Mẩu đối thoại giữa mẹ và các con về chúc lành


Từ khi đôi bạn nam nữ yêu nhau, và cùng nhau xây dựng một mái ấm gia đình, một tương lai chung cho hôm nay cùng ngày mai. Họ đều cầu xin trông mong cho có con.

Con cái là ân đức phúc lộc, là chúc lành của Trời cao cho đời họ. Con cái là nụ hoa cùng tương lai niềm vui cho khu vườn mái ấm gia đình họ đang xây dựng.


Hai mẫu gương: thánh Monica, cho các bà mẹ và các gia đình; và thánh Agustinô, cho các giới trẻ

Thiếu vắng nụ cười, thiếu vắng vẻ mặt ngây thơ trong trắng vô tội với đôi mắt trong sáng long lanh như sao trời, thiếu vắng nước mắt ngắn dài tiếng khóc kêu la của trẻ con, cùng lời nói thỏ thẻ tâm tình của con cái với cha mẹ, đôi vợ chồng cảm thấy đời sống gia đình trống vắng tẻ nhạt!

Con cái là niềm vinh dự cho cha mẹ. Nhưng con cái cũng mang đến nhiều vấn đề lo âu cho cha mẹ. Dẫu vậy, không phải vì thế mà không có cuộc sống tốt đẹp được. Vì cuộc đời mà không có thách đố, thì làm sao có kinh nghiệm sống trải qua? Cuộc đời mà không có đòi hỏi tìm phương cách giải quyết, thì làm sao có cơ hội phát triển khả năng tiềm tàng nơi mỗi con người? Chả thế mà người đời thường tâm niệm: Lửa thử vàng. Gian nan thử đức! là thế.

Người mẹ được Trời cao ban cho đàn con khoẻ mạnh khôn lớn. Chị vui mừng hãnh diện và hằng âm thầm cám ơn Trời cao ân đức này. Ðồng thời hằng để tâm chăm lo săn sóc cho những người con mình sống sao cho xứng đáng nên người tốt hữu ích cho xã hội và Giáo Hội Chúa Giêsu.

1. Bé Thảo hỏi mẹ: Mẹ ơi, con thường nghe nói đến chúc lành nhiều lần. Những ai được chúc lành vậy mẹ?

-Con biết không, được sinh ra có đời sống khoẻ mạnh, thân thể chân tay lành lặn cùng trí óc tỉnh táo; có cuộc sống no cơm ấm áo, có cha mẹ anh chị em và được đi học như con là được chúc phúc nhiều lắm rồi đó con.

Ðời sống của cha con cũng như của mẹ và cả của các con sau này cùng của tất cả mọi người, không phải chỉ có, chỉ dừng lại nơi những căn bản đó. Nhưng còn tiếp tục trải rộng hơn nữa. Vì thế, theo mẹ, tất cả mọi người cần phải sống liên kết gắn bó với nhau.

Và chúng ta cám ơn những người đã trao tặng chúng ta nụ cười tình thân ái, những người dang đôi tay nâng đỡ ta trong cuộc sống.

Họ là những người được chúc phúc.

2. Bé Mai: Nhưng thưa mẹ, hôm nọ có mấy người quen đến nhà ta chơi thì họ thế nào?

-Con biết không, mấy người hàng xóm hôm nọ đến nhà ta thăm ba các con đang bị bệnh. Ðó là nghĩa cử tình người rất cao đẹp. Họ mang đến cho ba, cho gia đình ta sự an ủi. Gia đình ta cảm thấy được chúc phúc. Họ mang chúc lành đến cho chúng ta.

Vâng, họ là những người được Trời cao chúc phúc đấy con.

3. Bạn Hải: Hôm nọ tụi học trò chúng con được một chị nữ tu nói cho biết về cuộc đời Thánh Monica. Chị ta kể nhiều tình tiết mà bọn chúng con chưa nghe bao giờ. Thật hấp dẫn. Thế chị ta có được chúc phúc không?

