:

    - Ngủ thêm tí nữa đi Thu, con còn yếu lắm đấy!

    Cổ h?ng tôi vẫn còn đau:

    - Con đi lang thang gần một ngày tr?i...

    Bác Châu mỉm cư?i:

    - Bác biết!

    - Con nhận được thư của con Ng?c Bích đưa tới.

    - Bác biết!

    Tôi ngáp thật dài và vươn vai:

    - Bây gi? con v? rồi, anh Phong thế nào bác?

    - Con v? rồi thì chuyện gì cũng giải quyết êm đẹp cả.

    Tôi mỉm cư?i, ngả đầu qua một bên, đánh thêm một giấc ngon lành. Sau đó, theo l?i thổ lộ của Diễm Chi, tôi mới hiểu được sự kiện xảy ra sau khi tôi b? đi. Tám gi? sáng, Phong đột nhiên tỉnh giấc g?i to là tôi đã b? đi rồi.

    M?i ngư?i cho rằng đây chỉ là ác mộng, nhưng Phong vẫn cương quyết đòi gặp tôi. Diễm Chi chạy vào phòng g?i tôi ra, nhưng khi vào trong thì chỉ thấy mảnh giấy của tôi để lại, thế là cả nhà xôn xa. Tú với lão Viên, bác Chương cùng ông Bạch mỗi ngư?i chạy một nơi đi kiếm tôi. Phong thì như điên như dại, chàng cứ nằng nặc đòi phải đi tìm tôi làm trong nhà phải chích cho chàng một ống thuốc an thần. Bác Châu bảo lúc đi tôi chẳng mang theo ti?n, chắc đi chẳng được bao xa. Ông Bạch đ? nghị dùng chim bồ câu. Diễm Chi huy động hết mấy con chim yêu quý của mình. ở chân mỗi con, Chi đ?u cột một mảnh giấy. Sáu mươi con bồ câu được tung lên tr?i, đấy chẳng qua chỉ là một cách thử th?i vận mà thôi. May ra nếu gặp, tôi có thể thấy mảnh giấy kia.

    Không ng? nó lại có hiệu quả. Sau khi lũ chim được thả ra, Tú còn dùng xe máy dầu xuống chợ quận để tìm, rồi cưỡi d?c theo con lộ dẫn v? ?ơn Dương. Dò xét từng chiếc đò hắn cũng không thấy tôi đâu cả. ?ến chi?u, ông Bạch là ngư?i đã thấy tôi nằm bên cạnh cổng với mảnh giấy Diễm Chi viết gởi theo chim. M?i ngư?i mang tôi tới trước mặt Phong. Diễm Chi bảo lúc Phong nhìn thấy tôi rã r?i như thế, anh chàng đã bật lên khóc, khóc như một đứa bé làm nũng. Phong còn nói sao tôi ngu thế, b? đi như vậy chỉ là tự hành hạ mình mà thôi.

    Tất cả những sự kiện đ?u được Diễm Chi kể lại tỉ mỉ. Còn tôi suốt từ buổi chi?u hôm đó, tôi đã ngủ một mạch đến sáng hôm sau với nụ cư?i nở trên môi. lúc đó tôi đói lả. Chi nói:

    - Chị Thu, chị đói lắm rồi phải không? Ăn nhanh lên rồi còn... ông anh hai của em h?i chị hơn năm lần rồi đấy!

    Mặt tôi nóng bừng lên. Ồ! Anh Phong! ?ược gặp lại anh là cả một đi?u an ủi. Em nhớ anh như xa nhau đã mấy thế kỷ đợi ch?! ?ỡ lấy mâm thức ăn, tôi thấy một ly sữa tươi lớn, hai trứng chiên và một đĩa lớn đầy bánh bao. Bao nhiêu ngày tôi không được ăn rồi: Tôi cảm thấy như mình nhịn đói trên một trăm ngày. Tôi cầm đĩa lên, tôi ăn như sợ ai cướp mất. Diễm Chi ngồi xuống cạnh giư?ng, nàng cho tôi biết là mới mở mắt ra, Phong đã h?i thăm tôi nào là tôi có ăn được không? Có nằm mơ không? ?ã thức dậy chưa. Có đau và được ai chăm sóc cho không? ?oạn thở dài, Diễm Chi nói:

    - Ông ấy lải nhải như đàn bà ấy, h?i mấy trăm lần rồi mà cứ h?i hoài!

    Sau khi ăn cơm no, tôi bắt đầu chải tóc. Sức kh?e đã bình phục, tuy mặt vẫn còn tái xanh. Lựa một chiếc áo sạch tôi mặc vào rồi cùng Diễm Chi đến phòng của Phong. Tôi mang tâm trạng vui sướng của một kẻ đi xa tưởng không ngày gặp lại nay trở v?. Tôi đã quên hết m?i sự mặc dù câu chuyện vẫn còn đó. Bước vào trong, gian phòng hôm nay đầy ắp ngư?i. Ông Bạch, bác Chương, bác Châu và Tú. Diễm Chi và tôi cũng vừa vào tới. H? đ?u đứng cạnh bên giư?ng của Phong, hình như để h?i chuyện liên quan đến Sao Ly. Sự xuất hiện của tôi làm cho m?i ngư?i im bặt. Bây gi? ni?m vui ban nãy của tôi chợt mất tôi nhận thấy là việc b? đi của tôi là một hành động ngu ngốc nhưng trở v? lại còn ngu ngốc hơn. Phong cố gắng dùng tay mặt chống ngư?i lên, mắt hướng v? phía tôi chàng nói:

    - Thu em tại sao... ngu quá vậy?

    Tôi đứng cạnh giư?ng chàng cúi đầu, không biết phải nói gì, ni?m vui trùng phùng và bóng đen Sao Ly lúc nào cũng ám ảnh, những mâu thuẫn tình cảm đè nặng trên vai. Phong nắm thật chặt như sợ tôi thoát đi nữa. Gi?ng chàng ngập đầy đau khổ:

    - Thu, đúng ra trước khi làm sáng t? câu chuyện em đừng nên b? đi, đừng nên b? đi chứ. Chàng thở dài và nói tiếp: - Thu, anh hư h?ng quá phải không? Em không tin được anh tí nào cả sao?

    Tôi vẫn yên lặng, bác Châu vỗ v?:

    - Thôi xong rồi, Thu nó trở v? là xong rồi, nếu con mà b? đi thật thì bác biết ăn làm sao nói làm sao với mẹ con chứ?

    Ông Bạch đứng đối diện nhìn tôi cư?i, nụ cư?i của ông ngập đầy thương cảm:

    - Tôi biết Thu sẽ v? đây mà. Thu là con chim câu ngoan, cô ấy biết nơi nào là mái nhà của mình để trở v?.

    Bác Chương thì chắp tay sau lưng tới lui không ngừng, ông có vẻ bực bội lắm. Rồi đột nhiên ông lại ngừng trước mắt tôi, h?i:

    - Lệ Thu! ở đây có ai đối xử với cháu không phải đâu mà lại b? đi chứ?

    Tôi cắn chặt môi, quay đầu sang nơi khác, bác Châu vội lên tiếng:

    - Thôi được rồi, chuyện đã qua rồi còn nhắc lại chi nữa bây gi? tìm cách xem làm thế nào giải quyết chuyện Sao Ly đây? Thằng Phong lúc nào cũng chối cho là không phải nó, vậy thì chỉ còn cách đi tìm con Sao Ly h?i cho rõ ràng mới được!

    Bác Chương có vẻ giận dữ:

    - Không cần phải h?i han cái con quỷ cái đó gì hết, bố của nó thấy nhà mình ngon lành, lập kế để đưa con nó vào làm dâu nhà mình mà. Muốn làm cho tụi này ngã lòng hả, còn lâu! Nếu nó mà không nói thật thì biết tay tôi. Nghĩ kỹ xem, dòng h? chúng ta thế này mà đi cưới nó sao? Còn lâu ạ!

    Ông Bạch lên tiếng:

    - Ông Lâm không phải là ngư?i không nói có, chuyện này chúng ta phải tìm cách giải quyết êm đẹp để kh?i xảy ra rắc rối sau này!

    Bác Chương gầm lên:

    - Cách giải quyết hay nhất bây gi? là bắt thằng đó tới đây...

    Ông Bạch nói:

    - Làm thế để toàn thể sóc thượng ở đây căm phẫn lên hay sao? Anh Chương anh nên nhớ rằng đồng bào thượng ở đây đối với vấn đ? yêu và ghét h? đ?u có quan niệm đơn thuần lắm, anh đừng để h? tưởng là dân mi?n xuôi lúc nào cũng muốn hiếp đáp h?.

    Bác Chương trợn mắt:

    - Nói như vậy không lẽ bây gi? bắt đằng này cưới Sao Ly à? Anh Bạch, anh có chắc rằng đứa bé trong bụng của Sao Ly kia là của thằng Phong không chứ?

    - ?ứa con trong bụng đó là của tôi!

    Một gi?ng nói nh? nhưng rõ ràng v?t ra như một quả bom vừa nổ, làm toàn thể những ngư?i có mặt trong gian phòng sửng sốt. Tôi quay mắt nhìn sang thì ra là Tú! Anh chàng đang đứng tựa lưng vào cửa. ?nh nắng từ bên ngoài chiếu vào cho thấy rõ nét mặt cương quyết và bình thản của chàng. Không khí trong phòng như cô đ?ng lại. Một lúc, bác Chương hướng v? phía Tú gầm lên:

    - Ban nãy mày nói cái gì?

    Thái độ của bác thật hung dữ, như sắp sửa nuốt sống Tú. Lưng Tú thẳng lên, chàng nhìn sang cha bình thản nói:

    - Con nói là con!

    - Mày nói cái gì?

    - Con nói đứa bé trong bụng Sao Ly là của con. ?ến bây gi? vì lương tâm không cho phép con yên lặng nữa, cũng như con không muốn thấy Phong bị oan ức. Quay mặt v? phía Phong, Tú nói: - Xin lỗi em, đúng ra lưỡi dao đó phải để anh gánh mới đúng!

    “Bốp!?. Một cái tát tóe lửa của bác Chương khiến Tú lảo đảo lui lại sau mấy bước. Một giòng máu đ? chảy ra mép chàng. Tú đứng lại yên lặng đưa tay lên quệt ngang. Bác Chương lại xông tới, nắm lấy ngực áo của Tú, hét lên:

    - Mày làm chuyện động tr?i như vậy coi được sao? Không lẽ đàn bà con gái trên đ?i này chết hết rồi à? Tại sao lại đi đụng con quỷ đó? Mày làm cho tao không còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ nữa. Bây gi? tao phải làm sao đây, đồ mất dạy!

    Bác Châu bước tới nắm lấy áo chồng:

    - Anh Chương, anh đừng nóng nảy thế, làm gì hét ầm lên vậy? ?ưa mắt nhìn sang Tú, bác Châu nh? nhẻ: - Tú, con có suy nghĩ kỹ trước khi con nói như vậy không? Con có chắc là đứa bé trong bụng Sao Ly là của con không?

    Gương mặt Tú tuy tái xanh, nhưng mắt chàng vẫn sáng:

    - Mẹ, con hiểu được những gì con đang nói, mẹ không hiểu được Sao Ly đâu, cô ấy chẳng phải là thứ đàn bà lang chạ.

    Bác Chương chửi đổng:

    - Con khỉ! Suốt ngày nó lang thang ngoài rừng quyến rũ đàn ông thế kia mà mày dám bảo là không lang chạ à? Nó mới chính là thứ điếm thập thành đấy!

    Bác Châu cố khuyên giải:

    - Anh Chương, anh đừng có nói bậy thế. Vấn đ? rắc rối còn nằm ở đây, anh dù có giận có la om sòm thì cũng chẳng giải quyết được gì cả! Quay sang Tú, bác Châu nói: - Tú tại sao khi chuyện xảy ra con không nhìn nhận để đến bây gi? mới chịu nhận chứ?

    Tú ấp úng:

    - Con cũng không hiểu tại sao. Có đi?u con nghĩ là làm ngư?i ai cũng có yếu điểm. Trong hoàn cảnh hôm ấy, con sợ nhận sẽ bị mất mặt. Vả lại Sao Ly cũng không phải...đứng đắn cho lắm. Con nghĩ là mình chỉ chơi cho vui vậy thôi, không ng? phải gánh lấy trách nhiệm.

    - Thế bây gi? tại sao con nhận?

    Tú cúi mặt nhìn xuống:

    - Con không thể để Phong gánh lấy cái oan do việc mình tạo ra. Phong đã lãnh một dao rồi, bây gi? không thể để nó mất thêm Lệ Thu nữa! Khẽ liếc v? phía tôi, Tú nói: - Dù sao, đứa con trong bụng Sao Ly cũng là của con mà.

    Bác Châu có vẻ khó hiểu:

    - Tại sao Sao Ly lại không chịu chỉ mày? Tao không hiểu gì cả!

    Bác Chương giận dữ chen vào:

    - Sao Ly không nói, tại sao? Tôi cho bà biết, vì nó đã ngủ với hàng tá đàn ông rồi, làm sao biết được ai là cha của đứa bé trong bụng chứ?

