-
HÓA THÂN LÀ CHUYỆN THƯỜNG
Một người nếu như có thể nhận ra diện mục chính thật của mình , biết được mình là ai rồi , có thể muốn tức khắc lìa khỏi cõi đời này , bởi vì không còn chịu nổi thế giới Ta Bà hư ảo này .
Ngoài ra khi thần thức của mình đi qua cảnh giới hơi cao , sau khi trở về 'miệng' của mình không giữ kín được , sẽ nhịn không nổi , ra ngoài tuyên truyền , "Tôi là Bồ Tát nào đó , sao ông hay bà không biết được ? Tôi là Đại Thế Chí Bồ Tát , tôi là Quán Âm Bồ Tát , tôi là Long Nữ , tôi là Đồng tử ...," kể cho người ta như vậy . Người ta không những không tin , ngược lại còn cho mình là điên , dẫn mình đi bệnh viện thần kinh , nhốt lại , ngày ngày bắt uống thuốc , chích thuốc , như vậy không điên cũng không được .
Cho nên nếu như tọa thiền không đúng cách , rất là nguy hiểm , bởi vì mình thấy được những tình trạng chân thật nào đó sẽ nhịn không nổi mà nói ra , hay là đi làm nhiều chuyện thần kỳ , thí dụ như muốn tri triển thần thông để cứu người này , hay trị bệnh cho người kia , hay là bảo kẻ khác ngày mai đừng có ra đường sẽ chết , hay là ngày mai đừng có đi học sẽ bị thầy giáo đánh ..., nói những dự đoán như thế sẽ làm cho trật tự của cả thế giới loạn bậy , cho dù thân nhân của mình , không muốn đưa mình vào bệnh viện thần kinh , chính phủ cũng sẽ nhốt mình lại , bởi vì lời dự đoán của mình sẽ cản trở đến trật tự của xã hội và pháp luật của nhà nước .
Nếu như mình bảo người khác , người này kiếp trước là kẻ địch của họ , hay là người chồng của họ trước kia là anh của họ , hay là mẹ của họ đời trước là con heo ..., như vậy người ta nghe rồi trong bụng sẽ cảm thấy không tự tại , cho nên sẽ xảy ra nhiều phiền phức .
Bây giờ quý vị còn ai muốn coi kiếp trước của người khác là ai không ? Có người không muốn lên thiên đàng , ngược lại muốn xin Sư Phụ dẫn xuống địa ngục coi chơi , Sư Phụ nói Sư Phụ không muốn dẫn họ xuống địa ngục , muốn đi thì đi thiên đàng hưởng thụ khoái lạc , xuống địa ngục làm gì ? Cho dù có đi rồi , quý vị cũng không giúp được gì , chỉ có thể thấy được chúng sanh trong địa ngục chịu khổ mà thôi , cũng như người đi coi hát , đối với người trong tuồng hát gặp đau khổ , hoàn toàn không làm gì được , cho nên đừng có xuống địa ngục .
Một vị minh sư trước khi thành Đạo , cũng không thể biết trước tương lai của mình . Nếu như đã có thể biết trước , vậy Ngài tu hành làm gì ? Phật Thích Ca Mâu Ni vốn là hóa thân của Bồ Tát , công việc của Ngài là đến thế giới này độ chúng sinh , nhưng trước ba mươi tuổi Ngài hoàn toàn không hiểu rõ Ngài là ai , trải qua sáu năm tu hành gian khổ , ngày ngày tọa thiền không dám nằm xuống ngủ , chỉ ăn rất ít , sau này ngồi dưới gốc cây , trải qua bốn mươi chín ngày tọa thiền , cuối cùng thấy được ngôi sao , mới hoàn toàn biết được mình là ai .
-
HÓA THÂN LÀ CHUYỆN THƯỜNG
Nhưng người phàm chúng ta , sao có thể biết được mình là ai dễ như vậy ? Biết được rồi sẽ không chịu nổi , nhưng khi thời gian đến , mình cũng sẽ biết được . Phật Thích Ca Mâu Ni trong lúc thành Phật , hoàn toàn ngộ biết được Ngài là ai , nhưng trước giờ phút đó , Ngài vẫn hưởng thụ thế giới ở trong cung , có địa vị , phú quí , có vương phi đẹp , có con cưng , ngày ngày có múa ca cho Ngài vui vẻ , hưởng lạc không khác gì người thế tục , cho đến khi tu hành , Ngài mới biết rõ Ngài là Phật .
Chúng ta cũng vậy , bây giờ vẫn là người thường , nhưng thời giờ đến , cũng có thể biết được mình là ai ? Miễn là học trò của Sư Phụ , trễ nhất là khi mình lìa đời , có thể biết được mình là ai ? Muốn đi đâu ? Nhưng có số người không cần đợi lâu như vậy cũng biết được , không phải mỗi người đều có thể biết sớm , nếu như cần thiết , lực lượng của Sư Phụ sẽ an bài , để cho mình biết sớm hơn , nếu không cần thiết thì không cho .
Xưa kia có một vị đệ tử đối với vị lai của mình rất hiếu kỳ , rất muốn biết "tương lai" của mình như thế nào , mỗi lần tọa thiền khi thấy Sư Phụ bên trong , liền xin cho biết kết quả tương lai của mình , hóa thân Sư Phụ nói : "Không được". Người đệ tử hỏi : "Sao không được ?" Hóa thân Sư Phụ đáp : "Một người nếu như biết được kết quả tốt nhất rồi , khó mà tiếp tục sống trên thế giới này". Người đệ tử này sau thành minh sư , nếu như lúc đó hóa thân Sư Phụ cho người đệ tử biết trước sau này sẽ trở thành minh sư , rất có thể người này sẽ không thành được .
Đoán được kết quả tương lai sẽ khiến cho con người kích động , vì định lực còn chưa đủ sẽ động tâm , ngày ngày sẽ không ngủ được , đợi cho sáu năm sau đến , người ấy sẽ nghĩ không tu hành cũng sẽ thành Phật , vậy ta cần chi ngày ngày tu hành tọa thiền ? Đã là sớm muộn gì cũng sẽ thành Phật , cho nên sẽ ra ngoài tuyên truyền , sáu năm sau tôi sẽ thành Phật , nếu ai muốn theo tôi học , bây giờ có thể ghi danh đăng ký trước , thành Phật rồi tôi sẽ dạy trước , nếu không sau này đệ tử quá nhiều , quý vị không thể theo tôi học (Mọi người cười). Cho nên , nếu như tu hành định luật không đủ , đã dự đoán biết trước kết quả của tương lai , rất có thể sẽ tạo thành tình trạng như vậy , bởi vì trước khi còn chưa thành đạo , vẫn là trí huệ phàm phu , vẫn không cách nào tiếp nhận đẳng cấp và địa vị của Phật .
Thời xưa tại Việt Nam , có một thời kỳ rất trọng văn khinh võ , mỗi người trai đều rất muốn thành trạng nguyên , có thể có vợ đẹp , có nhiều tiền , nhiều quan lớn đều muốn gả con gái cho , quốc vương cũng sẽ ban cho quan vị cao nhất . Có một người học sinh rất nghèo , rất siêng và rất cố gắng học hành , anh ta không thể tưởng được có một ngày sẽ thành trạng nguyên , nhưng anh rất khổ cực , mỗi ngày đến chùa lạy , cầu Phật , cầu Bồ Tát giúp đỡ , cho nên anh biến thành thông minh một chút , bởi vì gia đình của anh nghèo khổ , nhưng vẫn cố cho anh ăn học , cho nên anh ta hy vọng đậu được trạng nguyên để có thể cải thiện đời sống gia đình . Thường thường bên ngoài cửa chùa có đặt hai con sư tử đá . Có một ngày anh ta đi qua trước mặt con sư tử đá , sư tử đá đột nhiên nói chuyện , nó bảo rằng : "Vì thấy anh rất thành tâm , cho nên hôm qua Phật Bồ Tát bảo tôi nói cho anh biết sau này anh nhất định sẽ đậu trạng nguyên , từ nay trở đi nên cố gắng cầu tiến". Sư tử nói xong lời , anh nhìn bốn bề không có ai ở đó , chỉ thấy sư tử vừa mới ngậm miệng , anh tự nghĩ sư tử đá làm sao biết nói chuyện ? Trong lòng cảm thấy lạ lắm , nhưng anh vẫn không mấy tin , về nhà vẫn rất siêng học hành . Hôm sau anh lại đi nói với Phật Bồ Tát , nếu như chuyện đó có thật , xin hôm nay nói một lần nữa có được chăng ? Quả thật sư tử đá lại mở miệng nói những lời y như hôm qua , "Anh sẽ đỗ trạng nguyên , anh phải cố gắng học tập". Lúc đó anh ta mừng quá , nhưng vẫn chưa dám hoàn toàn tin , anh về nhà cũng rất cố gắng học . Ngày thứ ba anh dâng hoa quả cúng dường Phật Bồ Tát , và nói với Phật Bồ Tát : "Xin Ngài nói một lần nữa có được không ? Con không thể tin nổi , bởi vì con là người nghèo như vậy , học lại không nhiều , sao có thể trở thành trạng nguyên ? Nếu thật sự vậy , xin nói một lần nữa". Quả nhiên sư tử đá lại nói lời y như vậy , lúc đó anh mừng quá , về nhà liền kể cho cha mẹ nghe .
-
HÓA THÂN LÀ CHUYỆN THƯỜNG
Cha mẹ anh vốn rất nghèo , nhưng bây giờ nghe con nói , sư tử đá ba lần tiên đoán anh sẽ đỗ trạng nguyên , liền khởi thái độ kiêu ngạo , cho rằng con mình sau này là trạng nguyên , bây giờ thân phận và địa vị của mình đều không đồng với láng giềng , cho nên thái độ đối với người lân cận càng lúc càng ngang ngược , chẳng hạn đem bò cho vào ruộng của người ta ăn lúa , nếu như có người hàng xóm đến phàn nàn , ông liền nói : "Anh đừng có lộn xộn , sau này con tôi sẽ đỗ trạng nguyên , được bò của nhà trạng nguyên ăn cỏ , đó là vinh hạnh của anh , anh còn phàn nàn gì nữa ?"
Bởi vì ông này ngày ngày đều nói với người ta , Phật Bồ Tát cho sư tử đá nói lời tiên đoán con ông sau này sẽ đỗ trạng nguyên , lâu rồi người hàng xóm đều tin là thật , không ai dám phản đối cha của anh , đối với hành vi vô lý của ông , chỉ còn cách nhẫn hơi nuốt tiếng , chuyện này người con không biết .
Có một ngày anh lại đến chùa lạy Phật , rốt cuộc sư tử đá nói , nhưng lần này không phải dự đoán anh sẽ đỗ trạng nguyên , mà là cho anh biết năm này anh ta không thể đỗ trạng nguyên , người thư sinh này rất ngạc nhiên , hỏi cho biết vì sao ? Sư tử đá nói : "Bởi vì cha của anh quá xấu , ở ngoài nói dóc , thái độ kiêu ngạo , ăn hiếp người lân cận , làm thiệt hại quyền lợi của người ta , cho nên phước báu của anh bị thiệt thòi , càng lần càng ít , cho nên ngôi trạng nguyên năm nay , dành cho người khác có phước báu hơn anh".
Lúc này anh thư sinh rất khổ tâm và thất vọng , về nhà nói cho cha mẹ nghe , rồi ba người ôm đầu mà khóc , sau đó cha của anh không dám có thái độ kiêu ngạo , ăn hiếp kẻ khác . Quả nhiên năm đó , vị thư sinh này không đậu trạng nguyên , anh ta một mặt thất vọng , một mặt cũng rất xám hối , cho nên ngày ngày đi xám hối với Phật Bồ Tát , nói rằng : "Bởi vì cha mẹ con vô minh , cho nên tạo nhiều lỗi lầm , làm thiệt thòi thêm phước báu của con nữa , khi về nhà , con sẽ yêu cầu cha mẹ con xám hối tội lỗi của họ , và làm nhiều công đức , để bù đắp lỗi lầm ngày xưa". Quả nhiên từ đó cha mẹ anh sửa đổi , tận lực làm tốt , và bồi thường những tổn thất đã tạo cho người láng giềng ngày xưa .
Ba năm sau , lại gần ngày thi cử nhân , khi đó sư tử đá lại dự đoán anh sẽ trúng trạng nguyên , nhưng anh thư sinh này không dám tin hoàn toàn , vẫn nỗ lực gắng công học hành , và cũng không dám đem chuyện tiên đoán kể cho cha mẹ hay , để tránh lỗi lầm lần nữa . Sau này quả nhiên anh đỗ trạng nguyên .
Con người chúng ta cũng vậy , biết trước tương lai sẽ tạo ra nhiều phiền phức , nếu như hiện giờ mình có thể thấy được cảnh giới tốt , biết được sinh sống ở đâu , có thể hưởng thụ khoái lạc , không lo không buồn , vậy làm sao mình còn muốn sống tại thế gian này giặt quần áo , nấu cơm , làm những việc khô khan này ? Hay là ra ngoài làm việc , phải nhịn nhục chủ ? Khi một người biết được có cảnh giới khoái lạc của thiên đàng , nhất định không cách nào nhẫn nhịn được sự phiền nhiễu và buồn khổ của trần thế . Cho nên thấy trước hay là biết trước kết quả của tương lai , đối với mình không có ích lợi gì .
Đó là vì sao Sư Phụ thường bảo quý vị đừng có nói thể nghiệm cho người ta nghe , nhưng có thể viết xuống . Hiện giờ đã có người nói Sư Phụ là ngoại đạo , là ma quỷ , vậy sau này mình ra một quyển sách viết hết tất cả thể nghiệm vào đó để cho họ đọc , cho họ rõ làm ma như ta tốt đến mức nào ! (Mọi người cười).
Sao lại có ý nghĩ sai lệch như vậy , cho rằng có thể nghiệm thần kỳ là quỷ ma ? Trong hàng học trò có người phước báu lớn hơn , có thể thấy hóa thân Sư Phụ , khi người học trò này thấy được , có phải mừng lắm không ? Càng thấy được hóa thân Sư Phụ càng khoái lạc , sinh hoạt càng tốt , đời sống vật chất đổi tốt hơn trước , tinh thần cũng tốt hơn , gia đình cũng vậy , mọi việc đều tốt , có quỷ tốt như vậy , chỉ sợ mình tìm không ra .
Những người đó học Phật đã mấy năm rồi , còn sợ việc có được hóa thân , đối với một vị đại sự phụ , hóa thân là chuyện rất đơn giản , không có gì thần bí hay là tuyệt diệu , có người học trò chưa tu đến đẳng cấp của Sư Phụ cũng có thể hóa thân đi cứu con của họ , một vị đại sư sao lại không thể làm được ? Đẳng cấp Bồ Tát hóa thân ít một chút , chỉ có thể đi đến chỗ của hai ba người mà thôi . Phật Thích Ca Mâu Ni là Đại Bồ Tát , là Phật lớn , có trăm ngàn ức hóa thân , bất cứ có bao nhiêu học trò , đều có thể thấy được Ngài và bất cứ nơi nào . Phật đều có thể hóa thân xuất hiện , cho dù là học trò thường , tu hành hơi cao , cũng có thể hóa thân , hóa hai , ba cái thân .
Thứ chuyện hóa thân này , đối với vị tu hành công đức lớn như trò chơi trẻ con , không có gì đáng kinh ngạc . Nếu mình không hiểu biết mà lầm lẫn về điểm này , kinh hoảng như vậy người ta sẽ cười mình , bởi vì tự mình đẳng cấp không cao , không hiểu chuyện của các vị đại sư , cho nên mới phỉ báng người ta là ma quỷ .
-
HÓA THÂN LÀ CHUYỆN THƯỜNG
Đại Sư Duy Ma Cật hóa thân rất nhiều . Các thứ chuyện thần bí trong Kinh Duy Ma Cật đều có nói , nếu như không có thứ chuyện đó , mình đọc kinh làm sao hiểu được ? Sau khi tu hành , mình có thể tìm được ấn chứng trên kinh điển , biết được đẳng cấp của mình như thế nào . Trong kinh Lăng Nghiêm cũng có ghi , người tu hành đạt đến đẳng gì , có thể thấy được ánh sáng gì , mình thấy được ánh sáng cũng có thể so với ánh sáng mà Bồ Tát thấy được trên kinh điển , biết được cảnh giới nào , thấy được cảnh đẹp nào . Ngoài Kinh Lăng Nghiêm ra , mình cũng có thể ứng chứng một chút với cảnh giới hay thể nghiệm ghi chép trên Kinh A Di Đà . Phật Thích Ca Mâu Ni có nói cõi Tây Phương Tịnh Độ có quang cảnh trang nghiêm mỹ diệu như thế nào . Ngoài Kinh Lăng Nghiêm ra , mình cũng có thể ứng chứng một chút với cảnh giới hay thể nghiệm ghi chép trên Kinh A Di Đà . Phật Thích Ca Mâu Ni có nói cõi Tây Phương Tịnh Độ có quang cảnh trang nghiêm mỹ diệu như thế nào , giả sử Ngài không có đi qua nơi đó , làm sao biết được ? Vì có đi qua Tây Phương Tịnh Độ cho nên khi trở về mới có thể nói cho người ta nghe , đó không có gì là thần bí . Cũng như có nhiều người Đài Loan chưa đi Mỹ , nhưng chỉ cần trong đó có một người đi Mỹ , sau khi trở về có thể kể cho người khác tình hình ở Mỹ , họ có thể diễn tả cho mình biết , bởi vì mình chưa có đi qua , nhưng không có nghĩa là người đó chưa có đi qua .
Cũng giống như vậy , đi Tây Phương Tịnh Độ và đi Mỹ , chỉ khác ở chỗ là hành trình gần hay xa , và cách xử dụng giao thông khác nhau . Có chỗ phải ngồi xe lửa , có chỗ phải đáp máy bay , nhưng có chỗ phải dùng thần thông , dùng thần thức đi coi , xử dụng công cụ giao thông cũng khác nhau . Cho nên hóa thân không có gì là thần bí , cũng không đáng đem chuyện này la cho lớn tiếng như vậy .
Có một số học trò nghe người ta phỉ báng Sư Phụ là ma , trong lòng lo lắng quá chừng , họ ở kia mắng nhiếc , quý vị ở đây nghe rồi tâm cũng động , sao lại như vậy ? Theo Sư Phụ học thì không nên sợ , họ mắng nhiếc là chuyện của họ , càng mắng Sư Phụ càng mừng , không có gì đáng sợ hay lo lắng .
Trước kia Sư Phụ bảo quý vị đừng có nói thể nghiệm của mình cho người ta nghe , bởi vì rất nhiều người không hiểu , không tin quý vị là chuyện rất là bình thường . Sư Phụ đã xuất gia rồi , là Tỳ Kheo Ni của Phật Giáo , nếu như Sư Phụ có thứ thể nghiệm đó , rất có thể họ còn tin nổi , vì chấp rằng vì cạo đầu có công đức , nhưng cũng có thể không tin , cũng phê bình Sư Phụ là ngoại đạo , là ma quỷ , còn quý vị chỉ là người tại gia thông thường mà cũng có thể thấy được Phật , đương nhiên sẽ dẫn đến sự phỉ báng của họ , nếu như họ tán thán , quý vị chỉ thêm kiêu ngạo mà thôi . Cho nên thế nào cũng không tốt , tốt nhất là đừng kể cho người ta nghe thể nghiệm của mình . Người thường không tin nổi những cảnh giới này đâu , khi nhìn quý vị còn phán đoán quý vị tầm thường hơn người thường . Sư Phụ cũng vậy , nhìn thấy còn bình thường hơn những pháp sư Phật Giáo khác .
Xưa kia Phật Thích Ca Mâu Ni có thể nghiệm gì , đồ đệ của Ngài cũng có thể nghiệm đó . Hiện tại thì mình cũng như nhau , không có gì khác , vì đều là "con người". Thế giới ngày nay còn tiến bộ hơn thời đại xưa , ngày nay có nhiều công cụ hiện đại hóa , có thể học mau hơn .
Thí dụ máy thâu âm , nếu không thể đến nghe Sư Phụ giảng kinh có thể đem băng cassette về nhà nghe , hay là đem nội dung giảng kinh mà Sư Phụ đã in về nhà coi ; có xe hơi , có thể đến gặp Sư Phụ mau hơn . Thời đại xưa không thoải mái như vậy , Phật đến đâu cũng phải đi bộ nhưng tu hành thành tựu cao như vậy , bây giờ quý vị có xe để ngồi , thì tại sao lại không có thể nghiệm tốt như người xưa vậy ? Đáng lẽ phải tốt hơn mới hợp lý .
-
NHỮNG AI CÓ THỂ ĐẾN THẾ GIỚI CỰC LẠC
NHỮNG AI CÓ THỂ ĐẾN
THẾ GIỚI CỰC LẠC ?
Thuyết Phát Tại Trung Tâm Vô Lượng Quang
Ngày 7 tháng 12 năm 1986
Lúc Sư Phụ đến Mỹ , có đến thăm một ngôi chùa vì trước kia có quen một vị pháp sư tại đó , thuận đường nên đến thăm . Sau khi gặp mặt , vị đó cảm thấy Sư Phụ không tôn kính ông , bởi vì Sư Phụ không đảnh lễ vị đó . Ông có vẻ không vui lắm và nói với Sư Phụ : "Sư cô bây giờ hình như trở nên kiêu ngạo , sao không đảnh lễ tôi ?" Sư Phụ nói : "Có mà !" Sư Phụ nói rồi liền đảnh lễ vị đó và đảnh lễ luôn người đệ tử của vị đó . Lúc đó ông rất ngạc nhiên hỏi : "Chú kia chỉ là sa-di mà thôi , sư cô đã là tỳ kheo ni , tại sao lại đảnh lễ chú tiểu ? Chú đó mới xuất gia , sư cô xuất gia lâu hơn , sao lại đảnh lễ chú đó ?" Sư Phụ nói : "Không sao ! Đảnh lễ đại diện của Phật sống còn tốt hơn đảnh lễ Phật gỗ". Nói xong , Sư Phụ liền ra đi .
Không biết sau khi Sư Phụ đi rồi , họ nghĩ như thế nào , rất có thể cho rằng cô tỳ kheo ni này kỳ cục , không lạy tượng Phật , trái lại đi đảnh lễ một vị sa di . Đối với họ , họ cho rằng địa vị của sa di còn thấp hơn tỳ kheo ni . Nhưng mỗi người đều có Phật Tánh , cho dù không làm sa di , sa di ni , cũng có Phật Tánh như thường ; sao lại làm sa di , sa di ni rồi ngược lại không có Phật Tánh ? Đảnh lễ đại diện của Phật sống này còn tốt hơn là đảnh lễ Phật gỗ chứ !
Bất luận chúng ta có Sư Phụ hay không , đều như nhau , đều phải nhờ chính mình ; bởi vì Sư Phụ tối cao là mình , không phải là Sư Phụ bên ngoài , cũng không phải Sư Phụ bên trong . Nhưng khi chưa đạt đến đẳng cấp cao , chúng ta cần nên có vị thiện tri thức dẫn đường , vị thiện tri thức đó mình gọi là Sư Phụ hay là Thầy .
Khi tu hành đạt đến đẳng cấp cao hơn một chút , chúng ta có thể thấy vị thầy đó có hóa thân của Phật hay Bồ Tát . Hóa thân Phật Bồ Tát này , nhìn thấy không biết chừng giống như Sư Phụ bên ngoài của quý vị , hay là không giống nhau . Nhưng thấy được hóa thân của Sư Phụ bên trong , vẫn chưa phải là cứu cánh . Sau cùng mình cũng phải rời khỏi Sư Phụ bên trong . Vì sao vậy ? Bởi vì 'Thế thế thường hành Bồ Tát Đạo'. Mình muốn thành Bồ Tát , muốn thành Phật , thì không thể ỷ lại vào Phật , ỷ lại vào Bồ Tát ; chúng ta nên hành Bồ Tát Đạo , nên thành Bồ Tát , đó là mục đích của sự tu hành .
Đương nhiên khi tu hành chưa thành tựu , chúng ta phải nhờ một vị có kinh nghiệm nhiều hơn hướng dẫn . Cũng như nhờ một vị hướng đạo dẫn đường vì chúng ta chưa đi qua con đường đó , không biết trên đường có chướng ngại gì , có nguy hiểm gì ? Cho nên cần phải có một vị hướng đạo hướng dẫn chúng ta . Khi đi qua con đường đó rồi , chúng ta sẽ hoàn toàn biết hết . Người hướng đạo chỉ dẫn đường , nhưng mình phải tự đi , khi mình đi qua rồi , còn phải trở về hướng dẫn người khác ; không phải mỗi lần muốn đi , chúng ta đều cần tìm người hướng đạo dẫn đường .
Tu hành có trùng trùng pháp môn , có rất nhiều đường lối . Cũng giống như từ Cao Hùng đến Đài Bắc , có rất nhiều lối đi ; có lộ trình dài , có lộ trình ngắn , có đường bằng phẳng , có đường gồ ghề không dễ đi . Có đường không thể lưu thông vì sửa chửa có nhiều nguy hiểm nên đường bị chận lại . Khi chiến tranh , có một số đường cấm lưu thông .
Một vị hướng đạo hay là thiện tri thức , họ biết được đường nào đi dễ hơn , đường nào đến mau hơn , đường nào không giao thông , đường nào không chướng ngại , đường nào không bị cấm lưu thông . Chúng ta theo người biết đường đi thì an toàn hơn , sẽ không gặp nhiều nguy hiểm . Vì vậy , chúng ta cần phải có người hướng đạo . Tự mình có thể tìm đường , nhưng sẽ gặp nhiều phiền phức , nhiều nguy hiểm , nhiều chướng ngại ; cho dù sau cùng mình tìm được đường , nhưng khi gần đến mục tiêu , rất có thể mình quá mệt mỏi , không còn tinh thần và thể lực để tiếp tục đi nữa .
Nếu như không muốn tổn phí thần thức quá nhiều , chúng ta nên nhờ một vị hướng đạo . Mặc dù nhờ vào người đó , mình cũng nên tự đi , nếu không tại sao Phật Thích Ca Mâu Ni phải khổ tu sáu năm . Từ trong kinh điển , chúng ta biết rằng Phật Thích Ca Mâu Ni là Hộ Minh Bồ Tát , từ Cung Trời Đẩu Xuất xuống . Công việc của Ngài là dùng ứng hóa thân xuống độ chúng sanh , nhưng sau khi xuống rồi , cũng phải làm người , cũng phải như con người , cần phải tu hành trở lại , không thể nói Ngài đã là Bồ Tát rồi , sau khi giáng trần không cần tu hành nữa .
-
NHỮNG AI CÓ THỂ ĐẾN THẾ GIỚI CỰC LẠC
Nhưng cũng có những trường hợp đặc biệt , Thời Mạt Pháp là thời gian cuối cùng , rất có thể có chư Phật , chư Đại Bồ Tát hay là Thiên Nhân , hóa thân rất mau đến Thế Giới Ta Bà để độ chúng sanh . Lúc các Ngài đến độ chúng sanh , có thể không cần thụ thai , tự hóa thân đến , hay dùng nhục thân của người khác để độ chúng sanh , bởi vì nếu như mượn bụng đàn bà sanh ra thật quá chậm trễ , cần phải ở trong bụng thụ thai chín tháng rồi mới có thể sinh ra , lớn lên lại đi học , học rất nhiều điều không ích dụng , sau này tu hành còn phải rửa sạch những quan niệm không ích dụng này , rồi mới có thể bỏ vào quan niệm có ích dụng , bỏ vào những điều hữu dụng , cho đến khi viên mãn mới khai ngộ thành Phật , sau đó mới có thể đi quảng độ chúng sanh .
Nhưng từ khi khai ngộ đến khi độ chúng sanh , chúng ta cần phải có thời gian lâu dài , vượt qua nhiều khó khăn mới tu hành thành đạo , làm sao có người tin mình ? Có phải như vậy không ? Mình nói mình thành đạo , khai ngộ là chuyện của mình , họ tin hay không là chuyện của họ .
Cho nên từ khi ra đời , trưởng thành , học những quan niệm vô dụng , rửa sạch những quan niệm này , bỏ vào những điều hữu dụng , sau này thành đạo , rồi đi độ chúng sanh , quá trình này cần thời gian rất lâu dài , giữa đó có rất nhiều thì giờ bị uổng phí . Cho nên trong thời Mạt Pháp này có số người tu hành hơi mau , có lẽ họ không dùng phương cách thai sinh mà dùng hóa thân trực tiếp ra độ chúng sanh , cũng có thể là dùng nhục thể của người tu hành tốt để đến độ chúng sanh .
Rất có thể Phật Bồ Tát xuống đây rất nhiều , hóa thân ra rất nhiều , nhưng không nhất định có thể độ nhiều chúng sanh như vậy . Không biết chừng trong số đó có một vị Bồ Tát chỉ độ một người , cho nên cần rất nhiều vị Bồ Tát mới có thể độ được nhiều chúng sanh , còn không sẽ không độ nổi . Bồ Tát có thể hóa thân vô số , thần thông biến hóa rất nhiều , nhưng chúng sanh không thấy được , cho nên vẫn phải dùng nhục thân độ người . Thí dụ quý vị theo Sư Phụ tu hành , có người ở nhà cũng có thể thấy hóa thân Sư Phụ đến dạy họ , cũng có người trên xe công cộng thấy hóa thân Sư Phụ đến an ủi họ ... Nhưng có một số người vẫn không thấy được , cho nên vẫn còn cần một cái nhục thể Sư Phụ đến dạy họ .
