Số Ä?á»? - VÅ© Trá»?ng Phụng
Chương 1
Sá»? Ä?ÀO HOA CỦA XUÂN TÓC Ä?Ỏ
MINH*VĂN=VĂN MINH
LÃ’NG THÆ¯Æ NG NGƯỜI CỦA BÀ PHÓ Ä?OAN
Lúc ấy và o độ 3 gi� chi�u, một ngà y thứ năm.
Trong khu sân quần mà bên ngoà i là những hà ng ruối kÃn mÃt, chỉ có má»™t sân hữu là được hai ngưá»?i Pháp dùng đến. Hai đứa trẻ nhá»? tuổi uể oải Ä‘i nhặt những quả bóng để nén cho hai ngưá»?i Tây. Mồ hôi ướt đầm áo, hai ngưá»?i nà y cÅ©ng chÆ¡i uể oải như những nhà thể thao bất đắc dÄ© khác.
- xanh ca! (#1)
- xanh xÃt! (#2)
Những câu hô như váºy chen lẫn những tiếng bồm bá»™p cá»§a những quả ban bị đánh Ä‘i, như giữ nhịp cho khúc âm nhạc cá»§a mấy vạn con ve sầu.
Ngoà i đư�ng ở vệ hè, một ngư�i bán nước chanh, ngồi chồm chỗm trên cà ng xe, đương nói chuyện với một ngư�i bạn đồng nghiệp.
- Quái, thứ năm gì mà vắng thế!
- Chốc nữa há»? má»›i lại chứ? Bây giá»? má»›i hÆ¡n ba giá»?. Từ hôm nay trở Ä‘i, há»? táºp gấp, chắc ngà y nà o cÅ©ng phải luyện chứ chả cứ thứ năm thứ bảy hay chá»§ nháºt...
- Thế à ? Sao biết?
- Mê Ä‘i! Ba bốn tháng nữa, đức vua ra đây, lại còn gì! Chuyến nà y sẽ có cúp oai ghê... Các anh các chị gá»?i là táºp má»a máºt.
Trên hè, dưới bóng cây gạo, má»™t ông thầy số đã có tuổi ngồi bình tÄ©nh nhìn cái cháp, nghiên má»±c, miếng son, ống bút, vá»›i mấy lá số tá» vi mẫu, thỉnh thoảng lại ngáp má»™t cái như má»™t nhà triết há»?c chân chÃnh. Cách đấy mưá»?i bước, Xuân Tóc Ä?á»? ngồi tri ká»· vá»›i má»™t chị hà ng mÃa. Thương mại? Không! Ấy là má»™t cuá»™c tình duyên, vá»›i, hÆ¡n nữa - theo lối gá»?i cá»§a những ông là m báo - má»™t cuá»™c tình duyên cá»§a Bình dân (chữ B hoa).
Là vì Xuân Tóc Ä?á»? cứ sấn sổ đưa tay toan cướp giáºt ái tình...
-... Cứ ỡm � mãi!
- Xin một tị! Xin một tị tỉ tì ti thôi!
- Khỉ lắm nữa!
- Lẳng lơ thì cũng chẳng mòn...
- Tháºt đấy. ChÃnh chuyên cÅ©ng chẳng sÆ¡n son để thá»?! Nhưng nà y! Duyên kia ai đợi mà chá»?? Tình kia ai tưởng mà tÆ¡ tưởng tình? Hà ng đã ế bá»? mẹ ra thế nà y nà y, mua chẳng mua giúp lại chỉ được cái bá»™ ếm...
Xuân Tóc đ� đứng phăng lên, anh hùng mà nói dỗi:
- Ä?ây không cần!
Chị hà ng mÃa lưá»?m dà i má»™t cái, cong cá»›n:
- Không cần thì cút và o trong ấy có được không?
Xuân Tóc Ä?á»? lại cưá»?i hà hà như ngá»±a rồi ngồi xuống...
- Nói đùa đấy, chứ đây mà lại chả cần đấy thì đấy cần đếch gì đây? Thôi đi, là m bộ vừa vừa chứ... Bán một xu nà o.
- Ừ! Ứ! Ä?ưa tiá»?n ngay ra đây xem!
Rút ở túi quần sau má»™t cái mù soa, cởi má»™t nút buá»™c như má»™t cái tai lợn, Xuân Tóc Ä?á»? Ä‘áºp đồng hà o ván xuống thá»?m gạch xi măng đánh keng má»™t cái rất oanh liệt.
