Giáo dục Việt Nam: nói trễ và nói dối
Cali Today News - Sinh viên, há»?c sinh Việt Nam vẫn nghÄ© khẩu hiệu: “Vì lợi Ãch mưá»?i năm trồng cây, vì lợi Ãch trăm năm trồng ngưá»?iâ€? là nguyên tác bất há»§ cá»§a ông Hồ. Tháºt ra, câu nói đó lấy ý từ câu “Nhất niên chi kế, mạc như thá»? cốc, tháºp niên chi kế, mạc như thá»? má»™c, bách niên chi kế, mạc như thá»? nhânâ€?, nghÄ©a là : “Kế hoạch cho má»™t năm, không gì bằng trồng lúa, kế hoạch cho mưá»?i năm, không gì bằng trồng cây, kế hoạch cho trăm năm, không gì bằng trồng ngưá»?iâ€? trong văn há»?c Trung Quốc. Dù sao, sau hÆ¡n ná»a thế ká»· trồng ngưá»?i, ná»?n giáo dục xã há»™i chá»§ nghÄ©a tại Việt Nam, ngoà i việc sinh ra các tình trạng mà Giáo sư Hoà ng Tụy gá»?i là “nguy kịchâ€? như chạy theo bằng cấp, bằng giả, há»?c giả, là m luáºn án thuê v.v., còn gây ra hai căn bịnh rất phổ biến trong xã há»™i Việt Nam, theo tôi, còn trầm trá»?ng và khó chữa trị hÆ¡n nhiá»?u, đó là bịnh nói trá»… và nói dối.
Trẻ con trung bình và o khoảng hai, ba tuổi là bắt đầu táºp nói. Nếu đến bốn tuổi mà chưa nói được, đứa bé sẽ bị xem như mắc triệu chứng nói trá»… (Autism Spectrum Disorders). Nghe đâu nhà bác há»?c Albert Einstein cÅ©ng từng mắc phải triệu chứng nà y. Theo các tà i liệu y khoa, đây không phải là căn bịnh là m chết ngưá»?i, nhưng vẫn là má»™t mối lo canh cánh bên lòng các báºc cha mẹ khi nghÄ© đến việc con mình không biết nói. Chúng ta không hiểu được ná»—i lòng cá»§a các em bé, nhưng chắc các em cÅ©ng khổ tâm ghê lắm khi không nói được má»™t cách bình thưá»?ng như những đứa trẻ khác. Nếu quý vị và o Internet để tìm các tà i liệu vá»? triệu chứng Asperger hay Autism Spectrum Disorders, quý vị sẽ có cÆ¡ há»™i Ä‘á»?c hà ng trăm câu chuyện cảm động cá»§a các bà mẹ chia sẻ vá»›i nhau niá»?m vui khi lần đầu nghe con gá»?i tiếng “mẹ Æ¡iâ€? gá»?n gà ng, suôn sẻ.
Tôi không biết Việt Nam có bao nhiêu em bé bị mắc phải triệu chứng nói trá»…, tuy nhiên, phát biểu trá»…, trong đó tÃnh chung cả nói và viết, thì rất đông. Ä?ông đến ná»—i, khi có má»™t em phát biểu được những gì em suy nghÄ©, ai nấy Ä‘á»?u xem đó như má»™t hiện tượng lạ, không những cha mẹ em mừng, anh chị cá»§a em mừng, bà con em mừng, mà tám chục triệu đồng bà o trong nước và cả hai triệu ngưá»?i Việt ở hải ngoại cÅ©ng mừng theo. Ä?ó là trưá»?ng hợp cá»§a em Nguyá»…n Phi Thanh, há»?c sinh lá»›p 11A18 trưá»?ng THPT Việt Ä?ức, Hà Ná»™i. Có má»™t Ä‘iểm khác nhau giữa bịnh Autism Spectrum Disorders và nói trá»… ở Việt Nam, trong lúc Autism Spectrum Disorders là do sá»± phát triển cháºm cá»§a khu vá»±c nói trong hệ thần kinh trẻ em, bịnh nói trá»… ở Việt Nam là do ná»?n giáo dục xã há»™i chá»§ nghÄ©a gây ra và tồn tại không chỉ trong trẻ em mà cả trong nhiá»?u ngưá»?i lá»›n tuổi.
