Sự Nguy Hiểm Của Thần Thông Mà Không Có Trí Huệ
Sự Nguy Hiểm Của Thần Thông Mà Không Có Trí Huệ
Có một câu chuyện nói về những ngươi học trò rất tha thiết muốn tìm một vị minh sư để tu hành . Bởi vị Minh Sư này có rất nhiều thần thông , nên họ cũng muốn có một ít . Tuy nhiên , vị Minh Sư luôn luôn từ chối , bảo rằng họ chưa sẵn sàng học những cái đó , bởi vì có thần thông khi chưa có đạo đức và trí huệ thì rất là nguy hiểm . Nhưng những người học trò này không chịu nghe . Họ thấy sự phụ họ làm đủ mọi chuyện thần kỳ , họ cũng muốn được chút ít như vậy , đặc biệt là cách làm cho người ấy chết sống dậy . Họ rất thích chơi trò đó , nên cứ năn nỉ sư phụ họ hoài , cho tới một hôm vị minh sư phải chịu thua và đành phải dạy họ bí quyết để làm người chết sống lại .
Học được phép lạ này , họ rất là khoái chí . Sau đó , họ bỏ thầy ra đi , vì họ chỉ muốn biết bấy nhiêu đó thôi . Họ rũ nhau cùng đi nơi khác . Trên cuộc hành trình , họ đi ngang qua một vùng rất là hoang vắng ; hàng trăm rồi chỗ này không có một người nào ở . Thấy trên đường có một số xương khô , họ muốn thử nghiệm phép thần thông mà họ vừa học được . Họ bèn niệm chú , khoa chân múa tay , bla , bla , bla như vầy . Bỗng nhiên tất cả xương khô bay lên , nối lại với nhau hóa nguyên hình thành một con vật còn sống . Da thịt nó sống lại , rồi tới sừng , rồi tới răng nanh mọc ra , thành một con khủng long khổng lồ của nhiều triệu năm về trước . Nó đuổi theo bắt họ ăn thịt , giải thoát cho họ luôn !
Đây cũng là một trong những nguy hiểm của sự bắt chước . Bắt chước minh sư mà không có trí huệ của một người thật sự liễu ngộ , không có khả năng kiềm chế tính tò mò của mình , không phải vì lòng từ bi để kịp thời giúp đỡ chúng sinh , mà chỉ vì muốn thỏa mãn trí tò mò hay để khoa trương lực lượng của mình thì rất là nguy hiểm . Vì vậy , trong sự tu hành , tôi không khuyến khích ai dùng thần thông . Nếu quý vị có cũng không nên dùng .
Như tôi đã nói , đó chỉ giống như vai mượn từ nhà máy điện chung , không phải từ nhà máy điện tối cao . Khi mượn cái gì từ cảnh giới thấp , quý vị nhất định phải trả , và còn phải trả thêm tiền lời nữa . Khi quý vị lãnh ngộ được từ đấng tối cao , từ đấng toàn năng toàn giác , thì nó thuộc về quý vị , thuộc về lực lượng của Thượng Đế ; quý vị không phải trả gì hết .
Có một minh sư kia , tôi không nhớ tên . Ông càng ngày càng già , cho nên mắt ông cũng theo tuổi tác mà lòa đi , lòa tới nỗi không nhìn thấy đệ tử , không còn nhận ra những gì chung quanh nữa . Có một người kia chuyên dùng thần thông chữa bịnh (khi họ để tay lên người mình là lành bệnh , thí dụ vậy) nói với minh sư này rằng : "Hãy đến đây , đặt niềm tin vào tôi , tôi có thể chửa khỏi mắt và ngài sẽ nhìn lại được".
Nhưng vị minh sư đáp : "Đừng , đừng . Tôi đã thấy những gì tôi cần thấy rồi , đó là những thứ ở bên trong . Những thứ khác không có quan trọng gì cả".
Đó là thái độ đúng đắn của một nhà tu hành . Chúng ta đừng bao giờ ham dùng thần thông chữa bịnh , ham có thần thông và những thứ tiện nghi đó . Nó chỉ là tạm thời , tạm thỏa mãn một chút thôi , không có cái gì lấy mà không cần phải trả . Chỉ có thế giới thứ năm là thứ gì cũng tràn đầy và đều miễn phí . Còn tất cả những thứ khác đều từ vật chất mà ra , trong thế giới này và trong tam giới , nếu chúng ta lấy quá nhiều cho riêng mình , thì chỗ khác sẽ bị thiếu . Cho nên , thần thông không gì khác hơn là lấy một thứ gì đó từ chỗ này đặt vào chỗ khác mà thôi .
Sự Tu Hành của Moses Yên Lặng và Chấp Thuận
Sự Tu Hành của Moses Yên Lặng và Chấp Thuận
Quý vị biết Moses ? Ai cũng biết Moses là một người nổi tiếng với Mười Điều Răn . Ông là người câu thông với Thượng Đế , biết Thượng Đế , nghe tiếng Thượng Đế , và nhận được Mười Điều Răn trực tiếp từ Thượng Đế . Tuy đó là những điều răn của Thượng Đế , nhưng mới nửa chừng nó cũng bị thay đổi , sửa chữa rất nhiều . Tôi không biết tại sao . Có lẽ không phải vì tính nóng nảy của Thượng Đế (Sư Phụ cười) mà là vì Moses . Giống như tính tôi , tính nóng của ông cũng ghê lắm (Sư Phụ cười). Cho nên ông giận quá quăng tảng đá khắc Mười Điều Răn của Thượng Đế đi . Tôi nghĩ về sau ông làm lại . Có lẽ ông mất thêm bốn mươi ngày nữa (Sư Phụ cười) để khắc chữ lên đá , mất rất là nhiều thời gian .
Bây giờ để coi Moses làm thêm gì trong cuộc đời của ông . Đây là một câu chuyện ngắn về Moses , khi ông hãy còn tu hành để thành minh sư . Lúc đó vì chưa là minh sư , cho nên tính nóng nảy của ông chưa có thời giờ nổi dậy , tuy nhiên quý vị cũng có thể cảm nhận được ít nhiều sự nóng nảy của ông trong lúc này . Sau này Moses mới trở thành minh sư . Trước khi lãnh đạo con người trên đất Ai Cập , ông tu hành với một vị thầy rất vĩ đại .
Bài học đầu tiên mà vị thầy này bắt ông phải học là giữ yên lặng . Hai thầy trò đi giao du qua một vùng quê nọ , ông thầy bắt đệ tử phải tập tánh yên lặng . Vị minh sư này có lẽ đã nhận Moses làm đệ tử rồi , và có lẽ biết ông có tư cách là một minh sư tương lai .
Nhưng tuy vậy , như quý vị biết , dạy người rất là "dễ" (Sư Phụ cười). Nhưng làm họ tin , hiểu , và giữ giáo lý thì rất là khó . Dạy thì có thể làm được , nhưng họ có nghe lời hay không lại là chuyện khác . Cái đó rất quan trọng , là điều cốt yếu , và rất , rất là khó . Moses bắt đầu theo học với minh sư này , và vị này dặn ông bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải giữ yên lặng . Yên lặng có nghĩa là câm ... mồm . Nhưng khó lắm !
Ông thầy nói : "Bất cứ chuyện gì xảy ra , ngươi cũng phải giữ yên lặng . Đừng nói chuyện tiếng nào cả , chỉ khi nào ta cho phép mới được nói ".
Moses đáp : "Dạ vâng !"
Rồi hai thầy trò du ngoạn qua các vùng quê trong một thời gian khá lâu , có khi dừng lại chỗ này , có khi dừng lại chỗ kia , có khi dừng lại ở khách sạn . Một hôm , họ đi qua một miền quê rất , rất đẹp , đẹp kinh khủng , đẹp hoa mắt , đẹp tới nỗi Moses không thể không mở mắt nhìn và mở cả miệng nữa . Không những mở , mà còn phải ra thành tiếng : "Ồ , sư phụ ơi , đẹp không kìa ?" (Sư Phụ và mọi người cười).
