LẤY TÌNH THƯƠNG XÓA HẬN THÙ
12
LẤY TÌNH THƯƠNG
XÓA HẬN THÙ
Sư Phụ Thanh Hải giảng tại
San Diego , California , U.S.A.
Ngày 23 tháng 3 , năm 1991
Trước khi bắt đầu buổi thuyết pháp , xin quý vị cùng Sư Phụ nhắm mắt lại và lắng tâm hồn mình một đôi phút giây , để cầu nguyện cho thế giới của chúng ta và những người bất hạnh nhất trên cõi đời này , bao gồm những người Việt Nam tỵ nạn .
Cám ơn quý vị .
Cám ơn sự hiện diện đầy đủ của quý vị . Quý vị là những vị Phật sống , những vị Phật tương lai . Mặc dầu quý vị hiện nay đã là Phật , nhưng nói Phật tương lai bởi vì có nhiều vị chưa biết mình là Phật . Sư Phụ đã nói qua trong rất nhiều buổi thuyết giảng khác là tất cả mọi người đều bình đẳng như Đức Phật Thích Ca , đều bình đẳng như Sư Phụ . Nhưng vì mình mãi bận rộn trong việc sinh nhai , trong những kiến thức của trần gian , trong cách suy nghĩ , cách làm việc của thế tục , cho nên mình quên mất sự vĩ đại của chính mình . Pháp Môn Quán Âm không có gì khác hơn là dùng sức lực nhiệm mầu của mười phương chư Phật để làm cho quý vị , trong một phút giây nhận thức được trí huệ vô cùng sáng suốt mà đời đời sẵn có trong chúng ta .
Mấy hôm gần đây , sau khi Sư Phụ đi thuyết pháp nhiều nơi , lúc này ở Mỹ hơi lâu , cả một tháng hay hơn một tháng , cho nên rất nhiều người tìm đến Sư Phụ . Có người tìm đến hợp tác , có người tìm đến để tỏ tình thân hữu , có những tôn phái Việt Nam đã nổi tiếng từ bao chục năm nay , có những vị thầy khả kính , có những vị đại đức hòa thượng cao tuổi đạo , kinh điển thông suốt và đạo cao đức trọng , đến với Sư Phụ để chứng tỏ sự hợp nhất của những người tu hành , để chứng tỏ rằng "đồng thanh tương ứng , đồng khí tương cầu", để chứng tỏ rằng những người tri kỷ thì hiểu nhau . Và có những đoàn thể chính trị hoặc đoàn thể xã hội , tôn giáo của những tôn giáo bạn - kêu là tôn giáo bạn , đối với Sư Phụ thì là một , nhưng đối với cuộc đời thì là tôn giáo bạn - cũng đến với Sư Phụ . Sư Phụ rất mừng vui , rất hoan hỷ , cảm thấy rằng ít ra sự hòa hảo , hòa hợp giữa những người tu hành , hoặc những người trong cộng đồng Việt Nam đã mọc mầm , đã nẩy mầm lên một chút . Rồi sau này , nhờ sự vun bón , nhờ sự tưới nước , sẽ lớn khôn thành những cây cổ thụ , để làm gương , làm bóng mát che cho toàn cõi thế giới , che cho tất cả chúng sanh . Đó là một điều làm cho Sư Phụ vô cùng hoan hỷ , vô cùng vui mừng , còn hơn thâu nhận được nhiều đệ tử nữa . Vì những người kêu là đệ tử thì đời đời kiếp kiếp họ đã tu hành rồi , họ đã có duyên với Sư Phụ rồi , nên nói là họ nghe liền , họ theo liền . Còn những người chưa phải là đệ tử , theo một đường hướng tu hành khác , thờ phượng một tông phái khác , một tôn giáo đều khác mà họ cũng chấp nhận được Sư Phụ , hòa hợp được với Sư Phụ , đó là một điều vinh hạnh khó kiếm vô cùng . Sư Phụ rất mừng trong mấy ngày nay .
LẤY TÌNH THƯƠNG XÓA HẬN THÙ
Nhưng cũng có một số người vẫn chưa hiểu được hợp nhất trong vũ trụ , chưa hiểu rằng tất cả chúng sanh đều có Phật tánh , họ còn đứng bên ngoài lề và chỉ trích này kia , kia nọ . Nhiều người cũng nói với Sư Phụ rằng : "A , Sư Phụ ! Coi chừng ông đó , coi chừng bà đó , coi chừng đoàn thể nọ , coi chừng đoàn thể kia !" Sư Phụ hỏi : "Tại sao phải coi chừng người ta ?" Họ nói rằng : "A ! Người ta muốn lợi dụng Sư Phụ làm gì đó !" Sư Phụ nói rằng : "Ta đâu có gì để ai lợi dụng . Sư Phụ đâu có gì quan trọng để người ta lợi dụng làm được những chuyện gì". Bất cứ ai muốn thành công trên cõi đời này , dù là trong lãnh vực tôn giáo hay chính trị , xã hội , đều có thiên định mà thôi , đều phải có đức hạnh , đều phải có sự đồng ý của tạo hóa mới được . Quý vị đừng nghĩ rằng những người làm ác là không có sự đồng ý của tạo hóa . Cũng có sự đồng ý của tạo hóa . Bởi vì những nạn nhân bị họ sát hại , hoặc làm những điều không lành , trước kia đã có làm những việc không tốt , cho nên luật nhân quả đồng ý cho những người làm ác đó báo thù , hoặc làm mãn ý họ theo quan niệm của họ . Đó là một sự chọn lựa mà thôi . Nhưng còn một sự chọn lựa cao cả hơn là mình tha thứ , mình không báo thù nữa . Thí dụ như những con vật bị giết trong cõi đời này cũng là những nạn nhân , đồng thời cũng là những hung thủ trước kia ; bây giờ những con vật đó phải trả quả đó , và phải chịu nhồi da xẻ thịt để rửa sạch những nghiệp chướng khi xưa .
Nếu mình không trừng phạt những con vật đó , mà lấy lòng thương phổ độ chúng , thì sự tiến hóa của chúng sẽ nhanh hơn , sẽ thoải mái hơn , mà không có sự đau khổ . Cũng như những kẻ thù của mình cũng vậy , nếu như mình lấy tình thương đối đãi với người ta , thì người ta khỏi phải trả quả báo cho mình , là điều thứ nhất ; thứ hai , cuộc sống người ta thăng hoa thêm , linh hồn của họ còn tiến đến bờ giác ngộ nữa . Như vậy có hai sự trả thù trên cõi đời này mà mình có thể lựa : sự trả thù bằng cách lấy ân báo ân , lấy oán báo oán . Còn một sự trả thù nữa cao hơn , vĩnh viễn hơn : trả thù một lần thì người đó tiêu luôn , không còn trở về báo thù báo hận nữa , không còn bao giờ trở thành người thù của mình nữa , mà vĩnh viễn trở thành một người bạn . Đó là dùng tình thương của Phật Trời để cứu họ , dùng Pháp Quán Âm , tức là tận dụng tình thương bao la của trời đất để cứu độ tất cả những người dù tội lỗi hay hiền lương . Chỉ dùng một thứ thuốc mà chữa tất cả mọi thứ bịnh . Còn như mình trả thù thì mình chỉ dùng một thứ thuốc chữa một bịnh mà thôi , còn những bệnh khác khó chữa .
Khi những đoàn thể , hoặc những vị đại đức cao tăng , những người tu hành của những tôn phái khác đến với Sư Phụ , hoặc đến thăm Sư Phụ , hoặc mời Sư Phụ đến thăm , có rất nhiều người hảo tâm nói với Sư Phụ rằng : "Ai da , Sư Phụ đừng có đi đến đó ! Đừng giao tiếp với những người đó , đừng có làm bạn với mấy người đó , mấy người kia . Uy tín của Sư Phụ sẽ giảm bớt đi , vì họ là những người bị cộng đồng ghét bỏ , vì họ là như thế nọ , như thế kia ..." Sư Phụ nói rằng : "Sư Phụ là người tu hành , không nhìn đống rác của người ta , mà Sư Phụ chỉ nhìn vào Phật tâm vĩnh viễn sáng suốt , vô cùng từ bi , vô cùng cao thượng của người ta mà thôi" (Mọi người vỗ tay). Điều này rất hợp lý , và rất thông minh . Thí dụ như quý vị đến thăm một người nào , cứ chúi mũi vào đống rác của người ta , có phải là tự mình làm hôi thúi cho chính mình không ? Và làm mất đi mỹ cảm của con mắt và mũi của mình nữa . Cứ nhìn vô đống rác hoài thì thế nào cũng hôi , cũng dơ , cũng mất đẹp . Tại sao mình không vô nhìn phòng khách của người ta , nhìn tượng Phật người ta trưng trong nhà , nhìn thánh chúa hay thánh giá , hoặc những gì tượng trưng cho sự cao đẹp sạch sẽ , quang đãng , vinh dự trong nhà của người ta , mà cứ chúi mũi vào thúng rác ? Nhà ai không có rác , phải không ? Thì đó là lỗi của mình . Nếu mình còn mang thùng rác đó về nhà mình nữa , thì xin lỗi , ráng chịu ! (Mọi người vỗ tay).
Khi mình đến với một người nào , hoặc đến nhà ai mà người ta có nhã ý mời mình , mình là khách của người ta , mình là khách của tâm hồn họ . Họ đến với mình tức là họ mở cửa , họ đón mình bằng cái tâm của họ . Con người và người với nhau phải đối xử cao thượng , phải nhìn cái tốt của người ta . Để chi ? Để cái tốt của họ hòa với cái tốt của mình thành một , để cùng nhau tiến hóa , để cùng nhau tiến lên . Mình khuyến khích người ta những điểm tốt thì người ta sẽ phát triển những điều đó . Còn mình cứ nhìn đống rác hoài thì mình sẽ bị hôi lây , mà người đó cũng không có thì giờ tiếp đãi mình một cách long trọng , không có thì giờ để người ta giới thiệu cho mình tất cả những đồ đạc quý giá trong nhà người ta , những thứ mà họ chỉ dành cho bậc thượng khách coi mà thôi . Mình phải làm thượng khách , mình phải trọng chủ nhà , mình mới được trọng vọng .