Nháºn xét cá»§a em Phi Thanh vá»? Ä‘á»? thi “Giá»›i thiệu vẻ đẹp cá»§a tác phẩm Văn Tế NghÄ©a SÄ© Cần Giuá»™câ€? đã được báo chà trong và ngoà i nước đăng tải khá nhiá»?u, tôi chỉ trÃch má»™t Ä‘oạn ngắn:
“Em nghÄ©, đứng trước má»™t tác phẩm văn há»?c bao giá»? cÅ©ng có ý kiến trái ngược khen–chê, hay-dở nhưng dưá»?ng như há»?c sinh bá»?n em chỉ có quyá»?n thÃch, chỉ có quyá»?n khen hay mà không có quyá»?n nói lên chÃnh kiến cá»§a mình, và việc phê bình văn há»?c hình như chỉ là việc cá»§a các nhà phê bình. Phải chăng vì tư tưởng bảo thá»§ nà y mà suốt 63 năm qua, văn thÆ¡ cá»§a chúng ta chưa được “má»›iâ€?? Nhìn ra, chỉ ra cái hay cá»§a má»™t tác phẩm văn há»?c đã khó, nhưng chỉ ra cái hạn chế, thiếu sót cá»§a tác phẩm ấy còn khó hÆ¡n nữa, váºy mà chưa bao giá»? bá»?n em được tá»? rõ chÃnh kiến cá»§a mình trong má»™t bà i thi cả, tất cả chỉ vì áp lá»±c Ä‘iểm số.â€?
Tại các quốc gia tiên tiến, má»™t há»?c sinh lá»›p 11 viết những câu như thế thì không có gì đặc biệt. Năm ngoái nÆ¡i tôi ở, má»™t há»?c sinh cÅ©ng lá»›p 11 chẳng những viết mà sau đó còn đưa cả Thống đốc và Sở Giáo dục Tiểu bang ra tòa vá»›i tá»™i vi phạm hiến pháp chỉ vì số lượng há»?c sinh trong lá»›p em há»?c đông hÆ¡n số lượng mà Bá»™ Giáo dục quy định. Việt Nam thì khác, viết được như Phi Thanh là má»™t biến cố lịch sá», chưa từng xảy ra, nói chi đến chuyện đưa nhà nước ra tòa.
Há»?c sinh Phi Thanh viết “Em có thể chắc chắn rằng trong số mưá»?i há»?c sinh như em thì có chÃn ngưá»?i cÅ©ng không thÃch tác phẩm nà yâ€?, Ä‘iá»?u đó cÅ©ng có nghÄ©a em may mắn nói được còn chÃn em kia vẫn còn mắc phải triệu chứng nói trá»….
Sá»± đồng tình cá»§a nhiá»?u ngưá»?i, nhiá»?u giá»›i, trong đó có má»™t số ngưá»?i Ä‘ang là m công tác giáo dục, vá»? bà i viết cá»§a em Phi Thanh, chứng tá»? sá»± khát khao, chá»? đợi cá»§a ngưá»?i dân dà nh cho má»™t tiếng nói trung thá»±c, má»™t phản ứng tÃch cá»±c thay vì ráºp khuôn má»™t cách thụ động theo dấu chân cá»§a Ä?ảng trên con đưá»?ng mòn giáo dục xã há»™i chá»§ nghÄ©a như năm chục năm qua. Ä?ó là má»™t dấu hiệu tốt. Ã?t ra, má»—i ngà y có thêm nhiá»?u ngưá»?i ý thức rằng cuá»™c váºn hà nh cá»§a lịch sá» là má»™t chuyến tà u không bao giá»? chạy ngược và không dừng lại lâu ở má»™t sân ga nà o mà luôn hướng đến má»™t sân ga má»›i, mang theo hà nh khách má»›i vá»›i hà nh trang và ước vá»?ng riêng cho thá»?i đại há»?. Những khái niệm, phạm trù được xem như là chân lý cách đây ná»a thế ká»· có thể không còn đúng nữa. Xã há»™i ngà y nay không phải là xã há»™i cá»§a năm mươi năm trước. Những suy tư, trăn trở, lo âu, ước vá»?ng, Ä‘am mê cá»§a thế hệ trẻ ngà y nay cÅ©ng hoà n toà n khác vá»›i thế hệ cha anh, và vì thế, mục Ä‘Ãch lẫn phương pháp giáo dục phải thay đổi má»™t cách thÃch nghi theo nhu cầu thá»?i đại.