Nhưng ông thầy vừa la vừa tha thứ : "Ta đã bảo ngươi c .. c .. âm miệng " (Mọi người cười).
Moses nói : "Ồ , xin sư phụ tha lỗi cho con . Tha lỗi . Tha lỗi . Con sẽ câm miệng . Con sẽ không nói nữa đâu ".
Đi một hồi nữa , họ đến bên một con sông . Bên bờ sông có một bà mẹ đang khóc vì con bà vừa mới bị nước cuốn đi . Dòng nước rất , rất mạnh . Moses muốn cứu đứa bé nhưng thầy không cho . Dĩ nhiên là Moses cũng không thể cứu được vì dòng nước chảy mạnh quá .
Moses hỏi thầy : "Sư phụ , ngài nói có nhiều lực lượng . Ngài là vạn năng . Ngài cứu đứa bé được không ? Người mẹ đang khóc kìa , sư phụ không thấy sao ? Đứa bé sắp chết chìm , vậy mà sư phụ vẫn yên lặng được sao ?"
Ông thầy : "S.. suỵt ! Yên lặng !"
Mắt ông thầy nhìn như vầy ... (Sư Phụ giả bộ nghiêm liếc mắt . Mọi người cười). Quý vị biết cái nhìn đó rồi , của người mà tôi không nói tên ra (Mọi người cười). Khi giận , trông bà ta cũng giống vậy . Đôi mắt bà ta trợn lên to gấp hai lần thường lệ (Mọi người cười). Bây giờ quý vị biết người đó là ai rồi chứ ? Người đó gọi là Tử .. Tử .. Tử gì đó , tôi không biết .
Mặc dù Moses nghe lời thầy vẫn giữ yên lặng , nhưng đối với chuyện đứa bé bị chìm , ông vô cùng khổ tâm , nhưng lại không thể hỏi , chỉ biết trách thầm thầy mình . Ông nghĩ bụng : "Người này chắc là một người thiếu mẫn cảm ; không có lòng từ bi , không thương yêu nhân loại . Ổng lúc nào cũng dạy chúng ta phải từ bi ; chúng ta phải có lòng thương yêu người khác ; chúng ta phải giúp đỡ người thiếu thốn , khổ sở , hoạn nạn này nọ ; chúng ta phải giúp đỡ loài người . Vậy mà ở đây , ổng cứ đứng đó nhìn đứa bé bị chìm , người mẹ bất lực khóc con mà không chịu làm gì cả ".
Mặc dù trong lòng ông rất ngờ vực , rất nghi ngờ và rất khổ tâm , mang nhiều ý nghĩ trách cứ thầy , nhưng vẫn ngậm miệng lại . Dù Moses năn nỉ thầy thi triển thần thông này nọ , nhưng thầy không giúp . Ông biết phê bình thầy là không đúng , nhưng ông không thể không làm vậy ; ông không thể gạt bỏ những ý tưởng xấu về thầy trong suốt một thời gian rất lâu như vậy .
Thế rồi trong khi họ đi khắp nơi trong nước , có lẽ họ cũng đi vòng quanh để gặp những đệ tử khác . Hồi xưa không có xe hơi như ngày nay , có lẽ vì vậy mà họ đi bộ . Khi có tiền thì họ đi xe ngựa , nhưng có lẽ hai người không có nhiều tiền nên phải đi bộ .
Một hôm , khi đi đến một bãi biển kia , hai người trông thấy một chiếc tàu đang từ từ chìm xuống . Moses không dằn được lại phải mở miệng ra một lần nữa . Ông nói : "Nhìn kìa , sư phụ ! Nguyên chiếc tàu đang chìm kìa . Sư Phụ thấy không ? Và cả những người trên tàu cũng sắp sửa bị chìm . Sư phụ có thể làm gì để giúp họ không ?"
Ông thầy đáp : "S .. uỵt ! Yên lặng !"
Thầy chỉ nói bấy nhiêu đó . Dĩ nhiên Moses không nói gì nữa và yên lặng . Nhưng ý tưởng trách móc càng lúc càng nhiều . Trong lòng ông hết sức nặng nề và đau khổ .
Khi trở về nhà , ông than thở , không phải với thầy mà là Thượng Đế . Ông nói : "Thượng Đế ơi , Ngài bảo con theo người này , nhưng Ngài thật sự không hiểu người này đâu " (Sư Phụ và mọi người cười).
Thượng Đế trả lời : "Không được nói bậy . Làm sao ta lại không hiểu ?"
Moses nói tiếp : "Nhưng Thượng Đế , ngài không biết đâu . Ổng thấy một đứa bé sắp chết và ổng thấy một cái tàu sắp chìm với cả đoàn người - hơn ba mươi người trên đó sắp chìm , mà ổng không làm gì cả , cũng không một chút động lòng , không chớp mắt . Ổng là người như vậy đó , mà ngài lại bảo con theo ".
Thượng Đế trả lời : "Ngươi mới là người không biết gì cả mà thôi . Đứa bé chết chìm kia là người sẽ gây ra chiến tranh tàn khốc giữa hai quốc gia , trong đó sẽ có hàng trăm ngàn người chết và hàng triệu người bị thương . Cho nên tai họa xảy đến cho nó như vậy rất tốt , và sự chết chìm của nó đã cứu được rất nhiều mạng người . Còn chiếc tàu chìm kia là tàu hải tặc . Những tên hải tặc đó sắp sửa đi ăn cướp lớn , gần cửa biển đó , rất gần chỗ bị chìm . Tàu chìm và tất cả những tên hải tặc đó chết , như vậy rất tốt . Thành phố đó thoát nạn cướp của , giết người , hãm hiếp và đủ thứ mọi chuyện không may do những tên hải tặc này gây ra . Bây giờ thì ngươi biết rồi , tất cả những người vô tội được cứu là nhờ đứa bé bị chết đuối và tàu hải tặc bị chìm ".
Kết cuộc Moses dĩ nhiên không nói nữa (Sư Phụ và mọi người cười) và "miệng bên trong" cũng câm luôn . Đó mới quan trọng . Không phải bên ngoài không nói là bên trong yên lặng đâu .
Thấy chưa Moses ít nhất cũng là một minh sư tương lai , nhưng trong thời gian tu học , ông lại là một người học trò gai góc và u minh như vậy . Quý vị có thể tưởng tượng nổi một vị minh sư hạy dỗ cho một người bình thường , kém thông minh hơn , ít trí huệ hơn , và ít phước báu hơn còn khó tới mức nào không ? Bởi vì muốn trở thành một vị minh sư , ông phải là người phi thường , có rất nhiều phước báu và trí huệ sẵn rồi , phải là một người có đẳng cấp cao . Muốn dạy một người đẳng cấp cao như vậy , minh sư cũng phải trải qua rất nhiều cực khổ .
Quý vị tưởng nếu Moses nghe lời thầy giữ yên lặng là đủ sao ? Không , không đủ . Không phải những cái ông làm bên ngoài , mà là cái bên trong , nó phóng ra một thứ năng lực độc hại , đôi khi thứ năng lực này làm cho vị thầy rất là khó chịu . Mặc dù ông thầy im lặng chịu đựng hết , nhưng không có nghĩa là không đau đớn . Có thể nó không làm đau đớn thân xác của vị thầy đó , nhưng nó có thể làm đau đớn tinh thần hoặc ảnh hưởng đến từ trường của người thầy . Nó không làm tổn thương trí huệ của thầy , lòng thương yêu nhân đạo của thầy , và con người thật sự của thầy . Có khi cả thể xác cũng bị đau đớn . Nếu một gánh nặng nào đó trầm trọng quá đến nỗi tinh thần không chịu đựng được , thì nó sẽ bộc phát ra bên ngoài và ảnh hưởng đến cả thể xác .
