-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Lúc xảy ra sá»± cố, đồng hồ chỉ bảy giá»? hai mươi lăm. Ä?ó là giá»? thà nh phố bắt đầu rá»™n rịp. Những báºc cha mẹ tất tả đưa con đến trưá»?ng để kịp tá»›i công sở. Những há»?c sinh cấp ba Ä‘i trá»… Ä‘ang nôn nóng nhìn đèn Ä‘á»? ở các ngã tư. Những bà ná»™i trợ láºt Ä‘áºt xách giá»? ra khá»?i nhà để mong chá»?n được những khúc cá tươi nhất. Các hà ng quán dá»?c hai bên đưá»?ng mở cá»a từ sá»›m bây giá»? tấp náºp ngưá»?i ra kẻ và o. Lá»? đưá»?ng má»?c lên các quán cóc, các xe há»§ tiếu, bá»™t chiên, bánh bao, các gánh xôi, cháo lòng và các tá»§ thuốc lá.
Giữa không khà tất báºt đó, cánh thợ hồ trông có vẽ nhà n nhã. Ba ngưá»?i đà n ông vá»›i thùng đồ nghá»? bên cạnh Ä‘ang ngồi nhâm nhi cà phê sau khi chén đẫy má»—i ngưá»?i má»™t tô há»§ tiếu to tướng.
- Thôi, tụi mình đi chứ!
Cuối cùng, ngưá»?i đà n ông đứng tuổi trong bá»?n lên tiếng giục, sau khi uống má»™t hÆ¡i cạn hết ly trà vừa má»›i rót. Vừa nói, ông vừa cuối xuống ôm thùng đồ nghá»? đặt dưới chân trong khi hai ngưá»?i kia lục tục đứng dáºy kêu chá»§ quán tÃnh tiá»?n.
Ngay và o lúc bà chá»§ quán còn Ä‘ang mấp máy tÃnh nhẩm trong miệng, từ cá»a hà ng bên cạnh đột ngá»™t vang lên những tiếng kêu thất thanh:
- Cướp! Cướp! Cứu tôi với!
Ba ngưá»?i thợ hồ láºt Ä‘áºt dòm sang. Trước cá»a hà ng bách hóa, má»™t cô gái Ä‘ang giằng co vá»›i má»™t tên thanh niên. Cô vừa nÃu lấy cái chụp đèn sau cá»§a chiếc Honda Cub vừa la bà i hãi trong khi tên kia cố sức giằng chiếc xe khá»?i tay cô.
Khách đi đư�ng đứng cả lại. Hai ngư�i lao tới tên cướp nhưng chưa kịp can thiệp đã phải vội tháo lui. Không biết từ lúc nà o trên tay tên cướp đã xuất hiện một khẩu súng ngắn. Hắn chĩa lăm lăm và o m�i ngư�i, gi�ng đe d�a:
- Lùi ra! Ä?ứa nà o nhà o vô, tao bắn!
Rồi như để nhanh chóng thoát kh�i tình thế bất lợi nà y, hắn co chân đạp một phát, cô gái bắn ra xa.
Nhưng trước khi tên cướp kịp lên xe phóng đi, ngư�i thợ hồ đứng tuổi đã lặng lẽ tiến lại. Hai ngư�i bạn tái mặt, kêu khẽ:
- Anh Phong! Coi chừng!
Ngưá»?i đà n ông tên Phong không nói không rằng. Ông tiếp tục lù lù tiến đến sau lưng tên cướp. Và bất thần, ông vung tay ra. Thùng đồ nghá»? trên tay ông bay vèo má»™t cái, Ä‘áºp trúng cánh tay tên cướp. Khẩu súng trên tay hắn rụng xuống đất đánh "bá»™p".
Trong khi tên cướp còn chưa hiểu ra chuyện gì, ông Phong đã nhanh tay chá»™p má»™t chiếc ghế trên lá»? đưá»?ng, xong tá»›i quáºt túi bụi. Tên cướp má»™t tay đỡ đòn, tay kia vẫn nắm chặt ghi đông xe, đôi mắt láo liên tìm cách vá»?t Ä‘i.
Ông Phong ra tay đột ngột đến mức những ngư�i chung quang đ�u sững s�. Và sau giây phút bà ng hoà ng, m�i ngư�i li�n hò reo xông và o trợ lực.
Hai ngư�i thợ hồ bạn ông vừa kịp chạy tới, bỗng một tiếng quát đanh g�n vang lên:
- Ä?ứng im!
Tên cướp thứ hai thình lình xuất hiện vá»›i khẩu súng trên tay. Hóa ra nãy giá»? hắn vẫn ngồi thu mình trên chiếc Honda 67 Ä‘áºu sát lá»? đưá»?ng. Tên đồng bá»?n có lẽ không định xuất đầu lá»™ diện nhưng tình thế bắt buá»™c hắn phải can thiệp.
Tiếng quát sắc nhá»?n, đầy Ä‘e dá»?a cá»™ng vá»›i khẩu súng lăm lăm sẵn sà ng nhả đạn khiến vòng ngưá»?i láºt Ä‘áºt dạt ra. Và i kẻ nhát gan vá»™i vã chuồn Ä‘i chá»— khác vì sợ đạn lạc. Hai ngưá»?i thợ hồ cÅ©ng hấp tấp thối lui. Tên cướp láºp tức quay nòng súng vá»? phÃa ông Phong lúc nà y vẫn Ä‘ang tìm cách áp đảo tên cướp thứ nhất. Hắn nghiến răng:
- Tên kia! Dang ra! Nếu không, tao bắn!
Ông Phong vẫn phá»›t lá»?. Ông giÆ¡ cao chiếc ghế tiếp tục quáºt những cú như trá»?i giáng lên cánh tay cầm xe cá»§a tên cướp.
- Nằm xuống!
Tên cướp cầm súng hét lên.
Tên đồng bá»?n láºp tức lăn ngưá»?i xuống mặt đưá»?ng. Cùng lúc, hai ngưá»?i thợ hồ và cô gái chá»§ xe la lên thất thanh:
- Anh Phong, coi chừng!
- Bác ơi, nằm xuống!
Nhưng ông Phong chưa kịp phản ứng thì những tiếng súng đã vang lên chói tai:
- Ä?oà ng! Ä?oà ng!
Hai viên đạn xói thẳng và o ngá»±c khiến ông Phong đổ váºt xuống như má»™t thân cây bị đốn gốc.
Thảm cảnh trước mặt khiến má»?i ngưá»?i kinh hoà ng nhốn nháo nhưng không ai dám chạy lại. Chỉ đến khi hai tên cướp lên xe rú ga vá»?t thẳng, hai ngưá»?i thợ hồ má»›i tất tả chạy tá»›i đỡ bạn dáºy. Bấy giá»?, những tiếng còi cảnh sát má»›i vang lên.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Ä?ó là tất cả những gì Thưá»?ng biết vá»? cái chết cá»§a ba mình. Lúc ba bị nạn, anh Ä‘ang ngồi trong lá»›p, đùa giỡn cùng bạn bè.
Khi tiết há»?c thứ hai bắt đầu được mưá»?i phút, bác bảo vệ chạy và o báo cho Thưá»?ng biết có ngưá»?i nhà cần gặp. Sau khi xin phép cô giáo, Thưá»?ng láºt Ä‘áºt Ä‘i theo bác bảo vệ.
Bắt gặp Nhi, em gái mình, Ä‘ang đứng khóc thút thÃt trước cổng, láºp tức Thưá»?ng linh cảm có chuyện không may. Anh vá»™i và ng nắm lấy vai em, lo âu há»?i:
- Có chuyện gì váºy em? Sao em lại khóc?
Nhi ngước nhìn anh và trả l�i qua mà n nước mắt:
- Ba bị bắn.
Thư�ng tái mặt:
- Bị bắn? Ai bắn?
- B�n cướp. Thư�ng nghe tim mình như thót lại. Anh lại lay vai em:
- Ba có sao không?
- Em không biết! Nhi đáp trong tiếng nấc. Ngư�i ta chở ba đi bệnh viện rồi!
Thư�ng không h�i nữa. Anh tức tốc quay và o trư�ng lấy xe và vội và ng chở em tới bệnh viện. Anh đạp vội vã, quýnh quýu, mồ hôi đẫm cả lưng.
Khi Thư�ng lách và o, anh nhìn thấy hai ngư�i bạn của ba cùng một cô gái lạ mặt đang ngồi ủ rũ bên cạnh mẹ. Bà Tuệ, mắt đ� hoe, thấy Thư�ng tất tả chạy và o, bỗng òa lên khóc.
Thư�ng ôm vai mẹ, hốt hoảng:
- Chuyện gì váºy mẹ? Ba đâu?
Bà Tuệ gục đầu lên ngực con, khóc rấm rứt. Bà chưa kịp trả l�i thì m�i ngư�i bỗng xôn xao. H� dạt ra hai bên như�ng chỗ cho những ngư�i mặt áo b�-lu trắng khiêng ông Phong ra. Ông đã chết.
Nghe tiếng ồn à o, Thưá»?ng quay vá»™i vá»? phÃa cá»a phòng cấp cứu. Vừa nhìn thấy thi hà i cá»§a ba, anh kêu lên má»™t tiếng và ngất xỉu trên tay mẹ.
Khi Thưá»?ng tỉnh lại, anh nháºn ra mình Ä‘ang nằm trên chiếc giưá»?ng quen thuá»™c ở nhà . Bên cạnh anh vẫn là hai ngưá»?i thợ hồ và cô gái Thưá»?ng bắt gặp nÆ¡i bệnh viện. Há»? Ä‘ang an á»§i bà Tuệ và bé Nhi.
Lúc Thưá»?ng chá»?i tay ngồi dáºy, má»?i ngưá»?i quay nhìn anh vá»›i vẻ ái ngại. Má»™t ngưá»?i thợ hồ nói:
- Cháu cứ nằm nghỉ đi!
Thư�ng như không nghe câu nói. Anh nhìn thẳng và o ngư�i bạn của ba mình, h�i bằng gi�ng khà n khà n:
- Sao ba cháu chết váºy bác?
Biết không thể tránh né được, sau má»™t thoáng ngáºp ngừng, ngưá»?i thợ hồ cháºm rãi thuáºt lại đầu Ä‘uôi câu chuyện. Giá»?ng ông run run như chưa hết xúc động.
- Ba cháu là một ngư�i tốt! Một ngư�i dũng cảm!
Ngưá»?i thợ hồ buồn bã kết luáºn.
Thưá»?ng quay nhìn cô gái. Bây giá»? anh má»›i biết cô ta là chá»§ nhân cá»§a chiếc xe và cÅ©ng là nạn nhân cá»§a bá»?n cướp. Cô ta là nạn nhân nhưng ngưá»?i chết lại là ba mình! Ã? nghÄ© đó khiến Thưá»?ng cảm thấy Ä‘au đớn. Anh không trách cô gái nhưng ná»—i Ä‘au cá»§a anh hiện lên trong ánh mắt cháy bá»?ng đến mức cô ta bất giác quay mặt Ä‘i. Tá»± nhiên cô gái cảm thấy cần phải là m má»™t Ä‘iá»?u gì. Cô đã theo ông Phong và o táºn bệnh viện. Rồi cô lại theo vá»? đến đây. Suốt thá»?i gian đó, lúc nà o cô cÅ©ng cảm thấy mình như ngưá»?i có lá»—i. Cô tưởng như chÃnh mình là ngưá»?i gây ra tai há»?a cho gia đình tá» tế nà y. Cảm giác đó khiến cô vô cùng ray rứt. Cô rất muốn là m má»™t Ä‘iá»?u gì đó để giúp đỡ gia đình ân nhân. Nhưng lòng dạ Ä‘ang rối như tÆ¡ vò, cô tháºt chẳng biết phải là m gì. Trong lúc Ä‘ang bối rối, ánh mắt cô bất thần chạm phải hai chiếc nhẫn Ä‘ang Ä‘eo trên tay. Ngay láºp tức, má»™t ý nghÄ© vụt lóe lên trong đầu cô. Thoạt đầu, cô hÆ¡i đắn Ä‘o. Cô cảm thấy ý nghÄ© cá»§a mình có vẻ gì đó như là sá»± gà n dở. Nhưng rồi chẳng nghÄ© ra cách nà o khác, vả lại cÅ©ng không đủ sức để nghÄ© ngợi thêm, cô tặc lưỡi và ngại ngùng chạm tay và o vai bà Tuệ:
- Thưa bác!
Bà Tuệ ngước lên:
- Gì đó cô?
Cô gái lúng túng tháo hai chiếc nhẫn đang đeo trên tay và rụt rè đặt và o tay bà Tuệ :
- Bác cầm cái nà y để lo cho bác trai. Ä?ây là tấm lòng cá»§a cháu.
Bà Tuệ khẽ lắc đầu:
- Tôi không nháºn đâu! Tôi rất cảm Æ¡n cô nhưng cô hãy cầm vá»? Ä‘i!
Cô gái khẩn khoản:
- Bác nháºn Ä‘i mà ! ChÃnh vì cháu mà bác trai gặp chuyện không may. Nếu bác không cho cháu chia sẻ phần nà o, cháu sẽ rất áy náy.
Bà Tuệ không trả lá»?i cô gái. Bà thở dà i và cháºm chạp nhìn ra cá»a. Trong mắt bà , khung cá»a bá»—ng trở nên rá»™ng mênh mông. Bởi vì kể từ nay, chồng bà sẽ không bao giá»? đặt chân qua ngưỡng cá»a đó nữa. Bà sẽ không bao giá»? còn nhìn thấy ông mệt má»?i trở vá»? nhà sau má»™t ngà y lao động vất vả, tay chân dÃnh đầy vôi vữa nhưng nụ cưá»?i tươi tắn và hiá»?n là nh vẫn luôn nở trên môi. Bà cÅ©ng sẽ không bao giá»? thấy lại cảnh bé Nhi lục tung các túi áo túi quần cá»§a ba nó má»—i khi ông Ä‘i là m vá»? để tìm cho bằng được gói kẹo ông giấu ở đâu đó trong ngưá»?i rồi há»›n hở reo lên "A, đây rồi! Con tìm thấy rồi". Không, không còn gì nữa, kể từ hôm nay ông đã Ä‘i xa...
- Thưa bác...
Tiếng cô gái lại ngáºp ngừng vang lên bên tai. Bà Tuệ khẽ chép miệng. Bà thì thầm như nói vá»›i chÃnh mình:
- Ông ấy là một ngư�i tốt. Những gì cần là m thì ông ấy đã là m. Ông ấy không cần đ�n đáp.
- Nhưng thưa bác...
Bà Tuệ không để cô gái nói hết câu. Bà cầm lấy tay cô, trầm gi�ng :
- Tôi cảm ơn cô. Tấm lòng của cô, tôi hiểu. Nhưng tôi đã nói rồi. Cô cầm v� đi. Con ngư�i chẳng ai biết trước được chuyện sống chết, cô chẳng nên áy náy là m gì.
Trước thái độ dứt khoát cá»§a bà Tuệ, cô gái biết chẳng thể nà i nỉ được nữa. Cô đứng dáºy ấp úng cáo từ và cháºm chạp tiến ra cá»a bằng những bước chân lặng lẽ, nặng ná»? và đầy phiá»?n muá»™n.
Tối đó, trước lúc đi ngủ, bà Tuệ nghiêm nghị nói với hai con:
- Kể từ hôm nay, chỉ còn ba mẹ con mình với nhau. Chúng ta phải nương tựa, và giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống...
Cố nén xúc động để nói năng ôn tồn, khúc chiết, bà muốn là m gương cho các con vá»? sá»± trầm tÄ©nh. Nhưng bà không thể nà o trình bà y hết những suy nghÄ© cá»§a mình. Ä?ang nói ná»a chừng, chợt bắt gặp ánh mắt thẫn thá»? ngÆ¡ ngác cá»§a Thưá»?ng và Nhi, bà bổng thấy nghẹn nÆ¡i cổ và láºp tức báºt lên tiếng nấc. Thưá»?ng và Nhi liá»?n òa lên khóc theo.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Từ ngà y ông Phong đột ngá»™t mất Ä‘i, mẹ con Thưá»?ng bá»—ng trở nên khốn đốn. Lúc ông còn sống, gia đình Thưá»?ng vốn đã chẳng dư dả gì. Ông là m thợ hồ, công việc lúc có lúc không. Có khi cả tháng trá»?i rá»—i việc, ông phải nằm nhà ăn bám và o đồng lương còm cõi cá»§a vợ. Nhưng dù váºy, những đóng góp dù chẳng nhiá»?u nhặn gì cá»§a ông cÅ©ng giúp gia đình không lâm và o cảnh ngặt nghèo, quẫn bách.
Bà Tuệ dạy toán ở một trư�ng cấp ba. Th�i trẻ, bà h�c Sư phạm. Tốt nghiệp ra trư�ng, đi dạy được một năm thì bà xin nghỉ vì lý do sức kh�e. Sau đó, bà xin và o là m thư ký đánh máy trong một công ty xây dựng. Tại đây, bà quen ông Phong, một ngư�i thợ gi�i, phụ trách một tổ xây lắp.
Một tháng trước khi bà và ông Phong cưới nhau, ông bị cho nghỉ việc trong một đợt giảm biên chế sau khi quyết liệt bênh vực cho một công nhân trong tổ bị sa thải một cách m� ám. Từ đó, ông Phong trở thà nh một ngư�i thợ là m thuê.
Buồn phiá»?n vá»? hoà n cảnh cá»§a chồng, lại vừa sinh Thưá»?ng, bà Tuệ rá»?i bá»? công ty xây dá»±ng để là m đơn xin Ä‘i dạy lại. Bà trở lại vá»›i nghá»? dạy há»?c má»™t phần vì đó là nghá»? bà yêu thÃch, phần khác vá»›i thá»?i giá»? cá»§a má»™t nhà giáo, bà có được má»™t buổi ở nhà để vừa soạn giáo án vừa chăm sóc con cái.
Khi Thưá»?ng được năm tuổi, bà sinh bé Nhi. Vá»›i đứa con thứ hai, bà vẫn tiếp tục từ chối Ä‘i dạy thêm buổi chiá»?u theo lá»?i rá»§ rê cá»§a các đồng nghiệp tốt bụng chỉ để được gần gÅ©i dạy dá»— và giúp đỡ con cái. Ä?ối vá»›i bà , con cái phải được chăm sóc tỉ mỉ và chu đáo. Bà mong má»?i nếu Thưá»?ng và Nhi không tạo dá»±ng được sá»± nghiệp gì lá»›n lao mai sau thì Ãt ra cÅ©ng trở thà nh những công dân lương thiện. Như ba cá»§a chúng.
Từ trước đến nay, bà Tuệ vẫn sống trung thà nh với quan niệm của mình. Cuộc sống đạm bạc, đôi lúc khó khăn, nhưng thanh thản. Nhưng từ ngà y ông Phong mất đi, ba mẹ con lâm và o cảnh ngặt nghèo. Ti�n bạc túng thiếu, cơm ăn phải chạy từng bữa, gánh nặng trước đây hai ngư�i cùng gánh bây gi� đè nặng trên đôi vai mệt m�i của bà .
Cuối cùng, không còn cách nà o khác, bà Tuệ đà nh nháºn lá»?i Ä‘i dạy thêm các lá»›p há»?c tư và o má»—i buổi chiá»?u. Rồi má»™t thá»?i gian sau, bà lại nháºn dạy thêm các lá»›p bổ túc văn hóa ban đêm. CÅ©ng may là Thưá»?ng và Nhi Ä‘á»?u đã lá»›n, Thưá»?ng mưá»?i bảy tuổi, há»?c lá»›p mưá»?i má»™t, Nhi mưá»?i hai tuổi, há»?c lá»›p sáu; hai anh em lại cùng Ä‘i há»?c buổi sáng, do đó và o buổi chiá»?u và buổi tối bà vắng nhà , Thưá»?ng và Nhi có thể trông nom lẫn nhau. Ä?iá»?u đó có là m bà Tuệ yên tâm phần nà o, nhưng giữa những cÆ¡n ho húng hắng giữa đêm khuya, bà luôn chạnh lòng tá»± nhá»§: ta chỉ Ä‘i dạy thêm má»™t thá»?i gian thôi, chừng nà o cuá»™c sống đỡ vất vả hÆ¡n, ta sẽ lại ở nhà chăm sóc chúng nó!
Những lúc trằn trá»?c như váºy, bà Tuệ cảm thấy như mình có lá»—i vá»›i các con. Nhưng biết là m sao hÆ¡n khi cuá»™c sống bươn chải không cho phép bà gần gÅ©i Thưá»?ng và Nhi như trước. Nhiá»?u đêm nằm thao thức má»™t mình, bà lại nhá»› đến ông Phong. Và âm thầm báºt khóc.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Nhi còn nhá»? nên không nghÄ© nhiá»?u đến ná»—i cá»±c nhá»?c cá»§a mẹ, mặc dù Nhi cảm nháºn được sá»± lo toan tất báºt cá»§a mẹ từ ngà y ba qua Ä‘á»?i. Chỉ có Thưá»?ng là lá»™ vẻ lo âu trước công việc ngáºp đầu và sức khá»?e ngà y cà ng suy yếu cá»§a bà Tuệ.
Anh biết sức mẹ vốn yếu, lại bị viêm phế quản kinh niên, để đeo bám ngh� dạy h�c mẹ phải cố gắng rất nhi�u. Nhưng trước đây mẹ chỉ dạy một buổi, m�i việc dù sao cũng chưa đến nỗi nà o. Chỉ từ khi mẹ phải dạy thêm buổi chi�u rồi buổi tối, tình trạng sức kh�e của mẹ ngà y cà ng xấu đi.
Những tối bà Tuệ phải thức khuya chấm bà i, Thư�ng trằn tr�c không sao ngủ được. Anh leo lên giư�ng giả v� nhắm mắt để mẹ kh�i lo. Nhưng khi đèn tắt, cặp mắt Thư�ng lại mở thao láo. Anh nằm lắng tai nghe ngóng và mỗi tiếng ho khúc khắc của mẹ từ nhà ngoà i v�ng và o đ�u khiến anh bồn chồn lo lắng.
Bà Tuệ dạy môn toán nên phần bà i táºp khá nhiá»?u. Dạo nà y, tối nà o bà cÅ©ng thức chấm bà i đến khuya. Sáng, năm giá»? bà lại phải thức dáºy chấm tiếp để kịp trả bà i cho há»?c trò. Thưá»?ng lặng lẽ theo dõi công việc nặng nhá»?c cá»§a mẹ vá»›i má»™t tâm trạng bất lá»±c.
Ä?ã nhiá»?u lần Thưá»?ng muốn là m má»™t Ä‘iá»?u gì đó để giúp đỡ mẹ. Ba mất, Thưá»?ng là ngưá»?i đà n ông duy nhất trong gia đình, anh cảm thấy phải có bổn pháºn chia sá»›t má»™t phần gánh nặng vá»›i mẹ. Nhưng anh lại chẳng thể là m gì.
Thưá»?ng đã đến những trung tâm dịch vụ, những nÆ¡i giá»›i thiệu việc là m. Nhưng anh lẳng lặng đến để rồi lẳng lặng ra vá»?. Không có nghá»? chuyên môn, Thưá»?ng chẳng thể xin việc bất cứ nÆ¡i đâu. Vả lại, nếu má»™t nÆ¡i nà o đó đồng ý nháºn má»™t ngưá»?i không nghá»? nghiệp, há»? lại chá»?n những cô gái "có ngoại hình đẹp" thay vì chá»?n Thưá»?ng.
Không nản, Thưá»?ng lại tiếp tục dò tìm ở những mục "rao vặt, cần ngưá»?i" trên các báo. Anh há»›n hở và vá»™i vã chạy như bay đến những Ä‘iạ chỉ cần ngưá»?i dạy kèm. Nhưng lần nà o cÅ©ng như lần nà o, những lá»?i từ chối lịch sá»± cá»§a chá»§ nhà buá»™c Thưá»?ng đà nh lá»§i thá»§i ra vá»?. Những báºc cha mẹ thưá»?ng tin tưởng và o trình độ cá»§a má»™t sinh viên hÆ¡n là má»™t há»?c sinh lá»›p mưá»?i má»™t như Thưá»?ng.
Trong lúc hoà n toà n tuyệt vá»?ng vá»›i ý định giúp đỡ mẹ, Thưá»?ng bá»—ng sá»±c nhá»› đến câu chuyện vá»? chú bé viết thuê xứ Florence trong cuốn "Tâm hồn cao thượng". Tuy Ä‘á»?c đã khá lâu, đến bây giá»? Thưá»?ng vẫn nhá»› như in những chi tiết cảm động cá»§a câu chuyện. Má»™t ngưá»?i cha già , để kiếm thêm tiá»?n nuôi gia đình, phải nháºn việc chép tên và địa chỉ những ngưá»?i mua sách báo dà i hạn cho má»™t nhà xuất bản ná»?. Ä?êm đêm phải thức viết, sức khá»?e ông cà ng ngà y cà ng mòn má»?i. Ngưá»?i con muốn giúp đỡ cha, cứ đợi đến khuya khi cha đã mệt má»?i lê bước và o phòng ngá»§, liá»?n rón rén leo xuống khá»?i giưá»?ng và lần và o phòng là m việc cá»§a cha để lặng lẽ viết thay cho cha bằng những nét chữ bắt chước y hệt. Ngà y tháng trôi qua, trong lúc ngưá»?i cha vui mừng vì tốc độ công việc tăng lên, tiá»?n kiếm được khá hÆ¡n thì ngưá»?i con lại đâm ra uể oải, lÆ¡ đễnh trong há»?c táºp vì thiếu ngá»§. Và tất nhiên, cáºu thoạt tiên bị cha trách móc, sau đó là quở mắng và cuối cùng bị cha thá»? Æ¡ ghẻ lạnh. Tuy rất Ä‘au khổ, cáºu bé vẫn âm thầm chịu đựng và tá»± an á»§i dù sao hà nh động bà máºt cá»§a mình cÅ©ng giúp cha cáºu vui thÃch vá»›i ý nghÄ© rằng ông vẫn còn khá»?e mạnh. Chỉ đến khi, và o má»™t đêm ná»?, cáºu sÆ¡ ý chạm tay và o má»™t cuốn sách là m nó rÆ¡i xuống đất khiến cha cáºu giáºt mình tỉnh giấc và tò mò và o phòng, chỉ đến lúc đó, bắt gặp cáºu Ä‘ang táºp trung đầu óc say sưa viết hết mảnh giấy nà y đến mảnh giấy khác, ông má»›i chợt hiểu tấm lòng đẹp đẽ và ná»—i oan ức đáng thương cá»§a con mình...
Cáºu chuyện đột nhiên trở vá»? trong trà nhá»› khiến Thưá»?ng suy nghÄ© miên man. Hay là mình bắt chước cáºu bé ná»? âm thầm giúp đỡ mẹ, Thưá»?ng nhá»§ bụng. Nhưng khác vá»›i nhân váºt trong truyện, mình sẽ cố gắng há»?c táºp tốt để mẹ khá»?i buồn phiá»?n, lo lắng. Tất nhiên mẹ sẽ không hay biết. Sau những lúc thức khuya chấm bà i, bao giá»? mẹ cÅ©ng ngá»§ rất say. Mẹ sẽ không biết gì hết.
Ã? định thoạt đầu còn phân vân, nhưng những tiếng ho húng hắng cá»§a mẹ đã nhanh chóng thôi thúc Thưá»?ng hà nh động. Tối đó, anh nằm thao thức, dá»?ng tai nghe ngóng. Ä?ợi cho bà Tuệ mệt má»?i rá»?i bà n và o phòng ngá»§, anh sè sẹ leo xuống khá»?i giưá»?ng và lần bước ra phòng ngoà i. Không dám báºt Ä‘iện vì sợ gây chú ý, Thưá»?ng lặng lẽ thắp cây đèn dầu đặt trên đầu tá»§ rồi cầm cây đèn tù mù trên tay, anh hồi há»™p tiến lại bà n là m việc cá»§a mẹ.
Thưá»?ng rón rén ngồi và o bà n và bắt đầu xem xét xấp bà i truá»›c mặt má»™t cách tháºn trá»?ng. Ä?á»?c qua Ä‘á»? toán, Thưá»?ng thở phà o khi nháºn ra đó là bà i táºp đại số lá»›p mưá»?i. Anh nhanh chóng hình dung ra cách giải và cẩn tháºn lần giở những bà i táºp mẹ đã chấm, xem xét và ghi nhá»› kỹ lưỡng cách cho Ä‘iểm và sá»a lá»—i trên từng bà i.
Sau đó, Thưá»?ng thu hết can đảm cầm lên cây viết Ä‘á»? trên bà n và bắt đầu chấm tiếp xấp bà i dang dở cá»§a mẹ. Anh nhá»§ bụng: cÅ©ng may là mẹ dạy toán, chứ nếu mẹ dạy văn, hẳn mình sẽ không dám bịa ra những lá»?i phê trên bà i táºp cá»§a há»?c sinh!
Bà Tuệ Ä‘em vá»? nhà hai xấp bà i cá»§a hai lá»›p khác nhau. Má»™t xấp chấm dở, xấp kia bà chưa đụng tá»›i. DÄ© nhiên Thưá»?ng không dám rá»› và o xấp bà i còn để trắng. Ngay xấp bà i bà Tuệ Ä‘ang chấm dở, Thưá»?ng cÅ©ng không dám chấm hết. Là m như váºy, bà Tuệ sẽ phát hiện ngay. Chấm khoảng gần hai mươi bà i, khi xấp bà i đã vÆ¡i hÆ¡n phân ná»a, Thưá»?ng thở phà o buông viết và loay hoay xếp tất cả lại cho ngay ngắn và đặt và o đúng vị trà cÅ©. Xong, anh tắt đèn, Ä‘em cất trên đầu tá»§ và nhón gót lần và o phòng ngá»§.
Thưá»?ng đặt lưng xuống giưá»?ng, ngưá»?i mệt má»?i, mắt dÃp lại nhưng chưa bao giá»? anh thấy lòng thanh thản đến thế.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
HÆ¡n ná»a tháng đã trôi qua kể từ ngà y Thưá»?ng quyết định hà nh động theo gương cáºu bé xứ Florence. Thoạt đầu, Thưá»?ng còn lo lắng, thấp thá»?m nhưng rồi thấy mẹ chẳng phát giác ra, dần dần anh cảm thấy yên tâm. Và từng đêm, từng đêm, Thưá»?ng vẫn lặng lẽ tiếp tục công việc cá»§a mình.
Bà Tuệ quả chẳng hay biết gì. Báºn rá»™n và mệt má»?i trước các buổi dạy kế tiếp nhau, lại không mảy may ngá»? vá»±c, chẳng bao giá»? bà để ý cái bà i táºp mà bà tiếp tục chấm và o sáng sá»›m hôm sau có thá»±c là đã nằm kế ngay theo cái bà i táºp bà đã kết thúc và o tối hôm trước hay không. HÆ¡n nữa, khi chấm bà i giúp mẹ, Thưá»?ng đã cố gắng bắt chước y hệt phong cách cá»§a mẹ, từ phương pháp cho Ä‘iểm đến cách viết những con số vá»›i những nét móc má»?m mại, cả những dấu gạch chéo bên dưới những phép tÃnh sai.
Những ngà y đó, Thưá»?ng tháºt sá»± ngạc nhiên trước những cảm xúc kỳ lạ mà mình trải qua. Anh thấy dáºy lên trong lòng má»™t niá»?m vui lặng lẽ chưa từng biết. Mặc dù không Ä‘em lại cho mẹ những lợi Ãch váºt chất cụ thể như cáºu bé xứ Florence đã là m, nhưng Thưá»?ng cÅ©ng nháºn ra việc là m âm thầm cá»§a mình đã giúp mẹ có nhiá»?u thá»?i giá»? hÆ¡n và o má»—i buổi sáng. Trước đây, sau khi thức dáºy và o lúc năm giá»?, bao giá»? bà Tuệ cÅ©ng vá»™i vã ngồi và o bà n và dán chặt mình ở đó, xem xét giáo án và tiếp tục chấm nốt các xấp bà i cho kỳ hết để rồi chỉ kịp ăn uống qua loa trước khi láºt Ä‘áºt ra khá»?i nhà . CÅ©ng có lúc, bà i vở nhiá»?u, bà vá»™i và ng đến lá»›p mà chẳng có thá»?i gian đụng đến chén cÆ¡m chiên Nhi đã đặt sẵn trên bà n, cạnh tay bà .
Nhưng từ ngà y Thưá»?ng lén lút chia sá»›t má»™t phần khối lượng công việc, bà Tuệ có tá»? ra thảnh thÆ¡i hÆ¡n chút đỉnh. Bà không còn bá»? bữa ăn sáng đạm bạc, Ä‘iá»?u thỉnh thoảng vẫn xảy ra trước đây. Tháºm chà bà còn có được dăm mưá»?i phút ngắm mình trong gương, sá»a lại má»› tóc rối hoặc bẻ lại cái cổ áo chưa được phẳng phiu, ngay ngắn, cÅ©ng như kịp dặn Nhi mặc thêm áo lạnh hoặc bảo Thưá»?ng trưa Ä‘i há»?c vá»? ghé cá»a hà ng mua má»™t món gia dụng lặt vặt nà o đó.
DÄ© nhiên bà Tuệ không chú ý, cÅ©ng không có thì giá»? để chú ý, những giây phút thư thả hiếm hoi kia từ đâu ra. Công việc và trách nhiệm đối vá»›i gia đình đã cuốn lấy bà như má»™t cái đĩa quay cuốn lấy dây xÃch. Chỉ trừ khi bà bị đứt tung vì quá sức chịu đựng, còn thì bà chỉ biết tất báºt quay theo những vòng quay lạnh lùng và cố định, không có đủ sức lá»±c và thá»?i gian để ngạc nhiên vá»? bất cứ Ä‘iá»?u gì.
Thưá»?ng là ngưá»?i hay lo nghÄ©. Sá»± giáo dục nghiêm ngặt cÅ©ng như hoà n cảnh không may cá»§a gia đình đã tạo cho anh má»™t tÃnh cách như thế. Vì váºy, sá»± vô tâm cá»§a mẹ gây cho anh nhiá»?u cảm giác trái ngược nhau. Vừa mừng vì không bị mẹ phát hiện, Thưá»?ng vừa cảm thấy lo buồn vì Ä‘iá»?u đó quả tháºt trái vá»›i sá»± nhạy cảm xưa nay cá»§a mẹ. Anh hiểu ná»—i lo toan cá»±c nhá»?c đã khiến tâm trà mẹ cháºm chạp hÆ¡n xưa. Cà ng nghÄ© ngợi, Thưá»?ng cà ng cảm thấy cần phải giúp đỡ mẹ và anh lại háo hức chá»? đêm xuống để lẻn và o căn phòng là m việc thân thuá»™c, để thắp lên ngá»?n đèn dầu tù mù và ngồi đối diện hằng giá»? vá»›i những bà i táºp chi chÃt những chữ số.
Thỉnh thoảng, Thưá»?ng cÅ©ng gặp khó khăn, nhất là khi anh phải ngồi trước những bà i táºp cá»§a lá»›p mưá»?i má»™t, lá»›p Thưá»?ng Ä‘ang há»?c. Có những Ä‘iá»?u anh chưa nắm vững, tháºm chà có những Ä‘iá»?u anh chưa há»?c qua. Những lúc ấy, Thưá»?ng phải táºp trung đầu óc xem kỹ những bà i giải đúng nhất, những bà i mẹ đã chấm qua và cho tá»›i Ä‘iểm mưá»?i để ghi nhá»› cách giải tối ưu nhất.
Mặc dù cẩn tháºn và chú tâm hết mức, đôi khi Thưá»?ng không tránh khá»?i nhầm lẫn, nhất là khi anh chấm những bà i sau cùng, lúc mắt đã muốn dÃp lại mà lòng thì muốn nấn ná chấm thêm. Như má»›i đây, khi chấm các bà i táºp vá»? giải bất phương trình mÅ©, không hiểu Thưá»?ng trông gà hóa cuốc thế nà o mà má»™t bà i giải đúng hoà n toà n lại bị anh cho Ä‘iểm bốn.
Có lẽ Thư�ng sẽ không hay biết gì v� sai sót của mình nếu tối đó trong bữa ăn bà Tuệ không than thở:
- Lúc nà y mẹ bắt đầu lẩn thẩn rồi hay sao ấy! Má»™t bà i táºp không thể nà o chấm sai mà mẹ lại chấm sai! Ä?ến khi há»?c trò đứng dáºy thắc mắc, mẹ má»›i biết!
Rồi bà thở dà i, buồn bã:
- Trong đ�i dạy h�c, đây là lần đầu tiên mẹ bị h�c trò khiếu nại!
Hôm đó bà Tuệ buông đũa sá»›m. Có lẽ ná»—i bứt rứt khiến bà không cảm thấy ngon miệng. Trong lúc đó, Thưá»?ng cố tá»? ra bình tÄ©nh. Nhưng anh và cÆ¡m mà miệng nhạt thếch. Vẻ khổ tâm cá»§a mẹ khiến lòng anh quặn thắt. Anh hiểu, không phải mẹ lẩn thẩn mà chÃnh anh lẩn thẩn. ChÃnh sá»± nhầm lẫn tại hại cá»§a anh đã là m mẹ dằn vặt. Anh không ngá»? để giúp đỡ mẹ, vô tình anh đã là m mẹ buồn lòng.
Tối đó, Thưá»?ng nằm trằn trá»?c trên giưá»?ng, lòng trà n ngáºp hối háºn. Ná»a khuya, anh thức dáºy lần và o phòng là m việc cá»§a mẹ. Anh đến bên bà n vá»›i quyết tâm sẽ không để xảy ra sai sót lần thứ hai. Anh lại vá»› lấy xấp bà i trước mặt và lần nà y, trước khi hạ bút cho Ä‘iểm, anh dò Ä‘i dò lại tháºt kỹ lưỡng.
Nhưng không phải Thưá»?ng muốn là được. Má»™t tuần lá»… sau, tai há»?a lại áºp đến. Lần nà y má»?i chuyện xuất phát từ môn hình há»?c vá»›i má»™t Ä‘á»? toán cá»±c kỳ đơn giản vá»? phương pháp xác định tâm hình cầu ngoại tiếp tứ diện. Thưá»?ng không hiểu tại sao anh lại quá»? quạng đến mức có thể cho Ä‘iểm chÃn má»™t bà i táºp gần như vẽ sai hoà n toà n.
Sá»± vô ý cá»§a Thưá»?ng dẫn đến việc lần thứ hai bà Tuệ bị há»?c trò khiếu nại. Không phải nạn nhân may mắn cá»§a Thưá»?ng khiếu nại mà là đứa ngồi cạnh. Bà Tuệ thuáºt lại tin đó trong bữa cÆ¡m và ngáºm ngùi kết luáºn:
- Mẹ lẩm cẩm tháºt rồi! Chỉ trong vòng má»™t tuần lá»…, mẹ đã nhầm lẫn đến hai lần, lại là những nhầm lẫn sÆ¡ đẳng nhất!
Vẻ thất vá»?ng hiện lên trên mặt mẹ khiến Thưá»?ng ray rứt vô cùng. Anh hiểu mình đã mắc phải những sai sót khó thể tha thứ, những sai sót đã khiến mẹ đâm ra mất tá»± tin. Ä?ã mấy lần, Thưá»?ng định mở miệng thú tháºt hết má»?i chuyện nhưng rồi anh cảm thấy ngần ngại. Nếu anh tiết lá»™ bà máºt, hẳn anh chẳng còn dịp nà o giúp đỡ mẹ. Chắc chắn mẹ sẽ không để cho anh tiếp tục hà nh động theo ý mình. Mẹ sẽ cấm. Và như váºy, anh sẽ lại tiếp tục chứng kiến sá»± tất báºt, vá»™i và ng cá»§a mẹ bằng ánh mắt lo âu và bất lá»±c. Ä?ang đắn Ä‘o nghÄ© ngợi, Thưá»?ng bá»—ng giáºt thót khi nghe mẹ thổ lá»™:
- Có lẽ mẹ xin nghỉ dạy. Mẹ không muốn tiếp tục đứng trên bục giảng khi há»?c trò đã bắt đầu mất tin cáºy nÆ¡i mẹ. Mẹ sẽ tìm má»™t công việc khác...
Thưá»?ng không ngá»? sá»± thể lại xoay ra như váºy. Những lá»?i thú nháºn chân thà nh và chua xót cá»§a mẹ khiến anh không còn má»™t chá»?n lá»±a nà o khác. Thưá»?ng hốt hoảng kêu lên:
- Không, không! Mẹ không thể nghỉ dạy!
Bà Tuệ nhìn Thư�ng bằng ánh mắt ngạc nhiên:
- Sao váºy con? Sao lại không thể? Chẳng lẽ con muốn mẹ tiếp tục lên lá»›p và tiếp tục phạm phải những sai sót trước mặt há»?c trò hay sao?
- Không! Mẹ không sai sót! - Thưá»?ng nói và anh nghe cổ mình như nghẹn lại - ChÃnh con đã chấm những bà i đó. ChÃnh con đã chấm sai chứ không phải mẹ.
Trong một thoáng, bà Tuệ chẳng hiểu Thư�ng muốn nói gì. Bà ngơ ngác:
- Con nói sao? Tại sao lại dÃnh dáng đến con ở đây?
- Tại vì con...
- Con sao?