Phật Bồ Tát đến thế giới Ta Bà cũng như vậy , rất có thể mình sẽ nghĩ rằng tại sao lại phải dùng nhục thể của con người ? Phật Bồ Tát đã có thể hóa thân , có thể dùng thần thông biến hóa độ chúng sanh , như vậy sao còn phải dùng nhục thân ? Bởi vì mắt thịt của chúng sanh không thấy được hóa thân của Phật Bồ Tát , cho nên Phật Bồ Tát cần phải hạ xuống một đẳng cấp , dùng nhục thể xuất hiện , như vậy mới có thể mặt đối mặt nói chuyện , chúng sanh mới có thể nghe được , họ hiểu biết đạo lý rồi sẽ từ từ tu hành .
Phật Bồ Tát hóa thân đến thế giới này không nhất định cần phải có cha mẹ . Cũng như chuyện của Giê Su Ki Tô , mình hiểu biết Ngài từ hóa thân ra , đầu thai vào người của Maria , hóa thân thành một cái thai , như vậy cũng được . Phật Thích Ca Mâu Ni đương nhiên có cha mẹ , nhưng không phải vì quan hệ sinh lý của cha mẹ , mới có thể sinh ra Ngài , bởi vì hoàng hậu Ma Da lúc thọ thai nằm mộng thấy con voi trắng sáu ngà chui vào bụng của bà , sau đó mới sinh ra hoàn tử .
Mẹ của Giê Su Ki Tô lúc đó chưa kết hôn , vẫn còn trinh , cô gái còn trinh tiết mà mang thai là chuyện mà nhiều người không tin , nhưng người tu hành như chúng ta có thể tin , tu hành rồi sẽ rõ . Phật Bồ Tát có nhiều thần thông , có đủ thứ năng lực . Nhưng bởi vì đây là thế giới vật chất , còn cần phải dùng hệ thống vật chất , mới có thể sinh tồn tại thế giới Ta Bà . Bởi vì đẳng cấp của mỗi thế giới khác nhau , sức chấn động cũng khác nhau , cho nên phải dùng phương cách khác nhau , mới có thể liên lạc với thế giới của con người .
Phật Bồ Tát đương nhiên có thể cải biến pháp luật của thế giới Ta Bà này , nhưng các ngài không chịu . Cải biến thế giới này sẽ đưa đến quá nhiều phiền phức , chỉ cần cải biến một bộ phận trong đó , sẽ đưa đến sự hỗn loạn của toàn vũ trụ . Cũng như bây giờ Sư Phụ sử dụng máy phóng thanh nói chuyện vậy , nó có quan hệ tới bộ máy chính lại có quan hệ đến ống loa , nếu như muốn sửa một bộ phận trong đó phải tắt hết cả hệ thống .
-
NHỮNG AI CÓ THỂ ĐẾN THẾ GIỚI CỰC LẠC
Ở trên thế giới Ta Bà này cũng vậy , mỗi một chúng sanh đều có quan hệ với những chúng sanh khác , cho nên Phật Bồ Tát đến thế giới Ta Bà , cũng phải phối hợp với pháp luật của thế giới này , nếu không các Ngài đến đây thi triển các thứ thần thông thần kỳ ảo diệu cho người ta coi , chúng sanh thấy rồi sẽ rất tin , đều đến theo học . Phật Bồ Tát đương nhiên có thể lợi dụng thần thông , hoàn toàn đem hết thế giới Ta Bà đến Tây Phương , nhưng các Ngài không thể làm như vậy , Sư Phụ sẽ giải thích tại sao không thể làm như vậy được ?
Bởi vì ban đầu là tự mình chịu xuống thế giới Ta Bà này để học hỏi , để biết chúng sanh là gì ? Phật là gì ? Vô thường là gì ? Cứu cánh là gì ? Dù là tự nguyện xuống , cho nên mình cũng phải tự nguyện trở về . Phật Bồ Tát không có thể xen vào ý thức của mình , bởi vì con người chúng ta là chúng sanh vĩ đại , có sức phán đoán của mình , bất luận mình lên thiên đàng , xuống địa ngục , làm Phật , làm Bồ Tát , làm người , làm động vật , làm quỷ , mình đều vĩnh viễn tồn tại . Không có một lực lượng nào , một người nào , bất luận đẳng cấp của họ cao đến đâu , cho dù như mình gọi là Thượng Đế tối cao , hay là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác , cũng không thể hủy diệt Bản Lai Diện Mục của mình , Chân Thể của mình , Linh Hồn của mình .
Còn nếu muốn tu chầm chậm , học từ từ hay học cho nhanh đó đều là do mình quyết định . Nếu mình đối với thế giới này thật không còn cảm thấy lưu luyến gì nữa , một lòng muốn về nhà , lúc đó không có ai có thể ngăn cản mình , ma vương cũng không có biện pháp phá rối mình . Nhưng nếu như trong ý thức của mình vẫn còn một chút lưu luyến trần gian , mình sẽ có rất nhiều chướng ngại .
Sư Phụ đã nói qua , tất cả chúng sanh đều có quan hệ đến những chúng sanh khác , một niệm sẽ ảnh hưởng rất nhiều chúng sanh , sẽ kích động đến nhiều chúng sanh , làm cho chúng biến thành kết cấu của hành động , cũng như hệ thống của máy móc vậy , mình ấn một cái nút , toàn bộ hệ thống đều chấn động , chuyển động . Có lúc mình không thể cảm giác cái vi tế nghĩ , nhớ , lưu luyến trần gian . Khi mình ngủ , niệm của mình cũng không cách nào kềm chế , nó quen với đủ thứ cách nghĩ , hưởng thụ thế giới , quen thói muốn đi giết người , quen thói muốn có quan hệ nam nữ , quen thói muốn đi trộm tiền , gạt người , phỉ báng người ..., lúc đó ý niệm của mình , cũng như ấn một cái nút vậy , những hệ thống khác sẽ tự động chuyển động , tạo thành chướng ngại tu hành cho mình , cho nên nói chướng ngại cũng là tự mình tạo ra .
Mình thường nghe nói "Thiên hạ vốn vô sự , phiền não tự mình tạo". Đương nhiên Phật Bồ Tát rất từ bi , rất thích cứu mình nhưng cũng phải tự mình cứu mình , Phật Bồ Tát chỉ có chỉ đạo , giúp đỡ mình mà thôi . Khi mình đi bộ , các Ngài có thể bảo : "Con phải mang giầy , nếu không chân con sẽ chảy máu" hay là nhắc nhở mình rằng "đường đi hơi khó , con cần mang những loại giầy khác".
Cho nên Sư Phụ thường nói : "Sư Phụ tối cao là chính mình , đừng có trách người thầy không tốt , không giúp mình , không gia trì mình ..." Phật Bồ Tát có thể giúp mình đến trình độ tốt nhất , nhưng nếu như chính mình không nỗ lực , thì Phật Bồ Tát cũng không có cách .
Bởi vì chính mình chịu xuống thế giới Ta Bà , thì phải tự mình muốn về . Nếu như mình không muốn , nhưng Phật Bồ Tát ép buộc mình về , dùng thần thông , dùng lực lượng kéo thế giới Ta Bà này , tất cả lên hết cõi Tây Phương Cực Lạc , nhưng đầu óc mình chưa chuẩn bị xong , mình đến đó rồi có thể sẽ phản kháng , không ở nổi , không quen , vẫn thích đi cờ bạc , người cờ bạc tìm không có người chơi chung sẽ tức giận , sẽ nhiễu loạn không khí hòa bình của thế giới Tây Phương Cực Lạc . Người ghiền rượu vẫn muốn uống rượu , muốn tìm quán rượu , tìm không có quán rượu , họ sẽ tìm cách chế rượu , như vậy sẽ biến thế giới Tây Phương Cực Lạc thành cái gì ? Có quán rượu cũng có sòng bạc , sau này thế giới Tây Phương Cực Lạc đều hoàn toàn biến thành thế giới Ta Bà , như lúc trước vậy , không có một nơi thật sự cho người tu hành ở .
-
NHỮNG AI CÓ THỂ ĐẾN THẾ GIỚI CỰC LẠC
Cho nên chúng sanh nên tự độ lấy , Phật Bồ Tát là người chỉ đạo , giúp đỡ mà thôi . Cũng như trẻ nhỏ , lúc nó chưa trưởng thành mình phải cho nó ăn , nhưng tự nó cũng phải "muốn" ăn , có phải như vậy không ? Khi đói , nó sẽ nói , nếu như nó không biết nói , nó cũng sẽ dùng tiếng khóc để diễn đạt . Lúc đó mình lấy sữa cho nó uống , nó sẽ uống vào , nếu không nó sẽ không lớn được .
Tu hành cũng vậy , không thể hoàn toàn nương vào lực lượng của Sư Phụ , lúc tu hành đương nhiên sẽ gặp một số khó khăn , nếu như thật sự không chịu nổi tình trạng đó , có thể cầu Sư Phụ bên trong giúp đỡ , Sư Phụ bên trong là hóa thân của Phật Bồ Tát , nhìn thấy hóa thân cũng y như thấy nhục thể Sư Phụ vậy .
Sư Phụ giảng cho quý vị nghe vì sao lại như vậy . Bởi vì có người sau khi thành đạo hình dáng vẫn không biến đổi , nhục thể trên thế giới này y như thân thể ở cõi trên , cho nên bất cứ bề trong hay bề ngoài , nhìn thấy dáng của Sư Phụ đều y như nhau , nhưng Ngài là Phật Bồ Tát , có hiểu không ? Mình nghe nói Quán Thế Âm Bồ Tát khi làm người tại cõi Ta Bà , hình nhìn giống như vậy (Sư Phụ chỉ tượng Quán Thế Âm). Hiện giờ mình ngồi thiền thấy được Quán Thế Âm Bồ Tát là hình dáng của Ngài lúc còn tại thế , bây giờ có nhiều người thấy Ngài đều là như vậy , bởi vì Ngài tu hành đến trình độ này , hình dáng của Ngài giống như hình dáng bình thường , không có biến đổi , lúc Ngài tu thành đạo hình dáng của Ngài như thế nào , sau này cũng không biến đổi .
Thí dụ đối với thế giới Ta Bà này , Phật Thích Ca Mâu Ni lúc thành Phật là hình dáng như vậy (Sư Phụ chỉ tượng Phật). Đệ tử của Ngài lúc tọa thiền , nhìn thấy Sư Phụ của họ ở bên trong cũng có hình dáng như vậy , nhưng lại đẹp hơn , và có ánh sáng . Nếu như huệ nhãn của quý vị mở rồi , nhìn thấy nhục thân của Ngài cũng rất đẹp , cũng có ánh sáng rất là đẹp đẽ . Cho nên các vị tu hành đến đẳng cấp cao , hình dáng bề ngoài và bên trong họ y như nhau . Bởi vì khi họ thành Phật , thành đạo , hình dáng của họ y như thế nào , bên trong cũng có dáng dấp y như vậy , không có gì cải đổi .
Họ muốn biến đổi cũng được , nhưng thông thường họ đều không biến đổi , họ muốn biến hóa thành hình dáng khác cũng được , nhưng họ không biến hóa , vì sao vậy ? Bởi vì công việc của họ là độ một nhóm chúng sanh nào đó , đoàn thể chúng sanh đó đã quen thuộc với hình dáng của họ rồi , hình dáng của họ như thế nào , đồ đệ của họ , học trò của họ đã quen thuộc rồi , nếu như ở bên trong , họ biến hóa thành thứ hình dáng khác , rất có thể học trò của họ sẽ từ chối , không thể hoàn toàn tin họ .
Nếu như theo Sư Phụ rất lâu , quen thuộc với lớp bề ngoài của Sư Phụ , rủi như có một ngày thấy được Sư Phụ bên trong , biến thành hình dáng khác , quý vị nhất định sẽ hỏi : "Ngài là ai ?" Quý vị sẽ không thích vị Sư Phụ bên trong . Bởi vì con người vốn rất chấp trước , trước khi mình còn chưa thành Phật , vẫn còn thái độ chấp trước đó , có phải vậy không ? Khi mình quen thuộc với một thứ gì rồi , thì không muốn biến đổi , mình tin cậy bà con , bạn bè của mình còn nhiều hơn người ngoài , có phải như vậy không ? Bởi thế cho nên cần phải có một hình dáng cố định , để cho đồ đệ của họ quen biết .
Trong lúc tọa thiền thấy được Sư Phụ bên trong , Ngài nói với mình "Bây giờ theo Sư Phụ đi thế giới Cực Lạc , thì mình sẽ theo liền . Nếu như Gặp Bồ Đề Đạt Ma , hay là những vị đại sư thời xưa mình không quen biết , không biết chừng trong lòng cảm thấy không an , không dám tin , khi mình không tin mình sẽ tự cho là mình có chướng ngại , nhưng có người sẽ tin liền tức thời . Cho nên Phật Bồ Tát đối với học trò cần phải dùng hình tướng như nhau để xuất hiện , nhưng đối với người ngoài Ngài có thể dùng hình tướng khác , bởi vì khi thành Phật là vô hình , vô tướng , muốn biến hóa cái gì cũng được .
Sau này quý vị thành Phật cũng vậy , hiện giờ hình tướng của quý vị là như vầy , nếu trong tương lai quý vị thành Phật , cũng có hình tướng như nhau , sau này đi dạy học trò , cũng duy trì hình dáng này không biến đổi , rất có thể đầu tóc sẽ dài hơn một chút . Bởi vì có người trong thời gian tọa thiền dài hay là bế quan , hoàn toàn không lo về bề ngoài , cũng không cạo tóc , để tóc rất dài , sau thành đạo , cũng duy trì hình dáng như vậy , đương nhiên họ vẫn còn là người xuất gia , nhưng cũng để tóc dài như Phật Thích Ca Mâu Ni vậy , quý vị coi tóc của Ngài có dài lắm không ? (Sư Phụ chỉ bức họa hình Phật Thích Ca Mâu Ni).
-
NHỮNG AI CÓ THỂ ĐẾN THẾ GIỚI CỰC LẠC
Có những hòa thượng Ấn Độ cũng không cạo đầu , cũng như Phật vậy , quấn tóc trên đầu cũng được , bởi vì có lúc họ bế quan một thời gian rất lâu , cho nên không có cạo đầu . Quý vị nhìn tóc của Bồ Đề Đạt Ma cũng dài như vậy , Ngài cũng không lo , khi Ngài thành Phật , hình dáng cũng không biến đổi . Cho nên Phật Thích Ca Mâu Ni lúc thành Phật như thế nào , sau này cũng để y như vậy , Ngài có thể xuống tóc trở lại , nhưng Ngài không lo về những gì bề ngoài . Cho nên bây giờ mình đều nhận biết hình tướng của Phật Thích Ca có tóc dài , phải không ?
Lúc mới bắt đầu tu hành , cần phải nương vào Sư Phụ bên ngoài và bên trong , nhưng mình cần nên hiểu mình vốn là Phật Bồ Tát , mình cần phải trở về địa vị này , biến thành Phật Bồ Tát . Không thể ngày ngày đời đời , đều làm đệ tử , mình tu hành là bởi vì muốn trở lại địa vị vốn có của Phật Bồ Tát , để độ chúng sanh . Nếu như một vị Phật Bồ Tát chưa có từng làm người , chưa từng luân hồi sanh tử , Ngài sẽ không biết độ chúng sanh , vì sao ? Bởi vì Ngài quá khai ngộ , đối với tâm của Ngài không có đau khổ , Ngài không biết đau khổ là gì ? Cho nên cần phải xuống để làm người , làm động vật , làm súc sinh , luân hồi sinh tử rồi mới có thể hiểu biết tâm của chúng sanh như thế nào .
Không xuống để làm chúng sanh , không thể độ chúng sanh , cũng không hiểu biết tự Ngài là Phật , có năng lực gì . Mình vốn đã là Phật rồi , bây giờ muốn tu thành Phật trở lại , nếu như mình không phải là Phật , cho dù có tu hành trăm ngàn triệu năm cũng không thể thành Phật . Thí dụ một miếng sắt , không có lý nào để trăm ngàn triệu năm sau sẽ biến thành vàng , vàng là vàng , kim cương là kim cương , cơm là cơm , cát là cát , bất cứ mình nấu bao lâu , cũng không thể nấu cát thành cơm .
Sư Phụ nói tới nói lui đều nói một thứ chuyện , bởi vì muốn quý vị nhận biết mình , đương nhiên Sư Phụ sẽ truyền Tâm Ấn cho quý vị , mở nhĩ căn cho quý vị , giúp quý vị mở mắt trí huệ , ngày ngày nói trí huệ bên ngoài cho quý vị nghe , chỉ dẫn quý vị cách tu hành , nhưng quý vị cũng nên tự mình tu hành , không thể nào chỉ nhờ lực lượng của Sư Phụ .
Đương nhiên lúc truyền Tâm Ấn , nghiệp chướng đời đời kiếp kiếp của quý vị đều được rửa sạch hết rồi , bởi vì mình vốn không có nghiệp chướng , cho nên mới rửa sạch . Nghiệp chướng là hệ thống cần thiết trên thế giới Ta Bà , nếu như mình không ở trên thế giới Ta Bà thì không cần thọ Tâm Ấn , vì vốn không có nghiệp chướng . Nhưng hễ còn ở trên thế giới này , vẫn cần phải nói đến nghiệp chướng , và cần phải rửa sạch nghiệp chướng , nếu không , mình không thể đi lên .
Nếu như mình không tu hành , đẳng cấp của mình không thể nâng cao , không cao thì không thể độ chúng sanh , cũng không thể thành Phật , chỉ biến thành Phật vô dụng . Bồ Tát vô dụng . Cho nên tu hành là việc cần thiết , tu cho đến khi nào mình nhận thức được trở lại rằng mình là Phật , thì có thể trở về . Nhưng lúc đó mình sẽ không có nghĩ đến , mình được quả vị cứu cánh rồi . Tu hành là vô lượng vô biên , giả sử mình tu đến trình độ nào đó rồi ngưng lại , đó là chuyện đáng tiếc . Thí dụ tu hành có cái nóc nhà , làm mục tiêu cuối cùng , mình tu đến đó rồi ngưng lại , Sư Phụ thấy như vậy quả không tự do , không tự tại .
Hiện giờ quý vị hãy nghĩ giả sử có một nơi cứu cánh , cũng như nóc nhà vậy , mình đến đó rồi thì không thể lên thêm nữa , trường hợp như vậy có phải như là tù nhân hay không ? Biến thành tù ngục Niết Bàn , thế giới này là nhà tù nhỏ , đi Niết Bàn là nhà tù lớn hơn , nhưng đều là tù ngục cả . Cho nên tu hành nên cẩn thận , không có một nơi cứu cánh nào có thể để mình ngưng lại . Nhưng mình càng tu càng khoái lạc , không phải có nơi cứu cánh thì mình không cần phải tu , không tu hành mình sẽ rất đau khổ , nếu như quý vị khoái lạc thì khỏi cần tu hành , nhưng bởi vì quá đau khổ , quá vô minh , quá dốt nát , cho nên quý vị cần phải tu hành , tìm nguồn gốc khoái lạc . Làm người không cần phải đau khổ như vậy , bận rộ như vậy , vô minh như vậy , cho nên cần phải phát tâm muốn tu hành thành Phật .
-
NHỮNG AI CÓ THỂ ĐẾN THẾ GIỚI CỰC LẠC
Hỏi : Xin hỏi Sư Phụ , trên thế giới này có quỷ hay không ?
Đáp : Có , cũng không có . Có là bởi vì mình có quan hệ với nó mình sẽ thấy được , cho nên nói là có . Tu hành có thể tu đến trình độ người và quỷ đều không có , quỷ cũng là chúng sanh . Đối với người tu hành cao quỷ cũng không phải là quỷ , cho nên nói là có , cũng là không có . Điều này tùy theo đẳng cấp của mỗi người mà nói . Quỷ cũng rất dễ thương , mình tu hành tốt nó sẽ đến thờ phụng mình . Nó rất ngoan , sẽ lo chăm sóc hoa , coi ngó rau cải ngoài vườn , nó rất dễ thương , mình muốn nó làm gì , nó làm cái đó , hễ mình tu hành tốt , nó sẽ rất kính thương mình , rất ưa thích mình , cũng như quý vị ưa thích Sư Phụ vậy . Quỷ rất có thể còn ưa thích Sư Phụ còn hơn là quý vị , nó cũng không làm gì , nó không như mình tưởng tượng , nếu như mình tu hành tốt , sẽ không có quỷ đến làm phiền , nếu như nó có đến thì rất dễ thương , tuy rằng dáng của nó có lẽ không đẹp , nhưng cá tính của nó rất dễ thương , nó cũng biết tu hành , có ngày nó cũng sẽ thành Phật . Xưa kia lúc Sư Phụ ở Mỹ tụng kinh tối , có rất nhiều quỷ đến , đều mặc đồ trắng , sắp từng hàng một , có đến cả trăm con , chúng nó đến sám hối , đến tu hành , nghe Sư Phụ tụng kinh , cũng có những người khác thấy . Hiện giờ Sư Phụ rời khỏi nơi đó , không biết quỷ có còn đến nữa hay không ?
Ở đây cũng có quỷ , bây giờ có rất nhiều quỷ đến nghe kinh , chúng là chúng sanh rất dễ thương , nhưng sự thông minh và trí huệ của chúng rất là nhỏ , năng lực nghe hiểu cũng hơi kém , cách nghĩ của chúng nó cũng hơi chậm lụt , không giống như người . Đôi khi họ làm việc xấu , tự họ cũng không hiểu nữa , cho nên phải dạy (giáo dục) chúng , bảo chúng đừng có làm như vậy , nếu như chúng thích mình , chúng sẽ nghe lời .
Con người nếu như có đủ năng lực có thể chỉ dạy nó , và nó cũng thích mình , nó sẽ nói : "Được , được , tôi không làm". Nó sẽ nói , bởi vì nó thích người đó . Nó thích người nhưng lại làm cho người ta đau khổ , bởi vì nó không hiểu làm như vậy là chuyện xấu . Sự thông minh của quỷ khác với đẳng cấp của con người , cũng như chó , nếu như nó thích mình , nó sẽ kêu mình , hay là nằm trên người mình , cào rách y phục của mình , làm dơ mình . Mèo cũng vậy , bởi vì sự thông minh của nó khác với mình .
-
NHỮNG AI CÓ THỂ ĐẾN THẾ GIỚI CỰC LẠC ?
Hỏi : Quỷ có thể tu hành không ?
Đáp : Có thể , nhưng chúng tu hành khác với chúng ta , chúng tu hành không thể lập tức thành Phật , cũng không thể hiện đời thành Phật , có "thân người" mới có thể hiện đời giải thoát . Chúng dùng phương pháp của chúng tu hành , chúng có thể nghe , nếu không chúng ta tụng kinh sáng , kinh chiều làm gì ? Nhưng không phải quỷ nào cũng nghe hiểu , súc sinh cũng biết nghe kinh , quý vị có từng nghe về Pháp Sư Đạo Sinh ? Ngài giảng kinh cho người , người ta không nghe , Ngài mới lên núi giảng cho cục đá nghe , sau khi giảng xong , Ngài hỏi cục đá có đúng không ? Cục đá gật đầu .
Cho dù là cục đá cũng có thể nghe kinh , chúng sanh hữu hình sao lại không thể nghe ? Nhưng khi Sư Phụ qua Mỹ nói với một vị pháp sư , "Chúng ta ăn rau cải cũng không tốt lắm , bởi vì rau cải cũng có sinh mạng", rốt cuộc vị pháp sư đó nói Sư Phụ nói đạo lý của ngoại đạo , vị đó cho rằng rau cải không có sinh mạng . Giả sử cục đá cũng có thể nghe kinh , rau cải sao lại không có sinh mạng ? Tốt nhất vốn đừng có ăn , nhưng vì muốn giữ thân người để tu hành , cho nên cần phải ăn một chút đồ , nếu như hoàn toàn không ăn , chúng ta làm sao giữ được thân thể này ? Bởi vì tự mình nghe không hiểu , rồi phỉ báng người khác là ngoại đạo , thật là chuyện đáng buồn .
Trong Kinh Lăng Nghiêm cũng có nói : "Phật Bồ Tát có lòng từ bi , không nên đạp trên cỏ , cũng không nên có tâm nhặt hoa nhổ cỏ". Ý nói cỏ cây cũng có linh hồn , cũng có ý thức . Nhưng Sư Phụ nói với vị đó như vậy , vị đó lại cho rằng Sư Phụ là ngoại đạo , đối với hạng người đó thật không có cách nào hơn để giải thích cho họ hiểu .
Tình trạng của Phật Giáo bây giờ thật là ảo não , sinh viên ra nước ngoài học về được một chút giáo lý của Đức Phật hoặc lấy được mảnh bằng Bác Sĩ , trở về nước muốn nói gì cũng được , nhưng tự mình lại không hiểu pháp vi diệu thâm sâu của kinh điển Phật Giáo . Rau cải cũng có sinh mạng là chuyện nhỏ , rất là dễ hiểu , nếu như luôn cả điều đó cũng không hiểu , làm sao hiểu thứ pháp vi diệu thâm sâu đó ? Bởi vì tự mình không hiểu , mới phỉ báng người hiểu biết là ngoại đạo .
Cho nên dạy chân lý không dễ , dạy chuyện thế tục rất dễ , bởi vì đa số người không quen nghe sự thật , đa số người vẫn rất vô minh , không hiểu được chân lý , đều nương vào loại bác sĩ hay là Phật học viện gì đó , sau này nếu như có người khác nói chân lý , họ không thể nghe lọt vào tai được .
-
NHỮNG AI CÓ THỂ ĐẾN THẾ GIỚI CỰC LẠC ?
Hỏi : Sư Phụ có nhiều sách đều viết rằng , có nhiều vị đại sư khi nhập định , kéo dài đến mấy tháng , chúng ta thông thường tọa thiền , có tình trạng cũng nhập định kéo dài đến vài tháng hay không ?
Đáp : Có thể , nếu như mình đủ trình độ để nhập định , nếu như không đói , cũng không muốn động , thì động làm chi ? Muốn nhập định cũng được chứ ! Sao lại không thể được ? Không thấy đói thì không ra ngoài ăn . Tuy rằng họ ngồi không nhúc nhích , nhưng thần thức của họ đã đi đến cảnh giới cao , chỉ để lại thân thể , có nhục thể , nhưng linh hồn và ý thức không có ở đó .
Hỏi : Con đọc trong kinh có nói đến , con người từ Trời Quán Âm xuống , nhưng con học về động vật học , trong sách nói con người từ loài vượn (khỉ) diễn biến mà ra .
Đáp : Trời Quán Âm chỉ có một đoạn thời gian mà thôi , không phải lần nào cõi Ta Bà này đều do người từ cõi Trời Quán Âm xuống . Nói đến từ Trời Quán Âm xuống là chỉ đoạn thời gian đó mà thôi , càng xa nữa rất có thể có những người trời khác xuống . Thế giới này thành , trụ , hoại , không mấy lần rồi , không phải lần nào đều là người của Trời Quán Âm xuống thế . (Theo thuyết Tiến Hóa , chúng ta là do vượn khỉ diễn biến ra). Chúng ta cũng có thể từ cọp mà ra (mọi người cười), bởi vì đời trước làm động vật đó ! Chúng ta làm quỷ , làm người , làm súc sinh ..., không phải chỉ làm vượn khỉ mà thôi , cũng đã từng làm cọp . Trong kinh Phật có nói , người xấu biến thành cọp , bởi vì ăn nhiều thịt , sau khi tái sinh , biến thành cọp , sư tử ..., thứ động vật hung ác đó , trải qua mấy kiếp mới có thể làm người trở lại .
Có người còn sống rất ác độc , khi chết biến thành rắn , trải qua một đoạn thời gian rất dài , rắn cũng làm người , nhưng khi làm người , cũng làm người ác , sau này trở thành người cũng rất hung ác , có dáng bộ như muốn hơn thua với kẻ khác vậy .
Cho nên nhà sinh vật học nói , chúng ta từ vượn khỉ mà ra cũng không có sai , không chỉ là vượn khỉ mà còn từ cọp , sư tử , và các loại động vật khác . Đó là sự an bài của tạo hóa , để cho chúng ta học tập tám vạn bốn ngàn loài chúng sanh , sau này mới có thể hiểu nỗi khổ của tất cả chúng sanh . Cho nên trong kinh điển có nói , Phật Bồ Tát hóa thân thành động vật , là vì muốn học tập , sau đó mới có thể độ chúng sanh .
Hỏi : Khi niệm chú , nếu chúng ta phát âm không chính xác , kết quả khi niệm hay cảm ứng , phải chăng không được tốt ?
Đáp : Niệm rõ ràng đương nhiên là tốt hơn .
-
NHỮNG AI CÓ THỂ ĐẾN THẾ GIỚI CỰC LẠC ?
Hỏi : Nếu thân nhân của chúng ta gặp khó khăn , có nghiệp chướng , chúng ta có nên khuyên họ bố thí hay không ?
