-
CHO RIÊNG MÌNH
Em muốn viết bài thơ cho riêng mình
Khi bên em chỉ còn là khoảng trống
Lá mùa thu cho vàng thêm khát v?ng
Gió vô tình đã cuốn mãi v? xa
Em muốn hát cho mình một đoản ca
Khi cơn bão cứ lớn dần lên mãi
Giữa gió mưa nốt nhạc còn v?ng lại
Day dứt ngàn năm lỗi hẹn cung đàn
Khắc khoải nào cháy rực giữa thênh thang
Khi ng?n gió thổi bùng lên nỗi nhớ
Em muốn vẽ cho riêng mình ô cửa
Khoảng trống mở ra phố xá đông ngư?i
Còn bên em, cay đắng những nụ cư?i
Còn bên em, tháng ngày dài vô tận
Là hư vô bên dòng đ?i lận đận
Cho riêng mình, em chẳng thể viết gì hơn
----
Thông Xanh
-
đây đa số là thơ ban sưu tầm?
có phải vậy không kẻ thương tâm?
Tại sao thơ bạn buồn như thế?
?ể kẻ này buồn nhớ tình xưa :cry:
-
này cô bé cô bé ở nơi đâu?
cô bé tên chi? mấy tuổi đầu?
mà sao đa cảm đa tình thế?
để ta tâm sự, giảm tình đau
-
Còn nước mắt nào để khóc nữa không em?
Khi cuộc tình gi? đây đã tan vỡ
Còn chút gì để mà thương với nhớ
Khi tình ngư?i đã vỗ cánh bay xa
Quên đi em cuộc tình quá xót xa
Khóc làm chi cho đ?i thêm buồn tủi
Gi?t nước mắt nh? nhoi kia tuôn chảy
Có làm ngu?i quay trở lại không em?
-
Bảy màu mưa Huế
Anh đưa em v? cơn mưa đầu hạ
Mưa đ? bên đư?ng hay bóng phượng soi?
Tóc em ướt m?m như từng ng?n lá
Chiếc nón bài thơ em để mô rồi?
Anh đưa em v? ngang qua cầu Mới
Mưa ÿen trên tr?i Mưa Tím dưới sông
ÿo trắng em chừ như tranh lập thể
Ai đã tô lên những mảng Mưa Hồng
Anh đưa em v? ngang qua ?ại Nội
Con đư?ng tình yêu chạy d?c Hoàng thành
Những đám rêu xưa thình lình tỉnh giấc
Tắm hồn mình trong những gi?t Mưa Xanh
Anh đưa v? nhà xưa vư?n cũ
Những đoá Mưa Vàng lấp lánh trên hoa
Chia tay trước nhà em vào với mạ
Riêng anh lang thang Mưa trắng nhạt nhoà.
Nguyễn văn Phương
-
KHÔNG ĿỀ
(không nhớ tác giả)
Có thể một ngày nào đó em sẽ nói yêu anh
Một ngày nào đó không chia ở thì hiện tại
Cái thì tương lai sao đầy bất trắc
?ầy những đàn ông, phụ nữ, trẻ con
Hãy cho em đi một trái đất vòng tròn
Biết đâu sẽ tìm được một nửa nào trùng khớp
Trái tim anh dĩ nhiên là chắp vá
Có thể một ngày sẽ trùng nhịp tim em
Là một ngày khi vạn vật đứng yên
Tất cả những dòng sông sẽ lặng nghe em hát
NỗI buồn của em sẽ ra đi từ đó
Hạnh phúc r?i cây như quả táo chín già
Cái thì tương lai có quá nhi?u đàn bà..
Mẹ anh, vợ anh, và những ngư?I yêu cũ…
Hoặc th? phụng thiêng liêng, hoặc bình yên cư trú
Trong trái tim anh vốn đã chật chội rồi
Ngư?i đàn bà mang tên em đứng rất xa xôi
Ngư?i quá khứ của anh, một th?i trai trẻ
Dẫu có 40 vẫn được anh g?i là cô bé
Nên đứng lại bên đư?ng như c?ng c? nh? nhoi
Anh sẽ cư?i, đưa c?ng c? lên môi
Nhấm một cái, em tan thành vị ng?t
Vị ng?t chỉ nằm trong cổ tích
Bởi thế tương lai sẽ không có em rồi
Chỉ có mình em biết mỗi em thôi
Cái nửa đi tìm sao quá nhi?u bất trắc
Nói tiếng yêu anh mà nghe chừng chật vật
Nên c?ng c? hà hơi… rồi bay tuốt lên tr?i
-
Nếu có thể quên anh
Em sẽ yêu 1 ngư?i ...