LẤY TÌNH THƯƠNG XÓA HẬN THÙ
Ông chủ nhà của mọi người là Phật , là Thiên Chúa . Muốn người bạn của mình tiến bộ thì phải luôn luôn nhìn vào tánh cao thượng của họ mà thôi , không nhìn lỗi lầm của họ . Đó là bí quyết thành công duy nhất trên cõi đời này . Tại sao những người đó lại đối xử với Sư Phụ rất tốt , rất cao cả ? Vì Sư Phụ chỉ nhìn vào sự cao cả của họ , khơi dậy tính cao thượng của họ , mà không khơi dậy những tính tầm thường khác . Còn tại sao những người đó đối đãi với những người khác một cách tầm thường , thô lỗ hoặc tranh đua ? Bởi vì người kia khơi dậy trong tâm họ sự tranh đua . Quý vị có thấy rõ ràng không ? Thí dụ bây giờ Sư Phụ không làm chính trị gì cả , không tranh giành ngôi vị tổng thống hay thượng nghị sĩ gì với ai hết , thì những người làm chính trị đến với Sư Phụ , họ đâu có sợ Sư Phụ , đâu có sợ Sư Phụ ra ứng cử làm họ thua , họ mất mặt đâu ? Trái lại , họ biết rằng nếu họ làm tốt , Sư Phụ sẽ ủng hộ họ một cách thật tình , vô điều kiện , dùng mãnh lực tinh thần của Sư Phụ ủng hộ họ , nên họ thích , họ không sợ , kêu bằng thí vô úy , hiểu chưa ? Tất cả mọi người đến với mình , mình phải khơi dậy tâm từ trong chính mình , phải làm như Quán Thế Âm Bồ Tát làm , thí vô úy cho chúng sanh . Thí vô úy là như thế nào ? Tức là ai đến với mình , mình cũng đem lại sự an vui , sự an ủi , sự khích lệ , chớ không làm cho họ lo sợ .
Có nhiều người nói rằng thấy Sư Phụ thì run . Điều này không phải là sợ , chắc là sao đó , chắc là cảm thấy có việc gì mình làm không phải , hoặc là thấy mình chưa đi đúng đường đạo , cho nên cảm thấy mắc cở , lương tâm cắn rứt nên run , chứ không phải Sư Phụ dữ . Lực lượng của Sư Phụ không phải là lực lượng của những kẻ vũ phu , đi đánh đập để hăm dọa người khác , mà là lực lượng tinh thần , lòng thương yêu bao dung tất cả mọi người , từ những người rất tội lỗi đến những người rất đạo đức . Quý vị cũng như Sư Phụ mà thôi , nếu mỗi ngày mình gặp bất cứ một người nào đến ngoài cửa mà mình nghĩ rằng họ là Thượng Đế , là Phật , thì những người đó sẽ là Thượng Đế , sẽ là Phật . Không riêng gì một mình Sư Phụ thành Phật mà tất cả mọi người đều là Phật , nếu lúc nào mình cũng giữ tâm đó trong tâm .
Trong Phật giáo có câu nói rằng : "Con dao đồ tể mà mình bỏ xuống là lập tức thành Phật liền", thì đừng nghi ngờ Pháp Quán Âm một đời giải thoát . Sư Phụ chỉ nói một đời giải thoát thôi chứ ta chưa nói một đời thành Phật , mà đã la ó um xùm . Còn những câu của Phật giáo như : "Bỏ dao đồ tể xuống là lập tức thành Phật", thì sẽ như thế nào ? Quý vị còn la ó tới mức nào nữa ? Còn Pháp Môn Quán Âm , tuy nói một đời giải thoát , nhưng mình phải làm việc , phải trường chay , trì giới , phải ngồi thiền , phải cộng tu , phải nghe những lời giảng dạy của Sư Phụ , hoặc huynh trưởng , là những người đã tu trước mình một chút , chớ không phải có cấp bực trong sự tu hành của Sư Phụ . Do công lao của mình tu hành mà được một đời giải thoát , mình có thể tu tắt . Cũng như ở ngoài đời mình có thể học khóa cấp tốc . Mình đi du lịch đến một nơi nào dùng phương tiện xe hơi , xe lửa , tàu bè thì lâu nhưng nếu mình dùng máy bay thì nhanh hơn . Nhưng mình có bằng lòng trả cái giá tiền đó không ? Nếu mình đủ điều kiện trả giá tiền đó thì mình đi lẹ hơn , có bao nhiêu đó thôi . Còn nếu quý vị muốn đi hai , ba ngàn năm sau mới thành Phật thì OK . Hai ba ngàn năm sau , bốn năm ngàn năm sau mới giải thoát thì cứ từ từ , ăn chay một tháng 2 kỳ , hay một năm nửa ngày gì đó , rồi chắc là trăm triệu ức năm thế nào cũng thành Phật . Không có người nào không thành Phật hết , nhưng mà bao lâu ? Chừng nào ?
LẤY TÌNH THƯƠNG XÓA HẬN THÙ
Trước khi Sư Phụ đến đây , không biết nói chuyện với quý vị bằng cách nào , không biết nói gì đây ? Nhưng khi đến đây , gặp quý vị rồi , Phật tánh trong tâm hồn của quý vị sống dậy , tính cao thượng của quý vị biểu lộ , gia trì cho Sư Phụ , cho Sư Phụ biết rằng quý vị muốn nghe những gì . Cho nên những lời Sư Phụ nói ra là của quý vị cả . Ta không có công lao gì hết , ta chỉ là một máy thu âm tốt , thu hình tốt , thu tất cả tinh hoa của vũ trụ , tất cả tinh hoa của trời đất , của chúng sanh để phát ra cho họ nghe thôi . Thí dụ máy thu âm , đâu phải tự phát ra tuồng cải lương mùi mẫn đâu , phải thâu chớ ! Thâu từ đâu ? Thâu từ tổng đài , thâu từ những nghệ sĩ nổi danh , những người nghệ sĩ được quần chúng thương mến , rồi phát ra .
Hôm nay , quý vị đến nghe Sư Phụ giảng , tức là quý vị nghe chính trí huệ của quý vị nói đó ! Những gì mà quý vị nghe , hiểu được liền , là trí huệ của quý vị đã đến tới mức đó , còn nếu nghe chưa được , thì biết rằng mình còn nghĩ những chuyện khác , đẳng cấp của mình còn ở dưới một chút . Đại khái là như vậy , không phải Sư Phụ nói sai hoặc là Sư Phụ nói đúng , mà sự chờ đợi của quý vị , sự khai mở trong tâm hồn của quý vị tới mức độ nào thì quý vị sẽ nhận được những mà mình muốn nghe .
Có nhiều người ngồi nghe pháp cả tiếng đồng hồ mà chỉ nhớ được một hai câu mà mình thích , rồi nghĩ rằng : "À , Sư Phụ nói trúng ý tôi !" Nhớ có một hai câu rồi khoái , nghĩ rằng Sư Phụ chỉ nói với một mình mình thôi , rồi người đó nghĩ Sư Phụ chỉ nói cho tôi nghe thôi (Sư Phụ cười). Phải vậy không ? Phải hén ! Khoái quá cười ! (Mọi người cười và vỗ tay).
Có nhiều người hỏi tại sao kêu là Vô Thượng Sư ? Sư Phụ nói Vô Thượng Sư là ông thầy không có cao (Sư Phụ cười). Vô là không , thượng là cao , sư là thầy , tức là ông thầy không cao . Sư Phụ chỉ có 1 thước 50 gì đó thôi (Mọi người cười và vỗ tay). Đặt Vô Thượng Sư là phải rồi , thấp nhứt đó ! Đối với người Việt Nam đâu có nhỏ bằng Sư Phụ đâu ! Ít lắm , phải không ? Nên nói ông thầy không cao là đúng rồi , hoặc là không có ông thầy nào cao hơn hết cũng phải . Không có ông thầy nào cao hơn thì cũng phải , bởi vì sao ? Bởi vì tâm ta là Phật rồi , còn ai cao hơn ta nữa , có hiểu như vậy không ? (Mọi người cười và vỗ tay).
Sư Phụ muốn liên kết việc Sư Phụ nói lúc trước , là khi mình đã biết đạo rồi , , đã nhận thức được Phật tánh của mình rồi , mình thấy tất cả chúng sanh đều là Phật hết , không có gì phải kêu ngạo . Cho nên kêu Vô Thượng Sư , Vô Hạ Sư cũng vậy thôi , không có thấm gì cả . Chỉ tiếc rằng không có tên gì hay hơn để mà kêu (Mọi người vỗ tay).
LẤY TÌNH THƯƠNG XÓA HẬN THÙ
Thường thường , chúng ta thường dính mắc trong những hình dáng như vậy để mà phán đoán một người , hoặc để bám víu một hình ảnh nào đó thôi , không phải muốn tìm chân lý . Mỗi ngày cứ vẽ một ông Phật trong tâm mình , ông Phật phải như thế nọ , như thế kia , ông thầy tu phải như thế nọ , như thế kia . Cho nên có những vị thầy hồi xưa làm những việc phi phàm để phá chấp chúng sanh . Thí dụ Ngài Tế Công , Ngài đâu có ăn thịt uống rượu đâu , nhưng Ngài làm dáng ra như vậy để mà kêu ngạo những người ăn thịt , uống rượu , trong tâm bỏ không được . Còn dáng vẻ bề ngoài , người ta không chấp , không dính dấp vô , hiểu chưa ? Những người thành Phật không dính vô trong đó , không dính vô dáng dấp bề ngoài . Còn những người chưa hiểu gì hết thì đi tới đâu cũng nhìn bề ngoài mà thôi : "Ồ , sao tóc dài quá vậy ? Sao tóc ngắn quá vậy ? Sao bận áo tay rộng mà không bận áo tay chật ? Sao bận đồ tây mà không bận đồ tu ?" Đại khái là như vậy . Thậm chí có người nói rằng : "Những người này không xứng đáng làm thầy tu , phải lột áo ! Những người kia xứng đáng làm thầy tu , phải bận thêm áo !" Nếu bận áo mà làm được thầy tu thì dễ quá !