Đáp : Tất cả chúng sanh đều là thân nhân của chúng ta , đừng nghĩ rằng người đó mới là thân nhân của mình , nếu như mình không có lòng phân biệt , tất cả chúng sanh đều có thể bố thí . Nhưng bố thí cũng đừng có nghĩ là "ta" đang bố thí , bởi vì như mình có rất nhiều , nên chia cho kẻ khác . Cũng như mỗi lần quý vị đến trung tâm (đạo tràng) cúng dường Sư Phụ những gì , Sư Phụ đều chia cho mọi người , Sư Phụ không có nghĩ Sư Phụ đang bố thí cho người nào . Trên xã hội cũng vậy , một người nếu như có quá nhiều tài sản , có thể chia cho kẻ khác , trên thế giới này nếu như mọi người đều đem đồ dư của mình chia cho kẻ khác , thế giới nhất định hòa bình , khoái lạc , không có chuyện chiến tranh , trộm cướp . Cho nên khi bố thí , đừng có nghĩ là mình bố thí , nghĩ đến bố thí là đẳng cấp thấp , bố thí gì đây ? Khi chúng ta đến thế giới này , có đem gì đến ? Đâu có ! Không có đem một xu nào , một cái răng cũng không có , một cọng tóc cũng không có , cái gì cũng không có , đến đây vay đồ của thế giới Ta Bà này ăn , vay y phục để mặc , chúng ta đến cũng không mà đi cũng không , như vậy chúng ta có thể bố thí cái gì ? Tất cả đều là đồ trên thế giới này , chúng chỉ mượn đi mượn lại , thay vì đổi lại xử dụng , phải nghĩ như vậy mới đúng , nếu không "ngã chấp" quá lớn , lần nào cũng nghĩ "ta" bố thí , bố thí như vậy không có lợi gì .
Hỏi : Giả sử có người lường gạt lấy tiền của kẻ khác , chúng ta biết được người đó đang lừa dối , có thể từ chối người đó hay không ?
Đáp : Nên từ chối , bởi vì trong tình trạng cần thiết chúng ta mới giúp đỡ , không cần thiết thì không giúp đỡ . Có người đói thật sự , mình cho họ ăn ; có người không có y phục để mặc thì nên cho họ y phục để mặc ; người bị bệnh không có tiền đi khám bệnh , mình có thể cho họ tiền . Nhưng đừng để cho người khác lợi dụng mình , như vậy mình sẽ nhận nghiệp chướng của họ , nếu như biết được người đó lường gạt người , lại để cho họ đánh lừa , như vậy có phải dại dột không ? Nếu cần thì giúp đỡ , không cần thì thôi . Lúc nào , nơi nào , cũng đều như nhau . Có người đi ăn xin , nhưng họ có tiền rất nhiều . Ăn mày cũng đi uống rượu , mặc đồ đẹp , đến tiệm ăn sang , đến nỗi mua nhà , mua xe , loại người đó đương nhiên là lường gạt người . Có người bắt mấy đứa nhỏ mặc quần áo như ăn mày , thậm chí còn đánh nó thành tàn phế , sau đó sai bảo chúng đi xin ăn để lường gạt người , nếu không chúng sẽ bị đánh đập tàn nhẫn . Cho nên muốn bố thí giúp người , chúng ta cần nên phán đoán cho rõ ràng .
-
Ăn Rau Cũng Có Nghiệp Chướng
Ăn Rau Cũng Có Nghiệp Chướng
Thuyết Pháp Tại Đài Bắc
Ngày 3 tháng 9 năm 1986
Người ăn chay ăn rau cải , rau cải cũng có ý thức nhưng phần ý thức của chúng rất nhỏ , nhỏ hơn động vật rất nhiều . Ý thức của động vật còn nhỏ hơn của người , con người có ý thức tối cao , kế đến là động vật lớn , rồi đến động vật trung bình , tiếp đến là động vật nhỏ hơn như kiến , muỗi ..., cho nên mình giết người là bị phạm tội nặng nhất , kế đến là động vật lớn . Tội nặng hay nhẹ là tùy theo tầng ý thức lớn nhỏ của chúng sinh mà định , sát hại chúng sinh có ý thức càng cao thì phạm tội càng lớn , nghiệp chướng càng sâu .
Rau cải cũng có ý thức , nhưng rất nhỏ . Thông thường trong rau cải , tám mươi hay là chín mươi phần trăm trở lên đều là chất nước . Con người là do kim , mộc , thủy , hỏa , thổ cộng thêm ý thức rất cao mà tạo thành ; còn cây cỏ , rau cải phần lớn chứa đựng rất nhiều chất nước . Động vật cũng do kim , mộc , thủy , hỏa , thổ và ý thức thấp kém hơn con người mà hợp thành . Nhưng trong cỏ cây , rau cải , trái cây , phần ý thức của chúng rất nhỏ , chúng chủ yếu là do kim , mộc , thủy hợp thành , cho nên nếu như quý vị đem rau cải hay là trái cây phơi dưới mặt trời , chúng sẽ khô rất mau bởi vì phần nước sẽ bốc hơi đi hết . Cho nên ăn rau cải phạm nghiệp sát sinh nhẹ vì ý thức của chúng rất nhỏ , cảm giác của chúng cũng rất yếu , không giống như giết người hay giết các động vật khác , vì chúng cảm giác được sự đau khổ rất mãnh liệt .
Hôm qua Sư Phụ có nói chúng ta có thể nghe được cỏ cây nói chuyện . Chúng ta có thể nghe các loại rau cải nói chuyện với chúng ta : "Lại đây đem tôi đi ăn , quý vị có thể ăn tôi , bởi vì tôi đã chuẩn bị xong rồi". Nhưng có loại lại nói : "Đừng có động đến tôi , đừng có ăn tôi". Bởi vì chúng chưa chuẩn bị xong , người tu hành cao thật sự có thể nghe được chúng nói chuyện .
Nhưng bởi vì chúng ta điếc mù , không thấy cũng không nghe được , thính lực của chúng ta chỉ có hạn ở ngôn ngữ của con người , cho nên khi chúng ta nói chuyện động vật sẽ không cảm giác được gì , chúng cũng không thể diễn đạt được . Như kiến không thể nói chuyện , nhưng trên thực tế chúng đều biết nói , chỉ có chúng ta không có năng lực để nghe . Năng lực nghe của nhân loại rất nhỏ , rất có hạn , cho dù là chuyện trò giữa người và người cũng thường có sự hiểu lầm , hay là không hiểu được ý của người khác nói , ta nói trắng , họ hiểu đen , cho nên không thể nào tránh khỏi được miệng lưỡi va chạm nhau , có phải như vậy không ? Có người chỉ biết tiếng Đài Loan không biết tiếng Quan Thoại , có người cũng như Sư Phụ chỉ biết tiếng Quan Thoại mà không biết được tiếng Đài Loan . Giữa người và người còn có sự khó khăn liên lạc về ngôn ngữ , thì làm sao mà có thể hiểu được ngôn ngữ của động vật ?
Động vật nói ngôn ngữ của chúng , quý vị có thấy chó nói chuyện với chó không ? Hay là bò nói chuyện với bò không ? Kiến cũng có cách liên lạc giữa chúng , nếu như chúng không nghe và hiểu với nhau được , thì làm sao chúng ta có thể liên lạc được với nhau ? Quý vị thường thấy bên lề đường thường có nhiều kiến , chúng có thể tới lui an ổn vô sự . Chúng ta đi trên đường còn có thể bị xe đụng , nhưng những con kiến đi trên con đường rất nhỏ tới lui tấp nập cũng không bị đụng nhau , đôi lúc chúng ngưng lại nói chuyện với nhau nhưng đều an ổn vô sự , không có gì phiền phức , như vậy có phải chúng còn thông minh hơn chúng ta không ? (Mọi người cười).
-
Ăn Rau Cũng Có Nghiệp Chướng
Có một số cỏ , cây , rau , quả rất thích được mình ăn . Thứ nhất , bởi vì khi mình ăn chúng , chúng sẽ tiến hóa , đẳng cấp sẽ được nâng cao hơn một chút , ý thức sẽ gia tăng nhiều thêm một chút . Cho nên chúng sẽ nói , "Lại đây , đem tôi đi ăn". Thứ hai , nếu như mình ngắt rau , cải , cỏ , cây , qua ngày sau hay là tuần sau , hay là tháng sau , chúng sẽ mọc lá non hay trổ mầm mới trở lại , có phải vậy không ? Nhưng nếu như chặt đứt một cái chân của con heo , sau này nó không thể mọc ra cái chân khác , nều như chặt đầu nó sẽ chết liền .
Nhưng có nhiều thứ rau cải mình ngắt lá rau , nó lại mọc ra càng nhiều . Ngoài ra cây , cỏ , hoa nếu như không ngắt bớt một số nhánh lá nó sẽ không lớn , có phải như vậy không ? Có thứ cần cắt tỉa thì chúng mới mọc rậm rạp , mọc cao lớn , cho dù có bị chặt đi nhánh lá chúng cũng không bị héo , chỉ cần tiếp tục tưới nước , chúng lại có thể sanh trưởng mập mạp trở lại .
Nhưng chặt đi hai cái đùi của con heo , bỏ nó vào nước , nó cũng không thể sống nổi . Bò cũng vậy , mình không thể chặt con bò làm ba khúc , rồi nó biến thành ba con bò . Nhưng có loại hoa , cỏ , cây có thể làm như vậy được , đợi cho nó lớn lên rồi có thể dùng phương pháp chiết nhánh , đem nhánh của nó dời đến chỗ khác trồng trở lại , thì nó có thể mọc ra cùng một giống như trước . Nhưng người và động vật không thể nào giết thì biến thành một , hai , hay ba người . Cho nên mình biết ăn rau thì không sao , ăn động vật thì không thể được , bởi vì hễ chém rồi , người hay động vật sẽ mất mạng .
Hôm qua Sư phụ nhận lời kể chuyện đời xưa , nên bây giờ Sư Phụ kể chuyện . Xưa kia ở Trung Hoa có một người tên là Quan Công , râu rất dài , mặt đỏ . Ngài có một hạt thần châu của rắn thần phải không ? Ngài dùng hạt châu của rắn thần có thể nghe được động vật nói chuyện , người Trung Hoa có phải cũng có chuyện này ? (Ở dưới đáp : Không có !) Vậy chuyện này chắc là chuyện Quan Công của Việt Nam (Mọi người cười). Thôi không có sao , bất luận là chuyện của Việt Nam hay là chuyện của Trung Hoa đều như nhau , cứ cho là Việt Nam cũng có một vị Quan Công , biết vị Quan Công có cùng một người với Quan Công của Trung Hoa hay không ? Hay là Quan Công của Trung Hoa đến Việt Nam đi du lịch ?(Mọi người cười). Việc này Sư Phụ không biết được . Chuyện này là do bà nội của Sư Phụ kể lại .
Bà nói Quan Công là một vị pháp quan rất chính trực , Ngài không chịu hối lộ , Ngài là một người rất tốt . Có một ngày Ngài dạo bộ ở một nơi vắng vẻ thấy có hai con rắn , một con đực , một con cái . Khi con rắn đực đi rồi , liền có một con rắn đực khác đến ép con rắn cái làm vợ . Con rắn cái không chịu vì nó rất thương chồng của nó , và hai vợ chồng đã sinh ra rất nhiều rắn con , nó muốn chăm sóc con của nó , không muốn có quan hệ gì với con rắn muốn xâm nhập này . Con rắn đực này cứ ép con rắn cái . Lúc đó Quan Công thấy như vậy liền muốn cứu con rắn mẹ và những con rắn con , Ngài nghĩ con rắn đực kia làm như vậy không được , cho nên Ngài mới dùng tên bắn con rắn đực xâm nhập đó , nhưng vì lúc đó hai con rắn động qua động lại tranh chấp dữ dội , nên khi tên vừa bắn ra thì vừa lúc con rắn đực lăn qua chỗ khác , con rắn mẹ lại thế vào vị trí đó nên bị chết ngay dưới mũi tên , con mà đáng bị tên lại không bị , con mà không đáng trúng tên lại bị giết hại .
Lúc đó trong lòng Quan Công cảm thấy rất là khó chịu , Ngài không biết phải làm sao ? Khi về nhà tâm không được bình lặng . Khi chồng của con rắn cái trở về , phát giác ra vợ của nó bị người giết hại , tức lắm , mới đi kiếm Quan Công để báo thù . Con rắn đực đến nhà Quan Công rồi , ẩn núp trên trần nhà , muốn đợi cho Quan Công ngủ rồi mới xuống cắn Ngài . Lúc đó Quan Công còn đang đọc sách , chưa đi ngủ . Khi đọc sách rồi , Ngài mới nói với hai người hầu : "Thật là buồn ! Hôm nay ta đi dạo chơi thì thấy một con rắn đực xâm nhập vào nơi của con rắn cái , muốn ép nó làm chuyện xấu , ta vốn muốn giết con rắn đực đó nhưng không may lại để nó chạy mất , tên của ta lại bắn trúng vào con rắn mẹ , ta cứu nó mà rốt cuộc lại hại nó , lòng ta đến bây giờ cũng vẫn còn buồn bã không an !"
-
Ăn Rau Cũng Có Nghiệp Chướng
Con rắn đực này nghe được sự thật , nó biết Quan Công không có ý sát hại con rắn mẹ , cho nên nó cũng không muốn giết Quan Công , lúc đó nó bò xuống nói với Quan Công : "Xin lỗi , , tôi rất cám ơn Ngài . Tôi vốn đến đây để báo thù cho vợ tôi , nhưng bây giờ tôi hiểu rõ được sự thật , tôi không những không báo thù mà còn cám ơn Ngài lúc đó có lòng duy trì chính nghĩa , bây giờ tôi tặng cho Ngài một lễ vật". Nói xong nó liền nhả hạt châu trong bụng của nó ra tặng cho Quan Công , và nói rằng Quan Công có được bảo vật này thì có thể dùng gọi nó , nó sẽ xuất hiện ngay . Bởi vì con rắn này không phải là con rắn thường , nó là rắn thần , là rắn tu hành , không biết chừng nó cũng ăn chay (Mọi người cười).
Cốt truyện này muốn nói rõ , chúng ta có thể nghe được động vật nói chuyện , nhưng không nhất thiết phải biến thành Quan Công hay là được hạt châu của rắn thần mới có thể nghe được . Khi mình tu hành cao , mình cũng có thể nghe được . Tại Ấn Độ có một bà người Pháp , bà ta mới qua đời có vài năm . Lúc còn tại thế bà qua Ấn Độ tu hành , sau đó gặp một vị Minh Sư , vị này bây giờ nổi tiếng khắp cả thế giới . Vị người Pháp này cũng có thể nghe được động vật hay cây cỏ nói chuyện , chính bà ta tự nói ra như vậy , bà có một vườn rau , tự trồng rau cải , bà nói đôi khi đến vườn rau , có thứ cải nói với bà , "Đến đây ! Đến đây , ăn tôi đi", có thứ lại nói , "Đừng ! Đừng ! Đừng có động đến tôi". Cho nên bà chỉ ăn những rau cải muốn bà ăn mà thôi .
Xưa kia rất lâu đời , không biết là đời Tổ Sư thứ mấy , có một ngày có một người hái hoa đem đến cúng dường . Sau này cây hoa đó chết đi , mới đầu thai làm người . Bởi vì đời trước được phước báu cúng dường một vị "Phật tại thế", vị Đại Sư khai ngộ , cho nên cúng dường Ngài rồi có thể lập tức trở thành người . Nhưng khi làm người thì không được thông minh cho lắm , thậm chí còn dốt hơn người thường .
Người này lớn lên cũng gặp một vị Minh Sư , và theo Ngài tu hành . Nhưng có một ngày người này bị bệnh rất nặng , người nhà của người này mới cầu vị minh sư bên trong của họ , cầu xin Ngài giúp cho đứa con của họ sớm được lành mạnh , nhưng không có hiệu quả . Thật ra các vị Đại Sư đều nói bất cứ mình cầu những gì , chỉ cần hướng về Sư Phụ bên trong mà cầu thì đều sẽ thực hiện . Sư Phụ cũng thường bảo quý vị như vậy .
Nhưng lúc đó , bất cứ người nhà có cầu như thế nào cũng đều không có hiệu quả , con của họ vẫn bệnh nặng , cho nên cha mẹ của người con bắt đầu hoài nghi vị Sư Phụ : "Chúng tôi chỉ có một đứa con , nó theo Ngài tu hành , mà vì sao lúc nó bị bịnh chúng tôi cầu Ngài , mà Ngài không giúp đỡ ? Hiện giờ đứa con đã gần vãng sinh , chúng tôi cảm thấy rất đau khổ". Cha mẹ đứa nhỏ nói như vậy , và họ không tin vị Sư Phụ .
Đứa con bệnh nặng gần chết đó nghe cha mẹ than trách vị Sư Phụ của nó , liền khuyên rằng : "Con gần vãng sinh rồi , bây giờ con mới biết nhân quả quá khứ của con , con vãng sinh không phải lỗi của Sư Phụ của con , cũng không phải cha mẹ cầu Sư Phụ không có linh ứng . Bởi vì đời trước con là một cái cây , đáng lẽ cây muốn trở thành người thì cần phải trải qua thời gian dài , trải qua các hình thức luân hồi khác nhau thì mới có thể từ từ thăng hoa đến đẳng cấp của người . Nhưng bởi vì có một người đem hoa trên cây của con cúng dường một vị Phật tại thế , cho nên bây giờ con mới có thể đầu thai làm người . Tuy con được làm người nhưng không thể sống lâu , cũng không được thông minh , nhưng bởi vì con có được phước báu này nên mới có thể gặp được một vị Đại Minh Sư . Gặp được rồi nhưng bởi vì đẳng cấp của con còn chưa đủ cao , không cách nào được giải thoát liền , cho nên bây giờ con phải đi , đợi kiếp sau trở lại đầu thai , lúc đó mới có thể được hoàn toàn giải thoát , cha mẹ đừng có lo , lúc này con đi là thích hợp nhất".
Cho nên lúc nãy Sư Phụ có nói , có thứ cỏ cây rất thích mình ăn nó , nhất là người tu hành , nếu như ăn nó rồi , nó sẽ có phước báu rất lớn . Bởi vì cỏ cây muốn thành người thì cần phải trải qua rất nhiều đẳng cấp , cỏ cây trước kia là đá , sau đó trở thành cây cỏ , rồi mới tiến hóa thành côn trùng nhỏ , rồi lại tiến hóa thành động vật nhỏ như chuột , thỏ , mèo , chó ..., sau đó rồi thì thành cọp , voi , đười ươi ..., cuối cùng mới trở thành người . Nhưng bởi vì cây hoa này được người ta hái đem cúng dường một vị Đại Sư cho nên đẳng cấp của nó một lúc được nâng cao rất nhiều , không cần phải trải qua quá trình tiến hóa của những đẳng cấp thấp khác , nhưng đầu thai làm người cũng không thể trở thành con người thông minh , ưu tú nhất , cho nên phải trở lại một kiếp nữa .
Bởi thế nên mình ăn trái cây và rau cải thì còn được , còn ăn động vật thì không thể có kết quả tốt . Bởi vì nghiệp chướng của động vật quá nặng , mình không thể nào kéo chúng lên được , cũng không thể hóa độ chúng mau như vậy , bởi vì mình có nhiều nghiệp chướng , tự mình độ mình còn không nổi thì đâu có lý nào mà ăn thịt của động vật lại có thể độ chúng ? Có người cho rằng ăn động vật là để độ chúng , để cho chúng giải thoát là nói bậy , trừ phi tự mình thấy được mình độ chúng ; còn không , người ăn thịt động vật chỉ thấy được cái đau khổ , dãy dụa , kêu gào , khủng hoảng của con vật trước khi bị giết mà thôi , cho nên đừng có quan niệm đáng sợ là ăn thịt động vật là hóa độ chúng . Quý vị còn có gì thắc mắc thì nêu ra hỏi .
-
Ăn Rau Cũng Có Nghiệp Chướng
Hỏi : Con nghe nói bệnh cũng là một thứ phước báu , nhưng quan niệm của thế tục cho rằng bệnh là bởi vì đời trước tạo nghiệp , đời nay chịu báo ứng , nếu như cách nói đó là đúng , vậy sao lại bệnh cũng là một thứ phước báu ?
Đáp : Bởi vì 'Phiền não là Bồ Đề' cho nên chúng ta phải tiếp nhận với thái độ hoan hỷ , nếu như quý vị biết được ý nghĩa của nó thì đó là phước báu , nếu không biết thì là nghiệp chướng . Vì sao sanh bệnh là phước báu ? Bởi vì không có bệnh , không có nghĩ đến sự tu hành , không biết đời người là vô thường , chỉ có ngày ngày đi làm việc , đi học , kiếm tiền , hưởng thụ đời sống , quên mất chúng ta là ai , quên mất vấn đề lớn nhất , quan trọng nhất là chúng ta từ đâu đến ? Đến thế giới này để làm gì ? Mình là ai ? Vì sao đời người chỉ khoảng một trăm năm mà thôi ? Vì sao không được hai trăm năm ? Một ngàn năm ? Vì sao người nào cũng phải trải qua sanh , lão , bệnh , tử ?
Nếu như chúng ta không bị bệnh , chúng ta sẽ không nghĩ đến những vấn đề này , những chuyện lớn về sinh tử này . Nếu như đợi đến khi chết gần kề mới nghĩ đến nó , thì đã quá muộn . Cho nên sanh bệnh là để đánh thức chúng ta giác ngộ được sự đau bệnh , hiểu được thân thể này rất vô thường . Lúc đó mới nghĩ rằng : "Sao hôm qua mình còn mạnh như trâu , mà hôm nay lại như con mèo mắc bệnh , bò dậy không nổi ?" Cho nên cần phải tỉnh táo trở lại , nghĩ đến chuyện sinh tử của mình . Đến lúc đó không biết chừng mình muốn đi tìm chân sư , tìm được một pháp môn chân chính để tu hành , có thể liễu thoát sanh , lão , bịnh , tử nghe có hiểu không ? Cho nên sanh bệnh cũng có thể biến thành phước báu , cho nên Phật mới nói 'Phiền não là Bồ Đề'. Nhưng nếu như không biết như vậy thì cũng không phải là phước báu .
-
Ăn Rau Cũng Có Nghiệp Chướng
Vấn : Xin hỏi có phải nghiệp chướng nặng thì biến thành thực vật ?
Đáp : Tuy rằng chúng có nghiệp chướng nặng nên mới biến thành thực vật , nhưng ý thức của chúng rất nhỏ , điểm đó Sư Phụ đã nói rồi , nghe hiểu không ? Bởi vì ý thức của chúng rất nhỏ cho nên chúng không có đau khổ nhiều . (Ý con nói , nghiệp chướng của nó rất nặng , chẳng lẽ không có ảnh hưởng đến mình hay sao ?) Không có , hơn một nửa thành phần của nó là nước , linh hồn của nó rất nhỏ , cho nên không có ảnh hưởng đến mình nhiều . Ý thức càng lớn thì ảnh hưởng càng nhiều , bởi vì lực lượn của chúng lớn hơn , nhưng ý thức nhỏ , lực lượng rất nhỏ .
Ăn thực vật cũng có nghiệp chướng , nhưng mỗi ngày chúng ta làm Quán Âm , toạ thiền ít nhất là hai tiếng rưỡi đồng hồ , nghiệp chướng mới được tiêu trừ mau lẹ , nhưng đối với người không tu hành vẫn còn là nghiệp chướng . Ăn cỏ , cây , rau , trái cũng có nghiệp chướng và hít thở cũng có nghiệp chướng . Bởi vì khi hít thở , trong không khí có vô số vi trùng , chúng ta không thấy được khi chúng ta hít thở đều có sát hại chúng , hay là chúng đụng đến thân chúng ta cũng sẽ chết mất , như vậy cũng có nghiệp chướng . Quý vị tuy không có làm gì , nhưng sinh ra là đã có nghiệp chướng rồi .
Cho nên cần phải tu hành , y theo pháp môn Sư Phụ chỉ dạy , mỗi ngày quan âm tọa thiền tối thiểu hai tiếng rưới đồng hồ , nghiệp chướng gì cũng sẽ tiêu trừ . Nhưng nếu như con người không có tu hành thì nghiệp chướng đời đời kiếp kiếp luân hồi , vĩnh viễn không cách nào được tiêu trừ . Nói thí dụ , chúng ta không đi làm việc thì không có thâu vào , cho nên thiếu người này hai đồng , thiếu người kia mười đồng , thiếu người khác một trăm đồng , ngày ngày vay mượn , càng tích càng nhiều , vĩnh viễn không cách trả nợ . Nhưng nếu như chúng ta ngày ngày nổ lực làm việc , kiếm tiền cho đời sống sinh hoạt , như vậy ba bữa ăn không thành vấn đề . Tuy bỏ tiền ra trên sự ăn , mặc , ở , và duy chuyển giống nhau , nhưng một người thì ngày ngày làm việc để trả phí tổn sinh hoạt , một người thì nhờ vay mượn chất chồng để qua ngày , cho nên kết quả hoàn toàn khác nhau .
Người tu hành cũng có nghiệp chướng , nhưng bởi vì ngày ngày tu Quán Âm , hễ có nghiệp chướng liền tiêu trừ , không những tiêu trừ nghiệp chướng bản thân , mà còn có phước báu thêm để có thể cho người khác , cho nên cần phải tu hành . Bằng không , bất luận có tu hành hay không tu hành , bề ngoài nhìn không thấy có gì khác nhau , ngày ngày đều ăn cơm , ngủ , nghỉ , mặc đồ , kiếm tiền , nhưng kết quả hoàn toàn khác nhau .
-
Ăn Rau Cũng Có Nghiệp Chướng
Vấn : Có phải động vật nhỏ nhất , ý thức của nó cũng là nhỏ nhất ?
Đáp : Phải .
Vấn : Có người nói , nếu như hái hoa cúng Phật , hình như có thể được trí huệ , đối với điểm này , con không thể khẳng định lắm , không hiểu như vậy là tốt hay không ?
Đáp : Tốt mà cũng không tốt . Nếu như Phật đó là Phật tại thế thì tốt , nếu như là Phật gỗ thì không tốt , Phật gỗ không thể cho chúng ta phước báu gì , Phật tại thế có thể cho , cho nên khác nhau . (Nhưng có nhiều Phật tử mua rất nhiều hoa Ngọc Lan , để trên bàn thờ ở trong chùa). Bởi vì họ không hiểu được đạo lý cho nên thường làm nhiều chuyện không đúng , họ đến chùa lạy Phật , và đều ăn thịt uống rượu , chỉ muốn làm một người thường , mơ mơ hồ hồ qua một đời như thế thì làm gì cũng được .
Nhưng mà người tu hành thì phải biết cái gì là tốt , cái gì là không tốt . Những lời này Sư Phụ chỉ nói cho người tu hành nghe mà thôi , người thường họ làm rất nhiều chuyện . Sư Phụ không cần cúng hoa , Sư Phụ hồi giờ chưa có bảo quý vị đem hoa tươi , trái cây , hay là những thứ đồ khác đến cúng dường Sư Phụ , luôn cả thắp hương cũng có thể miễn , cắm hoa cũng khỏi , bên trong của Sư Phụ có rất nhiều hoa , không có cần thứ hoa vô thường đó , hai ngày sau là khô héo phát mùi hôi . Hoa của Sư Phụ vĩnh viễn tồn tại , hoa bên trong của chúng ta rất sáng chói , rất đẹp , người khác không thấy được , chỉ có tự chúng ta có thể hưởng thụ mà thôi , hưởng thụ không hết thì cũng có cho người khác , cho học trò của chúng ta hưởng thụ , Sư Phụ một người hưởng thụ không hết . Hoa này không bị hư , dùng thứ hoa có mãi ở trong tâm để cúng dường mới thật là cúng dường .
Quý vị ngày ngày tọa thiền , bên trong thấy được hoa gì , hay là những thứ khác đều rất dễ , có thể dùng "Tâm" tu hành này cũng cúng dường Phật , đem cái cảnh giới tọa thiền mà cúng dường Phật , như vậy mới là cách cúng dường tốt nhất . Không phải dùng hoa có thể bị hư thối lại có côn trùng ở trong và đã từng để những con ong hưởng thụ qua đến cúng dường Phật , như vậy sẽ không có phước báu gì . Đáng lẽ Phật tại thế không cần hoa nhưng bởi vì có người không hiểu , xuất từ tấm lòng thành , nghĩ không ra có gì có thể cúng dường , cho nên đem vài cái hoa đến cúng dường Phật tại thế , Phật vì từ bi mà nhận , như vậy người cúng dường mới có phước báu , những cây hoa đó cũng đều có phước báu .
Nhưng nếu như cúng dường Phật gỗ , Phật gỗ không cho mình biết có nhận hoa của mình hay không . Có đem hết hoa trong tiệm đến cho Phật gỗ , Phật gỗ cũng không nói một câu , thì làm sao mình biết được Phật gỗ có thích thứ hoa đó không ? Rất có thể Phật gỗ không thích hoa ! (Mọi người cười).
-
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Thuyết Pháp Tại Bành Hồ
Ngày 15 tháng 2 năm 1987
Quý vị muốn tụng kinh , Sư Phụ nói : "Khỏi". Muốn niệm Phật , Sư Phụ cũng nói : "Khỏi". Chỉ cần tìm được Phật của mình là được rồi . Quý vị sẽ cho rằng Sư Phụ này thật là kỳ lạ , sao lại dạy người như vậy ? Sư Phụ có rất nhiều chuyện để nói , nhưng không thể nói ra được , thời gian một tuần quá ngắn , cho dù là vài năm cũng không đủ . Phật Thích Ca Mâu Ni cũng vậy , đôi khi nói rất nhiều , đôi lúc lại không muốn nói , như là có một sự mâu thuẩn , bởi vì muốn nói mà lại cảm thấy khó được như ý (frustration), nói sao cũng không hoàn toàn , nhưng không nói cũng không được , cho nên mới bị mâu thuẩn .
