Chuyện Con Ngựa Uống Nước
Chuyện Con Ngựa Uống Nước
Thanh Hải Vô Thượng Sư kể tại đạo tràng Tây Hồ, Formosa
Ngày 26 tháng 1, 1992 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Có một người cưỡi ngựa đến một nơi có bánh xe quay nước, nó phải quay hoài chúng ta mới có nước uống, hệ thống cổ xưa là như vậy. Người đó cưỡi ngựa đến đó, muốn cho con ngựa uống nước. Nhưng vừa bước vào trong, nghe tiếng thủy xa quay "rầm rầm" thì con ngựa sợ, chạy ào ra, không uống nước nữa! Chủ nhân con ngựa thấy vậy mới xin người giữ bánh xe nước cho ngừng chạy một lát, để con ngựa không nghe tiếng động mới chịu uống nước, uống xong thì sẽ đi ngay.
Rốt cuộc khi bánh xe vừa ngừng quay thì nước cũng ngừng chảy luôn, con ngựa vẫn uống không được, chủ nhân con ngựa đành nói: "Thôi được, anh cho bánh xe chạy lần nữa", nó vừa quay thì con ngựa bỏ chạy nữa.
Người giữ bánh xe nước bèn nói: "Anh phải bắt con ngựa uống nước ngay bây giờ, nếu bánh xe ngừng, không nghe tiếng động thì cũng hết nước, anh muốn nó uống hay không uống? Chỉ bấy nhiêu đó thôi!"
Có khi chúng ta không có đủ thì giờ để tọa thiền, thì chúng ta lại mới thích ngồi thiền. Nếu đời sống của chúng ta quá thoải mái thì cũng như ở thiên đường. Tại cảnh giới thiên đường chúng ta khó tu lắm! Vì không có mục đích, không có động cơ gì khuyến khích chúng ta tu. Cho nên phải ở trong tình trạng khao khát, chúng ta cảm thấy ăn không đủ, như vậy ăn mới ngon. Nếu thức ăn quá nhiều, chúng ta sẽ mắc bệnh của những người giàu có, thứ gì ăn cũng không vô!
Re: Thiền Sư Và Năm Trăm Con Hạc
Đức Tin Vô Giá
Thanh Hải Vô Thượng Sư kể tại Tây Hồ , Formosa
Ngày 1 tháng 1 , 1995 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Tựa đề của câu chuyện này là "Guru Bhakti". Guru , tiếng Phạn , có nghĩa là Minh Sư, một vị Thầy khai ngộ . Bhakti có nghĩa là sùng bái , tuyệt đối nghe lời Minh Sư , chỉ nghĩ đến vị đó và cống hiến tất cả thân khẩu ý cho Ngài . Bất kỳ vị Thầy hay Minh Sư Khai Ngộ răn bảo gì , chúng ta chỉ một lòng nghe theo , không hề tranh cãi . Đó được gọi là "Guru Bhakti" trong tiếng Phạn .
Thuở xưa thật xưa , có một người thành tâm cầu đạo . Mỗi lần nghe nói có một vị Minh Sư vĩ đại nào đang thuyết pháp hoặc một người đạo đức nào đang giảng dạy , ông liền đến chỗ đó với vợ . Ông học được từ những giảng sư rằng một người phải được sự gia trì của một vị Minh Sư Khai Ngộ thì mới đạt được Chân Lý hay quả vị thánh nhân , và trở thành đồng nhất thể với Thượng Đế . Nên ông bắt đầu đi tìm một vị Minh Sư toàn hảo . Ông đi đến nhiều nơi , gặp hết Minh Sư này đến Minh sư khác , nhưng lúc nào cũng tìm thấy khuyết điểm làm họ không được toàn hảo theo con mắt của ông . Do đó , ông không thể nào tìm ra được một vị Chân Sư .
Những Minh Sư đó không đủ tốt đối với ông bởi vì trong đầu ông có những quan niệm sai lầm . Ông đọc qua quá nhiều sách vở , bao gồm tất cả các kinh điển khiến cho ông vô cùng ngạo mạn , lúc nào cũng để ý tìm tòi những khuyết điểm nơi người khác . Chẳng hạn , ông không hài lòng khi thấy một Minh Sư rất khai ngộ nhưng lại mù chữ , không biết đọc và không biết nhiều về kinh sách . Vị Minh Sư nào không tranh luận nỗi với ông hay không biết một đoạn kinh nào được trích ra từ quyển kinh nào , đều bị ông bỏ . Vì vậy ông không thể tìm được một vị Minh Sư Khai Ngộ . Nếu như chúng ta vẫn còn thái độ phê bình , chỉ trích và tư tưởng ngạo mạn này thì chắc chắn không thể nào chúng ta tìm ra được Tự Tánh của mình . Cho dù một vị Minh Sư Đắc Đạo có đứng trước mắt đi nữa, chúng ta vẫn không trông thấy. ;)
Một hôm ở nhà , ông cảm thấy rất bực bội và chán nản , nghĩ rằng mình không còn hy vọng tìm ra được một vị Minh Sư đủ giỏi để xứng với lòng sùng bái của mình . Khi vợ ông đến an ủi thì ông trút hết tất cả nỗi băn khoăn trong lòng . Ông nói rằng vì chưa tìm ra được một Minh Sư có khả năng giải thoát cho ông , nên ông rất lo mình sẽ chết mà chưa khai ngộ . Nhờ có đầu óc đơn thuần hơn và không được học nhiều như vậy , vợ ông an ủi nói : "Tại sao mình không vào rừng rồi ngồi thiền ? Mình sẽ cầu nguyện , niệm danh hiệu của các vị thánh và Thượng Đế rồi xin Ngài gởi Minh Sư đến . Chúng ta sẽ tôn người đầu tiên Thượng Đế gởi đến làm Minh Sư của chúng ta ." Không nghĩ ra cách nào hay hơn nên người chồng đành đồng ý . Ngày hôm sau họ đi vào rừng rồi ngồi bên một con đường mòn cầu nguyện .
Đúng lúc đó , một tên cướp đang tẩu thoát với đồ đạc quý giá vừa cướp được đi ngang . Hai vợ chồng lập tức chạy đến lạy trước mặt ông , nài nỉ xin cho họ làm đệ tử . (Cười) Họ khẩn cầu ông ta dạy cho họ cách thiền và gia trì cho mấy câu thần chú . Ở Ấn Độ , các Minh Sư hay những người tu hành cao thường hay để râu dài , mặc áo cà sa rồi ngồi ở đó để mọi người lạy bái như là đệ tử của họ . Mặc dù người Ấn Độ rất quen thuộc với các câu thần chú như "Ôm Ma Ni Bát Mê Hồng" hay "Nam... Nam... Nam", nhưng Minh Sư vẫn gia trì cho những câu thần chú này vào giờ phút cống hiến , làm câu chú của họ được linh ứng kể từ ngày đó trở đi . Điều này được gọi là gia trì thần chú. Mặc dầu họ vẫn niệm cùng một câu chú , nhưng hình như nó linh nghiệm hơn sau khi họ trở thành đệ tử của một Minh Sư . Cho nên , nhiều Minh Sư ở Ấn Độ làm lễ này .
Cặp vợ chồng ép buộc tên cướp làm thầy của họ , và như mọi người khác , họ cũng yêu cầu ông ta gia trì cho câu thần chú . Lúc đó , họ không biết ông ta là tên cướp . Không thể nào thoát khỏi hai người này , tên cướp vừa ngạc nhiên vừa sợ . Rồi hai vợ chồng kể cho ông nghe về sự thất bại của họ trong việc tìm kiếm một Minh Sư Khai Ngộ , nên họ nguyện ngồi trong rừng hôm đó và sẽ làm đệ tử của người đầu tiên bước chân đến . Họ giục tên cướp đừng bỏ chạy vì ông là Minh Sư của họ . Lời nói của họ động tới Thượng Đế Tánh tiềm ẩn sâu trong lòng tên cướp . Ông ta cảm thấy không thể gạt họ , nhưng khi cố gắng tiết lộ danh tánh , con người thật của mình thì cặp vợ chồng chẳng thèm nghe . Nếu ông ta từ chối không nhận họ làm đệ tử và dạy cho họ các câu thần chú linh thiêng thì chắc chắn họ sẽ không để ông đi . Họ không cần biết ông ta là ai , mà tin chắc rằng người này là Minh Sư của họ .
Lúc đầu , tên cướp hết sức cảm động, nhưng không lâu sau ông ta bắt đầu sợ và hồi hộp . Nếu họ cứ bám như vầy thì ông sẽ bị vô cùng rắc rối nếu cảnh sát bắt được . Trong cơn tuyệt vọng muốn bỏ thoát , ông ta hứa sẽ dạy họ và bảo họ quỳ xuống . Cặp vợ chồng quỳ xuống lạy trong một nghi thức trang nghiêm sùng kính . Sau đó ông ta dặn họ : "Bây giờ quý vị ngồi ở đây , lấy hai tay bịt tai lại , nhắm mắt rồi ngồi yên . Nếu cử động thì Thượng Đế sẽ bỏ đi . Tiếp tục vị thế này và đừng đứng dậy nếu không có chỉ thị của ta thì quý vị chắc chắn sẽ thấy được Thượng Đế ." Ông ta ra lệnh cho hai người làm như vậy để có thể bỏ đi , vì hai tay họ nắm chặt hai chân của ông và từ chối không để ông đi ...
Cặp vợ chồng biết ơn ngồi yên , ngoan ngoãn để hai tay lên tai . Cả ngày lẫn đêm , họ ngồi yên chỗ đó không ăn uống gì cả . Họ không dám cử động hay mở mắt để nhìn xem thầy của mình còn đó hay không . Sau một hồi lâu , chân họ bị tê , thân thể bị đau , hai tay nhức nhối . Tuy nhiên , họ không có ý nghĩ gì khác ngoài lòng thành tâm muốn thấy được Thượng Đế . Họ tiếp tục ngồi ở đó với tất cả tấm lòng thành .
Thần Vishnu và Lakshmi vô cùng cảm động . Đối với người Ấn Độ , Vishnu là một trong những vị Thần hiển linh . Theo nghĩa âm dương thì Vishnu là dương còn Lakshmi là âm , tiêu biểu cho tấm lòng của nữ phái . Vô cùng xúc động , Lakshmi bèn yêu cầu Vishnu hiện ra cho cặp vợ chồng thấy . Cảm động trước tấm lòng thành của họ và thấy họ vẫn ngồi thật lâu , mặc dầu đã bị lừa gạt , Thần Vishnu xuất hiện . Cặp vợ chồng mừng rỡ nhưng không dám mở mắt hay đứng dậy để cúng bái Ngài . Họ không dám làm gì cả vì thầy của họ bảo họ không được đứng dậy hay mở mắt nếu không có sự cho phép của ông...