Lấy bà i “Văn tế nghÄ©a sÄ© Cần Giuá»™câ€? là m và dụ. Không ai phá»§ nháºn giá trị lịch sá» cá»§a tác phẩm, đặc tÃnh anh hùng cách mạng cá»§a nghÄ©a sÄ© Cần Giuá»™c cÅ©ng như tinh thần bất khuất cá»§a cụ Nguyá»…n Ä?ình Chiể, tuy nhiên, buá»™c các em, các cháu há»?c sinh phải xúc động theo cách xúc động cá»§a ông bà các em khi Ä‘á»?c những câu như “Tiếng phong hạc pháºp phồng hÆ¡n mươi tháng, trông tin quan như trá»?i hạn trông mưa; mùi tinh chiên vấy vá đã ba năm, ghét thói má»?i như nhà nông ghét cá»?â€? hoặc “Chùa Tông Thạnh năm canh ưng đóng lạnh, tấm lòng son gá»i lại bóng trăng rằm; đồn Lang sa má»™t khắc đặng trả há»?n, tá»§i pháºn bạc trôi theo dòng nước đổâ€? thì không đúng. Thất bại cá»§a hệ thống giáo dục là không là m cho các thế hệ ngà y nay rung động được cái rung động cá»§a ngưá»?i xưa bằng ngôn ngữ cá»§a thá»?i đại các em, không là m dấy lên trong lòng thế hệ măng non má»™t tình yêu nước trong sáng như tình yêu nước trong lòng cá»§a các báºc tổ tiên, ông bà các em. Yêu nước ngà y nay đồng nghÄ©a vá»›i yêu chá»§ nghÄ©a xã há»™i, nhưng chá»§ nghÄ©a xã há»™i là gì, giống ai, hình dáng ra sao, máºp ốm thế nà o thì ngay cả ông Tổng bà thư cÅ©ng không hình dung được, nói chi là các em há»?c sinh lá»›p 11.
Ná»?n giáo dục vẹt như thế tồn tại trong xã há»™i Việt Nam từ bao nhiêu năm qua đã giết chết má»?i mầm mống sáng tạo tá»± nhiên trong con ngưá»?i. Tôi nhá»› những ngà y còn há»?c ở Ä?ại há»?c Kinh tế sau 1975 như má»™t sinh viên chế độ cÅ© chuyển sang, ngồi nghe má»™t cán bá»™ giảng dạy trình bà y vá»? toà n bá»™ lịch sá» phát triển cá»§a nhân loại từ vượn đến ngưá»?i không khác gì má»™t câu chuyện khoa há»?c giả tưởng. Lý do, trong suốt bà i giảng ông không dá»±a và o má»™t kết quả nghiên cứu khoa há»?c hay má»™t công trình khảo cứu giá trị nà o, mà chỉ láºp lại gần như nguyên văn bà i viết dà i chưa đến hai mươi trang, “Quá trình chuyển biến từ vượn thà nh ngưá»?iâ€? cá»§a Engels, trong Tuyển táºp Mác-Engels. Trong vá»?n vẹn hai chục trang sách thôi, Engels đã phác há»?a toà n bá»™ nguồn gốc nhân loại như đã chÃnh mắt mình trông thấy. Rằng ngà y xá»a ngà y xưa, có má»™t bầy vượn Ä‘i kiếm ăn, vì nhu cầu thá»±c phẩm nên phải leo trèo, hai chân trước vì váºy đã phát triển để thÃch nghi vá»›i việc hái nên dần dần biến dạng ra cái mà chúng ta gá»?i là hai tay. Trong lúc hai chân sau vì sá» dụng như là những Ä‘iểm tá»±a nên vẫn được gá»?i là hai chân v.v. Và thá»§y tổ con ngưá»?i đã hình thà nh không khác gì má»™t cuốn phim hoạt há»?a thế đó. Tuy nhiên, tác phẩm nầy, cùng vá»›i các tác phẩm kinh Ä‘iển khác cá»§a các lãnh tụ Ä?ảng, được đảng viên các cấp tôn kÃnh tuyệt đối, và là ná»?n tảng cá»§a hệ thống giáo dục tại Việt Nam. Bất cứ tác phẩm nà o viết vá»? nguồn gốc loà i ngưá»?i được xuất bản tại các quốc gia cá»™ng sản Ä‘á»?u trÃch dẫn hay táºp trung chung quanh câu chuyện kể lại từ hai chục trang nầy. Lý do là vì Engels viết. Mặc dù không phải là nhà khảo cổ há»?c hay nhân chá»§ng há»?c, nhưng Engels, ngưá»?i bạn vÄ© đại và cảm động cá»§a Marx, viết thì phải được xem như là chân lý, không cần thiết phải chứng minh. Từ những ngưá»?i là m công tác giáo dục, nhà văn, nhà báo, cho đến các lãnh đạo đảng và nhà nước, Ä‘á»?u say mê trÃch dẫn các tác phẩm cá»§a Marx, Engels, Lenin má»™t cách chân thà nh và trịnh trá»?ng. Không má»™t giáo án, giáo trình, diá»…n văn, tham luáºn, tuyên ngôn, tuyên cáo nà o mà không trÃch dẫn và i câu nói cá»§a há»?. Văn bản nà o không có trÃch dẫn những “lá»?i dạyâ€? cá»§a các lãnh tụ cá»™ng sản thì văn bản đó bị coi như không có giá trị gì. Sá»± nô lệ trà thức, vì váºy, như là má»™t loại vi trùng sinh sôi và lan rá»™ng trong từng con ngưá»?i, qua nhiá»?u thế hệ, xói mòn và tà n phá tÃnh khai phóng, là m thui chá»™t tÃnh sáng tạo trong con ngưá»?i.