Trong khi chị hà ng mÃa cầm má»™t tấm để róc vá»? thì Xuân lải nhải tá»± cổ động cho mình:
- Năm hà o còn hai đấy! Tối hôm qua mất ba hà o. Thết bạn cẩn tháºn... Hai hà o vé Ä‘i tuần trong Hý viện rồi lại bát phở tái năm. ChÆ¡i thế má»›i chánh chứ? Công tá» bá»™t thì cÅ©ng chúa đến thế là cùng... Ấy ăn tiêu rá»™ng như thế má»›i chết! Ä?ây bảo đấy vá»? đây phải lo thì khá»?i ăn chÆ¡i, thì đấy mãi chả nghe!
Chị hà ng mÃa là m thinh, Xuân nhồm nhoà m nhai mÃa, lấy bã ném và o má»™t cái cá»™t đèn. Sau cùng, hắn chùi tay và o quần, đứng lên vươn vai... Chị hà ng mÃa đưa trả hà o chÃn tiá»?n thừa thì hắn khoanh hai tay sau lưng không nháºn.
- B� hộ và o túi quần... Th�c tay và o!
Bá»±c mình, chị hà ng để tiá»?n dưới đất thì hắn cúi xuống nhặt lấy váºy.
- Chả nưới mẹ gì cả! Than ôi cái cảnh đêm thu tịch mịch cà ng là m như gợi khách đa sầu!
Vừa hát mấy câu cải lương Nam Kỳ, hắn vừa đ�ng đảnh tiến đến chỗ ông thầy số. Hắn đứng nhìn ông già hồi lâu như một anh dân quê lần đầu đứng trước cái chuồng khỉ của bà Bé Tý, rồi nói lớn:
- Xem một quẻ đây!
ông cụ tỉnh cÆ¡n ngá»§ gáºt tức khắc, lôi ngay cái bút lông gà i ở tai xuống nhanh nhẹn chẳng kém những thầy cảnh sát lúc biên phạt.
- Hai hà o! Hai hà o một lá, có bằng lòng thì....
- Một hà o đấy! Bói rẻ còn hơn ngồi không.
- Ừ, thì đặt tiá»?n Ä‘i váºy...
- Thì đặt! Ä?ây không cần!
Hắn ngồi xuống chiếu, để lên nắp cháp hà o chỉ. Ông thầy lấy giấy bản, loay hoay mà i mực, nhổ và i ba bãi nước b�t và o nghiên mực, rồi cầm bút h�i:
- Ngà y sinh, tháng đẻ, nói ra.
- Hai mươi nhăm tuổi đấy, bố ạ! Tháng mư�i, ngà y rằm, gi� gà lên chuồng.
ông thầy bò nhoà i trên chiếc chiếu, trước khi viết lên giấy còn lẩm nhẩm Ä‘á»?c trong mồm và bấm trên ngón tay. Xuân Tóc Ä?á»? khoanh tay quanh hai đầu gối, để cằm tì lên má»™t cổ tay. Ông thầy vừa viết vừa nói:
- Tuần triệt đương đầu kiếp không thân mệnh....
Âm dương tuần triệt tại ti�n,
Cha mẹ ắt hẳn chơi tiên thưở nà o.
Nếu nói đúng gi� thì số nà y phải bồ côi sớm.
- Ä?úng đấy! Ä?úng!
- Lúc thiếu thá»?i thì cáºu vất vả lắm.
- Khá!
- À, mà số nà y cũng không xấu lắm đâu.
Khốc hư tý ng� cư quan
Tiếng tăm ráºy khắp giang sÆ¡n má»™t thá»?i.
Sau nà y danh pháºn cÅ©ng to cÆ¡ đấy!
- Ä?ược! Thế bao giá»??
- Từ năm nay trở Ä‘i đã mở váºn đấy.
- Chưa thấy gì cả.
- Cuối năm sẽ thấy.
- Từ đầu năm đến gi� đã phát những gì?
- Ä?ầu năm đến giá»? chỉ phát sao đà o hoa thôi... !
- Thế là thế nà o?
- Nghĩa là những chuyện giai gái thì dễ ăn thua lắm.
Xuân Tóc Ä?á»? vá»— tay đôm đốp như những khi nó thấy bá»?n quần vợt đánh được má»™t miếng hay. Rồi nó nói ngáºu sị.