Thần Vishnu nói với họ : "Bây giờ hai người biết Ta đã đến , hai người có thể đứng lên và đừng khổ lụy nhiều nữa ." Nhưng họ vẫn không dám đứng lên . Họ rất biết ơn Ngài đã đến thăm họ , nhưng không thể nào làm trái lại lời thầy để tuân theo lời của vị này . Thật xấu hổ ! Tên cướp còn vĩ đại hơn cả Thượng Đế . (Cười) Thần Vishnu không thể chịu nỗi cảnh hai người bị khổ , bèn đến cung điện và hiện ra cho nhà vua thấy trong mơ . Vào lúc đó thì tên cướp đã bị cảnh sát bắt bỏ vào nhà tù hoàng gia . Tội ông quá nghiêm trọng không thể nhốt trong nhà tù bình thường . Khi hiện ra cho nhà vua thấy trong giấc mơ , thần Vishnu chỉ thị nhà vua hãy thả tên cướp ngay lập tức . Tuy nhiên , nhà vua vì nghiệp chướng nặng nề và thường hay bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng , tưởng đó chỉ là một giấc mơ xấu khác nên không để ý tới vị này . Thần Vishnu một lần nữa đến trong giấc mơ nhà vua , nhưng nhà vua vẫn không hiểu . Chỉ khi nằm mơ lần thứ ba , ông mới nhận thấy chắc là có điều gì đó không hay .
Trong khi ấy , Thần Vishnu cũng hiện ra trong giấc mơ của tên cướp và bảo hãy giải thoát cho cặp vợ chồng kia trong rừng ngay sau khi được phóng giam . Ngài bảo tên cướp là hai người vẫn còn ngồi bịt tai ở đó và nhiều ngày rồi mà vẫn chưa ăn một miếng gì hay uống một giọt nước nào cả . Họ sắp chết và Thượng Đế không thể nào chịu nỗi . Khi nhà vua thả tên cướp ra sau giấc mơ lần thứ ba , tên cướp bèn chạy vội vào rừng như đã được dặn trong mơ . Ông ta ra lệnh cho cặp vợ chồng đứng dậy , mở mắt ra , và bỏ tay ra khỏi tai . Vừa làm xong , cặp vợ chồng liền tỏ lòng biết ơn sâu xa đến người "thầy" của họ , vì nhờ ân điển của người này mà Thượng Đế đã hiện ra cho họ thấy . Nghe xong , tên cướp bèn kể cho họ nghe chuyện anh gặp Thượng Đế trong mơ .
Bỗng nhiên , họ nghe một giọng nói từ trên trời nói với họ : "Ta rất cảm động và sung sướng trước tấm lòng cống hiến tuyệt đối của nhà ngươi đối với thầy mà không hề có một dấu vết nghi ngờ nào cả . Ta hứa sẽ đến gặp ngươi một lần nữa . Kể từ nay trở đi , các ngươi sẽ tiếp tục niệm Hồng Danh, thờ Thượng Đế và ngồi thiền hai tiếng rưỡi mỗi ngày . Đừng quên ăn chay và giữ ngũ giới một cách chặt chẽ . Chắc chắn Ta sẽ đưa nhà ngươi đến bờ giải thoát sau khi chết ." Kể từ hôm đó , tên cướp chuyển sang một chương khác của cuộc đời và cùng tu hành với cặp vợ chồng đó . Hay quá ! (Vỗ tay)
Có một lời bàn trong cuốn sách nói rằng : "Khi chúng ta thật sự tin tưởng vào một vị Minh Sư , cho dù người đó không phải là Minh Sư Khai Ngộ thật đi nữa , nó vẫn kiến hiệu . Tuy nhiên , nếu có một đức tin như vậy đối với một tên cướp thì chắc chắn có nghĩa là vị Minh Sư của chính mình đã đến , trí huệ của chúng ta đã mở và chúng ta không còn kỳ thị người khác nữa. Như vậy, ch¡c ch¡n chúng ta sẽ đạt được kết quả , nhưng không phải vì Minh Sư hay vì pháp môn ." Đó là người Ấn Độ nghĩ như vậy . Nhưng đừng quên là Thần Vishnu này chỉ ở cảnh giới thứ hai mà thôi . Thấy được Thượng Đế cao nhất không phải là chuyện dễ . Cho dù như vậy đi nữa , đối với một người bình thường, thấy được vị Thần của cảnh giới thứ hai ngay sau khi tôn một tên cướp làm thầy là một chuyện vô cùng phi thường !
Lòng tin của quý vị nơi tôi đã làm cho tôi vô cùng cảm động , và tôi cũng sẽ cầu Thượng Đế giúp đỡ quý vị . Quý vị chắc chắn sẽ được giải thoát sau khi chết . (Vỗ tay) Điểm chính yếu là quý vị nên thiền tinh tấn và có lòng tin vững chắc , quên tôi là một con người , thì quý vị chắc chắn sẽ có thành quả tu hành . Khi quý vị thực sự có đức tin và lòng sùng kính vào một Minh Sư thì ngay Thượng Đế cũng đến . Khi ngồi thiền , quý vị sẽ thấy được Hào Quang rực rỡ và nghe được âm nhạc thiên đàng . Quý vị sẽ có nhiều sự linh ứng . Điều này cho thấy có đức tin là đủ ; không cần biết Minh Sư tốt hay không . Tôi tốt hay không thì khi chết quý vị sẽ biết.
Lực Lượng Bảo Vệ Không Thể Nghĩ Bàn
Lực Lượng Bảo Vệ
Không Thể Nghĩ Bàn
Do Thanh Hải Vô Thượng Sư kể Tây Hồ , Formosa
Ngày 24 tháng 9 , 1988 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Một nông dân Ấn Độ mua một con bò và du hành qua ngọn núi cao vì ông dự định sẽ bán con bò này . Họ phải đi qua một khu rừng lớn có rất nhiều sư tử và cọp đói sẵn sàng cắn xé , ăn thịt người và gia súc . Những nông dân trong vùng khuyên ông nên từ bỏ cuộc hành trình : "Giờ này đã trễ quá rồi . Chẳng lẽ anh không sợ bị sư tử nuốt à ?" Người nông dân nói : "Tôi không sợ ! Tôi có một Minh Sư sẽ bảo vệ cho tôi . Tôi phải đi ngày hôm nay ; không thể chờ đến sáng mai được . Tôi phải bắt đầu cuộc hành trình ngay bây giờ vì tôi đã hứa với người khách hàng đang cần có con bò này . Không thể chờ đến ngày mai được ." Những nông dân kia không thể ngăn cản ông được nữa , nhưng họ rất lo lắng cho ông .
Tuy nhiên , chính ông lại không chút lo sợ . Kéo con bò theo bên cạnh , ông liên tục mật niệm những Hồng Danh suốt dọc đường. Sau một lúc, ông bỗng nghe một tiếng gầm khủng khiếp, giống y như là lúc quí vị đang giận chồng và gầm lên với ông ấy . (Mọi người cười) Một con sư tử xuất hiện , và bước đi cạnh bên họ . Con sư tử rất muốn ăn thịt con bò , nhưng có điều gì đó ngăn cản nó , nên nó chỉ có thể tiếp tục gầm gừ và đi theo hai nạn nhân tương lai . Người nông phu tiếp tục đi và niệm Hồng Danh , cùng với con bò một bên và con sư tử ở bên kia . Ba người và thú cùng nhau làm bầu bạn dọc đường , (Mọi người cười) nhưng mỗi mạng có một tư tưởng khác nhau . Người nhà nông nghĩ : "Tốt nhất là đến đó gấp và bán con bò liền ." Con bò thì nghĩ : "Ông ta lại sắp vớ được mối tốt rồi !" Con sư tử thì nghĩ : "Sao mà chán chường quá ! Có hai miếng mồi ngon ngay trước mắt mà lại không đớp được ." Cả ba người và thú mang những tư tưởng khác nhau trong khi cùng đi . Điều lạ lùng là con sư tử không cách nào ăn thịt được con bò hay người nông dân được !
Khi gần đến ngôi làng kế cận , người nông dân mừng rỡ khi thấy xuất hiện những căn nhà của các người làng . Trái tim ông rộn rã : "Giờ mình đã có thể thấy được người làng , họ chắc chắn sẽ giúp đỡ mình ." Ông cảm thấy rất an toàn và có thể nương tựa vào những người này để giữ cho con sư tử không dám đến gần . Vì vậy tim ông không còn chú tâm đến Minh Sư nữa . Trong suốt đoạn đường ông luôn luôn niệm Hồng Danh và cầu nguyện Minh Sư giúp đỡ . Nhưng hiện giờ vì ông đã quên mất Minh Sư , con sư tử lập tức chồm lên người ông ; Lúc đó ông đang dựa vào những người khác chứ không nương tựa vào Minh Sư nữa . Ý tưởng này khiến cho ông đã quên đi Minh Sư và mừng rỡ khi thấy những người khác . Điều này xảy ra cho hầu hết chúng ta ; Khi chúng ta thấy những người bên ngoài , chúng ta cảm thấy an toàn và nghĩ rằng có thể nương tựa vào họ . Hậu quả ngay sau đó là con sư tử tấn công liền và thiếu chút nữa thì ông đã chết . Ông liền niệm những Hồng Danh trở lại và sư tử ngừng lại . Nó không thể tiếp tục tấn công được nữa . Cho nên cả ba tiếp tục đi như là chẳng có chuyện gì xảy ra . Cuối cùng , sau một lúc , họ đã đến ranh giới của khu rừng . Con sư tử biết rằng phía bên kia là thuộc về của con người . Không dám liều mạng , nó bèn bỏ rơi hai mạng kia và quay trở lại khu rừng một cách bực bội . "Dẹp ! Hôm nay làm ăn không khá , chỉ có nước đi về thôi !" [Mọi người cười]
Những Hồng Danh thật sự rất hùng mạnh ! Khi chúng ta có niềm tin nơi Minh Sư của mình , rất nhiều điều không thể tưởng tượng sẽ xảy ra . Một câu chuyện khác có liên quan đến một vị Minh Sư , Ngài hiện giờ đã qua đời . Ngài có một đệ tử , theo tôi nghe được thì người này cũng có thể là con trai của Ngài , đang làm nghề nuôi gia súc . Một hôm , ông ấy mắc bệnh không thể chăm sóc cho đàn gia súc được . Ba tên trộm đến định ăn cắp gia súc của ông . Chưa kịp đến gần đàn gia súc , chúng đã thấy năm người đàn ông hùng dũng , trông hơi cao lớn hơn người thường , tấn công chúng bằng những cây gậy cầm trong tay . Những tên trộm chậm chân chạy không kịp và bị đánh gần chết . Chúng về nhà và thoa thuốc vào vết thương . Sau khi đỡ hơn , chúng bàn với nhau : "Chà ! Hôm nay thật xui xẻo ! Ngày mai chúng ta hãy thử lại nữa ." Vào lần thứ hai này , chúng cũng lại gặp năm vị đàn ông , và lại bị đập gần chết . Chúng hoảng sợ bỏ chạy thật lẹ . Lần thứ ba , chúng vẫn lại bị năm vị này đánh nữa , và cũng may là chúng đã tẩu thoát được .