Cho nên , nếu năng lực đó quá mạnh và quá xấu thì cả tinh thần lẫn thể xác đều bị ảnh hưởng . Phần đông , khi một đệ tử quá gần gũi với thầy , như trường hợp của Moses đối với minh sư của ông , thì năng lượng này sẽ ảnh hưởng ông thầy rất là mạnh , ảnh hưởng một cách trực tiếp và rất khó mà chịu đựng nổi . Nhưng ông thầy dĩ nhiên là làm thinh không nói bởi vì không có chứng cớ , bởi vì Moses giữ yên lặng . Không ai biết ông đang âm thầm tấn công thầy ông bằng những tư tưởng chống đối kia ; ảnh hưởng của việc đó cũng mạnh mẽ như đánh đập ở bên ngoài vậy .
Tình Thương Và Lòng Thù Hận
Tình Thương Và Lòng Thù Hận
Xưa kia có một ông vua tên là Chang-Shou , tiếng Trung Hoa có nghĩa là Trường Thọ . Tuy nhiên , bây giờ ông không còn sống nữa . Cho nên quý vị thấy rằng thế giới này không có gì là vĩnh cửu cả (Sư Phụ cười). Này đó , vua Trường Thọ đi du hành trong kinh thành . Sắc mặt của ông có vẻ lo lắng vì đất nước sắp sửa có chiến tranh với một quốc gia láng giềng .
Nhà vua rất thương dân và là người rất tài giỏi , thông minh và sáng suốt . Ông không muốn dân chúng phải bị sát hại một cách tàn nhẫn vì chiến tranh , và không muốn thấy loài người phải bị đổ máu và chết chóc , cho nên ông vô cùng do dự và cố gắng để tránh tình trạng này . Nhà vua đi qua , đi lại trong kinh thành , nghĩ đến những điều không may sắp xảy ra trong tương lai . Những viễn tưởng này làm cho ông vô cùng lo sợ , buồn bã đến như là muốn khóc vậy .
Rồi ông nhớ lại lời của một vị đại thần trung thành nói rằng : "Khải tâu Hoàng Thượng , xin ngài đừng e ngại . Chúng ta có một quân đội hùng mạnh , được huấn luyện kỹ càng . Đất nước của chúng ta cũng rất giàu mạnh . Thần tin chắc chúng ta sẽ đương đầu nỗi với bọn chúng . Xin ngài đừng e ngại gì cả . Chúng hạ thần đã sẵn sàng và đang chờ lệnh của ngài".
Nhà vua càng suy gẩm càng cảm thấy đau lòng hơn , và càng do dự hơn . Từ khi lên ngôi tới nay , chưa bao giờ vua dùng sức mạnh gươm đao để trị vì quốc gia của ông . Ông cai trị nước của ông bằng tình thương , cho nên đất nước của ông rất thanh bình và thịnh vượng . Dân chúng rất thương yêu và kính trọng nhà vua phần nhiều là vì tình thương và đức tính cao cả của ông , cũng như hệ thống trị nước của ông . Cũng vì lý do đó , quân đội trong nước không được mạnh mẽ , hùng hậu cho lắm . Ông không có lòng tin là mình sẽ thắng trận .
Chưa bao giờ ông nghĩ tới việc xâm lăng hay gây chiến vơi nước khác . Ông không biết làm sao để đối phó với tình trạng trước mắt . Hiển nhiên nếu đem quân đội ra trận , cũng chưa chắc gì thắng nữa . Hơn nữa , nếu chiến tranh xảy ra , thì sẽ có người tử vong ; người thân bị chết sẽ làm cho nhiều gia đình tan nát . Chiến tranh sẽ gây ra rất nhiều nguy hại cho quốc gia và dân chúng . Sau chiến tranh , chắc chắn sẽ có trẻ mồ và góa phụ . Ông nghĩ đến những đứa trẻ ; chúng có tội tình gì mà phải chịu những đau khổ , tàn nhẫn của chiến tranh ?
Ông cứ nghĩ đến chuyện này và cảm thấy vô cùng đau xót . Ông quyết định ra đi . Ông muốn tìm một cái gì đó quý báu hơn tài sản , địa vị ở đời . Ông định giao trọn quốc gia cho quân địch . Có lẽ ông muốn ngồi thiền , được thọ pháp và ăn chay . Nghĩ rồi ông đi khắp cung điện để nhìn hoàng tử con trai ông và những cung thê , myc nữ một lần cuối . Họ vẫn say sưa ngủ , không biết ngày mai quốc gia sẽ đổi chủ .
Vua đến phòng hoàng tử để nhìn con lần cuối . Tên nó là "Chang-Shen", tiếng Trung Hoa có nghĩa là Trường Sanh . Người "Trường Sanh" không còn nữa và người "trường thọ" cũng hết thọ luôn . Nhà vua chăm chú nhìn con . Hoàng tử đang gục đầu trên bàn ngủ sau nhiều giờ đọc sách . Đứa con một này là nguồn an ủi duy nhất , là niềm vui của ông sau khi hoàng hậy qua đời . Bỗng nhiên hoàng tử tỉnh dậy . Trông thấy cha , chàng cất tiếng chào .
Vua nói với con rằng : "Này con , nước bên cạnh đã xâm lăng nước chúng ta và họ đang tính cướp ngôi và chiếm nước của mình . Nhưng cha không muốn dân chúng bị đẩy vào vực sâu đau khổ , chỉ vì cha muốn giữ ngai vàng . Chiến tranh sẽ gây đau khổ cho người dân nước bên kia , sẽ gây thiệt hại , thương vong cho đất nước của chúng ta , không tốt cho dân chúng của hai nước . Cho nên , cha đã quyết định nhường ngôi lại cho ông vua nước láng giềng . Chúng ta hãy lên núi tu hành".
Nghe vậy , hoàng tử không cầm được nước mắt . Tôi nghĩ chàng ta hãy còn thèm kẹo sô cô la trong cung điện , thèm thức ăn gia trì , vân vân ... Đi lên núi rồi tìm đâu ra được đồ ăn gia trì ? Chắc chắn sẽ không có kẹo thạch sương để ăn nữa . Cũng có thể hoàng tử sẽ rất nhớ nhà , nơi mà chàng đã sinh ra và lớn lên . Từ trước tới giờ chưa bao giờ hoàng tử phải chịu khổ cực . Nhưng khi nghe cha nói như vậy , chàng biết ngày tháng huy hoàng sắp sửa sẽ không còn nữa ; và kể từ nay , chàng sẽ phải chịu đựng nhiều cực khổ và làm việc nặng nhọc .
Ông vua và hoàng tử nắm tay nhau ra đi về phía rặng núi . Sau đó ông ngồi thiền dưới gốc cây bồ đề , tu pháp môn Quán Âm . Có lẽ là như vậy . Trong thời gian sống ở đó , họ không còn nghe tiếng nói của một người nào khác ; dần dần rồi họ cũng quen với nếp sống như vậy và càng ngày càng cảm thấy dễ chịu hơn , không còn tiếc nuối cuộc sống huy hoàng trong quá khứ nữa .
Mỗi ngày hoàng tử đi vô rừng kiếm trái cây và rau dại ăn được mang về cho cha . Một ngày kia , hoàng tử lại đi nữa , để lại vua cha một mình ngồi thiền . Bỗng nhiên , nhà vua nghe thấy tiếng người từ đâu la hớt hải : "Ông ta kìa , ổng kìa ! Ông ta là nhà vua đó !"