    Mặt Tú tái mét, chàng không che giấu được sự xúc động:

    - Cha nói không đúng, Sao Ly không phải thuộc hạng ngư?i như vậy. Sao Ly chẳng nhận là vì con không nhận. Dù sao, nàng cũng là con ngư?i, nàng còn tự ái riêng nữa chứ. Sao Ly không muốn bắt con nhận tội, nàng sợ cha nàng sẽ trả thù con.

    Bác Châu yên lặng một chút, nói:

    - Bây gi? con định giải quyết chuyện này ra sao đây?

    - Con... Con sẽ cưới Sao Ly.

    Bác Chương nhảy dựng lên:

    - Cái gì? Mày muốn cưới ai?

    - Dạ cưới Sao Ly, con còn trách nhiệm với nàng, với cả đứa con trong bụng nàng.

    Bác Chương giận dữ:

    - Tao thách mày đấy! Tao nhất quyết không nhận Sao Ly làm dâu con nhà này, tao cũng không nhận đứa con trong bụng nó là cháu của tao, tao không cho phép mày cưới nó!

    - Thưa cha! Tú nhìn bác Chương với gi?ng bình thản:

    - Cha quên là con sắp ba mươi tuổi rồi à? Con đã ở vào cái tuổi có thể quyết định tương lai của mình, xin cha hãy dành cho con cái quy?n đó.

    Bác Chương vỗ mạnh lên bàn, hét:

    - ?ồ khốn nạn... mày... Mày định phản à? Mày là con tao, mày phải nghe l?i tao chứ!

    - Anh Chương! Bác Châu lại chen vào, gi?ng nói hi?n lành của bác làm bản tính nóng nảy của bác Chương dẹp xuống:

    - Anh đừng có la hét ầm ỹ như vậy, đây là lúc ta phải nhìn vào sự thật. Những chuyện khác ta sẽ lần lượt giải quyết sau. Em thấy nếu Tú yêu Sao Ly, thì thôi cứ cưới cho nó đi. Cố chấp và kì thị làm gì. Em thấy Sao Ly nó cũng đẹp đấy chứ. Bây gi? chúng ta nên ra ngoài tính lại, nơi đây để cho Phong nghỉ ngơi. Cứ đứng trong này la hét mãi, làm sao nó lành bệnh được. Thôi đi! Chúng ta ra ngoài đi!

    Bác Chương vừa đi vừa chửi. M?i ngư?i đ?u bước ra ngoài Phong nắm chặt tay tôi, trong khi ông Bạch đặt tay lên vai tôi nói:

    - Tr?i quang mây tạnh, hôm nay mặt tr?i xuất hiện đẹp quá phải không. Ráng mà giữ lấy một ngày đẹp tr?i, các em nhé!

    Tất cả bước ra kh?i phòng, bác Châu là ngư?i đi ra sau cùng, đến cửa bác trìu mến nhìn chúng tôi rồi mới khép cửa lại.

    Gian phòng trầm hẳn xuống. Tôi cúi đầu, lòng ngổn ngang trăm mối, không biết phải nói gì, một cảm giác thẹn thùng xâm chiếm tim tôi. Tại sao tôi cứ nghĩ là Phong làm chuyện đó? Thật là dại! Không để cho chàng được một l?i giải thích, tôi cố chấp và nghi ng?. Tôi ấu trĩ và võ đoán làm sao! May là tôi trở v?, nếu không trở v? đây thì sự hiểu lầm này biết đến bao gi? mới được t? bày:

    Phong khẽ g?i:

    - Thu em!

    - Dạ!

    - Em còn giận anh không?

    Tôi nhìn chàng, gương mặt tái xanh mệt m?i đang ch? đợi. ?ặt tay lên băng vải ở vết thương tôi h?i:

    - ?au không anh?

    Chàng kéo tay tôi đặt lên ngực chàng:

    - Chỗ này mới đau. Tại em đó.

    ?ưa tay s? nhẹ lên mặt, chàng h?i:

    - Sao, hôm qua em có mệt không?

    - Không mệt, không khổ bằng anh.

    Tôi đáp, rồi tự đặt môi mình lên môi chàng, chúng tôi hôn nhau, nụ hôn tràn đầy nhớ thương, say đắm.

    Khi tôi ngẩng đầu lên thì mắt chàng rớm lệ Tôi lấy tay chùi cho chàng, rồi h?i:

    - Anh thấy thế nào?

    - Hai ngày quá dài như hai thế kỷ bây gi? thì anh đã có em, vật quí giá đánh mất đã tìm lại được.

    - Em cũng cảm thấy như thế.

    - Tôi đáp, nắm chặt tay chàng, không có lúc nào tôi cảm thấy yên ổn và đầy đủ như lúc này.

    Mặt tr?i đã lên kh?i ng?n trúc, ánh sáng trong xanh tràn qua khung cửa ngập đầy phòng.
    Chú ý: Đọc kỹ Nội Quy trước khi đặt câu hỏi. Xin đừng Spam, nếu spam account sẽ lập tức bị khóa. Cách cám ơn tốt nhất là giúp người khác những gì mình được giúp.


    Tên: Ngô Nhân Kiệt
    Tự là Đằng Giang
    Bút hiệu Việt Lang
    Pháp danh Trúc Vượng


    Những bạn nào muốn liên lạc với Admin Việt Lang có thể liên lạc trực tiếp qua Facebook Việt Lang để trao đổi

  2. #22
    Nhím Lang Thang VietLang's Avatar
    Join Date
    Jan 2005
    Location
    Động Nhím Nương
    Posts
    19,100

    Default

    Suốt ngày hôm ấy tôi ở luôn bên cạnh Phong. Từ ngày bị thương đến gi? chưa bao gi? Phong được nghỉ ngơi yên tĩnh. Gương mặt chàng vẫn trắng xanh, chúng tôi yên lặng ngồi gần nhau, bốn mắt chẳng r?i. Nghĩ đến hai ngày qua, chuyện cứ dồn dập xảy đến, sống từ nỗi chết, bao đau khổ, giận h?n, đay nghiến nhaụ..Bây gi? tất cả đã được giải quyết xong, chúng tôi vẫn còn được ngồi bên nhau, tay trong tay, mắt trong mắt. Không còn giận h?n, đau khổ và ngộ nhận nữa.

    ?p bàn tay chàng lên má, tôi nói:

    - Từ rày v? sau em hoàn toàn tin anh, em sẽ không dại dột suy đoán nữa, vì mắt em có nhi?u lúc nó cũng lư?ng gạt cả chính em nữa!

    - Em nói gì? Ai lư?ng gạt em chứ?

    - Em nói mắt em.

    Tôi nói, lòng chợt liên tưởng đến hình ảnh nơi kho củi và những đóa hoa kèn vỡ nát.

    Phong cố gắng nhích ngư?i qua một bên, nuốt nước b?t, nói:

    - Thu, thật ra không phải mắt em hoàn toàn lư?ng gạt em đâu. Anh ăn nhát dao đó cũng không phải là hoàn toàn oan uổng, Thu, anh cần thú thật với em, đối với Sao Ly, anh cũng thích lắm, vì cô ấy đẹp như một con ngựa hoang, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng muốn chiếm đoạt ngay. Anh cũng thế, cái chuyện hôm... em nhìn thấy ở kho chứa củi, anh có ý định ghẹo phá cô ấy thật. Không phải chỉ có một lần ấy thôi, còn mấy lần khác trong rừng nữa. Anh như một con mèo v?n chuột, anh đuổi theo nhưng chẳng có một tí tà ý nào cả, em hiểu cho anh, anh chưa h? hành động gì tội lỗi. Em có tin anh không hở Thu? Tha thứ cho anh em nhé.

    Mắt chàng nhìn tôi thành khẩn, l?i van xin của chàng thật dễ thương. Tôi tin anh ngay, tôi tha thứ cho anh ngay, vì Phong không phải là thần thánh, không phải là một quân tử hoàn toàn. Chàng chỉ là con ngư?i, một con ngư?i bằng xương bằng thịt, nhưng có đi?u Phong còn ý thức trách nhiệm, đi?u đó khiến chàng không đi quá lố. Tôi tin tưởng, dù biết rằng kể từ đây tôi sẽ khổ sở nhi?u vì ghen, vì chàng lúc nào cũng bay bướm.

    Phong nhìn tôi h?i:

    - Thu, em lại giận rồi à? Tại sao em không nói chuyện gì cả vậy? Tha cho anh đi nhé?

    Tôi mỉm cư?i:

    - Em đang nghĩ việc yêu chuộng cái đẹp là thiên tính con ngư?i, không lẽ hiểu như vậy mà em còn trách anh nữa sao?

    Chàng cư?i:

    - Em đừng cả tin như vậy, em phải giữ anh mới được!

    Lấy tay đè lên mí mắt chàng tôi nói:

    - Em biết mà, anh nguy hiểm ghê lắm nên anh mới hiểu rõ khuyết điểm của mình như vậy. Thôi bây gi? anh ngủ đi, nói chuyện hoài thấy mặt anh xấu tệ.

    Phong lách ngư?i qua:

    - Anh không ngủ đâu, anh muốn thức nhìn em hoài, anh sợ anh vừa ngủ là em sẽ b? anh đi mất.

    Tôi hôn nhẹ lên trán, lên mắt chàng, nói:

    - Bây gi? dù có mư?i ngựa tám xe kéo đi, em cũng không đi nữa là. Em ngồi đây trông anh ngủ nhé.

    Phong nhắm mắt lại, nhưng vẫn giữ chặt tay tôi. hai ngày mệt nh?c khiến má chàng hóp lại. Nhìn một ngư?i đang từ sức sống dồi dào, đột nhiên yếu đuối xanh xao thế này? Tôi thấy xót xa. Chỉ một lúc sau là hơi thở chàng đi?u hòa, chàng đã ngủ, tôi nhè nhẹ kéo tay ra kh?i tay chàng, nhưng đột nhiên Phong lại mở mắt ra:

    - Em làm gì thế, đừng đi nhé?

    - Em không đi đâu, đừng sợ.

    Phong nhắm mắt lại, lần này giấc ngủ chàng thật dài:

    - ?ến trưa, Phong vẫn ngủ mê, Diễm Chi bước vào kêu tôi ra. Từ sáng đến gi? tôi đã quên chuyện Tú và Sao Ly nhưng vấn đ? chưa kết thúc! Chẳng hiểu bác Chương có đồng ý chuyện cưới h?i của Tú chưa. Diễm Chi đứng ngoài hành lang đã mang đến cho tôi tin lạ. Nắm tay tôi cô bé vui mừng bảo:

    - Chị Thu, nhà chúng ta sắp có chuyện vui rồi!

    - Chuyện gì?

    - Cha đã đồng ý, ông Bạch với mẹ đã nói gần hết l?i mới thuyết phục được cha đó. Bây gi? anh cả sắp được lấy chị Sao Ly, rồi trong tương lai tới chuyện của chị với anh Hai. Lúc đó tôi sẽ không phải sống lẻ loi một mình nữa rồi.

    Tôi đ? mặt:

    - ?ừng ghép tôi vào chuyện đó cô ơi! Bác Chương đã đồng ý rồi à? Tôi không ng? chuyện đó lại có thể xảy ra dễ dàng như thế!

    Diễm Chi nói:

    - Chị không hiểu quan niệm của cha chứ, ông ấy không bao gi? muốn ruột thịt nhà h? Chương này rơi rớt ngoài đư?ng do đó cha đồng ý là vì cái bụng!

    - Bác Chương bây gi? đã tin đứa bé trong bụng Sao Ly là của anh Tú à?

    Diễm Chi cư?i:

    - Chị cũng không hiểu được anh cả, anh ấy không bao gi? nói dối. ?ứa con trong bụng chính là của anh ấy, anh nhận đấy chứ.

    Chưa h? nói dối? Tú không phủ nhận vì chính là con của Tú? ?ột nhiên tôi lại thắc mắc vì một cảm giác lạ hiện ra trong đầu. ?ứa con đó có chắc chắn là của Tú không? Tại sao hắn không nhận ngay từ đầu! Rắc rối thật. Tôi nhíu mày, cố gắng lục l?i trong ký ức. Lúc đứng trong phòng của Phong, Tú đã nói là Sao Ly chẳng đứng đắn, anh chàng chỉ muốn chơi qua đư?ng thôi, không ng? lại... Nhưng theo tôi hiểu thì Tú đã thành thật muốn cưới Sao Ly chứ chẳng phải chơi qua đư?ng. Thế thì anh chàng đã nói dối? Phải chăng để che đậy một cái gì? Tôi lắc đầu, cảm thấy đầu óc rối ren, suy nghĩ mãi không ra. Hoặc là, cũng có thể lắm... Tôi chợt thấy mình vẩn vơ lo chuyện không đâu. ?úng như l?i Phong đã bảo, lúc nào tôi cũng chỉ thích tiểu thuyết hóa m?i chuyện.

    - Bao gi? thì cử hành hôn lễ?

