-
Mặt trá»?i dần dần lên cao, dù đã và o mùa thu, nhưng ánh nắng vẫn còn gay gắt. Con đưá»?ng đất Ä‘á»? chạy dà i hun hút. Chiếc nón lụa chẳng đủ để che cÆ¡n nóng ná»±c, mồ hồi trên đầu tôi như Ä‘ang bốc khói, hai chân tôi tháºt má»?i, thân xác rã rá»?i kéo lê trên từng bước chân nặng ná»?. Tôi cứ Ä‘i, cứ nhắm đưá»?ng dốc xuống núi mà đi thẳng.
Ä?i như thế, tôi má»›i nháºn thấy việc ra Ä‘i cá»§a mình chỉ là má»™t việc là m rồ dại trong má»™t phút bốc đồng. Suốt ngà y hôm qua tôi chẳng có miếng cÆ¡m nà o vô bụng, đêm qua lại chẳng ngá»§ là m gì sáng nay không mệt má»?i. Ä?i hai tiếng đồng hồ liá»?n, chân tôi đã nặng như đá rồi. HÆ¡n nữa, nếu khá»?i những mệt má»?i thì đến Bảo Lá»™c tôi sẽ Ä‘i đâu? Ä?i tìm mẹ hay tìm cha. Má»™t Ä‘iá»?u quan trá»?ng hÆ¡n là lúc ra Ä‘i tôi quên mang theo tiá»?n. Khi còn ở nông trại Lệ Thanh, không phải xà i đến tiá»?n nên suốt tháng liá»?n tôi đã quên bẵng nó, quên rằng trong xã há»™i loà i ngưá»?i, nếu không có tiá»?n là không là m nên gì cả. Trước kia lúc trở vá»?, mẹ có cho tôi hai chục ngà n, tôi bá»? và o tá»§ khóa lại, lúc Ä‘i lại quên mang theo, thế nà y không lẽ tôi phải lá»™i bá»™ Ä‘i à ? Tôi phải là m sao đây?
Chưa bao giá»? tôi lại cảm thấy mệt má»?i và buồn bá»±c đến thế nà y. Ä?ứng bên vệ đưá»?ng, láºt hết má»› quần áo mang theo, trong má»?i túi mót được vá»?n vẻn có và i ngà n. Bao nhiêu đấy tôi là m gì được chứ? Ä?ôi lúc muốn trở vá»? nông trại, nhưng bản tÃnh cứng cá»?i không cho phép tôi quay đầu lại. Bao nhiêu rắc rối tình cảm ở đó không để tôi trở vá»?. Bây giá»? trước mắt tôi lúc nà o cÅ©ng hiện rõ hình ảnh Sao Ly liá»?u thân cứu Phong. Tôi không thể trở lại được, dù cho hoà n cảnh có khốn khổ thế nà o Ä‘i chăng nữa.
Sau đó, tôi sá»±c nhá»› đến sợi dây chuyá»?n và ng trên cổ Ä‘iá»?u nà y tạo cho tôi đôi chút hy vá»?ng. Ä?ến Bảo Lá»™c, tôi có thể tìm má»™t tiệm và ng nà o đó cầm thế, như váºy là tôi có đủ tiá»?n để vá»? thà nh phố. Tôi yên tâm và tiếp tục bước.
Cuá»™c Ä‘i lần nà y khổ sở quá! Ä?ến bây giá»? tôi vẫn không là m sao quên được. Trá»?i thì nắng như đốt, bụi bặm lại ngáºp đầy, tôi lê bước chân mệt nhá»?c trên đưá»?ng, cổ há»?ng tôi bắt đầu nóng cháy, dạ dà y như bắt đầu rên rỉ. Con đưá»?ng ngằn ngoèo vẫn chạy dà i, hình như nó đễnh lên trá»?i hay sao đấy. Ä?i mãi Ä‘i mãi mà chẳng tá»›i. Ä?ầu tôi nặng và đau rần, láºp lòe mấy lần tôi tưởng mình ngã xuống, nhưng rồi gượng lại được, tôi đà nh ngồi xuống bên vệ đưá»?ng thở dốc. Ä?i mãi, tôi như chú dê con Ä‘i lạc.
Khi trông thấy bãi c� bên vệ đư�ng và khu rừng kế đó, tôi mừng muốn phát điên lên. Bước và o rừng, tôi ngả ngư�i xuống, tựa lưng và o gốc tòng, cả cơ thể tôi như một cây đèn sắp bắt đầu tan chảy. Nằm dưới bóng mát mà cổ h�ng và miệng tôi khô cháy, mồ hôi ướt đẫm cả lưng.
Rững tháºt yên lặng. Sá»± sợ hãi yếu Ä‘uối bắt đầu xâm chiếm tôi. Tôi nhá»› đến những khóm trúc, bá»? suối ở nông trại Lệ Thanh, nhá»› bá»? Hồ Má»™ng đẹp như mÆ¡ có núi xanh bao bá»?c. Tôi cÅ©ng nhá»› tá»›i Phong, tá»›i Diá»…m Chi, tá»›i Tú và cả ông Bạch. Há»? bây giá»? Ä‘ang là m gì? Má»›i rá»?i khá»?i khu nhà trầm mặt mà tôi tưởng chừng mình đã cách xa hà ng bao nhiêu thế ká»·. Tôi bắt đầu buồn, nghÄ© đến cảnh phải xa chà ng mà lòng buồn vá»?i vợi.
Có má»™t chú chim từ đâu bay đến Ä‘áºu trên cà nh tòng gần đó, tôi nằm dưới gốc cây nhìn lên, ánh nắng chói sáng trên lá»›p lông trắng muốt. Ä?ược là m má»™t chú chim thì cÅ©ng sung sướng, muốn bay nhảy nÆ¡i đâu chẳng được. Phải chi tôi là má»™t con chim, tôi sẽ bay vá»? nông trại Lệ Thanh thăm ngay những ngưá»?i quen thuá»™c từ Phong đến Diá»…m Chi, Tú và bác Châu...
Ä?á»™t nhiên tôi ngồi thẳng ngưá»?i lại, chú chim nà y sao có vẻ quen thuá»™c quá. Nhìn kỹ hóa ra con bồ câu trắng. Ä?úng rồi, đây là con Ngá»?c BÃch con chim câu Diá»…m Chi thÃch nhất.
Con thú Ä‘áºu trên cao nghiêng đầu xuống nhìn, tôi đưa tay lên thá» gá»?i:
- Ngá»?c BÃch! Xuống đây! Xuống đây!
Nó bay xuống tháºt, Ä‘áºu trên cưá»?m tay tôi. Ngá»?c BÃch! Ä?úng rồi, nó chÃnh là Ngá»?c BÃch! Bất chợt như má»™t kẻ tha phương lâu ngà y tình cá»? gặp được ngưá»?i quen, tôi ứa nước mắt. Vuốt nhẹ trên đám lông trắng cá»§a con váºt, tôi buồn buồn nói:
- Mà y từ nhà đến phải không? Mà y sẽ trở v� nhà chứ?
Còn tôi? Tôi cÅ©ng từ đằng đó ra Ä‘i nhưng tôi sẽ không trở vá»? nữa. Ä?ưa cao con váºt lên, tôi cá»? má và o lá»›p lông trắng mà nước mắt nước mÅ©i tôi tuôn trà n. Vá»— nhẹ lên đôi cánh, tôi muốn giữ nó lại:
- Ä?ừng bay vá»? nữa nghe Ngá»?c BÃch, ở đây vá»›i tao nghe, tao buồn quá mà !
Con váºt đứng yên trên tay tôi, nghếch đầu lên nhìn. Tôi tiếp tục vuốt ve nó. Ä?á»™t nhiên tôi thấy váºt gì chạm và o tay, tôi nhìn xuống thì là tấm giấy xếp góc được cá»™t dưới chân con váºt. Bức thư tình cá»§a Diá»…m Chi viết cho Nam à ? Không, không có chuyện đó, vì Ã? Nam đã cao bay xa chạy rồi là m gì có chuyện đó! Gỡ mảnh giấy ra xem, những hà ng chữ trên đấy là m tôi chảy nước mắt. Bức thư cá»§a Diá»…m Chi viết cho tôi.
Chị Thu,
Chị bá»? Ä‘i là m cho anh hai muốn Ä‘iên lên, là m cả nhà xôn xao. Nếu nháºn được giấy nà y, xin chị trở vá»? ngay!
Diá»…m Chi.
Tôi đưa tay ôm mặt và bắt đầu khóc. Lòng tôi vang lên tiếng gá»?i trở vá»?! Từng tế bà o trên cÆ¡ thể run rẩy, từng sợi thần kinh réo gá»?i tên Phong. Bây giá»? tôi chỉ muốn trở vá»? nông trại, trở vá»? nông trại chứ không còn nghÄ© gì nữa. Má»™t lúc khi tôi nhìn ra thì con Ngá»?c BÃch đã bay Ä‘i đâu rồi. Nó là m sao biết Ä‘i tìm tôi? Chẳng qua chỉ là thiên mệnh!
Tôi đứng dáºy, trở vá»? đưá»?ng cÅ©. Ã?nh nắng tháºt chói mắt. Do dá»± má»™t chút tôi nghÄ©. Ngá»?c BÃch đã vá»? tôi còn đứng đây là m gì? Mấy tháng trá»?i sống ở nông trại, tôi thấy mình bá»—ng nhiên có thói quen cá»§a lÅ© chim câu muốn tìm vá»? tổ.
Bốn gi� chi�u tôi trở v� đến nông trại Lệ Thanh với bao nhiêu mệt m�i, đói khát và bẩn thỉu. Vừa bước tới cổng là tôi mệt lả, ngã quỵ xuống.
Ä?ến khi tỉnh dáºy, tôi chỉ nhìn thấy ánh đèn trên cao và gương mặt hiá»?n là nh cá»§a bác Châu vá»›i nụ cưá»?i hiá»?n háºu. Tôi định khóc, nhưng khóc không được. Bác Châu ngồi cạnh giưá»?ng, vuốt nhẹ tôi, nói:
- Ngủ thêm tà nữa đi Thu, con còn yếu lắm đấy!
Cổ h�ng tôi vẫn còn đau:
- Con đi lang thang gần một ngà y tr�i...
Bác Châu mỉm cư�i:
- Bác biết!
- Con nháºn được thư cá»§a con Ngá»?c BÃch đưa tá»›i.
- Bác biết!
Tôi ngáp tháºt dà i và vươn vai:
- Bây gi� con v� rồi, anh Phong thế nà o bác?
- Con v� rồi thì chuyện gì cũng giải quyết êm đẹp cả.
Tôi mỉm cư�i, ngả đầu qua một bên, đánh thêm một giấc ngon là nh. Sau đó, theo l�i thổ lộ của Diễm Chi, tôi mới hiểu được sự kiện xảy ra sau khi tôi b� đi. Tám gi� sáng, Phong đột nhiên tỉnh giấc g�i to là tôi đã b� đi rồi.
Má»?i ngưá»?i cho rằng đây chỉ là ác má»™ng, nhưng Phong vẫn cương quyết đòi gặp tôi. Diá»…m Chi chạy và o phòng gá»?i tôi ra, nhưng khi và o trong thì chỉ thấy mảnh giấy cá»§a tôi để lại, thế là cả nhà xôn xa. Tú vá»›i lão Viên, bác Chương cùng ông Bạch má»—i ngưá»?i chạy má»™t nÆ¡i Ä‘i kiếm tôi. Phong thì như Ä‘iên như dại, chà ng cứ nằng nặc đòi phải Ä‘i tìm tôi là m trong nhà phải chÃch cho chà ng má»™t ống thuốc an thần. Bác Châu bảo lúc Ä‘i tôi chẳng mang theo tiá»?n, chắc Ä‘i chẳng được bao xa. Ông Bạch Ä‘á»? nghị dùng chim bồ câu. Diá»…m Chi huy động hết mấy con chim yêu quý cá»§a mình. ở chân má»—i con, Chi Ä‘á»?u cá»™t má»™t mảnh giấy. Sáu mươi con bồ câu được tung lên trá»?i, đấy chẳng qua chỉ là má»™t cách thá» thá»?i váºn mà thôi. May ra nếu gặp, tôi có thể thấy mảnh giấy kia.
Không ngá»? nó lại có hiệu quả. Sau khi lÅ© chim được thả ra, Tú còn dùng xe máy dầu xuống chợ quáºn để tìm, rồi cưỡi dá»?c theo con lá»™ dẫn vá»? Ä?Æ¡n Dương. Dò xét từng chiếc đò hắn cÅ©ng không thấy tôi đâu cả. Ä?ến chiá»?u, ông Bạch là ngưá»?i đã thấy tôi nằm bên cạnh cổng vá»›i mảnh giấy Diá»…m Chi viết gởi theo chim. Má»?i ngưá»?i mang tôi tá»›i trước mặt Phong. Diá»…m Chi bảo lúc Phong nhìn thấy tôi rã rá»?i như thế, anh chà ng đã báºt lên khóc, khóc như má»™t đứa bé là m nÅ©ng. Phong còn nói sao tôi ngu thế, bá»? Ä‘i như váºy chỉ là tá»± hà nh hạ mình mà thôi.
Tất cả những sự kiện đ�u được Diễm Chi kể lại tỉ mỉ. Còn tôi suốt từ buổi chi�u hôm đó, tôi đã ngủ một mạch đến sáng hôm sau với nụ cư�i nở trên môi. lúc đó tôi đói lả. Chi nói:
- Chị Thu, chị đói lắm rồi phải không? Ăn nhanh lên rồi còn... ông anh hai của em h�i chị hơn năm lần rồi đấy!
Mặt tôi nóng bừng lên. á»’! Anh Phong! Ä?ược gặp lại anh là cả má»™t Ä‘iá»?u an á»§i. Em nhá»› anh như xa nhau đã mấy thế ká»· đợi chá»?! Ä?ỡ lấy mâm thức ăn, tôi thấy má»™t ly sữa tươi lá»›n, hai trứng chiên và má»™t đĩa lá»›n đầy bánh bao. Bao nhiêu ngà y tôi không được ăn rồi: Tôi cảm thấy như mình nhịn đói trên má»™t trăm ngà y. Tôi cầm đĩa lên, tôi ăn như sợ ai cướp mất. Diá»…m Chi ngồi xuống cạnh giưá»?ng, nà ng cho tôi biết là má»›i mở mắt ra, Phong đã há»?i thăm tôi nà o là tôi có ăn được không? Có nằm mÆ¡ không? Ä?ã thức dáºy chưa. Có Ä‘au và được ai chăm sóc cho không? Ä?oạn thở dà i, Diá»…m Chi nói:
- Ông ấy lải nhải như đà n bà ấy, h�i mấy trăm lần rồi mà cứ h�i hoà i!
