Re: Thiền Sư Và Năm Trăm Con Hạc
Sự Nhắc Nhở Của Thượng Đế
Thanh Hải Vô Thượng Sư kể tại Đài Bắc , Formosa
Ngày 23 tháng 2 , 1993 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Có một người sau khi chết , đến trình diện Diêm Vương . Diêm Vương phán rằng : "Nhà ngươi cả đời tham lam , độc ác , giàu có mà chẳng hề cứu giúp ai , lại không tu hành , nhà ngươi sẽ xuống địa ngục ." Người đó cãi rằng : "Như vậy thật bất công ! Tôi không biết rằng có một ngày sẽ phải chết , cũng không hiểu là nên bố thí , và quả báo sẽ khác nhau . Tôi không làm điều thiện vì ông không nhắc nhở tôi . Xin cho tôi một cơ hội làm người trở lại và nhắc nhở tôi khi tôi không làm những việc thiện ."
Diêm Vương nghe xong bằng lòng : "Được ! Cho nhà ngươi về ." Được ít lâu , ông lại chết nữa . Một lần nữa , Diêm Vương bắt giam ông vào địa ngục . Ông lại cãi : "Kỳ lạ ! Thật không công bình ! Tôi đã nói với ông là phải nhắc nhở tôi , vì tôi hay quên mà ông đâu có nhắc tôi đời là vô thường , hay tôi nên làm điều gì đâu ." Diêm Vương đáp : "Ồ , có chứ ! Ta đã nhắc nhà ngươi mấy lần rồi ." Ông bèn hỏi lại : "Hồi nào vậy ?" Diêm Vương trả lời : "Có một lần , có một người ăn mày tới trước cửa nhà ngươi , phải không ?" Ông đáp : "Có ." "Vậy nhà ngươi có cho ông ta chút ít thức ăn nào không ? Người đến khất thực đó chính là ta !" Ông kia nói : "Ôi chao ! Thì ra là ông . Tại sao ông không nói ?" Diêm Vương lại hỏi : "Còn một lần khác , ta gởi một người thật già nua bệnh hoạn đến trước cửa nhà ngươi , nhà ngươi có nhìn thấy không ?" Ông nói : "Có thấy ." "Vậy nhà ngươi có săn sóc họ không ?" Ông đáp : "Không chăm sóc gì cả , tôi đã gọi người đem ông già đó đi chỗ khác , vì không muốn nhìn thấy ông ta ." Diêm Vương nói : "Người đó chính là ta."
Quan Niệm Tu Hành Cần Phải Hợp Lý
Quan Niệm Tu Hành Cần Phải Hợp Lý
Hồi xưa có một vị tu hành đang ngồi ngoài đường . Lúc đó có nhiều người chạy ngang qua nói rằng : "Chạy ! Mau lên ! Có một con voi khổng lồ điên khùng đang đuổi chúng ta đó . Nó có thể giết người . Chạy lẹ lên !" Nghe thế , vị tu hành đáp : "Tôi tin Thượng Đế . Thượng Đế ở trong con voi đó ; nên tôi không sợ." Một lúc sau , con voi đó xông tới giết ông ta .
Ông ta tin con voi đó có Thượng Đế , vậy tại sao không tin những người mang tin kia cũng có Thượng Đế ? Tại sao không tin một Thượng Đế bình thường mà lại tin một Thượng Đế khùng điên ? ;) Thành ra , như vậy là không hợp lý .
Còn một câu chuyện nữa ở Ấn Độ . Có lần một bệnh dịch vô cùng độc hại đang lan tràn khắp nơi bên Ấn Độ . Nhưng một nơi chưa bị ảnh hưởng . Chính phủ quyết định chích ngừa cho những người ở đó , nhưng một số phản đối . Họ không biết ngừa dịch là gì cho nên chống đối mãnh liệt . Sau đó , chính phủ , những cơ quan thiện nguyện và bác sĩ quyết định nửa đêm lén vào nhà và dùng quyền lực bắt họ chích ngừa . Bởi vì chỉ cần một người nhiễm bệnh là tất cả mọi người trong thành phố sẽ lây . Quý vị biết rõ rằng nếu một người sót lại không được chích ngừa thì khó lòng thực hiện được công việc phòng bệnh . Cho nên họ quyết định phải làm như vậy .
Tối hôm đó , một nhóm bác sĩ , y tá vào nhà của một gia đình kia . Họ bắt mọi người trong nhà bước ra để họ chích . Đương nhiên những người này chống cự mãnh liệt . Song các bác sĩ vẫn phải làm bổn phận và chích ngừa cho họ . Khi chích xong họ mới thả gia đình đó tự do . Lúc bấy giờ vị gia trưởng đứng lên nói : "Vì tín ngưỡng nên chúng tôi không muốn chích ngừa . Chúng tôi cố gắng hết sức chống lại , nhưng các ông đã dùng sức mạnh bắt chúng tôi hàng phục , chúng tôi thật không chịu nỗi . Nhưng mọi chuyện đã qua và bây giờ các ông là khách của tôi . Tôi không có gì trong nhà để cúng dường các ông , ngoại trừ một quả dưa leo."
Đó là vì theo phong tục của người Ấn Độ , khi tới nhà một người nào , quý vị là Thượng Đế . Họ cần phải đối xử quý vị như đối xử Thượng Đế vậy , đem ra tất cả những gì họ có để cúng dường quý vị ăn và uống . Cho nên ông mời họ nước lọc và dưa leo , vì lúc đó trong nhà chỉ có thứ đó thôi . Ông nói với bác sĩ rằng theo tín ngưỡng của ông thì khi Thượng Đế muốn người nào bệnh người đó sẽ bệnh và không nên đi ngược ý muốn của Thượng Đế . Nên ông đã nhất định chống . Nghe vậy mấy ông bác sĩ cảm thấy xấu hổ cho rằng người đàn ông này rất là sùng đạo .
Tuy nhiên , theo tôi thấy lòng tin của người này cũng giống như đường một chiều . Ông ta không nghe những điều Thượng Đế muốn nói mà lại tự quyết định ý của Thượng Đế rằng Thượng Đế muốn ai bệnh người đó sẽ bệnh . Nhưng Thượng Đế cũng gửi những vị bác sĩ này đến ; điều đó cho thấy rằng Thượng Đế muốn họ được chích ngừa . Điều này còn rõ ràng hơn nữa , đúng không ? Sao phải chống đối không chịu nghe những gì Thượng Đế nói ? Nếu thật sự Thượng Đế đã nói với người đó rằng : "Ngươi không cần chích ngừa vì ta không muốn ngươi đau ốm . Khi ta muốn người nào đau ốm , người đó sẽ đau ốm!" Cũng có thể nó như vậy . Tuy nhiên , Thượng Đế cũng đào tạo bác sĩ , có nghĩa là Ngài có ý khác . Thượng Đế muốn giúp những người không muốn bệnh , an bày cho họ được chích ngừa , v.v...
Thành ra , chúng ta những người kêu bằng tu hành không nên quá cứng đầu , bướng bỉnh . Hoàn cảnh nào mình phải đối phó tùy theo hoàn cảnh đó . Nếu đau ốm , ngoài việc ngồi thiền và cầu nguyện , mình cũng nên uống thuốc nếu có . Nếu không có thuốc thì đương nhiên là phải hoàn toàn dựa vào cầu nguyện , coi Thượng Đế an bày như thế nào rồi cứ đó mà theo . Nếu Thượng Đế sắp đặt cho một vị bác sĩ tới nhà mà quý vị vẫn từ chối , làm sao biết vị đó không phải là của Thượng Đế gửi tới ? Không phải quý vị đã nói rằng mọi việc đều do Thượng Đế an bày hay sao ? Cho nên , bác sĩ đã đến như vậy có nghĩa là Thượng Đế đã an bày chuyện đó . Sao phải từ chối , bướng bỉnh chi cho khổ ?
