Mãi Mãi tuổi 20 (m�i các bạn và o xem)
Không biết các anh chị em đã Ä‘á»?c hay nghe tá»›i từ "Mãi mãi tuổi 20" chưa...tôi đã từng nghe trên tivi , trên đà i...nhưng tôi chưa Ä‘á»?c... Ä?ây là cuốn nháºt ký cá»§a má»™t con ngưá»?i đại diện cho thế hệ thanh niên những năm 70-71....Ä?á»?c rồi má»›i thấy những hoà i bão cá»§a lứa tuổi 20 tháºt to lá»›n, tôi là má»™t con ngưá»?i cứng rắn, nhưng khi Ä‘á»?c những dòng nháºt ký cá»§a anh nước mắt tôi cứ trà o ra .. . tôi thá»±c sá»± không muốn khóc...nhưng sao nước mắt cứ trà o ra... tháºt xấu hổ khi Ä‘á»?c được những dòng nháºt ký cá»§a má»™t ngưá»?i viết cùng lứa tuổi vá»›i mình và cà ng lúc cà ng nháºn ra sá»± nhá»? bé cá»§a mình đối vá»›i ngưá»?i đó....
"Ä?iá»?u xấu hổ thứ nhất ta chợt nháºn ra là không thể nhá»› nổi tuổi 20 cá»§a chÃnh mình đã trôi qua như thế nà o! Không có gì đáng để trăn trở đối vá»›i má»™t sinh viên năm 2, chỉ cần há»?c chăm để đủ Ä‘iểm nháºn há»?c bổng hằng tháng. Chưa bao giá»? dôi ra má»™t tiếng đồng hồ suy nghÄ© vá»? má»™t ngà y mai ta sẽ là m gì để không chỉ có má»™t cuá»™c Ä‘á»?i nhà n nhạt và tạm ổn!
Tuổi 20 tròn trÄ©nh và dá»… thương vá»›i 20 ngá»?n nến thắp lên ngà y sinh nháºt, cÅ©ng chỉ là bù khú vá»›i những ước mÆ¡ đúc từ má»™t khuôn: “mong có tình yêu đẹp, có công việc tốt khi ra trưá»?ng và sống hạnh phúcâ€?. Ta đã chưa từng nhen nhóm cho mình má»™t lý tưởng gì cao đẹp để là m cá»™t mốc cho lứa tuổi 20 rạng ngá»?i đó, tháºm chà chỉ để sau nà y khi lá»›n lên và già đi, ta cÅ©ng có cái để nhá»› vá»? tuổi 20 đẹp má»™t thá»?i.
Ta đã quay lưng vá»›i những bà i há»?c lịch sá» trong nhà trưá»?ng bằng cách quên ngay sau khi há»?c, để rồi hôm nay khi bắt gặp những dòng nháºt ký cá»§a anh Thạc, ta bá»—ng sợ hãi khi nháºn ra rằng trái tim mình vẫn còn có thể rung lên bần báºt trước những nghÄ© suy cao đẹp cá»§a anh vá»? lịch sá», vá»? đất nước và dân tá»™c.
Ta bá»—ng chợt sợ hãi khi Ä‘i trên những con đưá»?ng rất đẹp hôm nay mà ở phÃa bên dưới có thể vẫn còn nằm lại xương cốt cá»§a bao ngưá»?i. Ta sợ hãi như má»™t thằng nhóc 20 tuổi trống rá»—ng và tầm thưá»?ng cá»§a thế hệ nà y khi chợt nghÄ© vá»? thế hệ trước. Ta, má»™t tế bà o trong cÆ¡ thể thế hệ thanh niên tuổi 20 hôm nay, đã là m được gì cho đất nước như các anh đã là m khi mà má»™t bà i há»?c lịch sá» vẫn không thể thuá»™c...
Và bá»—ng thấy cái mà ta gá»?i là tình yêu và hạnh phúc ở tuổi 20 cá»§a mình tháºt xa lạ và nhá»? bé so vá»›i những gì trải dà i trong 240 trang nháºt ký cá»§a anh Thạc. Ta đã không thể là chÃnh mình để yêu theo cách cá»§a riêng mình, đã phải mượn những thứ tình yêu trong phim Hà n Quốc, trong nhạc trẻ hiện nay để nói há»™ lòng mình.
Phải chăng ta nghèo đến thế? Bao nhiêu lần ta nghÄ© đến ngưá»?i yêu và mong muốn gì cho ngưá»?i đó? Hay những thứ xúc cảm nhá»? nhen tầm thưá»?ng đến từ thể xác mà ta hằng thèm khát đã giết chết những ước vá»?ng đẹp cho má»™t tình yêu tháºt sá»±? Tuổi 20 ta đã chưa nghÄ© được như anh Thạc đã nghÄ© vá»? tình yêu và hạnh phúc. Tuổi 20 ta đã không biết yêu...
Và ta đã khóc không chỉ cho những ná»—i buồn và niá»?m day dứt cá»§a anh Thạc thấm Ä‘á»?u qua từng trang nháºt ký. Anh Thạc chắc đã không nghÄ© rằng hÆ¡n 30 năm sau những tâm sá»± thầm kÃn cá»§a anh lại Ä‘em đến cho tuổi 20 thế hệ sau nhiá»?u sá»± xấu hổ đến như váºy, và có lẽ anh không há»? mong váºy.
Ta biết khi gấp lại trang cuối cùng cá»§a quyển nháºt ký, có lẽ sẽ vang vá»?ng lá»?i anh Thạc như động viên ta hãy cố gắng sống cho xứng đáng vá»›i tuổi 20, để “những trang giấy còn lại đằng sau sẽ toà n là những dòng vui vẻ và đông đúcâ€? như dá»± cảm cá»§a anh trở thà nh hiện thá»±c."
----------------------------o0o-----------------------
Trang sách cuộc đ�i anh
TT - Bạn trẻ thân mến, trên tay bạn đang là một cuốn sách bình thư�ng như bao cuốn sách khác bạn đã thấy và đã cầm lên trong đ�i, nhưng tôi mong bạn tĩnh tâm lại giây phút, nhìn và o chân dung một con ngư�i hiện hình trên bìa và đ�c và o dòng chữ dưới tên sách.
Khi đó bạn sẽ cảm thấy tay mình như trÄ©u xuống và tim mình Ä‘áºp gấp lên. Trên tay bạn bây giá»? không phải là cuốn sách bình thưá»?ng nữa, không phải là cuốn sách nữa, mà là má»™t cuá»™c Ä‘á»?i, má»™t số pháºn. Bạn sẽ Ä‘á»?c và o trang sách và bạn sẽ thấy mình Ä‘ang Ä‘á»?c má»™t trái tim, Ä‘á»?c má»™t tâm hồn cá»§a má»™t con ngưá»?i (*).
Bạn trẻ thân mến, ngưá»?i bạn gặp trên trang sách nà y là má»™t ngưá»?i trai Hà Ná»™i. Khi anh bước chân và o ngưỡng cá»a đại há»?c là khi cuá»™c chiến tranh VN Ä‘ang thá»?i kỳ căng thẳng, ác liệt nhất.
Anh há»?c giá»?i, cả “xã há»™iâ€? và “tá»± nhiênâ€? như thá»?i ấy thưá»?ng nói, nghÄ©a là cả văn và toán, ở trung há»?c anh Ä‘oạt giải nhất thi há»?c sinh giá»?i văn toà n miá»?n Bắc, ở đại há»?c anh là sinh viên xuất sắc cá»§a khoa toán - cÆ¡ đại há»?c Tổng hợp Hà Ná»™i. Anh có thể được chá»?n má»™t con đưá»?ng khác và o Ä‘á»?i. Nhưng anh, và cả thế hệ anh, năm tháng ấy đã cởi áo sinh viên khoác lên mình áo lÃnh. Không có sá»± lá»±a chá»?n nà o khác khi tổ quốc lâm nguy.
Và anh, như má»™t ngưá»?i trai thế hệ, đã chấp nháºn và dấn thân. Dấn thân không theo nghÄ©a hiện sinh mà theo nghÄ©a yêu nước.
Bạn trẻ thân mến, ngưá»?i trai Hà Ná»™i ấy đã vÄ©nh viá»…n nằm xuống mảnh đất Quảng Trị hÆ¡n 30 năm vá»? trước. Hôm nay, sau 30 năm ngà y chiến tranh khép lại, bạn Ä‘ang có trên tay mình những tâm tình cá»§a anh qua cuốn sổ nháºt ký quân ngÅ© anh ghi trong quãng thá»?i gian huấn luyện tân binh.
Anh trải lòng mình chân tháºt qua những cảm nháºn lắng nghe hồn nhiên, tinh tế rung động trước những vùng đất anh qua, những con ngưá»?i anh gặp, cá»§a má»™t hồn thÆ¡ Ä‘ang khao khát bá»™c lá»™, má»™t tình yêu khao khát tá»? bà y, má»™t đầu óc khao khát nháºn thức.
Anh ghi cho mình và chỉ cho mình thôi. Cuốn sổ nà y anh gá»?i là “Chuyện Ä‘á»?iâ€?. Bây giá»? bạn Ä‘á»?c nó bạn sẽ thấy nó vừa là nháºt ký, vừa như má»™t cuốn sổ tá»± tu dưỡng, lại vừa như những ghi chép sáng tác văn há»?c. Những con chữ ở đây, bạn hãy nhá»›, đã được ghi bằng bút má»±c trên đưá»?ng hà nh quân. Nét má»±c còn nguyên và những gì chứa đựng trong chữ thì còn mãi.
Bạn trẻ thân mến, có má»™t tình yêu cá»§a má»™t lứa đôi Hà Ná»™i nÆ¡i cuốn sách bạn Ä‘ang Ä‘á»?c. Má»™t tình yêu lý tưởng tiêu biểu cá»§a thanh niên thá»?i chiến tranh ấy. Chà ng trai ra tráºn, cô gái Ä‘i há»?c xa, tình yêu vượt thá»?i gian và không gian chÃn lên trong tình cảm nhá»› thương mong ngóng đợi chá»? hi vá»?ng cá»§a hai ngưá»?i.
Chị đã há»?i anh câu há»?i hạnh phúc là gì khi hai ngưá»?i còn là há»?c sinh. Câu há»?i hạnh phúc bao lứa đôi thá»?i chiến đã há»?i và tìm cách định nghÄ©a cho mình, cho ngưá»?i mình yêu. Và khi và o lÃnh anh đã viết thư cho chị hẹn ngà y 30-4-1975 anh vá»? gặp chị và sẽ trả lá»?i. Bạn có ngạc nhiên không khi thấy má»™t sá»± trùng hợp kỳ diệu đến thế!