Quá sợ hãi , chúng lén đến nhà người chăn bò và rón rén nhìn vào bên trong . Chúng chỉ thấy có một người bệnh , và năm người kia không có mặt tại đó . Chúng lẻn vào trong nhà , và cạnh bên giường của người đàn ông , chúng thấy bức ảnh của Sư Phụ ông , cũng là cha của ông . Chúng hết sức kinh ngạc khi thấy bức ảnh , "Trời Đất ! Ông là năm người đã đập tụi mình mỗi ngày ! (Mọi người cười) Năm người đàn ông trông giống hệt như ông ta !" Thay vì là năm người khác nhau , năm vị nhìn y như nhau . Quá hãi sợ , chúng bèn vào trong nhà và hỏi người bệnh : "Ông đã mang bệnh bao lâu rồi ?" Ông ấy trả lời : "Đã ba , bốn ngày rồi . Tôi phải nghỉ trên giường và không chăm nom gia súc được ."
Ba kẻ trộm mới hỏi ông : "Vậy người này là ai ?" Ông trả lời : "Ngài là Minh sư của tôi ." Chúng lại hỏi tiếp : "Ông ta là loại người như thế nào ?" "Ngài là Đấng Toàn Năng , trên cả sinh và tử , có mặt khắp mọi nơi , và có hàng tỷ tỷ hóa thân ." (Mọi người cười) Rồi những tên trộm thật hết sức kinh sợ và đã hiểu được vì sao có năm vị nhìn giống y như nhau . Chúng quỳ xuống và khai tội : "Chúng tôi thật sự quá vô minh ! Trong mấy ngày qua , chúng tôi đã cố sức ăn trộm gia súc của anh , nhưng bị năm vị hóa thân của thầy anh đánh cho gần chết . Bây giờ chúng tôi không biết phải làm sao . Dường như trong thân thể chúng tôi có cái gì không ổn ; chúng tôi cảm thấy như là đã mang một chứng bệnh trầm kha không thể chữa khỏi ." Người chăn bò mới nói với họ : "Không sao đâu ! Quý vị không thể trộm bất cứ thứ gì của tôi được ! Chỉ cần thành tâm sám hối với Thầy của tôi và ra về ." Ba kẻ trộm mới thật sự bình phục và sau đó đã thọ Tâm Ấn ! Đây là một câu chuyện có thật chỉ mới xảy ra hơn mười năm trước !
Thượng Đế Thử Thách Abraham
Thượng Đế Thử Thách Abraham
Thanh Hải Vô Thượng Sư , Đạo Tràng Tây Hồ , Formosa
Ngày 10 tháng 6 , 1990 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Ngày xưa có một gia đình nọ . Trưởng tộc của gia đình này tên là Abraham . Ông tu hành rất cao và cũng là bạn của Thượng Đế . Có một ngày Thượng Đế nói ông nên rời khỏi quê hương và hứa rằng : "Nếu nhà ngươi theo các chỉ thị của ta , rời bỏ quê hương của nhà ngươi và làm những gì ta nói nhà ngươi làm , ta sẽ cho người làm lãnh tụ của nhiều quốc gia ." Ý nói là Thượng Đế sẽ cho ông làm quốc phụ của nhiều nước . Thượng Đế cũng hứa là sẽ cho ông một đứa con trai , và nhiều con cái khác để thành một đại gia đình . Ngài nói : "Nhà ngươi sẽ có nhiều cháu chắt , đông như sao trên trời ." Tuy nhiên lúc đó Abraham và vợ ông đã quá già . Tuy ông bà rất tin tưởng nơi Thượng Đế , họ đã thắc mắc : "Làm sao điều này có thể xảy ra được ? Chúng ta đã quá già đâu có thể sanh con được ?"
Nhiều năm trôi qua , mỗi đêm khi Abraham nhìn lên bầu trời đầy sao xa , ông lại nhớ những lời hứa hẹn của Thượng Đế , rồi cảm thấy băn khoăn , tưởng rằng Thượng Đế chỉ nói đùa với ông thôi ! Cuối cùng , Abraham và vợ ông đã không còn hy vọng gì nữa .
Đứa Con Do Thượng Đế Ban Cho
Nhưng có một ngày , đột nhiên vợ ông mang thai và đã hạ sanh một đứa con trai . Ông bà rất vui mừng và đặt tên cho con trai là Isaac . Nhiều năm tiếp theo , Isaac trưởng thành , trở nên vạm vỡ , khỏe mạnh và đẹp trai . Rồi Thượng Đế có ý định muốn khảo nghiệm Abraham .
Có một ngày , Thượng Đế hiện ra và nói : "Abraham , ta muốn nhà ngươi mang đứa con duy nhất , yêu quý nhất của ngươi là Isaac đến một nơi gọi là Moriah , rồi cúng dường nó cho ta ." Cúng dường ý nói là giết , đem đứa con trở thành vật tế hy sinh . Người cổ xưa đều cúng dường quỷ thần như vậy , có khi dùng đồng nam hoặc đồng nữ , có khi dùng bò , ngựa , heo v.v...
Abraham không thể nào tin được điều này . Ông tự hỏi : "Thượng Đế thật muốn giết đứa con duy nhất của ta sao ? Ngày trước Ngài đã hứa với ta là sẽ cho ta con cháu đầy đàn , sao bây giờ Ngài lại muốn giết đứa con duy nhất của ta ?" Ông bị giằng co . Nhưng cả cuộc đời của ông đã tin tưởng vào Thượng Đế . Người ta chỉ tin một nửa vào Thượng Đế , còn ông thì tin tưởng trọn vẹn nơi Thượng Đế . Cho nên sáng sớm hôm sau , ông chuẩn bị rất nhiều củi , mồi lửa và đem đứa con trai duy nhất đến nơi đó .
Từ nơi ông ở đến chỗ đó mất ba ngày đường , đường đi rất xa , rất xa mới đến được . Ngày đêm trôi qua , Abraham càng cảm thấy đau khổ và buồn bã , mặc dù ông rất tin tưởng nơi Thượng Đế . Ông vẫn cảm thấy giằng co , không can tâm trực diện với giây phút mà họ đến Moriah . Mặc dù ông rất đau đớn , nhưng ông không thố lộ một điều gì với Isaac . Không một ai biết gì về chuyện này ngoại trừ ông .
Abraham Cúng Dường Con Cho Thượng Đế
Khi sắp tới nơi , Issac mới hỏi ông : "Thưa cha , chúng ta đã chuẩn bị củi , mồi lửa để cúng dường cho Thượng Đế , nhưng con cừu đâu ?" Thời xưa họ thiêu sống cừu non để cúng dường Thượng Đế . Vì vậy Isaac đã hỏi cha nó cừu non đâu , mà tại sao chỉ có củi và lửa . Lúc đó Abraham mới thở một hơi dài và trả lời : "Không sao đâu con ! Thượng Đế sẽ tìm cho chúng ta một con cừu non ."
Khi đến nơi , họ dựng lên một cái bàn thờ và mồi lửa đốt bốn phía chung quanh . Sau đó Abraham trói chân tay của Isaac lại , để nó lên trên bàn và sửa soạn cúng dường Thượng Đế . Ông nói với Isaac : "Con là con cừu để cúng dường Thượng Đế . Ngài muốn con là vật cúng dường !" Sau đó ông cầm con dao lên để giết đứa con .
Nhưng đúng lúc đó , ông nghe tiếng Thượng Đế gọi tên ông và nói : "Abraham , hãy dừng tay! Giờ này ta đã biết lòng tin của ngươi nơi Thượng Đế rất là vững mạnh . Ngươi rất tin tưởng vào Thượng Đế . Đây chẳng qua là một sự khảo nghiệm mà thôi ! Ta đã hiểu lòng ngươi , biết nghe lời ta như thế nào . Ngươi không cần phải giết con ngươi . Cạnh đó có một con cừu , ngươi hãy dùng nó để cúng dường cho ta là được rồi !" Con cừu đó là do Thượng Đế hóa ra , cho nên Thượng Đế thật sẽ tự tìm con cừu của mình . Vì Ngài hóa ra nó mà , không phải là con cừu thật !
Lúc đó đương nhiên Abraham và đứa con trai Isaac rất mừng rỡ , và họ đã cảm tạ Thượng Đế . Cũng từ ngày đó , những lời hứa của Thượng Đế ban cho Abraham đều thành sự thực . Abraham có rất nhiều con cháu , đời này sang đời khác . Câu chuyện đến đây là hết .
Quý vị có thấy Abraham là người cha tốt không ? (Mọi người đáp : Có !) Có thể là tin tưởng Thượng Đế đến mức độ như vậy thật là quá tốt ! Bởi vì bất cứ cái gì cũng là do Ngài tạo ra ! Nếu Ngài muốn lấy lại thì cứ biếu cho Ngài , bởi vốn là của Ngài . Quý vị thấy như Abraham và vợ ông , đã quá lớn tuổi , không có hy vọng gì để có con , kết quả lại sanh được một đứa con , thật là hy hữu ! Đó là vì Thượng Đế muốn ban cho ông ! Đến từ Thượng Đế tức nhiên là nên trở về với Thượng Đế , có gì là không được ? Đúng không ? (Mọi người đáp : Đúng.)
Bài Học Buông Bỏ
Tại sao đa số chúng ta sống trong đau khổ ? Bởi vì không xả bỏ được . Xả bỏ không được bất cứ một thứ gì . Một đôi giày đã rách nát , chúng ta cũng không chịu bỏ đi , hà huống một đứa con ! Cho nên đôi lúc , khi cuộc tình của chúng ta chia lìa , khi gia đình phải cách biệt , thì chúng ta sẽ cảm thấy rất đau khổ , bi đát . Đó là tại chúng ta nghĩ không thông , không hiểu được là có một ngày mọi người chúng ta đều phải chết , không có ai có thể sống mãi được . Ngay cả những người chúng ta rất thương yêu , hoặc rất yêu một người nào , nhưng nếu như ngày mai vạn nhất họ chết đi , quý vị có vì người đó mà chết theo không ? (Mọi người đáp : Không.) Đúng vậy ! Phải tiếp tục sống .