    - Càng sớm càng tốt. Ông Bạch đã đến thông báo cho nhà Sao Ly biết. Nghĩ lại chuyện đ?i cũng lạ thật, ngư?i mà mấy hôm trước vẫn còn là kẻ thù của mình, bây gi? lại kết sui gia. Ông Bạch là ngư?i được dân thượng ở đây kính tr?ng lắm, nên để ông ấy đi nói chuyện hóa hay. Bố Sao Ly chắc vui mừng lắm, vì chúng ta chẳng những không đưa ông ấy ra tòa mà lại thuận để Tú lấy Sao Ly. Diễm Chi ngừng lại rồi đột nhiên nói: - Mà chị Sao Ly đẹp thật, tôi chưa h? trông thấy ngư?i con gái nào đẹp như chị ấy.

    Tôi cũng có cùng một cảm giác như vậy. Nhìn ra ngoài sân, mấy bụi trúc được chăm sóc cẩn thận đang ngập đầy ánh nắng. Tôi thấy bâng khuâng lạ ?ám mây đen u ám đã trôi qua. Lễ cưới sắp cử hành, còn kết thúc nào đẹp hơn thế nữa chứ? Tôi đang nghĩ ngợi thì Tú từ ngoài bước vào, tôi nhìn hắn cư?i:

    - Anh Tú, có l?i chúc mừng cho anh, tôi vừa mới hay chuyện đã giải quyết xong.

    Mắt Tú ửng hồng lên, ánh mắt buồn buồn, anh chàng quay sang tôi do dự một chút rồi nói:

    - Cô Thu, lạ quá, không hiểu Sao Ly b? đi đâu mà tôi tìm mãi không thấy.

    - Anh chưa biết chị ấy có bị thương hay không à?

    Tú lắc đầu:

    - Không biết, nhưng tôi hy v?ng cô ấy không sao cả.

    - Hay là ta đợi ông Bạch mang tin tức v? xem sao.

    Chi?u đến, ông Bạch trở v?, gương mặt ông chẳng tươi như chúng tôi dự đoán, trái lại có vẻ nặng n? làm sao. Khi v? đến phòng khách, chúng tôi vây quanh ông, bác Châu lo lắng h?i:

    - Sao? H? chẳng chịu à?

    Ông Bạch lắc đầu:

    - Không phải đâu, gia đình ông Lâm đã chấp thuận vô đi?u kiện, h? sung sướng nữa là khác. Bố của Sao Ly bảo là sẽ đến nhà xin lỗi. Xin lỗi vì cái tội nóng nảy, làm bậy, trong khi mẹ Sao Ly mừng đến khóc lên...

    - Vậy thì tốt quá rồi, còn phải lo gì nữa?

    - Chuyện đâu giản dị thế, rắc rối ở chỗ là... Sao Ly đã b? đi mất!

    Tú nghe xong giật mình. Cả gian phòng bỗng chìm xuống không ai nói với nhau l?i nào cả. Sau cùng, bác Châu lên tiếng:

    - Làm sao biết được cô ấy mất tích chứ?

    - Tối hôm trước lúc Phong bị đâm, Sao Ly đã b? trốn, chạy vào rừng. ?ến bây gi? tìm mãi mà không thấy cô ở đâu.

    Gian phòng lại yên lặng. Chuyện thật bất ng?. Tú mới lên tiếng:

    - Sao Ly chắc không xuống núi, cô ấy trốn đâu đây chứ không bao gi? đến nơi phố thị đâu.

    Bác Châu h?i:

    - Sao con biết?

    - Vì Sao Ly là ngư?i của núi rừng không bao gi? chen chân vào thành phố. Chắc Sao Ly còn ở gần đây cô ấy không chịu ra mặt hoặc là...

    Tú không nói hết câu, nhưng chúng tôi ai cũng hiểu hai chữ kế đó không gì khác hơn là “chết rồi". Bóng tối từ bên ngoài cửa sổ ùa vào, không khí trong phòng đ?ng lại. Không nghĩ đến việc Sao Ly có thể bị thương, nhưng chắc chắn một đi?u là nàng sẽ đói, sẽ thiếu áo ấm để mặc. Một lúc, đột nhiên bác Chương đứng dậy với gi?ng như ly vỡ:

    - M?i ngư?i đứng đây làm gì chứ? Sao không chia nhau ra đi tìm đi? Bảo ông Viên cũng đi tìm đi!

    Hình như đó là phương pháp duy nhất có thể hành động được. Nhìn bác Chương gi? tôi mới biết cái dáng vẻ b? ngoài hung bạo của ông chứa đựng một trái tim đầy nhân tính. Ông Bạch bắt đầu chia ngư?i đi từng vùng đất một, m?i ngư?i tản ra đi theo khu vực đã chia. ?àn bà thì ở lại nhà, và Phong hãy còn yếu nên cũng được ở nhà luôn. Vảũ lại chúng tôi cũng không hữu hiệu lắm cho công việc mệt nh?c này.

    Sau khi m?i ngư?i đã đi xong, tôi trở lại bên cạnh Phong, chàng vẫn còn ngủ. Trong giấc ngủ, khuôn mặt chàng bình yên như trẻ thợ Bóng chi?u như phản chiếu ánh vàng ngập đầy phòng. Tôi yên lặng ngồi đấy, tính toán những vùng đất Sao Ly có thể đến. Cánh đồng c? rộng quá, rừng thật đầy với những tảng đá to. Nếu Sao Ly cố tình trốn lánh thì dù cho có kiếm cách nào cũng không gặp nổi, trừ phi tình c? Sao Ly bước ra. Nhưng tại sao Sao Ly phải trốn chứ? Sao Ly sợ cha giết hay vì lòng đang nát tan?

    Cứ thế tôi ngồi lan man nghĩ ngợi. Gian phòng chìm trong yên lặng. Bóng trúc vật v? bên khung kính, xa xa gió hú qua rừng tạo nên bản nhạc trầm buồn. Chống tay lên cằm, tôi nhớ tới Sao Ly, nhớ đến khuôn mặt ngàng hiện trên mặt hồ Mộng. Gió vẫn thổi, tôi nghe văng vẳng tiếng hát trong đầu. Tiếng hát mà tôi đã từng nghe, tôi không nhớ rõ lắm, hình như là:

    Có ngư?i con gái xinh xinh

    Bên hồ này đã có lần dạo chơi

    Tuổi đ?i phiêu lãng mây bay

    Rồi nàng đi để nơi này quạnh hiu

    Nàng đi gót nh? phương nào

    Mà đây còn để mối sầu c? hoa!

    ?ột nhiên tôi đứng dậy. Phải rồi! Hồ Mộng! Tại sao không ai nghĩ đến Hồ Mộng? Nếu muốn trốn, thì chỉ có nơi này là thích hợp nhất thôi. Hồ Mộng! Một nơi mà ngư?i Thượng lánh xa vì biểu hiện cho sự xui xẻo. Nhưng cũng chính nơi này ngư?i con gái kia có những kỷ niệm v? tình yêu đẹp đẽ, có dấu chân tung tăng mỗi ngày. Bản nhạc, hoa Tình Lụy, hồ Lụy Tình, một ngư?i thiếu nữ đã trầm mình... ?ột nhiên, tôi rùng mình, làm sao biết được nàng chẳng làm chuyện đó?

    Như có một sức mạnh nào đó xô đẩy khiến tôi đứng dậy bước ra kh?i phòng của Phong. Tôi chạy băng qua hành lang, qua rừng trúc. Hai chữ Hồ Mộng! Hồ Mộng! Cứ vang mãi trong đầu. Tôi tiếp tục chạy, chạy thật nhanh, chạy miết v? phía hồ Lụy Tình.

    Gió đêm cánh đồng ca vang: Có ngư?i con gái xinh xinh. Mặt tr?i đ? ối bắt đầu lăn xuống núi, tiếng chân vang trên lá khô, tiếng ù ù trong rừng thẳm tạo cho tôi cái cảm giác sợ hãi. Cơn lạnh như len vào xương sống. Tôi đứng lại, g?i to:

    - Chị Sao Ly ơi! Sao Ly ơi!

    Gió huyện trên cây, tiếng kêu vang dội trong núi:

    - Sao Ly ơi! Sao Ly!

    Tôi tiếp tục chạy, dù mặt tr?i đang khuất dần. Màu đen chập ch?n trên ng?n cao. Gió thu lạnh thật! Tôi vẫn chạy. Tiếng côn trùng kêu vang trong c?, rồi không biết trên một ng?n cây nào có tiếng chim cu đơn độc. Lá rơi! Rơi trên đầu, rơi xuống đất. Trên đư?ng mòn, lũ đom đóm xuất hiện, lập lòe như những cánh sao rơi trong c?.

    Tôi càng chạy nhanh hơn, tôi không muốn mình đến b? hồ trễ hơn bóng đêm. Vừa chạy tôi vừa g?i lớn:

    - Chị Sao Ly ơi! Chị ở đâu?

    Qua kh?i rừng, tôi đứng lại bên b? hồ thở dốc, đưa tay chận ngực, tôi đưa mắt nhìn quanh, g?i nữa:

    - Chị Sao Ly ơi, chị ở đâu?

    Trên mặt hồ màn đêm buông xuống, sương khói phủ đầy. Nước hồ trong xanh lạnh lẽo. Loài hoa Tình Lụy nở suốt bốn mùa vẫn còn đó. Vừa đi tôi vừa g?i vừa tìm kiếm. ?ột nhiên, tôi dừng chân lại, đưa tay che mặt vì tôi vừa thấy Sao Ly.

    Sao Ly nằm trên phần nước không xa b? bao nhiêu, chiếc áo màu đ? vẫn còn đó, giống như cánh hoa Tình Lụy. Mái tóc dài thả trôi, một nửa khuôn mặt của Sao Ly nổi trên mặt nước, tái mét. Sao Ly như đang ngủ say trong dòng nước trên tấm thảm xanh êm. Tôi ngẩng ngư?i ra một lúc, rồi g?i to:

    - Chị Sao Ly!

    Không còn sợ hãi gì nữa, tôi lội ngay xuống nước, đưa tay định kéo chiếc áo của nàng. Nhưng với chẳng tới, nước hồ đã ngập tới lưng khiến tôi không dám bước tới nữa. Tài bơi lội của tôi cũng chẳng khá gì. Trở lên b?, tôi chạy ra rừng, tìm một cành cây dài, xong chạy trở lại, lần này tôi đi xa hơn. Nước ngập tới ngực, tôi dùng cây móc vào áo Sao Ly, kéo dần v? phía tôi.

    - Sao Ly! Sao Ly!

    Hình như cánh tay nàng cử động, mặt Sao Ly không phù lên như những xác chết trôi khác. Tôi sung sướng với ni?m hy v?ng nh?: mong rằng Sao Ly chưa chết. Nắm lấy áo nàng tôi lôi vào b?.

    Tới b?, tôi phải dùng hết sức mạnh của hai cánh tay đưa Sao Ly lên n?n đất. Ra kh?i mặt nước, cơ thể Sao Ly trở nên nặng n?, thế mà tôi không hiểu mình đã dùng cách nào để đưa nàng ta lên b?. ?ặt Sao Ly nằm giữa đám hoa Tình Lụy, tôi ngồi kế bên thở dốc.

    Sao Ly chưa chết thật, tim nàng vẫn còn đập, cánh tay vẫn còn ấm. Tôi nhìn Sao Ly, biết rằng không thể kéo dài tình trạng thế này được. Tr?i sắp tối rồi, tôi phải làm cho nàng tỉnh lại thật nhanh. Nắm lấy hai cánh tay tôi đưa lên đưa xuống loạn cả lên. Bây gi? mới thấy tiếc th?i h?c trung h?c, gi? cứu thương tôi đã trốn xem tiểu thuyết để bây gi? không biết gì hết. Nhưng cũng may, sau cùng rồi Sao Ly cũng ói được nước ra, thân thể nàng bắt đầu lay động, tôi nghe có tiếng thở. Dùng tay xoa nhẹ lên ngực và bụng Sao Ly, tôi mong rằng như thế cũng mang được hơi ấm đến cho nàng.

    - Chị Sao Ly! Chị Sao Ly! Tỉnh dậy đi!

    Tôi vỗ trên má nàng, ngắt nhẹ vào nhân trung, dùng tất cả các phương pháp mà tôi đã biết để lay tỉnh Sao Ly dậy. Một lúc thật lâu Sao Ly mới cựa mình và mở to mắt ra. Nàng như thức dậy sau một giấc ngủ dài. Nàng ngẩn ngơ nhìn tôi, rồi đưa tay lên bứt tóc. Có lẽ thần trí chưa hoàn toàn trở v?. Sao Ly ngã ngư?i xuống bãi c?, chau mày lại h?i:

    - Chuyện gì thế? Tôi làm sao thế này?

    Nhìn thấy Sao Ly đã tỉnh, tôi mừng như bắt được vàng.

    - Suýt tí nữa thì chị đã chết rồi. Tôi nói: - Tại sao chị lại làm như thế? May mà tôi linh cảm và chạy ra đây, chứ bằng không thì chị tiêu tùng rồi. Chuyện gì cũng có thể giải quyết được cả, tại sao chị lại làm thế?

    Sao Ly mở to mắt nhìn tôi, hình như nàng không hiểu tôi nói gì.

    - Chị... chị đã cứu tôi đấy à?