Trong lúc bịnh nói trá»… dù sao cÅ©ng tùy trưá»?ng hợp má»—i ngưá»?i, bịnh nói dối là cả má»™t hệ thống, dối có chá»§ trương, dối có sách vở, dối có tổ chức. Ä?ó chÃnh là má»™t háºu quả tai hại khác cá»§a ná»?n giáo dục xã há»™i chá»§ nghÄ©a tại Việt Nam nói riêng và các nước xã há»™i chá»§ nghÄ©a nói chung. Và i và dụ vá»? háºu quả tai hại cá»§a tÃnh nói dối tại nước cá»™ng sản đà n anh Trung Quốc. Trong tác phẩm Cuá»™c Ä‘á»?i riêng tư cá»§a Chá»§ tịch Mao Trạch Ä?ông (The Private Life of Chairman Mao), bác sÄ© Lý Chà Thá»?a kể lại nhiá»?u câu chuyện vá»? bịnh nói dối tại Trung Quốc trong giai Ä‘oạn Bước tiến nhảy vá»?t và Công xã nhân dân. Má»™t lần, Mao Ä‘i thăm tỉnh Hồ Bắc, để chứng minh tỉnh mình vượt chỉ tiêu lúa gạo, viên bà thư tỉnh chỉ thị nông dân dá»?i cả những thá»a ruá»™ng nằm sâu trong là ng ra sát đưá»?ng rầy xe lá»a để gây cho Mao ấn tượng là mùa mà ng Ä‘ang dư dả. Lúa được dá»?i, nhiá»?u khi trồng quá sát nhau đến ná»—i dân địa phương phải đặt quạt Ä‘iện bốn góc ruá»™ng để thổi không khà và o cho thông, nếu không lúa sẽ chết trước khi xe lá»a cá»§a Mao chạy ngang. Má»™t phụ tá cá»§a Mao nói riêng vá»›i bác sÄ© Lý rằng tất cả các con số thống kê lúa gạo Ä‘á»?u là giả vì không có đất nà o có có thể thu hoạch được má»—i mẫu hai chục hay ba chục ngà n cân thóc. Tương tá»±, sản phẩm được sản xuất từ những nhà máy luyện kim cá»§a công xã mà bác sÄ© Lý gá»?i mỉa mai là “lò luyện kim sau hèâ€? Ä‘á»?u vô dụng. Sắt thà nh phẩm trình lên Mao chẳng qua là sắt tháºt, mang đến từ nhà máy luyện kim hiện đại. Không cần phải là nhà khoa há»?c, nhà kỹ thuáºt, mà những ngưá»?i bình thưá»?ng vá»›i má»™t chút kiến thức căn bản cÅ©ng biết rằng những nồi niêu xoong chảo dù nấu chảy ra cÅ©ng không thể biến chúng trở lại thà nh sắt thép.