Xưa kia trong những câu chuyện tình yêu , có ghi chép về chuyện của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài , nghe nói họ trở về đầu thai với nhau bảy đời , lần nào cũng muốn làm vợ chồng với nhau , nhưng kiếp nào cũng bị cản trở cả . Chỉ có đời cuối cùng , tuy không bị cản trở , nhưng một người thì chết trước , còn người kia vì quá đau khổ mà ngã bệnh rồi chết luôn . Sau đó biến thành hai con bướm . Phải đợi đến khi biến thành bướm mới khỏi bị người đời cản trở , cũng là việc rất gian nan . Cho nên , khi chấp nhất bất cứ vấn đề gì , đều là làm hại đến linh hồn của chúng ta , trói buộc sự tự do của chính mình . Làm thân con bướm xem ra rất là tự do , nhưng trong chúng ta có ai thích bỏ xác thân quý giá của mình và thành bướm đâu ? Cũng tại vì họ quá bám víu vào tình yêu , và cũng vì ý chí của hai người quá mãnh liệt , dính chặt với nhau nên mới biến thành bướm . Họ đã thích như vậy nên Thượng Đế cũng không hà khắc với họ làm chi , và nếu đầu thai lên làm người nữa , thì nhất định là sẽ bị đau khổ và bị cản ngăn nữa , vì số của họ là không được sống chung với nhau mà .
Trong các loại chuyện như vầy , người ta nợ nần với nhau hay có tình duyên ngang trái với nhau thường thích bám lấy nhau , trong khi những người có mối lương duyên trôi chảy với nhau thì lại không thích nhau lắm . Người ở trước mắt thì không ưa , lại ưa người ở xa xôi . Duyên càng nghịch chúng ta lại càng thích . Đó là tâm lý của con người , ưa thích những thứ tương đối phức tạp hơn , tự mình phấn đấu để đoạt được , mới cho là có giá trị . Có lẽ vì vậy nên thế giới mới đau khổ , vì người ta không biết rằng thật ra không có gì phải đau khổ . Ngay cả khi mất đi cái tánh mạng này . Chúng ta cũng không cần phải đau khổ , bơ vơ , khi mất đi cái tánh mạng của người khác . Con cái đời đời kiếp kiếp đều có rất nhiều , vợ chồng đời đời kiếp kiếp đều có . Nếu mà không có , Thượng Đế cũng sẽ cho mình một người khác .
Quý vị có thể thấy nhân số thế giới lúc nào cũng quân bình giữa số đàn ông và đàn bà . Đừng nghĩ rằng có nhiều nữ hơn nam . Không , không đúng . Có thể là chỗ này nhiều nữ hơn nam , và chỗ kia ít nữ hơn , nhưng tổng số nam và nữ trên thế giới luôn quân bình . Thí dụ , ở quốc gia này có nhiều nữ hơn , trong khi ở quốc gia khác lại có nhiều nam hơn . Nếu hợp lại thì không còn vấn đề gì nữa . Nhưng nếu có vấn đề là tại người đời không thể ngồi lại với nhau mà thôi . Không phải là Thượng Đế không cho những gì chúng ta cần .
Nghe nói khi chiến tranh loạn ly , rất nhiều người nam bị bỏ mạng , nhưng lúc đó lại càng có rất nhiều phụ nữ mang thai , sanh ra rất nhiều bé trai nữa , đặc biệt là nhiều hơn nữa . Có đúng không ? (Có người đáp : Đúng) Đây là những sự thống kê nói , họ đã nghiên cứu rất lâu rồi mới có kết luận này . Là như thế này , xưa nay vẫn luôn luôn có một nam cho một nữ . Vì thế mà Thượng Đế đặt ra quy luật này : Một người không thể có hai người phối ngẫu cùng một lúc , vì nếu anh có hai người phối ngẫu , thì người khác sẽ không có . Hoặc nếu anh tham lam có đến hai người vợ , thì kiếp sau sẽ không có người nào , vì phải bồi đền mà . Do đó , Thượng Đế mới nói rằng mỗi người chỉ được một người phối ngẫu mà thôi , để kiếp sau sẽ lại có một người nữa .
Có thể Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài trước kia mỗi người đều có hai ba người phối ngẫu không chừng , nên kiếp này mới không có một người nào . Theo luật nhân quả thì kể cả người yêu thương nhất mà cũng không kết hợp được . Âu cũng là nhân quả cả ! Nếu muốn ra khỏi cái vòng nhân quả thật sự , thì phải làm chúng sanh khác mới được , nếu ý chí mãnh liệt như vậy , thật sự muốn thoát ra vòng nhân quả , thì chỉ có đi làm bướm thôi .
Giới Luật Cung Ứng Một Đời Sống Quân Bình Cho Chúng Ta
Giới luật thực ra là để cho chúng ta có một cuộc sống quân bình , không được một lần mà có quá nhiều , rồi những lần kế tiếp thì quá ít . Cũng như chúng ta ăn cơm , ăn uống hoặc xài tiền cũng vậy , không tiêu xài quá nhiều , coi chừng ngày mai lại thiếu . Bất cứ dùng gì , chúng ta nên dùng cho có chừng mực . Tương tự như vậy , giới luật được làm ra để giúp chúng ta được âm dương quân bình , thoát khỏi cảnh khổ , không phải để áp bức hoặc trói buộc chúng ta .
Như câu chuyện thứ nhất , tôi kể cho quý vị nghe về Eva và Adam , tại sao Thượng Đế lại giữ một trái táo mà không cho họ ? Vì họ đã có quá nhiều rồi , cả một vườn Địa Đàng cũng cho họ rồi . Vườn Địa đàng nghĩa là thiên đường , trong đó cái gì cũng có , không cần phải nhọc công tìm kiếm , đầy đủ để xài rồi . Kết quả , ăn một trái táo khiến họ phải đau khổ nhiều .
Nếu điều mà gọi là tổ tông của chúng ta không ăn trái táo đó , không chừng hôm nay chúng ta khỏi phải đau khổ như thế này . Phải rồi , nếu mà họ không ăn trái táo đó , thì tâm tương đối đơn thuần hơn , không biết tốt xấu , và cũng chẳng nổi lên cái tâm phân biệt .
Họ muốn được giống như Thượng Đế . Tôi không hiểu được giống như Thượng Đế sẽ có điểm hay ở chỗ nào , Thượng Đế có phải là một người đau khổ không ? Tôi nghĩ Ngài rất đau khổ , vì Ngài phải tạo ra vạn vật , một mình phải lo chăm sóc bao nhiêu quả tinh cầu , vô số người , vô số chúng sanh như thế này , mệt chết ! Người nào muốn làm Thượng Đế là một nguời ngu dại nhất đó .
Cho nên tôi khuyên quý vị , không cần phải làm Thượng Đế cũng không sao , không thành Phật cũng không sao . Tâm tình quý vị được vui vẻ , bình an là đủ rồi , tâm được bình thường là đủ rồi , hà tất phải cầu cho được sự vui sướng vĩnh hằng để làm gì chứ ? Chúng ta càng cầu mong , chúng ta càng đau khổ . Cầu bất cứ việc gì đều là đau khổ cả , vì thiếu thốn mới cầu , càng cầu mong thì càng khổ .
Như chuyện tình của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài , nếu họ không mong muốn nhất định phải kết hôn với nhau , thì đâu có đau khổ như thế ? Kết hôn với người khác thì có sao đâu ? Từ từ kiếm thì cũng được , nếu như tìm không được thì làm thầy tu , đi tu cũng được mà ! Phải , những sự đau khổ này đều vì sự tham cầu , vì ước muốn . Vì một người để làm gì ?
Chúng ta là người tu hành cũng vậy , đừng ham muốn quá nhiều , từ từ tu , thời giờ điểm là sẽ có kết quả . Đương nhiên chúng ta cũng phải rất nghiêm chỉnh , cố gắng , nhưng điều tối quan trọng là thành tâm . "Phật tại tâm" nên chúng ta tu hành hay bất cứ làm việc gì đều là vì Ngài , thì một ngày nào đó , chúng ta sẽ nhận thức được Ngài rồi trở thành đồng nhất thể với Ngài .
Ba Loại Người Tu Hành
Người tu hành có ba loại : Loại thứ nhất thì rất tin tưởng Thượng Đế , rất phục tùng Thượng Đế ; loại thứ hai là làm việc cho Thượng Đế ; còn loại thứ ba thì cao nhất , là đồng nhất thể với Thượng Đế . Đồng nhất thể với Thượng Đế là trở thành những người như Thượng Đế , đó là việc tự nhiên mà được , chứ không phải do sự cầu mong mà được , đương nhiên phải rất thành tâm , chứ không phải là do lòng ham muốn . Thành tâm và lòng cầu mong khác nhau , tôi cũng không biết cách nào để phân tách cho quý vị hiểu . Đó là sự tự nhiên mà thành , không thể giải thích bằng ngôn ngữ được một cách dễ dàng . Đôi khi chúng ta bị lẫn lộn , cho rằng lòng cầu mong là đạo tâm , nhưng thật là không giống nhau .
Loại người thứ nhất rất thích tôn sùng và phục tùng Thượng Đế , làm như vậy là anh ta đã vui mừng lắm rồi . ;) Hàng ngày được thờ phượng Thượng Đế , chỉ biết có một Thượng Đế là cao cả hơn anh ta , chăm sóc anh ta , rồi hàng ngày được van cầu với Ngài , là anh ta đã vui sướng lắm rồi , không muốn cầu những thứ gì khác , đó là loại thứ nhất .
Loại người thứ hai , vì nhận ra được Thượng Đế , nên anh ta rất ưa thích làm việc cho Thượng Đế , làm bất cứ việc gì đều vì Ngài mà làm , nhưng sau khi làm việc một thời gian , anh ta lại yêu công việc hơn là yêu Thượng Đế , càng làm càng tìm thêm việc để làm , quên hẳn đi cái mục đích chính là tìm Thượng Đế . Những người này có rất nhiều công đức , làm được rất nhiều việc , như độ chúng sanh , đi thuyết giảng , xây cất chùa chiền , xuất gia , cùng làm những việc thiện v.v... Nhưng sau một thời gian dài lâu , vì mọi người đều thích anh ta , tôn sùng anh , nghĩ anh ta là người rất có đạo đức , nên họ luôn luôn tán thán . Càng nghe những lời tán thán , anh ta càng làm việc hăng say hơn , rồi mê mẩn luôn trên phương diện làm việc từ thiện , mà vĩnh viễn không có cách nào để đến cùng với Thượng Đế . Cả hai loại tín đồ này đều không đạt được cảnh giới tối cao . Một người thì mê mẩn vào việc sùng bái Thượng Đế , còn một người thì mê mẩn vào làm việc , để làm vui lòng Thượng Đế .
