Bên B� Quạnh Hiu - Quỳnh Dao
Tá»±a sát và o cá»a kÃnh, tôi nhìn cảnh váºt bá»? lại đằng sau xe: Cánh đồng lúa chÃn và ng, hà ng cây bên vệ đưá»?ng, đồng cá»? khô cháy... Cái nóng hừng há»±c từ đưá»?ng nhá»±a xông lên, từ nóc xe ụp xuống, từ bốn thà nh xe tá»?a ra là m ngưá»?i ngồi bên trong có cảm tưởng mình Ä‘ang bị nhốt trong lò nướng bánh. Cái khát là m cổ tôi khô khốc, nhưng không có mang nước hay trái cây theo, thôi thì đà nh váºy. Mà cho dù có được mang theo, chắc chắn tôi cÅ©ng không thèm xin mẹ
Mẹ ngồi im bên cạnh. Suốt lá»™ trình từ thà nh phố đến Bảo Lá»™c bốn tiếng đồng hồ liá»?n mẹ con tôi trao đổi vá»›i nhau không hÆ¡n mưá»?i câu nói. Cái không khà nặng ná»? là m cho khoảng cách giữa tôi vá»›i mẹ cà ng lúc cà ng to. Khẽ liếc mẹ, tôi chỉ nhìn thấy nét mặt Ä‘ang trầm tư cá»§a ngưá»?i, đôi mà y không chau, miệảng khép kÃn.
Xe rẽ và o Ä?Æ¡n Dương, má»™t quáºn lỵ nhá»? có vẻ phong phú hÆ¡n tôi tưởng.
Ä?ưá»?ng phố sạch sẽ, hai bên các cá»a hiệu hà ng quán cÅ©ng khang trang. Chúng tôi ngừng xe đổ xăng độ năm phút, rồi lại tiếp tục chạy tiếp.
Con đưá»?ng bây giá»? tháºt gồ ghá»?, chiếc xe chòng chà nh ì ạch leo dốc. Bụi Ä‘á»? tung bay mù mịt, tôi phải lên kÃnh xe. Chỉ má»™t chút là bụi đã lấp má»™t mà u và ng nhạt lên các mặt kÃnh, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy cánh đồng xanh tươi và những đóa hoa kèn nở đầy trên sưá»?n núi. Tôi nghÄ© rằng, chẳng còn bao xa nữa chúng tôi sẽ đến trang trại Lệ Thanh cá»§a bác Dương.
Ä?iá»?u tôi Ä‘oán chẳng sai. Mẹ có vẻ chẳng yên tâm, có lẽ ngưá»?i muốn nói vá»›i tôi vì đến nông trại thì không còn cÆ¡ há»™i để nói nữa. Nhưng tôi cứ giả vá»? như không hay không biết, cứ hướng mắt ra ngoà i khung kÃnh. Tôi không ưa má»™t cái gì cả: nông trại Lệ Thanh đất Ä‘á»?, nhất là cuá»™c Ä‘i nghỉ hè nà y. Mẹ tưởng rằng Ä‘em tôi đến gá»i ở nhà bác Chương nà y là có thể là m tôi bá»›t giáºn ngưá»?i, là có thể êm xuôi trong việc tiến hà nh những kế hoạch đã định sẵn? Nhưng còn lâu! Tôi thù ghét tất cả, thù ghét tất cả má»?i Ä‘iá»?u đã xảy đến cho Ä‘á»?i tôi.
- Lệ Thu!
Sau cùng rồi mẹ cũng lên tiếng, tôi biết mẹ đã định nói gì, nhưng cũng miễn cưỡng thưa:
- Dạ chi mẹ?
- Nà y Lệ Thu!