Người xuất gia là người như thế nào ? Là người đã xuất ra khỏi tam giới , ra khỏi được tham , sân , si , làm nhưng mà không làm , cứu hết cả càn khôn vũ trụ , nhưng mà phủi tay như không có gì . Đó mới đúng thật là người xuất gia . Người xuất gia như vậy mặc chi cũng được hết , ở đâu cũng là chùa cả , bạn cùng Phật , Thánh mỗi ngày , mỗi đêm . Đó mới đúng là người xuất gia , chớ không phải căn cứ vào cái áo , hoặc hành động của người đó , hoặc truyền thống của người đó , hoặc ông thầy của người đó mà định được người đó là như thế nào . Đức Thích Ca Mâu Ni Phật , thành Phật xong , Ngài đâu có cạo đầu , Ngài để chỏm đó chớ ! A , không phải , để búi tỏi !
Hồi xưa , Ngài đâu có ở chùa . Đức Phật Thích Ca đâu có ở chùa . Mỗi ngày Ngài du phương , đi khất thực , nhưng lợi dụng sự khất thực đó để hóa độ chúng sanh , chớ không phải Ngài đi ăn xin vì thiếu tiền . Hiểu không ? Ngài là một vị hoàng tử , nếu muốn làm vua thì tha hồ mà xài , dầu không làm vua đi nữa , muốn hoàng gia cung cấp thứ gì cũng được . Nhưng ngài chọn con đường khất sĩ , vì Ngài đã đi tu rồi . Lúc đó truyền thống của những người xuất gia tu hành là phải đi khất sĩ , mượn sự đi đây đi đó như vậy , tạm dung thân nhờ những sự bố thí của thí chủ , để có cơ hội đi chỗ này chỗ kia , kết duyên hoằng hóa , hoằng pháp và nói những điều hay lẽ phải cho những người đó nghe . Họ chỉ bố thí cho những hột cơm thôi , nhưng Phật bố thí pháp hỉ , bố thí pháp cao thượng , làm cho họ đời đời an vui , đời đời no ấm .
Trong Thánh Kinh cũng nói rằng có một lần Đức Chúa Giê Su đi tới giếng , khát nước , Ngài xin nước uống của một người đàn bà đang kéo nước lên . Người đàn bà đó nói : "Tại sao Ngài xin nước của tôi ? Tôi là một người ở giai cấp khác !" Nhưng Đức Chúa Giê Su nói rằng : "Ta uống nước của ngươi rồi , ta sẽ cho ngươi nước cam lồ , đời đời không bao giờ khát nữa , uống xong không bao giờ khát nữa !" Đại khái cũng như Đức Phật dùng phương tiện khất thực để hóa độ cho những người có duyên thôi . Xưa kia , việc truyền thông rất là khó khăn , giao thông xe cộ không có phương tiện , nếu Đức Phật ngồi im một chỗ , đợi mọi người biết mà đến với Ngài thì quá khó khăn , quá khó khăn ; không như ngày nay , một người biết là một trăm , một ngàn người biết được . Cho nên Đức Phật phải hạ mình , nhọc thân , nhọc thể đi khất thực từ nơi này đến nơi kia đặng cho chúng sanh nhìn thấy . Họ nhìn thấy Đức Phật tức là họ sẽ nhìn thấy tâm Phật của họ . Một cây duốc chưa cháy mà đứng gần cây đuốc khác , một lát hai cây cũng cháy hết , có hiểu không ? (Mọi người vỗ tay).
LẤY TÌNH THƯƠNG XÓA HẬN THÙ
Nhìn thấy Đức Phật một lần thôi là công đức vô lượng vô biên , cho nên Ngài phải lao nhọc thân thể đi hành khất , chớ không phải Ngài không có đủ cơm ăn áo mặc . Cũng không phải Ngài muốn làm gánh nặng cho xã hội , không phải như vậy . Công đức của Ngài dùng đời đời kiếp kiếp không hết , tiền bạc của Ngài muốn bao nhiêu cũng được , nhưng người đã thành Phật rồi không ham những thứ này , mà chỉ tùy thời , tùy duyên , tùy hoàn cảnh làm cho chúng sanh vô cùng lợi ích . Lợi ích thiết thực nhất là nhìn thấy Phật , chớ không phải lợi ích thiết thực nhất là cúng dường Phật để được phước báu . Những người nào đến với Phật bằng tâm hồn nhiên , bằng một tâm không phân biệt thiện ác , bằng một tâm không cầu phước báu nhơn thiên , những người đó phước báu vô cùng . Còn nhiều khi gặp Phật , cúng dường một hột cơm , một cái bánh , đặng cầu cái này cái kia , những người đó uổng quá ! Đem phước báu rộng lớn vô cùng của Phật mà đổi lấy một chút những sự an vui nhỏ nhặt trong cõi đời vô thường này .
Cho nên nhiều khi Sư Phụ không nhận quà của quý vị , không nhận sự cúng dường của quý vị là như vậy . Nếu quý vị dùng tâm thành mà cúng dường , mà bất vụ lợi , vô điều kiện mà cúng dường thi OK , Sư Phụ sẽ nhận . Đôi khi Sư Phụ cũng nhận chút chút của những đồng tu thôi , những người thành tâm ; còn những người nào mà muốn lôi kéo Sư Phụ để có phước báu , lôi Sư Phụ vào vòng luân hồi sanh tử của quý vị , đặng quý vị còn nhồi tới nhồi lui trong sanh tử nữa , thì Sư Phụ miễn , miễn cho quý vị thêm một sự đau khổ trong tương lai . Đau khổ trên đống vàng cũng là đau khổ mà thôi .
Sống trong cõi đời này , nếu không nhận biết được sự giải thoát của mình , không bám víu vào sự tự do tự tại đời đời của mình , thì không một địa vị , không một vật chất , không một tài sản nào có thể làm cho mình hoàn toàn sung sướng được cả . Cho nên Đức Phật ngày xưa đi du hóa , không phải là để cho chúng sanh có phước báu nhơn thiên , nhưng Ngài phải dùng phương pháp đó , bởi vì không có phương pháp nào khác hơn . Ấn Độ rộng lớn , không xe , không cộ , không có sự truyền tin , Ngài dùng phương pháp gì khác để chúng sanh chiêm ngưỡng được , thấy chưa ? Phải dùng cách đó mà trao đổi ; trao đổi phước báu cho những người còn chìm đắm trong vô minh , không biết mình là Phật . Đức Phật ra đời không phải để cho chúng ta sùng bái , lạy lục Ngài ! Đức Phật nói rằng : "Đức Phật ra đời là để cho chúng sanh liễu ngộ Phật tri kiến". Liễu ngộ Phật tri kiến có nghĩa là làm cho chúng sanh hiểu được tâm Phật , và muốn hiểu được tâm Phật là phải thành Phật , phải biết rằng mình là Phật , hiểu chưa ?
Đức Chúa Giê Su cũng nói rằng : "Những gì ta làm được , các ngươi đều sẽ làm được hết". Tức là bình đẳng mà , thấy chưa ? Phật cũng nói y như vậy . Phật nói rằng : "Phật quốc trong tâm ta . Phật tại tâm". Chúa nói rằng : "Thiên quốc trong tâm ta" thì cũng vậy chớ gì nữa . Hai điều này giống nhau thì có phải giống nhau không ? Thí dụ nói : "Anh uống nước này trong lắm , kêu bằng water , uống vô đỡ khát". Người kia nói : "Cái này là nước nè : n , ư , ớ , c . Uống vô đỡ khát lắm". Hai người nói cái gì ? Có phải giống nhau không ? Có phải diễn tả một sự như nhau không ? Như nhau ! Theo Chúa , theo Phật , mà không hiểu , tức là phỉ báng Phật , phỉ báng Chúa , tức là mình dùng tâm mê mờ của mình mà phán đoán các Ngài . Tội nghiệp cho quý Ngài lắm ! Quý Ngài đến đây không phải để hưởng hoa , quả , hưởng lộc của chúng sanh . Thường thường những người tu hành rồi ăn càng ngày càng ít , hiểu chưa ? Nhiều khi nhịn ăn bao nhiêu lâu , cũng không thấy đói ! Muốn ăn thì ăn , không muốn ăn cũng không sao ! Bởi vì phải đi hoằng pháp đó đây , nhiều khi chúng sanh cúng dường mà không ăn thì họ buồn . À , nếu ăn thì phải ăn luôn , chớ còn bữa ăn bữa không thì không được , luật là như vậy . Nếu anh muốn ở trong luật đó thì phải ở luôn trong đó , còn nếu không thì anh phải đi ra . Không ăn thì nhịn luôn , còn ăn ít ít , bữa nay ăn , bữa mai không ăn thì thân thể không tốt . Tại thân thể quen rồi ! Nếu ngày nào mình cũng bỏ dầu vô thì nó biết rồi , tới giờ đó nó đợi . Thành ra muốn ăn thì phải ăn luôn . Cho nên Đức Phật dùng một ngày một bữa thôi , quen như vậy , tập luyện như vậy thì cũng được . Nhưng đôi khi không có ai cúng dường Ngài cả , thì Ngài cũng vô rừng , uống nước lã mấy tháng , hoặc ăn uống những thứ gì mà cho ngựa ăn đó , Ngài cũng đâu có than van gì !