Biết không thể giấu, sau má»™t thoáng ngáºp ngừng, Thưá»?ng thu hết can đảm rụt rè thú nháºn hết má»?i chuyện. Xúc động, áy náy, Thưá»?ng chỉ thốt được từng tiếng má»™t. Chưa bao giá»? Thưá»?ng cảm thấy khó khăn khi nói chuyện vá»›i mẹ như váºy. Bà Tuệ lặng im nghe, bất động, suy tư. Ngay cả khi Thưá»?ng đã nói xong, bà cÅ©ng chẳng thốt má»™t tiếng nà o. Bà ngồi như hóa đá, chẳng biết nghÄ© ngợi gì, chỉ thấy trên đôi mắt vốn nghiêm nghị, khắc khổ xưa nay những giá»?t lệ Ä‘ang lặng lẽ ứa ra và cháºm rãi lăn dà i trên má.
Mãi một hồi lâu, bà mới quay sang Thư�ng và dịu dà ng nói, gi�ng âu yếm xen lẫn trách móc:
- Cảm Æ¡n con. Cảm Æ¡n con rất nhiá»?u! - Bà hắng giá»?ng và khẽ đưa tay chùi nước mắt - Nhưng dù sao má»?i chuyện cÅ©ng phải chấm dứt kể từ hôm nay. Ở Ä‘á»?i, má»—i ngưá»?i Ä‘á»?u có má»™t bổn pháºn. Con phải lo há»?c táºp. Ä?ó là bổn pháºn cá»§a con, Thưá»?ng ạ!
- Dạ.
Thưá»?ng dạ khẽ và cảm thấy nhẹ nhõm như vừa cất được má»™t gánh nặng trên ngưá»?i. Thế là mẹ không quở trách gì mình! Mẹ đã bá»? qua, không những thế, mẹ còn cảm Æ¡n mình nữa! Mẹ tháºt tuyệt vá»?i! Chỉ có Ä‘iá»?u từ nay mình chẳng còn mong gì chia sẻ ná»—i vất vả cá»§a mẹ nữa. Mẹ sẽ lại bương chải má»™t mình. Mẹ sẽ gầy yếu. Tá»™i nghiệp mẹ biết bao!
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Những ngà y sau đó, Thưá»?ng lại lang thang Ä‘i kiếm việc là m thêm. Mẹ bảo bổn pháºn cá»§a Thưá»?ng là há»?c táºp. Thưá»?ng cÅ©ng biết thế; nhưng anh lại không thể dá»ng dưng nhìn mẹ quần quáºt suốt ngà y đêm. Anh tá»± nhá»§: mình Ä‘i là m thêm, nhưng mình sẽ cố gắng há»?c táºp tốt. Như váºy, hẳn mẹ sẽ chẳng buồn lòng vì mình.
Nhưng Thư�ng lại chẳng thể tìm việc ở bất cứ nơi đâu. Như những lần trước, anh rảo đến rã cẳng qua khắp các đư�ng phố để rồi lại thất thểu lê gót v� nhà , ngư�i m�i nhừ, lòng ê ch�, tuyệt v�ng.
Trong một lần lang thang vô v�ng như thế, tình c� Thư�ng gặp chú Kiến, một ngư�i bạn trong cánh thợ hồ của ba trước đây.
Thoạt tiên, Thưá»?ng không nháºn ra chú. Chú mặc má»™t chiếc quần dạ cÅ© xì, vá»›i chiếc áo ca-rô bạc mà u cÅ©ng cÅ© không kém. Chỉ có chiếc kê-pi in hà ng chữ Afnor đội trên đầu là má»›i. Khi Thưá»?ng gặp chú, chú Ä‘ang dắt chiếc xe kẹo kéo Ä‘i ra từ má»™t con hẻm nhá»?, vá»›i chiếc thùng gá»— giăng đầy những đèn mà u chá»›p nháy và tiếng nhạc xáºp xình phát ra từ cặp loa tăng âm hết cỡ.
Chú Kiến nhìn thấy Thư�ng trước. Chú kêu:
- Thư�ng!
Nghe tiếng kêu, Thưá»?ng ngạc nhiên quay lại và sau khi chá»›p mắt hai, ba cái, Thưá»?ng má»›i nháºn ra ngưá»?i quen và mừng rỡ chạy lại:
- Chú!
Chú Kiến lau tay và o một miếng giẻ treo cạnh thùng gỗ rồi ôm chặt lấy vai Thư�ng, vồn vã h�i:
- Cháu đi đâu đây? Sao, dạo nà y mẹ cháu kh�e không?
- Dạ, mẹ cháu vẫn khá»?e! - Thưá»?ng liếm môi, ngáºp ngừng - Nhưng... không tháºt khá»?e lắm! Dạo nà y mẹ cháu phải Ä‘i dạy thêm buổi chiá»?u và buổi tối...
Chú Kiến chép miệng:
- Chà , thế thì gay quá! Hẳn là mẹ cháu rất vất vả!
Gi�ng chú Kiến bùi ngùi. Chú nắn nhẹ vai Thư�ng:
- Hai anh em cháu vẫn đi h�c đ�u đấy chứ?
- Dạ, cháu và Nhi vẫn đi h�c bình thư�ng.
- Thế còn hôm nay cháu đi đâu đây?
Chú Kiến nhắc lại câu há»?i khi nãy khiến Thưá»?ng đột nhiên lúng túng. Anh ngáºp ngừng:
- Dạ, cháu đi... tìm việc là m.
- Tìm việc là m? - Chú Kiến trố mắt - Cháu nói cháu vẫn còn đi h�c kia mà !
Thư�ng gãi đầu:
- Cháu chỉ tìm việc là m thêm buổi chi�u thôi. Cháu muốn giúp đỡ mẹ cháu.
- Thì ra váºy! - Chú Kiến gáºt gù - Thế cháu đã tìm được việc gì chưa?
Thư�ng đ� mặt:
- Dạ chưa ạ! Cháu chẳng có nghá»? ngá»—ng gì nên chẳng nÆ¡i nà o chịu nháºn.
- Gay go đấy! - Chú Kiến hắng gi�ng - Th�i buổi nà y, có ngh� chuyên môn kiếm việc là m đã khó, huống gì tay trơn như cháu! Hay là như thế nà y...
Ä?ang nói, chú Kiến bá»—ng ngừng bặt khiến Thưá»?ng phải buá»™c miệng:
- Sao ạ?
Chú Kiến t� vẻ ngần ngại:
- � chú muốn nói là nếu cháu không thấy ngại, cháu đi bán kẹo kéo với chú.
Thư�ng tròn mắt:
- Ä?i bán kẹo kéo?
- Cháu ngạc nhiên lắm sao? Má»™t buổi Ä‘i há»?c, má»™t buổi Ä‘i bán kẹo kéo, giống như chú vừa là m thợ hồ vừa bán kẹo kéo váºy!
- Nhưng cháu... cháu... - Thư�ng khẽ liếc chiếc xe cồng k�nh, sặc sỡ của chú Kiến, gi�ng lúng túng - Cháu... cũng không biết nữa!
Dư�ng như thông cảm tâm trạng của Thư�ng, chú Kiến ôn tồn h�i:
- Cháu mắc cỡ phải không?
Thưá»?ng ngượng nghịu thú tháºt:
- Dạ. Cháu sợ Ä‘i bán như thế nà y, ra đưá»?ng con nÃt bu quanh, cháu mắc cỡ lắm.
Chú Kiến vỗ vai Thư�ng, trấn an:
- Cháu đừng sợ. Chú không bảo cháu phải trang bị như chú đâu. Ä?i bán kẹo kéo, muốn được con nÃt bu quanh đâu có dá»…. Phải có đèn xanh xanh Ä‘á»? Ä‘á»?, phải có dù nhiá»?u mà u, rồi phải mua chiếc cát-xét, cặp loa, thêm cái bình ắc-qui nữa, sắm tất cả tốn mấy trăm ngà n chứ đâu có Ãt. Cháu thì khá»?i cần trang bị như váºy. Cháu khá»?i cần phải Ä‘i rảo khắp các hang cùng ngõ hẻm như chú. Cháu chỉ cần sắm má»™t cây kẹo, đèo trên xe đạp, chiá»?u chiá»?u tá»›i bán trước cổng trưá»?ng cấp má»™t là được rồi.
Hình ảnh nghá»? bán kẹo kéo "cố định" do chú Kiến vẽ ra quả tháºt không đến ná»—i "khá»§ng khiếp" như nghá»? bán kẹo kéo "di động" vá»›i đủ trò nổi đình nổi đám như Thưá»?ng hằng thấy. Chở má»™t cây kẹo kéo đến trước má»™t cổng trưá»?ng nà o đấy, bán cho lÅ© trẻ con trước lúc và o há»?c. Rồi kiếm má»™t bóng mát ngồi Ä‘á»?c sách hoặc ôn bà i chá»? bá»?n trẻ ra chÆ¡i. Khi chúng và o lá»›p, lại ngồi đợi kẻng tan há»?c để bán nốt khúc kẹo còn lại trước khi thanh thản đạp xe ra vá»?. Nếu chỉ đơn giản và kÃn đáo như váºy Thưá»?ng nghÄ© mình có thể là m được. Dù sao thì cÅ©ng không còn cách nà o khác, nếu mình muốn giúp đỡ mẹ. Vấn Ä‘á»? còn lại là vốn liếng. Thưá»?ng nhìn chú Kiến, băn khoăn há»?i:
- Ä?ể là m như chú nói, cháu cần phải có bao nhiêu tiá»?n hả chú?
- Nghá»? nà y vốn liếng chẳng bao nhiêu đâu! Cháu bán má»™t buổi, chỉ cần má»™t ký đưá»?ng, má»™t ký Ä‘áºu, và i ống bá»™t mà u là đủ. Chừng mươi, mưá»?i lăm ngà n. Còn việc nấu đưá»?ng rồi đánh thà nh kẹo, chú có thể là m giúp cháu được.
Thưá»?ng nhÃu mà y, lẩm bẩm:
- Mươi, mư�i lăm ngà n...
Quả tháºt số tiá»?n nà y không phải là lá»›n, nhưng vẫn là m cho Thưá»?ng băn khoăn. Trong tình cảnh hiện nay, anh khó mà xoay ra má»™t món tiá»?n như váºy. Xin mẹ thì Thưá»?ng không dám. Nếu mẹ biết được Thưá»?ng định Ä‘i bán kẹo kéo, chắc chắn mẹ sẽ rầy la và ngăn cản quyết liệt. Vả lại, chưa chắc mẹ đã có tiá»?n. NghÄ© tá»›i nghÄ© lui má»™t hồi, Thưá»?ng vẫn chưa tÃnh được kế gì.
Nhìn vẻ mặt của Thư�ng, chú Kiến biết ngay đi�u anh đang lo nghĩ. Chú cư�i nói:
- Cháu đừng lo vá»? chuyện tiá»?n bạc. Chú sẽ cho cháu mượn vốn. Nhiá»?u thì chú không có chứ mưá»?i lăm ngà n chú giúp cháu được. Nghá»? nà y coi váºy chứ cÅ©ng dá»… ăn lắm. Má»™t lá»?i má»™t mà !
Nhiệt tình cá»§a chú Kiến khiến Thưá»?ng vô cùng xúc động. Anh cầm chặt tay chú, giá»?ng cảm kÃch:
- Cảm ơn chú, chú tốt với cháu quá!
Chú Kiến cư�i hi�n là nh:
- Có gì đâu mà cháu phải cảm ơn! Chú là bạn của ba cháu, nay gia đình cháu gặp khó khăn, chú giúp cháu là chuyện bình thư�ng mà !
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Thế là , sau lần gặp gỡ tình cá»? đó, Thưá»?ng trở thà nh má»™t anh chà ng bán kẹo kéo. Theo yêu cầu cá»§a Thưá»?ng, chú Kiến không hó hé chuyện nà y vá»›i bất cứ ai. Vá»›i bà Tuệ, lại cà ng giấu tiệt. Thưá»?ng nói dối mẹ là anh má»›i tìm được chá»— dạy kèm. Khi anh hà há»ng thông báo tin đó trong bữa ăn, thoạt đầu bà Tuệ tá»? vẻ không bằng lòng:
- Lo cho gia đình là chuyện cá»§a mẹ! Chiá»?u nà o con cÅ©ng Ä‘i dạy kèm, thì giá»? đâu mà há»?c táºp!
- Con sắp xếp gi� giấc được mà !
Bà Tuệ vẫn chưa yên tâm:
- Sắp xếp là má»™t chuyện! Nhưng lấy gì đảm bảo chất lượng há»?c táºp cá»§a con sẽ không bị ảnh hưởng?
Thưá»?ng mÃm môi:
- Con hứa với mẹ đi�u đó! Sau một th�i gian, mẹ cứ kiểm tra bà i vở của con. Nếu việc dạy kèm quả thực là m con h�c kém đi, con sẽ b� dạy ngay!
Nét mặt thà nh khẩn của Thư�ng khiến bà Tuệ dịu lại. Nhưng bà vẫn cảm thấy lo lắng:
- Thế còn sức kh�e của con?
- Không sao đâu mẹ! - Thưá»?ng nói vá»›i giá»?ng quả quyết - Con biết giữ gìn sức khá»?e mà ! HÆ¡n nữa, con kèm há»?c trò lá»›p chÃn, chương trình cÅ©ng nhẹ, chỉ phải năm cuối cấp nên chiá»?u nà o cÅ©ng phải Ä‘i kèm mà thôi!
�nh mắt nà i nỉ và l�i lẽ khẩn thiết của Thư�ng cuối cùng đã là m bà Tuệ xiêu lòng:
- Thôi được! Nếu con đã nói váºy, mẹ cÅ©ng không cấm cản. Chỉ có Ä‘iá»?u, con đừng bao giá»? quên những lá»?i hứa cá»§a mình!
Chỉ đợi có váºy, ngay chiá»?u hôm sau, Thưá»?ng láºt Ä‘áºt phóng xe ra khá»?i nhà . Anh đến thẳng nhà chú Kiến, như đã hẹn trước. Khi Ä‘i, Thưá»?ng cố ý ăn váºn tươm tất, ra dáng má»™t ông thầy giáo Ä‘i dạy kèm. Trong cái túi xách cầm theo, bên cạnh những cuốn sách ghi trang, Thưá»?ng đã nhét sẵn má»™t bá»™ quần áo cÅ©. Tá»›i nhà chú Kiến, Thưá»?ng sẽ thay đồ ra và anh sẽ Ä‘i hà nh nghá»? trong bá»™ quần áo cÅ© kỹ kia. Chiá»?u vá»?, Thưá»?ng lại ghé nhà chú Kiến để hóa trang má»™t lần nữa trước khi trở vá»? nhà .
Chú Kiến đón Thư�ng bằng ánh mắt vui vẻ. Chú chỉ cây kẹo gói trong tấm ny-lông đặt giữa bà n:
- Của cháu đây!
Vừa nói chú vừa kéo Thưá»?ng lại cạnh bà n và bắt đầu hướng dẫn cho anh cách kéo từng khúc kẹo. Ä?á»™ng tác chẳng có gì phức tạp nên chỉ trong chốc lát, Thưá»?ng đã có thể kéo thuần thục. Sau đó, chú nói sÆ¡ qua vá»? giá cả, khúc dà i bao nhiêu, khúc ngắn bao nhiêu.
Thư�ng ngó quanh:
- Ä?ồ nghá»? nấu kẹo cá»§a chú đâu?
Chú Kiến cư�i:
- Là m kẹo kéo cần gì đồ nghá»?! Cứ đổ đưá»?ng vô nồi mà nấu. Khi nà o thấy nó bắt đầu quánh lại thì nhá»? từng giá»?t vô chén nước để thá». Thấy được rồi thì đổ ra thau, chá»? nó nguá»™i bá»›t treo lên móc mà đánh.
Chú Kiến chỉ tay lên cái móc sắt treo sát tư�ng:
- Cái móc kia kìa! Ä?ánh đến khi nà o nó trắng tinh và bắt đầu co lại thì Ä‘em xuống cán dẹp ra! - Ä?ang thao thao bất tuyệt, chợt chú khá»±ng lại, ngó Thưá»?ng - Mà thôi, cháu cần gì biết ba chuyện đó. Chuyện là m kẹo để chú lo. Hằng ngà y, cháu cứ việc ghé đây lấy kẹo mang Ä‘i là được rồi!
Thư�ng mỉm cư�i:
- Thì cháu h�i cho biết...
Không đợi Thư�ng nói dứt câu, chú Kiến vội lên tiếng giục:
- Thôi, chú cháu mình đi!
- Bây gi� đi đâu?
- Chú sẽ dẫn cháu đến trư�ng cấp một Phương Nam. Chỗ nà y thư�ng ngà y chú vẫn tạt qua. Phải có chú dẫn đi mới được. Cháu là "ma mới", đi một mình không khéo bị "ma cũ" bắt nạt. Thôi, mình đi!
- Chú ch� cháu một chút! Cháu phải thay đồ đã!
Vừa nói, Thư�ng vừa lôi bộ đồ trong túi xách ra.
Chú Kiến cư�i cư�i:
- Tháºt khổ! Ä?i bán kẹo kéo mà y như Ä‘i đóng kịch không bằng!
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Ngà y đầu tiên trở thà nh một anh chà ng bán kẹo kéo đối với Thư�ng là một ngà y đẹp tr�i. Tất nhiên, những giây phút khởi đầu bao gi� cũng khó khăn, nhất là khi chú Kiến b� đi sau khi đã căn dặn Thư�ng những đi�u cần thiết.
Hôm đó, khi hai chú cháu đến nÆ¡i thì các lá»›p đã và o há»?c. Cổng trưá»?ng đóng kÃn mÃt. Hai bên cổng, dá»?c trên lá»? đưá»?ng toà n những ngưá»?i bán dạo. Cô bé bán bong bóng đứng cạnh xe nước mÃa. Bà bán bánh kẹo ngồi cạnh bà bán đồ chÆ¡i trẻ em. Có cả má»™t chú lá»›n tuổi Ä‘eo toòng teng trước ngá»±c những chiếc trống tà hon cắm lông gà nhuá»™m mà u sặc sỡ.
Trước khi đi, chú Kiến "sắp xếp" cho Thư�ng đứng kế một dì lớn tuổi, trước mặt là một chiếc mẹt bà y la liệt những con thú đủ mà u nặn bằng bột.
- Dì Sáu! - Chú Kiến giới thiệu - Bữa nay thằng cháu bán thế chỗ tôi. Nó mới ra ngh�, còn kh� khạo, có gì nh� dì bảo ban dùm!
Dì Sáu vui vẻ: - Chú nói quá! Thằng bé lá»›n tồng ngồng rồi chứ nhá»? nhÃt gì mà bảo ban! Nói xong, dì ý tứ nhÃch sát qua má»™t chút để Thưá»?ng có chá»— dá»±ng xe. Kể từ lúc đó, dì Sáu thỉnh thoảng quay sang trò chuyện vá»›i Thưá»?ng.
Dì há»?i han chuyện nhà cá»a, gia đình. Hẳn nhiên Thưá»?ng không dám kể tháºt. Anh bảo cha mất, mẹ Ä‘i bán rau quả ngoà i chợ, nhà đông anh em nên anh phải nghỉ há»?c Ä‘i bán kẹo kéo. Nhá»? trò chuyện qua lại vá»›i dì, dần dần Thưá»?ng cảm thấy tá»± nhiên hÆ¡n. Anh không còn cảm giác lạc lõng và lúng túng như khi chú Kiến vừa bá»? Ä‘i.
Những ngưá»?i khác chẳng chú ý đến Thưá»?ng nhiá»?u. Ä?á»™i quân hà ng rong trên hè phố thỉnh thoảng lại bổ sung thêm má»™t tân binh vốn là chuyện bình thưá»?ng trong xã há»™i hiện nay nên chẳng ai buồn ngạc nhiên vá»? chú bé đồng nghiệp má»›i toanh nà y. Má»?i ngưá»?i thản nhiên trò chuyện, nói dăm câu bông đùa rồi cưá»?i phá lên, chốc chốc lại liếc mắt vá»? phÃa cổng trưá»?ng chá»? nghe tiếng kẻng ra chÆ¡i. Thái độ tá»± nhiên và giản dị cá»§a má»?i ngưá»?i giúp Thưá»?ng cảm thấy yên tâm. Anh trở nên bình tÄ©nh và tá»± tin. Nhưng sá»± bình tÄ©nh đó kéo dà i không lâu. Khi tiếng kẻng báo giá»? chÆ¡i vang lên, Thưá»?ng lại đâm ra lúng túng. Anh hồi há»™p không biết lát nữa đây, khi lÅ© trẻ con ùa ra, anh sẽ phải nói năng và bán chác vá»›i chúng như thế nà o. CÅ©ng không biết chúng có sẽ mua kẹo cá»§a anh không. Hằng trăm câu há»?i không lá»?i giải đáp bá»—ng chốc hiện lên trong tâm trÃ, cá»™ng vá»›i ná»—i lo lắng cá»§a kẻ má»›i ra nghá»?, khiến Thưá»?ng vô cùng thấp thá»?m. Anh nghe tim mình Ä‘áºp thình thịch như muốn nhảy vá»?t ra khá»?i lồng ngá»±c. Có lúc, Thưá»?ng tuyệt vá»?ng trông ngang liếc dá»?c như muốn cầu cứu những ngưá»?i chung quanh. Nhưng ai nấy Ä‘á»?u Ä‘ang sá»a soạn đón tiếp khách hà ng. Chẳng ai chú ý đến vẻ mặt lo âu cá»§a anh. Chỉ đến khi lÅ© trẻ chen nhau ùa ra khá»?i lá»›p và chạy xô vá»? phÃa cổng, trong đó má»™t và i đứa nhanh miệng reo lên "kẹo kéo, kẹo kéo" vá»›i giá»?ng Ä‘iệu há»›n hở thì Thưá»?ng má»›i thoát ra khá»?i cảm giác nặng ná»? và nhanh chóng hòa nháºp và o không khà ồn ã, náo nhiệt cá»§a phiên chợ há»?c trò.
Bắt chước những ngưá»?i bán hà ng khác, Thưá»?ng láºt Ä‘áºt đẩy xe tá»›i sát hà ng rà o song sắt cạnh cổng ra và o.
Từ bên trong, chìa ra hà ng chục cánh tay chen chúc nhau, tay nà o cũng ve vẩy một t� giấy bạc:
- Bán ba trăm kẹo kéo!
- Bán cho em năm trăm!
- Bán cho một khúc dà i dà i!
- Bán cho em trước! Kéo sao cho nhiá»?u Ä‘áºu phá»™ng ấy!
- Em trước! Em đưa ti�n trước!
Những tiếng nhi nhô thúc giục, kèo nà i khiến Thư�ng vừa mừng rỡ lại vừa lóng ngóng.
- Các em ch� một chút! Một chút thôi! Có ngay đây nè!
Vừa nói, Thưá»?ng vừa vá»™i vã quấn mảnh khăn và o cây kẹo và mÃm môi kéo. Lúc ở nhà chú Kiến, Thưá»?ng đã thá»±c táºp trước nên bây giá»? anh kéo chẳng mấy khó khăn. Nhất là sau khi kéo được năm, sáu khúc, động tác cá»§a Thưá»?ng cà ng trở nên nhanh nhẹn, gá»?n gà ng hÆ¡n. Nhưng đó chẳng phải là điá»?u quan trá»?ng nhất. Cái chÃnh là khi đã bắt đầu hà nh nghá»?, Thưá»?ng dần dà quên Ä‘i những mặc cảm cá»§a riêng mình. Anh không còn nhá»› mình là cáºu há»?c trò lá»›p mưá»?i má»™t và là con cá»§a má»™t nhà giáo có uy tÃn. Anh không còn cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ vá»? nghá»? nghiệp bất đắc dÄ© cá»§a mình. Ở giữa những đồng nghiệp bình dân, được vây bá»?c bởi đám trẻ con vô tư và huyên náo, Thưá»?ng cảm thấy thanh thản và tá»± nhiên như thể anh đã là m nghá»? nà y từ lâu lắm rồi. Trên đưá»?ng vá»?, khi nhá»› lại, chÃnh Thưá»?ng cÅ©ng không khá»?i ngạc nhiên vá»? tâm trạng thảnh thÆ¡i cá»§a mình.
Dĩ nhiên, đối với Thư�ng, hôm đó là ngà y vui của anh. Anh đã hà nh động để giúp đỡ mẹ. Và anh tin chắc rằng kết quả của công việc nhất định sẽ giúp mẹ trút b� được phần nà o gánh nặng cơm áo hiện nay.
Chỉ có Ä‘iá»?u, khi cây kẹo đã hết nhẵn sau khi bán thêm má»™t hồi lúc tan trưá»?ng, Thưá»?ng thong thả xếp lại những tá»? giấy bạc rồi nhẩm đếm, anh bà ng hoà ng nháºn thấy khoản tiá»?n thu được cÅ©ng xấp xỉ chi phà là m ra cây kẹo.
Tưởng mình lá»™n, Thưá»?ng cẩn tháºn đếm Ä‘i đếm lại. Kết quả vẫn thế: chuyến ra quân đầu tiên cá»§a Thưá»?ng coi như huá»? vốn. Lá»?c cá»?c trên đưá»?ng vá»?, Thưá»?ng nghÄ© mãi nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân.
Khi Thưá»?ng thuáºt lại Ä‘iá»?u đó vá»›i chú Kiến và chép miệng:
- Chắc cháu thối nhầm ti�n!
Chú Kiến mỉm cư�i:
- Không phải cháu thối nhầm tiá»?n đâu! Có lẽ cháu bán rẻ quá! Ai má»›i vô nghá»? kẹo kéo cÅ©ng váºy. Cứ sợ mình bán mắc, do đó không dám kéo má»?ng, rốt cuá»™c khúc má»™t ngà n lại bán năm trăm, khúc năm trăm thì bán có ba trăm!
Rồi thấy Thư�ng cứ đực mặt ra, chú Kiến vỗ vai an ủi:
- Không há»? gì đâu cháu! Bán chừng và i ngà y, cháu sẽ quen tay. Những ngà y đầu, chuyện lá»?i lá»— không quan trá»?ng. Cái chÃnh là là m quen vá»›i môi trưá»?ng chung quanh.
Nghe chú Kiến nói váºy, Thưá»?ng má»›i thôi lo lắng. Và anh bắt đầu nghÄ© đến chuyện lát nữa đây khi anh đưa cho Nhi khúc kẹo kéo anh để dà nh cho nó, chẳng biết anh sẽ giải thÃch như thế nà o. Chắc là anh sẽ nói: "Ä?ằng trước ngôi nhà anh dạy kèm, có má»™t chiếc xe kẹo kéo...".
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Trong những ngư�i bạn mới của Thư�ng, những kẻ hà nh ngh� trước cổng trư�ng Phương Nam, có một cô bé bán bong bóng trạc mư�i bốn tuổi. Cô bé ăn mặc xoà ng xĩnh nhưng g�n gà ng, mặt mà y thông minh sáng sủa.
Ngay hôm đầu tiên Ä‘i bán, Thưá»?ng đã nhìn thấy cô bé. Cô Ä‘ang ngồi trò chuyện rù rì vá»›i bà bán kẹo, chiếc xe đạp cá»™t hà ng chùm bong bóng dá»±ng bên cạnh. Lúc đó, cô bé có thoáng trông thấy Thưá»?ng. Cô nhìn anh bằng ánh mắt tò mò, và khi ná»—i ngạc nhiên qua Ä‘i, cô lại toét miệng cưá»?i vá»›i anh, hồn nhiên và thân máºt. Nụ cưá»?i là m quen cá»§a cô bé khiến Thưá»?ng đâm bối rối. Anh chưa kịp nghÄ© ra cách ứng xá» thì cô bé lại quay sang bà bán kẹo trò chuyện tiếp.
Tất cả chỉ váºy thôi. Thưá»?ng bán ở bên nà y cổng, cô bé bán ở phÃa bên kia, ngó váºy chứ muôn trùng xa cách, nhất là vá»›i má»™t kẻ má»›i chân ướt chân ráo đến đây như anh. Vả lại, mải chìm đắm trong tâm trạng thấp thá»?m cá»§a ngà y đầu Ä‘i bán, Thưá»?ng không còn tâm trà đâu mà quan tâm đến ai, mặc dù cô bé gợi cho anh nhá»› đến bé Nhi và điá»?u đó Ä‘em lại cho anh má»™t cảm giác thân thiện. Ngà y thứ hai, má»?i việc diá»…n biến má»™t cách đột ngá»™t. Khi há»?c trò đã và o lá»›p, Thưá»?ng Ä‘ang lúi húi rà ng lại sợi cao su phÃa sau xe thì cô bé bá»—ng nhiên tiến lại. Cô chá»§ động là m quen trước. Cách là m quen cá»§a cô cÅ©ng tháºt lạ:
- Anh bán cho em một khúc kẹo!
Thư�ng ngẩng lên, ngạc nhiên h�i:
- Em mua kẹo tháºt hả? Cô bé "hứ" má»™t tiếng:
- Trá»?i đất, sao anh há»?i kỳ váºy? Anh tưởng em không biết ăn kẹo kéo hả?
Thư�ng mỉm cư�i:
- Em mua bao nhiêu?
- Ba trăm.
Khi Thư�ng giở tấm ny-lông b�c quanh cây kẹo, chuẩn bị kéo, cô bé lại nói:
- Nhưng em không có ti�n trả đâu!
Thư�ng dễ dãi:
- Không có ti�n cũng không sao! Anh biếu em!
Không ng� cô bé lại lắc đầu:
- Em cÅ©ng không thÃch lấy không cái gì cá»§a ai cả.
Ä?ến đây thì Thưá»?ng tháºt sá»± bối rối. Anh nhăn nhó:
- Mua thì em bảo không có tiá»?n, biếu em lại không lấy! Váºy là sao?
- Váºy là như thế nà y nè!
Vừa nói cô bé vừa chạy vụt v� chỗ để xe. Cô tháo một cái bong bóng, quấn sợi dây quanh ngón tay rồi quay lại chỗ Thư�ng. Cô đưa sợi chỉ cho anh, gi�ng tươi tỉnh:
- Anh cầm đi !
- Nghĩa là sao? - Thư�ng vẫn chưa hiểu.
Cô bé nhăn mũi:
- Anh cứ "váºy là " vá»›i "nghÄ©a là " hoà i! NghÄ©a là sao hả? NghÄ©a là em đổi bongbóng lấy kẹo! Cái bong bóng cá»§a em ba trăm, khúc kẹo cá»§a anh cÅ©ng ba trăm, giá ngang nhau, anh không lá»— đâu mà sợ!
Ã? tưởng nghá»™ nghÄ©nh cá»§a cô bé khiến Thưá»?ng báºt cưá»?i. Anh chìa khúc kẹo ra:
- Nè!
Cô bé cầm khúc kẹo bằng tay trái, tay phải vẫn nắm chặt sợi chỉ buộc bong bóng. Cô dúi sợi chỉ và o tay Thư�ng:
- Ä?ổi nghen!
Thưá»?ng cầm lấy đầu sợi chỉ và ngước mắt trông lên. Trên đầu anh, quả bong bóng mà u xanh Ä‘ang lÆ¡ lá»ng lượn qua lượn lại trong gió. Bất giác Thưá»?ng nhá»› đến những ngà y còn bé. Hồi đó, anh rất thÃch những quả bong bóng. Má»—i lần Ä‘i ra đưá»?ng, há»… thấy bong bóng là Thưá»?ng đòi ba mẹ mua cho bằng được. Và anh chÆ¡i vá»›i chúng cho đến khi chúng xì hÆ¡i xẹp lép má»›i thôi. Có lần Thưá»?ng tuá»™t tay để quả bong bóng bay mất. Thế là anh vá»™i vã Ä‘uổi theo, vừa chạy vừa ngẩn ngÆ¡ ngước nhìn quả bóng má»—i lúc má»™t nhá»? dần và cuối cùng hóa thà nh má»™t dấu chấm nhá»? xÃu trên ná»?n trá»?i xa lắc. Lần đó, do mải mê nhìn theo quả bóng, Thưá»?ng đâm sầm và o má»™t chiếc ô-tô đỗ bên đưá»?ng đến tét trán, phải và o bệnh viện khâu cả chục mÅ©i và sau đó phải nghỉ há»?c suốt hai tuần lá»….
Ä?ang nghÄ© ngợi miên man, Thưá»?ng bá»—ng giáºt mình khi nghe cô bé lên tiếng:
- Là m gì mà anh thẩn thá»? váºy! Coi chừng tuá»™t quả bong bóng bây giá»?!
Thư�ng chớp chớp mắt. Anh quấn sợi chỉ hai, ba vòng quanh ngón tay:
- Váºy là hết tuá»™t!
Cô bé nhún vai:
- Cá»™t váºy chẳng ăn thua gì đâu! Chỉ cần anh lÆ¡ đễnh má»™t chút, quả bóng bay tuốt liá»?n! - Cô bé chỉ tay và o chiếc xe đạp cá»§a Thưá»?ng - Cá»™t vô ghi đông kia kìa!
Thư�ng chẳng nói gì. Anh lặng lẽ là m theo l�i chỉ dẫn. Cô bé đứng bên cạnh, vừa nhai kẹo vừa quan sát Thư�ng, chốc chốc lại buột miệng hệt như ngư�i lớn nhắc nhở trẻ con:
- Buộc chặt và o! Thêm một vòng nữa!
Thư�ng đùa:
- Có bao gi� quả bong bóng lôi tuốt chiếc xe đạp lên tr�i không?
Cô bé "xì" một tiếng:
- Chiếc xe của em buộc mấy chục quả bongbóng còn không bay lên nổi nữa là !
Ä?ang nói, cô bé chợt xòe hai bà n tay ra trước mặt, giá»?ng tươi tỉnh:
- Hết rồi!
Thư�ng ngơ ngác:
- Hết gì?
- Kẹo kéo.
Thưá»?ng báºt cưá»?i:
- Em ăn nữa không?
- Nữa.
Thư�ng vừa kéo kẹo vừa ch�c:
- Ä?ổi bong bóng nữa hả?
Cô bé mỉm cư�i lắc đầu:
- Không. Lần nà y em trả ti�n đà ng hoà ng!
Nói xong cô bé cho tay và o túi móc tiá»?n ra. Thấy váºy, Thưá»?ng vá»™i lên tiếng ngăn:
- Cất vô đi! Anh không lấy ti�n của em đâu!
Nhưng cô bé không thèm nghe l�i Thư�ng. Cô bướng bỉnh:
- Em đã nói rồi! Em không thÃch lấy không cái gì cá»§a ai hết!
Thư�ng hắng gi�ng:
- Nhưng đây là anh biếu em mà !
- Biếu cũng không lấy.
Thấy cô bé cứ má»™t má»±c cá»± tuyệt, Thưá»?ng đâm ra khó xá». Anh nhăn mặt:
- Váºy anh phải là m sao bây giá»??
Ä?iệu bá»™ khổ sở cá»§a Thưá»?ng khiến cô bé phì cưá»?i. Cô nheo nheo mắt:
- Em bà y cho anh một cách nghen?
- Ừ! Cách sao?
- Anh cứ lấy ti�n!
Cô bé vừa nói vừa gục gặc đầu:
- Nhưng anh kéo khúc kẹo to gấp đôi. Kiểu như bán rẻ váºy mà !
- Em khôn ghê!
Vừa xuýt xoa, Thư�ng vừa mỉm cư�i ngắt cho cô bé nhà nhảnh một khúc kẹo to tướng. Cô bé cầm lấy khúc kẹo, dẩu môi:
- Em khôn là phải rồi! Em tên là Tà i Khôn mà !
Thư�ng nheo mắt:
- Em chỉ phịa! Ai lại tên Tà i Khôn!
Cô bé ngúng nguẩy:
- Anh không tin thì thôi! Em là ngưá»?i Việt gốc Hoa mà ! Ná»™i em là ngưá»?i Hoa chÃnh cống đó!
- Nội em là ngư�i Hoa?
- Chứ sao! Nội em nói tiếng Quảng hay lắm. Nội nói như gió.
Thư�ng tò mò:
- Thế còn ba em? Ba em nói tiếng Quảng được không?
Cô bé liếm môi:
- Ba em hả Ba em thì không nói được. Ba chỉ nghe được thôi. Nghe tiếng Quảng nhưng lại trả l�i bằng tiếng Việt.
Thư�ng cư�i cư�i:
- Còn em thì nói cũng không được mà nghe cũng không xong?
Cô bé nhe răng cư�i theo:
- Ừ. Ä?ến Ä‘á»?i tụi em thì chẳng ai biết mốc khô gì cả!
Nghe cô bé giá»›i thiệu gốc gác má»™t hồi, Thưá»?ng đâm bán tÃn bán nghi:
- Bá»™ em tên Tà i Khôn tháºt hả?
- Tháºt chứ sao! Tên tụi em Ä‘á»?u do ná»™i đặt. Ná»™i đặt em là Tà i Khôn, còn em gái em là XÃu Muá»™i. Con XÃu Muá»™i nhá»? hÆ¡n em tá»›i bốn tuổi láºn.
Ä?ến đây thì Thưá»?ng hÆ¡i tin tin. Anh gáºt gù chép miệng:
- Tên gì ngộ ghê!
Cô bé nÃu tay Thưá»?ng: - Váºy từ giá»? trở Ä‘i, anh gá»?i em là Tà i Khôn hén?
- Ừ. Nếu tên em như váºy thì anh sẽ gá»?i em là Tà i Khôn. Tà i Khôn có vẻ thÃch thú khi được Thưá»?ng công nháºn cái tên nghá»™ nghÄ©nh cá»§a mình. Cô cưá»?i khúc khÃch luôn miệng.
Ä?ang cưá»?i, Tà i Khôn bá»—ng ngừng bặt. Cô tặc lưỡi:
- Chút xÃu nữa em quên!
- Quên gì?
- Quên h�i tên anh.
Thư�ng hắng gi�ng:
- Tên anh thư�ng lắm!
Tà i Khôn lộ vẻ hiếu kỳ!
- Tên gì váºy?
- Tên Thư�ng.
Tà i Khôn dáºm chân, giá»?ng sốt ruá»™t:
- Thư�ng cũng chẳng sao! Anh cứ nói đại ra đi!
- Thì anh đã nói rồi. Anh tên Thư�ng! - Rồi xem chừng Tà i Khôn vẫn ngơ ngác, Thư�ng mỉm cư�i nói thêm - Tên anh là Nguyễn Minh Thư�ng, hiểu chưa?
- á»’, à , - Tà i Khôn sáng mắt lên - Hóa ra váºy!
Rồi cô gáºt gù:
- Tên anh đúng là thưá»?ng tháºt!
Thư�ng trêu:
- Chứ đâu có kỳ cục như tên của em.
- A, anh dám chê tên em hén.
Tà i Khôn giÆ¡ nắm đấm lên, nhưng chưa kịp há»?i tá»™i Thưá»?ng, cô đã láºt Ä‘áºt quay mình chạy vá»? bên kia cổng. Kẻng ra chÆ¡i đã vang lên.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Từ ngà y là m quen với cô bé bán bong bóng, Thư�ng cảm thấy các buổi chi�u dư�ng như trôi qua nhanh hơn. Những th�i khắc ch� đợi tiếng kẻng ra chơi và tiếng kẻng tan trư�ng không dà i lê thê như trước.
Má»—i lần nghÄ© đến Tà i Khôn, Thưá»?ng thấy lòng vui vui và những lúc đó anh không là m sao ngăn được mình mỉm cưá»?i. Cô bé nhà nhảnh và nghịch ngợm lạ. Ä?i bán bong bóng mà trông cô tươi tỉnh, đùa giỡn cứ như là đi dá»± há»™i không bằng.
Thư�ng đoán hoà n cảnh Tà i Khôn chắc giống như mình. Hẳn cô bé một buổi đi h�c, một buổi đi bán bong bóng phụ giúp gia đình. Nhưng khi Thư�ng h�i thì Tà i Khôn lắc đầu:
- Buổi sáng em đâu có đi h�c.
Thư�ng ngạc nhiên:
- Em không Ä‘i há»?c tháºt hả?
Tà i Khôn vung tay:
- Em thèm nà o nói dối!
- Không đi h�c thì em là m gì?
- Thiếu gì chuyện là m! - Tà i Khôn báºt từng ngón tay, hăng hái kể - Giặt đồ nè, Ä‘i chợ nè, lau nhà nè, nấu cÆ¡m nè, xách nước nè, trông em nè...
Thư�ng cắt ngang:
- XÃu Muá»™i lá»›n rồi mà trông gì nữa?
- Nhá»? XÃu Muá»™i chỉ là em kế thôi! - Tà i Khôn nhún vai hệt ngưá»?i lá»›n - Sau nó, còn hai đứa nữa. Trông tụi chúng mệt xỉu!
Thư�ng chớp mắt:
- Váºy là em má»™t buổi Ä‘i bán, má»™t buổi là m việc nhà ?
- Thì em đã nói rồi.
- Váºy là em không còn Ä‘i há»?c?
Tà i Khôn chép miệng:
- Ừ em nghỉ h�c mấy năm nay rồi.
Rồi cô dòm Thư�ng:
- Thế còn anh? Anh vẫn còn đi h�c phải không?
Không hiểu sao đối vá»›i Tà i Khôn,Thưá»?ng chẳng muốn nói dối. Anh khẽ gáºt đầu:
- Ừ, buổi sáng anh đi h�c. Anh h�c lớp mư�i một.