- Ä?úng ghê! Ä?úng ghê! Hôm qua, lúc tan hát, Ä‘i qua ngõ Sầm Công thì có ba bốn chị chạy ùa ra, vây chung quanh, kéo tay, nÃu áo, tình bá»? mẹ ra ấy! Xin chịu thầy.
Rồi quay lại doa. chị hà ng mÃa:
- Phải biết!
Rồi khẽ nói với ông thầy:
- Ngay như con bé bán mÃa nà y thì cÅ©ng "nước nôi" đến nÆ¡i chứ có không đâu! Cụ Ä‘oán đáng đồng tiá»?n lắm.
Lúc ấy có má»™t chiếc xe hÆ¡i hòm đầu nhá»?n, Ä‘uôi nhá»?n, đỗ ngay trước cá»a sân quần. Cá»a xe mở, má»™t bà trạc ngoại tứ tuần mà y phục còn trai lÆ¡ hÆ¡n cá»§a các thiếu nữ, mặt bá»± ra những son và phấn, tóc Ä‘en lay láy nhưng mà quăn quăn, cả ngưá»?i nặng Ãt ra cÅ©ng bẩy mươi cân, nhưng cái khăn và nh giây đúng mốt hết sức thì lại nhá»? xÃu và ngắn ngá»§n có má»™t mẩu, má»™t tay cầm má»™t cái dù tháºt tý hon và má»™t cái và da khổng lồ, tay kia ôm má»™t con chó bé trông kỳ dị như má»™t con kỳ lân, bước xuống đất má»™t cách nặng ná»? vất vả. Rồi đến má»™t chà ng thiếu niên cao ngẳng, gầy đét, lá»™ hầu, hai mắt như ốc nhồi, tóc cÅ©ng uốn quăn. Âu phục lối du lịch, chui ở xe ra đưa tay cho má»™t thiếu nữ mặc quần đùi trắng, tóc búi, giầu cao su, tay cắp hai cái vợt, chui ra sau cùng. Cả ba đủng đỉnh và o sân.
Mải nghe Ä‘oán số, Xuân Tóc Ä?á»? không trông thấy những ngưá»?i ấy. Hắn cứ việc cắt nghÄ©a mãi cái số đà o hoa và há»?i dồn ông thầy:
- Sau nà y có già u không? Hay chỉ có danh giá hão?
- Già u thì chả già u gì nhưng cũng phong lưu.
Câu đoán ấy khiến Xuân ta nghĩ ngợi, mơ mộng.
Lúc má»›i 9 tuổi, nó đã phải Ä‘i ở nhá»? nhà má»™t ngưá»?i bác há»?, há»? thúc bá. Bác nó nuôi nó thay đầy tá»› và được cả há»? khen là nuôi cháy bồ côi. Nhưng má»™t hôm nó bị đánh má»™t tráºn và bị Ä‘uổi Ä‘i. Bác gái nó tắm, nó đã khoét má»™t chá»— phên nứa để nhìn! Từ đấy, thằng Xuân lấy đầu hè xó cá»a là m nhà , lấy sấu ở các phố, cá hồ Hoà n Kiếm là m cÆ¡m. Nó đã bán phá xa, bán nháºt trình, là m chạy hiệu rạp hát, bán cao Ä‘an hoà n tán trên xe lá»a, và và i ba nghá»? tiểu xảo khác nữa. Ã?nh nắng mặt trá»?i là m cho tóc nó Ä‘á»? như tóc Tây. Cảnh ngá»™ đó tạo nó nên má»™t đứa hoà n toà n vô giáo dục, tuy nó tinh quái lắm, thạo Ä‘á»?i lắm. Nó má»›i xin được chân nhặt bóng trong sân quần độ trong vòng má»™t năm nay thôi. Nhưng nó đánh quần chóng hay lắm nên được há»™i viên Pháp và Nam có lòng yêu, được trá»?ng đãi má»™t chút. Má»™ng tưởng cá»§a nó là sẽ có ngà y được oai như Chim, Giao (#3) nếu hạnh phúc dắt đến cho nó má»™t ông bầu. Bây giá»? thì nó cam tâm yên pháºn là má»™t thằng nhặt bóng. Tuy nhiên nó cÅ©ng mừng đã tìm được nghá»? ấy, cái nghá»? tuy hèn nhưng còn có thể hy vá»?ng được chút danh thÆ¡m. Bán lạc, trèo sấu, câu cá, là m lÃnh chạy cá»? hiệu, những nghiệp ấy chỉ dắt đến má»™t chá»— tắc tị. Phong trà o thể thao, phong trà o bình dân khiến nó lắm lúc tá»± kiêu tá»± đắc lạ lùng.