Thế nhưng các á»§y viên trung ương đảng, các á»§y viên bá»™ chÃnh trị và gia đình há»? cÅ©ng tÃch cá»±c tham gia xây dá»±ng các “nhà máy luyện sau hè,â€? đến ná»—i đêm nà o khu vá»±c Trung Nam Hải, nÆ¡i ở và là m việc cá»§a Trung ương Ä?ảng Cá»™ng sản Trung Quốc, cÅ©ng sáng rá»±c vì lá»a cá»§a nồi nấu chảy các đồ dùng bằng thiếc, kẽm trong nhà . Tất cả các lãnh tụ cao cấp Ä‘á»?u không ai dám bình luáºn Ä‘iá»?u gì. Tiếng nói duy nhất phát ra trong giai Ä‘oạn nầy là cá»§a Mao. Cho đến má»™t ngà y, chÃnh Mao cÅ©ng cảm thấy có Ä‘iá»?u gì đó bất ổn Ä‘ang xảy ra và thắc mắc, “Tại sao Anh, Mỹ, Liên-Xô phải xây dá»±ng những nhà máy luyện kim khổng lồ và tốn kém, chẳng lẽ há»? ngu hÆ¡n dân Trung Quốc?â€? Tháºt ra chÃnh Mao má»›i là ngưá»?i ngu và cả nước phải ngu theo. Háºu quả cá»§a sá»± ngu xuẩn và dối trá đó là cảnh chết đói oan uổng cá»§a trên 30 triệu dân Trung Quốc.
Vì hoà n cảnh, con ngưá»?i phải lừa dối nhau để tồn tại. Ä?iá»?u đó đôi khi còn có thể thông cảm. Thế nhưng má»™t tác phẩm văn há»?c xây dá»±ng trên sá»± lừa dối và nhằm mục Ä‘Ãch lừa dối ngưá»?i khác là má»™t Ä‘iá»?u không thể chấp nháºn được. Rất tiếc, việc hình thà nh má»™t đội ngÅ© cá»§a những ngưá»?i viết dối để phục vụ cho chế độ, cÅ©ng là má»™t trong những đặc Ä‘iểm cá»§a ná»?n giáo dục xã há»™i chá»§ nghÄ©a.
Ä?ể chứng minh cho tÃnh nói dối trong văn há»?c Việt Nam, tôi xin giá»›i thiệu đến độc giả má»™t Ä‘oạn văn cá»§a nhà văn Lê Lá»±u viết vá»? thà nh phố Boston, nÆ¡i tôi Ä‘ang sống, trÃch trong tác phẩm Má»™t thá»?i lầm lá»—i và Trở lại nước Mỹ cá»§a ông, do nhà xuất bản Thanh Niên xuất bản năm 2000.
Trước khi đánh máy lại Ä‘oạn văn cá»§a nhà văn Lê Lá»±u, tôi xin giá»›i thiệu và i dòng vá»? Boston, để độc giả chưa đến hay chưa biết nhiá»?u vá»? thà nh phố lịch sá» nà y cá»§a nước Mỹ, có má»™t khái niệm tổng quát vá»? thà nh phố. Boston là trung tâm lịch sá» và má»™t trong những thà nh phố trù phú nhất cá»§a liên bang Hoa Kỳ. NÆ¡i đây, từ bốn trăm năm trước đã có những di dân đầu tiên trên chiếc tà u Mayflower giong buồm tiến và o vịnh Provincetown, Cape Cod. Tên tuổi và địa danh cá»§a những quáºn như Concord, Lexington, Bunker Hill đã Ä‘i và o lịch sá» vẻ vang cá»§a cuá»™c chiến tranh già nh độc láºp từ tay đế quốc Anh. Má»—i năm, hà ng trăm ngà n ngưá»?i Mỹ từ khắp nÆ¡i đổ vá»? Boston để Ä‘i dá»?c theo con đưá»?ng và o ngà y 18 tháng 4 năm 1775, ông Paul Revere đã từng cỡi ngá»±a Ä‘i qua từ Charlestown Neck đến Concord, Lincoln, Lexington để báo động “Quân Anh Ä‘ang đến!â€? Boston cÅ©ng là thà nh phố kỹ thuáºt lá»›n, vá»›i hà ng trăm công ty kỹ thuáºt cao cấp nằm hai bên các xa lá»™ chung quanh thà nh phố, và là trung tâm giáo dục hà ng đầu thế giá»›i vá»›i Ä?ại há»?c Harvard, Há»?c viện Kỹ thuáºt Massachusetts (MIT), Ä?ại há»?c Boston, Ä?ại há»?c Massachusetts và hà ng chục trưá»?ng đại há»?c tên tuổi khác. Theo thống kê năm 1990 (thá»?i gian nhà văn Lê Lá»±u đến thăm), Boston có dân số là 574.282 ngưá»?i, vá»›i lợi tức trung bình cá»§a má»™t gia đình Boston khoảng 40 ngà n Mỹ kim má»™t năm. Giống như các thà nh phố lá»›n khác cá»§a Mỹ trong xã há»™i tư bản, bên cạnh sá»± thịnh vượng cá»§a thà nh phố, Boston cÅ©ng có những ngưá»?i không nhà . Hai lý do chÃnh cá»§a tình trạng không có nÆ¡i ở (homelessness) là lợi tức tăng cháºm hÆ¡n tiá»?n mướn nhà và giá nhà ở tại Boston quá cao. Má»—i năm, Thị trưởng Boston công bố má»™t thống kê chÃnh thức vá»? tình trạng không nhà cá»§a ngưá»?i dân Boston và các biện pháp ngăn ngừa. Năm 1992, Boston có 4411 ngưá»?i không có nÆ¡i riêng để ở và phải ở trong các khu nhà tạm trú (shelter) do chÃnh phá»§ cung cấp vá»›i Ä‘iá»?u kiện sống cháºt chá»™i và thiếu tiện nghi hÆ¡n ở nhà riêng.