bình thư?ng nhất
Biết yêu em với trái tim chân thật
Biết cùng em chia sẻ nỗi buồn vui
Nếu có thể quên anh
Em sẽ yêu 1 ngu?i...
giản dị nhất
Chẳng tính văn thơ
chẳng cần lãng mạn
Biết hiểu cuộc đ?i hạnh phúc bởi có nhau
Nếu 1 ngày em có thể quên anh
Em sẽ yêu 1 ngư?i
bình dị, chân thành, nồng nhiệt...
1 ngư?i giống như anh của em ngàn năm vẫn thế
Chỉ có đi?u...
Nếu có thể quên anh
sưu tầm
-
NỖI NHỚ
Có nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ anh
Nỗi nhớ nhẹ nhàng mà nôn nao đến lạ
Như cơn gió thoảng vẹn bay chiếc lá
Run theo từng nhịp đập trái tim ngân
Có nỗi nhớ nào nhớ đến thế đâu anh
Trang sách mở ghi bao đi?u bối rối
Cơn giông, hạt mưa nào lạc lối
Ướt vần thơ, ướt cả lối em v?
Có nỗi nhớ nào nhớ đến thế không anh?
Nghe thổn thức những đi?u tim muốn nói
L?i yêu sao vương đầy bối rối
?ể ngập ngừng, cho nỗi nhớ đầy vơi..
sưu tầm
-
CHÔNG CHÊNH VỚI NGƯỜI
"Những trang thơ tình của ngày xưa
Chi?u nay em ngồi đ?c lại
Vô tình thấy lòng mình
Như sau một cơn mưa
Dòng mực tím nhạt nhoà theo năm tháng
Trên trang giấy úa vàng
Những yêu thương chất ngất nồng nàn ..."
sưu tầm
-
CHUYỆN BA NGƯỜI
-Sưu tầm-
" Chuyện ba ngư?i xưa em nghe như thể
Chỉ trò đùa, chắc gì có thế gian
Nhưng hôm nay sầu cuối mặt bẽ bàng
Em - định mệnh rơi ngay cảnh ấy
Trang web buồn cả ba ngư?i vây lấy
Giả vô tình sao vẫn thấy cô đơn
Giả h? hững sao lệ lại càng rơi
Quay mặt bước nữa góc tr?i xa lạ
Câu hát xưa chừng như quen quá đỗi...
" Một ngư?i đi với một ngư?i,
Một ngư?i ngồi nhớ chơi vơi lặng thầm"
Hai ngư?i hẹn chuyện trăm năm
Riêng tôi rối dạ tơ tằm thâu canh.
-
Phố lá
Lá xoay tròn như mưa. Lá dập d?nh như sóng. Lá nghiêng như say với gió. Em thích đi v? một mình trên phố ấy. Phố Lá.
Không ai đủ vu vơ để thích cái trò lảng mạng của em,
Gió se lạnh mơ màng hát những l?i hoang dại, trong trẻo đến độ em cm thấy dù phố xá có ồn ào và bụi bặm đến mấy thì gió là lá vẫn đẹp tinh khôi như cổ tích của mùa. Phố-Lá cách Phố-xá một hàng cây xà cừ. Hàng xà cừ nghiêng đầu v? bên trong, lắc mình như trút xuống hàng vạn vạn chiếc lá, ri ngập lún lối đi. Phía ngoài là dòng thác ngư?i, và xe cộ, và bụi bặm.
Lá neo lại trên vai và tóc em, vàng như những chiếc n kì diệu.