    - Vâng, từ rày v? sau chị không nên tự tử như thế. Suýt nữa thì chị đã trở thành đóa hoa Tình Lụy thứ hai rồi.

    Sao Ly ngơ ngác:

    - Chị nói sao? Chị bảo tôi tự vận à?

    Tôi nắm lấy bàn tay ngư?i đẹp xứ Thượng, bàn tay nàng hãy còn lạnh ngắt. Nhìn kỹ Sao Ly, may là nàng chẳng bị thương, bằng không thì khổ rồi.

    Sao Ly nhìn tôi đôi mắt mở to:

    - Tôi đâu có tự vẫn hồi nào đâu? Sống trong rừng suốt hai ngày li?n tôi không biết phải làm gì, phải đi đâu. Ngư?i nóng bức quá, tôi cũng mệt, tôi định đến hồ kiếm tí nước uống, nhưng vừa cúi xuống là tôi không còn biết gì nữa.

    - Thế à? Tôi nhìn Sao Ly nghi ng?: - Chắc hai ngày qua chị chẳng có ăn uống gì cả chứ gì?

    Sao Ly mệt m?i:

    - Tôi... tôi cũng không hiểu. Tôi không dám v? nhà. Sao Ly đột nhiên nhìn thẳng vào tôi, tay nàng nắm chặt tay tôi: - H? muốn... H? muốn giết con tôi. Chị đừng chỉ h? chỗ tôi ở nhé, tôi không muốn h? giết con tôi...

    Sao Ly đặt tay tôi lên bụng nàng, mắt nàng dịu hẳn xuống. Tình mẫu tử đang nẩy mầm trong tim nàng. Tôi xúc động mạnh. Bây gi? tôi mới hiểu Sao Ly trốn vào rừng để bảo vệ cái bào thai, thà nàng chết chứ không v? nhà. Tại sao Sao Ly chẳng nhắc đến cha đứa bé? Tôi vỗ nhẹ lên tay Sao Ly nói:

    - Chị đừng lo, chuyện đã giải quyết xong xuôi cả rồi. ?ằng nông trại Lệ Thanh đã đến cầu hôn chị và ba mẹ chị cũng đã đồng ý. Chị đâu cần phải trốn lánh nữa, chị sẽ là vợ của Tú, đứa con chị sẽ được bảo vệ.

    - Tú à?

    - Vâng, anh Tú là con ngư?i biết trách nhiệm, anh ấy sẽ cưới chị Bây gi? m?i chuyện đã giải quyết êm đẹp hết rồi.

    Môi Sao Ly run run:

    - Nhưng... Nhưng tại sao... Tú lại cưới tôi?

    - Vì anh ấy biết ý thức trách nhiệm của anh ấy vả lại anh ấy yêu chị.

    Sao Ly cúi mặt nói nh?:

    - Nhưng anh ấy có trách nhiệm gì với tôi đâu? ?ứa bé này đâu phải là con anh ấy?

    Tim tôi đập nhanh, tay chân tôi rã r?i. L?i thú nhận như một thau nước tạt mạnh và ngư?i làm ướt đẫm lưng.

    - Thế thì của ai?

    Sao Ly nhìn tôi với cái nhìn thành thật:

    - Hắn... hắn là ngư?i... h?a hình đấy!

    Thì ra ? Nam! Tim tôi nhưng ngừng đập cả hai phút. ?ầu tôi hàng ngàn ý nghĩ tuông chạy. ? Nam! Gã sở khanh có ánh mắt mê hoặc, kẻ đã lừa bịp tình yêu của Diễm Chi, cướp đoạt đ?i con gái của Sao Ly rồi quất ngựa truy phong. Một tên sưu tập cảm hứng, một thứ h?a sĩ tồi, nhưng làm thế hắn có ích lợi gì chứ? Tôi ngồi yên mà đầu óc rối rắm. Một cơn gió thổi qua làm tôi ách xì mấy cái. Bây gi? tr?i đã tối rồi. Sao Ly đứng dậy, tôi thật thán phục nàng, hai ngày chẳng ăn uống mà trông ngư?i nàng chẳng h? hấn gì cả. ?ến bìa rừng Sao Ly cúi ngư?i xuống tìm kiếm, tôi h?i:

    - Tìm gì đấy?

    - Tìm bật lửa.

    Trong đống lá vụn, Sao Ly tìm ra chiếc bật lửa. Tôi nghĩ, có lẽ nó của ? Nam b? rớt lại. Chúng tôi đốt lửa bên b? hồ, hơ khô ráo quần và sưởi ấm. Tôi thấy đã tỉnh táo hẳn, tôi h?i:

    - Chị Sao Ly, chuyện đứa bé trong bụng chị là một bí mật mà chỉ có chị, tôi và anh Tú hiểu thôi, chị đừng nói lại cho ai biết hết nhá, cả nhà bác Chương ai cũng cho rằng đứa bé trong bụng chị là con của Tú. ?ây là bức bình phong cần thết để bảo vệ chị và con chị. Chị hiểu tôi nói không? Anh Tú đã nhận rồi thì chị đừng tiết lộ đi?u gì cả, tiết lộ là khổ cho chị đấy!

    Sao Ly gật đầu. Nàng cho tôi biết, nàng không dám khai ? Nam ra vì sợ ông bố bắt nàng phá thai. Hơn nữa biết đâu ông chẳng xuống núi tìm ? Nam.

    - Ông ấy sẽ làm loạn thành phố, ông ấy sẽ giết ngư?i, rồi bị bắt. Mẹ buồn, mẹ khóc, mẹ chết thì sao?

    Tôi hiểu, nàng chẳng ngu như tôi tưởng, có lẽ nàng muốn im lặng để hy v?ng Tú vì quá yêu nàng sẽ gánh trách nhiệm này.

    - Sao Ly có yêu ông Nam không?

    Sao Ly cắn môi, mắc cở:

    - Tôi cũng không biết. Ông Nam bảo tôi đẹp, tôi là hóa thân của thần vệ nữ. Tôi không hiểu gì cả, ông Nam vẽ tôi, ông ấy bảo tôi vào rừng chung sống, ăn hoa quả, uống nước sương mai. Ông ấy nói chuyện như kể chuyện cổ tích nghe hay lắm, rồi tôi...

    Bây gi? thì tôi đã hiểu. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh ? Nam đang tán tỉnh cô thiếu nữ mi?n Thượng này. Tôi h?i:

    - Bây gi? chị còn nhớ ông Nam không?

    Sao Ly lắc đầu:

    - Ông ấy không giống tôi, ông ấy b? đi. Tôi không ng? tôi lại có con.

    Tôi thở dài, ngư?i con gái trong trắng thơ ngây như t? giấy trắng lại đi sa vào tay một thằng không biết tình yêu là gì. Bác Chương bảo Sao Ly dâm đãng, chẳng đúng tí nào cả. Có lẽ Sao Ly còn trong sạch hơn cả tôi, Diễm Chi và bất cứ một ngư?i thành thị nào.

    Tôi đứng dậy:

    - Thôi bây gi? chúng ta v?. Cả nông trại ai cũng tưởng chị biến mất. Bây gi? không thấy tôi h? lại tưởng tôi cũng biến mất luôn thì khổ.

    Chúng tôi đi v? phía nông trại, Sao Ly có vẻ mệt nên tôi đi thật chậm. Trên đư?ng v?, tôi có cảm giác như thần thánh đã đưa đư?ng dẫn lối khiến tôi cứu sống được Sao Ly, cùng hiểu được bí mật của câu chuyện. Nhưng tôi không thể hiểu tại sao Tú lại nhận đứa con trong bụng Sao Ly là con mình một cách dễ dàng thế?
    Chú ý: Đọc kỹ Nội Quy trước khi đặt câu hỏi. Xin đừng Spam, nếu spam account sẽ lập tức bị khóa. Cách cám ơn tốt nhất là giúp người khác những gì mình được giúp.


    Tên: Ngô Nhân Kiệt
    Tự là Đằng Giang
    Bút hiệu Việt Lang
    Pháp danh Trúc Vượng


    Những bạn nào muốn liên lạc với Admin Việt Lang có thể liên lạc trực tiếp qua Facebook Việt Lang để trao đổi

  3. #23
    Nhím Lang Thang VietLang's Avatar
    Join Date
    Jan 2005
    Location
    Động Nhím Nương
    Posts
    19,100

    Default

    Liên tiếp mấy hôm li?n, m?i ngư?i đ?u bận rộn trong việc tổ chức tiệc cưới. hai vợ chồng ông Lâm mang lá thuốc để rịt vết thương cho Phong đến khu nhà trầm mặc để xin lỗi. ?ây là lần đầu tiên trông ông ta thật hi?n lành, so với đêm ông ta chém Phong, thật khác nhau một tr?i một vực. Ông Lâm nói lớ lớ tiếng kinh pha lẫn thổ ngữ, ông cao hứng nói líu lo. Vợ ông ta là một ngư?i đàn bà gầy đét cằn cỗi, trên mặt bà ta cũng có xăm hình. Khi tạm biệt, bà ta lúng túng xá bác Chương, bác Châu mấy cái và thay chồng cảm ơn m?i ngư?i. Bác Chương khó chịu ra mặt, nhưng bác Châu vẫn lịch thiệp với khách:

    - Bây gi? hai nhà đã kết thân rồi thì thôi b? qua hết bao nhiêu chuyện cũ nhé.

    Tôi không hiểu vợ chồng ông Lâm có thể hiểu ý của bác Châu không, nhưng lần đến thăm này có vẻ thành công. Bác Chương đã dằn được sự nóng nảy. Khi h? đi rồi, bác Châu nói:

    - Thế gian này không phân biệt chủng tộc, nòi giống, không phân biệt kẻ Kinh ngư?i Thượng, một khi đã là cha mẹ rồi thì phải yêu con như nhau cả. Ông Lâm hung bạo như thế mà vẫn yêu quý Sao Ly hết sức. Ông ấy bảo rằng ông ấy đánh đập Sao Ly chẳng qua là để bảo vệ Sao Ly mà thôi. Bây gi? gánh nặng đã trút xuống, ông Lâm không mong gì hơn là Sao Ly trở thành dâu hi?n của chúng ta chứ không long rong mãi nữa. ?i?u này chứng t? ông Lâm tuy thô bạo nhưng chẳng phải là ngư?i xấu.

    Hôn lễ được chuẩn bị một cách gấp rút, nhưng cũng rầm rộ lắm. Giang phòng Tú được thay đổi hoàn toàn. Chiếc giư?ng mới hai ngư?i nằm được mang vào, mùng, gối, chăn nệm đ?u được đổi mới hết. Vải vừa mua v? là Diễm Chi lo may áo cưới cho Sao Ly. Lẽ ra nhà gái phải lo nhưng vì gia đình Sao Ly nghèo quá nên bác Châu phải chu tất hết. Bác Châu cho rằng Tú là con trưởng nên dù ở vùng hẻo lánh đám cưới cũng phải làm rầm rộ Bác Chương trái lại, bác còn giận Tú, còn ghét Sao Ly nên tảng l? như chẳng quan tâm gì đến. ?ôi lúc ông h?n lẫy vì “Môn chẳng đăng mà hộ chẳng đối". Nhưng khi ông Viên đi chợ lo sắm sửa, ông lại không quên dặn:

    - Nhớ mua nhi?u pháo nhé!

    ?ám cưới đã được quyết định và lễ cưới theo mới, nàng dâu được mặt áo cưới theo kiểu Tây Phương bằng lụa trắng, đầu đội vương miện. Tất cả ngư?i thượng trong sóc đ?u được m?i tham dự Có thể nói đây là một lễ cưới long tr?ng nhất từ xưa tới nay ở vùng sơn dã này.

    Trước đám cưới mấy ngày ngư?i trong sóc bàn luận không ngớt. Ông Bạch bảo là đám cưới này có thể phá b? sự ngăn cách giữa Kinh và Thượng, và kể từ đây không còn câu chuyện thứ hai nào v? hoa Tình Lụy nữa. Tóm lại, m?i ngư?i đ?u vui vẻ và hài lòng.

    Trước ngày cử hành hôn lễ một hôm, tôi gặp Tú bên b? rẫy trồng đậu. Suốt ngày m?i ngư?i đ?u bận rộn với việc chuẩn bị lễ cưới, Tú vẫn giữ được vẻ an phận, bình thản, hình như suốt đ?i chàng chỉ là những chuỗi ngày trầm lặng.

    Tôi đùa:

    - Anh Tú, hình như công việc này không phải là công việc của chàng rể.

    Tú ngẩng đầu lên nhìn tôi cư?i, chiếc xẻng vẫn tiếp tục chạy dài trên mặt đất:

    - Tôi thích làm những công việc bình thư?ng này, không có gì làm cho tôn an tâm hơn là làm bạn với thiên nhiên.

    Tôi h?i:

    - Có chuyện gì làm anh chẳng yên tâm à?

    Tú do dự:

    - Không, tôi nghĩ là không có gì cả.

    Tôi ngồi xuống b? liếp, vòng tay ôm gối, lặng lẽ trông Tú làm việc. Tr?i hoàng hôn không nóng lắm, những tia nắng cuối của một ngày rạng rỡ trên n?n đất phì nhiêu. Tôi không còn ki?m chế được bản tính hiếu kỳ tò mò:

    - Anh Tú, tại sao anh lại nhận đứa bé trong bụng Sao Ly là con anh?