Lá»?i hẹn hò như tiên tri ấy cá»§a Nguyá»…n Văn Thạc đã ngân má»™t nốt trầm lắng trong lòng ngưá»?i con gái anh yêu, trong lòng những ngưá»?i cùng thế hệ, và đá»?ng lại hôm nay má»™t niá»?m bi tráng. Ngà y 30-4-1975 đã qua nhưng Nguyá»…n Văn Thạc không vá»?, bao nhiêu ngưá»?i nữa như anh không vá»?. Câu há»?i hạnh phúc vẫn Ä‘i tìm câu trả lá»?i ở phÃa trước...
Cuốn sổ ghi chép nà y dừng lại tại ngã ba Ä?ồng Lá»™c ngà y 3-6-1972 khi anh chuẩn bị và o chiến trưá»?ng. Những dòng cuối cùng anh viết dưá»?ng như gấp gáp: “KÃnh chà o háºu phương. Chà o gia đình và ngưá»?i tôi yêu. Ä?êm nay tôi Ä‘i. Nhất định có ngà y trở vá»? thá»§ đô yêu quà cá»§a lòng tôiâ€?.
HÆ¡n má»™t tháng sau anh đã hi sinh khi tuổi chá»›m hai mươi. CÅ©ng như bao ngưá»?i lÃnh khác, anh bình thản và o tráºn, bình thản biết mình có thể ngã xuống. Và cái anh để lại cho Ä‘á»?i, khi sá»± sống đã hiến dâng cho đất nước, là cuốn sổ ghi chép nà y và những bức thư gá»i cho gia đình và ngưá»?i con gái anh yêu.
Ngưá»?i trai Hà Ná»™i Ä‘ang trò chuyện vá»›i bạn vá»? mình, vá»? thế hệ mình trên những trang sách nà y có má»™t cái tên bình dị: Nguyá»…n Văn Thạc. Anh viết cái sống cá»§a mình khi Ä‘ang là anh lÃnh binh nhì.
Và trước khi để bạn Ä‘á»?c ngẫm và o trang viết cuá»™c Ä‘á»?i anh, tôi xin dẫn lại những dòng anh gá»i gắm lại cho bạn, cho tôi, cho tất cả những ai Ä‘ang được sống hôm nay: “Ừ, nếu như tôi không trở lại - Ai sẽ thay tôi viết tiếp những dòng sau nà y? Tôi chỉ ao ước rằng ngà y mai, những trang giấy còn lại đằng sau sẽ toà n là những dòng vui vẻ và đông đúc. Ä?ừng để trống trải và bà ẩn như những trang giấy nà yâ€?.
Bạn trẻ thân mến, bạn có cuốn sách nà y chưa? Và bạn đã d�n mình để bước và o khoảng “trống trải và bà ẩn� của một con ngư�i mãi mãi tuổi hai mươi chưa?
Mãi Mãi Tuổi 20 - Kỳ I
Và o bộ đội
TT - Ngà y 2-10-1971, 28 ngà y sau khi nháºp ngÅ©, Nguyá»…n Văn Thạc ghi những dòng nháºt ký đầu tiên. Cho đến tháng 5-1972, trong suốt tám tháng vừa hà nh quân vừa ghi chép, anh viết được 240 trang sổ tay. Những “câu văn vá»™i và ng và bụi bặmâ€?, anh viết váºy.
2-10-1971
Nhi�u lúc mình cũng không ng� nổi rằng mình đã đến đây. Không ng� rằng trên mũ là một ngôi sao. Trên cổ áo là quân hà m đ�. Cuộc đ�i bộ đội đến với mình tự nhiên quá, bình thản quá và cũng đột ngột quá.
Thế là thế nà o? Cách đây Ãt lâu, mình còn là sinh viên. Bây giá»? thì xa vá»?i lắm rồi những ngà y cắp sách lên giảng đưá»?ng, nghe thầy Ä?ưá»?ng, thầy Ä?ạo... Không biết bao giá»? mình sẽ trở lại những ngà y như thế. Hay chẳng còn bao giá»? nữa! Có thể lắm. Mình đã lá»›n rồi. Há»?c bao lâu mà đã là m được gì đâu, đã sống được gì đâu? Chỉ còm cõi vì trang sách, gầy xác Ä‘i vì má»™ng mị hão huyá»?n.
Hai mươi tám ngà y trong quân ngÅ© mình hiểu được nhiá»?u Ä‘iá»?u có Ãch. Sống được nhiá»?u ngà y có ý nghÄ©a. Dá»?c đưá»?ng hà nh quân, có dịp xem lại lòng mình, soát lại lòng mình.
Mình bắt đầu sống có trách nhiệm từ đâu, từ lúc nà o? Có lẽ từ 9-3-1971, tháng ba của hoa nhãn ban trưa, của hoa sấu và hoa bằng lăng nước.
Những ngư�i bạn thân yêu của mình đã lần lượt đi h�c xa hết cả rồi. Mỗi ngư�i một phương. Các bạn đã đi lên phương Bắc. Còn mình, sẽ đi v� phương Nam...
Ä?êm Hà Bắc tháºt thanh bình. Thèm quá, nghe má»™t tiếng thì thà o cá»§a cánh gió trên đồi bạch đà n... Mình đã sống trên 20 ngà y bên hồ cá Yên Duyên, Yên Sở. Ở đó có những đưá»?ng cây đẹp tuyệt. Mình đã chụp tấm ảnh bá»™ đội đầu tiên dưới má»™t gốc dừa, sau lưng là hồ cá. Hoà ng hôn thong thả thay mà u nước. Và ngôi sao Hôm trầm tư, kiêu hãnh đã má»?c trên trá»?i. Cuá»™c Ä‘á»?i bá»™ đội đâu dá»… dà ng như thế.
Mình đã khóc, nước mắt già n giụa, khi các bạn tiễn mình đi, khi buổi lễ kết thúc, khi bà i Quốc ca rung bầu không khà trong là nh trên Trư�ng Tổng hợp. Bản nhạc nà y đây, bao lần mình đã nghe, đã cúi đầu suy nghĩ. Nhưng hôm nay mới thực hiểu, thực cảm một đi�u giản dị: Bà i Quốc ca của ta, của ta!
Khóc, không phải vì hèn yếu, không phải vì buồn bã, mà vì xúc động. Vì buổi chia tay nà y thiêng liêng quá. Những ngưá»?i bạn thân yêu nhất cá»§a mình không thể tiá»…n mình Ä‘i được. Và bà n tay ấy, và đôi mắt ấy, giá»?ng nói ấy... Lên xe rồi, xe nổ máy. Xe VN sản xuất, tiếng động cÆ¡ như tiếng tim mình váºy.
Nghẹn thắt vì má»™t cảm giác khó tả, mình ngước nhìn lần cuối cùng cánh cá»a sổ, nÆ¡i hằng ngà y mình bò ra, nhìn xuống lòng đưá»?ng. Khoảng trá»?i nhá»? cá»§a riêng mình đó. Má»™t hôm nà o, những hôm nà o mình mong chá»? nhìn thấy bạn cá»§a mình đạp xe qua, để mình gá»?i... Bây giá»?, là chia tay, xe lăn bánh, êm ru, xe Ä‘i êm, mà bá»?n mình xô và o nhau, chen nhau thò tay ra cá»a.
Xe Æ¡i, lao nhanh hÆ¡n, cho ta chóng tá»›i gia đình lá»›n. NÆ¡i ta gá»i gắm cả thá»?i thanh xuân cá»§a mình...
HÆ¡n cả khi trên tay pháºp phồng tá»? quyết định. Vui sướng, tá»± hà o, cảm động là m sao khi trên ngưá»?i ta là bá»™ quân phục xanh mà u lá. Anh sinh viên quen mà u trắng áo cá»§a cánh cò, quen mà u xanh da trá»?i tháng nắng... Mình trút bá»? không thương tiếc, và trìu mến khoác lên mình mà u xanh ấy. Mà u xanh cá»§a núi đồi và thảo nguyên, cá»§a ước mÆ¡ và hi vá»?ng. Mà u xanh bất diệt cá»§a sá»± sống.
9g30 phải và o mà n, nhưng ta thức trá»?n má»™t đêm, vá»›i bốn bá»? Ä‘ang rạng sáng, mặt trá»?i má»?c, và em bé đã rÃu rÃt ở hà ng ô rô xén gá»?n. Má»™t tiếng võng kêu, má»™t vệt nắng kẻ ở ngoà i hiên, má»™t con nhện giăng tÆ¡ trên cà nh ổi... Có gì khác vá»›i nÆ¡i ta ở, nÆ¡i ta gá»i gắm tuổi thÆ¡.
Ta đã bao lần đi bên sông Tô Lịch, trước kia ta khó chịu vì mùi bùn oi nồng... Ta đã mấy lần hà nh quân bên sông Tô Lịch, ta yêu sông vì b�t tăm sủi, vì mà u xanh non, tươi trẻ có công vun đắp của dòng sông. Có phải lòng sông đã quên mình nhơ bẩn, đã chịu lòng mình mang mùi vị ấy để đem cho đ�i những c�ng rau muống tươi kỳ lạ, để đem mà u hồng tươi cho thà nh phố. Sông Tô ơi, mai trở v�, ta khơi lại dòng sông, cho tuổi thơ vẫy vùng, cho con thuy�n anh chở em đi, đi vòng quanh thà nh phố...
Hôm nay, Ä‘i bên sông, dưới cái nắng chang chang, trên vai là balô con cóc cá»§a Trưá»?ng SÆ¡n. Không thể nói là nhẹ được. Quai Ä‘eo thÃt và o vai, ép lồng ngá»±c lại. Ä?au và bá»?ng rát, khó thở. Ä?è lên hông, ép và o lưng, ướt đầm đìa là mồ hôi ta đấy. Ta đặt balô, và cưá»?i luôn được. Ừ, cuá»™c Ä‘á»?i ta là thế. Phải cưá»?i và phải vui. Bà i hát ta yêu là Trưá»?ng SÆ¡n Ä?ông - Trưá»?ng SÆ¡n Tây...
Nguyễn Văn Thạc sinh năm 1952 tại là ng Bưởi, Hà Nội trong một gia đình thợ thủ công.
Năm lá»›p 10 (niên há»?c 1969-1970), Nguyá»…n Văn Thạc đã Ä‘oạt giải nhất cuá»™c thi há»?c sinh giá»?i văn toà n miá»?n Bắc. Vá»›i thà nh tÃch há»?c táºp kể trên, Thạc đã được ban tuyển sinh Hà Ná»™i xếp và o diện Ä‘i đà o tạo tại Liên Xô. Nhưng theo chá»§ trương chung, phần lá»›n những nam há»?c sinh xuất sắc năm đó Ä‘á»?u phải ở lại để tham gia quân đội.
Trong khi chá»? gá»?i nháºp ngÅ©, Thạc đã xin thi và đỗ và o khoa toán - cÆ¡ cá»§a Trưá»?ng Ä?H Tổng hợp Hà Ná»™i. Vừa há»?c năm thứ nhất, anh vừa tá»± há»?c thêm để hoà n thà nh chương trình năm thứ hai và được nhà trưá»?ng đồng ý cho lên há»?c thẳng năm thứ ba...