Sau khi ăn cÆ¡m no, tôi bắt đầu chải tóc. Sức khá»?e đã bình phục, tuy mặt vẫn còn tái xanh. Lá»±a má»™t chiếc áo sạch tôi mặc và o rồi cùng Diá»…m Chi đến phòng cá»§a Phong. Tôi mang tâm trạng vui sướng cá»§a má»™t kẻ Ä‘i xa tưởng không ngà y gặp lại nay trở vá»?. Tôi đã quên hết má»?i sá»± mặc dù câu chuyện vẫn còn đó. Bước và o trong, gian phòng hôm nay đầy ắp ngưá»?i. Ông Bạch, bác Chương, bác Châu và Tú. Diá»…m Chi và tôi cÅ©ng vừa và o tá»›i. Há»? Ä‘á»?u đứng cạnh bên giưá»?ng cá»§a Phong, hình như để há»?i chuyện liên quan đến Sao Ly. Sá»± xuất hiện cá»§a tôi là m cho má»?i ngưá»?i im bặt. Bây giá»? niá»?m vui ban nãy cá»§a tôi chợt mất tôi nháºn thấy là việc bá»? Ä‘i cá»§a tôi là má»™t hà nh động ngu ngốc nhưng trở vá»? lại còn ngu ngốc hÆ¡n. Phong cố gắng dùng tay mặt chống ngưá»?i lên, mắt hướng vá»? phÃa tôi chà ng nói:
- Thu em tại sao... ngu quá váºy?
Tôi đứng cạnh giưá»?ng chà ng cúi đầu, không biết phải nói gì, niá»?m vui trùng phùng và bóng Ä‘en Sao Ly lúc nà o cÅ©ng ám ảnh, những mâu thuẫn tình cảm đè nặng trên vai. Phong nắm tháºt chặt như sợ tôi thoát Ä‘i nữa. Giá»?ng chà ng ngáºp đầy Ä‘au khổ:
- Thu, đúng ra trước khi là m sáng t� câu chuyện em đừng nên b� đi, đừng nên b� đi chứ. Chà ng thở dà i và nói tiếp: - Thu, anh hư h�ng quá phải không? Em không tin được anh tà nà o cả sao?
Tôi vẫn yên lặng, bác Châu vỗ v�:
- Thôi xong rồi, Thu nó trở vá»? là xong rồi, nếu con mà bá»? Ä‘i tháºt thì bác biết ăn là m sao nói là m sao vá»›i mẹ con chứ?
Ông Bạch đứng đối diện nhìn tôi cưá»?i, nụ cưá»?i cá»§a ông ngáºp đầy thương cảm:
- Tôi biết Thu sẽ v� đây mà . Thu là con chim câu ngoan, cô ấy biết nơi nà o là mái nhà của mình để trở v�.
Bác Chương thì chắp tay sau lưng tới lui không ngừng, ông có vẻ bực bội lắm. Rồi đột nhiên ông lại ngừng trước mắt tôi, h�i:
- Lệ Thu! ở đây có ai đối xỠvới cháu không phải đâu mà lại b� đi chứ?
Tôi cắn chặt môi, quay đầu sang nơi khác, bác Châu vội lên tiếng:
- Thôi được rồi, chuyện đã qua rồi còn nhắc lại chi nữa bây giá»? tìm cách xem là m thế nà o giải quyết chuyện Sao Ly đây? Thằng Phong lúc nà o cÅ©ng chối cho là không phải nó, váºy thì chỉ còn cách Ä‘i tìm con Sao Ly há»?i cho rõ rà ng má»›i được!
Bác Chương có vẻ giáºn dữ:
- Không cần phải há»?i han cái con quá»· cái đó gì hết, bố cá»§a nó thấy nhà mình ngon là nh, láºp kế để đưa con nó và o là m dâu nhà mình mà . Muốn là m cho tụi nà y ngã lòng hả, còn lâu! Nếu nó mà không nói tháºt thì biết tay tôi. NghÄ© kỹ xem, dòng há»? chúng ta thế nà y mà đi cưới nó sao? Còn lâu ạ!
Ông Bạch lên tiếng:
- Ông Lâm không phải là ngư�i không nói có, chuyện nà y chúng ta phải tìm cách giải quyết êm đẹp để kh�i xảy ra rắc rối sau nà y!
Bác Chương gầm lên:
- Cách giải quyết hay nhất bây gi� là bắt thằng đó tới đây...
Ông Bạch nói:
- Là m thế để toà n thể sóc thượng ở đây căm phẫn lên hay sao? Anh Chương anh nên nhớ rằng đồng bà o thượng ở đây đối với vấn đ� yêu và ghét h� đ�u có quan niệm đơn thuần lắm, anh đừng để h� tưởng là dân mi�n xuôi lúc nà o cũng muốn hiếp đáp h�.
Bác Chương trợn mắt:
- Nói như váºy không lẽ bây giá»? bắt đằng nà y cưới Sao Ly à ? Anh Bạch, anh có chắc rằng đứa bé trong bụng cá»§a Sao Ly kia là cá»§a thằng Phong không chứ?
- Ä?ứa con trong bụng đó là cá»§a tôi!
Má»™t giá»?ng nói nhá»? nhưng rõ rà ng vá»?t ra như má»™t quả bom vừa nổ, là m toà n thể những ngưá»?i có mặt trong gian phòng sá»ng sốt. Tôi quay mắt nhìn sang thì ra là Tú! Anh chà ng Ä‘ang đứng tá»±a lưng và o cá»a. Ã?nh nắng từ bên ngoà i chiếu và o cho thấy rõ nét mặt cương quyết và bình thản cá»§a chà ng. Không khà trong phòng như cô Ä‘á»?ng lại. Má»™t lúc, bác Chương hướng vá»? phÃa Tú gầm lên:
- Ban nãy mà y nói cái gì?
Thái độ cá»§a bác tháºt hung dữ, như sắp sá»a nuốt sống Tú. Lưng Tú thẳng lên, chà ng nhìn sang cha bình thản nói:
- Con nói là con!
- Mà y nói cái gì?
- Con nói đứa bé trong bụng Sao Ly là cá»§a con. Ä?ến bây giá»? vì lương tâm không cho phép con yên lặng nữa, cÅ©ng như con không muốn thấy Phong bị oan ức. Quay mặt vá»? phÃa Phong, Tú nói: - Xin lá»—i em, đúng ra lưỡi dao đó phải để anh gánh má»›i đúng!
“Bốp!â€?. Má»™t cái tát tóe lá»a cá»§a bác Chương khiến Tú lảo đảo lui lại sau mấy bước. Má»™t giòng máu Ä‘á»? chảy ra mép chà ng. Tú đứng lại yên lặng đưa tay lên quệt ngang. Bác Chương lại xông tá»›i, nắm lấy ngá»±c áo cá»§a Tú, hét lên:
- Mà y là m chuyện động trá»?i như váºy coi được sao? Không lẽ đà n bà con gái trên Ä‘á»?i nà y chết hết rồi à ? Tại sao lại Ä‘i đụng con quá»· đó? Mà y là m cho tao không còn mặt mÅ©i nà o nhìn thiên hạ nữa. Bây giá»? tao phải là m sao đây, đồ mất dạy!
Bác Châu bước tới nắm lấy áo chồng:
- Anh Chương, anh đừng nóng nảy thế, là m gì hét ầm lên váºy? Ä?ưa mắt nhìn sang Tú, bác Châu nhá»? nhẻ: - Tú, con có suy nghÄ© kỹ trước khi con nói như váºy không? Con có chắc là đứa bé trong bụng Sao Ly là cá»§a con không?
Gương mặt Tú tuy tái xanh, nhưng mắt chà ng vẫn sáng:
- Mẹ, con hiểu được những gì con đang nói, mẹ không hiểu được Sao Ly đâu, cô ấy chẳng phải là thứ đà n bà lang chạ.
Bác Chương chá»i đổng:
- Con khỉ! Suốt ngà y nó lang thang ngoà i rừng quyến rÅ© đà n ông thế kia mà mà y dám bảo là không lang chạ à ? Nó má»›i chÃnh là thứ Ä‘iếm tháºp thà nh đấy!
Bác Châu cố khuyên giải:
- Anh Chương, anh đừng có nói báºy thế. Vấn Ä‘á»? rắc rối còn nằm ở đây, anh dù có giáºn có la om sòm thì cÅ©ng chẳng giải quyết được gì cả! Quay sang Tú, bác Châu nói: - Tú tại sao khi chuyện xảy ra con không nhìn nháºn để đến bây giá»? má»›i chịu nháºn chứ?
Tú ấp úng:
- Con cÅ©ng không hiểu tại sao. Có Ä‘iá»?u con nghÄ© là là m ngưá»?i ai cÅ©ng có yếu Ä‘iểm. Trong hoà n cảnh hôm ấy, con sợ nháºn sẽ bị mất mặt. Vả lại Sao Ly cÅ©ng không phải...đứng đắn cho lắm. Con nghÄ© là mình chỉ chÆ¡i cho vui váºy thôi, không ngá»? phải gánh lấy trách nhiệm.
- Thế bây giá»? tại sao con nháºn?
Tú cúi mặt nhìn xuống:
- Con không thể để Phong gánh lấy cái oan do việc mình tạo ra. Phong đã lãnh má»™t dao rồi, bây giá»? không thể để nó mất thêm Lệ Thu nữa! Khẽ liếc vá»? phÃa tôi, Tú nói: - Dù sao, đứa con trong bụng Sao Ly cÅ©ng là cá»§a con mà .
Bác Châu có vẻ khó hiểu:
- Tại sao Sao Ly lại không chịu chỉ mà y? Tao không hiểu gì cả!
Bác Chương giáºn dữ chen và o:
- Sao Ly không nói, tại sao? Tôi cho bà biết, vì nó đã ngủ với hà ng tá đà n ông rồi, là m sao biết được ai là cha của đứa bé trong bụng chứ?
Mặt Tú tái mét, chà ng không che giấu được sự xúc động:
- Cha nói không đúng, Sao Ly không phải thuá»™c hạng ngưá»?i như váºy. Sao Ly chẳng nháºn là vì con không nháºn. Dù sao, nà ng cÅ©ng là con ngưá»?i, nà ng còn tá»± ái riêng nữa chứ. Sao Ly không muốn bắt con nháºn tá»™i, nà ng sợ cha nà ng sẽ trả thù con.
Bác Châu yên lặng một chút, nói:
- Bây gi� con định giải quyết chuyện nà y ra sao đây?
- Con... Con sẽ cưới Sao Ly.
Bác Chương nhảy dựng lên:
- Cái gì? Mà y muốn cưới ai?
- Dạ cưới Sao Ly, con còn trách nhiệm với nà ng, với cả đứa con trong bụng nà ng.
Bác Chương giáºn dữ:
- Tao thách mà y đấy! Tao nhất quyết không nháºn Sao Ly là m dâu con nhà nà y, tao cÅ©ng không nháºn đứa con trong bụng nó là cháu cá»§a tao, tao không cho phép mà y cưới nó!
- Thưa cha! Tú nhìn bác Chương với gi�ng bình thản:
- Cha quên là con sắp ba mươi tuổi rồi à ? Con đã ở và o cái tuổi có thể quyết định tương lai của mình, xin cha hãy dà nh cho con cái quy�n đó.
Bác Chương vỗ mạnh lên bà n, hét:
- Ä?ồ khốn nạn... mà y... Mà y định phản à ? Mà y là con tao, mà y phải nghe lá»?i tao chứ!
- Anh Chương! Bác Châu lại chen và o, giá»?ng nói hiá»?n là nh cá»§a bác là m bản tÃnh nóng nảy cá»§a bác Chương dẹp xuống:
- Anh đừng có la hét ầm ỹ như váºy, đây là lúc ta phải nhìn và o sá»± tháºt. Những chuyện khác ta sẽ lần lượt giải quyết sau. Em thấy nếu Tú yêu Sao Ly, thì thôi cứ cưới cho nó Ä‘i. Cố chấp và kì thị là m gì. Em thấy Sao Ly nó cÅ©ng đẹp đấy chứ. Bây giá»? chúng ta nên ra ngoà i tÃnh lại, nÆ¡i đây để cho Phong nghỉ ngÆ¡i. Cứ đứng trong nà y la hét mãi, là m sao nó là nh bệnh được. Thôi Ä‘i! Chúng ta ra ngoà i Ä‘i!
Bác Chương vừa Ä‘i vừa chá»i. Má»?i ngưá»?i Ä‘á»?u bước ra ngoà i Phong nắm chặt tay tôi, trong khi ông Bạch đặt tay lên vai tôi nói:
- Tr�i quang mây tạnh, hôm nay mặt tr�i xuất hiện đẹp quá phải không. Ráng mà giữ lấy một ngà y đẹp tr�i, các em nhé!
Tất cả bước ra khá»?i phòng, bác Châu là ngưá»?i Ä‘i ra sau cùng, đến cá»a bác trìu mến nhìn chúng tôi rồi má»›i khép cá»a lại.
Gian phòng trầm hẳn xuống. Tôi cúi đầu, lòng ngổn ngang trăm mối, không biết phải nói gì, má»™t cảm giác thẹn thùng xâm chiếm tim tôi. Tại sao tôi cứ nghÄ© là Phong là m chuyện đó? Tháºt là dại! Không để cho chà ng được má»™t lá»?i giải thÃch, tôi cố chấp và nghi ngá»?. Tôi ấu trÄ© và võ Ä‘oán là m sao! May là tôi trở vá»?, nếu không trở vá»? đây thì sá»± hiểu lầm nà y biết đến bao giá»? má»›i được tá»? bà y:
Phong khẽ g�i:
- Thu em!
- Dạ!
- Em còn giáºn anh không?
Tôi nhìn chà ng, gương mặt tái xanh mệt má»?i Ä‘ang chá»? đợi. Ä?ặt tay lên băng vải ở vết thương tôi há»?i:
- Ä?au không anh?
Chà ng kéo tay tôi đặt lên ngực chà ng:
- Chỗ nà y mới đau. Tại em đó.
Ä?ưa tay sá»? nhẹ lên mặt, chà ng há»?i:
- Sao, hôm qua em có mệt không?
- Không mệt, không khổ bằng anh.
Tôi đáp, rồi tự đặt môi mình lên môi chà ng, chúng tôi hôn nhau, nụ hôn trà n đầy nhớ thương, say đắm.
Khi tôi ngẩng đầu lên thì mắt chà ng rớm lệ Tôi lấy tay chùi cho chà ng, rồi h�i:
- Anh thấy thế nà o?
- Hai ngà y quá dà i như hai thế ká»· bây giá»? thì anh đã có em, váºt quà giá đánh mất đã tìm lại được.
- Em cũng cảm thấy như thế.
- Tôi đáp, nắm chặt tay chà ng, không có lúc nà o tôi cảm thấy yên ổn và đầy đủ như lúc nà y.
Mặt trá»?i đã lên khá»?i ngá»?n trúc, ánh sáng trong xanh trà n qua khung cá»a ngáºp đầy phòng.
-
Suốt ngà y hôm ấy tôi ở luôn bên cạnh Phong. Từ ngà y bị thương đến giá»? chưa bao giá»? Phong được nghỉ ngÆ¡i yên tÄ©nh. Gương mặt chà ng vẫn trắng xanh, chúng tôi yên lặng ngồi gần nhau, bốn mắt chẳng rá»?i. NghÄ© đến hai ngà y qua, chuyện cứ dồn dáºp xảy đến, sống từ ná»—i chết, bao Ä‘au khổ, giáºn há»?n, Ä‘ay nghiến nhaụ..Bây giá»? tất cả đã được giải quyết xong, chúng tôi vẫn còn được ngồi bên nhau, tay trong tay, mắt trong mắt. Không còn giáºn há»?n, Ä‘au khổ và ngá»™ nháºn nữa.