Còn loại người thứ ba kia , có thể anh ta tôn sùng Thượng Đế , cũng làm việc thiện để cho Thượng Đế vui , nhưng anh ta biết rõ rằng những công việc này chỉ là thứ yếu . Điều anh ta vui thích nhất là muốn biết "Thượng Đế là ai ?" Anh ta không những muốn tôn sùng Thượng Đế , muốn làm việc cho Thượng Đế vui mà thôi , mà anh ta còn muốn nghiên cứu "Thượng Đế là ai ?", muốn bắt cho được Ngài . Loại người này có thể trở thành đồng nhất thể với Thượng Đế . Rất hiếm có người đạt đến cảnh giới này . Nói thì dễ , nhưng thật sự làm thì không dễ đâu . ;)
Hàng ngày ngồi thiền chúng ta thấy được cảnh giới gì , ấy là thể hiện cái phẩm chất của chúng ta . Chúng ta thấy ánh sáng , thì biết chúng ta là ánh sáng . Thấy đen tối , thì biết phẩm chất của chúng ta còn đang ở trong bóng tối , cho nên không thể nói nghỉ tu hành ngày nào , mà phải luôn tiếp tục tìm kiếm , cũng như hàng ngày phải ăn cơm vậy , không thể nghỉ ngày nào . Chỉ nghỉ một ngày thì được , chứ nghỉ quá nhiều ngày thì không xong .
Tu hành cũng vậy , có thể chúng ta nghĩ rằng ngày nào cũng ăn chay , ngồi thiền hai tiếng rưỡi đồng hồ , chán làm sao ! Nhưng mà hàng ngày , chúng ta đều phải ăn cơm , sao lại không thấy chán ? ;) Thức ăn và cơm mỗi ngày đều giống nhau , cần phải ăn vì cơ thể của chúng ta cần những thứ này mới nảy nở được , mới có thể nuôi dưỡng các tế bào của mình , đồng nghĩa với chúng ta tu hành , hàng ngày ngồi thiền hai tiếng rưỡi đồng hồ , làm một công việc giống nhau hàng ngày , là vì linh hồn của chúng ta cần những thứ đó thì mới phát triển được . Không nên nghĩ tu hành thì phải phức tạp , hôm nay làm thủ ấn này , ngày mai làm túc ấn kia , mới gọi là tu hành . Không nên đâu ! Như chúng ta ăn cơm , nên đơn giản là được rồi ! Càng phức tạp càng làm phiền nhiễu cho chính mình , vì tựu chung cũng chỉ muốn bảo dưỡng cái thân thể này mà thôi , ăn càng phức tạp càng nhiều nghiệp chướng , ;)không chắc là bổ khỏe như mình nghĩ . Bao tử có thể không chịu nổi , không tiêu hóa được , rồi sanh bệnh . Khi chúng ta gặp phải những sự việc đau khổ , đừng nên cứ trầm ngâm trong sự bi thương đó mãi , mà hãy thử nghĩ : Nếu không có cái này thì mình có thể chết không , có cái gì khác để thay thế cái này không , có thể nó còn tốt hơn cái này mà . Trong thực tế cũng vậy , có khi chúng ta nghĩ người nào đó tốt nhất , khi anh ta đi mất rồi , chúng ta mới từ từ kiếm lại , kiếm được một người khác lại càng tốt hơn , càng hợp ý hơn , phải không ? Vì khi chúng ta bắt được cái này rồi thì quên nhìn cái khác đi . Thật ra nó có thể còn tốt hơn nếu chúng ta chịu bỏ thời giờ tìm kiếm một cái gì đó tốt đẹp hơn .
Bám Víu Là Một Thói Quen
Không có một thứ gì mà không buông bỏ được , tất cả đều do vấn đề thói quen của chúng ta , vì cái tâm chấp cứ của chúng ta quá nặng . Chúng ta bị dừng ở chỗ đó , không muốn di chuyển , thích người nào là cặp với người đó , không muốn thay đổi . Nếu là vợ chồng hoặc là bạn của nhau , hai người đều rất tốt với nhau , đương nhiên phải trung thành với nhau , nhưng nếu có một trong hai người mất đi , hoặc họ không còn thương yêu mình nữa , thì chúng ta phải bảo vệ cái tâm bình thường của mình , không thể vì một người nào hay một lý do gì mà mất đi chính mình .
Khi chúng ta bị đau thương quá , có phải chúng ta sẽ quên mất niềm tin không ? (Mọi người đáp : Phải .) Khi chúng ta vì một người mà bi ai quá đỗi , chúng ta sẽ quên đi vạn vật đồng nhất thể , quên đi "bản lai vô nhất vật", quên đi vạn vật đều cùng một nơi mà ra . Chúng ta không nên chấp cứ vào hình tướng của một người , nó tiêu mất ở đây , rồi nó sẽ đi đến một nơi khác , hãy chọn lấy một hình tướng khác .
Thí dụ đôi khi mình rất thích hoa hồng hoặc bất cứ một loại hoa gì , khi cái hoa đó tàn rồi , có phải mình cảm thấy tiếc lắm , cảm thấy nhớ nhung nó , thích nó sống mãi , nhưng nếu mỗi hoa hồng đều sống mãi , thì nó làm sao có thể mọc ra đóa hồng khác ?
Hoặc có một trái xoài đẹp , chúng ta cứ tiếc mà không ăn . Chúng ta cứ nghĩ rằng trái xoài đẹp như vậy phải rung rinh trên cành mãi mãi , cho nên chúng ta không ăn nó . Tuy nhiên , nếu không ăn nó thì cái hột bên trong sẽ không rớt xuống đất được . Nếu không rớt xuống đất được , đợi đến khi những cây xoài kia già đi rồi thì không sanh ra trái nữa , sau đó chúng ta cũng không có cây xoài mới nào để mà thay thế cả .
Cho nên bất cứ một việc gì trên thế giới này , chúng ta không nên quá bi thương . Nếu mình đánh mất đi bất cứ một cái gì , không chừng ngày mai chúng ta sẽ có được một cái còn giá trị hơn nữa . Người Trung Hoa chúng ta có câu chuyện "Tái ông mất ngựa" mà quý vị đã đọc đi đọc lại gần nát sách , cuối cùng cũng còn chưa hiểu trong sự khổ đau và tai nạn đều có điều tốt trong đó sao ?
Mỗi lần tôi đi giải phẫu hoặc bị bệnh , sự thật là được tiêu bớt nghiệp chướng rất nhiều . Tôi cảm tạ lắm , điều này quý vị không tin đâu ! Thậm chí đôi khi tôi nói : "Nếu thật là tiêu tai , tiêu nạn , tiêu nghiệp chướng được nhiều như vậy , thì hãy để tôi bệnh nhiều hơn chút nữa cũng không sao ." Thật ra tôi cũng vui . Đương nhiên khi đau bệnh thì chịu không nổi , quá đau , đau đến nỗi có khi phải kêu la , nhưng không phải là không sung sướng , không vui vẻ để chấp nhận tình trạng đó . Đau là đau, nhưng vẫn vui để chấp nhận . Vì khi bệnh hoạn , là thời gian mà chúng ta được huy hoàng nhất , được tiêu trừ rất nhiều , rất nhiều cảnh giới đen tối , cùng các thứ nghiệp chướng nặng nề . Nếu mà suốt cuộc đời tôi không bi tai , không bệnh , không khổ , chà , chắc tôi chịu không nổi đâu ! Tôi thật không tiêu hóa hết được nghiệp chướng của chúng sanh , cho dù là người có công đức rất cao , nhưng cũng không thể tiêu hóa hết cùng một lúc nhiều nghiệp chướng như vậy . Từ từ còn có thể được , nhưng từ từ là đến chừng nào ? Chúng sanh thì quá nhiều , ở đó mà từ từ cũng không xong nổi .
Cho nên Thượng Đế làm việc theo hệ thống của Ngài , Ngài sẽ giúp chúng ta tiêu nghiệp chướng , mặc dù để cho chúng ta mang nhiều rác rến như vậy , nhưng Ngài cũng giúp chúng ta một tay , cho xe đến , cho người khác đến để phụ khuân vác giùm . Cho nên khi có tai nạn , có bệnh khổ , chúng ta đừng nên oán than mà phải cảm ơn Thượng Đế . Không có sự bệnh khổ này thì quả vị của chúng ta không thăng cao được , vì nghiệp chướng của chúng ta quá nhiều . Mà nếu như không có nghiệp chướng của mình , thì chúng ta vẫn có nghiệp chướng của tổ tiên chúng ta vậy .
Chúng Ta Chỉ Là Khách Ở Thế Giới Này
Chúng Ta Chỉ Là Khách Ở
Thế Giới Này
Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại Tây Hồ , Formosa
Ngày 20 tháng 2 , 1996 (Nguyên văn tiếng Anh)
Có một người tu hành nọ , trong nhà ông ta chỉ có sách , một cái gối thiền , một cái túi ngủ để đắp mùa đông , một cái khăn quán âm , cái mũ tình thương , thẻ Tâm Ấn . Nghe thì thấy có vẻ nhiều , nhưng tính ra thì thật sự ông không có gì cả.... và thơ , băng "I Will Forever Love You", chẳng hạn . Không có gì khác . Không ghế , không giường , không bàn , không bếp , mà chỉ vài thứ cần thiết để sống mà thôi .
Có một người đi qua , ghé vào thăm ông , thấy phòng trống trơn , chỉ có một vài món đồ cần thiết , hỏi ông rằng : "Ông sống như vầy sao được ? Đồ đạc đâu rồi ?" Vị tu sĩ Quán Âm pháp , học trò của Thanh Hải Tử hỏi lại : "Còn đồ đạc ông đâu ?" Người khách đáp : "Ở đây tôi chỉ là khách thôi mà !" Người tu Quán Âm pháp nói : "Tôi cũng vậy !"
Tất cả chúng ta đều là khách ở tinh cầu này , là những người ghé chân , những người tới viếng thăm mảnh đất thần tiên này . Một ngày nào đó tất cả chúng ta sẽ phải về nhà , không người nào có thể ở đây mãi được . Ai cũng biết vậy . Nhưng kể cả tôi , tôi cũng nghĩ là tôi sẽ sống mãi mãi . Tất cả chúng ta đều có giấc mơ hão huyền như vậy về sự vĩnh cửu . Thật ra , thể xác không thể tồn tại mãi mãi được , vì thể xác được cấu tạo bởi chất liệu có thể bị hư thối . Cho nên , một ngày nào đó , nó sẽ hư thối . Nhưng sự sống tiếp tục mãi mãi , bất kể ở đâu , như thế nào . Cho nên , chúng ta phải ráng nhớ điều này , nếu không , sau khi chết mới biết thì đã quá trễ . Không trễ cho quý vị , vì quý vị đã biết bí quyết của đời sống vĩnh cửu . Không có bí quyết này , không ai có thể bước ra khỏi vòng sanh tử và được tự do . Đó là kiến thức cổ xưa không ai có thể thay đổi được . Giống như mây , không ai có thể đổi được . Giống như nước , nó là như vậy , không ai có thể đổi được .