Nhưng đó cÅ©ng là thá»?i gian cuá»™c kháng chiến chống Mỹ Ä‘ang bước và o giai Ä‘oạn má»›i. Chiến trưá»?ng miá»?n Nam ngà y cà ng gay go và ác liệt. Hà ng ngà n SV các trưá»?ng đại há»?c phải tạm ngừng việc há»?c táºp để bổ sung lá»±c lượng chiến đấu cho quân đội. Nguyá»…n Văn Thạc đã nháºp ngÅ© ngà y 6-9-1971...
TrÃch lá»?i tá»±a cá»§a nhà thÆ¡ Ä?ẶNG VÆ¯Æ NG HƯNG
(ngư�i sưu tầm - giới thiệu)
Yên Sở Æ¡i, ta yêu Yên Sở như là ng quê ta váºy. NÆ¡i trú quân đầu tiên cá»§a Ä‘á»?i ta. NÆ¡i ta gá»?i bạn cá»§a mình là đồng chÃ. NÆ¡i em thÆ¡ gá»?i ta là chú bá»™ đội, và những cô gái là ng gá»?i ta: Chà o các anh bá»™ đội.
Em đừng cưá»?i anh vì bá»™ quân phục thùng thình. Mẹ ta nghèo, rau cháo nuôi ta, Ä‘au khổ bốn nghìn năm, chắt chiu từng hạt gạo nuôi ta. Ä?ể bây giá»? ta lá»›n. Phải lá»›n lên, phải to ra cho kịp tầm cao cá»§a lịch sá». Cánh tay nà y sẽ bóp nghẹt cổ quân thù.
Hà nh quân từ 5 giá»? chiá»?u đến 9 giá»? đêm, đẹp lắm. Trăng đầu tháng còn Ä‘á»? quạch, cứ gợi cho ta nhá»› má»™t cánh buồm. Ä?ấy, cánh buồm Ä‘á»? thắm, đựng đầy gió, gió cuốn những ngôi sao đêm, ùa và o lòng thuyá»?n và đẩy thuyá»?n trôi trong tâm tưởng... Ngá»§ bên bá»? má»™t dòng sông, có những đưá»?ng dừa tháºt đẹp.
Trá»?i trong quá, dây Ä‘iện chăng như những dòng kẻ cá»§a má»™t trang vở há»?c trò. Ä?ừng bấm đèn trêu há»?, cứ để há»? nói chuyện vá»›i nhau. Anh con trai sắp xa ngưá»?i bạn cá»§a mình. Cô ta lại vá»? trưá»?ng há»?c tiếp. Chỉ còn và i tiếng nữa thôi là còi tà u, là chuyển bánh. Anh dặn gì cô ấy, có lẽ chẳng dặn gì đâu, và chỉ mỉm cưá»?i... Cáºu nà o đã cất tiếng hò:
“Tiếng ai như tiếng chuông và ng
Tiếng ai như tiếng cô nà ng của anh...�
Còn tiếng nà y thì đúng là gi�ng anh Châu rồi, anh “Mộng Châu�:
“Anh yêu em lắm em ơi,
Nhưng anh chẳng dám ng� l�i với em...�
LÃnh khoái, cưá»?i khúc khÃch... Những vì sao dưới sông cÅ©ng va và o nhau... Những cánh dừa cÅ©ng nắm tay nhau tinh nghịch bay qua bầu trá»?i thanh bình. Tiếng động cÆ¡ như xay lúa.
Ä?êm đẹp vô cùng, ta lắng nghe đất thở. Anh bạn nằm bên rá»?i đèn pin tìm gì, có phải anh tìm con dế Ä‘ang cần cù dạo bản nhạc đêm cá»§a Pritsvin? Không cưỡng nổi, ta lấy giấy và viết thư cho Như Anh...
4-10-1971
“Anh hẹn em cuối tuần/Chá»? nhau nÆ¡i cuối phố/Biết anh thÃch mà u trá»?i/Em đã bồi hồi, chá»?n mà u áo xanh/Sáng chá»§ nháºt trá»?i trong/Nhưng trong lòng dâng sóng/Chẳng thấy bóng anh sang/Ä?êm thứ hai thu và ng/Ä?êm thứ ba thu tà n/Mùa đông thứ tư sang...â€?
Bạn, đừng hát nữa, mà là m nao lòng bộ đội. Ta bước trên đồi bạch đà n, dưới chân là đá s�i... Chao ôi, bầu tr�i xanh quá, mà u áo thân yêu của ta đã xếp lại nơi nhà ...
... Có phải Ä‘á»?i ta là cầm AK đánh giặc. Ä?ứng trên đồi phun lá»a và o kẻ thù, dạn dà y, thầm lặng... chẳng cần ai biết đến đâu. Rồi lúc nà o ta chết, chỉ cầu xin má»™t Ä‘iá»?u, trên nấm mồ cá»§a ta là cây bạch đà n; cây bạch đà n mảnh dẻ...
Nằm trong lòng đất, giá còn được nghÄ©, ta sẽ là m thÆ¡, ừ, là m thÆ¡, là m toán... Chà , láºp dị, láºp dị, ngá»› ngẩn đến thế nữa cÆ¡.
Sao bây giá»? ghét Ä‘á»?i sinh viên đến thế. Thõng thẹo và á»?p ẹp. Phải sống khá»?e mạnh, dữ dá»™i trong lá»a đạn.
Dân quý anh bộ đội. B�n mình đi xin tre v� là m nhà ở. Tre đấy, ngoà i vư�n, anh cứ ra mà chặt. Tre đực, tre cái, tre bánh tẻ đan lóng đôi, lóng mốt, đan s�t đeo đá sau lưng. Cây tre VN, lòng bà mẹ VN, có phải bây gi� ta mới hiểu đâu. Nhưng bây gi� ta mới được nhìn, được thấy...
Má»™t thế hệ đã ra Ä‘i như thế, phÆ¡i phá»›i má»™t niá»?m tin. Cảm xúc trữ tình trà n ngáºp trên những trang ghi chép cá»§a chà ng trai Hà Ná»™i. Nhưng cuá»™c sống gian khó cÅ©ng theo bước chân anh. Và con ngưá»?i lãng mạn ấy đã có lần giáºt mình Ä‘au đớn trước má»™t sá»± dá»ng dưng...
Mãi mãi tuổi hai mươi (kỳ 2):
Chuyện đau lòng
TT - 15-11-1971
Thằng Mỹ, nó là cái gì mà mÆ¡ hồ như thế? Ä?i bá»™ đội, mình cảm thấy hÆ¡i mông lung trong việc nhìn nháºn kẻ thù. Hố bom còn toác ra ở trên đồi. Và cảnh là ng xóm tiêu Ä‘iá»?u, bị tà n phá ngà y 29-2-1968, ta đâu có quên. Mặt mÅ©i thằng Mỹ thế nà o? Hẳn đó cÅ©ng là khuôn mặt ngưá»?i bị bóp méo xá»™c xệch. Hẳn đó là bá»™ mặt nhăn nhúm trước ánh sáng mặt trá»?i.
Ä?êm ấy, tháºt Ä‘au lòng. Hồi chiá»?u, bị ném 40 quả bom. Ä?iện bị đứt lung tung. Là ng xóm chìm trong tang tóc và bóng đêm. Ở ngay trước ngõ là má»™t bát hương hiu hiu khói. Anh Phúc bị bom tiện đứt cả chân tay, nằm trong chiếc quan tà i Ä‘á»?, ngá»?n Ä‘uốc nứa thổi phừng phừng, cái xe bò lăn lá»™c cá»™c... Sao giống “chiếc quan tà iâ€? như thế.
Ta ngồi đây, thanh bình như thế. Nhưng ở cuối trá»?i Tổ quốc, bao nhiêu ngưá»?i con ưu tú cá»§a dân tá»™c Ä‘ang đổ máu, Ä‘ang giáºp gãy từng khúc xương, Ä‘ang bị kẻ thù đà y Ä‘á»?a và các đồng chà cá»§a ta, anh giải phóng quân kiên cưá»?ng Ä‘ang nÃn thở đợi giá»? xung tráºn, Ä‘ang đói rét và đau nhói vết thương trên má»™t cánh rừng già .
Váºy mà , lại đến giá»? Ä‘i ngá»§. Những cÆ¡n gió liu riu trên cà nh tre đưa ta và o cÆ¡n mÆ¡ - Ta lại trở vá»? vá»›i cái ngõ nhá»? cá»§a mình... Lạc lõng ư? Có lẽ nà o!
Ta biết giấu mặt và o đâu, và o gấu quần hay gấu áo, khi đư�ng Trư�ng Sơn không có dấu chân ta? Khi cả cuộc đ�i ta chưa có cái ni�m vui mãnh liệt của ngư�i chiến thắng, cắm c� Tổ quốc trên cả nước thân yêu.
26-11-1971
Cá»™t cây số chỉ Bắc Giang 22km. Tiến vá»? phÃa đó... 600 con ngưá»?i gò lưng và bước. 30kg trên lưng, đưá»?ng bụi... Phải, lần nà o hà nh quân cÅ©ng váºy. Không còn nghÄ© ngợi được gì nữa. Thiên nhiên thu hẹp bằng nắp vung dưới gót chân ngưá»?i Ä‘i trước. Không gian như co, như dồn, như ép, ép mạnh và o khắp cÆ¡ thể, và o cổ, và o vai, và o lưng, và o chân. Mệt lắm, nặng lắm. Sá»± tháºt gồ ghá»? biết chừng nà o.
Ta như lần tay trên cạnh sắc lạnh cá»§a cuá»™c Ä‘á»?i, và nhá»› da diết đến P. (*); dưá»?ng như đối láºp vá»›i cái khô khá»?ng và dữ dá»™i ấy là hạnh phúc êm Ä‘á»?m khi đứng bên P.. Ôi, đôi vai tròn, nhá»? nhắn, gò má và đôi mắt má»?m đằm thắm biết chừng nà o... Nhìn mãi, nhìn mãi mà không thấy P. đâu. Chỉ thấy bụi, cát, ồn à o và nặng ná»?, má»?i mệt. Chỉ thấy gánh nặng cá»§a Ä‘á»?i đè gà hai vai.
Nặng quá và xa lắm. Ä?ược nghỉ là ngã luôn xuống vệ đưá»?ng, không đủ sức tháo ngưá»?i ra khá»?i balô nữa. Nếu như có P. ở đây, P. sẽ nghÄ© gì ? Có thương mình không nhỉ? P. sẽ nghÄ© gì khi ngưá»?i bạn cá»§a riêng P. nằm há hốc mồm mà thở, rá»?i rã chân tay và ngá»§ thiếp Ä‘i trên cánh đồng khô đầy bụi và chang chang nắng... Nhưng nếu có P. ở đây có lẽ mình cÅ©ng không nằm thế và sẽ Ä‘i bắt chuồn chuồn!