Và sau đây là đoạn văn tả thà nh phố Boston cá»§a nhà văn Lê Lá»±u sau chuyến viếng thăm Boston cá»§a nhà văn và o năm 1989: “Boston, thá»§ đô cá»§a ná»?n văn hóa sang trá»?ng, lịch lãm nhất nước Mỹ. Nhìn vá»? Boston, ngưá»?i Mỹ có thể vênh vang ngá»a mặt ra bốn phương mà kiêu ngạo, mà tá»± tin chỉ cần mặc chiếc quần soóc, chiếc áo may ô, bất kể đà n ông hay đà n bà có thể nghênh ngang Ä‘i khắp trái đất, không thèm nhìn ai. Váºy mà giữa bão tuyết cá»§a đêm mùa đông ngoà i trá»?i có hÆ¡n 130 ngà n ngưá»?i không cá»a, không nhà . Chị Liliên (bạn cá»§a nhà văn và là ngưá»?i là m việc ở trung tâm cứu trợ ngưá»?i nghèo) nói: Con số nà y tá»± tôi và đồng nghiệp cá»§a tôi đã Ä‘i đếm suốt đêm. Bằng má»?i cách phản đối, kiến nghị lên chÃnh phá»§ địa phương, chÃnh phá»§ liên bang và kêu gá»?i lòng từ thiện cá»§a nhân dân, đến nay má»›i kiếm được chá»— ở cho 54 ngà n ngưá»?i, còn 77.600 ngưá»?i vẫn đêm đêm nằm lại vưá»?n hoa và hè phố. Nhưng trong thá»±c tế sẽ lá»›n hÆ¡n nhiá»?u so vá»›i 77.600 vì mùa đông năm ngoái chúng tôi chưa đếm lại.â€?
Và trong đoạn sau, nhà văn Lê Lựu so sánh Boston và Hà Nội: “Ở đất nước ta nghèo túng là thế, ở thủ đô có số dân bằng số dân Boston, mà đã ai trông thấy, đã ai đếm được con số một nghìn ngư�i đêm đêm lăn lóc ở l� đư�ng, trong các vư�n hoa Hà Nội! Sự già u sang ở Hà Nội không thể đem so sánh với Boston. Ai là m công việc đó được coi như kẻ mắc bịnh tâm thần, kẻ dở hơi. Nhưng sự vất vưởng của con ngư�i Boston đem so sánh với Hà Nội cũng là giữa tr�i và vực�.
Nếu những dữ kiện cá»§a nhà văn Lê Lá»±u viết ra là đúng thì Boston, thà nh phố đầy kiêu hãnh cá»§a nước Mỹ, trong mùa đông đã có gần má»™t phần tư dân số phải chịu cảnh mà n trá»?i chiếu đất. Số ngưá»?i do chị Liliên nà o đó và các bạn chị đếm cao hÆ¡n con số do Thị trưởng Boston công bố gấp 30 lần! Con số cá»§a chị Liliên chỉ cần đúng má»™t ná»a thôi, chẳng những Thị trưởng Boston mất chức, Thống đốc bang Massachusetts mất chức, mà cả Tổng thống Mỹ cÅ©ng phải từ chức vì nạn đói năm Ất Dáºu ở Việt Nam hình như Ä‘ang tái diá»…n ngay tại quốc gia cưá»?ng thịnh nhất thế giá»›i nà y. Chị Liliên (tạm cho là má»™t nhân váºt có tháºt), trong tư cách là ngưá»?i là m việc cho má»™t cÆ¡ quan xã há»™i và hẳn nhiên am tưá»?ng tình trạng không nhà , đà o đâu ra con số vô cùng khá»§ng khiếp và phi lý đến thế? Hình ảnh 130 ngà n ngưá»?i lay lắt trong má»™t thà nh phố vá»›i diện tÃch 125 cây số vuông như Boston, ngay cả đạo diá»…n các phim chiến tranh thế giá»›i, chắc cÅ©ng không nghÄ© ra. Boston, nếu quả tháºt như váºy, không còn là thà nh phố cảng tuyệt vá»?i và là quê hương cá»§a John F. Kennedy, George Herbert Walker Bush, Quincy Adams, John Quincy Adams, Henry Wadsworth Longfellow, Ralph Waldo Emerson, Emily Dickinson mà là Rwanda, Bangladesh, Ethiopia.
