Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
http://img403.imageshack.us/img403/2513/pghh1.jpg
Trang 166
Vậy ta nên làm việc thẳng ngay ,
Cứ bền chí có ngày thong-thả .
Ác thứ bảy Sát-Nhơn gây vạ ,
Tánh hung-hăng đâm chém chặt bầm .
Chất-chứa điều hung dữ trong tâm ,
Chờ đắc thế ra tay hạ sát .
Viết đến đây động lòng rào-rạt ,
Gẫm nhiều người bội-bạc thâm ân .
Nào kể chi là đạo Quân-Thần ,
Tôi giết chúa , con đành sát phụ .
Lúc nguy-cơ tớ mong hại chủ ,
Trò giết thầy tội ấy đáng không .
Thêm chồng giết vợ , vợ giết chồng ,
Niềm huynh-đệ cùng nhau xâu-xé .
Cũng hiếm lúc con còn giết mẹ ,
Giành của tiền cốt-nhục giết nhau .
Tranh lợi-danh giết lẫn đồng-bào ,
Tình nhơn-loại phân chia yểm-bách .
Giết sanh vật đầy lòng kiêu-cách ,
Tưởng rằng mình như thế là ngoan .
Khuyên bá-gia bá-tánh việt-đàn ,
Chớ sát hại mạng người như thế .
Bớt giết vật đặng mà cúng tế ,
Gẫm Thánh-Thần đâu có tư riêng .
Rủi ốm đau bởi tại căn-tiền ,
Hoặc hiện-kiếp làm điều bạo-ác ,
Phải ăn-năn phước điền tạo-tác .
Lo thuốc thang khẩn-vái Phật Trời .
Nguyện sửa lòng ắt Phật giúp đời ,
Xuống phước rộng từ-bi hỉ-xả .
Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
Trang 167
Đấng Thần-Minh công-bình trực dạ ,
Đâu ăn lo đổi họa làm may .
Mở tâm linh nghĩ đến đoạn nầy ,
Điều họa phước ấy cơ báo ứng.
Chẳng biết thân còn toan chứa đựng ,
Quả bất lành chưa trả vay thêm .
Cầu cho đời sóng lặng gió êm ,
Đặng bá-tánh an-nhàn tu niệm .
Ác thứ tám là lòng Tham Hiểm ,
Muốn bao gồm của thế một mình .
Tham nhà cao , cửa rộng , thân vinh ,
Tham vườn ruộng cò bay thẳng kiếng .
Thấy của người thèm khô nước miếng ,
Tính làm sao lường-gạt lấy đi .
Sẵn túi tham bất cứ chuyện gì ,
Dầu xấu tốt cũng là dồn chứa .
Nhớ lời Phật khi xưa dạy sửa ,
Của thế-trần như mật dính dao .
Trẻ tham ăn kê miệng liếm vào ,
Chừng đứt lưỡi mới là hối-hận .
Tham của tạm làm điều tàn-nhẫn ,
Nhắm mắt rồi đâu có mang theo .
Tham tiền tài thường vướng nạn eo ,
Tham sắc đẹp nhà tan cửa nát .
Lúc tận số nằm trơ một xác ,
Gẫm kim-tiền bội-bạc bất tài .
Không làm cho ta được sống dai ,
Lại chẳng bước tiễn đưa một bước .
Thà nghèo thanh hơn giàu mà trược ,
Lo vun-trồng cội phước về sau .
Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
Trang 168
Muốn trừ tham phải liệu cách nào ,
Phải bố-thí diệt lòng ích-kỷ .
Tâm chánh-niệm thường-thường suy-nghĩ ,
Vật ở trần (như) bọt nước làn mây .
Thân ta còn rày đó mai đây ,
Của ấy cũng khi tan khi hiệp .
Ác thứ chín Hận-Sân luận tiếp ,
Lửa trong tâm chẳng đốt mà lừng .
Nổi lôi-đình đâu có định chừng ,
Cho ta biết mà toan giữ trước .
Tánh sân-nộ thường làm bạo-ngược ,
Nên loài người ở cõi thế-gian .
Giận hờn nhau thù-oán dẫy tràn ,
Mới có cuộc tranh tài đấu lực .