29-11-1971
Ngà y lên đưá»?ng nháºp ngÅ© cá»§a sinh viên Trưá»?ng Ä?H Tổng hợp (ảnh đăng trên báo Nhân Dân)
Bắt đầu và o là ng, chá»— nà y là Ä?ông Du thì phải. Dân thưa thá»›t và bá»™ đội thì đông hÆ¡n dân nhiá»?u. Có ngưá»?i tÃnh tỉ lệ 9/10. Kể thì hÆ¡i ngoa. Nhưng cÅ©ng có lý đấy. Tiểu Ä‘oà n trưởng đứng đợi dưới má»™t gốc tre. Cán bá»™ cá»§a mình cÅ©ng chẳng khác gì chiến sÄ©, cÅ©ng balô, cÅ©ng gạo và súng. Chỉ khác, các đồng chà đó Ä‘i thẳng ngưá»?i và bước vững và ng hÆ¡n lÃnh nhiá»?u. CÅ©ng phải thôi, đánh Pháp rồi đánh Mỹ, bao nhiêu năm Ä‘i trên con đưá»?ng lá»a, con đưá»?ng lá»›n cá»§a dân tá»™c.
Sao con đư�ng dà i thế, dà i mãi.
Ä?ến ngã ba, chưa gặp giao liên, bá»™ đội ùn lại và cúi gáºp ngưá»?i cho balô đỡ siết và o vai. Khát quá, nhưng chỉ có nước ao. Biđông chưa được phát. Dưá»?ng như cấp trên cố ý tạo ra tình huống nà y - “Rènâ€?! Chao ôi, cái chữ đáng ghét thế!
Thôi, đây rồi, tụi quỉ, tiá»?n trạm gì mà “háºuâ€? thế! Mãi bây giá»? má»›i gặp. Và thế là “chỉ còn 3kmâ€?. Quên Ä‘i, cái balô ác nghiệt trên vai, cái nắng trên đầu, cái nóng, cái mệt trong ngưá»?i và hãy nghÄ© đến cái dịu dà ng, thắm thiết cá»§a đôi mắt N. Anh, cá»§a đôi vai N. Anh, cá»§a hai bà n tay thấm mát hÆ¡i xuân...
Ä?ỉnh dốc là chá»— ở, váºy mà 2/3 quân số nằm lăn ở chân đồi, cúi mãi, cúi mãi, tưởng như muốn Ä‘i bằng cả hai tay và hai chân. Bò lên, bò lên!
Nhưng, thế còn sung sướng lắm. Thế má»›i chỉ là cái vất vả, cái gian khổ vá»? cÆ¡ thể, vá»? váºt chất. Còn cái khổ hÆ¡n, cái Ä‘au đớn vá»? tinh thần là sá»± thá»? Æ¡ cá»§a bà con trong xóm đồi.
Thấp thoáng trong nhà lưng chừng dốc là những cặp mắt nghi ngá»?, hÆ¡i xa lạ. Ta tá»± há»?i: Há»? là ai, có phải là bà mẹ Việt Nam từ ngà n Ä‘á»?i thương anh bá»™ đội? Có phải các cháu nhá»?, các em thÆ¡ rÃu rÃt quấn lấy tay anh? Mà sao bà ng quan thế, dá»ng dưng thế... Ôi chao là buồn...
Há»? nhìn quanh, lạnh lẽo và thụt vá»™i và o nhà trong, cánh cá»a tre hạ xuống, chó sá»§a ran...
Bá»?n mình mệt quá rồi, không đủ sức đứng dáºy và o nhà nữa và nằm lăn dưới bóng tre mà nghỉ và kiếm cách và o nhà .
Không gian im ắng quá. Và chẳng thấy lÅ© trẻ chÆ¡i trong ngõ nhá»?. Xung quanh chỉ toà n cây, tre, chay, cây Ä‘en, cây mÃt. Cây um tùm như an á»§i, phải, cây lá nà y vẫn cây lá quê hương. Nó đâu lạnh lùng vá»›i anh bá»™ đội...
Nghỉ chán, bá»?n mình chia nhau và o các gia đình váºn động. Bẩn quá, bẩn quá, nhà cá»a có má»™t thứ mùi chua, mốc, mùi thá»?i gian quá dà i chưa quét dá»?n. Nét đặc trưng là lắm ruồi và nhiá»?u “tà u há mồmâ€? quá. Nhà nà o Ãt nhất cÅ©ng năm đứa trẻ dưới 10 tuổi! á»’n à o và luá»™m thuá»™m, chứng tá»? mức độ giác ngá»™ cá»§a dân chưa cao lắm.
Và o nhà nà o há»? cÅ©ng Ä‘uổi. Lắm lý do đến thế, nà o là : Ä?ợi ông ấy vá»?... Tệ hÆ¡n, có gia đình không thèm tiếp và trả lá»?i: Gia đình tôi chưa có ai Ä‘i bá»™ đội nên không biết đối xá» vá»›i các chú như thế nà o!
B�n mình không biết nói sao nữa. Ra ư, thì chỉ có bụi tre và đỉnh đồi thôi. Phải bám và o dân mà sống! Bám lấy dân.
Thế là chưa được cơm cháo gì, bụng đói, mệt, b�n mình và o nhà , giúp gia đình quét d�n, gánh nước, xe tơ. Nhà ở trên đồi nên nước hiếm hoi. Phải xuống chân dốc và ở đó có cái giếng chung của cả là ng.
Vừa là m vừa trò chuyện, vừa xin và o ở một góc nhà đặt balô thôi. Mãi đến chi�u h� mới cho và o nhà , cho giư�ng chiếu hẳn hoi và giục “các chú nấu cơm ăn�.
Khi đó má»›i biết đơn vị trước ở đây là m mất uy tÃn ghê quá, toà n đánh nhau, cãi nhau, đánh cắp cá»§a nhau. 3/4 số xoong quân dụng bị mất, rồi quân trang, quân dụng mất lung tung. Tệ quá.
Báºy bạ thế thì thôi. Nhưng háºu quả lại dồn lên đầu bá»?n mình. Ngay đêm, đại đội há»?p cấp tốc trên thá»a ruá»™ng còn trÆ¡ chân rạ. Phải gấp rút khôi phục uy tÃn cá»§a quân đội.
Gia đình mình ở có chÃn ngưá»?i. Bác chá»§ nhà 55 tuổi rồi và ngà y ngà y vác thuyá»?n nan Ä‘i đánh lưới trên sông. Tụi nhóc còn nhá»?, cô gái thứ hai tên là Thà , 17 tuổi, Ä‘i là m suốt ngà y và ban đêm cÅ©ng chẳng vá»?. Nhưng nếu cô ta vá»? thì cả nhà biết ngay vì cái mồm to và liến thoắng cá»§a cô. Cái giá»?ng chan chát nghe đến chói tai. Khổ cho anh chà ng nà o vá»› phải cô ấy suốt Ä‘á»?i có lẽ chẳng được nghe cô ấy thì thầm (!).
Còn tụi nhóc thì bẩn, bẩn lắm. Chân tay bá»?c má»™t lá»›p đất Ä‘en như da cóc. Toà n uống nước lã và không bao giá»? rá»a tay cả. Ä?êm Ä‘i ngá»§ thì tót lên giưá»?ng, sáng dáºy lấy khăn mặt còn ướt cá»§a ngưá»?i lá»›n lau cuống quÃt và thế là mở đầu má»™t ngà y!
Mình rất không thÃch cái tò mò, cái ưa lục lá»?i cá»§a tụi nhóc ấy. Ä?ặt balô xuống là sà đến và nắn cái ná»?, sá»? cái kia, chẳng ra là m sao cả. Nhất là thằng Hà nh, há»?c vỡ lòng, hư lắm.
Tế bảo: “Phải rèn b�n nà y mới được�. B� một buổi rủ chúng nó đi chơi và dặn dò: “Các chú để súng đạn trong balô, đừng đụng gì đến nó nổ�...
Thế là ổn. Còn phải vệ sinh vệ sống cho các ngà i nữa chứ. Rõ khổ.
Nhưng cũng thấy thương gia đình và các cháu. Lỗi ấy đâu phải vì bố mẹ hay vì bản thân chúng. Mà vì thằng đế quốc, vì lụt lội. Vì kẻ thù của dân tộc ở bên kia b� Thái Bình Dương...
Tuổi 20 nồng nà n và hăng hái ấy cứ nhớ đi nhớ lại một nỗi xao xuyến khi ngư�i con gái anh yêu nhẹ nhà ng đặt bà n tay m�m dịu lên b� vai anh...
Ä?ó là buổi tối cuối cùng cá»§a há»?. Xa nhau rồi, anh ngÆ¡ ngác tá»± há»?i có lẽ nà o tất cả chỉ là như thế, vÄ©nh viá»…n cÅ©ng chỉ là như thế. “Có lẽ nà o đó là tá»™t cùng cá»§a hạnh phúc?â€?.
Nỗi xúc động đau đớn bỗng trà o lên trong lòng ngư�i đ�c hôm nay...
Mãi mãi tuổi hai mươi (kỳ 3):
Nhớ Hà Nội, nhớ một ngư�i
Như Anh (ảnh chụp tại Liên Xô năm 1971)
TT - 2-12-1971
Chưa bao gi� mình xa nhà lâu như thế nà y, chưa bao gi� nhớ cha mẹ, anh em và bè bạn như bây gi�...
B�n nó trốn v� nhi�u, có lẽ vì không chịu được cái cảnh nhớ nhung đáng sợ nà y. Từ đây ra đư�ng 18 chỉ có một khoảng đồng. Ở xa nà y, nhìn ôtô, xe đạp lăn từ tốn qua các thân cây mà muốn chạy vù xuống đó.
Rồi Hà Ná»™i, gia đình, đưá»?ng Nguyá»…n Ã?i Quốc và phố Nguyá»…n Du... Bao nhiêu Ä‘iá»?u hứa hẹn còn bá»? dở, bản nhạc dừng lại ở âm da diết nhất... N. Anh, giữ ngón tay yêu dấu ấy ở phÃm đà n và đừng buông ra, đừng buông, nghe thấy không, N. Anh, đừng má»?i mệt...
Không ai muốn cuá»™c Ä‘á»?i mình phải buồn bã cả, nhưng rất Ãt ngưá»?i trên Ä‘á»?i nà y đạt được Ä‘iá»?u mình mong muốn. Mất mát nhiá»?u, nhưng cố gắng là m sao cho mình khá»?i thất vá»?ng, khá»?i mất nghị lá»±c luôn hun cháy lòng mình. Ä?ó má»›i là điá»?u quan trá»?ng.