    Tú ngẩng đầu lên, nhìn tôi thật nhanh:

    - Cô nói gì?

    - Chị Sao Ly không thú thật với anh chuyện đó à? Tôi biết tất cả rồi, anh đừng sợ, tôi không nói cho ai biết đâu. Có đi?u tôi không hiểu tại sao anh lại nhận cái bào thai đó, anh đâu cần phải hy sinh như vậy?

    - Hy sinh à? Tú ngẩn ngư?i ra, mắt chàng ngừng lại trên mặt tôi: - Tại sao cô lại dùng chữ hy sinh? Bây gi? tôi đã có được Sao Ly, còn gì nữa?

    Tôi ngạc nhiên đến tròn xoe mắt. Thoáng một phút, tôi mới hiểu rõ được mối tình si của Tú với Sao Ly. Bây gi? tôi mới thấy, tình yêu của Tú cao cả hơn mối tình của tôi với Phong nhi?u. Tôi thấy kính mến Tú hơn. Tôi giả v? gặng:

    - Không lẽ anh không oán chiếc bào thai kia sao? Nó đâu có phải là gi?t máu của anh đâu?

    Tú đáp thật bình tĩnh:

    - Chiếc bào thai kia vô tội. Vả lại tôi đâu phải là con ruột của mẹ tôi, thế mà ngư?i vẫn yêu, vẫn thương tôi có thua gì Phong đâu? Cô Thu, cô không thể oán một đứa bé vô tội. Bào thai kia chẳng qua là một sinh vật dược tạo thành một cách vô ý thức.

    - Thế đối với gã con trai kia anh không hận thù à?

    Tú ngưng công việc lại, gác một chân trên b? liếp, tay chống trên gối:

    - Cô Thu, tôi cho cô biết là khi tôi nhận cái bào thai đó, tôi vẫn tưởng là của Phong.

    Tôi sững s?:

    - Thế à?

    - Vâng, tôi cũng như cô ai cũng hiểu rõ bản tính của Phong và lúc đó tôi nghĩ là Phong yêu cô nhi?u lắm. Nếu tôi nhận tội thế cho nó, vấn đ? dễ giải quyết hơn. Vả lại, tôi cũng nghĩ rằng nó là em tôi, thì con nó có khác nào con tôi? Tú chậm rãi nói, mắt hướng v? phía chân tr?i xa lạ: - Với Sao Ly, tôi cũng không có gì để phi?n trách, bởi vì nàng không hiểu gì cả. Bây gi? tôi được nàng thì còn mơ ước gì hơn?

    Tôi có vẻ hiểu tí tí:

    - À! Thế anh có giận ? Nam không?

    Tú lắc đầu:

    - Thế giới loài ngư?i rộng lớn quá, bản tính của con ngư?i cũng đa dạng. ? Nam cũng không có gì đáng ghét, hắn chỉ giữ một vai trò bi thảm trong tấn kịch, hắn không dám đối diện sự thật, không dám nhìn thẳng vào cuộc đ?i. Suốt một kiếp sống chỉ là trốn lánh bằng ngụy biện. Sinh ra đ?i là phải tập tành đạo diễn cho tấn kịch của chính mình. Tôi không giận Nam mà tôi chỉ tội nghiệp cho hắn, cũng như hơi khinh rẻ hắn.

    Tôi trầm gi?ng:

    - Thế anh có sợ đột nhiên hắn quay trở v? làm lôi thôi không?

    - Tôi chỉ ngại ngày mai hắn đến phá đám cưới mà thôi, nhưng chắc không đâu! Sau đó thì không có gì đáng sợ rồi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ hạnh phúc gia đình, bảo vệ vợ con tôi.

    Tôi hiểu, đi?u mà Tú sợ nhất là ngư?i cha thật sự của đứa bé xuất hiện giữa tiệc cưới phá đám và cướp mất cô dâu đi.

    Tôi trấn an:

    - Anh đừng lo, ? Nam không trở lại đâu. Nếu hắn muốn trở lại thì lúc xưa hắn cần gì phải b? đi, vả lại...? ?ột nhiên tôi nhớ tới Diễm Chi: - Vả lại, nguyên do để hắn trốn lánh không phải chỉ vì Sao Ly mà còn vì những nguyên nhân khác.

    - Cô nói gì?

    - Không... Không có gì cả.

    Tôi đứng dậy, phủi bụi dính đầy áo, sửa soạn quay vào nhà.

    Tú kêu lại:

    - Cô Thu!

    - Chi anh?

    Tú thấp gi?ng:

    - Tôi nghĩ là bí mật kia chắc không còn ai biết ngoài chúng ta ra phải không?

    - Anh yên tâm, tôi sẽ giữ kín cho anh.

    Ngày hôm sau, hôn lễ cử hành tại khu nhà trầm mặc. Hình như tất cả những ngư?i chung quanh đ?u đến dự, từ bà lão đến trẻ con, tiếng cư?i, tiếng nói ồn ào cả gian phòng rộng. Phong cũng dự, dù vết thương chưa lành nhưng chàng có thể tới lui được, cánh tay bị thương vẫn còn treo trên vai như ngư?i thương binh từ mặt trận trở v?. Chàng nhìn tôi cư?i nói:

    - Không ng? cái thằng cha cho anh ăn một dao gi? lại là ông già vợ của anh cả, khôi hài thật!

    Cô dâu từ trong bước ra khiến cho cả phòng xôn xao hẳn lên. Sao Ly mặc áo cưới màu trắng đẹp như một nàng tiên. Khuôn mặt che giấu bên sau chiếc mạng e thẹn trông dễ thương vô cùng. Nàng cúi đầu, chầm chậm bước tới trước, chầm chậm lật qua một trang lịch sử mới của cuộc tình, chầm chậm bước sang một cuộc đ?i mới. Vòng hoa trên đầu Sao Ly là do chính tay Tú kết. Trên tay nàng một bó hoa đủ mầu: hoa trà và hoa cúc. Bây gi? Sao Ly đã đổi khác, nàng không còn là ngư?i con gái suốt ngày tung tăng trên đồng c?, không còn là nữ thầng của rừng xanh, nàng là một con chim non đã trở v? tổ ấm.

    Sao Ly đứng bên Tú. Ông Bạch là vị chủ hôn, ngư?i giới thiệu hôn lễ và hai vị giáo viên của trư?ng. Những ngư?i thổ dân đứng xem im phăng phắt. Thu? tục cưới h?i bắt đầu, ba lạy cho ngư?i trao nhẫn cưới, pháo bắt đầu nổ vang. Tôi lấy bông giấy rải mạnh lên ngư?i cô dâu chú rễ. Nhìn mảnh giấy màu rơi xuống trông như những cánh sao tr?i rơi xuống trông như những cánh sao tr?i ơi trên tóc, trên vai, trên mặt h?, quan khác vỗ tay ầm lên. ?ôi vợ chồng mới tay trong tay nhìn nhau mỉm cư?i. Mắt tôi chợt ướt. Mỗi lần nhìn thấy cảnh vui vẻ của thiên hạ là tôi lại muốn khóc, khóc vì sung sướng:

    - ?ẹp quá! ?ẹp quá phải không anh?

    Phong đứng cạnh, vòng tay qua lưng tôi k? tai nói nh?:

    - Lần sau đến phiên chúng mình em muốn hôn lễ phải cử hành ra sao?

    Thế này là quá đẹp! Tôi nghĩ. Sau phần lễ nghi là nhập tiệc. Những tấm đệm to trải đầy sân, khách khứa ngồi lên bắt đầu thù tạc. Mãi đến tôi mò khi khách khứa say sưa bắt đầu ngã lăn ra thì không khí yên tĩnh mới trở lại ngồi nhà. Trăng sao và cây c? chung quanh êm đ?m trong cơn mộng đẹp.

    Khi khách đã đi ra vê hết. Tú và Sao Ly đi v? phòng. Phong đâu có tha h? dễ dàng vậy, nắm lấy tay tôi Phong nói:

    - Chúng ta vòng ra cửa sổ phía sau nhảy vào làm h? hoảng hồn chơi.

    Tôi nói:

    - ?ừng anh! Anh còn chưa lành bệnh mà đùa chi thế không sợ mai bị sốt trở lại à?

    - Không sao đâu?

    Phong kéo tôi chạy đi vòng đến cạnh cửa sổ phòng Tú. Trong phòng, hai ng?n hồng lạp nhuộm đ? cả gian phòng. Chúng tôi núp bên ngoài nghe Tú nói nh?:

    - Sao Ly em!

    Hình như Sao Ly dạ nh?, gi?ng Tú lại vang lên:

    - Em cứ yên tâm, anh không làm gì em đâu.

    Có tiếng thở dài, rồi tiếng nói nh? của Sao Ly:

    - Anh Tú bây gi? thì em mới biết, anh thật lòng yêu em.

    Trên khung kính, hai chiếc bóng quyện lấy nhau, tôi kéo tay áo Phong nói:

    - Thôi đi, đừng phá h? làm chi.

    Chúng tôi bước trở ra rừng trúc, trăng sáng như gương. Phong ôm chầm tôi. ?nh trăng làm bóng chúng tôi hiện rõ trên mặt đất, hai chiếc đầu chụm lại thành một.

    Sau tiệc cưới mấy hôm, khu nhà vẫn tràn ngập trong không khí vui vẻ. Hai vợ chồng trẻ thật hạnh phúc. Bác Chương bây gi? đã chấp nhận nàng dâu mới. Ông quên dần bao nhiêu sự chống đối lúc đầu. Bác Châu lúc này bỗng nhiên thẫn th? như ngư?i mất hồn, trông bà lúc nào cũng có vẻ suy nghĩ ngay cả lúc rửa tay, lúc nấu ăn. Có lẽ bác đang hồi tưởng đến ngày xưa của mình. Tôi và Phong vui lây cái vui của Tú. Chúng tôi cứ ngụp lặn trong biển tình. Chỉ có Diễm Chi, cái đám cưới này làm nàng nghĩ suy đi?u gì, nhưng nàng chỉ một mình lặng lẽ với ni?m riêng.

    Sáng hôm ấy, khi đến khu lồng chim, chúng tôi đã chạm mặt Diễm Chi, Chi đang cho chim ăn. ?ám bồ câu vây quanh nàng, đôi lúc một hai con lại bay lên vai, nhảy lên đầu, hình ảnh đẹp như một bức tranh. Tôi bước tới phụ giúp. Một số bồ câu bay sang phía tôi, có cả con bồ câu lông trắng tên Ráng Chi?u, nó gợi cho tôi nhớ ngày đầu tiên khám phá ra mối tình của Diễm Chi. ?úng chăng đây là sứ giả của tình yêu? Nhưng, gã con trai dùng thơ hay l?i là một gã thế nào? Hắn có xứng đáng với mối tình si dại của Diễm Chi không? Tôi không thể đem chuyện của Sao Ly ra kể lại cho nàng nghe, và cũng không biết làm thế nào để đánh thức Diễm Chi dậy.

    ?ưa tay vuốt nhẹ những sợi lông trắng muốt của Ráng Chi?u tôi nói:

    - ?ây đúng là một sứ giả tốt, hai ngư?i làm thế nào biết sử dụng đến nó vậy?

    Diễm Chi mở to mắt nhìn tôi:

    - Chị nói gì thế?

    À! Tôi nghĩ có lẽ nàng chưa rõ được bí mật của nàng đã bị tôi khám phá ra trong những ngày đầu, tôi cư?i cư?i:

    - Lúc mới đến đây, tôi đã tình c? trông thấy...

    - Chị trông thấy gì?

    - Một lá thư. Lá thư của ? Nam gởi cho Chi, cột trong chân của Ráng Chi?u.

    Diễm Chi ngơ ngác:

    - Thư à? Tôi không hiểu chị nói gì cả.

    Tôi thở dài:

    - Thôi được nếu Chi không muốn kể là thư, thì đấy là một mảnh giấy vậy. Mảnh giấy mà ? Nam viết cho Chi đấy.

    Diễm Chi thành thật:

    - Anh Nam không h? viết giấy hay thư từ gì cho em hết chúng em chỉ một đôi khi gặp nhau trong rừng trúc, nói nhau một đôi câu, hoặc buổi sáng đợi lúc em ra cho chim ăn đến gặp em. ?ôi khi anh ấy cũng có vào nhà, nhưng rất ít.

    Tôi chau mày:

    - Thế hai ngư?i không có nh? bồ câu gởi thư cho nhau à?

    Diễm Chi càng ngơ ngác:

    - Nh? bồ câu đưa thơ à? Chị Thu, chị đùa đấy à? Em chỉ có đưa thư bằng chim câu một lần, đó là lần gởi thư tìm chị.

    ?ầu óc tôi hoàn toàn bối rối. Cử chỉ của Diễm Chi đâu có gì muốn dối tôi đâu? Vả lại bây gi? còn có gì nữa đâu mà cần che đậy? Vậy chứ mảnh giấy đó là mảnh giấy gì? Tôi bước tới lồng Ráng Chi?u mò mẫm. Không có một cái gì trong đó hết. Lá thư lần trước nếu chẳng phải là của ? Nam viết cho Diễm Chi thì là của ai? Tôi cố moi trí thông minh. Không lẽ... tôi muốn choáng váng.