Phật Thích Ca Mâu Ni thành Phật rồi , Ngài lắc đầu nói : "Thôi khỏi , khỏi độ chúng sanh , chúng sanh khó độ , tốt nhất ta đi Niết Bàn , hưởng thụ trạng thái an tường". Nhưng Phạm Thiên xuất hiện đảnh lễ Ngài , xin Ngài đừng có đi , xin Ngài lưu lại độ chúng sanh , Phạm Thiên nói : "Còn có nhiều người cặp mắt chưa hoàn toàn mù , họ sẽ thấy được , còn có nhiều người nhĩ căn còn chưa điếc , họ nghe sẽ hiểu được , xin Ngài đừng đi , vì những chúng sanh chưa hoàn toàn bị vô minh che lấp mà lưu lại , dẫn dạy họ".
Sau này Phật Thích Ca Mâu Ni lưu lại bốn mươi chín năm , độ được bao nhiêu chúng sanh thì quý vị đều biết . Không có bao nhiêu . Ấn Độ lớn như vậy , chúng sanh ở thế giới này lại nhiều như vậy , mà Ngài mới độ mấy chục ngàn người mà khổ sở 49 năm , độ được mấy chục ngàn người thật không phải là nhiều . Cho nên thuyết pháp không phải là chuyện dễ , nhất là nói về chân lý , rất là khó , giảng kinh thường thì rất dễ , chỉ lật quyển sách hay quyển kinh ra rồi đọc thẳng từ đầu đến cuối , không có gì là khó , chỉ cần có học vấn là được .
Nhưng nói chân lý thì không phải dễ , có hai nguyên do . Thứ nhất , bởi vì chỉ có một số ít người mới có thể hiểu được chân lý , mới có thể chấp nhận được chân lý . Nếu như phần đông đều nói thứ chuyện như nhau , nhưng khi có một hay hai người nói chân lý khác với họ , họ sẽ khởi lên rất nhiều nghi vấn . Thứ hai , trừ phi mình gần gũi với vị Sư Phụ lâu , mới có thể hiểu được nhiều , ngoài ra thì không có vị Chân Sư nào mà trong một tuần lễ ngắn ngủi , hay là một tháng nói hết thứ "Thậm thâm vi diệu pháp".
Muốn hiểu biết vị Chân Sư , nên tự mình tu hành , tự mình trở thành Sư Phụ rồi thì mới thật sự hiểu biết . Cho nên Phật Thích Ca Mâu Ni nói : "Cho dù đạt đến Bát Địa Bồ Tát vẫn còn chưa hiểu được Phật , cao hơn Bát Địa Bồ Tát thì mới có thể hiểu được Phật , muốn hiểu biết Phật thì cần phải thành Phật".
Sư Phụ giảng kinh ngày đầu cũng có nói các tông phái vốn đều như nhau , nhưng truyền đến nay thì bị khác . Sư Phụ nói vốn đều như nhau là chỉ lúc ban đầu mà thôi , còn các tông phái hiện giờ đều khác nhau rồi , đó là bởi vì nhiều người hiểu lầm , mới tạo ra sự dị biệt giữa các tông phái . Bởi vì Chân Sư đi rồi , giáo chủ đi rồi , không có học trò giỏi có thể kế truyền và giảng kinh điển đúng theo ý chính của giáo chủ của họ , đều là dùng ý kiến phàm phu dạy bậy , chứ không phải vì giáo lý của các tông phái khác nhau .
-
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
http://img301.imageshack.us/img301/2782/ms160qz6.jpg
Một người khai ngộ thật sự sẽ nhìn thấu tất cả các kinh điển , họ biết được "Thậm thâm vị diệu pháp" này , hiểu rõ tất cả các tông phái vốn đều dạy cùng một pháp môn , nhưng vị giáo chủ đi rồi , không có học trò giỏi kế truyền , không có người truyền pháp , cho nên các tông phái đều từ từ suy yếu . Sau này những người khai ngộ khác ra truyền pháp , cũng dạy pháp môn giống như vậy , nhưng các tông phái đã suy yếu không còn nhận biết được pháp môn đó , bởi vì trải qua một thời gian lâu không có người kế truyền để có thể dạy pháp môn đó , nên bây giờ người này đến dạy , đối với họ như là đồ ngoại quốc , rất là xa lạ , cho nên mới diễn biến ra càng ngày càng nhiều tông phái .
Hiện giờ thế giới này không biết có bao nhiêu ngàn tông phái , mỗi tôn giáo biến thành rất nhiều tông phái nhỏ . Phật Giáo cũng có rất nhiều tông phái như Mật Tông , Tịnh Độ Tông , Lâm Tế Công , Tào Động Tông , hiện giờ Nhật Bản còn có Nhật Liên Tông , họ chuyên tụng niệm Nam Mô Diệu Pháp Liên Hoa Kinh . Phật Thích Ca Mâu Ni vốn không có dạy như vậy , Ngài cũng không có dạy người tham công án như "Ta là ai ?", "Ai niệm Phật ?"... Ngài không có dạy như vậy . Chúng ta đọc kinh điển cũng biết được Phật Thích Ca Mâu Ni chẳng có dùng khánh , mõ , tụng kinh sáng , kinh chiều , hay là đi tụng kinh siêu độ chúng sanh , nhưng hiện giờ chúng ta đều làm như vậy cả .
Bởi vì khi Phật Giáo truyền đến một nơi nào đó liền bị phong tục , tập quán , truyền thống của nơi đó nhiểm một chút , cho nên trở thành tông phái khác nhau . Có tông phái khác nhau cũng không sao , nhưng nếu như không có giáo chủ giỏi , hay là Sư Phụ giỏi , thì không có ích lợi . Cho nên bất cứ Thiên Chúa Giáo , Phật Giáo , Đạo Giáo , Khổng Giáo ... nếu như không hiểu được giáo lý chính thực của vị giáo chủ thì không có ích gì . Bởi thì Thiên Chúa Giáo cũng khuyên người ta đừng ăn thịt , đừng có ăn động vật có máu , Thượng Đế nói : "Ta tạo ra rất nhiều thực vật cho các con ăn", Ngài không có bảo giết chúng sanh mà ăn , nhưng bây giờ tín đồ Thiên Chúa Giáo đều sát sanh .
Tín đồ Phật Giáo chúng ta cũng vậy , có người nào theo đúng giáo lý của Phật Thích Ca Mâu Ni ? Rất ít , rất ít , cho dù là người xuất gia cũng vậy . Mật Tông thì cũng ăn thịt , uống rượu , kết hôn . Đại Hàn hiện giờ năm mươi phần trăm cũng bị tình trạng này . Những nơi khác Sư Phụ đã từng đi qua như Thái Lan , Miến Điện , Tích Lan , Phật Giáo cũng đều là như vậy . Cho nên Sư Phụ có thể khẳng định rằng ngày nay tín đồ chân chính của Phật Giáo , Thiên Chúa Giáo , Đạo Giáo , Khổng Giáo đều rất ít , bất luận là họ nói gì , trên thực tế người tu hành thật sự rất là ít .
Tín đồ Phật Giáo là gì ? Là chỉ con người rất lương thiện , rất đạo đức , tự thân tu hành , tối thiểu giữ năm giới : không sát sanh , không trộm cướp , không uống rượu , không vọng ngữ , không tà dâm . Nếu như họ chính thực là tín đồ Phật Giáo thì họ cũng phải noi theo lòng khoan dung của Giê Su Ki Tô , bởi vì Ngài là một vị Đại Bồ Tát . Lúc Giê Su Ki Tô bị người ta đóng đinh trên thập tự giá , Ngài rất đau đớn , nhưng Ngài vẫn gia trì cho những người hãm hại Ngài , Ngài cầu Thượng Đế tha thứ cho họ , bởi vì họ vô minh , không hiểu biết .
Thử nghĩ coi người phàm phu chúng ta có lòng khoan dung như vậy không ? Người ta la mình một chút , mình đã giận rồi , càng khỏi nói đến lúc bị người ta đóng đinh rồi còn gia trì cho họ , chuyện đó tuyệt đối không thể có , trừ phi là một vị Đại Bồ Tát mới có lòng từ bi đó , không oán hận người , bị người ta giết hại cũng không oán hận họ . Từ đó mình thấy Giê Su Ki Tô là một vị Đại Bồ Tát , bất luận Ngài dạy chúng ta những gì thì cũng như là một vị Đại Bồ Tát dạy chúng ta . Chứ không phải mình quy y pháp sư nào đó , có pháp danh gì , như vậy mình mới thật là tín đồ Phật Giáo , không phải như vậy đâu , tín đồ Phật Giáo chân chính không phải chỉ có vậy .
-
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Thí dụ quý vị là tín đồ Thiên Chúa Giáo , từ nhỏ quý vị đã thích Giê Su Ki Tô , quý vị biết Giê Su Ki Tô rất tốt , khi quý vị trưởng thành rồi , quý vị phát tâm từ bi , không sát sanh (bao gồm không ăn thịt), không trộm cướp , không uống rượu , không vọng ngữ , không tà dâm ... và tọa thiền . Rất có thể quý vị tìm được một vị Chân Sư , theo Ngài học tọa thiền , tu Pháp Môn Quán Âm , ăn chay , giữ năm giới , sau khi vãng sinh quý vị lên thiên đàng , Phật Thích Ca Mâu Ni sẽ nói : "Ta thấy con tuy rất có đạo đức , tu hành rất cao , có tu Pháp Môn Quán Âm , có tọa thiền , có ăn chay , trì giới rất rõ ràng , nhưng vì con tin Giê Su Ki Tô nên con là ngoại đạo , ta không nhận con ở cõi Niết Bàn này , ta sẽ đuổi con xuống". (Mọi người cười). Có chuyện đó không ? Đương nhiên là không .
Bởi vì chúng ta dùng tâm phàm phu của mình đo lường Phật Bồ Tát , đo lường Sư Phụ , cho nên mới nói rằng Sư Phụ là 'ngoại đạo', Sư Phụ là 'nội đạo'. Trên thực tế , quý vị hoàn toàn còn chưa hiểu "Đạo" là gì ? Nếu như biết được "Đạo" là gì rồi , thì lúc đó mới có thể nói . Mới tu hành chưa bao lâu , học Phật cũng không có bao nhiêu , kinh điển còn chưa đọc hết , cùng lắm là tụng qua Kinh Dược Sư , Kinh Phổ Môn , như vậy đã dám phê bình Pháp Sư nào là ngoại đạo ? Là nội đạo ?
Có người nói Sư Phụ nói giống như Nhất Quán Đạo vậy . Sư Phụ vốn không biết Nhất Quán Đạo là gì , nhưng nếu như họ nói đạo lý giống như của Sư Phụ , như vậy cũng hay . Sư Phụ mới đến Đài Loan , không biết Nhất Quán Đạo là gì ? Lưỡng Quán Đạo là gì ? (Mọi người cười). Nhưng Sư Phụ không có phản đối bất cứ người nào , chúng sanh vốn bình đẳng , muốn làm gì thì làm . Nghe nói Nhất Quán Đạo ăn chay , tham khảo kinh điển , Sư Phụ nghĩ rằng như vậy cũng hay chứ ! Ít nhất cũng đi được bước căn bản .
Nếu như họ còn dạy tọa thiền , dạy Pháp Môn Quán Âm , Sư Phụ nghĩ rằng như vậy cũng rất tốt , không có gì không hay . Bởi vì ăn chay không thì cũng chưa đủ , ăn chay cũng chẳng có gì là hay ; bò , ngựa , dê , thỏ đều ăn chay hết , nhưng chúng không thể thành Phật . Ăn chay không thể thành Phật , nhưng mà không ăn chay cũng không thể thành Phật . Ngoại trừ người ăn chay làm chuyện đạo đức , đọc kinh , tham khảo những gì về đạo đức , tự mình phải tìm được bản tánh của mình , mới có thể thành Phật . Chỉ có bố thí , trì giới , nhẫn nhục , tinh tấn vẫn còn chưa đủ , còn phải thiền định , mới có thể có trí huệ , có trí huệ rồi mới có thể thành Phật .
Lục Độ đều phải tu trọn . Bảo người ta bố thí , đối với xã hội rất tốt . Còn trì giới bao gồm ăn chay , không sát sinh , không trộm cướp , không uống rượu , không vọng ngữ , không tà dâm . Tinh tấn là mỗi ngày nỗ lực thực hành đạo đức , làm người tốt , đọc kinh , hay là tham khảo những gì về đạo đức .
Nhưng những quy luật này vẫn chưa đủ dinh dưỡng , vẫn chưa đủ để thành Phật . Sư Phụ cũng bảo quý vị trừ năm giới , nếu như muốn bố thí cũng được , không có sao , nhưng phải hiểu rõ bố thí thật ra cũng không có gì là bố thí , có thể đời trước mình thiếu tiền của người ta , bây giờ trả lại thì đâu có gì là bố thí ? Đáng cho thì cho , đừng có nghĩ "ta" là người tốt như vậy , "ta" bố thí , nếu nghĩ như vậy là sai .
Khi chúng ta đến thế giới này không có đem theo một cái gì , sau này đi thì cũng như vậy , như vậy "ta" có gì để mà bố thí ? Nếu nói như "ta" nỗ lực làm việc , kiếm tiền rất nhiều , số tiền này đều là của "ta", vậy ai tạo ra không khí cho "ta" hít thở ? Ai tạo nước cho "Ta" uống ? Ai tạo hoa cỏ và cây lá ? Tạo rất nhiều đồ vật thiên nhiên cho ta dùng ? Những thứ này đều không phải do "ta" tự tạo lấy . Vũ trụ này là nơi công cộng , tiền cũng như nước và không khí đều là để cho chúng ta mượn dùng mà thôi , khi chúng ta dùng không hết thì nên chia cho những người khác khi họ không đủ dùng , như vậy mới là công bình .
Thí dụ , nước trong ống nước không phải để cho chúng dùng , nó phải cho nước lưu thông , cung cấp cho nhiều người khác dùng , như vậy mới là ống nước tốt . Tiền của chúng ta và những vật khác cũng vậy , nếu như có quá nhiều thì nên chia cho người khác , như vậy mới đúng ! Không khí , nước , và những đồ vật thiên nhiên đều là để cho mình sài miễn phí , vậy mà khi mình phân chia cho người khác một chút thì đã nghĩ rằng "ta" hay như vậy , "ta" là người từ bi như vậy , không có đâu !
Cho nên bố thí cũng không phải là bố thí , trì giới cũng không phải là trì giới . Thật ra không nên sát sanh mới đúng , không nên ăn qua ăn lại thì là mới hợp với nhân đạo , chứ không phải Phật Giáo , Thiên Chúa Giáo mới nói nhân đạo . Tạo hóa sáng tạo vạn vật trên thế giới này và để cho chúng ta tự do trưởng thành , ban cho chúng ta quyền cư trú trên trái đất . Động vật cũng do tạo hóa sinh ra , bất kể có tạo hóa hay không , khi chúng ta đã được sinh ra rồi thì nên để chúng ở chung với chúng ta , tại sao chúng ta lại đi giết chúng ? Đuổi chúng đi ? Trong vũ này có người nào quy định chỉ có nhân loại mới có thể ở , tất cả các động vật đều phải đuổi đi , hay là phải giết chúng mới đúng ? Không có ai quy định như vậy .
Giáo chủ nào cũng nói chúng ta nên bảo vệ chúng sinh , phải từ bi , bác ái . Bác ái là gì ? Là nên thương và bảo vệ tất cả chúng sanh . Nếu như chúng ta đi ngược với giáo lý của Giê Su Ki Tô , đi ngược với giáo lý của Phật Thích Ca Mâu Ni , thì không thể cho rằng chúng ta tín đồ của Thiên Chúa Giáo , hay là của Phật Giáo , chúng ta không có tư cách làm đệ tử của họ .
Cho nên đừng có tranh luận với Sư Phụ : "Sư Phụ đã là tín đồ Phật Giáo , vì sao còn nói tôn giáo nào cũng tốt ?" Các tôn giáo lúc ban sơ đều là tốt , chỉ vì hiện giờ càng lúc càng biến đổi , so với tôn giáo lúc ban sơ thì đã không như nhau rồi .
Nếu như bất cứ một đoàn thể nào chủ trương tất cả các tôn giáo đều tốt , nhưng đoàn thể đó lại thành lập ra một tôn giáo khác như vậy cũng không mấy đúng . Vốn đã có nhiều tông phái , bây giờ lại thêm một cái nữa , như vậy là đã có sự phân biệt trên tôn giáo . Tôn giáo vốn đều tốt , nhưng bởi vì phàm phu chúng ta không tốt , cho nên mới có rất nhiều tông phái khác nhau .
-
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Bây giờ muốn làm tín đồ Phật Giáo tốt thì nên trì năm giới , muốn làm tín đồ Thiên Chúa Giáo thì cũng nên trì năm giới . Trong mười giới của Thiên Chúa Giáo , giới thứ nhất cũng có nói không được sát sanh , chứ không có nói rằng chỉ không giết người , còn giết các chúng sanh khác thì không có sao , không có nói như vậy .
Nhưng chỉ có trì giới vẫn con chưa đủ , Phật Thích Ca Mâu Ni đến thế giới Ta Bà này không phải chỉ dạy người ta trì giới mà thôi , Ngài còn dạy người ta tu hành , tìm 'tự tánh' của mình , thành Phật . Cho nên trong Kinh Pháp Hoa nói , chư Phật xuất hiện là bởi vì muốn làm cho người thành Phật , "Phật vì một nhân duyên lớn xuất hiện tại thế , là vì muốn chúng sanh nhập Phật tri kiến , có trí huệ của Phật", quý vị có hiểu ý của Sư Phụ không ?
Phật Thích Ca Mâu Ni giống như Giê Su Ki Tô , Giê Su Ki Tô lại thế giới này cũng không phải dạy người trì giới mà thôi , tự Ngài cũng tọa thiền , cuối cùng Ngài tọa thiền trong sa mạc bốn mươi ngày , ý nói rằng trước kia Ngài đã tọa thiền lâu lắm rồi , bởi vì người mới học tọa thiền không thể nào đến được sa mạc bế quan , tọa thiền được bốn mươi ngày . Trước kia Phật Thích Ca Mâu Ni cũng tọa thiền mấy năm , sau cùng toạ thiền dưới gốc cây bốn mươi chín ngày mới khai ngộ . Các Ngài không phải chỉ tọa thiền , mà còn dạy người khác tọa thiền .
Pháp Môn Quán Âm không phải là pháp môn của Phật Giáo không mà thôi , trong Thánh Kinh có nói đến pháp môn này , trong Đạo Đức Kinh cũng có nói đến pháp môn này , Nhưng bởi vì đa số người không tu hành cho nên không hiểu , nếu như tu Pháp Môn Quán Âm nhiều một chút , sau này đọc những kinh điển thấy đều như nhau , học trò của Sư Phụ có được sự nhận biết đó .
Trước kia Sư Phụ mới bắt đầu dạy người , không có thời gian nói nhiều như vậy . Thật ra bất cứ kinh điển nào cũng đều có nói , Thiên Chúa Giáo , Hồi Giáo , Ba Tư Giáo cũng đều có nói , nhưng nếu như chúng ta không tu cùng một pháp môn với họ , chúng ta không cách nào hiểu được họ đang nói gì ? Cho dù là tín đồ Phật Giáo cũng rất ít người biết được Pháp Môn Quán Âm là gì ? Cho nên có nhiều người theo Sư Phụ học Pháp Môn Quán Âm rồi , vẫn còn sinh lòng hoài nghi , chạy đi hỏi các pháp sư khác , họ cũng không biết , rốt cuộc nói Sư Phụ là ngoại đạo , thật là tình trạng khiến cho người ta buồn bực .
Xuất gia không phải là mỗi ngày đều tụng kinh sáng , kinh chiều , nhận sự cúng dường của chúng sanh , như vậy không phải là đời sống xuất gia . Phật Thích Ca Mâu Ni sau khi xuất gia , mỗi ngày cùng với đệ tử của Ngài làm gì ? Họ mỗi buổi sáng dậy tọa thiền , chứ không có nghe nói Ngài ở nơi nào đó làm cho náu nhiệt , mỗi ngày giọng chuông đánh trống . Bên trong chúng ta cái gì cũng có , thân thể này tức là chùa lớn rất nghiêm trang , rất đẹp , rất ảo diệu , chúng ta tu hành rồi , bên trong bảo vật gì cũng tìm được hết .
Lúc còn chưa tu hành , chúng ta tưởng rằng thân thể này vô dụng , thân thể này là thân thể của phàm phu , thân thể này không tốt ; nhưng khi tu hành rồi , chúng ta sẽ cảm tạ tạo hóa cho ta cái thân thể này , bởi vì chúng ta biết rằng dùng thân thể này tu hành rất tốt , thiếu thân thể này không thể tu hành . Đợi chúng ta tu cao rồi , lúc đó sẽ biết được bên trong thân thể này cái gì cũng có , toàn vũ trụ đều ở bên trong chúng ta , bên ngoài có cái gì thì bên trong có cái đó . Chúng ta là Đại Vương , Phật , Thượng Đế , chúng ta không phải là phàm phu , tu hành rồi thì sẽ biết , chúng ta là chúng sanh tối cao quí trên vũ trụ này .
Phật Thích Ca Mâu Ni mỗi ngày đi độ chúng sanh , độ hết nơi này lại đi đến nơi khác . Có lúc đệ tử của Ngài cất đạo tràng trong những nơi này cho Ngài , Ngài cũng vẫn đi bộ đến những nơi khác , chứ Ngài không ở luôn nơi đạo tràng . Hiện giờ người xuất gia tại Ấn Độ vẫn còn duy trì truyền thống này . Giê Su Ki Tô cũng vậy , Ngài không có đạo tràng , Ngài cùng đệ tử của Ngài cũng đi bộ để độ chúng sanh , tùy duyên để độ chúng sinh .
Tín đồ Thiên Chúa Giáo ngày nay lại cất đạo tràng lớn , mỗi ngày giảng những kinh điển đã chết queo . Đọc kinh điển thời xưa không có gì sai , đọc kinh điển Phật Giáo , kinh điển Thiên Chúa Giáo đều tốt , nhưng nếu như không hiểu ý kinh , cho dù có đọc mười ngàn năm , cũng không có lợi ích .
Cho nên chúng ta một bên đọc kinh , một bên cũng phải hiểu "Chúng ta là ai ?" Một bên nên nhận thức trí huệ của chúng ta , như vậy mới có thể hiểu biết kinh điển , mới có thể thành Phật , mới ấn chứng và thể nghiệm được những gì trong kinh điển đã nói , như vậy đọc kinh mới có ích lợi . Đọc kinh chỉ là để tham khảo , nếu như chúng ta có thể nghiệm gì , lúc đọc kinh sẽ hiểu rành , cổ nhân cũng có thể nghiệm như vậy .
Thí dụ , lúc quý vị thọ pháp , có thể nghiệm như đã ghi trong Phẩm Phổ Môn như "Phạm âm , Hải triều âm , Thắng bỉ thế gian âm" ... đều nghe được , ngoài ra còn có những âm thanh từ bên trong cao hơn , khi quý vị đọc Phẩm Phổ Môn sẽ nói rằng : "Thể nghiệm đều như nhau mà ! Như vậy tôi cũng khai ngộ rồi !"
Khi đọc Kinh Lăng Nghiêm , đọc đến chỗ các Bồ Tát tu hành mỗi người có những thể nghiệm gì , thấy được ánh sáng gì , cảnh giới gì ... chúng ta chỉ cần nhìn và so sánh là biết ngay pháp môn Sư Phụ dạy không có sai , hoàn toàn giống y như trên kinh điển , lúc đó quý vị sẽ nói : "Hiện giờ tôi cũng có thể nghiệm giống như các Bồ Tát xưa". Có so sánh như vậy , mới biết được đẳng cấp của chúng ta như thế nào .
Không phải tụng kinh là có thể thành Phật , tụng kinh là chỉ để tham khảo cổ nhân tu hành đẳng cấp như thế nào ? Có thể nghiệm gì ? Sơ địa Bồ Tát có thể nghiệm gì ? Nhị Địa Bồ Tát , Bát Địa Bồ Tát , Bất Thối Bồ Tát ... mỗi bậc có những thể nghiệm gì ? Chúng ta có những thể nghiệm giống như các Ngài hay không ? Như vậy đọc kinh mới có ích lợi , còn không sẽ không có phước báu gì hết . Xin lỗi , tụng kinh không có phước báu , một tí ti cũng không có , không biết chừng quý vị nghe rồi , ngày mai không còn muốn đến nghe Sư Phụ giảng kinh (Mọi người cười).
-
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Bởi vì quá quen tụng kinh , bây giờ Sư Phụ nói đừng có tụng kinh ; quá quen niệm Phật , bây giờ Sư Phụ nói đừng có niệm Phật , quý vị sẽ cho rằng , đây chính là pháp sư ngoại đạo (Mọi người cười). Nhưng Sư Phụ cần phải nói sự thật , không nói quý vị không có hiểu . Thông thường có nhiều người nói những chuyện như nhau , bây giờ Sư Phụ không cần phải nói giống như vậy , mỗi người đều nói nên tụng kinh lạy Phật , nếu như Sư Phụ đến đây vẫn nói nên tụng kinh , lạy Phật vậy thà Sư Phụ ở nhà ngủ còn tốt hơn .
Sư Phụ quá lười , không thích đi tới đi lui , lại còn đến đây nói tụng kinh niệm Phật làm gì ? Sư Phụ cần phải nói chân lý đánh thức quý vị , nhắc nhở quý vị , mong quý vị đứng lên , đừng có ngủ nhiều như vậy , đừng có quá mê tín , nghe người ta nói cái gì thì tin đó , nghe nói phái nữ nghiệp chướng sâu nặng , liền tin như vậy , đâu có chuyện đó , nam nữ bình đẳng .
Trong Kinh Duy Ma Cật có nói không có nam nữ , bởi vì linh thể của chúng ta không có hình dáng , diện mục bản lai của chúng ta cũng không có hình tướng , không có hình dáng gì gọi là nam , hay là nữ , bất cứ người nào cũng đều có diện mục bản lai như nhau . Thí dụ , nước đều có phẩm chất như nhau , hình của ly này lớn như vậy , cho nên nước biến thành như vậy , nếu như ly nhỏ , thì biến thành nước của ly nhỏ , nhưng nước vẫn là nước , tính chất của nó không có biến đổi .
Bởi vì chúng ta đã nhận định mình là bộ y phục bên ngoài này , thật ra thân thể cũng như y phục vậy . Thanh Hải tức là Thanh Hải , Sư Phụ có mặc áo trắng , áo vàng hay là áo đỏ , hay là mặc y phục xuất gia như bây giờ , Sư Phụ đều là Thanh Hải . Cho dù có mặc y phục của người tại gia , Sư Phụ vẫn là Thanh Hải , bởi vì Sư Phụ đã nhận thức được Sư Phụ là ai . Cho nên có mặc y phục gì , đều không có sao .
Nhưng không phải rằng Sư Phụ cho rằng xuất gia không có ích lợi , không phải như vậy . Đời sống xuất gia rất tốt , học trò của Sư Phụ nhiều người xuất gia đều là tuổi trẻ . Không phải Sư Phụ miễn cưỡng người khác xuất gia , mà là tự họ đến . Sư Phụ không có nói chuyện xuất gia , tại gia . Sư Phụ tự một mình tu , có người thích thì đến theo Sư Phụ tu chung , Sư Phụ không có quảng cáo cái gì , Sư Phụ cũng không có nói xuất gia tốt hay là không tốt , chuyện này tùy theo duyên của từng người , chỉ cần thật tình tu hành là được rồi .
Tại gia , xuất gia đều có thể thành Bồ Tát . Nhưng xuất gia rất tốt , bởi vì có thể lợi dụng nhiều thời giờ , tu hành nhiều một chút , gần gũi Sư Phụ nhiều một chút , người tại gia không dễ gì theo Sư Phụ học . Quý vị ở Bành Hồ , Sư Phụ đến một tuần lễ , giảng kinh một tuần lễ , nhưng những người xuất gia mỗi ngày theo Sư Phụ , Sư Phụ đi đến đâu , họ theo đến đó . Sư Phụ biết được bao nhiêu , họ cũng từ từ biết được như vậy , bởi vì bất cứ đến nơi nào , Sư Phụ giảng kinh điển gì , họ đều được nghe . Cho nên nếu như gặp được một vị Sư Phụ hay , chúng ta học tập , sống chung với Ngài , sống cuộc đời rất đơn sơ thì là tốt !
Chỗ ở của chúng tôi rất khổ ! Chúng tôi một ngày nấu một bữa mà thôi , nếu như sáng họ đói , gặp gì thì ăn đại cái đó , không có thì thôi , tối đến cũng không nấu ăn , sáng sớm cũng không có nấu . Còn ngủ nghỉ thì phái nam ở một gian , phái nữ ở một gian , tất cả đều ngủ hết trên đất , không có giường cũng không có phòng riêng , phòng của Sư Phụ lớn gần như cái bàn này , Sư Phụ thấy đã quá lớn rồi , vốn là để cho học trò ngủ , nhưng chúng nó không dám , cũng không dám để cho Sư Phụ nghỉ giữa thang lầu trên đỉnh lầu , cho nên Sư Phụ vẫn ngủ trong gian phòng nhỏ , đời sống của người xuất gia chúng tôi là như vậy .