Ngoài câu chuyện này còn có nhiều câu chuyện khác tương tự . Thế giới này là như vậy . Nhiều người tự cho mình là có lòng tin rất mạnh . Nhưng nói thì đơn giản , tới khi chạm với thực tế thì hay rên la . Như gia đình đó , giả sử họ không chích ngừa rồi về sau mắc bịnh , họ sẽ đau khổ vô cùng trước cái chết . Lúc đó chắc chắn họ sẽ khóc lóc , trách than sao Thượng Đế không cứu , sao không săn sóc họ để họ mắc bệnh như vậy . ;)
Đồng tu chúng ta cần phải nhanh nhẹn , hiệu lực . Không nên nói rằng : "Ta tin Thượng Đế , như vậy là được rồi" chỉ vì biếng nhát hoặc bướng bỉnh . Nếu đúng như vậy thì tại sao phải mất công ăn uống , mặc quần áo ? Quý vị tin tưởng Thượng Đế , như vậy là được rồi ; người khác không thể nhìn thấy quý vị lõa lồ . Quý vị tin tưởng Thượng Đế , như vậy là được , sẽ không cảm thấy đói bụng . Vô lý quá ! Nói thì nghe tiện lắm . Chúng ta thích nói theo kiểu nào tiện cho mình vì chúng ta không muốn làm khác , rồi bảo rằng mình tin Thượng Đế , sau đó cái gì cũng trách Ông Trời , dùng Ngài làm tấm bình phong cho tất cả mọi sự . Thành ra , những người tu hành cần cẩn thận !
Phẩm Chất Truyền Nhiễm , Dù Đó Là Vật Chất Hay Tâm Linh
Phẩm Chất Truyền Nhiễm , Dù Đó Là Vật Chất Hay Tâm Linh
Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại Tây Hồ , Formosa
Ngày 2 tháng 6 , 1995 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
Từ những dữ kiện thí nghiệm , các khoa học gia kết luận rằng nếu làm một việc gì đó đều đặn mỗi ngày , suốt 40 ngày , nó sẽ thành thói quen . Điều này rất đúng đối với chuyện ăn thịt , uống rượu và hút thuốc . Mới đầu nó chỉ xảy ra một hay hai ngày hoặc ba ngày , nhưng một tháng sau nó sẽ trở thành thói quen . Những việc khác cũng xảy ra tương tự .
Cô Gái Làm Bạn Với Rắn
Tôi có đọc tin tức mới đây nói về một cô gái 17 tuổi là người chuyên môn luyện rắn . Nhìn rắn thì có thể chúng ta sợ , nhưng cô gái này mỗi ngày ăn với rắn , ngủ với rắn . Cô ta cầm rắn rất gần , ôm rắn , không phải chỉ một mà cả chục con cùng một lúc . Có những con rất độc . Nhưng cô quen ở với chúng nó , vì khi mới ra đời cha cô cho uống nọc rắn thay vì sữa (Sư Phụ cười). Cho nên lớn lên nó trở thành một thói quen . Bây giờ cô ta không bị nọc rắn làm độc , và rắn cắn cũng không làm cô chết .
Chung quanh cô lúc nào cũng có rắn làm bạn . Chúng đến rất gần , có khi cô còn để đầu rắn vào miệng . Rắn bò trên mặt , hôn hít , liếm , đôi khi cô còn khiêu khích cho nó cắn đến khi chảy máu . Nếu nhiều nọc quá thì cô ta dùng miệng hút ra rồi nhổ . Cô không ngủ được nếu không thụ hưởng một vài cái cắn của rắn . Quý vị có thể tưởng tượng một người quen làm như vậy không ? Nhưng chuyện này có thật .
Đó là chuyện rất thông thường trong giới nuôi rắn mà họ gọi là nghệ thuật . Thấy kỳ cục nhưng dầu sao thì nó cũng là một nghệ thuật . Trong thế giới này có nhiều thuật vô cùng kỳ lạ ; càng lạ lại càng phổ biến . Trái lại , những người bình thường như tôi thì lại không được nhiều người biết tới (Sư Phụ cười). Nhìn cách ăn mặc của cô thì tôi có thể nói người này chỉ cỡ 17 hay 18 tuổi , vậy mà đã chuyên môn dạy rắn trong xóm của cô . Cô trình diễn kiếm tiền . Bị rắn cắn từ nhỏ đã quen tới nổi không bị cắn cô không ngủ được . Nhưng những người khác rất sợ bởi vì cô trở thành độc giống như mấy con vật đó . Thật như vậy . Cô sống một mình và đoán sẽ không có ai đủ can đảm lấy cô làm vợ .
Khi cô đụng vào chó , mèo hay chim chóc đang tiến đến gần , hoặc chơi với chúng , nếu vô tình làm trầy da mấy con này , chúng sẽ té lăn ra chết . Giống như khi thú vật làm trầy da chúng ta hay làm chúng ta bị thương , thân thể chúng ta sẽ nhiễm độc , thì những con nào cô cào tay vào là chết , vì người cô đầy nọc độc . Ngay cả móng tay cũng độc . Dễ sợ quá ! Không phải máu hay nọc độc tiết ra từ thân thể làm hại những con vật kia . Cũng không phải cô ta cắn chúng chảy máu . Không ! Những con vật này chết chỉ vì trầy da . Mấy vụ này xảy ra nhiều lần , cho nên nhiều người rất sợ cô ta . Nhưng cũng may , cô nói chưa người nào bị cô làm hại .
Tính miễn nhiễm trong người cô gia tăng sau nhiều năm sống chung với rắn ; cái đó cũng tốt , nhưng cơ thể cô cũng phải đủ độc tố để có được tính miễn nhiễm như vậy . Giống như chích chất độc vào máu dưới hình thức vi trùng (thuốc ngừa) để không bị bịnh ; đó là dùng độc trị độc . Trường hợp cô gái này cũng đúng như vậy , người cô đã thấm nọc rắn -- qua miệng hoặc chích -- từ hồi mới sinh . Cha cô tập cho cô trở thành một người chuyên môn luyện rắn ngay từ khi còn bé , cho cô gần gũi với loài rắn như chúng ta gần gũi chó mèo .
Rắn không làm hại và không hung bạo , cô nói vậy . Bình thường chúng không làm hại , mặc dù mỗi lần bị phá chúng có thể tấn công . Cô ta thường hay cho rắn cắn và chỉ lên giường ngủ khi nào được cắn vài lần . Thấy ghê quá ! Dù cô mút bớt nọc rắn nếu có quá nhiều , nhưng một số lượng nhỏ vẫn còn trong thân thể . Nọc rắn cho vô mỗi ngày cộng với nọc rắn thấm trong người từ hồi còn nhỏ đã làm cô trở thành một con rắn độc . Chỉ cần một vết trầy từ cô , dù không cố tình , cũng đủ chết một con vật . Đây là kết quả của sự miễn nhiễm đối với rắn , giống như chúng ta sống và trở thành giống như những người chúng ta chung đụng . Chỉ có một sự khác nhau giữa cô gái này và con rắn , đó là cô ta biết không nên cố tình cắn hoặc làm thương tích kẻ khác , còn loài rắn thì không .