Rồi có một người đàn ông nhỏ , vừa gầy vừa xấu , từ bụi rậm chạy ra . Người đó nói với vua rằng : "Hoàng cung đã bị kẻ thù xâm chiếm . Nhiều bậc trung thần đã tự vận để tỏ sự trung thành . Những người còn lại đều từ quan về quê làm ruộng . Vua láng giềng ra lệnh tầm nã hoàng thượng và hoàng tử . Dân chúng đang chịu rất nhiều đau khổ , không biết bao giờ thảm cảnh này mới dứt . Tôi đã đi tìm ngài khắp nơi trong nước . Hôm nay tìm thấy được , tôi thật là mừng quá .
Nghe vậy , nhà vua vô cùng đau khổ , bật khóc và hỏi : "Dân chúng chịu đau khổ cùng cực như vậy chỉ vì ta bỏ đi hay sao ?"
Người kia đáp : "Thưa phải , vì ngài chạy thoát , vua nước địch ra lệnh bắt bớ , tra khảo , hành hạ dân chúng rất nặng nề để điều tra xem ngài đi đâu , nhưng không ai biết cả . Nhà vua này nghi ngờ là dân chúng đang dấu ngài ở chỗ nào đó , cho nên hắn đánh đập người ta rất là tàn nhẫn . Ông còn hứa sẽ thưởng hậu hỹ cho người nào tiết lộ hành tung của ngài".
Nói đến đó người kia nắm lấy tay vua Trường Thọ và nói : "Ngài đi với tôi ngay bây giờ . Tôi muốn được lãnh thưởng". Nhà vua đẩy người gầy ốm đó ra , hắn té xuống đất . Ngài sắp sửa trách hắn một trận , nhưng rồi lại nghĩ : "Sao nỡ lòng để dân chịu đau khổ vì ta ? Thân thể này dù sao cũng chỉ là tạm bợ mà thôi !"
Dù tên là Trường Thọ , ông nhận thấy cuộc sống là vô thường . Ông nghĩ : "Ta có thể giữ thân thể này ngày hôm nay , nhưng đến mai rồi nó cũng sẽ tàn . Nếu trở lại cho địch thủ bắt , ta có thể cứu được rất nhiều người dân vô tội".
Ông vua vỗ vai người kia và nói : "Thôi được , nhà ngươi có thể đem ta về , như vậy ngươi sẽ được thỏa mãn và nhiều người khác cũng được an thân".
Nhà vua không chống cự nữa . Sau đó ông dùng đá khắc lên trên cây vài lời giã từ con trước khi đi . Ông sợ hoàng tử sẽ vô cùng lo lắng khi trở về không thấy cha . Nhà vua viết : "Cha đã bị bắt đem về kinh . Con hãy ở lại đây tiếp tục tu hành".
Sau khi dặn dò con phải tiếp tục tu hành thay vì vì chạy theo ông , nhà vua đi theo người kia . Người đàn ông nhỏ bé này tiếp tục hối nhà vua phải đi nhanh hơn . Ông này quả là một người u minh . Tình cảnh như vậy mà vẫn không cảm thấy xúc động gì cả . Đầu óc độc ác của hắn không hiểu thông suốt được như người tu hành . Sự ham muốn giàu sang đã làm cho mắt hắn mù đi , che đậy mắt của hắn lại và làm cho đầu óc hắn tối tăm .
Sau đó không lâu , hoàng tử từ trong núi đi ra , hai tay bưng một rổ đầy rau và trái cây đã hái về cho vua cha , nhưng không tìm thấy đâu . Chàng gọi nhưng không nghe tiếng trả lời . Bỗng nhiên , hoàng tử nhìn thấy được những hàng chữ viết trên cây . Chàng òa lên khóc .
Vua cha của chàng không còn ham muốn phú quý trần gian nữa . Ông đã trôi dạt đến đây và trở thành một người tu hành . Ông tỉnh tu dưới gốc bồ đề , không còn hứng thú đến việc trần gian , không còn khao khát giàu sang phú quý trên đời , cũng không còn muốn đoạt lại ngôi vua nữa . Ông làm như vậy chỉ vì muốn giảm bớt những giết chóc tàn nhẫn của quân thù đối với dân chúng của ông . Để làm vơi bớt đau khổ nhọc nhằn cho dân chúng , ông đã không ngần ngại từ bỏ ngai vàng . Vậy mà cũng còn có người đến bắt và muốn giết vua . Hoàng tử cảm thấy thế nhân thật quá ác độc ác và hung dữ không thể tưởng tượng được .
Ông vua và hoàng tử sống tại một nơi hoang vắng , không một bóng người , chỉ ăn trái rừng và uống nước suối qua ngày , cuộc đời bình thản như vậy , mà người ta vẫn tới bắt đem đi giết . Hoàng tử khóc lóc , không hiểu tại sao thế nhân lại tàn nhẫn như vậy .
Khi vua Trường Thọ bị đưa về kinh , vua láng giềng không chần chờ gì cả , vội chuẩn bị sửa soạn thiêu sống ông . Người trong nước đến tụ họp chung quanh chỗ hành hình , họ buồn rơi nước mắt vì họ biết ông là một vị vua tốt và rất thương dân . Người ta khóc không phải chỉ tiếc vì nhà vua phải chết , mà còn tiếc phải mất đi một người hiền lành , tử tế , có đạo đức , có tình thương . Hoàng tử lẩn trong đám người đang khóc lóc buồn bã đó . Chàng không thể không đến nhìn cha một lần cuối , dù biết rằng cha muốn mình ở lại trên núi để tiếp tục tu hành .
Hoàng tử không dám khóc lớn tiếng , mà chỉ ra dấu bằng tay cho cha biết là mình đang có mặt ở đó . Đang lúc đó quân lính đốt lửa . Vua Trường Thọ sắp tới giờ phút lìa đời . Nhưng khi trông thấy hoàng tử đứng đó ánh mắt đầy căm hận , nhà vua vô cùng lo lắng , sợ chuyện không may sẽ xảy ra , vì ông đọc được trong tâm hoàng tử như muốn nói rằng thế nào chàng cũng sẽ trả thù cho cha . Vua Trường Thọ cố gắng khuyên con .
Sắp chết tới nơi rồi mà ông vẫn rán dạy con . Nhưng ông không dám nhìn thẳng về phía hoàng tử đang đứng , mà chỉ ngẩn mặt lên trời mà nói : "Trường Sanh , con phải dùng tình thương để xóa bỏ hận thù . Con không nên dùng gươm đao để báo oán . Hãy sống một cuộc đời như Đức Phật hoặc Bồ Tát , với tình thương , lòng khoan dung ; đừng nghĩ tới hận thù hay bạo lực". Rồi nhà vua chết thiêu trong đám lửa .
Hoàng tử quá giận dữ , đau lòng mà ngất xỉu . Lúc đó chàng mới mời bốn tuổi . Còn trẻ mà phải chứng kiến cảnh cha mình bị chết một cách đau khổ , chắc quý vị cảm nhận được tâm trạng của chàng khi chứng kiến cha mình bị giết một cách tàn nhẫn như vậy . Dĩ nhiên hoàng tử khó mà cam lòng cho được . Càng nhớ tới cái chết của cha , chàng càng muốn báo thù . Hoàng tử nghĩ : "Người kia xâm chiếm lãnh thổ lại còn giết cha ta nữa . Ta phải trả thù hắn mới được . Ta phải trả thù !"
Trong đầu hoàng tử ngoài việc trả thù không còn một ý nghĩ gì khác . Càng bị đói lạnh , càng khổ cực , hoàng tử lại càng căm hận và muốn báo thù . Chàng suy tính những kế hoạch để có thể đến gần vua địch , càng gần càng tốt .