-
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Xuất gia không phải để cho người ta cúng dường , chúng ta rất tiết kiệm . Bất cứ chúng ta làm gì , hay là mua những gì , đều kiếm đồ rẻ nhất , bởi vì tiền của chúng sanh họ kiếm rất khổ cực , cho dù cúng dường một đồng cũng là mồ hôi nước mắt của họ đổi ra , cho nên chúng ta không dám uổng phí , nếu như học trò của Sư Phụ mua vật gì hơi mắc , sẽ bị la .
Cho nên theo Sư Phụ xuất gia không có dễ dàng như vậy , không phải mỗi người có một phòng riêng , có TV , có báo , không phải mỗi ngày tụng kinh sáng , kinh chiều , tưởng rằng như vậy đã đủ gọi là người xuất gia , không phải đâu . Chúng tôi mỗi ngày tọa thiền bảy tám tiếng đồng hồ , ngoài ra còn có những công việc khác để làm , như là điều chỉnh nội dung giảng kinh của Sư Phụ để ra sách , còn phải copy , trả lời thơ từ , trả lời câu hỏi của những người đến tìm hiểu , còn tổ chức thiền thất , thiền tam , còn phải đi các nơi giảng kinh , còn phải cất nhà , xây nhà cầu , bửa củi , nấu cơm , trồng rau , may y phục ... làm rất nhiều việc , chúng tôi cả ngày đều rất bận . Xuất gia không phải để hưởng thụ thế giới , mà là muốn có nhiều thời gian một chút để tu hành , nhiều một chút thời gian để phục vụ cho chúng sanh .
Người tại gia hành động thấy không được tự do , muốn đi đâu cũng không dễ dàng , cần phải kiếm người coi ngó con , còn phải hỏi ý chồng có đồng ý hay không , hỏi vợ có chịu hay không ... Người xuất gia chúng ta muốn đi thì đi , nơi nào cần chúng tôi đi giảng kinh , chúng tôi xách một cái gói hành lý nhỏ là đi liền , đến đó một tuần , mỗi người chúng tôi mặc hai bộ đồ là có thể đi rồi , ngoài ra không có gì nữa .
Nếu như người tại gia muốn đi đâu , phải chuẫn bị hành lý lớn , nhiều đồ đỏ đỏ xanh xanh . Mỗi ngày ăn ba bốn buổi , sáng sớm đi mua đồ ăn sáng , nấu ăn sáng , rồi ăn sáng , đã mất khoảng hai tiếng đồng hồ , đó chỉ là bữa ăn sáng . Trưa còn phải nấu hai tiếng đồng hồ , hai tiếng là tối thiểu rồi , Sư Phụ thấy có người nấu ăn cần khoảng ba tiếng đồng hồ , chín giờ sáng bắt đầu nấu , đến mười hai giờ còn chưa xong , đều là uổng phí thời giờ . Đến tối còn phải nấu nữa , chiều còn có điểm tâm , cho nên tốn rất nhiều thời giờ , còn phải coi TV , đọc báo , gọi điện thoại cho bạn , còn phải đi thăm cha mẹ chồng , những người lân cận , bạn bè , rất nhiều công việc , quý vị đều biết mà ! Những việc thế tục này Sư Phụ đã quên rồi .
Nhưng lúc Sư Phụ còn tại gia , cũng sống cuộc đời rất đơn giản , không có phức tạp như vậy . Lúc Sư Phụ còn tại gia cũng rất bận , giúp đỡ rất nhiều người , không còn thời giờ dành riêng cho mình , nhưng Sư Phụ vẫn chưa vừa ý , Sư Phụ cho rằng xuất gia tốt hơn , xuất gia mới thật là tự do , muốn đi thì đi , khỏi hỏi chồng hay vợ , đời sống đơn giản hơn , xuất gia thật ra phải như vậy .
Những người học trò này theo Sư Phụ xuất gia rất khổ , Sư Phụ rất nghiêm khắc , đừng có thấy Sư Phụ giảng kinh nơi đây dáng điệu vui cười thân mật như vậy , cho rằng Sư Phụ dạy đệ tử rất lõng lẽo , không có đâu , Sư Phụ rất nghiêm khắc .
Đã xuất gia thì nên làm người xuất gia tốt nhất , đừng có một nửa xuất gia , một nửa tại gia . Có người xuất gia thì được một người có một phòng , còn có TV , có nước nóng . Chúng tôi không có như vậy , chúng tôi đều tắm nước lạnh , lạnh chết cũng không sao , chết rồi vãng sanh mau hơn (Mọi người cười). Chúng tôi cũng có một cái lò nước nóng , đó là học trò chúng nó cưỡng bách chúng tôi đặt . Vốn muốn đặt hai , ba cái , Sư Phụ không chịu cho nên chúng nó cưỡng bách Sư Phụ phải đặt một cái , khi trời lạnh nhất chúng tôi mới dùng một chút , bình thường rất ít dùng , đều là tắm nước lạnh .
Xuất gia không dễ như vậy , quý vị đừng có cho rằng toạ thiền là được rồi . Bởi vì quý vị đều là người tại gia , Sư Phụ không thể phá hoại gia đình của quý vị , khuyến khích quý vị đều xuất gia , như vậy còn những đứa nhỏ thì sao đây ? Chồng thì làm sao ? Đã kết hôn và đã có con , thì phải tiếp tục tận tụy nghĩa vụ của gia đình , ráng ở nhà nỗ lực tu hành là đủ rồi .
Nếu như muốn xuất gia thật , cần phải xã bỏ hết , đi xuất gia . Nhưng Sư Phụ nói cho quý vị , xuất gia không dễ dàng đâu , nếu như tu hành không tốt mà còn nhận sự cúng dường của người khác thì không có cách nào tiêu hóa nỗi . Cho nên trước khi xuất gia nên suy nghĩ cho rõ ràng , mình có đáng sống đời sống như vậy không ? Đáng được chúng sanh cúng dường hay không ?
Bởi vì xuất gia là địa vị cao quý nhất , còn cao quý hơn cả quốc vương , quốc vương chỉ lo cho một nước mà thôi , người xuất gia chân chính lo nghĩ đến toàn vũ trụ , tất cả chúng sanh , và còn cao quý hơn bổn phận chồng vợ . Bởi vì chồng vợ chỉ lo cho một gia đình , một đoàn thể nhỏ , người xuất gia lo cho toàn vũ trụ , tất cả chúng sanh nào cũng đều chăm lo đến , chăm lo động vật , coi ngó cỏ cây , không dám chặt đốn bừa bãi , củi chúng tôi dùng đều là của người khác chặt xuống , phần không dùng đến bỏ lại , đã khô héo rồi , chúng tôi mới đem chụm , không phải chúng tôi đi chặt cây tươi .
Xuất gia rồi phải tôn kính tất cả chúng sanh , bởi vì chúng sanh đều tôn kính chúng ta , nếu như chúng ta không tôn kính chúng , thì chúng ta không đáng cuộc sống xuất gia , nghiệp chướng rất nặng ! Cho nên xuất gia cần phải cẩn thận .
Người tại gia cũng rất tốt , không có gì không tốt , lo cho gia đình , "tâm" xuất gia là được rồi . Xuất gia là gì ? Không lưu luyến tình trạng của gia đình , chồng , vợ , chăm nom họ chỉ vì muốn làm hết trách nhiệm , tâm không thất lạc , như vậy là xuất gia . Không lưu luyến cái trần gian này tức là xuất gia , chứ không phải xuống tóc , mặc y phục này mới là xuất gia . Nhiều người mặc y phục của người xuất gia , cạo đầu , nhưng tâm vẫn không xuất gia , ở trong chùa như ở nhà vậy , bỏ xuống một cái nhà , lại bắt lấy một cái nhà khác , rời khỏi cái nhà nào đó lại đi ở một căn nhà khác , như vậy cũng bằng không xuất gia .
Người xuất gia ngày nay quá thoải mái , Sư Phụ thấy nhiều chùa lớn đều là một người một phòng , rất thoải mái . Bên trong còn có TV , điện thoại , cái gì cũng có , như vậy sao quý vị không mau mau xuất gia ? Xuất gia còn sướng hơn tại gia , mỗi ngày tụng kinh sáng , kinh chiều là được rồi , sáng sớm tụng một tiếng đồng hồ , tối tụng một tiếng đồng hồ , cả ngày không có việc làm , còn có người cung kính lễ bái , quý vị thật dại , sao không mau xuất gia ? Quý vị bây giờ còn muốn xuất gia hay không ?
Sư Phụ bây giờ cũng chưa có chùa , mới hơn nửa năm mà đã có nhiều người xuất gia như vậy . Tuy không có chỗ ở , họ vẫn xuất gia theo Sư Phụ , dù có ngủ ở cầu thang cũng được . Lúc thiền thất , họ đều ngủ ở cầu thang , chúng tôi không có giường , ngủ đâu cũng được , trên sân thượng , nhà tắm đều được hết (Mọi người cười). Có chỗ nào thì ngủ chỗ đó , cho nên họ theo Sư Phụ xuất gia không dễ , họ đều có thật tâm tu hành .
-
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Bởi vì họ không phải vì muốn có chùa lớn mà ra đi xuất gia . Chỗ ở hiện giờ của chúng tôi là chỗ thuê , không biết chừng người chủ đuổi chúng tôi đi thì chúng tôi chỉ còn cách lên núi cắm trại , cho dù là chổ ở cũng không có một nơi nhất định như vậy , họ cũng không màng . Cho nên họ xuất gia theo Sư Phụ thật sự không phải vì Sư Phụ , điểm này trong tâm họ rất minh bạch .
Vạn nhất ngày mai Sư Phụ không thể trở về Đài Loan , họ vẫn xuất gia , không phải vì thích Sư Phụ mới xuất gia , cũng không phải vì thấy có chùa rất thoải mái , rất thích hợp , rất an toàn , vì vậy mà xuất gia , không phải như vậy , họ xuất gia rất mạo hiểm , Sư Phụ cũng không hiểu được mình sẽ còn trở lại Đài Loan hay không ? Sư Phụ là người ngoại quốc , mỗi lần tối đa có thể ở được sáu tháng , sau đó phải rời khỏi Đài Loan , rời khỏi rồi có thể xin được Visa nữa hay không để trở lại Đài Loan , vẫn là một vấn đề , cho nên họ rất mạo hiểm , vì họ phát tâm xuất gia tu hành thật sự .
Không phải chỉ có mấy người xuất gia này ở đây mà thôi , ở Đài Loan còn có những người xuất gia khác , vì họ không có đem theo thẻ tùy thân , cho nên kỳ này không thể theo Sư Phụ qua đây , buồn khóc quá trời . Tự họ muốn xuất gia , Sư Phụ biết làm sao hơn ? Sư Phụ mới đến Đài Loan chưa bao lâu , họ đã nôn nóng theo Sư Phụ xuất gia , đuổi cũng không đi , rày la họ dữ lắm họ cũng không sợ , như là keo vậy , cho nên họ xuất gia không phải dễ , họ là những người xuất gia tốt .
Những người xuất gia ngồi đây với quý vị không phải tầm thường , họ không còn lo chuyện ăn , uống , chơi , vui , ở , họ thật sự rất siêng năng tu hành , mỗi ngày tọa thiền bảy , tám tiếng đồng hồ , ai có thể làm được ? Ngồi có năm phút , Sư Phụ thấy quý vị đã cục cựa như là bị kiến cắn vậy , đừng có cho rằng toạ thiền rất dễ , tâm không định không ngồi yên được , ngồi có một chút đã muốn đứng dậy . Tụng kinh rất dễ , miệng niệm Phật cũng rất đễ , tọa thiền thì không dễ .
Bây giờ còn muốn hỏi Sư Phụ tại sao không nói đến chuyện xuất gia nữa không ? Còn muốn nghe nữa không ? Hôm nay Sư Phụ nói những chuyện này , là vì có người hỏi Sư Phụ : "Sư Phụ đã nói tin tôn giáo nào cũng tốt , vì sao Sư Phụ còn muốn xuất gia ? Vì sao Sư Phụ hình như không khuyến khích người ta xuất gia , đi tin Phật Giáo ?" Bởi vì Sư Phụ thấy đa số người xuất gia không có thật tâm xuất gia tu hành , cho nên không khuyến khích người khác xuất gia , không muốn miễn cưỡng , thích thì đến , không thích thì thôi , Sư Phụ không có khuyến khích . Nhưng chỗ của chúng tôi người xuất gia nhiều hơn những nơi khác , chúng tôi không có nơi lớn để ở , nhưng lại có rất nhiều người xuất gia , ở Đài Loan có rất nhiều chùa lớn , đều có phòng lớn , nhưng chỉ có một hai người ở .
Cho nên quảng cáo xuất gia rất là tốt để làm gì ? Hoa nó đâu có nói gì nhưng lại có mùi thơm , ai cũng ưa thích . Cho nên nếu quý vị tu hành chân thật , người khác sẽ đi theo mình , khỏi cần phải nói gì . Sư Phụ đâu cần phải đấu tranh với các tôn giáo khác ? Nếu như họ tin như vậy thì kệ họ , nếu như họ muốn theo Sư Phụ tu thì Sư Phụ dạy họ Pháp Môn Quán Âm , bảo họ ăn chay , trì giới , thiền ... dạy họ những gì cần thiết .
Không nên sát sanh , không nên trộm cướp , những thứ này từ nhỏ chúng ta đã học hết rồi , cho nên không thể gọi là giới luật , cũng không phải là giới luật của riêng Phật Giáo , đó là đạo đức của xã hội , là đạo đức của đời sống hòa bình , cho nên Sư Phụ chỉ dạy họ như vậy là đủ rồi . Họ tin Giê Su Ki Tô đâu có gì không tốt ? Một bên tin Giê Su Ki Tô , một bên tin Sư Phụ là đủ rồi , không cần đổi đi đổi lại , nếu như bây giờ tin Giê Su Ki Tô , sau này tin Quán Thế Âm Bồ Tát , rất có thể có một ngày không tin Sư Phụ , lại trở về tin Giê Su Ki Tô , như vậy không phải quá uổng phí thời giờ hay sao ?
Cho nên chỉ cần tin mình có thể thành Phật , tin mình có thể thành Giê Su Ki Tô , như vậy là đủ rồi . Đời sống và lý tưởng của một vị giáo chủ khiến cho chúng ta ưa thích , cho nên chúng ta tôn kính Ngài , tôn lạy Ngài . Nhưng những thứ này đều không quan trọng , điều quan trọng nhất là chúng ta nên biến thành Ngài , đó mới là sự tôn kính tốt nhất , cũng là bản ý của Sư Phụ .
-
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Sư Phụ không có phê bình Phật Giáo không tốt , rồi bảo người ta tin Thiên Chúa Giáo , không có chuyện đó . Có khuyến khích người ta xuất gia hay không , chỉ là chuyện bên ngoài , không có ăn nhằm gì , tìm được bản tánh của mình , mới là tối quan trọng .
Lúc mới bắt đầu tin tôn giáo , cần nên có hình tượng , làm đối tượng cho chúng ta học theo , để cho chúng ta từ từ cải biến đời sống của chúng ta , trở nên thành như đời sống của vị giáo chủ mà mình tôn thờ . Mục đích tôn thờ hình tượng của vị giáo chủ chỉ như vậy mà thôi . Không phải mỗi ngày lạy Ngài là đủ rồi , như vậy chưa đủ , phải trở thành như Ngài , trở thành Giê Su Ki Tô mới là cách tôn thờ tốt nhất . Nếu như trong hàng tín đồ Phật Giáo ngồi tại đây cũng có lòng bồ tát như Giê Su Ki Tô là Sư Phụ mừng nhất , như vậy không cần xuất gia cũng được . Cho nên phàm phu chúng ta , nếu như không hiểu được chân tướng , thì đừng nên tùy ý phỉ báng những giáo chủ khác .
Giáo lý của Lão Tử rất tốt , giáo lý của Khổng Tử cũng rất tốt , gió lý của Giê Su Ki Tô hay là Mohamed ... cũng đều rất tốt . Đối với bất cứ tôn giáo nào , nếu chúng ta không hiểu biết thì đừng có phỉ báng . Đương nhiên đệ tử của họ có tốt có xấu , đó là bởi vì có người tốt , người xấu , chứ không phải có tôn giáo tốt , tôn giáo xấu , như vậy mới đúng bản ý của Sư Phụ . Cho nên nếu như không hiểu , thì đừng có tùy ý phê bình Sư Phụ là Nhất Quán Đạo hay là Nhị Quán Đạo .
Hôm nay muốn nói những chuyện khác , rốt cuộc lại nói đến chuyện xuất gia , nói thứ chuyện mà người ta không thích nghe nhất . Quý vị sẽ nghĩ người tại gia chúng ta còn có chồng , vợ , sao lại nói chuyện xuất gia ? Ai muốn xuất gia ? Chỉ có người dại mới đi xuất gia như những người xuất gia này (Sư Phụ cười đùa).
Ở nhà đã quá tốt , lại có chồng , có vợ , không cần kiềm chế lấy mình những gì , muốn có vợ thì có vợ , lại có thể mỗi ngày thoa phấn thoa son , muốn coi TV cũng được , muốn ăn gì cũng được , muốn ăn ba bữa , bốn bữa cũng được , muốn đi đâu cũng được , lại có Sư Phụ truyền pháp , thật tốt quá rồi .
Thật vậy , quý vị còn khác hơn Sư Phụ , Sư Phụ còn phải ăn uống cực khổ , không dám uổng phí thời giờ , không dám có quan hệ nam nữ , không dám nghĩ thứ chuyện đó , muốn ăn uống gì cũng phải cẩn thận , muốn đi đâu cũng cần phải mọi người đi chung . Đời sống của quý vị quá tốt , cho nên Sư Phụ nghĩ rằng quý vị tại gia là tốt thật , còn tốt hơn chúng tôi , khỏi cần xuất gia . Xuất gia là việc hy sinh lớn , hay là hành vi của đại trượng phu , cần phải bỏ hết tất cả , cần phải sống cuộc đời thanh bạch , hy sinh chuyện ăn uống vui chơi , không còn tham luyến điều gì nữa , mới có thể xuất gia .
-
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Người tại gia quá tốt , bây giờ ai muốn xuất gia giơ tay lên coi ? A ! Nói nhiều như vậy mà không có người muốn phát tâm ! Sư Phụ biết không có ai muốn xuất gia đâu , đã biết như vậy sao lại còn phải giảng ? Bởi vì có người hỏi , cho nên hôm nay Sư Phụ mới giảng rõ một chút , nếu không , quý vị sẽ có tâm nghi ngờ , như vậy tu hành sẽ có chướng ngại . Đời sống người tại gia rất tốt , nhưng đừng có hoài nghi người xuất gia , họ rất khổ cực , Sư Phụ cũng rất khổ cực , không có hưởng thụ gì , quý vị tưởng rằng Sư Phụ có nhiều học trò , được tôn bái nhiều , được nhiều người cung kính , thật ra cũng có rất nhiều người phỉ báng , chỉ vì quý vị không hiểu được mà thôi .
Chúng sanh rất vô minh , nói không hiểu được , nói đi nói lại cũng là những chuyện như nhau , còn chưa biết chừng nào họ sẽ quay lại chửi mình . Cho nên làm Sư Phụ không có dễ , không phải có người cung kính là đủ rồi , hôm nay cung kính , ngày mai không cung kính , ai biết được ?
Thật ra như vậy cũng không sao , làm Sư Phụ vốn là như vậy , người nói chân lý đều như vậy , nếu như Sư Phụ chỉ nói đạo lý phổ thông thì không có sao , mỗi ngày bảo họ tụng kinh , lạy Phật , đâu có vấn đề ? Như người thường vậy , cũng đi cất chùa , nhưng Sư Phụ không muốn lo chuyện này , Sư Phụ không muốn cất chùa , cho nên có người muốn cúng dường Sư Phụ , yêu cầu Sư Phụ cất chùa , Sư Phụ nói không cần , mau đem tiền về , Sư Phụ không muốn nhận tiền nhiều như vậy , chỉ đủ dùng là đủ rồi .
Người xuất gia vốn cũng không nên nhận tiền mới đúng , nhưng bởi vì thời đại khác rồi , cho nên cần phải nhận , nhận đủ dùng là được rồi , không muốn nhận nhiều như vậy . Nhưng nếu như không phải là học trò của Sư Phụ , Sư Phụ cũng không nhận . Bởi vì Sư Phụ có chút nỗ lực dạy họ , họ mới có lý do cúng dường , còn như người thường , Sư Phụ không có nhận sự cúng dường của họ , nếu như họ cứ ép Sư Phụ nhận , Sư Phụ vì không muốn tranh luận nhiều , mới nhận một chút , nhưng rồi cũng đem tiền này tặng cho những người khác cần thiết . Nếu như muốn theo Sư Phụ xuất gia , tình trạng sẽ khác với các nơi khác , nên thận trọng nghĩ cho kỹ .
-
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Hỏi : Vì hoàn cảnh , không thể thọ Tâm Ấn , xin Sư Phụ có thể dạy chúng con những cách toạ thiền căn bản , hay là pháp môn không ăn chay cũng có thể tu hành ?
Đáp : Những gì Sư Phụ dạy đều là căn bản , đừng có trả giá với Sư Phụ nữa , Sư Phụ không phải làm nghề buôn bán , bảo quý vị ăn chay , quý vị không ăn , cho nên đừng có trả giá với Sư Phụ , quý vị nên cố gắng ăn chay , càng nhiều càng tốt . Đời Mạt Pháp đừng có lãnh nghiệp chướng của chúng sanh nhiều như vậy , nếu như không thể ăn chay , cũng phải ráng được bao nhiêu tốt bấy nhiêu . Nếu như có thể thì tu theo Pháp Môn của Sư Phụ , đương nhiên là tốt nhất , nếu như không được , thì niệm Phật A Di Đà .
Đài Loan có nhiều pháp sư , họ dạy rất nhiều thứ , dạy niệm Chú Đại Bi , còn có Mật Tông , Hiển Tông ... họ cũng không dạy người ta ăn chay , quý vị có thể tự do lựa chọn , nếu như không ăn chay , trì giới mà đến cầu Sư Phụ dạy , thì Sư Phụ cũng dạy như vậy thôi , dạy quý vị đếm hơi thở một , hai , ba , bốn , dạy quý vị tham công án "Ta là ai ?", dạy quý vị niệm Phật : "Nam Mô A Di Đà Phật", Sư Phụ dạy niệm Phật trong "Tâm", so với những người khác dạy miệng niệm Phật đã tốt hơn nhiều , dạy quý vị niệm ở đây (nơi mắt trí huệ), ít có người làm như vậy .
Còn không thì trước kia quý vị tu pháp môn gì đối với quý vị có lợi ích , bây giờ cứ tiếp tục tu . Sư Phụ rất thông cảm tình trạng của quý vị , Sư Phụ biết quý vị gấp lắm , rất thích theo Sư Phụ học , nhưng còn chưa xã bỏ thế tục được , một chân bên đây , một chân bên kia . Thật ra , khẩu vị không phải là vấn đề , khi đói ăn gì cũng được , nếu như không thể nấu đồ ăn chay thì đến nhà hàng học , vị Bồ Tát già ở đây nấu đồ ăn rất ngon , quý vị có thể học hỏi .
Sư Phụ biết tình trạng hiện tại của quý vị , quý vị không thể bỏ đi được , bị đầy chướng ngại cột chặt lại , bị công việc , hôn nhân , hoàn cảnh buộc chặt ... rất nhiều việc . Nhưng học Phật phải dũng cảm , còn không sẽ không bỏ được . Bây giờ nếu như không bỏ được , kiếp sau cũng như vậy , vẫn còn tình trạng như nhau , vẫn còn có chồng , vợ , cũng không thể ăn chay vì lúc nào cũng có lý do : "Bởi vì ..., nếu như ..., cho nên ..., nhưng mà ..., tuy nhiên ...," đếm không hết được .
Mỗi lần chúng ta làm người , đều có rất nhiều 'bởi vì', 'cho nên', 'nhưng mà', đầy các lý do . Cho nên bây giờ chúng ta phải cắt đứt nhân duyên , quyết định kiếp này là kiếp cuối cùng , sau này vĩnh viễn không trở lại .
Nếu như sợ ăn trúng rau có dính thuốc trị sâu thì cũng rất dễ , mỗi lần muốn rửa rau thì nên rửa bằng nước muối , bỏ nhiều muối vào nước và ngâm rau vào đó năm phút , bất cứ là trái cây hay là rau cải đều phải rửa sạch , ngâm trong nước muối năm phút sau , thuốc trị sâu sẽ tiêu mất , dùng nước sạch rửa lại một lần nữa , nếu như cảm thấy ăn chay không quen , tập từ từ rồi cũng được .
Trên thực tế , vốn không có gì là tốt hay là xấu , đều là thói quen của chúng ta tạo ra . Lúc còn nhỏ cũng có sáu căn , có mắt , tai , mũi , lưỡi , thân , ý , nhưng bởi vì lúc đó không có phân biệt , cũng chưa có dưỡng thành thói quen , cho nên quý vị cho sữa nó cũng uống , cho nó đồ ăn không có bỏ muối , nó cũng ăn , cho nó đồ ngọt nó cũng ăn , cho nó đồ mặn nó cũng ăn , nó không biết gì hết , người ta rày nó , nó cũng cười , nếu như quý vị nói với nó : "Đứa con hư", nó cũng cười , bởi vì nó không có thói quen phân biệt .
Nhưng khhi chúng ta trưởng thành , càng lúc càng quen bị sáu căn cột lại , nên trở thành thói quen thích những gì , không thích những gì . Thí dụ như hút thuốc , chúng ta vốn không hút thuốc , lớn lên theo bạn hút thuốc rồi không sửa được , hiện giờ cả thế giới có rất nhiều người hút thuốc , nếu như có người không hút thuốc thì coi như quê mùa . Ăn thịt cũng vậy , đáng ra không nên ăn thịt chút nào , nhưng bởi vì bây giờ đa số người đều ăn thịt , nếu như có người ăn chay thì đối với đa số người trở thành như hiện tượng kỳ lạ , cho nên muốn sửa đổi thói quen cũng không dễ .
Cũng như người hút thuốc vậy , vốn không nên hút thuốc mới đúng , nhưng hút thành thói quen , sau này không bỏ được , nếu như muốn bỏ thuốc lại cảm thấy lạ lùng , nhiều người bạn hút thuốc sẽ đến công kích mình , lại mời hút trở lại . Bởi vì chúng ta càng lúc càng tự tạo nhiều thói quen , làm cho đời sống của chúng ta càng lúc càng phức tạp , cho nên chúng ta không thể xã bỏ được .
-
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Người tu hành rất dũng cảm mới có thể sửa đổi thói quen này , mới có thể rời bỏ áp lực của xã hội , rời bỏ áp lực của gia đình truyền thống . Vì sao Sư Phụ không dạy quý vị cho nhiều ? Bởi vì cho dù Sư Phụ đem Pháp Môn Quán Âm dạy hết tất cả cho quý vị , đối với quý vị cũng không có ích gì lắm , nếu như thân của chúng ta còn chưa sạch , sẽ hứng chịu không nỗi Phật lực , cho dù có chịu được đi nữa cũng không có ảnh hưởng tốt .
Thí dụ ly chén này nếu như bị dơ , bất cứ Sư Phụ bỏ đồ ăn gì ngon hiếm trong đó , Sư Phụ cũng không ăn được , đổ nước trong vào đó , Sư Phụ cũng không uống được . Muốn uống nước thì phải liên quan đến cái ly , phải rửa sạch cái ly trước rồi mới có thể uống được . Nếu như ly này còn chưa đủ sạch mà đổ nước vào uống , rất có thể sẽ trúng độc , sẽ nhức đầu , đau bụng , hay là chết mất .
Cho nên thân khẩu ý đều phải sạch sẽ rồi mới có thể tu pháp môn giải thoát , còn không quý vị tu pháp môn thường là được rồi , niệm Nam Mô A Di Đà Phật là an toàn nhất , hay là đi tìm các pháp sư khác , ở ngoài có nhiều pháp sư , họ đều dạy pháp môn phổ thông , nếu như quý vị muốn Sư Phụ dạy pháp môn tầm thường , Sư Phụ cũng sẽ dạy như họ vậy , nếu như không dạy đếm hơi thở một , hai , ba , bốn , thì tham công án , nếu không thì dạy quý vị Mật Tông , niệm Án Ma Ni Bát Mê Hồng mấy chục ngàn lần , niệm Chú Kim Cang mấy trăm ngàn lần , Sư Phụ không còn có pháp môn nào để dạy quý vị có thể tiếp tục ăn thịt mà có thể giải thoát .
Sư Phụ không thể gạt người , cũng không thể bảo đảm , bởi vì nếu như quý vị ăn thịt , uống rượu quá nhiều , hưởng thụ quá nhiều , bụng quá no , khi tu hành sẽ có phiền phức , thần kinh mất bình thường , rất có thể tâm thần kích động bất an , cho nên Sư Phụ tốt nhất không dạy , Sư Phụ sợ dạy rồi không an toàn , bởi vì không biết mỗi ngày quý vị ăn bao nhiêu thịt ? Mỗi ngày uống bao nhiêu rượu ? Quý vị không thường gần gũi , Sư Phụ cũng không thể ngày ngày nhắc nhở quý vị ít ăn thịt hay là đừng có uống quá nhiều rượu .
