-
Cái tát
Cuộc sống chất lượng hơn
Cái tát
TTCN - Là m ngh� dạy h�c đã nhi�u năm, tôi nghĩ mình nếu như chưa nói là hiểu hết thì cũng hiểu gần đủ v� tâm lý của sinh viên.
Má»™t lần tôi nháºn được má»™t mảnh giấy. Nhìn nét chữ tôi biết đó là cá»§a má»™t nữ sinh. Cách viết cá»§a má»™t ngưá»?i bướng bỉnh đầy cá tÃnh. Lối hà nh văn thì sắc sảo và có phần hÆ¡i há»—n: “Thầy có nghÄ© rằng có những lúc chúng em nghe mà không hiểu thầy Ä‘ang nói gì cả? Ä?ôi khi em cho rằng thầy Ä‘ang nói vá»›i chÃnh mình chứ không phải là đang giảng bà i. Má»™t bà i giảng sẽ trở nên Ãt ý nghÄ©a biết bao nếu như nó không có sá»± đồng cảm giữa thầy và tròâ€?. Ä?á»?c mảnh giấy tôi bị sốc tháºt sá»±. Gần như là cảm giác bị ai đó tát và o mặt.
Ä?êm đó tôi trằn trá»?c không ngá»§ nổi. Ä?ầu tiên là cảm giác bị xúc phạm bởi má»™t kẻ há»—n xược không biết Ä‘iá»?u. Sau đó là ý định thôi thúc phải tìm cho được “cô ảâ€? lếu láo đó rồi cho cô ta má»™t bà i há»?c. Hôm sau lên lá»›p, tôi “đá»?c lệnhâ€? cho cả lá»›p là m bà i kiểm tra 15 phút. Cả lá»›p ngÆ¡ ngác nhưng phải chấp hà nh. Tôi ra má»™t Ä‘á»? thi tháºt dá»… trong môn lịch sá» Việt Nam. Tôi tin bằng cách đó ngưá»?i viết sẽ viết nhanh và quả quyết. Vì thế tôi sẽ dá»… dà ng tìm ra tác giả cá»§a mảnh giấy “bố láoâ€? kia.
Sau buổi há»?c, tôi Ä‘em bà y cả 60 bà i kiểm tra lên bà n để chuẩn bị đảm trách vai trò cá»§a má»™t cảnh sát hình sá»±. Ä?úng và o lúc ấy, hình như từ tiá»?m thức cá»§a má»™t con ngưá»?i đã mách bảo rằng tôi Ä‘ang phạm phải má»™t sai lầm khó có thể chấp nháºn. Tôi Ä‘ang hà nh động như má»™t kẻ tiểu nhân chứ không phải là hợp lẽ cao thượng cần có cá»§a má»™t ngưá»?i thầy.
Tại sao tôi không nghÄ© là cô nữ sinh ấy đúng, còn tôi thì đã sai? Nhất định có không Ãt bà i giảng mà tôi đã không là m chá»§ giáo án. Cái quan trá»?ng nhất là vá»›i má»™t nhân cách như cô gái ấy, tôi không há»? bá»™c lá»™ má»™t chút trân trá»?ng mà chỉ nghÄ© đến cách “trịâ€? - má»™t kiểu nói tháºt là hay ho cá»§a sá»± trả thù.
Những trăn trở đã buá»™c tôi phải dừng lại. Mấy ngà y sau đó là những ngà y mà tôi tháºt sá»± cảm thấy khó sống nhất trong cuá»™c Ä‘á»?i dạy há»?c. Cuá»™c đấu tranh giữa Ä‘iá»?u muốn biết và lẽ không cần biết; giữa bản năng và lương tâm đã là m tôi nhiá»?u lúc thấy khó thở. Thế rồi tôi đã chá»?n cách có lẽ là tốt nhất: tôi đốt cả táºp bà i kiểm tra, cả mảnh giấy. Hôm sau trở lại lá»›p tôi thản nhiên thông báo rằng vì bà i là m quá kém nên tôi không chấm nữa.
Nhiá»?u năm sau, và o ngà y 20-11, tôi nháºn được má»™t tấm thiệp chúc mừng và má»™t bức thư ngắn vá»›i nét chữ rất quen:
“Có lẽ cho đến táºn lúc nà y thầy vẫn chưa biết em là ai. Em tin chắc và o Ä‘iá»?u em nghÄ© vì hồi đó khi thi vấn đáp thầy đã không Ä‘á»?c bất kỳ phần chuẩn bị nà o cá»§a sinh viên nữ. Em hiểu thầy không muốn biết ai là kẻ đã há»—n xược dám viết những dòng chữ ấy. Thầy Æ¡i, lần đó em “vượtâ€? qua môn há»?c cá»§a thầy vá»›i Ä‘iểm 9. Nhưng đó vẫn chưa phải là điá»?u quan trá»?ng nhất.
Từ sau khi em viết để bà y t� ý kiến của mình, những bà i giảng của thầy đã hay và dễ hiểu hơn rất nhi�u. Vẫn chưa hết thầy ạ: thầy đã dạy cho em một bà i h�c v� sự cần thiết của cái đúng mức, v� giá trị của lẽ phải, v� lương tâm trong sáng của con ngư�i...�.
TÔ VĨNH HÀ
(ghi theo l�i kể của thầy Ng. H. Th.)