Bất chợt em nhìn thấy Hoàng đang cư?i trên chiếc xe cao ngòng,khuôn mặt lảng tử và từng tri hôm nay đột ngột ngoan hi?n như một chú mèo con. Vì quá bất ng? nên em cứ tròn mắt nhìn Hoàng thật lâu. Hoàng đạp xe đ?u đ?u , chậm và vu v như không đi đến đâu c - như em vậy. Trên lớp, mỗi lần em và Hoàng chạm mặt nhau, hai đứa chỉ cư?i xoè với nhau một cái cho phi phép bạn cùng lớp, rồi Hoàng lại cuốn đi theo đám bạn ăn chi như một cn lốc, còn em thì chẳng bận tâm gì c. Em nghĩ, Hoàng sống ồn ào , h?i hợt như đa số b?n con trai chứ chẳng sâu sắc gì đâu.
Em nép mình đi v? phía hàng cây- để nghe tiếng xạc xào của lá được rõ hn. Hoàng đi tít phía rìa phố Lá. Hình như c hai đang cố tình không nhận ra nhau, hay có lẽ hai đứa không muốn ai phá vỡ khong trỿi riêng tĩnh lặng của mình. Tay ăn chi và tri đ?i số một của lớp ấy cũng thích vu v đạp xe một mình trên phố Lá của em ư?
Lớp có sinh nhật Lan. Lớp phó đ?i sống ôm hoa và quà lên tặng. Trong tiếng vỗ tay của c lớp có tiếng huỵch huỵch . Là Hoàng. Hoàng nhy phốc qua bàn rồi vụt ra kh?i lớp. Sau năm phút, Hoàng bay vào lớp với ôm hoa dại tím biếc trên tay, lững thững tiến đến bên Lan , nói ngắn tủn ngủn “Tặng và chúc vui . C lớp vỗ tay ầm ĩ. Hoàng lại nhy v? chỗ , thn nhiên nhu không có gì. G• ăn chi ngồi cạnh Hoàng , ngay bàn sau, lôi tóc em cợt nh “Còn bé , sắp sinh nhật rồi, bé thích gì anh sẵn sàng tìm kiếm, dẫu có phi nhy xuống vũng nước hay trèo lên ổ đất …Em chưa kịp phn ứng đả thấy tiếng Hoàng nạt nộ :Mai là con-nhà- lành, mày làm n xê ra được không? Gã kia cư?i nép vế. Hoàng được b?n gái nể phục như một tay anh chị. Em vừa sợ cách ăn nói gồ gh? rất đ?i của Hoàng , vừa thích thú vẻ phớt bụi và ngang tàng, nhưng đôi khi em xem thư?ng lối sống thác lũ buông th vô nghĩa của Hoàng.
Bất ng? phố Lá m?c lên một quán cà phê mênh mang lá và c?. C những thân cây gầy guộc được uốn thành những hình thù kì dị, quằn quại như bộ mặt của sự đớn đau. Một chốn dừng chân tuyệt v?i! Em ch?n cho mình một chỗ gần như hoang dã nhất, đầy ắp lá và c?, bên cạnh một thân cây hình chú ngựa oằn mình tung lên phía trước. Ly cà phê đen dặc dần vi dần và sự thanh thn dâng đầy. Khánh Ly đang hát- gi?ng hát như sự thoát xác của hồn, vừa đau đớn vừa khắc khoi, vừa thánh thiện trác tuyệt , như đang bay lên một thế giới đoạn tuyệt với những bụi bặm toan tính đ?i thư?ng. Một sự tĩnh tại đến thiêng liêng.