    Diễm Chi nghi ng?:

    - Chị Thu, chị muốn tìm gì thế? Chị muốn tìm gì trong chuồng Ráng Chi?u?

    ?ầu óc tôi tràn ngập những tưởng tượng không đâu, tôi lắc đầu bảo:

    - Không, không có gì cả, tôi đùa chơi vậy mà.

    - Chị đùa à? Chị đùa cái gì?

    - Có ngư?i cột mảnh giấy trong chân chim câu, tôi lại tưởng là của ? Nam gởi cho Chi chứ.

    Diễm Chi tò mò:

    - Trong đấy viết gì?

    - Tôi cũng không nhớ, chắc có ai nghịch đây!

    Diễm Chi nhìn tôi cư?i và quên ngay câu chuyện một cách dễ dàng. Chúng tôi tiếp tục cho chim ăn, nhưng tôi không còn lòng dạ nào nghĩ đến việc cho chim ăn nữa. Mảnh giấy không phải viết cho Diễm Chi thì nhất định phải viết cho một ngư?i nào đó trong ngôi nhà này. Cho ai?

    Diễm Chi đột nhiên nói:

    - Chị Thu chị nghĩ xem anh Nam có trở lại nữa không?

    Tôi trở lại thực tại:

    - Nam à? Bộ Chi chưa quên được hắn sao?

    - Làm sao có thể quên được ngư?i mình yêu một cách dễ dàng như vậy?

    Tôi nói:

    - Theo tôi thì Nam không bao gi? trở lại, vì...

    Nói tới đây tôi ngưng lại. ?nh mắt của Diễm Chi thật đa tình, nàng có một khuôn mặt nh? nhắn thật dễ thương. Tôi không nỡ nào tạt nước lạnh vào mặt.

    - Em cũng biết, chắc chắn chàng không trở lại. Diễm Chi nói, gương mặt nàng như ẩn hiện nụ cư?i say đắm: - Chàng không phải là con chim câu được nuôi nấng tử tế, chàng là ngư?i lãng tử, nhưng dù thế nào đi nữa, em vẫn tin rằng, đi đâu Nam cũng mang hình ảnh em theo.

    - Thế à!

    - Vâng, chị có tin như thế! Chị Thu? Lúc gần đây nhìn thấy anh Cả và chị Sao Ly, chị với anh Hai, em chợt hiểu ra tình yêu là như thế đó. Rồi một ngày nào đó, biết đâu em chẳng gặp một ngư?i đàn ông nào khác, em sẽ yêu, nhưng chắc chắn không bao gi? em quên được Nam, và em tin rằng chàng cũng sẽ không quên em. Mối tình đầu nồng cháy, cao thượng sẽ giữ một địa vị quan tr?ng trong lòng em.

    - Tôi nghĩ rằng...

    Nói tới đây, tôi ngưng lại, vì không muốn phá vỡ nguồn hồi tưởng của Diễm Chi. ??i sống bao gi? cũng đẹp. Tình cảm là cả một bài thơ, tôi không thể nào đem chuyện xấu xa của Nam kể ra để làm Chi vỡ mộng. Sau cùng tôi tiếp:

    - Tôi nghĩ rằng, Diễm Chi nói đúng, Nam chẳng bao gi? quên Chi đâu!

    Diễm Chi cư?i, nụ cư?i rạng rỡ trong nắng sớm mai.
    Chú ý: Đọc kỹ Nội Quy trước khi đặt câu hỏi. Xin đừng Spam, nếu spam account sẽ lập tức bị khóa. Cách cám ơn tốt nhất là giúp người khác những gì mình được giúp.


    Tên: Ngô Nhân Kiệt
    Tự là Đằng Giang
    Bút hiệu Việt Lang
    Pháp danh Trúc Vượng


    Những bạn nào muốn liên lạc với Admin Việt Lang có thể liên lạc trực tiếp qua Facebook Việt Lang để trao đổi

  4. #24
    Nhím Lang Thang VietLang's Avatar
    Join Date
    Jan 2005
    Location
    Động Nhím Nương
    Posts
    19,100

    Default

    Sau lần nói chuyện với Diễm Chi đầu óc tôi càng rối hơn, tôi không làm sao quên được cái thắc mắc do chú chim Ráng Chi?u mang đến. ?ứng trong sân, nhìn mấy dãy nhà trệt trước mặt, những b? giậu bao quanh, tôi lạ lùng không hiểu tại sao trong chốn sơn lâm cùng cốc này, trong dãy nhà đơn giản của nông trại này lại chứa đựng quá nhi?u bí mật thế. ?àn bồ câu tung cánh bay qua ng?n trúc. Lần đầu tiên tôi cảm thấy bàng hoàng. Mỗi một nhân vật trong khu nhà trầm mặc đ?u khép kín trong chiếc v? b? ngoài đơn giản. Tôi không làm sao hiểu được h?, không hiểu rõ được những âm mưu ẩn dấu trong từng lá trúc.

    Phong chú ý đến thái độ bất thư?ng của tôi, nhưng chàng tưởng là vì chúng tôi sắp phải xa nhau, chỉ còn một ngày nữa là chàng phải lên đư?ng rồi nên tôi buồn. Vết thương ở vai Phong chưa hoàn toàn lành hẳn. Nhưng trư?ng đại h?c của chàng đã khai giảng 3 tuần rồi, đâu thể nào cho phép chàng nghỉ nhi?u hơn được.

    Buổi chi?u, trong gió thu, hai đứa dìu nhau đi trên đư?ng mòn đầy lá vàng, đến thăm “Hồ Mộng của chúng tôi". B? hồ lá rụng đầy, tạo nên một chiếc thảm dầy. Chúng tôi ngồi xuống đó, ngắm mây trắng phiêu du trên tr?i cao. Sương lạnh trên mặt hồ che phủ n?n xanh của nước. Chúng tôi tựa lưng vào nhau mà chẳng nói gì. Phong ngắt những đóa hoa Tình Lụy kết thành chiếc vương miện cài trên đầu tôi, bảo tôi là cô dâu dễ thương của chàng. Tôi tựa đầu vào vai chàng nhìn cảnh hồ thơ mộng. Biết bao cuộc tình, biết bao biến cố đ?u phát xuất từ nơi đây. Tôi nhớ đến thái độ mừng rỡ của mình khi mới đến, tôi ngâm khẽ bài thơ lần đầu Phong đã đ?c cho tôi nghe.

    Tr?i cao xanh ngắt một màu.

    Lá vàng rơi ngập đất sầu mang mang

    Sóng thu như quyện khói lam

    Còn nghe sương lạnh trên cành rụng rơi

    - Thu, em biết không, qua đến ngày mai là lòng chúng ta cũng buồn như mấy câu thơ sau cùng.

    Mấy câu thơ sau cùng? Tôi yên lặng không đáp. Phong đ?c tiếp:

    Nhớ quên nhớ suốt đêm dài

    ?êm nằm chẳng ngủ tựa ngư?i lầu cao

    Rượu kia đem đến giải sầu

    Sầu kia chưa giải lệ sao hai hàng?

    Phong hôn thật say lên môi tôi, nước mắt tôi thấm ướt môi chàng, khi ngẩng đầu lên chàng giả v? vui vẻ:

    - Ừ? Sao nữa đó cô bé đa sầu đa cảm của tôi? Chiếc khăn tay em đâu rồi? Chùi sạch nước mắt đi chứ. Chúng ta xa nhau chẳng bao lâu đâu em. ?ến mùa nghỉ hè dù lúc bấy gi? em theo cha hay em theo mẹ, dù em ở bất cứ chân tr?i góc bể nào, cũng nhớ trở v? nông trại Lệ Thanh này, chúng mình sẽ gặp lại nhau bên b? Hồ Mộng có chịu không, hở Thu?

    Tôi đứng đấy yên lặng, còn cái gì lôi cuốn tôi hơn chàng, hơn b? Hồ Mộng?

    Ngày hôm sau, chúng tôi thả bộ trên cánh đồng c?, đi khắp những nơi mà dấu chân chúng tôi đã đặt qua, kể cả sóc Thượng. Nhìn những ngôi nhà c? mong manh, những mái nhà tranh nh? nhắn Phong nói:

    - Khi ra trư?ng xong, không chừng anh sẽ v? đây ở.

    - ?ể cải thiện đ?i sống của h? à?

    Phong chỉ những ngôi nhà xiêu vẹo:

    - Cải thiện nếp sống của h? bắt đầu từ những căn nhà này, phải cất lại cho thoáng khí. Sống mãi trong ngồi nhà ẩm thấp, tối tăm từ ngày này qua ngày kia làm sao không đau yếu.

    Tôi nghĩ đến Tú, anh chàng đã từng nói sẽ giúp đỡ thổ dân ở đây trong việc canh tác. Vì ở vùng núi này chỉ thích hợp cho việc trồng hoa quả chứ không thích hợp cho việc trồng lúa, cần quá nhi?u nước. Tú bảo đi?u mơ ước của chàng là trong một ngày nào đó được đứng nhìn khu rừng đầy hoa quả. ??i sống của dân sơn cước sẽ trở nên sung túc và giàu có hơn. Nếu thế thì gia đình bác Chương sẽ là cứu tinh của dân ở đây và có lẽ sau này vùng đồi núi hoang vui sẽ là một thiên thai nơi trần thế.

    Tôi mong cho th?i gian ngừng trôi, cho ngày hôm nay ngừng lại. Nhưng rồi nó vô tình qua mất. Phong đi rồi! Chàng được anh Tú dùng xe mô tô chở đến ?ơn Dương. Tôi cùng toàn thể những ngư?i còn lại trong gia đình bác Chương và ông Bạch đứng dưới tấm biểN ở cổng, đưa mắt nhìn theo cho đến khi bóng xe mất hút trong bụi mù. Lệ m? đôi mắt, tôi đứng đấy trông theo. Chim tr?i đã bạt gió phương nào. M?i ngư?i xung quanh tản đi lúc nào không biết. ?ứng một lúc, đột nhiên có bàn tay ai vỗ nhẹ lên vai tôi rồi gi?ng nói của ông Bạch:

    - Thôi Lệ Thu ạ! ?ừng có buồn nữa. Hãy nghĩ cho kỹ xem, những tháng ngày êm đẹp còn dài, Thu còn trẻ, ngày dài sẽ đ?n bù khoảng trống buồn tẻ này.

    Tôi ngước mắt lên, ông Bạch đang đứng cạnh, gương mặt đầy vẻ thông cảm.

    - Thôi chúng ta vào nhà chứ?

    Gia đình bác Chương đã v? từ lâu rồi, tôi nghĩ có lẽ bác Châu đã nh? ông Bạch ở lại an ủi tôi. Ven theo con đư?ng mòn đất đ? chúng tôi chậm rãi bước. Bầy dễ của nông trại đang tản mác khắp nơi ăn c?, bé Sao Ha ngồi dưới gốc cây ngủ vùi. Một vài chiếc lá vàng rơi nhẹ trên váy con bé. Tôi thở dài:

    - Tại sao con ngư?i ta cứ mãi gặp cảnh ly biệt, buồn bã thế này vậy?

    Ông Bạch an ủi:

    - Thu, em đừng buồn. Cũng bởi vì loài ngư?i biết yêu nhau nên mới khổ như vậy. Tình yêu bao gi? cũng mang đến buồn đau.

    Tôi h?i:

    - Có phải đấy là cái giá mà ta phải trả cho mỗi cuộc tình không?

    Ông Bạch cư?i:

    - Tự nhiên là thế. Các em còn trẻ, các em ráng giữ vững chính mình là sẽ thắng ngay. Hãy nhìn xem trên đ?i có biết bao mối tình tuyệt v?ng. Nhưng thôi, các em đã hạnh phúc rồi thì cách nhau một th?i gian ngắn có nghĩa gì?

    - Mối tình ngang trái, tuyệt v?ng? Tôi lẩm bẩm:

    - Thế nào là mối tình tuyệt v?ng:

    Ông Bạch suy nghĩ một lúc đáp:

    - Thí dụ như Thu yêu một ngư?i nào đó mà luân lý xã hội không cho phép Thu yêu, hoặc là yêu phải một ngư?i mà mình biết rằng không bao gi? lấy được.

    Tôi h?i:

    - Thế tình yêu bắt buộc phải chiếm hữu nhau mới được à?

    Ông Bạch h?i ngược lại:

    - Thế ý em thì sao?

    - Tôi nghĩ rằng, tôi chỉ cần chiếm tr?n quả tim của Phong là được rồi!

    Ông Bạch yên lặng, mắt ông nhìn v? phía đồng c? đầy vẻ suy tư.

    - Tình yêu đa dạng lắm, có nhi?u khi muốn đoạt mà không được, rồi đau khổ buồn bã ray rứt. ?ến bao gi? trưởng thành trái tim đã thành đá, ta mới có thể yêu mà không đòi h?i xác thịt, đòi h?i chiếm hữu!