Mẹ lặp lại, lần nà y giá»?ng nói có vẻ buồn và đầy tâm sá»± khiến tôi không thể không quay sang, đôi mắt Ä‘en thẳm cá»§a ngưá»?i đầy mệt má»?i. Ä?ặt tay lên vai tôi mẹ cưá»?i khô héo:
- Ä?ừng buồn vá»? việc mẹ Ä‘em gởi con ở nông trại Lệ Thanh. Không khà ở đây dá»… chịu lắm, bác Chương cÅ©ng quà con lắm, rồi con sẽ thấy như ở nhà mình váºy mà .
Buồn buồn nhìn mẹ, tôi nói:
- Con biết, nhưng đâu cần mẹ phải gá»i con ở nÆ¡i khỉ ho cò gáy thế nà y?
- Lệ Thu con! Mẹ kêu lên, rồi ngưng lại, ngư�i thở dà i - Con hãy sống ở nông trại của bạn mẹ một th�i gian khoảng ba bốn tháng gì đó, khi việc giải quyết xong xuôi, mẹ đến rước con v�.
Tôi bứt rứt:
- Mẹ ly dị với cha rồi lại sống với ngư�i khác, như thế g�i là giải quyết đó à ?
Mẹ khó chịu:
- Lệ Thu, con còn nh� lắm, con chưa hiểu được đâu?
Tôi cắn răng:
- Vâng, con còn nh� lắm nên con không hiểu tại sao lúc đầu mẹ và cha lấy nhau là m gì để bây gi� lại phải ly dị? Tại sao mẹ lại b� cha rồi yêu cả ngư�i khác nữa. Con cũng không hiểu vì sao cha có một gia đình êm ấm mà b� đi sống với cô vũ nữ kia là m gì? Con không biết gì cả, nhưng con chán, chán hết thảy.
- Thôi, thôi, được rồi Lệ Thu đó chÃnh là lý do mà mẹ muốn đưa con đến nhà bác Chương. Mẹ không muốn con phải đối diện vá»›i những Ä‘iá»?u đó. Ä?ối vá»›i con, những việc trên Ä‘á»?u quá tà n nhẫn.
- Vâng, con biết, con hiểu, nhưng mẹ cũng không cần phải tống con đến nơi xa xôi nà y. Con chắc ở không nổi nơi thâm sơn cùng cốc như thế nà y đâu!
Gi�ng mẹ hạ thấp xuống:
- Rồi con sẽ quen dần, con sẽ quen, lúc nà o mẹ với cha con giải quyết xong, mẹ đến rước con v� ngay. Không lâu đâu, con đừng lo Lệ Thu ạ, và mẹ hứa với con là lúc đó con sẽ được một gia đình êm ấm chứ không lục đục mãi như mấy năm gần đây đâu. Mẹ biết mẹ chưa tròn trách nhiệm là m mẹ, nhưng khi việc gia đình giải quyết xong xuôi, mẹ sẽ cố gắng. Lệ Thu, mẹ sẽ giữ con với bất cứ giá nà o.
Ä?ây má»›i chÃnh là cái gút cá»§a vấn Ä‘á»?. Mẹ và cha ai cÅ©ng cố già nh cho được quyá»?n giữ tôi. Chà o Ä‘á»?i đã mưá»?i chÃn năm, nhưng chẳng ai lưu ý đến sá»± hiện diện cá»§a tôi cả (Ãt ra tôi cÅ©ng có cảm giác như váºy). Thế mà bây giá»? cha mẹ bá»? nhau, tôi lại trở thà nh đối tượng cho chuyện tranh chấp. Hai tháng qua, bao nhiêu cuá»™c bà n cãi, tranh luáºn cÅ©ng là vì cả hai Ä‘á»?u muốn giữ tôi. Ngưá»?i nà o cÅ©ng kéo tôi lại há»?i riêng:
- Lệ Thu, con muốn theo cha hay theo mẹ?