LẤY TÌNH THƯƠNG XÓA HẬN THÙ
Đối với những người đã thành đạo , những vật chất , những phương tiện vật chất , chỉ là trợ duyên mà thôi , họ không lấy đó làm quan trọng . Còn những người chưa thành đạo , đối với họ , vật chất là một vấn đề vô cùng trọng đại ; cho nên tối ngày lăn xả vào cuộc đời , 8 tiếng , 10 tiếng , 12 tiếng , 16 tiếng , để đổi tinh thần của mình lấy vật chất mà sinh nhai . Uổng lắm nhưng mà không sao . Tất cả mọi người đều phải làm việc , bây giờ nói quý vị không làm việc thì không được . Thôi thì cứ làm việc đi , nhưng mà mỗi ngày phải dành ra một ít thời giờ để nhận biết mình là ai ? Tối ngày mình cứ bận nấu cơm nấu nước , đi làm đi lụng , săn sóc con cái , chiều chuộng vợ chồng , thì mình không rảnh để suy gẫm về nguồn gốc của mình . Cho nên mình không biết mình là Phật . Thành ra bây giờ Sư Phụ mới chỉ cho quý vị cách làm sao để nhận biết mình là Phật , Phật tánh của mình là như thế nào ?
Phật tánh của mình là sự sáng suốt vô cùng trường cửu , một trí huệ vô cùng cao cả , chớ không phải Phật tánh của mình có hình dáng , cũng không phải Phật tánh của mình có màu mè như thế nào , hoặc có quyền phép gì . Nhận được Phật tánh của mình là biết rằng mình có tất cả ; những gì trong vũ trụ , càn khôn đều thuộc về mình hết . Cho nên từ trước tới nay , bao nhiêu kinh điển xưng tán Phật là như vậy . Và ông Phật đó ở đâu ? Ở trong mình đó , mới khổ như vậy chớ ! Mình là một người như thế này , mình là một người phàm phu tầm thường , như vậy mà Phật ở trong tâm mình , coi có hay không ? Ông Phật là một vị mà mình nói là cao thượng nhất , không có ai tưởng tượng được , vậy mà lại ở trong chúng sanh đó ! Đâu phải ổng ở đâu xa , thì quý vị có biết mình là Phật chưa ? (Có người trả lời : Dại biết !) Biết hén ! Có người biết rồi ! Sư Phụ hiểu . Truyền tâm ấn lâu lâu là biết ! (Mọi người vỗ tay).
Nhưng còn có người chưa biết . Uổng vậy đó ! Người đó với mình bằng nhau không khác , tại họ không biết họ có trí huệ tột cùng giống như mình mà thôi , họ không đem ra xài . Thí dụ quý vị có tiền bạc ngàn muôn ở trong kho của mình , quý vị muốn dùng thì phải có thì giờ vô lấy ra , phải có thì giờ và kế hoạch , cơ hội để dùng , nếu không thì có tiền cũng vô ích , phải không ? Cũng giống như vậy , quý vị có một Phật tánh vô cùng vĩ đại , Phật tánh có nghĩa là quyền năng tối thượng trong trời đất , tức là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác hoặc là Thượng Đế , mà quý vị không có thì giờ dòm tới nữa , hà huống chi thay là dùng (Mọi người vỗ tay). Thành ra , thấy người nào nghe nói thành Phật , ngạc nhiên . Sao thành Phật được ? Làm gì có chuyện đó ? Có mình ông Phật Thích Ca thành thôi chớ ? Ông Thích Ca là ai ? Ông đâu có gì hơn mình đâu ? Quý vị đừng có thần thánh hóa người ta rồi quên mất sự vĩ đại của mình . Ông Thích Ca , nghe nói từ trên trời rớt xuống , từ trên cung Đao Lợi xuống , xuống đây để hóa độ chúng sanh . Đó là mình nghe nói thôi , mình đâu có chứng minh được , chừng đó mình mới chấp nhận ! Đừng nghe những gì phong phanh rồi tin bậy , tin bạ , đó kêu bằng mê tín ! Bất kỳ một người nào , dầu địa vị đến đâu , mình cũng phải biểu họ chứng minh mới được . Thí dụ quý vị nói rằng : "À Sư Phụ nói hoài 'Lập tức khai ngộ , một đời giải thoát'. Đâu , chứng minh cho tôi coi". Sư Phụ chứng minh được liền . Anh muốn thì anh ăn chay , anh vô thọ tâm ấn , rồi anh thấy liền lập tức khai ngộ , chớ có chi đâu (Mọi người vỗ tay).
LẤY TÌNH THƯƠNG XÓA HẬN THÙ
Còn ông Phật Thích Ca đời đời kiếp kiếp đã tu hành mới thành Phật , mình đâu biết được . Lúc ổng đời kiếp kiếp tu , mình đâu có ở đó mà biết được . Ổng nói vậy , mình tin vậy thôi . Tin được càng tốt , tức là biết trí huệ của mình cao , lòng mình trong sạch , không có những sự nghi ngờ vẫn đục , rất tốt ! Nhưng mình phải xét lại ổng hơn mình chỗ nào mà ổng thành Phật ? Ổng sinh ra là hoàng tử , được chiều chuộng , từ tay này thẩy qua tay kia , không bao giờ chân chấm đất , thí dụ như vậy . Lớn lên có bao nhiêu cung phi mỹ nữ , ăn chơi trong cuộc đời tới ba mươi năm , hai mươi mấy năm , rồi lấy vợ sinh con , đâu có biết gì về cuộc đời đâu . Đùng một cái ra ngoài thành đi dạo chơi , thấy cuộc đời đau khổ mới sợ . Đó là chúng sanh độ cho Phật . Không có chúng sanh đau khổ , Phật đâu có tỉnh ngộ . Cho nên thành Phật rồi phải đi báo ân những người đó , chớ đừng nói tôi độ ai cả (Mọi người vỗ tay).
Hôm trước có nhiều người xưng tán Sư Phụ sao dám đem hết tài sản ra bảo trợ cho người Việt Nam . Sư Phụ nói : "Cái này rẻ quá ! Có 4 , 5 triệu mà ăn nhằm gì ! Mạng của người ta còn quý giá hơn nữa ! Mình cứu mấy ngàn , mấy vạn vị Phật mà đem có 4 , 5 triệu ra , rẻ quá ! Sư Phụ ước rằng mình có nhiều tiền hơn nữa để cứu tất cả những vị Phật trên thế gian này . Mặc dù họ chưa biết họ là Phật , nhưng Sư Phụ biết họ là Phật . Cúng dường Phật là rất vui mừng chớ ! Sao còn đứng đó nói công đức gì ? " Hiểu chưa ? Cho nên nhờ những vị Phật tỵ nạn đó mà Sư Phụ mới có dịp để cúng dường họ ! (Mọi người vỗ tay). Đem những vật chất tầm thường nhỏ mọn như vậy cúng dường một vị Phật vĩ đại , làm sao có thể so sánh được mà đứng đó nói còn phải nghiên cứu , còn phải nghĩ lại . Đâu có , đâu có ! Sợ người ta không nhận đó chớ ! (Mọi người vỗ tay).
Cho nên cái nhìn của Sư Phụ khác cái nhìn của quý vị , hoặc một vài quý vị ở đây , bởi vì sự tu hành khác nhau . Sư Phụ để thời giờ ra làm việc cho Phật , để tìm Phật tánh của mình ; còn quý vị để thời giờ ra làm việc của mình , làm việc cho gia đình mình và làm việc cho cuộc đời . Cho nên quý vị hiểu về gia đình quý vị nhiều hơn , quý vị hiểu về những cần thiết vật chất và tinh thần quý vị nhiều hơn là hiểu về Phật . Còn Sư Phụ hiểu về Phật nhiều hơn bởi vì ta dành thời giờ để làm cho Phật , để nhớ về Phật , tìm Phật tánh của mình . Mình học ngành nào , mình thành thế đó thôi ! Mình đi đường nào , mình thấy đường đó thôi ! Quý vị đi về đời , Sư Phụ đi về đạo , người thành đạo , người thành đời , chớ có đi đâu ? (Mọi người vỗ tay). Hai người bằng nhau , thấy không ? Nhưng đi đường khác nhau thì tới đích khác nhau thôi , chớ không có chi khác hết !
Thí dụ hai người lực sĩ , cùng là lực sĩ , bằng sức lực với nhau hết , mà một ông leo tuốt trên núi nhìn phong cảnh từ trên xuống , còn một người đi xuống dưới thung lũng , ở dưới đó ngồi chơi , không làm gì hết . Dĩ nhiên hai người sức lực bằng nhau , nhưng một người dùng sức lực đó để lên tới đỉnh cao chót vót khám phá những cảnh mới lạ của thiên nhiên , còn một người lãng phí , ngồi đó , có sức lực mà không dùng . Cũng như vậy , quý vị và Đức Phật Thích Ca bằng nhau không khác .