Theo kế hoạch đó , hoàng tử lên đường trở về kinh thành kiếm công ăn việc làm . Mau thay hoàng tử vô tình gặp được một ông đại thần nước địch ; ông này thấy chàng khôi ngô tuấn tú và khoẻ mạnh , liền mướn về giúp việc trồng rau , tưới hoa và săn sóc vườn tược . Hoàng tử rất thông minh và chăm chỉ làm việc . Chẳng bao lâu sau , mọi người trong gia đình vị quan này đều thương mến chàng . Vị quan này và tất cả những người phụ tá của ông đều rất tin tưởng và yêu thích hoàng tử . Họ quý mến và giao phó cho hoàng tử nhiều công việc . Vị quan này hoàn toàn không biết chàng trai trẻ kia là Hoàng Tử Trường Sanh , vì chàng hóa trang rất giỏi .
Một hôm , vị quan hỏi hoàng tử rằng : "Ngươi có tài năng gì khác ngoài những tài năng mà ta đã thấy không ?"
Hoàng tử đáp : "Tôi còn nấu ăn giỏi lắm".
Quả thật chàng nấu ăn rất ngon . Chàng nấu còn ngon hơn những tay đầu bếp khác trong nhà vị quan này . Nhờ đó , chàng càng được ông thương mến hơn nữa . Vì rất hãnh diện đối với hoàng tử Trường Sanh , ông mời nhà vua tới dùng bữa , dự định là sẽ khoe người nấu bếp giỏi và thông minh của ông . Tới ngày đó , hoàng tử muốn nhân dịp may này cố gắng dùng hết tài nghệ nấu cho nhà vua ăn những món ăn hết sức tuyệt vời . Tôi không biết những món đó là mặn hay chay . Ông vua mới này vô cùng cảm phục hoàng tử Trường Sanh , vừa trẻ tuổi lại vừa nấu ăn giỏi . Nhà vua liền nói với vị quan : "Hãy đưa người này đến cho ta".
Ông vua yêu cầu vị quan cho hoàng tử Trường Sanh đến làm người đầu bếp của ông và giữ bên cạnh ông . Dĩ nhiên vị quan này không dám từ chối lời yêu cầu đó ; ông không còn cách nào hơn là cho nhà vua viên phụ tá mà ông quý mến và tin tưởng nhất . Thế là hoàng tử Trường Sanh trở thành đầu bếp của nhà vua . Để được vua tín cẩn nhiều hơn nữa , hoàng tử mỗi ngày cố gắng làm vua vui vẻ , sung sướng và nấu ăn thật ngon cho ông . Chàng đảm đương mọi việc một cách rất chu toàn để phục vụ cho vua và nhờ vậy càng ngày chàng càng được nhà vua thương mến hơn .
Hoàng tử Trường Sanh rất tinh khôn , tài giỏi cho nên nhà vua rất thích . Sau đó hoàng tử trở thành cận vệ của vua và là người mà nhà vua tin tưởng nhất . Hầu như việc gì ông cũng hỏi ý kiến Trường Sanh . Nhờ sinh trưởng trong cung điện , hoàng tử thông thạo nhiều điều và biết luật lệ trong triều . Hoàn cảnh nào chàng cũng đối phó được .
Một hôm , ngày mà hoàng tử mong muốn đã đến . Hôm đó , nhà vua cùng hoàng tử đi săn . Nhà vua mãi mê săn đuổi một con thú nên càng lúc càng đi sâu vào một rặng núi xa . Vì nhà vua cưởi con ngựa tốt nhất cho nên cả đoàn tùy tùng không ai đuổi theo kịp ngài . Nhà vua và hoàng tử Trường Sanh đuổi theo con mồi và đi thật sâu vào rừng núi . Hoàng tử tuy biết được lối ra nhưng chàng cố tình dẫn nhà vua đi lạc rồi giả bộ như không biết đường về .
Mãi đến đêm về , họ vẫn không không tìm được lối thoát . Nhà vua vì mệt quá nên nằm xuống nghỉ . Chung quanh , cây cối rậm rạp , đường mòn nhỏ hẹp quanh co nhiều hướng khác nhau . Hoàng tử Trường Sanh đứng bên cạnh , cầm kiếm "bảo vệ" vua . Cơ hội hiếm có của hoàng tử Trường Sanh bây giờ đã đến . Trường Sanh nhìn kẻ thù đang say ngủ bên cạnh , trong đầu đột nhiên lại vang lên tiếng nói : "Hắn giết cha ngươi , cướp ngai vàng của ngươi . Hãy mau mau giết hắn ! Ông vua này tuy không tu Pháp Môn Quán Âm nhưng cũng sắp sửa được giải thoát ! Cứ việc dùng gươm cắt hắn ra hai mảnh là xong !"
Nhưng rồi hoàng tử Trường Sanh lại lưỡng lự . Chàng chợt nhớ tới lời khuyên của cha , nhưng tiếng nói trong đầu lại vang lên một lần nữa : "Còn chần chờ gì nữa ? Hãy giết hắn mau !"
Đầu óc là như vậy đó . Nó hay xúi giục chúng ta làm những việc không tốt , đúng không ? Dù là người tu hành như Trường Sanh cũng không tránh khỏi . Hoàng tử cảm thấy bất công , vì còn nhỏ tuổi mà đã phải chứng kiến những chuyện không hay xảy ra cho vua cha .
Hoàng tử Trường Sanh rút kiếm ra chuẩn bị . Chàng không phải là sắp cắt cỏ , mà sắp sửa đâm vào mắt trí huệ của nhà vua . Bỗng nhiên lúc đó hình ảnh vua cha lúc sắp chết cháy một cách thảm thiết lại hiện ra . Với ánh mắt đầy nhân từ , nhà vua nói rằng : "Con ơi , hãy lấy tình thương xóa bỏ hận thù . Con nên theo con đường của Đức Phật , tập tính khoan dung và thương yêu kẻ khác . Con không nên đối xử tàn nhẫn".
Nghĩ tới đó , lòng chàng mềm đi vì tình thương và tự nhủ : "Tại sao ta lại không nghe lời dặn của phụ hoàng lúc lâm chung ? Nếu không vân lời tức là ta mang tội bất hiếu . Phụ hoàng rất từ bi và nhân hậu . Ta phải theo gương của phụ hoàng thay vì làm ngược lại". Nghĩ vậy , hoàng tử chậm rãi tra gươm vào vỏ , rồi đứng đó mà khóc .
Lúc đó ông vua mở mắt dậy , nói với hoàng tử Trường Sanh : "Ta mới trải qua một cơn ác mộng . Có người đang muốn giết ta".
Hoàng tử Trường Sanh đáp : "Có lẽ vì ngủ dưới đất lạnh nên ngài có ác mộng đó . Đã có tôi hộ vệ , không ai dám giết ngài đâu".
Ông vua cảm thấy an tâm , và nằm xuống tiếp tục ngủ còn hoàng tử Trường Sanh thì tiếp tục đứng canh . Một lúc sau , chàng lại nghĩ tới cái chết thê thảm của cha , rồi lòng căm hận lại nổi dậy . Đầu óc chàng lại xúi giục : "Giết hắn ! Giết hắn ! Giết hắn ! Hắn giết cha ngươi , ngươi phải trả thù !"
Đầu óc cứ xúi giục mấy lần như vậy . Chàng rút gươm ra , đưa cao lên rồi hạ xuống đầu ông vua .
Lúc đó lời vua cha lại vang lên một lần nữa : "Con không được ác độc như vậy . Con phải lấy tình thương xóa bỏ hận thù , vân vân ..."
Không chịu nổi sự giằng co trong lòng , hoàng tử hét lên một cách giận dữ , rồi nhìn đăm đăm vào mặt nhà vua vẫn còn đang say giấc mà nói rằng : "Ngươi là kẻ thù không đội trời chung với ta nhưng hôm nay ta tha thứ cho ngươi ... Vì phụ hoàng ta , vì lòng nhân hậu của người mà ta tha thứ cho ngươi !"