Tôi không biết phải theo ai. Chỉ biết đưa mắt nhìn cha mẹ như ngưá»?i xa lạ. Cuá»™c tranh luáºn tháºt là vô lý. Tôi chán ghét tất cả. Theo cha hay theo mẹ? Tôi không theo ai hết. Mấy năm gần đây, tôi đã táºp được tÃnh tá»± láºp. Bây giá»? tôi thuá»™c vá»? tôi, tôi có những tư tưởng, cảm nghÄ© riêng cá»§a cá nhân tôi. Thế mà tôi không hiểu tại sao ai cÅ©ng cố tranh già nh giữ tôi là m gì? Trong cuá»™c tranh chấp tôi trở thà nh con chim non bị ngưá»?i vặt lông, cuá»™c tranh chấp ngà y cà ng quyết liệt, con chim đó cà ng trụi lÅ©i. Ban ngà y, nghe chuyện đôi co cá»§a cha mẹ thì tối đến tôi lại bị cấu xé bởi những tư tưởng không còn là cá»§a tôi nữa. Mẹ nói thế là để tá»± biện há»™ mà thôi, tại sao muốn tôi khá»?i Ä‘au lòng mà đưa tôi đến nÆ¡i quê mùa cục mịch nà y? Ä?ưa tôi đến đây có nghÄ©a là tôi khá»?i phải Ä‘au lòng, tôi đã được giải thoát khá»?i bao nhiêu rắc rối ư? Tháºt là má»™t lối giải thÃch gượng ép! Trên sưá»?n núi những bụi sim tÃm vô tư khoe sắc. Giá»?ng nói Ä‘á»?u Ä‘á»?u cá»§a mẹ xa vá»?i như đám mây trên cao vẳng và o tai:
- Lệ Thu, mẹ biết con giáºn mẹ giáºn cha con lắm phải không? Nhưng con ạ, mặc dù tất cả bi đát hiện tại Ä‘á»?u do cha mẹ gây ra và đã là m khổ con không Ãt, nhưng nếu con hiểu rằng hoà n cảnh nà y có thể thoát ra được, thì mẹ cÅ©ng đã tránh xa nó lâu rồi, đằng nà y... Lệ Thu, con. Mẹ thở dà i, thảm não: - Thu, con hiểu ý mẹ chứ?
Tôi không biết! Tôi không muốn biết nữa. Tôi vẫn giữ tư thế cũ, vẫn yên lặng. Mẹ lại thở dà i, lúc gần đây ngư�i có thói quen đụng tà là thở dà i rồi nước mắt rơi rạ
- Rồi sẽ có ngà y con hiểu. Khi con lá»›n lên, từng trải má»™t tÃ, đôi lúc cÅ©ng cần phải gặp nhiá»?u thảm cảnh, con ngưá»?i má»›i trưởng thà nh.
Một phút yên lặng, rồi mẹ lại nắm lấy tay tôi:
- Con phải hiểu là việc mẹ mang con đến gởi bác Chương là một việc bất đắc dĩ, mẹ chỉ mong con được sung sướng.
Tôi xúc động, mắt nhòa lệ, không dừng được tôi hét lớn:
- Không! Không bao gi� con sung sướng được cả! Chẳng bao gi� con hưởng được như thế!
- Rồi con sẽ sung sướng, Lệ Thu! Cuá»™c Ä‘á»?i con chỉ má»›i bắt đầu, con sẽ sung sướng, mẹ hứa vá»›i con! Giá»?ng mẹ vừa như hối háºn vừa buồn bã: - Mẹ và cha đối vá»›i con chẳng phải tà nà o.
Nước mắt trà o lên mi, tôi lại quay mặt ra ngoà i. Tôi không cần mẹ phải phân bua, xin lỗi. Tôi không cần! Nhưng tại sao tôi lại để mẹ buồn? Ngư�i đã khổ nhi�u lắm rồi không phải sao?
Gi�ng nói của mẹ lại vang lên, một sự vui vẻ gượng gạo:
- Thôi, bây gi� sắp tới nơi rồi, con đừng buồn nữa. Nông trại của bác Chương đẹp lắm, chỉ ba hôm sau là mẹ chắc rằng con không bực bội như lúc ở thà nh phố nữa, sơ. lúc ấy con không muốn v� nữa là khác.