Thư cho Phong, mình viết: “Còn nhá»› không Phong, dạo lá»›p 10, Phong Ä‘á»?c trước lá»›p bà i Ä?ưá»?ng chúng ta Ä‘i khiến hai đứa mình cảm động. Ở cái cà nh ổi đã nhẵn bóng vết tay mình, Phong vá»›i mình ao ước được sống những giá»? phút như thế. Giá»? phút Phong bảo con ngưá»?i vá»›i đất nước là má»™t và ngưá»?i lÃnh trở thà nh con ngưá»?i lý tưởng cá»§a thá»?i đạiâ€?.
Mình gá»i cùng lá thư là những Ä‘oạn Ä?ưá»?ng chúng ta Ä‘i há»?c thuá»™c từ hồi Ä‘i há»?c. Phong có nháºn được không, qua Trưá»?ng SÆ¡n, qua dốc Bà Ä?ịnh, dốc Nguyá»…n Chà Thanh, qua chặng đưá»?ng quyết thắng. Và trong bom đạn, Phong có trả lá»?i câu há»?i mà cuá»™c sống đặt ra...
Thưá»?ng khi, do tác động tÃch cá»±c cá»§a văn há»?c và sách báo tuyên truyá»?n, ngưá»?i ta có suy nghÄ© và cảm xúc tiến bá»™, khá mãnh liệt đằng khác. Nhưng Ãt ai kiểm tra mình xem tình cảm và suy nghÄ© đó có tháºt là bản chất cá»§a mình hay không.
Có tháºt nó bắt nguồn rá»… sâu xa từ táºn cùng cảm nghÄ©, từ đáy lòng mình? Có ai tá»± kiểm tra mình, tá»± kiểm tra cảm xúc và suy nghÄ© cá»§a mình, xem bản thân mình có lấy những rung cảm tốt đẹp đó là m quan niệm sống, chứ không phải là m má»™t thứ đồ trang sức rá»§ng roẻng?
ChÃnh trị viên Các há»?i mình thÃch Ä‘i đâu. Mình chỉ thÃch bá»™ binh, đánh nhau thế má»›i khoái và Ãt bị phụ thuá»™c và o máy móc. Vả lại, Ä‘i bá»™ binh gần dân hÆ¡n, biết nhiá»?u Ä‘iá»?u thú vị hÆ¡n.
3-12-1971
Vẫn như hôm qua, ngủ và chơi b�i lêu lổng. Chán ngán lắm rồi, bắt đầu đi lùng trong xóm.
Hết mÃa lại sắn, sắn ăn chóng no, chóng chán. Ở đây chỉ có thế. Và nếu chán thì chịu, dân Ä‘i là m đồng hết cả rồi, chẳng có ai ở nhà mà nói chuyện. Quanh quẩn vá»›i cái sân phÆ¡i rÆ¡m rạ, vá»›i cái vại chỉ hai gánh nước là đầy. Ngá»§ chán rồi lại thức, lại nóng ruá»™t.
Lại thêm ba ngư�i nữa “tút� v� Hà Nội. H� không chịu nổi tình trạng nằm đợi ghê sợ nà y.
Lê Như Thanh và Ä?á»— Thà nh xin mãi cÅ©ng được vá»?. Thanh nó khoái lắm và vanh vách kể cho mình cuá»™c sống Ä‘ang phát triển cá»§a thá»§ đô. Nó không dám đến trưá»?ng vì sợ xúc động. Thanh bảo không dám kể tình hình tháºt cá»§a đơn vị cho gia đình vì nó sợ gia đình không yên tâm. Toà n bốc phét nà o là táºp Ãt, ăn khá»?e, sướng, vui... rồi triển vá»?ng binh, quân chá»§ng cao xa...
Còn Thà nh thì khác. Anh ta tưởng bà mẹ “bônâ€? lắm. Thế là kể ráo. Bà ngồi yên lặng nghe đứa con trai nhá»? cá»§a mình thá»§ thỉ. Suốt bữa cÆ¡m bà không nói không rằng. Và khi con Ä‘i, bà òa lên khóc, đứng chắn ở cá»a nhất định giữ nó ở nhà .
Thế đấy, mẹ mình chắc là không thế. Mẹ mình chưa khóc bao gi� trong những lần tiễn con đi. Mình lại nhớ câu thơ của Trần Và ng Sao, đại ý: Bao nhiêu nước mắt mẹ thấm và o vạt áo, để đư�ng con đi không bị ướt... Mẹ mình dũng cảm lắm, biết hi sinh lắm.
NghÄ© vá»? Hà Ná»™i là nghÄ© vá»? N. Anh, nghÄ© đến những ngà y bên nhau Ä‘i trong hương đêm mùa hè, cá»§a đêm mùa thu... Ta gặp nhau là m gì nhỉ? Ta nắm tay nhau là m gì nhỉ? Ta siết chặt trong ná»—i xúc động là m gì... N. Anh bé nhá»? yêu dấu đêm nay ở đâu... Thương N. Anh tháºt nhiá»?u mà không biết nói sao, không biết là m sao cả.
Tá»™i nghiệp N. Anh, cứ phải buồn mãi, buồn dai dẳng... Sao không vui vá»›i bạn bè mỉm cưá»?i. Mùa xuân... đâu rồi? Ä?êm gần nhau nhất lại là đêm chia tay. Hạnh phúc thả những đốm sáng bay lÆ¡ lá»ng trên trá»?i. VÅ© trụ bao la quá mà tay N. Anh nhá»? nhắn chừng nà o...
Bao nhiêu đêm nằm mÆ¡, mình trở lại buổi tối cuối cùng, khi N. Anh dừng xe ở đằng sau và đặt nhẹ bà n tay lên vai trái. Mình ngoảnh lại... thế rồi không còn mÆ¡ được gì nữa, cứ trượt theo những đưá»?ng cong má»?m mại... Mai, ta xa nhau rồi, váºy mà có ai nói được vá»›i ai Ä‘iá»?u gì đâu, cứ mặc là n gió thÆ¡m mùi đồng ná»™i vuốt ve mái tóc...
Má»›i đó mà ta xa nhau, tháºt là kinh khá»§ng. Có lẽ nà o tất cả chỉ là như thế. Có lẽ nà o tất cả chỉ là như thế và vÄ©nh viá»…n cÅ©ng chỉ là như thế. Có lẽ nà o đó là tá»™t cùng hạnh phúc? Còn sau nà y chỉ là đau khổ và mòn má»?i, hối tiếc...
Phải chi đừng gặp N. Anh thì bây giá»? đỡ hối háºn biết bao. Dẫu có phải mất Ä‘i những tháng năm đẹp đẽ ấy cho N. Anh bình yên và hạnh phúc.
Tội lỗi đó không bao gi� mình có thể tự tha thứ cho được. Cà ng nghĩ nhi�u cà ng thấy mông lung và thương N. Anh, thương cả mình nữa. Trái tim ơi, vỡ ra và đừng bao gi� rung nữa. Cho ta thảnh thơi, cho N. Anh hạnh phúc... Buồn lắm, cuộc sống riêng của mình. Cà ng nghĩ cà ng buồn, nhất là trong những ngà y nà y.
Bao giá»? mình má»›i thoát khá»?i sá»± chá»? đợi đáng ghét như hôm nay? Ä?i chiến đấu chắc say sưa và hà o hứng hÆ¡n chăng?
Thông bảo mình Ä‘i há»?a lá»±c bá»™ binh. Mình thÃch lắm. Nhanh nhanh mà đi B chứ không thì hết địch đến nÆ¡i. Nghe phong thanh trên bá»™ lấy lÃnh lái xe tăng, tụi nó thÃch lắm. ThÃch gì cái con rùa thép ấy, chỉ oai ở ngoà i nà y thôi chứ khó mà được và o trong ấy.
Ä?ại đội trưởng Châu má»›i vá»?, trẻ măng, 24 tuổi. Anh là biệt động cá»§a Quảng Ngãi. Nghe kể dạo tổng tiến công mà tiếc đứt ruá»™t. Dạo ấy mình lá»›p 8 nhỉ, còn nhá»? quá.
7-12-1971
... Không ai phút nà y cảm thấy cô đơn
Nhưng da diết vẫn gợi v� Hà Nội!
Phố nh� se se đang mùa gió nổi
Có chút gì xúc động mãi theo đi...
Bằng Việt nhỉ, ừ, Bằng Việt, trong má»™t Mùa xuân xa Hà Ná»™i. Nhưng bây giá»? lại Ä‘ang là mùa đông. Lẽ ra Ä‘ang lạnh. Váºy mà chưa. Năm nay rét muá»™n nên rét dữ. Không biết bao giá»? má»›i như Trưá»?ng Phước Mãi hôm nay má»›i thá»±c đông vá»?...
Hôm 5-12, được v� qua Hà Nội mấy tiếng đồng hồ, mới cảm thấy hết hạnh phúc đơn sơ mà ngà y thư�ng không để ý.
Xe dừng lại ở bến Nứa, mình vội đến luôn nhà các bạn, đến trư�ng...
Trưá»?ng Tổng hợp như hẹp hÆ¡n hôm qua, Ãt gặp ngưá»?i quen thuá»™c. Dừng lại dưới chân cầu thang, bùi ngùi và buồn vô hạn... Tất cả như vụt đứng dáºy! Vụt à o ra, ôi, ká»· niệm... Và đáºm đà là bóng dáng N. Anh, hôm qua, hôm qua, đứng gõ cá»a tháºt nhẹ...
Vụt à o ra, như cá»a sông, thá»?i sinh viên say mê, hồ hởi... Giáºt mình, sá»? lên vai áo, cổ áo. Cuá»™c sống vẫn như xưa, ồn à o, nghịch ngợm. Nhà cá»a vẫn bẩn và ngá»?n đèn vẫn trải vô và n đưá»?ng sáng.
Dắt Hải Ä‘i chÆ¡i, má»™t lát, chia tay ở gốc cây thứ ba, nÆ¡i ná»a năm trước, ngà y 30-5, chia tay N. Anh.. “Hải có biết tại sao mình chia tay vá»›i Hải ở đây không? Ở gốc cây thứ ba nà y, mình đã chia tay vá»›i bạn thân yêu nhất cá»§a mình...â€?. Chá»— ấy, cái miếu nhá»?, ngã tư, Văn Miếu...
Lại đi trên đư�ng Nguyễn �i Quốc. Thú vị vô cùng, chỉ thiếu N. Anh. Nhưng, không sao cả, “hạnh phúc bắt đầu từ chỗ biết xa nhau�...
Quả tháºt, vá»? nhà , ở bên bố mẹ, gia đình sao thanh thản lạ. Suốt đêm không ngá»§, không muốn ngá»§ tà nà o. Nằm nhìn đỉnh mà n và nghe tiếng thở cá»§a gia đình. Tá»± dưng thấy mình lá»›n lên nhiá»?u. Tưởng chừng có thể che chở cho cả gia đình.