Trên thực tế , Sư Phụ cũng không dám làm như vậy , ăn uống là chuyện sinh hoạt cá nhân của quý vị , Sư Phụ không thể lo quá nhiều , nhưng nếu như Sư Phụ dạy quý vị pháp môn nào , vạn nhất quý vị có chuyện gì , Sư Phụ sẽ rất hối hận , cho nên Sư Phụ không dám dạy nếu như muốn theo Sư Phụ học thì phải hy sinh . Thật ra nói chuyện hy sinh là chuyện thức cười , không có gì là hy sinh , đáng lẽ nên sống đời sống giản dị mới đúng , không nên ăn thịt , uống rượu , hút thuốc , nhưng bây giờ nói đến bỏ những thứ này lại trở thành một thứ hy sinh ! Bất cứ chúng ta học bất cứ những gì đều phải nên an toàn , còn không thì thà đừng học , chỉ cần tụng niệm Nam Mô A Di Đà Phật , tụng kinh , lạy Phật là đủ rồi .
-
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Cho dù là học Mật Tông chính thật , cũng phải cố gắng , không phải dễ như mình tưởng , mỗi ngày nên lạy Phật mấy trăm lần , mỗi ngày niệm Ám Ma Ni Bát Mê Hồng , hay là niệm những thứ chú khác mấy chục ngàn lần , quán đỉnh , quán đầu , quán rất nhiều thứ , không phải dễ đâu . Khi Sư Phụ học Mật Tông , cảm thấy rất phức tạp , Sư Phụ nghĩ rằng chỉ có Pháp Môn Quán Âm là pháp môn tối đơn giản , tối cứu cánh , tối an toàn , tối thích hợp cho tất cả chúng sanh , nhưng nhiều người lại cho rằng rất khó , nếu như so với Pháp Môn Quán Âm , Mật Tông mới là pháp môn rất khó , rất phức tạp .
Sư Phụ không hiểu người tại gia quý vị làm sao có nhiều thời gian tu hành Mật Tông ? Người xuất gia mới có thể tu , người tại gia không có rảnh , tu cũng không có ích . Muốn học thần thông có thể học Mật Tông , nhưng muốn học Mật Tông phải đi tìm Lạc Ma mà học , Sư Phụ không có dạy thứ đó . Muốn học thiền , tham cứu "Ta là ai ?", thì tìm thiền sư học . Sư Phụ "không thiền cũng không mật , không dơ cũng không sạch". Sư Phụ chỉ dạy Pháp Môn Quán Âm , nếu như quý vị muốn mua Pháp Môn Quán Âm thì đến Sư Phụ mua , muốn mua những thứ khác thì tìm người khác bán mà mua .
Không phải là Sư Phụ không thể dạy , Sư Phụ cái gì cũng dạy được , nhưng Sư Phụ sợ thân khẩu ý của quý vị không sạch thì sẽ có chuyện , cho nên hoan nghinh quý vị đến chỗ khác học , có rất nhiều người muốn bán , đâu đâu cũng có bán thứ pháp môn phổ thông , sao còn đến Sư Phụ mua ? Cho dù Sư Phụ đem Pháp Môn Quán Âm này dạy quý vị , quý vị cũng không thể giải thoát , bởi vì ly không sạch nước sẽ trở thành dơ , cho nên không thể dạy , chứ không phải vì Sư Phụ nghiêm khắc .
Pháp môn này không phải của Sư Phụ , lực lượng cũng không phải của của riêng của Sư Phụ , nó là của công cộng , đáng lẽ phải cho càng nhiều người càng tốt , nhưng nếu như tình trạng không cho phép thì cũng không thể cho , đó là vì sự an toàn của cá nhân quý vị . Nếu như muốn thành Phật mà hy sinh có một chút cũng không được , vậy thì thôi ! Ở lại hưởng thụ thế giới cho rồi , thế giới này đối với quý vị còn ngon mà ! Cho đến giờ vẫn còn tốt lắm (mọi người cười), có địa vị tốt , có chồng , có vợ , hưởng thụ cái gì cũng được , sao lại muốn thành Phật ? Muốn thành Phật khổ lắm !
Sư Phụ nói cho quý vị biết Sư Phụ tu hành rất cực khổ , từ nhỏ đã phát tâm tu hành , sau khi lớn lên nghe nói nước nào có pháp sư nổi tiếng , liền đi tìm , gặp người tu hành nào liền đảnh lễ cầu pháp , tu hành rất khổ cực , không dễ gì mà mới chỉ có một tuần lễ liền đem bảo vật quý báu nhất này chia cho quý vị , nhưng có bao nhiêu người muốn học ? Quý vị còn ở đó kỳ kèo như buôn bán với Sư Phụ ? Quý vị coi có ích lợi gì ? Uổng phí thời giờ mà thôi .
Sư Phụ nghĩ rằng đừng có thành Phật là tốt nhất , chỉ có người dại mới muốn thành Phật , Sư Phụ dại quá , thấy chúng sanh đau khổ quá , Sư Phụ tưởng rằng chúng sanh đều muốn giải thoát , Sư Phụ nghĩ rằng họ vô minh bởi vì không có minh sư chỉ đạo , không thể giải thoát , Sư Phụ tưởng rằng họ đều muốn mau mau tu đến trình độ nào đó , nên mới đem pháp về cho chúng sanh . Nhưng không phải dễ , họ không chấp nhận , có tiếp nhận đi nữa cũng không tiếp tục tu hành , thậm chí không những không tu trải qua một đoạn thời gian sau trở lại phỉ báng Sư Phụ , nói rất nhiều lời xấu .
-
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Cho nên thành Phật không có gì tốt đâu , Sư Phụ khuyên quý vị đừng có thành Phật , nhân lúc này còn chưa thành Phật thì mau mau ngưng lại , đừng có tu hành , nên hưởng thụ thế giới này , có vợ , có chồng tốt , ăn thịt , uống rượu ngon , hút thuốc , cờ bạc làm gì cũng được , sao còn muốn thành Phật ? (Chừng nào xuống địa ngục sẽ tính). Thành Phật rồi cũng khó cứu được ai , muốn cứu người không có dễ . Giê Su Ki Tô bị người ta đóng đinh . Phật Thích Ca Mâu Ni thường bị công kích xém tí nữa bị người giết , Lục Tổ Huệ Năng cũng có người muốn giết hại . Tại Ấn Độ nhiều vị đại minh sư đều từng chịu hình phạt rất lớn , bị người ta trừng phạt rất ghê gớm , có người bị phạt ngồi dưới mặt trời nóng , hay là bị bỏ trong đóng cát rất nóng . Ấn Độ rất nóng , có người bị phạt ngồi trên tấm sắt rất nóng , bởi vì họ không tin các Ngài là đại sư , họ muốn trừng phạt các Ngài , thậm chí còn có người bị phân thây , thành Phật chẳng có gì tốt , đối với thế gian mà nói .
Quý vị không tu hành Sư Phụ rất tán thành , không muốn ăn chay , cũng không muốn thành Phật , Sư Phụ bây giờ rất hối hận , nhưng đã quá muộn , không thể nào đổi lại phàm phu , bởi vì đã quen rồi , thói quen ăn thịt của quý vị không thể sửa , Sư Phụ bây giờ ăn chay cũng không thể sửa , cũng chấp trên sự ăn chay , nếu không Sư Phụ sẽ đổi liền . Bây giờ cũng không muốn kết hôn , nếu không Sư Phụ sẽ trở về nhà kết hôn (Mọi người cười). Làm người thường dễ hơn , thành Phật không có gì , nếu như quý vị muốn tiếp tục hưởng thụ thế giới , vậy hoan nghinh lưu lại (Nhưng đừng trách Phật Trời không cứu !)
Thế giới của chúng ta hiện tại không chỉ có thuốc sát trùng mà thôi , còn có rất nhiều hơi độc , có máy bay , máy móc , phóng xạ , bom nguyên tử , chúng ta thử nổ rất nhiều nguyên tử , phá hoại các tầng khí quyển bảo vệ địa cầu của chúng ta , bây giờ đã có nhiều nơi như Bắc Cực , Nam Cực đều có lỗ hở , làm cho thế giới này biến thành hổn loạn .
Cho nên không phải chỉ có vấn đề thuốc sát trùng mà thôi , có rất nhiều sự nguy hiểm chờ đợi chúng ta , nếu như cứ tiếp tục như vậy , hậu quả rất là đáng sợ .
Bây giờ phần nhiều nước đều có độc , có nơi nhiều tôm cá bị chết , bởi vì công xưởng bài ra rất nhiều chất độc , rác của chúng ta đổ xuống biển rất nhiều , nước bị ô nhiễm rất nghiêm trọng , không khí cũng không có sạch lắm , tình trạng ô nhiễm này mấy chục năm sau , luôn cả mấy trăm năm sau cũng giữ như vậy , và càng nghiêm trọng thêm mà thôi .
Giả sử quý vị không muốn "hưởng thụ" tình trạng này , thì cần nên đi khỏi cho mau , tu hành mấy chục năm sau là có thể đi khỏi rồi . Nhưng nếu như không tu hành , muốn lưu lại thế giới này , mấy trăm năm sau vẫn còn hưởng thụ thứ không khí ô nhiểm đó , thuốc diệt sâu càng lúc càng nhiều , độc chất cũng càng lúc càng tăng , ăn cái gì cũng không có đơn thuần như trước .
Địa cầu này , nếu như bây giờ thấy được , sẽ thấy ở bên ngoài có bầu không khí rất đen tối bao lại , đôi khi còn lọt vào tầng khí quyển bảo vệ của quả đất , bởi vì đã có lỗ hở , tuy rằng có những chúng sanh cao đẳng khác đến đây giúp đỡ chúng ta , nhưng họ rất bận , giúp đỡ không kịp , tốc độ phá hoại của chúng ta còn mau hơn tốc độ sữa chữa của họ .
Không biết cho đến lúc nào địa cầu sẽ nổ , cho nên đừng có chỉ nghĩ đến thuốc diệt sâu , còn có những vấn đề khác càng nghiêm trọng hơn . Quý vị học khoa học sẽ biết , học y khoa cũng sẽ biết , đọc báo , xem TV đều biết . Nhưng Lão Tử nói : "Thánh nhân không ra khỏi nhà , nhưng cái gì cũng biết , không coi tình trạng của vạn vật ngoài trời , cũng có thể hiểu được Đạo". (Đạo Đức Kinh - Chương 47 , "Bất Xuất Hộ , Tri Thiên Hạ ; Bất Khuy Dũ , Kiến Thiên Đạo").
-
-
Sách Khai Thị - Quyển 3
Đệ tử chúng con biết hành trình tầm đạo rất khó khăn , tâm biết Minh Sư khó tìm , chánh đạo khó cầu , bởi vậy đệ tử chúng con xin dùng lời của Vô Thượng Sư Thanh Hải để in thành sách , hầu mong giúp tất cả mọi người như chúng đệ tử được thỏa mãn ước vọng một đời giải thoát . Những ai có thắc mắc về chuyện sinh , tử và tu hành , sẽ tìm thấy những câu giải đáp trong cuốn sách này .
-
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
1
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
Sư Phụ Thanh Hải giảng tại Santa Ana , California , U.S.A.
Ngày 21 tháng 10 năm 1989
Sư Phụ rất lấy làm mừng được gặp đồng hương . Thấy quý vị đến nơi đất tự do bình an vô sự , thân thể khoẻ mạnh , mập mạp , đẹp đẽ , duyên dáng và rất là tươi tắn , sung sướng , Sư Phụ rất mừng và cảm động .
Trời Phật đã gia hộ cho quý vị phước báu đầy đủ , tinh thần thoải mái . Nhiều khi Sư Phụ có qua một vài trại tỵ nạn , thí dụ cách đây mấy tuần , có đi Hồng Kông thăm mấy trại cấm bên đó , thấy đồng bào ở đây rất cực khổ , thiếu thốn đủ mọi mặt và không có tự do . Cho nên thấy quý vị ở đây được sung sướng , được hưởng đầy đủ về vật chất lẫn tinh thần , hít thở không khí tự do , Sư Phụ xin thay mặt quý vị cảm ơn Trời Phật .
Có nhiều người hỏi Sư Phụ sau khi tu thành Phật rồi , sao không độ cho nước Việt Nam ? Độ nổi không ? Mình phải tự độ cho mình , phải không ? Đúng vậy trước kia Đức Phật còn tại thế , nước của Ngài cũng có chiến tranh , đệ tử của Ngài cũng có cầu Ngài , xin Phật dùng thần thông , dùng sức gia hộ của Ngài giải tỏa cho hai bên . Ngài nói : "Không được đâu con , tụi nó có nợ nần với nhau từ nhiều kiếp rồi , để họ trả nợ nhau . Đánh nhau một hồi là huề , hết chiến tranh . Bây giờ mình can thiệp không được". Đệ tử của Ngài là Mục Kiền Liên thấy Phật không chịu làm , ngài nghĩ rằng Phật sao không chịu động đến móng tay , không có từ tâm , nên ngài Mục Kiền Liên tình nguyện đi làm . Ngài nói : "Thôi Sư Phụ không làm thì để con làm". Ngài lấy bình bát của Ngài , dùng phép thần thông đem cả hai nước đó vào trong bình bát , chụp lại và nghĩ rằng thời gian qua rồi , chiến tranh sẽ hết . Mấy ngày sau , mở bình bát ra thấy hai nước vẫn còn đánh nhau đổ máu . Ở trong bình bát nhỏ xíu đó mà vẫn còn đánh nhau .
Kinh Kim Cang nói định nghiệp khó chuyển . Định nghiệp là gì ? Là những nghiệp chướng . Có ai không hiểu nghiệp chướng là gì không ? Thí dụ theo Thiên Chúa Giáo thì mình giải thích đó là tội tổ tông truyền . Tổ tông truyền là ai vậy ? Chính là mình chứ ai . Trước kia mình làm tổ làm tông , bây giờ mình sanh trở lại , rồi tội đó đổ vô mình chứ ai nữa , phải không ? Không phải ông Adam và bà Eva làm ra tội rồi đổ hết lên đầu thế giới . Như vậy không công bình phải không ? Chúa nào mà bất công như vậy . Vì Kinh Thánh ngắn gọn quá , cộng thêm đầu óc phàm phu của người mình , nên không hiểu rõ . Tội tổ tông truyền là nghiệp chướng của mình ; nghiệp chướng đời đời kiếp kiếp đó , tổ tông là mình chứ ai . Thí dụ một trăm năm trước tôi sinh ra ở nhà ông A , rồi tôi chết đi . Một trăm năm sau , tôi lại sinh ra ở nhà ông đó , tôi là con cháu của ông đã sinh ra hồi trước . Có ai biết là tôi đầu thai trở lại đâu . Cho nên tổ tông là như vậy đó , là tội của mình truyền ra . Tổ tông cũng chính là mình hoặc là bà con cô bác của mình .
Có người hỏi tại sao Sư Phụ không độ cho đất nước Việt Nam ? A Di Đà Phật , đâu có nổi . Phật đã nói rồi mà , muốn thoát ly khổ nạn , phải trì giới . Phật đâu có cứu mình được . Phật chỉ cho con đường để mình đi thôi . Phật nói : "Ta là ngón tay chỉ mặt trăng , ta không phải là mặt trăng . Các ngươi nhìn theo ngón tay ta thì sẽ thấy mặt trăng".
Phật là một người cũng như mình . Phật cũng theo giới luật như mình , cũng đi cùng một con đường như mình và thành Phật . Nếu mình không muốn thành Phật , nhưng muốn thoát ly những cảnh khốn cùng , thì mình phải theo một chút chút , phải không ? Thí dụ trong kinh Phật có dạy năm giới . Phật nói muốn thành Phật thì theo giới luật nào ; muốn làm thiên nhân thì phải theo những giới luật nào và cách tu hành nào ; muốn trở lại làm người mà không muốn gặp những tai ách nặng nề thì phải theo giới luật nào , phải vậy không ?
Mình làm người , nếu vi phạm những giới luật tối thiểu đó , mình sẽ tạo trở ngại không ít cho cuộc đời mình , đôi khi còn bị đau khổ nữa . Lúc đó đừng trách tại sao Phật không cứu mình . Có , nhưng vì mình không nghe lời . Cũng như đến gặp một vị bác sĩ mà nói : "Tôi bị bệnh nhiều quá , thầy cho tôi thuốc về uống cho hết bệnh". Bác sĩ cho thuốc nhưng mình lại không uống thì sao ? Mình sẽ chết phải không ? Hoặc mình bệnh , mình đau khổ thêm . Không có người nào có thể dùng thần thông nào cứu mình được . Bất quá có thể cứu được một chút thôi . Vì vậy đạo Phật không dạy mê tín dị đoan .
-
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
Phật nói một là một , hai là hai ; có luật lệ đàng hoàng , phải vậy không ? Phật không dụ dỗ mình , nói : "Con ơi , ta có phép thần thông", rồi ngó ngoáy ngón tay một chút là mọi sự đều tốt hết . Phải không ? Phật không nói như vậy . Phật nói có nhân thì có quả , nếu muốn có một cuộc đời tốt đẹp , sung sướng vĩnh cửu , thì con phải làm như vầy , như vầy . Có một bà già có người con chết đi , bà tới cầu xin Phật cứu sống con của bà , Phật có cứu không ? Không cứu . Có phải Phật thiếu lòng từ bi không ? Cũng không phải . Phật hiểu rõ lòng nhân quả là vậy . Hiểu rằng người đó tới giờ phải ra đi và Phật không muốn đảo lộn nhân quả của người ấy . Tại sao Phật không đảo lộn nhân quả ? Bởi vì nhân quả của một người có liên quan tới trăm ngàn người khác , hiểu không ? Nếu mình thay đổi một số mệnh , mình sẽ đảo lộn gần như cả một hệ thống . Tại sao vậy ? Thí dụ như xâu chuỗi của Sư Phụ đây , học trò Đài Loan tặng cho Sư Phụ . Tại sao có xâu chuỗi này ? Câu chuyện hơi bi đát , nguyên do là học trò của Sư Phụ bị bệnh , người ấy thấy Sư Phụ tới cứu , nên sau đó làm xâu chuỗi này tặng Sư Phụ làm kỷ niệm .
Xâu chuỗi này có nhiều hạt dính vào nhau phải không ? Bây giờ có một cậu nào đó nói : "Sư Phụ ơi , con thích cái hột này quá , Sư Phụ cho con được không ?" Nếu Sư Phụ cho cũng được , không tiếc chi một hột . Nhưng nếu bứt một hột ra , tất cả những hột khác sẽ rơi ra . Như vậy lại mắc công ngồi gắn từng hột , từng hột trở lại . Thành ra Sư Phụ nói : "Thôi dẹp đi , con lấy làm gì ?", phải không ?
Muốn cứu một người không phải dễ , hiểu không ? Trừ khi người đó thành tâm , muốn tự cứu mình , đã hối cải những nghiệp chướng của mình . Khi mình thành tâm , Phật Bồ Tát sẽ cảm động , gia trì cho mình ; và rồi sức mạnh của mình , sức mạnh của Ông Phật trong tâm mình bắt đầu đứng dậy , sắp xếp nhân quả cho mình . Tại sao lúc đó ông Phật có thể làm được ? Tại vì bây giờ mình đã quay về con đường chánh giác , nên mọi sự đều dễ dàng . Thí dụ mình đang lái xe đi về hướng Nam và tiếp tục đi hoài , nhưng nhà của mình ở phương Bắc . Có người cho mình biết là đã đi sai đường rồi , phải quay xe về hướng Bắc . Càng lái xe về hướng Nam là càng cách xa nhà . Mình trả lời : "Ông nói chi nhiều vậy ? Nếu có giỏi thì ông hãy dùng cách gì đưa tôi về nhà , đứng đó nói hoài có ích chi đâu !" Nếu mình không hợp tác với ông ta , không chịu quay đầu xe , lại bắt ông ta dùng xe cần câu , xúc đất , làm cản trở việc giao thông cho trăm ngàn người khác , hiểu không ? Tốt nhất và dễ dàng nhất là mình quay đầu xe lại , chỉ có vậy thôi , khỏi sinh nhiều chuyện rắc rối .
Giới luật của Phật cung vậy . Nếu mình trì giới của Phật , nếu mình tin đạo nào , mình trì giới của tôn giáo đó , là mình quay đầu trở lại đi đúng đường , vậy thôi . Phật không bắt buộc mình để cho các Ngài mập thêm , hoặc được tiếng là có nhiều đồ đệ .
Phật đã đi con đường đó rồi , hiểu không ? Phật hoặc Chúa là những người đã đắc đạo , họ đã đi con đường đó , thấy đúng và an toàn , nên họ kéo mình theo , vậy thôi . Nếu mình muốn đi thì cuộc du hành của mình sẽ tốt đẹp . Nếu mình không muốn đi thì họ cũng lắc đầu thôi . Cũng như nhà ở hướng Bắc mà mình đi về hướng Nam , hoặc nhà ở hướng Nam mà mình lại đi về hướng Bắc , họ sẽ không cách nào cứu giúp mình được hết , hiểu chưa ? Không thể nói tại sao anh không giúp tôi , anh cứ đứng đó bắt tôi quay đầu xe là xong , anh có quyền lực sao anh không giúp dùm ? Có thể được , có thể lấy xe cần câu xúc chiếc xe của mình quay đầu lại . Nhưng chắc chi chiếc xe cần câu đã đi được trên xa lộ đó phải không ?
Xa lộ là dành cho các xe thật lớn , có vận tốc nhanh ; còn xe cần xúc đâu được chạy trên xa lộ ? Đã vậy , muốn xúc một cái xe , phải quay tới quay lui , làm cản trở sự giao thông của mấy ngàn người trên xa lộ . Dễ dàng nhất là tự mình quay đầu xe trở lại , không gây trở ngại cho ai hết .
-
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
Giới luật của Phật là để mình bảo hộ cuộc sống của mình được bình an . Đáo bỉ ngạn là tới bờ bên kia an toàn . Cũng như sống với chế độ Cộng sản mình không chịu nổi , không hợp với tánh tình hào phóng của mình , cho nên mình muốn thoát khỏi sự kiềm chế đó . Mình phải dùng cách nào ? Có người nói : "Tôi có chiếc ghe , chiếc thuyền , anh muốn tôi chở đi thì phải theo điều kiện này điều kiện kia . Anh phải trả ba lượng vàng hay làm việc gì đó , tôi sẽ chở anh đi". Nếu mình chấp nhận những điều kiện đó thì người thuyền trưởng sẽ cho mình lên ghe , chở mình đi . Nhưng xuống đó ngồi chật chội lắm phải không ? Sư Phụ nghe nói có nhiều ghe , chở nhiều đến nổi phải ngồi yên , không nhúc nhích được ; gạo mắm gì cũng quăng xuống biển mà còn không đủ chỗ . Nếu mình không biết hoặc có nhiều trẻ em không biết sẽ than : "Trời ơi , ở trên đất cộng sản hay không cộng sản , mình đang được tự do đi lại , bây giờ bắt ngồi bó gối một chỗ như thế này thì đâu có tự do gì ?" Phải không ? Có thể mình nghĩ như vậy . Nếu mình không chịu đựng được sự gò bó trong một giai đoạn ngắn , thì mình không thể tới được bờ bên kia , hiểu không ? Giới luật là như vậy .
Mình nói đời đã quá nhiều cực khổ rồi , đã bó buộc trăm chiều , sao Phật không dùng thần thông để cứu mình , còn bắt mình trì giới , càng bó buộc thêm . Hình như vì bị gò bó quá nhiều nên mình mới muốn tìm tự do , tìm sự giải thoát . Vậy sao Phật còn bắt mình bó vô nữa ? Không phải , sự gò bó này là lúc mình ngồi thuyền vượt biên , tuy có chật chội , nhưng sẽ tới được bờ tự do . Giới luật , quý chế cũng như món tiền trả cho chủ ghe để mua dầu , mua củi , chở mình đi ; không phải chủ ghe một mình hưởng hết số tiền này .
Một buổi sáng trước khi Sư Phụ đi giảng kinh , trong phòng của Sư Phụ có một con trùng , không biết là con gì . Thôi , không cần biết là con gì , bay qua bay lại trong phòng , vì phòng của Sư Phụ có lưới nên nó ra không được ; rồi con vật đó đậu hoài trên cửa lưới , không ra ngoài được . Sư Phụ thấy tội nghiệp , bèn lấy một cái ly úp vô chỗ nó đậu , lấy một tấm giấy khác phủ lên miệng ly , rồi đem đổ ra ngoài . Con trùng đó được tự do . Lúc ở trong ly , con vật đó vùng vẫy dữ dội lắm . Nó chạy trốn vì nó nghi Sư Phụ muộn hại nó , hiểu không ? Nhưng nó đâu biết ý tốt của Sư Phụ ; phải nhẫn nại một chút , chỉ một chút thôi là nó được phóng sanh .
Pháp lý của Phật cũng như cái ly của mình , úp mình lại rồi đem mình phóng ra một nơi tự do hơn . Mặc dầu trong thời gian bị nhốt lại , con trùng cảm thấy gò bó , tưởng như có người ác ý muốn hại nó . Nhưng một lúc sau , nó được tự do .
Ở thế giới này có tự do nhưng là tự do giả tạm . Cũng như ở nước Việt Nam , mặc dầu dưới chế độ cộng sản , mình được đi tới đi lui , nhưng không có tự do . Ngồi thuyền bị gò bó ít lâu nhưng sẽ được sung sướng hoài . Nhiều khi mình nói : "Tu hành làm chi , mệt thấy mồ ; lo ăn còn chưa xong , cả ngày vất vả với đời sống sinh nhai , rồi nay còn bắt trì giới ; ai trì cho nổi". Nhưng nếu mình làm được thì sự tự do , sung sướng , khoái lạc của mình sẽ đời đời kiếp kiếp , vĩnh cửu hơn là chạy đua theo sự tự do nhất thời , ngắn ngủi .
Người Việt hoặc người Á Đông thấm nhuần triết lý Đông phương rất nhiều , không một người nào là không biết tới Phật Giáo , Lão Giáo , Khổng Giáo , Thiên Chúa Giáo . Ít ra cũng thấm nhuần một giáo lý nào đó . Nhưng thấm nhuần là một việc , mà thực hành giáo điều đó lại là một việc khác . Nếu như mình là Phật tử , mình cũng nên áp dụng những giáo điều của Phật để đời sống của mình được cải tiến và thoải mái hơn .
-
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
Nếu mình là người Công Giáo , mình cũng phải áp dụng những giáo điều của Chúa dạy ; mình sẽ thấy cuộc đời đổi khác . Nếu không theo những giới luật của Phật hay của Chúa , mà mình cứ cầu nguyện thần thông , cầu nguyện cho đời sống của mình được tốt đẹp , thì hơi khó . Cũng như con trùng bị nhốt trong cái ly của Sư Phụ , nó cứ bay như vậy hoài . Sư Phụ không thể tự nhiên làm cho con trùng này được tự do phải không ? Nó phải chui vô trong cái ly của Sư Phụ để Sư Phụ đem ra ngoài đổ , nó mới được an toàn .
Nhiều khi mình ra nước ngoài vật lộn với cuộc sống hằng ngày để sinh nhai , mình nghĩ rằng tu hành tại nước này khó hơn ở Việt Nam . Có ai nghĩ như vậy không ? Có ai nghĩ rằng ra nước ngoài khó tu không ? (Có người trả lời : "Có"). Sao mà khó , ra nước ngoài dễ tu hơn . Tại sao ? Bởi vì có đầy đủ điều kiện hơn , ít nhứt nước Mỹ cung êm đềm hơn , không có chuyện mỗi ngày mở cửa tới 3 , 4 giờ sáng , rồi cháo gà cháo vịt tùm lum , dụ dỗ khẩu vị của mình , hiểu không ? Không có người dụ dỗ , không có nam thanh nữ tú ẹo tới ẹo lui ngoài đường , bởi vì lạnh quá họ rút ở trong nhà hết , nên sức cám dỗ cũng ít , phải không ? Mình thấy người ta đi tới đi lui , mình cũng muốn đi tới đi lui , hoặc ít ra mình cũng muốn dòm tới dùm lui một chút . Không có ai đi tới đi lui , con mắt mình cũng được nghỉ ngơi một chút . Rồi không có cháo gà cháo vịt đi ngoài đường rao tới rao lui ; không có quán rượu mà chén chú chén anh , này kia kia nọ , mình cũng không nghĩ tới và cũng đỡ một chút .
Quán rượu bên này cũng ít hấp dẫn mình hơn . Quán rượu bên này lạnh ngắt , không giống như quán rượu ở Việt Nam . Quán rượu ở Việt Nam có thể ngồi cả ngày không chán . Quán rượu bên này không hợp khẩu vị của người Việt Nam ha ? Ngồi đó chẳng biết nói chuyện với ai , uống rượu thì phải đặt tiền , nhạc mở rầm rầm , không giống như Việt Nam . Nhờ vậy chắc uống rượu ít hơn , sức cám dỗ cũng nhẹ bớt . Cho nên bên này tu được chớ phải không ?
Còn nhiều lợi điểm khác , thí dụ sang bên này mình không có nhiều bà con , cũng không phải ra ngoài nói chuyện nhiều , mình buồn vì nhớ quê hương , rồi ngồi một mình cảm thấy lạnh lẽo cô đơn , do đó hướng về Phật dễ hơn một chút . Ở Việt Nam , anh em bà con nhiều quá , không có người này kéo thì có người kia lôi đi nhậu , đi nhẹt , làm chuyện này chuyện kia , nên quên tu hành . Qua đây không có ai lôi kéo hết , tu dễ hơn . Nếu kéo lôi cũng chẳng biết đi đâu , hiểu không ? Mỗi người có một cái apartment nhỏ xíu , đâu có lôi được bao nhiêu người . Ở Việt Nam khí hậu ấm áp , ra ngoài ngồi cũng được . Ở đây ngồi tầm bậy tầm bạ cảnh sát xúc chết . Ở đây mà uống rượu nhiều rồi lái xe dễ bị cảnh sát chặn lại . Về Việt Nam , uống rượu ẩu cũng chẳng ai nói , cảnh sát còn uống rượu nữa mà . Bên đây , kỷ luật gắt gao , đời sống có vẻ yên ổn đôi chút , trầm lặng hơn một chút . Người nào muốn tu rất dễ dàng , ít bị cám dỗ . Rất nhiều lợi điểm cho việc tu ở nước ngoài .