Nói rồi hoàng tử tra kiếm vào võ cho "nghỉ" luôn , từ đó không bao giờ rút ra nữa . Tình thương đã thắng hận thù . Vừa lúc đó , ông vua bỗng nhiên tỉnh dậy . Ông luôn luôn tỉnh dậy đúng lúc , vừa sau lúc suýt mất mạng . Ông nói : "Ta vừa mới trải qua một cơn ác mộng nữa . Ta thấy con của ông vua cũ tha tội cho ta . Nó không muốn trả thù nữa . Ngươi có biết ý nghĩa của giấc mộng đó là gì không ?"
Hoàng tử Trường Sanh nước mắt đầm đìa đáp : "Tôi chính là con trai của ông vua trước . Lúc cha tôi bị ông thiêu sống , người có dặn tôi đừng lấy oán trả oán , mà phải lấy tình thương xóa bỏ hận thù . Người muốn tôi theo con đường tình thương của Đức Phật , và dùng tình thương đối xử với mọi chúng sinh . Tôi định giết ngài , nhưng khi nhớ đến lời răn đó thì lại không làm được".
Nhà vua nghe được cảm thấy rất xúc động và bắt đầu thấy ăn năn hối hận . Ông ôm chầm hoàng tử Trường Sanh rồi khóc . Hai người cùng ôm nhau mà khóc . Vua nói : "Được , ngươi hãy giết ta đi để trả thù cho cha ngươi . Ngươi không cần phải giằng co gì cho đau khổ thêm nữa".
Bản tính đanh thép của vua bỗng tan biến đi . Ông cảm thấy khai ngộ được một chút , và sẵn lòng để hoàng tử Trường Sanh giết . Ông không muốn hoàng tử bị giằng co nữa , điều này cho thấy ông cũng có tình thương , cho nên đã làm cho hoàng tử Trường Sanh cũng thấy cảm động . Chàng nói : "Thưa ngài , không . Tôi sẽ không giết ngài . Làm thân cầu cận , tôi không dám , xin ngài hãy trừng trị tôi".
Thế rồi hai người quyết định không giết nhau và ngồi đó để tỉnh tâm . Chợt nhiên cả hai đều thức tỉnh . Khi mặt trời ló dạng , tâm họ cũng không còn bóng tối nữa . Ánh sáng tình thương , khoan dung như đang chiếu rọi toàn thế giới . Nhà vua ôm đầu , nghĩ đến những tội lỗi nặng nề mà ông đã làm và cảm thấy vô cùng hổ thẹn trước lòng cao thượng và khoan dung của hoàng tử Trường Sanh . Bỗng nhiên ngộ được điều đó , nhà vua cảm thấy rất là thích thú . Ông trở nên sáng suốt hơn và nói với hoàng tử rằng : "Này người cận thần yêu quý , hôm nay ta mới thật sự tìm ra một điều đẹp nhất trên đời . Chiến tranh , thù hận đều là tội lỗi và độc ác . Chỉ có tình thương mới thật là kho tàng quý báu".
Sau đó hoàng tử Trường Sanh đưa vua ra khỏi khu rừng . Nhiều vị quan đại thần vẫn còn ở đó trong lòng lo lắng không biết vua đã đi đâu . Khi vua và hoàng tử Trường Sanh trở về đến kinh thành , vua hỏi các quan rằng : "Có ai biết hoàng tử của vua cũ ở đâu không ?" Dĩ nhiên là không ai biết cả . Vua cầm tay hoàng tử Trường Sanh giơ lên cao và nói : "chính là người này ! Người này là hoàng tử của vị vua trước và cũng là thầy của ta . Hắn không giết ta mà còn cho ta một bài học quý giá . Nhờ hắn , ta mới biết được đức tính cao thượng của vị vua cũ . Ta muốn noi gương của người này".
Nhà vua trao trả ngai vàng cho hoàng tử Trường Sanh rồi trở về nước của ông , lấy tình thương để trị dân . Hoàng tử Trường Sanh tiếp tục noi gương tình thương và lòng nhân hậu của vua cha để an dân trị quốc . Đất nước càng ngày càng trở nên hòa bình , thịnh vượng . Trên thế giới chúng ta lại có thêm một vùng đất bớt đau khổ ; thêm một nơi sáng sủa , hòa bình . Câu chuyện chấm dứt ở đây .
Theo lời của Phật Thích Ca Mâu Ni , một trong những kiếp của Ngài là vua Trường Thọ . Hoàng tử Trường Sanh là ngài Anan và vua nước địch kia là kiếp trước của Đề Bà Đạt Đa . Thảo nào ông luôn luôn muốn hại Phật Thích Ca . Kiếp nào ông cũng muốn giết hại Ngài . Phật Thích Ca đi tới đâu Đề Bà Đạt Đa cũng muốn theo để giết .
Tin Vào Lực Lượng Của Minh Sư
Tin Vào Lực Lượng Của Minh Sư
Đây là một câu chuyện bên Ấn Độ . Có một người đàn bà kia tu hành rất giỏi , nhưng cũng chính vì bà được rất nhiều người thích và kính nể cho nên có rất nhiều người ganh ghét , ngay cả nhà vua đương thời cũng ganh tỵ với bà . Nhà vua , cũng như nhiều người khác nghe đến sự tu hành của bà đều không tin rằng một người đàn bà có thể tu được cao như vậy , nên ngài cho người đem bà về cung điện , với mục đích sỉ nhục bà .
Trong hoàn cảnh bị ép buộc như vậy , bà phải cố gắng để vượt khỏi tình trạng khó khăn này . Bà cố gắng dùng trí óc của mình , nhưng chẳng có kết quả gì . Thỉnh thoảng , bà có nhớ gọi sư phụ của bà một , hai lần ; phần lớn là vì thói quen mà gọi cho nên không được thành khẩn gì cho lắm . Tuy mọi sự cố gắng đều vô hiệu , bà vẫn cố gắng dùng lực lượng của mình , bà không hoàn toàn tin tưởng là sư phụ của bà có thể giải cứu cho bà . Ngay cả trong lúc cầu xin sư phụ cứu giúp , bà vẫn cố gắng phấn đấu , không thật sự nhất tâm cầu khẩn , không để mọi chuyện cho sư phụ bà lo . Vì thế sư phụ của bà không hiện đến .
Cuối cùng , khi tất cả những cố gắng đều vô hiệu , bà đành phải bó tay và đặt hết lòng tin vào sư phụ của bà . Bà nói : "Bây giờ dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa , xin Sư Phụ hãy lo cho con".
Lúc đó , sư phụ của bà mới hiện đến với đầy hào quang và cứu bà ngay lập tức .
Phần nhiều , phấn đấu bằng lực lượng của chính mình không hữu hiệu bằng . Minh sư là ai ? Thật ra , đó cũng là lực lượng của chính mình , của bản ngã tối cao , của con người hoàn mỹ biết tất cả mọi thứ , vô sở bất tại , vạn lực vạn năng . Nếu dùng đầu óc , chúng ta chỉ dựa vào sự hiểu biết thấp kém , chỉ dựa vào những kinh nghiệm quá khứ của chúng ta . Thí dụ : "Tôi phải làm gì trong trường hợp nào đó ? Tôi nên phải ứng thế nào khi giáp mặt với những loại người như vậy ? Tôi đã gặp trường hợp này rồi , nên đối phó làm sao ?" Tất cả những điều này là xử dụng những kinh nghiệm trong quá khứ đã nhét đầy trong đầu óc . Tuy nhiên , quý vị nên biết rằng kinh nghiệm của thời quá khứ khác với thời bây giờ , bởi vì hai hoàn cảnh khác nhau . Có khi , chỉ cần sai lạc một chút xíu thôi cũng đủ làm cho nó hoàn toàn khác hẳn .