Hơn tự-đắc , khoe-khoang dõng sức ,
Phải bị người hiềm-khích ghét-ganh .
Thua hổ-ngươi làm chuyện bất lành ,
Gây nghiệp dữ oan-oan tương báo .
Trong cơn giận kể gì nhơn đạo ,
Tỷ như con cọp dữ trên rừng ,
Gặp thịt toan cấu xé tưng-bừng ,
Phân từ mảnh mới là thỏa dạ .
Diệt được nó tâm trần thong-thả ,
Ta thường nên tập tánh khoan-dung .
Thiệt-hành đi đừng có ngại-ngùng ,
Tha-thứ kẻ lỗi-lầm ngu-xuẩn .
Và nhẫn-nhịn đừng ham tranh-luận ,
Khỏi mất lòng tất cả mọi người .
Tánh thuần-lương vẻ mặt vui tươi ,
Vậy mới đáng tín-đồ Phật-Giáo .
http://www.phatgiaohoahaotexas.org/quyen5.htm
Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
Trang 169
Nay ta đã quy-y cầu Đạo ,
Gây-gổ là trái thuyết từ-bi .
Ác thứ mười đoạn chót Mê-Si ,
Nguyên tăm-tối từ hồi vô-thỉ .
Màn vô-minh che mờ căn trí ,
Nên thường khi nhận ngụy làm chơn ,
Lo huyễn-thân vật-chất kém hơn ,
Chẳng tìm biết tinh-thần đạo-đức .
Dệt lưới nghi đeo điều phiền-phức ,
Bịn-rịn đời cực-khổ tang-thương .
Khi nói làm ít chịu suy-lường ,
Mãi phạm tội nên rằng nghiệp ác .
Diệt mê-si phải nương thuyền giác ,
Muôn việc làm chính-trực khôn-ngoan .
Đừng bạ đâu tin bướng nghe càn ,
Làm ngu-muội đọa thân uổng kiếp .
Ác trừ xong hiện ra thiện-nghiệp ,
Lóng nguồn chơn Phật tiếp-dẫn cho .
Trồng cây lành vị-quả thơm-tho ,
Tuy không thấy mà sau chẳng mất .
Dầu ai có cười ta khờ-khật ,
Cũng đừng phiền xao-lãng chơn tâm .
Mong tiếng kêu thấu đến Tòng-lâm ,
Cùng thiện-tín bá-gia hưởng-ứng .
Muốn Phật-Giáo từ đây bền vững .
Đừng riêng lo lợi-dưỡng một mình .
Nếu xuất-gia thì phải hy-sinh ,
Cả vật-chất tinh-thần lo Đạo .
Chớ giả-dối mà mang sắc áo ,
Mượn bồ-đề chuỗi hột lòe người .
Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
Trang 170
Làm cho dân khinh-dễ ngạo cười ,
Tội-lỗi ấy luật nào dung-thứ .
Tu còn ham chay to đám bự ,
Đặng thế-gian dưng cúng bạc tiền .
Dối rằng : lo tu-bổ chùa chiền ,
Mà làm của xài riêng cho thỏa .
Bảo làm sao dân không sa-ngã ,
Nghe lời rù Tông nọ phái kia .
Cả tăng-đồ trong nước chia-lìa ,
Riêng pháp-bảo , riêng chùa , riêng Phật .
Trong bá-tánh sầu-thành chất-ngất ,
Mãi nghi nan chẳng biết đàng nào .
Lòng mến yêu chẳng nệ công-lao ,
Mượn bút mực đôi lời trần-thuyết .
Tùy thiện-tín hiểu Ta giả thiệt ,
Làm hay không chẳng dám ép nài .
Nguyện mười phương chư Phật đáo lai ,
Đồng tiếp-dẫn chúng-sanh giải-thoát .
Kệ :
Đêm thanh hiên nguyệt dựa kề ,
Nhìn xem thế-sự não-nề tâm-can .
Từ Ta nương chốn Phật-đàng ,
Dứt tâm trần-cấu chẳng màng vinh-huê .
Trần-hoàn thiện-tín còn mê ,
Thêm lời giục-thúc gọi về đàng tu .
Dốc lòng vạch ngút mây mù ,
Đặng dìu bá-tánh đường tu chen vào .
Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
Trang 171
Lời Thầy cạn tỏ âm-hao ,
Để truyền hậu-thế vàng thau lọc-lừa .
Tu cầu thuận gió hòa mưa ,
An-hòa nhơn-vật phước thừa trời ban .
Tu cầu thoát chốn gian-nan ,
Cầu trong chư quốc chư bang giao-hòa .
Tu cầu yên nước lợi nhà ,
Cửu-huyền Thất-tổ Diêm-La thoát hình .
Tu cầu Phật hóa tánh tình ,
Lưới mê chẳng buộc nhẹ mình tiêu-dao .
Tu cầu cửa Phật đặng vào ,
Gót sen thong-thả xiết bao thanh-nhàn .
Tu cầu bịnh tật tiêu-tan ,
Từ-bi hỉ-xả Phật ban phép lành .
Tu cầu thoát khỏi tử sanh ,
Nương theo Phật-Quốc lời lành hằng nghe .
Cõi trần đừng đắm ngựa xe ,
Đeo tuồng mộng-huyễn lập-lòe sắc-hương .
Tu cầu trăm họ hiền lương ,
Đồng thinh niệm Phật tai-ương chẳng còn .
Tu cầu gia-đạo vuông tròn ,
Chồng hòa vợ thuận cháu con thảo hiền .
Tu cầu thoát khỏi xích-xiềng ,
Dựa kề chơn Phật xa miền trần-lao .
Tu cầu chóng hết binh-đao ,
Gặp đời bình-trị xiết bao vui-vầy .
Mắt nhìn chư Phật đông dầy ,
Thành vàng điện ngọc trò Thầy đăng tiên .
Ai mà muốn đặng phước-duyên ,
Nghe lời khuyến-thiện lòng liền phát tâm .
Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
Trang 172
Tu cho rõ mối huyền-thâm ,
Qui đầu Phật-Pháp khỏi lâm tai-nàn .
Phước đức quí hơn bạc vàng ,
Những người bạc-ác giàu sang ích gì .
Chi bằng ăn ở nhu-mì ,
Nghe lời Phật Thánh kính vì người trên .
Hiếu-trung lòng chớ vội quên ,
Sống lo trọn Đạo , thác lên Tiên-Đài .
Nam-mô miệng niệm hằng ngày ,
Lánh lời dua-mị học rày kệ-kinh .
Trau tâm luyện tánh cho minh ,
Chuyên lo niệm Phật sửa mình cho trơn .
Lóng tai nghe rõ tiếng đờn ,
Không dây không phiếm oán hờn cũng không .
Đờn tây rồi lại đờn đông ,
Trách trong bá-tánh gặp sông quên nguồn .
Phàm-trần như chỉ rối cuồn ,
Mà còn say-đắm theo tuồng lẳng-lơ .
Lời lành mắt lấp tai ngơ ,
Đua theo vật-chất hẫng-hờ đàng tiên .
Hố sâu tình-dục lại ghiền ,
Ghiền cho đến lúc chúng khiêng quan-tài .
Nhắm mắt cũng nắm hai tay ,
Đâu đem tiền của đem rày hầu non .
Chỉ có tội phước hỡi còn ,
Đến nơi thẩm-phán cửa son Diêm-Đài .
Phước nhiều tiên-cảnh lên rày ,
Tội nhiều sa-đọa nhiều ngày thảm-thê .
Chừng ấy mới biết chỉn ghê ,
Ăn-năn chẳng kịp khó bề tính-toan .
http://www.phatgiaohoahaotexas.org/quyen5.htm
Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
Trang 173
Ngày nay sớm đến Phật-đàng ,
Tu cầu chư Phật cứu an linh-hồn .
Tội tiêu phước hưởng trường-tồn ,
Không còn mắc nẻo dại-khôn luân-hồi .
Thấy đời khó nỗi yên ngồi ,
Thêm lời Thầy nhắc một hồi thấp cao .
Nữ nam muốn rõ âm-hao ,
Rán trau đức-hạnh ngày sau sẽ tường .
* * *
Ngôn-từ đạo hạnh ý Thầy khuyên ,
Hạnh đức ân-cần rán tập chuyên ,
Thất-tổ cửu-huyền nơi chín suối ,
Mỉa-mai xa lánh sáu đường duyên .