�p bà n tay chà ng lên má, tôi nói:
- Từ rà y vá»? sau em hoà n toà n tin anh, em sẽ không dại dá»™t suy Ä‘oán nữa, vì mắt em có nhiá»?u lúc nó cÅ©ng lưá»?ng gạt cả chÃnh em nữa!
- Em nói gì? Ai lư�ng gạt em chứ?
- Em nói mắt em.
Tôi nói, lòng chợt liên tưởng đến hình ảnh nơi kho củi và những đóa hoa kèn vỡ nát.
Phong cố gắng nhÃch ngưá»?i qua má»™t bên, nuốt nước bá»?t, nói:
- Thu, tháºt ra không phải mắt em hoà n toà n lưá»?ng gạt em đâu. Anh ăn nhát dao đó cÅ©ng không phải là hoà n toà n oan uổng, Thu, anh cần thú tháºt vá»›i em, đối vá»›i Sao Ly, anh cÅ©ng thÃch lắm, vì cô ấy đẹp như má»™t con ngá»±a hoang, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cÅ©ng muốn chiếm Ä‘oạt ngay. Anh cÅ©ng thế, cái chuyện hôm... em nhìn thấy ở kho chứa cá»§i, anh có ý định ghẹo phá cô ấy tháºt. Không phải chỉ có má»™t lần ấy thôi, còn mấy lần khác trong rừng nữa. Anh như má»™t con mèo vá»?n chuá»™t, anh Ä‘uổi theo nhưng chẳng có má»™t tà tà ý nà o cả, em hiểu cho anh, anh chưa há»? hà nh động gì tá»™i lá»—i. Em có tin anh không hở Thu? Tha thứ cho anh em nhé.
Mắt chà ng nhìn tôi thà nh khẩn, lá»?i van xin cá»§a chà ng tháºt dá»… thương. Tôi tin anh ngay, tôi tha thứ cho anh ngay, vì Phong không phải là thần thánh, không phải là má»™t quân tá» hoà n toà n. Chà ng chỉ là con ngưá»?i, má»™t con ngưá»?i bằng xương bằng thịt, nhưng có Ä‘iá»?u Phong còn ý thức trách nhiệm, Ä‘iá»?u đó khiến chà ng không Ä‘i quá lố. Tôi tin tưởng, dù biết rằng kể từ đây tôi sẽ khổ sở nhiá»?u vì ghen, vì chà ng lúc nà o cÅ©ng bay bướm.
Phong nhìn tôi h�i:
- Thu, em lại giáºn rồi à ? Tại sao em không nói chuyện gì cả váºy? Tha cho anh Ä‘i nhé?
Tôi mỉm cư�i:
- Em Ä‘ang nghÄ© việc yêu chuá»™ng cái đẹp là thiên tÃnh con ngưá»?i, không lẽ hiểu như váºy mà em còn trách anh nữa sao?
Chà ng cư�i:
- Em đừng cả tin như váºy, em phải giữ anh má»›i được!
Lấy tay đè lên mà mắt chà ng tôi nói:
- Em biết mà , anh nguy hiểm ghê lắm nên anh má»›i hiểu rõ khuyết Ä‘iểm cá»§a mình như váºy. Thôi bây giá»? anh ngá»§ Ä‘i, nói chuyện hoà i thấy mặt anh xấu tệ.
Phong lách ngư�i qua:
- Anh không ngủ đâu, anh muốn thức nhìn em hoà i, anh sợ anh vừa ngủ là em sẽ b� anh đi mất.
Tôi hôn nhẹ lên trán, lên mắt chà ng, nói:
- Bây gi� dù có mư�i ngựa tám xe kéo đi, em cũng không đi nữa là . Em ngồi đây trông anh ngủ nhé.
Phong nhắm mắt lại, nhưng vẫn giữ chặt tay tôi. hai ngà y mệt nh�c khiến má chà ng hóp lại. Nhìn một ngư�i đang từ sức sống dồi dà o, đột nhiên yếu đuối xanh xao thế nà y? Tôi thấy xót xa. Chỉ một lúc sau là hơi thở chà ng đi�u hòa, chà ng đã ngủ, tôi nhè nhẹ kéo tay ra kh�i tay chà ng, nhưng đột nhiên Phong lại mở mắt ra:
- Em là m gì thế, đừng đi nhé?
- Em không đi đâu, đừng sợ.
Phong nhắm mắt lại, lần nà y giấc ngá»§ chà ng tháºt dà i:
- Ä?ến trưa, Phong vẫn ngá»§ mê, Diá»…m Chi bước và o kêu tôi ra. Từ sáng đến giá»? tôi đã quên chuyện Tú và Sao Ly nhưng vấn Ä‘á»? chưa kết thúc! Chẳng hiểu bác Chương có đồng ý chuyện cưới há»?i cá»§a Tú chưa. Diá»…m Chi đứng ngoà i hà nh lang đã mang đến cho tôi tin lạ. Nắm tay tôi cô bé vui mừng bảo:
- Chị Thu, nhà chúng ta sắp có chuyện vui rồi!
- Chuyện gì?
- Cha đã đồng ý, ông Bạch với mẹ đã nói gần hết l�i mới thuyết phục được cha đó. Bây gi� anh cả sắp được lấy chị Sao Ly, rồi trong tương lai tới chuyện của chị với anh Hai. Lúc đó tôi sẽ không phải sống lẻ loi một mình nữa rồi.
Tôi đ� mặt:
- Ä?ừng ghép tôi và o chuyện đó cô Æ¡i! Bác Chương đã đồng ý rồi à ? Tôi không ngá»? chuyện đó lại có thể xảy ra dá»… dà ng như thế!
Diễm Chi nói:
- Chị không hiểu quan niệm của cha chứ, ông ấy không bao gi� muốn ruột thịt nhà h� Chương nà y rơi rớt ngoà i đư�ng do đó cha đồng ý là vì cái bụng!
- Bác Chương bây gi� đã tin đứa bé trong bụng Sao Ly là của anh Tú à ?
Diễm Chi cư�i:
- Chị cÅ©ng không hiểu được anh cả, anh ấy không bao giá»? nói dối. Ä?ứa con trong bụng chÃnh là cá»§a anh ấy, anh nháºn đấy chứ.
Chưa há»? nói dối? Tú không phá»§ nháºn vì chÃnh là con cá»§a Tú? Ä?á»™t nhiên tôi lại thắc mắc vì má»™t cảm giác lạ hiện ra trong đầu. Ä?ứa con đó có chắc chắn là cá»§a Tú không? Tại sao hắn không nháºn ngay từ đầu! Rắc rối tháºt. Tôi nhÃu mà y, cố gắng lục lá»?i trong ký ức. Lúc đứng trong phòng cá»§a Phong, Tú đã nói là Sao Ly chẳng đứng đắn, anh chà ng chỉ muốn chÆ¡i qua đưá»?ng thôi, không ngá»? lại... Nhưng theo tôi hiểu thì Tú đã thà nh tháºt muốn cưới Sao Ly chứ chẳng phải chÆ¡i qua đưá»?ng. Thế thì anh chà ng đã nói dối? Phải chăng để che Ä‘áºy má»™t cái gì? Tôi lắc đầu, cảm thấy đầu óc rối ren, suy nghÄ© mãi không ra. Hoặc là , cÅ©ng có thể lắm... Tôi chợt thấy mình vẩn vÆ¡ lo chuyện không đâu. Ä?úng như lá»?i Phong đã bảo, lúc nà o tôi cÅ©ng chỉ thÃch tiểu thuyết hóa má»?i chuyện.
- Bao gi� thì cỠhà nh hôn lễ?
- Cà ng sá»›m cà ng tốt. Ông Bạch đã đến thông báo cho nhà Sao Ly biết. NghÄ© lại chuyện Ä‘á»?i cÅ©ng lạ tháºt, ngưá»?i mà mấy hôm trước vẫn còn là kẻ thù cá»§a mình, bây giá»? lại kết sui gia. Ông Bạch là ngưá»?i được dân thượng ở đây kÃnh trá»?ng lắm, nên để ông ấy Ä‘i nói chuyện hóa hay. Bố Sao Ly chắc vui mừng lắm, vì chúng ta chẳng những không đưa ông ấy ra tòa mà lại thuáºn để Tú lấy Sao Ly. Diá»…m Chi ngừng lại rồi đột nhiên nói: - Mà chị Sao Ly đẹp tháºt, tôi chưa há»? trông thấy ngưá»?i con gái nà o đẹp như chị ấy.
Tôi cÅ©ng có cùng má»™t cảm giác như váºy. Nhìn ra ngoà i sân, mấy bụi trúc được chăm sóc cẩn tháºn Ä‘ang ngáºp đầy ánh nắng. Tôi thấy bâng khuâng lạ Ä?ám mây Ä‘en u ám đã trôi qua. Lá»… cưới sắp cá» hà nh, còn kết thúc nà o đẹp hÆ¡n thế nữa chứ? Tôi Ä‘ang nghÄ© ngợi thì Tú từ ngoà i bước và o, tôi nhìn hắn cưá»?i:
- Anh Tú, có l�i chúc mừng cho anh, tôi vừa mới hay chuyện đã giải quyết xong.
Mắt Tú á»ng hồng lên, ánh mắt buồn buồn, anh chà ng quay sang tôi do dá»± má»™t chút rồi nói:
- Cô Thu, lạ quá, không hiểu Sao Ly b� đi đâu mà tôi tìm mãi không thấy.
- Anh chưa biết chị ấy có bị thương hay không à ?
Tú lắc đầu:
- Không biết, nhưng tôi hy v�ng cô ấy không sao cả.
- Hay là ta đợi ông Bạch mang tin tức v� xem sao.
Chi�u đến, ông Bạch trở v�, gương mặt ông chẳng tươi như chúng tôi dự đoán, trái lại có vẻ nặng n� là m sao. Khi v� đến phòng khách, chúng tôi vây quanh ông, bác Châu lo lắng h�i:
- Sao? H� chẳng chịu à ?
Ông Bạch lắc đầu:
- Không phải đâu, gia đình ông Lâm đã chấp thuáºn vô Ä‘iá»?u kiện, há»? sung sướng nữa là khác. Bố cá»§a Sao Ly bảo là sẽ đến nhà xin lá»—i. Xin lá»—i vì cái tá»™i nóng nảy, là m báºy, trong khi mẹ Sao Ly mừng đến khóc lên...
- Váºy thì tốt quá rồi, còn phải lo gì nữa?
- Chuyện đâu giản dị thế, rắc rối ở chỗ là ... Sao Ly đã b� đi mất!
Tú nghe xong giáºt mình. Cả gian phòng bá»—ng chìm xuống không ai nói vá»›i nhau lá»?i nà o cả. Sau cùng, bác Châu lên tiếng:
- Là m sao biết được cô ấy mất tÃch chứ?
- Tối hôm trước lúc Phong bị đâm, Sao Ly đã bá»? trốn, chạy và o rừng. Ä?ến bây giá»? tìm mãi mà không thấy cô ở đâu.
Gian phòng lại yên lặng. Chuyện tháºt bất ngá»?. Tú má»›i lên tiếng:
- Sao Ly chắc không xuống núi, cô ấy trốn đâu đây chứ không bao gi� đến nơi phố thị đâu.
Bác Châu h�i:
- Sao con biết?
- Vì Sao Ly là ngư�i của núi rừng không bao gi� chen chân và o thà nh phố. Chắc Sao Ly còn ở gần đây cô ấy không chịu ra mặt hoặc là ...
Tú không nói hết câu, nhưng chúng tôi ai cÅ©ng hiểu hai chữ kế đó không gì khác hÆ¡n là “chết rồi". Bóng tối từ bên ngoà i cá»a sổ ùa và o, không khà trong phòng Ä‘á»?ng lại. Không nghÄ© đến việc Sao Ly có thể bị thương, nhưng chắc chắn má»™t Ä‘iá»?u là nà ng sẽ đói, sẽ thiếu áo ấm để mặc. Má»™t lúc, đột nhiên bác Chương đứng dáºy vá»›i giá»?ng như ly vỡ:
- M�i ngư�i đứng đây là m gì chứ? Sao không chia nhau ra đi tìm đi? Bảo ông Viên cũng đi tìm đi!
Hình như đó là phương pháp duy nhất có thể hà nh động được. Nhìn bác Chương giá»? tôi má»›i biết cái dáng vẻ bá»? ngoà i hung bạo cá»§a ông chứa đựng má»™t trái tim đầy nhân tÃnh. Ông Bạch bắt đầu chia ngưá»?i Ä‘i từng vùng đất má»™t, má»?i ngưá»?i tản ra Ä‘i theo khu vá»±c đã chia. Ä?à n bà thì ở lại nhà , và Phong hãy còn yếu nên cÅ©ng được ở nhà luôn. Vảũ lại chúng tôi cÅ©ng không hữu hiệu lắm cho công việc mệt nhá»?c nà y.
Sau khi má»?i ngưá»?i đã Ä‘i xong, tôi trở lại bên cạnh Phong, chà ng vẫn còn ngá»§. Trong giấc ngá»§, khuôn mặt chà ng bình yên như trẻ thợ Bóng chiá»?u như phản chiếu ánh và ng ngáºp đầy phòng. Tôi yên lặng ngồi đấy, tÃnh toán những vùng đất Sao Ly có thể đến. Cánh đồng cá»? rá»™ng quá, rừng tháºt đầy vá»›i những tảng đá to. Nếu Sao Ly cố tình trốn lánh thì dù cho có kiếm cách nà o cÅ©ng không gặp nổi, trừ phi tình cá»? Sao Ly bước ra. Nhưng tại sao Sao Ly phải trốn chứ? Sao Ly sợ cha giết hay vì lòng Ä‘ang nát tan?
Cứ thế tôi ngồi lan man nghÄ© ngợi. Gian phòng chìm trong yên lặng. Bóng trúc váºt vá»? bên khung kÃnh, xa xa gió hú qua rừng tạo nên bản nhạc trầm buồn. Chống tay lên cằm, tôi nhá»› tá»›i Sao Ly, nhá»› đến khuôn mặt ngà ng hiện trên mặt hồ Má»™ng. Gió vẫn thổi, tôi nghe văng vẳng tiếng hát trong đầu. Tiếng hát mà tôi đã từng nghe, tôi không nhá»› rõ lắm, hình như là :
Có ngư�i con gái xinh xinh
Bên hồ nà y đã có lần dạo chơi
Tuổi đ�i phiêu lãng mây bay
Rồi nà ng đi để nơi nà y quạnh hiu
Nà ng đi gót nh� phương nà o
Mà đây còn để mối sầu c� hoa!
Ä?á»™t nhiên tôi đứng dáºy. Phải rồi! Hồ Má»™ng! Tại sao không ai nghÄ© đến Hồ Má»™ng? Nếu muốn trốn, thì chỉ có nÆ¡i nà y là thÃch hợp nhất thôi. Hồ Má»™ng! Má»™t nÆ¡i mà ngưá»?i Thượng lánh xa vì biểu hiện cho sá»± xui xẻo. Nhưng cÅ©ng chÃnh nÆ¡i nà y ngưá»?i con gái kia có những ká»· niệm vá»? tình yêu đẹp đẽ, có dấu chân tung tăng má»—i ngà y. Bản nhạc, hoa Tình Lụy, hồ Lụy Tình, má»™t ngưá»?i thiếu nữ đã trầm mình... Ä?á»™t nhiên, tôi rùng mình, là m sao biết được nà ng chẳng là m chuyện đó?