Công đức của quý vị nếu so ra nhiều khi còn hơn Đức Phật nữa , phải không ? Đức Phật sinh ra , người ta phải nuôi dưỡng , cực khổ từ nhỏ tới lớn , cha mẹ chiều chuộng , mùa đông có cung điện mùa đông , mùa hạ có cung điện mùa hạ , không làm lụng gì cho ai hết . Cả mấy chục năm như vậy , kêu bằng ăn hại của quốc gia , mà còn thành Phật được , huống chi quý vị có công đức vô lượng , biết đi cúng chùa , ổng đâu có đi chùa hồi nào đâu , nhà thờ cũng đâu biết tới , vậy mà thành Phật cái rụp ! Còn mình đi chùa mỗi ngày , mình có công đức , mình cúng dường chư tăng , cúng dường tam bảo , mình trùng tu chùa miễu , mình cúng dường cha mẹ , mình làm đủ thứ cực khổ để đóng thuế cho quốc gia giàu mạnh , mình cứu giúp người tỵ nạn , có phải công đức của quý vị hơn công đức của Đức Thích Ca Mâu Ni Phật không ? Hơn không ? Nếu nói theo nhà Phật là hơn . Quý vị có làm việc bố thí , có làm việc Ba La Mật , Lục Độ Ba La Mật , còn Đức Phật đâu có làm gì đâu ? Không phải Đức Phật không làm gì , trước khi thành Phật , Ngài đâu có làm gì đâu , ăn uống của cha mẹ , của xã hội thôi , ăn tiền thuế của người dân mà còn thâm lạm nữa , đã không làm gì hết mà còn xài nhiều tiền nữa . Một mình mà có mấy trăm bà vợ , mấy trăm bà thê thiếp , cũng phi mỹ nữ đó . Một bà vợ chính thì đúng vậy , nhưng mà hồi xưa vua chúa nhiều vợ lắm . Kêu bằng thâm lạm công quỹ , đã không làm mà ăn nhiều , dùng nhiều , như vậy mắc nợ là phải chớ ! Đã không có công đức mà còn mắc nợ , vậy mà còn thành Phật được , cho nên quý vị có hy vọng ở tương lai , OK ? (mọi người vỗ tay).
LẤY TÌNH THƯƠNG XÓA HẬN THÙ
Sư Phụ nói sự thật thì mất lòng , nhưng mà thành thật là như vậy . Tại sao Sư Phụ nói vậy ? Không phải muốn phỉ báng Đức Phật , tại vì Sư Phụ rất cung kính Ngài , bạn bè với nhau , hiểu chưa ? Nhưng nói ra để những người nào có bố thí , trì giới , đi chùa , cúng dường tam bảo biết họ là những người có công đức vô lượng , phải không ? Thường thường quý vị tới chùa cúng dường một chút trong bao đỏ đỏ gì đó , bỏ tờ giấy xanh xanh vô , quý thầy chúc mừng quý vị : "Chà ! Công đức vô lượng , huệ căn tràn đầy , kiếp trước có tu", phải không ? Vậy quý vị có công đức nhiều , còn Đức Phật Thích Ca xưa kia là hoàng tử thôi , đâu có làm gì đâu , cả đời như vậy , không làm gì hết . Đùng một cái , đi ra ngoài thành thấy người ta sanh , lão , bệnh , tử , đau khổ , về mới sợ : "Mai mốt ta cũng thành như vậy sao ?" Bộ hạ nói : "Y như vậy , y như vậy ! Không khác gì hết !" Ông giật mình và sợ hãi cho thân phận của mình . Vì sợ hãi luật quả báo , luân hồi , và cũng vì thương xót những người cùng quả đó , Ngài mới phát tâm thành Phật , phát tâm đi tìm con đường giải thoát . Cho nên Sư Phụ nói rằng chúng sanh độ Phật . Bây giờ cũng vậy , cuộc đời của Sư Phụ sung sướng , không phải sung sướng hơn ai , nhưng không khổ hơn ai ... rất là hạnh phúc . Chồng của Sư Phụ , Sư Phụ đi rồi , bảy năm sau còn chờ Sư Phụ , chưa lấy vợ , năm thứ tám mới cưới vợ , tức là biết người ta cũng chung thủy lắm , mà ổng cũng đẹp trai chớ ! (Mọi người cười). Đẹp trai , con nhà giàu , học giỏi , còn trẻ nữa ! Hơn Sư Phụ có một tuổi thôi , làm bác sĩ , hai ba cái bằng bác sĩ , ai cũng theo hết , mấy cô y tá chạy theo cũng đủ rồi . Như vậy có nghĩa là đời sống của Sư Phụ không có gì là đau khổ lắm , thành ra Sư Phụ cứ chìm đắm trong đó , khoẻ quá ! Rồi đi chùa có nhiều người bầu làm hội trưởng , hội phó hội Phật tử nữa , hội sinh viên Phật tử , ngon quá ! Có danh vọng , người ta kính trọng , có tiền bạc , có chồng cưng nữa , gia đình hòa thuận , không có chi phải khai ngộ cả ! Tưởng đâu mình như vậy là ngon rồi , cho nên ta cứ mỗi ngày như vậy , tà tà , tà tà ! Sau này thấy người ta đau khổ , thấy tất cả những chúng sanh đều đau khổ , lúc đó Sư Phụ mới động lòng , mới biết đời là vô thường , mới nghĩ rằng mình phải tu gấp . Mặc dù mình không muốn dùng những công đức tu hành , mình có thể cho những người khác , cho nên mới đi kiếm công đức , mới đi kiếm đạo . Đó là chúng sanh độ Sư Phụ chớ , phải không ? Không có họ , giờ này Sư Phụ chưa đi tu đâu , còn nói chi thành Phật hoặc thành cái chi . Cho nên Sư Phụ vì cảm ân huệ đó , phải đi ra chia xẻ những thành quả của mình , chớ không phải Sư Phụ đi độ ai , làm thầy ai , hoặc thấy mình cao hơn người khác (Mọi người vỗ tay).
Ở đời , có lòng tốt , nhiều khi không được người ta đáp ứng , người ta hiểu lầm mà thôi . Cho nên có nhiều người nghĩ rằng Sư Phụ muốn dành giựt họ làm đệ tử hoặc muốn tranh dành với những người có chức vị trong giáo hội nào đó , trong giáo phái nào đó . Đó là hiểu lầm mà thôi . Cho nên Sư Phụ khong bao giờ giận dỗi những người đó , chỉ thấy thương , thấy tội nghiệp thứ nhất ; thứ hai cũng phục họ , tại sao ? Họ có lòng muốn bảo vệ đạo của họ , nghĩ rằng đạo của họ là tốt nhất , đường lối của họ là hay nhất , cho nên họ dùng hết sức để bảo vệ . Họ dùng thân , khẩu , ý , tiền tài , thời giờ , để mà bảo vệ đạo của họ . Mình phải kính trọng họ chỗ đó nữa , không phải Sư Phụ không hiểu ý của họ . Đó là hiểu lầm nhau mà thôi , hiểu lầm thôi . Mai mốt họ hiểu ra thì họ cũng giống như Sư Phụ thôi , cũng là bạn bè thôi . Người thì bảo vệ Phật tánh của mình , làm cho chúng sanh biết Phật tánh của mình ; người thì khư khư bảo vệ một góc cạnh của đạo , và dùng hết cách , dùng hết sức để mà bảo vệ góc đó , hơi uổng công cho người đó thôi , chớ không phải họ có ác ý gì . Quý vị hiểu không ? Còn Sư Phụ thì bảo vệ toàn bộ , cũng làm chung với nhau thôi , nhưng tại họ nhìn một góc thôi , thành ra họ không hiểu được những góc khác , mà họ hiểu lầm Sư Phụ ; còn Sư Phụ từ bốn góc nhìn vô thành ra rõ ràng hơn (Mọi người vỗ tay).
Nhiều khi những người nào trước kia phỉ báng Sư Phụ , hoặc chống đối Sư Phụ mãnh liệt , sau này hiểu ra , họ đến với Sư Phụ , Sư Phụ dang hai , ba , bốn tay ra mà đón , quỳ lạy mà đón họ , hiểu chưa ? Tại vì họ là một vị Phật dã sáng ra rồi , đó là những vị Phật đáng kính , Sư Phụ đâu có nghĩ rằng có một mình Sư Phụ là Phật đâu ? Đâu phải vậy , ai cũng là Phật hết , khi nào họ biết được mình phải mừng cho họ . Họ chưa biết là tại thời điểm họ chưa đến , nhưng Sư Phụ biết rõ ràng rằng tất cả mọi người ở đây đều là Phật hết . Đó là điều vui mừng vô cùng cho Sư Phụ , mà Sư Phụ không thể chia xẻ được với quý vị , chỉ uổng thôi , ấm ức trong lòng thôi , nhưng ta không thể trách được , hiểu chưa ?
TU NHẪN NHỤC TRONG NGHỊCH CẢNH
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật . Kính bạch quý vị Đại Đức Tăng Ni chùa Vạn Hạnh . Kính thưa quý vị Đại Đức các tôn giáo bạn . Kính thưa quý vị đồng bào anh chị em . Kính thưa quý khách .
Kính thưa quý vị , thôi tạm xưng "Sư Phụ" nha , xưng "tui" hơi kỳ . Tại người Đài Loan kêu Sư Phụ lâu rồi nên quen , thành ra cũng xưng luôn . Sư Phụ tức là vị sư phụ của mỗi người trong chúng ta , chớ không phải ai làm thầy của ai cả . Sư Phụ rất cảm động được sự đón tiếp nồng hậu của quý vị đại đức cao tăng , tăng ni chùa Vạn Hạnh , cũng như gia đình Phật tử chùa Vạn Hạnh , cùng gia đình hướng đạo ở trại Bataan , cũng như tất cả các vị đạo cao đức trọng của những tôn giáo bạn , và những vị lãnh đạo tinh thần cũng như lãnh đạo đời sống ở trại này . Cám ơn tấm thạnh tình , cảm ơn lòng thương mến vô bờ của quý vị . Có lẽ vì tình đồng hương , có lẽ vì chung số phận là người tỵ nạn cho nên có sự thương nhau thắm thiết . Mặc dù một người mặc áo tu hành , một người mặc áo thường , nhưng chúng ta đều có Phật tánh như nhau cả , không ai khác với ai hết . Một người thì nhận ra Phật tánh của mình nhiều hơn một chút , còn người kia nhận ra ít hơn một chút , có vậy thôi .