* * *
Vô-thượng thậm thâm dĩ ý truyền ,
Danh-ngôn chép để rạch đàng Tiên .
Cư-gia Tịnh-Độ tâm viên-mãn ,
Sĩ xuất văn-từ dốc dạy khuyên .
NAM MÔ BỔN-SƯ THÍCH-CA MÂU-NI PHẬT( tam niệm )
NAM MÔ A-DI-ĐÀ PHẬT
***
Re: Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
Tôn chỉ hành đạo (Quyển 6) - A (Clip)
http://www.hoahaomedia.org/hoahao/?song_id=1224
Tôn chỉ hành đạo (Quyển 6) - B (Clip)
http://www.hoahaomedia.org/hoahao/?song_id=1225
QUYỂN SÁU
Cách Tu-Hiền và Sự Ăn Ở của Một Người Bổn đạo
Lời nói đầu
Năm năm trường xa cách , cái chánh-sách áp-bức tôn-giáo gắt-gao của người Pháp làm cho tôi không được gần-gũi các người hầu giải-bày tường-tận Tôn-Chỉ Hành-Đạo của tôi .
Ấy không phải vì tôi cố ý muốn xa lánh các người , song chẳng qua vì sự bắt-buộc của kẻ cường-quyền nên tôi và các người không được trực-tiếp cùng nhau . Tuy-nhiên cũng có lắm thiện-nam tín-nữ rất trung-thành , một lòng gìn Đạo . Nhưng gần đây có vài kẻ hiểu lầm , hành-động một vài điều không hợp với tinh-thần đạo-đức , trái chủ-nghĩa từ-bi bác-ái và sự cao-thượng của giáo-pháp nhà Phật . Thế nên điều ấy làm cho quyển sách nhỏ nầy ra đời . Vậy từ nay trở đi tôi ước mong rằng với vài điều sơ-lược kể ra sau đây , toàn thể thiện-nam tín-nữ trong Đạo sẽ dùng trí-tuệ mình , suy-gẫm gìn-giữ ăn ở theo quy-tắc đã định , đặng tránh những việc đáng tiếc xảy ra , hầu giữ tròn danh-giá của Đạo Phật . Như thế chẳng phụ công ơn của Đức Bổn-Sư Thích-Ca Mâu-Ni đã khai sáng Đạo Phật và đã dìu-dắt quần-sanh tầm đường giải-thoát .
Nam-Mô Bổn-SƯ Thích-Ca Mâu-Ni Phật
HÒA-HẢO
* * *
NHỮNG ĐIỀU SƠ - LƯỢC
CẦN BIẾT CỦA KẺ TU-HIỀN
Đây là quyển thứ sáu mà
ĐỨC THẦY đã viết hồi tháng 5 dl 1945 tại Sàigòn .
Đạo Phật từ xưa đến nay luôn luôn phân làm hai hạng người :
1) Hạng xuất-gia ,
2) Hạng tại-gia .
HANG XUẤT-GIA : Gồm có các nhà sư hay những ni-cô đã hoàn toàn ly-khai với gia-đình , quê-hương , bè-bạn , dựa thân vào cửa Thiền hoặc núi non am-cốc , hằng ngày chỉ chuyên lo kinh-kệ , săn-sóc cảnh dà-lam , trau-luyện đức lành , giồi-mài trí-tuệ hầu giảng-giải cho bá-tánh ,thập phương nghe để quày đầu hướng thiện quy-y Phật pháp , không còn thiết đến việc đời . Gia-đình nhà-cửa của nhà sư là cả thế-gian , thân-quyến nhà sư là khắp cả nhân-loại đại-đồng . Đó là hạng người dốc tu cho mau thành Phật-quả , thoát kiếp luân-hồi .
HẠNG TẠI GIA : Gồm tất cả đại-chúng , tất cả thiện-nam tín-nữ chưa đủ những điều-kiện xuất-gia , vì cảm thấy mình còn nặng nợ với non-sông tổ-quốc , với gia-đình , với đồng-bào xã-hội , nên chưa thể làm như các nhà sư hay ni-cô đặng . Tuy vậy họ cũng sẵn-sàng hoan-nghinh ca-tụng lý-tưởng từ-bi bác-ái đại-đồng .
http://www.phatgiaohoahaotexas.org/quyen6.htm
Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
Trang 180
của nhà Phật và Luật Nhân-Quả do Phật thuyết ra . Thế nên ở tại nhà , họ phượng thờ Đức Phật , phát-nguyện quy-y , giữ-gìn ít điều giới-luật , hằng coi kinh sách , sửa tánh , răn lòng , ủng-hộ các sư . Như thế họ cũng lần lần lên con đường giải-thoát .