Thứ nữa , mình thấy quê hương của mình đau khổ như vậy , đồng bào thân nhân chịu nhiều sự thử thách cam go , lòng của mình cũng nguội lại , sự tham luyến trần gian cũng giảm và muốn làm một cái gì cho quê hương . Nhưng làm được gì ? Đánh nhau với Việt Cộng chưa chắc đã thắng . Khi nhân quả chưa hết , mình đánh cũng chẳng được , hiểu không ? Chắc kiếp trước mình có nợ nần gì đây , nếu không , đâu có Trời Phật nào làm như vậy , hiểu không ?
Mình học Phật thì mình phải tin có nhân quả . Nhiều khi oán hận người khác cũng không phải là một phương cách tốt ; mình phải sửa chính mình và dùng thần lực của mình , công lực của mình để "nhất nhân chứng đắc , cửu huyền thăng", phải không ? Một người đã khai ngộ , đã đắc đạo thì cửu huyền thất tổ đều được siêu thoát . Người Việt Nam nào có lòng ái quốc , Sư Phụ đề nghị dùng phương cách tu hành là một cách tốt nhất để báo đáp tứ trọng ân : ơn quốc gia , ơn cha mẹ , ơn thầy bạn và vợ chồng . Nếu dùng bạo lực thì mình cũng giống họ rồi . Người ta dùng bạo lực để thắng mình , bây giờ mình lại dùng bạo lực đánh lại người ta , cũng anh em bà con mình chớ ai đâu . Đánh tới đánh lui chết hết mấy người con trai đẹp , còn lại mấy ông bà già mà thôi . Đánh cho con cháu mình chết hết chứ có ai đâu . Ba chục năm nay , chết bao nhiêu người rồi , bao nhiêu trai gái đẹp đẽ chết hết . Bây giờ nếu tiếp tục đánh nhau thì hậu quả cũng vậy thôi , đánh cho tới "nhất tướng công thành , vạn cốt khô" mà .
-
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
Sư Phụ thấy tất cả những phương pháp khác đều vô ích , ngoại trừ mình phải tu hành . Tu hành rồi , mình dùng công đức của mình để hóa giải cho anh em bà con cha mẹ của mình . Nếu tất cả những người Việt Nam đều tu , một người cứu được cửu huyền thất tổ , thì đất nước sớm được giải phóng , tự nhiên được giải phóng phải không ? Không phải giải phóng kiểu cộng sản là dùng gươm giáo , bạo lực .
Giải phóng là thật sự thoát khỏi những bực bội , tham sân si ràng buộc , không bị những thù ghét nhỏ nhen làm cho nóng nảy , khó chịu . Đó mới thật là giải thoát , giải phóng . Cho nên giáo điều Cộng sản nói thì thật hay , nhưng ít có ai thích bởi vì nói được mà làm không được , chú trọng về vật chất mà không chú trọng về tâm linh . Họ cứ nghĩ rằng lôi mấy ông nhà giàu xuống cho bằng mấy ông nhà nghèo như vậy là mấy người nhà nghèo sẽ thích . Chưa chắc đâu . Vấn đề tốt nhất là đem mấy ông nhà nghèo lên chứ đâu phải lôi mấy ông nhà giàu xuống . Mình phải nâng lên chớ sao lại kéo xuống ? Sao kỳ cục vậy ?
Trời đất sinh ra con người có nhiều cấp bậc , hiểu không ? Người ta có phước đức thì người ta giàu có ; những người không có phước đức thì nghèo một chút . Nhưng giàu nghèo gì , người ta cũng đã quen với nếp sống của người ta rồi . Không can dự vào đời sống riêng tư của người ta , như vậy mới kêu là bình đẳng . Bình đẳng không phải là mấy căn nhà thiệt đẹp , chung quanh có những căn nhà xấu , mình phá mấy căn nhà đẹp cho giống những căn nhà xấu . Như vậy là ngược ngạo , phải không ? Phải đem những căn nhà xấu đó làm đẹp hơn mới phải .
Lúc nào con người cũng phải càng tiến , càng ngày càng thiện , càng ngày càng mỹ , phải không ? Có đâu đang tốt đẹp lại kéo xuống thành cũ xấu . Như vậy mà kêu là bình đẳng , vậy mà nói được (Sư Phụ cười). Nhưng thôi , mỗi người có mỗi lý luận khác nhau . Nhiều khi lý luận điên cuồng cũng là lý luận của họ . Mình không cải thiện được thế giới thì mình cải thiện mình , dùng công đức đó hồi hướng cho mọi người ; như vậy là tốt đẹp , chớ đừng có cãi tới cãi lui , thế nào cũng đánh nhau . Chiến tranh vì vậy mà có dài dài . Ông tự do không chịu ông cộng sản ; ông cộng sản ghét ông tự do . Hai bên đánh qua đánh lại rồi chết hết . Chết ai ? Chết dân , chết mình . Thí dụ như nước mình có chiến tranh mấy chục năm nay , ai chết nhiều nhất ? Có phải người Mỹ không ? Không phải . Người Việt Nam mình chịu đau khổ nhiều nhất , nhất là những người dân không biết chính trị là gì , không biết tham nhũng là gì , không biết đè đầu cắt cổ ai , chỉ biết làm ăn lương thiện , làm một đồng ăn một đồng ; vậy mà chiến tranh ảnh hưởng họ nhiều nhất , phải không ? Không để họ làm ăn đàng hoàng , không cho họ một sống thanh bình . Người dân là đáng tội nghiệp nhất , không biết chính trị gì hết , nhưng lại bị khốn khổ nhất .
Còn những người cầm quyền ở trên , "được thì làm vua , thua thì làm giặc" vậy thôi ; chiến tranh không ảnh hưởng họ bao nhiêu . Tội nghiệp nhất là những người lính quèn và đám thường dân .
-
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
Cho nên chúng ta thấy rõ ràng , qua bao thăng trầm của lịch sử , qua bao sự hưng vong của đất nước , mình thấy chiến tranh không phải là một cách giải quyết tốt đẹp . Anh đánh tôi , tôi đánh anh , không giải quyết được vấn đề . Chỉ có lòng bác ái , những sức mạnh thiêng liêng do sự tu hành chân chính của mình mà có , mới giải quyết nhiều vấn đề một cách êm đẹp mà thôi .
Có nhiều người hỏi Sư Phụ : "Tại sao thế giới này dân chúng càng ngày càng đông , dân số cứ tăng hoài , trong khi đó có nhiều tôn giáo nói sẽ cứu độ tín đồ của họ , giải thoát những người này , đem họ về những nơi an ổn sung sướng , hoặc là về nước Trời , nước Chúa , nước Phật ?" Nước Phật , nước Chúa thì cũng vậy thôi . Sư Phụ lên đó thấy cũng giống nhau . Cũng như người thì gọi là Hotel , người thì kêu là Lữ Quán thì cũng vậy . Quý vị có biết tại sao đạo nào cũng hứa sẽ đem tín đồ của mình về nơi an ổn , mà nhân số thế giới mỗi ngày vẫn tăng không ? Vì không được giải thoát hết , phải vậy không ? Vì không được giải thoát dân số mới đông vậy ; nếu được giải thoát , họ đi hết rồi . Thí dụ trên thế giới có khoảng 1/3 tin đạo Thiên Chúa , 1/3 tin đạo Phật và 1/3 tin vào những tôn giáo khác , phải không ? Rồi mình nói chỉ có đạo Phật là đúng nhất ; chỉ là thí dụ thôi nha , mấy người Thiên Chúa Giáo đừng có lên đánh Sư Phụ nha (Mọi người cười). Sư Phụ sợ lắm , nói đạo này thì đạo kia dòm ngó ; nói đạo nọ thì đạo kia muốn ăn thua . Nếu vậy thì ít nhất phải có 1/3 dân số của thế giới giảm thiểu , phải không ? Thí dụ mình đạo Phật là không phải , đạo Thiên Chúa mới là tốt nhất , mới giải thoát con người , thì ít ra một số lớn tín đồ Thiên Chúa Giáo phải được giải thoát ; vậy mà càng ngày càng đông , không thấy ai giải thoát ? Ai biết , giơ tay lên ? Nói đúng Sư Phụ cho kẹo . (Có người trả lời , Sư Phụ nói : "Hiểu rồi"). Nếu vậy thì số thú lên làm người và số người xuống làm thú phải cân bằng với nhau chứ ? Tại sao số người càng ngày càng nhiều . Điều này có nghĩa là số thú lên làm người càng ngày càng đông , mà người được giải thoát lại ít hơn , hình như vậy phải không ?
À , đúng rồi , tôn giáo nhiều , giáo điều nhiều mà không theo . Phật bảo đừng sát sanh , nhưng mình theo lời dạy hay mình làm ngược lại ? Ngược lại mà . Có nhiều người nói : "Tôi đâu có sát sanh . Người ta giết gà vịt rồi tôi mới ăn , không ăn thì uổng". Phải vậy không ? Không ăn thì người ta bán ế hàng , tội nghiệp họ . Lòng từ bi của mình là vậy đó . Mình đã quên lời Phật dạy .
Sát sanh có hai loại : gián tiếp và trực tiếp , hay thấy người ta giết mà trong lòng mình hoang hỷ , hiểu không ? Trong kinh Phật , kinh Lăng Già có nói : "Nếu mình không ăn thịt thì không ai giết", hiểu không ? Vì mình ăn thịt nên mới có người giết ; người ăn lẫn người giết , tội đều như nhau . Có đọc kinh Lăng Già không ? Hay là đọc tiểu thuyết của bà Tùng Long thoải mái hơn ? Đọc kinh Phật mệt quá , tối ngày ông Phật cứ biểu trì giới ăn chay ; trời đất ơi , nghe mà cực , đời sống tự do mà , ăn chay làm chi cho cực vào thân ! Vì vậy mà càng cực thêm .
-
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
Bây giờ mình không chịu cực một chút , thì đời đời kiếp kiếp còn chịu nhiều cực khổ , cứ luân hồi hoài . Bữa nay mình giết nó , ngày mai nó lại giết mình . Giết tới giết lui nhiều quá , rồi thành chiến tranh để giết cho lẹ lẹ thêm một chút . Cũng như mỗi ngày người ta giết hằng hà sa số thú vật để cung ứng cho thị trường . Hàng vạn con bò , hàng vạn con heo bị giết trong một ngày .
Có một người kể rằng ông qua nước Mỹ , đi ngang một cánh đồng . Buổi sáng thấy một đàn bò đen đen đỏ đỏ trên cánh đồng đó , buổi chiều về không còn con nào , đã vô lò sát sanh hết rồi , đem nướng , đem quay hết sạch .
Thành ra mình đừng hỏi tại sao có chiến tranh . Không có Phật Trời nào làm những thảm cảnh này cho mình cả . Thảm cảnh là tự mình tạo ra . Thí dụ hôm kia ở San Francisco có động đất làm sập cầu . Tai nạn đó rất thê thảm , không phải nói chuyện này mình thấy sung sướng gì , nhưng phải nói . Quý vị có thấy trên TV chiếu cây cầu có hai từng không ? Nhưng tại sao từng dưới đất còn nguyên mà từng trên lại xập xuống ? Rõ ràng là người tới số chết thì dù ở đâu cũng chết . Tại sao khi đất động từng dưới còn nguyên mà từng trên lại xập xuống đè chết những người ở chính giữa ? Giải thích làm sao đây ?
Mình không thể nói đó là ngẩu nhiên , có sự tính toán đàng hoàng thì đâu được gọi là ngẩu nhiên . Cho nên , tôn giáo thì nhiều , nhưng mình vẫn không được giải thoát tại vì mình không theo lời của vị giáo chủ đã chỉ dạy cho mình . Đừng nói là đạo Phật tốt hơn đạo Công Giáo hoặc Công Giáo tốt hơn đạo Phật . Những người tốt là những người biết trì giới , hành theo giới luật của tôn giáo mình làm theo . :)
Tạo hóa đưa ra nhiều tôn giáo để phù hợp với ý thích của mỗi người , hiểu không ? Tất cả đều do trời đất sắp đặt . Trong kinh Phổ Môn có nói đức Quán Thế Âm Bồ Tát hiện ra dưới nhiều hình dáng để độ chúng sanh ; có khi ngài hiện ra là người Bà La Môn , có khi là người tu nữ , là phu nhơn , đại thần , đồng nam , đồng nữ .. :) , tùy theo trình độ , tùy theo duyên phận của chúng sanh , có phải vậy không ? Như vậy biết đâu Đức Chúa lại là Quán Thế Âm Bồ Tát , cho nên đừng nghĩ rằng đạo này tốt , đạo kia không tốt , không hay . Phẩm cách của mình , nhân cách của mình , đạo đức của mình là đáng nói , phải không ? :)
Trong Kinh Thánh cũng dạy mình đừng sát sanh . Luật thứ nhất là không sát sanh , phải không ? Nhưng mình không hiểu , lại nghĩ rằng không sát sanh là không giết người thôi . Chúa đâu có nói không được giết người mà thôi đâu ; Chúa nói không được sát sanh . Sanh là sanh mệnh , mình lấy một sanh mệnh đi tức là sát sanh .
Cũng như đạo Phật nói cấm sát sanh thôi , hiểu không ? Phật đâu có nói không được giết người đâu . Cấm sát sanh có nghĩa là cái gì cũng không được giết . Có người hỏi Sư Phụ : "Không được giết , nhưng nếu ăn mấy cái cây ngọn cỏ có phải là giết chúng không ?" Có , nhưng bứt một cọng cỏ khác với chặt đầu một con gà . Cây cỏ không cảm thấy đau đớn như loài vật . Hơn nữa , bứt đầu một cọng cỏ , cỏ sẽ mọc trở lại , thí dụ bứt một cây ngò , húng huế gì đó , mai chúng lại mọc thêm ra ba bốn cành , giúp cho cây tăng trưởng thêm . Nhưng nếu chặt một cái đầu con gà , nó không mọc thêm ba bốn cái đầu . Đó là sự khác biệt giữa thực vật và loài vật . Thực vật chứa tới 90% nước , nên cảm giác đau đớn không mạnh bằng loài vật . Loài vật lại không có cảm giác đau đớn bén nhậy bằng loài người . Con người có trí khôn , có linh hồn , có Phật tánh nhiều hơn . Nếu mình giết người thì tội nặng hơn .
-
Ý Nghĩa Của Giới Luật
2
Ý Nghĩa Của Giới Luật
Sư Phụ Thanh Hải giảng tại
Santa Ana , California , U. S. A.
Ngày 3 tháng 12 năm 1989
Rất cám ơn quý vị về sự thành tâm mộ đạo và sự tiếp đón nồng hậu . Hôm qua ở Panama , ngủ ít , ăn uống cũng thất thường nên hơi mệt . Nếu có điều gì sơ sót , xin quý vị bỏ qua dùm .
Một người thành Phật là tâm họ thành Phật , linh hồn họ thành Phật , trí huệ họ đã trở về với nguyên thủy , nhưng thân thể vẫn là thân thể của phàm phu , cho nên nhiều khi cũng mệt mỏi , bực bội . Có người hỏi Sư Phụ : "Sao mấy ông thầy tu khó tính quá vậy ?" Không phải tính họ khó mà gặp trường hợp đặc biệt , học trò hỏi nhiều quá , hỏi những câu không liên quan gì tới chuyện tu hành , nên ông thầy khó chịu . Nhưng nếu không có những vị thầy đó , e rằng Phật pháp có thể bị gián đoạn , cho nên mình vẫn phải kính trọng những vị tu hành . Không phải kính trọng Sư Phụ mà là những vị tu hành khác . Sư Phụ thì được kính trọng quá rồi , không dám ước mơ gì nữa , chỉ sợ không làm đầy đủ bổn phận của một người tu hành .
Trước khi thuyết pháp , Sư Phụ cũng ráng cầu xin Trời Phật phù hộ cho buổi thuyết pháp đem lại lợi ích cho những người đến nghe , khỏi phụ công lao của những người thành tâm đến cầu đạo .
Phật Pháp có nhiều giới luật mà người thường nghĩ rằng không thể giữ được vì khó quá . Khi xưa , trước khi Sư Phụ cạo đầu đi tu thì tu tại gia , ăn chay trường . Điều này thì dễ quá rồi . Đối với Sư Phụ ăn chay trường thì dễ . Đối với một số quý vị thì khó , khó không phải vì mình không muốn ăn và vì miệng mình không cho mình ăn , hoặc nhiều khi ông chồng không cho , bà vợ không nấu hay không biết nấu chay . Có nhiều trường hợp thật là rắc rối .
Sống trên cõi đời này không có gì là không rắc rối . Thí dụ , Sư Phụ tự thú trường hợp của Sư Phụ , khi còn tu tại gia , gặp khó khăn ở chỗ nào , đặng quý vị biết không phải Sư Phụ từ trên trời rớt xuống làm một tu sĩ . Thứ nhất , mình phải tranh đấu với nhiều nhược điểm , tính tình phàm phu cùng những thói quen của mình . Như mới sanh ra mình chỉ uống sữa . Rồi lần lần cha mẹ bắt đầu đút thịt , đút cá , đút cơm ; lớn lên thành thói quen . Rồi đi thăm bạn bè , cùng nhau chén chú chén anh , tạo thành thói quen uống rượu . Rồi có dịp mời anh mời tôi , sinh ra thói quen hút thuốc . Hút rồi thì bỏ hơi khó . Vậy thôi . Không phải mình sinh ra đã là người biết uống rượu hút thuốc .
Nên biết rằng những gì mình làm trong cõi đời này , mình nghĩ rằng không tốt , cũng bởi hoàn cảnh mà thôi . Từ hoàn cảnh , mình học những thói xấu chứ không phải mình là một người xấu , không phải mình sinh ra đã như vậy rồi . Sự lý luận , nhận xét này cho mình có hy vọng , hy vọng tìm lại bản tâm của mình , tìm lại tính hồn nhiên , sự trong sạch của mình .
Hồi mà Sư Phụ chưa đi làm nghề thầy tu nầy , thì làm người tu tại gia . Ăn chay thì không nói làm gì . Thường thường người Phật tử tại gia chỉ đi chùa lạy Phật , cúng dường mấy ông thầy tu , cúng dường Phật hoa trái , mình ăn chay xong rồi đi về . Nhưng rồi có một ngày vị thầy thứ nhất của Sư Phụ , là một vị ni cô , bảo Sư Phụ thọ ngũ giới . Sư Phụ mới hỏi : "Thọ làm chi vậy cô ? Đã ăn chay rồi , mình ngon rồi". Thầy của Sư Phụ mới trả lời : "Chưa ngon đâu , thọ giới rồi mới ngon".
Lúc thọ giới mới thấy sợ . Bình thường thì không thấy gì hết , một người Phật tử chân chánh đi chùa , lễ Phật , ăn chay , giúp đỡ mọi người , có chi mà phải thọ giới . Nhưng một người Phật tử chưa thọ giới thì chưa được coi là Phật tử chánh thức . Lúc đó Sư Phụ mới nghĩ : "Không sao , thọ thì thọ , ta ngon mà". Lúc thọ giới , ông thầy đập bàn cái "rầm" rồi hỏi : "Bây giờ có thọ giới được không ?", Sư Phụ giựt "thót" mình một cái , nhưng lại sợ mai mốt mình không thọ được .
-
Ý Nghĩa Của Giới Luật
Thông thường những người thọ ngũ giới thì ăn mặn cũng được , nhưng vì Sư Phụ ăn chay từ lâu nên không sao . Giới thứ nhất là không sát sanh , điều này thì dễ . Mình không giết người , giết vật , nhưng người ta giết rồi mình ăn thì đâu có sao . mình đâu có làm chuyện dơ dáy , để người khác làm đâu có sao . Có lẽ mọi người nghĩ như vậy nên cứ ăn mặn tiếp tục . Giới thứ nhất dễ quá , d' accord liền .
Giới thứ hai là gì ? Không trộm cắp . À thế thì dễ quá .
Giới thứ ba ? Không tà dâm , dễ quá rồi . Hơi dễ mà cũng hơi khó phải không ?
Giới thứ tư là không nói dối và giới thứ năm là không uống rượu . Hai giới này Sư Phụ kẹt . Quý vị biết Sư Phụ kẹt chỗ nào không ?
Hồi mình còn tại gia , người Việt Nam mình thường có mái tóc thẳng băng , nhưng lại đem làm cho quăn quăn lại . Còn nữa , mặt mình vốn trắng bệt bệt , lại thoa son thoa phấn lên cho có xanh xanh đỏ đỏ . Sư Phụ nghĩ rằng đó là nói dối . Thành ra khi ông thầy hỏi tới lần thứ ba , Sư Phụ ngồi làm thinh luôn . Ông thầy hỏi lần thứ nhất : "Được không ?" và đánh cái "rầm" xuống bàn . Người nào trả lời đủ ba lần là chứng tỏ mình quyết tâm thọ giới . Khi ông thầy hỏi lần thứ nhất , Sư Phụ còn ngồi suy nghĩ ; lần thứ hai , cũng còn đang tiếp tục suy nghĩ ; lần thứ ba , cũng còn đang tiếp tục suy nghĩ , Sư Phụ làm thinh luôn . Sư Phụ nghĩ rằng mình chưa đủ điều kiện nên chưa dám thọ giới . Cũng may là trước khi đi , Sư Phụ có hỏi vị ni cô đó : "Rủi có nhiều giới không thọ được thì sao ?" Vị ni cô cho biết : "Con thọ được giới nào thì nói thọ được , con không thọ được thì làm thinh". Thành ra mình nghĩ thôi cứ vô rồi mình làm thinh đâu có sao . Vì vậy Sư Phụ làm thinh hai giới . Phật tử đi thọ năm giới mà làm thinh hết hai giới thì còn được mấy giới ? Thôi làm thinh hết cho rồi , phải không ? Thọ làm chi cho mệt . Không hiểu sao ông thầy lại bắt mình thọ giới . Vị ni cô đó nghĩ rằng Sư Phụ đã ăn chay trường , lại hay giúp đỡ quý thầy quý cô rất nhiều trong vấn đề Phật pháp , nếu không thọ giới e mất mặt cô ấy .
Ai cũng đều trọng danh dự , thích những gì có quy củ , nên ra ngoài thường nghe hỏi : "Cô thọ giới chưa ? Cô quy y chưa ? Quy y với ông thầy nào vậy ?" Nếu mình nói chưa quy y , chưa có ông thầy nào thì dường như người ta coi mình không phải là Phật tử , chỉ là Phật tử nửa chừng . Thành ra ni sư bảo Sư Phụ đi thọ giới .
Mình biết mình chưa thọ giới được vì còn uống rượu mà . Lúc đó mình tuy có ăn chay , nhưng vẫn uống rượu . Mình nghĩ rằng ăn chay mà uống rượu đâu có sao , đâu có sát sanh đâu (Sư Phụ cười). Có uống nhưng không uống say vì lúc đó mình còn có gia đình . Ông bác sĩ bạn bè nhiều , mời về nhà hoặc tới nhà họ ăn uống . Nếu người ta rót ra mời mà mình không uống , dù một chút bia thôi chứ không phải thích uống rượu , thì hơi kỳ , hình như phong tục là vậy đó . Đối với người ngoại quốc hoặc những người không tu hành , uống một chút đỉnh đâu có sao miễn là đừng để cho sai . Không uống rượu lại sợ ông xã biết được , cho rằng giao tế thù tạc chưa được đầy đủ . Sư Phụ chưa bỏ được điều này , thành ra phải làm thinh ở hai giới cuối cùng .
-
Ý Nghĩa Của Giới Luật
Lúc đó Sư Phụ chưa hiểu giới luật là gì ? Cứ nghĩ rằng ăn chay là tốt , không uống rượu hoặc không thoa son phấn mới đúng là một người chân tu ; còn thoa son phấn chưa phải là người chân tu . Nhưng bây giờ Sư Phụ nghĩ khác một chút .
Giới thứ nhất của Phật là không sát sanh , từ tiếng Phạn dịch ra là Non violence . Non violence có nghĩa là không dùng bạo lực . Rồi mình nghĩ rằng "không dùng bạo lực" có nghĩa là ai đánh mình mình cũng ngồi đó chịu trận , dù đổ máu dập mặt vẫn ngồi yên . Như vậy không đúng là luật . Luật là để bảo vệ con người chớ không phải con người bảo vệ luật . Thí dụ mình không được dùng bạo lực , nhưng có người đến đánh đập con cái mình , ăn cắp ăn trộm đồ đạt của mình , cưỡng bách vợ con mình mà mình làm thinh thì đâu có được . Mình phải dùng thân mình để bảo vệ những người đó . Một thí dụ khác , khi mình cứu người chết đuối , mình phải đánh vào gáy của họ để họ bất tỉnh . Nếu không làm vậy , có thể mình sẽ bị họ làm chết chìm . Người đang bị chìm rất tham sống , thấy mình tới là họ với họ chụp liền . Hành động này có thể làm mình bơi không được và do đó cả hai cùng chết đuối . Cho nên phải đánh vào gáy cho họ ngất đi . Trường hợp đó không phải là dùng bạo lực . Hoặc những chiến sĩ Việt Nam , vì quốc gia , vì đồng bào , vì muốn bảo vệ tổ quốc mà đánh giết . Hàng động của họ không thể coi là bạo lực . Không phải họ ham đánh , ham giết người , nhưng vì quyền lợi của đồng bào , của những người yếu đuối , của tổ quốc , nên họ dùng sức bình sanh của họ để bảo vệ những người này nhưng không có lòng thù hận . Hiểu chưa ?
Giới thứ nhất cho mình biết không nên có lòng thù hận chớ không phải không được phản kháng . Bây giờ Sư Phụ biết thêm một chút . Ngày xưa Sư Phụ nghĩ không dùng bạo lực nghĩa là ai đánh mình mình ngồi đó chịu chết . Nhưng cũng có những vị tiên thánh hoàn toàn không dùng bạo lực ; ai đánh họ cũng ngồi yên . Thí dụ Đức Phật Thích Ca Mâu Ni hoặc Quán Thế Âm Bồ Tát , lúc các Ngài xuống trần , dù bị oan ức gì các Ngài cũng không phản kháng . Đức Giêsu Kitô cũng vậy , Ngài không có phản kháng .
Cho dù mình có phản kháng hay không , mình vẫn có nghiệp chướng . Sống trên cõi đời này , lúc nào mình cũng tôn kính và thờ Phật , nhưng vẫn bị đau khổ luân hồi . Cho nên muốn tránh luân hồi , mình phải dùng Pháp cao hơn một chút , mình phải cùng Trời Phật biến thành một .
Mình cùng với Phật biến thành một là thế nào ? Thí dụ được cùng với Phật Trời giao cảm . Làm sao giao cảm được ? Thí dụ trong kinh Phật có nói : "Năng lễ sở lễ tánh không tịch , Cảm ứng đạo giao năng tương nghị , Ngã thử đạo tràng như đế châu , Thập phương chư Phật ảnh hiện trung , Ngã thân ảnh hiện chư Phật hiện , Đầu diện tiếp túc qui mạng lễ".
Nếu mình cùng với Phật Trời "Ngã thân ảnh hiện chư Phật tiền" thì mình có thể nói "Đầu diện tiếp túc qui mạng lễ" được . Mình thấy Phật rõ ràng thì mới đảnh lễ . Nhưng nhiều khi mình chưa thấy Phật rõ ràng , mình đảnh lễ mấy ông Phật gỗ , hoặc Phật đồng để nhớ lại những đức tánh của Phật Trời , những lúc tu hành Phật đã dùng phương pháp gì , phương tiện gì để thành Phật . Như vậy cũng được chớ không phải không .
Nhiều khi Sư Phụ dạy học trò của Sư Phụ đừng có lạy Phật , đừng có lạy mấy ông Phật gỗ . Nhưng đó là một số người thôi , không phải người nào cũng vậy . Không phải Sư Phụ chống đối việc lạy Phật , đi chùa . Lạy Phật , đi chùa rất tốt . Nhưng có một số người đầu óc còn quá chấp vào việc lạy Phật gỗ , nên Sư Phụ mới nói : "Lạy mấy ông Phật này không có lợi ích gì cả". Với những người đó , nếu không nói vậy , họ không thể nào phá chấp được . Họ nghĩ rằng ông Phật là đó , là tượng gỗ hay tượng đồng đó . Quan niệm này rất là sai lầm phải không ? Một người thông minh bình thường không thể chấp nhận như vậy được . Nhưng vẫn có một số người nghĩ rằng ông Phật là đó , rồi cái gì cũng đem ra để đó cúng dường , cũng dòm ông Phật đó (Sư Phụ cười).
-
Ý Nghĩa Của Giới Luật
Mình đi lạy Phật là để tưởng niệm công đức của Phật , để nhắc nhở mình tu hành , chớ không phải lại đó rồi chấp vào ông Phật gỗ ngồi đó . Nếu vậy thế gian có rất nhiều vị Phật , vì mỗi chùa đều có rất nhiều vị Phật và mình khỏi phải đi Tây phương kiếm làm chi ; ở đây mua một ông Phật gỗ là đủ rồi .