Vâng, có lẽ nông trại đẹp lắm. Tôi có thể tưởng tượng ra Ä‘iá»?u đó vì phong cảnh hai bên đưá»?ng tháºt tuyệt vá»?i. Xe lên đèo rồi xuống đèo, mặt trá»?i vẫn treo trên cao, cái khát khô cổ và bá»±c bá»™i ban nãy đã được thiên nhiên tưới mát. Dá»?c đưá»?ng, hoa leo xum xuê bụi Ä‘á»? vẫn tung cao má»—i khi xe chạy nhanh, nhưng sưá»?n núi vẫn xanh mướt xa xa. Xe chạy mãi chạy mãi bên sưá»?n núi, lá»?t giữa vùng cây xanh ngắt. Mẹ thưá»?ng lui tá»›i vá»›i bác Chương gái (mà tôi quen gá»?i là bác Châu) là bạn cá»§a mẹ từ thuở Trung há»?c đến Ä?ại há»?c và cÅ©ng là chị em kết nghÄ©a lúc xưa, nên từ khi mẹ vá»›i cha lục đục vá»›i nhau, mẹ hay vá»? đâây nghỉ ngÆ¡i cảũ tháng, ngưá»?i trốn lánh chuyện buồn bằng cách khuây khá»?a vá»›i thiên nhiên, do đó nông trại nhà bác Chương cÅ©ng không xa lạ vá»›i tôi cho lắm.
Mẹ bảo ông tà i xế chạy cháºm cháºm, trước mặt chúng tôi là má»™t con đưá»?ng nhá»? đủ để chiếc xe chạy xuống thôi. Má»™t tấm bảng gá»— Ä‘á»? "Nông Trại Lệ Thanh" tháºt bay bướm được gắn ngay bên cổng. Bên dưới bốn chữ đó còn có má»™t hà ng chữ nhá»? nhưng tôi nhìn không rõ, chỉ thấy má»™t chữ "Bạch" rồi chạy vượt qua. Hai bên đưá»?ng mòn là những mầm trúc non xanh mướt.
Chỉ độ mưá»?i năm nữa là đám mầm kia sẽ thà nh khu rừng trúc ráºm rạp. Mưá»?i năm nữa dưới sưá»?n núi ráºm mát kia, khi mùa thu đến sẽ có lá rụng đầy, hè đến lá lại xanh um, xuân sang mầm non nẩy chồi, đông đến cây trÆ¡ cà nh chịu đựng gió sương. Ä?ầu óc tôi mông lung mù má»?. Tôi lúc nà o cÅ©ng váºy, thÃch nghÄ© ngợi vẩn vÆ¡. Xe chợt thắng gấp là m tôi chúi nhá»§i, giáºt mình trông ra thấy má»™t anh chà ng dáng nông dân đứng chặn ở đầu xe ra hiệu cho xe ngừng lại, chiếc nón rá»™ng và nh xùm xụp trên đầu hắn. Mẹ con tôi bước xuống, gió hiu hiu, tôi vươn vai hÃt má»™t hÆ¡i dà i khoan khoái, cuá»™c hà nh trình dai dẳng là m ngưá»?i tôi má»?i nhừ. Mẹ phá»§i nhẹ những hạt bụi lấm trên áo rồi đứng thẳng lên nói:
- Bây gi� mới thấy kh�ẹ
Gã nông dân bước mau tới chúng tôi, đến trước mặt, gã đẩy và nh nón ra sau để lộ mái tóc đen nhánh:
- Dì Uyên ạ! Mẹ cháu bảo cháu ra đón dì. Sao dì đến trễ thế?
Mẹ mỉm cư�i:
- Dì ghé đến nghỉ ở Bảo Lộc hết một lúc. Tú, lại đây dì giới thiệu con gái dì cho hai ngư�i biết nhau coi. Lâu quá không gặp nhau chắc quên rồi hả?