Đây là hạng người học Phật tu Nhân .
Bàn xét như trên , thấy rằng toàn-thể trong Đạo chúng ta thuộc hạng tại-gia cư-sĩ , học Phật tu Nhân vậy .
Sách xưa có câu : Thiên kinh vạn điển hiếu nghĩa vi tiên (muôn vạn quyển kinh của Phật Thánh Tiên đều dạy sự hiếu-nghĩa làm đầu). Hôm nay đã quy-y đầu Phật tu-niệm tại-gia , ta hãy cố-gắng vưng lời Thầy , Tổ đã dạy , lo tròn câu hiếu-nghĩa .
Đức Thầy Tây-An thuở xưa thường khuyến-khích các môn-nhơn đệ-tử rằng : muốn làm xong hiếu-nghĩa có bốn điều ân ta cần phải hy-sinh gắng-gổ mới mong làm trọn .
1. - Ân Tổ-Tiên cha mẹ ,
2. - Ân Đất-Nước ,
3. - Ân Tam-Bảo ,
4. - Ân Đồng-Bào và Nhơn-Loại :
(với kẻ xuất-gia thì ân đàn-na thí-chủ)
Ân Tổ-Tiên Cha Mẹ : Ta sanh ra cõi đời được có hình-hài để hoạt-động từ thuở bé cho đến lúc trưởng thành , đủ trí khôn-ngoan , trong khoảng bao nhiêu năm trường ấy , cha mẹ ta chịu biết bao khổ-nhọc nhưng sanh ra cha mẹ là nhờ có tổ-tiên nên khi biết ơn cha mẹ , cũng có bổn phận phải biết ơn tổ-tiên nữa .
Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
Trang 183
phát-triển thêm ra , xây-dựng một tòa lầu-đài Đạo-hạnh vô thượng vô song , roi truyền mãi-mãi với hậu-thế .
Nên bổn-phận chúng ta phải noi theo chí đức của tiền-nhân hầu làm cho trí-tuệ minh-mẫn đặng đi đến con đường giải-thoát , dẫn-dắt giùm kẻ sa-cơ và nhứt là phải tiếp-tục khai-thông nền Đạo-đức đặng cái tinh-thần từ-bi bác-ái được gieo rải khắp nơi nơi trong bá-tánh . Như thế mới chẳng phụ công-trình vĩ-đại của Đức Phật và của tiền-nhân để lại và không đắc tội với kẻ đời sau vậy .
Ân Đồng-Bào và Nhân-Loại : Con người vừa mở mắt chào đời đã thấy mình phải nhờ đến sự giúp-đỡ của những kẻ ở xung quanh , và cái niên-kỷ càng lớn thêm bao nhiêu , sự nhờ-nhõi càng tuần-tự thêm nhiều chừng nấy . Ta nhờ hột cơm của họ mới sống , nhờ miếng vải của họ mới ấm thân , nhờ cửa nhà của họ mới tránh cơn phong vũ . Vui-sướng : ta đồng hưởng với họ . Hoạn-nạn : họ cùng chịu với ta . Họ và ta cũng một màu da , cũng nói một thứ tiếng . Ta và họ hợp nhau thì thành lại làm một : ấy là Quốc-gia đó . Họ là ai ? Tức những người ta thường gọi bằng đồng-bào vậy . Đồng-bào ta và ta cùng chung một chủng-tộc , cùng một nòi giống roi-truyền , cùng có những trang lịch-sử vẻ-vang oanh-liệt , cùng tương-trợ lẫn nhau trong cơn nguy-biến , cùng chung phận-sự đào-tạo một
Trang 184
tương-lai rực-rỡ trong bước tiền-đồ của giang-san đất nước . Đồng-bào ta và ta có một liên-quan mật-thiết , không thể rời nhau , chẳng thể chia nhau , và chẳng khi nào có ta mà không có đồng-bào , hay có đồng-bào mà không có ta .Thế nên , ta phải rán giúp-đỡ họ hầu đáp đền cái ơn mà ta đã thọ trong muôn một . Chẳng những thế thôi , ngoài đồng-bào , ta còn có thế-giới người đang cặm-cụi cần-lao cung-cấp những điều nhu-cầu cần-thiết . Họ là nhân-loại , là những người đang sanh sống với chúng ta trên quả địa-cầu.Nếu không có nhân-loại, thử hỏi dân-tộc ta ra như thế nào ? Ta có đủ vật-liệu để dùng chăng ? Ta có thể tự-túc một cách đầy-đủ chăng ? Nói tóm lại , ta có thể lẻ-loi đương đầu với những khi phong vũ nhiệt hàn , với những lúc ốm-đau , nguy-biến , giữ vững cuộc sống còn nầy chăng ? Hẳn không vậy . Thế nên dân-tộc ta phải nhờ đến Nhân-loại , nghĩa là nhờ đến dân tộc khác và phải biết ơn họ . Hãy nghĩ đến họ cũng như mình nghĩ đến mình và đồng-chủng mình .