Tà i Khôn nháy mắt:
- Há»?i chÆ¡i cho vui váºy thôi, chứ lần đầu tiên nhìn thấy anh là em biết liá»?n!
- Xạo đi!
- Xạo anh chi! Tướng anh là tướng h�c trò, ai mà chẳng biết!
Rồi cô dà i gi�ng chê bai:
- Con trai gì mà da trắng như trứng gà bóc! Con trai phải có nước da đen đen như vầy mới đẹp nè!
Vừa nói Tà i Khôn vừa chìa cánh tay ra. Mặc dù vẫn biết Tà i Khôn là cô bé vô tư, nghÄ© gì nói đó, nhưng sá»± so sánh bất ngá»? cá»§a cô tá»± dưng khiến Thưá»?ng đâm lúng túng. Quả tháºt so vá»›i Tà i Khôn, anh trắng trẻo hÆ¡n nhiá»?u, ra dáng má»™t cáºu công tá» suốt ngà y ru rú trong nhà . Trong khi đó, má»™t cô bé đáng tuổi em mình lại phải quanh năm dầm mưa dãi nắng ngoà i đưá»?ng để kiếm tiá»?n giúp đỡ cha mẹ. Ã? nghÄ© đó khiến Thưá»?ng khá»±ng lại má»™t hồi lâu. Mãi má»™t lúc, anh má»›i ấp úng buá»™c miệng:
- Ä?i bán má»™t thá»?i gian, anh sẽ Ä‘en như em chứ lo gì!
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Hóa ra Tà i Khôn có hai ngưá»?i anh. Má»™t ngưá»?i trạc tuổi Thưá»?ng, má»™t ngưá»?i lá»›n hÆ¡n. Cả hai cÅ©ng Ä‘á»?u bán bong bóng, Tà i Khôn bảo váºy. Cô bé kể:
- Bong bóng mua trên ngã ba ông Tạ. Mua v�, chia ba. Anh Hai em chuyên bán bong bóng phết mủ cao su. Loại nà y bán đắt nhất. Chơi lâu bể, lại có thể đặt xuống đất đá như đá bóng. Anh Ba thì bán bong bóng bay... Thư�ng ngắt l�i:
- Giống như em chứ gì?
- Giống nhưng mà khác!
- Khác sao?
Tà i Khôn lắc lắc mái tóc:
- Anh Ba mang theo cặp bình hơi và hóa chất, em thì không!
Thư�ng "à " một tiếng:
- Anh hiểu rồi. Cặp bình để bơm bong bóng chứ gì?
- Ừ.
- Sao em không mang theo?
Tà i Khôn nhún vai:
- Cặp bình đó nặng ì, em ghét chở theo. Vả lại, em thÃch thổi sẵn bong bóng ở nhà hÆ¡n. Em thÃch chạy xe dưới hà ng chùm bong bóng sặc sỡ bay lÆ¡ lá»ng trên đầu. Bá»™ anh không thấy đẹp sao?
- Thì đẹp! Nhưng rá»§i bán ná»a chừng, hết bong bóng thì sao?
- Là m sao hết được! Má»™t buổi bán bao nhiêu có chừng chứ bá»™! - Ä?ang nói, Tà i Khôn bá»—ng cưá»?i toe - Nhưng nếu hết ná»a chừng thì em chạy qua đây bán kẹo kéo phụ anh! Ä?ược không?
Thư�ng cũng cư�i:
- Tất nhiên là được. Nhưng chỉ sợ em bán thì Ãt mà ăn thì nhiá»?u.
Tà i Khôn ngúng nguẩy:
- Bộ anh sợ em ăn cụt vốn của anh hả?
Thư�ng nheo mắt:
- Anh không sợ cụt vốn. Anh chỉ sợ em sún răng.
- Răng thì ăn nhằm gì! Không có răng, ngưá»?i ta vẫn sống được váºy!
- Nhưng không có răng em sẽ không còn ăn kẹo kéo được nữa. Hơn nữa, sún răng em sẽ hết đẹp.
Tà i Khôn "xì" một tiếng:
- Anh chỉ gi�i nịnh! Em có đẹp bao gi� đâu mà hết!
Thưá»?ng cố ý ngắm nghÃa cô bé má»™t thoáng, rồi là m bá»™ gáºt gù:
- Ä?úng là em chẳng đẹp lắm. Nhưng mà em có duyên. Trên Ä‘á»?i nà y chẳng ai có duyên bằng em.
Thư�ng không ng� cô bé tinh nghịch như Tà i Khôn cũng có lúc mắc cỡ. Nghe Thư�ng khen mình có duyên, Tà i Khôn bỗng nhiên sững lại. Rồi cô đ� mặt ù té chạy v� chỗ chiếc xe bong bóng.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Hóa ra Tà i Khôn có hai ngưá»?i anh. Má»™t ngưá»?i trạc tuổi Thưá»?ng, má»™t ngưá»?i lá»›n hÆ¡n. Cả hai cÅ©ng Ä‘á»?u bán bong bóng, Tà i Khôn bảo váºy. Cô bé kể:
- Bong bóng mua trên ngã ba ông Tạ. Mua v�, chia ba. Anh Hai em chuyên bán bong bóng phết mủ cao su. Loại nà y bán đắt nhất. Chơi lâu bể, lại có thể đặt xuống đất đá như đá bóng. Anh Ba thì bán bong bóng bay... Thư�ng ngắt l�i:
- Giống như em chứ gì?
- Giống nhưng mà khác!
- Khác sao?
Tà i Khôn lắc lắc mái tóc:
- Anh Ba mang theo cặp bình hơi và hóa chất, em thì không!
Thư�ng "à " một tiếng:
- Anh hiểu rồi. Cặp bình để bơm bong bóng chứ gì?
- Ừ.
- Sao em không mang theo?
Tà i Khôn nhún vai:
- Cặp bình đó nặng ì, em ghét chở theo. Vả lại, em thÃch thổi sẵn bong bóng ở nhà hÆ¡n. Em thÃch chạy xe dưới hà ng chùm bong bóng sặc sỡ bay lÆ¡ lá»ng trên đầu. Bá»™ anh không thấy đẹp sao?
- Thì đẹp! Nhưng rá»§i bán ná»a chừng, hết bong bóng thì sao?
- Là m sao hết được! Má»™t buổi bán bao nhiêu có chừng chứ bá»™! - Ä?ang nói, Tà i Khôn bá»—ng cưá»?i toe - Nhưng nếu hết ná»a chừng thì em chạy qua đây bán kẹo kéo phụ anh! Ä?ược không?
Thư�ng cũng cư�i:
- Tất nhiên là được. Nhưng chỉ sợ em bán thì Ãt mà ăn thì nhiá»?u.
Tà i Khôn ngúng nguẩy:
- Bộ anh sợ em ăn cụt vốn của anh hả?
Thư�ng nheo mắt:
- Anh không sợ cụt vốn. Anh chỉ sợ em sún răng.
- Răng thì ăn nhằm gì! Không có răng, ngưá»?i ta vẫn sống được váºy!
- Nhưng không có răng em sẽ không còn ăn kẹo kéo được nữa. Hơn nữa, sún răng em sẽ hết đẹp.
Tà i Khôn "xì" một tiếng:
- Anh chỉ gi�i nịnh! Em có đẹp bao gi� đâu mà hết!
Thưá»?ng cố ý ngắm nghÃa cô bé má»™t thoáng, rồi là m bá»™ gáºt gù:
- Ä?úng là em chẳng đẹp lắm. Nhưng mà em có duyên. Trên Ä‘á»?i nà y chẳng ai có duyên bằng em.
Thư�ng không ng� cô bé tinh nghịch như Tà i Khôn cũng có lúc mắc cỡ. Nghe Thư�ng khen mình có duyên, Tà i Khôn bỗng nhiên sững lại. Rồi cô đ� mặt ù té chạy v� chỗ chiếc xe bong bóng.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Hóa ra Tà i Khôn có hai ngưá»?i anh. Má»™t ngưá»?i trạc tuổi Thưá»?ng, má»™t ngưá»?i lá»›n hÆ¡n. Cả hai cÅ©ng Ä‘á»?u bán bong bóng, Tà i Khôn bảo váºy. Cô bé kể:
- Bong bóng mua trên ngã ba ông Tạ. Mua v�, chia ba. Anh Hai em chuyên bán bong bóng phết mủ cao su. Loại nà y bán đắt nhất. Chơi lâu bể, lại có thể đặt xuống đất đá như đá bóng. Anh Ba thì bán bong bóng bay... Thư�ng ngắt l�i:
- Giống như em chứ gì?
- Giống nhưng mà khác!
- Khác sao?
Tà i Khôn lắc lắc mái tóc:
- Anh Ba mang theo cặp bình hơi và hóa chất, em thì không!
Thư�ng "à " một tiếng:
- Anh hiểu rồi. Cặp bình để bơm bong bóng chứ gì?
- Ừ.
- Sao em không mang theo?
Tà i Khôn nhún vai:
- Cặp bình đó nặng ì, em ghét chở theo. Vả lại, em thÃch thổi sẵn bong bóng ở nhà hÆ¡n. Em thÃch chạy xe dưới hà ng chùm bong bóng sặc sỡ bay lÆ¡ lá»ng trên đầu. Bá»™ anh không thấy đẹp sao?
- Thì đẹp! Nhưng rá»§i bán ná»a chừng, hết bong bóng thì sao?
- Là m sao hết được! Má»™t buổi bán bao nhiêu có chừng chứ bá»™! - Ä?ang nói, Tà i Khôn bá»—ng cưá»?i toe - Nhưng nếu hết ná»a chừng thì em chạy qua đây bán kẹo kéo phụ anh! Ä?ược không?
Thư�ng cũng cư�i:
- Tất nhiên là được. Nhưng chỉ sợ em bán thì Ãt mà ăn thì nhiá»?u.
Tà i Khôn ngúng nguẩy:
- Bộ anh sợ em ăn cụt vốn của anh hả?
Thư�ng nheo mắt:
- Anh không sợ cụt vốn. Anh chỉ sợ em sún răng.
- Răng thì ăn nhằm gì! Không có răng, ngưá»?i ta vẫn sống được váºy!
- Nhưng không có răng em sẽ không còn ăn kẹo kéo được nữa. Hơn nữa, sún răng em sẽ hết đẹp.
Tà i Khôn "xì" một tiếng:
- Anh chỉ gi�i nịnh! Em có đẹp bao gi� đâu mà hết!
Thưá»?ng cố ý ngắm nghÃa cô bé má»™t thoáng, rồi là m bá»™ gáºt gù:
- Ä?úng là em chẳng đẹp lắm. Nhưng mà em có duyên. Trên Ä‘á»?i nà y chẳng ai có duyên bằng em.
Thư�ng không ng� cô bé tinh nghịch như Tà i Khôn cũng có lúc mắc cỡ. Nghe Thư�ng khen mình có duyên, Tà i Khôn bỗng nhiên sững lại. Rồi cô đ� mặt ù té chạy v� chỗ chiếc xe bong bóng.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Từ hôm bị Tà i Khôn chê là "bạch diện thư sinh", Thưá»?ng nóng lòng chá»? nắng gió nhuá»™m nước da mình. Ä?ể có nước da "Ä‘en Ä‘en má»›i đẹp", hẳn chỉ cần ná»a tháng thôi.
Nhưng khi nước da anh vừa bắt đầu "ngả mà u", một chuyện xảy ra khiến Thư�ng đà nh từ b� ý định "thay da đổi thịt" đó.
Má»™t hôm, bà Tuệ đột nhiên há»?i thăm chuyện dạy kèm cá»§a Thưá»?ng. Ä?ã dá»± phòng trước tình huống nà y, Thưá»?ng trả lá»?i khá suông sẻ. Và thái độ cá»§a anh cÅ©ng tá»± nhiên rất má»±c.
Vừa trả lá»?i, Thưá»?ng vừa kÃn đáo quan sát nét mặt cá»§a mẹ. Anh mừng rÆ¡n trong bụng khi thấy mẹ vẫn thản nhiên, chẳng tá»? ý gì nghi ngá»?.
Tuy nhiên, lúc câu chuyện sắp kết thúc, bà Tuệ bá»—ng buá»™t miệng nháºn xét:
- Dạo nà y con hơi đen đấy! Trông cứ như ngư�i chạy rong ngoà i đư�ng!
Câu nói cá»§a mẹ khiến Thưá»?ng nghe lạnh toát sống lưng. Hẳn đó chỉ là sá»± so sánh tình cá»? cá»§a mẹ, nhưng dù sao cÅ©ng báo động cho Thưá»?ng phải cẩn tháºn hÆ¡n trong việc giữ gìn bà máºt cá»§a mình. Anh hắng giá»?ng, trầm tÄ©nh đáp:
- Chắc dạo nà y tr�i nắng gắt, con lại đi dạy và o buổi trưa...
Và Thư�ng thở phà o khi thấy mẹ chẳng thắc mắc gì thêm. Bà chỉ chép miệng dặn:
- Từ nay ra khá»?i nhà , con nhá»› mang theo nón! Lá»›n rồi, đừng để mẹ phải nhắc từng li từng tÃ!
Thư�ng ngoan ngoãn:
- Dạ!
Bà Tuệ không biết rằng con trai bà không những vâng lá»?i bà răm rắp mà còn là m quá những gì bà yêu cầu. Không những luôn luôn đội thùm thụp cái nón trên đầu, Thưá»?ng còn sắm cho mình cả má»™t đôi bao tay mà u Ä‘en dà i đến táºn khuá»·u. Anh gởi bao tay ở nhà chú Kiến, sắp Ä‘i bán lại xá»? và o.
Bây gi� Thư�ng chả ham nghe l�i xúi giục của Tà i Khôn nữa. Anh phải tìm m�i cách bảo vệ nước da trắng trẻo của anh, nếu không muốn một ngà y xui rủi nà o đó, hà nh tung của anh sẽ bị mẹ ng� vực và khám phá.
Tà i Khôn đón nháºn chiếc nón trên đầu và đôi găng trên tay Thưá»?ng bằng cặp mắt tròn xoe kèm vá»›i má»™t tiếng kêu khá»§ng khiếp:
- Anh là m cái trò gì váºy?
Phản ứng thẳng thừng của Tà i Khôn khiến Thư�ng đứng chết trân. Mãi một lúc, anh mới cư�i gượng gạo:
- Trò gì đâu! Chỉ là để che nắng thôi. Mẹ anh sợ anh ốm.
Tà i Khôn lại kêu tr�i:
- X�i ơi! Con trai gì mà ...
Ä?ang nói, Tà i Khôn ngừng bặt. Có lẽ cô không tìm ra sá»± so sánh thÃch hợp. Cô khẽ nheo mắt nhìn Thưá»?ng:
- Bá»™ anh hết thÃch có nước da đẹp rồi hả?
Thư�ng buồn bã:
- Ừ. Hết thÃch rồi.
Sá»± thú nháºn xụi lÆ¡ cá»§a Thưá»?ng khiến Tà i Khôn hết ham "xỉa xói". Cô thở dà i:
- ThÃch hay không là chuyện cá»§a anh. Nếu sợ chết thì anh cứ việc đội nón. Nhưng ai Ä‘á»?i con trai lại mang bao tay! Cái đó là cá»§a con gái!
Thư�ng chống chế:
- Nhưng đây là bao tay... bảo hộ lao động mà !
Thư�ng nói vừa dứt câu, Tà i Khôn đã ôm bụng cư�i:
- Trá»?i đất, bán kẹo kéo mà cÅ©ng mang găng bảo há»™ lao động! Tháºt em chưa nghe ai nói chuyện nà y bao giá»?! HÆ¡n nữa, đôi găng cá»§a anh đâu phải là găng bảo há»™. Ä?ôi găng dà i tá»›i khuá»·u thế kia chỉ có thể là găng Ä‘i đưá»?ng cá»§a các cô tiểu thư thôi!
Những nháºn xét đầy vẻ chế giá»…u cá»§a Tà i Khôn khiến Thưá»?ng xấu hổ muốn chui ngay xuống đất. Nhưng vì không thể chui được, Thưá»?ng đâm cáu. Anh liá»?n nghiêm mặt:
- Thôi, em nhạo báng anh như váºy là đủ rồi! Ä?ây là chuyện riêng cá»§a anh, em không nên châm chá»?c nữa!
Thấy Thưá»?ng lá»™ sắc giáºn, Tà i Khôn đâm hoảng.
Ngay láºp tức, vẻ cưá»?i cợt trên mặt cô biến mất. Thay và o đó là những lá»?i xin lá»—i rối rÃt:
- Em nói chÆ¡i váºy thôi chứ đâu có ý nhạo báng anh! Thôi, cho em xin lá»—i nghen! Em không nói như váºy nữa đâu!
Nói một trà ng, thấy Thư�ng vẫn im lặng, Tà i Khôn li�n hốt hoảng cầm tay anh lay lay, gi�ng suýt khóc:
- Bá»™ anh giáºn em tháºt hả? Em xin lá»—i anh rồi mà !
Thấy Tà i Khôn bắt đầu rơm rớm nước mắt, Thư�ng hắng gi�ng:
- Là m gì mà quýnh lên váºy! Anh không giáºn em đâu! Nghe váºy, Tà i Khôn toét miệng cưá»?i. Bây giá»? những giá»?t lệ cố nén cÅ©ng vừa trà o ra khá»?i khóe mắt cô và cháºm rãi lăn tròn trên má, chảy xuống miệng cưá»?i cá»§a cô. Thưá»?ng chợt nhá»› đến má»™t câu vè hồi nhá»?, liá»?n buá»™t miệng chá»?c:
- Æ , vừa khóc vừa cưá»?i ăn mưá»?i cục...
Thư�ng nói chưa dứt câu, Tà i Khôn đã đấm thùm thụp và o lưng anh:
- Không có nói báºy à nghen! Thưá»?ng mỉm cưá»?i:
- Anh có nói báºy gì đâu! Anh định nói là ăn mưá»?i cục... kẹo kéo chứ bá»™!
- Hứ!
Tà i Khôn "hứ" má»™t tiếng và đưa tay quệt nước mắt. Tá»± nhiên Thưá»?ng cảm thấy lòng nao nao. Hình ảnh lau nước mắt cá»§a má»™t ngưá»?i con gái vừa khóc bao giá»? cÅ©ng khiến lòng dạ Thưá»?ng bá»—ng nhiên má»?m Ä‘i. Hồi bé, má»—i lần chá»?c Nhi khóc, Thưá»?ng cÅ©ng trải qua những cảm giác như váºy. Lúc Nhi khóc, anh ghét nó dá»… sợ. Lúc đó, mặt mà y nó nhăn nhó, xấu xÃ, nước mắt nước mÅ©i nhòe nhoẹt, nhất là khi nó cố ý rống tháºt to cho mẹ nghe thấy mà phạt anh, cổ há»?ng nó mở lá»›n đến mức thấy cả lưỡi gà bên trong. Váºy mà đến khi nó nÃn, nhìn nó vừa sì sụt vừa đưa tay chùi nước mắt, Thưá»?ng bá»—ng dưng thấy thương nó ghê gá»›m. Lúc đó bao giá»? Thưá»?ng cÅ©ng tìm cách là m cho Nhi hà i lòng, kể cả việc Ä‘au khổ nhưá»?ng nhịn phần quà bánh cá»§a mình.
Bây giá»? cÅ©ng váºy. Anh nhìn Tà i Khôn bằng ánh mắt xốn xang và dịu dà ng há»?i:
- Em ăn kẹo kéo không?
Tà i Khôn chớp mắt:
- Anh định "hối lộ" em hả?
- Ä?âu có! Nếu em thÃch ăn thì anh kéo cho!
Tà i Khôn lắc đầu:
- Em không ăn đâu! Ä?âu phải lúc nà o em cÅ©ng thÃch ăn kẹo kéo cá»§a anh!
- Chứ bi giá»? em Ä‘ang thÃch gì?
Tà i Khôn lém lỉnh:
- Bây giá»? hả? Bây giá»? thì em thÃch có má»™t đôi găng tay "bảo há»™ lao động" như cá»§a anh!
Thư�ng hứ gi�ng:
- Rồi! Em lại ch�c anh nữa rồi!
Sực nhớ ra, Tà i Khôn li�n rụt cổ và đưa tay lên cốc đầu mình một cái:
- Chết! Em lại quên khuấy đi mất!
Ä?iệu bá»™ cá»§a Tà i Khôn khiến Thưá»?ng phì cưá»?i. Anh vui vẻ:
- Nói váºy chứ em muốn chá»?c anh thì cứ chá»?c! Anh không giáºn đâu!
Tà i Khôn tròn mắt:
- Anh không giáºn tháºt hả?
- Tháºt.
- Tháºt thì em... không chá»?c anh nữa đâu!
Nói xong, Tà i Khôn lại khúc khÃch cưá»?i. Bao giá»? cô bé cÅ©ng cưá»?i. Khóc như khi nãy, tháºt là hiếm hoi!
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Má»›i đó mà đã ná»a tháng. Bây giá»? Thưá»?ng đã là má»™t thà nh viên thân thuá»™c trong đội ngÅ© những ngưá»?i bán dạo trước cổng trưá»?ng và là má»™t ngưá»?i quen cá»§a lÅ© há»?c trò cấp má»™t. Cà ng ngà y anh cà ng thÃch nghi và trưởng thà nh dân trong nghá»? nghiệp cá»§a mình. Ä?ã không còn những ngà y bán huá»? vốn hoặc lá»— lã như thá»?i gian đầu. Bà Tuệ và bé Nhi vẫn chưa hay biết gì. Chiếc nón rá»™ng và nh và đôi găng tay từ khi xuất hiện đã góp phần không nhá»? và o việc tẩy xóa những dấu vết đáng ngá»? trên ngưá»?i Thưá»?ng.
Nhưng như ông bà nói "mưu sá»± tại nhân, thà nh sá»± tại thiên", sá»± Ä‘á»?i lắm lúc không tà i nà o lưá»?ng nổi. Ä?úng và o lúc Thưá»?ng Ä‘inh ninh hà nh tung cá»§a mình không thể bị phát giác, bất thần anh đụng phải... ngưá»?i quen, lại đụng ngay trước cổng trưá»?ng Phương Nam, nÆ¡i anh Ä‘ang hà nh nghá»?, tháºt là xui rá»§i.
Hôm đó, Thư�ng đang nấn ná bán nốt phần kẹo cuối cùng cho b�n trẻ vừa tuôn ra kh�i cổng gi� tan h�c. Theo một thói quen không rõ nguồn gốc, và o gi� khắc nà y Thư�ng thư�ng bán rất rẻ, do đó b�n trẻ bu lại khá đông.
Chung quanh Thưá»?ng, lố nhố trước cổng là những báºc cha mẹ vừa vá»™i vã rá»?i sở là m để kịp đón con. Những ngà y đầu, Thưá»?ng còn thấp thá»?m và kÃn đáo quan sát những ngưá»?i nà y, nhưng rồi sau má»™t thá»?i gian chẳng bắt gặp ai quen, Thưá»?ng không còn nÆ¡m ná»›p lo sợ nữa, tháºm chà anh chẳng buồn mảy may để tâm đến há»?.
Nhưng đúng và o ngà y xúi quẩy n�, lúc Thư�ng còn đang loay hoay tìm ti�n lẻ để thối lại t� bạc hai ngà n của một thằng bé thì bỗng có tiếng thúc giục vang lên bên tai:
- Lẹ lên Ä?ạo! Em là m gì lâu váºy?
- Chị ch� em chút! Em đang đợi thối ti�n! - Thằng bé đáp.
- Thôi kh�i! Chị có ti�n lẻ đây nè!
Vừa nói, ngưá»?i con gái vừa báºt chống xe đánh "tách" má»™t cái và xăm xăm bước lại. Ngay từ khi cô gái vừa lên tiếng, Thưá»?ng đã giáºt bắn ngưá»?i khi nháºn ra giá»?ng nói quen thuá»™c cá»§a Thá»§y Tiên, cô bạn cùng lá»›p vá»›i mình. Phát hiện đó khiến anh vô cùng sá»ng sốt. Từ khi đứng bán ở đây, chưa bao giá»? Thưá»?ng thấy Thá»§y Tiên xuất hiện, tháºm chà anh không nghÄ© Ä‘iá»?u đó lại có thể xảy ra. Váºy mà bây giá»? đột nhiên Thá»§y Tiên lại có mặt, lại gá»?i má»™t thằng bé ở trưá»?ng nà y bằng em và lại Ä‘ang hăm hở tiến vá»? phÃa Thưá»?ng.
Sự việc xảy ra bất ng� đến mức Thư�ng chẳng thể tránh đi đâu được. Anh chỉ có cách cúi gằm mặt xuống, hy v�ng và nh nón sẽ che khuất tầm mắt ngư�i đối diện.
Bây gi� thì Thủy Tiên đã đứng ngay trước mặt anh. Cô h�i:
- Khúc kẹo kéo vừa rồi bao nhiêu váºy chú?
Hẳn cách ăn mặc xộc xệch của Thư�ng khiến Thủy Tiên ngỡ anh đã lớn tuổi lắm. Cách xưng hô của Thủy Tiên khiến Thư�ng cà ng bối rối. Anh ấp úng:
- Không... khô... ô... ông, à ... bă trăm...
Sá»± lúng túng cá»§a Thưá»?ng là m Thá»§y Tiên ngạc nhiên. Cô khẽ liếc nhìn anh và báºt kêu sá»ng sốt:
- Kìa Thư�ng!
Thưá»?ng Ä‘iếng cả ngưá»?i. Rồi biết không thể giấu giếm được nữa, anh khẽ láºt và nh nón lên, gượng gạo:
- Thủy Tiên đi đâu đây?
- Thủy Tiên đi đón em. Em Thủy Tiên h�c trư�ng nà y.
- Sao trước nay tôi không gặp Thủy Tiên?
- Trước nay mẹ Thá»§y Tiên Ä‘i đón. Hôm nay mẹ báºn nên sai Thá»§y Tiên Ä‘i.
Bây giá»? Thưá»?ng má»›i để ý chiếc Cúp 82 mà u xanh dá»±ng bên lá»? đưá»?ng. Ä?úng là chiếc xe quen thuá»™c mà Thưá»?ng hằng ngà y thấy. Hẳn ngưá»?i đà n bà trước nay Ä‘i đón con trên chiếc xe đó là mẹ Thá»§y Tiên.
- Còn Thưá»?ng! - Thá»§y Tiên ngáºp ngừng há»?i - Trước nay Thưá»?ng vẫn...
Thá»§y Tiên không nói hết câu. Cô ngắc ngứ má»™t hồi rồi im bặt. Sá»± ý tứ cá»§a Thá»§y Tiên chẳng hiểu sao lại là m Thưá»?ng đâm ra bá»±c dá»?c. Anh trả lá»?i, giá»?ng khÃch động:
- Ừ, trước nay tôi vẫn Ä‘i bán kẹo kéo! Nhà nghèo, đà nh phải váºy thôi!
Thá»§y Tiên định đứng nói chuyện vá»›i Thưá»?ng thêm Ãt phút nữa nhưng thấy Thưá»?ng bá»—ng nhiên cáu kỉnh, lại còn nói cạnh nói khóe sá»± già u có cá»§a gia đình mình, cô đà nh tặc lưỡi cáo lui.
Thư�ng không biết sự gặp gỡ bất ng� đó đã khiến lòng dạ cô bạn cùng lớp với anh xốn xang vô kể. Trên suốt đư�ng v�, cô chỉ nghĩ tới anh và cảm thấy vô cùng áy náy v� sự khác biệt lớn lao giữa cô và anh trong cuộc sống. Lần đầu tiên, cô không chỉ nghĩ đến bản thân mình.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Từ hôm bị Tà i Khôn chê là "bạch diện thư sinh", Thưá»?ng nóng lòng chá»? nắng gió nhuá»™m nước da mình. Ä?ể có nước da "Ä‘en Ä‘en má»›i đẹp", hẳn chỉ cần ná»a tháng thôi.
Nhưng khi nước da anh vừa bắt đầu "ngả mà u", một chuyện xảy ra khiến Thư�ng đà nh từ b� ý định "thay da đổi thịt" đó.
Má»™t hôm, bà Tuệ đột nhiên há»?i thăm chuyện dạy kèm cá»§a Thưá»?ng. Ä?ã dá»± phòng trước tình huống nà y, Thưá»?ng trả lá»?i khá suông sẻ. Và thái độ cá»§a anh cÅ©ng tá»± nhiên rất má»±c.
Vừa trả lá»?i, Thưá»?ng vừa kÃn đáo quan sát nét mặt cá»§a mẹ. Anh mừng rÆ¡n trong bụng khi thấy mẹ vẫn thản nhiên, chẳng tá»? ý gì nghi ngá»?.
Tuy nhiên, lúc câu chuyện sắp kết thúc, bà Tuệ bá»—ng buá»™t miệng nháºn xét:
- Dạo nà y con hơi đen đấy! Trông cứ như ngư�i chạy rong ngoà i đư�ng!
Câu nói cá»§a mẹ khiến Thưá»?ng nghe lạnh toát sống lưng. Hẳn đó chỉ là sá»± so sánh tình cá»? cá»§a mẹ, nhưng dù sao cÅ©ng báo động cho Thưá»?ng phải cẩn tháºn hÆ¡n trong việc giữ gìn bà máºt cá»§a mình. Anh hắng giá»?ng, trầm tÄ©nh đáp:
- Chắc dạo nà y tr�i nắng gắt, con lại đi dạy và o buổi trưa...
Và Thư�ng thở phà o khi thấy mẹ chẳng thắc mắc gì thêm. Bà chỉ chép miệng dặn:
- Từ nay ra khá»?i nhà , con nhá»› mang theo nón! Lá»›n rồi, đừng để mẹ phải nhắc từng li từng tÃ!
Thư�ng ngoan ngoãn:
- Dạ!
Bà Tuệ không biết rằng con trai bà không những vâng lá»?i bà răm rắp mà còn là m quá những gì bà yêu cầu. Không những luôn luôn đội thùm thụp cái nón trên đầu, Thưá»?ng còn sắm cho mình cả má»™t đôi bao tay mà u Ä‘en dà i đến táºn khuá»·u. Anh gởi bao tay ở nhà chú Kiến, sắp Ä‘i bán lại xá»? và o.
Bây gi� Thư�ng chả ham nghe l�i xúi giục của Tà i Khôn nữa. Anh phải tìm m�i cách bảo vệ nước da trắng trẻo của anh, nếu không muốn một ngà y xui rủi nà o đó, hà nh tung của anh sẽ bị mẹ ng� vực và khám phá.
Tà i Khôn đón nháºn chiếc nón trên đầu và đôi găng trên tay Thưá»?ng bằng cặp mắt tròn xoe kèm vá»›i má»™t tiếng kêu khá»§ng khiếp:
- Anh là m cái trò gì váºy?
Phản ứng thẳng thừng của Tà i Khôn khiến Thư�ng đứng chết trân. Mãi một lúc, anh mới cư�i gượng gạo:
- Trò gì đâu! Chỉ là để che nắng thôi. Mẹ anh sợ anh ốm.
Tà i Khôn lại kêu tr�i:
- X�i ơi! Con trai gì mà ...
Ä?ang nói, Tà i Khôn ngừng bặt. Có lẽ cô không tìm ra sá»± so sánh thÃch hợp. Cô khẽ nheo mắt nhìn Thưá»?ng:
- Bá»™ anh hết thÃch có nước da đẹp rồi hả?
Thư�ng buồn bã:
- Ừ. Hết thÃch rồi.
Sá»± thú nháºn xụi lÆ¡ cá»§a Thưá»?ng khiến Tà i Khôn hết ham "xỉa xói". Cô thở dà i:
- ThÃch hay không là chuyện cá»§a anh. Nếu sợ chết thì anh cứ việc đội nón. Nhưng ai Ä‘á»?i con trai lại mang bao tay! Cái đó là cá»§a con gái!
Thư�ng chống chế:
- Nhưng đây là bao tay... bảo hộ lao động mà !
Thư�ng nói vừa dứt câu, Tà i Khôn đã ôm bụng cư�i:
- Trá»?i đất, bán kẹo kéo mà cÅ©ng mang găng bảo há»™ lao động! Tháºt em chưa nghe ai nói chuyện nà y bao giá»?! HÆ¡n nữa, đôi găng cá»§a anh đâu phải là găng bảo há»™. Ä?ôi găng dà i tá»›i khuá»·u thế kia chỉ có thể là găng Ä‘i đưá»?ng cá»§a các cô tiểu thư thôi!
Những nháºn xét đầy vẻ chế giá»…u cá»§a Tà i Khôn khiến Thưá»?ng xấu hổ muốn chui ngay xuống đất. Nhưng vì không thể chui được, Thưá»?ng đâm cáu. Anh liá»?n nghiêm mặt:
- Thôi, em nhạo báng anh như váºy là đủ rồi! Ä?ây là chuyện riêng cá»§a anh, em không nên châm chá»?c nữa!
Thấy Thưá»?ng lá»™ sắc giáºn, Tà i Khôn đâm hoảng.
Ngay láºp tức, vẻ cưá»?i cợt trên mặt cô biến mất. Thay và o đó là những lá»?i xin lá»—i rối rÃt:
- Em nói chÆ¡i váºy thôi chứ đâu có ý nhạo báng anh! Thôi, cho em xin lá»—i nghen! Em không nói như váºy nữa đâu!
Nói một trà ng, thấy Thư�ng vẫn im lặng, Tà i Khôn li�n hốt hoảng cầm tay anh lay lay, gi�ng suýt khóc:
- Bá»™ anh giáºn em tháºt hả? Em xin lá»—i anh rồi mà !
Thấy Tà i Khôn bắt đầu rơm rớm nước mắt, Thư�ng hắng gi�ng:
- Là m gì mà quýnh lên váºy! Anh không giáºn em đâu! Nghe váºy, Tà i Khôn toét miệng cưá»?i. Bây giá»? những giá»?t lệ cố nén cÅ©ng vừa trà o ra khá»?i khóe mắt cô và cháºm rãi lăn tròn trên má, chảy xuống miệng cưá»?i cá»§a cô. Thưá»?ng chợt nhá»› đến má»™t câu vè hồi nhá»?, liá»?n buá»™t miệng chá»?c:
- Æ , vừa khóc vừa cưá»?i ăn mưá»?i cục...
Thư�ng nói chưa dứt câu, Tà i Khôn đã đấm thùm thụp và o lưng anh:
- Không có nói báºy à nghen! Thưá»?ng mỉm cưá»?i:
- Anh có nói báºy gì đâu! Anh định nói là ăn mưá»?i cục... kẹo kéo chứ bá»™!
- Hứ!
Tà i Khôn "hứ" má»™t tiếng và đưa tay quệt nước mắt. Tá»± nhiên Thưá»?ng cảm thấy lòng nao nao. Hình ảnh lau nước mắt cá»§a má»™t ngưá»?i con gái vừa khóc bao giá»? cÅ©ng khiến lòng dạ Thưá»?ng bá»—ng nhiên má»?m Ä‘i. Hồi bé, má»—i lần chá»?c Nhi khóc, Thưá»?ng cÅ©ng trải qua những cảm giác như váºy. Lúc Nhi khóc, anh ghét nó dá»… sợ. Lúc đó, mặt mà y nó nhăn nhó, xấu xÃ, nước mắt nước mÅ©i nhòe nhoẹt, nhất là khi nó cố ý rống tháºt to cho mẹ nghe thấy mà phạt anh, cổ há»?ng nó mở lá»›n đến mức thấy cả lưỡi gà bên trong. Váºy mà đến khi nó nÃn, nhìn nó vừa sì sụt vừa đưa tay chùi nước mắt, Thưá»?ng bá»—ng dưng thấy thương nó ghê gá»›m. Lúc đó bao giá»? Thưá»?ng cÅ©ng tìm cách là m cho Nhi hà i lòng, kể cả việc Ä‘au khổ nhưá»?ng nhịn phần quà bánh cá»§a mình.
Bây giá»? cÅ©ng váºy. Anh nhìn Tà i Khôn bằng ánh mắt xốn xang và dịu dà ng há»?i:
- Em ăn kẹo kéo không?
Tà i Khôn chớp mắt:
- Anh định "hối lộ" em hả?
- Ä?âu có! Nếu em thÃch ăn thì anh kéo cho!
Tà i Khôn lắc đầu:
- Em không ăn đâu! Ä?âu phải lúc nà o em cÅ©ng thÃch ăn kẹo kéo cá»§a anh!
- Chứ bi giá»? em Ä‘ang thÃch gì?
Tà i Khôn lém lỉnh:
- Bây giá»? hả? Bây giá»? thì em thÃch có má»™t đôi găng tay "bảo há»™ lao động" như cá»§a anh!
Thư�ng hứ gi�ng:
- Rồi! Em lại ch�c anh nữa rồi!
Sực nhớ ra, Tà i Khôn li�n rụt cổ và đưa tay lên cốc đầu mình một cái:
- Chết! Em lại quên khuấy đi mất!
Ä?iệu bá»™ cá»§a Tà i Khôn khiến Thưá»?ng phì cưá»?i. Anh vui vẻ:
- Nói váºy chứ em muốn chá»?c anh thì cứ chá»?c! Anh không giáºn đâu!
Tà i Khôn tròn mắt:
- Anh không giáºn tháºt hả?
- Tháºt.
- Tháºt thì em... không chá»?c anh nữa đâu!
Nói xong, Tà i Khôn lại khúc khÃch cưá»?i. Bao giá»? cô bé cÅ©ng cưá»?i. Khóc như khi nãy, tháºt là hiếm hoi!
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Má»›i đó mà đã ná»a tháng. Bây giá»? Thưá»?ng đã là má»™t thà nh viên thân thuá»™c trong đội ngÅ© những ngưá»?i bán dạo trước cổng trưá»?ng và là má»™t ngưá»?i quen cá»§a lÅ© há»?c trò cấp má»™t. Cà ng ngà y anh cà ng thÃch nghi và trưởng thà nh dân trong nghá»? nghiệp cá»§a mình. Ä?ã không còn những ngà y bán huá»? vốn hoặc lá»— lã như thá»?i gian đầu. Bà Tuệ và bé Nhi vẫn chưa hay biết gì. Chiếc nón rá»™ng và nh và đôi găng tay từ khi xuất hiện đã góp phần không nhá»? và o việc tẩy xóa những dấu vết đáng ngá»? trên ngưá»?i Thưá»?ng.
Nhưng như ông bà nói "mưu sá»± tại nhân, thà nh sá»± tại thiên", sá»± Ä‘á»?i lắm lúc không tà i nà o lưá»?ng nổi. Ä?úng và o lúc Thưá»?ng Ä‘inh ninh hà nh tung cá»§a mình không thể bị phát giác, bất thần anh đụng phải... ngưá»?i quen, lại đụng ngay trước cổng trưá»?ng Phương Nam, nÆ¡i anh Ä‘ang hà nh nghá»?, tháºt là xui rá»§i.
Hôm đó, Thư�ng đang nấn ná bán nốt phần kẹo cuối cùng cho b�n trẻ vừa tuôn ra kh�i cổng gi� tan h�c. Theo một thói quen không rõ nguồn gốc, và o gi� khắc nà y Thư�ng thư�ng bán rất rẻ, do đó b�n trẻ bu lại khá đông.
Chung quanh Thưá»?ng, lố nhố trước cổng là những báºc cha mẹ vừa vá»™i vã rá»?i sở là m để kịp đón con. Những ngà y đầu, Thưá»?ng còn thấp thá»?m và kÃn đáo quan sát những ngưá»?i nà y, nhưng rồi sau má»™t thá»?i gian chẳng bắt gặp ai quen, Thưá»?ng không còn nÆ¡m ná»›p lo sợ nữa, tháºm chà anh chẳng buồn mảy may để tâm đến há»?.
Nhưng đúng và o ngà y xúi quẩy n�, lúc Thư�ng còn đang loay hoay tìm ti�n lẻ để thối lại t� bạc hai ngà n của một thằng bé thì bỗng có tiếng thúc giục vang lên bên tai:
- Lẹ lên Ä?ạo! Em là m gì lâu váºy?
- Chị ch� em chút! Em đang đợi thối ti�n! - Thằng bé đáp.
- Thôi kh�i! Chị có ti�n lẻ đây nè!
Vừa nói, ngưá»?i con gái vừa báºt chống xe đánh "tách" má»™t cái và xăm xăm bước lại. Ngay từ khi cô gái vừa lên tiếng, Thưá»?ng đã giáºt bắn ngưá»?i khi nháºn ra giá»?ng nói quen thuá»™c cá»§a Thá»§y Tiên, cô bạn cùng lá»›p vá»›i mình. Phát hiện đó khiến anh vô cùng sá»ng sốt. Từ khi đứng bán ở đây, chưa bao giá»? Thưá»?ng thấy Thá»§y Tiên xuất hiện, tháºm chà anh không nghÄ© Ä‘iá»?u đó lại có thể xảy ra. Váºy mà bây giá»? đột nhiên Thá»§y Tiên lại có mặt, lại gá»?i má»™t thằng bé ở trưá»?ng nà y bằng em và lại Ä‘ang hăm hở tiến vá»? phÃa Thưá»?ng.
Sự việc xảy ra bất ng� đến mức Thư�ng chẳng thể tránh đi đâu được. Anh chỉ có cách cúi gằm mặt xuống, hy v�ng và nh nón sẽ che khuất tầm mắt ngư�i đối diện.