    - Thế à? Những l?i nói của ông Bạch đưa tôi vào trong một thế giới khác của tình yêu. Mối tình như thế là mối tình si. Nếu yêu mà không đòi h?i thì tình yêu đó quá cao thượng, quá siêu việt rồi. Tôi chỉ là ngư?i trần mắt thịt làm sao tôi không buồn bã, không khô héo khi chia ly được? Nhìn sang ông Bạch tôi tự h?i không hiểu ông ấy đã đau khổ bao nhiêu lần rồi?

    Ông Bạch h?i:

    - Cô làm gì mà nhìn tôi dữ thế?

    - Tôi ngắm trái tim sắt đá của ông.

    Ông Bạch có vẻ xúc động mạnh, ông nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi đã làm gì để ông bị tổn thương? Một lúc thật lâu, những bắp thịt hằn trên mặt ông giãn dần ra, ông nhìn tôi cư?i gượng:

    - Tôi mong rằng mình có được một tâm hồn trưởng thành sắt đá như thế.

    - Tôi cầu chúc ông được như vậy.

    Chúng tôi nhìn nhau cư?i thoải mái, nhưng không khí ở đây hình như không chứa đựng ý đùa cợt. Ông Bạch đi bên cạnh, đôi mắt ông hiện rõ vẻ suy tư, mạch hai bên thái dương đập nhanh, chứng t? ông đang xúc động. Ông đau khổ chăng? Tại sao? Tôi cũng không biết nhưng cảm thấy hình như mình biết quá nhi?u v? ông.

    Trở v? khu nhà trầm mặc, mấy hôm li?n tôi vẫn không rứt được nỗi nhớ thương. ?ồng c? xanh không còn đẹp, nắng chi?u không còn xinh, b? hồ thì lại đầy ắp nỗi buồn xa vắng. Tôi lang thang khắp nơi tìm kiếm vết tích của tình yêu. Trạng thái ra ngẩn và ngơ này kéo dài cho đến lúc nhận được bức thơ đầu tiên của Phong gởi v?. Trong thư chàng bảo:

    “Thu, đừng khóc, ngày tháng rồi sẽ qua mau, chúng mình sẽ gặp lại nhau, và lúc bấy gi? anh không muốn thấy em gầy đi. Em phải vui như anh đấy nhé Thu. Anh biết em sẽ hết lo ngay, nếu em hiểu rằng có một ngư?i ở phương tr?i này, lúc nào cũng ngập đầy bóng dáng em trong óc, ngập đầy tên em trong tim thì em sẽ không còn buỗn nữa phải không em?...

    ??c xong bức thư, tôi chỉ còn biết ôm thư khóc ngất, khi đã trở lại trạng thái bình thư?ng, tôi mới lật quyển “Ngôi nhà trầm mặc yêu dấu?ra gom góp bao nhiêu tư tưởng vụn vặt lại, bắt đầu viết tiểu thuyết, công việc làm thật ngon lành. Rồi tối đến tôi viết lá thư dài cho Phong. Xong tôi mới yên tâm ngơi nghỉ.

    Hôm sau, đến phòng đ?c sách của bác Châu tôi định tìm quyển tiểu thuyết xem, không khí yên tĩnh trong phòng là hấp dẫn nhất. Những bức h?a, những tác phẩm điêu khắc trong gian phòng cũng những kệ đầy ắp sách là cả một thế giới đặc biệt.

    Ngồi xuống ghế, tôi nhìn tác phẩm hoa cúc của ông Bạch thật xuất thần trên tư?ng với hàng chữ thật quen.

    Ngư?i cao ngạo vì ai ở ẩn

    Cũng loài hoa nở muộn vì ai?...

    Bên sân sương rụng u hoài

    Nhạn v? để lại sầu ai ngậm ngùi!

    Ông Bạch h?i ai thế? H?i cúc? Nhưng cúc là ai? Tại sao ch?n mấy câu thơ như thế? Tôi lắc đầu xua đuổi m?i ám ảnh. Có lẽ ông ấy viết để mà viết chứ không phải tâm sự gì cả...?ứng dậy đến kệ sách tìm kiếm một lúc thật lâu vẫn không thấy quyển sách gì hay. Nhìn lên bàn, thấy quyển tiểu thuyết m?ng, tôi cầm lên thuận tay lật xem, một phong thư bất ng? rơi xuống, tôi nhặt lên. Bản tính hiếu kỳ tò mò nổi lên, tôi lật ra xem.

    Châu,

    Sống mấy mươi năm rồi, bây gi? anh mới hiểu được ý nghĩa cuộc đ?i, cũng như hiểu em. Anh biết rằng không bao gi? em chịu xa anh ấy, và như thế là không bao gi? anh có hy v?ng được em. Tất cả là định mệnh. Anh hiểu và không đòi h?i gì ở em nữa, anh đã thấy lòng mình bình thản vô cùng.

    Phải cảm ơn Lệ Thu, con bé mới lớn, thế mà đã đánh thức được anh. Mấy năm li?n, anh cứ sống trong trạng thái giày vò, ray rứt. ?ến bây gi? anh mới được trưởng thành trong tình yêu. Anh sẽ có một tấm lòng tôi luyện, anh sẽ không đòi h?i em những việc làm trần tục nữa. Nhưng, Châu, em hãy cho phép anh được sống tại vùng rừng núi này, anh sẽ lặng lẽ sống bên cạnh em, để biết rằng mình lúc nào cũng gần gũi, cũng có thể gặp em bất cứ lúc nào. Dù xa cách nhau ngàn trùng, lòng anh vẫn bên em.

    Em nghĩ xem, đ?i này có bao nhiêu ngư?i có được tình yêu? Chúng ta có, dù có trong đau khổ vẫn còn hơn rất nhi?u ngư?i trên cõi đ?i này, không ai hiểu anh nhi?u hơn em, cho anh tình yêu nhi?u hơn em. Cuộc đ?i phiêu lãng của anh đến tận nơi thâm sơn cùng cốc này mới tìm được tri âm thì anh còn mong m?i gì hơn nữa?

    Dú có dùng vạn l?i cũng không nói lên được một phần mư?i tâm sự anh bây gi?. Mong em hiểu.

    Chúc em kh?e.

    VI BẠCH.

    Lá thư trên tay tôi rơi xuống bàn, tôi ngẩn ngơ một lúc thật lâu. Bức thư đã nói rõ tất cả những gì tôi thắc mắt. Có đi?u, sự thật đã làm tôi ngỡ ngàng. Bác Châu và ông Bạch! Tôi thật ngu, tại sao không đặt giả thuyết như vậy từ đầu? H? gần gũi nhau, hiểu biết nhau dễ dàng. Bây gi? thì chuyện Ráng Chi?u đưa thư không phải là đưa cho Diễm Chi như tôi đã tưởng mà là đưa cho bác Châu. ?êm nào đó tôi đã nhìn thấy hai bóng đen, cũng là h?. Vì bác Châu mà ông Bạch ở lại nơi này, để vui cái vui của ngư?i yêu, khổ cái khổ của ngư?i mình mến. Riêng v? bác Châu thì sao... Nhớ lại có lần, khi ngồi đàm luận với bác Châu v? văn hiện thực và thơ, bác Châu đã bảo là bác thích văn hiện thực. Một ngư?i đàn bà trí thức có tình cảm phong phú thật hiếm có. Có một nhà thông thái đã bảo ngư?i trí thức là con ngư?i khốn khổ nhất trên đ?i. Bác Châu lúc nào cũng phải ở trong tình trạng cảnh giác, k?m chế không cho tình cảm mình vượt kh?i giới hạn, như thế quả khổ thật. Thế mà bác vẫn chịu đựng, không muốn để cho chồng con phải khổ, phải chăng vì bác đã hiểu rõ chồng? Một ngư?i thô bạo b? ngoài nhưng tốt bụng! ?ằng này chỉ là một khoảng cách thật ngắn. Hiểu được nhau có lẽ lòng h? đã mãn nguyện lắm rồi!

    Một bức thư thật ngắn, v?n vẻn có mấy hàng mà ngập đầy đau khổ, máu lệ thế kia. Nhặt phong thư lên tôi b? vào vị trí cũ. Nước mắt rưng rưng. Mối tình của bác Châu và ông Bạch ngày xưa làm tôi cảm động. Tình yêu con ngư?i thật đa dạng, không phải chỉ là một sự đòi h?i của xác thịt mà nó còn phải có những cái khác. Nó cần phải có sự cảm thông, cần cho và nhận đầy đủ. Khi đó, tình yêu sẽ là thơ là nhạc, là tất cả những gì cao thượng nhất.

    Lau nước mắt, nhưng không lau được những áy náy trong lòng, tôi nghĩ đến mối tình của ông Bạch và bác Châu, sự khâm phục và cả mến chiếm tr?ng hồn tôi. Quên hẳn là việc đi tìm tiểu thuyết để đ?c, tôi ngồi thừ ra đó. Cuộc đ?i đẹp thật! ??i đẹp vì có nhi?u tình cảm cao thượng, quí báo!

    Có tiếng cửa mở thật nhẹ Bác Châu vội vã bước vào. Nhìn thấy tôi, bác ngập ngừng một chút. Mắt bác liếc nhanh v? phía quyển sách. Có lẽ bác nhớ đến lá thư b? quên trong quyển sách nên vào để thủ tiêu.

    Bác Châu nhìn sang tôi với một thoáng nghi ng?.

    Tôi vội nói:

    - Con đến đây tìm xem có quyển tiểu thuyết nào xem được không!

    L?i thổ lộ của tôi quả thật dần. Bác Châu lại liếc nhanh sang quyển sách lo lắng:

    - Sao, con tìm được quyển nào chưa?

    Tôi đáp ngay:

    - Dạ con chưa tìm, con đang xem mấy tác phẩm điêu khắc của ông Bạch. Ông ấy khắc đẹp quá. Bác thích hoa cúc không hở bác?

    Bác Châu mỉm cư?i, sự căng thẳng đã biến mất:

    - Vâng, bác thích lắm.

    Tôi nhìn lên hình hoa cúc. Bây gi? thì tôi hiểu rồi tôi hiểu hoa cúc dùng để ám chỉ ai. Ngư?i cao ngạo vì ai ở ẩn? Cũng loài hoa nở muộn vì ai? ?ịnh mệnh đã khiến bác Châu ẩn cư trong rừng, và hoa chỉ nở vì ngư?i mang tên Vi Bạch. Tôi quay lại nhìn bác Châu cư?i nói:

    - ? hai câu thơ đẹp quá hở bác?

    Bác Châu nhìn thẳng vào mắt tôi:

    - Tiếc là rất ít ngư?i hiểu được nghĩa của nó.

    - Nhưng có ngư?i hiểu và thưởng thức được là hay lắm rồi:

    Chúng tôi nhìn nhau. Trong một phút, chúng tôi hiểu rõ nhau hơn. Bác Châu biết tôi đã hiểu được tất cả, không phải chỉ biết v? nỗi ni?m riêng thôi, mà còn hiểu cả cách thưởng ngoạn nghệ thuật.

    ?i v? phía cửa, bác Châu g?i khẽ tên tôi:

    - Lệ Thu!

    Tôi đứng lại, bác Châu trở lại bàn lấy quyển tiểu thuyết đưa tới trước mặt tôi, bác rút phong thư ra xong bảo:

    - Ban nãy con bảo là con tìm tiểu thuyết xem hả? Quyển này khá lắm mang v? xem đi!

    Tôi tiếp lấy quyển tiểu thuyết xong lặng lẽ bước ra ngoài. Khu nhà trầm mặc ở lại phía sau. ?ồng c? thật trống, băng qua kh?i khu rừng, đến b? suối tôi đứng yên ở đây. Nước trong dòn vẫn trôi l? lững, đá s?i dưới đáy nước rực rỡ theo con nắng. Ven theo b?, tôi đi ngược v? phía trên. Bất chợt tôi dừng lại, vì trước mặt tôi, ông Bạch đang ngồi tựa lưng vào gốc cây thả câu. Phao vẫn nằm yên trên mặt nước. ?ột nhiên tôi nghĩ, bây gi? trong gi? cá của ông Bạch chắc chắn đang đựng đầy hạnh phúc (có ngư?i suốt một đ?i không hiểu được tình yêu là gì, so với những ngư?i đó, ông Bạch hạnh phúc hơn nhi?u). Mắt chợt ướt, tôi nhìn ông Bạch yên lặng và nhớ lại những tình cảm bốc đồng ngày nào. Bây gi?, tất cả đã qua rồi, nước mắt đã chảy trôi bao nhiêu kỷ niệm, tôi cũng qua rồi quãng th?i lãng mạn.

    Không muốn quấy rầy ông Bạch, tôi r?i kh?i b? suối, b? đi v? phía b? Hồ Mộng. Ngôi trên b? hồ, để mặc cho khói sương lạnh vây quanh. Tay chống cằm, tôi lặng nhìn mặt hồ yên như gương. Gió thu vi vu qua rừng cây, phảng phất trên mặt hồ. Từng chiếc lá vàng rơi nhẹ, tôi nghĩ đến bài thơi mình viết cho Phong:

    Nước hồ thu không sóng

    Sao sóng nổi trong lòng

    Sóng kia rồi cũng lặng

    Nhưng tình chẳng h? tan

    Nghĩ lại ngày mới đến nông trại Lệ Thanh với trăm nỗi đắng cay, với bao nỗi chán chư?ng, bây gi? lại yên lặng ngồi đây tâm hồn dịu vợi. Sự trưởng thành đến trong lặng lẽ, nhưng dù sao thế giới này vẫn tuyệt v?i.