Như người giới thiệu đã trình bày với quý vị , một trong những đoạn đường mà Sư Phụ cũng như đệ tử của Sư Phụ hợp tác với một vài cơ quan tình nguyện Bataan là cố gắng đem tất cả lòng thành của mình để mong sao cảm động được tấm lòng của các quốc gia khác để họ nghĩ lại , xét lại trường hợp đau khổ của những người có đầy đủ điều kiện được làm dân tỵ nạn , nhưng thiếu may mắn và thiếu biện tài . Trước khi đến Phi Luật Tân , Sư Phụ cũng có đến Liên Hiệp Quốc để nói chuyện với một số nhân vật trong Liên Hiêp Quốc về thân phận của người tỵ nạn bị đuổi , và Sư Phụ cũng có gửi thư qua lại với Liên Hiệp Quốc . Nhưng họ chưa quyết định gì cả . Sư Phụ cũng mới bắt đầu làm việc trong vòng một tháng nay thôi , sau khi nghe tin những người Việt Nam sẽ bị đuổi , những người bị loại sau này sau ngày thanh lọc , sẽ bị gửi trả về Việt Nam , và thế giới đều im lặng , không ai nói gì . Lại có rất nhiều người Việt Nam trong các trại tỵ nạn tại Đông Nam Á đã tự sát và hăm dọa sẽ tiếp tục tự sát , tình nguyện tiếp tục tự sát .
Có một anh Việt Nam đã qua Mỹ , đã có quốc tịch Mỹ , mà tự sát , đâm bụng tự sát trước tượng nữ thần Tự Do , để tranh đấu cho quý vị . Sư Phụ muốn nói lên tinh thần ruột thịt của những người Việt Nam , chỉ có những người Việt Nam mới làm được những việc kinh thiên động địa như vậy mà thôi , để quý vị cùng thân nhân của quý vị yên lòng mà đừng nên lo ngại . Không ai quên quý vị cả .
Có hai , ba , bốn nước gửi công văn cho Sư Phụ , hỏi thăm Sư Phụ . Có nước nói sẽ nhận , có nước hỏi thăm có bao nhiêu người Việt Nam , trình độ học vấn như thế nào , tuổi tác bao nhiêu . Có nghĩa là họ đã để ý tới bức thư mà Sư Phụ kêu gọi đăng lên tất cả các báo trên thế giới . Sư Phụ không dám nói rằng việc này sẽ thành công hay không thành công . Tất cả do cộng nghiệp của chúng sanh , do lòng thương tưởng của Trời Phật mà ra , chớ không phải công lao nhỏ mọn của Sư Phụ mà thành . Mình chỉ có một điều là cầu nguyện Trời Phật giúp đỡ cho Sư Phụ và những người có hảo tâm .
TU NHẪN NHỤC TRONG NGHỊCH CẢNH
Hy vọng tương lai thế giới sẽ hòa bình , nước Việt Nam sẽ trở lại đời sống tự do như trước kia , thì những người Việt Nam xấu số này sẽ không cần phải đi kiếm chỗ dung thân , sẽ trở về quê hương xây dựng xứ sở . Đường còn dài , không phải bấy nhiêu là hết , nhưng trong giai đoạn đầu đã thấy có kết quả sơ bộ rất đáng phấn khởi . Sư Phụ lẽ ra không nên nói những việc chưa hoàn toàn thành công , cũng không nên nói dù đã thành công rồi , bởi vì bố thí mà không bố thí . Ý Sư Phụ nói những việc này không phải mình Sư Phụ làm được , nhưng vì lòng thương tưởng của Phật Trời , vì nghiệp quả của người Việt Nam nhẹ bớt rồi , có những người Việt Nam biết tu hành , biết ăn chay , biết ngồi thiền , biết theo Sư Phụ trì giới , cho nên nghiệp của người Việt Nam , do liên hệ huyết thống , liên hệ đồng bào , cho nên nhẹ bớt . Bây giờ làm việc hơi thông suốt , có tiếng vang trên thế giới , chớ không phải vì mấy triệu bạc của Sư Phụ bỏ ra , hoặc vì công trình nhỏ mọn của Sư Phụ , mà có thể làm được gì , chỉ hoàn toàn nhờ vào ân đức của Trời Phật mà thôi .
Tất cả những gì chúng ta làm , Sư Phụ làm , quý vị làm , hoặc đoàn thể nào đó làm , cũng đều nhờ sự chỉ dẫn từ Bên Trên , chúng ta chỉ là những công cụ rất khiêm nhường , rất nhỏ mọn . Trời Phật muốn mình làm việc này thì mình làm sẽ thành công . Trời Phật muốn người đó làm việc đó , thì người đó làm sẽ thành công . Trời Phật sẽ cho họ tất cả những tài liệu , những quyền năng , những tài sản , những phương tiện để họ dễ dàng thành công trong sứ mệnh mà Trời Phật đã giao phó . Thưa quý vị có hiểu không ? Cho nên dù Sư Phụ thành công hay thất bại trong việc này , Sư Phụ không bao giờ cảm thấy kiêu mạn . Lẽ ra không nên nói những chuyện mình làm , bởi vì đó là của Trời Phật làm , mình chỉ là những công cụ nhỏ nhoi mà thôi . Nếu công cụ tốt thì làm việc nhanh nhẹ , thành công . Nếu công cụ hơi xấu , tức là có sự ích kỷ , có sự kiêu mạn , có cái ngã là ta làm , thì công việc gặp trở ngại . Có bấy nhiêu đó mà thôi . Nhưng trở ngại hay không trở ngại đều là Trời Phật chỉ dẫn , ra lệnh .
Sư Phụ lâu lâu quên tiếng Việt , làm như mình ra ngoại quốc lâu lắm rồi , học hành thông thái , quên tiếng Việt (Sư Phụ cười). Quý vị đi ra ngoài , đừng làm bộ giống Sư Phụ nghe . Tiếng Việt phải nhớ cho rành . Sư Phụ đi hai mươi mấy năm rồi , ít có tiếp xúc với người Việt Nam , cho nên tiếng Việt hơi cứng . Còn quý vị mới ra ngoài , không được làm bộ quên tiếng Việt . Mai mốt còn phải về xây dựng quê hương , chớ không phải mình đi rồi đi luôn . Quý vị rán cho con em trao dồi Việt ngữ , biết những phong tục tập quán của người Việt Nam . Sư Phụ tu thì khác , còn quý vị không tu , quý vị phải giữ gìn nề nếp của mình . Sư Phụ tu rồi , đâu có cần lư hương , cần nhà , cần cửa gì nữa . Sư Phụ làm việc khác . Nhưng quý vị ở nhà , quý vị phải giữ gìn phong tục nề nếp , không giống như Sư Phụ được , lang thang chỗ này chỗ kia , không bỏ bê mồ mả ông cha được . Chuyện Sư Phụ nói là khác , Sư Phụ nói là trình độ của Sư Phụ nhìn khác , nhưng quý vị là khác , không được bỏ bê truyền thống của mình , tiếng nói của mình , phải giữ cho đàng hoàng .
TU NHẪN NHỤC TRONG NGHỊCH CẢNH
Không phải Sư Phụ nói những chuyện này để khoe khoang , nhưng vì quý vị còn anh em bà con bị thanh lọc , bị rớt , bị đá , hoặc những người đi sau này , người ta không biết , quý vị nói giùm . Không có sự đuổi , gửi trả về Việt Nam nếu quý vị không tình nguyện ra đi . Chỉ có thể là những người có thẩm quyền làm áp lực , hoặc nói gì để đồng bào tự nguyện ra về mà thôi . Mình tự nguyện là mình về , còn không tự nguyện , không ai đuổi được , không có luật nào đuổi người tỵ nạn đi cả . Trên giấy tờ hoặc khi khai , nhiều khi quý vị nói không đầy đủ, hoặc người ta hỏi hai , ba câu , làm sao quý vị nói hết cả đời , cả tâm sự và tình trạng đau khổ của người Việt Nam được . Nhiều khi khai ra lại không đúng tiêu chuẩn . Nhưng người ta biết rõ rằng những người này là người tỵ nạn , lương tâm của người ta không thể nào không biết được . Thí dụ như cựu quân nhân , con của cựu quân nhân , nhiều người cụt một cánh tay , sao nói người ta không phải cựu quân nhân ? Vậy mà cũng bị "đá" như thường ! Tại khai không đúng tiêu chuẩn vì nhiều người không có biện tài . Sư Phụ đã nói với những nhân viên ở Liên Hiệp Quốc có thẩm quyền là không thể dùng luật lệ , không thể dùng hai , ba lời khai không có đúng đắn như vậy mà kết luận rằng người đó không phải là người tỵ nạn được .
Chúng ta phải đối xử với nhau bằng tình người mới đúng , không phải bằng luật lệ . Trước khi luật thanh lọc ra đời , tất cả những người tỵ nạn Việt Nam đi qua cũng đều được nhận là người tỵ nạn . Bây giờ lại cần phải thanh lọc . Sao có chuyện kỳ vậy ? Sao đột nhiên lại thay đổi chính sách ? Nếu Cộng Sản ở Việt Nam mất rồi thì có thể thay đổi được , nhưng cộng sản còn đó mà , có thay đổi gì đâu , mà sao chính sách này lại thay đổi ? Tại sao trước kia là tỵ nạn , sau này không phải là tỵ nạn ?
Con đường tranh đấu không phải chuyện dễ , nhưng ít ra bước đầu đã thành công , có nhiều nước muốn nhận người tụ nạn , chỉ cần tham khảo điều kiện mà thôi . Chỉ sợ họ thay đổi chính sách của họ , hoặc thay đổi lời hứa mà thôi . Cho nên chưa có gì chắc chắn được , nhưng chuyện đuổi về Việt Nam thì không có . Tất cả những người mà Sư Phụ gặp , họ đều nói sẽ không đuổi nữa , vậy quý vị cứ an tâm . Nhưng không phải vì vậy mà Sư Phụ tin , rồi Sư Phụ làm lơ luôn . Mình phải tiếp tục làm cho sáng tỏ , cho rõ ràng để người Việt Nam an tâm , không tự sát nữa , không lấy đi cái sanh mệnh quý báu của mình . Mình phải sống để chờ đợi coi ngày mai nhiều khi chính sách thay đổi , chớ bây giờ chết đi rồi , thí dụ thay đổi chính sách , hoặc đất nước mình , biết đâu ngày mai hòa bình cái rụp , thì uổng quá , mình đã mất sanh mệnh rồi . Cho nên quý vị nhắn với người nào xấu số , hoặc những bà con của mình , nên chờ đợi mà nên cầu nguyện với Trời Phật luôn luôn , cho mình có một niềm tin vững chắc .