Và cho dù chị Liliên là ngưá»?i có tháºt và thÃch bịa chuyện Ä‘i nữa, trong tư cách má»™t nhà văn đã viết nhiá»?u tác phẩm, mang quân hà m Ä?ại tá Quân đội Nhân dân, không phải lần đầu tiên viếng thăm Mỹ, nhà văn Lê Lá»±u cÅ©ng nên có má»™t thái độ nghi ngá»? dữ kiện cần thiết, má»™t lý trà trưởng thà nh để cân nhắc và đánh giá những gì nhà văn nghe, nhà văn thấy, trước khi cầm bút viết lại câu chuyện và in thà nh sách. Và “má»™t thá»?i lầm lỡâ€? in thà nh sách rồi, khi tái bản và o năm 2000, nhà văn cÅ©ng nên xét lại những Ä‘oạn viết dối quá lố lăng để khá»?i là m trò cưá»?i cho độc giả, nhất là các em du há»?c sinh Ä‘ang theo há»?c tại Boston. Nhưng không, nhà văn vẫn nghÄ© rằng những dữ kiện lạ lùng đó là sá»± tháºt và in lại mà không cần cắt bá»?. Nếu tác phẩm hay Ä‘oạn văn đó được dịch sang tiếng Anh, độc giả Mỹ sẽ nghÄ© sao vá»? tư cách và trình độ kiến thức phổ thông cá»§a má»™t nhà văn Việt Nam? Chắc chắn há»? sẽ vô cùng thất vá»?ng. Ngưá»?i Mỹ bá»? tiá»?n mua vé máy bay cho nhà văn, lo chá»— ăn chá»— ở, đưa đón, hướng dẫn tham quan, tiếp xúc, thảo luáºn, không phải để nhà văn ca ngợi nước Mỹ hay chá»i cha mắng mẹ há»?, nhưng chÃnh là để nhà văn được thấy sá»± tháºt và mang vá»? lại Việt Nam sá»± tháºt cá»§a Ä‘á»?i sống Mỹ, con ngưá»?i nước Mỹ, và qua trung gian nhà văn, các thế hệ trẻ Việt Nam có cÆ¡ há»™i há»™i nháºp và o thế giá»›i trong tinh thần cảm thông và đối thoại. Nhà văn may mắn được Ä‘i tham quan nước ngoà i, lẽ ra nên mang vá»? lại nhà những tin tức khách quan, những cái má»›i, cái hay cái đẹp Ä‘ang xảy ra phÃa bên kia ô cá»a cá»§a ngôi trưá»?ng nhá»? hẹp, để giúp cho sinh viên há»?c sinh cÆ¡ há»™i được nhìn xa hÆ¡n, rá»™ng hÆ¡n đến những chân trá»?i văn minh cá»§a nhân loại. Nếu không được như Nguyá»…n Trưá»?ng Tá»™, Phạm Phú Thứ, thì nhà văn cÅ©ng không nên đà o sâu thêm háºn thù, ganh ghét trong lòng ngưá»?i dân hai nước.
Ä?á»?c xong tác phẩm Má»™t thá»?i lầm lá»—i và Trở lại nước Mỹ, các em há»?c sinh Việt Nam có thể nghÄ© rằng không chỉ Việt Nam nghèo nà n, mà ngay cả má»™t siêu cưá»?ng cỡ Mỹ cÅ©ng Ä‘ang khốn đốn vì miếng cÆ¡m manh áo; không phải chỉ Việt Nam có những kẻ khố rách áo ôm, mà nước Mỹ cÅ©ng đầy những cảnh đầu đưá»?ng xó chợ.
Thưa nhà văn, th�i đại của “trăng Trung Quốc tròn hơn trăng nước Mỹ, đồng hồ Liên Xô tốt hơn đồng hồ Thụy Sĩ� đã qua xa rồi. Hãy để cho các em có cơ hội được thấy những đổi thay bên ngoà i đất nước. Không có sự so sánh thì là m sao các em biết nỗ lực để vươn lên.