Phát Huy Tính Tốt
Người tu hành cũng thế . Sự liên quan giữa người và rắn không cao hơn đẳng cấp vật chất , thế mà cũng độc . Cũng bằng cách đó , tư tưởng chúng ta cũng có thể được huấn luyện để trở thành độc dược hoặc trở thành đạo hạnh hoặc mạnh mẽ . Có thể quý vị nghĩ rằng các vị thầy pháp , phù thủy lấy thần thông từ mấy câu thần chú . Không , chính họ đã bỏ phép vào thần chú , nhưng không phải bằng cách niệm mỗi ngày một lần . Không thể nào như vậy . Họ niệm ngày này qua ngày khác , niệm tới niệm lui cho tới khi câu thần chú đó chứa đựng ý lực của họ . Họ tiếp tục phát huy ý lực ấy với những tư tưởng giết người hoặc giúp người . Cho nên , khi họ niệm , nó có hiệu lực . Khi làm phép qua những câu thần chú , họ truyền khả năng đó sang một người khác và nó cũng sẽ công hiệu .
Cô gái này , thí dụ , không phải là rắn , nhưng vì tiếp xúc liên tục với nọc rắn cô trở thành nọc độc . Mới đầu con người chết vì rắn cắn . Nhưng bây giờ rắn đã truyền lực lượng độc hại đến cho cô và cô ta trở thành một công cụ giống y như rắn . Cô ta cắn hay cào cái gì , cái đó chết . Ông nào có can đảm cưới cô , hôn cô thì tôi chúc phúc cho người ấy . (Sư Phụ và mọi người cười) Toàn thân cô là chất độc , kể cả móng tay , dù có rửa sạch mỗi ngày . Nếu cô ta có con thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra , có lẽ đứa bé trở thành độc ngay từ trong bụng mẹ .
Ngược lại , chúng ta những người tu hành cần phải dựa vào bản lai của mình , phải khát khao giải thoát , và trở thành một nguồn lực tốt , đạo hạnh , năng lực thương yêu có thể cứu rỗi chúng sinh . Chúng ta phải phát huy ý lực về đường hướng ấy nếu muốn trau dồi sức mạnh đó . Nhưng cũng cần phải có thời gian . Khi đạt được khả năng này rồi thì bất cứ ai nhận từ chúng ta cũng sẽ được . Từ từ họ sẽ càng ngày càng mạnh rồi cuối cùng họ sẽ trở thành như chúng ta .
Làm bất kỳ việc gì cũng phải lệ thuộc vào ý lực của mình . Người tập võ cần hiếu chiến ; người đánh bốc phải đấm giống như đấm kẻ thù . Lúc đó họ mới có thể dũng mãnh . Nếu chúng ta quá tử tế , không mạnh dạn tiến tới , không thể giơ tay ra thì không thể làm một nhà võ giỏi . Tuy nhiên , đây là loại võ dùng vũ lực . Người giỏi võ không đánh . Trong một trận gà chọi , con trống nào giỏi chỉ đứng yên , đối thủ thấy thế là bỏ chạy hoặc quỳ xuống khóc . Khóc không phải vì thua trận (Sư Phụ cười), mà có thể trốn sau gốc cây , khóc vì sợ .
Cho nên chúng ta có thể huấn luyện chính mình mỗi ngày , cho phép tài năng chúng ta phát huy theo những chiều hướng khác nhau . Nếu muốn phát huy , tốt hơn hết là phải tiếp xúc với những người cùng chung lý tưởng . Mọi vấn đề khác cũng vậy , như trường hợp cô gái đó . Nếu không tiếp tục gần gũi với rắn , cô ta đã không phát huy khả năng độc hại đó . Chính cô ta đã không trở thành độc tố . Phương diện vật chất có thể được truyền qua theo đường lối vật chất , thì phương diện tâm linh cũng có thể được truyền qua theo đường lối tâm linh . Sự tu hành của chúng ta vốn thuộc về tâm linh , thành ra chúng ta nên theo những người cùng con đường tâm linh . Chúng ta có thể truyền lực lượng ấy cho nhau , ủng hộ nâng đỡ lẫn nhau trên đường đạo và trở thành những nhà tu hành . Chuyện đó chắc chắn là được . Nếu một người ác có thể chỉ cần luyện mình giết người qua ý lực , thì người nhân từ như chúng ta cũng có thể trao dồi ý lực cứu người . Điều này rất hợp lý , chẳng phải là lý thuyết mơ hồ hay triết lý dị đoan . Người tu pháp Quán Âm như chúng ta thông suốt mọi vấn đề và không nên tin nhảm .
Đừng Bao Giờ Giao Dịch Với Ma
Tuy nhiên , một số quý vị không có đủ lòng tin , vội vã đi gặp thần linh , thờ thổ địa . Quý vị đã có "Nữ Thổ Địa" đây rồi mà còn đi thờ thổ địa nào nữa ! (Sư Phụ cười , mọi người vỗ tay) ... Nếu quý vị nợ ma một đặc ơn nào thì đó sẽ là đặc ơn của ma , không phải của người . Nếu quý vị mang nợ với ma , một thời gian sau nó sẽ đòi linh hồn quý vị , lúc đó quý vị phải tự lo lấy thân . Tôi sẽ không lạy ma xin nó trả linh hồn cho quý vị . Đôi khi quý vị xin xỏ , năn nỉ người hay thần linh ma quỷ để được lợi lộc về vật chất hay vì thân thể vô thường . Những chúng sinh đó không thuộc cảnh giới cao và chúng sẽ đòi trả giá . Đôi khi thù lao của chúng rất cao , có thể chúng muốn linh hồn quý vị , muốn làm sở hữu chủ quý vị luôn , hoặc quý vị phải làm tôi tớ cho chúng . Quý vị sẽ trở thành một linh hồn đơn độc , một con ma vất vưởng , và làm nô lệ thấp hèn cho chúng . Làm nô lệ tâm linh khổ hơn là nô lệ dưới hình thức thể xác . Tôi báo cho quý vị biết rõ điều đó !
Tiền bạc của cải từ cha mẹ quý vị là miễn phí , nhưng nếu từ người ngoài thì quý vị phải trả . Đôi khi người khác đánh lừa chúng ta rồi đòi một giá rất cao . Trong thế giới tâm linh cũng vậy , có rất nhiều cạm bẫy . Những chúng sinh , linh hồn , ma quỷ ở đẳng cấp thấp đều có giá biểu . Nếu cần chúng giúp , đôi khi chúng làm được rất mau , nhưng giá cả cũng rất cao , rồi không bao lâu quý vị sẽ hối hận . Tôi sẽ không tới năn nỉ chúng cho quý vị . Nếu quý vị thương lượng với ma quỷ thần linh thì quý vị phải tự lo lấy , tôi không bảo quý vị đi làm mấy chuyện đó . Được vài triệu hay vài tỷ đô la mà quý vị bán linh hồn cho chúng . Sau một thời gian , số tiền đó sẽ thành vô dụng . Khi lìa đời , quý vị không thể đem theo , và linh hồn quý vị bị kẻ khác nắm giữ . Không như ở thế giới này chúng ta có thể lo liệu bằng tiền bạc . Ma quỷ thần linh không có muốn tiền !