Vả lại cái tình từ-bi bác-ái của Đức Phật mà ta đã nhận thức , rất thâm-huyền quảng-hượt . Cái tình ấy , nó không bến không bờ ,không phân-biệt màu da , không phân-biệt chủng-tộc : nó cũng không luận sang hèn và xóa bỏ hết các tầng lớp đẳng-cấp xã-hội , mà chỉ đặt vào một : Nhân-loại Chúng-sanh .
Thế , ta không có lý-do gì chánh-đáng để vì mình hay vì đồng-bào mình , gây ra tai-hại cho các dân-tộc khác . Trái lại , hãy đặt vào họ một tư-tưởng nhân-hòa ,
Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
Trang 185
một tinh-thần hỉ-xả và hãy tự xem mình có bổn-phận giúp-đỡ họ trong cơn hoạn-nạn .
Đối với những kẻ xuất-gia quy-y đầu Phật , phụ vào những ân-huệ đã thọ như đã nói trên , họ còn phải trực-tiếp chịu-ân của các đàn-na thí-chủ , nghĩa là những thiện-nam tín-nữ có hảo-tâm cung-cấp những vật dụng cần-thiết cho họ . Họ nhờ đến hột cơm , đến miếng vải , đến thuốc men đặng sanh sống . Rốt lại họ phải nhờ đến sự nuôi dưỡng hoàn-toàn của những kẻ tốt lòng .
Với quần-sanh , họ mang cái ân rất nặng cho nên họ phải dìu-dắt sinh-linh đi tầm Chân-lý đặng đáp-tạ tấm lòng chiếu-cố của Thiện tín .
LUẬN VỀ TAM NGHIỆP :
Sanh ra ở đời , con người dầu muốn hay dầu không , cũng phải chịu dưới sự chi-phối của định-luật thiên-nhiên . Định-luật ấy gồm vào một chữ Đạo , đạo của con người kêu bằng Đạo Nhân , và nó là một con đường đi trúng thì sống , bước trật tất chết .
Muốn làm tròn Nhân-Đạo , phải giữ vẹn tứ ân . Nhưng trước hết hãy tránh Tam-nghiệp và chừa Thập-ác , cũng như muốn làm giàu phải tránh đừng cho thiếu nợ .
Mỗi người đều có ba nghiệp chướng sau đây :
Thân-nghiệp : (tội lỗi do xác-thân gây nên)
Khẩu-nghiệp : (tội lỗi do miệng-lưỡi gây nên)
Ý-nghiệp : (tội lỗi do ý-tưởng gây nên) Ba nghiệp-chướng ấy khiến con người phạm mười điều ác kể ra dưới đây :
Thân-nghiệp sanh 3 điều ác :
1) Sát-sanh
2) Đạo-tặc
3) Tà-dâm
Khẩu-nghiệp sanh 4 điều ác :
1) Lưỡng-thiệt
2) Ỷ-ngôn
3) Ác-khẩu
4) Vọng-ngữ
Ý-nghiệp sanh 3 điều ác :
1) Tham-lam
2) Sân-nộ
3) Mê-si
Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
Trang 187
Sát-Sanh : - Con người mới sanh ra ở đời đều có tánh hiền lành cả . Song đến lúc lớn khôn vì phải sống chung-chạ với thế-giới người hung-tàn bạo-ngược , tánh-nết liền ô-nhiễm những sự xấu-xa hèn kém , trở nên độc-ác dữ-dằn .