Tôi mở to mắt ra nhìn gã nông dân. Hắn gá»?i mẹ là dì, như thế thì hắn là con bác Chương? Nhưng sao hắn chẳng giống cáºu chá»§ tà nà o cả váºy? Dưới chiếc nón rá»™ng và nh là gương mặt Ä‘á»? hồng, đôi mắt suy tư chẳng thÃch hợp vá»›i da sáºm mà u cá»§a hắn. Dưới cặp mắt, chiếc mÅ©i thon và cái miệng dá»… mến cà ng không thÃch hợp vá»›i chiếc nón rá»™ng và nh và quần áo lam lÅ©. Tại sao hắn không chịu ăn mặc đà ng hoà ng? Ä?ổi bá»™ quần áo sạch sẽ dá»… coi hÆ¡n biết chừng nà o? Mẹ chợt thúc nhẹ tay tôi:
- Lệ Thu, sao con không chà o anh đi? Anh Tú là con cả của bác Chương, con phải g�i là anh đấy nhé!
Xưa nay tôi không há»? gá»?i ai là anh chị gì hết. Tháºt là ngượng, tôi lẩm bẩm hai tiếng "anh cả". Tiếng chà o nhá»? đến ná»—i tai tôi cÅ©ng chẳng há»? nghe. Tú chỉ tôi, rồi quay đầu sang phÃa mẹ:
- M�i dì và o nhà , mẹ và cha cháu đang đợi.
Nói rồi Tú mau mắn giúp tôi mang chiếc va li nhá»? và o nông trại. Tháºt ra tôi cÅ©ng không hiểu sao lại gá»?i đây là nông trại, chỉ thấy những thảm cá»? xanh rì, trong đó những váºt gì xám như đá Ä‘ang di động. Sá»± kinh ngạc là m tôi báºt lên há»?i trống không:
- Coi kìa, cái gì kia?
Tú đáp nhanh:
- Trừu đấy!
Trừu? Tôi ngạc nhiên nhìn con váºt tròn trịa đến quên cả bước. Không ngá»? ở xứ nà y có thể nuôi được cả trừu như nước ngoà i. Tôi chưa thấy nó ởũ nÆ¡i nà o khác. Những sợi lông quăn tÃt, cặp mắt Ä‘á»? đẫn trông nó ngu đần và cháºm chạp là m sao. Bất giác tôi bước đến gần, thò tay ra định xoa đầu chúng, nhưng chúng lùi lại tháºt nhanh, chằm chằm nhìn tôi nghi ngá»?. Tú thấy thế, đặt va li xuống, bước nhanh tá»›i nắm tai má»™t con kéo tá»›i bảo:
- Bây gi� cô có thể s� nó được rồi. Bao gi� nó quen cô, nó sẽ để cô vuốt ve nó.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Tú, gã Ä‘ang yên lặng nhìn tôi, vá»›i tia mắt hiếu kỳ, soi mói. Ä?ưa tay lên sá»? nhẹ những sợi lông má»?m và ấm, tôi cảm thấy khoan khoái lạ. Ä?ứng lên, tôi cưá»?i vá»›i hắn:
- Chúng nó dễ thương quá nhỉ.