Cho nên , có luật lệ để vượt khỏi vòng sanh tử , đó là Pháp Môn Quán Âm . Nếu không biết thì rất là đáng tiếc . Không ai có thể giúp chúng ta được . Đó là bí quyết duy nhất và là bí quyết quan trọng nhất mà mọi chúng sanh nên biết . Nhưng buồn thay , đa số chúng sinh không biết . Vì vậy thế giới mới đau khổ như vầy và cứ tiếp tục như vậy từ xưa tới nay . Vì thế Minh Sư và sứ giả của Chân Lý , của Thượng Đế cứ phải xuống hoài , xuống hoài , xuống hoài để chịu đau khổ với họ và từ đó mới nâng họ về nơi chốn của họ , dẫn họ về nhà , về nơi nguyên thủy để họ được an toàn và hạnh phúc vĩnh viễn .
Tâm Đơn Thuần Thấy Ma Cũng Như Phật
Tâm Đơn Thuần
Thấy Ma Cũng Như Phật
Thanh Hải Vô Thượng Sư giảng tại Tây Hồ , Formosa
Ngày 15 tháng 10 , 1990(Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Có một người Ấn Độ phía Đông nọ rất tin tưởng Thượng Đế , và đối xử với mọi người như Thượng Đế vậy ; ngay cả chó , mèo , đối với ông , cũng là Thượng Đế . Một ngày kia , ông làm chapati xong và để bên cạnh , thì có một con chó đến ăn tha miếng chapati đi mất . Ông lật đật lấy hũ bơ đuổi theo con chó và la lên : "À , Thượng Đế ! Thượng Đế ! Ngừng lại, ngừng lại ! Miếng chapati đó chưa phết bơ lên , ăn như vậy không ngon đâu !" Niềm tin tưởng sâu xa của ông vào lực lượng tối cao đã khiến ông nhìn thấy Thượng Đế trong mọi chúng sanh .
Có một ngày , Ma đến bắt ông , vì e rằng người đàn ông này , với sự tin tưởng mãnh liệt vào Thượng Đế như vậy , có thể sẽ vượt quyền nó , nên nó tìm cách hại ông ta . Con ma này hiện ra trước mặt ông ta khi ông đang ở ngoài giếng lấy nước và muốn liệng ông ta xuống dưới giếng . Tuy nhiên , thấy hai cái sừng trên đầu con ma và khuôn mặt đen xì, miệng rộng và đỏ chót , với hai cái răng dài , ông ta liền mỉm cười nói : "Ồ , Thượng Đế thân mến ! Ôi , Phật Tổ , tôi xin đảnh lễ công đức vô lượng của Ngài ! Thật phước đức cho tôi dường nào được diện kiến Ngài !" Sau đó ông ta ca bài tán thán con ma : "Thượng Đế là tối cao , là đẹp nhất , răng của Ngài rất dài , da của Ngài rất đen , miệng của Ngài rất lớn , sừng của Ngài rất thô , móng tay của Ngài thì nhọn . Ngài không cần mặc quần áo , tôi muốn dẫn Ngài về nhà , cúng dường Ngài một bộ quần áo đẹp . Lấy sữa bò cho Ngài uống , nấu chapati cho Ngài ăn ." Ông vừa hát vừa nhảy múa và đảnh lễ con ma . Con ma cũng sững sờ vì sự ngây thơ của ông , không biết phải làm gì , chỉ còn nước cười trừ và nói : "Được rồi , được rồi ! Anh thắng !"
Cho nên chúng ta luôn luôn giữ tâm đơn thuần để sống một cuộc sống vui vẻ.
Chân Chính Cúng Dường Thượng Đế
Chân Chính Cúng Dường Thượng Đế
Ngài Thanh Hải Vô Thượng Sư giảng tại đạo tràng Tây Hồ ,
Formosa , Ngày 5 tháng 1 , 1995 (Nguyên văn tiếng Anh)
Đây là một câu chuyện về thờ phượng bằng tâm . Thờ phượng bằng tâm có nghĩa là người đệ tử không nên dựa vào bề ngoài , như là hoa tươi , nhang đèn , chuông trống, tượng Phật v.v... để thờ , và cũng không cần cúng dường thực phẩm .
Quý vị có nhớ Arjuna không ? Trong sách Bhagavadgita có nhắc đến Arjuna là đệ tử của Krishna . Arjuna rất thích những nghi thức bề ngoài vừa dài vừa lâu để thờ phượng Thượng Đế . Ông đã xây một gian nhà riêng biệt để thờ cúng , ông thắp hàng ngàn ngọn nến , mọi vật trang hoàng đều bằng bạc . Mỗi ngày mất vài giờ để tế lễ Đức Shiva . Ông có thể ngồi cầu nguyện đến mấy tiếng , mang đến cả xe hoa tươi đến phủ đắp lên tượng Thần Shiva . Quý vị có biết Thần Shiva không ? Ông là một vị thần Ấn Độ , Ấn Độ có ba vị thần nổi tiếng : Thần Phạm Thiên , thần Vishnu , và thần Shiva . Thần Shiva là vị thần của sự hủy diệt . Thật ra ông chỉ hủy diệt gian tà , chứ không bao giờ hại người lương thiện .
Arjuna có một người anh tên là Bhima. Ông chưa bao giờ đến đó để lễ bái , cũng không bao giờ đến chùa , mà chỉ đến Miaoli thôi (mọi người cười và vỗ tay). Ông có một thói quen là trước khi dùng cơm tối , nhắm mắt vài phút . Chỉ nhắm mắt vài phút trước khi dùng cơm tối mà thôi , trong tâm bày tỏ lòng tôn kính Thượng Đế . Có thể ông ta cúng dường hoặc niệm năm câu . Arjuna nghĩ rằng mình là một người hết sức thành kính sùng bái Thượng Đế , và nghĩ rằng Bhima , anh của ông không có lòng thành , cho nên ông coi Bhima không ra gì (mọi người cười).
Tôn giả Krishna khám phá được cung cách của Arjuna , ông muốn dạy cho người đệ tử của ông một bài học xứng đáng , để người này ý thức được sự sai lầm của mình . Ông bèn rủ cùng ông đến núi Kailash du lịch . Cung điện của thần Shiva được đặt trên núi này .
Trên đường đi , hai người gặp một người đang đẩy một chiếc xe chất đầy các loại hoa . Arjuna mới hỏi người ấy mang hoa đi đâu . Nhưng người đẩy xe không trả lời , chỉ chăm chú làm công việc của mình . Tôn giả Krishna mới nói với Arjuna rằng : "Mình đi theo ông ta xem thử có chuyện gì ?" Arjuna đồng ý , nên cả hai đi theo người đẩy xe nọ . Sau đó hai người thấy người đẩy xe chất hoa xuống thành một đống hoa rất lớn , lớn như núi đồi của đạo tràng Tây Hồ vậy . Sau đó hai người lại thấy hàng trăm chuyến xe chất đầy hoa cùng đổ đến một nơi , khiến đống hoa nọ cao như núi , tất cả đều là hoa tươi .
Arjuna càng thêm tò mò . Sau cùng không dằn lòng được nữa , ông bèn hỏi người chở hoa rằng : "Xin cho biết đoàn xe hoa này từ đâu đến vậy ?" Nhưng người nọ không trả lời . Arjuna hỏi đi hỏi lại mấy lần , cuối cùng có một người trả lời : "Thưa quý nhân , xin đừng làm phiền chúng tôi ! Chúng tôi rất bận rộn , không có thời giờ nói chuyện với người khác . Chúng tôi chỉ mới mang đến bảy trăm năm mươi chuyến xe hoa mà thôi , trong chùa vẫn còn có bảy trăm năm mươi chuyến xe khác đang chờ chúng tôi mang đến . Tất cả số hoa này là từ Bhima , người con của Pandu , hôm qua đã cúng dường Thượng Đế của chúng tôi . Hiểu không ?"
Điều này có nghĩa là cả núi đầy hoa này chỉ mới là một nửa số hoa mà họ phải mang đi , một nửa kia vẫn còn để một nơi nào đó trong chùa . Tất cả số hoa này là từ Bhima , anh của Arjuna , một người mà Arjuna cho là lười biếng , không bao giờ đi chùa , không bao giờ biết dùng hình thức bên ngoài để thờ kính Thượng Đế , không bao giờ biết làm gì cả , cũng không biết mang hương hoa đến cúng bái Thượng Đế , con người mà Arjuna xem thường , cho là một người vô dụng , không có lòng thành với Thượng Đế .
Bây giờ chỉ còn bốn tiếng nữa là đến giờ Bhima kính lễ Thượng Đế ngày hôm nay , và chúng tôi phải chở tất cả số hoa này trong khoảng thời gian đó . Mỗi ngày Bhima lạy Thượng Đế thì có cả một núi hoa mang đến đây . Cho nên mỗi ngày họ phải chở số hoa như vậy do ông cúng dường .
Arjuna nghe qua thấy ngạc nhiên , nên hỏi lại : "Ông nói là Bhima hay Arjuna ? Ông chắc là ông không nói sai chứ ? Có lẽ ông muốn nói là Arjuna , phải không ? Là Arjuna , không phải Bhima ! Hãy nghĩ lại đi ông bạn , ông nhầm rồi . Tên của người đó là Arjuna , Arjuna , A-R-J-U-N-A , nhất định là như thế !" Người nọ trả lời : "Ồ ! Đừng nói tới Arjuna . Không , không , không , không , không ! Tuyệt đối không phải là người đó ! Chính là Bhima mới có được nghi thức thờ lạy long trọng như thế này , không phải là người em Arjuna , chỉ thờ lạy bề ngoài mà thôi".
Tình cờ lúc đó có một người mang một giỏ hoa đi qua , Krishna mới cố ý hỏi người ấy , ông ta quả tình cố ý chứ không phải là không biết : "À ! Anh bạn ơi , hoa này do ai cúng dường vậy ?" Quý vị đương nhiên biết câu trả lời là gì rồi . Người nọ trả lời rằng : "Hoa này là do một người ở địa cầu hay dùng bề ngoài để cúng dường ngày hôm qua , tên ông ta là Arjuna (mọi người cười). Ông này chỉ thờ lạy bằng hình thức thôi , không thật lòng phụng sự và thương yêu". (Mọi người cười) Chỉ có một giỏ hoa mà nói cả ngày .
Arjuna mắc cở cúi đầu, nói với Krishna rằng : "Ôi , Krishna , Thanh Hải Vô Thượng Sư (mọi người cười), tại sao Ngài lại đưa con đến đây ? Chúng ta hãy rời khỏi nơi đây ngay lập tức ! Lẽ ra ở nhà Ngài có thể cho con biết khuyết điểm của con , sự khoe khoang của con , sự giả dối của con , sự ngụy tạo của con , như thế sẽ đỡ phiền phức và ít chuyện hơn . Con nhìn nhận rằng con cứ nghĩ là sự thờ phụng của con là cao cả nhất , nên con coi thường Bhima , nhưng bây giờ con đã hiểu rõ lòng chân thành phụng sự của Bhima , dù là dẫu trong thời gian tọa thiền ngắn ngủi vẫn cao quý hơn sự sùng bái của con , chỉ suốt ngày cố tình làm cho người khác thấy". Krishna nghe xong lặng lẽ mỉm cười .