Giả sử quý vị là đứa con ngoan trong gia đình , nhưng vì u minh đi chơi với bọn lưu manh xỏ lá . Họ xúi quý vị làm điều xấu hoặc đòi tiền quý vị . Nếu cho họ tiền có thể họ sẽ thả quý vị ra . Nhưng quý vị không thể chơi với quỷ thần bằng cách đó . Chúng không muốn tiền . Chúng muốn linh hồn của quý vị , và muốn giữ rất lâu . Tôi không biết lâu bao nhiêu ; tùy theo quý vị nợ chúng bao nhiêu và đã hứa với chúng những gì . Nhiều khi không cần phải hứa . Một khi đã nhận sự giúp đỡ từ chúng là tự động quý vị thuộc về chúng . Trong cảnh giới quỷ thần , nó là như vậy . Đó là luật lệ của chúng . Cho nên chớ có lộn xộn rồi sau này mỗi lần gặp vấn đề là chạy tới tôi . Tôi không muốn xía vào mấy chuyện đó . Tôi không đến gặp quỷ thần vì mấy chuyện vớ vẩn như vậy . Muốn bước vào con đường của ma thì quý vị phải đi một mình . Chẳng lẽ tôi , một vị Thầy trang nghiêm đứng đắn đi xin xỏ cầu cạnh chúng nó hay sao ? Có nên không ? (Khán giả: "Không!") Quý vị muốn tôi quỳ lạy xin chúng thả tự do linh hồn quý vị hay sao ? Quý vị muốn vậy hả ? (Khán giả: "Không!") Tôi không muốn ! Tôi không có thời giờ làm mấy chuyện vớ vẩn đó . Nếu vì giàu sang phú quý , vì cuộc đời vô thường của mình mà quý vị lạy lục quỷ thần , van xin những chúng sinh đẳng cấp thấp hơn mình thì đó là vấn đề của quý vị . Tôi báo trước cho quý vị hay , tôi sẽ không xen vào vấn đề đó .
Trong thế giới này , tôi có thể hy sinh tất cả nếu quý vị muốn tôi giúp bất kỳ chuyện gì . Nhưng nếu quý vị không tin tưởng nơi tôi , trái lại đi tìm những chúng sinh thấp kém ấy thì đó là chuyện riêng của quý vị . Tôi không chịu trách nhiệm cho hậu quả của việc đó . Mỗi thế giới có một luật lệ riêng . Tôi đã đem quý vị ra ngoài rồi , nếu quý vị còn muốn nhảy vào nữa thì tôi phải làm sao ?
Đi Cộng Tu Thường Xuyên Để Được Gần Bạn Bè Đạo Hạnh
Chuyện nuôi rắn tôi kể lúc nãy là có thật , họ tường thuật trên báo . Nếu đọc báo quý vị cũng biết . Quý vị cũng có thể hỏi những người chuyên môn nuôi rắn . Trong người họ phải có một ít nọc rắn để đủ tính miễn nhiễm chống lại loài rắn . Có những loại vô cùng nguy hiểm . Chỉ cần nó đụng vào , chưa cắn cũng đủ chết người . Nhưng đối với những người này thì không sao dù bị cắn đi nữa . Cô gái đó nói rằng cô không ngủ được nếu chưa bị rắn cắn . Điều này cho thấy chúng ta sẽ đồng hóa một cách mau chóng với những chúng sinh mà chúng ta thường hay gần gũi . Thí dụ , nhiều năm tiếp xúc với loài rắn đã làm cô gái này gần như trở thành đồng loại . Dù bên ngoài là người , nhưng bên trong cơ thể cô giống rắn mang nọc độc . Khi rắn cắn cô ta không chết , vì mỗi ngày cô đều ở với chúng . Toàn thân đầy nọc .
Chúng ta cũng vậy . Nếu ở với đồng tu và những người bạn đức hạnh , chúng ta sẽ phát huy cùng những phẩm chất tâm linh đó . Phẩm tính vật chất thấm vào theo đường lối vật chất , phẩm tính tâm linh thấm vào theo đường lối tâm linh . Điều này rất hợp lý . Khi đến đây hoặc đi cộng tu , chúng ta không học hỏi những điều gì là không tốt . Tất cả đều đạo đức , đều rất tốt cho mình , cho gia đình , và cho xã hội . Đây chỉ là nói về khía cạnh triết lý . Về khía cạnh trí huệ và tâm linh , những lợi ích lãnh hội được từ sự khai ngộ tuy vô hình nhưng có thể nhận được . Nếu một người có thể biến đổi trở thành một con rắn qua sự tiếp xúc thường xuyên với loài rắn , thì sao một người không thể trở thành một thánh nhân cũng bằng cách đó ? Theo một vị Thánh làm con người trở thành Thánh ; theo rắn làm con người trở thành rắn . Đó là một chuyện tự nhiên . Đôi khi chúng ta thấy một người đổi khác khi họ nuôi súc vật hoặc thường xuyên giết bò giết heo . Có người giết heo nhiều quá cũng dần dần thấy giống như heo . Có không? (Khán giả: "Có".) Thí dụ , tôi đã thấy hai khuôn mặt giống nhau trong báo . (Sư Phụ cười)
Chớ nghi ngờ lợi ích của sự cộng tu . Đừng thắc mắc lợi ích của việc ngồi thiền chung . Đừng coi rẻ sự bổ ích nói chuyện với đồng tu . Đồng thanh tương ứng , đồng khí tương cầu . Có sự khuyến khích , nâng đỡ , trưởng dưỡng cho nhau , và chúng ta sẽ trở thành một thể . Điều này chắc chắn là có . Tôi phải chăm chỉ siêng năng , cố gắng tịnh hóa thân , khẩu , ý của tôi . Quý vị cũng vậy , cần phải siêng năng chăm chỉ và cố gắng thanh tịnh hóa thân , khẩu , ý của quý vị . Như vậy chúng ta sẽ lợi ích cho nhau, và khi gặp gỡ chắc chắn sẽ bổ ích rất nhiều . (Mọi người vỗ tay.)
Từ Sỏi Đá Thành Thánh Nhân
Từ Sỏi Đá Thành Thánh Nhân
Tập quán của người dân Ấn Độ là như vậy , luôn luôn chạy tới chỗ của các vị thánh nhân . Họ tin thánh nhân như một cây trầm , tỏa hương thơm cho những cây khác chung quanh . Điều này rất đúng .
Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại Đạo Tràng San Jose , Costa Rica
Ngày 2 tháng 6, 1991 (Nguyên văn tiếng Anh)
Dọn Chỗ Ở Vì Con
Bên Tàu có một câu chuyện về Mạnh Tử . Mạnh Tử là một người có trí huệ rất cao ở Trung Hoa , một trong những thánh nhân . Nhưng ông có một người mẹ thánh thiện , cho nên mới được như vậy .
Khi còn nhỏ , nhà ông ở bên cạnh một lò sát sinh giết súc vật . Nên ông đi xem người ta giết gia súc . Lúc về nhà , ông bắt đầu bắt những con vật nhỏ như cóc nhái , mèo , chó , và cũng đem đi giết , vì ông lập lại những gì ông trông thấy .
Cái gì trẻ con cũng bắt chước , xấu hay tốt . Tôi thì không ; tôi không bắt chước . Tôi nhớ nhiều anh em họ của tôi và con cái hàng xóm hay đi bắt chim đem về nướng thịt ăn . Họ giết đủ loại côn trùng , coi chúng như đồ chơi . Tôi không bao giờ làm những chuyện này , không khi nào tôi thích . Nhưng đa số con nít hay bắt chước dù đó là việc tốt hay không tốt .