Như có má»™t sức mạnh nà o đó xô đẩy khiến tôi đứng dáºy bước ra khá»?i phòng cá»§a Phong. Tôi chạy băng qua hà nh lang, qua rừng trúc. Hai chữ Hồ Má»™ng! Hồ Má»™ng! Cứ vang mãi trong đầu. Tôi tiếp tục chạy, chạy tháºt nhanh, chạy miết vá»? phÃa hồ Lụy Tình.
Gió đêm cánh đồng ca vang: Có ngư�i con gái xinh xinh. Mặt tr�i đ� ối bắt đầu lăn xuống núi, tiếng chân vang trên lá khô, tiếng ù ù trong rừng thẳm tạo cho tôi cái cảm giác sợ hãi. Cơn lạnh như len và o xương sống. Tôi đứng lại, g�i to:
- Chị Sao Ly ơi! Sao Ly ơi!
Gió huyện trên cây, tiếng kêu vang dội trong núi:
- Sao Ly ơi! Sao Ly!
Tôi tiếp tục chạy, dù mặt trá»?i Ä‘ang khuất dần. Mà u Ä‘en cháºp chá»?n trên ngá»?n cao. Gió thu lạnh tháºt! Tôi vẫn chạy. Tiếng côn trùng kêu vang trong cá»?, rồi không biết trên má»™t ngá»?n cây nà o có tiếng chim cu đơn độc. Lá rÆ¡i! RÆ¡i trên đầu, rÆ¡i xuống đất. Trên đưá»?ng mòn, lÅ© Ä‘om đóm xuất hiện, láºp lòe như những cánh sao rÆ¡i trong cá»?.
Tôi cà ng chạy nhanh hơn, tôi không muốn mình đến b� hồ trễ hơn bóng đêm. Vừa chạy tôi vừa g�i lớn:
- Chị Sao Ly ơi! Chị ở đâu?
Qua khá»?i rừng, tôi đứng lại bên bá»? hồ thở dốc, đưa tay cháºn ngá»±c, tôi đưa mắt nhìn quanh, gá»?i nữa:
- Chị Sao Ly ơi, chị ở đâu?
Trên mặt hồ mà n đêm buông xuống, sương khói phá»§ đầy. Nước hồ trong xanh lạnh lẽo. Loà i hoa Tình Lụy nở suốt bốn mùa vẫn còn đó. Vừa Ä‘i tôi vừa gá»?i vừa tìm kiếm. Ä?á»™t nhiên, tôi dừng chân lại, đưa tay che mặt vì tôi vừa thấy Sao Ly.
Sao Ly nằm trên phần nước không xa bá»? bao nhiêu, chiếc áo mà u Ä‘á»? vẫn còn đó, giống như cánh hoa Tình Lụy. Mái tóc dà i thả trôi, má»™t ná»a khuôn mặt cá»§a Sao Ly nổi trên mặt nước, tái mét. Sao Ly như Ä‘ang ngá»§ say trong dòng nước trên tấm thảm xanh êm. Tôi ngẩng ngưá»?i ra má»™t lúc, rồi gá»?i to:
- Chị Sao Ly!
Không còn sợ hãi gì nữa, tôi lá»™i ngay xuống nước, đưa tay định kéo chiếc áo cá»§a nà ng. Nhưng vá»›i chẳng tá»›i, nước hồ đã ngáºp tá»›i lưng khiến tôi không dám bước tá»›i nữa. Tà i bÆ¡i lá»™i cá»§a tôi cÅ©ng chẳng khá gì. Trở lên bá»?, tôi chạy ra rừng, tìm má»™t cà nh cây dà i, xong chạy trở lại, lần nà y tôi Ä‘i xa hÆ¡n. Nước ngáºp tá»›i ngá»±c, tôi dùng cây móc và o áo Sao Ly, kéo dần vá»? phÃa tôi.
- Sao Ly! Sao Ly!
Hình như cánh tay nà ng cỠđộng, mặt Sao Ly không phù lên như những xác chết trôi khác. Tôi sung sướng với ni�m hy v�ng nh�: mong rằng Sao Ly chưa chết. Nắm lấy áo nà ng tôi lôi và o b�.
Tá»›i bá»?, tôi phải dùng hết sức mạnh cá»§a hai cánh tay đưa Sao Ly lên ná»?n đất. Ra khá»?i mặt nước, cÆ¡ thể Sao Ly trở nên nặng ná»?, thế mà tôi không hiểu mình đã dùng cách nà o để đưa nà ng ta lên bá»?. Ä?ặt Sao Ly nằm giữa đám hoa Tình Lụy, tôi ngồi kế bên thở dốc.
Sao Ly chưa chết tháºt, tim nà ng vẫn còn Ä‘áºp, cánh tay vẫn còn ấm. Tôi nhìn Sao Ly, biết rằng không thể kéo dà i tình trạng thế nà y được. Trá»?i sắp tối rồi, tôi phải là m cho nà ng tỉnh lại tháºt nhanh. Nắm lấy hai cánh tay tôi đưa lên đưa xuống loạn cả lên. Bây giá»? má»›i thấy tiếc thá»?i há»?c trung há»?c, giá»? cứu thương tôi đã trốn xem tiểu thuyết để bây giá»? không biết gì hết. Nhưng cÅ©ng may, sau cùng rồi Sao Ly cÅ©ng ói được nước ra, thân thể nà ng bắt đầu lay động, tôi nghe có tiếng thở. Dùng tay xoa nhẹ lên ngá»±c và bụng Sao Ly, tôi mong rằng như thế cÅ©ng mang được hÆ¡i ấm đến cho nà ng.
- Chị Sao Ly! Chị Sao Ly! Tỉnh dáºy Ä‘i!
Tôi vá»— trên má nà ng, ngắt nhẹ và o nhân trung, dùng tất cả các phương pháp mà tôi đã biết để lay tỉnh Sao Ly dáºy. Má»™t lúc tháºt lâu Sao Ly má»›i cá»±a mình và mở to mắt ra. Nà ng như thức dáºy sau má»™t giấc ngá»§ dà i. Nà ng ngẩn ngÆ¡ nhìn tôi, rồi đưa tay lên bứt tóc. Có lẽ thần trà chưa hoà n toà n trở vá»?. Sao Ly ngã ngưá»?i xuống bãi cá»?, chau mà y lại há»?i:
- Chuyện gì thế? Tôi là m sao thế nà y?
Nhìn thấy Sao Ly đã tỉnh, tôi mừng như bắt được và ng.
- Suýt tà nữa thì chị đã chết rồi. Tôi nói: - Tại sao chị lại là m như thế? May mà tôi linh cảm và chạy ra đây, chứ bằng không thì chị tiêu tùng rồi. Chuyện gì cũng có thể giải quyết được cả, tại sao chị lại là m thế?
Sao Ly mở to mắt nhìn tôi, hình như nà ng không hiểu tôi nói gì.
- Chị... chị đã cứu tôi đấy à ?
- Vâng, từ rà y v� sau chị không nên tự tỠnhư thế. Suýt nữa thì chị đã trở thà nh đóa hoa Tình Lụy thứ hai rồi.
Sao Ly ngơ ngác:
- Chị nói sao? Chị bảo tôi tá»± váºn à ?
Tôi nắm lấy bà n tay ngư�i đẹp xứ Thượng, bà n tay nà ng hãy còn lạnh ngắt. Nhìn kỹ Sao Ly, may là nà ng chẳng bị thương, bằng không thì khổ rồi.
Sao Ly nhìn tôi đôi mắt mở to:
- Tôi đâu có tự vẫn hồi nà o đâu? Sống trong rừng suốt hai ngà y li�n tôi không biết phải là m gì, phải đi đâu. Ngư�i nóng bức quá, tôi cũng mệt, tôi định đến hồ kiếm tà nước uống, nhưng vừa cúi xuống là tôi không còn biết gì nữa.
- Thế à ? Tôi nhìn Sao Ly nghi ng�: - Chắc hai ngà y qua chị chẳng có ăn uống gì cả chứ gì?
Sao Ly mệt m�i:
- Tôi... tôi cũng không hiểu. Tôi không dám v� nhà . Sao Ly đột nhiên nhìn thẳng và o tôi, tay nà ng nắm chặt tay tôi: - H� muốn... H� muốn giết con tôi. Chị đừng chỉ h� chỗ tôi ở nhé, tôi không muốn h� giết con tôi...
Sao Ly đặt tay tôi lên bụng nà ng, mắt nà ng dịu hẳn xuống. Tình mẫu tỠđang nẩy mầm trong tim nà ng. Tôi xúc động mạnh. Bây gi� tôi mới hiểu Sao Ly trốn và o rừng để bảo vệ cái bà o thai, thà nà ng chết chứ không v� nhà . Tại sao Sao Ly chẳng nhắc đến cha đứa bé? Tôi vỗ nhẹ lên tay Sao Ly nói:
- Chị đừng lo, chuyện đã giải quyết xong xuôi cả rồi. Ä?ằng nông trại Lệ Thanh đã đến cầu hôn chị và ba mẹ chị cÅ©ng đã đồng ý. Chị đâu cần phải trốn lánh nữa, chị sẽ là vợ cá»§a Tú, đứa con chị sẽ được bảo vệ.
- Tú à ?
- Vâng, anh Tú là con ngư�i biết trách nhiệm, anh ấy sẽ cưới chị Bây gi� m�i chuyện đã giải quyết êm đẹp hết rồi.
Môi Sao Ly run run:
- Nhưng... Nhưng tại sao... Tú lại cưới tôi?
- Vì anh ấy biết ý thức trách nhiệm của anh ấy vả lại anh ấy yêu chị.
Sao Ly cúi mặt nói nh�:
- Nhưng anh ấy có trách nhiệm gì vá»›i tôi đâu? Ä?ứa bé nà y đâu phải là con anh ấy?
Tim tôi Ä‘áºp nhanh, tay chân tôi rã rá»?i. Lá»?i thú nháºn như má»™t thau nước tạt mạnh và ngưá»?i là m ướt đẫm lưng.
- Thế thì của ai?
Sao Ly nhìn tôi vá»›i cái nhìn thà nh tháºt:
- Hắn... hắn là ngư�i... h�a hình đấy!
Thì ra Ã? Nam! Tim tôi nhưng ngừng Ä‘áºp cả hai phút. Ä?ầu tôi hà ng ngà n ý nghÄ© tuông chạy. Ã? Nam! Gã sở khanh có ánh mắt mê hoặc, kẻ đã lừa bịp tình yêu cá»§a Diá»…m Chi, cướp Ä‘oạt Ä‘á»?i con gái cá»§a Sao Ly rồi quất ngá»±a truy phong. Má»™t tên sưu táºp cảm hứng, má»™t thứ há»?a sÄ© tồi, nhưng là m thế hắn có Ãch lợi gì chứ? Tôi ngồi yên mà đầu óc rối rắm. Má»™t cÆ¡n gió thổi qua là m tôi ách xì mấy cái. Bây giá»? trá»?i đã tối rồi. Sao Ly đứng dáºy, tôi tháºt thán phục nà ng, hai ngà y chẳng ăn uống mà trông ngưá»?i nà ng chẳng há»? hấn gì cả. Ä?ến bìa rừng Sao Ly cúi ngưá»?i xuống tìm kiếm, tôi há»?i:
- Tìm gì đấy?
- Tìm báºt lá»a.
Trong đống lá vụn, Sao Ly tìm ra chiếc báºt lá»a. Tôi nghÄ©, có lẽ nó cá»§a Ã? Nam bá»? rá»›t lại. Chúng tôi đốt lá»a bên bá»? hồ, hÆ¡ khô ráo quần và sưởi ấm. Tôi thấy đã tỉnh táo hẳn, tôi há»?i:
- Chị Sao Ly, chuyện đứa bé trong bụng chị là má»™t bà máºt mà chỉ có chị, tôi và anh Tú hiểu thôi, chị đừng nói lại cho ai biết hết nhá, cả nhà bác Chương ai cÅ©ng cho rằng đứa bé trong bụng chị là con cá»§a Tú. Ä?ây là bức bình phong cần thết để bảo vệ chị và con chị. Chị hiểu tôi nói không? Anh Tú đã nháºn rồi thì chị đừng tiết lá»™ Ä‘iá»?u gì cả, tiết lá»™ là khổ cho chị đấy!
Sao Ly gáºt đầu. Nà ng cho tôi biết, nà ng không dám khai Ã? Nam ra vì sợ ông bố bắt nà ng phá thai. HÆ¡n nữa biết đâu ông chẳng xuống núi tìm Ã? Nam.
- Ông ấy sẽ là m loạn thà nh phố, ông ấy sẽ giết ngư�i, rồi bị bắt. Mẹ buồn, mẹ khóc, mẹ chết thì sao?
Tôi hiểu, nà ng chẳng ngu như tôi tưởng, có lẽ nà ng muốn im lặng để hy v�ng Tú vì quá yêu nà ng sẽ gánh trách nhiệm nà y.
- Sao Ly có yêu ông Nam không?
Sao Ly cắn môi, mắc cở:
- Tôi cÅ©ng không biết. Ông Nam bảo tôi đẹp, tôi là hóa thân cá»§a thần vệ nữ. Tôi không hiểu gì cả, ông Nam vẽ tôi, ông ấy bảo tôi và o rừng chung sống, ăn hoa quả, uống nước sương mai. Ông ấy nói chuyện như kể chuyện cổ tÃch nghe hay lắm, rồi tôi...
Bây gi� thì tôi đã hiểu. Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh � Nam đang tán tỉnh cô thiếu nữ mi�n Thượng nà y. Tôi h�i:
- Bây gi� chị còn nhớ ông Nam không?
Sao Ly lắc đầu:
- Ông ấy không giống tôi, ông ấy b� đi. Tôi không ng� tôi lại có con.
Tôi thở dà i, ngư�i con gái trong trắng thơ ngây như t� giấy trắng lại đi sa và o tay một thằng không biết tình yêu là gì. Bác Chương bảo Sao Ly dâm đãng, chẳng đúng tà nà o cả. Có lẽ Sao Ly còn trong sạch hơn cả tôi, Diễm Chi và bất cứ một ngư�i thà nh thị nà o.
Tôi đứng dáºy:
- Thôi bây gi� chúng ta v�. Cả nông trại ai cũng tưởng chị biến mất. Bây gi� không thấy tôi h� lại tưởng tôi cũng biến mất luôn thì khổ.
Chúng tôi Ä‘i vá»? phÃa nông trại, Sao Ly có vẻ mệt nên tôi Ä‘i tháºt cháºm. Trên đưá»?ng vá»?, tôi có cảm giác như thần thánh đã đưa đưá»?ng dẫn lối khiến tôi cứu sống được Sao Ly, cùng hiểu được bà máºt cá»§a câu chuyện. Nhưng tôi không thể hiểu tại sao Tú lại nháºn đứa con trong bụng Sao Ly là con mình má»™t cách dá»… dà ng thế?
-
Liên tiếp mấy hôm liá»?n, má»?i ngưá»?i Ä‘á»?u báºn rá»™n trong việc tổ chức tiệc cưới. hai vợ chồng ông Lâm mang lá thuốc để rịt vết thương cho Phong đến khu nhà trầm mặc để xin lá»—i. Ä?ây là lần đầu tiên trông ông ta tháºt hiá»?n là nh, so vá»›i đêm ông ta chém Phong, tháºt khác nhau má»™t trá»?i má»™t vá»±c. Ông Lâm nói lá»› lá»› tiếng kinh pha lẫn thổ ngữ, ông cao hứng nói lÃu lo. Vợ ông ta là má»™t ngưá»?i đà n bà gầy đét cằn cá»—i, trên mặt bà ta cÅ©ng có xăm hình. Khi tạm biệt, bà ta lúng túng xá bác Chương, bác Châu mấy cái và thay chồng cảm Æ¡n má»?i ngưá»?i. Bác Chương khó chịu ra mặt, nhưng bác Châu vẫn lịch thiệp vá»›i khách:
- Bây gi� hai nhà đã kết thân rồi thì thôi b� qua hết bao nhiêu chuyện cũ nhé.
Tôi không hiểu vợ chồng ông Lâm có thể hiểu ý của bác Châu không, nhưng lần đến thăm nà y có vẻ thà nh công. Bác Chương đã dằn được sự nóng nảy. Khi h� đi rồi, bác Châu nói:
- Thế gian nà y không phân biệt chá»§ng tá»™c, nòi giống, không phân biệt kẻ Kinh ngưá»?i Thượng, má»™t khi đã là cha mẹ rồi thì phải yêu con như nhau cả. Ông Lâm hung bạo như thế mà vẫn yêu quý Sao Ly hết sức. Ông ấy bảo rằng ông ấy đánh Ä‘áºp Sao Ly chẳng qua là để bảo vệ Sao Ly mà thôi. Bây giá»? gánh nặng đã trút xuống, ông Lâm không mong gì hÆ¡n là Sao Ly trở thà nh dâu hiá»?n cá»§a chúng ta chứ không long rong mãi nữa. Ä?iá»?u nà y chứng tá»? ông Lâm tuy thô bạo nhưng chẳng phải là ngưá»?i xấu.
Hôn lá»… được chuẩn bị má»™t cách gấp rút, nhưng cÅ©ng rầm rá»™ lắm. Giang phòng Tú được thay đổi hoà n toà n. Chiếc giưá»?ng má»›i hai ngưá»?i nằm được mang và o, mùng, gối, chăn nệm Ä‘á»?u được đổi má»›i hết. Vải vừa mua vá»? là Diá»…m Chi lo may áo cưới cho Sao Ly. Lẽ ra nhà gái phải lo nhưng vì gia đình Sao Ly nghèo quá nên bác Châu phải chu tất hết. Bác Châu cho rằng Tú là con trưởng nên dù ở vùng hẻo lánh đám cưới cÅ©ng phải là m rầm rá»™ Bác Chương trái lại, bác còn giáºn Tú, còn ghét Sao Ly nên tảng lá»? như chẳng quan tâm gì đến. Ä?ôi lúc ông há»?n lẫy vì “Môn chẳng đăng mà há»™ chẳng đối". Nhưng khi ông Viên Ä‘i chợ lo sắm sá»a, ông lại không quên dặn:
- Nhớ mua nhi�u pháo nhé!
Ä?ám cưới đã được quyết định và lá»… cưới theo má»›i, nà ng dâu được mặt áo cưới theo kiểu Tây Phương bằng lụa trắng, đầu đội vương miện. Tất cả ngưá»?i thượng trong sóc Ä‘á»?u được má»?i tham dá»± Có thể nói đây là má»™t lá»… cưới long trá»?ng nhất từ xưa tá»›i nay ở vùng sÆ¡n dã nà y.
Trước đám cưới mấy ngà y ngưá»?i trong sóc bà n luáºn không ngá»›t. Ông Bạch bảo là đám cưới nà y có thể phá bá»? sá»± ngăn cách giữa Kinh và Thượng, và kể từ đây không còn câu chuyện thứ hai nà o vá»? hoa Tình Lụy nữa. Tóm lại, má»?i ngưá»?i Ä‘á»?u vui vẻ và hà i lòng.
Trước ngà y cá» hà nh hôn lá»… má»™t hôm, tôi gặp Tú bên bá»? rẫy trồng Ä‘áºu. Suốt ngà y má»?i ngưá»?i Ä‘á»?u báºn rá»™n vá»›i việc chuẩn bị lá»… cưới, Tú vẫn giữ được vẻ an pháºn, bình thản, hình như suốt Ä‘á»?i chà ng chỉ là những chuá»—i ngà y trầm lặng.
Tôi đùa:
- Anh Tú, hình như công việc nà y không phải là công việc của chà ng rể.
Tú ngẩng đầu lên nhìn tôi cư�i, chiếc xẻng vẫn tiếp tục chạy dà i trên mặt đất:
- Tôi thÃch là m những công việc bình thưá»?ng nà y, không có gì là m cho tôn an tâm hÆ¡n là là m bạn vá»›i thiên nhiên.
Tôi h�i:
- Có chuyện gì là m anh chẳng yên tâm à ?
Tú do dự:
- Không, tôi nghĩ là không có gì cả.
Tôi ngồi xuống bá»? liếp, vòng tay ôm gối, lặng lẽ trông Tú là m việc. Trá»?i hoà ng hôn không nóng lắm, những tia nắng cuối cá»§a má»™t ngà y rạng rỡ trên ná»?n đất phì nhiêu. Tôi không còn kiá»?m chế được bản tÃnh hiếu kỳ tò mò:
- Anh Tú, tại sao anh lại nháºn đứa bé trong bụng Sao Ly là con anh?
Tú ngẩng đầu lên, nhìn tôi tháºt nhanh:
- Cô nói gì?
- Chị Sao Ly không thú tháºt vá»›i anh chuyện đó à ? Tôi biết tất cả rồi, anh đừng sợ, tôi không nói cho ai biết đâu. Có Ä‘iá»?u tôi không hiểu tại sao anh lại nháºn cái bà o thai đó, anh đâu cần phải hy sinh như váºy?
- Hy sinh à ? Tú ngẩn ngư�i ra, mắt chà ng ngừng lại trên mặt tôi: - Tại sao cô lại dùng chữ hy sinh? Bây gi� tôi đã có được Sao Ly, còn gì nữa?
Tôi ngạc nhiên đến tròn xoe mắt. Thoáng má»™t phút, tôi má»›i hiểu rõ được mối tình si cá»§a Tú vá»›i Sao Ly. Bây giá»? tôi má»›i thấy, tình yêu cá»§a Tú cao cả hÆ¡n mối tình cá»§a tôi vá»›i Phong nhiá»?u. Tôi thấy kÃnh mến Tú hÆ¡n. Tôi giả vá»? gặng:
- Không lẽ anh không oán chiếc bà o thai kia sao? Nó đâu có phải là gi�t máu của anh đâu?
Tú đáp tháºt bình tÄ©nh:
- Chiếc bà o thai kia vô tá»™i. Vả lại tôi đâu phải là con ruá»™t cá»§a mẹ tôi, thế mà ngưá»?i vẫn yêu, vẫn thương tôi có thua gì Phong đâu? Cô Thu, cô không thể oán má»™t đứa bé vô tá»™i. Bà o thai kia chẳng qua là má»™t sinh váºt dược tạo thà nh má»™t cách vô ý thức.
- Thế đối vá»›i gã con trai kia anh không háºn thù à ?
Tú ngưng công việc lại, gác một chân trên b� liếp, tay chống trên gối:
- Cô Thu, tôi cho cô biết là khi tôi nháºn cái bà o thai đó, tôi vẫn tưởng là cá»§a Phong.
Tôi sững s�:
- Thế à ?
- Vâng, tôi cÅ©ng như cô ai cÅ©ng hiểu rõ bản tÃnh cá»§a Phong và lúc đó tôi nghÄ© là Phong yêu cô nhiá»?u lắm. Nếu tôi nháºn tá»™i thế cho nó, vấn Ä‘á»? dá»… giải quyết hÆ¡n. Vả lại, tôi cÅ©ng nghÄ© rằng nó là em tôi, thì con nó có khác nà o con tôi? Tú cháºm rãi nói, mắt hướng vá»? phÃa chân trá»?i xa lạ: - Vá»›i Sao Ly, tôi cÅ©ng không có gì để phiá»?n trách, bởi vì nà ng không hiểu gì cả. Bây giá»? tôi được nà ng thì còn mÆ¡ ước gì hÆ¡n?
Tôi có vẻ hiểu tà tÃ:
- À! Thế anh có giáºn Ã? Nam không?
Tú lắc đầu:
- Thế giá»›i loà i ngưá»?i rá»™ng lá»›n quá, bản tÃnh cá»§a con ngưá»?i cÅ©ng Ä‘a dạng. Ã? Nam cÅ©ng không có gì đáng ghét, hắn chỉ giữ má»™t vai trò bi thảm trong tấn kịch, hắn không dám đối diện sá»± tháºt, không dám nhìn thẳng và o cuá»™c Ä‘á»?i. Suốt má»™t kiếp sống chỉ là trốn lánh bằng ngụy biện. Sinh ra Ä‘á»?i là phải táºp tà nh đạo diá»…n cho tấn kịch cá»§a chÃnh mình. Tôi không giáºn Nam mà tôi chỉ tá»™i nghiệp cho hắn, cÅ©ng như hÆ¡i khinh rẻ hắn.
Tôi trầm gi�ng:
- Thế anh có sợ đột nhiên hắn quay trở v� là m lôi thôi không?
- Tôi chỉ ngại ngà y mai hắn đến phá đám cưới mà thôi, nhưng chắc không đâu! Sau đó thì không có gì đáng sợ rồi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ hạnh phúc gia đình, bảo vệ vợ con tôi.
Tôi hiểu, Ä‘iá»?u mà Tú sợ nhất là ngưá»?i cha tháºt sá»± cá»§a đứa bé xuất hiện giữa tiệc cưới phá đám và cướp mất cô dâu Ä‘i.
Tôi trấn an:
- Anh đừng lo, Ã? Nam không trở lại đâu. Nếu hắn muốn trở lại thì lúc xưa hắn cần gì phải bá»? Ä‘i, vả lại...? Ä?á»™t nhiên tôi nhá»› tá»›i Diá»…m Chi: - Vả lại, nguyên do để hắn trốn lánh không phải chỉ vì Sao Ly mà còn vì những nguyên nhân khác.
- Cô nói gì?
- Không... Không có gì cả.
Tôi đứng dáºy, phá»§i bụi dÃnh đầy áo, sá»a soạn quay và o nhà .
Tú kêu lại:
- Cô Thu!
- Chi anh?
Tú thấp gi�ng:
- Tôi nghÄ© là bà máºt kia chắc không còn ai biết ngoà i chúng ta ra phải không?
- Anh yên tâm, tôi sẽ giữ kÃn cho anh.
Ngà y hôm sau, hôn lá»… cá» hà nh tại khu nhà trầm mặc. Hình như tất cả những ngưá»?i chung quanh Ä‘á»?u đến dá»±, từ bà lão đến trẻ con, tiếng cưá»?i, tiếng nói ồn à o cả gian phòng rá»™ng. Phong cÅ©ng dá»±, dù vết thương chưa là nh nhưng chà ng có thể tá»›i lui được, cánh tay bị thương vẫn còn treo trên vai như ngưá»?i thương binh từ mặt tráºn trở vá»?. Chà ng nhìn tôi cưá»?i nói:
- Không ngá»? cái thằng cha cho anh ăn má»™t dao giá»? lại là ông già vợ cá»§a anh cả, khôi hà i tháºt!
Cô dâu từ trong bước ra khiến cho cả phòng xôn xao hẳn lên. Sao Ly mặc áo cưới mà u trắng đẹp như má»™t nà ng tiên. Khuôn mặt che giấu bên sau chiếc mạng e thẹn trông dá»… thương vô cùng. Nà ng cúi đầu, chầm cháºm bước tá»›i trước, chầm cháºm láºt qua má»™t trang lịch sá» má»›i cá»§a cuá»™c tình, chầm cháºm bước sang má»™t cuá»™c Ä‘á»?i má»›i. Vòng hoa trên đầu Sao Ly là do chÃnh tay Tú kết. Trên tay nà ng má»™t bó hoa đủ mầu: hoa trà và hoa cúc. Bây giá»? Sao Ly đã đổi khác, nà ng không còn là ngưá»?i con gái suốt ngà y tung tăng trên đồng cá»?, không còn là nữ thầng cá»§a rừng xanh, nà ng là má»™t con chim non đã trở vá»? tổ ấm.
Sao Ly đứng bên Tú. Ông Bạch là vị chá»§ hôn, ngưá»?i giá»›i thiệu hôn lá»… và hai vị giáo viên cá»§a trưá»?ng. Những ngưá»?i thổ dân đứng xem im phăng phắt. Thu? tục cưới há»?i bắt đầu, ba lạy cho ngưá»?i trao nhẫn cưới, pháo bắt đầu nổ vang. Tôi lấy bông giấy rải mạnh lên ngưá»?i cô dâu chú rá»…. Nhìn mảnh giấy mà u rÆ¡i xuống trông như những cánh sao trá»?i rÆ¡i xuống trông như những cánh sao trá»?i Æ¡i trên tóc, trên vai, trên mặt há»?, quan khác vá»— tay ầm lên. Ä?ôi vợ chồng má»›i tay trong tay nhìn nhau mỉm cưá»?i. Mắt tôi chợt ướt. Má»—i lần nhìn thấy cảnh vui vẻ cá»§a thiên hạ là tôi lại muốn khóc, khóc vì sung sướng:
- Ä?ẹp quá! Ä?ẹp quá phải không anh?
Phong đứng cạnh, vòng tay qua lưng tôi k� tai nói nh�:
- Lần sau đến phiên chúng mình em muốn hôn lễ phải cỠhà nh ra sao?
Thế nà y là quá đẹp! Tôi nghÄ©. Sau phần lá»… nghi là nháºp tiệc. Những tấm đệm to trải đầy sân, khách khứa ngồi lên bắt đầu thù tạc. Mãi đến tôi mò khi khách khứa say sưa bắt đầu ngã lăn ra thì không khà yên tÄ©nh má»›i trở lại ngồi nhà . Trăng sao và cây cá»? chung quanh êm Ä‘á»?m trong cÆ¡n má»™ng đẹp.
Khi khách đã Ä‘i ra vê hết. Tú và Sao Ly Ä‘i vá»? phòng. Phong đâu có tha há»? dá»… dà ng váºy, nắm lấy tay tôi Phong nói:
- Chúng ta vòng ra cá»a sổ phÃa sau nhảy và o là m há»? hoảng hồn chÆ¡i.
Tôi nói:
- Ä?ừng anh! Anh còn chưa là nh bệnh mà đùa chi thế không sợ mai bị sốt trở lại à ?
- Không sao đâu?
Phong kéo tôi chạy Ä‘i vòng đến cạnh cá»a sổ phòng Tú. Trong phòng, hai ngá»?n hồng lạp nhuá»™m Ä‘á»? cả gian phòng. Chúng tôi núp bên ngoà i nghe Tú nói nhá»?:
- Sao Ly em!
Hình như Sao Ly dạ nh�, gi�ng Tú lại vang lên:
- Em cứ yên tâm, anh không là m gì em đâu.
Có tiếng thở dà i, rồi tiếng nói nh� của Sao Ly:
- Anh Tú bây giá»? thì em má»›i biết, anh tháºt lòng yêu em.
Trên khung kÃnh, hai chiếc bóng quyện lấy nhau, tôi kéo tay áo Phong nói:
- Thôi đi, đừng phá h� là m chi.
Chúng tôi bước trở ra rừng trúc, trăng sáng như gương. Phong ôm chầm tôi. �nh trăng là m bóng chúng tôi hiện rõ trên mặt đất, hai chiếc đầu chụm lại thà nh một.
Sau tiệc cưới mấy hôm, khu nhà vẫn trà n ngáºp trong không khà vui vẻ. Hai vợ chồng trẻ tháºt hạnh phúc. Bác Chương bây giá»? đã chấp nháºn nà ng dâu má»›i. Ông quên dần bao nhiêu sá»± chống đối lúc đầu. Bác Châu lúc nà y bá»—ng nhiên thẫn thá»? như ngưá»?i mất hồn, trông bà lúc nà o cÅ©ng có vẻ suy nghÄ© ngay cả lúc rá»a tay, lúc nấu ăn. Có lẽ bác Ä‘ang hồi tưởng đến ngà y xưa cá»§a mình. Tôi và Phong vui lây cái vui cá»§a Tú. Chúng tôi cứ ngụp lặn trong biển tình. Chỉ có Diá»…m Chi, cái đám cưới nà y là m nà ng nghÄ© suy Ä‘iá»?u gì, nhưng nà ng chỉ má»™t mình lặng lẽ vá»›i niá»?m riêng.
Sáng hôm ấy, khi đến khu lồng chim, chúng tôi đã chạm mặt Diá»…m Chi, Chi Ä‘ang cho chim ăn. Ä?ám bồ câu vây quanh nà ng, đôi lúc má»™t hai con lại bay lên vai, nhảy lên đầu, hình ảnh đẹp như má»™t bức tranh. Tôi bước tá»›i phụ giúp. Má»™t số bồ câu bay sang phÃa tôi, có cả con bồ câu lông trắng tên Ráng Chiá»?u, nó gợi cho tôi nhá»› ngà y đầu tiên khám phá ra mối tình cá»§a Diá»…m Chi. Ä?úng chăng đây là sứ giả cá»§a tình yêu? Nhưng, gã con trai dùng thÆ¡ hay lá»?i là má»™t gã thế nà o? Hắn có xứng đáng vá»›i mối tình si dại cá»§a Diá»…m Chi không? Tôi không thể Ä‘em chuyện cá»§a Sao Ly ra kể lại cho nà ng nghe, và cÅ©ng không biết là m thế nà o để đánh thức Diá»…m Chi dáºy.
Ä?ưa tay vuốt nhẹ những sợi lông trắng muốt cá»§a Ráng Chiá»?u tôi nói:
- Ä?ây đúng là má»™t sứ giả tốt, hai ngưá»?i là m thế nà o biết sá» dụng đến nó váºy?
Diễm Chi mở to mắt nhìn tôi:
- Chị nói gì thế?
À! Tôi nghÄ© có lẽ nà ng chưa rõ được bà máºt cá»§a nà ng đã bị tôi khám phá ra trong những ngà y đầu, tôi cưá»?i cưá»?i:
- Lúc mới đến đây, tôi đã tình c� trông thấy...
- Chị trông thấy gì?
- Một lá thư. Lá thư của � Nam gởi cho Chi, cột trong chân của Ráng Chi�u.
Diễm Chi ngơ ngác:
- Thư à ? Tôi không hiểu chị nói gì cả.
Tôi thở dà i:
- Thôi được nếu Chi không muốn kể là thư, thì đấy là má»™t mảnh giấy váºy. Mảnh giấy mà Ã? Nam viết cho Chi đấy.
Diá»…m Chi thà nh tháºt:
- Anh Nam không há»? viết giấy hay thư từ gì cho em hết chúng em chỉ má»™t đôi khi gặp nhau trong rừng trúc, nói nhau má»™t đôi câu, hoặc buổi sáng đợi lúc em ra cho chim ăn đến gặp em. Ä?ôi khi anh ấy cÅ©ng có và o nhà , nhưng rất Ãt.
Tôi chau mà y:
- Thế hai ngư�i không có nh� bồ câu gởi thư cho nhau à ?
Diễm Chi cà ng ngơ ngác:
- Nh� bồ câu đưa thơ à ? Chị Thu, chị đùa đấy à ? Em chỉ có đưa thư bằng chim câu một lần, đó là lần gởi thư tìm chị.
Ä?ầu óc tôi hoà n toà n bối rối. Cá» chỉ cá»§a Diá»…m Chi đâu có gì muốn dối tôi đâu? Vả lại bây giá»? còn có gì nữa đâu mà cần che Ä‘áºy? Váºy chứ mảnh giấy đó là mảnh giấy gì? Tôi bước tá»›i lồng Ráng Chiá»?u mò mẫm. Không có má»™t cái gì trong đó hết. Lá thư lần trước nếu chẳng phải là cá»§a Ã? Nam viết cho Diá»…m Chi thì là cá»§a ai? Tôi cố moi trà thông minh. Không lẽ... tôi muốn choáng váng.
Diá»…m Chi nghi ngá»?:
- Chị Thu, chị muốn tìm gì thế? Chị muốn tìm gì trong chuồng Ráng Chi�u?
Ä?ầu óc tôi trà n ngáºp những tưởng tượng không đâu, tôi lắc đầu bảo:
- Không, không có gì cả, tôi đùa chÆ¡i váºy mà .
- Chị đùa à ? Chị đùa cái gì?
- Có ngư�i cột mảnh giấy trong chân chim câu, tôi lại tưởng là của � Nam gởi cho Chi chứ.
Diễm Chi tò mò:
- Trong đấy viết gì?
- Tôi cũng không nhớ, chắc có ai nghịch đây!
Diễm Chi nhìn tôi cư�i và quên ngay câu chuyện một cách dễ dà ng. Chúng tôi tiếp tục cho chim ăn, nhưng tôi không còn lòng dạ nà o nghĩ đến việc cho chim ăn nữa. Mảnh giấy không phải viết cho Diễm Chi thì nhất định phải viết cho một ngư�i nà o đó trong ngôi nhà nà y. Cho ai?
Diễm Chi đột nhiên nói:
- Chị Thu chị nghĩ xem anh Nam có trở lại nữa không?
Tôi trở lại thực tại:
- Nam à ? Bộ Chi chưa quên được hắn sao?
- Là m sao có thể quên được ngưá»?i mình yêu má»™t cách dá»… dà ng như váºy?
Tôi nói:
- Theo tôi thì Nam không bao gi� trở lại, vì...
Nói tá»›i đây tôi ngưng lại. Ã?nh mắt cá»§a Diá»…m Chi tháºt Ä‘a tình, nà ng có má»™t khuôn mặt nhá»? nhắn tháºt dá»… thương. Tôi không nỡ nà o tạt nước lạnh và o mặt.
- Em cÅ©ng biết, chắc chắn chà ng không trở lại. Diá»…m Chi nói, gương mặt nà ng như ẩn hiện nụ cưá»?i say đắm: - Chà ng không phải là con chim câu được nuôi nấng tá» tế, chà ng là ngưá»?i lãng tá», nhưng dù thế nà o Ä‘i nữa, em vẫn tin rằng, Ä‘i đâu Nam cÅ©ng mang hình ảnh em theo.
- Thế à !
- Vâng, chị có tin như thế! Chị Thu? Lúc gần đây nhìn thấy anh Cả và chị Sao Ly, chị với anh Hai, em chợt hiểu ra tình yêu là như thế đó. Rồi một ngà y nà o đó, biết đâu em chẳng gặp một ngư�i đà n ông nà o khác, em sẽ yêu, nhưng chắc chắn không bao gi� em quên được Nam, và em tin rằng chà ng cũng sẽ không quên em. Mối tình đầu nồng cháy, cao thượng sẽ giữ một địa vị quan tr�ng trong lòng em.
- Tôi nghĩ rằng...
Nói tá»›i đây, tôi ngưng lại, vì không muốn phá vỡ nguồn hồi tưởng cá»§a Diá»…m Chi. Ä?á»?i sống bao giá»? cÅ©ng đẹp. Tình cảm là cả má»™t bà i thÆ¡, tôi không thể nà o Ä‘em chuyện xấu xa cá»§a Nam kể ra để là m Chi vỡ má»™ng. Sau cùng tôi tiếp:
- Tôi nghĩ rằng, Diễm Chi nói đúng, Nam chẳng bao gi� quên Chi đâu!
Diễm Chi cư�i, nụ cư�i rạng rỡ trong nắng sớm mai.
-
Sau lần nói chuyện vá»›i Diá»…m Chi đầu óc tôi cà ng rối hÆ¡n, tôi không là m sao quên được cái thắc mắc do chú chim Ráng Chiá»?u mang đến. Ä?ứng trong sân, nhìn mấy dãy nhà trệt trước mặt, những bá»? giáºu bao quanh, tôi lạ lùng không hiểu tại sao trong chốn sÆ¡n lâm cùng cốc nà y, trong dãy nhà đơn giản cá»§a nông trại nà y lại chứa đựng quá nhiá»?u bà máºt thế. Ä?à n bồ câu tung cánh bay qua ngá»?n trúc. Lần đầu tiên tôi cảm thấy bà ng hoà ng. Má»—i má»™t nhân váºt trong khu nhà trầm mặc Ä‘á»?u khép kÃn trong chiếc vá»? bá»? ngoà i đơn giản. Tôi không là m sao hiểu được há»?, không hiểu rõ được những âm mưu ẩn dấu trong từng lá trúc.
Phong chú ý đến thái độ bất thư�ng của tôi, nhưng chà ng tưởng là vì chúng tôi sắp phải xa nhau, chỉ còn một ngà y nữa là chà ng phải lên đư�ng rồi nên tôi buồn. Vết thương ở vai Phong chưa hoà n toà n là nh hẳn. Nhưng trư�ng đại h�c của chà ng đã khai giảng 3 tuần rồi, đâu thể nà o cho phép chà ng nghỉ nhi�u hơn được.
Buổi chi�u, trong gió thu, hai đứa dìu nhau đi trên đư�ng mòn đầy lá và ng, đến thăm “Hồ Mộng của chúng tôi". B� hồ lá rụng đầy, tạo nên một chiếc thảm dầy. Chúng tôi ngồi xuống đó, ngắm mây trắng phiêu du trên tr�i cao. Sương lạnh trên mặt hồ che phủ n�n xanh của nước. Chúng tôi tựa lưng và o nhau mà chẳng nói gì. Phong ngắt những đóa hoa Tình Lụy kết thà nh chiếc vương miện cà i trên đầu tôi, bảo tôi là cô dâu dễ thương của chà ng. Tôi tựa đầu và o vai chà ng nhìn cảnh hồ thơ mộng. Biết bao cuộc tình, biết bao biến cố đ�u phát xuất từ nơi đây. Tôi nhớ đến thái độ mừng rỡ của mình khi mới đến, tôi ngâm khẽ bà i thơ lần đầu Phong đã đ�c cho tôi nghe.
Tr�i cao xanh ngắt một mà u.
Lá và ng rÆ¡i ngáºp đất sầu mang mang
Sóng thu như quyện khói lam
Còn nghe sương lạnh trên cà nh rụng rơi
- Thu, em biết không, qua đến ngà y mai là lòng chúng ta cũng buồn như mấy câu thơ sau cùng.
Mấy câu thơ sau cùng? Tôi yên lặng không đáp. Phong đ�c tiếp:
Nhớ quên nhớ suốt đêm dà i
Ä?êm nằm chẳng ngá»§ tá»±a ngưá»?i lầu cao
Rượu kia đem đến giải sầu
Sầu kia chưa giải lệ sao hai hà ng?
Phong hôn tháºt say lên môi tôi, nước mắt tôi thấm ướt môi chà ng, khi ngẩng đầu lên chà ng giả vá»? vui vẻ:
- Ừ? Sao nữa đó cô bé Ä‘a sầu Ä‘a cảm cá»§a tôi? Chiếc khăn tay em đâu rồi? Chùi sạch nước mắt Ä‘i chứ. Chúng ta xa nhau chẳng bao lâu đâu em. Ä?ến mùa nghỉ hè dù lúc bấy giá»? em theo cha hay em theo mẹ, dù em ở bất cứ chân trá»?i góc bể nà o, cÅ©ng nhá»› trở vá»? nông trại Lệ Thanh nà y, chúng mình sẽ gặp lại nhau bên bá»? Hồ Má»™ng có chịu không, hở Thu?
Tôi đứng đấy yên lặng, còn cái gì lôi cuốn tôi hơn chà ng, hơn b� Hồ Mộng?
Ngà y hôm sau, chúng tôi thả bộ trên cánh đồng c�, đi khắp những nơi mà dấu chân chúng tôi đã đặt qua, kể cả sóc Thượng. Nhìn những ngôi nhà c� mong manh, những mái nhà tranh nh� nhắn Phong nói:
- Khi ra trư�ng xong, không chừng anh sẽ v� đây ở.
- Ä?ể cải thiện Ä‘á»?i sống cá»§a há»? à ?
Phong chỉ những ngôi nhà xiêu vẹo:
- Cải thiện nếp sống cá»§a há»? bắt đầu từ những căn nhà nà y, phải cất lại cho thoáng khÃ. Sống mãi trong ngồi nhà ẩm thấp, tối tăm từ ngà y nà y qua ngà y kia là m sao không Ä‘au yếu.
Tôi nghÄ© đến Tú, anh chà ng đã từng nói sẽ giúp đỡ thổ dân ở đây trong việc canh tác. Vì ở vùng núi nà y chỉ thÃch hợp cho việc trồng hoa quả chứ không thÃch hợp cho việc trồng lúa, cần quá nhiá»?u nước. Tú bảo Ä‘iá»?u mÆ¡ ước cá»§a chà ng là trong má»™t ngà y nà o đó được đứng nhìn khu rừng đầy hoa quả. Ä?á»?i sống cá»§a dân sÆ¡n cước sẽ trở nên sung túc và già u có hÆ¡n. Nếu thế thì gia đình bác Chương sẽ là cứu tinh cá»§a dân ở đây và có lẽ sau nà y vùng đồi núi hoang vui sẽ là má»™t thiên thai nÆ¡i trần thế.
Tôi mong cho thá»?i gian ngừng trôi, cho ngà y hôm nay ngừng lại. Nhưng rồi nó vô tình qua mất. Phong Ä‘i rồi! Chà ng được anh Tú dùng xe mô tô chở đến Ä?Æ¡n Dương. Tôi cùng toà n thể những ngưá»?i còn lại trong gia đình bác Chương và ông Bạch đứng dưới tấm biểN ở cổng, đưa mắt nhìn theo cho đến khi bóng xe mất hút trong bụi mù. Lệ má»? đôi mắt, tôi đứng đấy trông theo. Chim trá»?i đã bạt gió phương nà o. Má»?i ngưá»?i xung quanh tản Ä‘i lúc nà o không biết. Ä?ứng má»™t lúc, đột nhiên có bà n tay ai vá»— nhẹ lên vai tôi rồi giá»?ng nói cá»§a ông Bạch:
- Thôi Lệ Thu ạ! Ä?ừng có buồn nữa. Hãy nghÄ© cho kỹ xem, những tháng ngà y êm đẹp còn dà i, Thu còn trẻ, ngà y dà i sẽ Ä‘á»?n bù khoảng trống buồn tẻ nà y.
Tôi ngước mắt lên, ông Bạch đang đứng cạnh, gương mặt đầy vẻ thông cảm.
- Thôi chúng ta và o nhà chứ?
Gia đình bác Chương đã vá»? từ lâu rồi, tôi nghÄ© có lẽ bác Châu đã nhá»? ông Bạch ở lại an á»§i tôi. Ven theo con đưá»?ng mòn đất Ä‘á»? chúng tôi cháºm rãi bước. Bầy dá»… cá»§a nông trại Ä‘ang tản mác khắp nÆ¡i ăn cá»?, bé Sao Ha ngồi dưới gốc cây ngá»§ vùi. Má»™t và i chiếc lá và ng rÆ¡i nhẹ trên váy con bé. Tôi thở dà i:
- Tại sao con ngưá»?i ta cứ mãi gặp cảnh ly biệt, buồn bã thế nà y váºy?
Ông Bạch an ủi:
- Thu, em đừng buồn. CÅ©ng bởi vì loà i ngưá»?i biết yêu nhau nên má»›i khổ như váºy. Tình yêu bao giá»? cÅ©ng mang đến buồn Ä‘au.
Tôi h�i:
- Có phải đấy là cái giá mà ta phải trả cho mỗi cuộc tình không?
Ông Bạch cư�i:
- Tá»± nhiên là thế. Các em còn trẻ, các em ráng giữ vững chÃnh mình là sẽ thắng ngay. Hãy nhìn xem trên Ä‘á»?i có biết bao mối tình tuyệt vá»?ng. Nhưng thôi, các em đã hạnh phúc rồi thì cách nhau má»™t thá»?i gian ngắn có nghÄ©a gì?
- Mối tình ngang trái, tuyệt v�ng? Tôi lẩm bẩm:
- Thế nà o là mối tình tuyệt v�ng:
Ông Bạch suy nghĩ một lúc đáp:
- Thà dụ như Thu yêu một ngư�i nà o đó mà luân lý xã hội không cho phép Thu yêu, hoặc là yêu phải một ngư�i mà mình biết rằng không bao gi� lấy được.
Tôi h�i:
- Thế tình yêu bắt buộc phải chiếm hữu nhau mới được à ?
Ông Bạch h�i ngược lại:
- Thế ý em thì sao?
- Tôi nghĩ rằng, tôi chỉ cần chiếm tr�n quả tim của Phong là được rồi!
Ông Bạch yên lặng, mắt ông nhìn vá»? phÃa đồng cá»? đầy vẻ suy tư.
- Tình yêu Ä‘a dạng lắm, có nhiá»?u khi muốn Ä‘oạt mà không được, rồi Ä‘au khổ buồn bã ray rứt. Ä?ến bao giá»? trưởng thà nh trái tim đã thà nh đá, ta má»›i có thể yêu mà không đòi há»?i xác thịt, đòi há»?i chiếm hữu!
- Thế à ? Những l�i nói của ông Bạch đưa tôi và o trong một thế giới khác của tình yêu. Mối tình như thế là mối tình si. Nếu yêu mà không đòi h�i thì tình yêu đó quá cao thượng, quá siêu việt rồi. Tôi chỉ là ngư�i trần mắt thịt là m sao tôi không buồn bã, không khô héo khi chia ly được? Nhìn sang ông Bạch tôi tự h�i không hiểu ông ấy đã đau khổ bao nhiêu lần rồi?
Ông Bạch h�i:
- Cô là m gì mà nhìn tôi dữ thế?
- Tôi ngắm trái tim sắt đá của ông.
Ông Bạch có vẻ xúc động mạnh, ông nhìn thẳng và o mắt tôi. Tôi đã là m gì để ông bị tổn thương? Má»™t lúc tháºt lâu, những bắp thịt hằn trên mặt ông giãn dần ra, ông nhìn tôi cưá»?i gượng:
- Tôi mong rằng mình có được một tâm hồn trưởng thà nh sắt đá như thế.
- Tôi cầu chúc ông được như váºy.
Chúng tôi nhìn nhau cưá»?i thoải mái, nhưng không khà ở đây hình như không chứa đựng ý đùa cợt. Ông Bạch Ä‘i bên cạnh, đôi mắt ông hiện rõ vẻ suy tư, mạch hai bên thái dương Ä‘áºp nhanh, chứng tá»? ông Ä‘ang xúc động. Ông Ä‘au khổ chăng? Tại sao? Tôi cÅ©ng không biết nhưng cảm thấy hình như mình biết quá nhiá»?u vá»? ông.
Trở vá»? khu nhà trầm mặc, mấy hôm liá»?n tôi vẫn không rứt được ná»—i nhá»› thương. Ä?ồng cá»? xanh không còn đẹp, nắng chiá»?u không còn xinh, bá»? hồ thì lại đầy ắp ná»—i buồn xa vắng. Tôi lang thang khắp nÆ¡i tìm kiếm vết tÃch cá»§a tình yêu. Trạng thái ra ngẩn và ngÆ¡ nà y kéo dà i cho đến lúc nháºn được bức thÆ¡ đầu tiên cá»§a Phong gởi vá»?. Trong thư chà ng bảo:
“Thu, đừng khóc, ngà y tháng rồi sẽ qua mau, chúng mình sẽ gặp lại nhau, và lúc bấy giá»? anh không muốn thấy em gầy Ä‘i. Em phải vui như anh đấy nhé Thu. Anh biết em sẽ hết lo ngay, nếu em hiểu rằng có má»™t ngưá»?i ở phương trá»?i nà y, lúc nà o cÅ©ng ngáºp đầy bóng dáng em trong óc, ngáºp đầy tên em trong tim thì em sẽ không còn buá»—n nữa phải không em?...
Ä?á»?c xong bức thư, tôi chỉ còn biết ôm thư khóc ngất, khi đã trở lại trạng thái bình thưá»?ng, tôi má»›i láºt quyển “Ngôi nhà trầm mặc yêu dấuâ€?ra gom góp bao nhiêu tư tưởng vụn vặt lại, bắt đầu viết tiểu thuyết, công việc là m tháºt ngon là nh. Rồi tối đến tôi viết lá thư dà i cho Phong. Xong tôi má»›i yên tâm ngÆ¡i nghỉ.
Hôm sau, đến phòng đ�c sách của bác Châu tôi định tìm quyển tiểu thuyết xem, không khà yên tĩnh trong phòng là hấp dẫn nhất. Những bức h�a, những tác phẩm điêu khắc trong gian phòng cũng những kệ đầy ắp sách là cả một thế giới đặc biệt.
Ngồi xuống ghế, tôi nhìn tác phẩm hoa cúc cá»§a ông Bạch tháºt xuất thần trên tưá»?ng vá»›i hà ng chữ tháºt quen.
Ngư�i cao ngạo vì ai ở ẩn
Cũng loà i hoa nở muộn vì ai?...
Bên sân sương rụng u hoà i
Nhạn vá»? để lại sầu ai ngáºm ngùi!
Ông Bạch há»?i ai thế? Há»?i cúc? Nhưng cúc là ai? Tại sao chá»?n mấy câu thÆ¡ như thế? Tôi lắc đầu xua Ä‘uổi má»?i ám ảnh. Có lẽ ông ấy viết để mà viết chứ không phải tâm sá»± gì cả...Ä?ứng dáºy đến kệ sách tìm kiếm má»™t lúc tháºt lâu vẫn không thấy quyển sách gì hay. Nhìn lên bà n, thấy quyển tiểu thuyết má»?ng, tôi cầm lên thuáºn tay láºt xem, má»™t phong thư bất ngá»? rÆ¡i xuống, tôi nhặt lên. Bản tÃnh hiếu kỳ tò mò nổi lên, tôi láºt ra xem.
Châu,
Sống mấy mươi năm rồi, bây gi� anh mới hiểu được ý nghĩa cuộc đ�i, cũng như hiểu em. Anh biết rằng không bao gi� em chịu xa anh ấy, và như thế là không bao gi� anh có hy v�ng được em. Tất cả là định mệnh. Anh hiểu và không đòi h�i gì ở em nữa, anh đã thấy lòng mình bình thản vô cùng.
Phải cảm Æ¡n Lệ Thu, con bé má»›i lá»›n, thế mà đã đánh thức được anh. Mấy năm liá»?n, anh cứ sống trong trạng thái già y vò, ray rứt. Ä?ến bây giá»? anh má»›i được trưởng thà nh trong tình yêu. Anh sẽ có má»™t tấm lòng tôi luyện, anh sẽ không đòi há»?i em những việc là m trần tục nữa. Nhưng, Châu, em hãy cho phép anh được sống tại vùng rừng núi nà y, anh sẽ lặng lẽ sống bên cạnh em, để biết rằng mình lúc nà o cÅ©ng gần gÅ©i, cÅ©ng có thể gặp em bất cứ lúc nà o. Dù xa cách nhau ngà n trùng, lòng anh vẫn bên em.
Em nghÄ© xem, Ä‘á»?i nà y có bao nhiêu ngưá»?i có được tình yêu? Chúng ta có, dù có trong Ä‘au khổ vẫn còn hÆ¡n rất nhiá»?u ngưá»?i trên cõi Ä‘á»?i nà y, không ai hiểu anh nhiá»?u hÆ¡n em, cho anh tình yêu nhiá»?u hÆ¡n em. Cuá»™c Ä‘á»?i phiêu lãng cá»§a anh đến táºn nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc nà y má»›i tìm được tri âm thì anh còn mong má»?i gì hÆ¡n nữa?
Dú có dùng vạn l�i cũng không nói lên được một phần mư�i tâm sự anh bây gi�. Mong em hiểu.
Chúc em kh�e.
VI BẠCH.
Lá thư trên tay tôi rÆ¡i xuống bà n, tôi ngẩn ngÆ¡ má»™t lúc tháºt lâu. Bức thư đã nói rõ tất cả những gì tôi thắc mắt. Có Ä‘iá»?u, sá»± tháºt đã là m tôi ngỡ ngà ng. Bác Châu và ông Bạch! Tôi tháºt ngu, tại sao không đặt giả thuyết như váºy từ đầu? Há»? gần gÅ©i nhau, hiểu biết nhau dá»… dà ng. Bây giá»? thì chuyện Ráng Chiá»?u đưa thư không phải là đưa cho Diá»…m Chi như tôi đã tưởng mà là đưa cho bác Châu. Ä?êm nà o đó tôi đã nhìn thấy hai bóng Ä‘en, cÅ©ng là há»?. Vì bác Châu mà ông Bạch ở lại nÆ¡i nà y, để vui cái vui cá»§a ngưá»?i yêu, khổ cái khổ cá»§a ngưá»?i mình mến. Riêng vá»? bác Châu thì sao... Nhá»› lại có lần, khi ngồi đà m luáºn vá»›i bác Châu vá»? văn hiện thá»±c và thÆ¡, bác Châu đã bảo là bác thÃch văn hiện thá»±c. Má»™t ngưá»?i đà n bà trà thức có tình cảm phong phú tháºt hiếm có. Có má»™t nhà thông thái đã bảo ngưá»?i trà thức là con ngưá»?i khốn khổ nhất trên Ä‘á»?i. Bác Châu lúc nà o cÅ©ng phải ở trong tình trạng cảnh giác, ká»?m chế không cho tình cảm mình vượt khá»?i giá»›i hạn, như thế quả khổ tháºt. Thế mà bác vẫn chịu đựng, không muốn để cho chồng con phải khổ, phải chăng vì bác đã hiểu rõ chồng? Má»™t ngưá»?i thô bạo bá»? ngoà i nhưng tốt bụng! Ä?ằng nà y chỉ là má»™t khoảng cách tháºt ngắn. Hiểu được nhau có lẽ lòng há»? đã mãn nguyện lắm rồi!
Má»™t bức thư tháºt ngắn, vá»?n vẻn có mấy hà ng mà ngáºp đầy Ä‘au khổ, máu lệ thế kia. Nhặt phong thư lên tôi bá»? và o vị trà cÅ©. Nước mắt rưng rưng. Mối tình cá»§a bác Châu và ông Bạch ngà y xưa là m tôi cảm động. Tình yêu con ngưá»?i tháºt Ä‘a dạng, không phải chỉ là má»™t sá»± đòi há»?i cá»§a xác thịt mà nó còn phải có những cái khác. Nó cần phải có sá»± cảm thông, cần cho và nháºn đầy đủ. Khi đó, tình yêu sẽ là thÆ¡ là nhạc, là tất cả những gì cao thượng nhất.
Lau nước mắt, nhưng không lau được những áy náy trong lòng, tôi nghÄ© đến mối tình cá»§a ông Bạch và bác Châu, sá»± khâm phục và cả mến chiếm trá»?ng hồn tôi. Quên hẳn là việc Ä‘i tìm tiểu thuyết để Ä‘á»?c, tôi ngồi thừ ra đó. Cuá»™c Ä‘á»?i đẹp tháºt! Ä?á»?i đẹp vì có nhiá»?u tình cảm cao thượng, quà báo!
Có tiếng cá»a mở tháºt nhẹ Bác Châu vá»™i vã bước và o. Nhìn thấy tôi, bác ngáºp ngừng má»™t chút. Mắt bác liếc nhanh vá»? phÃa quyển sách. Có lẽ bác nhá»› đến lá thư bá»? quên trong quyển sách nên và o để thá»§ tiêu.
Bác Châu nhìn sang tôi với một thoáng nghi ng�.
Tôi vội nói:
- Con đến đây tìm xem có quyển tiểu thuyết nà o xem được không!
Lá»?i thổ lá»™ cá»§a tôi quả tháºt dần. Bác Châu lại liếc nhanh sang quyển sách lo lắng:
- Sao, con tìm được quyển nà o chưa?
Tôi đáp ngay:
- Dạ con chưa tìm, con Ä‘ang xem mấy tác phẩm Ä‘iêu khắc cá»§a ông Bạch. Ông ấy khắc đẹp quá. Bác thÃch hoa cúc không hở bác?
Bác Châu mỉm cư�i, sự căng thẳng đã biến mất:
- Vâng, bác thÃch lắm.
Tôi nhìn lên hình hoa cúc. Bây giá»? thì tôi hiểu rồi tôi hiểu hoa cúc dùng để ám chỉ ai. Ngưá»?i cao ngạo vì ai ở ẩn? CÅ©ng loà i hoa nở muá»™n vì ai? Ä?ịnh mệnh đã khiến bác Châu ẩn cư trong rừng, và hoa chỉ nở vì ngưá»?i mang tên Vi Bạch. Tôi quay lại nhìn bác Châu cưá»?i nói:
- � hai câu thơ đẹp quá hở bác?
Bác Châu nhìn thẳng và o mắt tôi:
- Tiếc là rất Ãt ngưá»?i hiểu được nghÄ©a cá»§a nó.
- Nhưng có ngư�i hiểu và thưởng thức được là hay lắm rồi:
Chúng tôi nhìn nhau. Trong má»™t phút, chúng tôi hiểu rõ nhau hÆ¡n. Bác Châu biết tôi đã hiểu được tất cả, không phải chỉ biết vá»? ná»—i niá»?m riêng thôi, mà còn hiểu cả cách thưởng ngoạn nghệ thuáºt.