Bố mẹ yếu Ä‘i nhiá»?u, gầy Ä‘i nhiá»?u. Nhà cá»a bá»? bá»™n lắm. Bao nhiêu Ä‘iá»?u phức tạp già y vò bố mẹ mình. Không thanh thản như má»?i ngưá»?i, không sung sướng và nhà n hạ như bố mẹ ngưá»?i. Vì sao? Vì sao?
Câu h�i trả l�i dễ và khó. Song ta biết cách trả l�i.
Cái ôtô lăn bánh qua cầu Long Biên. Lại xa Hà Nội. Sông Hồng ơi, sông Hồng...
Bè nứa phơi trên cát bãi sông Hồng
Nơi tuổi nh� ta đi câu cá
Những chiếc xà lan ngà y ấy nông nổi quá
Nay trầm tĩnh ngược sông chở đá chữa cầu...
Qua cá»a kÃnh má»? bụi, ta bối rối chà o dòng sông Ä‘á»? và nhẩm Ä‘á»?c vần thÆ¡ Lưu Quang VÅ©. Thế là lại xa Hà Ná»™i, lại xa thá»§ đô và biết đến bao giá»??
Tạm biệt ngôi nhà , tạm biệt con ngư�i, đư�ng phố và những dòng cây xanh chảy trên vỉa hè thà nh phố. Tạm biệt đôi mắt đen ở chân tr�i.
Tâm hồn nhạy cảm ấy, dá»… vui hÆ¡n mà cÅ©ng dá»… buồn hÆ¡n trước cuá»™c Ä‘á»?i. “Sá»± tháºt gồ ghá»? biết chừng nà oâ€?, má»™t lần anh thanh thản viết váºy. Nhưng khi sá»± gồ ghá»? ấy đến vá»›i chÃnh cuá»™c Ä‘á»?i anh!?
Hơn 30 năm đã trôi qua, nỗi đau đớn của một tuổi trẻ trong veo như vẫn còn là m đau ngư�i đ�c...
Mãi mãi tuổi hai mươi (kỳ 4):
Những ngà y buồn
Gia đình (ảnh chụp tại Cổ Nhuế năm 1971)
TT - 24-12-1971
Gấp cuốn sách và o và suy nghÄ© vá»? Paven (nhân váºt chÃnh trong Thép đã tôi thế đấy - TT). Những trang cuối cá»§a tiểu thuyết để lại cho mình nhiá»?u chấn động mạnh hÆ¡n cả. Mình chú ý nhiá»?u đến bức ảnh Paven ngồi như má»™t ông già nhưng sôi sục ngá»?n lá»a sống. Lúc ấy ở bên bá»? biển và ánh nắng đã nhạt dần...
Cái gì nấp đằng sau con ngưá»?i ấy? Cái gì là m nên nghị lá»±c phi thưá»?ng và dá»… hiểu cá»§a Paven? Tháºt dá»… hiểu.
Mình thèm khát được sống như thế. Sống trá»?n vẹn cuá»™c Ä‘á»?i mình cho Ä?ảng, cho giai cấp. Sống vững và ng trước những cÆ¡n bão táp cá»§a cách mạng và cá»§a cuá»™c Ä‘á»?i riêng.
Hôm nay, lần đầu tiên trong đ�i mình cảm thấy hổ thẹn với m�i ngư�i, hổ thẹn với Paven, Pavơlusa thân yêu. Mình chưa phải là một đảng viên!
Buổi chiá»?u, Ä‘ang há»?p A, anh Lá»™c gá»?i ra sân và há»?i mình có giấy cảm tình Ä?ảng không. Lúc đó, chỉ hÆ¡i thoáng qua má»™t ý nghÄ© còn má»? nhạt. Sao mình tá»›i giá»? vẫn chưa thấy gần gÅ©i vá»›i Ä?ảng cá»§a Bác Hồ? Anh Lá»™c bá»? Ä‘i khi mình lắc đầu. Mình như có lá»—i gì đó, cái lá»—i rất lá»›n mà bấy lâu mình không biết.
Sao trước kia mình không há»? lúc nà o nghÄ© đến Ä‘iá»?u đó cả? Có phải vì mình thấy Ä?ảng quá cao siêu và mình không thể nà o vá»›i tá»›i? Có phải vì mình kém nghị lá»±c chiến đấu; kém tinh thần vươn lên và cam chịu sống cuá»™c Ä‘á»?i riêng biệt, tẻ nhạt vá»›i những rung động êm Ä‘á»?m? Có phải vì mình thấy trước được những trở ngại không thể nà o vượt qua được mà cảm thấy phiá»?n lòng?
10-1-1972
Năm ơi! Năm đang ở đâu rồi?
Tháºt không ngá»? chiá»?u qua lại là lần cuối cùng hai đứa ở bên nhau. Còn bây giá»?, xa lắm rồi, xa lắm, nếu Năm không quay trở vá»? đội ngÅ©.
Ä?ảo ngÅ©! Tháºt không thể tưởng tượng được.
Ä?êm nay bÆ¡ vÆ¡ ở đâu, ở trên má»™t chặng đưá»?ng xe lá»a hay má»™t con đưá»?ng lay lứt? Năm có cảm thấy lạnh lùng, trống rá»—ng hay không? Chắc mà y trách tao lắm hả, ừ, tao tá»± trách mình nhiá»?u lắm, sao để mà y như thế, sao để mà y như thế...
Sao trước kia không thương mà y nhi�u hơn nữa, không gần gũi mà hiểu mà y hơn nữa. Giấy truy nã mà y tao cầm trong tay đây. Sớm mai sẽ có ngư�i xa lạ nà o cầm đ�c, ngư�i ta sẽ nguy�n rủa mà y, khinh bỉ mà y Năm ơi!
Năm ơi, quay trở lại đi, quay lại và rủ thằng Th�i nữa, đồng đội và tao đang ch� mà y. Cái giư�ng �p ẹp vẫn dà nh chỗ ấm nhất cho mà y đó. Sao mà y lại b� đi mà ngủ trên một quãng đồng trống trải, lạnh lùng... Năm à , quay lại đi!
4-3-1972
12 giá»? 15
Cứ má»—i lần bá»? cái mÅ© ra, ngưá»?i ta lại ồ lên kinh ngạc vì mái đầu bạc cá»§a tôi! Sao ngưá»?i ta tà n nhẫn thế hở những ngưá»?i xung quanh? Thá» giáºt má»™t sợi tóc vô tình, phần lá»›n là tóc bạc, những sợi tóc trong trẻo, trắng muốt thế, mà lại là ná»—i buồn êm dịu, ná»—i buồn dai dẳng, Ä‘au đớn và dữ dá»™i cá»§a lòng tôi ? Chẳng lẽ tôi đã già đi như váºy? Già trước tuổi, già trước tất cả những gì tôi đã trải qua và chưa há»? trải qua?
Tôi lo lắng chút gì v� bản thân, lo nhi�u vì tôi chưa là m việc ra hồn, lo nhi�u vì th�i gian trôi đi nhanh và mất hút sau lỗ rách của mái l�u...
Ä?ừng ai xem những dòng nà y. Vả lại cuốn nháºt ký nà y chắc cÅ©ng chẳng bao giá»? có ai xem được. Tôi sẽ chỉ giữ những cảm xúc nà y cho tá»›i lúc vÄ©nh biệt miá»?n Bắc thân yêu Ä‘i chiến đấu, và sẽ biến những trang giấy vô duyên nà y thà nh ngá»?n lá»a hun cay sè mắt tiá»…n biệt tôi. Vì chắc chắn chẳng có ai tiá»…n đưa tôi cả. Tôi Ä‘i và gá»i tấm thân nà y ở má»™t miá»?n đất nà o đấy mà tôi biết hoặc chưa thể biết tên.
25-3-1972
Thạc đừng kéo Như Anh lại nữa. Thạc để Như Anh Ä‘i Ä‘i. Thạc sống má»™t mình như váºy nhé. Hạnh phúc cá»§a Ä‘á»?i chỉ dà nh cho Thạc thế mà thôi.
Phải, giá»? đây tôi ân háºn rất nhiá»?u. Tôi tá»± trách mình sao đã tìm đến Như Anh. Phải, bao nhiêu lần tôi nhá»§ Như Anh đừng chá»? tôi là m gì nữa. Nhưng chÃnh lúc tôi nói những Ä‘iá»?u ấy trong thư, thì tâm hồn và trái tim tôi bà ng bạc má»™t dòng tha thiết: chá»? Thạc, Như Anh nhé. Chá»? Thạc, như cô gái VN chung thá»§y trá»?n Ä‘á»?i vá»›i ngưá»?i yêu Ä‘i chiến đấu. Chá»? Thạc, như cô gái trong bà i thÆ¡ cá»§a Tế Hanh: Em chá»? anh không biết có thá»?i gian...
7-5-1972
Ngư�i nhà Nguyễn Văn Thạc kể lại, trước Cách mạng tháng 8-1945 Thạc có ngư�i bác h� là m phó lý ở quê.
Trong cải cách ruá»™ng đất, ông nà y bị quy là thà nh phần “địa chá»§, cưá»?ng hà oâ€? (sau nà y ông đã được “sá»a saiâ€? và mất vì tuổi già ).
Thêm nữa, bố mẹ Thạc từng có một xưởng nhuộm và dệt thủ công, với khoảng 15 ngư�i là m, toà n con cháu trong nhà .
Dù phương tiện máy móc của cái xưởng nh� nà y đã bị “sung công� và o hợp tác xã, khi xảy ra chiến tranh phá hoại của không quân Mỹ và gia đình đã bị phá sản, nhưng bố mẹ Thạc vẫn được coi là “tiểu chủ�...
Ä?ẶNG VÆ¯Æ NG HƯNG
18 năm rồi ư? Từ ngà y chiến thắng Ä?iện Biên lừng lẫy địa cầu. Những ngà y đó mình má»›i chỉ là đứa bé lên 2. Ä?ã biết gì đâu. Ngưá»?i ta bảo rằng không ai khi nằm trong bụng mẹ đã há»?i được hoà n cảnh xuất thân cá»§a mình. Không thể há»?i được mình đã sinh ra trong gia đình thế nà o, tư sản hay địa chá»§ cưá»?ng hà o!
Từ rất lâu rồi mình vẫn mÆ¡ hồ vá»? gia đình cá»§a chÃnh mình. Những ngưá»?i khác, những ngưá»?i bạn khác cá»§a mình há»? thưá»?ng tá»± hà o vá»? hoà n cảnh xuất thân cá»§a há»?. Tá»± hà o vá»? các anh chị và các em, ông bác, ông chú xa xa, gần gần cá»§a há»?. Rồi còn vô và n cái để há»? tá»± hà o nữa. Má»—i khi nhắc đến lý lịch là ngưá»?i ta lại cảm thấy trà o dâng lên má»™t niá»?m vui, má»™t ná»—i sung sướng pha chút gì kiêu ngạo. Có lẽ bởi vì con ngưá»?i há»? không có chút gì đáng tá»± hà o nên há»? phải là m như thế chăng?