Cho nên , khi bà mẹ nhìn thấy con mình bắt đầu có thói quen rất xấu vì ảnh hưởng hàng xóm , bà dọn nhà đi nơi khác , vì con . Bà nói rằng : "Chỗ này không tốt cho con tôi ." Bà là một người mẹ thánh thiện . Họ không giàu có gì . Tôi nghĩ bà chỉ một thân một mình , chồng không có đó , có lẽ ông ta đã chết rồi . Bà nuôi con một mình bằng nghề dệt vải . Bà rất nghèo , không kiếm được bao nhiêu bằng nghề dệt . Tuy vậy bà vẫn hy sinh thời giờ , sức lực và tiền bạc cho con . Quý vị có biết như vậy là thánh thiện vô cùng không ? Bởi vậy tôi mới nói rằng bà là một người mẹ thánh thiện . Bên Tàu hồi xưa , muốn dọn nhà không phải là chuyện dễ . Không có điều kiện vận chuyển , không có ai giúp đỡ , chỉ mẹ với con . Quý vị tưởng tượng nó khó nhọc cỡ nào .
Rồi bà dọn tới một khu xóm khác . Một thời gian sau , bà phát hiện con trai về nhà mỗi ngày khóc than , rên rỉ , làm tang lễ cho người chết . Mỗi ngày ông chơi đám táng . Sau đó bà khám phá rằng họ đang sống rất gần nhà táng , và ông học từ đó . Nên bà nói rằng : "Đây không phải là chỗ cho con tôi ."
Bà dọn đi nữa , lần thứ ba . Cuối cùng , bà dọn tới cạnh trường học , chỗ họ dạy giáo lý Khổng Tử và những vị thánh khác . Đứa nhỏ về nhà cư xử như một thánh nhân ! Ông có tất cả những cử chỉ của một nhà thông thái tốt và sự suy nghĩ của một thánh nhân -- rất lịch sự , rất cao thượng và rất thánh thiện . Cho nên người mẹ nói : "À , đây chính là chỗ cho con tôi ." ;)
Về sau , khi đứa con lớn lên chút nữa , dĩ nhiên là nó cũng đi học . Ông ta thích đi học , ông nói : "Con thích đi học !" Ông muốn được giống như những học trò giỏi kia , và ông đi học . Nhưng một hôm , ông chán đi học vì lý do gì đó . Có lẽ bị thầy cô la mắng hay bạn bè trong lớp không tử tế , hay là lười biếng . Nên giữa lúc đang học ông bỏ về đi ngủ , không muốn đi học nữa .
Cắt Vải
Người mẹ dùng hết lời lẽ để thuyết phục ông trở lại trường ngày hôm đó , nhưng ông không đi . Ông nói ông không muốn , nhất định như vậy , rất là bướng bỉnh . Lúc đó bà mẹ đang dệt lụa . Thấy ông bướng quá , bà lấy ra một con dao rạch một đường xuyên qua miếng vải vừa mới dệt , rồi hỏi đứa con : "Bây giờ chúng ta còn xài được mảnh vải này không ? Nó còn hữu dụng không ?" Đứa con trả lời : "Dĩ nhiên là không ! Tại sao mẹ phá miếng vải vậy ? Sao mẹ cắt một mảnh lụa đang lúc nó hoàn hảo như vậy ?" Bà mẹ đáp : "Nó cũng giống như sự học của con . Nếu con không tiếp tục thì nó sẽ không ích lợi gì . Nếu con bỏ ngang ở giữa thì lúc trước và lúc sau có lợi gì không ? Cái gì bị gãy ở giữa đều không có ích ." ;)
Công việc tu hành của chúng ta cũng vậy . Chúng ta cũng nên tiếp tục mỗi ngày . Nếu không thì dù trước đó có đẹp cách mấy hoặc sau đó đẹp cách mấy , nếu bị gãy ở giữa , nó không còn là một giòng liên tục . Chúng ta sẽ bị khó khăn trở ngại hay những sự trục trặc trong đời . Chúng ta không thể kỳ vọng mọi chuyện xảy ra dễ dàng suôn sẻ luôn luôn theo ý muốn của mình . Chúng ta phải học vay và trả , phải mạnh nhưng cũng phải biết uyển chuyển khi hoàn cảnh cần tới . Nếu không chúng ta sẽ bị rất nhiều phiền não trong đời , không bao giờ khôn lớn .
Người Mẹ Thánh Bị Lãng Quên
Nếu mẹ Mạnh Tử là một người mẹ rất bình thường thì ngày nay chúng ta đã không nghe tới cái tên Mạnh Tử . Ông đã không bao giờ lưu danh trong lịch sử thánh nhân . Trung Hoa có quá nhiều dân , đất rộng người đông . Muốn được ghi tên vào danh sách giữa số đông người ở một nơi đất rộng -- là một trong số ít thánh nhân -- không phải là chuyện dễ . Muốn có danh tiếng ở bên Tàu một nơi dân cư nhiều vô số kể -- muốn tên tuổi mình nổi lên trong đám đông người như vậy -- không phải dễ ! Họ lại có hàng bốn , năm ngàn năm lịch sử ; muốn được vang danh trong số ít người đó không phải là chuyện bình thường .
Nhưng người ta đã quên mẹ của ông . Họ không biết bà là ai , đã làm gì ; chỉ biết bà cắt tấm lụa và dọn nhà ba lần . Nhưng hành động của bà đáng coi trọng hơn tất cả những bài thuyết giảng mà Mạnh Tử đã nói trước quần chúng . Bà đáng là một bậc minh sư , một vị thầy muôn thuở , một vị minh sư của tất cả những người mẹ , của tất cả minh sư ! Nếu không phải là một bậc thánh nhân , một phụ nữ đầy trí huệ , bà đã không bao giờ hy sinh nhiều như vậy trong hoàn cảnh đó , sự nghèo nàn đó .
Tưởng tượng Mạnh Tử sẽ trở thành như thế nào nếu không có một người mẹ như vậy -- một vị thánh tài ba lỗi lạc đã từng vui vẻ giết thú vật mỗi ngày để sống ? Quý vị thấy thánh nhân được tạo ra bằng cách nào rồi . Chúng ta có thể tạo thánh nhân từ sỏi đá . Tôi nghĩ tôi có thể mở một xưởng đào tạo thánh nhân . Làm được ! Chỉ cần cho họ những tấm gương tốt , môi trường tốt , những bài giảng tốt , họ sẽ trở thành Bồ Tát !
Tầm Quan Trọng Của Việc Giáo Huấn Con Em
Người Tây Tạng dạy tu sĩ của họ từ thời thơ ấu . Hầu hết các tu sĩ đều học từ lúc tuổi nhỏ . Họ nhập viện khi còn trẻ , đa số là trẻ mồ côi hoặc những đứa bé nghèo cha mẹ không đủ tiền nuôi nấng ; họ được cống hiến hoàn toàn cho chùa , không bao giờ trở về nhà . Thành ra họ được huấn luyện từ nhỏ , và lớn lên bằng cách đó . Không cần nói tới đẳng cấp tu hành của họ , tối thiểu lề lối cư xử , hành động của họ rất , rất là ngọt ngào , tử tế .