Ai đó chạm vào tóc em, rất nhẹ. Thng thốt ngước nhìn lên, nhận ra Hoàng. “ Hoàng thấy chiếc lá đậu trên tóc Mai đẹp quá. Hoàng xin v? để ép plastic. OK?. Hoàng ngồi phụt xuống, chẳng cần biết em sẽ giật mình. “ Mai thấy Hoàng dị lắm phi không ?. “ừ ,Hoàng mà cũng thích đến đây à? –Em dò xét, Hoàng cư?i phá lên làm lá c? như rung rinh “ồ thế thì Mai chưa nhận biết hết
-
một con ngư?i rồi. Rồi Hoàng nhìn như thôi miên vào con ngựa gầy guộc và thm lá khô cong dưới chân. “ Mai cứ tìm hiểu kĩ v? quán này, khắc hiểu hết v? Hoàng “. Sau đó c hai cứ ngồi yên lặng, không nói thêm với nhau câu gì. ?ến lúc em phi ra v?. Hoàng không nhúc nhích. Khói thuốc bay vòng vèo. Em nghe thấy tiếng Hoàng xào xạc như tiếng lá “ Ra ngoài kia ồn ào và bụi bặm lắm. Chợ đ?i mà. Mai đi trong phố Lá ấy, đừng đi ra ngoài , Hoàng không h? biết là em đang rất xúc động. Những ngày sau đó, ở trên lớp, Hoàng v•n là một tay ch?c phá cừ khôi. Hoàng đi muộn v? sớm. Hoàng cư?i đùa ầm ĩ, cợt nh với tất c con gáitrong lớp. Hoàng chi bài cá cược, nói chuyện với lũ đàn em cái thứ ngôn ngữ chợ búa ghê ngư?i. Hoàng phóng xe bạt mạng với một cô bạn gái tóc ngắn trên phố. Chỉ khi chi?u xuống – khonh khắc hàng cây nghiêng mình trút lá nhi?u nhất, Hoàng lại đạp xe bên em, lặng lẽ như một chú ngựa đ• m?i gối chồn chân. Những chiếc lá đậu trên đôi vai áo thủng lỗ chỗ bụi bặm và đậu lên chiếc đầu tr?c lóc “gấu không thể t của Hoàng – như một sự đối lập.
Lần này là lần thứ tư Hoàng đến ngồi cạnh em, đầu gục xuống ủ rũ. Hình như mỗi khi “có chuyện , Hoàng lại tìm đến em – giữa em và Hoàng chỉ có thể tâm sự bằng cây bút. Hoàng xé giấy xoàn xoạt, cắm cúi viết – “ Sao con ngư?i ta biết rằng mình đang sống gi dối, biết rằng gi dối là không nên. Vậy mà cứ tiếp tục gi dối h Mai? Em vừa đ?c xong Hoàng lại rút ngay giấy viết tiếp: Tẻ nhạt quá! Trên đ?i này chẳng có gì mới mẻ.Chán!. “ Hoàng là con ngựa hoang không chịu sự ràng buộc của đôi bánh xe tù túng và cái dây cưng của ngư?i đ?i. Chính vì thế mà đ?i đ?u quất cho Hoàng những vết roi thích đáng. Ŀau đớn lắm Mai ạ!. “ Chi?u nay nhớ đợi Hoàng cùng v? trên phố lá, Mai nhé. Cái đầu tr?c lóc gối bất động trên đôi bàn tay trắng như bột. Trước mắt em là một Hoàng hi?n lành và ngoan ngõan đến tội nghiệp. Em sẽ viết gì cho Hoàng? “ Hoàng i, cuộc sống không h? tẻ nhạt! Chỉ có đi?u chúng ta tự làm cuộc sống tẻ nhạt mà thôi. Hoàng và Mai còn rất trẻ. Cuộc sống có rất nhi?u đi?u lý thú. Chi?u, Mai sẽ lại cùng Hoàng v? trên phố Lá. H? tin rằng Mai luôn là bạn Hoàng “.
Hình như Hoàng đang thổn thức.
Phố lá hôm nay hình như xào xạc hn bởi có tiếng hát của Hoàng , Hoàng vừa đI vừa hát, rồi vào quán cà phê, Hoàng lại hát cho em nghe rất lâu, những ca khúc của Trịnh Công Sn đẹp như một huy?n thoại v? một giấc m v? tình yêu đau đớn khắc khoi. Sau đó c hai cùng nghi nhạc cổ điển. Lại thêm một bất ng? thú vị nữa là Hoàng thuộc tên và tqcs gi của từng bn nhạc, Chiếc lá hôm nào Hoàng nhặt trên tóc em, em cứ ngỡ nó bị cuốn tung vì gót chân ngựa hoang của Hoàng rồi, nhưng không , nó đ• được ép plastic cẩn thận với dòng chữ xanh biếc “Cuộc sống không h? tẻ nhạt!. Hoàng đưa cho em, cư?i tâm đắc và gật gật đầu như h?i “Có phivậy không?.
Gi? thỉnh thong Hoàng vẫn phóng xe vùn vụt trên phố cùng cô bạn tóc ngắn và túm tụm phá phách cùng đám tay chI trên lớp. Ŀó là lúc Hoàng đang gi dối.
