-
Phượng hoà ng không tổ
Ta v� lãng giữa chiêm bao
Cuộc đ�i lãng tỠlao xao chim chi�u
Non ngà n tổ ấm liêu xiêu
Phượng hoà ng không tổ...phiêu diêu điên khùng
Bay lạc khắp nơi
Ä?iên khùng giữa cuá»™c mưu sinh
Ä?iên khùng vá»›i những linh tinh Ä‘á»?i thưá»?ng
Dãi dầu tuế nguyệt phơi sương
Lạc loà i má»™t bóng, tha hương không nhÃ
Ä?ôi khi...
ẨN, NGỦ, MỎI
-
Ngá»?t đưá»?ng ngá»?t máºt lắm ruồi bâu
Vì quá ham mồi cá đớp câu!
Nhi�u ả “kẹn hom� chê bạn Việt
Lắm cô “già kén� khoái chồng Âu
Trăm năm cứ tưởng rằng duyên... sộp!
Một thuở nà o hay để nợ... bầu!
Tiếng nhạn tha phương kêu
“hoác... hoác�!
Khiến ai méo mặt những canh thâu!
-
Mắt Em
Ngô Cang
Mắt em hình dấu h�i
Nhốt ta và o trong cõi bất an
Mắt Ä‘en tròn con ngươi mở cá»a
Em thổi bùng lên ngá»?n lá»a hân hoan!
�nh sáng lên đầy, mắt không nhìn thấy mặt
Ta nháºn rõ nhau trong đêm tối hiá»?n hòa
Má»?i chuyện như đùa mà như là tháºt
Ng�n sóng mặt tr�i, còn v�ng những âm ba!
Tuổi trẻ, tình yêu, hay là b�t nước
Hạnh phúc tháºt gần ánh mắt nhưá»?ng kia
Dẫu hạnh phúc có là m rơi nước mắt
Nước mắt em là những gi�t mưa!
Mắt Phượng, mắt Rồng. Rồng bay, Phượng múa
Nỗi nhớ quay cuồng trong ánh mắt thơ anh
Ôi mắt thứ dân mà hơn mắt Chúa
Tiếng để đ�i , mắt trắng mắt xanh!
Mắt em hình chiếc lá
Ta hái bao mùa tình ái nở hoa
Ai giữ được một gia tà i vô giá
Em nhốt ta và o, nước mắt lặng trà o ra...!
Ngô Cang
(Huế, 1991)
-
Thiên sứ
(Khóc Thuý Nga)
Má»™t chiá»?u qua xóm Ä?ạo
Chân nhói kỷ niệm xưa
Tượng Chúa trên thánh giá
Cô đơn mà u nắng mưa
Ng�n gió đông gầy guộc
Lạnh tim ta cuối mùa
Ä?âu sân trưá»?ng Thiên Phước
Ä?âu lầu trưá»?ng Ä?ức Minh
Chuông nhà thá»? chầm cháºm
V�ng tiếng buồn tâm linh ?
Chuông vang l�i sương khói
Ta v� tìm đức tin
Em v� đeo thánh giá
Dắt ta kẻ tội đồ
Sáng danh là Thiên Chúa
Tội danh là ... là m thơ !
B� vai em tròn nh�
Ä?ưa ta đến dại khá»? !
Em bông hồng Thiên sứ
Xuống từ mi�n trăng sao
Bầu má đ� hồng đà o
Tà áo dà i hồng phấn
Ä?ể hồn ta láºn Ä‘áºn
Ä?ể tình ta lao Ä‘ao
Ta tÃn đồ ngoại đạo
Ngà n năm chỉ biết yêu
Theo em Thiên sứ nh�
Tóc xõa dáng yêu ki�u
Câu kinh em truy�n đ�c
Ta nghe toà n rong rêu
Em thiên thần h�n dỗi
Nụ cư�i hồng xinh xinh
Ta trái tim nông nổi
Lệ ná»a Ä‘á»?i phiêu linh
Trước em xin sám hối
Ngơ ngẩn một u tình
Tìm trao l�i vô tội
Nẻo nà o nghẹn tương tư ?