Thành ra tất cả những gì chúng ta được dạy dỗ từ hồi còn nhỏ rất là quan trọng . Tôi nghĩ bà nội và ba tôi là những bậc thầy tốt đối với tôi . Bà nội tôi thường bảo tôi đọc rất nhiều sách cho bà nghe vì bà không đọc được ; già quá rồi . Tôi đọc hết tất cả những quyển nói về triết lý viết cho người lớn , và bà rất thích nghe . Tôi cưng bà nội lắm , lúc nào cũng bám một bên , cho nên tôi luôn là người đọc rất nhiều sách cho bà . Tôi thích còn hơn là bà thích . Nhiều khi bà đi ngủ hay mắc bận gì đó , tôi đọc hết một mình . Cho nên tôi đọc hết những quyển mà trẻ em không đọc , như Trang Tử , Lão Tử và tất cả những triết lý Trung Hoa và những văn hóa khác . Tới tối đi ngủ , tôi bay vòng quanh đi gặp các vị thánh nhân này nọ . Trong mơ tôi thấy tôi có đủ thứ thần thông kỳ diệu . Dầu sao , tôi nghĩ đó là những cái đã cấu tạo nên con người tôi ngày nay ; nó có ảnh hưởng . Trong thế giới hôm nay , người ta dạy những bà mẹ mang thai đọc sách tốt và tưởng tượng những khuôn mặt đẹp , hoặc treo lên tường phòng ngủ hay quanh nhà những bức hình đẹp , để sinh con đẹp , để gieo những tư tưởng cao thượng vào bào thai . Nó cũng có hiệu nghiệm .
Sứ Mệnh Thiêng Liêng của Cha Mẹ
Thật ra , cha mẹ được Thượng Đế ủy thác để dạy dỗ con cái của Ngài . Nhưng đa số cha mẹ không nhớ bổn phận của họ . Họ thương con của họ nhưng cũng coi con cái như tài sản , con cái phải lớn lên , có tên tuổi , làm ra tiền cho họ để báo đáp lòng cha mẹ . Thành ra , phần đông họ hay nhấn mạnh với con cái họ là phải đi học , phải tập một cái nghề nào đó , hoặc phải làm cái này cái kia . Không có một mục đích đạo đức nào trong đó , chỉ có mục đích tiền ;) . Phần đông là như vậy thôi ; tôi không có ý nói tất cả các gia đình đều thế . Nhưng những người như vậy họ dạy lẫn nhau -- rằng một người phải được giáo dục 10 năm hay 20 năm chỉ để được một chức vị nào đó , để kiếm nhiều tiền , lấy được một người chồng hay một người vợ tốt và được đảm bảo đời sống . Xã hội chúng ta luôn luôn nhấn mạnh về vấn đề đó . Nếu có tín ngưỡng thì họ gửi con cái tới mấy ông linh mục , và mấy ông đó chẳng biết gì cả .
Thành thử chúng ta bị bỏ lại một mình trong thế giới này tự chống chọi cho chính mình về phương diện tâm linh . Nếu không đủ may mắn vô tình gặp được một vị thánh hay giáo lý thánh thiện của một Minh Sư tại thế , thử tưởng tượng làm sao tiếp tục nỗi cuộc sống này ? Quý vị sinh ra đời rồi chết , chỉ có võn vẹn một lý tưởng trong đầu : Kiếm tiền , có địa vị , và nuôi con , giống như nuôi vịt , heo hay bất kỳ con vật nào ;) . Nếu làm người mà không có lý tưởng cao hơn như vậy về đời sống , về Thượng Đế , thì chúng ta cũng chỉ như thú vật . Nhưng làm sao tìm được một vị thầy dạy quý vị những điều này ? Chúng ta đã bị nhồi sọ 15 hay 20 năm trong trường , chỉ vì đồng tiền ! Phải nhìn nhận như vậy ; đó là mục đích duy nhất . Không cần biết họ trét bột chung quanh nhiều bao nhiêu , hay rắc tiêu , rắt ớt lên trên che lại , tất cả cũng chỉ vì mục đích tiền , không gì khác . Không phải chỉ kiếm tiền đủ sống , nhiều khi họ bị đồng tiền lừa đảo đem bán cả phẩm giá của mình và quên hết luân thường đạo lý ;) .
Xã hội dạy chúng ta như thế , ngay cả những người trong gia đình . Đương nhiên là không phải gia đình nào cũng vậy . Do đó chúng ta nên kiếm tiền hoặc có địa vị để chăm sóc chính mình , nhưng không phải quá đáng quên hết những cái khác . Bởi vậy chúng ta rất xa Thượng Đế . Nếu có gần thì chắc là gần thượng đế tiền hay thượng đế nhà băng ! :)
Chuyện Tên Cướp
Có một câu chuyện kể một tên cướp kia , một tên cướp rất , rất cừ khôi . Hắn ta phạm rất nhiều tội , kể cả giết người cho nên chính phủ quyết định phải treo cổ hắn . Trước khi một người bị xử tử , họ được ban cho điều ước cuối cùng . Tên này rất nổi tiếng ; người ta tìm mấy chục năm nay mới bắt được . Hắn ta là một tên cướp độc hại , không một chút ăn năn , không một chút lương tâm nào cả , giết người như cắt chuối .
Bây giờ điều ước cuối cùng của hắn là muốn gặp mẹ . Mọi người đều ngạc nhiên ngay cả hắn ta cũng có tình thương đối với mẹ . Nhưng họ nghĩ: "Ồ , có lẽ cả thế giới không còn người nào thương hắn , cho nên hắn thương mẹ . Vì mẹ là người duy nhất còn thương hắn . Thành ra ông ta muốn gặp mẹ là một điều rất tự nhiên ."
Thế là bà mẹ được gửi tới gặp hắn . Nhiều người đến xem hắn ta bị xử tử bởi vì ai cũng biết . Ngày hôm đó rất đông , và hắn ta đứng giữa . Rồi bà mẹ tới , hắn ta ôm mẹ . Bỗng nhiên , bà mẹ la lớn rồi ngất xỉu dưới đất . Một bên đầu máu chảy . Người ta thấy trong miệng tên cướp có cái tai của bà . Người ta chạy tới hỏi hắn : "Chuyện gì vậy ? Sao ông cắn đứt tai của mẹ ông ?" Tên cướp cầm cái tai lên chỉ về phía bà mẹ nói : "Bà đó mới là tội nhân thật sự , không phải tôi . Các người phán xét sai rồi ."
Rồi hắn ta bắt đầu kể chuyện . Khi còn là một đứa học trò nhỏ , gia đình ông đủ sống , không nghèo nhưng cũng không giàu . Một hôm ông để quên bút và mượn bút của một đứa bạn . Nhưng ông quên không trả lại mà lại đem về nhà . Ông kể cho mẹ biết : "Ồ , nhìn kìa . Con quên không trả bút cho bạn mà con đã mượn ! Con phải trở lại trả nó bây giờ , nếu không nó sẽ không có bút xài ."
Bà mẹ nói : "Đừng , đừng ! Con giữ lấy , giữ lấy ! Ngày mai con sẽ mượn mực , rồi mượn sách , và đừng có trả , xem chuyện gì sẽ xảy ra . Như vậy mẹ sẽ không phải mua cho con . Nếu chúng nó quên thì tốt . Những gì ở trong tay con là của con . Những gì con lấy được là thuộc về con ." Nhưng khi mấy đứa bạn đòi lại đồ của chúng thì cậu bé không biết làm sao . Thế là nó về nhà hỏi mẹ : "Mẹ ơi , chúng nó đòi , con trả lại được không ? Được không ?"
Bà mẹ trả lời : "Đừng , đừng ! Lần sau con phải đấm nó một cú , nói : "Không , của tao !" Bà ta dạy đứa con dùng sức mạnh ngay từ khi còn nhỏ . Cho nên dần dần nó đi ăn cắp những thứ càng ngày càng lớn cho nó và mẹ nó , theo lệnh của mẹ . Mới đầu hắn cắn người ta , sau đó áp bức họ , sau đó nữa giết họ . Ngay cả những lúc không cần hắn ta cũng giết ; nó trở thành một thói quen .