Bây gi� thì Thủy Tiên đã đứng ngay trước mặt anh. Cô h�i:
- Khúc kẹo kéo vừa rồi bao nhiêu váºy chú?
Hẳn cách ăn mặc xộc xệch của Thư�ng khiến Thủy Tiên ngỡ anh đã lớn tuổi lắm. Cách xưng hô của Thủy Tiên khiến Thư�ng cà ng bối rối. Anh ấp úng:
- Không... khô... ô... ông, à ... bă trăm...
Sá»± lúng túng cá»§a Thưá»?ng là m Thá»§y Tiên ngạc nhiên. Cô khẽ liếc nhìn anh và báºt kêu sá»ng sốt:
- Kìa Thư�ng!
Thưá»?ng Ä‘iếng cả ngưá»?i. Rồi biết không thể giấu giếm được nữa, anh khẽ láºt và nh nón lên, gượng gạo:
- Thủy Tiên đi đâu đây?
- Thủy Tiên đi đón em. Em Thủy Tiên h�c trư�ng nà y.
- Sao trước nay tôi không gặp Thủy Tiên?
- Trước nay mẹ Thá»§y Tiên Ä‘i đón. Hôm nay mẹ báºn nên sai Thá»§y Tiên Ä‘i.
Bây giá»? Thưá»?ng má»›i để ý chiếc Cúp 82 mà u xanh dá»±ng bên lá»? đưá»?ng. Ä?úng là chiếc xe quen thuá»™c mà Thưá»?ng hằng ngà y thấy. Hẳn ngưá»?i đà n bà trước nay Ä‘i đón con trên chiếc xe đó là mẹ Thá»§y Tiên.
- Còn Thưá»?ng! - Thá»§y Tiên ngáºp ngừng há»?i - Trước nay Thưá»?ng vẫn...
Thá»§y Tiên không nói hết câu. Cô ngắc ngứ má»™t hồi rồi im bặt. Sá»± ý tứ cá»§a Thá»§y Tiên chẳng hiểu sao lại là m Thưá»?ng đâm ra bá»±c dá»?c. Anh trả lá»?i, giá»?ng khÃch động:
- Ừ, trước nay tôi vẫn Ä‘i bán kẹo kéo! Nhà nghèo, đà nh phải váºy thôi!
Thá»§y Tiên định đứng nói chuyện vá»›i Thưá»?ng thêm Ãt phút nữa nhưng thấy Thưá»?ng bá»—ng nhiên cáu kỉnh, lại còn nói cạnh nói khóe sá»± già u có cá»§a gia đình mình, cô đà nh tặc lưỡi cáo lui.
Thư�ng không biết sự gặp gỡ bất ng� đó đã khiến lòng dạ cô bạn cùng lớp với anh xốn xang vô kể. Trên suốt đư�ng v�, cô chỉ nghĩ tới anh và cảm thấy vô cùng áy náy v� sự khác biệt lớn lao giữa cô và anh trong cuộc sống. Lần đầu tiên, cô không chỉ nghĩ đến bản thân mình.
-
Bong Bóng Lên Trỿi - Nguyá»…n Nháºt Ã?nh
Hôm sau, Thưá»?ng đến lá»›p trong má»™t tâm trạng rối bá»?i. Anh có cảm tưởng cả thế giá»›i Ä‘á»?u đã biết má»—i buổi chiá»?u anh vẫn âm thầm Ä‘i bán kẹo kéo. Bạn bè trong lá»›p sẽ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, tháºm chÃ, tháºm chà khinh thị và dè bỉu. Biết đâu sẽ chẳng có đứa tinh nghịch trêu anh:
- Ê, Thư�ng kẹo kéo!
Quá quắt hơn, chúng sẽ đem l�i rao cổ xưa của ngh� bán kẹo kéo ra ngâm ngợi:
Cô nà o thấp thấp lùn lùn
Ăn hà o kẹo kéo sẽ đùn lên cao!
Ä?ến lúc đó, hẳn Thưá»?ng chỉ có cách bá»? há»?c. Nhưng chắc chắn mẹ sẽ không đồng ý. Mẹ xưa nay vốn nghiêm khắc, Thưá»?ng đâu dám cãi lá»?i. Như váºy, anh sẽ tiếp tục dẫn xác đến lá»›p để nghe bạn bè chòng ghẹo. Và rồi anh há»?c sẽ chẳng ra ôn gì cả. Mẹ sẽ buồn, sẽ ốm. Rốt cuá»™c anh chẳng giúp gì được mẹ mà còn là m mẹ khổ sở thêm.
Những ý nghÄ© xám xịt đó cứ bám lấy đầu Thưá»?ng và vẽ lên trong trà anh má»™t tương lai vô cùng u ám. Tá»± nhiên anh đâm ra giáºn Thá»§y Tiên. Nếu hôm qua, cô không lò dò đến trưá»?ng Phương Nam thì má»?i việc đâu đến ná»—i. Nếu hôm qua, ừ, nếu hôm qua...
Thưá»?ng vừa đạp xe vừa nghÄ© ngợi. Anh đạp uể oải, lưá»?i nhác. Hôm nay Thưá»?ng cố tình Ä‘i trá»…. Anh sợ đến sá»›m, khi lá»›p chưa và o há»?c, tụi bạn sẽ nhao nhao lên và tha hồ chá»?c ghẹo. Ä?ến muá»™n, dù sao cÅ©ng an tâm hÆ¡n. Có thầy giáo trong lá»›p, sẽ chẳng ma nà o dám hó hé.
Khi và o chá»— ngồi, Thưá»?ng khẽ liếc chung quanh, nÆ¡m ná»›p chá»? má»™t tia nhìn khác lạ. Nhưng anh chẳng thấy gì. Tụi bạn đứa nà o đứa nấy Ä‘ang cắm cúi chép bà i. Chỉ có tiếng láºt táºp sá»™t soạt, ngoà i ra, chẳng có tiếng động khả nghi nà o khác.
Thư�ng dần dần bình tĩnh trở lại. Không khà yên lặng của lớp h�c có vẻ như chưa ai hay biết gì. Cũng có thể lũ bạn là m bộ thế thôi, đợi đến lúc ra chơi tụi nó mới bắt đầu khai h�a.
Dù sao thì cÅ©ng mặc! Ä?ằng nà o mình cÅ©ng phải mà i đũng quần trên cái ghế nà y cho đến hết năm nay! Thưá»?ng nhún vai lẩm bẩm và thò tay và o ngăn bà n lấy táºp ra.
Ä?ang sá»? soạng, Thưá»?ng bá»—ng chạm tay phải má»™t mảnh giấy. Anh cầm lên và tò mò mở ra xem. Trong đó, vá»?n vẹn có má»™t dòng: "T.T. muốn gặp Thưá»?ng. Ra chÆ¡i, T.T. đợi ở căng tin".
Thưá»?ng thở phà o. Nét chữ lạ, nhưng rõ rà ng tác giả là Thá»§y Tiên. Và khi Thá»§y Tiên đã dám gặp Thưá»?ng có nghÄ©a là cô chưa hé răng vá»? bà máºt cá»§a anh cho bất cứ ai.
Khi ná»—i lo bị bạn bè phát giác lắng xuống, lòng Thưá»?ng lại dấy lên má»™t băn khoăn má»›i. Anh không hiểu Thá»§y Tiên định gặp anh để là m gì. Trong lá»›p, Thá»§y Tiên là má»™t trong những nữ sinh xinh xắn, thưá»?ng bị bạn trai trêu chá»?c. Tuy váºy, Thưá»?ng chưa bao giá»? mở miệng ghẹo cô. Trong há»?c táºp, Thá»§y Tiên không có gì nổi báºt, há»?c lá»±c trung bình. Vá»? Thá»§y Tiên, Thưá»?ng chỉ biết có chừng đó. Anh hoà n toà n mù tịt vá»? tÃnh tình và cá tÃnh cá»§a cô, chỉ biết đại khái đó là má»™t cô gái vui vẻ, thÃch cưá»?i đùa trong lá»›p, nói chung là dá»… ưa. Váºy thôi.
Trước nay, Thưá»?ng vẫn thỉnh thoảng nói chuyện vá»›i Thá»§y Tiên như bao bạn gái khác. Những câu chuyện qua loa, chẳng Ä‘áºm đà và chẳng để lại ấn tượng gì. Thá»§y Tiên thuá»™c vá»? gia đình khá giả, cách ăn mặc và phục sức cá»§a cô nói lên Ä‘iá»?u đó, dù rằng nhìn thoáng qua bá»? ngoà i trông cô chẳng khác gì các nữ sinh cùng lá»›p. Ä?ó cÅ©ng là lý do khiến từ trong thâm tâm, Thưá»?ng chưa bao giá»? xem Thá»§y Tiên là má»™t ngưá»?i bạn gần gÅ©i. Từ ngà y anh Ä‘i bán dạo, khoảng cách đó mặc nhiên tăng lên.
Váºy mà bây giá»? Thuá»· Tiên lại đòi gặp anh. Cô muốn nói gì vá»›i anh sau cuá»™c gặp gỡ tai hại kia? Thương hại, dè bỉu hay khuyên can? Suốt trong hai tiết há»?c đầu, Thưá»?ng nhấp nhổm như ngồi trên lá»a và suy diá»…n má»?i thứ, những chuyện có thể xảy ra và những chuyện thuần tưởng tượng.
Hóa ra Thủy Tiên nói như thế nà y, sau khi Thư�ng bước và o căng-tin:
- Sáng nay Thủy Tiên thấy Thư�ng có vẻ lo lắm. Nhưng Thư�ng đừng ngại. Thủy Tiên chẳng nói với ai đâu.
Không hiểu sao má»—i khi nghe Thá»§y Tiên nói vá»›i mình bằng cái giá»?ng che chở tế nhị, Thưá»?ng lại đâm bá»±c bá»™i. Không phải lần đầu tiên Thưá»?ng rÆ¡i và o trạng thái bị kÃch thÃch nà y. Anh hừ mÅ©i, xẳng giá»?ng:
- Thủy Tiên muốn nói cứ nói! Tôi đâu có đi ăn cắp ăn trộm mà phải sợ ai!
Thái độ lạnh lùng của Thư�ng khiến Thủy Tiên đâm bối rối. Sau một thoáng trấn tĩnh, cô chớp mắt nhìn anh, gi�ng buồn buồn:
- Sao Thưá»?ng lại giáºn dá»—i vá»›i Thá»§y Tiên? Thưá»?ng có biết là việc là m cá»§a Thưá»?ng khiến Thá»§y Tiên suy nghÄ© rất nhiá»?u không?
Câu há»?i hà m ý trách cứ cá»§a Thá»§y Tiên là m Thưá»?ng bá»—ng ngượng ngáºp. Tá»± nhiên anh thấy sá»± bá»±c dá»?c cá»§a mình tháºt vô lý và trẻ con. Không biết đối đáp là m sao, Thưá»?ng đà nh ngồi lặng thinh.
Thủy Tiên tiếp tục bộc bạch những suy nghĩ của mình:
- Thá»§y Tiên thấy mình kém Thưá»?ng xa. Thưá»?ng vừa vất vả là m thêm phụ gia đình lại vừa há»?c giá»?i. Trong khi Thá»§y Tiên chẳng phải là m gì, chỉ có má»—i việc chÆ¡i và há»?c, váºy mà há»?c chẳng khá nổi...
Trước gi�ng tâm sự của Thủy Tiên, lòng Thư�ng dần dần dịu lại. Hóa ra Thủy Tiên tốt bụng và biết đi�u hơn mình nghĩ, Thư�ng áy náy nhủ bụng. Và anh khẽ hắng gi�ng:
- Muốn h�c gi�i đâu có khó gì! Bây gi� khối chỗ dạy thêm!
- Thì Thủy Tiên vẫn đi h�c thêm đấy chứ! Mà có gi�i gì đâu!
Thư�ng mỉm cư�i:
- Hay là tại mình?
Thủy Tiên cũng cư�i:
- Không phải tại Thủy Tiên đâu! Tại lớp h�c thôi! Lớp h�c nà o cũng đông quá, nhi�u chỗ không hiểu, Thủy Tiên cũng không dám h�i lại thầy.
- Thủy Tiên mắc cỡ chứ gì?
- Ừ. Ai cũng hiểu, chỉ có mình không hiểu, đứng lên h�i kỳ thấy mồ!
- Có gì đâu mà kỳ! Ä?ã há»?c thì phải há»?i! Ngưá»?i ta bảo "há»?c há»?i" mà lại!
Thủy Tiên tặc lưỡi:
- Thì Thá»§y Tiên cÅ©ng biết váºy. Nhưng Thá»§y Tiên vẫn cứ thấy ngà i ngại là m sao! Dù sao há»?i bạn bè cÅ©ng dá»… hÆ¡n há»?i thầy cô nhiá»?u!
Không hiểu ý tứ trong câu nói của Thủy Tiên, Thư�ng thản nhiên buột miệng:
- Tất nhiên rồi! Ngư�i ta bảo "H�c thà y không tà y h�c bạn" mà !
Chỉ đợi có váºy, Thá»§y Tiên mỉm cưá»?i nhìn Thưá»?ng:
- Váºy Thưá»?ng kèm Thá»§y Tiên há»?c nghen?
- Tôi? - Thưá»?ng sá»ng sốt.
- Thì Thư�ng chứ sao! H�c thà y không tà y h�c bạn mà !
Thủy Tiên ranh mãnh nhắc lại câu nói khi nãy khiến Thư�ng đâm lúng túng. Anh chưa kịp trả l�i thì Thủy Tiên lại nói tiếp:
- Nếu h�c với Thư�ng, chẳng mấy chốc Thủy Tiên gi�i lên cho mà coi!
Nghe váºy, Thưá»?ng phát hoảng:
- Nhưng mà tôi đâu có thì gi�!
- Thì Thư�ng đừng đi bán kẹo kéo nữa! - Thủy Tiên khẽ chớp mắt - Thay vì đi bán, Thư�ng kèm Thủy Tiên h�c. H�c trả h�c phà đà ng hoà ng chứ bộ!
Câu cuối cùng, Thá»§y Tiên cố nói bằng má»™t giá»?ng ná»a đùa ná»a tháºt. Cô muốn giúp Thưá»?ng nhưng lại sợ anh tá»± ái. Cô tránh nhắc đến chữ "tiá»?n", e sá»— sà ng. Gá»?i "há»?c phÃ" dù sao nghe cÅ©ng êm tai hÆ¡n.
Nà o ngá»? Thưá»?ng lắc đầu nguầy nguáºy:
- Không được đâu!
- Sao lại không được?
Thư�ng nhăn nhó:
- Bạn bè ai lại nói đến chuyện ti�n bạc! Nếu tôi kèm cho Thủy Tiên h�c, cũng chỉ là giúp đỡ nhau thôi!
Rồi Thư�ng phân vân nói thêm:
- Thôi, được rồi! Nếu Thá»§y Tiên có ý định như váºy, tôi sẽ đến kèm giúp Thá»§y Tiên và o buổi tối...
- Thế còn buổi chi�u? - Thủy Tiên ngắt l�i Thư�ng.
- Thì Thủy Tiên biết rồi đó! - Thư�ng chép miệng - Buổi chi�u tôi phải đi là m thêm!
Vừa nói, Thưá»?ng vừa liếc Thá»§y Tiên. Anh ngạc nhiên khi thấy Thá»§y Tiên xịu mặt xuống. Cô chẳng tá»? vẻ gì vui mừng trước sá»± nháºn lá»?i dạy kèm cá»§a anh. Môi cô mÃm lại, ra chiá»?u suy nghÄ©. Tháºt khó hiểu, Thưá»?ng ngẩn ngÆ¡ tá»± nhá»§.
Thưá»?ng không biết Thá»§y Tiên chỉ muốn Thưá»?ng kèm cô há»?c và o buổi chiá»?u. Ä?ể anh khá»?i phải Ä‘i phải Ä‘i bán kẹo kéo. Ä?ể anh khá»?i phải nhá»?c nhằn mưa nắng kiếm từng trăm bạc lẻ. Tiá»?n thì cô sẽ trả và nếu không nhiá»?u hÆ¡n thì cÅ©ng không Ãt hÆ¡n khoản thu nháºp từ nghá»? bán dạo cá»§a anh. Thế nhưng thiện ý cá»§a cô đã không thà nh.
Thưá»?ng chỉ nháºn kèm cô và o buổi tối, lại dạy không công. Trong khi đó, buổi chiá»?u anh vẫn phải gò lưng đạp xe Ä‘i bán. Như váºy thì cô chẳng giúp được gì cho Thưá»?ng, lại là m anh vất vả thêm.
Thư�ng không thể nà o đ�c được những ý nghĩ trong đầu Thủy Tiên nên thấy cô trầm ngâm, anh đà nh ngồi im lặng ngắm những viên đá đang tan dần dưới đáy ly.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Sự xuất hiện của Thủy Tiên trước cổng trư�ng Phương Nam và thái độ lúng túng của Thư�ng không qua kh�i mắt Tà i Khôn. Hôm đó, cô bé đứng bên kia cổng nhưng cô nhìn thấy hết.
Ä?ợi cho Thá»§y Tiên lên xe ra vá»?, Tà i Khôn liá»?n chạy ngay đến chá»— Thưá»?ng:
- Ai váºy anh?
Thư�ng v� vịt:
- Ai đâu?
- Chị khi nãy đó! - Tà i Khôn nheo mắt - Chỉ là ai váºy?
- á»’, à , bạn hà ng xóm mà ! - Thưá»?ng ấp úng đáp và anh không hiểu sao mình lại không nói tháºt vá»›i Tà i Khôn.
Cô bé là m như chẳng để ý đến vẻ bối rối của Thư�ng. Cô tươi tỉnh h�i:
- Chỉ ở cạnh nhà anh hả?
- Ừ, ở sát bên cạnh!
Ä?á»™t nhiên Tà i Khôn "hứ" má»™t tiếng:
- Rõ là anh nói xạo!
Thưá»?ng giáºt thót:
- Anh có xạo gì đâu!
Tà i Khôn nhún vai:
- Váºy mà không xạo! Hai nhà ở sát cạnh, sao anh và thằng nhóc Ä?ạo lại không biết nhau?
Thư�ng quên béng:
- Thằng nhóc Ä?ạo nà o?
- Thằng bé mua kẹo kéo của anh khi nãy đó! Nó là em của chị kia mà !
Thư�ng sực nhớ ra. Anh ngạc nhiên:
- Sao em biết nó tên Ä?ạo?
- Sao lại không biết! Bá»?n trẻ ở đây, em biết mặt biết tên từng đứa ấy chứ! - Ä?ang nói, Tà i Khôn bá»—ng ngoặt sang chuyện cÅ© - Sao, vừa rồi anh xạo em phải không?
- Ừ.
Thư�ng "ừ" xụi lơ. Tà i Khôn tròn mắt:
- Anh xạo em chi váºy?
Thư�ng thở dà i:
- Anh không biết.
- Xà - Tà i Khôn nhăn mÅ©i - Nói xạo mà không biết tại sao mình nói xạo! Váºy chứ chị đó là ai váºy?
Thư�ng hắng gi�ng, rầu rĩ:
- Chỉ là bạn cùng lớp với anh.
- Bạn cùng lớp?
- Ừ.
- Chỉ tên gì váºy?
- Thủy Tiên.
Tà i Khôn chắc lưỡi:
- Chà , tên đẹp gớm! - Cô bé bỗng liếc Thư�ng - Nhưng mà nè!
- Gì?
Tà i Khôn nheo mắt:
- Gặp bạn, lẽ ra anh phải vui má»›i đúng, sao mặt mà y anh ỉu xìu như bánh Ä‘a nhúng nước váºy?
Thư�ng nuốt nước b�t. Câu h�i của Tà i Khôn trúng ngay và o nỗi lo ngại của anh khiến anh đâm ra ngượng ngùng. Thư�ng đang lưỡng lự không biết có nên nói cho Tà i Khôn biết tâm sự của mình hay không thì cô bé đã láu lỉnh buột miệng:
- Em há»?i váºy thôi chứ anh không nói em cÅ©ng biết. Anh sợ chị Thá»§y Tiên lên trưá»?ng nói tùm lum phải không?
Thư�ng liếm môi:
- Nói chuyện gì?
- Thì chuyện anh đi bán kẹo kéo đó! Anh giấu m�i ngư�i mà !
- Anh giấu hồi nà o đâu?
- Anh đừng có giả bộ! - Tà i Khôn khịt mũi - Nhìn thái độ lấm la lấm lét của anh mấy ngà y đầu là em biết li�n!
Thư�ng khẽ thở dà i. Sự tinh ma lém lỉnh của Tà i Khôn khiến anh chẳng buồn chối nữa. Anh quay mặt ngó lơ chỗ khác.
Thấy váºy, Tà i Khôn liá»?n cầm lấy tay anh, lay lay:
- Anh giấu, đúng không?
- Ừ.
Tà i Khôn vẫn không buông tay Thư�ng. Cô dòm anh lom lom:
- Và bây gi� thì anh sợ m�i ngư�i biết, đúng không?
Thư�ng lại "ừ", gi�ng uể oải.
Vẻ lo lắng của Thư�ng khiến Tà i Khôn hồi hộp lây. Cô lại lắc mạnh tay anh, hắng gi�ng trấn an:
- Anh đừng lo! Em nghĩ chị Thủy Tiên sẽ không nói chuyện nà y với ai đâu!
Thư�ng chép miệng:
- Anh cÅ©ng hy vá»?ng như váºy.
Tà i Khôn lại tằng hắng:
- Nhưng nếu chỉ nói thì đã sao! Anh đâu có đi ăn cắp ăn trộm gì mà sợ!
Khi nghe Tà i Khôn nói như váºy, Thưá»?ng không ngá»? sáng hôm sau khi gặp Thá»§y Tiên, anh đã vô tình nhắc lại câu nói đó trong má»™t cÆ¡n bá»±c dá»?c vô lối. Và quả đúng như Tà i Khôn dá»± Ä‘oán, Thá»§y Tiên đã không há»? hé răng vá»›i bất cứ ai vá»? chuyện cá»§a anh.
Buổi chi�u, khi anh vừa tới, Tà i Khôn tươi tỉnh h�i li�n:
- Không ai biết gì hết phải không?
- Sao em biết? - Thư�ng tròn mắt ngạc nhiên.
- Xá»?i Æ¡i! Sao lại không biết! - Tà i Khôn cưá»?i khúc khÃch - Mặt anh hôm nay trông tươi rói chứ có bồn chồn nhăn nhó như hôm qua nữa đâu!
Bất giác Thư�ng buột miệng:
- Em hay ghê!
Tà i Khôn nhún vai:
- Anh đừng có nịnh em! ChÃnh chị Thá»§y Tiên má»›i hay! Chỉ đúng là bạn tốt cá»§a anh!
- Tráºt rồi, cô bé Æ¡i! ChÃnh em đó. - Vừa nói Thưá»?ng vừa mỉm cưá»?i cốc khẽ lên đầu Tà i Khôn - Em má»›i tháºt là bạn tốt cá»§a anh!
Nghe váºy Tà i Khôn Ä‘á»? mặt "hứ" lên má»™t tiếng. Và giả bá»™ ôm đầu xuýt xoa, cô bé chạy ù vá»? bên kia cổng.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Sự xuất hiện của Thủy Tiên trước cổng trư�ng Phương Nam và thái độ lúng túng của Thư�ng không qua kh�i mắt Tà i Khôn. Hôm đó, cô bé đứng bên kia cổng nhưng cô nhìn thấy hết.
Ä?ợi cho Thá»§y Tiên lên xe ra vá»?, Tà i Khôn liá»?n chạy ngay đến chá»— Thưá»?ng:
- Ai váºy anh?
Thư�ng v� vịt:
- Ai đâu?
- Chị khi nãy đó! - Tà i Khôn nheo mắt - Chỉ là ai váºy?
- á»’, à , bạn hà ng xóm mà ! - Thưá»?ng ấp úng đáp và anh không hiểu sao mình lại không nói tháºt vá»›i Tà i Khôn.
Cô bé là m như chẳng để ý đến vẻ bối rối của Thư�ng. Cô tươi tỉnh h�i:
- Chỉ ở cạnh nhà anh hả?
- Ừ, ở sát bên cạnh!
Ä?á»™t nhiên Tà i Khôn "hứ" má»™t tiếng:
- Rõ là anh nói xạo!
Thưá»?ng giáºt thót:
- Anh có xạo gì đâu!
Tà i Khôn nhún vai:
- Váºy mà không xạo! Hai nhà ở sát cạnh, sao anh và thằng nhóc Ä?ạo lại không biết nhau?
Thư�ng quên béng:
- Thằng nhóc Ä?ạo nà o?
- Thằng bé mua kẹo kéo của anh khi nãy đó! Nó là em của chị kia mà !
Thư�ng sực nhớ ra. Anh ngạc nhiên:
- Sao em biết nó tên Ä?ạo?
- Sao lại không biết! Bá»?n trẻ ở đây, em biết mặt biết tên từng đứa ấy chứ! - Ä?ang nói, Tà i Khôn bá»—ng ngoặt sang chuyện cÅ© - Sao, vừa rồi anh xạo em phải không?
- Ừ.
Thư�ng "ừ" xụi lơ. Tà i Khôn tròn mắt:
- Anh xạo em chi váºy?
Thư�ng thở dà i:
- Anh không biết.
- Xà - Tà i Khôn nhăn mÅ©i - Nói xạo mà không biết tại sao mình nói xạo! Váºy chứ chị đó là ai váºy?
Thư�ng hắng gi�ng, rầu rĩ:
- Chỉ là bạn cùng lớp với anh.
- Bạn cùng lớp?
- Ừ.
- Chỉ tên gì váºy?
- Thủy Tiên.
Tà i Khôn chắc lưỡi:
- Chà , tên đẹp gớm! - Cô bé bỗng liếc Thư�ng - Nhưng mà nè!
- Gì?
Tà i Khôn nheo mắt:
- Gặp bạn, lẽ ra anh phải vui má»›i đúng, sao mặt mà y anh ỉu xìu như bánh Ä‘a nhúng nước váºy?
Thư�ng nuốt nước b�t. Câu h�i của Tà i Khôn trúng ngay và o nỗi lo ngại của anh khiến anh đâm ra ngượng ngùng. Thư�ng đang lưỡng lự không biết có nên nói cho Tà i Khôn biết tâm sự của mình hay không thì cô bé đã láu lỉnh buột miệng:
- Em há»?i váºy thôi chứ anh không nói em cÅ©ng biết. Anh sợ chị Thá»§y Tiên lên trưá»?ng nói tùm lum phải không?
Thư�ng liếm môi:
- Nói chuyện gì?
- Thì chuyện anh đi bán kẹo kéo đó! Anh giấu m�i ngư�i mà !
- Anh giấu hồi nà o đâu?
- Anh đừng có giả bộ! - Tà i Khôn khịt mũi - Nhìn thái độ lấm la lấm lét của anh mấy ngà y đầu là em biết li�n!
Thư�ng khẽ thở dà i. Sự tinh ma lém lỉnh của Tà i Khôn khiến anh chẳng buồn chối nữa. Anh quay mặt ngó lơ chỗ khác.
Thấy váºy, Tà i Khôn liá»?n cầm lấy tay anh, lay lay:
- Anh giấu, đúng không?
- Ừ.
Tà i Khôn vẫn không buông tay Thư�ng. Cô dòm anh lom lom:
- Và bây gi� thì anh sợ m�i ngư�i biết, đúng không?
Thư�ng lại "ừ", gi�ng uể oải.
Vẻ lo lắng của Thư�ng khiến Tà i Khôn hồi hộp lây. Cô lại lắc mạnh tay anh, hắng gi�ng trấn an:
- Anh đừng lo! Em nghĩ chị Thủy Tiên sẽ không nói chuyện nà y với ai đâu!
Thư�ng chép miệng:
- Anh cÅ©ng hy vá»?ng như váºy.
Tà i Khôn lại tằng hắng:
- Nhưng nếu chỉ nói thì đã sao! Anh đâu có đi ăn cắp ăn trộm gì mà sợ!
Khi nghe Tà i Khôn nói như váºy, Thưá»?ng không ngá»? sáng hôm sau khi gặp Thá»§y Tiên, anh đã vô tình nhắc lại câu nói đó trong má»™t cÆ¡n bá»±c dá»?c vô lối. Và quả đúng như Tà i Khôn dá»± Ä‘oán, Thá»§y Tiên đã không há»? hé răng vá»›i bất cứ ai vá»? chuyện cá»§a anh.
Buổi chi�u, khi anh vừa tới, Tà i Khôn tươi tỉnh h�i li�n:
- Không ai biết gì hết phải không?
- Sao em biết? - Thư�ng tròn mắt ngạc nhiên.
- Xá»?i Æ¡i! Sao lại không biết! - Tà i Khôn cưá»?i khúc khÃch - Mặt anh hôm nay trông tươi rói chứ có bồn chồn nhăn nhó như hôm qua nữa đâu!
Bất giác Thư�ng buột miệng:
- Em hay ghê!
Tà i Khôn nhún vai:
- Anh đừng có nịnh em! ChÃnh chị Thá»§y Tiên má»›i hay! Chỉ đúng là bạn tốt cá»§a anh!
- Tráºt rồi, cô bé Æ¡i! ChÃnh em đó. - Vừa nói Thưá»?ng vừa mỉm cưá»?i cốc khẽ lên đầu Tà i Khôn - Em má»›i tháºt là bạn tốt cá»§a anh!
Nghe váºy Tà i Khôn Ä‘á»? mặt "hứ" lên má»™t tiếng. Và giả bá»™ ôm đầu xuýt xoa, cô bé chạy ù vá»? bên kia cổng.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Tà i Khôn đáng yêu là thế, váºy mà bá»—ng dưng cô biến mất.
Ba ngà y liên tiếp, cô bé không đến bán bong bóng trước cổng trư�ng.
Thưá»?ng bá»—ng dưng cảm thấy như thiếu vắng má»™t cái gì. Anh đã quen nhìn thấy vóc dáng nhá»? nhắn quen thuá»™c cá»§a cô bé, quen vá»›i lối trò chuyện tinh nghịch nhà nhảnh cá»§a cô. Váºy mà cô lại biến mất. Biến liá»?n tù tì ba ngà y. Không kèn không trống. Không má»™t lá»?i báo trước. Thiếu cô, khung cảnh dưá»?ng như bá»›t huyên náo hÆ¡n, và cÅ©ng buồn tẻ hÆ¡n. Không có chùm bong bóng rá»±c rỡ bay lÆ¡ lá»ng trước cổng, bầu trá»?i đâm ra trống trải đến hoang vắng. Trong mắt Thưá»?ng, cảnh váºt hằng ngà y bá»—ng trở nên xa lạ và nhợt nhạt.
Buồn bã và bồn chồn, trong những ngà y đó, Thưá»?ng cứ nhấp nhổm nhóng cổ dõi mắt vá»? đầu đưá»?ng cố trông chá»? má»™t phép lạ. Nhưng anh chỉ hoà i công. Tà i Khôn vẫn biệt tÃch. Cô như bốc hÆ¡i khá»?i mặt đất và đang bay tÃt tắp ở đâu đó trên khoảng cao xanh kia, hệt như những quả bong bóng cá»§a cô.
Trong khi Thư�ng đinh ninh anh sẽ không có dịp nà o gặp lại cô bạn đáng yêu kia nữa, cô đã tuột kh�i đ�i anh như quả bong bóng tuột kh�i tay một chú bé vụng v�, và trong khi anh đang hoang mang v� dự cảm đầy muộn phi�n đó thì Tà i Khôn đột ngột xuất hiện.
Vẫn cá»?c cạch trên chiếc xe đạp cÅ© kỹ, vẫn chùm bong bóng đủ mà u quấn quÃt trên đầu, vẫn nụ cưá»?i tinh nghịch muôn thuở trên môi, cô bé đến và o buổi chiá»?u ngà y thứ tư, trá»… hÆ¡n má»™t chút so vá»›i thưá»?ng lệ.
Ä?ối vá»›i Thưá»?ng, sá»± xuất hiện cá»§a Tà i Khôn chẳng khác nà o sá»± xuất hiện cá»§a mặt trá»?i sau má»™t mùa đông dà i u ám. Lòng bà ng hoà ng, anh chạy như bay đến chá»— Tà i Khôn, mừng rỡ há»?i:
- Mấy ngà y nay em Ä‘i đâu váºy? Anh cứ tưởng em nghỉ bán luôn rồi!
Rồi không để Tà i Khôn kịp trả lá»?i, Thưá»?ng nhìn chăm chăm vô mặt cô bé, sá»ng sốt buá»™t miệng:
- Sao mặt mà y em xanh xao quá váºy? Em bệnh hả?
- Ừ.
Thư�ng thấp th�m:
- Em bịnh gì váºy?
Tà i Khôn chớp mắt:
- Sốt rét.
- Sốt rét? - Thư�ng há hốc miệng.
- Sao em lại bị sốt rét được? Bộ hồi trước em ở trên rừng hả?
- Ừ. Quê em ở Ä?ắc Lắc mà .
Tà i Khôn vừa đáp vừa mỉm cư�i. Mặc dù xanh xao, hốc hác, nụ cư�i của cô vẫn hồn nhiên, tươi tắn. Nhìn Tà i Khôn cư�i, Thư�ng cảm tưởng như gặp lại một hình ảnh thân thuộc đã xa xăm lắm. Anh dịu dà ng nắm lấy tay cô:
- Bây gi� em đã kh�i hẳn chưa?
Tà i Khôn tặc lưỡi:
- Kh�i hẳn thì chưa! Nhưng đỡ đỡ rồi!
Nghe váºy, Thưá»?ng nhÃu mà y trách:
- Sao em không đợi cho kh�i hẳn rồi hãy đi bán?
- Em cÅ©ng tÃnh váºy, nhưng... nhưng...
Cô bé ấp úng một hồi rồi nhoẻn miệng cư�i, không chịu nói tiếp. Tà i Khôn cư�i nhưng hẳn lòng cô không vui mấy! Thư�ng bâng khuâng nhủ bụng. Mặc dù Tà i Khôn không nói ra, Thư�ng vẫn đoán được nỗi khổ tâm của cô. Hẳn gia đình của Tà i Khôn túng thiếu lắm nên cô phải đạp xe đi bán dẫu chưa hết bệnh. Bất giác Thư�ng liên tưởng đến những khó khăn của gia đình mình và anh chợt cảm thấy Tà i Khôn gần gũi với mình xiết bao.
Biết Tà i Khôn không muốn Ä‘á»? cáºp đến chuyện riêng tư, Thưá»?ng cÅ©ng không nhắc tá»›i. Anh hắng giá»?ng há»?i lảng sang chuyện khác:
- Mấy hôm nay em nằm ở bệnh viện nà o?
Tà i Khôn nhún vai theo thói quen:
- Em nằm ở nhà !
- Sao váºy? - Thưá»?ng kêu lên - Lẽ ra em phải Ä‘i bịnh viện chứ? Bệnh sốt rét chứ có phải bệnh xoà ng đâu!
Tà i Khôn "hứ" một tiếng:
- Bộ anh tưởng nằm bệnh viện dễ lắm hả? Phải có ti�n! Nhà em ti�n ăn còn phải chạy từng bữa, lấy đâu mà đóng cho bệnh viện!
Thưá»?ng ngáºp ngừng:
- Nhưng ở nhà thì...
Tà i Khôn không để cho Thư�ng nói hết. Cô nghiêng mặt:
- Thì cũng hết bệnh chứ sao! Nhà nghèo như em cần gì bệnh viện. Mà h� cũng đâu cần bệnh nhân rỗng túi như mình!
Trước những thá»±c tế Tà i Khôn nêu ra, Thưá»?ng chẳng biết phải giải thÃch và an á»§i cô như thế nà o. Anh đà nh cưá»?i gượng:
- Nhưng mà em đâu đã hết bệnh.
- Thì đúng là chưa hết. Nhưng sắp hết.
Nói xong, Tà i Khôn lại toét miệng cư�i. Trông vẻ mặt tươi tắn, nhà nhảnh của cô, Thư�ng cảm giác như cô đã quên bẵng những đi�u mình vừa nói, những trăn trở dư�ng như vượt quá tuổi tác của cô.
Ngà y hôm sau, Thưá»?ng mang đến cho Tà i Khôn ba chục ngà n. Ä?ó là phân ná»a số tiá»?n anh dà nh dụm được từ ngà y Ä‘i bán. Trước nay, tiá»?n lá»?i má»—i ngà y Thưá»?ng Ä‘á»?u gá»i nÆ¡i chú Kiến. Cuối tháng, Thưá»?ng má»›i gom góp lại Ä‘em vá»? nhà cho mẹ. Ä?i dạy kèm, không thể mang tiá»?n vá»? nhà hằng ngà y được. Mẹ sẽ nghi liá»?n.
Chú Kiến bảo nghá»? bán kẹo kéo má»™t lá»?i má»™t. Nhưng vá»›i Thưá»?ng thì không thế. Anh bán khá rẻ, nhất lại là bán cho trẻ con. Trước những đôi mắt Ä‘en láy, long lanh háo hức, bao giá»? Thưá»?ng cÅ©ng kéo khúc kẹo dà i ra hÆ¡n má»™t chút so vá»›i chá»— anh định bẻ. Những lúc như váºy, ná»—i hân hoan trên gương mặt các khách hà ng tà hon bao giá»? cÅ©ng là m dáºy lên trong anh má»™t cảm giác êm Ä‘á»?m khó tả.
Tà i Khôn nhìn b�c giấy Thư�ng đưa bằng ánh mắt tò mò:
- Gì váºy?
Thưá»?ng không tiện nói rõ. Anh đáp lấp lá»ng:
- Thì em cứ cầm lấy đi đã!
Tà i Khôn lấy ngay, không khách sáo. Cô bóp bóp gói giấy trong tay rồi ngó Thư�ng:
- Ti�n hả?
- Ừ! - Thưá»?ng lúng túng gáºt đầu.
Tà i Khôn thì chẳng lúng túng chút nà o. Tháºm chà cô còn reo lên má»™t cách hồn nhiên:
- Ôi, hay quá! Bao nhiêu váºy?
- Ba chục.
- Ba chục đồng hả? - Tà i Khôn cư�i h�i.
Thư�ng cũng cư�i:
- Ba chục ngà n.
Tà i Khôn chợt nghiêm gi�ng:
- Anh cho em mượn hả?
- Không! - Thư�ng khịt mũi - Em cứ cầm lấy mua thuốc uống. Cái nà y coi như là ... anh biếu em.
- Biếu em? - Tà i Khôn tròn mắt - Nếu anh biếu thì em không lấy đâu!
Vừa nói, Tà i Khôn vừa giúi trả gói giấy và o tay Thư�ng. Hà nh động đột ngột của Tà i Khôn khiến Thư�ng hốt hoảng. Anh vội vã xua tay:
- Không, không! Nếu váºy thì anh cho em mượn!
Tà i Khôn li�n cư�i toe:
- Váºy thì được! Coi như em mắc nợ anh nghen?
Thư�ng gãi đầu:
- Ừ. Nhưng khi nà o em muốn trả thì trả. Anh không đòi đâu!
- X�i ơi! - Tà i Khôn nguýt Thư�ng một cái dà i cả cây số - Mắc nợ mà lại không muốn trả! Bộ anh tưởng em khoái quỵt anh lắm hả!
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Cuá»™c gặp gỡ giữa Thưá»?ng và Thá»§y Tiên tại căng-tin rốt cuá»™c đã không đạt được má»™t thá»?a thuáºn nà o vá»? việc dạy kèm. Trước Ä‘á»? nghị cá»§a Thưá»?ng, Thá»§y Tiên đã từ chối sau má»™t hồi đắn Ä‘o cân nhắc. Cô bảo anh là buổi tối cô báºn. Thá»±c ra cô không muốn anh vất vả thêm, nhất là việc đó lại chẳng giúp Ãch gì cho anh vá»? mặt tà i chánh.
Không rõ ý định cá»§a Thá»§y Tiên, Thưá»?ng Ä‘inh ninh là cô báºn tháºt nên cÅ©ng chẳng thắc mắc gì.
Sau lần đó, Thưá»?ng nhìn Thá»§y Tiên bằng ánh mắt có phần khác trước. Anh nhìn thấy ở cô bạn đà i các nà y nét nhu hòa, sá»± tốt bụng và lá»›n hÆ¡n hết là thái độ cảm thông thà nh tháºt. Trong lá»›p, Thưá»?ng dần dần trò chuyện vá»›i Thá»§y Tiên nhiá»?u hÆ¡n và thân thiện hÆ¡n. Thá»§y Tiên cÅ©ng bá»›t e dè, cô thưá»?ng xuyên há»?i Thưá»?ng những chá»— khó hiểu trong bà i há»?c hoặc nhá»? anh chỉ dẫn cách giải những bà i toán hóc búa.
Bạn bè cùng lá»›p đã bắt đầu để ý đến sá»± thân máºt gần đây giữa hai ngưá»?i. Chưa má»™t lá»?i trêu ghẹo nà o thốt lên nhưng đã xuất hiện những nụ cưá»?i tá»§m tỉm và những ánh mắt đầy ẩn ý.
Trước những dấu h�i lặng thầm đó, Thủy Tiên chẳng t� thái độ gì. Chỉ có Thư�ng là chột dạ. Anh biết giữa anh và Thủy Tiên chẳng có tình cảm gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là bạn bè, nhưng không hiểu sao mỗi khi bắt gặp ánh mắt cư�i cư�i của đứa bạn nà o đó, Thư�ng lại đ� mặt lên vì xấu hổ. Và cảm giác đó bao gi� cũng khiến anh cực kỳ lúng túng và khó chịu.