Bà n chân em bối rối
Bà n chân ta chần chừ
Nỗi đau dà i không nói
Câu thơ hằn đá s�i
Em gi� m� sương khói
Cà nh hồng vội gãy đôi
Tình ta mà u bão táp
Hồn ta mà u tuyết rơi
Mảnh trăng xưa vỡ khuyết
Thổn thức cuối chân tr�i
Thiên sứ ơi,Thiên sứ
Ta còn em nơi đâu ?
Lang thang chiá»?u xóm Ä?ạo
Bước chân buồn bể dâu
Chúa trên tr�i cũng khóc
Mưa pha lê xám mà u
(Tuyển táºp thÆ¡ Mưa Pha Lê-NXB Văn Hoá Dân Tá»™c 2003)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
-
Thơ vui: Liên khúc... cưới!
Cứ tưởng mùa hè nắng nôi
Thiếp m�i đám cưới sẽ “vơi� dần dần
Ai ng� một tháng sáu lần
Thiếp m�i vẫn cứ rần rần đến nơi
Thế nà y thì tháºt hết hÆ¡i
Ä?ã nóng, cà ng vã mồ hôi đầm đìa
Không đi tình cảm xa lìa
Ä?i thì “cháy túiâ€? lấy gì mà chi?
Quanh năm mùa cưới tì tì
Lệ “trả nợ miệng� biết khi nà o dừng?
Quanh năm mùa cưới tưng bừng
Quanh năm thiên hạ kẻ mừng ngư�i lo!
Kiến Và ng
-
Thơ vui: Liên khúc... cưới!
Cứ tưởng mùa hè nắng nôi
Thiếp m�i đám cưới sẽ “vơi� dần dần
Ai ng� một tháng sáu lần
Thiếp m�i vẫn cứ rần rần đến nơi
Thế nà y thì tháºt hết hÆ¡i
Ä?ã nóng, cà ng vã mồ hôi đầm đìa
Không đi tình cảm xa lìa
Ä?i thì “cháy túiâ€? lấy gì mà chi?
Quanh năm mùa cưới tì tì
Lệ “trả nợ miệng� biết khi nà o dừng?
Quanh năm mùa cưới tưng bừng
Quanh năm thiên hạ kẻ mừng ngư�i lo!
Kiến Và ng
-
Thơ vui: Liên khúc... cưới!
Cứ tưởng mùa hè nắng nôi
Thiếp m�i đám cưới sẽ “vơi� dần dần
Ai ng� một tháng sáu lần
Thiếp m�i vẫn cứ rần rần đến nơi
Thế nà y thì tháºt hết hÆ¡i
Ä?ã nóng, cà ng vã mồ hôi đầm đìa
Không đi tình cảm xa lìa
Ä?i thì “cháy túiâ€? lấy gì mà chi?
Quanh năm mùa cưới tì tì
Lệ “trả nợ miệng� biết khi nà o dừng?
Quanh năm mùa cưới tưng bừng
Quanh năm thiên hạ kẻ mừng ngư�i lo!
Kiến Và ng
-
Yêu
Yêu thơ để biết đa sầu
Yêu trăng để biết bắt đầu mộng mơ
Yêu hoa để biết đợi ch�
Yêu em để biết dại kh� …Thế thôi …
(Táºp thÆ¡ Hoa Sứ Trắng – NXB Ä?à Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
-
Yêu
Yêu thơ để biết đa sầu
Yêu trăng để biết bắt đầu mộng mơ
Yêu hoa để biết đợi ch�
Yêu em để biết dại kh� …Thế thôi …
(Táºp thÆ¡ Hoa Sứ Trắng – NXB Ä?à Nẵng 1997)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
-
Ngáºp ngừng nhiá»?u lần, rồi không
Ngáºp ngừng nhiá»?u lần, rồi không
Em chẳng thể mãi nhắn tin cho anh nữa
Sự ch� đợi khiến em ngạt thở
Chán phải nghe chai sạn ngón tay mình.
Và tất cả lặng thinh, d� đư�ng
Cho những giấc mơ tìm v� lối cũ
Ná»—i nhá»› nÃu tứ thÆ¡ cháºm trá»…
Lướt qua em, mang hơi hướm của anh.
Mà u th�i gian có bao gi� là xanh
V�i vợi em có bao gi� không anh
Tá»± khép cá»a, và mở cá»a, nhiá»?u lần ngóng vá»?ng
Rồi không, không, không đến quạnh ngư�i...