    Hoàng hôn xuống tôi mang ánh nắng dễ thương, mang mùi c? dại thơm ngát và cả một cõi lòng bâng khuâng v? khu nhà trầm mặc. Vừa bước chân vào phòng khách, tôi đã nghe tiếng g?i vui vẻ của bác Châu:

    - Lệ Thu ơi! Con nhìn xem ai đây?

    Tôi mở to mắt, chạy ùa tới trước. Ờ mẹ! Mẹ mang bụi bặm lấm áo đư?ng dài, với một nỗi vui trùng phùng, đang mở rộng vòng tay đón tôi. Ngã vào lòng ngư?i siết chặt, mắt tôi ứa lệ, tôi g?i:

    - Mẹ! Mẹ!

    Mẹ ôm chặt đầu tôi, ngư?i đưa bàn tay run run lên vuốt những sợi tóc hoang trên đầu, vuốt khuôn mặt cháy rám vì nắng của tôi, nói:

    - Thu, chuyện đã giải quyết xong rồi con ạ. Mẹ được nuôi con, và bây gi? mẹ đến rước con v? đây.

    Ngẩng đôi mắt đầy lệ lên, tôi nhìn mẹ, h?i:

    - Mẹ, ly dị với cha rồi mẹ có thấy sung sướng hơn không?

    Mẹ nghẹn ngào, ánh mắt van xin:

    - Mẹ chỉ mong làm sao không mất con là được.

    Tôi tựa đầu vào vai ngư?i:

    - Mẹ sẽ không bao gi? mất con, cũng như cha, cha cũng sẽ không bao gi? mất con. Con yêu hết cả hai, dù cha mẹ có ly dị nhau cũng thế.

    Tâm hồn tôi trở v? với sự bình thản, ái tình thật đa dạng nếu cả hai không thể sống chung nhau thì cần gì phải có mảnh giấy ràng buộc? Mỗi ngư?i đ?u có thể mưu tìm hạnh phúc cho riêng mình nhưng dù sao được như vợ chồng bác Chương cũng hơn? Bác Châu hiểu và phục chồng, bác Chương không thể sống thiếu bác Châu. Cuộc hôn nhân của hai ngư?i là một sự cần thiết cho nhau. ??i sống mà chỉ là những sự cãi vã và không hiểu nhau thì còn gì là hạnh phúc. Bây gi? tôi hiểu rồi, tôi nói với mẹ:

    - Mẹ, mẹ không cần phải đòi h?i cho được quy?n giữ lấy con, vì dù sao con cũng là con của mẹ, con của cha. Dù cho cha và mẹ có ly dị nhau đi nữa, con vẫn là con của cha mẹ.

    Mẹ tôi nhìn thẳng vào mắt tôi, đột nhiên ngư?i la lên:

    - Thu, con thay đổi nhi?u quá! ?en nhưng có vẻ kh?e hơn lúc ở nhà!

    Tôi nói:

    - Con lớn rồi mà!

    Mẹ cư?i ra nước mắt, tôi cũng thế. ?ây là lần đầu tiên giữa mẹ con tôi không còn cái hố ngăn cách nữa.

    Ba ngày sau, chúng tôi r?i kh?i nông trại Lệ Thanh.

    Xe đã chạy, tôi nhìn qua khung kính, nông trại Lệ Thanh, rồi đồng c?, rừng núi, đám trừu con đang ăn...tất cả đ?u ở lại sau lưng! Lòng tôi tràn ngập băn khoăn, nước nắt đ?ng trên mi. Nông trại Lệ Thanh! Nơi tôi đã trưởng thành! ?ám bụi đ? bốc mù phía sau. Lòng dặn lòng - rồi ta sẽ trở lại.

    Mẹ h?i:

    - Con nghĩ gì thế hở Thu?

    Tôi đáp:

    - Con nghĩ rằng, con sẽ...viết một quyển tiểu thuyết.
    Chú ý: Đọc kỹ Nội Quy trước khi đặt câu hỏi. Xin đừng Spam, nếu spam account sẽ lập tức bị khóa. Cách cám ơn tốt nhất là giúp người khác những gì mình được giúp.


    Tên: Ngô Nhân Kiệt
    Tự là Đằng Giang
    Bút hiệu Việt Lang
    Pháp danh Trúc Vượng


    Những bạn nào muốn liên lạc với Admin Việt Lang có thể liên lạc trực tiếp qua Facebook Việt Lang để trao đổi

  5. #25
    Nhím Lang Thang VietLang's Avatar
    Join Date
    Jan 2005
    Location
    Động Nhím Nương
    Posts
    19,100

    Default

    Mùa đông năm đó, tôi trở lại nông trại Lệ Thanh. ?àn dê mập hơn, hồng diệp đ? thắm hơn và một vài cây anh đào trong đồng c? đã đơm bông. Riêng v? những ngư?i trong nông trại như bác Chương thì vẫn như xưa, vẫn dễ yêu mến nhưng cũng sẵn sàng gây gỗ với m?i ngư?i. Bác Châu trông tươi vui hơn, thái độ của bà làm cho ngư?i chung quanh cảm mến. Tú vẫn suốt ngày quần quật ngoài đồng, nhưng anh không còn cô độc nữa vì bên cạnh anh lúc nào cũng có Sao Ly. Ngư?i thay đổi nhi?u nhất có lẽ phải là Sao Ly. Từ một ngư?i con gái ham rong chơi nay đã thành một hi?n phụ giúp chồng rất đắc lực trong công việc đồng áng. Nụ cư?i luôn nở trên môi. Có lẽ nàng đã tìm được ngư?i yêu quý đáng tin cậy, đủ sức để làm cho đôi chân nh? dừng lại.

    Cha của Sao Ly cũng hay đến nông trại Lệ Thanh, vết xăm trên mặt của ông không làm tôi sợ. Ông Lâm bây gi? là một tay phụ giúp đắc lực cho Tú và bác Chương. Sức của ông bằng ba sức ngư?i thư?ng. Ông không thích nói chuyện nhi?u, chỉ yên lặng làm việc, một đôi khi lên tiếng chỉ là để trách mắng Sao Ly. Sợ nàng khuân vác nặng n? có hại cho cái thai.

    Diễm Chi có vẻ trưởng thành và đẹp hơn trước, nàng vẫn hay mắc cở và suốt ngày làm bạn với kim chỉ vá may. Hàng ngày nàng chuẩn bị cho đứa cháu sắp chào đ?i nhi?u áo quần và giày vớ đẹp. Thỉnh thoảng nàng cũng đi dạo quanh vùng với tôi. Có một lần bác Châu nói:

    - Con xem Diễm Chi lúc này đã vui vẻ như thư?ng rồi phải không?

    Tôi nhìn bác Châu, không hiểu:

    - Bác nói thế là thế nào?

    Bác Châu bảo:

    - Bác muốn nói đến mối tình thuở xưa của nó. Th?i gian là li?u thuốc tốt chữa lành vết thương. Rồi quay sang tôi bác h?i: - Thu, bộ con không biết chuyện tình của Diễm Chi với ? Nam à? Cho cô biết không có chuyện gì xảy ra mà qua kh?i mắt của ngư?i mẹ, Nam không hẳn là ngư?i xấu. Có đi?u là thói sở khanh của nó đã làm nó đánh mất luôn chính mình. Bác sẵn sàng tha thứ cho Nam với Diễm Chi, bác không muốn làm tan giấc mộng đẹp thuở ban đầu của nó, bác muốn nó nghĩ là nó có mối tình đầu thơ mộng. Th?i gian là li?u thuốc hay, vừa có thể trị lành bệnh vừa làm cho con ngư?i trưởng thành.

    Bác Châu thật là ngư?i đàn bà đáng kính phục! Thì ra cái gì bác cũng biết cả nhưng chẳng muốn nói ra. Tôi nghĩ rằng, có lẽ chuyện cái bào thai của Sao Ly bác cũng biết nhưng bác không bận tâm, vì bác vẫn có thể yêu thương trẻ con như đã yêu thương Tú vậy.

    Còn ông Bạch đáng mến, một lần bên b? suối, tôi đã gặp ông và chúng tôi đã nói với nhau một vài l?i:

    - Ông định ở đây suốt đ?i sao ông hiệu trưởng?

    - Cũng có thể lắm. Tôi yêu nơi này.

    - Ông không buồn sao?

    - Cuộc đ?i đầy đủ thế này, còn buồn gì nữa?

    - Có lẽ, vì ông đã tạo được cho mình một trái tim đá.

    Ông Bạch cư?i:

    - Cô quả là một phần tử nguy hiểm!

    - Tại sao?

    - Vì cô đã chui vào tim ngư?i ta cho th?a tính tò mò. Cho cô biết cuộc đ?i phức tạp lắm đừng tưởng bở.

    - Nhưng tôi hiểu được ông là đủ rồi!

    - Cám ơn, riêng với cuộc đ?i này, tôi không mong m?i gì hơn.

    Ông Bạch thì như thế đó. Tình cảm bắt đầu thăng hoa từ khi tôi tình c? phát biểu ý kiến riêng tư v? tình yêu của mình và Phong. Ông không còn buồn, không còn bị ray rứt nữa, trái lại chấp nhận “cách nhau nghìn trùng, nhưng vẫn gần nhau mãi mãi".

    Riêng tôi và Phong, sự trùng phùng làm chúng tôi sung sướng vô cùng. Chúng tôi nắm tay nhau tung tăng trên đồng c?, trong rừng hoang. Buổi sáng đi hứng lấy sương mai, chi?u đến ngắm ráng chi?u hồng, buổi tối đi dạo dưới trăng sáng.

    Tôi nghĩ là không còn ai sung sướng, hạnh phúc và say đắm hơn chúng tôi. Ni?m vui như nắng sớm, chúng tôi biết rằng tương lai chưa hẳn là một con đư?ng bằng phẳng, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng. Hai quả tim cương quyết, biết thương yêu nhau làm gì chẳng phá vỡ m?i trở ngại trên đư?ng đ?i.

    Ngồi tựa lưng nhau bên b? hồ. Hôm nay nước hồ xanh đặc biệt, tr?i trong vắt không một gợn mây. Tôi đem quyển sách ra đặt bên chàng, Phong lật ra, chàng ngạc nhiên hô lớn:

    - Một bản thảo tiểu thuyết!

    Tôi đáp:

    - Vâng, đây là quyển tiểu thuyết đầu tay em đã đem tất cả tình cảm riêng tư của mình ra viết đấy!

    Phong mất một buổi mới đ?c hết.

    Nhìn tôi chàng bảo:

    - Dễ thương quá! Anh không biết em viết có hay không, nhưng có đi?u nó làm cho anh cảm động.

    Tôi nói:

    - Cuộc đ?i lúc nào cũng đẹp, mặc dù có ngư?i cho nó là xấu, nhưng với chúng ta, chúng ta chỉ thấy toàn cái đẹp phải không anh?

    ?ó là sự thật, vì trước mắt chúng tôi là b? hồ có sa mù xanh bao phủ. Gió thổi qua rừng nghe vi vu thật êm. Tình cảm con ngư?i tr?i phú cho có thể đổi nước mắt ra tình yêu. Con ngư?i có tình yêu, cuộc đ?i mới có ý nghĩa, tôi làm sao không quý cuộc đ?i này được...

    Phong xếp tập bản thảo lại, cư?i với tôi:

    - Chuyện của em chưa có tựa!

    Tôi lấy lại quyển sách. Mắt mông lung nhìn mặt hồ ngập đầy khói xanh. Bao nhiêu câu chuyện đã xảy ra ở đây? Mây đẹp thật, những đám sa mù xanh cũng đẹp. Còn nhớ lần đầu tiên Phong đưa tôi đến b? hồ này, chàng đã đ?c cho tôi nghe bài thơ v? cảnh hồ thơ mộng.

    Tôi lấy bút ra viết trên bìa tập bản thảo mấy chữ:

    "THUYỀN TÌNH ?Ỗ BẾN".

    Hồ mộng đẹp như mơ, sương lạnh phủ lên nước xanh hai đứa tôi nắm tay nhau nhìn bóng mình trong nước. Chỉ cần biết yêu nhau, là thiên đư?ng hiện ra trước mắt.


    @@===HẾT===@@
    Chú ý: Đọc kỹ Nội Quy trước khi đặt câu hỏi. Xin đừng Spam, nếu spam account sẽ lập tức bị khóa. Cách cám ơn tốt nhất là giúp người khác những gì mình được giúp.


    Tên: Ngô Nhân Kiệt
    Tự là Đằng Giang
    Bút hiệu Việt Lang
    Pháp danh Trúc Vượng


    Những bạn nào muốn liên lạc với Admin Việt Lang có thể liên lạc trực tiếp qua Facebook Việt Lang để trao đổi

Page 2 of 2 FirstFirst 12

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts