Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
http://img301.imageshack.us/img301/2782/ms160qz6.jpg
Một người khai ngộ thật sự sẽ nhìn thấu tất cả các kinh điển , họ biết được "Thậm thâm vị diệu pháp" này , hiểu rõ tất cả các tông phái vốn đều dạy cùng một pháp môn , nhưng vị giáo chủ đi rồi , không có học trò giỏi kế truyền , không có người truyền pháp , cho nên các tông phái đều từ từ suy yếu . Sau này những người khai ngộ khác ra truyền pháp , cũng dạy pháp môn giống như vậy , nhưng các tông phái đã suy yếu không còn nhận biết được pháp môn đó , bởi vì trải qua một thời gian lâu không có người kế truyền để có thể dạy pháp môn đó , nên bây giờ người này đến dạy , đối với họ như là đồ ngoại quốc , rất là xa lạ , cho nên mới diễn biến ra càng ngày càng nhiều tông phái .
Hiện giờ thế giới này không biết có bao nhiêu ngàn tông phái , mỗi tôn giáo biến thành rất nhiều tông phái nhỏ . Phật Giáo cũng có rất nhiều tông phái như Mật Tông , Tịnh Độ Tông , Lâm Tế Công , Tào Động Tông , hiện giờ Nhật Bản còn có Nhật Liên Tông , họ chuyên tụng niệm Nam Mô Diệu Pháp Liên Hoa Kinh . Phật Thích Ca Mâu Ni vốn không có dạy như vậy , Ngài cũng không có dạy người tham công án như "Ta là ai ?", "Ai niệm Phật ?"... Ngài không có dạy như vậy . Chúng ta đọc kinh điển cũng biết được Phật Thích Ca Mâu Ni chẳng có dùng khánh , mõ , tụng kinh sáng , kinh chiều , hay là đi tụng kinh siêu độ chúng sanh , nhưng hiện giờ chúng ta đều làm như vậy cả .
Bởi vì khi Phật Giáo truyền đến một nơi nào đó liền bị phong tục , tập quán , truyền thống của nơi đó nhiểm một chút , cho nên trở thành tông phái khác nhau . Có tông phái khác nhau cũng không sao , nhưng nếu như không có giáo chủ giỏi , hay là Sư Phụ giỏi , thì không có ích lợi . Cho nên bất cứ Thiên Chúa Giáo , Phật Giáo , Đạo Giáo , Khổng Giáo ... nếu như không hiểu được giáo lý chính thực của vị giáo chủ thì không có ích gì . Bởi thì Thiên Chúa Giáo cũng khuyên người ta đừng ăn thịt , đừng có ăn động vật có máu , Thượng Đế nói : "Ta tạo ra rất nhiều thực vật cho các con ăn", Ngài không có bảo giết chúng sanh mà ăn , nhưng bây giờ tín đồ Thiên Chúa Giáo đều sát sanh .
Tín đồ Phật Giáo chúng ta cũng vậy , có người nào theo đúng giáo lý của Phật Thích Ca Mâu Ni ? Rất ít , rất ít , cho dù là người xuất gia cũng vậy . Mật Tông thì cũng ăn thịt , uống rượu , kết hôn . Đại Hàn hiện giờ năm mươi phần trăm cũng bị tình trạng này . Những nơi khác Sư Phụ đã từng đi qua như Thái Lan , Miến Điện , Tích Lan , Phật Giáo cũng đều là như vậy . Cho nên Sư Phụ có thể khẳng định rằng ngày nay tín đồ chân chính của Phật Giáo , Thiên Chúa Giáo , Đạo Giáo , Khổng Giáo đều rất ít , bất luận là họ nói gì , trên thực tế người tu hành thật sự rất là ít .
Tín đồ Phật Giáo là gì ? Là chỉ con người rất lương thiện , rất đạo đức , tự thân tu hành , tối thiểu giữ năm giới : không sát sanh , không trộm cướp , không uống rượu , không vọng ngữ , không tà dâm . Nếu như họ chính thực là tín đồ Phật Giáo thì họ cũng phải noi theo lòng khoan dung của Giê Su Ki Tô , bởi vì Ngài là một vị Đại Bồ Tát . Lúc Giê Su Ki Tô bị người ta đóng đinh trên thập tự giá , Ngài rất đau đớn , nhưng Ngài vẫn gia trì cho những người hãm hại Ngài , Ngài cầu Thượng Đế tha thứ cho họ , bởi vì họ vô minh , không hiểu biết .
Thử nghĩ coi người phàm phu chúng ta có lòng khoan dung như vậy không ? Người ta la mình một chút , mình đã giận rồi , càng khỏi nói đến lúc bị người ta đóng đinh rồi còn gia trì cho họ , chuyện đó tuyệt đối không thể có , trừ phi là một vị Đại Bồ Tát mới có lòng từ bi đó , không oán hận người , bị người ta giết hại cũng không oán hận họ . Từ đó mình thấy Giê Su Ki Tô là một vị Đại Bồ Tát , bất luận Ngài dạy chúng ta những gì thì cũng như là một vị Đại Bồ Tát dạy chúng ta . Chứ không phải mình quy y pháp sư nào đó , có pháp danh gì , như vậy mình mới thật là tín đồ Phật Giáo , không phải như vậy đâu , tín đồ Phật Giáo chân chính không phải chỉ có vậy .
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Thí dụ quý vị là tín đồ Thiên Chúa Giáo , từ nhỏ quý vị đã thích Giê Su Ki Tô , quý vị biết Giê Su Ki Tô rất tốt , khi quý vị trưởng thành rồi , quý vị phát tâm từ bi , không sát sanh (bao gồm không ăn thịt), không trộm cướp , không uống rượu , không vọng ngữ , không tà dâm ... và tọa thiền . Rất có thể quý vị tìm được một vị Chân Sư , theo Ngài học tọa thiền , tu Pháp Môn Quán Âm , ăn chay , giữ năm giới , sau khi vãng sinh quý vị lên thiên đàng , Phật Thích Ca Mâu Ni sẽ nói : "Ta thấy con tuy rất có đạo đức , tu hành rất cao , có tu Pháp Môn Quán Âm , có tọa thiền , có ăn chay , trì giới rất rõ ràng , nhưng vì con tin Giê Su Ki Tô nên con là ngoại đạo , ta không nhận con ở cõi Niết Bàn này , ta sẽ đuổi con xuống". (Mọi người cười). Có chuyện đó không ? Đương nhiên là không .
Bởi vì chúng ta dùng tâm phàm phu của mình đo lường Phật Bồ Tát , đo lường Sư Phụ , cho nên mới nói rằng Sư Phụ là 'ngoại đạo', Sư Phụ là 'nội đạo'. Trên thực tế , quý vị hoàn toàn còn chưa hiểu "Đạo" là gì ? Nếu như biết được "Đạo" là gì rồi , thì lúc đó mới có thể nói . Mới tu hành chưa bao lâu , học Phật cũng không có bao nhiêu , kinh điển còn chưa đọc hết , cùng lắm là tụng qua Kinh Dược Sư , Kinh Phổ Môn , như vậy đã dám phê bình Pháp Sư nào là ngoại đạo ? Là nội đạo ?
Có người nói Sư Phụ nói giống như Nhất Quán Đạo vậy . Sư Phụ vốn không biết Nhất Quán Đạo là gì , nhưng nếu như họ nói đạo lý giống như của Sư Phụ , như vậy cũng hay . Sư Phụ mới đến Đài Loan , không biết Nhất Quán Đạo là gì ? Lưỡng Quán Đạo là gì ? (Mọi người cười). Nhưng Sư Phụ không có phản đối bất cứ người nào , chúng sanh vốn bình đẳng , muốn làm gì thì làm . Nghe nói Nhất Quán Đạo ăn chay , tham khảo kinh điển , Sư Phụ nghĩ rằng như vậy cũng hay chứ ! Ít nhất cũng đi được bước căn bản .
Nếu như họ còn dạy tọa thiền , dạy Pháp Môn Quán Âm , Sư Phụ nghĩ rằng như vậy cũng rất tốt , không có gì không hay . Bởi vì ăn chay không thì cũng chưa đủ , ăn chay cũng chẳng có gì là hay ; bò , ngựa , dê , thỏ đều ăn chay hết , nhưng chúng không thể thành Phật . Ăn chay không thể thành Phật , nhưng mà không ăn chay cũng không thể thành Phật . Ngoại trừ người ăn chay làm chuyện đạo đức , đọc kinh , tham khảo những gì về đạo đức , tự mình phải tìm được bản tánh của mình , mới có thể thành Phật . Chỉ có bố thí , trì giới , nhẫn nhục , tinh tấn vẫn còn chưa đủ , còn phải thiền định , mới có thể có trí huệ , có trí huệ rồi mới có thể thành Phật .
Lục Độ đều phải tu trọn . Bảo người ta bố thí , đối với xã hội rất tốt . Còn trì giới bao gồm ăn chay , không sát sinh , không trộm cướp , không uống rượu , không vọng ngữ , không tà dâm . Tinh tấn là mỗi ngày nỗ lực thực hành đạo đức , làm người tốt , đọc kinh , hay là tham khảo những gì về đạo đức .
Nhưng những quy luật này vẫn chưa đủ dinh dưỡng , vẫn chưa đủ để thành Phật . Sư Phụ cũng bảo quý vị trừ năm giới , nếu như muốn bố thí cũng được , không có sao , nhưng phải hiểu rõ bố thí thật ra cũng không có gì là bố thí , có thể đời trước mình thiếu tiền của người ta , bây giờ trả lại thì đâu có gì là bố thí ? Đáng cho thì cho , đừng có nghĩ "ta" là người tốt như vậy , "ta" bố thí , nếu nghĩ như vậy là sai .
Khi chúng ta đến thế giới này không có đem theo một cái gì , sau này đi thì cũng như vậy , như vậy "ta" có gì để mà bố thí ? Nếu nói như "ta" nỗ lực làm việc , kiếm tiền rất nhiều , số tiền này đều là của "ta", vậy ai tạo ra không khí cho "ta" hít thở ? Ai tạo nước cho "Ta" uống ? Ai tạo hoa cỏ và cây lá ? Tạo rất nhiều đồ vật thiên nhiên cho ta dùng ? Những thứ này đều không phải do "ta" tự tạo lấy . Vũ trụ này là nơi công cộng , tiền cũng như nước và không khí đều là để cho chúng ta mượn dùng mà thôi , khi chúng ta dùng không hết thì nên chia cho những người khác khi họ không đủ dùng , như vậy mới là công bình .
Thí dụ , nước trong ống nước không phải để cho chúng dùng , nó phải cho nước lưu thông , cung cấp cho nhiều người khác dùng , như vậy mới là ống nước tốt . Tiền của chúng ta và những vật khác cũng vậy , nếu như có quá nhiều thì nên chia cho người khác , như vậy mới đúng ! Không khí , nước , và những đồ vật thiên nhiên đều là để cho mình sài miễn phí , vậy mà khi mình phân chia cho người khác một chút thì đã nghĩ rằng "ta" hay như vậy , "ta" là người từ bi như vậy , không có đâu !
Cho nên bố thí cũng không phải là bố thí , trì giới cũng không phải là trì giới . Thật ra không nên sát sanh mới đúng , không nên ăn qua ăn lại thì là mới hợp với nhân đạo , chứ không phải Phật Giáo , Thiên Chúa Giáo mới nói nhân đạo . Tạo hóa sáng tạo vạn vật trên thế giới này và để cho chúng ta tự do trưởng thành , ban cho chúng ta quyền cư trú trên trái đất . Động vật cũng do tạo hóa sinh ra , bất kể có tạo hóa hay không , khi chúng ta đã được sinh ra rồi thì nên để chúng ở chung với chúng ta , tại sao chúng ta lại đi giết chúng ? Đuổi chúng đi ? Trong vũ này có người nào quy định chỉ có nhân loại mới có thể ở , tất cả các động vật đều phải đuổi đi , hay là phải giết chúng mới đúng ? Không có ai quy định như vậy .
Giáo chủ nào cũng nói chúng ta nên bảo vệ chúng sinh , phải từ bi , bác ái . Bác ái là gì ? Là nên thương và bảo vệ tất cả chúng sanh . Nếu như chúng ta đi ngược với giáo lý của Giê Su Ki Tô , đi ngược với giáo lý của Phật Thích Ca Mâu Ni , thì không thể cho rằng chúng ta tín đồ của Thiên Chúa Giáo , hay là của Phật Giáo , chúng ta không có tư cách làm đệ tử của họ .
Cho nên đừng có tranh luận với Sư Phụ : "Sư Phụ đã là tín đồ Phật Giáo , vì sao còn nói tôn giáo nào cũng tốt ?" Các tôn giáo lúc ban sơ đều là tốt , chỉ vì hiện giờ càng lúc càng biến đổi , so với tôn giáo lúc ban sơ thì đã không như nhau rồi .
Nếu như bất cứ một đoàn thể nào chủ trương tất cả các tôn giáo đều tốt , nhưng đoàn thể đó lại thành lập ra một tôn giáo khác như vậy cũng không mấy đúng . Vốn đã có nhiều tông phái , bây giờ lại thêm một cái nữa , như vậy là đã có sự phân biệt trên tôn giáo . Tôn giáo vốn đều tốt , nhưng bởi vì phàm phu chúng ta không tốt , cho nên mới có rất nhiều tông phái khác nhau .
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Bây giờ muốn làm tín đồ Phật Giáo tốt thì nên trì năm giới , muốn làm tín đồ Thiên Chúa Giáo thì cũng nên trì năm giới . Trong mười giới của Thiên Chúa Giáo , giới thứ nhất cũng có nói không được sát sanh , chứ không có nói rằng chỉ không giết người , còn giết các chúng sanh khác thì không có sao , không có nói như vậy .
Nhưng chỉ có trì giới vẫn con chưa đủ , Phật Thích Ca Mâu Ni đến thế giới Ta Bà này không phải chỉ dạy người ta trì giới mà thôi , Ngài còn dạy người ta tu hành , tìm 'tự tánh' của mình , thành Phật . Cho nên trong Kinh Pháp Hoa nói , chư Phật xuất hiện là bởi vì muốn làm cho người thành Phật , "Phật vì một nhân duyên lớn xuất hiện tại thế , là vì muốn chúng sanh nhập Phật tri kiến , có trí huệ của Phật", quý vị có hiểu ý của Sư Phụ không ?
Phật Thích Ca Mâu Ni giống như Giê Su Ki Tô , Giê Su Ki Tô lại thế giới này cũng không phải dạy người trì giới mà thôi , tự Ngài cũng tọa thiền , cuối cùng Ngài tọa thiền trong sa mạc bốn mươi ngày , ý nói rằng trước kia Ngài đã tọa thiền lâu lắm rồi , bởi vì người mới học tọa thiền không thể nào đến được sa mạc bế quan , tọa thiền được bốn mươi ngày . Trước kia Phật Thích Ca Mâu Ni cũng tọa thiền mấy năm , sau cùng toạ thiền dưới gốc cây bốn mươi chín ngày mới khai ngộ . Các Ngài không phải chỉ tọa thiền , mà còn dạy người khác tọa thiền .
Pháp Môn Quán Âm không phải là pháp môn của Phật Giáo không mà thôi , trong Thánh Kinh có nói đến pháp môn này , trong Đạo Đức Kinh cũng có nói đến pháp môn này , Nhưng bởi vì đa số người không tu hành cho nên không hiểu , nếu như tu Pháp Môn Quán Âm nhiều một chút , sau này đọc những kinh điển thấy đều như nhau , học trò của Sư Phụ có được sự nhận biết đó .
Trước kia Sư Phụ mới bắt đầu dạy người , không có thời gian nói nhiều như vậy . Thật ra bất cứ kinh điển nào cũng đều có nói , Thiên Chúa Giáo , Hồi Giáo , Ba Tư Giáo cũng đều có nói , nhưng nếu như chúng ta không tu cùng một pháp môn với họ , chúng ta không cách nào hiểu được họ đang nói gì ? Cho dù là tín đồ Phật Giáo cũng rất ít người biết được Pháp Môn Quán Âm là gì ? Cho nên có nhiều người theo Sư Phụ học Pháp Môn Quán Âm rồi , vẫn còn sinh lòng hoài nghi , chạy đi hỏi các pháp sư khác , họ cũng không biết , rốt cuộc nói Sư Phụ là ngoại đạo , thật là tình trạng khiến cho người ta buồn bực .
Xuất gia không phải là mỗi ngày đều tụng kinh sáng , kinh chiều , nhận sự cúng dường của chúng sanh , như vậy không phải là đời sống xuất gia . Phật Thích Ca Mâu Ni sau khi xuất gia , mỗi ngày cùng với đệ tử của Ngài làm gì ? Họ mỗi buổi sáng dậy tọa thiền , chứ không có nghe nói Ngài ở nơi nào đó làm cho náu nhiệt , mỗi ngày giọng chuông đánh trống . Bên trong chúng ta cái gì cũng có , thân thể này tức là chùa lớn rất nghiêm trang , rất đẹp , rất ảo diệu , chúng ta tu hành rồi , bên trong bảo vật gì cũng tìm được hết .
Lúc còn chưa tu hành , chúng ta tưởng rằng thân thể này vô dụng , thân thể này là thân thể của phàm phu , thân thể này không tốt ; nhưng khi tu hành rồi , chúng ta sẽ cảm tạ tạo hóa cho ta cái thân thể này , bởi vì chúng ta biết rằng dùng thân thể này tu hành rất tốt , thiếu thân thể này không thể tu hành . Đợi chúng ta tu cao rồi , lúc đó sẽ biết được bên trong thân thể này cái gì cũng có , toàn vũ trụ đều ở bên trong chúng ta , bên ngoài có cái gì thì bên trong có cái đó . Chúng ta là Đại Vương , Phật , Thượng Đế , chúng ta không phải là phàm phu , tu hành rồi thì sẽ biết , chúng ta là chúng sanh tối cao quí trên vũ trụ này .
Phật Thích Ca Mâu Ni mỗi ngày đi độ chúng sanh , độ hết nơi này lại đi đến nơi khác . Có lúc đệ tử của Ngài cất đạo tràng trong những nơi này cho Ngài , Ngài cũng vẫn đi bộ đến những nơi khác , chứ Ngài không ở luôn nơi đạo tràng . Hiện giờ người xuất gia tại Ấn Độ vẫn còn duy trì truyền thống này . Giê Su Ki Tô cũng vậy , Ngài không có đạo tràng , Ngài cùng đệ tử của Ngài cũng đi bộ để độ chúng sanh , tùy duyên để độ chúng sinh .
Tín đồ Thiên Chúa Giáo ngày nay lại cất đạo tràng lớn , mỗi ngày giảng những kinh điển đã chết queo . Đọc kinh điển thời xưa không có gì sai , đọc kinh điển Phật Giáo , kinh điển Thiên Chúa Giáo đều tốt , nhưng nếu như không hiểu ý kinh , cho dù có đọc mười ngàn năm , cũng không có lợi ích .
Cho nên chúng ta một bên đọc kinh , một bên cũng phải hiểu "Chúng ta là ai ?" Một bên nên nhận thức trí huệ của chúng ta , như vậy mới có thể hiểu biết kinh điển , mới có thể thành Phật , mới ấn chứng và thể nghiệm được những gì trong kinh điển đã nói , như vậy đọc kinh mới có ích lợi . Đọc kinh chỉ là để tham khảo , nếu như chúng ta có thể nghiệm gì , lúc đọc kinh sẽ hiểu rành , cổ nhân cũng có thể nghiệm như vậy .
Thí dụ , lúc quý vị thọ pháp , có thể nghiệm như đã ghi trong Phẩm Phổ Môn như "Phạm âm , Hải triều âm , Thắng bỉ thế gian âm" ... đều nghe được , ngoài ra còn có những âm thanh từ bên trong cao hơn , khi quý vị đọc Phẩm Phổ Môn sẽ nói rằng : "Thể nghiệm đều như nhau mà ! Như vậy tôi cũng khai ngộ rồi !"
Khi đọc Kinh Lăng Nghiêm , đọc đến chỗ các Bồ Tát tu hành mỗi người có những thể nghiệm gì , thấy được ánh sáng gì , cảnh giới gì ... chúng ta chỉ cần nhìn và so sánh là biết ngay pháp môn Sư Phụ dạy không có sai , hoàn toàn giống y như trên kinh điển , lúc đó quý vị sẽ nói : "Hiện giờ tôi cũng có thể nghiệm giống như các Bồ Tát xưa". Có so sánh như vậy , mới biết được đẳng cấp của chúng ta như thế nào .
Không phải tụng kinh là có thể thành Phật , tụng kinh là chỉ để tham khảo cổ nhân tu hành đẳng cấp như thế nào ? Có thể nghiệm gì ? Sơ địa Bồ Tát có thể nghiệm gì ? Nhị Địa Bồ Tát , Bát Địa Bồ Tát , Bất Thối Bồ Tát ... mỗi bậc có những thể nghiệm gì ? Chúng ta có những thể nghiệm giống như các Ngài hay không ? Như vậy đọc kinh mới có ích lợi , còn không sẽ không có phước báu gì hết . Xin lỗi , tụng kinh không có phước báu , một tí ti cũng không có , không biết chừng quý vị nghe rồi , ngày mai không còn muốn đến nghe Sư Phụ giảng kinh (Mọi người cười).
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Bởi vì quá quen tụng kinh , bây giờ Sư Phụ nói đừng có tụng kinh ; quá quen niệm Phật , bây giờ Sư Phụ nói đừng có niệm Phật , quý vị sẽ cho rằng , đây chính là pháp sư ngoại đạo (Mọi người cười). Nhưng Sư Phụ cần phải nói sự thật , không nói quý vị không có hiểu . Thông thường có nhiều người nói những chuyện như nhau , bây giờ Sư Phụ không cần phải nói giống như vậy , mỗi người đều nói nên tụng kinh lạy Phật , nếu như Sư Phụ đến đây vẫn nói nên tụng kinh , lạy Phật vậy thà Sư Phụ ở nhà ngủ còn tốt hơn .
Sư Phụ quá lười , không thích đi tới đi lui , lại còn đến đây nói tụng kinh niệm Phật làm gì ? Sư Phụ cần phải nói chân lý đánh thức quý vị , nhắc nhở quý vị , mong quý vị đứng lên , đừng có ngủ nhiều như vậy , đừng có quá mê tín , nghe người ta nói cái gì thì tin đó , nghe nói phái nữ nghiệp chướng sâu nặng , liền tin như vậy , đâu có chuyện đó , nam nữ bình đẳng .
Trong Kinh Duy Ma Cật có nói không có nam nữ , bởi vì linh thể của chúng ta không có hình dáng , diện mục bản lai của chúng ta cũng không có hình tướng , không có hình dáng gì gọi là nam , hay là nữ , bất cứ người nào cũng đều có diện mục bản lai như nhau . Thí dụ , nước đều có phẩm chất như nhau , hình của ly này lớn như vậy , cho nên nước biến thành như vậy , nếu như ly nhỏ , thì biến thành nước của ly nhỏ , nhưng nước vẫn là nước , tính chất của nó không có biến đổi .
Bởi vì chúng ta đã nhận định mình là bộ y phục bên ngoài này , thật ra thân thể cũng như y phục vậy . Thanh Hải tức là Thanh Hải , Sư Phụ có mặc áo trắng , áo vàng hay là áo đỏ , hay là mặc y phục xuất gia như bây giờ , Sư Phụ đều là Thanh Hải . Cho dù có mặc y phục của người tại gia , Sư Phụ vẫn là Thanh Hải , bởi vì Sư Phụ đã nhận thức được Sư Phụ là ai . Cho nên có mặc y phục gì , đều không có sao .
Nhưng không phải rằng Sư Phụ cho rằng xuất gia không có ích lợi , không phải như vậy . Đời sống xuất gia rất tốt , học trò của Sư Phụ nhiều người xuất gia đều là tuổi trẻ . Không phải Sư Phụ miễn cưỡng người khác xuất gia , mà là tự họ đến . Sư Phụ không có nói chuyện xuất gia , tại gia . Sư Phụ tự một mình tu , có người thích thì đến theo Sư Phụ tu chung , Sư Phụ không có quảng cáo cái gì , Sư Phụ cũng không có nói xuất gia tốt hay là không tốt , chuyện này tùy theo duyên của từng người , chỉ cần thật tình tu hành là được rồi .
Tại gia , xuất gia đều có thể thành Bồ Tát . Nhưng xuất gia rất tốt , bởi vì có thể lợi dụng nhiều thời giờ , tu hành nhiều một chút , gần gũi Sư Phụ nhiều một chút , người tại gia không dễ gì theo Sư Phụ học . Quý vị ở Bành Hồ , Sư Phụ đến một tuần lễ , giảng kinh một tuần lễ , nhưng những người xuất gia mỗi ngày theo Sư Phụ , Sư Phụ đi đến đâu , họ theo đến đó . Sư Phụ biết được bao nhiêu , họ cũng từ từ biết được như vậy , bởi vì bất cứ đến nơi nào , Sư Phụ giảng kinh điển gì , họ đều được nghe . Cho nên nếu như gặp được một vị Sư Phụ hay , chúng ta học tập , sống chung với Ngài , sống cuộc đời rất đơn sơ thì là tốt !
Chỗ ở của chúng tôi rất khổ ! Chúng tôi một ngày nấu một bữa mà thôi , nếu như sáng họ đói , gặp gì thì ăn đại cái đó , không có thì thôi , tối đến cũng không nấu ăn , sáng sớm cũng không có nấu . Còn ngủ nghỉ thì phái nam ở một gian , phái nữ ở một gian , tất cả đều ngủ hết trên đất , không có giường cũng không có phòng riêng , phòng của Sư Phụ lớn gần như cái bàn này , Sư Phụ thấy đã quá lớn rồi , vốn là để cho học trò ngủ , nhưng chúng nó không dám , cũng không dám để cho Sư Phụ nghỉ giữa thang lầu trên đỉnh lầu , cho nên Sư Phụ vẫn ngủ trong gian phòng nhỏ , đời sống của người xuất gia chúng tôi là như vậy .
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Xuất gia không phải để cho người ta cúng dường , chúng ta rất tiết kiệm . Bất cứ chúng ta làm gì , hay là mua những gì , đều kiếm đồ rẻ nhất , bởi vì tiền của chúng sanh họ kiếm rất khổ cực , cho dù cúng dường một đồng cũng là mồ hôi nước mắt của họ đổi ra , cho nên chúng ta không dám uổng phí , nếu như học trò của Sư Phụ mua vật gì hơi mắc , sẽ bị la .
Cho nên theo Sư Phụ xuất gia không có dễ dàng như vậy , không phải mỗi người có một phòng riêng , có TV , có báo , không phải mỗi ngày tụng kinh sáng , kinh chiều , tưởng rằng như vậy đã đủ gọi là người xuất gia , không phải đâu . Chúng tôi mỗi ngày tọa thiền bảy tám tiếng đồng hồ , ngoài ra còn có những công việc khác để làm , như là điều chỉnh nội dung giảng kinh của Sư Phụ để ra sách , còn phải copy , trả lời thơ từ , trả lời câu hỏi của những người đến tìm hiểu , còn tổ chức thiền thất , thiền tam , còn phải đi các nơi giảng kinh , còn phải cất nhà , xây nhà cầu , bửa củi , nấu cơm , trồng rau , may y phục ... làm rất nhiều việc , chúng tôi cả ngày đều rất bận . Xuất gia không phải để hưởng thụ thế giới , mà là muốn có nhiều thời gian một chút để tu hành , nhiều một chút thời gian để phục vụ cho chúng sanh .
Người tại gia hành động thấy không được tự do , muốn đi đâu cũng không dễ dàng , cần phải kiếm người coi ngó con , còn phải hỏi ý chồng có đồng ý hay không , hỏi vợ có chịu hay không ... Người xuất gia chúng ta muốn đi thì đi , nơi nào cần chúng tôi đi giảng kinh , chúng tôi xách một cái gói hành lý nhỏ là đi liền , đến đó một tuần , mỗi người chúng tôi mặc hai bộ đồ là có thể đi rồi , ngoài ra không có gì nữa .
Nếu như người tại gia muốn đi đâu , phải chuẫn bị hành lý lớn , nhiều đồ đỏ đỏ xanh xanh . Mỗi ngày ăn ba bốn buổi , sáng sớm đi mua đồ ăn sáng , nấu ăn sáng , rồi ăn sáng , đã mất khoảng hai tiếng đồng hồ , đó chỉ là bữa ăn sáng . Trưa còn phải nấu hai tiếng đồng hồ , hai tiếng là tối thiểu rồi , Sư Phụ thấy có người nấu ăn cần khoảng ba tiếng đồng hồ , chín giờ sáng bắt đầu nấu , đến mười hai giờ còn chưa xong , đều là uổng phí thời giờ . Đến tối còn phải nấu nữa , chiều còn có điểm tâm , cho nên tốn rất nhiều thời giờ , còn phải coi TV , đọc báo , gọi điện thoại cho bạn , còn phải đi thăm cha mẹ chồng , những người lân cận , bạn bè , rất nhiều công việc , quý vị đều biết mà ! Những việc thế tục này Sư Phụ đã quên rồi .
Nhưng lúc Sư Phụ còn tại gia , cũng sống cuộc đời rất đơn giản , không có phức tạp như vậy . Lúc Sư Phụ còn tại gia cũng rất bận , giúp đỡ rất nhiều người , không còn thời giờ dành riêng cho mình , nhưng Sư Phụ vẫn chưa vừa ý , Sư Phụ cho rằng xuất gia tốt hơn , xuất gia mới thật là tự do , muốn đi thì đi , khỏi hỏi chồng hay vợ , đời sống đơn giản hơn , xuất gia thật ra phải như vậy .
Những người học trò này theo Sư Phụ xuất gia rất khổ , Sư Phụ rất nghiêm khắc , đừng có thấy Sư Phụ giảng kinh nơi đây dáng điệu vui cười thân mật như vậy , cho rằng Sư Phụ dạy đệ tử rất lõng lẽo , không có đâu , Sư Phụ rất nghiêm khắc .
Đã xuất gia thì nên làm người xuất gia tốt nhất , đừng có một nửa xuất gia , một nửa tại gia . Có người xuất gia thì được một người có một phòng , còn có TV , có nước nóng . Chúng tôi không có như vậy , chúng tôi đều tắm nước lạnh , lạnh chết cũng không sao , chết rồi vãng sanh mau hơn (Mọi người cười). Chúng tôi cũng có một cái lò nước nóng , đó là học trò chúng nó cưỡng bách chúng tôi đặt . Vốn muốn đặt hai , ba cái , Sư Phụ không chịu cho nên chúng nó cưỡng bách Sư Phụ phải đặt một cái , khi trời lạnh nhất chúng tôi mới dùng một chút , bình thường rất ít dùng , đều là tắm nước lạnh .
Xuất gia không dễ như vậy , quý vị đừng có cho rằng toạ thiền là được rồi . Bởi vì quý vị đều là người tại gia , Sư Phụ không thể phá hoại gia đình của quý vị , khuyến khích quý vị đều xuất gia , như vậy còn những đứa nhỏ thì sao đây ? Chồng thì làm sao ? Đã kết hôn và đã có con , thì phải tiếp tục tận tụy nghĩa vụ của gia đình , ráng ở nhà nỗ lực tu hành là đủ rồi .
Nếu như muốn xuất gia thật , cần phải xã bỏ hết , đi xuất gia . Nhưng Sư Phụ nói cho quý vị , xuất gia không dễ dàng đâu , nếu như tu hành không tốt mà còn nhận sự cúng dường của người khác thì không có cách nào tiêu hóa nỗi . Cho nên trước khi xuất gia nên suy nghĩ cho rõ ràng , mình có đáng sống đời sống như vậy không ? Đáng được chúng sanh cúng dường hay không ?
Bởi vì xuất gia là địa vị cao quý nhất , còn cao quý hơn cả quốc vương , quốc vương chỉ lo cho một nước mà thôi , người xuất gia chân chính lo nghĩ đến toàn vũ trụ , tất cả chúng sanh , và còn cao quý hơn bổn phận chồng vợ . Bởi vì chồng vợ chỉ lo cho một gia đình , một đoàn thể nhỏ , người xuất gia lo cho toàn vũ trụ , tất cả chúng sanh nào cũng đều chăm lo đến , chăm lo động vật , coi ngó cỏ cây , không dám chặt đốn bừa bãi , củi chúng tôi dùng đều là của người khác chặt xuống , phần không dùng đến bỏ lại , đã khô héo rồi , chúng tôi mới đem chụm , không phải chúng tôi đi chặt cây tươi .
Xuất gia rồi phải tôn kính tất cả chúng sanh , bởi vì chúng sanh đều tôn kính chúng ta , nếu như chúng ta không tôn kính chúng , thì chúng ta không đáng cuộc sống xuất gia , nghiệp chướng rất nặng ! Cho nên xuất gia cần phải cẩn thận .
Người tại gia cũng rất tốt , không có gì không tốt , lo cho gia đình , "tâm" xuất gia là được rồi . Xuất gia là gì ? Không lưu luyến tình trạng của gia đình , chồng , vợ , chăm nom họ chỉ vì muốn làm hết trách nhiệm , tâm không thất lạc , như vậy là xuất gia . Không lưu luyến cái trần gian này tức là xuất gia , chứ không phải xuống tóc , mặc y phục này mới là xuất gia . Nhiều người mặc y phục của người xuất gia , cạo đầu , nhưng tâm vẫn không xuất gia , ở trong chùa như ở nhà vậy , bỏ xuống một cái nhà , lại bắt lấy một cái nhà khác , rời khỏi cái nhà nào đó lại đi ở một căn nhà khác , như vậy cũng bằng không xuất gia .
Người xuất gia ngày nay quá thoải mái , Sư Phụ thấy nhiều chùa lớn đều là một người một phòng , rất thoải mái . Bên trong còn có TV , điện thoại , cái gì cũng có , như vậy sao quý vị không mau mau xuất gia ? Xuất gia còn sướng hơn tại gia , mỗi ngày tụng kinh sáng , kinh chiều là được rồi , sáng sớm tụng một tiếng đồng hồ , tối tụng một tiếng đồng hồ , cả ngày không có việc làm , còn có người cung kính lễ bái , quý vị thật dại , sao không mau xuất gia ? Quý vị bây giờ còn muốn xuất gia hay không ?
Sư Phụ bây giờ cũng chưa có chùa , mới hơn nửa năm mà đã có nhiều người xuất gia như vậy . Tuy không có chỗ ở , họ vẫn xuất gia theo Sư Phụ , dù có ngủ ở cầu thang cũng được . Lúc thiền thất , họ đều ngủ ở cầu thang , chúng tôi không có giường , ngủ đâu cũng được , trên sân thượng , nhà tắm đều được hết (Mọi người cười). Có chỗ nào thì ngủ chỗ đó , cho nên họ theo Sư Phụ xuất gia không dễ , họ đều có thật tâm tu hành .
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Bởi vì họ không phải vì muốn có chùa lớn mà ra đi xuất gia . Chỗ ở hiện giờ của chúng tôi là chỗ thuê , không biết chừng người chủ đuổi chúng tôi đi thì chúng tôi chỉ còn cách lên núi cắm trại , cho dù là chổ ở cũng không có một nơi nhất định như vậy , họ cũng không màng . Cho nên họ xuất gia theo Sư Phụ thật sự không phải vì Sư Phụ , điểm này trong tâm họ rất minh bạch .
Vạn nhất ngày mai Sư Phụ không thể trở về Đài Loan , họ vẫn xuất gia , không phải vì thích Sư Phụ mới xuất gia , cũng không phải vì thấy có chùa rất thoải mái , rất thích hợp , rất an toàn , vì vậy mà xuất gia , không phải như vậy , họ xuất gia rất mạo hiểm , Sư Phụ cũng không hiểu được mình sẽ còn trở lại Đài Loan hay không ? Sư Phụ là người ngoại quốc , mỗi lần tối đa có thể ở được sáu tháng , sau đó phải rời khỏi Đài Loan , rời khỏi rồi có thể xin được Visa nữa hay không để trở lại Đài Loan , vẫn là một vấn đề , cho nên họ rất mạo hiểm , vì họ phát tâm xuất gia tu hành thật sự .
Không phải chỉ có mấy người xuất gia này ở đây mà thôi , ở Đài Loan còn có những người xuất gia khác , vì họ không có đem theo thẻ tùy thân , cho nên kỳ này không thể theo Sư Phụ qua đây , buồn khóc quá trời . Tự họ muốn xuất gia , Sư Phụ biết làm sao hơn ? Sư Phụ mới đến Đài Loan chưa bao lâu , họ đã nôn nóng theo Sư Phụ xuất gia , đuổi cũng không đi , rày la họ dữ lắm họ cũng không sợ , như là keo vậy , cho nên họ xuất gia không phải dễ , họ là những người xuất gia tốt .
Những người xuất gia ngồi đây với quý vị không phải tầm thường , họ không còn lo chuyện ăn , uống , chơi , vui , ở , họ thật sự rất siêng năng tu hành , mỗi ngày tọa thiền bảy , tám tiếng đồng hồ , ai có thể làm được ? Ngồi có năm phút , Sư Phụ thấy quý vị đã cục cựa như là bị kiến cắn vậy , đừng có cho rằng toạ thiền rất dễ , tâm không định không ngồi yên được , ngồi có một chút đã muốn đứng dậy . Tụng kinh rất dễ , miệng niệm Phật cũng rất đễ , tọa thiền thì không dễ .
Bây giờ còn muốn hỏi Sư Phụ tại sao không nói đến chuyện xuất gia nữa không ? Còn muốn nghe nữa không ? Hôm nay Sư Phụ nói những chuyện này , là vì có người hỏi Sư Phụ : "Sư Phụ đã nói tin tôn giáo nào cũng tốt , vì sao Sư Phụ còn muốn xuất gia ? Vì sao Sư Phụ hình như không khuyến khích người ta xuất gia , đi tin Phật Giáo ?" Bởi vì Sư Phụ thấy đa số người xuất gia không có thật tâm xuất gia tu hành , cho nên không khuyến khích người khác xuất gia , không muốn miễn cưỡng , thích thì đến , không thích thì thôi , Sư Phụ không có khuyến khích . Nhưng chỗ của chúng tôi người xuất gia nhiều hơn những nơi khác , chúng tôi không có nơi lớn để ở , nhưng lại có rất nhiều người xuất gia , ở Đài Loan có rất nhiều chùa lớn , đều có phòng lớn , nhưng chỉ có một hai người ở .
Cho nên quảng cáo xuất gia rất là tốt để làm gì ? Hoa nó đâu có nói gì nhưng lại có mùi thơm , ai cũng ưa thích . Cho nên nếu quý vị tu hành chân thật , người khác sẽ đi theo mình , khỏi cần phải nói gì . Sư Phụ đâu cần phải đấu tranh với các tôn giáo khác ? Nếu như họ tin như vậy thì kệ họ , nếu như họ muốn theo Sư Phụ tu thì Sư Phụ dạy họ Pháp Môn Quán Âm , bảo họ ăn chay , trì giới , thiền ... dạy họ những gì cần thiết .
Không nên sát sanh , không nên trộm cướp , những thứ này từ nhỏ chúng ta đã học hết rồi , cho nên không thể gọi là giới luật , cũng không phải là giới luật của riêng Phật Giáo , đó là đạo đức của xã hội , là đạo đức của đời sống hòa bình , cho nên Sư Phụ chỉ dạy họ như vậy là đủ rồi . Họ tin Giê Su Ki Tô đâu có gì không tốt ? Một bên tin Giê Su Ki Tô , một bên tin Sư Phụ là đủ rồi , không cần đổi đi đổi lại , nếu như bây giờ tin Giê Su Ki Tô , sau này tin Quán Thế Âm Bồ Tát , rất có thể có một ngày không tin Sư Phụ , lại trở về tin Giê Su Ki Tô , như vậy không phải quá uổng phí thời giờ hay sao ?
Cho nên chỉ cần tin mình có thể thành Phật , tin mình có thể thành Giê Su Ki Tô , như vậy là đủ rồi . Đời sống và lý tưởng của một vị giáo chủ khiến cho chúng ta ưa thích , cho nên chúng ta tôn kính Ngài , tôn lạy Ngài . Nhưng những thứ này đều không quan trọng , điều quan trọng nhất là chúng ta nên biến thành Ngài , đó mới là sự tôn kính tốt nhất , cũng là bản ý của Sư Phụ .
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Sư Phụ không có phê bình Phật Giáo không tốt , rồi bảo người ta tin Thiên Chúa Giáo , không có chuyện đó . Có khuyến khích người ta xuất gia hay không , chỉ là chuyện bên ngoài , không có ăn nhằm gì , tìm được bản tánh của mình , mới là tối quan trọng .
Lúc mới bắt đầu tin tôn giáo , cần nên có hình tượng , làm đối tượng cho chúng ta học theo , để cho chúng ta từ từ cải biến đời sống của chúng ta , trở nên thành như đời sống của vị giáo chủ mà mình tôn thờ . Mục đích tôn thờ hình tượng của vị giáo chủ chỉ như vậy mà thôi . Không phải mỗi ngày lạy Ngài là đủ rồi , như vậy chưa đủ , phải trở thành như Ngài , trở thành Giê Su Ki Tô mới là cách tôn thờ tốt nhất . Nếu như trong hàng tín đồ Phật Giáo ngồi tại đây cũng có lòng bồ tát như Giê Su Ki Tô là Sư Phụ mừng nhất , như vậy không cần xuất gia cũng được . Cho nên phàm phu chúng ta , nếu như không hiểu được chân tướng , thì đừng nên tùy ý phỉ báng những giáo chủ khác .
Giáo lý của Lão Tử rất tốt , giáo lý của Khổng Tử cũng rất tốt , gió lý của Giê Su Ki Tô hay là Mohamed ... cũng đều rất tốt . Đối với bất cứ tôn giáo nào , nếu chúng ta không hiểu biết thì đừng có phỉ báng . Đương nhiên đệ tử của họ có tốt có xấu , đó là bởi vì có người tốt , người xấu , chứ không phải có tôn giáo tốt , tôn giáo xấu , như vậy mới đúng bản ý của Sư Phụ . Cho nên nếu như không hiểu , thì đừng có tùy ý phê bình Sư Phụ là Nhất Quán Đạo hay là Nhị Quán Đạo .
Hôm nay muốn nói những chuyện khác , rốt cuộc lại nói đến chuyện xuất gia , nói thứ chuyện mà người ta không thích nghe nhất . Quý vị sẽ nghĩ người tại gia chúng ta còn có chồng , vợ , sao lại nói chuyện xuất gia ? Ai muốn xuất gia ? Chỉ có người dại mới đi xuất gia như những người xuất gia này (Sư Phụ cười đùa).
Ở nhà đã quá tốt , lại có chồng , có vợ , không cần kiềm chế lấy mình những gì , muốn có vợ thì có vợ , lại có thể mỗi ngày thoa phấn thoa son , muốn coi TV cũng được , muốn ăn gì cũng được , muốn ăn ba bữa , bốn bữa cũng được , muốn đi đâu cũng được , lại có Sư Phụ truyền pháp , thật tốt quá rồi .
Thật vậy , quý vị còn khác hơn Sư Phụ , Sư Phụ còn phải ăn uống cực khổ , không dám uổng phí thời giờ , không dám có quan hệ nam nữ , không dám nghĩ thứ chuyện đó , muốn ăn uống gì cũng phải cẩn thận , muốn đi đâu cũng cần phải mọi người đi chung . Đời sống của quý vị quá tốt , cho nên Sư Phụ nghĩ rằng quý vị tại gia là tốt thật , còn tốt hơn chúng tôi , khỏi cần xuất gia . Xuất gia là việc hy sinh lớn , hay là hành vi của đại trượng phu , cần phải bỏ hết tất cả , cần phải sống cuộc đời thanh bạch , hy sinh chuyện ăn uống vui chơi , không còn tham luyến điều gì nữa , mới có thể xuất gia .
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Người tại gia quá tốt , bây giờ ai muốn xuất gia giơ tay lên coi ? A ! Nói nhiều như vậy mà không có người muốn phát tâm ! Sư Phụ biết không có ai muốn xuất gia đâu , đã biết như vậy sao lại còn phải giảng ? Bởi vì có người hỏi , cho nên hôm nay Sư Phụ mới giảng rõ một chút , nếu không , quý vị sẽ có tâm nghi ngờ , như vậy tu hành sẽ có chướng ngại . Đời sống người tại gia rất tốt , nhưng đừng có hoài nghi người xuất gia , họ rất khổ cực , Sư Phụ cũng rất khổ cực , không có hưởng thụ gì , quý vị tưởng rằng Sư Phụ có nhiều học trò , được tôn bái nhiều , được nhiều người cung kính , thật ra cũng có rất nhiều người phỉ báng , chỉ vì quý vị không hiểu được mà thôi .
Chúng sanh rất vô minh , nói không hiểu được , nói đi nói lại cũng là những chuyện như nhau , còn chưa biết chừng nào họ sẽ quay lại chửi mình . Cho nên làm Sư Phụ không có dễ , không phải có người cung kính là đủ rồi , hôm nay cung kính , ngày mai không cung kính , ai biết được ?
Thật ra như vậy cũng không sao , làm Sư Phụ vốn là như vậy , người nói chân lý đều như vậy , nếu như Sư Phụ chỉ nói đạo lý phổ thông thì không có sao , mỗi ngày bảo họ tụng kinh , lạy Phật , đâu có vấn đề ? Như người thường vậy , cũng đi cất chùa , nhưng Sư Phụ không muốn lo chuyện này , Sư Phụ không muốn cất chùa , cho nên có người muốn cúng dường Sư Phụ , yêu cầu Sư Phụ cất chùa , Sư Phụ nói không cần , mau đem tiền về , Sư Phụ không muốn nhận tiền nhiều như vậy , chỉ đủ dùng là đủ rồi .
Người xuất gia vốn cũng không nên nhận tiền mới đúng , nhưng bởi vì thời đại khác rồi , cho nên cần phải nhận , nhận đủ dùng là được rồi , không muốn nhận nhiều như vậy . Nhưng nếu như không phải là học trò của Sư Phụ , Sư Phụ cũng không nhận . Bởi vì Sư Phụ có chút nỗ lực dạy họ , họ mới có lý do cúng dường , còn như người thường , Sư Phụ không có nhận sự cúng dường của họ , nếu như họ cứ ép Sư Phụ nhận , Sư Phụ vì không muốn tranh luận nhiều , mới nhận một chút , nhưng rồi cũng đem tiền này tặng cho những người khác cần thiết . Nếu như muốn theo Sư Phụ xuất gia , tình trạng sẽ khác với các nơi khác , nên thận trọng nghĩ cho kỹ .
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Hỏi : Vì hoàn cảnh , không thể thọ Tâm Ấn , xin Sư Phụ có thể dạy chúng con những cách toạ thiền căn bản , hay là pháp môn không ăn chay cũng có thể tu hành ?
Đáp : Những gì Sư Phụ dạy đều là căn bản , đừng có trả giá với Sư Phụ nữa , Sư Phụ không phải làm nghề buôn bán , bảo quý vị ăn chay , quý vị không ăn , cho nên đừng có trả giá với Sư Phụ , quý vị nên cố gắng ăn chay , càng nhiều càng tốt . Đời Mạt Pháp đừng có lãnh nghiệp chướng của chúng sanh nhiều như vậy , nếu như không thể ăn chay , cũng phải ráng được bao nhiêu tốt bấy nhiêu . Nếu như có thể thì tu theo Pháp Môn của Sư Phụ , đương nhiên là tốt nhất , nếu như không được , thì niệm Phật A Di Đà .
Đài Loan có nhiều pháp sư , họ dạy rất nhiều thứ , dạy niệm Chú Đại Bi , còn có Mật Tông , Hiển Tông ... họ cũng không dạy người ta ăn chay , quý vị có thể tự do lựa chọn , nếu như không ăn chay , trì giới mà đến cầu Sư Phụ dạy , thì Sư Phụ cũng dạy như vậy thôi , dạy quý vị đếm hơi thở một , hai , ba , bốn , dạy quý vị tham công án "Ta là ai ?", dạy quý vị niệm Phật : "Nam Mô A Di Đà Phật", Sư Phụ dạy niệm Phật trong "Tâm", so với những người khác dạy miệng niệm Phật đã tốt hơn nhiều , dạy quý vị niệm ở đây (nơi mắt trí huệ), ít có người làm như vậy .
Còn không thì trước kia quý vị tu pháp môn gì đối với quý vị có lợi ích , bây giờ cứ tiếp tục tu . Sư Phụ rất thông cảm tình trạng của quý vị , Sư Phụ biết quý vị gấp lắm , rất thích theo Sư Phụ học , nhưng còn chưa xã bỏ thế tục được , một chân bên đây , một chân bên kia . Thật ra , khẩu vị không phải là vấn đề , khi đói ăn gì cũng được , nếu như không thể nấu đồ ăn chay thì đến nhà hàng học , vị Bồ Tát già ở đây nấu đồ ăn rất ngon , quý vị có thể học hỏi .
Sư Phụ biết tình trạng hiện tại của quý vị , quý vị không thể bỏ đi được , bị đầy chướng ngại cột chặt lại , bị công việc , hôn nhân , hoàn cảnh buộc chặt ... rất nhiều việc . Nhưng học Phật phải dũng cảm , còn không sẽ không bỏ được . Bây giờ nếu như không bỏ được , kiếp sau cũng như vậy , vẫn còn tình trạng như nhau , vẫn còn có chồng , vợ , cũng không thể ăn chay vì lúc nào cũng có lý do : "Bởi vì ..., nếu như ..., cho nên ..., nhưng mà ..., tuy nhiên ...," đếm không hết được .
Mỗi lần chúng ta làm người , đều có rất nhiều 'bởi vì', 'cho nên', 'nhưng mà', đầy các lý do . Cho nên bây giờ chúng ta phải cắt đứt nhân duyên , quyết định kiếp này là kiếp cuối cùng , sau này vĩnh viễn không trở lại .
Nếu như sợ ăn trúng rau có dính thuốc trị sâu thì cũng rất dễ , mỗi lần muốn rửa rau thì nên rửa bằng nước muối , bỏ nhiều muối vào nước và ngâm rau vào đó năm phút , bất cứ là trái cây hay là rau cải đều phải rửa sạch , ngâm trong nước muối năm phút sau , thuốc trị sâu sẽ tiêu mất , dùng nước sạch rửa lại một lần nữa , nếu như cảm thấy ăn chay không quen , tập từ từ rồi cũng được .
Trên thực tế , vốn không có gì là tốt hay là xấu , đều là thói quen của chúng ta tạo ra . Lúc còn nhỏ cũng có sáu căn , có mắt , tai , mũi , lưỡi , thân , ý , nhưng bởi vì lúc đó không có phân biệt , cũng chưa có dưỡng thành thói quen , cho nên quý vị cho sữa nó cũng uống , cho nó đồ ăn không có bỏ muối , nó cũng ăn , cho nó đồ ngọt nó cũng ăn , cho nó đồ mặn nó cũng ăn , nó không biết gì hết , người ta rày nó , nó cũng cười , nếu như quý vị nói với nó : "Đứa con hư", nó cũng cười , bởi vì nó không có thói quen phân biệt .
Nhưng khhi chúng ta trưởng thành , càng lúc càng quen bị sáu căn cột lại , nên trở thành thói quen thích những gì , không thích những gì . Thí dụ như hút thuốc , chúng ta vốn không hút thuốc , lớn lên theo bạn hút thuốc rồi không sửa được , hiện giờ cả thế giới có rất nhiều người hút thuốc , nếu như có người không hút thuốc thì coi như quê mùa . Ăn thịt cũng vậy , đáng ra không nên ăn thịt chút nào , nhưng bởi vì bây giờ đa số người đều ăn thịt , nếu như có người ăn chay thì đối với đa số người trở thành như hiện tượng kỳ lạ , cho nên muốn sửa đổi thói quen cũng không dễ .
Cũng như người hút thuốc vậy , vốn không nên hút thuốc mới đúng , nhưng hút thành thói quen , sau này không bỏ được , nếu như muốn bỏ thuốc lại cảm thấy lạ lùng , nhiều người bạn hút thuốc sẽ đến công kích mình , lại mời hút trở lại . Bởi vì chúng ta càng lúc càng tự tạo nhiều thói quen , làm cho đời sống của chúng ta càng lúc càng phức tạp , cho nên chúng ta không thể xã bỏ được .
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Người tu hành rất dũng cảm mới có thể sửa đổi thói quen này , mới có thể rời bỏ áp lực của xã hội , rời bỏ áp lực của gia đình truyền thống . Vì sao Sư Phụ không dạy quý vị cho nhiều ? Bởi vì cho dù Sư Phụ đem Pháp Môn Quán Âm dạy hết tất cả cho quý vị , đối với quý vị cũng không có ích gì lắm , nếu như thân của chúng ta còn chưa sạch , sẽ hứng chịu không nỗi Phật lực , cho dù có chịu được đi nữa cũng không có ảnh hưởng tốt .
Thí dụ ly chén này nếu như bị dơ , bất cứ Sư Phụ bỏ đồ ăn gì ngon hiếm trong đó , Sư Phụ cũng không ăn được , đổ nước trong vào đó , Sư Phụ cũng không uống được . Muốn uống nước thì phải liên quan đến cái ly , phải rửa sạch cái ly trước rồi mới có thể uống được . Nếu như ly này còn chưa đủ sạch mà đổ nước vào uống , rất có thể sẽ trúng độc , sẽ nhức đầu , đau bụng , hay là chết mất .
Cho nên thân khẩu ý đều phải sạch sẽ rồi mới có thể tu pháp môn giải thoát , còn không quý vị tu pháp môn thường là được rồi , niệm Nam Mô A Di Đà Phật là an toàn nhất , hay là đi tìm các pháp sư khác , ở ngoài có nhiều pháp sư , họ đều dạy pháp môn phổ thông , nếu như quý vị muốn Sư Phụ dạy pháp môn tầm thường , Sư Phụ cũng sẽ dạy như họ vậy , nếu như không dạy đếm hơi thở một , hai , ba , bốn , thì tham công án , nếu không thì dạy quý vị Mật Tông , niệm Án Ma Ni Bát Mê Hồng mấy chục ngàn lần , niệm Chú Kim Cang mấy trăm ngàn lần , Sư Phụ không còn có pháp môn nào để dạy quý vị có thể tiếp tục ăn thịt mà có thể giải thoát .
Sư Phụ không thể gạt người , cũng không thể bảo đảm , bởi vì nếu như quý vị ăn thịt , uống rượu quá nhiều , hưởng thụ quá nhiều , bụng quá no , khi tu hành sẽ có phiền phức , thần kinh mất bình thường , rất có thể tâm thần kích động bất an , cho nên Sư Phụ tốt nhất không dạy , Sư Phụ sợ dạy rồi không an toàn , bởi vì không biết mỗi ngày quý vị ăn bao nhiêu thịt ? Mỗi ngày uống bao nhiêu rượu ? Quý vị không thường gần gũi , Sư Phụ cũng không thể ngày ngày nhắc nhở quý vị ít ăn thịt hay là đừng có uống quá nhiều rượu .
Trên thực tế , Sư Phụ cũng không dám làm như vậy , ăn uống là chuyện sinh hoạt cá nhân của quý vị , Sư Phụ không thể lo quá nhiều , nhưng nếu như Sư Phụ dạy quý vị pháp môn nào , vạn nhất quý vị có chuyện gì , Sư Phụ sẽ rất hối hận , cho nên Sư Phụ không dám dạy nếu như muốn theo Sư Phụ học thì phải hy sinh . Thật ra nói chuyện hy sinh là chuyện thức cười , không có gì là hy sinh , đáng lẽ nên sống đời sống giản dị mới đúng , không nên ăn thịt , uống rượu , hút thuốc , nhưng bây giờ nói đến bỏ những thứ này lại trở thành một thứ hy sinh ! Bất cứ chúng ta học bất cứ những gì đều phải nên an toàn , còn không thì thà đừng học , chỉ cần tụng niệm Nam Mô A Di Đà Phật , tụng kinh , lạy Phật là đủ rồi .
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Cho dù là học Mật Tông chính thật , cũng phải cố gắng , không phải dễ như mình tưởng , mỗi ngày nên lạy Phật mấy trăm lần , mỗi ngày niệm Ám Ma Ni Bát Mê Hồng , hay là niệm những thứ chú khác mấy chục ngàn lần , quán đỉnh , quán đầu , quán rất nhiều thứ , không phải dễ đâu . Khi Sư Phụ học Mật Tông , cảm thấy rất phức tạp , Sư Phụ nghĩ rằng chỉ có Pháp Môn Quán Âm là pháp môn tối đơn giản , tối cứu cánh , tối an toàn , tối thích hợp cho tất cả chúng sanh , nhưng nhiều người lại cho rằng rất khó , nếu như so với Pháp Môn Quán Âm , Mật Tông mới là pháp môn rất khó , rất phức tạp .
Sư Phụ không hiểu người tại gia quý vị làm sao có nhiều thời gian tu hành Mật Tông ? Người xuất gia mới có thể tu , người tại gia không có rảnh , tu cũng không có ích . Muốn học thần thông có thể học Mật Tông , nhưng muốn học Mật Tông phải đi tìm Lạc Ma mà học , Sư Phụ không có dạy thứ đó . Muốn học thiền , tham cứu "Ta là ai ?", thì tìm thiền sư học . Sư Phụ "không thiền cũng không mật , không dơ cũng không sạch". Sư Phụ chỉ dạy Pháp Môn Quán Âm , nếu như quý vị muốn mua Pháp Môn Quán Âm thì đến Sư Phụ mua , muốn mua những thứ khác thì tìm người khác bán mà mua .
Không phải là Sư Phụ không thể dạy , Sư Phụ cái gì cũng dạy được , nhưng Sư Phụ sợ thân khẩu ý của quý vị không sạch thì sẽ có chuyện , cho nên hoan nghinh quý vị đến chỗ khác học , có rất nhiều người muốn bán , đâu đâu cũng có bán thứ pháp môn phổ thông , sao còn đến Sư Phụ mua ? Cho dù Sư Phụ đem Pháp Môn Quán Âm này dạy quý vị , quý vị cũng không thể giải thoát , bởi vì ly không sạch nước sẽ trở thành dơ , cho nên không thể dạy , chứ không phải vì Sư Phụ nghiêm khắc .
Pháp môn này không phải của Sư Phụ , lực lượng cũng không phải của của riêng của Sư Phụ , nó là của công cộng , đáng lẽ phải cho càng nhiều người càng tốt , nhưng nếu như tình trạng không cho phép thì cũng không thể cho , đó là vì sự an toàn của cá nhân quý vị . Nếu như muốn thành Phật mà hy sinh có một chút cũng không được , vậy thì thôi ! Ở lại hưởng thụ thế giới cho rồi , thế giới này đối với quý vị còn ngon mà ! Cho đến giờ vẫn còn tốt lắm (mọi người cười), có địa vị tốt , có chồng , có vợ , hưởng thụ cái gì cũng được , sao lại muốn thành Phật ? Muốn thành Phật khổ lắm !
Sư Phụ nói cho quý vị biết Sư Phụ tu hành rất cực khổ , từ nhỏ đã phát tâm tu hành , sau khi lớn lên nghe nói nước nào có pháp sư nổi tiếng , liền đi tìm , gặp người tu hành nào liền đảnh lễ cầu pháp , tu hành rất khổ cực , không dễ gì mà mới chỉ có một tuần lễ liền đem bảo vật quý báu nhất này chia cho quý vị , nhưng có bao nhiêu người muốn học ? Quý vị còn ở đó kỳ kèo như buôn bán với Sư Phụ ? Quý vị coi có ích lợi gì ? Uổng phí thời giờ mà thôi .
Sư Phụ nghĩ rằng đừng có thành Phật là tốt nhất , chỉ có người dại mới muốn thành Phật , Sư Phụ dại quá , thấy chúng sanh đau khổ quá , Sư Phụ tưởng rằng chúng sanh đều muốn giải thoát , Sư Phụ nghĩ rằng họ vô minh bởi vì không có minh sư chỉ đạo , không thể giải thoát , Sư Phụ tưởng rằng họ đều muốn mau mau tu đến trình độ nào đó , nên mới đem pháp về cho chúng sanh . Nhưng không phải dễ , họ không chấp nhận , có tiếp nhận đi nữa cũng không tiếp tục tu hành , thậm chí không những không tu trải qua một đoạn thời gian sau trở lại phỉ báng Sư Phụ , nói rất nhiều lời xấu .
Thế Nào Là Tín Đồ Phật Giáo ?
Cho nên thành Phật không có gì tốt đâu , Sư Phụ khuyên quý vị đừng có thành Phật , nhân lúc này còn chưa thành Phật thì mau mau ngưng lại , đừng có tu hành , nên hưởng thụ thế giới này , có vợ , có chồng tốt , ăn thịt , uống rượu ngon , hút thuốc , cờ bạc làm gì cũng được , sao còn muốn thành Phật ? (Chừng nào xuống địa ngục sẽ tính). Thành Phật rồi cũng khó cứu được ai , muốn cứu người không có dễ . Giê Su Ki Tô bị người ta đóng đinh . Phật Thích Ca Mâu Ni thường bị công kích xém tí nữa bị người giết , Lục Tổ Huệ Năng cũng có người muốn giết hại . Tại Ấn Độ nhiều vị đại minh sư đều từng chịu hình phạt rất lớn , bị người ta trừng phạt rất ghê gớm , có người bị phạt ngồi dưới mặt trời nóng , hay là bị bỏ trong đóng cát rất nóng . Ấn Độ rất nóng , có người bị phạt ngồi trên tấm sắt rất nóng , bởi vì họ không tin các Ngài là đại sư , họ muốn trừng phạt các Ngài , thậm chí còn có người bị phân thây , thành Phật chẳng có gì tốt , đối với thế gian mà nói .
Quý vị không tu hành Sư Phụ rất tán thành , không muốn ăn chay , cũng không muốn thành Phật , Sư Phụ bây giờ rất hối hận , nhưng đã quá muộn , không thể nào đổi lại phàm phu , bởi vì đã quen rồi , thói quen ăn thịt của quý vị không thể sửa , Sư Phụ bây giờ ăn chay cũng không thể sửa , cũng chấp trên sự ăn chay , nếu không Sư Phụ sẽ đổi liền . Bây giờ cũng không muốn kết hôn , nếu không Sư Phụ sẽ trở về nhà kết hôn (Mọi người cười). Làm người thường dễ hơn , thành Phật không có gì , nếu như quý vị muốn tiếp tục hưởng thụ thế giới , vậy hoan nghinh lưu lại (Nhưng đừng trách Phật Trời không cứu !)
Thế giới của chúng ta hiện tại không chỉ có thuốc sát trùng mà thôi , còn có rất nhiều hơi độc , có máy bay , máy móc , phóng xạ , bom nguyên tử , chúng ta thử nổ rất nhiều nguyên tử , phá hoại các tầng khí quyển bảo vệ địa cầu của chúng ta , bây giờ đã có nhiều nơi như Bắc Cực , Nam Cực đều có lỗ hở , làm cho thế giới này biến thành hổn loạn .
Cho nên không phải chỉ có vấn đề thuốc sát trùng mà thôi , có rất nhiều sự nguy hiểm chờ đợi chúng ta , nếu như cứ tiếp tục như vậy , hậu quả rất là đáng sợ .
Bây giờ phần nhiều nước đều có độc , có nơi nhiều tôm cá bị chết , bởi vì công xưởng bài ra rất nhiều chất độc , rác của chúng ta đổ xuống biển rất nhiều , nước bị ô nhiễm rất nghiêm trọng , không khí cũng không có sạch lắm , tình trạng ô nhiễm này mấy chục năm sau , luôn cả mấy trăm năm sau cũng giữ như vậy , và càng nghiêm trọng thêm mà thôi .
Giả sử quý vị không muốn "hưởng thụ" tình trạng này , thì cần nên đi khỏi cho mau , tu hành mấy chục năm sau là có thể đi khỏi rồi . Nhưng nếu như không tu hành , muốn lưu lại thế giới này , mấy trăm năm sau vẫn còn hưởng thụ thứ không khí ô nhiểm đó , thuốc diệt sâu càng lúc càng nhiều , độc chất cũng càng lúc càng tăng , ăn cái gì cũng không có đơn thuần như trước .
Địa cầu này , nếu như bây giờ thấy được , sẽ thấy ở bên ngoài có bầu không khí rất đen tối bao lại , đôi khi còn lọt vào tầng khí quyển bảo vệ của quả đất , bởi vì đã có lỗ hở , tuy rằng có những chúng sanh cao đẳng khác đến đây giúp đỡ chúng ta , nhưng họ rất bận , giúp đỡ không kịp , tốc độ phá hoại của chúng ta còn mau hơn tốc độ sữa chữa của họ .
Không biết cho đến lúc nào địa cầu sẽ nổ , cho nên đừng có chỉ nghĩ đến thuốc diệt sâu , còn có những vấn đề khác càng nghiêm trọng hơn . Quý vị học khoa học sẽ biết , học y khoa cũng sẽ biết , đọc báo , xem TV đều biết . Nhưng Lão Tử nói : "Thánh nhân không ra khỏi nhà , nhưng cái gì cũng biết , không coi tình trạng của vạn vật ngoài trời , cũng có thể hiểu được Đạo". (Đạo Đức Kinh - Chương 47 , "Bất Xuất Hộ , Tri Thiên Hạ ; Bất Khuy Dũ , Kiến Thiên Đạo").
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
1
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
Sư Phụ Thanh Hải giảng tại Santa Ana , California , U.S.A.
Ngày 21 tháng 10 năm 1989
Sư Phụ rất lấy làm mừng được gặp đồng hương . Thấy quý vị đến nơi đất tự do bình an vô sự , thân thể khoẻ mạnh , mập mạp , đẹp đẽ , duyên dáng và rất là tươi tắn , sung sướng , Sư Phụ rất mừng và cảm động .
Trời Phật đã gia hộ cho quý vị phước báu đầy đủ , tinh thần thoải mái . Nhiều khi Sư Phụ có qua một vài trại tỵ nạn , thí dụ cách đây mấy tuần , có đi Hồng Kông thăm mấy trại cấm bên đó , thấy đồng bào ở đây rất cực khổ , thiếu thốn đủ mọi mặt và không có tự do . Cho nên thấy quý vị ở đây được sung sướng , được hưởng đầy đủ về vật chất lẫn tinh thần , hít thở không khí tự do , Sư Phụ xin thay mặt quý vị cảm ơn Trời Phật .
Có nhiều người hỏi Sư Phụ sau khi tu thành Phật rồi , sao không độ cho nước Việt Nam ? Độ nổi không ? Mình phải tự độ cho mình , phải không ? Đúng vậy trước kia Đức Phật còn tại thế , nước của Ngài cũng có chiến tranh , đệ tử của Ngài cũng có cầu Ngài , xin Phật dùng thần thông , dùng sức gia hộ của Ngài giải tỏa cho hai bên . Ngài nói : "Không được đâu con , tụi nó có nợ nần với nhau từ nhiều kiếp rồi , để họ trả nợ nhau . Đánh nhau một hồi là huề , hết chiến tranh . Bây giờ mình can thiệp không được". Đệ tử của Ngài là Mục Kiền Liên thấy Phật không chịu làm , ngài nghĩ rằng Phật sao không chịu động đến móng tay , không có từ tâm , nên ngài Mục Kiền Liên tình nguyện đi làm . Ngài nói : "Thôi Sư Phụ không làm thì để con làm". Ngài lấy bình bát của Ngài , dùng phép thần thông đem cả hai nước đó vào trong bình bát , chụp lại và nghĩ rằng thời gian qua rồi , chiến tranh sẽ hết . Mấy ngày sau , mở bình bát ra thấy hai nước vẫn còn đánh nhau đổ máu . Ở trong bình bát nhỏ xíu đó mà vẫn còn đánh nhau .
Kinh Kim Cang nói định nghiệp khó chuyển . Định nghiệp là gì ? Là những nghiệp chướng . Có ai không hiểu nghiệp chướng là gì không ? Thí dụ theo Thiên Chúa Giáo thì mình giải thích đó là tội tổ tông truyền . Tổ tông truyền là ai vậy ? Chính là mình chứ ai . Trước kia mình làm tổ làm tông , bây giờ mình sanh trở lại , rồi tội đó đổ vô mình chứ ai nữa , phải không ? Không phải ông Adam và bà Eva làm ra tội rồi đổ hết lên đầu thế giới . Như vậy không công bình phải không ? Chúa nào mà bất công như vậy . Vì Kinh Thánh ngắn gọn quá , cộng thêm đầu óc phàm phu của người mình , nên không hiểu rõ . Tội tổ tông truyền là nghiệp chướng của mình ; nghiệp chướng đời đời kiếp kiếp đó , tổ tông là mình chứ ai . Thí dụ một trăm năm trước tôi sinh ra ở nhà ông A , rồi tôi chết đi . Một trăm năm sau , tôi lại sinh ra ở nhà ông đó , tôi là con cháu của ông đã sinh ra hồi trước . Có ai biết là tôi đầu thai trở lại đâu . Cho nên tổ tông là như vậy đó , là tội của mình truyền ra . Tổ tông cũng chính là mình hoặc là bà con cô bác của mình .
Có người hỏi tại sao Sư Phụ không độ cho đất nước Việt Nam ? A Di Đà Phật , đâu có nổi . Phật đã nói rồi mà , muốn thoát ly khổ nạn , phải trì giới . Phật đâu có cứu mình được . Phật chỉ cho con đường để mình đi thôi . Phật nói : "Ta là ngón tay chỉ mặt trăng , ta không phải là mặt trăng . Các ngươi nhìn theo ngón tay ta thì sẽ thấy mặt trăng".
Phật là một người cũng như mình . Phật cũng theo giới luật như mình , cũng đi cùng một con đường như mình và thành Phật . Nếu mình không muốn thành Phật , nhưng muốn thoát ly những cảnh khốn cùng , thì mình phải theo một chút chút , phải không ? Thí dụ trong kinh Phật có dạy năm giới . Phật nói muốn thành Phật thì theo giới luật nào ; muốn làm thiên nhân thì phải theo những giới luật nào và cách tu hành nào ; muốn trở lại làm người mà không muốn gặp những tai ách nặng nề thì phải theo giới luật nào , phải vậy không ?
Mình làm người , nếu vi phạm những giới luật tối thiểu đó , mình sẽ tạo trở ngại không ít cho cuộc đời mình , đôi khi còn bị đau khổ nữa . Lúc đó đừng trách tại sao Phật không cứu mình . Có , nhưng vì mình không nghe lời . Cũng như đến gặp một vị bác sĩ mà nói : "Tôi bị bệnh nhiều quá , thầy cho tôi thuốc về uống cho hết bệnh". Bác sĩ cho thuốc nhưng mình lại không uống thì sao ? Mình sẽ chết phải không ? Hoặc mình bệnh , mình đau khổ thêm . Không có người nào có thể dùng thần thông nào cứu mình được . Bất quá có thể cứu được một chút thôi . Vì vậy đạo Phật không dạy mê tín dị đoan .
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
Phật nói một là một , hai là hai ; có luật lệ đàng hoàng , phải vậy không ? Phật không dụ dỗ mình , nói : "Con ơi , ta có phép thần thông", rồi ngó ngoáy ngón tay một chút là mọi sự đều tốt hết . Phải không ? Phật không nói như vậy . Phật nói có nhân thì có quả , nếu muốn có một cuộc đời tốt đẹp , sung sướng vĩnh cửu , thì con phải làm như vầy , như vầy . Có một bà già có người con chết đi , bà tới cầu xin Phật cứu sống con của bà , Phật có cứu không ? Không cứu . Có phải Phật thiếu lòng từ bi không ? Cũng không phải . Phật hiểu rõ lòng nhân quả là vậy . Hiểu rằng người đó tới giờ phải ra đi và Phật không muốn đảo lộn nhân quả của người ấy . Tại sao Phật không đảo lộn nhân quả ? Bởi vì nhân quả của một người có liên quan tới trăm ngàn người khác , hiểu không ? Nếu mình thay đổi một số mệnh , mình sẽ đảo lộn gần như cả một hệ thống . Tại sao vậy ? Thí dụ như xâu chuỗi của Sư Phụ đây , học trò Đài Loan tặng cho Sư Phụ . Tại sao có xâu chuỗi này ? Câu chuyện hơi bi đát , nguyên do là học trò của Sư Phụ bị bệnh , người ấy thấy Sư Phụ tới cứu , nên sau đó làm xâu chuỗi này tặng Sư Phụ làm kỷ niệm .
Xâu chuỗi này có nhiều hạt dính vào nhau phải không ? Bây giờ có một cậu nào đó nói : "Sư Phụ ơi , con thích cái hột này quá , Sư Phụ cho con được không ?" Nếu Sư Phụ cho cũng được , không tiếc chi một hột . Nhưng nếu bứt một hột ra , tất cả những hột khác sẽ rơi ra . Như vậy lại mắc công ngồi gắn từng hột , từng hột trở lại . Thành ra Sư Phụ nói : "Thôi dẹp đi , con lấy làm gì ?", phải không ?
Muốn cứu một người không phải dễ , hiểu không ? Trừ khi người đó thành tâm , muốn tự cứu mình , đã hối cải những nghiệp chướng của mình . Khi mình thành tâm , Phật Bồ Tát sẽ cảm động , gia trì cho mình ; và rồi sức mạnh của mình , sức mạnh của Ông Phật trong tâm mình bắt đầu đứng dậy , sắp xếp nhân quả cho mình . Tại sao lúc đó ông Phật có thể làm được ? Tại vì bây giờ mình đã quay về con đường chánh giác , nên mọi sự đều dễ dàng . Thí dụ mình đang lái xe đi về hướng Nam và tiếp tục đi hoài , nhưng nhà của mình ở phương Bắc . Có người cho mình biết là đã đi sai đường rồi , phải quay xe về hướng Bắc . Càng lái xe về hướng Nam là càng cách xa nhà . Mình trả lời : "Ông nói chi nhiều vậy ? Nếu có giỏi thì ông hãy dùng cách gì đưa tôi về nhà , đứng đó nói hoài có ích chi đâu !" Nếu mình không hợp tác với ông ta , không chịu quay đầu xe , lại bắt ông ta dùng xe cần câu , xúc đất , làm cản trở việc giao thông cho trăm ngàn người khác , hiểu không ? Tốt nhất và dễ dàng nhất là mình quay đầu xe lại , chỉ có vậy thôi , khỏi sinh nhiều chuyện rắc rối .
Giới luật của Phật cung vậy . Nếu mình trì giới của Phật , nếu mình tin đạo nào , mình trì giới của tôn giáo đó , là mình quay đầu trở lại đi đúng đường , vậy thôi . Phật không bắt buộc mình để cho các Ngài mập thêm , hoặc được tiếng là có nhiều đồ đệ .
Phật đã đi con đường đó rồi , hiểu không ? Phật hoặc Chúa là những người đã đắc đạo , họ đã đi con đường đó , thấy đúng và an toàn , nên họ kéo mình theo , vậy thôi . Nếu mình muốn đi thì cuộc du hành của mình sẽ tốt đẹp . Nếu mình không muốn đi thì họ cũng lắc đầu thôi . Cũng như nhà ở hướng Bắc mà mình đi về hướng Nam , hoặc nhà ở hướng Nam mà mình lại đi về hướng Bắc , họ sẽ không cách nào cứu giúp mình được hết , hiểu chưa ? Không thể nói tại sao anh không giúp tôi , anh cứ đứng đó bắt tôi quay đầu xe là xong , anh có quyền lực sao anh không giúp dùm ? Có thể được , có thể lấy xe cần câu xúc chiếc xe của mình quay đầu lại . Nhưng chắc chi chiếc xe cần câu đã đi được trên xa lộ đó phải không ?
Xa lộ là dành cho các xe thật lớn , có vận tốc nhanh ; còn xe cần xúc đâu được chạy trên xa lộ ? Đã vậy , muốn xúc một cái xe , phải quay tới quay lui , làm cản trở sự giao thông của mấy ngàn người trên xa lộ . Dễ dàng nhất là tự mình quay đầu xe trở lại , không gây trở ngại cho ai hết .
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
Giới luật của Phật là để mình bảo hộ cuộc sống của mình được bình an . Đáo bỉ ngạn là tới bờ bên kia an toàn . Cũng như sống với chế độ Cộng sản mình không chịu nổi , không hợp với tánh tình hào phóng của mình , cho nên mình muốn thoát khỏi sự kiềm chế đó . Mình phải dùng cách nào ? Có người nói : "Tôi có chiếc ghe , chiếc thuyền , anh muốn tôi chở đi thì phải theo điều kiện này điều kiện kia . Anh phải trả ba lượng vàng hay làm việc gì đó , tôi sẽ chở anh đi". Nếu mình chấp nhận những điều kiện đó thì người thuyền trưởng sẽ cho mình lên ghe , chở mình đi . Nhưng xuống đó ngồi chật chội lắm phải không ? Sư Phụ nghe nói có nhiều ghe , chở nhiều đến nổi phải ngồi yên , không nhúc nhích được ; gạo mắm gì cũng quăng xuống biển mà còn không đủ chỗ . Nếu mình không biết hoặc có nhiều trẻ em không biết sẽ than : "Trời ơi , ở trên đất cộng sản hay không cộng sản , mình đang được tự do đi lại , bây giờ bắt ngồi bó gối một chỗ như thế này thì đâu có tự do gì ?" Phải không ? Có thể mình nghĩ như vậy . Nếu mình không chịu đựng được sự gò bó trong một giai đoạn ngắn , thì mình không thể tới được bờ bên kia , hiểu không ? Giới luật là như vậy .
Mình nói đời đã quá nhiều cực khổ rồi , đã bó buộc trăm chiều , sao Phật không dùng thần thông để cứu mình , còn bắt mình trì giới , càng bó buộc thêm . Hình như vì bị gò bó quá nhiều nên mình mới muốn tìm tự do , tìm sự giải thoát . Vậy sao Phật còn bắt mình bó vô nữa ? Không phải , sự gò bó này là lúc mình ngồi thuyền vượt biên , tuy có chật chội , nhưng sẽ tới được bờ tự do . Giới luật , quý chế cũng như món tiền trả cho chủ ghe để mua dầu , mua củi , chở mình đi ; không phải chủ ghe một mình hưởng hết số tiền này .
Một buổi sáng trước khi Sư Phụ đi giảng kinh , trong phòng của Sư Phụ có một con trùng , không biết là con gì . Thôi , không cần biết là con gì , bay qua bay lại trong phòng , vì phòng của Sư Phụ có lưới nên nó ra không được ; rồi con vật đó đậu hoài trên cửa lưới , không ra ngoài được . Sư Phụ thấy tội nghiệp , bèn lấy một cái ly úp vô chỗ nó đậu , lấy một tấm giấy khác phủ lên miệng ly , rồi đem đổ ra ngoài . Con trùng đó được tự do . Lúc ở trong ly , con vật đó vùng vẫy dữ dội lắm . Nó chạy trốn vì nó nghi Sư Phụ muộn hại nó , hiểu không ? Nhưng nó đâu biết ý tốt của Sư Phụ ; phải nhẫn nại một chút , chỉ một chút thôi là nó được phóng sanh .
Pháp lý của Phật cũng như cái ly của mình , úp mình lại rồi đem mình phóng ra một nơi tự do hơn . Mặc dầu trong thời gian bị nhốt lại , con trùng cảm thấy gò bó , tưởng như có người ác ý muốn hại nó . Nhưng một lúc sau , nó được tự do .
Ở thế giới này có tự do nhưng là tự do giả tạm . Cũng như ở nước Việt Nam , mặc dầu dưới chế độ cộng sản , mình được đi tới đi lui , nhưng không có tự do . Ngồi thuyền bị gò bó ít lâu nhưng sẽ được sung sướng hoài . Nhiều khi mình nói : "Tu hành làm chi , mệt thấy mồ ; lo ăn còn chưa xong , cả ngày vất vả với đời sống sinh nhai , rồi nay còn bắt trì giới ; ai trì cho nổi". Nhưng nếu mình làm được thì sự tự do , sung sướng , khoái lạc của mình sẽ đời đời kiếp kiếp , vĩnh cửu hơn là chạy đua theo sự tự do nhất thời , ngắn ngủi .
Người Việt hoặc người Á Đông thấm nhuần triết lý Đông phương rất nhiều , không một người nào là không biết tới Phật Giáo , Lão Giáo , Khổng Giáo , Thiên Chúa Giáo . Ít ra cũng thấm nhuần một giáo lý nào đó . Nhưng thấm nhuần là một việc , mà thực hành giáo điều đó lại là một việc khác . Nếu như mình là Phật tử , mình cũng nên áp dụng những giáo điều của Phật để đời sống của mình được cải tiến và thoải mái hơn .
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
Nếu mình là người Công Giáo , mình cũng phải áp dụng những giáo điều của Chúa dạy ; mình sẽ thấy cuộc đời đổi khác . Nếu không theo những giới luật của Phật hay của Chúa , mà mình cứ cầu nguyện thần thông , cầu nguyện cho đời sống của mình được tốt đẹp , thì hơi khó . Cũng như con trùng bị nhốt trong cái ly của Sư Phụ , nó cứ bay như vậy hoài . Sư Phụ không thể tự nhiên làm cho con trùng này được tự do phải không ? Nó phải chui vô trong cái ly của Sư Phụ để Sư Phụ đem ra ngoài đổ , nó mới được an toàn .
Nhiều khi mình ra nước ngoài vật lộn với cuộc sống hằng ngày để sinh nhai , mình nghĩ rằng tu hành tại nước này khó hơn ở Việt Nam . Có ai nghĩ như vậy không ? Có ai nghĩ rằng ra nước ngoài khó tu không ? (Có người trả lời : "Có"). Sao mà khó , ra nước ngoài dễ tu hơn . Tại sao ? Bởi vì có đầy đủ điều kiện hơn , ít nhứt nước Mỹ cung êm đềm hơn , không có chuyện mỗi ngày mở cửa tới 3 , 4 giờ sáng , rồi cháo gà cháo vịt tùm lum , dụ dỗ khẩu vị của mình , hiểu không ? Không có người dụ dỗ , không có nam thanh nữ tú ẹo tới ẹo lui ngoài đường , bởi vì lạnh quá họ rút ở trong nhà hết , nên sức cám dỗ cũng ít , phải không ? Mình thấy người ta đi tới đi lui , mình cũng muốn đi tới đi lui , hoặc ít ra mình cũng muốn dòm tới dùm lui một chút . Không có ai đi tới đi lui , con mắt mình cũng được nghỉ ngơi một chút . Rồi không có cháo gà cháo vịt đi ngoài đường rao tới rao lui ; không có quán rượu mà chén chú chén anh , này kia kia nọ , mình cũng không nghĩ tới và cũng đỡ một chút .
Quán rượu bên này cũng ít hấp dẫn mình hơn . Quán rượu bên này lạnh ngắt , không giống như quán rượu ở Việt Nam . Quán rượu ở Việt Nam có thể ngồi cả ngày không chán . Quán rượu bên này không hợp khẩu vị của người Việt Nam ha ? Ngồi đó chẳng biết nói chuyện với ai , uống rượu thì phải đặt tiền , nhạc mở rầm rầm , không giống như Việt Nam . Nhờ vậy chắc uống rượu ít hơn , sức cám dỗ cũng nhẹ bớt . Cho nên bên này tu được chớ phải không ?
Còn nhiều lợi điểm khác , thí dụ sang bên này mình không có nhiều bà con , cũng không phải ra ngoài nói chuyện nhiều , mình buồn vì nhớ quê hương , rồi ngồi một mình cảm thấy lạnh lẽo cô đơn , do đó hướng về Phật dễ hơn một chút . Ở Việt Nam , anh em bà con nhiều quá , không có người này kéo thì có người kia lôi đi nhậu , đi nhẹt , làm chuyện này chuyện kia , nên quên tu hành . Qua đây không có ai lôi kéo hết , tu dễ hơn . Nếu kéo lôi cũng chẳng biết đi đâu , hiểu không ? Mỗi người có một cái apartment nhỏ xíu , đâu có lôi được bao nhiêu người . Ở Việt Nam khí hậu ấm áp , ra ngoài ngồi cũng được . Ở đây ngồi tầm bậy tầm bạ cảnh sát xúc chết . Ở đây mà uống rượu nhiều rồi lái xe dễ bị cảnh sát chặn lại . Về Việt Nam , uống rượu ẩu cũng chẳng ai nói , cảnh sát còn uống rượu nữa mà . Bên đây , kỷ luật gắt gao , đời sống có vẻ yên ổn đôi chút , trầm lặng hơn một chút . Người nào muốn tu rất dễ dàng , ít bị cám dỗ . Rất nhiều lợi điểm cho việc tu ở nước ngoài .
Thứ nữa , mình thấy quê hương của mình đau khổ như vậy , đồng bào thân nhân chịu nhiều sự thử thách cam go , lòng của mình cũng nguội lại , sự tham luyến trần gian cũng giảm và muốn làm một cái gì cho quê hương . Nhưng làm được gì ? Đánh nhau với Việt Cộng chưa chắc đã thắng . Khi nhân quả chưa hết , mình đánh cũng chẳng được , hiểu không ? Chắc kiếp trước mình có nợ nần gì đây , nếu không , đâu có Trời Phật nào làm như vậy , hiểu không ?
Mình học Phật thì mình phải tin có nhân quả . Nhiều khi oán hận người khác cũng không phải là một phương cách tốt ; mình phải sửa chính mình và dùng thần lực của mình , công lực của mình để "nhất nhân chứng đắc , cửu huyền thăng", phải không ? Một người đã khai ngộ , đã đắc đạo thì cửu huyền thất tổ đều được siêu thoát . Người Việt Nam nào có lòng ái quốc , Sư Phụ đề nghị dùng phương cách tu hành là một cách tốt nhất để báo đáp tứ trọng ân : ơn quốc gia , ơn cha mẹ , ơn thầy bạn và vợ chồng . Nếu dùng bạo lực thì mình cũng giống họ rồi . Người ta dùng bạo lực để thắng mình , bây giờ mình lại dùng bạo lực đánh lại người ta , cũng anh em bà con mình chớ ai đâu . Đánh tới đánh lui chết hết mấy người con trai đẹp , còn lại mấy ông bà già mà thôi . Đánh cho con cháu mình chết hết chứ có ai đâu . Ba chục năm nay , chết bao nhiêu người rồi , bao nhiêu trai gái đẹp đẽ chết hết . Bây giờ nếu tiếp tục đánh nhau thì hậu quả cũng vậy thôi , đánh cho tới "nhất tướng công thành , vạn cốt khô" mà .
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
Sư Phụ thấy tất cả những phương pháp khác đều vô ích , ngoại trừ mình phải tu hành . Tu hành rồi , mình dùng công đức của mình để hóa giải cho anh em bà con cha mẹ của mình . Nếu tất cả những người Việt Nam đều tu , một người cứu được cửu huyền thất tổ , thì đất nước sớm được giải phóng , tự nhiên được giải phóng phải không ? Không phải giải phóng kiểu cộng sản là dùng gươm giáo , bạo lực .
Giải phóng là thật sự thoát khỏi những bực bội , tham sân si ràng buộc , không bị những thù ghét nhỏ nhen làm cho nóng nảy , khó chịu . Đó mới thật là giải thoát , giải phóng . Cho nên giáo điều Cộng sản nói thì thật hay , nhưng ít có ai thích bởi vì nói được mà làm không được , chú trọng về vật chất mà không chú trọng về tâm linh . Họ cứ nghĩ rằng lôi mấy ông nhà giàu xuống cho bằng mấy ông nhà nghèo như vậy là mấy người nhà nghèo sẽ thích . Chưa chắc đâu . Vấn đề tốt nhất là đem mấy ông nhà nghèo lên chứ đâu phải lôi mấy ông nhà giàu xuống . Mình phải nâng lên chớ sao lại kéo xuống ? Sao kỳ cục vậy ?
Trời đất sinh ra con người có nhiều cấp bậc , hiểu không ? Người ta có phước đức thì người ta giàu có ; những người không có phước đức thì nghèo một chút . Nhưng giàu nghèo gì , người ta cũng đã quen với nếp sống của người ta rồi . Không can dự vào đời sống riêng tư của người ta , như vậy mới kêu là bình đẳng . Bình đẳng không phải là mấy căn nhà thiệt đẹp , chung quanh có những căn nhà xấu , mình phá mấy căn nhà đẹp cho giống những căn nhà xấu . Như vậy là ngược ngạo , phải không ? Phải đem những căn nhà xấu đó làm đẹp hơn mới phải .
Lúc nào con người cũng phải càng tiến , càng ngày càng thiện , càng ngày càng mỹ , phải không ? Có đâu đang tốt đẹp lại kéo xuống thành cũ xấu . Như vậy mà kêu là bình đẳng , vậy mà nói được (Sư Phụ cười). Nhưng thôi , mỗi người có mỗi lý luận khác nhau . Nhiều khi lý luận điên cuồng cũng là lý luận của họ . Mình không cải thiện được thế giới thì mình cải thiện mình , dùng công đức đó hồi hướng cho mọi người ; như vậy là tốt đẹp , chớ đừng có cãi tới cãi lui , thế nào cũng đánh nhau . Chiến tranh vì vậy mà có dài dài . Ông tự do không chịu ông cộng sản ; ông cộng sản ghét ông tự do . Hai bên đánh qua đánh lại rồi chết hết . Chết ai ? Chết dân , chết mình . Thí dụ như nước mình có chiến tranh mấy chục năm nay , ai chết nhiều nhất ? Có phải người Mỹ không ? Không phải . Người Việt Nam mình chịu đau khổ nhiều nhất , nhất là những người dân không biết chính trị là gì , không biết tham nhũng là gì , không biết đè đầu cắt cổ ai , chỉ biết làm ăn lương thiện , làm một đồng ăn một đồng ; vậy mà chiến tranh ảnh hưởng họ nhiều nhất , phải không ? Không để họ làm ăn đàng hoàng , không cho họ một sống thanh bình . Người dân là đáng tội nghiệp nhất , không biết chính trị gì hết , nhưng lại bị khốn khổ nhất .
Còn những người cầm quyền ở trên , "được thì làm vua , thua thì làm giặc" vậy thôi ; chiến tranh không ảnh hưởng họ bao nhiêu . Tội nghiệp nhất là những người lính quèn và đám thường dân .
HỌC PHẬT LÀ PHẢI THÀNH PHẬT
Cho nên chúng ta thấy rõ ràng , qua bao thăng trầm của lịch sử , qua bao sự hưng vong của đất nước , mình thấy chiến tranh không phải là một cách giải quyết tốt đẹp . Anh đánh tôi , tôi đánh anh , không giải quyết được vấn đề . Chỉ có lòng bác ái , những sức mạnh thiêng liêng do sự tu hành chân chính của mình mà có , mới giải quyết nhiều vấn đề một cách êm đẹp mà thôi .
Có nhiều người hỏi Sư Phụ : "Tại sao thế giới này dân chúng càng ngày càng đông , dân số cứ tăng hoài , trong khi đó có nhiều tôn giáo nói sẽ cứu độ tín đồ của họ , giải thoát những người này , đem họ về những nơi an ổn sung sướng , hoặc là về nước Trời , nước Chúa , nước Phật ?" Nước Phật , nước Chúa thì cũng vậy thôi . Sư Phụ lên đó thấy cũng giống nhau . Cũng như người thì gọi là Hotel , người thì kêu là Lữ Quán thì cũng vậy . Quý vị có biết tại sao đạo nào cũng hứa sẽ đem tín đồ của mình về nơi an ổn , mà nhân số thế giới mỗi ngày vẫn tăng không ? Vì không được giải thoát hết , phải vậy không ? Vì không được giải thoát dân số mới đông vậy ; nếu được giải thoát , họ đi hết rồi . Thí dụ trên thế giới có khoảng 1/3 tin đạo Thiên Chúa , 1/3 tin đạo Phật và 1/3 tin vào những tôn giáo khác , phải không ? Rồi mình nói chỉ có đạo Phật là đúng nhất ; chỉ là thí dụ thôi nha , mấy người Thiên Chúa Giáo đừng có lên đánh Sư Phụ nha (Mọi người cười). Sư Phụ sợ lắm , nói đạo này thì đạo kia dòm ngó ; nói đạo nọ thì đạo kia muốn ăn thua . Nếu vậy thì ít nhất phải có 1/3 dân số của thế giới giảm thiểu , phải không ? Thí dụ mình đạo Phật là không phải , đạo Thiên Chúa mới là tốt nhất , mới giải thoát con người , thì ít ra một số lớn tín đồ Thiên Chúa Giáo phải được giải thoát ; vậy mà càng ngày càng đông , không thấy ai giải thoát ? Ai biết , giơ tay lên ? Nói đúng Sư Phụ cho kẹo . (Có người trả lời , Sư Phụ nói : "Hiểu rồi"). Nếu vậy thì số thú lên làm người và số người xuống làm thú phải cân bằng với nhau chứ ? Tại sao số người càng ngày càng nhiều . Điều này có nghĩa là số thú lên làm người càng ngày càng đông , mà người được giải thoát lại ít hơn , hình như vậy phải không ?
À , đúng rồi , tôn giáo nhiều , giáo điều nhiều mà không theo . Phật bảo đừng sát sanh , nhưng mình theo lời dạy hay mình làm ngược lại ? Ngược lại mà . Có nhiều người nói : "Tôi đâu có sát sanh . Người ta giết gà vịt rồi tôi mới ăn , không ăn thì uổng". Phải vậy không ? Không ăn thì người ta bán ế hàng , tội nghiệp họ . Lòng từ bi của mình là vậy đó . Mình đã quên lời Phật dạy .
Sát sanh có hai loại : gián tiếp và trực tiếp , hay thấy người ta giết mà trong lòng mình hoang hỷ , hiểu không ? Trong kinh Phật , kinh Lăng Già có nói : "Nếu mình không ăn thịt thì không ai giết", hiểu không ? Vì mình ăn thịt nên mới có người giết ; người ăn lẫn người giết , tội đều như nhau . Có đọc kinh Lăng Già không ? Hay là đọc tiểu thuyết của bà Tùng Long thoải mái hơn ? Đọc kinh Phật mệt quá , tối ngày ông Phật cứ biểu trì giới ăn chay ; trời đất ơi , nghe mà cực , đời sống tự do mà , ăn chay làm chi cho cực vào thân ! Vì vậy mà càng cực thêm .