Ở Gần Các Thánh Nhân
Cho nên quý vị thấy đó , mới đầu ông này là một đứa trẻ rất thật thà chất phát , muốn trả lại những món đồ ông mượn . Ông còn tốt hơn cả Mạnh Tử , một vị thánh Trung Hoa ; ông tốt hơn ! Nhỏ tuổi ông đã biết phân biệt tốt xấu , còn Mạnh Tử thì không . Mạnh Tử chỉ biết bắt chước đủ mọi thứ , nhưng đứa bé này biết cái gì tốt , cái gì xấu . Mạnh Tử chỉ có một người mẹ tốt , vậy thôi , người này đã đổi một đứa trẻ xấu thành một vị thánh tốt .
Thành ra , những người chúng ta tiếp xúc rất , rất quan trọng . Ở Âu Lạc chúng ta nói rằng ‘chọn bạn mà chơi’, có nghĩa là phải cẩn thận trong việc chọn bạn bè . Nhưng làm sao chọn được người trong gia đình ? Cái đó thật không may . Cho nên , phải có ý chí mãnh liệt mới có thể thoát ra khỏi ảnh hưởng của gia đình . Nếu rủi không được gặp người nào thánh thiện thì chúng ta sẽ không bao giờ biết nhiều hơn . Quý vị đã thấy từ thí dụ của hai đứa nhỏ này : Một đứa u minh , không tốt , ngu muội trở thành một thánh nhân lỗi lạc , còn một đứa rất thật thà , trong trắng lại trở thành một tội nhân độc ác , giết người . Thành ra , đôi khi muốn phán xét một người , chúng ta phải biết quá trình của họ . Và không thể nào biết được trừ khi khai ngộ . :)
Bởi thế Kinh Thánh mới nói rằng : "Đừng phán xét kẻ khác để không bị kẻ khác phán xét mình ;) ." Nhưng khi khai ngộ rồi thì quý vị không muốn xét đoán người nào cả , mà chỉ muốn giúp đỡ thôi . Đó là khía cạnh tốt của sự khai ngộ . Muốn có một sự phán xét đúng đắn thì chúng ta phải khai ngộ , và khi khai ngộ chúng ta lại không có một sự phán xét nào cả . Thấy mọi người như những đứa trẻ lầm đường lạc lối , thiếu những tin tức , dữ kiện tốt , và chúng ta cố gắng cung cấp cho họ . Đó là khía cạnh rất tốt của sự khai ngộ , nếu không có gì khác . :)
Bởi thế bên Ấn Độ người ta bảo rằng chúng ta nên luôn luôn ở gần các bậc thánh nhân . Đó là vì ở Ấn Độ , thánh nhân là những người rất đáng quý ; mọi người chạy theo sau . Ở Tây Phương hay những quốc gia khác , con người chạy theo đồng tiền , nhưng ở Ấn Độ, họ chạy theo thánh nhân . Họ đuổi theo các vị thánh cho tới khi tất cả thánh nhân đều sợ . Đôi khi họ phải bỏ chạy . Đúng vậy , họ trốn ! Họ sợ người .
Hãy Chấp Nhận Và Vui Lòng
Hãy Chấp Nhận Và Vui Lòng
Thanh Hải Vô Thượng Sư kể tại Tây Hồ , Formosa , Ngày 17 tháng 12 , 1995 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa) Băng thâu hình số 516
Một người kia đến gặp thầy của ông , kể lể phân trần : "Sư Phụ , Ngài phải giúp con . Con không chịu nổi đời sống này nữa rồi . Con khổ quá ! Nếu thầy không giúp , chắc con chết mất !"
Ông thầy hỏi : "Chuyện gì vậy ?"
Người đệ tử nói : "Gia đình con nghèo lắm và chỉ có một căn nhà . Chúng con không có tiền mua nhà lớn , vậy mà còn phải ấn thêm nhiều người vào nữa , kể cả ông bà , cậu mợ , anh em họ , chị dâu , và chị cả của con , cộng với ba bốn đứa con của con nữa . Thêm vào đó , chị con sắp sửa sinh em bé , và em gái con sắp lấy chồng và tính ở chung với chúng con và chồng của nó !"
Ông thầy lắc đầu , suy nghĩ và thiền một lúc , rồi ông gõ tay vào mắt trí huệ và nói : "À ! Ta có giải pháp rồi . Ngươi có nuôi gia súc , phải không ?"
Người đệ tử là nông gia , nên anh trả lời : "Dạ . Dạ có."
Ông thầy hỏi nữa : "Nhà anh có súc vật nào ?"
Anh nông dân đáp : "Con có hai con bò , hai con cừu , bốn con ngỗng , ba con heo , mười con gà , hai mươi con gà con , một con mèo và hai con chó ."
Chà , quý vị thấy anh chàng này "nghèo" quá hả ? Rồi ông thầy nói : "Bây giờ , anh hãy đem tất cả gia súc đó vô nhà , thì mọi sự sẽ ổn thỏa !"
Người nông dân lấy làm kinh ngạc trước lời nói của thầy . Nhưng vì anh nghe nói vị Minh Sư này toàn tri , toàn giác , tài giỏi và trí huệ cao , anh không có cách nào khác ngoài việc nghe theo lời chỉ dạy của thầy và đem ra làm thử . Anh về nhà , dọn cả bầy gia súc -- bò , cừu , ngỗng , gà , chó , mèo , đem vô nhà khóa chúng ở trong cùng với gia đình . (Sư Phụ và mọi người cười)
Một tuần trôi qua anh trở lại gặp thầy . Chắc anh chàng mới xuống mười ký lô , quần áo dơ dáy dính toàn phân và nước tiểu súc vật . Trời ơi , anh ta hôi lắm ! Anh chàng chạy vô quỳ xuống nói rằng : "Sư Phụ ! Con sắp chết rồi ! Xin Sư Phụ cứu con ; con không thể chịu nổi nữa rồi ! Bây giờ trong nhà con chỗ nào cũng đầy phóng uế của súc vật . Súc vật đi khắp mọi nơi , trên giường , trên bàn , trong bếp , trong phòng tắm . Cả căn nhà đầy những thứ này , suốt ngày chúng con chỉ bận rộn rửa ráy , dọn dẹp , nhưng không ăn thua gì cả . Sư Phụ thấy con trở thành thế này chưa !".
Ông thầy đi qua , đi lại , gõ tay vào mắt trí huệ , quán tưởng một hồi . Bỗng ông lên tiếng : "À , ta biết rồi ! Hãy về nhà đem hai con bò ra ngoài , mọi chuyện sẽ êm đẹp ."
Người đệ tử nói trước khi vội vã chạy về đẩy hai con bò ra khỏi nhà : "Cám ơn Sư Phụ nhiều lắm ."
Một tuần lễ trôi qua , người đệ tử trở lại lần nữa : "Sư Phụ , con vẫn không chịu nổi ! Sàn nhà đầy phân súc vật , chúng nó ồn cả ngày . Thật không thể chịu nổi nữa rồi ! Thầy còn giải pháp nào khác không ?"
Ông thầy đi qua đi lại , sờ râu , gõ tay vào mắt trí huệ , rồi nói : "À , về nhà đem mấy con cừu ra thì sẽ không sao ." Người nông gia theo lời chỉ dẫn của thầy , về nhà đem cừu ra .