CÅ©ng phải thôi, vì bản thân há»? rất sung sướng được sống và sinh ra trong má»™t gia đình cách mạng, cha mẹ, ông bà há»? là những ngưá»?i đã đổ xương máu cho dân tá»™c, cho giai cấp. Và giá»? đây, Ä?ảng đặt lòng tin và o con em các báºc tiá»?n bối cách mạng ấy.
Chao ôi, bao nhiêu lần mình ao ước có được hạnh phúc xa vá»?i ấy, được Ä?ảng tin và trao cho những nhiệm vụ nặng ná»?.
Khi còn ở trưá»?ng phổ thông, dẫu sao quan hệ chÃnh trị cÅ©ng còn bằng lặng. Tuổi thÆ¡ trong sáng biết chừng nà o, nó chưa bị vết Ä‘en cá»§a quá khứ gia đình đè trÄ©u hai vai. Ngưá»?i ta hoà n toà n được bình đẳng vá»›i nhau trong má»?i quan hệ. Chỉ vì hÆ¡i gợn má»™t chút qua thái độ cá»§a cô hiệu phó cấp III má»™t Ãt. Song, còn thoải mái lắm.
Ở trưá»?ng đại há»?c, nhất là Trưá»?ng Tổng hợp, nhà trưá»?ng chú ý nhiá»?u đến chuyên môn và Ãt chú ý đến chÃnh trị mấy. Ngưá»?i ta lao và o há»?c táºp, và o những cuốn sách, và cứ nghÄ© rằng đó là chống Mỹ cứu nước rồi. Không nhiá»?u lắm những ngưá»?i chỉ thÃch Ä‘i là m cán bá»™ lá»›p, cán bá»™ Ä?oà n như kiểu Thuỵ, Qui... Vả lại, trong trưá»?ng Ä?H, con em gia đình không cÆ¡ bản không phải là Ãt. Ä?ầy rẫy ra đấy. Mà phần lá»›n lại là những đứa há»?c giá»?i, rất giá»?i cá»§a lá»›p!
Còn giá»? đây thì khác nhiá»?u rồi. Ä?âu ra đấy cả. Cùng là hai ngưá»?i không há»? khác nhau gì vá»? bản thân há»? nhưng lý lịch trong sạch, nhất là đá»? thá»±c sá»±, là khác nhau lắm rồi.
Rất nhi�u khi đứng nhìn đoà n bộ đội đi qua, mình cũng thấy lẻ loi, lẻ loi quá đi mất! Khuôn mặt nà o cũng đẹp, mình cứ nghĩ chỉ có những ngư�i cộng sản thực sự mới sinh ra được đoà n quân ấy. H� đi, h� đi... và có lẽ h� chẳng biết rằng h� đang được hưởng một gia sản quà báu mà ông cha ruột thịt của h� mang lại.
Cứ má»—i lần khai lý lịch, mình lại buồn, buồn táºn sâu xa. Anh Thục cảm tình Ä?ảng từ lâu rồi mà chưa được kết nạp. Và cứ cà ng vá»? sau, nói chuyện vá»›i anh, mình lại cảm thấy anh cứ Ä‘uối dần, cứ Ä‘uối dần. Anh cứ thất vá»?ng dần.
8-5-1972
Thá»±c tình đã có dấu hiệu gì chứng tá»? mình “bị loại ra khá»?i đội ngÅ©â€? đâu! Nhưng linh tÃnh cứ cho mình biết rằng mình không thể trở thà nh má»™t đảng viên được. MÆ¡ hồ thấy rằng khó khăn đến vá»›i mình sẽ nhiá»?u đây.
Không sao hết! Miá»…n rằng anh sống thá»±c sá»± như má»™t đảng viên, thế đã tạm đủ rồi. Và o Ä?ảng để là m gì nhỉ? Khi ngưá»?i ta đã sống và là m việc như má»™t đảng viên rồi! Không nên suy nghÄ© gì vá»? chuyện ấy hết. Ä?ảng khắc sáng suốt và dìu dắt mình. Ä?iá»?u cÆ¡ bản nhất, gia đình mình là gia đình lao động, cha mẹ mình là ngưá»?i lao động và hoà n toà n giác ngá»™. Mình luôn luôn tin là thế.
“Hạnh phúc là gì, bao lần ta lúng túng/h�i nhau hoà i mà nghĩ mãi chưa ra/cho đến ngà y cất bước đi xa/Mi�n Nam g�i...�.
Một thế hệ đã đi tìm câu trả l�i ở nơi đầu sóng ng�n gió.
Hạnh phúc là gì? Hai ngưá»?i yêu nhau ở đây cÅ©ng đã há»?i nhau như thế. Thư gá»i cho ngưá»?i yêu, anh Thạc bảo sẽ trả lá»?i và o ngà y 30-4-1975. Những lá thư cá»§a năm 1971...
Mãi mãi tuổi hai mươi (kỳ 5):
Bức thư tình và l�i hẹn hò lớn lao
Như Anh (ảnh chụp năm 1972)
TT - Nồng nà n, trìu mến, những linh cảm buồn, và lá»?i hẹn 30-4 cứ trá»™n lẫn và o nhau trong những trang thư Nguyá»…n Văn Thạc gá»i cho ngưá»?i bạn gái Phạm Thị Như Anh. Những bức thư nà y, nhà thÆ¡ Ä?ặng Vương Hưng gá»i cho Tuổi Trẻ, không có trong nháºt ký...
30-4-1971
...Bốn năm nữa Như Anh “đã trở thà nh con ngư�i hoà n chỉnh�, đã có thể trả l�i câu h�i: “Hạnh phúc là gì?�.
Chao ôi, Như Anh, Như Anh bé bá»?ng cá»§a Thạc. Sao câu trả lá»?i cá»§a Như Anh lại hay và đẹp đẽ thế. Ừ, phải rồi, khi nà o “trở thà nh ngưá»?i lá»›n thá»±c sá»±, khi nà o đóng góp được cho Tổ quốc, khi đấy ta má»›i trả lá»?i được, hạnh phúc là gì!â€?. Cám Æ¡n thầy Nga văn ngá»™ nghÄ©nh cá»§a Như Anh đã giúp cho Thạc hiểu được khÃa cạnh đẹp đẽ ấy cá»§a tâm hồn bạn.
...Bốn năm nữa biết bao sá»± kiện sẽ xảy ra. 30-4-1975 thì Thạc và Như Anh Ä‘ang ở trong tình trạng nà o? Như Anh Æ¡i, hứa vá»›i Thạc Ä‘i, 30-4-1975, dù chúng ta có thể giáºn, ghét nhau đến đâu Ä‘i nữa, dù thế nà o cÅ©ng sẽ viết cho nhau những dòng chữ “hạnh phúc là thế nà oâ€? nhé! Thạc sẽ nhá»› lá»?i hứa nà y và sẽ chuẩn bị “ý tứâ€? cho bức thư ngà y ấy bằng cuá»™c sống bốn năm sắp tá»›i.
Phải, th�i gian sẽ là ngư�i chứng kiến cuộc sống của chúng ta. Có thể nhi�u biến cố và thỠthách sẽ đến. Nhất định thế, vì Như Anh hãy nhớ rằng: đ�i Thạc, một cuộc đ�i đầy rẫy mâu thuẫn và đau khổ, đầy ước mơ và rạo rực, đầy những dằn vặt và thỠthách lớn lao. Thạc sống không bình thư�ng và không muốn sống bình thư�ng.
Muốn có nhiá»?u thá» thách, nhiá»?u “lang bạtâ€?, muốn như cánh chim đại bà ng đứng trên đỉnh núi cao, nhìn ra bốn phÃa, nÆ¡i nà o có bão táp, có mưa, có gió là nÆ¡i Thạc sẽ đến. Thạc sẽ không chỉ đơn thuần là má»™t sinh viên tổng hợp toán. Như Anh hãy nhá»› thế. Ä?ừng má»™t lúc nà o nghÄ© Thạc là má»™t “ngà i sinh viênâ€? nhé! Không, Thạc không chỉ tầm thưá»?ng là má»™t ngà i sinh viên đâu. Thạc đã và sẽ sống hai, ba cuá»™c sống gian khổ, phức tạp. Cho đến khi nà o Thạc không còn tồn tại, khi đó má»›i hết những cÆ¡n giông tố.
... Như Anh chưa thể hiểu được câu Thạc viết: “Như Anh là một đi�u đau buồn của Thạc... Như Anh là mà u xanh da tr�i kỳ dị... Như Anh là trái mơ chua (!)...�.
Phải, Như Anh chÃnh là váºy. Như Anh sẽ là điá»?u Ä‘au buồn cá»§a tâm hồn Thạc, vì Như Anh sẽ chẳng ở lâu vá»›i Thạc. Như Anh sẽ xa và quên Thạc, sẽ để lại cho Thạc má»™t khoảng trống mênh mông, sẽ lấy Ä‘i cá»§a Thạc má»™t nguồn động viên an á»§i, má»™t âm thanh, không, cả thế giá»›i âm thanh, cả má»™t khu rừng muôn và n cây lá, muôn và n tiếng chim lÃch tÃch, lÃch tÃch, lảnh lót và ngân dà i... Sẽ lấy cá»§a Thạc cả má»™t dòng sữa và má»™t dòng ánh sáng.
Mà u xanh da tr�i kỳ dị kia. Ừ, cũng là Như Anh đấy, quen thuộc và gần gũi, thân yêu và trong sáng, giản dị nhưng vô cùng độc đáo và đẹp đẽ, nên thơ, rất cao và rất gần, rất rộng nhưng nó nằm tr�n vẹn trong ánh mắt. Mà u xanh da tr�i, chao ôi, không bao gi� ngư�i ta có thể nắm lấy nó, để bà n tay trên nó, chưa bao gi� được thực sự “gần gũi� nó cả. Cái mà u xanh ấy, mà u xanh da tr�i kỳ dị, nó ở xa, rất xa và ở trên rất cao. Lúc nà o và hôm nà o ta cũng thấy, cũng ngưỡng mộ. Nhưng nó là mà u sắc của bầu tr�i...
Cám Æ¡n Như Anh đã gá»i Núi đồi - thảo nguyên cho Thạc, câu chuyện là m xao động tâm hồn Thạc nhiá»?u. Và cái quạt nữa (chỉ tiếc, nếu dùng luôn thì má»™t lúc nà o đó sẽ rách). Như Anh tặng Thạc cái gì giữ được ấy, chứ quạt thì khó giữ lắm, mà rách thì rất tiếc.
...Thư dà i rồi mà chẳng nói được gì cả. Như Anh sẽ trả l�i Thạc chứ! Không biết thư nà y đem đến cho Như Anh ni�m vui hay sự phi�n toái. Thạc chỉ muốn như Anđecxen, đem cho Như Anh quả thông và lá c�, đem đến cho Như Anh những câu chuyện có thực mà như một giấc mơ...