Sư Phụ tin rằng không có người nào trả về Việt Nam đâu . Sư Phụ đã đi hỏi khắp các nơi , Cao Uỷ Liên Hiệp Quốc cũng nói như vậy . Không có sự cưỡng bách hồi hương , nhưng có thể là làm áp lực , hoặc khuyên nhủ rằng : "Thôi , anh tự nguyện hồi hương đi , anh không còn đường nào khác nữa". Nhưng nếu mình không muốn hồi hương , không ai có quyền đuổi mình cả , họ không thể nhẫn tâm như vậy , vì lương tâm họ biết những người này là người tỵ nạn . Thí dụ bây giờ mình là công dân của một nước tự do , mình trốn qua nước cộng sản , rồi mai mốt mình bị cộng sản đuổi về nước tự do , nước đó đối xử với mình như thế nào ? Cũng đâu có ra gì , sợ còn bị bắt nhốt bỏ tù nữa , phải không ? Huống chi một người từ một nước cộng sản bỏ ra nước tự do , rồi bị đuổi về nước cộng sản nữa , thì còn tới mức nào ? Chuyện đó rõ ràng , vô cùng hợp lý , không ai có thể chối cãi được , phải không ? Không thể nào những người đó vô lương tâm như vậy . Một người công dân của nước tự do mà rủi ro vô minh trốn qua nước cộng sản , nghĩ rằng mình bỏ được nước tự do đi , mình không đồng ý với những người trong nước tự do , mình đi qua nước cộng sản , rồi bị cộng sản đuổi ngược về nước tự do , cũng chết luôn , chết gấp đó ! Vì đã bỏ nước ra đi , đã từ bỏ chế độ tự do một lần rồi , đuổi về là bị giết , là chết liền , còn bị bỏ tù nữa , nếu không cũng bị thanh lọc , cũng bị đàn áp dữ lắm . Huống chi là từ một nước cộng sản bỏ sang nước tự do , rồi bị đuổi về nước cộng sản thì còn tới mức nào nữa ? Nghe không được , phải không ? Sư Phụ nói rằng vấn đề đó vô lý và vô nhân đạo .
TU NHẪN NHỤC TRONG NGHỊCH CẢNH
Thôi bây giờ tạm gác vấn đề tỵ nạn qua một bên quý vị nên yên lòng . Nếu có cần coi video về Sư Phụ đi Liên Hiệp Quốc nói chuyện , hoặc đi thăm những vị tổng thống hay chính quyền , thì mai mốt Sư Phụ sẽ kiếm video gửi qua cho quý vị coi . Người ta có quay video từng nơi nào Sư Phụ đi tới . Sư Phụ nói chuyện với Phó Tổng Thống Costa Rica về vấn đề Việt Nam , hoặc những công văn của Costa Rica , Panama , Đài Loan gửi cho Sư Phụ hỏi han và muốn nhận người tỵ nạn , Sư Phụ sẽ phổ biến cho quý vị coi , nếu cần . Còn không cần thì thôi . Chuyện này cũng không đáng gì mà phải khoe ra , bởi vì giúp đỡ người tỵ nạn là bổn phận của tất cả mọi người .
Sư Phụ cũng ăn cơm Việt Nam mà khôn lớn tới mười mấy tuổi mới ra ngoại quốc . Những bà con anh em ở đây , hoặc những bà con anh em những trại tỵ nạn khác là những người đã trồng rau trồng cỏ , đắp đường đắp xá cho Sư Phụ đi , cho Sư Phụ ăn , cho Sư Phụ có quần áo mặc , từ nhỏ cho tới lớn khôn , chưa có cơ hội đền đáp được , thì bây giờ cơ hội này phải đền đáp công ơn của quý vị . Không đáng gì mà quý vị phải khen tặng hoặc phải mang ơn , mang nghĩa cho mệt lòng nhau . Thứ nhứt là ơn tứ trọng , gồm có ơn nghĩa của quốc gia đồng bào , ơn nghĩa của cha mẹ , ơn thầy bạn , nên không có gì đáng nói . Thứ hai là tất cả đều do Trời Phật an bài và ban ơn mà thôi , không phải người nào muốn làm mà được . Nếu cộng nghiệp của người tỵ nạn chưa đến lúc nhẹ nhàng , thì có muốn cứu cách mấy cũng không thể làm được . Bổn phận của chúng ta là ráng tu hành để trau dồi thêm công đức trong khuôn khổ tôn giáo của chúng ta và kính trọng những tôn giáo bạn , hợp tác với nhau , cùng nhau bồi dưỡng tinh thần và đạo đức . Những người có tinh thần đạo đức , có sự tu hành chân chính thì bất cứ tôn giáo nào cũng chấp nhận cả . Trời , Phật , Chúa cũng sẽ "welcome" những người như vậy . Nếu người Phật tử hoặc Thiên Chúa giáo mà làm bậy bạ , thì Trời cũng thẩy ra mà Chúa cũng không nhìn . Có phải vậy không ?
Cho nên chúng ta có bổn phận phải vun bồi đạo đức của mình để góp phần "thanh", kêu bằng rửa sạch bớt cộng nghiệp của đồng bào chúng ta , vì chúng ta có liên quan huyết thống với nhau . Cho nên người mình nói "nhất nhơn chứng đắc , cửu huyền thăng", tức là một người đắc Đạo , thì chín đời của người đó được siêu thăng . Vì câu nói vô cùng trí huệ đó , chúng ta phải trau giồi cho thân , khẩu , ý thanh tịnh . Bớt uống rượu , bớt hút thuốc , bớt những chuyện không cần thiết , bớt xa xỉ , bớt nói chuyện tầm phào để mà định tâm vào Phật Tánh , Thiên Quốc bên trong của mình . Mỗi ngày mình càng sáng suốt , nghĩ thêm những điều hay lẽ phải , mình phải làm thêm những việc có lợi cho mình , cho gia đình mình , để báo hiếu cho cha mẹ , báo ơn tổ quốc , và mai này trở về Việt Nam kiến thiết quốc gia .
Dân tộc Việt Nam có bốn ngàn năm văn hiến , chưa hề có ai bỏ nước đi ăn xin tình thương và cơm áo xứ người . Lần này là lần đầu tiên , chứng tỏ sự ra đi tìm tự do của quý vị rõ ràng minh bạch quá . Chỉ có những người nào không có trí huệ , không có tình thương mới không nhận ra mà thôi . Khỏi cần phải biện bạch gì cả . Quý vị lều thân , liều mạng trên một chiếc thuyền nhỏ mong manh , không gạo , không nước , không củi , không tiền , không đảm bảo an ninh , để đi tìm tự do , đã nói lên sự đè nén đến độ không thể nhẫn nại được nữa dưới chế độ cộng sản . Chỉ những người nào mù , điếc mới không hiểu được chuyện này mà thôi . Suốt bốn ngàn năm văn hiến của chúng ta , không hề có ai bỏ nước ra đi cả . Nước chúng ta cũng có lúc nghèo , cũng có lúc khổ , cũng có lúc chiến tranh , có lúc gặp hôn quân , bạo chúa , không phải lúc nào cũng thanh bình , thịnh vượng , phải không ? Nhưng có ai bỏ nước đi đâu ? Chiến tranh , mấy ngàn năm bị đô hộ , một ngàn năm bởi giặc Tàu , một trăm năm bởi giặc Tây , rồi hai ba chục năm nội chiến , không ai bỏ nước cả . Tại sao thanh bình rồi , lại bỏ nước mà đi ? Điều đó thế giới phải tự hỏi , tự trả lời . Nếu họ không tự hỏi , tự trả lời , thì mình phải trả lời cho họ biết .
TU NHẪN NHỤC TRONG NGHỊCH CẢNH
Những người Việt Nam rất dũng cảm , đã liều mạng đi trên biển cả , và liều mạng tự sát để tìm tự do . Nhưng Sư Phụ không khuyến khích tự sát , nghe không ? Rất uổng . Vì mình đã đem hết tất cả tiền bạc , tài lực mình có , liều thân ra tới nước này , mà chết thì uổng quá ! Để từ từ kiếm việc làm chớ ; nhiều khi mình phải cầu nguyện để cho thời thế thay đổi . Quý vị khuyên giùm những đồng bào , những anh em bà con những lời nói của Sư Phụ .
Ngày mai trời lại sáng , không có đêm nào dài vô tận , không ngày nào sáng vô biên . Có âm , có dương chuyển biến hoài hoài . Mình phải có hy vọng mới sống được . Mình chết rồi , không biết sau này sẽ ra sao ? Cho nên sự thành tâm tu hành của một người có thể chuyển đổi rất nhiều định mệnh của toàn thế giới , của vũ trụ và cả chính thân mình nữa . Bằng chứng là trong những năm gần đây , có rất nhiều người trên thế giới , từ những pháp môn thiền quán của nhiều tông phái khác nhau , bắt đầu ăn chay . Những người Anh , người Mỹ cũng ăn chay và cũng ngồi thiền . Từ hồi Sư Phụ bắt đầu ra hoằng pháp , người Việt Nam , gần đây , ăn chay ngồi thiền rất nhiều . Những người đã đến được những nước tự do cũng tu hành , những người còn kẹt trong trại tỵ nạn cũng tu , cũng ráng ăn chay trong những hoàn cảnh vô cùng chật chội , vô cùng khó khăn , thiếu thốn , nghĩa là muốn ăn chay không phải là chuyện dễ dàng . Vậy mà biết bao nhiêu người ở trại Hồng Kông đã ăn chay và tu theo pháp thiền của Sư Phụ ; có mười mấy người ở trong trại đã cạo đầu xuất gia . Vì những sự tu hành khắp nơi trên thế giới mà bây giờ những nước cộng sản Đông Âu đã bị dẹp rồi . Mai mốt đây , lần lượt cũng sẽ tới Việt Nam và Trung Cộng . Vì vậy chúng ta không nên mất niềm tin . Chúng ta phải cố gắng tu hành trong khả năng sẵn có của mình . Mình không thể nào tránh được nghiệp chướng của mình , trừ khi mình tu hành viên mãn , nó mới chuyển biến mà thôi .