Loài người giết nhau vì tiền bạc , vì sắc đẹp , vì lợi-danh , vì quyền-thế , vì thù-hiềm , vì háo thắng ... nghĩa là họ giết nhau vì sự ích-lợi của một người , của một nhóm người , của một đẳng-cấp xã-hội , của một quốc-gia ; họ muốn tiêu-diệt tất cả nhân-loại , không một ai có quyền sống sanh cùng họ cả .
Tại trào-nội , sự mà vua coi bầy tôi như cỏ rác , bầy tôi sánh vua như thể địch-thù đã làm nguyên-nhân cho biết bao cuộc tương-tàn tương-sát . Ngoài lê-thứ thì con giết mẹ cha , tớ hại chủ , trò giết thầy , chồng vợ giết nhau , đệ huynh xâu-xé . Những cuộc tương-tàn rất thường xảy ra trong nhân-loại không ngoài các lý-do đã kể trên . Đó là người đối với người .
Người đối với thú-cầm sanh-vật còn tàn-nhẫn gấp mấy nữa : họ giết thú-vật vì miếng ăn , vì sự dị-đoan mê-tín , vì sự vui thích . Đành rằng mình không thể dứt tuyệt giết các sanh-vật (gà , vịt , heo ...) để nuôi thân sống ; nhưng chẳng khá dựa vào lý vật dưỡng nhơn (thú-vật sanh ra đặng nuôi con người) mà giết nó một cách quá đáng . Chỉ cần dùng nó vừa đúng theo sự nhu-cầu cần-thiết của các món thực-phẩm mình thôi mà không nên hoang phí hy-sinh nó , nếu sự hy-sinh ấy không ích-lợi cho mình lắm . Nhứt là chẳng khá giết
Đức Huỳnh Phú Sổ : Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo
Trang 190
trạng ! Gương của vua Tề với vợ Thôi-Tử , An-lộc-Sơn với Dương-quí-Phi há chẳng còn lưu-liên hậu thế ? Giàu ỷ của hiếp-dâm kẻ khó , quan ỷ quyền cưỡng-bức đám dân hèn . Gian-phu dâm-phụ , từ xưa đến nay luôn luôn đều có .
Muốn tránh sự bại-hoại nền luân-lý nước nhà , muốn giữ-gìn tiếng tăm của gia-thế , phải đừng để dục-tình lôi cuốn , bắt chước gương xưa trau-giồi lòng hiếu-trung trinh-tiết .
Lưỡng-thiệt : - Đứng đầu các tội ác do miệng lưỡi gây ra , ác lưỡng-thiệt nầy đã làm duyên-cớ cho những sự hiểu lầm nhau , những sự cãi-vã , gây-gổ sanh oán sanh thù . Sự phải của người thì bớt , sự quấy của người thì thêm , cái lưỡi đã tạo những sự chia rẽ , những cuộc phân-tranh , phá tan sự đoàn-kết , tình thân-yêu giữa nhân-loại . Nó cũng là nguồn-cội của bao nhiêu bất hòa , hiềm-khích .
Để giải-trừ những tai-vạ ấy , phải giữ cho lời nói mình được thành-thật chánh-đáng , được vậy trong hương-đảng mới bớt rầy-rà , ngoài xã-hội không điều xích-mích và mình cũng không còn chịu ác-cảm , tránh sự miệt-khinh của kẻ khác .
Ỷ-ngôn : - Nói đến tội nầy tức là nói đến những vụ chủ ỷ quyền nhiếc xài tôi tớ , quan ỷ thế mắng chưởi dân ngu . Kẻ giàu có thường ỷ tiền bạc xài-xỉ người nghèo , kẻ xảo-quyệt ỷ sự khôn lanh nói những điều thất thiệt , kẻ học-thức ỷ sự khôn-ngoan dùng lời nói hạ-nhục người dốt-nát .