Mình nghe người nào đó nói có vị nào tu hành thành Phật , thành Bồ Tát , thành tiên , thì nghĩ rằng chỉ có một vị đó tu được mà thôi , chỉ có một vị Thích Ca Mâu Ni thôi hoặc chỉ có một vị Bồ Tát thôi . Đâu phải vậy .
Nếu chúng ta nghe kinh Pháp Hoa sẽ thấy trong kinh có nói bất cứ thời gian nào cũng có Phật , Bồ Tát hiện ra để bảo vệ chánh pháp . Những vị Bồ Tát "tùng địa dũng xuất" đó từ đất sinh lên , để bảo vệ chơn lý , truyền bá chơn lý rộng ra , không bị thất lạc . Những vị từ đất sanh lên thành Bồ Tát là ai vậy ? Là mình chớ ai .
Mình từ đất sinh ra , đâu phải từ trên trời rớt xuống . Mình sống ở trong cõi đời này phải kiếm một phương pháp nào để kiểm chứng xem mình có phải là những vị Bồ Tát từ đất sanh lên hay không ? Hoặc ít nhất mình cũng phải tìm xem có vị Bồ Tát nào từ đất sanh lên đặng mình theo học . Kinh Phật nói rõ ràng như vậy mà tối ngày mình cứ tới lạy mấy ông Phật gỗ , coi sao được phải không ? Tại sao mình không có khát vọng đi tìm mấy vị Bồ Tát sống đó , những vị Bồ Tát này có hằng hà sa số vậy đó . Hằng hà sa số nghĩa là nhiều như cát của sông Hằng .
Lúc Sư Phụ sang Ấn Độ thấy sông Hằng rất lớn , rất dài ; như vậy đếm số cát trên sông ấy biết đến bao giờ mới hết . Phật đã nói thật rõ ràng mà mình không đi tìm thì thật là uổng . Nhưng mình phải tìm hiểu xem ý Phật nói như thế nào : "Bất cứ thời đại nào cũng có chúng sanh thành Bồ Tát hết". Bất cứ thời đại nào cũng có Phật tánh , Phật tánh không bao giờ chấm dứt . Chỉ cần một bí pháp nào đó , trong tích tắc mình được mở để thấy mình là ai .
Sư Phụ cho rằng tất cả chúng sanh đều có Phật tánh , tất cả chúng sanh đều bằng nhau , không khác gì . Cho nên , nếu quý vị nghĩ : "Trời ơi , sao cô ấy nói thành Phật ? Sao ông này nói thành Phật ?" Thành Phật thì thành , có gì đâu mà lạ ! Phật tại tâm mà tại sao không thành được ? Chỉ tại mình quên hoặc không muốn tìm hiểu , hoặc bị mặc cảm quá sâu đậm , cứ nghĩ rằng chỉ có ông đó làm được , bà đó giỏi hơn mình , mình không thể nào làm như họ được .
Lúc bắt đầu thuyết pháp , Sư Phụ có nói với quý vị là Sư Phụ kẹt hai giới không giữ được . Nhiều khi Sư Phụ có thoa son phấn một chút cũng là vì xã hội bắt buộc , công việc mình làm bắt buộc , chứ chưa chắc mình đã muốn như vậy , hiểu không ? Đời sống bên ngoài chưa chắc đã ảnh hưởng tới đến tâm linh của mình . Nhưng lúc đó Sư Phụ kẹt vì chấp chứ không phải ông Phật chấp Sư Phụ . Nếu Sư Phụ muốn không nói dối , Sư Phụ có thể trừ được giới này . Nhưng Sư Phụ nghĩ rằng Sư Phụ không giữ được giới này vì Sư Phụ còn thoa xanh thoa đỏ và Sư Phụ nghĩ rằng đó là nói dối .
Nhưng Sư Phụ nghĩ giới luật nào mình cũng quá chấp như vậy thì chừng nào mới tu được ? Nhiều khi mình không hiểu trình độ của mình , mình có mặc cảm , tự đè nén mình xuống . Đây không phải là tánh xấu . Tại sao mình lại có mặc cảm đó ? Có lẽ vì mình bị tẩy não nhiều quá rồi , nên thấy làm điều này là xấu , coi không được ; làm điều nọ là không tốt . Rồi mình cứ nghĩ là làm điều này xấu , là không tốt .
Nếu phân tích rõ ràng tốt là gì , không tốt là gì sẽ thấy rằng tốt hay không là tùy thuôc vào mục đích của mình , không phải vào hành động mình làm . Thí dụ mình trang điểm cho thật đẹp mục đích là mê hoặc , phá hoại gia đình người ta , đặng ai thấy mình cũng khen mình đẹp , mình là hoa hậu thế giới . Đó là không tốt . Còn mình thoa thoa vậy vậy thôi , cũng như bao nhiêu người khác , đặng người ta thấy mình đẹp đẹp thì họ làm việc thoải mái , không khí tốt thêm một chút . Thế gian này đã không lấy gì làm đẹp đẽ mà mình còn làm xấu mình nữa thì đâu còn gì là chơn thiện mỹ , phải không ? Cho nên thoa một chút không sao .
Nhưng lúc đó Sư Phụ chưa biết , Sư Phụ còn đi làm , còn có chồng . Nếu mình không chịu trang điểm cho đẹp , lỡ chồng mình đi ra ngoài kia là lỗi tại mình , hiểu không ? Thành ra quý vị cứ thoa tự nhiên (Sư Phụ cười). Mình phải bảo vệ hạnh phúc của mình . Ngoài kia ai cũng thoa mà mình lại không , làm xấu mình đi , rồi lỡ ông chồng ra ngoài kia làm sao ?
Cho nên luật lệ là để bảo vệ xã hội , thí dụ để tránh trộm cắp . Nói thật với quý vị , nếu quý vị có đi ăn cắp , Phật cũng không giận quý vị đâu . Làm sao mà giận được ? Phật chỉ biết thương , làm sao biết giận được . Nhưng nếu mình đi ăn trộm , ăn cắp thì người ta bắt mình , cột mình lại , nhốt mình trong buồng giam , rồi người ta trừng phạt mình . Thế là khổ cho mình , chứ Phật không cấm cản gì cả . Luật nhân quả cấm cản mình .
-
Ý Nghĩa Của Giới Luật
Cho nên lạy Phật rất là tốt , mình lạy Phật để nhớ công đức của Phật , nhớ sự tu hành của Phật , nhớ sự tốt lành của Phật và nhớ những giới luật của Phật mà cố gắng tu hành . Điều này rất tốt . Nhưng phải nhớ rằng Phật muốn chúng sanh "liễu ngộ Phật tri kiến". Làm sao "liễu ngộ" ? Phật nói rằng chỉ có Phật mới hiểu Phật , hoặc chỉ những vị Bồ Tát cao cấp nhất mới hiểu Phật mà thôi . Cho nên muốn "liễu ngộ Phật tri kiến" tức là muốn hiểu rõ trí huệ thì mình phải thành Phật hoặc ít nhất thành Bồ Tát , mình mới hiểu được , phải không ? Cho nên khi Phật nói rằng ta ra đời là muốn chúng sanh hiểu được trí huệ của Phật , có nghĩa là ta ra đời bởi vì muốn làm cho chúng sanh thành Phật .
Như vậy Phật ra đời không phải để chúng ta lễ bái , cúng dường , tham lợi lộc của chúng sanh ; Phật ra đời vì muốn chúng sanh hiểu biết Phật tánh của họ , hiểu biết rằng họ cũng có thể thành Phật . Cho nên sau khi Phật nhập Niết Bàn , ngài Ma Ha Ca Diếp , kế nghiệp Phật , tức là đã thành Phật rồi . Phải hiểu rằng không phải chỉ Phật Thích Ca Mâu Ni là người duy nhất thành Phật . Khi Ngài chưa nhập Niết Bàn , Ngài đã mời Ma Ha Ca Diếp lên ngồi một bên và nói cho các đệ tử biết : "Những gì ta tu được vị này cũng tu được hết , cũng giống như ta không khác". Điều này cho chúng ta thấy rằng tất cả mọi người đều có thể tu thành Phật , không phải Phật là một vị duy nhất . Đa số những người theo Phật đã quên mất điều này , nên khi nghe nói có một người nào thành Phật , thì giựt mình nói rằng : "Thành Phật ư ? Sao mà ăn nói ngược ngạo".
Cho nên lúc Đức Phật Thích Ca Thành Phật họ mới không tin , cũng như lúc Giêsu Kitô nói : "Ta là con của Thiên chúa". Con của Thiên Chúa ý nói ta và Phật Trời đã hợp nhất rồi , bằng nhau rồi . Thiên Chúa có nghĩa là A Nậu Đa La Tam Niệu Tam Bồ Đề , là Phật Tổ tối cao , tức là Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác , hoàn toàn giác ngộ sự chân chánh , biết chơn lý . Chỉ có người giác ngộ nhất là Phật Tổ tối cao , là A Nậu Đa La Tam Niệu Tam Bồ Đề , còn gọi là Thượng Đế tối cao . Chữ dùng có khác nhau một chút .
Khi Đức Phật nói : "Ta thành Phât rồi", người ta không tin . "Làm sao anh thành Phật được ? Anh cũng người phàm giống như tôi thôi". Khi Đức Giêsu Kitô nói : "Ta là con của Thượng Đế , ta là chánh đẳng rồi" thì không có ai tin . Cũng có tin , nhưng đa số là không tin , nên mới đóng đinh ngài lên thập tự giá . Tại sao vậy ? Tại vì mình quên mất rằng Phật tại tâm , mình quên rằng Thánh Kinh cũng có nói : "Thiên đàng ở trong tâm". Đâu phải chỉ Phật mới nói mà mình nghĩ rằng chỉ Phật mới nghĩ tới chúng sanh . Thánh Kinh cũng nói y như vậy . Thánh Kinh còn nói rằng : "Thân thể này là một giáo đường và Chúa ngự trong ta". Phải vậy không ? Phật thì nói rằng : "Cái này (chỉ thân mình) là ngôi chùa".
Mình quên , quên không biết đây là một ngôi chùa , quên không biết mình là Bồ Tát , là A La Hán , mình rất là cao quý . Bất cứ một vị Phật nào ra đời cũng nhắc nhở mình câu này : "Các con là Phật , đừng có quên , đừng có quên , đừng có quên". Đến khi mình muốn nhớ lại thì sao ? Rất dễ , mình chỉ cần khai ngộ thôi . Cũng như mình nằm chiêm bao , thấy nhiều ác mộng , nhưng năm phút sau mình thức dậy thì mộng cũng tan rồi . Rất là dễ dàng .
-
Ý Nghĩa Của Giới Luật
Tại sao có người tu với Sư Phụ thấy tiến bộ ? Thí dụ như vị vừa mới đọc diễn văn nói mới tu có một tháng thôi mà tiến bộ rất nhiều , tính tình cải biến , tình dục cũng bớt , ăn uống ngủ nghê cũng giảm , tham tiền bạc cũng giảm . Tại sao vậy ? Tại vì đã mở cánh cửa giác ngộ rồi , biết mình cao quý hơn tiền bạc , hơn ăn ngủ nghỉ , hưởng thụ của thế giới . Biết rồi , từ từ biết mình là ai , nên những tánh tình , tập quán dần dần bớt đi . Cũng như mặt trời ló dạng thì bóng tối phải lui đi , chỉ có vậy thôi , chứ không phải Sư Phụ có quyền lực , thần thông phép mầu gì biến ông đó thành Phật . Không phải . Ông ấy tự biến mình thật Phật , hiểu chưa ? quý vị tu hành phải hiểu trí huệ là của mình , Phật tánh là của mình . Cho nên Sư Phụ không nhận cúng dường , làm vậy Sư Phụ mắc cở lắm . Quý vị muốn cho hoa quả vì muốn biểu lộ lòng thành tâm , muốn tiếp đón Sư Phụ vui vẻ , nồng hậu , biểu lộ đồng bào Việt Nam ở Cali rất là thương mến Sư Phụ , chứ không phải Sư Phụ nghĩ rằng : "Chà , tôi đã thành Phật rồi , ai cũng cúng hoa cúng quả". Không phải vậy đâu , Sư Phụ rất mắc cở . Sư Phụ nghĩ rằng mình không có công lao gì hết , Sư Phụ thành Phật cũng là một chuyện tự nhiên , hoặc thành Bồ Tát hay thành cái gì cũng vậy . Mình học gì thì thành cái đó , có gì đâu mà phải cao ngạo . Thí dụ anh học bác sĩ trong mười mấy năm , có phải anh thành bác sĩ không ? Anh học luật mười mấy năm có phải sẽ thành luật sư không ? Nay mình học nghề Phật thì mình làm Phật , chớ có gì đâu ! (Mọi người cười và vỗ tay).
Mình càng tu càng có trí óc sáng suốt . Khi trí óc sáng suốt của mình mở ra rồi sẽ chăm sóc , an bài cho đời sống của mình ngày một tốt hơn , sự hiểu biết càng ngày càng minh bạch , tất cả nghi vấn đều rõ ràng hơn . Trí óc của mình mở ra rồi , trí huệ của mình thông suốt chứ không phải ông Phật ông Trời nào cho mình . Ông Trời ông Phật cho mình , mình cũng cám ơn ; nhưng không phải ông ấy cho mình . Cũng như mình được ông thầy học y khoa chỉ dạy cho mình để mình thành bác sĩ , mình cũng cảm ơn ông thầy ; nhờ có ông bỏ công nhọc nhằn chỉ cho mình cách dùng thuốc , chữa bịnh , mà mình thành bác sĩ ; nhưng mình cũng phải tự học , phải nghiên cứu , rất thành tâm , thức đêm thức hôm học , thực tập nhiều mới thành bác sĩ , chớ đâu phải ông bác sĩ ấy đứng múa tay múa chân , miệng hú la hú la là mình thành bác sĩ đâu . Cho nên mình có thành bác sĩ , mình không phải lạy lục ông bác sĩ già đã chỉ cho mình . Mình phải biết cũng nhờ sức của mình mới thành được bác sĩ .
Cũng y như vậy , mình học ông thầy nào vì mình muốn thành như ông thầy đó , chứ không phải làm nô lệ cho ông thầy đó . Mình học với Phật bởi vì mình muốn thành y như Phật , chớ không phải làm nô lệ cho Phật . Nếu mình không thành Phật , ông Phật buồn lắm , mình lạy bao nhiêu lạy ông ấy vẫn khóc . Thí dụ mình học với một ông Professor nào đó , học hoài không thành bác sĩ , hỏi ông thầy bác sĩ đó có mừng không ? Mỗi ngày mình cứ đem bánh hoa trái tới cúng dường ông ta và nói : "Ông tốt quá , ông hay quá , ông là vị bác sĩ duy nhất trên thế giới này". Mỗi ngày mình cứ lạy lục ông bác sĩ này hoài , ông ta có thích không ? Chắc chắn là không rồi . Ông ta muốn mình học thành tài để mai sau kế nghiệp của ông ta , cứu giúp hoặc dạy dỗ những người khác biết cách giữ gìn vệ sinh hoặc là chăm sóc chính mình hay chăm sóc người bệnh nhân khác . Như vậy ông bác sĩ đó mới vui , phải không ? Bây giờ mình có cho ông ấy bao nhiêu tiền ông ấy cũng không lấy . Ông bác sĩ muốn thấy người khác thành tài cứu người ta , ông bác sĩ mới rất mừng , không ăn nhằm gì hết .
-
Ý Nghĩa Của Giới Luật
Sư Phụ đi đâu cũng nói vậy thôi , Sư Phụ chỉ muốn nhắc quý vị đừng quên thành Phật . Muốn thành Phật , có phương pháp rất hiệu nghiệm . Thí dụ muốn thành Phật , mình phải học đường lối của người ta , cũng như mình muốn thành bác sĩ thì phải học đường lối thành bác sĩ , chớ có gì lạ đâu . Muốn học thành Phật thì kiếm đường lối thành Phật mà học . Nếu người này không biết thì mình kiếm người khác . Người khác không biết thì mình lại đi kiếm người khác nữa . Hỏi : "Ông có biết đường lối tu thành Phật không ?" Nếu họ không biết thì mình lại đi kiếm người khác nữa . Cũng như mình muốn học bác sĩ , mình phải hỏi có phải trường này là trường y khoa không ? Nếu không phải thì mình lại đi hỏi nữa . Ai cũng có thể thành bác sĩ mà tại sao mình không thể thành được .
Cho nên , mình cũng tìm vị nào đó đã thành Phật rồi mình học thì tự nhiên thành Phật , chớ có gì đâu . Học rồi phải biết rằng tự mình thành Phật chớ không phải ông thầy nào cho mình thành Phật . Có nhiều tôn giáo rất tốt , nhưng vị thầy của tôn giáo đó chỉ truyền phần văn chương mà thôi . Truyền văn chương mà không truyền ý nghĩa của văn chương đó , cứ truyền vậy thôi . Rồi mình cũng học mà không rõ ý nghĩa . Thí dụ kinh Pháp Hoa có nói : "Thời đại nào cũng có hằng hà sa số Bồ Tát hiện ra để mà bảo vệ chân lý". Tại sao mình không đi kiếm ? Đầu óc mình không có một chút nghi vấn . Phật nói vậy thì những vị Bồ Tát này ở đâu ? Khát vọng của mình mỗi ngày là được gặp Phật Bồ Tát , nên mình mới đi lạy Phật , phải vậy không ? Có nhiều người , Sư Phụ biết , rất thành tâm muốn gặp Phật . Ít nhất họ cũng vái cho họ thấy Phật trong mộng . Mình đọc nhiều truyện về những vị Phật Bồ Tát rất là cảm động phải không ? Những câu chuyện về họ rất là phi phàm , xúc động khiến mình thấy thương và ước muốn được gặp họ một chút , phải vậy không ? Không biết quý vị làm sao , lần nào Sư Phụ đọc truyện cũng nghĩ vậy .
Những vị được sống với Phật hằng ngày rất là phước báu , sao mà họ may mắn quá vậy ? Mỗi ngày họ được gần bên Phật , nghe Phật , thấy Phật . Còn mình từ hồi sanh ra sao chẳng thấy ai hết ? Như vậy là mình có lòng ham muốn . Nếu mình ham muốn thì mình phải đọc kinh . Đọc kinh thì thấy nói đời nào cũng có hằng hà sa số Phật Bồ Tát lại . Vậy sao mình không đi kiếm ? Nhưng không phải kiếm đâu xa , vì chính mình là Phật Bồ Tát hay ít nhất cũng là A La Hán . Muốn biết mình là ai , cứ khai ngộ là biết , không có gì là thần bí cả . Thành Phật là chuyện dĩ nhiên , thành Bồ Tát là chuyện dĩ nhiên .
Nhiều khi mình từ trên những thế giới trên sanh xuống cõi trần này , vì mình muốn đem những sự quang minh , những sự tốt lành ban rải cho thế giới này , để cho người , vật nơi đây nâng cao trí huệ một chút . Mặc dầu mình không phải truyền pháp , có nhiều vị tu hành có những ánh sáng vô hình truyền ra từ thân thể . Mình càng tu , ánh sáng này càng lớn , càng dài , bao trùm vũ trụ . Người khác đi trong vùng ánh sáng của mình , tự nhiên sẽ được ánh sáng này cảm hóa , rửa sạch một ít sự u mê . Trí huệ của họ lần lần sáng suốt ; một ngày nào đó họ thành Phật , hiểu họ là Phật , chứ họ cũng không muốn thành Phật làm gì . Hoặc họ gặp một ông thầy cuối cùng chỉ cho họ bí quyết thành Phật hoặc tìm được Phật tánh của họ là họ thành Phật liền hoặc mấy năm sau sẽ thành .
-
Ý Nghĩa Của Giới Luật
Đức Phật Thích Ca Mâu Ni tu 6 năm thì thành Phật , còn mình chậm lắm cũng chỉ 60 năm thôi chứ . Chứ không lẽ không thành sao . Nhưng đó là bí quyết gì thì mình phải đi kiếm . Bí quyết đó , ngày xưa Sư Phụ nghĩ là không có . Rất dễ , "Phật tại tâm" chứ ở đâu xa đâu mà tìm không ra . Tại mình hiểu câu nói đó một cách văn chương , mà không nghĩ rằng đúng thật là Phật tại tâm . Muốn biết Phật tại tâm là ở chỗ nào , mình khai ngộ là biết liền .
Khi Sư Phụ dạy người khác "Phật tại tâm" thì họ cho rằng : "Làm gì có chuyện đó , chắc Sư Phụ gạt người ta". Gạt gì ? Phật cũng nói Phật tại tâm , chỉ cần có bí quyết là tìm ra chứ có gì đâu . Mình u minh , không hiểu câu nói đó thì cho rằng con người ta không thể nào thành Phật được . Hiểu ra thì thấy mình cũng có thể thành Phật được . Phật là gì ? Là trí huệ sáng suốt . Thí dụ khoa học bây giờ chứng minh mình mới chỉ dùng 5% sự sáng suốt của mình mà thôi , còn 95% là chưa dùng tới . Nếu mình khai thác hết 95% ấy thì mình thành Phật chứ có gì đâu . Bây giờ mình mới xử dụng 5% đầu óc của mình mà đã làm được nhiều việc , học nhiều ngôn ngữ , có thể dùng thần giao cách cảm . Mới dùng có 5% thôi , mà mình đã có nhiều thần thông , làm máy bay , chế điện thoại . Điện thoại là thiên nhĩ thông ; ngày xưa người ta dùng điện thoại vô hình , còn bây giờ người ta dùng điện thoại có giây . Không phải chỉ có một mình mình dùng thiên nhĩ thông này , mà tất cả mọi người đều có thể dùng . Điện thoại bây giờ còn tốt hơn thiên nhĩ thông nữa . Như vậy thần thông bây giờ hữu hiệu hơn ngày xưa nhiều .
Mới chỉ dùng có 5% đầu óc của mình mà đã được rất nhiều thần thông như vậy . Bây giờ mình còn bay qua bay lại từ thế giới này sang thế giới kia nữa , bay qua những tinh cầu này , tinh cầu khác . Thử hỏi nếu mình xử dụng hết 95% phần sáng suốt còn lại , mình còn làm được những gì nữa ? Mình có thể làm được rất nhiều việc : Mình có thể biến thành thiên đàng , khai phá địa ngục , cứu tất cả những người nào tin tưởng mình lên thiên đàng của mình .
Trong Kinh A Di Đà nói : "A Di Đà Phật lúc chưa thành Phật nói rằng khi tôi thành Phật rồi , thế giới của tôi sẽ vô cùng tốt đẹp , hoàn mỹ . Tất cả những người nào tin tưởng tôi , dù chỉ một niệm , tôi có thể cứu họ lên thế giới của tôi". Quả nhiên , ngài thành Phật rồi , thế giới của ngài như vậy . Tại sao vậy ? Tại vì ngài dùng trí huệ đã khai mở 100% của ngài biến ra một thế giới cực lạc . Không phải thế giới cực lạc tự nhiên có trước . Nếu có trước , Phật A Di Đà lên ở chật mất làm sao ? Thế giới đó đã có người trú ngụ , Phật A Di Đà làm sao lên làm giáo chủ cõi đó được ? Ngài làm giáo chủ được vì ngài xây dựng ra thế giới đó , rồi ngài đem những tín đồ của ngài lên đó ở . Quý vị có hiểu không ?
Mình tu hành rồi thì cái gì mình cũng có , mình muốn gì có nấy . Dân chúng ở thế giới cực lạc muốn gì là có nấy , khỏi cần làm việc , muốn ăn gì có nấy , muốn bay đi đâu thì bay tới đó , mặc rất đẹp đẽ , không biết thống khổ là gì . Một tiếng khổ cũng không có huống chi là sự đau khổ .
Thành Phật thì sức sáng tạo rất mạnh mẽ , không có gì là thần bí cả . Thí dụ , với 5% đầu óc của mình , mình phát minh ra được máy ảnh , chụp con người và hình ảnh vĩnh viễn tồn tại . Ngày xưa mình đâu có chụp được gì , phải dùng phương pháp hội họa vẽ hình . Bây giờ dùng điện thoại có thể liên lạc khắp năm châu thế giới , liên lạc bằng vệ tinh , lên hành tinh . Lên cung trăng mà còn nói chuyện được với người ở dưới này . Điều này cho thấy thần thông đã quảng đại như vậy . Nếu mình thành Phật thì còn quảng đại hơn .
-
Đức A Di Đà Phật chỉ cần một niệm là có thể kéo mình lên , là chuyện thường , không có gì là lạ hết . Mình có một đường giây điện thoại vô hình giao cảm với tất cả chúng sanh hoặc thành Quán Thế Âm Bồ Tát , tất cả mọi người ở đâu cầu ngài đều nghe được hết . Mình nghĩ chuyện thật lạ , không có gì lạ cả . Từ trường của họ phát ra thật lớn , trí huệ của họ càng ngày càng bao hàm khắp nơi . Càng tu mình càng biến thành rộng lớn , nên những người ở trong từ trường của mình nói gì mình đều nghe hết . Không phải dùng đầu óc phàm phu để nghe hiểu mà dùng sự giao cảm . Giao cảm cao hơn thần giao cách cảm . Với thần giao cách cảm , mình chỉ nghe được tiếng nói của một số người trong thế giới này mà thôi . Nhưng sự giao cảm của Phật bao hàm cả thế giới này . Cho nên Quán Thế Âm Bồ Tát có thể nghe tất cả tiếng kêu cứu của mọi người , dù ở đâu ngài cũng nghe được .
Khi thành Bồ Tát hay thành Phật cũng y như vậy . Mình nói Phật có trăm ngàn ức hóa thân , cho nên mình kêu bất cứ ở đâu , Phật cũng hóa thân tới cứu . Nhưng không cần phải có Phật tới cứu bởi vì lúc nào ngài cũng ở đó rồi . Từ trường của ngài rất lớn , mình niệm một tiếng là từ trường đó biến thành thân thể , tự nhiên mình sẽ được giúp đỡ ngay lập tức . Còn đợi Phật ở đâu , nghe tiếng mình kêu cứu rồi mới hóa thân tới cứu thì chậm quá . Sợ đến lúc đó thì mình chết mất rồi . Cho nên gọi là "như lai". Như lai có nghĩa là ở đâu cũng thấy được ; còn ở đâu cũng nghe được là Quán Thế Âm Bồ Tát .
Tu Pháp Môn Quán Âm không phải chỉ niệm Phật Quán Âm thôi . Niệm Quán Âm là một việc tu nhỏ , ở dưới , sơ cấp . Niệm Quán Thế Âm Bồ Tát để cầu ngài cứu độ . Còn cao cấp Quán Âm Bồ Tát , cùng với ngài thành một , vạn vật đồng nhất thể . Từ đó mình có thể nghe được tiếng kêu cứu của tất cả mọi người , hiểu hết . Tùy trường hợp mà mình cứu chứ không phải mình cứu theo lời kêu cầu của họ . Thí dụ con nít muốn xin kẹo hoài , nhưng không phải lúc nào chúng muốn kẹo là mình cho kẹo . Mình phải coi trường hợp của từng em , nếu phải ăn cơm cho mau lớn thì mình từ chối cho kẹo , mà đưa món khác cho ăn .
Cho nên nhiều khi mình cầu Phật Trời và nghĩ rằng không có linh . Linh chớ sao không . Nhưng đầu óc phàm phu của mình muốn điều này , Phật Trời lại cho thứ khác , nên mình nghĩ rằng Phật không cho mình . Ông chiều theo ý mình là mình chết , cũng như cứ cho con nít ăn kẹo hoài thì hư hết răng , lớn không được , nên phải cho ăn cơm , ăn rau , ăn trái , này kia kia nọ . Cũng như nhiều khi trẻ em chỉ muốn chơi mà không chịu học . Chúng muốn mình dẫn ra công viên chơi cầu tuột , đánh đu . Nhưng nếu mình nghĩ rằng mỗi ngày chơi như vậy thì đâu có học hành gì được , nên mình phải bắt chúng đi học . Phật Bồ Tát cũng vậy , các ngài đặt mình vào những trường hợp mình không muốn nên mình nghĩ rằng như vậy không tốt cho mình . Không phải vậy . Phật Bồ Tát trí huệ cao hơn mình , biết nhận định điều gì là tốt , và sẵn sàng giúp mình .
Nếu mình muốn bí mật của Phật Bồ Tát dùng cách gì để cứu chúng sanh , dùng cách gì đặt mình vào trong đó , dùng cách gì để có thần giao cách cảm với toàn cõi vũ trụ , chỉ có cách là mình thành Phật mà thôi .
Thật ra cũng không phải là thành Phật vì mình vốn đã là Phật rồi . Đúng ra mình chỉ cần khám phá ra Phật tánh của mình , hiểu chưa ? Trước khi mình xuống đây mình là Phật , nhưng vì một sứ mệnh nào đó , khi xuống đây , mình quên mất điều này . Bây giờ muốn nhớ lại cũng dễ lắm . Mình ngồi đó nhớ lại hoài thì ra . Muốn tìm lại trí nguyên thủy muôn đời của mình thì có một cách là tu pháp Phật . Pháp Phật đó Sư Phụ đã tu rồi , biết pháp này rất dễ , nếu quý vị nào muốn tu thì Sư Phụ cũng lượng sức mình hết lòng chỉ dạy . Đó cũng là mục đích của Sư Phụ khi đi khắp thế giới và cũng là mục đích của buổi nói chuyện ngày hôm nay .
Cám ơn quý vị .