Ä?i vá»? phÃa cá»a, bác Châu gá»?i khẽ tên tôi:
- Lệ Thu!
Tôi đứng lại, bác Châu trở lại bà n lấy quyển tiểu thuyết đưa tới trước mặt tôi, bác rút phong thư ra xong bảo:
- Ban nãy con bảo là con tìm tiểu thuyết xem hả? Quyển nà y khá lắm mang v� xem đi!
Tôi tiếp lấy quyển tiểu thuyết xong lặng lẽ bước ra ngoà i. Khu nhà trầm mặc ở lại phÃa sau. Ä?ồng cá»? tháºt trống, băng qua khá»?i khu rừng, đến bá»? suối tôi đứng yên ở đây. Nước trong dòn vẫn trôi lá»? lững, đá sá»?i dưới đáy nước rá»±c rỡ theo con nắng. Ven theo bá»?, tôi Ä‘i ngược vá»? phÃa trên. Bất chợt tôi dừng lại, vì trước mặt tôi, ông Bạch Ä‘ang ngồi tá»±a lưng và o gốc cây thả câu. Phao vẫn nằm yên trên mặt nước. Ä?á»™t nhiên tôi nghÄ©, bây giá»? trong giá»? cá cá»§a ông Bạch chắc chắn Ä‘ang đựng đầy hạnh phúc (có ngưá»?i suốt má»™t Ä‘á»?i không hiểu được tình yêu là gì, so vá»›i những ngưá»?i đó, ông Bạch hạnh phúc hÆ¡n nhiá»?u). Mắt chợt ướt, tôi nhìn ông Bạch yên lặng và nhá»› lại những tình cảm bốc đồng ngà y nà o. Bây giá»?, tất cả đã qua rồi, nước mắt đã chảy trôi bao nhiêu ká»· niệm, tôi cÅ©ng qua rồi quãng thá»?i lãng mạn.
Không muốn quấy rầy ông Bạch, tôi rá»?i khá»?i bá»? suối, bá»? Ä‘i vá»? phÃa bá»? Hồ Má»™ng. Ngôi trên bá»? hồ, để mặc cho khói sương lạnh vây quanh. Tay chống cằm, tôi lặng nhìn mặt hồ yên như gương. Gió thu vi vu qua rừng cây, phảng phất trên mặt hồ. Từng chiếc lá và ng rÆ¡i nhẹ, tôi nghÄ© đến bà i thÆ¡i mình viết cho Phong:
Nước hồ thu không sóng
Sao sóng nổi trong lòng
Sóng kia rồi cũng lặng
Nhưng tình chẳng h� tan
Nghĩ lại ngà y mới đến nông trại Lệ Thanh với trăm nỗi đắng cay, với bao nỗi chán chư�ng, bây gi� lại yên lặng ngồi đây tâm hồn dịu vợi. Sự trưởng thà nh đến trong lặng lẽ, nhưng dù sao thế giới nà y vẫn tuyệt v�i.
Hoà ng hôn xuống tôi mang ánh nắng dễ thương, mang mùi c� dại thơm ngát và cả một cõi lòng bâng khuâng v� khu nhà trầm mặc. Vừa bước chân và o phòng khách, tôi đã nghe tiếng g�i vui vẻ của bác Châu:
- Lệ Thu ơi! Con nhìn xem ai đây?
Tôi mở to mắt, chạy ùa tới trước. Ờ mẹ! Mẹ mang bụi bặm lấm áo đư�ng dà i, với một nỗi vui trùng phùng, đang mở rộng vòng tay đón tôi. Ngã và o lòng ngư�i siết chặt, mắt tôi ứa lệ, tôi g�i:
- Mẹ! Mẹ!
Mẹ ôm chặt đầu tôi, ngư�i đưa bà n tay run run lên vuốt những sợi tóc hoang trên đầu, vuốt khuôn mặt cháy rám vì nắng của tôi, nói:
- Thu, chuyện đã giải quyết xong rồi con ạ. Mẹ được nuôi con, và bây gi� mẹ đến rước con v� đây.
Ngẩng đôi mắt đầy lệ lên, tôi nhìn mẹ, h�i:
- Mẹ, ly dị với cha rồi mẹ có thấy sung sướng hơn không?
Mẹ nghẹn ngà o, ánh mắt van xin:
- Mẹ chỉ mong là m sao không mất con là được.
Tôi tựa đầu và o vai ngư�i:
- Mẹ sẽ không bao gi� mất con, cũng như cha, cha cũng sẽ không bao gi� mất con. Con yêu hết cả hai, dù cha mẹ có ly dị nhau cũng thế.
Tâm hồn tôi trở vá»? vá»›i sá»± bình thản, ái tình tháºt Ä‘a dạng nếu cả hai không thể sống chung nhau thì cần gì phải có mảnh giấy rà ng buá»™c? Má»—i ngưá»?i Ä‘á»?u có thể mưu tìm hạnh phúc cho riêng mình nhưng dù sao được như vợ chồng bác Chương cÅ©ng hÆ¡n? Bác Châu hiểu và phục chồng, bác Chương không thể sống thiếu bác Châu. Cuá»™c hôn nhân cá»§a hai ngưá»?i là má»™t sá»± cần thiết cho nhau. Ä?á»?i sống mà chỉ là những sá»± cãi vã và không hiểu nhau thì còn gì là hạnh phúc. Bây giá»? tôi hiểu rồi, tôi nói vá»›i mẹ:
- Mẹ, mẹ không cần phải đòi h�i cho được quy�n giữ lấy con, vì dù sao con cũng là con của mẹ, con của cha. Dù cho cha và mẹ có ly dị nhau đi nữa, con vẫn là con của cha mẹ.
Mẹ tôi nhìn thẳng và o mắt tôi, đột nhiên ngư�i la lên:
- Thu, con thay đổi nhiá»?u quá! Ä?en nhưng có vẻ khá»?e hÆ¡n lúc ở nhà !
Tôi nói:
- Con lớn rồi mà !
Mẹ cưá»?i ra nước mắt, tôi cÅ©ng thế. Ä?ây là lần đầu tiên giữa mẹ con tôi không còn cái hố ngăn cách nữa.
Ba ngà y sau, chúng tôi r�i kh�i nông trại Lệ Thanh.
Xe đã chạy, tôi nhìn qua khung kÃnh, nông trại Lệ Thanh, rồi đồng cá»?, rừng núi, đám trừu con Ä‘ang ăn...tất cả Ä‘á»?u ở lại sau lưng! Lòng tôi trà n ngáºp băn khoăn, nước nắt Ä‘á»?ng trên mi. Nông trại Lệ Thanh! NÆ¡i tôi đã trưởng thà nh! Ä?ám bụi Ä‘á»? bốc mù phÃa sau. Lòng dặn lòng - rồi ta sẽ trở lại.
Mẹ h�i:
- Con nghĩ gì thế hở Thu?
Tôi đáp:
- Con nghĩ rằng, con sẽ...viết một quyển tiểu thuyết.
-
Mùa đông năm đó, tôi trở lại nông trại Lệ Thanh. Ä?à n dê máºp hÆ¡n, hồng diệp Ä‘á»? thắm hÆ¡n và má»™t và i cây anh đà o trong đồng cá»? đã đơm bông. Riêng vá»? những ngưá»?i trong nông trại như bác Chương thì vẫn như xưa, vẫn dá»… yêu mến nhưng cÅ©ng sẵn sà ng gây gá»— vá»›i má»?i ngưá»?i. Bác Châu trông tươi vui hÆ¡n, thái độ cá»§a bà là m cho ngưá»?i chung quanh cảm mến. Tú vẫn suốt ngà y quần quáºt ngoà i đồng, nhưng anh không còn cô độc nữa vì bên cạnh anh lúc nà o cÅ©ng có Sao Ly. Ngưá»?i thay đổi nhiá»?u nhất có lẽ phải là Sao Ly. Từ má»™t ngưá»?i con gái ham rong chÆ¡i nay đã thà nh má»™t hiá»?n phụ giúp chồng rất đắc lá»±c trong công việc đồng áng. Nụ cưá»?i luôn nở trên môi. Có lẽ nà ng đã tìm được ngưá»?i yêu quý đáng tin cáºy, đủ sức để là m cho đôi chân nhá»? dừng lại.
Cha cá»§a Sao Ly cÅ©ng hay đến nông trại Lệ Thanh, vết xăm trên mặt cá»§a ông không là m tôi sợ. Ông Lâm bây giá»? là má»™t tay phụ giúp đắc lá»±c cho Tú và bác Chương. Sức cá»§a ông bằng ba sức ngưá»?i thưá»?ng. Ông không thÃch nói chuyện nhiá»?u, chỉ yên lặng là m việc, má»™t đôi khi lên tiếng chỉ là để trách mắng Sao Ly. Sợ nà ng khuân vác nặng ná»? có hại cho cái thai.
Diễm Chi có vẻ trưởng thà nh và đẹp hơn trước, nà ng vẫn hay mắc cở và suốt ngà y là m bạn với kim chỉ vá may. Hà ng ngà y nà ng chuẩn bị cho đứa cháu sắp chà o đ�i nhi�u áo quần và già y vớ đẹp. Thỉnh thoảng nà ng cũng đi dạo quanh vùng với tôi. Có một lần bác Châu nói:
- Con xem Diễm Chi lúc nà y đã vui vẻ như thư�ng rồi phải không?
Tôi nhìn bác Châu, không hiểu:
- Bác nói thế là thế nà o?
Bác Châu bảo:
- Bác muốn nói đến mối tình thuở xưa cá»§a nó. Thá»?i gian là liá»?u thuốc tốt chữa là nh vết thương. Rồi quay sang tôi bác há»?i: - Thu, bá»™ con không biết chuyện tình cá»§a Diá»…m Chi vá»›i Ã? Nam à ? Cho cô biết không có chuyện gì xảy ra mà qua khá»?i mắt cá»§a ngưá»?i mẹ, Nam không hẳn là ngưá»?i xấu. Có Ä‘iá»?u là thói sở khanh cá»§a nó đã là m nó đánh mất luôn chÃnh mình. Bác sẵn sà ng tha thứ cho Nam vá»›i Diá»…m Chi, bác không muốn là m tan giấc má»™ng đẹp thuở ban đầu cá»§a nó, bác muốn nó nghÄ© là nó có mối tình đầu thÆ¡ má»™ng. Thá»?i gian là liá»?u thuốc hay, vừa có thể trị là nh bệnh vừa là m cho con ngưá»?i trưởng thà nh.
Bác Châu tháºt là ngưá»?i đà n bà đáng kÃnh phục! Thì ra cái gì bác cÅ©ng biết cả nhưng chẳng muốn nói ra. Tôi nghÄ© rằng, có lẽ chuyện cái bà o thai cá»§a Sao Ly bác cÅ©ng biết nhưng bác không báºn tâm, vì bác vẫn có thể yêu thương trẻ con như đã yêu thương Tú váºy.
Còn ông Bạch đáng mến, một lần bên b� suối, tôi đã gặp ông và chúng tôi đã nói với nhau một và i l�i:
- Ông định ở đây suốt đ�i sao ông hiệu trưởng?
- Cũng có thể lắm. Tôi yêu nơi nà y.
- Ông không buồn sao?
- Cuộc đ�i đầy đủ thế nà y, còn buồn gì nữa?
- Có lẽ, vì ông đã tạo được cho mình một trái tim đá.
Ông Bạch cư�i:
- Cô quả là một phần tỠnguy hiểm!
- Tại sao?
- Vì cô đã chui và o tim ngưá»?i ta cho thá»?a tÃnh tò mò. Cho cô biết cuá»™c Ä‘á»?i phức tạp lắm đừng tưởng bở.
- Nhưng tôi hiểu được ông là đủ rồi!
- Cám ơn, riêng với cuộc đ�i nà y, tôi không mong m�i gì hơn.
Ông Bạch thì như thế đó. Tình cảm bắt đầu thăng hoa từ khi tôi tình cá»? phát biểu ý kiến riêng tư vá»? tình yêu cá»§a mình và Phong. Ông không còn buồn, không còn bị ray rứt nữa, trái lại chấp nháºn “cách nhau nghìn trùng, nhưng vẫn gần nhau mãi mãi".
Riêng tôi và Phong, sự trùng phùng là m chúng tôi sung sướng vô cùng. Chúng tôi nắm tay nhau tung tăng trên đồng c�, trong rừng hoang. Buổi sáng đi hứng lấy sương mai, chi�u đến ngắm ráng chi�u hồng, buổi tối đi dạo dưới trăng sáng.
Tôi nghĩ là không còn ai sung sướng, hạnh phúc và say đắm hơn chúng tôi. Ni�m vui như nắng sớm, chúng tôi biết rằng tương lai chưa hẳn là một con đư�ng bằng phẳng, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng. Hai quả tim cương quyết, biết thương yêu nhau là m gì chẳng phá vỡ m�i trở ngại trên đư�ng đ�i.
Ngồi tá»±a lưng nhau bên bá»? hồ. Hôm nay nước hồ xanh đặc biệt, trá»?i trong vắt không má»™t gợn mây. Tôi Ä‘em quyển sách ra đặt bên chà ng, Phong láºt ra, chà ng ngạc nhiên hô lá»›n:
- Một bản thảo tiểu thuyết!
Tôi đáp:
- Vâng, đây là quyển tiểu thuyết đầu tay em đã đem tất cả tình cảm riêng tư của mình ra viết đấy!
Phong mất một buổi mới đ�c hết.
Nhìn tôi chà ng bảo:
- Dễ thương quá! Anh không biết em viết có hay không, nhưng có đi�u nó là m cho anh cảm động.
Tôi nói:
- Cuộc đ�i lúc nà o cũng đẹp, mặc dù có ngư�i cho nó là xấu, nhưng với chúng ta, chúng ta chỉ thấy toà n cái đẹp phải không anh?
Ä?ó là sá»± tháºt, vì trước mắt chúng tôi là bá»? hồ có sa mù xanh bao phá»§. Gió thổi qua rừng nghe vi vu tháºt êm. Tình cảm con ngưá»?i trá»?i phú cho có thể đổi nước mắt ra tình yêu. Con ngưá»?i có tình yêu, cuá»™c Ä‘á»?i má»›i có ý nghÄ©a, tôi là m sao không quý cuá»™c Ä‘á»?i nà y được...
Phong xếp táºp bản thảo lại, cưá»?i vá»›i tôi:
- Chuyện của em chưa có tựa!
Tôi lấy lại quyển sách. Mắt mông lung nhìn mặt hồ ngáºp đầy khói xanh. Bao nhiêu câu chuyện đã xảy ra ở đây? Mây đẹp tháºt, những đám sa mù xanh cÅ©ng đẹp. Còn nhá»› lần đầu tiên Phong đưa tôi đến bá»? hồ nà y, chà ng đã Ä‘á»?c cho tôi nghe bà i thÆ¡ vá»? cảnh hồ thÆ¡ má»™ng.
Tôi lấy bút ra viết trên bìa táºp bản thảo mấy chữ:
"THUYỀN TÃŒNH Ä?á»– BẾN".
Hồ mộng đẹp như mơ, sương lạnh phủ lên nước xanh hai đứa tôi nắm tay nhau nhìn bóng mình trong nước. Chỉ cần biết yêu nhau, là thiên đư�ng hiện ra trước mắt.
@@===HẾT===@@