- Cụ trông mặt tôi mai sau có phất được không?
ông thầy ngắm nghÃa cái đầu tóc Ä‘á»?, cái trán lép, cái quai hà m to, cái nhân trung dà i, hai cái tai đầy đặn ấy, rồi gáºt gù:
- Khá lắm! Háºu váºn khá lắm! Chỉ tiếc cái tóc không được Ä‘en.
- Mẹ kiếp! Chứ xưa nay có mũ bao gi� đâu mà tóc chả đ�!
Chợt từ sân quần có một đứa bé chay ra g�i rầm nó lên mà rằng:
- Kìa anh Xuân! Không và o đi? Tiểu thư đã đến đấy! Không có ngư�i, anh không và o đi à ?
Xuân Tóc Ä?á»? há»?i:
- Tiểu thư à ?
- Phải! Con Văn Minh có cái thằng chồng ta đặt tên là Cà Kếu ấy mà . Cả con mẹ Phó Ä?oan cÅ©ng đến xem, lại đòi chÆ¡i nữa!
Xuân Tóc Ä?á»? đứng lên, dặn ông thầy:
- Cứ viết đi, rồi chi�u hay mai tôi lấy, cụ nhé! Nhớ hộ là ti�n rồi. Nà o! Và o ken c� ban(#4) với mỹ nhân cho nó hoa đà o một thể!
Ä?i qua chị hà ng mÃa, thằng Xuân cưá»?i tình, nháy má»™t cái.
- Æ voa (#5) nhé! Mai nhé!
Rồi nó chạy và o sân bên tả là chỗ ba ngư�i đợi.
- Lạy cụ lớn ạ! Lạy ông! Lạy bà !
Cặp vợ chồng Văn Minh khẽ cúi đầu đáp, nhưng bà Phó Ä?oan nguẩy má»™t cái. Thiếu phụ cưá»?i, đưa mắt cho chồng. Ngưá»?i nà y bảo Xuân:
- Bà tôi không thÃch kiểu cách thế.
Bà Phó Ä?oan mắng luôn Xuân Tóc Ä?á»?:
- Anh ngu lắm! Cụ gì? Tôi chỉ mới đáng tuổi là mẹ anh thôi. Cụ thì ra đẻ được ra mẹ anh nữa kia à ? Mà mẹ anh thì...
- Lạy bà lớn ạ, cháu lỡ l�i, bà lớn tha cho.
Sau khi cái cÆ¡n thịnh ná»™ cá»§a má»™t me tây chân chÃnh nguá»™i Ä‘i rồi, Xuân cầm cái vợt chạy ra phÃa sân kia. Bá»™p bá»™p, ban bay Ä‘i bay lại... Bá»™ đùi trắng nõn cá»§a cô Văn Minh là m cho Xuân đánh lá»—i mấy quả đầu, và là m cho cô nà y có cái ảo tưởng là mình chÆ¡i cừ hÆ¡n xưa.
Vẫn còn hầm hầm, bà Phó Ä?oan lầu nhầu:
- Cái dân An Nam ngu tháºt!
Thiếu niên đáp:
- Dì chấp cái hạng ấy là m quái gì!
- Dá»… tôi cÅ©ng phải táºp thể thao má»›i được, không có chả mấy lúc mà già .
- á»’! Nếu thế thì Văn Minh tôi xin ký cả hai tay! Tháºt không hở dì? Dì thÃch táºp thể thao? Má»™t cuá»™c đắc thắng cá»§a thể thao! Má»™t cuá»™c tiến bá»™ cá»§a nước Việt Nam! Sá»± cưá»?ng thịnh cá»§a nòi giống!
ông ấy nói thế má»™t cách sốt sắng chẳng kém những ngưá»?i gầy gò ốm yếu không há»? táºp thể thao bao giá»? và chỉ xui giục kẻ khác. Nguyên do ông ấy là má»™t du há»?c sinh quay vá»? tổ quốc mà không có má»™t mảnh văn bằng nà o cả.