4-9-1971
Như Anh yêu dấu,
Sáng nay, buổi cuối cùng ở nhà . Bạn của L. (*) đang ngồi ngoà i kia, song toà n bạn gần nhà nên L. “được phép� và o viết thư cho Như Anh. L.muốn viết, muốn tặng Như Anh những giây phút quà giá mà L. đang còn là “tuổi nh��. Ngà y mai, những con chim câu vĩnh viễn bay và o khoảng tr�i đầy nắng gió kia...
Tháºt đáng tiếc biết bao, những ngà y nà y trăng rắc bụi và ng trên các nẻo đưá»?ng Hà Ná»™i. L. cá»§a Như Anh Ä‘i cô độc và bình thản dá»?c theo hướng gió, gió lướt thướt kéo qua L. những lá»?i quyến rÅ©, không, chẳng có gì quyến rÅ© nÆ¡i L. đâu. Gió, gió Æ¡i, gió biết chăng ở thá»§ đô cá»§a xứ MônÄ‘avi mùa đông phá»§ đầy tuyết trắng, có má»™t bông hoa xanh mà u ngá»?c bÃch, có má»™t tia nắng cá»§a bầu trá»?i, má»™t là n gió nhá»› thương, có má»™t bà i thÆ¡, má»™t trang cổ tÃch...
Gió có biết câu chuyện v� bà chúa tuyết? Và gió hãy tìm đến ngôi nhà mà ta đ� ngoà i phong bì ấy, tìm gặp ngư�i nà o cao cao, thanh mảnh, tìm đến đôi mắt nà o đẹp nhất, tìm đến cái tên nà o đẹp nhất, cái tên mà ta hay nhắc nhở trong những giấc mơ buồn, trong những giấc mơ vui, cái tên đẹp như ánh sáng xanh mà Sôlôkhôp thư�ng ca tụng...
Gió hãy thầm thì thay ta nhé, nói gì cũng được, miễn là gió đem đến cho ngư�i ta yêu dấu hương vị nồng nà n, thanh bạch của trăm loại hương hoa, miễn là gió đem đến cho tâm hồn tuyệt đẹp của ta mà u đ� của lá phong mùa thu, và cánh chim câu bay đi từ ga Hà Nội...
Ừ, rồi đây cuộc sống sẽ khác xa, L. chưa hình dung nổi cuộc đ�i bộ đội của mình. Gian khổ, khó khăn, vất vả, chết chóc, hi sinh, tà n phế... Ba từ đầu sẽ đến với L., còn từ sau, không biết sẽ ch�n lấy từ nà o? Bà n tay nà o, bà n tay của kẻ nà o bên kia đại dương sẽ nhằm và o L. của Như Anh?...
Ngà y mai, nếu ta chẳng gặp nhau, Như Anh Ä‘i trên những nẻo đưá»?ng cá»§a ký ức, Như Anh nhìn và o đôi mắt nà o gần gÅ©i hay xa lạ vá»›i L., hãy nhá»› L. má»™t chút. Hãy nhá»› rằng, ừ, có má»™t ngưá»?i tên là L. đấy, đã chết rồi. Nhưng trước khi chết, ngưá»?i ấy đã sống và đã ghép tên Như Anh vá»›i vô và n tÃnh từ âu yếm...
Ở đâu L. cũng không quên Như Anh. Nhưng Như Anh nhớ nhầm rồi, L. bảo ngà y 30-4-1975 mới trả l�i câu “Hạnh phúc là gì?� cơ mà , chứ có phải 11-4-1975 đâu?
L. bá»—ng nhá»› câu thÆ¡ cá»§a Phạm Tiến Duáºt:
Dân tộc ấy có gì kỳ lạ
Một nước bao nhiêu là đá v�ng phu
Những năm tháng đợi ch�
Chỉ một là ngư�i, hai là hóa đá
Dân tộc ấy có gì kỳ lạ...
Hôm nay, 4-9-1971, buổi sáng cuối cùng trên quê hương, lúc nà y là 11g trưa, nắng Ä‘á»? hồi, Ä‘á»? lá»a... Lát nữa, 2g L. táºp trung, chẳng có ai ra tiá»…n cả, kể cả gia đình, L. Ä‘i như Ä‘i há»?c, thanh thản và nhẹ nhà ng... Ừ, L. Ä‘i há»?c, trưá»?ng đại há»?c cá»™ng sản Như Anh nhé, chá»? L. nhé...
18-9-1971
... Lecmôntôp, với câu thơ nổi tiếng mà Như Anh chép cho Thạc bỗng dưng lại trở v� bên Thạc: Thuy�n cần gió táp mưa sa...
Bất kỳ một sự vinh quang nà o cũng cần phải trả bằng một giá, và khó khăn gian khổ cà ng nhi�u, và thỠthách cà ng nhi�u, sự vinh quang đó cà ng trở nên rực rỡ.
Chúng ta đừng Ä‘i tìm những chân lý sâu xa đơn thuần qua những áng văn và những bà i thÆ¡, bà i toán. 30-4-1975, Thạc sẽ trả lá»?i cho Như Anh câu: Hạnh phúc là gì? Khi Như Anh chà o cá»?, khi Ä‘iệu nhạc quốc ca hùng tráng trá»—i lên, Như Anh chắc rất xúc động, nhưng khi tiá»…n ở trưá»?ng, Thạc đã khóc và tất cả 300 con ngưá»?i sắp và o bá»™ đội đã khóc. Ôi chao, buổi đó tháºt là xúc động. Cả ngưá»?i run lên, rá»?n rợn. Thế là từ nay trong khúc nhạc nà y, có má»™t phần mồ hôi, xương máu cá»§a Ä‘á»?i mình.
Chống Mỹ cứu nước, thá»?i đại bão táp đó không kéo dà i đâu. Buổi bình minh cá»§a cách mạng, phải không Như Anh? Ai sẽ là ngưá»?i Ä‘i và o má»? sáng? Ä?ó là Thạc và 300 con ngưá»?i ở Trưá»?ng Tổng hợp nà y.
Ai sẽ là ngư�i chết lúc bình minh? Không biết, nhưng nếu được xung phong, chắc không ai là ngư�i chùn bước!
26-3-1972
Như Anh yêu dấu của Thạc,
...Như Anh biết không, khi được tin Thạc không còn trong danh sách lưu há»?c sinh nữa, lúc ấy Thạc buồn không thể nà o tưởng được. Từ trước vẫn ao ước được Ä‘i há»?c nước ngoà i, ở đó Thạc sẽ tiếp thu những kiến thức hiện đại nhất cá»§a khoa há»?c. Thạc sẽ há»?c tháºt chăm, tháºt giá»?i... Nhưng Thạc phải ở nhà và chuẩn bị Ä‘i bá»™ đội. Lúc đó buồn và nản hết sức, không muốn gặp ai cả.
Ra ga tiá»…n các bạn Ä‘i, vừa tá»§i thân vừa có chút gì xấu hổ (ôi chao, cái thá»?i vừa cháºp chững và o Ä‘á»?i ấy, có gì đáng trách đâu Như Anh nhỉ?). Thế rồi, suốt cả vụ hè, thở ngắn than dà i. Mùa hè ấy Thạc đã Ä‘á»?c rất nhiá»?u tác phẩm văn há»?c. Lần đầu tiên Ä‘á»?c trá»?n ba táºp tiểu thuyết tá»± thuáºt cá»§a M.Gorki, Thạc hiểu rằng không thể nà o là m được Ä‘iá»?u gì lá»›n lao nếu cuá»™c sống cá»§a mình không thá»±c sá»± lá»›n lao.
Chẳng gì có thể ngăn cản được con ngưá»?i khi bản thân há»? nung nấu trong lòng má»™t nghị lá»±c phi thưá»?ng không gì dáºp tắt nổi. Khi bản thân há»? Ä‘ang nuôi má»™t ước mÆ¡ chân chÃnh: trở thà nh ngưá»?i có Ãch cho đất nước. 17-7-1970 thi đại há»?c thì 15-7 Thạc má»›i Ä‘i và o ôn thi. Hai ngà y thôi, chỉ có hai ngà y mà Thạc cá»§a Như Anh ôn xong hoà n chỉnh cả toán, lý và hóa. Và vá»›i lòng tá»± ái Ãt nhiá»?u, Thạc cá»§a Như Anh đã là m tốt nhất hai bà i lý và hóa, vá»›i Ä‘iểm toán thấp nhất là 7.
Bây giá»? đây Thạc muốn nói vá»›i Như Anh Ä‘iá»?u mà Thạc còn e ngại mãi: chá»? Thạc, Như Anh nhé! Chá»? Thạc Ä‘i chiến đấu trở vá»?. Chắc không còn lâu nữa chiến tranh sẽ kết thúc thôi. Thạc sẽ trở vá»? và lại Ä‘i há»?c tiếp. Thạc lại mặc chiếc áo xanh da trá»?i xanh mà u thương nhá»›. Lại hò hẹn Như Anh, vì chúng ta gặp nhau ở cái cá»a sổ sÆ¡n xanh cá»§a thư viện nhân dân.
Thôi nhé, bắt tay cô sinh viên nà o. Vui và khá»?e nhé. Há»?c giá»?i nhé, thỉnh thoảng nhá»› Thạc chụp ảnh và viết thư gá»i vá»? cho Thạc nhé. Cứ nhé mãi thôi. Ä?ừng “ghét Thạcâ€? nhé!
Xiết chặt Như Anh. Thạc của Như Anh.
Thạc của Như Anh đã không trở v�! Không v� được, dù l�i hẹn hò của đôi lứa yêu nhau đã như l�i tiên tri cho ngà y đoà n tụ của cả dân tộc...
Trong má»™t tráºn đánh ác liệt bên thà nh cổ Quảng Trị, má»™t loạt đạn pháo cá»§a kẻ thù đã rÆ¡i trúng chá»— chiến sÄ© thông tin Nguyá»…n Văn Thạc... Hôm đó ngà y 30-7-1972.
Ngà y cuối cùng cá»§a ngưá»?i lÃnh Nguyá»…n Văn Thạc
Nháºt ký, trang cuối cùng
...Kẻ thù không cho tôi ở lại. Phải Ä‘i. Tôi sẽ gá»i vá»? cuốn nháºt ký nà y, khi nà o trở lại, khi nà o trở lại tôi sẽ viết nốt những gì lá»›n lao mà tôi đã trải qua từ khi xa nó, xa cuốn nháºt ký thân yêu cá»§a Ä‘á»?i lÃnh.
Ừ, nếu như tôi không trở lại, ai sẽ thay tôi viết tiếp những dòng sau nà y? Tôi chỉ ao ước rằng, ngà y mai, những trang giấy còn lại đằng sau sẽ toà n là những dòng vui vẻ và đông đúc. Ä?ừng để trống trải và bà ẩn như những trang giấy nà y.
Một ngà y cuối tháng 5-1972, Hà Tĩnh
Anh lÃnh binh nhì