Ä?ã váºy, sáng nay vừa ló mặt và o lá»›p, Thưá»?ng lại chết Ä‘iếng ngưá»?i vì má»™t chuyện anh không há»? ngá»? tá»›i.
Số là chá»§ nháºt nà y lá»›p anh tổ chức Ä‘i chÆ¡i ở khu giải trà Thanh Ä?a. Không biết ai đã đưa ra ý kiến nà y nhưng khi chuyện Ä‘i chÆ¡i được nêu lên, hầu hết bạn bè Ä‘á»?u hăng hái hưởng ứng. Thưá»?ng cÅ©ng ghi tên tham gia vì chá»§ nháºt anh không phải Ä‘i bán. Theo tÃnh toán cá»§a trưởng ban tổ chức, lá»›p phó Ã?i Lan, thì má»—i ngưá»?i phải đóng ba ngà n đồng cho buổi Ä‘i chÆ¡i. ChÃnh khoản lệ phà nà y đã gây rắc rối cho Thưá»?ng.
Rắc rối không phải vì Thư�ng không xoay nổi món ti�n kia mà vì sáng nay Thư�ng vừa mang ti�n đến nộp thì �i Lan đã nheo mắt cư�i cư�i:
- Kh�i đóng nữa!
- Sao váºy? - Thưá»?ng trố mắt - Bá»™ há»§y bá»? vụ Ä‘i chÆ¡i rồi hả?
- Không phải! Tại vì có ngư�i đóng ti�n cho ông rồi!
Thư�ng cà ng ngơ ngác:
- Ä?óng tiá»?n cho tôi? Ai váºy?
- Thôi đi! Ông đừng có là m bộ ngây thơ!
Gi�ng điệu cư�i cợt của �i Lan khiến Thư�ng chợt hiểu ra. Anh tái mặt thốt lên:
- Thủy Tiên?
�i Lan tủm tỉm:
- Là m bộ hoà i! Chứ còn ai trồng khoai đất nà y nữa!
Thưá»?ng đã ngượng chÃn ngưá»?i vá»? hà nh động cá»§a Thá»§y Tiên, lối ăn nói bỡn cợt cá»§a Ã?i Lan cà ng khiến Thưá»?ng đâm cáu. Anh hừ giá»?ng:
- Ti�n ai nấy đóng! Không việc gì phải đóng giùm!
Vừa nói, anh vừa dằn mạnh mấy t� giấy bạc xuống bà n, mặt đanh lại. �i Lan đâm hoang mang. Cô thôi cư�i cợt, mà bối rối h�i:
- Sao kỳ váºy? Còn tiá»?n kia...
Thư�ng g�n l�n:
- Ti�n kia �i Lan trả lại cho Thủy Tiên!
Nói xong, không để cho �i Lan h�i tới h�i lui, Thư�ng quay lưng b� đi một mạch.
Suốt từ lúc đó cho đến giá»? ra chÆ¡i, Thưá»?ng ngồi há»?c mà bụng dạ để táºn đâu đâu. Bứt rứt, giáºn dá»—i, chẳng má»™t chút xÃu thanh thản, Thưá»?ng cứ mong hai tiết đầu chóng trôi qua để ôm cặp ra vá»?. Những lá»?i châm chá»?c úp úp mở mở cá»§a Ã?i Lan cứ lởn vởn trong đầu anh, tháºm chà có lúc chúng kêu o o như má»™t bầy ong. Thưá»?ng bất giác nhắm mắt lại và tá»± nhá»§ sẽ không thèm trò chuyện vá»›i Thá»§y Tiên nữa. Anh biết Thá»§y Tiên có ý tốt vá»›i anh. Nhưng công khai đóng tiá»?n giùm như váºy thì tháºt là quá quắt, nhất là Thá»§y Tiên chẳng há»?i qua anh lấy má»™t tiếng. Giúp đỡ đã đà nh là tốt, nhưng giúp đỡ như thế nà o, đó má»›i là điá»?u quan trá»?ng. Giúp đỡ không khéo sẽ thà nh bố thÃ, ban Æ¡n. Thá»§y Tiên đã không đủ ý tứ để nhìn thấy Ä‘iá»?u đó, Thưá»?ng nghÄ© thầm, cô tưởng có thể dá»±a và o tiá»?n bạc và nhân danh lòng tốt để quyết định má»?i Ä‘iá»?u thay cho anh, bất kể Ä‘iá»?u đó có gây tổn thương đến lòng tá»± trá»?ng cá»§a anh hay không.
NghÄ© thì hung hăng và cay đắng như váºy nhưng đến khi thấy tụi bạn lục đục ra vá»? vì nghỉ hai tiết sau, còn Thá»§y Tiên vẫn má»™t mình ngồi lại, đầu gục xuống bà n, Thưá»?ng bá»—ng cảm thấy nao nao trong dạ. Hẳn là khi vừa và o lá»›p, Thá»§y Tiên đã nghe Ã?i Lan thuáºt hết má»?i chuyện. Và hẳn là cô đã không để đâu cho hết ná»—i xấu hổ, thẹn thùng trước mặt bạn bè. Mà tất cả chỉ tại vì cô đã đối xá» tốt vá»›i anh.
Trước đây má»™t phút, Thưá»?ng cảm thấy Thá»§y Tiên đã xúc phạm đến anh má»™t cách nghiêm trá»?ng, váºy mà bây giá»? anh lại cảm thấy ngược lại. Anh cảm thấy chÃnh anh là tên vÅ© phu, lá»— mãng. Bằng hà nh động nóng nảy bá»™t phát cá»§a mình, anh đã gây cho Thá»§y Tiên những thương tổn không thể tha thứ được.
Sau một hồi ngần ngừ, Thư�ng khẽ bước lại chỗ Thủy Tiên, ái ngại g�i:
- Thủy Tiên.
Thủy Tiên không trả l�i, chỉ có đôi vai rung lên dưới là n tóc xõa. Thư�ng lại rụt rè mấp máy môi:
- Thủy Tiên.
Và Thư�ng vô cùng mừng rỡ khi thấy Thủy Tiên ngước lên. Nhưng ni�m vui vừa lóe lên chợt tắt ngấm. Gương mặt nhòe nước mắt của Thủy Tiên khiến tim Thư�ng như thót lại. Anh vội vã lắp bắp:
- Thủy Tiên cho tôi xin lỗi...
- Không, Thư�ng chẳng có lỗi gì! - Thủy Tiên khẽ lắc đầu, gi�ng buồn bã - Thủy Tiên mới là ngư�i có lỗi. Thủy Tiên đã xỠsự như trẻ con.
Thái độ cá»§a Thá»§y Tiên tháºt bất ngá»? đối vá»›i Thưá»?ng. Trong má»™t thoáng, anh tưởng như có má»™t là n nước mát Ä‘ang chảy qua lòng mình. Và phải cố hết sức Thưá»?ng má»›i ká»?m được ná»—i xúc động để khá»?i phải nắm lấy tay cô bạn gái để tá»? tình thân mến.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Thư�ng ra v� trong vui vẻ.
Khi nãy Thưá»?ng tưởng Thá»§y Tiên sẽ giáºn anh ghê lắm nhưng rốt cuá»™c cô đã không trách gì anh. Cô chỉ tá»± trách mình. Tháºt là má»™t ngưá»?i bạn tốt! Thưá»?ng hân hoan nghÄ© và vừa huýt sáo miệng, anh vừa guồng mạnh xe theo nhịp chân hăm hở.
Ä?ang lao Ä‘i, chợt Thưá»?ng thắng vá»™i xe lại. Anh vừa thoáng thấy má»™t chiếc xe bán bong bóng chạy ngược chiá»?u.
Từ ngà y quen biết Tà i Khôn, Ä‘i ra đưá»?ng, gặp ai bán bong bóng, Thưá»?ng cÅ©ng ngoảnh cổ nhìn. Ä?iá»?u đó gần như má»™t thói quen. Những ngưá»?i bán bong bóng không ai giống ai. Có khi đó là má»™t cáºu bé, có khi là má»™t chà ng trai, phần lá»›n là những ngưá»?i đứng tuổi và rất Ãt khi là phụ nữ. Trưá»?ng hợp như Tà i Khôn thì quả là hiếm.
Nhưng nếu chỉ nhìn ngắm như thưá»?ng lệ thì Thưá»?ng đã không phải thắng xe lại. Ä?ằng nà y chiếc xe vừa chạy ngang qua anh treo rất nhiá»?u bong bóng, có đến bốn, năm chục quả là Ãt. Không chịu mang theo bình hÆ¡i, thổi sẵn bong bóng ở nhà để được thong thả đạp xe dưới đám mây ngÅ© sắc lúc nà o cÅ©ng bá»?nh bồng và tá»?a bóng trên đầu, đó vốn là phong cách lãng mạn đặc biệt cá»§a Tà i Khôn. Dưá»?ng như cô là ngưá»?i bán bong bóng độc nhất vô nhị thà thổi sẵn tháºt nhiá»?u dù bán không hết còn hÆ¡n là mang theo bên ngưá»?i những quả bong bóng xẹp lép và nhăn nheo. Tà i Khôn từng bảo Thưá»?ng là cô rất không thÃch những quả bong bóng lúc chưa thổi. Cô bảo lúc đó chúng chỉ là những túi nhá»±a không hÆ¡n không kém và có lúc cô cảm tưởng chúng là những đứa trẻ ốm o, quặt quẹo, chẳng có má»™t chút sinh khà nà o.
ChÃnh vì váºy mà bây giá»?, khi bắt gặp má»™t chiếc xe vá»›i vô số quả bóng lÆ¡ lá»ng bên trên như thế, Thưá»?ng không khá»?i ngạc nhiên. Nhưng dù sao đấy không thể là Tà i Khôn được. Cô từng bảo anh cô chỉ Ä‘i bán buổi chiá»?u. Buổi sáng cô phải ở nhà để là m "biết bao nhiêu là thứ". Nhưng như váºy thì ngưá»?i kia là ai. Chẳng lẽ trên trái đất nà y, ngoà i Tà i Khôn ra, còn có má»™t kẻ bán dạo mÆ¡ má»™ng không kém?
Cuối cùng, không k�m được tò mò, Thư�ng quay xe lại đuổi theo đám mây bong bóng vừa bay ngoặt và o một con hẻm rộng bên đư�ng.
Chiếc xe bong bóng di chuyển cháºm như rùa nên chỉ trong thoáng mắt, Thưá»?ng đã Ä‘uổi tá»›i nÆ¡i. Vừa nhìn thoáng qua, Thưá»?ng bá»—ng kêu khẽ má»™t tiếng trong cổ há»?ng. Anh như không tin và o mắt mình.
Ngồi trên xe là dáng dấp nhá»? nhắn quen thuá»™c cá»§a Tà i Khôn vá»›i lối ăn mặc gá»?n gà ng xoà ng xÄ©nh thưá»?ng ngà y. Cô bé Ä‘ang nhìn bâng quÆ¡ hai bên hẻm, chân đạp từng vòng cháºm rãi đến lưá»?i nhác.
- Tà i Khôn! - Thư�ng g�i.
Ä?ám mây vá»™i vã ngừng lại. Tà i Khôn ngoái cổ nhìn ra sau. Trông thấy Thưá»?ng, cô cưá»?i toe toét:
- Anh đi đâu đây?
Thư�ng tiến lại:
- Anh đi h�c v�. Hôm nay anh nghỉ hai tiết sau.
Tà i Khôn liếc Thư�ng từ đầu đến chân:
- Chà , anh ăn mặc đà ng hoà ng trông bảnh ác! Chẳng giống anh thư�ng ngà y chút nà o!
Thư�ng mỉm cư�i:
- Em đừng có ch�c quê anh! - Rồi Thư�ng nheo mắt, gi�ng trách móc - Em là chúa xạo đấy nhé!
- Em hả? - Tà i Khôn là m ra vẻ ngơ ngác - Em xạo gì đâu?
- Em bảo buổi sáng em phải ở nhà giặt đồ, nấu cơm, trông em, sao bây gi� anh lại gặp em ở đây?
Tà i Khôn chẳng lộ vẻ gì lúng túng. Cô đáp, gi�ng tươi tỉnh:
- á»’, mấy hôm nay là đặc biệt! Thỉnh thoảng em Ä‘i bán thêm chút đỉnh váºy mà !
Thư�ng ái ngại:
- Em vừa hết bệnh, đi bán suốt ngà y bệnh lại thì sao? Bộ em cần ti�n lắm hả?
Tà i Khôn dẩu môi:
- Ti�n ai mà chẳng cần! Anh h�i lạ!
Thư�ng gãi đầu, ấp úng:
- Bộ... bộ ti�n anh đưa em hôm trước... không đủ sao?
- Ä?á»§ chứ! - Tà i Khôn gáºt đầu mau mắn - Ä?á»§ cho nên bây giá»? em má»›i cần!
Thư�ng trố mắt:
- NghÄ©a là sao? Ä?á»§ sao lại còn cần?
Tà i Khôn thản nhiên:
- Sao lại không cần? E m phải kiếm ti�n trả anh chứ!
- Tr�i ơi! - Thư�ng vò đầu - Anh đã nói với em rồi, khi nà o có ti�n hẵng trả, không có thì để đó, đâu có gấp gáp gì!
Ä?iệu bá»™ nhăn nhó cá»§a Thưá»?ng khiến Tà i Khôn phì cưá»?i. Cô láu lỉnh:
- Ai mắc nợ lại chẳng lo trả! Với lại anh cũng đâu có già u có gì! Nếu gia đình dư dả, anh đi bán kẹo kéo là m chi cho cực!
Thư�ng liếm môi:
- Thì đã đà nh là váºy. Nhưng...
Tà i Khôn không để cho Thư�ng nói hết câu. Cô nhấn mạnh bà n đạp:
- Không có nhưng nhị gì hết! Em đi đây!
Ä?i má»™t quãng, Tà i Khôn bá»—ng ngoái đầu lại, nói lá»›n:
- Anh đừng lo! Em chỉ đi bán thêm bữa nay nữa thôi! Hổm rà y em đã kiếm đủ ti�n trả nợ rồi!
Trước má»™t cô bé nhà nhảnh như váºy, Thưá»?ng chỉ có cách đực mặt đứng nhìn theo, dở cưá»?i dở khóc.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Quả nhiên, chiá»?u hôm đó Tà i Khôn Ä‘em tiá»?n đến trả cho Thưá»?ng tháºt.
Cô giúi xấp bạc và o tay anh, cư�i nói:
- Cảm ơn anh nhi�u nghen!
- Em bướng ghê! - Thư�ng nhún vai - Lại còn bà y đặt khách sáo nữa!
Nói váºy nhưng Thưá»?ng vẫn cầm lấy xấp tiá»?n. Anh biết tÃnh Tà i Khôn. Cô không thÃch nháºn không cái gì cá»§a ai, kể cả ngưá»?i bạn thân thiết là anh. Trong hoà n cảnh khó khăn, Tà i Khôn vẫn không đánh mất tÃnh lạc quan vui vẻ, và cả lòng tá»± trá»?ng. ChÆ¡i vá»›i Tà i Khôn lâu ngà y, Thưá»?ng dần dà cảm nháºn ở cô bạn bé nhá»? nà y má»™t niá»?m tá»± hà o thanh bạch, những suy nghÄ© vừa hồn nhiên vừa sâu sắc và cùng vá»›i chúng là má»™t ý thức chế ngá»± số pháºn, không cho nó là m vỡ những quả bóng má»™ng mÆ¡, chở đầy những dá»± cảm tốt là nh trong tâm hồn cô. Ä?ôi lúc Thưá»?ng ngạc nhiên khi thấy cái ý thức nà y ở Tà i Khôn má»™t mặt thì mãnh liệt, mặt khác lại được bá»™c lá»™ má»™t cách thư thái đến vô tâm, má»™t cách rất gần vá»›i bản năng, như thể đó là má»™t Ä‘iá»?u kỳ diệu.
Và đã là đi�u kỳ diệu, thì nó kỳ diệu ngay cả ở cách lan truy�n sang ngư�i khác. Như mới đây thôi.
Hôm đó, tr�i u ám ngay từ sáng. Tr�i không mây, chỉ tù mù. Không khà đầu ngà y hơi se lạnh, nhưng cà ng v� trưa cà ng nóng bức, ngột ngạt.
Ä?ầu giá»? chiá»?u, há»?c trò trưá»?ng Phương Nam vừa và o lá»›p khoảng mưá»?i phút thì trá»?i đổ mưa khiến những kẻ bán dạo trước cổng trưá»?ng láºt Ä‘áºt chạy dạt và o hai bên hè, co ro đứng nép dưới mái hiên.
Thư�ng nhìn Tà i Khôn, dịu dà ng h�i:
- Em lạnh không?
- Không! - Tà i Khôn nhún vai - Em quen rồi! Cái lạnh ở đây đâu ăn thua gì so vá»›i ở Ä?ắc Lắc! Chỉ sợ anh lạnh thì có!
Thưá»?ng đưa tay xoa má, ngượng ngùng thú nháºn:
- Ừ, anh thấy hơi là nh lạnh!
Tà i Khôn nháy nháy mắt vẻ giễu cợt:
- Lần sau ra đư�ng, anh nhớ mang theo áo mưa và mặc thêm áo ấm!
Thấy Tà i Khôn lên giá»?ng chị hai, Thưá»?ng báºt cưá»?i khẽ và thò tay cốc cho cô bé má»™t phát.
Những ngưá»?i bán dạo sợ nhất trá»?i mưa. Ä?ó là những ngà y buồn. Mưa, đưá»?ng sá lầy lá»™i, hà ng quán ướt át. Kéo theo nó là vắng khách, ế hà ng.
Nhưng may là m sao, gần đến giá»? ra chÆ¡i thì mưa bá»—ng dứt hạt. Trá»?i chỉ hÆ¡i há»ng lên má»™t chút nhưng cÅ©ng đủ khiến những ngưá»?i nép mình dưới hà ng hiên láºt Ä‘áºt chạy bổ ra ngoà i vá»›i vẻ mặt há»›n hở.
Thưá»?ng đẩy xe đạp ra ngoà i và đưa tay sá»a lại tấm giấy dầu. Khi chạm tay lên cây kẹo, mặt anh bá»—ng thoáng vẻ lo âu. Hôm nay chú Kiến nấu đưá»?ng hÆ¡i già tay nên cây kẹo không được dẻo. Hồi đầu giá»?, Thưá»?ng đã nháºn ra Ä‘iá»?u đó khi anh phải dùng sức nhiá»?u hÆ¡n để kéo kẹo cho lÅ© trẻ. Sau cÆ¡n mưa, cây kẹo trở nên rắn hÆ¡n. CÅ©ng như ngưá»?i, nó co lại khi gặp lạnh.
Thưá»?ng bặm môi kéo thá» và đúng như anh lo ngại, phải rất vất vả anh má»›i khiến nó nhúch nhÃch má»™t tà ti.
Cho đến khi tiếng kẻng ra chÆ¡i vang lên, các khách hà ng tà hon bu lại thì Thưá»?ng tháºt sá»± lúng túng. Anh kéo đến má»?i tay, mồ hôi ra đẫm trán, nhưng những tiếng thúc giục vẫn không ngừng vang lên bên tai:
- Bán cho em ba trăm!
- Em nữa! Em năm trăm!
- Sao bữa nay anh kéo cháºm rì váºy!
Tháºm chà có cả giá»?ng há»?n dá»—i:
- Thôi, em không ăn kẹo kéo nữa! Em đi mua ô mai đây!
Thưá»?ng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ kéo từng chút, trán nhăn lại vì nhá»?c sức và vì áy náy trước sá»± cháºm chạp cá»§a mình.
Chỉ đến khi tiếng kẻng vang lên kéo những khách hà ng nhẫn nại đang đứng quanh Thư�ng với t� giấy bạc cầm lăm lăm trên tay và o lớp, anh mới thoát kh�i tâm trạng bứt rứt, nặng n�. Thư�ng thở một hơi dà i, cảm thấy mư�i lăm phút vừa rồi sao mà dà i dằng dặc.
Ä?ã váºy, mưa vừa má»›i ngá»›t lại bất thần đổ áºp xuống, nặng hạt hÆ¡n và tầm tã hÆ¡n.
Ä?ứng dưới mái hiên, Thưá»?ng sá»? tay và o cây kẹo, buồn bã nói vá»›i Tà i Khôn:
- Bây gi� nó rắn lại như đá rồi!
- Kiếm lá»a hÆ¡! - Tà i Khôn hiến kế.
Thư�ng tặc lưỡi:
- Lá»a đâu mà kiếm! Vả lại cÅ©ng chẳng ăn thua gì!
Tà i Khôn ngước nhìn tr�i, trấn an:
- Mưa lớn nhưng không lâu đâu! Nó sẽ tạnh bây gi�!
Thư�ng nhún vai:
- Tạnh cÅ©ng váºy thôi! Nó sẽ không dẻo lại đâu!
- Váºy lấy ra ăn Ä‘i!
- Ăn?
- Ừ. Anh và em ăn. Bán không được, để là m gì!
Trước đ� nghị hồn nhiên của Tà i Khôn, Thư�ng mỉm cư�i:
- Nhưng không kéo nổi, là m sao ăn?
- Thì lấy dao chặt. Chặt từng khúc.
- Dao đâu?
- Ä?ể em Ä‘i mượn cho.
Nói xong, Tà i Khôn chạy lúp xúp dưới hà ng hiên tá»›i chá»— xe nước mÃa. Lát sau, cô quay vá»? vá»›i con dao to bản trên tay:
- Dao nè!
Thưá»?ng cầm lấy con dao, láºt tấm giấy dầu và mÃm môi chặt. Lưỡi dao chạm và o cây kẹo kêu "côm cốp". Má»—i lần chặt được má»™t khúc, Ä‘áºu phá»™ng bên trong lại văng tung tóe tứ phÃa. Tà i Khôn đứng bên cạnh thè lưỡi:
- Xá»?i Æ¡i! Kẹo nà y mà cắn má»™t phát chắc mẻ ná»a hà m răng!
Quả tháºt, kẹo nấu già đưá»?ng, lại gặp lạnh, rắn Ä‘anh, nhai cứ nghe rà o rạo.
Tà i Khôn vừa nhai vừa hÃt hà :
- Dòn quá!
Thư�ng hừ mũi:
- Dòn thì sao? Ăn nữa không?
- Nữa chứ! - Tà i Khôn đáp tỉnh.
Thế là Thư�ng lại lấy dao ra chặt.
Rồi ăn. Rồi lại chặt. Lại ăn. Cứ thế, cho đến khi Tà i Khôn reo lên:
- Thôi, mưa tạnh rồi, không ăn nữa!
Thư�ng nheo mắt:
- Ngán rồi hả?
- Ừ, ngán rồi. Ăn kẹo kiểu nà y, v� nhà chắc uống cả lu nước mới hết khát.
Thư�ng cư�i:
- Nước mưa thiếu gì!
- Hứ.
Cô bé hứ một tiếng và ngồi im trên chiếc xe đang dựa và o tư�ng. Trong khi đó, những ngư�i chung quanh đang lục đục r�i kh�i chỗ nấp và bưng bê thúng mủng v� chỗ ngồi quen thuộc trước cổng trư�ng.
Thư�ng liếc Tà i Khôn:
- Sao em không ra bán?
- Chứ còn anh? Sao anh lại đứng đây?
Thư�ng nhăn mặt:
- Em đừng có ch�c quê anh! Em thừa biết cây kẹo của anh biến thà nh cục sắt rồi mà !
Tà i Khôn nghinh mặt:
- Váºy thì em ngồi đây chÆ¡i vá»›i anh!
- Có gì đâu mà chơi?
- Có chứ! Bây gi� em với anh chơi trò thả bong bóng!
Thư�ng tròn mắt:
- Thả bong bóng? Bong bóng nà o?
Tà i Khôn chỉ chùm bong bóng lÆ¡ lá»ng trên đầu:
- Bong bóng nà y chứ bong bóng nà o!
Thư�ng thắc mắc:
- Thả cách sao?
- Thả hết! - Tà i Khôn đáp tỉnh khô - Thả cho nó bay tuốt lên tr�i!
Thưá»?ng giáºt mình:
- Em đừng có giỡn chơi! Thả hết lấy gì mà bán!
Tà i Khôn nhún vai:
- Anh khéo lo! Tr�i mưa, ai mua mà bán!
Thư�ng liếm môi:
- Thì để ngà y mai bán!
- Là m sao để được?
- Sao không được? Em xì hết hơi ra, ngà y mai thổi lại!
- Xì! Nói như anh! - Tà i Khôn bĩu môi - Chẳng ai thổi bong bóng hai lần cả! Thổi một lần, nó đã dãn cả ra rồi!
Vừa nói, Tà i Khôn vừa quay ngưá»?i tháo chùm bong bóng cá»™t trên xe ra. Thưá»?ng lặng lẽ ngước mắt nhìn. Chùm bong bóng còn khá nhiá»?u, có đến hai chục quả là Ãt. Thả hết lên trá»?i, chắc trông đẹp lắm. Cứ như mây ngÅ© sắc ấy. Tà i Khôn cắt đứt dòng suy nghÄ© trong đầu Thưá»?ng:
- Anh thả hay em thả?
- Ai thả cÅ©ng được! Hay là chia đôi ra. Má»—i ngưá»?i thả má»™t ná»a.
- Ä?ừng chia đôi! - Tà i Khôn lắc đầu - Hay anh và em cùng nắm lấy đầu dây. Hô má»™t hai ba, thả tay ra. Như váºy thì cả hai cùng thả.
- Hay đấy!
Thưá»?ng gáºt gù khen và thò tay nắm lấy sợi dây. Nhưng anh chưa kịp nắm thì Tà i Khôn đã giá»±t lại:
- Khoan đã!
Thưá»?ng chưng há»ng:
- Gì nữa váºy?
Mắt Tà i Khôn long lanh:
- Em vừa nghĩ ra một chuyện.
- Chuyện gì?
- Thả những đi�u ước lên tr�i.
- Ä?iá»?u ước?
Tà i Khôn gáºt đầu:
- Ừ. Bộ anh không bao gi� ước gì sao?
- Ä?iá»?u ước hả? Có chứ! - Thưá»?ng bối rối - Nhưng thả lên trá»?i là m gì? Mà là m sao thả được?
- Sao lại thả lên trá»?i là m gì? Những Ä‘iá»?u ước khi bay lên tá»›i trá»?i thì trá»?i sẽ Ä‘á»?c được. Trá»?i sẽ biết anh và em muốn gì và biến những mÆ¡ ước cá»§a mình thà nh sá»± tháºt.
Trước gi�ng điệu nghiêm trang của Tà i Khôn, Thư�ng khẽ mỉm cư�i:
- Ai bảo em váºy?
- Ngoại em. Bây gi� ngoại em mất rồi nhưng những gì ngoại nói em còn nhớ như in.
- Thôi được! - Thưá»?ng gáºt gù - Nếu ngoại em đã nói váºy thì anh sẽ thả! Nhưng là m sao thả?
Tà i Khôn nheo mắt:
- Viết vô giấy! Viết xong, cột và o đuôi bong bóng cho nó bay lên!
Vừa nói, Tà i Khôn vừa thò tay và o túi áo lục lá»?i. Cô móc ra má»™t mảnh giấy nhá»?, xé là m hai rồi đưa cho Thưá»?ng má»™t ná»a:
- Nè, anh viết vô đây đi! Anh một tấm, em một tấm.
Thưá»?ng cầm lấy tá»? giấy. Nhưng anh vẫn đứng yên tò mò nhìn Tà i Khôn hà o hứng đặt mảnh giấy lên yên xe và hà hoáy thổ lá»™ những mÆ¡ ước thầm kÃn cá»§a mình.
Viết xong, Tà i Khôn láºt Ä‘áºt gấp mảnh giấy lại, liếc Thưá»?ng:
- T� giấy của anh đâu?
Thư�ng chìa tay ra:
- Anh không có viết! Cho anh mượn cây viết đi!
Tà i Khôn nguýt Thư�ng một cái:
- "Sinh viên" lớp mư�i một mà không mang theo viết trong ngư�i! D�m ơi là d�m!
- D�m kệ anh!
Vừa nói, Thưá»?ng vừa cầm lấy mẩu bút chì ngắn cÅ©n Tà i Khôn đưa và loay hoay nghÄ© xem tháºt sá»± thì mình mÆ¡ ước những gì.
Khi Thư�ng đưa trả mẩu bút chì cho Tà i Khôn, cô cư�i cư�i gạ:
- Anh viết gì trong đó váºy? Cho em xem Ä‘i!
- Không được! - Thưá»?ng nhún vai - Ä?ây là bà máºt cá»§a riêng anh!
- Xì! - Tà i Khôn bÄ©u môi - Ước mÆ¡ mà cÅ©ng bà y đặt bà máºt!
- Chứ em thì sao? - Thư�ng nheo mắt h�i - Em có dám cho anh xem những gì em viết không?
Tà i Khôn nghinh mặt:
- Sao lại không dám! Nhưng anh cho em xem, em mới cho anh xem!
Thư�ng ngần ngừ:
- Ä?ổi hả?
- Chứ sao? Bộ anh không dám cho em biết anh ước những gì hả?
- Gì mà không dám!
- Váºy thì đưa đây! - Tà i Khôn ranh mãnh giục.
Lưỡng lự một thoáng, Thư�ng tặc lưỡi chìa t� giấy ra.
Chỉ đợi có váºy, Tà i Khôn hà há»ng giáºt tá»? giấy trên tay Thưá»?ng và mỉm cưá»?i đưa cho anh tá»? giấy cá»§a cô. Xong, cô quay lưng lại và tò mò mở tá»? giấy trên tay ra.
Hóa ra những Ä‘iá»?u ước cá»§a Thưá»?ng tháºt giản dị. Anh chỉ ước cuá»™c sống gia đình bá»›t khó khăn để mẹ anh đỡ lo toan vất vả. Ä?iá»?u ước thứ hai cá»§a Thưá»?ng khiến Tà i Khôn tháºt sá»± xúc động: anh ước Tà i Khôn luôn luôn gặp nhiá»?u may mắn và mãi mãi là ngưá»?i bạn tốt cá»§a anh.
Cô mỉm cưá»?i liếc Thưá»?ng và bắt gặp anh cÅ©ng Ä‘ang mỉm cưá»?i khi Ä‘á»?c những Ä‘iá»?u ước cá»§a cô. Trong mẩu giấy nhá»? xÃu bằng bà n tay đó, cô đã nắn nót viết ra những khát vá»?ng đẹp đẽ cá»§a mình. Cô mÆ¡ ước lá»›n lên sẽ trở thà nh bác sÄ© để chữa bệnh cho những ngưá»?i nghèo không có tiá»?n nháºp viện như cô. Cô cÅ©ng mÆ¡ ước má»™t cách kỳ cục rằng đến lúc đó, buổi sáng cô sẽ khám và chữa bệnh, còn buổi chiá»?u cô vẫn sẽ tiếp tục chở bong bóng Ä‘i bán cho lÅ© trẻ con. Cô không muốn chia tay những chùm bong bóng rá»±c rỡ và lúc nà o cÅ©ng bay bổng cá»§a mình.
Nhìn ánh mắt nheo nheo của Thư�ng, Tà i Khôn nghĩ rằng anh đang chực buột miệng trêu cô. Nhưng không, Thư�ng chỉ trầm trồ:
- Một ý nghĩ tuyệt v�i!
Tà i Khôn sung sướng:
- Tuyệt vá»?i hả? Anh nói tháºt đấy chứ?
Thưá»?ng gáºt đầu:
- Tháºt! Những ước mÆ¡ hoà n toà n phù hợp vá»›i tÃnh cách cá»§a em! Nghá»™ nghÄ©nh nhưng tháºt đáng yêu!
Tà i Khôn chun mũi:
- Anh nịnh em đấy hả?
- Tháºt chứ nịnh gì! Em cÅ©ng đáng yêu như những mÆ¡ ước cá»§a em váºy!
L�i khen của Thư�ng khiến Tà i Khôn bối rối quay mặt đi. Cô đánh trống lảng:
- Bây gi� cột vô hén?
- Ừ.
- Váºy anh đưa tá»? giấy cá»§a em đây!
Tà i Khôn lấy đầu nhá»?n bút chì chÃch má»™t lá»— nhá»? trên hai tá»? giấy và xá»? sợi dây qua. Cô cá»™t lại tháºt chặt rồi kéo chùm bong bóng ra sát mé hiên, trang trá»?ng bảo Thưá»?ng:
- Rồi! Bây gi� anh cầm lấy đầu sợi dây với em đi!
Thưá»?ng hồi há»™p cầm lấy sợi dây. Trong má»™t thoáng, anh không còn cảm thấy đây là má»™t trò chÆ¡i trẻ con nghịch ngợm nữa. Mà cÅ©ng như Tà i Khôn, mặt anh bá»—ng chốc trở nên nghiêm trang như thể không phải anh chuẩn bị thả lên trá»?i má»™t chùm bong bóng mà dưá»?ng như anh sắp sá»a gá»i lên cõi cao xa huyá»?n nhiệm những hoà i trông ngóng đợi cá»§a Ä‘á»?i mình, và chỉ cần anh khẽ buông tay, những mÆ¡ ước ngay láºp tức sẽ Ä‘áºp cánh bay lên, sẽ có má»™t ai đó thông cảm và thấu hiểu và rốt cuá»™c tất nhiên những kỳ vá»?ng chẳng lá»›n lao gì đó sẽ được thá»±c hiện má»™t cách dá»… dà ng.
- Một hai ba! - Tà i Khôn khẽ hô.
Ngay láºp tức, cả hai cùng buông tay và cÅ©ng chÃnh trong khoảng khắc chùm bong bóng lượn lá»? nhấc mình lên khá»?i mặt đất đầy bụi bặm nà y, Thưá»?ng cảm thấy lòng mình nhẹ bá»—ng và lâng lâng má»™t cách lạ lùng.
Ngay bên cạnh anh, Tà i Khôn cÅ©ng Ä‘ang ngước mắt ngẩn ngÆ¡ nhìn theo chùm bong bóng Ä‘ang má»—i lúc má»—i cuốn dần theo gió, má»—i lúc má»—i bay tÃt lên cao, vừa bay vừa khẽ lắc lư chao lượn như thể vẫy tay giã từ đôi bạn những ngà y qua.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Anh
Ở lớp, quan hệ giữa Thư�ng và Thủy Tiên ngà y một tốt hơn.
Ä?ã có những tiếng xì xà o trong đám bạn nhiá»?u chuyện, tuy không công khai nhưng không thể không nháºn thấy.
�i Lan sau vụ đóng ti�n, đã "cạch" mặt Thư�ng. �i Lan thôi ch�c ghẹo, Thư�ng thấy nhẹ lòng. Anh sợ nhất là những l�i ỡm � bóng gió của cô, cái kiểu ăn nói như thể ta đây biết t�ng m�i chuyện trong khi thực ra lại chẳng biết cóc khô gì hết.
Ã?i Lan "tắt đà i", Thưá»?ng hết ngán. Còn những tiếng rì rầm khác, anh mặc kệ. Dầu sao thì Thưá»?ng cÅ©ng không thể phá»§ nháºn tình cảm cá»§a mình đối vá»›i Thá»§y Tiên gần đây đã được cải thiện đáng kể. Sá»± cố hôm trước đã giúp Thưá»?ng khám phá ra tấm lòng tốt ẩn náu đằng sau vẻ bá»? ngoà i thanh lịch và kiêu hãnh cá»§a Thá»§y Tiên. Cãi nhau vá»›i đám bạn thóc mách hoặc lá»›n tiếng phá»§ nháºn kịch liệt những lá»?i đồn đãi vô căn cứ Ä‘ang râm ran khắp lá»›p kia chẳng khác nà o xúc phạm đến lòng tốt cá»§a Thá»§y Tiên. Thưá»?ng đã má»™t lần là m Thá»§y Tiên mất mặt. Anh không muốn phạm phải sai lầm lần thứ hai.
Nhưng mặc dù đã dà nh cho Thá»§y Tiên nhiá»?u thiện cảm, Thưá»?ng vẫn không cảm thấy cô gần gÅ©i vá»›i anh như Tà i Khôn. Thá»§y Tiên tốt bụng, tế nhị và lịch sá»± nhưng chừng đó vẫn không đủ xóa tan khoảng cách tuy đã được thu hẹp nhưng khó thể mất Ä‘i giữa cô và anh. Tà i Khôn hà nh động không khéo léo và Ãt cân nhắc hÆ¡n, nhưng vì váºy mà bình dân và bá»™c trá»±c hÆ¡n. Tà i Khôn vô tâm nhưng vô tâm má»™t cách chân thà nh. Nhưng có lẽ Ä‘iá»?u khiến cho Thưá»?ng cảm thấy yêu mến Tà i Khôn chÃnh là hoà n cảnh cá»§a cô. Cô sống trong ná»—i khó khăn và sá»± túng quẫn như con cá nhá»? quẫy mình giữa dòng nước ngược. Cô phải bươn chải ở cái tuổi lẽ ra phải được há»?c hà nh và vui chÆ¡i. Thá»§y Tiên lại khác. Cô sống ở ngoà i thế giá»›i cá»§a anh và Tà i Khôn.
Thá»§y Tiên quan tâm đến anh. Nhưng bên cạnh đó, cô cÅ©ng có những mối quan tâm khác. Như má»›i đây, Thá»§y Tiên má»?i Thưá»?ng đến dá»± sinh nháºt cá»§a cô.
- Chừng nà o? - Thư�ng h�i.
- Mốt.
Rồi Thủy Tiên hớn hở khoe:
- Mẹ Thá»§y Tiên hứa sẽ là m cho Thá»§y Tiên má»™t cái bánh sinh nháºt mưá»?i bảy tầng.
Thư�ng trố mắt:
- Mư�i bảy tầng? Sao lại phải mư�i bảy tầng?
- Thì năm nay Thủy Tiên mư�i bảy tuổi mà lại!
- á»’ ra váºy!
Thưá»?ng khẽ chép miệng. Những cung cách tháºt xa lạ vá»›i cuá»™c sống cá»§a anh. Từ nhá»? đến lá»›n, Thưá»?ng chưa há»? biết bánh sinh nháºt là gì. Tá»›i ngà y sinh nháºt cá»§a anh và Nhi, ba mẹ Thưá»?ng chỉ tặng quà kèm theo những lá»?i chúc há»?c giá»?i. Váºy thôi. Năm nà o có tiá»?n thì bữa cÆ¡m thêm và i món thịt cá, tươm tất hÆ¡n ngà y thưá»?ng má»™t chút. Còn bánh sinh nháºt nhiá»?u tầng thì bây giá»? anh má»›i nghe nói.
Thư�ng chớp mắt:
- Mư�i bảy tầng chắc là cao lắm!
- Hẳn rồi! Thư�ng nhớ đến nghen!
- Ừ.
Thủy Tiên vui vẻ:
- Thưá»?ng đến chÆ¡i vá»›i Thá»§y Tiên. Rồi hôm nà o Thưá»?ng là m sinh nháºt, Thá»§y Tiên sẽ đến chung vui vá»›i Thưá»?ng.
Thư�ng khịt mũi:
- Sinh nháºt cá»§a tôi không có bánh mưá»?i bảy tầng đâu!
Câu nói của Thư�ng khiến Thủy Tiên hơi chột dạ. Tự dưng cô cảm thấy áy náy v� ni�m vui quá trớn của mình. Nói v� cái bánh mư�i bảy tầng trước mặt Thư�ng chẳng khác nà o một sự khoe khoang lố bịch. Cô chép miệng, gi�ng bối rối:
- Ä?iá»?u đó đâu có quan trá»?ng! - Rồi cô nói tiếp má»™t cách ngá»› ngẩn - Thá»§y Tiên đến là đến chÆ¡i thôi. Ä?âu phải để ăn bánh!
- CÅ©ng chẳng có bánh mà ăn! - Thưá»?ng nhún vai - Sinh nháºt tôi chỉ có kẹo kéo thôi!
- Kẹo kéo? - Thủy Tiên trợn mắt.
Thư�ng tỉnh bơ:
- Chứ sao! Thay vì là m bánh, tôi là m má»™t cây kẹo kéo tháºt bá»± để giữa nhà đãi bạn bè.
Thủy Tiên không biết Thư�ng nói trêu. Cô chớp mắt xuýt xoa:
- Hay quá hén! Váºy Thưá»?ng là m cho Thá»§y Tiên Ä‘i!
Tới phiên Thư�ng ngạc nhiên:
- Là m gì?
- Thì là m kẹo kéo! - Thá»§y Tiên hà o hứng - Thá»§y Tiên sẽ đãi sinh nháºt bằng kẹo kéo! Giống như Thưá»?ng váºy!
- Thế còn chiếc bánh mư�i bảy tầng?
- Thì vẫn là m. Ăn kẹo trước, ăn bánh sau.
Thưá»?ng dở khóc dở cưá»?i. Anh không ngá»? Thá»§y Tiên tin những lá»?i đùa cợt cá»§a mình là tháºt, liá»?n so vai:
- Tôi nói đùa cho vui đó thôi! Ai lại đãi sinh nháºt bằng kẹo kéo!