-Ồ, sao lại không con! Chị được chúc phúc không phải vì chị kể nói chuyện có duyên hay hấp dẫn. Nhưng vì chị đã mang thông tin hữu ích xây dựng cho các con. Nghe biết gương cuộc đời Thánh Monica biết đâu sau này lúc nào đó, nhất là khi các con gặp hoàn cảnh khó khăn thử thách trong gia đình, sẽ nhớ lại gương đời sống tràn đầy tình yêu mến cùng niềm hy vọng nơi Thiên Chúa và chan chứa tình người của Thánh Monica dành cho người con Thánh Augustinô của mình. Tấm gương sống động của Thánh Monica giúp con có đà sức sống vươn lên, vượt qua hoàn cảnh phức tạp khó khăn. Đó là một điều cần cho đời sống.

Vì thế ta cần có những người giúp mở đường dẫn lối trong đời sống cùng thôi thúc đồng hành với. Và lẽ dĩ nhiên, những người như chị nữ tu đó được Trời cao chúc phúc phù hộ nhiều lắm !

4. Bạn Chi: Chị Hiệu trưởng trường con rất ít nói. Chúng con thường nói với nhau: Bà ta qúa tiết kiệm lời nói! Vậy chị ta có được chúc phúc không?

-Ðâu phải cứ phải nói nhiều mới được. Không phải Chị qúa tiết kiệm lời nói như các con nghĩ đâu. Chị Hiệu trưởng của các con xử sự như vậy, một là do bản tính Trời đã phú ban cho chị; hai là chị ta đã tập được một thói quen rất tốt.

Nói cũng là điều tốt. Nhưng lắng nghe còn tốt hơn nhiều. Lắng nghe người khác không chỉ là một nghệ thuật sống. Nhưng qua đó còn đem đến cho người đang nói, đang thổ lộ tâm tình cảm thấy được kính trọng chú ý đến.

Họ cảm thấy được thông cảm, nhất là trong những hoàn cảnh khó khăn đau buồn. Vì có người lắng nghe mình.

Những người lắng nghe người khác cũng là người được chúc phúc đấy con.

5. Bạn Duy: Ông thầy giáo dậy chúng con học đàn Ghi-ta luôn nhắc nhở phải thực tập chơi đàn hằng ngày. Nhưng không thấy ông nói phải chơi đàn như người này, như người kia. Tại sao vậy mẹ?

-Ông thầy của con muốn dậy con chơi đàn cho giỏi. Nhưng ông không muốn con phải trở nên như người khác. Người khác có thể là một mẫu gương cho ta noi theo. Nhưng họ không là con. Và con cũng không thể bắt chước hoàn toàn như họ được. Ðiều đó không cần thiết.

Mỗi người có một khả năng riêng biệt khác nhau. Con cần phát triển khả năng riêng của con cho tinh xảo. Như thế mới có cái gì sắc xảo cá biệt của một người được.

Những người như thầy dậy đàn ghi-ta của con có tấm lòng quảng đại muốn giúp đỡ, và tôn trọng chấp nhận người khác như họ được tạo dựng nên. Ðó là cung cách sống vừa trí thức, vừa nhân bản tình người.

Những người như thế được Trời cao yêu mến chúc phúc.

6. Bạn Tâm: Ở nhà thờ chúng con thường nghe đến đoạn nói về Tám mối Phúc thật. Là cái gì vậy hở mẹ?

-Ðó là đoạn phúc âm kinh thánh của Chúa Giêsu để lại đó con. Chúa Giêsu nói đến tám trường hợp được chúc phúc cho những người làm việc phúc đức. Mẹ nhớ mãi từ ngày còn nhỏ, ông bà thường hay kể nhắc nhở mẹ trong đời sống: Ai thương xót người khác là có phần phúc thật!

Ông Bà thường dạy mẹ khi thương xót cảm thông với hoàn cảnh cuộc sống của người khác là nhận ra Thiên Chúa ở nơi họ. Ngài đang cùng sống với họ.

Và qua họ, Ngài ở giữa con người chúng ta.

Lễ kính Thánh nữ Monica, 27.08.2008
Nhớ về các người mẹ


Lm Đaminh Nguyễn Ngọc Long