Chỉ có phố Lá là vẫn âm thầm xoáy lên những vũ điệu đa đoan của lòng mình. Lá xoay xoay như múa. Lá dập dnh như sóng. Lá ng nghiêng trên vai ngư?i yêu lá. Gió háy những l?i trong trẻo sâu lắng đến độ dù phố xá có ồn ào và bụi bặm đến mấy thì gió và lá vẫn đẹp tinh khôi như cổ tích của mùa.
Em thích đạp xe trên phố ấy- Phố Lá có quán cà phê hoang d• và có con ngựa hoang – mỗi lần m?i gối chồn chân lại tìm đến bên em gỡ mối tâm tư như hai ngư?i tri kỉ.
-
Tr?i anhhoang81 viết cái chi dzị tr?i ! Sao hổng dùng unicode đi
-
trùi, topic thơ sao lại có bài văn dài ở đây nhỉ! nhưng dù sao cũng xin cảm ơn anhhoang81 nhi?u, chúc anh một ngày vui- khoẻ
?Ể DÀNH NỖI NHỚ
(ĿMH)
Nỗi nhớ có để dành được không anh???
Thì em sẽ xẻ cho anh một góc
Anh sẽ biết nhớ em nhi?u phát khóc
Như em vẫn thư?ng nghĩ đến anh luôn
Mỗi lúc vắng em anh sẽ biết buồn
Vơ vẩn viết tên em đầy trang vở
Chữ NHỚ viết hoa, gạch chân bằng mực đ?
Như vở em bây gi? phủ kín nỗi buồn anh
Em chỉ mong san sẻ được cùng anh
Một mình em mà nhớ thương nhi?u quá
Còn anh sao cứ dửng dưng đến lạ
Em tức mình
trả nỗi nhớ
v? tim....
-
?ừng Hứa Sẽ Cho Nhau
(?oàn thị Lam Luyến)
Khi chia tay, anh nói anh là ngư?i yêu em nhất,
Hơn tất cả xưa nay, và mai sau cũng chẳng có bao gi?.
Anh yêu em như yêu gió, yêu mây, yêu tr?i, yêu đất,
Như yêu ruộng đồng, yêu nhạc, yêu thơ …
Nửa đ?i rồi em vẫn cứ mộng mơ,
Nên rất chi hài lòng với l?i yêu như thế.
Em cũng yêu anh như sông, như bể,
Như ánh mặt tr?i như thể vầng trăng,
Ŀôi ta yêu nhau tr?i đất chẳng sánh bằng,
Như cái bát em ăn, như cái chiếu em nằm,
Không thể ví như tình yêu trên mây, trên gió.
Trái tim em như căn phòng bở ngở,
Chẳng có cửa em vào, chẳng có ngõ em ra.
Giá được yêu anh, không một phút r?i xa,
Và chẳng bao gi? run sợ …
Như thể chiếc bình thuỷ tinh dễ vỡ,
Hãy trao em tình yêu với tất cả nỗi tự hào,
Ta sống giữa cuộc đ?i đâu phải giấc chiêm bao,
Mà thoắt ẩn hay là thoắt hiện,
Như nàng tiên ốc nửa mình dưới biển,
Nửa trần gian say đắm với nhân tình.
Nếu yêu nhau sao chẳng sống hết mình?
Ngày đã xa, đêm rồi, xin chớ lạc,
Ta hãy trao nhau nỗi ni?m khao khát,
Và cả những gi? phút biếng nhác ở bên nhau.
Ta cứ ngỡ yêu nhi?u, nhưng nào có yêu đâu,
Bởi còn lại phía sau tất cả,
Ta như chú gấu già sợ những ngày sương giá,
Mượn tạm gốc cây sồi trú ẩn những mùa đông,
Rất có thể là YÊU, rất có thể là KHÔNG,
Ta đừng hứa trao cho nhau, cả tr?i, cả đất …
Hãy trao nhau chính trái tim mình chân thật,
Với con ngư?ii và cuộc sống của ta thôi …
-
?I QUA
(Võ Thị Thu Cúc)
------------
?i qua rồi không hiểu mình là ai
Là khi em đẩy được anh ra kh?i trái tim non tội nghiệp
Em yếu đuối và em luyến tiếc
Nếu được yêu sẽ mở hết lòng mình...