Hình như ở bên Pháp, ông là bạn thân cá»§a những nhà chÃnh trị đã từng là m thứ trưởng, thượng thư, văn hà o, vân vân, những vị có danh tiếng mà báo chà Việt Nam cÅ©ng nhắc nhá»?m tá»›i. Sở Liêm Phóng Securité đã cắt hai viên thám tá» Ä‘i dò ông. Sau ba tháng ròng rã hai viên thám tá» chỉ thấy những hà nh tung bà máºt cá»§a ông là : hút thuốc lá Camel. Vá»? sau ông lấy vợ già u. Có vợ rồi, ông đặt là Văn Minh. Sở Liên Phóng Securité lại phải má»™t phen lo sợ. Dò mãi má»›i biết rằng tên cá»§a vợ Ông là Văn, cá»§a ông là Minh thì ông đặt ngay là Văn Minh, tên vợ Ở trên tên ông, tên ông đội dưới, cho nó có vẻ nịnh đầm. Thế thôi, chứ ông chẳng phản đối, cÅ©ng chẳng cải cách, quốc gia, quốc tế chi chi, cÅ©ng không cả.
Từ độ được nhi�u ngư�i g�i là Văn Minh, ông ta thấy cần phải chủ trương cuộc Âu hoá thì cái tên mới kh�i vô nghĩa. Một cái linh hồn khoẻ trong một xác thịt khoè! Phát minh được chân lý ấy rồi, đi đâu ông cũng hăng hái cổ động cho thể thao. Vợ Ông trước nhất, rồi đến ngư�i khác. Ông không thể thao, thể dục cũng không, vì không có thì gi�! Cái chương trình Âu hoá của ông ta là m cho ông ta lúc nà o cũng phải trầm tư mặc tưởng.
Còn lai lịch bà Phó Ä?oan, thì kể nghe cÅ©ng hay hay. Hồi đương xuân, bà bị má»™t ngưá»?i lÃnh Tây hiếp, lúc bà má»›i ở nhà quê ra tỉnh xem há»™i Ä?ình Chiến. Sau cuá»™c hiếp tráp phép đến ngay cuá»™c hiếp đúng luáºt, nghÄ©a là cuá»™c là m phép cưới. Ngưá»?i lÃnh ấy sau thà nh má»™t ông Phó Ä?oan. Ä‚n ở vá»›i nhau độ 10 năm, ông Phó Ä?oan chết, chết trung thà nh vá»›i nhà nước, chết chung tình vá»›i vợ, chết như những ngưá»?i yêu vợ quá sức. Rồi bà lấy má»™t ông phán trẻ được hai năm thì ông chồng ná»™i hoá cÅ©ng lăn cổ ra chết. Vì lẽ chưa ai thấy bà có nhân tình, nên những ngá»?n lưỡi rắn độc phao rằng những ngá»?n lá»a tình do những kẻ chim bà không được đã khêu lên, bà bắt ông phán phải ráºp tất cả. Bà chÃnh chuyên đến ná»—i chồng bà kiệt sức, cạn sức, phải trốn xuống suối và ng.
Hai thiếu nữ Pháp và một thiếu niên Nam và o sân.
Xuân Tóc Ä?á»? nhưá»?ng vợt cho đám há»™i viên.
Một cô đầm đi và o buồng thay quần áo thì Xuân cũng biến mất.
Sân quần ầm ĩ những tiếng chà o h�i cư�i nói. Rồi những quả quần bay đi bay lại như đà n dơi bắt muỗi trên không gian...
Một lát sau, tự nhiên thấy một ngư�i Pháp nắm tóc Xuân, lôi nó s�nh sệch ra sân mà tát, mà sỉ vả... M�i ngư�i xúm lại h�i. Thì ra nó bị bắt quả tang nhìn trộm một cô đầm lúc cô đang thay váy để mặc quần đùi! Hội nhất định đuổi nó, và không trả lương tháng ấy nữa.
Lúc đó bà Phó Ä?oan má»›i nháºn ra rằng dân Việt Nam không những ngu mà còn đáng thương. Bà thở dà i, ngáºm ngùi bảo cháu rể bà :
- Trẻ trung ai chả có khi dại dá»™t? Tha thứ là phải, chấp là m gì thiếu niên? Rõ khổ, rõ tá»™i nghiệp! Ä?uổi ngưá»?i ta như thế mà đà nh lòng!