Thưá»?ng Ä‘inh ninh sau khi nghe mình thú tháºt, Thá»§y Tiên sẽ rút lui ý định kỳ cục đó lại. Nà o ngá»? cô vẫn khăng khăng:
- Thì Thư�ng cứ là m cho Thủy Tiên đi! Coi như Thủy Tiên đặt Thư�ng là m, Thủy Tiên trả...
Ä?ang hăm hở, chợt nháºn ra mình nói há»›, Thá»§y Tiên liá»?n ngưng bặt. Nhưng Thưá»?ng rất nhạy cảm, anh khịt mÅ©i:
- Không cần phải trả tiá»?n! Nếu Thá»§y Tiên nhất định muốn váºy, tôi sẽ là m. Coi như đó là quà sinh nháºt cá»§a tôi tặng Thá»§y Tiên. Chỉ có Ä‘iá»?u...
Thấy Thưá»?ng ngáºp ngừng, Thá»§y Tiên sốt ruá»™t:
- Ä?iá»?u gì?
Thư�ng liếm môi:
- Sao tôi thấy nó... kỳ kỳ! Tôi nói chÆ¡i mà Thá»§y Tiên lại là m tháºt!
- Thủy Tiên thấy chẳng kỳ gì cả, lại còn vui nữa!
Thủy Tiên đáp với gi�ng háo hức. Trước vẻ quả quyết của cô, Thư�ng biết mình chẳng thể từ khước được nữa. Anh thở dà i, xụi lơ:
- Ä?ược rồi! Hôm đó tôi sẽ mang đến!
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Ở lớp, quan hệ giữa Thư�ng và Thủy Tiên ngà y một tốt hơn.
Ä?ã có những tiếng xì xà o trong đám bạn nhiá»?u chuyện, tuy không công khai nhưng không thể không nháºn thấy.
�i Lan sau vụ đóng ti�n, đã "cạch" mặt Thư�ng. �i Lan thôi ch�c ghẹo, Thư�ng thấy nhẹ lòng. Anh sợ nhất là những l�i ỡm � bóng gió của cô, cái kiểu ăn nói như thể ta đây biết t�ng m�i chuyện trong khi thực ra lại chẳng biết cóc khô gì hết.
Ã?i Lan "tắt đà i", Thưá»?ng hết ngán. Còn những tiếng rì rầm khác, anh mặc kệ. Dầu sao thì Thưá»?ng cÅ©ng không thể phá»§ nháºn tình cảm cá»§a mình đối vá»›i Thá»§y Tiên gần đây đã được cải thiện đáng kể. Sá»± cố hôm trước đã giúp Thưá»?ng khám phá ra tấm lòng tốt ẩn náu đằng sau vẻ bá»? ngoà i thanh lịch và kiêu hãnh cá»§a Thá»§y Tiên. Cãi nhau vá»›i đám bạn thóc mách hoặc lá»›n tiếng phá»§ nháºn kịch liệt những lá»?i đồn đãi vô căn cứ Ä‘ang râm ran khắp lá»›p kia chẳng khác nà o xúc phạm đến lòng tốt cá»§a Thá»§y Tiên. Thưá»?ng đã má»™t lần là m Thá»§y Tiên mất mặt. Anh không muốn phạm phải sai lầm lần thứ hai.
Nhưng mặc dù đã dà nh cho Thá»§y Tiên nhiá»?u thiện cảm, Thưá»?ng vẫn không cảm thấy cô gần gÅ©i vá»›i anh như Tà i Khôn. Thá»§y Tiên tốt bụng, tế nhị và lịch sá»± nhưng chừng đó vẫn không đủ xóa tan khoảng cách tuy đã được thu hẹp nhưng khó thể mất Ä‘i giữa cô và anh. Tà i Khôn hà nh động không khéo léo và Ãt cân nhắc hÆ¡n, nhưng vì váºy mà bình dân và bá»™c trá»±c hÆ¡n. Tà i Khôn vô tâm nhưng vô tâm má»™t cách chân thà nh. Nhưng có lẽ Ä‘iá»?u khiến cho Thưá»?ng cảm thấy yêu mến Tà i Khôn chÃnh là hoà n cảnh cá»§a cô. Cô sống trong ná»—i khó khăn và sá»± túng quẫn như con cá nhá»? quẫy mình giữa dòng nước ngược. Cô phải bươn chải ở cái tuổi lẽ ra phải được há»?c hà nh và vui chÆ¡i. Thá»§y Tiên lại khác. Cô sống ở ngoà i thế giá»›i cá»§a anh và Tà i Khôn.
Thá»§y Tiên quan tâm đến anh. Nhưng bên cạnh đó, cô cÅ©ng có những mối quan tâm khác. Như má»›i đây, Thá»§y Tiên má»?i Thưá»?ng đến dá»± sinh nháºt cá»§a cô.
- Chừng nà o? - Thư�ng h�i.
- Mốt.
Rồi Thủy Tiên hớn hở khoe:
- Mẹ Thá»§y Tiên hứa sẽ là m cho Thá»§y Tiên má»™t cái bánh sinh nháºt mưá»?i bảy tầng.
Thư�ng trố mắt:
- Mư�i bảy tầng? Sao lại phải mư�i bảy tầng?
- Thì năm nay Thủy Tiên mư�i bảy tuổi mà lại!
- á»’ ra váºy!
Thưá»?ng khẽ chép miệng. Những cung cách tháºt xa lạ vá»›i cuá»™c sống cá»§a anh. Từ nhá»? đến lá»›n, Thưá»?ng chưa há»? biết bánh sinh nháºt là gì. Tá»›i ngà y sinh nháºt cá»§a anh và Nhi, ba mẹ Thưá»?ng chỉ tặng quà kèm theo những lá»?i chúc há»?c giá»?i. Váºy thôi. Năm nà o có tiá»?n thì bữa cÆ¡m thêm và i món thịt cá, tươm tất hÆ¡n ngà y thưá»?ng má»™t chút. Còn bánh sinh nháºt nhiá»?u tầng thì bây giá»? anh má»›i nghe nói.
Thư�ng chớp mắt:
- Mư�i bảy tầng chắc là cao lắm!
- Hẳn rồi! Thư�ng nhớ đến nghen!
- Ừ.
Thủy Tiên vui vẻ:
- Thưá»?ng đến chÆ¡i vá»›i Thá»§y Tiên. Rồi hôm nà o Thưá»?ng là m sinh nháºt, Thá»§y Tiên sẽ đến chung vui vá»›i Thưá»?ng.
Thư�ng khịt mũi:
- Sinh nháºt cá»§a tôi không có bánh mưá»?i bảy tầng đâu!
Câu nói của Thư�ng khiến Thủy Tiên hơi chột dạ. Tự dưng cô cảm thấy áy náy v� ni�m vui quá trớn của mình. Nói v� cái bánh mư�i bảy tầng trước mặt Thư�ng chẳng khác nà o một sự khoe khoang lố bịch. Cô chép miệng, gi�ng bối rối:
- Ä?iá»?u đó đâu có quan trá»?ng! - Rồi cô nói tiếp má»™t cách ngá»› ngẩn - Thá»§y Tiên đến là đến chÆ¡i thôi. Ä?âu phải để ăn bánh!
- CÅ©ng chẳng có bánh mà ăn! - Thưá»?ng nhún vai - Sinh nháºt tôi chỉ có kẹo kéo thôi!
- Kẹo kéo? - Thủy Tiên trợn mắt.
Thư�ng tỉnh bơ:
- Chứ sao! Thay vì là m bánh, tôi là m má»™t cây kẹo kéo tháºt bá»± để giữa nhà đãi bạn bè.
Thủy Tiên không biết Thư�ng nói trêu. Cô chớp mắt xuýt xoa:
- Hay quá hén! Váºy Thưá»?ng là m cho Thá»§y Tiên Ä‘i!
Tới phiên Thư�ng ngạc nhiên:
- Là m gì?
- Thì là m kẹo kéo! - Thá»§y Tiên hà o hứng - Thá»§y Tiên sẽ đãi sinh nháºt bằng kẹo kéo! Giống như Thưá»?ng váºy!
- Thế còn chiếc bánh mư�i bảy tầng?
- Thì vẫn là m. Ăn kẹo trước, ăn bánh sau.
Thưá»?ng dở khóc dở cưá»?i. Anh không ngá»? Thá»§y Tiên tin những lá»?i đùa cợt cá»§a mình là tháºt, liá»?n so vai:
- Tôi nói đùa cho vui đó thôi! Ai lại đãi sinh nháºt bằng kẹo kéo!
Thưá»?ng Ä‘inh ninh sau khi nghe mình thú tháºt, Thá»§y Tiên sẽ rút lui ý định kỳ cục đó lại. Nà o ngá»? cô vẫn khăng khăng:
- Thì Thư�ng cứ là m cho Thủy Tiên đi! Coi như Thủy Tiên đặt Thư�ng là m, Thủy Tiên trả...
Ä?ang hăm hở, chợt nháºn ra mình nói há»›, Thá»§y Tiên liá»?n ngưng bặt. Nhưng Thưá»?ng rất nhạy cảm, anh khịt mÅ©i:
- Không cần phải trả tiá»?n! Nếu Thá»§y Tiên nhất định muốn váºy, tôi sẽ là m. Coi như đó là quà sinh nháºt cá»§a tôi tặng Thá»§y Tiên. Chỉ có Ä‘iá»?u...
Thấy Thưá»?ng ngáºp ngừng, Thá»§y Tiên sốt ruá»™t:
- Ä?iá»?u gì?
Thư�ng liếm môi:
- Sao tôi thấy nó... kỳ kỳ! Tôi nói chÆ¡i mà Thá»§y Tiên lại là m tháºt!
- Thủy Tiên thấy chẳng kỳ gì cả, lại còn vui nữa!
Thủy Tiên đáp với gi�ng háo hức. Trước vẻ quả quyết của cô, Thư�ng biết mình chẳng thể từ khước được nữa. Anh thở dà i, xụi lơ:
- Ä?ược rồi! Hôm đó tôi sẽ mang đến!
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Thấm thoắt mà đã má»™t tháng trôi qua, kể từ ngà y Thưá»?ng Ä‘i "dạy kèm". Chiá»?u nay, Thưá»?ng Ä‘em "tháng lương" đầu tiên vá»? cho mẹ. Ä?ó là khoản tiá»?n trước nay Thưá»?ng vẫn gá»i nÆ¡i chú Kiến. Anh trÃch ra má»™t Ãt mua cho bé Nhi má»™t chiếc cặp xách Ä‘i há»?c. Anh cÅ©ng mua cho chú Kiến má»™t chiếc nón má»›i thay cho chiếc nón cÅ© mèm chú vẫn thưá»?ng đội.
Chú Kiến đón chiếc nón từ tay Thư�ng với vẻ cảm động, miệng trách yêu:
- Cái thằng bà y đặt! Chỉ lần nà y thôi nghen! Lầu sau đừng mua gì cho chú nữa! Hãy đem ti�n v� cho mẹ!
Thư�ng nắm chặt tay chú Kiến:
- Nếu không nh� chú, cháu đâu biết là m cách nà o giúp đỡ mẹ cháu!
Chú Kiến vỗ vai Thư�ng:
- Thôi, vá»? Ä‘i! Ä?ừng nói chuyện tình nghÄ©a ấm á»› nữa!
Khi Thư�ng bước và o nhà , đặt cặp sách lên bà n, hoan hỉ nói với Nhi:
- Quà cho em nè!
Thì Nhi sáng mắt lên và vá»™i vã chạy bổ lại. Nó ôm cái cặp và o ngưá»?i, tháºn trá»?ng và âu yếm sá»? lên những chiếc khóa đồng sáng lóe, miệng trầm trồ:
- Ôi, chiếc cặp đẹp quá! Ở đâu ra váºy anh?
Thư�ng vui vẻ:
- Anh mua cho em chứ đâu!
- Anh mua? - Nhi tròn xoe mắt, nhưng rồi chợt nhớ ra, Nhi cư�i tủm tỉm - Anh mới lãnh lương hả?
- Ừ, anh mới lãnh lương!
Thư�ng đáp với gi�ng kiêu hãnh và âu yếm nhìn em. Vẻ mừng rỡ của Nhi khiến Thư�ng cảm thấy nao nao trong dạ. Tội nghiệp, chiếc cặp của Nhi cũ xì, sứt chỉ tuột quai mấy tháng nay nhưng Nhi không dám mở miệng xin mẹ. Biết gia đình khó khăn, mẹ phải vất vả đối phó với cái ăn cái uống, Nhi lầm lũi đi h�c với chiếc cặp xộc xệch trên tay, quai phải bó lại bằng sợi kẽm.
Ngẫm nghĩ một hồi, Thư�ng khẽ hắng gi�ng:
- Nhi nè!
- Gì anh?
- Khi nà o cần gì, em nói với anh nghen! Kỳ lương sau, anh sẽ mua cho!
Nghe anh hứa hẹn mặt Nhi tươi roi rói. Nhưng rồi không biết nghĩ ngợi thế nà o, Nhi lại lắc đầu:
- Thôi, em chẳng cần gì đâu! Anh đưa hết ti�n cho mẹ đi!
Bất giác Thưá»?ng khẽ thở dà i. Câu nói cá»§a Nhi khiến anh cảm động và cà ng thương em hÆ¡n. Nhi còn nhá»? nhưng biết thương mẹ thương anh, không hay vòi vÄ©nh như các bạn cùng tuổi. Tuần lá»… đầu Ä‘i bán, chiá»?u nà o Thưá»?ng cÅ©ng để dà nh Ä‘em vá»? cho em má»™t khúc kẹo kéo. Tưởng Thưá»?ng mua tháºt, qua đến ngà y thứ tư Nhi rụt rè lên tiếng:
- Thôi, em không ăn nữa đâu! Anh đừng mua nữa! Tốn ti�n lắm!
Nhưng Thư�ng phớt l�. Chi�u nà o anh cũng đem kẹo v� cho em. Mấy ngà y sau, Nhi lại buột miệng:
- Em đã nói anh đừng mua nữa mà ! Em ngán lắm, ăn không nổi nữa đâu!
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó cá»§a Nhi, Thưá»?ng không biết Nhi nói tháºt hay giả vá»?. Anh gáºt gù:
- Nếu em ngán thì anh không mua kẹo kéo nữa! Anh mua kẹo khác!
Nhi láºt Ä‘áºt từ chối:
- Thôi, thôi, kẹo khác em cũng không ăn đâu!
Thư�ng nheo mắt:
- Váºy chứ em muốn ăn thứ gì?
Nhi nhe răng sún ra cư�i:
- Em chẳng ăn gì hết! Thay vì mua kẹo, anh cứ để dà nh ti�n đó cho em. �t hôm nữa đóng ti�n bảo trợ h�c đư�ng, em kh�i phải xin mẹ!
Bây gi� nhìn vẻ mặt trầm ngâm trước tuổi của Nhi, bất giác Thư�ng nhớ tới câu nói của Nhi hôm nà o, lòng anh bỗng dạt dà o thương mến. Và Thư�ng tự nhủ, mặc dù Nhi không hé môi, nhưng từ nay v� sau anh sẽ quan tâm đến Nhi nhi�u hơn, xem Nhi ước muốn những gì, anh sẽ tự động mua quà cho Nhi và o kỳ "lương" tới.
Khác vá»›i Nhi, bà Tuệ đón nháºn món tiá»?n đầu tiên Thưá»?ng mang vá»? bằng má»™t vẻ mặt trầm lặng. Trong lòng bà , buồn vui lẫn lá»™n. Ä?ể cho đứa con trai Ä‘ang tuổi Ä‘i há»?c phải Ä‘i là m thêm, Ä‘iá»?u đó là m bà áy náy, cảm thấy, cảm thấy mình chưa là m tròn trách nhiệm đối vá»›i con cái. Nhưng mặt khác, vá»›i món tiá»?n đầu tiên kiếm được, Thưá»?ng Ä‘em đến cho bà cảm giác rằng anh đã trưởng thà nh, đã tá»? rõ vai trò cá»§a má»™t ngưá»?i đà n ông trong gia đình và nhất là Thưá»?ng đã là m tất cả những Ä‘iá»?u đó vá»›i phong cách lặng lẽ nhưng quả quyết, hệt như ông Phong lúc còn sống. Sá»± so sánh lạc quan đó đã giúp bà Tuệ nhanh chóng xua tan những lợn cợn trong đầu. Bà dịu dà ng đặt tay lên vai Thưá»?ng, trầm giá»?ng, nói ngắn gá»?n:
- Dù sao con cũng phải lo giữ gìn sức kh�e và cố gắng h�c tốt!
Thư�ng dạ khẽ.
Như sực nhớ ra, bà Tuệ nói thêm:
- Và dạy tốt nữa!
Thưá»?ng lại dạ, không nén nổi vui mừng. Khi mẹ đã dặn anh "dạy tốt" có nghÄ©a mẹ đã mặc nhiên đồng tình vá»›i việc là m cá»§a anh. Mẹ đã không còn lo lắng nhiá»?u vá»? anh nữa. Trong suốt má»™t tháng qua, vừa Ä‘i bán, Thưá»?ng vừa sắp xếp thá»?i gian để há»?c bà i, ôn táºp cẩn tháºn nên kết quả há»?c táºp cá»§a Thưá»?ng ở lá»›p không bị ảnh hưởng gì. ChÃnh mẹ đã nháºn thấy Ä‘iá»?u đó.
Nhưng đi�u khiến Thư�ng sung sướng nhất, một ni�m sung sướng không b� bến, là kể từ khi có thêm phần đóng góp của Thư�ng, sau nhi�u ngà y lưỡng lự, bà Tuệ đồng ý nghỉ một buổi dạy thêm trong ngà y theo đ� nghị khẩn thiết của Thư�ng và Nhi.
Thế là má»™t tuần sau ngà y "lãnh lương" cá»§a Thưá»?ng, bà Tuệ chỉ còn dạy má»™t ngà y hai buổi sáng và tối thay vì kÃn đặc cả ba buổi như trước đây. Thưá»?ng Ä‘á»? nghị mẹ nghỉ dạy buổi tối, chỉ giữ lại buổi chiá»?u nhưng bà Tuệ không chịu. Bà bảo há»?c sinh buổi chiá»?u là há»?c sinh các trưá»?ng phổ thông Ä‘i há»?c thêm, không ngưá»?i nà y thì ngưá»?i khác nháºn dạy, giáo viên thừa chứ không thiếu. Còn các lá»›p bổ túc ban đêm thù lao thấp, giáo viên Ãt nên không thể nghỉ dạy được. HÆ¡n nữa, há»?c trò các lá»›p đêm hầu hết là những ngưá»?i có hoà n cảnh khó khăn, vì lý do nà o đó mà thất há»?c hoặc không có Ä‘iá»?u kiện theo há»?c các trưá»?ng lá»›p chÃnh qui, vì váºy bà không đà nh bá»? há»?.
- Những ngư�i nà y h� còn khổ hơn mình, con ạ!
Bà Tuệ ngáºm ngùi kết luáºn. Nghe váºy, Thưá»?ng má»›i thôi nằn nì. Anh hiểu mẹ đã chá»?n lá»±a đúng, mặc dù so vá»›i Ä‘i dạy buổi chiá»?u thì Ä‘i dạy buổi tối vất vả hÆ¡n và ảnh hưởng đến sức khá»?e nhiá»?u hÆ¡n.
Nhưng dù sao thì việc bà Tuệ thôi xoay tất báºt như chong chóng vá»›i ba buổi dạy má»™t ngà y cÅ©ng đã là má»™t bước tiến lá»›n và là má»™t thay đổi đầy ý nghÄ©a trong gia đình. Cuá»™c sống có vẻ như thư thả và bá»›t nặng ná»? hÆ¡n, Ãt ra là vá»? mặt tinh thần. Những tiếng ho húng hắng cá»§a bà Tuệ giữa canh khuya cÅ©ng dưá»?ng như giảm Ä‘i nhiá»?u. Thưá»?ng nháºn thấy thế.
Và trong ná»—i hân hoan ngá»?t ngà o đó, Thưá»?ng chợt nhá»› tá»›i những ước mÆ¡ hôm nà o anh đã cùng Tà i Khôn thả theo những quả bóng bay. Như váºy là những mong má»?i thầm kÃn cá»§a anh đã dần dà biến thà nh sá»± tháºt. Còn má»™ng ước đẹp đẽ cá»§a cô bạn nhá»? kia, biết đến bao giá»??
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Thấm thoắt mà đã má»™t tháng trôi qua, kể từ ngà y Thưá»?ng Ä‘i "dạy kèm". Chiá»?u nay, Thưá»?ng Ä‘em "tháng lương" đầu tiên vá»? cho mẹ. Ä?ó là khoản tiá»?n trước nay Thưá»?ng vẫn gá»i nÆ¡i chú Kiến. Anh trÃch ra má»™t Ãt mua cho bé Nhi má»™t chiếc cặp xách Ä‘i há»?c. Anh cÅ©ng mua cho chú Kiến má»™t chiếc nón má»›i thay cho chiếc nón cÅ© mèm chú vẫn thưá»?ng đội.
Chú Kiến đón chiếc nón từ tay Thư�ng với vẻ cảm động, miệng trách yêu:
- Cái thằng bà y đặt! Chỉ lần nà y thôi nghen! Lầu sau đừng mua gì cho chú nữa! Hãy đem ti�n v� cho mẹ!
Thư�ng nắm chặt tay chú Kiến:
- Nếu không nh� chú, cháu đâu biết là m cách nà o giúp đỡ mẹ cháu!
Chú Kiến vỗ vai Thư�ng:
- Thôi, vá»? Ä‘i! Ä?ừng nói chuyện tình nghÄ©a ấm á»› nữa!
Khi Thư�ng bước và o nhà , đặt cặp sách lên bà n, hoan hỉ nói với Nhi:
- Quà cho em nè!
Thì Nhi sáng mắt lên và vá»™i vã chạy bổ lại. Nó ôm cái cặp và o ngưá»?i, tháºn trá»?ng và âu yếm sá»? lên những chiếc khóa đồng sáng lóe, miệng trầm trồ:
- Ôi, chiếc cặp đẹp quá! Ở đâu ra váºy anh?
Thư�ng vui vẻ:
- Anh mua cho em chứ đâu!
- Anh mua? - Nhi tròn xoe mắt, nhưng rồi chợt nhớ ra, Nhi cư�i tủm tỉm - Anh mới lãnh lương hả?
- Ừ, anh mới lãnh lương!
Thư�ng đáp với gi�ng kiêu hãnh và âu yếm nhìn em. Vẻ mừng rỡ của Nhi khiến Thư�ng cảm thấy nao nao trong dạ. Tội nghiệp, chiếc cặp của Nhi cũ xì, sứt chỉ tuột quai mấy tháng nay nhưng Nhi không dám mở miệng xin mẹ. Biết gia đình khó khăn, mẹ phải vất vả đối phó với cái ăn cái uống, Nhi lầm lũi đi h�c với chiếc cặp xộc xệch trên tay, quai phải bó lại bằng sợi kẽm.
Ngẫm nghĩ một hồi, Thư�ng khẽ hắng gi�ng:
- Nhi nè!
- Gì anh?
- Khi nà o cần gì, em nói với anh nghen! Kỳ lương sau, anh sẽ mua cho!
Nghe anh hứa hẹn mặt Nhi tươi roi rói. Nhưng rồi không biết nghĩ ngợi thế nà o, Nhi lại lắc đầu:
- Thôi, em chẳng cần gì đâu! Anh đưa hết ti�n cho mẹ đi!
Bất giác Thưá»?ng khẽ thở dà i. Câu nói cá»§a Nhi khiến anh cảm động và cà ng thương em hÆ¡n. Nhi còn nhá»? nhưng biết thương mẹ thương anh, không hay vòi vÄ©nh như các bạn cùng tuổi. Tuần lá»… đầu Ä‘i bán, chiá»?u nà o Thưá»?ng cÅ©ng để dà nh Ä‘em vá»? cho em má»™t khúc kẹo kéo. Tưởng Thưá»?ng mua tháºt, qua đến ngà y thứ tư Nhi rụt rè lên tiếng:
- Thôi, em không ăn nữa đâu! Anh đừng mua nữa! Tốn ti�n lắm!
Nhưng Thư�ng phớt l�. Chi�u nà o anh cũng đem kẹo v� cho em. Mấy ngà y sau, Nhi lại buột miệng:
- Em đã nói anh đừng mua nữa mà ! Em ngán lắm, ăn không nổi nữa đâu!
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó cá»§a Nhi, Thưá»?ng không biết Nhi nói tháºt hay giả vá»?. Anh gáºt gù:
- Nếu em ngán thì anh không mua kẹo kéo nữa! Anh mua kẹo khác!
Nhi láºt Ä‘áºt từ chối:
- Thôi, thôi, kẹo khác em cũng không ăn đâu!
Thư�ng nheo mắt:
- Váºy chứ em muốn ăn thứ gì?
Nhi nhe răng sún ra cư�i:
- Em chẳng ăn gì hết! Thay vì mua kẹo, anh cứ để dà nh ti�n đó cho em. �t hôm nữa đóng ti�n bảo trợ h�c đư�ng, em kh�i phải xin mẹ!
Bây gi� nhìn vẻ mặt trầm ngâm trước tuổi của Nhi, bất giác Thư�ng nhớ tới câu nói của Nhi hôm nà o, lòng anh bỗng dạt dà o thương mến. Và Thư�ng tự nhủ, mặc dù Nhi không hé môi, nhưng từ nay v� sau anh sẽ quan tâm đến Nhi nhi�u hơn, xem Nhi ước muốn những gì, anh sẽ tự động mua quà cho Nhi và o kỳ "lương" tới.
Khác vá»›i Nhi, bà Tuệ đón nháºn món tiá»?n đầu tiên Thưá»?ng mang vá»? bằng má»™t vẻ mặt trầm lặng. Trong lòng bà , buồn vui lẫn lá»™n. Ä?ể cho đứa con trai Ä‘ang tuổi Ä‘i há»?c phải Ä‘i là m thêm, Ä‘iá»?u đó là m bà áy náy, cảm thấy, cảm thấy mình chưa là m tròn trách nhiệm đối vá»›i con cái. Nhưng mặt khác, vá»›i món tiá»?n đầu tiên kiếm được, Thưá»?ng Ä‘em đến cho bà cảm giác rằng anh đã trưởng thà nh, đã tá»? rõ vai trò cá»§a má»™t ngưá»?i đà n ông trong gia đình và nhất là Thưá»?ng đã là m tất cả những Ä‘iá»?u đó vá»›i phong cách lặng lẽ nhưng quả quyết, hệt như ông Phong lúc còn sống. Sá»± so sánh lạc quan đó đã giúp bà Tuệ nhanh chóng xua tan những lợn cợn trong đầu. Bà dịu dà ng đặt tay lên vai Thưá»?ng, trầm giá»?ng, nói ngắn gá»?n:
- Dù sao con cũng phải lo giữ gìn sức kh�e và cố gắng h�c tốt!
Thư�ng dạ khẽ.
Như sực nhớ ra, bà Tuệ nói thêm:
- Và dạy tốt nữa!
Thưá»?ng lại dạ, không nén nổi vui mừng. Khi mẹ đã dặn anh "dạy tốt" có nghÄ©a mẹ đã mặc nhiên đồng tình vá»›i việc là m cá»§a anh. Mẹ đã không còn lo lắng nhiá»?u vá»? anh nữa. Trong suốt má»™t tháng qua, vừa Ä‘i bán, Thưá»?ng vừa sắp xếp thá»?i gian để há»?c bà i, ôn táºp cẩn tháºn nên kết quả há»?c táºp cá»§a Thưá»?ng ở lá»›p không bị ảnh hưởng gì. ChÃnh mẹ đã nháºn thấy Ä‘iá»?u đó.
Nhưng đi�u khiến Thư�ng sung sướng nhất, một ni�m sung sướng không b� bến, là kể từ khi có thêm phần đóng góp của Thư�ng, sau nhi�u ngà y lưỡng lự, bà Tuệ đồng ý nghỉ một buổi dạy thêm trong ngà y theo đ� nghị khẩn thiết của Thư�ng và Nhi.
Thế là má»™t tuần sau ngà y "lãnh lương" cá»§a Thưá»?ng, bà Tuệ chỉ còn dạy má»™t ngà y hai buổi sáng và tối thay vì kÃn đặc cả ba buổi như trước đây. Thưá»?ng Ä‘á»? nghị mẹ nghỉ dạy buổi tối, chỉ giữ lại buổi chiá»?u nhưng bà Tuệ không chịu. Bà bảo há»?c sinh buổi chiá»?u là há»?c sinh các trưá»?ng phổ thông Ä‘i há»?c thêm, không ngưá»?i nà y thì ngưá»?i khác nháºn dạy, giáo viên thừa chứ không thiếu. Còn các lá»›p bổ túc ban đêm thù lao thấp, giáo viên Ãt nên không thể nghỉ dạy được. HÆ¡n nữa, há»?c trò các lá»›p đêm hầu hết là những ngưá»?i có hoà n cảnh khó khăn, vì lý do nà o đó mà thất há»?c hoặc không có Ä‘iá»?u kiện theo há»?c các trưá»?ng lá»›p chÃnh qui, vì váºy bà không đà nh bá»? há»?.
- Những ngư�i nà y h� còn khổ hơn mình, con ạ!
Bà Tuệ ngáºm ngùi kết luáºn. Nghe váºy, Thưá»?ng má»›i thôi nằn nì. Anh hiểu mẹ đã chá»?n lá»±a đúng, mặc dù so vá»›i Ä‘i dạy buổi chiá»?u thì Ä‘i dạy buổi tối vất vả hÆ¡n và ảnh hưởng đến sức khá»?e nhiá»?u hÆ¡n.
Nhưng dù sao thì việc bà Tuệ thôi xoay tất báºt như chong chóng vá»›i ba buổi dạy má»™t ngà y cÅ©ng đã là má»™t bước tiến lá»›n và là má»™t thay đổi đầy ý nghÄ©a trong gia đình. Cuá»™c sống có vẻ như thư thả và bá»›t nặng ná»? hÆ¡n, Ãt ra là vá»? mặt tinh thần. Những tiếng ho húng hắng cá»§a bà Tuệ giữa canh khuya cÅ©ng dưá»?ng như giảm Ä‘i nhiá»?u. Thưá»?ng nháºn thấy thế.
Và trong ná»—i hân hoan ngá»?t ngà o đó, Thưá»?ng chợt nhá»› tá»›i những ước mÆ¡ hôm nà o anh đã cùng Tà i Khôn thả theo những quả bóng bay. Như váºy là những mong má»?i thầm kÃn cá»§a anh đã dần dà biến thà nh sá»± tháºt. Còn má»™ng ước đẹp đẽ cá»§a cô bạn nhá»? kia, biết đến bao giá»??
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Phân vân mãi, rốt cuộc Thư�ng cũng đà nh là m theo l�i dặn dò của Thủy Tiên.
Nghe anh nh� là m thêm một cây kẹo kéo nữa, chú Kiến trố mắt:
- Cháu định đi bán thêm buổi tối à ?
- Dạ không ạ! - Thư�ng đáp, gi�ng bối rối.
Chú Kiến cà ng ngạc nhiên:
- Váºy là m gì tá»›i hai cây dữ váºy?
Thư�ng nuốt nước b�t:
- Dạ, cháu tặng bạn cháu.
Chú Kiến lại cà ng há hốc miệng:
- Tặng bạn mà tặng kẹo kéo? Thiếu gì thứ sao cháu không tặng? Mà bạn gái hay bạn trai váºy?
Thư�ng đ� mặt:
- Dạ... bạn trai!
Tá»›i đây chú Kiến thôi vặn vẹo. Ừ, chắc nó tặng cho thằng bạn nghịch ngợm nà o đó chứ không lẽ tặng quà cho bạn gái nó lại Ä‘iên đến mức Ä‘i tặng kẹo kéo! NghÄ© váºy, chú Kiến gáºt gù:
- Thôi, được rồi! Chừng nà o cháu lấy?
Biết thoát nạn, Thư�ng mừng rơn:
- Dạ, chi�u mai.
Tối hôm sau, Thưá»?ng quấn cây kẹo trong má»™t tấm giấy dầu, bên ngoà i cẩn tháºn bá»?c thêm mấy lá»›p giấy báo nữa rồi hồi há»™p chở đến nhà Thá»§y Tiên. Cho tá»›i lúc đó, Thưá»?ng vẫn chưa yên tâm vá»? món "kẹo sinh nháºt" kỳ cục nà y. Anh cảm thấy cái "trò chÆ¡i" nà y cá»§a Thá»§y Tiên nó ngông nghênh và gà n dở sao sao ấy! Thưá»?ng không thể hình dung được lát nữa đây trong má»™t ngôi nhà sang trá»?ng, giữa má»™t buổi tiệc sinh nháºt sang trá»?ng cái món kẹo bình dân nà y sẽ xuất hiện ngá»› ngẩn như thế nà o. Thấp thá»?m và lo âu, đã mấy lần Thưá»?ng định quay xe lại, chở phắt cái món kẹo sinh nháºt nà y vá»? nhà chú Kiến. Nhưng rồi sợ ngà y hôm sau sẽ chạm phải ánh mắt trách móc cá»§a Thá»§y Tiên, nhất là những giá»?t nước mắt chan hòa như lần trước, Thưá»?ng đà nh phải từ bá»? ý định tháo lui và lại nghiến răng đạp thẳng.
Khi Thưá»?ng đến, khách chưa có ai. Chỉ có hai anh em Thá»§y Tiên ngồi trong ghế xa-lông giữa căn phòng khách bà y biện đẹp đẽ và thanh lịch. Vừa bước qua khá»?i cá»a, Thưá»?ng cảm giác như anh bá»—ng lá»?t thá»?m và o má»™t thế giá»›i khác. Thá»§y Tiên hôm nay trông rá»±c rỡ hẳn lên trong bá»™ váy đầm tuyệt đẹp. Thấy Thưá»?ng xuất hiện, cô đứng báºt dáºy, mừng rỡ chạy lại:
- A, Thư�ng đến rồi!
Trong khi Thư�ng mỉm cư�i lúng túng thì Thủy Tiên mau mắn giới thiệu khi hai ngư�i con trai với nhau:
- Ä?ây là Ä?ạt, anh cá»§a Thá»§y Tiên. Còn đây là Thưá»?ng, bạn há»?c cùng lá»›p vá»›i em!
Thưá»?ng khẽ liếc Ä?ạt. So vá»›i Thưá»?ng, Ä?ạt trông già dặn hÆ¡n nhiá»?u. Hẳn Ä?ạt phải lá»›n hÆ¡n em gái mình đến sáu, bảy tuổi là Ãt. Ä?ã váºy, vẻ mặt Ä?ạt lại nghiêm nghị khiến anh cà ng có vẻ chững chạc tợn. Thá»§y Tiên vừa giá»›i thiệu xong, Ä?ạt liá»?n chìa tay ra khiến Thưá»?ng phải lóng ngóng và hốt hoảng đặt vá»™i bá»?c giấy báo lên bà n để bắt tay anh.
Thủy Tiên đứng bên cạnh lẹ là ng mở b�c giấy ra và hớn hở reo lên:
- A, kẹo sinh nháºt đây rồi! Hay quá!
Rồi cô quay sang Thư�ng, mắt long lanh:
- Váºy mà từ nãy đến giá»? Thá»§y Tiên cứ sợ Thưá»?ng sẽ không Ä‘em đến!
Thư�ng quệt mồ hôi trán:
- Ä?ã hứa rồi mà !
Trong khi đó, Ä?ạt nhìn sững cái váºt lạ trên bà n:
- Gì váºy em?
Thủy Tiên cư�i tủm tỉm:
- Kẹo kéo.
- Kẹo kéo? - Ä?ạt sá»ng sốt - Kẹo kéo để là m gì?
Thủy Tiên vẫn hồn nhiên:
- Kẹo sinh nháºt cá»§a em đó! Em nhá»? Thưá»?ng... mua giùm!
Ä?ến đây, Ä?ạt như không nén nổi. Anh kêu lên:
- Trá»?i Æ¡i, ai lại đãi sinh nháºt bằng thứ kẹo xoà ng xÄ©nh nà y! Em có Ä‘iên không?
Lá»?i trách móc nặng ná»? cá»§a Ä?ạt vá»›i Thá»§y Tiên là m Thưá»?ng tái mặt. Hẳn nhiên Ä?ạt không có ý ám chỉ Thưá»?ng. Anh cứ ngỡ Thưá»?ng mua giùm theo yêu cầu cá»§a Thá»§y Tiên. Nhưng từ trong sâu xa cá»§a lòng mình, Thưá»?ng vẫn thấy bị đụng chạm, nhất là trước cách nói gay gắt và trịch thượng cá»§a Ä?ạt. Món kẹo xoà ng xÄ©nh chỉ có thể được Ä‘em tá»›i bởi những ngưá»?i xoà ng xÄ©nh. Ã? nghÄ© đó khiến mặt Thưá»?ng cứ thoạt xanh thoạt Ä‘á»?.
Thá»§y Tiên cÅ©ng bị bất ngá»? trước thái độ nóng nảy cá»§a ông anh. Nhìn Thưá»?ng, thấy anh đứng chết trân, cô lại cà ng bối rối. Sau má»™t thoáng ngỡ ngà ng, cô ngáºp ngừng giải thÃch:
- Kẹo kéo thì cũng là kẹo thôi! Bữa nay em muốn đem lại một sự ngạc nhiên cho bạn bè...
Ä?ạt sốt ruá»™t cắt ngang lá»?i Thá»§y Tiên, vẫn không hạ giá»?ng:
- Thiếu gì cách gây ngạc nhiên, lại gây ngạc nhiên bằng cái món chẳng giống ai nà y!
Sá»± gắt gá»?ng dai dẳng cá»§a Ä?ạt là m Thá»§y Tiên đâm ra bất bình và cảm thấy bị tổn thương. Cô không giữ giá»?ng ôn hòa nữa, mà nghiêm mặt lại:
- Em thấy chẳng có gì là chẳng giống ai! Em thÃch như váºy!
Ä?ạt gầm lên:
- Nhưng anh không thÃch! Anh không muốn để ai chê cưá»?i vá»? hà nh động ngá»› ngẩn và bêu riếu cá»§a em!
Thủy Tiên vẫn bướng bỉnh:
- Em chẳng thấy có gì là ngớ ngẩn và bêu riếu ở đây!
Thái độ lì lợm và ngoan cố cá»§a Thá»§y Tiên, nhất là trước mặt ngưá»?i lạ, khiến Ä?ạt xạm mặt lại:
- Anh không tranh cãi với em nữa! Anh chỉ nhắc lại: anh không đồng ý!
Tá»± nhiên bị buá»™c phải chứng kiến cảnh cãi cá»? giữa hai anh em Thá»§y Tiên, Thưá»?ng bất ngá»? lâm và o tình thế khó xá». Lòng tá»± ái tạm thá»?i dịu xuống, nhưá»?ng chá»— cho ná»—i hoang mang và lúng túng. Sau má»™t thoáng đắn Ä‘o, Thưá»?ng rụt rè lên tiếng. Anh nói vá»›i Thá»§y Tiên:
- Anh Ä?ạt đã không đồng ý, Thá»§y Tiên cứ nghe lá»?i ảnh Ä‘i!
Lá»?i phân giải cá»§a Thưá»?ng chẳng Ä‘em lại má»™t kết quả gì. Ngược lại, cà ng là m Thá»§y Tiên thêm ấm ức. Cô nhìn Ä?ạt bằng đôi mắt ướt, giá»?ng đã chá»›m sụt sịt:
- Ä?ây là sinh nháºt cá»§a em chứ không phải sinh nháºt cá»§a anh. Em muốn tổ chức như thế nà o tùy em. Nếu anh ngăn cản, em sẽ không tổ chứ nữa. Bạn bè tá»›i, em má»?i vá»? hết.
Thái độ dứt khoát và quyết liệt cá»§a Thá»§y Tiên khiến Thưá»?ng đâm lo. Anh chưa biết phải là m dịu bầu không khà căng thẳng giữa hai anh em bằng cách nà o thì Ä?ạt quay phắt lại. Mắt long lên vì giáºn dữ, Ä?ạt nhìn thẳng và o mặt Thá»§y Tiên, môi mÃm lại chuẩn bị thốt lên má»™t lá»?i quát mắng hùng hổ. Nhưng chợt nhìn thấy những giá»?t lệ trên gương mặt u uất cá»§a Thá»§y Tiên, Ä?ạt chững ngay lại. Lòng anh bá»—ng chốc chùng xuống và trong má»™t thoáng, anh chợt nhá»› ra hôm nay là ngà y vui cá»§a em mình. Phân vân má»™t lát, Ä?ạt khẽ lắc đầu và buông má»™t tiếng thở dà i, giá»?ng vẫn còn háºm há»±c:
- Thôi, được rồi! Tùy em!
Thưá»?ng tưởng sau cuá»™c cãi cá»? nẩy lá»a đó, Ä?ạt sẽ bá»? lên lầu. Nhưng không, Ä?ạt vẫn ở lại dá»± sinh nháºt Thá»§y Tiên, vẫn tá»? ra niá»?m nở cùng Thá»§y Tiên đón những vị khách ồn à o Ä‘ang lục tục kéo tá»›i má»—i lúc má»™t đông, mặt không há»? cau có. Chỉ riêng đối vá»›i Thưá»?ng, Ä?ạt có vẻ lạnh nhạt. Có lẽ Ä?ạt cho rằng Thưá»?ng phải chịu má»™t phần trách nhiệm trong việc tiếp tay Thá»§y Tiên bà y ra trò "kẹo kéo" quái đản nà y.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Hóa ra món kẹo kéo cá»§a Thưá»?ng không gây ra những háºu quả như Ä?ạt lo ngại. Không má»™t lá»?i chế giá»…u, không má»™t ánh mắt cưá»?i cợt. Hoặc giả nếu có thì những Ä‘iá»?u đó cÅ©ng không biểu hiện ngay trong buổi tiệc vui nhá»™n nà y.