Cho nên ở trong ngôi chùa không có chùa này , chúng ta không gặp phiền phức như phải đốt hương , dâng hoa , hoặc đánh chiêng khua trống v.v... Chúng ta chỉ cần thành tâm và lòng phụng sự bên trong là đủ rồi . Đó là lý do vì sao Sư Phụ bảo quý vị phải chú tâm tọa thiền , đừng biểu diễn bề ngoài nhiều , đừng lạy Sư Phụ hoặc bất cứ một vị Phật nào . Nếu bên trong của quý vị thấy được Phật , lúc đó muốn lạy thì lạy ; nhưng Phật không kỳ vọng điều này , điều Ngài mong muốn là quý vị hãy thờ phụng chính mình . Như thế quý vị mới có thể tìm được Phật Tính , và thành Phật , đồng nhất thể với Thượng Đế ; tìm được Bản Tánh vinh quang của quý vị , để giúp đỡ cho mình và giúp đỡ cho các chúng sanh khác , đó mới là kỳ vọng của Phật .
Sai Lầm Là Người , Sám Hối Là Thánh
Sai Lầm Là Người ,
Sám Hối Là Thánh
Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị trong buổi cộng tu tại
đạo tràng Austin , Texas , USA. Ngày 14 tháng 8 , 1994
(Nguyên văn tiếng Anh)
Một câu chuyện khác về một anh chàng , có lẽ là người Nhật . Ông bồ bịch với vợ của một viên trưởng khu gì đó. Khi bị khám phá ra , ông buộc phải giết người chồng , mang bà vợ chạy trốn . Bây giờ cả hai thành kẻ trộm . Nhưng người đàn bà phản bội đó rất tham lam , nên dần dần , ông này kinh tởm bà ta quá mà bỏ đi . Ông đến ở một nơi khác , không trộm cắp nữa , mà làm một tên ăn mày . Ban ngày , ông ra ngoài xin ăn ; đến đêm về nhà . Ông bắt đầu đẽo núi , vì con đường trên núi rất hiểm nghèo . Nhiều người đã chết ở đó . Nên ông cố làm một việc gì tốt trước khi chết . Vì ông rất hối hận về những điều đã làm trước kia và nghĩ là mình rất xấu xa . Bây giờ , không những sám hối mà ông còn làm điều tốt hơn để chuộc lỗi lầm . Không phải chỉ nói miệng : "Ồ , tôi xin lỗi , tôi sẽ không bao giờ làm vậy nữa ." là xong . Nhưng chúng ta phải làm ngược lại để đền bù những gì chúng ta đã làm trước đó .
Vì thế , bây giờ , người này mỗi ngày , mỗi đêm , một mình đẽo đường qua núi . Một ngày nọ , con trai của vị trưởng khu bị giết đó , bắt được ông và muốn giết ông . Người đẽo núi này nói : "Tôi sẵn sàng nạp mạng cho anh , anh có thể giết tôi ; nhưng hãy để tôi làm xong việc này đã , một việc thiện lành duy nhất trong đời tôi , sau đó anh có thể giết tôi ."
Anh chàng này trả lời : "Được ." Thế rồi anh ta chờ quanh quẩn ở đó . Nhưng rồi anh chán quá , không có việc gì làm . Cho nên , anh đã giúp người kia đẽo đường qua núi luôn . Sau một thời gian , đường hầm qua núi hoàn tất và mọi người qua lại một cách an toàn .
Kẻ sát nhân kia nói với cậu trai rằng : "Bây giờ , anh có thể giết tôi được rồi ."
Nhưng đứa con của kẻ thù nọ quỳ xuống , khóc và nói rằng : "Sao tôi có thể giết ông được ? Ông đã thành thầy của tôi rồi ." Bởi trong những năm làm việc với nhau , đẽo núi , cậu con trai rất khâm phục những đức tính của người mà anh ta định giết , người mà trước kia đáng lẽ là kẻ thù của anh . Nhưng bây giờ , ông ta đã thay đổi hoàn toàn , chỉ nghĩ tới điều tốt , nghĩ tới hy sinh , cống hiến mà thôi .
Hồi xưa có lẽ ông là người tốt . Nhưng có lẽ bị người đàn bà không tốt nọ quyến rũ , và vì bà ta mà ông đã làm những điều xấu . Vì là người tốt , nên ông biết chuyện đó là xấu mà bỏ bà ta và trở thành con người thật của ông . Vì thế , bất kể ông đã xấu như thế nào , bất kể mới đầu ông xấu hay tốt , nhưng vì ông sám hối , hoàn toàn muốn cải đổi chính mình và muốn làm việc thiện lành cho xã hội , cho người khác , nên ông đã khiến cho kẻ thù , người định giết ông , rất khâm phục . Không những khâm phục mà còn trở thành một người vô bạo lực nữa . Dù người con trai kia có tốt cách mấy đi nữa , nếu giết người này là anh ta sẽ gặp rắc rối , trong tâm sẽ luôn luôn mang cảm giác tội lỗi , và sẽ không tốt cho ai cả . Vì thế , ông ta đã biến cải người con trai đó thành một người tốt . Không những ông đã cải hóa chính mình mà còn cải hóa cả kẻ địch và sự sân hận giữa hai gia đình thành tốt lành và thân thiện . Đây là một việc làm phi thường .
Vì vậy , quý vị thấy rằng trau giồi chính mình rất là quan trọng và thật ra đó là phương cách duy nhất . Nếu muốn trau giồi thế giới , muốn giúp thế giới , chúng ta phải thật sự trau giồi và thăng hoa chính mình . Không còn cách nào khác . Cho nên , cách chúng ta đang tu hành với nhau là cả bên trong lẫn bên ngoài . Bên trong , chúng ta tiếp xúc với lực lượng vạn năng qua pháp môn Quán Âm , qua ánh sáng và âm thanh mỗi ngày , cho chúng ta có thêm sức mạnh để cải biến cá tính bên ngoài , thói quen bên ngoài mà chúng ta đã tích lũy , không những từ khi lọt lòng mà từ hàng trăm , hàng ngàn kiếp trước .
Nó rất là mạnh , nên chúng ta phải dùng lực lượng nội tại và phải quyết tâm sửa đổi . Rất khó , nhưng chúng ta phải làm . Nếu kiếp này không làm , kiếp sau chúng ta sẽ phải trở lại làm lại . Nếu kiếp sau không làm , sẽ phải trở lại nữa , và lại nữa , và lại nữa , chịu rất nhiều đau khổ . Nếu bây giờ quý vị lười biếng , không muốn tu với tôi , pháp môn mà tôi đã dạy , thì tùy ý quý vị đó . Quý vị có thể trở lại nhiều lần , quý vị cứ tự nhiên . Nhưng tôi không cần trở lại , tôi có những việc khác phải làm.
Chuyện Thánh Kinh : Đứa Trẻ Giê-Su Ở Trong Thánh Đường
Chuyện Thánh Kinh : Đứa Trẻ
Giê-Su Ở Trong Thánh Đường
Thanh Hải Vô Thượng Sư giảng tại Đạo Tràng Tây Hồ , Formosa .
Ngày 8 tháng 7 , 1996 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Quý vị biết tại sao Giê Su Ki Tô nổi tiếng không ? Vì Ngài là Minh Sư , đúng vậy ! Minh Sư là một người vĩ đại có trí huệ . Chúa Giê-Su sinh tại Thiên Quốc . Khi lớn lên thì giúp đỡ mọi người về linh hồn chứ không giúp đỡ về phương diện tiền bạc . Tiền thì Giê-Su Ki-Tô không có , nhưng Ngài có đầy đủ đạo đức , đại trí huệ cho nên rất nhiều người yêu chuộng Ngài . Khi Giê-Su Ki-Tô lớn lên , cha mẹ Ngài rất thương Ngài , Ngài học gì đều hiểu rất nhanh , rất thông minh và lương thiện , cho nên rất nhiều người thương Ngài , Thượng Đế cũng thương Ngài . Ngài là một người có phẩm cách và thông minh .
Mỗi năm Joseph và Mary , hai vị này gọi là cha mẹ của Giê-Su Ki-Tô , đều đến Jerusalem tham gia thánh hội của người Do Thái . Trong cuộc thánh lễ này , họ cầu nguyện những lời tri ân Thượng Đế , cám ơn Ngài đã cứu giúp người Do Thái , còn đặc biệt giúp đỡ họ đời đời kiếp kiếp , giải cứu họ từ cuộc sống nô lệ tại Ai Cập từ thời xa xưa . Cho nên mỗi năm họ đều tổ chức một buổi lễ để cám ơn Thượng Đế bên trong , Sư Phụ bên trong . Lúc đó chắc chắn họ có Minh Sư . Giê Su lúc đó mới 12 tuổi , rất vui vẻ đi theo họ . Họ mừng lễ một cách rất hân hoan và náo nhiệt . Khi đến giờ về nhà , Mary và Joseph chuẩn bị ra về . Nghĩ rằng con mình đi trước hay theo sau đoàn lữ hành , họ không để ý Giê Su đã đi đâu . Mãi đến tối , họ mới khám phá ra là không có Giê Su . Họ bắt đầu tìm kiếm giữa đám bạn bè và những người khác . Một đứa trẻ 12 tuổi có thể đi đâu ? Mary và Joseph lo lắng quá , cả đêm ngủ không được .
Sáng hôm sau , họ trở lại Jerusalem kiếm Giê Su . Họ kiếm hết cả ngày , cuối cùng mới tìm thấy Ngài . Quý vị đón xem , Ngài ở đâu ? (Đáp : Ở giáo đường ?) Đúng ! Đúng vậy ! Cuối cùng họ đã tìm thấy Giê Su ở một giáo đường . Giê Su đang ngồi với một nhóm người tu hành , ngồi với những đại sư , pháp sư , hỏi những câu hỏi tu hành , hỏi họ về phương diện đạo đức và luật pháp của Thượng Đế , những chuyện người lớn . Mọi người tại đó đều rất vui vẻ và ngạc nhiên , đứa trẻ mới 12 tuổi , sao lại thích thú chuyện tu hành như vậy , tôn kính Thượng Đế như thế , lại biết hỏi câu hỏi thông minh như vậy .
Quý vị biết , nếu chúng ta không đủ thông minh , dù cho có câu hỏi cũng không hỏi được . Như quý vị tại trường học , khi thầy giáo hỏi : "Quý vị hiểu chưa ?" Ai muốn hỏi gì ? Rồi có người hỏi câu hỏi rất thông minh , có người hỏi câu hỏi rất ngu . Giê-Su Ki-Tô thì đâu có ngu , câu hỏi của Ngài đều rất thông minh , cho nên mọi người đều cảm thấy rất ngạc nhiên và cũng rất thích .