***
?i qua rồi vẫn thấy cô đơn
Nỗi khát khao trong lòng em là ng?n than ngún đ?
Than phủ bụi và... anh không thấy rõ
Chỉ có em đau với trái tim mình...
***
?i qua rồi mới thấy hết chênh vênh
Là khi em nhận ra mình suốt đ?i nông nổi
Nếu biết trước tình yêu không có lỗi
Thì đâu đành để mất một ni?m tin
-
Anh muốn cư?i với ai cũng được
Anh cứ việc cùng ai đi sánh bước
Cứ việc mơ màng nhìn ai qua khói thuốc
Em chẳng buồn đâu, em chẳng ghen
Em sẽ không nhắc đến tên anh mỗi đêm
Cũng sẽ không qua ngõ nhà anh nữa
Cũng sẽ không ch? anh gõ cửa
Em chẳng buồn đâu, em sẽ quên
Em sẽ ch?n trong số những ngư?i quen
Qua những nơi nào có anh ở đó
?ể anh thấy rằng em đâu có thèm ghen
sưu tầm
-
Thà anh chết
Thà anh chết để tôi còn yêu mãi
Ŀể anh còn mãi mãi của riêng tôi
Nụ hôn chìm trong ý nghĩ đầu đ?i
Tôi ôm ấp và nhớ v? anh mãi
Thà anh chết đi vắng xa nhịp thở
Tôi chỉ buồn ngơ ngác một th?i gian
Hồi tưởng lại gói tr?n nét âm thầm
Tôi tưởng niệm âm thầm tình gẫy vụn
Hơn anh sống ngàn đ?i như chiếc bóng
Hai đứa mình không đến cỗng tân hôn
Cho tôi khóc bởi từng đêm thương nhớ
Thà anh chết đi vắng xa nhịp thở
Còn linh hồn thương nhớ nuốt chua cay
Còn hơn anh hiện diện với tháng ngày
Mà nghiêm luật đã ngăn chia đôi ngã
Thà anh chết cho tôi l?i trăn trối
Cho tôi còn tha thiết g?i tên anh
Cho đau thương tắt lịm giữa môi sầu
Mà tôi vẫn cô đơn tìm kỷ niệm
Thà anh chết cho tiếng khóc loãng tan
Cho tình yêu tắt lịm giữa hai ngư?i
Một ngư?i sống nhớ nhung ngư?i đã chết
Tú Nhị
-
?ư?ng lên Quán Dốc ánh trăng treo
Nghe gió xuân v? phơi phới gieo
Ŀêm ấy phải lòng câu hát ng?t
Ngập ngừng mư?i nhớ mắt trông theo
?êm ấy rét v? run tay áo
Vầng trăng khuyết nửa ý thơ buồn
E ấp tầm xuân biêng biếc nở
Tang tình quan hò để anh thương
Hội tan trăng vỡ d?c tri?n đê
Anh cũng theo em d?c lối v?
Chiếc nón quai thao len lén gió
Vầng trăng lúng liếng một đam mê
Sông Cầu bến hẹn chông chênh sóng
Mắt cô đa tình khuyên khuyết sương
Tà áo so le duyên hội ngộ
L?i thơ lấp lửng mãi còn vương..
Sưu tầm
-
Cho và đòi
?oàn Thị Lam Luyến
Số phận đâu nghiệt ngã
Số phận chỉ khôi hài
Yêu ai, cho thật lắm
Thù ai, đòi thật dai!
Mấy phụ nữ chúng tôi
Làm thơ như đánh dậm
Trái tim rất dịu dàng
Tơ duyên sao lận đận!
?ứa thông minh, h?c rộng
Lại đơn côi một mình
?ứa ngỡ chồng tử tế
Xem ra, như… ngoại tình?
?ứa vinh quang tròn trặn
Tai ương ập xuống đầu;
?ứa hơn tài, hơn sắc
Thì nổi chìm bể dâu!
Nào ai chịu hàng đâu?
Mặc nhiên cho số phận
Cũng nhó nhé cam lai
Sau tri?n miên khổ tận.
Dám một đ?i đánh dậm
?ổi lấy câu thơ hay
Yêu thương như thù hận
Có chắc gì… trầu cay!