Má»?i ngưá»?i xúm quanh cây kẹo kéo nhiá»?u mà u đặt giữa bà n, trầm trồ không ngá»›t. Tháºm chà có ngưá»?i còn khen ngợi sáng kiến độc đáo cá»§a Thá»§y Tiên.
Trước sá»± ngạc nhiên thÃch thú cá»§a bạn bè, Thá»§y Tiên không giấu được vẻ mãn nguyện. Cô cưá»?i luôn miệng, thỉnh thoảng khẽ liếc Thưá»?ng ngầm chia sẻ niá»?m vui cá»§a mình. Ä?ạt đứng bên cạnh Thá»§y Tiên, cÅ©ng cưá»?i lấp lá»ng.
Riêng Thưá»?ng, anh vẫn không thoát khá»?i tâm trạng nặng ná»?. Sau những gì vừa xảy ra, anh không là m sao ru mình và o sá»± bình yên được nữa. Anh vẫn cưá»?i, vẫn nói, vẫn chung vui vá»›i Thá»§y Tiên nhưng đầu óc anh để táºn đâu đâu, chẳng ăn nháºp gì vá»›i bầu không khà vui vẻ, náo nhiệt chung quanh.
Ä?ang nghÄ© ngợi lan man, bá»—ng Thưá»?ng nghe má»?i ngưá»?i "ồ" lên. Rồi tiếng Thá»§y Tiên:
- Thư�ng, Thư�ng!
Thưá»?ng giáºt mình ngoảnh lại và thấy Thá»§y Tiên Ä‘ang cưá»?i cưá»?i chỉ tay và o Tuyá»?n, má»™t cô bạn cùng lá»›p, lúc nà y Ä‘ang bặm môi kéo lấy kéo để khúc kẹo trên bà n má»™t cách vô vá»?ng giữa tiếng cưá»?i nhá»™n nhạo chung quanh. Cây kẹo cứ như chuồi khá»?i tay Tuyá»?n. Cô cà ng kéo, nó cà ng trÆ¡n, cà ng tuá»™t khiến đám bạn bu quanh la ầm:
- Thôi, thôi, lui ra cho ngưá»?i khác thá» thá»?i váºn!
- Tay là m hà m nhai đó nghen! Ai kéo không được thì phải nhịn, không được khiếu nại lôi thôi!
Lại có tiếng giục:
- Kéo đại Ä‘i! Khúc bé bé cÅ©ng được! Như DÅ©ng Ä‚ng-lê kìa! Nó có cần quái gì Ä‘áºu phá»™ng đâu!
Dũng Ăng-lê là tay phớt tỉnh nổi tiếng trong lớp, muốn gì lấy nấy, chẳng ngán bạn bè trêu ch�c, da mặt hắn dà y có đến và i phân. Lúc nà y, Dũng Ăng-lê đang đứng sau lưng Tuy�n, miệng nhai nhà nhóp, tay đưa lên kh�i đầu huơ qua huơ lại khúc kẹo bé như đuôi chuột ra cái đi�u khoe khoang chiến lợi phẩm.
Nhìn khúc kẹo trên tay DÅ©ng, Thưá»?ng biết ngay đó là khúc "kẹo chay", tức là không có Ä‘áºu phá»™ng bên trong. Ä?áºu phá»™ng tất nhiên vẫn ở trong cây kẹo lá»›n nhưng nếu không biết cách kéo, sẽ chỉ kéo được phần kẹo bá»?c ngoà i, còn Ä‘áºu phá»™ng thì vẫn nằm lại, không chịu ra theo:
- Thư�ng lại kéo dùm đi!
Tiếng Thá»§y Tiên lại vang lên bên tai, hồn nhiên và sốt sắng. Chẳng còn cách nà o khác, Thưá»?ng đà nh bước lại và cháºm rãi ra tay.
Trước những động tác g�n gà ng, thuần thục của Thư�ng, đám bạn đứng quanh trố mắt xuýt xoa:
- �i chao! Bộ tay Thư�ng nà y là m ngh� bán kẹo kéo chắc!
- Sắp tá»›i, sinh nháºt mình chiêu đãi món kẹo kéo, phải nhá»? ông Thưá»?ng ra tay má»›i được!
Trước những l�i đùa giỡn của bạn bè, Thư�ng chẳng nói gì. Anh chỉ cư�i mỉm và lặng lẽ bẻ hết khúc nà y đến khúc khác phân phối cho những bà n tay chìa ra chung quanh.
Khi cây kẹo trên bà n đã phân thân thà nh những khúc kẹo nhá»? nằm trên tay má»?i ngưá»?i, Thưá»?ng nhanh chóng bị quên lãng. Anh thôi trở thà nh mục tiêu chòng ghẹo cá»§a đám đông. Bây giá»?, nhẩn nha vá»›i khúc kẹo trên tay, đám bạn liá»?n chuyển qua bà n vá»? ngà y 20-11 sắp tá»›i, vá»? tÃnh khà cá»§a từng thầy cô và cuối cùng là vá»? những chuyến Ä‘i chÆ¡i xa rình rang được tổ chức bởi nhóm ngưá»?i có mặt hôm nay.
Giữa những tiếng rì rầm không dứt đó, Thủy Tiên vui vẻ tuyên bố:
- Kẹo kéo chỉ là mà n một thôi nghen! Bây gi� tới mà n hai!
Ä?ám đông nhao nhao:
- Mà n hai là gì?
- Công khai đi!
Thá»§y Tiên cưá»?i chúm chÃm:
- Các bạn ch� cho một chút!
Có tiếng h�i náo nức:
- Khiêu vũ phải không?
Dũng Ăng-lê gạt li�n:
- Ä?ừng Ä‘oán mò! Chưa ăn uống mà khiêu vÅ© gì!
- Æ , Æ¡! Ä?ồ tham ăn kìa!
Tiếng một ngư�i châm ch�c. Nhưng Dũng Ăng-lê vẫn phớt tỉnh. Hắn nhìn Thủy Tiên, h�i trắng trợn:
- Ä?úng không Thá»§y Tiên?
Thá»§y Tiên gáºt đầu:
- DÅ©ng nói đúng đó! Khiêu vÅ© là mà n năm, mà n cuối cùng! Còn bây giá»? má»?i các bạn ăn... bánh sinh nháºt!
Dũng Ăng-lê reo lên:
- Hay lắm! Ä?ã có kẹo sinh nháºt thì hẳn phải có bánh sinh nháºt cho đủ bá»™ chứ!
Thủy Tiên vẫy tay:
- Các bạn chá»? cho má»™t chút nghen! Thá»§y Tiên và anh Ä?ạt sẽ lên lầu khiêng xuống ngay bây giá»?!
- Tr�i ơi, phải "khiêng" xuống thì chắc là cái bánh phải "vĩ đại" lắm! - Một ngư�i trầm trồ.
Dũng Ăng-lê giơ hai tay lên tr�i, hét toáng:
- Hoan hô mà n hai!
Trong khi Thá»§y Tiên và Ä?ạt Ä‘i lên lầu thì Thưá»?ng cÅ©ng âm thầm trốn khá»?i đám đông cuồng nhiệt. Anh bá»? ra ngoà i hà nh lang, đứng má»™t mình trong hương ngá»?c lan để tìm sá»± yên tÄ©nh. Không hiểu sao giữa cuá»™c vui nà y, anh cảm thấy lạc lõng đến trÆ¡ trá»?i. Má»™t ná»a khách má»?i cá»§a Thá»§y Tiên là những khuôn mặt lạ. Má»™t ná»a là bạn há»?c cùng lá»›p. Mà ngay cả những bạn cùng lá»›p cÅ©ng là những ngưá»?i xa lạ vá»›i Thưá»?ng trước nay. Ở lá»›p, Thưá»?ng chẳng chÆ¡i thân vá»›i há»? và há»? cÅ©ng chẳng chÆ¡i thân vá»›i Thưá»?ng. Do đó, cuá»™c gặp gỡ hôm nay đối vá»›i Thưá»?ng tháºt là gượng gạo. Ngay cả khi anh cưá»?i, cÅ©ng là cưá»?i cái cưá»?i gượng gạo. Lúc anh bẻ kẹo kéo phân phát cho má»?i ngưá»?i là lúc anh cảm thấy sá»± xa lạ giữa anh vá»›i há»? rõ rệt hÆ¡n bao giá»? hết. Sá»± vô tâm cá»§a Thá»§y Tiên đã khiến anh bá»™c lá»™ thân pháºn má»™t anh bán kẹo kéo trước mặt má»?i ngưá»?i. Chỉ có má»™t ngưá»?i hà nh nghá»? bán kẹo kéo thì má»›i có những thao tác thuần thục như váºy. Bây giá»? há»? chòng ghẹo anh vá»›i vẻ đùa cợt nhưng chắc hẳn há»? sẽ không bao giá»? quên được những ấn tượng mà anh tạo ra ngà y hôm nay.
Thủy Tiên vốn là cô gái tế nhị nhưng hôm nay có lẽ do chìm đắm trong tâm trạng say sưa hoan hỉ, cô đã cao hứng buộc Thư�ng là m cái việc mà Thư�ng cố tránh. Và thế là anh đã "bán kẹo kéo" trước mặt m�i ngư�i. Hệt như thể anh đang đứng trước cổng trướng Phương Nam.
Thưá»?ng khẽ buông tiếng thở dà i. Chá»— anh đứng là góc hà nh lang khuất tối, kế cây ngá»?c lan trong vưá»?n và bị che phá»§ bởi bóng lá Ä‘ong đưa. Ä?ứng đây, Thưá»?ng không sợ ai nhìn thấy nhưng khi không khà trong là nh và hương ngá»?c lan thoang thoảng thấm đầy ngá»±c anh giúp thần kinh anh dịu lại thì Thưá»?ng lững thững quay và o phòng nÆ¡i má»?i ngưá»?i Ä‘ang sốt ruá»™t nhốn nháo chá»? đợi mà n hai.
Nhưng vừa bước được và i ba bước, Thưá»?ng bá»—ng nghe có tiếng nói chuyện vá»?ng xuống từ trên lầu. Có lẽ nghÄ© rằng không ai nghe thấy nên những ngưá»?i đứng phÃa trên không buồn hạ giá»?ng. Há»? đứng ngay bên trên chá»— đứng cá»§a Thưá»?ng, dưá»?ng như Ä‘ang cãi cá»? và trong má»™t thoáng, Thưá»?ng ngạc nhiên nháºn ra giá»?ng nói cá»§a hai anh em Thá»§y Tiên.
Thưá»?ng cứ Ä‘inh ninh giá»? nà y hai anh em đã "khiêng" ổ bánh sinh nháºt đồ sá»™ kia xuống phòng khách rồi, nà o ngá»? há»? vẫn còn đứng đây cãi lẫy nhau. Vốn không thÃch nghe chuyện riêng cá»§a ngưá»?i khác, sau giây phút sững lại vì bất ngá»?, Thưá»?ng tặc lưỡi định bá»? Ä‘i. Nhưng rồi nghe loáng thoáng có tên mình trong câu chuyện, Thưá»?ng lại đứng yên tò mò lắng tai nghe. Tiếng Ä?ạt há»?i, giá»?ng nghi ngá»?:
- Anh chà ng Thư�ng đó là bạn của em à ?
- Thì em đã giới thiệu với anh rồi mà ! - Gi�ng Thủy Tiên lộ vẻ khó chịu.
- Bạn cùng lớp à ?
- Cùng lớp.
Giá»?ng Ä?ạt khụt khịt:
- Chứ không phải anh ta bán kẹo kéo sao?
Nghe tá»›i đây, tim Thưá»?ng nhảy thình thình trong ngá»±c. Anh nuốt nước bá»?t, cố trấn tÄ©nh. Nhưng Thưá»?ng đợi má»™t hồi, vẫn chẳng nghe Thá»§y Tiên trả lá»?i. Dưá»?ng như sá»± vặn vẹo cá»§a Ä?ạt khiến cô lúng túng. Ä?ạt lại há»?i, giá»?ng Ä‘anh lại:
- Có phải váºy không? Sao em không đáp?
Thủy Tiên chống chế:
- Nhưng Thư�ng chỉ bán buổi chi�u để giúp gia đình thôi! Buổi sáng Thư�ng vẫn đi h�c!
Ä?ạt hừ mÅ©i:
- Sao em lại chơi với anh chà ng đó? Chẳng lẽ em không tìm ra ngư�i bạn nà o xứng đáng hơn à ?
Gi�ng Thủy Tiên trầm xuống:
- Thá»±c ra em chỉ muốn... giúp đỡ Thưá»?ng! So vá»›i gia đình mình, Thưá»?ng khó khăn hÆ¡n nhiá»?u! Chẳng thà em không biết, chứ đã biết hoà n cảnh cá»§a Thưá»?ng, em không thể dá»ng dưng...
Ä?ạt im lặng má»™t lúc lâu. Có lẽ anh bị bất ngá»? trước tâm sá»± Thá»§y Tiên vừa bá»™c bạch. Lát sau, Ä?ạt lên tiếng, giá»?ng đã hÆ¡i dịu xuống:
- Em là má»™t con ngưá»?i tốt. Anh không trách gì em Ä‘iá»?u đó. Em có thể giúp đỡ Thưá»?ng nếu em muốn. Nhưng giúp đỡ má»™t ngưá»?i khác vá»›i việc rá»§ ngưá»?i đó đến dá»± sinh nháºt.
Ngừng má»™t lát, Ä?ạt nói tiếp:
- Dá»± sinh nháºt, ngưá»?i ta thưá»?ng chỉ má»?i những bạn bè thân thiết, và nhất là không phải má»™t anh chà ng... bán kẹo kéo!
- Sao anh cứ...
Giá»?ng Thá»§y Tiên có vẻ không đồng tình. Ä?ạt cưá»?i khảy:
- Bởi vì quan hệ giữa em vá»›i tay Thưá»?ng là m anh lo ngại. Ba mẹ mà biết em giao du vá»›i má»™t ngưá»?i như váºy sẽ sinh chuyện rầy rà to!
- Tụi em chỉ là bạn thôi!
- Chắc chắn chứ?
- Sao anh cứ nghi ngá»? em hoà i váºy? Em đã nói tất cả vá»›i anh rồi! Thôi bây giá»? mình Ä‘em bánh xuống kẻo má»?i ngưá»?i sốt ruá»™t! Không chừng đợi lâu quá, má»?i ngưá»?i bá»? vá»? hết rồi cÅ©ng nên!
Tháºt ra, lúc đó chỉ có má»™t ngưá»?i bá»? vá»?. Khi Ä?ạt và Thá»§y Tiên rá»?i bao lÆ¡n để chuẩn bị khiêng ổ bánh xuống, Thưá»?ng cÅ©ng lặng lẽ rá»?i khá»?i chá»— đứng cá»§a mình và âm thầm dắt xe ra khá»?i cổng.
Khi hai anh em Thá»§y Tiên xuất hiện ở đầu cầu thang vá»›i ổ bánh trên tay, đám bạn liá»?n "ồ" lên thÃch thú.
- Thế má»›i là bánh sinh nháºt chứ!
DÅ©ng Ä‚ng-lê trầm trồ nức nở. Và ngay láºp tức anh ta chạy ùa lên cầu thang cùng hai chá»§ nhân khệ nệ khiêng ổ bánh xuống.
Trong không khà hân hoan náo nhiệt đó, không ai để ý đến sá»± biến mất đột ngá»™t cá»§a Thưá»?ng, ngoại trừ Ä?ạt và Thá»§y Tiên. Hai anh em bất giác đưa mắt nhìn nhau và cả hai Ä‘á»?u băn khoăn tá»± há»?i: Vì sao?
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Sáng hôm sau đến lớp, gặp Thư�ng, Thủy Tiên h�i li�n:
- Sao tối hôm qua Thưá»?ng bá»? vá»? đột ngá»™t váºy? Báo hại Thá»§y Tiên tìm muốn chết!
- Hôm qua tôi bị trúng gió thình lình.
- Thư�ng v� nhà mà chẳng chịu nói qua Thủy Tiên một tiếng! - Thủy Tiên nói với vẻ trách móc.
- Là m sao nói được! - Thư�ng nhún vai. - Lúc đó tôi mệt sắp xỉu! Ở thêm một lát, tôi ngã lăn quay ra li�n!
Thủy Tiên t� vẻ không tin:
- Mệt sắp xỉu mà đạp xe v� được?
- Tôi đâu có đạp xe! - Thưá»?ng giáºt mình nói trá»› - Hôm qua tôi Ä‘i xÃch-lô vá»?!
Thá»§y Tiên bán tÃn bán nghi. Nhưng cô không tiện dò há»?i thêm. Khi Thưá»?ng ôm táºp Ä‘i vá»? phÃa cá»a lá»›p, cô chỉ biết áy náy đứng nhìn theo, lòng hoang mang lo lắng. Tá»± nhiên cô linh cảm mối giao tình giữa cô và Thưá»?ng Ä‘ang bắt đầu rạn nứt và dưá»?ng như khó lòng hà n gắn lại. Mà tất cả chỉ má»›i xảy ra đây thôi. Tất cả chỉ bắt đầu từ ngà y hôm qua.
Buổi chi�u, thấy Thư�ng đạp xe tới với nét mặt rầu rầu, Tà i Khôn tròn mắt h�i:
- Anh là m sao thế? Bị chó cắn hả?
Mặc dù đang miên man trong những ý nghĩ phi�n muộn, Thư�ng cũng phải phì cư�i:
- Em chỉ gi�i trêu!
Tà i Khôn nheo mắt:
- Chứ sao mặt anh như đưa đám váºy? Hay là sáng nay không thuá»™c bà i bị cô giáo bắt quì trên bảng?
Thấy Thư�ng mỉm cư�i không đáp, Tà i Khôn nhún vai:
- Thôi, em biết rồi! Hôm nay chắc kẹo nấu già đư�ng, anh sợ lát nữa kéo không nổi, bị em dụ lấy dao chặt ra ăn chứ gì?
Thư�ng cốc khẽ lên đầu cô bé:
- Ä?ừng có mà chá»?c anh! Em không thấy anh Ä‘ang cưá»?i tươi như hoa đây sao? Ä?ưa đám hồi nà o đâu?
Tà i Khôn bước lui má»™t bước và đưa mắt ngắm nghÃa Thưá»?ng, đầu gáºt gù:
- Ä?úng là anh Ä‘ang cưá»?i tháºt! Nhưng chẳng giống hoa chút xÃu nà o! Anh cưá»?i méo xẹo hà !
Thư�ng hừ gi�ng:
- Mặt em méo thì có!
Tự nhiên Tà i Khôn không cư�i nữa. Mà cô nắm chặt tay Thư�ng:
- Em há»?i tháºt đó! Anh Ä‘ang có chuyện buồn phải không?
- Anh đã nói không mà ! - Thư�ng khịt mũi - Sao em cứ h�i hoà i!
- Anh giấu em!
- Giấu đâu mà giấu!
- Sao khi nãy, lúc anh mới tới, em thấy mặt anh rầu rầu!
Thư�ng đưa tay xoa xoa cái nón trên đầu:
- Tại tr�i nắng, anh hơi mệt chút thôi!
Tà i Khôn nhìn Thư�ng bằng ánh mắt nghi ng�. Nhưng cô không h�i nữa. Nếu Thư�ng đã nhất định không chịu nói, có h�i cũng bằng thừa. Cô lặng lẽ đi v� chỗ chiếc xe của mình. Lát sau, cô cầm qua cho Thư�ng một quả bong bóng. Cô giúi sợi chỉ và o tay anh:
- Cho anh nè!
- Chi váºy? - Thưá»?ng ngạc nhiên.
- Ä?ể anh thả lên trá»?i!
- Thả lên tr�i?
Tà i Khôn cưá»?i chúm chÃm:
- Ừ. Nếu anh đang buồn phi�n, khi bay lên tr�i, quả bóng sẽ mang theo nỗi buồn của anh đi theo!
Thưá»?ng giáºt thót:
- Nhưng anh có buồn đâu! Sao em cứ...
Tà i Khôn nheo mắt, cắt ngang:
- Em nói là "nếu" chứ bộ!
Nói xong, không đợi Thư�ng phản ứng, Tà i Khôn quay lưng chạy v� bên kia cổng.
Thư�ng bâng khuâng cầm sợi dây cột quả bóng trên tay và lặng ngư�i nhìn theo vóc dáng mảnh khảnh của Tà i Khôn đang lao vụt đi như một con chim sâu bé nh�, tự nhiên cảm thấy cô đáng yêu quá chừng.
Bất giác anh ngước mắt nhìn lên quả bóng Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên đầu sợi dây và khẽ buông tay. Quả bóng chợt rùng mình, chao qua chao lại rồi nhẹ nhà ng nhấc mình bay lên khoảng trong xanh. Và quả như Tà i Khôn nói, khi quả bóng vừa giã từ mặt đất, dưá»?ng như ná»—i buồn cá»§a Thưá»?ng cÅ©ng âm thầm chắp cánh bay theo. Lòng anh tá»± nhiên thảnh thÆ¡i, nhẹ nhõm đến lạ lùng.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Sáng hôm sau đến lớp, gặp Thư�ng, Thủy Tiên h�i li�n:
- Sao tối hôm qua Thưá»?ng bá»? vá»? đột ngá»™t váºy? Báo hại Thá»§y Tiên tìm muốn chết!
- Hôm qua tôi bị trúng gió thình lình.
- Thư�ng v� nhà mà chẳng chịu nói qua Thủy Tiên một tiếng! - Thủy Tiên nói với vẻ trách móc.
- Là m sao nói được! - Thư�ng nhún vai. - Lúc đó tôi mệt sắp xỉu! Ở thêm một lát, tôi ngã lăn quay ra li�n!
Thủy Tiên t� vẻ không tin:
- Mệt sắp xỉu mà đạp xe v� được?
- Tôi đâu có đạp xe! - Thưá»?ng giáºt mình nói trá»› - Hôm qua tôi Ä‘i xÃch-lô vá»?!
Thá»§y Tiên bán tÃn bán nghi. Nhưng cô không tiện dò há»?i thêm. Khi Thưá»?ng ôm táºp Ä‘i vá»? phÃa cá»a lá»›p, cô chỉ biết áy náy đứng nhìn theo, lòng hoang mang lo lắng. Tá»± nhiên cô linh cảm mối giao tình giữa cô và Thưá»?ng Ä‘ang bắt đầu rạn nứt và dưá»?ng như khó lòng hà n gắn lại. Mà tất cả chỉ má»›i xảy ra đây thôi. Tất cả chỉ bắt đầu từ ngà y hôm qua.
Buổi chi�u, thấy Thư�ng đạp xe tới với nét mặt rầu rầu, Tà i Khôn tròn mắt h�i:
- Anh là m sao thế? Bị chó cắn hả?
Mặc dù đang miên man trong những ý nghĩ phi�n muộn, Thư�ng cũng phải phì cư�i:
- Em chỉ gi�i trêu!
Tà i Khôn nheo mắt:
- Chứ sao mặt anh như đưa đám váºy? Hay là sáng nay không thuá»™c bà i bị cô giáo bắt quì trên bảng?
Thấy Thư�ng mỉm cư�i không đáp, Tà i Khôn nhún vai:
- Thôi, em biết rồi! Hôm nay chắc kẹo nấu già đư�ng, anh sợ lát nữa kéo không nổi, bị em dụ lấy dao chặt ra ăn chứ gì?
Thư�ng cốc khẽ lên đầu cô bé:
- Ä?ừng có mà chá»?c anh! Em không thấy anh Ä‘ang cưá»?i tươi như hoa đây sao? Ä?ưa đám hồi nà o đâu?
Tà i Khôn bước lui má»™t bước và đưa mắt ngắm nghÃa Thưá»?ng, đầu gáºt gù:
- Ä?úng là anh Ä‘ang cưá»?i tháºt! Nhưng chẳng giống hoa chút xÃu nà o! Anh cưá»?i méo xẹo hà !
Thư�ng hừ gi�ng:
- Mặt em méo thì có!
Tự nhiên Tà i Khôn không cư�i nữa. Mà cô nắm chặt tay Thư�ng:
- Em há»?i tháºt đó! Anh Ä‘ang có chuyện buồn phải không?
- Anh đã nói không mà ! - Thư�ng khịt mũi - Sao em cứ h�i hoà i!
- Anh giấu em!
- Giấu đâu mà giấu!
- Sao khi nãy, lúc anh mới tới, em thấy mặt anh rầu rầu!
Thư�ng đưa tay xoa xoa cái nón trên đầu:
- Tại tr�i nắng, anh hơi mệt chút thôi!
Tà i Khôn nhìn Thư�ng bằng ánh mắt nghi ng�. Nhưng cô không h�i nữa. Nếu Thư�ng đã nhất định không chịu nói, có h�i cũng bằng thừa. Cô lặng lẽ đi v� chỗ chiếc xe của mình. Lát sau, cô cầm qua cho Thư�ng một quả bong bóng. Cô giúi sợi chỉ và o tay anh:
- Cho anh nè!
- Chi váºy? - Thưá»?ng ngạc nhiên.
- Ä?ể anh thả lên trá»?i!
- Thả lên tr�i?
Tà i Khôn cưá»?i chúm chÃm:
- Ừ. Nếu anh đang buồn phi�n, khi bay lên tr�i, quả bóng sẽ mang theo nỗi buồn của anh đi theo!
Thưá»?ng giáºt thót:
- Nhưng anh có buồn đâu! Sao em cứ...
Tà i Khôn nheo mắt, cắt ngang:
- Em nói là "nếu" chứ bộ!
Nói xong, không đợi Thư�ng phản ứng, Tà i Khôn quay lưng chạy v� bên kia cổng.
Thư�ng bâng khuâng cầm sợi dây cột quả bóng trên tay và lặng ngư�i nhìn theo vóc dáng mảnh khảnh của Tà i Khôn đang lao vụt đi như một con chim sâu bé nh�, tự nhiên cảm thấy cô đáng yêu quá chừng.
Bất giác anh ngước mắt nhìn lên quả bóng Ä‘ang lÆ¡ lá»ng trên đầu sợi dây và khẽ buông tay. Quả bóng chợt rùng mình, chao qua chao lại rồi nhẹ nhà ng nhấc mình bay lên khoảng trong xanh. Và quả như Tà i Khôn nói, khi quả bóng vừa giã từ mặt đất, dưá»?ng như ná»—i buồn cá»§a Thưá»?ng cÅ©ng âm thầm chắp cánh bay theo. Lòng anh tá»± nhiên thảnh thÆ¡i, nhẹ nhõm đến lạ lùng.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Ngà y hai mươi tháng mưá»?i má»™t là ngà y lá»… há»™i ở các trưá»?ng há»?c. Không khà vui tươi, nhá»™n nhịp trà n ngáºp khắp nÆ¡i, ở trong các lá»›p há»?c, ở ngoà i sân nắng, tháºm chà ở táºn ngoà i phố nÆ¡i từng tốp há»?c trò lÅ© lượt kéo nhau Ä‘i vá»›i những bó hoa rá»±c rỡ trên tay. Các thầy cô mắt long lanh, vá»›i những bông hoa tươi thắm trên ngá»±c áo vừa được há»?c trò gắn lên, Ä‘i Ä‘i lại lại trên các hà nh lang. Trong phòng giáo viên, những gói quà bá»?c giấy mà u sặc sỡ chất thà nh từng chồng.
Thưá»?ng ngồi trong lá»›p Ä‘ang bâng khuâng nhá»› đến các thầy cô cÅ©, chợt giáºt mình thấy Thá»§y Tiên bước lại.
Sá»± xuất hiện cá»§a Thá»§y Tiên khiến Thưá»?ng hÆ¡i ngỡ ngà ng. Từ buổi tối sinh nháºt đó đến nay, Thưá»?ng luôn tìm cách tránh mặt Thá»§y Tiên. Nếu tình cá»? gặp cô ở ngoà i cổng hay ở trước cá»a lá»›p, Thưá»?ng chỉ nói chuyện qua quÃt và i câu rồi vá»™i và ng lảng Ä‘i. Thái độ cá»§a Thưá»?ng khiến Thá»§y Tiên vô cùng bứt rứt, nhưng cô không tiện há»?i. Cô mÆ¡ hồ cảm thấy Thưá»?ng đã biết má»™t Ä‘iá»?u gì đó vá»? cuá»™c nói chuyện giữa hai anh em cô hôm trước. HÆ¡n nữa, sá»± khinh miệt cá»§a Ä?ạt đối vá»›i món quà Thưá»?ng Ä‘em tá»›i đã quá rõ. Chắc Thưá»?ng giáºn mình lắm! Thá»§y Tiên nghÄ© váºy và điá»?u đó cứ khiến cô lúng túng trước mặt Thưá»?ng, lúng túng đến ná»—i những ngà y gần đây không chỉ Thưá»?ng mà cả cô cÅ©ng tìm cách tránh những cuá»™c gặp gỡ tay đôi vốn rất thưá»?ng xuyên trước đây.
ChÃnh vì những lẽ đó mà khi Thá»§y Tiên đột ngá»™t tiến lại, Thưá»?ng bất giác đâm ra hoang mang. Anh cứ chúi đầu và o cuốn táºp trước mặt giả bá»™ như không hay biết.
Thá»§y Tiên nhẹ nhà ng ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Thưá»?ng và khẽ hắng giá»?ng. Ä?ến đây thì Thưá»?ng không thể là m ngÆ¡. Anh ngước lên liếm môi há»?i:
- Có chuyện gì váºy Thá»§y Tiên?
Câu há»?i khách sáo cá»§a Thưá»?ng khiến Thá»§y Tiên hÆ¡i nhÃu mà y. Nhưng cô vá»™i mỉm cưá»?i và thay vì trả lá»?i, cô há»?i lại:
- Tối nay Thư�ng rảnh không?
Không hiểu sao Thư�ng lại buột miệng:
- Chi váºy? Ä?i dá»± sinh nháºt nữa hả? Thá»§y Tiên Ä‘ang tÃnh nói, bá»—ng ngá»› ra. Ã?nh mắt cá»§a cô trông bà ng hoà ng đến tá»™i nghiệp. Ngay láºp tức Thưá»?ng cảm thấy ân háºn vá»? kiểu ăn nói cay độc cá»§a mình. Thưá»?ng biết là anh không muốn, anh hoà n toà n không muốn thốt ra những lá»?i lẽ như váºy nhưng chẳng hiểu sao chúng lại cứ tuôn ra như thể chúng đã mai phục từ lâu lắm trong miệng cá»§a anh và chỉ chá»? dịp là vá»™i và ng nhảy tót ra như má»™t lÅ© ếch hăm hở vồ mồi.
Nhưng Thưá»?ng lại chẳng biết là m gì để cứu vãn tình thế. Má»?i lá»?i xin lá»—i Ä‘á»?u trở nên vô duyên và chỉ là m tăng thêm sá»± lố bịch. Anh chỉ có cách ngồi im và đưa mắt nhìn Ä‘i đâu đó phÃa bên ngoà i cá»a sổ, bụng sôi lên những lá»?i tá»± nguyá»?n rá»§a.
Mãi một lúc lâu, Thủy Tiên mới lên tiếng phá tan sự im lặng. Cô h�i bằng gi�ng buồn rầu:
- Bá»™ Thưá»?ng giáºn Thá»§y Tiên lắm hả?
- Không, không! Tôi có giáºn gì Thá»§y Tiên đâu! - Thưá»?ng láºt Ä‘áºt phá»§ nháºn.
- Nếu không tại sao Thưá»?ng nói váºy?
Nghe Thủy Tiên h�i tới, Thư�ng lại cà ng lúng túng. Anh im lặng lắc đầu một cách máy móc.
- Chắc là Thưá»?ng giáºn anh Ä?ạt? - Thá»§y Tiên lại thăm dò.
- Không! - Thưá»?ng đáp má»™t cách khó khăn - Tôi không giáºn ai hết! Tôi chẳng muốn giáºn ai! Tôi chẳng muốn gì hết!
- Nhưng...
Thủy Tiên vừa mấp máy môi, Thư�ng li�n cắt ngang:
- Không có "nhưng" gì cả! Thủy Tiên đừng h�i nữa!
Thấy Thư�ng không muốn bộc bạch tâm sự, Thủy Tiên đà nh thôi dò h�i.
Cô chép miệng, nói trổng trổng:
- Anh Ä?ạt tÃnh nghiêm khắc, hÆ¡i khó chịu nhưng ảnh không phải là kẻ xấu bụng!
Thấy Thá»§y Tiên bênh vá»±c Ä?ạt, Thưá»?ng hÆ¡i nhăn mặt. Nhưng anh không phản bác, mà há»?i sang chuyện khác:
- Thá»§y Tiên há»?i tôi tối nay rảnh không chi váºy?
- á»’, - Thá»§y Tiên lấy lại vẻ tươi tỉnh - Thá»§y Tiên tÃnh rá»§ Thưá»?ng đến thăm các thầy cô năm ngoái.
Ä?ang ngồi nghÄ© lan man đến các thầy cô cÅ©, nghe Thá»§y Tiên rá»§ váºy, Thưá»?ng đã định gáºt đầu. Nhưng anh bá»—ng e dè:
- Có những ai cùng Ä‘i váºy?
- Có ai xa lạ đâu! Tuy�n nè, Hải nè, Dũng nè!
Hóa ra toà n những bạn thân cá»§a Thá»§y Tiên, những khuôn mặt dá»± sinh nháºt hôm trước. Có cả DÅ©ng Ä‚ng-lê nữa! Thưá»?ng hoang mang không biết cả bá»?n kéo nhau Ä‘i thăm thầy cô tháºt hay nhân dịp nà y lại lôi nhau Ä‘i chÆ¡i những đâu.
- Sao, Thư�ng đi không? - Thấy Thư�ng có vẻ lưỡng lự, Thủy Tiên bồn chồn h�i.
Thưá»?ng khẽ ngước nhìn lên và chợt má»?m lòng khi bắt gặp ánh mắt ná»a như chá»? đợi ná»a như nà i nỉ cá»§a Thá»§y Tiên. Thốt nhiên Thưá»?ng rùng mình và anh nghe tiếng nói cá»§a mình nhẹ như hÆ¡i thở:
- Ä?i!
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Buổi Ä‘i thăm thầy cô vá»›i nhóm Thá»§y Tiên diá»…n ra vui vẻ và nhiá»?u cảm xúc hÆ¡n Thưá»?ng tưởng. Ngoại trừ má»™t số thầy cô vắng nhà vì báºn Ä‘i thăm những thầy cô cÅ© cá»§a mình, các thầy cô còn lại Ä‘á»?u tá»? ra cảm động khi thấy Thưá»?ng và các bạn tá»›i thăm.
Các thầy các cô trò chuyện cởi mở và thân máºt. Bá»?n Thưá»?ng năm đứa ngồi vây quanh thi nhau nhắc lại những ká»· niệm cá»§a năm há»?c trước. Cái miệng cá»§a DÅ©ng Ä‚ng-Lê lá»›n nhất bá»?n, lúc nà o cÅ©ng bô bô, thỉnh thoảng chêm những câu pha trò khiến cả bá»?n và ngay cả các thầy cô cÅ©ng không nhịn được cưá»?i.
Những lúc như thế nà y, Thưá»?ng lại cảm thấy nhóm Thá»§y Tiên rất gần gÅ©i vá»›i mình, khuôn mặt nà o cÅ©ng dá»… mến, tháºt khác xa vá»›i ấn tượng khó chịu hôm sinh nháºt vừa rồi. Giữa những câu chuyện tương đắc và rá»™n rã, Thưá»?ng hồn nhiên đón nháºn những cảm xúc bồi hồi đặc biệt cá»§a nghÄ©a thầy trò, tình bè bạn, những tình nghÄ©a mà đôi khi khốn khó không Ãt ngưá»?i tưởng đã nhạt phai.
Sau khi đi một vòng thăm h�i các thầy cô, cả b�n rủ nhau đi chơi. Thủy Tiên ngó Thư�ng:
- Thư�ng đi với b�n nà y nghen?
Thư�ng lắc đầu:
- Thôi, các bạn đi đi! Tôi phải v� nhà !
Nói xong, không đợi Thá»§y Tiên nà i nỉ, Thưá»?ng quay xe lại. Ä?uổi theo anh là ánh mắt ái ngại cá»§a Thá»§y Tiên và tiếng gầm rú cá»§a những chiếc xe Ä‘á»?i má»›i Ä‘ang chuẩn bị lao Ä‘i.
Vừa dắt xe vá»? tá»›i cá»a, Thưá»?ng ngạc nhiên thấy mẹ Ä‘ang ngồi trò chuyện vá»›i hai cô bé. Và anh bá»—ng giáºt bắn ngưá»?i khi ngá»? ngợ nháºn ra má»™t trong hai cô bé chÃnh là Tà i Khôn.
Trong má»™t thoáng, Thưá»?ng nghe tim mình Ä‘áºp thình thịch. Anh ngáºp ngừng dắt xe từng bước, mắt cố giương tháºt to xem thá» có phải đúng là Tà i Khôn Ä‘ang ngồi đấy không.
Khi biết chắc mình không lầm, Thư�ng lại hồi hộp tự h�i không biết tại sao Tà i Khôn biết anh ở đây và tối nay cô đến tìm anh có chuyện gì.
Trong khi Thư�ng đang loay hoay với trăm nghìn nghi vấn, hai cô bé thoáng thấy bóng ngư�i, li�n quay ra. Và cũng như Thư�ng, vừa nhác thấy anh bước và o, Tà i Khôn trố mắt lên vì kinh ngạc. Sự gặp gỡ bất ng� khiến lưỡi cô như đớ lại, không thốt được tiếng nà o.
Bà Tuệ không há»? nháºn thấy thái độ khác lạ cá»§a hai đứa trẻ. Bà quay sang Thưá»?ng lúc nà y Ä‘ang lúng túng dá»±ng xe và o góc nhà , vui vẻ giá»›i thiệu:
- Ä?ây là Thưá»?ng, con trai lá»›n cá»§a cô. Rồi trước sá»± ngỡ ngà ng cá»§a Thưá»?ng, bà trá»? tay và o hai cô gái:
- Còn đây là Hương và Là , hai h�c trò lớp đêm của mẹ.
Hóa ra Tà i Khôn tên Là ! Váºy là cô ta xạo mình! Ä?ược rồi! Thưá»?ng Ä‘ang nhá»§ bụng thì bà Tuệ lên tiếng giục:
- Sao con còn đứng đó? Lại là m quen với h�c trò của mẹ đi!
Môi nở nụ cưá»?i gượng gạo, Thưá»?ng tần ngần bước lại. Sau khi gáºt đầu chà o hai cô gái, anh khẽ ngồi xuống cạnh mẹ. Khi liếc sang Tà i Khôn, Thưá»?ng vá»™i nháy mắt và kÃn đáo hất đầu vá»? phÃa mẹ, có ý dặn Tà i Khôn đừng tiết lá»™ vá»? sá»± quen biết cá»§a anh và cô.
Thưá»?ng không biết Tà i Khôn có hiểu ý anh không, chỉ thấy cô cứ ngồi cưá»?i cưá»?i. Vì váºy khi Tà i Khôn hắng giá»?ng, Thưá»?ng lo thót cả bụng. Cô nói vá»›i bà Tuệ, giá»?ng tỉnh khô:
- Cô có con trai lớn quá hén!
Tà i Khôn khen Thưá»?ng như khen con nÃt khiến Thưá»?ng giáºt mình liếc sang mẹ. Anh biết Tà i Khôn tÃnh nghịch ngợm, trong khi đó bà Tuệ lại nghiêm khắc nổi tiếng. Anh sợ Tà i Khôn ăn nói ở đây vá»›i cái giá»?ng ngổ ngáo như ở trước cổng trưá»?ng Phương Nam sẽ là m bà Tuệ pháºt ý quở trách.
Nhưng trái hẳn vá»›i ná»—i lo âu cá»§a Thưá»?ng, bà Tuệ mỉm cưá»?i hiá»?n háºu:
- Là nói váºy không sợ anh Thưá»?ng giáºn sao?
Tà i Khôn cư�i tươi:
- Dạ không ạ! Con như em út, cỡ bé Nhi, ảnh giáºn con là m gì!
Ä?ang nói, thình lình Tà i Khôn quay sang cô bạn ngồi cạnh, liến thoắng:
- Mình nói váºy, đúng không Hương?
Bị há»?i bất ngá»? cô bé tên Hương đà nh vá»™i gáºt đầu. Chỉ đợi có váºy, Tà i Khôn cưá»?i tÃt mắt. Rồi cô nhìn Thưá»?ng, lém lỉnh:
- Anh đâu có giáºn em, phải không?
- á»’... Ã ...