Hai tuần sau , anh ta trở lại với cùng những lời than thở đó : "Chúng con không chịu nổi nữa ! Làm sao sống như vầy được chứ ? Con đã nghe lời Sư Phụ dạy nhưng thật sự là không thể nào chịu nổi !"
Một lần nữa , ông thầy gõ tay lên mắt trí huệ bảo rằng : "Thôi được ! Anh hãy về nhà đuổi bầy ngỗng ra ngoài ." Một lần nữa , anh làm theo lời dạy , nghĩ rằng vấn đề đã được giải tỏa .
Tuy nhiên , hai tuần sau anh trở lại cũng cùng lời than phiền đó .
Ông thầy nói : "Vậy thì đem mấy con gà , con vịt ra luôn ." Thế là anh chàng làm y như vậy .
Tuy nhiên , hai tuần sau , anh trở lại với lời than khác : "Trời ơi là trời ! Bây giờ hai con chó cứ đánh nhau với con mèo , đuổi nó khắp nhà . Khi chúng con vừa mới nằm xuống ngủ là bị chúng nhảy lên mặt . Thật là không chịu nổi ! Chúng con phải làm sao ?"
Ông thầy nói : "Thì đuổi chó , mèo ra luôn cho rồi !" Người đệ tử làm theo lời và cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều . (Sư Phụ và mọi người cười . Vỗ tay.)
Một tháng sau , anh đến cúng dường thầy chuối và hoa , nói rằng : "Sư Phụ luôn luôn là giỏi nhất . Bây giờ tất cả anh em , cô chú , ông bà , tất cả mọi người sống trong bình yên và hòa thuận ."
Những gì Thượng Đế cho chúng ta luôn luôn là tốt nhất . Nếu quý vị than phiền rằng mình có ba đứa con , hai ông chồng... ồ , không phải ! (Sư Phụ và mọi người cười) Nếu quý vị than thở rằng như thế là nhiều quá , mình có một chồng , ba con bận quá , thì sau này Thượng Đế có thể sẽ cho quý vị nhiều người hơn nữa ! Chúng ta nên tự tại , vui lòng với những gì mình có . Thế giới này chỉ là một sân chơi , đừng có nghiêm trọng quá . Nếu nghĩ lại , quý vị sẽ cảm thấy niềm vui . Nếu cố gắng tổ chức một chút , gia đình quý vị sẽ khá ra . Thiền nhiều hơn , quán tưởng về việc đó , quý vị sẽ tìm thấy giải đáp cho vấn đề . Thành ra , đừng lo âu sợ sệt , cũng đừng có than phiền . Đời sống là phải như vậy , dù chúng ta than phiền cách mấy .
Đánh Tan Những Ảo Tưởng Ở Đời
Đánh Tan Những Ảo Tưởng Ở Đời
Thanh Hải Vô Thượng Sư kể tại Tây Hồ , Formosa
Ngày 21 tháng 7 năm 1991 (Nguyên văn tiếng Trung Hoa)
-Băng thâu hình số 183
Đây là câu chuyện bên Ấn Độ . Một ngày kia , có một vị thầy khai ngộ bảo đệ tử bỏ đời xuất gia theo ông . Tuy nhiên , người đệ tử nói rằng vợ anh , cha mẹ , anh em , tất cả mọi người thương anh nhiều lắm , và anh không nỡ bỏ họ . Sự ra đi của anh sẽ đem rất nhiều đau khổ đến cho gia đình . Vị thầy nói : "Để tôi chỉ anh thấy gia đình anh yêu thương anh tới cỡ nào".
Thế là hai người cùng đi tới nhà của người đệ tử . Vị thầy đưa cho học trò một viên thuốc bảo anh ta trốn bên ngoài , rồi giả bộ là người lạ . Sau khi nuốt viên thuốc vào , người đệ tử trở thành như chết , tim ngừng đập hoặc không thở , thân thể cứng đơ , lạnh ngắt . Gia đình anh khóc lóc xin Trời Phật cứu , nhưng không hiệu quả .
Bỗng nhiên vị thầy đi vào nói với họ rằng : "Tôi có thể cứu được người bà con của quý vị". Nghe vậy họ sung sướng , lạy lục , năn nỉ ông thầy cứu người đó ngay lập tức . Vị thầy nói : "Nhưng với một điều kiện . Muốn anh ấy sống lại thì một người phải chết thay , bởi vì đây là luật nhân quả . Nếu tôi làm anh ấy sống lại thì tôi phải chết thay cho anh ấy . Nhưng tôi không phải là thân thích ! Anh ta là người thân của quý vị . Nếu quý vị thương anh ấy nhiều như vậy thì quý vị phải vui lòng chết thế . Tôi chỉ là người qua đường , sao lại chết thay ? Cho nên nếu một người trong quý vị sẵn lòng chết thay cho anh , tôi sẽ mang hồn anh trở lại ngay lập tức . Vì không thể thoát khỏi luật của nhân quả , một sự đổi chắt phải xảy ra."
Không một người nào sẵn sàng chết thay cho anh . Họ lấy cớ rất hay : "Nếu tôi chết , ai sẽ lo cho cái nhà này ?" "Nếu tôi chết , ai sẽ lo công việc làm ăn ?" Mặc dầu vợ của người đệ tử đó rất yêu anh ấy , đã khóc lóc trong tuyệt vọng , lăn lộn dưới đất , bà ta trả lời : "Không , không ! Nếu tôi chết thì không có người nào săn sóc cho hai đứa con tôi." Rồi họ nói : "Thôi được , người đàn ông này đã chết rồi , chịu vậy thôi . Chúng ta hãy đem xác đi hỏa táng." Nghe vậy , người đệ tử đứng ngay dậy nói rằng : "Tôi chưa chết !" Rồi anh bái chào gia đình và ra đi theo thầy .
Có nhiều câu chuyện như vầy . Đôi khi chúng ta thương một người , hoặc khi một người thương một người , luôn luôn có những khía cạnh nào đó thiếu hoàn mỹ . Thường thường chúng ta không thương người khác nhiều tới độ quên thân mình hoặc sẵn lòng chết cho người đó . Vì thế , có nhiều cái chúng ta không biết được sự thật nếu không trải qua kinh nghiệm đó . Chúng ta chỉ nhận thấy qua những hình ảnh bên ngoài , nó không hẳn là đúng .
Những cái chúng ta lưu luyến ở thế giới này không phải là cứu cánh . Tốt hơn hết là đừng trở lại , bởi vì dù quyến luyến , gắn bó tới mức nào , một hồi rồi cũng phải ra đi . Thành ra , tốt nhất là sửa soạn trước , tới giờ đi thì mình đi luôn . Nếu không , kỳ sau trở lại , chúng ta lại quyến luyến nữa , ràng buộc nhau nữa . Sau một hồi lại phải bỏ đi lần nữa . Lúc đó mấy người bà con đau đớn vô cùng . Thành thử tốt hơn hết ra đi một lần là xong , không cần trở lại gây khó khăn cho người khác . Đây cũng là một hành vi hiếu đạo . Quý vị thấy vậy không ? (Mọi người : Dạ)
Giữa vợ chồng cũng vậy . Sau một thời gian , mỗi người đi một ngả . Vì cả hai lúc giã từ đều luyến lưu , đau khổ , thì đừng có lập lại . Do đó chúng ta phải chuẩn bị về mặt tâm linh . Ra đi dứt hẳn thì tốt hơn . Đừng trở về để diễn lại cảnh đau thương ấy . Nếu không , chúng ta sẽ khổ và người kia cũng khổ . Ích lợi gì đâu ?