Hoàng Tử Victoria Và Năm Trăm Người Ăn Mày
Hoàng Tử Victoria Và Năm Trăm Người Ăn Mày
Có một câu chuyện nói về một trong những kiếp trước của Đức Phật . Trong kiếp đó Ngài là một gia chủ tên là Pacifier . Có một lần , tôi nghe nói , vị Khai Ngộ này sống tại một thành phố tên là Sarasvati , trong một tu viện tên là Chettavana tại "Annatakapikitikakapapa". Quý vị biết nơi đó rồi hả ? Khó đọc lắm (cười). Lúc bấy giờ , trong vùng này có năm trăm người ăn mày phải sống nhờ vào Đức Phật và tăng chúng .
Tôi không biết họ sinh sống cách nào ? Có thể là họ tới ăn thức ăn dư thừa , hoặc đứng gần đó , hễ ai cúng dường thức ăn cho tăng chúng và Đức Phật thì họ lấy bớt một phần . Có thể như vậy .
Một hôm , tại công viên Chettavana , năm trăm người ăn mày này bỗng nhiên tới chỗ Đức Phật để xin quy y . Họ nói với Phật rằng : "Hỡi Đức Từ Bi , nhờ lòng thương của Ngài và tình thương huynh đệ mà chúng tôi đã được cho ăn uống . Bây giờ , xin Ngài ban cho chúng tôi một công đức to lớn nữa , là cho phép chúng tôi làm người ở trong chùa".
Có nghĩa là xuất gia .
Phật trả lời : "Pháp mà ta dạy rất là thuần khiết , không phân biệt chủng tộc , địa vị , giàu hay nghèo , tốt hay xấu . Cũng như được tắm rửa bằng nước trong , nước rửa tất cả giống người , mọi giai cấp , giàu cũng như nghèo , xấu cũng như tốt , không hề phân biệt . Nó cũng như lửa đốt mọi vật , không trừ ra cái gì : núi , đá , trờ , đất . Giáo lý của ta giống như bầu trời , mà ở bên dưới tất cả mọi vật đều có nơi chốn : nam , phụ , lão , ấu , giàu nghèo không phân biệt".
Dĩ nhiên , như vậy có nghĩa là Ngài nhận những người ăn mày này làm đệ tử xuất gia .
Những người ăn mày rất sung sướng . Họ tin tưởng ngay những gì Phật vừa nói . Một lần nữa , họ xin phép được xuất gia . Có lẽ , đó là nghi thức hồi xưa . Họ phải xin Phật hai , ba lần để bày tỏ lòng thành tâm , tha thiết muốn theo Ngài tầm đạo . Lúc bấy giờ Phật mới nói : "Hoan nghênh quý vị".
Thế là họ cạo hết râu tóc , mặc vào những bộ tăng phục màu vàng và trở thành tăng sĩ . Khi Đức Phật giảng pháp , đầu óc họ được giải thoát , những ước vọng của họ ngưng lại và họ trở thành A La Hán .
Khi những dân trưởng giả , thương gia và hoàng tử trong nước nghe nói những người ăn mày rác rưới đó được nhận vào làm tăng chúng , họ đều tỏ vẻ bực tức và bảo với nhau rằng : "Nếu chúng ta mời Đức Phật và những bậc cao tăng khả kính tới để được phước báu , thì những người ăn mày này cũng sẽ ngồi trên chúng ta . Chúng ta sẽ phải tôn sùng họ , vân vân ... Như vậy sẽ mất danh dự của chúng ta". Đại khái có nghĩa là họ coi thường những tăng chúng ăn mày này .
Rồi một lần đó hoàng tử Victoria mời Đức Phật và tăng chúng đến dự tiệc chay , nhưng ông dặc trước với Phật rằng : "Thưa Ngài , tôi xin được kính mời Ngài và tăng chúng , nhưng những người ăn mày được làm tăng sĩ kia thì không được mời".
Ông có tâm phân biệt . Quý vị nghĩ như vậy có tốt không ? Không , không tốt .
Ngày hôm sau , trước khi Đức Phật và đệ tử đi tới cung điện của hoàng tử , Đức Phật nói với những vị sư không được mời rằng : "Vị chủ nhân đãi khách này đã không mời các con . Hãy đi về vùng đất phía Bắc lấy lúa dại mà không ai gieo , cũng không ai gặt , mang đến nhà của vị tặng quà này và ăn tại đó".
Theo chỉ thị của Phật , họ lập tức dùng lực lượng tu hành A La Hán bay về phía Bắc , đổ đầy gạo vào bình bát của họ . Trong hóa thân đẹp như ngỗng trời , họ bay về cung điện của hoàng tử Victoria , ngồi xuống thành hàng và ăn thứ gạo đặc biệt đó . Khi hoàng tử Victoria trông thấy những tăng sĩ , trong hóa thân thật dễ thương , từ trên trời bay đến , ông vô cùng ngạc nhiên , sung sướng , và với lòng đầy ngưỡng mộ , ông hỏi Đức Phật : "thưa Ngài , những người huy hoàng , lộng lẫy , đạo đức , thánh thiện và đầy trí huệ kia từ đâu đến ?"
Đức Phật trả lời : "Ngươi phải nhận ra họ chứ . Này hoàng tử , ta nói cho ngươi biết , hãy nghe kỹ . Những người này là những tăng sĩ mà ngươi đã không mời . Vì không được mời , nên họ phải đi vùng đất Bắc đem gạo dại về ăn".
Ồ ! Ghê quá ! Nếu là hoàng tử Victoria trong trường hợp này , quý vị cảm thấy thế nào ? Thấy thích thú ? Xấu hổ ? Hay hoảng sợ ?
Hoàng tử Victoria nghe xong , xấu hổ quá . Quý vị thông minh lắm ! Đoán rất đúng . Ông ta vô cùng xấu hổ với chính mình , sám hối những gì ông đã làm và nói với Phật rằng : "Vì tôi bị vô minh làm mù quáng , nên đã không nhân biết được những thánh nhân này , và đã không mời họ . Thưa Ngài , đức hạnh của Ngài quả là tột bực , tuy những thánh nhân này là những kẻ ăn mày thấp kém trong nước , qua lòng thương của Ngài mà họ đã tìm được vui sướng trên đời và đạt được lợi ích lâu dài . Xin Ngài giải thích cho , họ đã trồng nhân đức nào mà ngày nay được gặp Ngài và đạt được sự giải thoát ? Và đồng thời họ đã làm tội lỗi gì trước kia mà phải sinh ra làm ăn mày như vậy ?"
Chỗ này nói về nghiệp chướng và nhân quả .
Rồi Đức Phật giải thích như vầy : "Từ xa xưa , hằng hà sa số năm về trước , có một ngọn núi tên là Many Reshis . có lần , lúc đó có khoảng hai ngàn vị Reshis sống trên núi đó , có một ông thầy bói báo trước là mười hai năm nữa sẽ không có mưa". (Reshis là người biết nhiều thần thông , kể cả bay trên không , có lẽ vậy , thấy xa hàng ngàn dặm , thấy qua tường , qua chướng ngại vật , vân vân ... Họ cũng rất có đạo đức . Cho nên , họ được gọi là Reshis)". Sau đó những vị Reshis này tới gặp một gia chủ giàu có tên là Pacifier đang sống trong vùng đó , để xin được cúng dường thức ăn , thức ăn uống trong mười hai năm ; và nếu không được chấp thuận , họ sẽ đi nơi khác".
Vị gia chủ trả lời : "Hỡi các vị thánh nhân Reshis , xin đừng đi đâu cả . Xin quý vị hãy ở lại đây , tôi sẽ cúng dường các Ngài trong mười hai năm".
Vì trong vòng mười hai năm tới sẽ không có mưa nên khi những vị Reshis đến , vị gia chủ này xin được bảo đảm cúng dường suốt mười hai năm .