Thưá»?ng gáºt gáºt đầu, vừa ấp úng đáp vừa ngạc nhiên không hiểu sao trong khi anh và Nhi sợ mẹ má»™t phép thì cô bạn cá»§a anh lại chẳng có vẻ gì ngán cô giáo cá»§a mình hết váºy. Cô cứ đùa cợt tá»± nhiên trước mặt bà Tuệ, còn bà thì âu yếm nhìn cô há»?c trò cá»§a mình cưá»?i nói huyên thuyên chẳng chút ngại ngùng. Tháºm chà khi Tà i Khôn vừa dứt tiếng cưá»?i, bà Tuệ còn quay sang Thưá»?ng sốt sắng giá»›i thiệu thêm:
- Con biết không, Là là há»?c sinh xuất sắc nhất lá»›p chÃn ban đêm đấy! Nhà nghèo, ba mẹ mất sá»›m, ban ngà y Ä‘i bán bong bóng, tối cắp sách đến trưá»?ng, váºy mà há»?c rất chăm, lại thông minh, ngoan ngoãn, lanh lợi!
Thưá»?ng nghe mẹ nói, mặt cứ đực ra. Hóa ra Tà i Khôn mồ côi ba mẹ! Váºy mà cô chẳng nói cho anh biết! Bất giác Thưá»?ng buá»™t miệng há»?i:
- Tà i Khôn là ngư�i Hoa hả mẹ?
Bà Tuệ ngơ ngác:
- Con nói gì, Tà i Khôn nà o?
Sực nhớ ra, Thư�ng tẽn tò:
- Dạ, không... ý con muốn h�i Là ấy mà ! Sao con thấy Là có vẻ... giống như ngư�i Hoa!
Bà Tuệ mỉm cư�i:
- Ai bảo con váºy? Là là ngưá»?i Việt trăm phần trăm ấy chứ!
Thư�ng khịt mũi liếc Tà i Khôn, bắt gặp cô đang nheo nheo mắt vẻ giễu cợt. Thư�ng vừa tức vừa buồn cư�i nhưng trước mặt bà Tuệ, anh không dám hó hé một tiếng.
Suốt từ lúc đó cho đến khi hai cô há»?c trò cá»§a mẹ ra vá»?, Thưá»?ng chỉ biết ngồi im, thỉnh thoảng áºm ừ cho qua chuyện, bụng cứ thon thót lo Tà i Khôn lỡ vui miệng nói há»› ra bà máºt cá»§a anh.
Nhưng Tà i Khôn không nhắc gì đến chuyện đó. Cô trò chuyện với anh như trò chuyện với một ngư�i mới quen, thỉnh thoảng nói bóng gió đến những chuyện cũ ch�c anh lo ngay ngáy chơi. Chỉ đến khi Tà i Khôn và cô bạn chà o mẹ ra v�, anh mới yên tâm thở phà o như trút một gánh nặng bên lòng.
Bà Tuệ chẳng hay biết gì. Tiá»…n hai cô há»?c trò ra cá»a, bà quay và o, nói vá»›i Thưá»?ng:
- Là là má»™t tấm gương đáng há»?c táºp đấy con ạ! Mẹ cưng con bé ấy lắm!
Thư�ng dạ khẽ, rồi h�i:
- Không còn ba mẹ, Là ở với ai hả mẹ? Bà Tuệ chép miệng:
- Ở vá»›i hai ngưá»?i anh. Cả ba anh em Ä‘á»?u Ä‘i bán bong bóng. Trước đây hai ngưá»?i anh cá»§a Là đi Thanh niên xung phong, đốn lồ ô đâu trên Ä?ắc Nông, Là ở thà nh phố vá»›i bà ngoại. Ä?ến khi bà ngoại mất, chẳng biết gá»i Là ở đâu, hai ngưá»?i anh Ä‘em Là lên ở luôn trên đơn vị. Hai năm sau, hai ngưá»?i anh xuất ngÅ©, Là má»›i vá»? lại thà nh phố. Bá»? mất hai năm há»?c, váºy mà sau và i lần nhảy lá»›p, bây giá»? con bé đã Ä‘uổi kịp các bạn cÅ©. Chỉ có Ä‘iá»?u do hoà n cảnh gia đình khó khăn nên con bé không thể Ä‘i há»?c ban ngà y được.
Câu chuyện mẹ kể khiến Thưá»?ng cảm thấy bùi ngùi quá thể. Hóa ra Tà i Khôn đã giấu anh bao nhiêu là chuyện. Trông cô lúc nà o cÅ©ng tươi tỉnh, nhà nhảnh, anh không tà i nà o hình dung cuá»™c sống cá»§a cô lại long Ä‘ong đến váºy. Và ngay cả căn bệnh sốt rét mà Tà i Khôn Ä‘ang mang và thỉnh thoảng tái phát hà nh hạ cô kia nữa có lẽ cÅ©ng bắt nguồn từ những ngà y tháng cô theo hai ngưá»?i anh đến chốn núi rừng muá»—i mòng lam chướng. Váºy mà cô có kể gì đâu! Cô chỉ lặng thầm thả ước mÆ¡ theo những quả bóng bay...
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Ngà y hôm sau, vừa đến cổng trư�ng Phương Nam, chưa kịp dựng xe, Thư�ng đã kêu:
- Tà i Khôn!
Tà i Khôn đứng bên kia cổng, là m như không nghe thấy, Thưá»?ng phải gá»?i đến hai, ba lần, cô má»›i quay lại và thá»§ng thỉnh bước qua. Ä?ợi cho Tà i Khôn lại gần, Thưá»?ng nheo mắt trách:
- Bữa nay em cố tình giả điếc với anh hả?
Tà i Khôn nghinh mặt:
- Em đâu phải tên Tà i Khôn!
Thư�ng mỉm cư�i cốc đầu cô bé một cái:
- Em đó nghen! Em là Chúa xạo! Tại sao em phịa ra cái tên Tà i Khôn chi váºy?
Tà i Khôn ôm đầu xuýt xoa:
- Ai bảo anh tin chi!
- Chứ ai bảo em xạo!
Tà i Khôn nhăn mặt:
- Tại cái tên tháºt cá»§a em xấu hoắc à ! Em sợ nói tên tháºt ra, anh sẽ chê, sẽ không chÆ¡i vá»›i em!
Thưá»?ng báºt cưá»?i:
- Tên Là mà xấu! Chà là ăn ngon lắm chứ bộ !
Tà i Khôn rụt cổ:
- Chà là mà ngon gì! Kẹo kéo mới ngon!
Thư�ng lại cung tay lên:
- Còn ch�c anh nữa phải không!
Thấy Tà i Khôn hốt hoảng đưa tay lên che đầu, Thư�ng li�n hạ gi�ng:
- Anh đùa chứ ai cốc tháºt đâu mà sợ! Thôi, từ nay anh sẽ gá»?i em bằng tên Là hén!
- Thôi, thôi, - Tà i Khôn láºt Ä‘áºt xua tay - Anh cứ gá»?i em là Tà i Khôn như cÅ© Ä‘i! Em quen tên đó rồi!
- Ai lại... - Ä?ang định phản đối, không hiểu sao Thưá»?ng lại tặc lưỡi - Ừ, thôi gá»?i em như cÅ© váºy! Anh cÅ©ng quen miệng rồi!
Tà i Khôn chợt nÃu áo Thưá»?ng, giáºt giáºt:
- Hóa ra anh là con cô giáo hén!
- Thì đâu có sao!
Tà i Khôn nháy mắt:
- Hèn gì anh h�c gi�i!
Thư�ng nhún vai:
- Anh h�c cũng thư�ng thôi! Chỉ có em mới h�c gi�i!
Tà i Khôn chun mũi:
- Ai bảo anh váºy? - Mẹ anh chứ ai! Mẹ anh khen em hết lá»?i, còn bảo anh phải há»?c táºp em nữa!
- Xạo đi!
- Tháºt đó! Mẹ anh cưng em lắm! Ở nhà , anh và bé Nhi đừng có hòng nói đùa trước mặt mẹ, váºy mà em thì cứ cưá»?i giỡn tỉnh bÆ¡. Thế mà mẹ anh chẳng há»? la, lại còn cưá»?i nữa!
- Váºy mai mốt em đến chÆ¡i hoà i nghen! Em chá»?c cho mẹ anh cưá»?i, mẹ anh sẽ bá»›t la anh!
Thư�ng phân vân:
- Anh cÅ©ng thÃch em đến chÆ¡i lắm, nhưng anh sợ...
Tà i Khôn trố mắt:
- Anh sợ gì? Anh sợ em ở lại ăn hết phần cơm của anh hả?
Thư�ng nhăn nhó:
- Ä?âu có! Anh chỉ sợ em vui miệng nói lá»™ ra chuyện bán kẹo kéo cá»§a anh!
- Bộ anh đi bán kẹo kéo mẹ anh không biết hả?
Thư�ng thở dà i:
- Không biết! Anh giấu mẹ, anh sợ mẹ ngăn cản. Anh nói dối là anh đi dạy kèm.
Tà i Khôn bĩu môi:
- Váºy là cÅ©ng chúa xạo chứ đâu phải mình em!
Thư�ng gãi đầu:
- Nhưng anh nói dối có lý do.
- Thì em cÅ©ng có lý do chứ bá»™! Nhưng mà thôi, em sẽ không tiết lá»™ bà máºt cá»§a anh đâu!
Ä?ang nói, sá»±c nhá»› ra má»™t chuyện Tà i Khôn bá»—ng gáºt gù:
- Bây gi� em mới biết em đã trách oan anh.
- Trách oan chuyện gì?
Tà i Khôn tặc lưỡi:
- Chuyện anh đi bán kẹo kéo mà đội nón và đeo găng tay đó! Lúc đầu em cứ tưởng anh sợ đen, hóa ra anh sợ mẹ biết!
Sự nhạy bén của Tà i Khôn khiến Thư�ng ngạc nhiên. Anh nhìn cô, thán phục:
- Hèn gì mẹ anh khen em thông minh!
- Thôi đi, anh đừng...
Ä?úng lúc đó, tiếng má»™t chiếc xe đột ngá»™t gầm lên cắt ngang câu nói dở dang cá»§a Tà i Khôn.
Thưá»?ng láºp tức quay ngoắt ngưá»?i lại, vừa kịp thấy má»™t chiếc Dream, trên yên chở hai thanh niên mặt mà y nhá»›n nhác, Ä‘ang rú ga hết cỡ, lao vá»?t tá»›i. PhÃa sau là tiếng chân ngưá»?i huỳnh huỵch Ä‘uổi theo kèm những tiếng kêu cứu thất thanh tuyệt vá»?ng:
- Cướp xe! Cướp xe! Bắt lấy nó!
Nhoáng má»™t cái, bá»?n cướp xe đã phóng tá»›i chá»— Thưá»?ng và sắp sá»a vượt qua khá»?i anh.
Trong tÃch tắc, Thưá»?ng không kịp suy nghÄ© má»™t Ä‘iá»?u gì. Bằng má»™t phản ứng tá»± nhiên, anh đẩy vá»™i chiếc xe kẹo kéo xuống lòng đưá»?ng chắn ngang đà vá»?t cá»§a chiếc Dream.
Ä?á»™t ngá»™t bị chặn lại, khoảng cách lại quá gần, chiếc Dream không kịp tránh, đâm sầm và o chiếc xe đạp vá»›i má»™t tốc độ kinh hồn.
Tên cướp ngồi phÃa sau bắn ra khá»?i xe, văng xuống đưá»?ng. Chiếc Dream không chịu đầu hà ng ngay. Nó hùng hổ băng Ä‘i, vừa lồng lá»™n gầm rÃt như má»™t con thú bị thương vừa kéo sệt chiếc xe đạp, lúc nà y đã bẹp dÃ, cà y trên mặt đưá»?ng những vệt dà i, mãi má»™t quãng má»›i chịu ngã.
Quá vá»™i vã, Thưá»?ng quýnh quÃu không kịp buông tay khá»?i yên xe, liá»?n bị đẩy văng Ä‘i và ngã Ä‘áºp đầu xuống đất má»™t cú như trá»?i giáng. Trước khi chìm và o hôn mê, anh còn kịp nghe tiếng kêu thét cá»§a Tà i Khôn như chiếc Ä‘inh nhá»?n đóng và o tim anh.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Ngà y hôm sau, vừa đến cổng trư�ng Phương Nam, chưa kịp dựng xe, Thư�ng đã kêu:
- Tà i Khôn!
Tà i Khôn đứng bên kia cổng, là m như không nghe thấy, Thưá»?ng phải gá»?i đến hai, ba lần, cô má»›i quay lại và thá»§ng thỉnh bước qua. Ä?ợi cho Tà i Khôn lại gần, Thưá»?ng nheo mắt trách:
- Bữa nay em cố tình giả điếc với anh hả?
Tà i Khôn nghinh mặt:
- Em đâu phải tên Tà i Khôn!
Thư�ng mỉm cư�i cốc đầu cô bé một cái:
- Em đó nghen! Em là Chúa xạo! Tại sao em phịa ra cái tên Tà i Khôn chi váºy?
Tà i Khôn ôm đầu xuýt xoa:
- Ai bảo anh tin chi!
- Chứ ai bảo em xạo!
Tà i Khôn nhăn mặt:
- Tại cái tên tháºt cá»§a em xấu hoắc à ! Em sợ nói tên tháºt ra, anh sẽ chê, sẽ không chÆ¡i vá»›i em!
Thưá»?ng báºt cưá»?i:
- Tên Là mà xấu! Chà là ăn ngon lắm chứ bộ !
Tà i Khôn rụt cổ:
- Chà là mà ngon gì! Kẹo kéo mới ngon!
Thư�ng lại cung tay lên:
- Còn ch�c anh nữa phải không!
Thấy Tà i Khôn hốt hoảng đưa tay lên che đầu, Thư�ng li�n hạ gi�ng:
- Anh đùa chứ ai cốc tháºt đâu mà sợ! Thôi, từ nay anh sẽ gá»?i em bằng tên Là hén!
- Thôi, thôi, - Tà i Khôn láºt Ä‘áºt xua tay - Anh cứ gá»?i em là Tà i Khôn như cÅ© Ä‘i! Em quen tên đó rồi!
- Ai lại... - Ä?ang định phản đối, không hiểu sao Thưá»?ng lại tặc lưỡi - Ừ, thôi gá»?i em như cÅ© váºy! Anh cÅ©ng quen miệng rồi!
Tà i Khôn chợt nÃu áo Thưá»?ng, giáºt giáºt:
- Hóa ra anh là con cô giáo hén!
- Thì đâu có sao!
Tà i Khôn nháy mắt:
- Hèn gì anh h�c gi�i!
Thư�ng nhún vai:
- Anh h�c cũng thư�ng thôi! Chỉ có em mới h�c gi�i!
Tà i Khôn chun mũi:
- Ai bảo anh váºy? - Mẹ anh chứ ai! Mẹ anh khen em hết lá»?i, còn bảo anh phải há»?c táºp em nữa!
- Xạo đi!
- Tháºt đó! Mẹ anh cưng em lắm! Ở nhà , anh và bé Nhi đừng có hòng nói đùa trước mặt mẹ, váºy mà em thì cứ cưá»?i giỡn tỉnh bÆ¡. Thế mà mẹ anh chẳng há»? la, lại còn cưá»?i nữa!
- Váºy mai mốt em đến chÆ¡i hoà i nghen! Em chá»?c cho mẹ anh cưá»?i, mẹ anh sẽ bá»›t la anh!
Thư�ng phân vân:
- Anh cÅ©ng thÃch em đến chÆ¡i lắm, nhưng anh sợ...
Tà i Khôn trố mắt:
- Anh sợ gì? Anh sợ em ở lại ăn hết phần cơm của anh hả?
Thư�ng nhăn nhó:
- Ä?âu có! Anh chỉ sợ em vui miệng nói lá»™ ra chuyện bán kẹo kéo cá»§a anh!
- Bộ anh đi bán kẹo kéo mẹ anh không biết hả?
Thư�ng thở dà i:
- Không biết! Anh giấu mẹ, anh sợ mẹ ngăn cản. Anh nói dối là anh đi dạy kèm.
Tà i Khôn bĩu môi:
- Váºy là cÅ©ng chúa xạo chứ đâu phải mình em!
Thư�ng gãi đầu:
- Nhưng anh nói dối có lý do.
- Thì em cÅ©ng có lý do chứ bá»™! Nhưng mà thôi, em sẽ không tiết lá»™ bà máºt cá»§a anh đâu!
Ä?ang nói, sá»±c nhá»› ra má»™t chuyện Tà i Khôn bá»—ng gáºt gù:
- Bây gi� em mới biết em đã trách oan anh.
- Trách oan chuyện gì?
Tà i Khôn tặc lưỡi:
- Chuyện anh đi bán kẹo kéo mà đội nón và đeo găng tay đó! Lúc đầu em cứ tưởng anh sợ đen, hóa ra anh sợ mẹ biết!
Sự nhạy bén của Tà i Khôn khiến Thư�ng ngạc nhiên. Anh nhìn cô, thán phục:
- Hèn gì mẹ anh khen em thông minh!
- Thôi đi, anh đừng...
Ä?úng lúc đó, tiếng má»™t chiếc xe đột ngá»™t gầm lên cắt ngang câu nói dở dang cá»§a Tà i Khôn.
Thưá»?ng láºp tức quay ngoắt ngưá»?i lại, vừa kịp thấy má»™t chiếc Dream, trên yên chở hai thanh niên mặt mà y nhá»›n nhác, Ä‘ang rú ga hết cỡ, lao vá»?t tá»›i. PhÃa sau là tiếng chân ngưá»?i huỳnh huỵch Ä‘uổi theo kèm những tiếng kêu cứu thất thanh tuyệt vá»?ng:
- Cướp xe! Cướp xe! Bắt lấy nó!
Nhoáng má»™t cái, bá»?n cướp xe đã phóng tá»›i chá»— Thưá»?ng và sắp sá»a vượt qua khá»?i anh.
Trong tÃch tắc, Thưá»?ng không kịp suy nghÄ© má»™t Ä‘iá»?u gì. Bằng má»™t phản ứng tá»± nhiên, anh đẩy vá»™i chiếc xe kẹo kéo xuống lòng đưá»?ng chắn ngang đà vá»?t cá»§a chiếc Dream.
Ä?á»™t ngá»™t bị chặn lại, khoảng cách lại quá gần, chiếc Dream không kịp tránh, đâm sầm và o chiếc xe đạp vá»›i má»™t tốc độ kinh hồn.
Tên cướp ngồi phÃa sau bắn ra khá»?i xe, văng xuống đưá»?ng. Chiếc Dream không chịu đầu hà ng ngay. Nó hùng hổ băng Ä‘i, vừa lồng lá»™n gầm rÃt như má»™t con thú bị thương vừa kéo sệt chiếc xe đạp, lúc nà y đã bẹp dÃ, cà y trên mặt đưá»?ng những vệt dà i, mãi má»™t quãng má»›i chịu ngã.
Quá vá»™i vã, Thưá»?ng quýnh quÃu không kịp buông tay khá»?i yên xe, liá»?n bị đẩy văng Ä‘i và ngã Ä‘áºp đầu xuống đất má»™t cú như trá»?i giáng. Trước khi chìm và o hôn mê, anh còn kịp nghe tiếng kêu thét cá»§a Tà i Khôn như chiếc Ä‘inh nhá»?n đóng và o tim anh.
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Thư�ng thấy mình đang đứng trên một cụm mấy trắng. Bên cạnh anh là Tà i Khôn và bé Nhi.
Ä?ám mây má»?m như bông, má»—i lúc má»™t bốc lên cao, vừa bay vừa khẽ lắc lư, không ngừng đưa ba ngưá»?i xa dần mặt đất.
Thưá»?ng ngoái cổ nhìn xuống. Anh thấy nhà cá»a, cây cối bé dần lại như những hòn non bá»™ thuở nhá»? anh vẫn say sưa nhìn ngắm. Còn ngưá»?i và xe cá»™ thì li ti, chạy qua chạy lại như đà n kiến lạc lối vá»? nhà .
Thư�ng quay sang Tà i Khôn, ngạc nhiên h�i:
- Mình bay đi đâu đây?
- Bay theo những quả bóng.
- Những quả bóng nà o?
Tà i Không nheo mắt:
- Sao anh mau quên quá váºy? Những quả bóng hôm trước anh và em cùng thả, anh không nhá»› sao?
- Anh nhá»› rồi. Ä?ó là những quả bóng mang theo mÆ¡ ước.
Tà i Khôn nói thêm:
- Chúng mang mơ ước lên tr�i.
Thư�ng chớp mắt:
- Nhưng mình bay theo chúng là m gì?
- Ä?ể xem thá».
- Xem th� - Thư�ng ngẩn ngơ.
- Ừ, xem thá» chúng đã bay tá»›i đâu rồi. Ä?ã lên tá»›i trá»?i chưa. Mà sao anh cứ gặp toà n tai ương như váºy.
- Tai ương gì đâu!
- Ngã dáºp đầu mà không tai ương !
- Ä?ầu anh bị dáºp hở em?
- Chứ sao nữa! Ai bảo anh tà i khôn! Tà i Khôn là tên em chứ đâu phải tên anh.
Thư�ng tặc lưỡi:
- Ä?ó không phải là tà i khôn! Ai cÅ©ng phải hà nh động thế thôi!
Tà i Khôn nghinh mặt:
- Em có hà nh động như váºy đâu!
- Ä?ừng nói dóc! Chứ không phải em cháºm chân hÆ¡n anh à ?
Tà i Khôn nhoẻn miệng cư�i:
- Thì cháºm chân hÆ¡n. Chân em sao dà i bằng chân anh được!
- Thấy chưa! Anh đã bảo rồi, trước tình huống ấy, ai cÅ©ng phải ra tay. Ba anh cÅ©ng váºy. Ba anh từng ra tay má»™t lần rồi.
- Rồi sao?
- Sao là sao?
Tà i Khôn liếm môi:
- Ba anh có bị ngã dáºp đầu không?
Nhi đứng im lặng nãy gi�, bỗng sụt sịt lên tiếng:
- Ba em không ngã dáºp đầu. Ba em bị bắn chết.
Tà i Khôn rùng mình:
- Bị bắn? Ai bắn?
Nhi vẫn nức nở:
- Thì b�n cướp bắn. B�n cướp có súng.
Trong một thoáng, vẻ mặt của Tà i Khôn bỗng thẩn th�. Cô nắn lấy tay Thư�ng:
- B�n cướp vừa rồi có súng không anh?
- Anh không biết.
Tà i Khôn vẫn đeo đuổi những ý nghĩ của mình:
- Nhưng nếu có, chắc gì chúng sẽ bắn anh?
- Anh cũng không biết. Có thể bắn. Có thể không.
Tà i Khôn không há»?i nữa. Cô ngước mắt nhìn lên những cụm mây lÆ¡ lá»ng trên đầu và ngạc nhiên nháºn ra trên cụm mây nà y còn có cụm mây khác và cứ như thế, trá»?i dà y dần lên. Có Ä‘iá»?u cô chẳng thấy những quả bong bóng đâu.
- Em không nhìn thấy anh ạ ! - Tà i Khôn thì thầm.
- Gì kia? - Thưá»?ng nghiêng tai vá»? phÃa cô bạn nhá»?.
- Những quả bóng ấy. Chẳng thấy đâu cả.
- Thế là chúng đã đến nơi rồi.
- Ä?ến đâu kia?
- Thì đến tr�i ấy.
Tà i Khôn nhún vai:
- Em không tin. Nếu chúng đã đến nơi, hẳn những đi�u ước của mình phải được thực hiện chứ!
Thư�ng mỉm cư�i:
- Mơ ước của anh đã được thực hiện một phần rồi. Mẹ anh đã đỡ vất vả. Còn em thì luôn luôn là cô bạn tốt của anh.
Tà i Khôn nhướn mắt:
- Nhưng còn anh! Anh thì gặp nạn!
Thư�ng dịu dà ng đặt tay lên vai Tà i Khôn, khẽ nói:
- Chúng ta mơ ước là mơ ước những đi�u tốt là nh cho ngư�i khác, em ạ. Có thế thì những đi�u ước mới bay lên tr�i. Chẳng phải em đã từng mơ ước trở thà nh bác sĩ để chữa bệnh cho những ngư�i nghèo đó sao?
Như sực nhớ ra, Tà i Khôn toét miệng cư�i:
- Ừ hén!
Rồi cô giáºt giáºt tay Thưá»?ng:
- Váºy thì mình quay vá»? anh ạ. Khá»?i Ä‘uổi theo những quả bóng nữa.
Thưá»?ng gáºt đầu:
- Ừ, mình v�. Cũng sắp đến gi� đi bán rồi.
Nhưng đám mây lại không chịu hạ thấp xuống. Chúng cứ bay tÃt lên cao. Tà i Khôn hốt hoảng:
- Chết rồi ! Là m sao đây?
Thưá»?ng cÅ©ng chẳng biết là m sao. Anh lúng túng trông tá»›i trông lui nhưng chẳng thấy ai để cầu cứu. Trong khi đó, Nhi cứ bám lấy anh, thút thÃt đến sốt ruá»™t:
- Em phải v� đi h�c ! Anh đưa em v� với mẹ đi!
Bỗng nhiên Tà i Khôn reo lên:
- Có cách v� nhà rồi! Em tìm thấy rồi!
Cả Thư�ng lẫn Nhi đ�u v�t miệng:
- Gì váºy?
Tà i Khôn huơ tay một cách hà o hứng:
- Có một cây cổ thụ. Nó m�c ngay dưới đám mây nà y nè!
Thưá»?ng bán tÃn bán nghi:
- Tháºt không? Là m gì có cây nà o cao dữ váºy!
- Có đây nè! Ä?ể em bứt má»™t chiếc lá cho anh coi!
Vừa nói, Tà i Khôn vừa nhoà i ná»a ngưá»?i ra khá»?i đám mây, thò tay xuống dưới trước vẻ mặt hoang mang cá»§a Thưá»?ng và Nhi.
Ä?ang lúi húi, bất thình lình Tà i Khôn bị mất thăng bằng. Cô kêu lên má»™t tiếng thảng thốt và ngay láºp tức cả ngưá»?i cứ tuá»™t dần, tuá»™t dần ra ngoà i rìa. Thưá»?ng tái mặt chạy vụt lại nhưng không còn kịp nữa. Tà i Khôn đã rÆ¡i ra khá»?i đám mây, bay chá»›i vá»›i trong khoảng không và lao xuống đất như má»™t hòn đá rụng.
Trong một thoáng, Thư�ng thấy tim mình như bị ai bóp chặt. Anh thét lên một tiếng kinh hoà ng. Có lẽ đó là tiếng thét khủng khiếp nhất trong đ�i anh từ trước tới nay...
-
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Tiếng thét đau đớn của Thư�ng khiến bà Tuệ hốt hoảng chồm tới lay mạnh vai anh:
- Thưá»?ng, Thưá»?ng! Sao váºy con?
Thưá»?ng mở mắt ra và phải định thần má»™t lúc lâu anh má»›i nháºn ra khuôn mặt lo âu Ä‘ang cúi xuống bên anh chÃnh là khuôn mặt thân yêu cá»§a mẹ.
Thấy Thưá»?ng đã tỉnh, bà Tuệ đã phần nà o yên tâm. Nhưng bà vẫn còn nghe rõ trái tim mình Ä‘ang Ä‘áºp thình thịch trong ngá»±c.
- Ä?au lắm hả con? - Giá»?ng bà đã nhẹ nhõm, nhưng chưa hết pháºp phồng.
- Dạ, không ạ! - Thư�ng mấp máy môi.
- Chứ sao con la dữ váºy?
- Con nằm mơ.
Rồi không để mẹ dò h�i thêm v� cơn ác mộng của mình, Thư�ng h�i lảng sang chuyện khác:
- Con Ä‘ang ở đâu váºy mẹ?
Vừa há»?i xong, mắt Thưá»?ng chạm ngay chai nước biển Ä‘ang treo lá»§ng lẳng trên cá»?c mùng đầu giưá»?ng và láºp tức Thưá»?ng hiểu mình Ä‘ang ở đâu.
- Con đang nằm trong bệnh viện. Con nằm đây đã hai ngà y rồi! - Bà Tuệ bùi ngùi nói.
Vẻ u buồn ánh lên trong mắt mẹ khiến Thưá»?ng cảm thấy bứt rứt không yên. Anh ngá»? nguáºy đầu, thì thầm:
- Con xin lỗi mẹ.
Bà Tuệ vuốt tóc Thư�ng như vuốt tóc một đứa bé:
- Con chẳng có lỗi gì. Ba và mẹ rất tự hà o v� những gì con đã là m. Nh� con mà b�n cướp đã không chạy thoát được.
Thoạt đầu nghe mẹ nhắc đến ba, Thư�ng rất đỗi ngơ ngác nhưng rồi anh hiểu ngay mẹ muốn nói một ý khác. Mẹ muốn nói rằng ở dưới suối và ng ba cũng rất hà i lòng v� anh. Anh đã hà nh động như ba đã hà nh động. Anh xứng đáng với một ngư�i cha như thế.
Nhưng Thưá»?ng vẫn chưa tháºt sá»± yên tâm. Anh rụt rè lên tiếng:
- Nhưng con muốn xin lỗi mẹ v� một chuyện khác...
Bà Tuệ dịu dà ng khoát tay:
- Con còn mệt, cứ nằm nghỉ Ä‘i, đừng suy nghÄ© nhiá»?u! Mẹ hiểu con muốn nói đến chuyện gì rồi. Ä?úng như con nghÄ©, mẹ đã biết hết má»?i chuyện. Mẹ đã đến táºn nÆ¡i con bị nạn. Mẹ đã nhìn thấy chiếc xe đạp méo mó, bẹp dúm cá»§a con. Và cây kẹo kéo nứt nẻ, Ä‘áºu văng tung tóe trên mặt đưá»?ng. Nhưng con Æ¡i, tại sao con lại xin lá»—i mẹ. ChÃnh mẹ phải cảm Æ¡n con má»›i đúng! - Nói đến đây, bà Tuệ bá»—ng dưng nghẹn lá»?i, dù bà chẳng há»? muốn tá»? ra yếu Ä‘uối trước mặt con cái. Mãi má»™t lúc, bà má»›i thổn thức nói tiếp - Con là má»™t đứa con hiếu thảo và là má»™t ngưá»?i anh già u nghị lá»±c. Mẹ không mong gì hÆ¡n thế!
Rồi chừng như nháºn ra mình quá xúc động, bà Tuệ khẽ quay mặt Ä‘i. Trong khi đó Thưá»?ng bối rối nhìn mẹ, ngạc nhiên phát hiện ra những tình cảm sâu Ä‘áºm và dịu dà ng ẩn sau vẻ bá»? ngoà i nghiêm khắc cá»§a mẹ.
Chợt nhớ đến em gái, Thư�ng vội h�i:
- Nhi đâu mẹ?
- Mẹ mới bảo nó chạy v� trông nhà . Từ sáng đến gi� nó quanh quẩn ở đây.
Những hình ảnh kinh hãi của giấc mơ khi nãy vụt hiện v� khiến Thư�ng bất giác v�t miệng:
- Còn Tà i Khôn? Mẹ có thấy Tà i Khôn đâu không?
Mắt bà Tuệ trợn tròn. Bà s� tay lên trán Thư�ng, vẻ lo lắng:
- Con nói gì? Tà i Khôn nà o?
Biết mình nói hớ, Thư�ng ấp úng chữa lại:
- Dạ không! � con muốn h�i Là ấy mà ! Là có đến đây không mẹ?
- Ồ! - Bà Tuệ thở phà o - Con bé kia kìa! Hôm qua đến gi� nó vẫn ở đây!
Nói xong bà lặng lẽ đứng dáºy và ý tứ bá»? ra ngoà i. Thưá»?ng khẽ nghiêng đầu nhìn vá»? phÃa cá»a sổ theo tay chỉ cá»§a mẹ. Và má»™t cảm giác êm dịu nhẹ nhà ng lan tá»?a khắp ngưá»?i Thưá»?ng khi vóc dáng nhá»? nhắn quen thuá»™c cá»§a Tà i Khôn Ä‘áºp và o mắt anh. Cô Ä‘ang đứng má»™t mình bên cá»a sổ tÃt đằng xa, hai tay chống cằm, nhìn bâng quÆ¡ ra bên ngoà i. Cô cứ đứng như váºy, bất động, suy tư, không hay biết Thưá»?ng đã tỉnh dáºy từ lâu. Thưá»?ng bồi há»—i gá»?i khẽ:
- Tà i Khôn!
Tiếng kêu cá»§a Thưá»?ng tuy yếu á»›t nhưng không hiểu sao Tà i Khôn vẫn nghe thấy. Cô giáºt mình quay lại và khi thấy Thưá»?ng Ä‘ang âu yếm nhìn mình, cô vá»™i và ng lao vá»? phÃa anh như cÆ¡n gió lốc, nước mắt tá»± dưng tuôn đầy trên má.
- Anh!
Tà i Khôn nắm chặt tay Thư�ng và kêu lên bằng một gi�ng mừng rỡ pha lẫn nghẹn ngà o.
Thư�ng cũng xúc động không kém. Anh bóp chặt bà n tay ấm áp của cô bạn nh�, h�i một câu ngớ ngẩn:
- Em không sao chứ?
Ä?ang khóc, nghe Thưá»?ng há»?i, Tà i Khôn không nhịn được cưá»?i:
- Anh mới có sao chứ em có là m gì đâu mà có sao! Cũng may là anh không bị chấn thương s� não, chứ nếu không thì...
Khi nãy đang khóc lại cư�i, bây gi� mới nói tới đó, đang cư�i Tà i Khôn bỗng sụt sịt đưa tay chùi nước mắt. Thư�ng vội lắc lắc tay cô:
- Thôi, đừng khóc nữa! Em lúc nà o cÅ©ng váºy. Vừa khóc vừa cưá»?i ăn mưá»?i cục...
- Thôi nghen! - Tà i Khôn giẫy nẩy - Nằm liệt giư�ng không lo, ở đó đi ch�c ngư�i ta!
- Ai bảo em nhõng nhẽo chi! Nhưng mà nè!
- Gì?
- Sao gi� nà y em còn ở đây?
- Không ở đây thì ở đâu?
- Em không đi bán bong bóng sao?
Tà i Khôn nguýt một cái dà i dằng dặc:
- X�i ơi! H�i gì mà vô duyên! Anh còn nằm ở đây chưa biết sống chết ra sao, em bụng dạ nà o mà đi buôn với đi bán!
Thư�ng chớp mắt:
- Nhưng bây gi� thì anh kh�e rồi! Em v� nhà đi kẻo anh em trông!
Tà i Khôn mÃm môi:
- Em không v�! Ai lại b� anh ở đây một mình!
- Sao lại một mình? Có mẹ anh nữa chi!
Mắt Tà i Khôn chợt sáng lên. Cô đưa má»™t ngón tay lên miệng, ra vẻ bà máºt:
- Ồ quên, ngoà i mẹ anh ra, còn một ngư�i nữa.
Thư�ng mỉm cư�i:
- Em chứ ai!
Tà i Khôn "xì" một tiếng:
- Em thì nói là m gì! Ngư�i khác!
- Bé Nhi?
Tà i Khôn lắc đầu:
- Không phải bé Nhi! Anh biết ai không?
- Ai?
- Chị Thủy Tiên.
- Thủy Tiên? - Thư�ng ngạc nhiên - Thủy Tiên ở đâu, sao anh không thấy?
Tà i Khôn đưa mắt nhìn ra cá»a:
- Chỉ đứng ở đâu ngoà i hà nh lang. Em ra kêu chỉ và o nghen?
- Ừ.
Vừa dợm chân định bước đi, sực nhớ ra một chuyện, Tà i Khôn bỗng sững lại, ngó Thư�ng:
- Chút xÃu nữa em quên! Anh có biết chá»§ nhân chiếc Dream bị cướp là ai không?
- Là m sao anh biết được!
- Là anh của chị Thủy Tiên đó!
Thư�ng tròn mắt:
- Ä?ạt?
Tà i Khôn nhún vai:
- Em không biết tên ảnh. Chiá»?u hôm qua, ảnh vá»›i chị Thá»§y Tiên ghé đây. Ảnh cám Æ¡n cô Tuệ và khi ra vá»? ảnh có lấy ra má»™t gói gì đấy, chắc là và ng, nhưng cô Tuệ không nháºn.
Lại và ng! Thưá»?ng thở dà i. Hình ảnh hôm nà o lại hiện vá»? trong trà anh. Anh nhá»› rõ cái cảnh cô gái chá»§ nhân chiếc xe đã bối rối chìa hai chiếc nhẫn ra trước mặt mẹ và đã bị từ chối như thế nà o. Tất nhiên hà nh ấy xuất phát từ lòng tốt, từ sá»± biết Æ¡n. Nhưng chẳng lẽ cứ phải là như váºy. Khi lao chiếc xe ra ngáng đưá»?ng bá»?n cướp, anh đã kịp suy nghÄ© bất cứ Ä‘iá»?u gì, kể cả sá»± nguy hiểm đến tÃnh mạng. Ä?ó là phản xạ tá»± nhiên và không tÃnh toán cá»§a bất cứ má»™t ngưá»?i lương thiện nà o. Cái giá cá»§a hà nh động đó là cái chết như ba anh, và suýt chết, như anh. Sá»± mất mát lá»›n lao đó, không má»™t núi và ng nà o bù đắp nổi...
Ä?ang nghÄ© ngợi miên man, Thưá»?ng bá»—ng giáºt mình khi nghe giá»?ng nói quen thuá»™c cá»§a Thá»§y Tiên vang lên bên tai:
- Thư�ng tỉnh lại lâu chưa?
- Cũng mới đây thôi.
Vừa nói Thư�ng vừa khẽ liếc Thủy Tiên và bà ng hoà ng khi thấy vẻ mặt của cô ủ dột và hốc hác đáng sợ. Anh h�i mà nghe tim mình thót lại:
- Tối hôm qua Thủy Tiên không ngủ à ?
Thủy Tiên nhìn xuống đất, khẽ đáp:
- Tối hôm qua Thủy Tiên ngồi ở cạnh Thư�ng.
Chỉ nghe má»™t câu nói đó thôi, Thưá»?ng cảm thấy khoảng cách giữa anh và Thá»§y Tiên dưá»?ng như tan biến. Anh cÅ©ng chẳng báºn tâm vá»? Ä?ạt nữa. Thá»§y Tiên là em Ä?ạt nhưng cô chẳng há»? giống anh trai mình. Cô chân thà nh hÆ¡n và ở Ä‘iểm nà y, cô rất giống Tà i Khôn bé bá»?ng cá»§a anh.
Thá»§y Tiên lại ngước lên nhìn Thưá»?ng và mấp môi định nói gì đó. Nhìn vẻ mặt bứt rứt cá»§a cô, Thưá»?ng Ä‘oán là cô định nói vá»? chuyện Æ¡n nghÄ©a cá»§a anh đối vá»›i Ä?ạt, anh liá»?n khẽ chạm và o tay cô, ngăn lại:
- Ä?ừng! Thá»§y Tiên đừng nói gì hết! Chúng ta bao giá»? cÅ©ng là bạn tốt cá»§a nhau!
Thá»§y Tiên khẽ chá»›p mắt, đôi má xanh xao bá»—ng á»ng hồng và đến lúc nà y Thưá»?ng má»›i nhìn thấy nụ cưá»?i cá»§a Thá»§y Tiên chá»›m nở trên môi.
Ä?úng và o lúc cả Thưá»?ng lẫn Thá»§y Tiên chưa biết phải nói thêm gì nữa thì Tà i Khôn ở đâu bên ngoà i hà nh lang chạy à o vô, miệng rÃu rÃt:
- Anh Thư�ng! Chị Thủy Tiên! Nhìn kìa!
Vừa nói, cô vừa há»›n hở chỉ tay ra cá»a sổ.
Thưá»?ng và Thá»§y Tiên vá»™i ngoảnh đầu nhìn ra. Ở bên ngoà i, không biết tá»± bao giá»?, vô số những quả bong bóng Ä‘ang bay lÆ¡ lá»ng trong nắng chiá»?u rá»±c rỡ. Những quả bong bóng tròn trÄ©nh, nhẹ thênh, đủ mà u tá»± nhấc mình lên khá»?i những trói buá»™c tầm thưá»?ng để không ngừng ruổi vá»? phÃa thênh thang, cao thẳm.
Chắc Tà i Khôn lại nghĩ ra trò nà y! Thư�ng thầm nhủ và đảo mắt nhìn quanh phòng nhưng Tà i Khôn đã ranh mãnh biến mất.
Thưá»?ng lại nghiêng đầu nhìn ra ô cá»a. Những quả bóng đã bay cao và dưá»?ng như sắp sá»a tan và o mây trắng. Thế là chúng đã sắp đến nÆ¡i định đến. Và chẳng bao lâu nữa, phúc là nh sẽ đến vá»›i những ai biết tin và o sá»± vÄ©nh hằng cá»§a những Ä‘iá»?u tốt đẹp. Bất giác Thưá»?ng mỉm cưá»?i vá»›i ý nghÄ©a cá»§a mình và vừa dõi mắt theo những chấm mà u li ti in và o ná»?n mây trắng, anh vừa xúc động tá»± há»?i, không biết trong cÆ¡ man những mÆ¡ ước mà con ngưá»?i bao Ä‘á»?i ký thác, những quả bóng lên trá»?i kia Ä‘ang mang theo Ä‘iá»?u nguyện ước nà o cô bạn nhá»? vừa chân thà nh gá»i gắm cho anh.
HẾT
-
Bạn là m ơn ghi rõ chương mấy để đ�c đi, vì không biết đ�c chương nà o tiếp thẹo Cám ơn nhi�u