Nhà văn cÅ©ng không cần phải bôi Ä‘en thà nh phố lịch sá» Boston cá»§a Mỹ chỉ để chứng minh cho cái nghèo nhưng sạch, rách nhưng thÆ¡m cá»§a Hà Ná»™i như là “giữa trá»?i và vá»±câ€?. Kỹ thuáºt tá»± khen mình bằng cách bêu xấu đối phương không phải tư cách cá»§a má»™t ngưá»?i lương thiện, và tương tá»±, hạ thấp giá trị cá»§a thà nh phố nhà văn Ä‘ang thăm viếng chỉ để biện há»™ cho cái mặc cảm nghèo nà n cá»§a má»™t thà nh phố Việt Nam không phải là cách viết cá»§a má»™t nhà văn trưởng thà nh và thái độ cá»§a má»™t con ngưá»?i lịch sá»±. Hà Ná»™i không cần nhà văn ca ngợi hay binh vá»±c bằng phương cách đó. Trong trái tim cá»§a má»—i ngưá»?i Việt Nam, dù trong nước hay ngoà i nước, Hà Ná»™i tuy nghèo, Hà Ná»™i tuy xưa, Hà Ná»™i tuy cÅ©, nhưng Hà Ná»™i vẫn uy nghi như má»™t trung tâm văn hóa lịch sá» bốn nghìn năm cá»§a dân tá»™c Việt Nam. Nếu ai nói khác hay khinh thưá»?ng Hà Ná»™i, không đợi đến nhà văn đứng ra bảo vệ mà tám chục triệu ngưá»?i, trong đó có kẻ viết bà i nà y, sẽ là m công việc đó. Ca ngợi Hà Ná»™i như cách cá»§a nhà văn chẳng khác gì trét bùn lên má»™t bức tranh tuyệt mỹ.
Ä?á»™c giả sẽ thắc mắc, là m thế nà o má»™t nhà văn như đại tá Lê Lá»±u lại có thể viết những chuyện xa vá»?i thá»±c tế như thế. Câu trả lá»?i chắc sẽ dà nh cho nhà văn mặc dù những tham luáºn, bút ký có khả năng giết ngưá»?i vẫn nhan nhản trong xã há»™i cá»™ng sản, sá chi là chuyện và i con số tuyên truyá»?n. Vá»›i tôi, câu trả lá»?i rÆ¡i và o má»™t trong hai trưá»?ng hợp, nếu chị Liliên không nói thì chÃnh nhà văn đã viết dối và nếu chị Liliên không biết đếm thì nhà văn là ngưá»?i không có khả năng phân biệt sá»± khác nhau giữa giả dối và thà nh tháºt. Và dù trưá»?ng hợp nà o, thá»§ phạm cuối cùng chịu trách nhiệm cho sá»± dối trá vẫn là ná»?n giáo dục xã há»™i chá»§ nghÄ©a tại Viêt Nam.
Chúng ta thưá»?ng lo âu vá»? những tình trạng cháºm tiến vá»? khoa há»?c kỹ thuáºt, nghèo nà n lạc háºu vá»? kinh tế, nhưng nghÄ© cho cùng, cái nghèo đói trà thức, nghèo đói tinh thần, nghèo đói đạo đức tại Việt Nam còn trầm trá»?ng và thúc bách hÆ¡n nhiá»?u. Vá»›i óc cần cù, thông minh cá»§a ngưá»?i Việt và cÆ¡ há»™i há»?c há»?i khắp năm châu, chúng ta không phải quá lo lắng vá»? má»™t ná»?n khoa há»?c hiện đại, má»™t ná»?n kỹ thuáºt hiện đại. Ä?iá»?u đáng lo lắng nhất vẫn là là m thế nà o để có những con ngưá»?i Việt Nam biết sống lương thiện và thà nh tháºt, là m thế nà o có được má»™t ná»?n giáo dục biết đặt cÆ¡ sở trên tinh thần nhân bản, dân tá»™c và khai phóng tháºt sá»± là m ná»?n tảng cho má»™t xã há»™i dân chá»§ pháp trị tiên tiến trong tương lai. Ä?ó là má»™t cuá»™c cách mạng tư duy và tâm thức lâu dà i.
Mới chỉ năm mươi năm thôi mà các giá trị luân lý, đạo đức Việt Nam đã suy đồi và băng hoại đến thế nà y, nếu đợi đúng “một trăm năm trồng ngư�i� xong thì đất nước sẽ ra sao?