Vị giáo chủ bèn hỏi người thủ quỹ coi có đủ lương thực dự trữ để nuôi những vị thánh này trong vòng mười hai năm không . Khi được biết là đủ , ông bổ nhiệm năm trăm người phục vụ cho những vị này . Một thời gian sau , năm trăm người phục vụ này , cảm thấy mệt mỏi và bắt đầu thì thầm với nhau rằng chăm sóc cho những người ăn xin này cực quá .
Lúc đó , có một người chuyên lo đi gọi các vị Reshis tới dùng bữa và ông có một con chó đi theo . Một hôm , người này quên không gọi , nhưng con chó kia vẫn chạy đi sủa để gọi gọi . Các Reshis biết là bửa ăn đã sẵn sàng , và họ tới để thọ bát . Sau một thời gian , các Reshis cho gia chủ biết trờ sắp có mưa và cần phải chuẩn bị đồng áng để gieo hạt . vị gia chủ sai nông phu ra đồng bắt tay vào việc .
Họ trồng lúa mạch , lúa mì , và những loại ngũ cốc khác . Khi hạt bắt đầu nẩy nầm và lên cao bằng mặt nước , vị gia chủ đến hỏi các vị Reshis đoán xem mức thu hoạch sẽ có được tốt hay không . Họ trả lời , mùa này sẽ rất tốt và khuyên ông nên thường tưới nước . Đến mùa gặt , mức thu hoạch lên đến bội phần . Vị chủ nhà rất lấy làm vui sướng khi thấy kho đầy ngập thóc .
Khi năm trăm người phục vụ cho các Reshis chứng kiến lực lượng của những người này , họ vô cùng xấu hổ , hối hận và thú nhận với những vị thánh này rằng : "Hỡi các vị thánh nhân , chúng tôi đã nhục mạ quý vị bằng những lời cay đắng . Chúng tôi xin thú tội . Trong tương lai , xin cho chúng tôi gặp lại các ngài và đạt được sự khai ngộ".
Vì những lời nói không tốt với các Reshi mà năm trăm người đó đã bị đầu thai lại làm những kẻ ăn mày cực khổ qua năm kiếp . Sau đó , nhờ sự thú tội và lời nguyền của họ mà ngày nay họ đã gặp ta và không còn phải chịu luân hồi sinh tử".
Hoàng tử , ngươi nên hiểu rằng chính ta là vị chủ nhà tên Pacifier đó . Udiyana là người thủ quỹ (lúc đó Udiyana là một trong những đệ tử của Đức Phật). Còn ngươi , hoàng tử Victoria , ngươi là người hàng ngày gọi các Reshi khi đến giờ ăn . Còn Giọng Hay , ngươi là con chó đó (bên cạnh hoàng tử có một người tên là Giọng Hay) vì ngươi đã một lần gọi những vụ thánh này đến bữa ăn bằng tiếng sủa nên trong tất cả những kiếp sau đã có giọng nói rất thanh tao . Năm trăm người ăn mày này là năm trăm người làm việc lúc đó".
Sau khi nghe Phật kể như vậy , một số người trong pháp hội tức thì đạt được quả vị từ thứ nhất tới thứ tư . Có người đạt đến đại khai ngộ . Ai nấy đều tin lời Phật nói và trong lòng vô cùng sung sướng .
Đa số các chuyện trong sách này cho chúng ta biết cúng dường cho những người xuất gia hoặc các vị thiền sư thì sẽ được lợi ích như thế nào . Ngay cả các Reshi , họ có lẽ không phải là Phật , nhưng họ tu theo con đường đạo đức và Chân Lý . Họ tu hành để đạt được một trình độ trí huệ nào đó và không đi theo con đường ác . Vì vậy , những người này xứng đáng được chúng sanh cúng dường .
Những ai cúng dường cho những người này sẽ có nhiều đạo đức , phước báu trong tất cả những kiếp sống trong cõi ta bà của họ . Cuối cùng họ sẽ gặp Phật sống , được giải thoát và đại khai ngộ . Ngay cả con chó , vì có lòng tốt , sủa để gọi các Reshi tới ăn , làm có vậy thôi mà nó được sinh ra làm người rất nhiều kiếp và có được giọng nói hay . Cuối cùng , nó ra đời ở Ấn Độ , được gặp Phật , và tu cùng với hoàng tử .
Hoàng tử Victoria , bình thường không có tâm phân biệt như vậy đối với bất cứ người xuất gia nào , dù là ăn mày hay quý tộc , nhưng đó là vì nghiệp chướng của những người ăn mày này trong kiếp trước , nhớ không ? Khi họ còn là người giúp việc trong nhà của Phật , khi Ngài còn là một người phàm phu . Vì họ đã gây nên nghiệp xấu như vậy , nên khi gặp hoàng tử Victoria , ông tự nhiên cảm thấy không muốn mời họ . Thật ra dù là nghiệp đi nữa , hoàng tử cũng không nên phân biệt như vậy . Nhưng đó cũng không phải là lỗi của ông ta , cho nên không thể trách ông được . Đó là cái nghiệp của năm trăm người ăn mày trong kiếp trước . Cho nên , những gì xảy ra cho chúng ta cũng đều có nguyên nhân .
Chuyện này dạy chúng ta tính kiên nhẫn , chấp nhận và chịu đựng bất cứ thử thách nào mà luật nhân quả đã giành cho chúng ta , để rửa tội , để rửa sạch những lỗi lầm mà chúng ta đã phạm trước kia . Trước hết dĩ nhiên là chúng ta giữ năm giới luật , gồm cả tình thương , tính chịu đựng , kiên nhẫn , vân vân ... , để chúng ta đừng gieo mầm xấu cho tương lai . Khi gặp bất cứ nghiệp xấu nào trong quá khứ , chúng ta cứ kiên nhẫn chấp nhận bằng tình thương cho tới khi trả cho dứt . Thí dụ như trong chuyện này , dù năm trăm người ăn mày làm những điều rất xấu trong kiếp trước , nhưng họ đã sám hối , cho nên những hành động của họ kiếp trước , sau năm trăm kiếp luân hồi trả nghiệp đã được rữa sạch .
Tuy họ chỉ cảm thấy lười biếng một vài lần và nghĩ rằng các Reshi này không xứng đáng được kính trọng và cúng dường , chỉ cảm thấy trong lòng và nói ra vài lời bất kính như vậy mà thôi , mà năm trăm người này đã phải làm ăn mày đến năm trăm kiếp , chịu đựng rất nhiều cực khổ , đau đớn , đói lạnh , bà sự nhục mạ của thế nhân qua giai cấp , lối sống của họ . Vậy mà sau khi họ trả hết tội , được gặp Phật , trở thành tăng chúng , đến mức như vậy rồi mà một chút tội bất kính còn sót lại từ kiếp trước vẫn còn phảng phất trong bầu không khí chung quanh họ . Vì thế hoàng tử Victoria không biết từ đâu , cũng có thể ngửi thấy , nếm được , nhìn được , cảm nhận được bằng trực giác . Thành ra ông ta mới phản ứng như vậy , không muốn mời họ tới dự tiệc .
Thật vậy , bất cứ gì chúng ta làm hoặc đã làm , dù không ai biết , dù những người đó không bao giờ nhìn thấy chúng ta làm những việc này , ngay cả chưa bao giờ gặp chúng ta , họ vẫn cảm thấy được một cái gì đó tỏa ra từ chúng ta , trong từ trường của chúng ta , và từ đó mà họ có phản ứng . Vì thế chúng ta phải luôn luôn cẩn thận giữ mình cho được hoàn toàn trong sạch , thanh bạch và cố gắng giữ như vậy hoài . Bằng không , nếu có chuyện gì xảy ra , chúng ta không thể trách ai được .