NHỜ VỢ TU HÀNH MÀ CHỒNG KHỎI HỌA
(Trích diễn trong Tục Tạng Kinh)
Vừng hồng tỏ rạng , cảnh tịnh rất êm đềm hòa nhã , bóng nguyệt chói ngời , miền sơn dã càng vẻ vang phong phú , mây che làng cũ , ngất bốn phương trời , hằng nổi tiếng kẻ thư sinh , xuân tỏ chốn khuê phòng , tròn trăm nết đáng nêu danh người thục nữ .
Nguyên tại xứ Giang Hoài có nàng Dương thị , con nhà gia giáo , biết trọng phong hóa lễ nghi , cha đã mất sớm , chỉ còn mẹ già , nên nàng hết lòng cung dưỡng , thần tĩnh mộ khang một cách hiếu đạo vô cùng . Khi nàng mới mười lăm tuổi , thì đã nổi tiếng tài sắc tuyệt vời .
Có một đêm kia , nàng tự mình suy tới nghĩ lui , xét lại con người sinh ra trong cõi tạm nầy , có khác gì bức tranh vân cẩu , khi hợp khi tan , nếu không thức tỉnh sớm hồi đầu , kiếp luân hồi khó tránh .
Cách vài bữa sau , nàng sắm sanh hương đăng trà quả , đặng vào chùa Phổ Quang quy y . Từ ấy , đêm nào cũng tụng kinh niệm Phật đặng cầu nguyện cho mẹ đặng bá niên trường thọ .
Ngày kia , công việc nhà đã rảnh rang , nàng vào chùa lạy Phật . Khi ra về , thình lình nàng gặp một chàng thanh niên diện mạo ngôi khô , phong lưu nho nhã , lạ gì trai tài gái sắc là duyên kỳ ngộ bất ngờ .
Nguyên người thiếu niên ấy là Tống Khán , niên kỷ đã đặng hai mươi , hình dung tuấn tú , ngôn ngữ thanh hoa . Chàng là người phong lưu đúng mực , đã nổi tiếng tao nhân mặc khách , lại ưa non xanh nước biếc , đâu đâu cũng là chỗ ngoạn cảnh ngâm thơ . Cha mẹ đã mất sớm , nên chàng chán ngán sự đời , không màng danh lợi , chỉ ưa dạo chơi thắng cảnh danh sơn mà thôi .
Chàng Tống Khán nghe đồn rằng chùa Phổ Quang rất xinh đẹp , có cổ thụ , có ao hồ , nên lần đường tìm đến để viếng cảnh tòng lâm . Chàng đương say mê ngắm cảnh thì mặt trời đã gác núi , lại nghe tiếng ngân của chuông chùa cảnh tỉnh , chợt đâu lại gặp một người thiếu nữ nhan sắc mặn mà , đứng đi yểu điệu . Hai người tình cờ gặp nhau , kẻ nhìn tỏ mặt , người che cuối đầu .
Từ khi gặp gỡ nhau , Tống Khán về đến nhà tự nghĩ rằng ta nay đã thành nhân , cần nhất phải lập nên gia thất , trước là nối nghiệp cho tổ tông , sau là vẻ vang trong gia đình , nếu trì hưỡn ngày giờ , tuổi xuân không trở lại .
Chàng nghĩ vậy , bèn cậy mai đến nói Dương thị . Sau khi dọ hỏi điều tra , mẹ nàng mới biết chàng là một người danh sĩ , nên bằng lòng và kêu nàng mà nói rằng : "Phàm ở đời , áo mặc không khỏi đầu , con nay đã khôn lớn , bổn phận làm cha mẹ , ai ai cũng như thế , hễ có con đúng tuổi cập kê , phải lo bề gia thất . Vậy con lo sắm sửa , chờ đến ngày xuất giá tùng phu , mẹ đã hứa gả con cho chàng Tống Khán rồi !"
Đây là nói về Tống Khán , từ khi cưới nàng Dương thị rồi , chàng phải lo bề sinh nghiệp , nên vào làm thơ ký cho sở Diêm thiết công ty .
Còn nàng , từ khi về nhà chồng , nào là công , dung , ngôn , hạnh , mọi lẽ đủ điều , nội trợ tề gia , trăm bề trọn vẹn . Mặc dù đã có đôi bạn , phần lo cho kịp chúng kịp thì , nhưng tâm vẫn thọ trì tụng niệm luôn luôn .
Một ngày nọ , có người bạn thân với Tống Khán rủ chàng đi ra Bắc Kinh .