Biết rằng như ngôi sao mượn sáng
Em mượn kà ức để lớn lên
Mượn từ anh ná»—i nhá»› ná»a lãng quên
Rồi thì em táºp - táºp quên - má»™t mình...
-
Từ ngà y không anh
Em search anh trên ô cá»a xanh mà n hình
Nháºn được nhiá»?u tên anh quá
Chỉ vá»?n vẹn sau và i giây truy cáºp
Báºt cưá»?i – khoảng trống
Thơ những thơ cùng thơ.
Không có lệnh search tình yêu
Em đi đư�ng vòng, tìm tên anh trước
Báºt cưá»?i – lần nữa – rằng tá»± bao giá»?
Với con bé em ngốc nghếch
Những cái tên thay thế được anh?
Gi� nà y, ngủ say chưa cái nick name
Chẳng thấy sáng trên room chat
Mình em lụi hụi gõ tin nhắn
Rà o trước anh một ngà y mới tốt là nh
Mà có thể và i ngà y sau mới đến với anh.
Có bao gi� là muộn
Ä?ể đưa tim ra đón mÅ©i tên ái tình
Có phải bao gi� cũng là bình minh
Ä?ể đòi há»?i ánh sáng?
Ä?ôi khi em tin và o năm tháng...
-
Xin là m ơn trả l�i
Là m ơn trả l�i đi
Chuông reo đổ hoà i từ phương xa
Là m ơn trả l�i đi
Dù chỉ là một động tác cầm máy lên
Alô... alô... alô
Rồi cúp xuống sau tiếng gắt g�ng
“Khỉ tháºt, chẳng nghe được gì, rè quá!â€?
Là m ơn trả l�i đi
Hộp thư trống rỗng đến bức bối
Là m ơn trả l�i giùm đi
Dù chỉ là và i dòng vơ vẩn
Hi... Khoẻ không... Chúc vui vẻ...
Buồn tẻ dẫu có còn hơn.
Là m ơn đi mà , là m ơn...
Có nỗi nà o đáng xua đuổi hơn nỗi cô đơn
Dù một số ngư�i bạn khuyên
Hãy táºp nuôi cho mình má»™t ná»—i cô đơn
Ä?ể mà viết - cho khá»?i trống rá»—ng tuếch
Ấy thế mà , cái thứ tôi tầm thư�ng
Yếu bóng vÃa
Ra sức báºt tháºt nhiá»?u đèn [hoặc tắt hết]
Ä?ể khá»?i phải thấy cái bóng cá»§a mình.
Là m Æ¡n Ä‘i mÃ
Là m ơn trả l�i đi
Khi ngoà i đư�ng, tôi giơ tay vẫy chà o
Hối hả cất tiếng g�i thao thiết [lẫn trong tiếng xe]
Là m ơn ngoái lại, mỉm cư�i
Hay là bực bội văng tục
Tôi sẽ vui
Dù nhầm ngư�i.
Thôi mà , một lần thôi
Là m ơn cho tôi.
-
Chạy trốn
Khi bình an trốn xuống táºn cùng mông lung
Em là chiếc bóng nh�, lặng lẽ đi tìm
Không có anh, không có ai, chiá»?u được Ä‘o bằng tráºp trùng
Ná»—i nhá»›...
Gió vẫn lùa trên khe cá»a cÅ©
Lên rêu xanh một cõi thơ xưa
Dù em đã hết sức co mình bé nh�
Ranh giới hết m�i cơn mơ
Và bó lại đôi cánh tuổi thÆ¡, giấu kÃn
Váºy mà em, vẫn chưa thấp đủ
Ä?ể tá»± mình
Bình an.
Ä?ể tá»± mình bình an.
Và tá»± mình là m lấy hết những vui buồn giáºn ghét
Tự mình là m nguyên mẫu
Cho những bà i thơ
Mà chẳng cần tới ai.
Buổi chi�u dà i
Dà i bằng độ dà i nước mắt
Em đưa tay hứng đếm, một giây, lăn tăn
Ừ, thì váºy, tá»± mình em khóc
Tự mình em vu vơ
Tự mình em, thấp xuống cùng bình an...