Ta Phải Ở Trong Nhà Cha Ta
Khi cha mẹ Ngài tìm thấy Ngài , thánh mẫu Mary hỏi Ngài : "Trời ! Tại sao con làm vậy ? Sao chạy đi mà không nói với ba má ? Làm ba má lo lắng quá , tối cũng ngủ không được". Thánh mẫu cằn nhằn Ngài , y như cha mẹ của quý vị vậy . Nếu quý vị không ngoan , hoặc chạy đi đâu mất , khi cha mẹ tìm thấy quý vị , họ cũng cằn nhằn như vậy , phải không ? Đặc biệt là mẹ cằn nhằn nhiều hơn . Đối với câu hỏi của mẹ , Giê Su cảm thấy rất kinh ngạc . Ngài cho là mẹ không nên hỏi câu hỏi như vậy , thay vì trả lời . Ngài hỏi mẹ rằng : "Nhưng tại sao ba má không biết con ở đây ? Ba má phải biết dĩ nhiên con đang ở trong nhà của Cha chứ." Ý Ngài nói ở giáo đường . "Dĩ nhiên con phải ở trong nhà của Cha con , sao ba má không biết ?" Ngài rất ngạc nhiên hỏi mẹ như vậy . Mary và Joseph không biết trả lời Ngài như thế nào , có lẽ họ không khai ngộ bằng Giê Su .
Cha mẹ không cần phải thông minh hơn trẻ con , cũng có tình trạng như vậy . Một số trẻ con là thần đồng , 10 tuổi , 7 tuổi , 4 tuổi đã rất giỏi , biết hỏi nhiều câu hỏi , khiến ba má không thể trả lời . Họ quên là Giê Su không phải là con nít bình thường , họ quên Thượng Đế là Cha của Giê Su Ki Tô , không phải là họ ! Giê Su chỉ mượn thân thể họ để sinh ra mà thôi , rồi nuôi nấng Ngài một thời gian , họ không phải là cha mẹ chân chính của Giê Su Ki Tô . Tuy nhiên , Giê Su vẫn đi theo họ ra về . Về đến nhà , Giê Su vẫn ngoan ngoãn như trước .
Tại sao đối với nhà thờ và giáo lý của Thượng Đế Giê Su Ki Tô lại thích thú đến thế ? Quý vị con nít biết không ? (Con biết.) (Sao con biết ?) (Đứa trẻ trả lời : Vì Ngài là con của Thượng Đế.) Con của Thượng Đế ! À ! Vì Ngài là con của ông trời , con của Thượng Đế , đúng ! Đúng rồi ! Ngài sinh ra đã có phẩm chất khai ngộ , vì đời đời kiếp kiếp Ngài đã có tu hành , Ngài chính là con của Thượng Đế . Nhưng tôi hỏi lại quý vị câu hỏi này . Nếu Giê-Su Ki-Tô là con của Thượng Đế , vậy các con là ai ? (Đứa trẻ đáp : là của người !) Các con là người sao ? Con thấy con là người gì ? (Đứa trẻ trả lời : chúng con là người tu hành.) Quý vị là người tu hành , như vậy còn tốt hơn Ngài một chút , quý vị đã thọ Tâm Ấn , Ngài thì chưa . Đúng rồi , chúng ta là người tu hành , cũng tạm được . Còn ai nghĩ khác ? Chúng ta là người gì ? (Đứa trẻ đáp : là con của Thượng Đế !) Con của Thượng Đế , Ai ? Ai dám nói vậy ? Đưa mặt cho Sư Phụ coi coi , con là con của Thượng Đế sao ? Ngài nói với con hồi nào vậy ? (Đứa trẻ đáp : Tất cả mọi người đều là con của Thượng Đế , sinh ra làm người chính là Thượng Đế tạo nên , cho nên là con của Thượng Đế , Sư Phụ nói vậy mà.) Sư Phụ nói vậy ! (Sư Phụ và mọi người cười) Sư Phụ nói có gì hay , Sư Phụ tưởng con tự ngộ ra chứ .
Ông Vua Trở Thành Nông Phu
Ông Vua Trở Thành Nông Phu
Thanh Hải Vô Thượng Sư Kể tại Trung Tâm Văn Hóa
Bình Đông , Formosa , ngày 30 tháng Giêng , năm 1988
(Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Ngày xưa tại Ấn Độ , có một ông vua đến gặp một vị Thánh Nhân - một vị Thánh chính tông và vô sở bất tại tu Pháp Môn Quán Âm . Nhà vua nghe nhiều người nói rằng gặp vị Minh Sư tại thế một lần , người ta sẽ nhận được rất nhiều phước báu và lợi lộc , những nghiệp chướng tích tụ từ nhiều đời có thể được thay đổi hết . Thế nên nhà vua đã đến gặp và hỏi vị Thánh này rằng : "Tôi nghe nói gặp một vị Minh Sư thì có thể chuyển biến nhân quả rất nhanh . Sự chuyển biến như thế nào ? Gặp Ngài xong , tôi sẽ được lợi ích gì ?" Vị Thánh Nhân này trả lời ngắn gọn : "Gieo gì thì gặt nấy ." Nói xong liền tiễn nhà vua trở về hoàng cung .
Nhà vua vô cùng thất vọng , nghe người ta nói gặp được Minh Sư sẽ có nhiều phước báu , nhiều lợi ích , nhưng tất cả mà ông nhận được chỉ là một câu trả lời ngắn ngủi : "Gieo gì gặt nấy ." Ông nghĩ : "Điều này ta cũng biết mà , như vậy ta đi gặp ông đâu có được điều chi lợi ích đâu ?" Ông buồn rầu hết sức , vì lúc đó quốc gia ông đang mang tiếng xấu và ông đã hy vọng nhìn thấy những cải thiện tốt đẹp sau khi gặp gỡ vị Thánh Nhân này . Ông không ngờ rằng vị này chỉ cho ông một vài câu như vậy . Chán nản , vua liền rời hoàng cung để đi săn bắn . Rồi vì đuổi bắt một con thỏ nên nhà vua đã bị lạc lối trong rừng sâu . Quá mệt mỏi , vua bèn nằm xuống nghỉ .
Trong giấc ngủ , ông mơ thấy mình là một bác nông phu nghèo nàn , bị mất mùa và cả làng không có gì để ăn . Ông có hơn một chục người con , một bà vợ , cha mẹ , để nuôi dưỡng . Nhưng ông lại nghèo tới độ không còn một chút lương thực nào . Trong lúc tuyệt vọng , ông ra ngoài tìm kiếm thức ăn . Ông thấy trên cây nọ có những trái chua và định trèo lên để hái ít trái , nhưng lại quá yếu đuối nên ông đã té từ trên cây xuống trước khi hái được trái . Khi té xuống , ông bừng tỉnh dậy và thấy mình đang nằm dưới gốc cây , áo quần dính toàn đất cát . Ông càng bực bội hơn . "Hôm nay đi thăm một Thánh Nhân đã chẳng được gì , và bây giờ ta lại có một giấc mơ kỳ lạ . Ta sẽ không đi gặp vị Thánh Nhân này nữa !"
Nhà vua chỉ có một mình trơ trọi , bị lạc đường và không có cận thần xung quanh . Khi tỉnh giấc mơ xong , nhà vua cảm thấy đói bụng . Ông bèn lên ngựa và đi tìm thức ăn . Khi ông tới một làng nọ , có một đám đông người ùa tới ông và la lên : "Ông đây rồi ! Chúng tôi tìm ông khắp nơi . Ông trốn ở đâu vậy ? Gia đình ông đói gần chết . Đáng lẽ ông phải đi kiếm thức ăn , nhưng ông lại trốn mất . Thay vì đem lương thực về cho gia đình , ông lại ăn trộm quần áo đẹp và con ngựa này . Tại sao bỗng nhiên ông lại hư đốn như vậy ?" Nhà vua nghe qua bàng hoàng , liền đáp : "Lạ thật , các người có nhìn lầm không . Ta là vua mà !" Lẽ dĩ nhiên là không ai tin lời ông : "Sao ông còn dám nói như vậy ? Tự xưng mình là vua ?" Sau đó họ một mực kéo ông đi , người lôi bên này , kẻ nắm bên kia , vừa kéo vừa nói : "Cha mẹ ông , vợ con ông đang chết đói , mà ông còn xưng là vua . Thật là ăn nói bậy bạ !" Họ cho là ông hoán tưởng nên đánh ông , còn nói rất nhiều chuyện , ông vua không sao giải thích nổi .
Lúc bấy giờ đám cận thần mới chạy tới , vị Thánh Nhân cũng xuất hiện , nhà vua vội nói : "Đại Sư , đây là chuyện gì vậy ? Họ đều nói tôi là chồng , là cha của họ ." Nhà vua rất kinh hoảng khi nhìn thấy đám trẻ con đông như vậy . Vị Thánh Nhân mới giải thích : "Ta đã nói với nhà ngươi rồi , gieo gì thì gặt nấy ." Nhà vua nghe qua vẫn chưa hiểu , bèn xin vị Minh Sư giải thích thêm . Vị này bèn nói : "Số mệnh của ngươi đáng lẽ phải là một bác nông phu nghèo đói hơn 60 năm , con cái đùm đề , còn phải nuôi vợ và cha mẹ , nhưng vì hôm qua nhà ngươi đến gặp ta , ta đã đem định nghiệp của nhà ngươi hóa thành giấc mơ dài 5, 10 phút . Chuyện xảy ra là như vậy ." Nhà vua gật đầu đáp : "Bây giờ tôi đã hiểu ." Lúc đó những người vây quanh ông đều hiểu ra , liền an ủi người nhà của bác nông phu rằng : "Ông ta đáng lẽ phải làm chồng , làm cha của quý vị , nhưng giờ đây đã khác rồi , ông ta quả thực là vua ; dù rằng tướng mạo bề ngoài trông giống như bác nông phu ."
Phật Bồ Tát có thể thay đổi cả vũ trụ , bất cứ việc gì Ngài đều có thể đổi thay được . Quý vị xem trong kinh điển có nói rằng Phật bồ tát có thể biến cả vũ trụ nhỏ lại , để vào trong lỗ chân lông của Ngài , quý vị có nghe qua chưa ? Mục Kiền Liên là một vị A La Hán , ông còn có thể thu nhỏ hai quốc gia bỏ vào bình bát của ông . Phật Bồ Tát có thể chuyển biến được bất cứ định mệnh nào , cả vũ trụ bỏ vào tim Ngài mà không ai biết được vũ trụ ở đâu . Vũ trụ vạn vật đều không biết rằng họ đang ở trong lỗ chân lông của Ngài , điều này ý nói Phật bồ tát có lực lượng bất khả tư nghị .