Cho nên Đức Phật không khuyên con cái của Ngài làm điều gì khác hơn là phải tu . Không cho phép vợ con Ngài làm gì khác hơn là phải tu . Con mới 9 tuổi cũng cho vô cạo đầu ; vợ đẹp như vậy cũng vô làm ni cô . Tại sao Ngài lại khuyên con của Ngài đi tu , mà không để cho La Hầu La làm hoàng đế , có sướng hơn không ? Vì Ngài biết rằng những sự giàu sang sung sướng , những địa vị , những hư danh trong xã hội đều là ảo ảnh mà thôi , như bóng câu qua cửa sổ , như giọt nước đầu cành . Ngài đã ngộ rằng chỉ có con đường tu hành , thành Phật mới là vĩnh viễn trường tồn . Bây giờ , có người hỏi rằng : "Tui tu làm sao thành Phật được mà bắt tui tu . Tui tu không có hy vọng thì dẹp luôn cho rồi !" Nói vậy là mình tự bào chữa cho mình . Không phải cạo đầu mới đi tu được . Ở nhà cũng tu được như thường . Lúc Đức Phật còn tại thế , người tu có bốn giai cấp : Người xuất gia nam là Tỳ Kheo , người xuất gia nữ là Tỳ Kheo Ni , người tại gia nam kêu là Ưu Bà Tắc , người tại gia nữa kêu là Ư Bà Di . Tức là tu chung đó , lúc nào cũng vậy , có xuất gia nam , xuất gia nữ , và có những Ưu Bà Tắc , Ưu Bà Di .
Quý vị đã tin theo một pháp môn nào , quý vị phải ráng tu hành cho tròn , cho đến khi mình nhập tam muội mới đúng là cứu cánh của pháp môn đó . Bây giờ quý vị cứ đứng đó nói pháp này , pháp kia hay thì chưa chắc pháp nào hay cả . Mình nói hoài mà không tu thì không có pháp nào hay hết . Có nhiều người niệm Phật , kêu bằng niệm Phật tam muội , tức là nhập định , nhập vô trong cõi Phật , thấy được Phật Di Đà . Bây giờ mình muốn tu tới mức độ này , mình cũng phải có sự hướng dẫn của một vị thầy có đạo đức là thứ nhứt , thứ hai là mình phải tu cho đúng đường lối , phải ăn chay , niệm Phật cho rõ ràng . Chớ không phải bữa nay ăn chay , mai ăn mặn , như vậy khó tu lắm . Ăn chay không hoàn toàn là tu khó thành Phật quả lắm , thành một chút thôi . Có người ăn chay bốn ngày thì thành Phật bốn ngày , rồi 26 ngày kia chạy xuống đây . Chắc quý vị làm kiểu như đi chơi đó phải không ? Thí dụ mình ở Đài Loan , rồi lâu lâu một năm mình đi nghỉ mát một tháng , mình đi qua Mỹ đi chơi . Chắc quý vị tu cũng muốn như vậy , 26 ngày ở cõi trần rồi bốn ngày lên cõi Phật . Ăn chay một tháng bốn ngày chưa đủ . Nếu muốn làm công dân của nước Phật thì phải ăn chay trường , phải niệm Phật cho chí thành , chí khẩn , cho đến khi nào mình thấy được Phật , mới biết rằng mình tu đã chứng . Nhưng thấy được Phật cũng chưa phải là chứng đắc cao nhứt . Lúc đó còn có "tôi" thấy Phật . Khi nào mình là Phật luôn , chừng đó mới là cao đẳng .
TU NHẪN NHỤC TRONG NGHỊCH CẢNH
Nhưng thôi , nói mấy chuyện này , quý vị nói : "Rồi , bả lại truyền giáo nữa , bả lại muốn mình làm Phật , tu nữa". Không phải vậy đâu , không phải vậy đâu ! Sư Phụ ý muốn nói rằng nếu quý vị muốn có một cuộc đời sung túc hơn , mai mốt sanh trở lại không muốn làm dân tỵ nạn nữa , thì phải ráng từ nay bây giờ , chớ đừng để khi mình thác rồi , mất thân thể này rồi , có muốn tu cũng không kịp .
Sư Phụ đã tu bao nhiêu pháp rồi , đã đi từ trên trời xuống địa ngục coi rồi , biết rằng chỉ có loài người mới dễ tu mà thôi , đúng y như lời Phật dạy . Chỉ trừ khi những người ở kiếp người đã tu rồi , chưa thành quả vị Phật mà đã mất thân người đi , rồi kế sanh qua những cõi khác , được vị thầy của mình tiếp tục dạy cho mình thì cõi đó cũng có thể lên làm Phật được . Nhưng nếu ở cõi này chưa tu , không gặp được minh sư thì lên cõi kia cũng mù mịt luôn , không thể nào tu được , phải tu từ cõi này tu lên . Thành ra làm người là một điều rất là quý báu , rất là khó khăn , nếu mình không tu thì uổng quá , mai mốt bị ở lại lớp . Từ con người có thể lên cõi Phật được , lên quả vị Phật được . Những đẳng cấp khác không có thể vượt lên như vậy được . Từ con người tu lên làm Phật cũng như từ trung học lên đại học vậy . Còn từ tiểu học thì không lên đại học liền được .
Quý vị nên nhớ rằng Việt Nam là một linh địa . Nói về địa lý thôi , chưa nói đến những chuyện tu hành làm chi . Quý vị thấy hình bản đồ Việt Nam không ? Giống như gì ? Giống chữ S không ? Quý vị có thấy hình bản đồ của Đạo không ? Có vòng tròn , chính giữa có chữ S , hai bên có bên trắng , bên đen , thấy không ? Nước gì mà kỳ vậy , giống y như cái Đạo vậy , quý vị có biết hình đó không ? Bên này trắng , bên kia đen , bên trắng có chấm đen , bên đen thì có chấm trắng , hình gì đó ? À , thái cực lưỡng nghi . Nước Việt Nam giống giống như vậy , phải không ? Quý vị thấy địa lý hay không ? Coi địa lý không cũng biết Việt Nam là nước có địa linh nhân kiệt . Cho nên bị nhồi quả rất nhiều , bị thử thách rất nhiều để mà huấn luyện , tu luyện tinh thần dũng cảm , tinh thần chịu đựng , tinh thần nhẫn nại của con cháu Tiên Rồng . Quý vị phải biết trong cái khổ có cái tốt , trong sự kém may mắn có sự an bài tốt đẹp của Trời Đất , thì bây giờ mình hãy tạm chấp nhận cuộc sống tha hương của mình .
Nhưng những người ở trại này là những người vô cùng may mắn . Trại này đẹp đẽ , khang trang , gì cũng có cả . Chùa cũng lớn , Phật cũng cao , còn nhà thờ cũng vô cùng đẹp đẽ , sân banh nữa , cái chi cũng có cả . Sư Phụ vô đây cảm thấy như một ngôi làng gương mẫu trên trời , Địa Tiên vậy , chớ không phải là làng tỵ nạn . Sư Phụ chưa thấy trại tỵ nạn nào đẹp như vậy cả . Trại này đẹp nhứt . Chính phủ Phi và dân tộc Phi vô cùng nhân hậu , vô cùng nhân hậu . Sư Phụ lên đài truyền thanh của Phi nói cám ơn dân tộc và chính phủ Phi mà Sư Phụ rơi nước mắt , vì lòng thương của họ , sự đối đãi của họ tốt với những người Việt Nam . Dĩ nhiên cũng có chút hiểu lầm gì đó trong lúc làm việc với nhau , hoặc số đông người cũng tạo nên thiếu thốn , hoặc nhiều khi không được vừa lòng tất cả mọi người . Nhưng nhìn chung tổng quát , dân tộc Phi , chính phủ Phi vô cùng nhân hậu , thưa có phải không ? Không bao giờ đối đãi tệ với người Việt Nam , còn những trại khác nhiều khi bẩn thỉu , xấu xa , không cần biết ai là ai , đàn áp , hãm hiếp , đủ thứ tệ đoan . Sư Phụ không dám nói những chuyện này công khai cho báo chí thế giới , sợ rằng những trại đó sẽ bóp chết dân Việt Nam , đàn áp những người tỵ nạn . Sư Phụ cảm ơn những chính phủ đó đã dung nạp dân Việt Nam , nhưng Sư Phụ cũng không thể tha thứ những hành động vô trách nhiệm của những người tay chân , bộ hạ trong trại đó . Việc nào tốt thì mình phải cám ơn , việc nào xấu mình phải nói là xấu . Nhưng trong lúc dầu sôi lửa bỏng , lúc khẩn cấp này , nếu nói ra nhiều càng thiệt hại cho người tỵ nạn , nên Sư Phụ tạm thời nhẫn nại để tìm phương pháp bảo vệ cho những người bị loại , coi có cách gì cho họ ở lại nơi đó , hoặc có cách gì cho nước khác nhận họ ra đi . Cho nên mình tạm thời hy sinh những cá nhân bị đàn áp đó để mà cứu đại đa số . Những bằng chứng tự sát , đàn áp đó , Sư Phụ có hết . Nếu khẩn cấp làm mới đúng , lá bài cuối cùng mình nên để đó , hiểu chưa ?