- Ở đây có nhi�u thứ dễ thương lắm, ở lâu rồi cô sẽ thấy.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy mẹ còn đứng trên đưá»?ng mòn vá»›i nụ cưá»?i trên môi, nét nhăn trên trán đã biến mất. Tôi nhìn lên trá»?i cao, bầu trá»?i xanh ngắt má»™t và i đám mây nhá»? bá»?nh bồng. Ã?nh nắng tạo nên chiếc bóng nhạt trên thảm cá»? xanh. Trong bầu không khà thế nà y, giữa thiên nhiên tuyệt đẹp nà y, sá»± bá»±c mình không có lý do gì để tồn tại nữa. Tôi gần như quên bặt chuyện ly dị, má»?i phiá»?n nhiá»…u đã xảy ra xa lắm rồi. Bước trong cá»?, Ä‘i qua bao nhiêu lá»›p thảm non tôi bước và o khu rừng trúc nhà há»? Chương. Trá»?i tối sầm lại, giữa rừng trúc là con lá»™ nhá»? trải đá sá»?i, dưới ánh nắng nhạt nhòa sá»?i cÅ©ng bị nhuá»™m xanh. Gió xuyên qua cà nh lá tại nên những âm thanh mÆ¡n man êm tai những âm thanh mà tôi có cảm giác như mình chỉ nghe thấy trong giấc mộảng. Giữa rừng trúc xanh là những dãy nhà ngói xám vách Ä‘á»?. Chung quanh tháºt yên, chỉ có tiếng chim kêu, tiếng gió thổi, tôi như sa và o mê hồn tráºn. Mãi khi có tiếng gà gáy tôi má»›i giáºt mình. Ä?ó là má»™t chú gà trống, mồng Ä‘á»?, chiếc Ä‘uôi gà dà i cao nhá»?ng lên dáng Ä‘i tháºt bệ vệ, nó đứng nghênh ngang trước mặt như Ä‘ang dá»? há»?i tôi má»™t cách buồn cưá»?i. Tôi thÃch thú:
- Mẹ ơi, con gà đẹp quá!
Re: Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn
Có má»™t lúc, tôi bị lôi cuốn theo các diá»…n biến trong quyển Vá»±c Thẳm mượn cá»§a bác Châu. Tôi đã thở dà i cho cuá»™c Ä‘á»?i cá»§a nữ nhân váºt chÃnh, tiếc nuối cho nhân váºt nam, phục lăn những lá»?i lẽ cá»§a bà dì trong truyện. Tôi gắn cho bác Châu vai trò cá»§a ngưá»?i đà n bà già u tình cảm nhưng già u nghị lá»±c. Lúc ngưá»?i đà n bà khóc cÅ©ng chÃnh là lúc tôi khóc, và khi ngưá»?i đà n bà trở vá»? trạng thái nguôi ngoai, tôi vẫn còn xúc động. Quyển sách đã xem hết, tâm trà tôi vẫn chưa trở lại trạng thái bình thưá»?ng. Tâm hồn tôi rÆ¡i và o má»™t thế giá»›i huyá»?n hoặc, ảm đạm. Ä?ến lúc đã bá»›t thương tâm thì bá»—ng nhiên tôi cảm thấy hứng viết má»™t cách không tưởng tượng nổi. láºt vở ra tôi đặt tất cả chú tâm và o công việc viết lách. Giam mình trong phòng suốt ba ngà y liá»?n, thế mà tôi chẳng viết được má»™t câu văn nà o ra hồn. Và lúc bấy giá»? tôi má»›i khám phá ra rằng, tôi còn tệ hại hÆ¡n cả Ã? Nam, tôi chỉ là kẻ mê nghệ thuáºt viết lách nhưng chẳng có thá»±c tà i.
Bá»? rÆ¡i má»™ng viết văn, tôi lại tiếp tục tung tăng trên cánh đồng cá»?. Má»™t buổi sáng, bất chợt tôi gặp Ã? Nam và Diá»…m Chi Ä‘ang đứng đút mồi cho chim câu. Ä?iá»?u nà y là m tôi kinh ngạc nhưng cÅ©ng khiến tôi thÃch thú. Ä?á»?i sống cá»§a Diá»…m Chi quá đơn giản an pháºn, bác Châu tâng tiu con gái quá đáng nên Chi chỉ là má»™t tiểu thÆ¡ yếu Ä‘uối trầm lặng. Nam rất Ãt khi đến nông trại, nhưng cho dù chà ng ta vẽ chẳng nên thân Ä‘i nữa, chà ng ta cÅ©ng là má»™t thanh niên nhiệt tâm vá»›i Ä‘á»?i sống nà y, biết say mê cái mình yêu thÃch. Lúc tôi đến là lúc Nam Ä‘ang say sưa nói cho Diá»…m Chi nghe lý tưởng và quan niệm sáng tác cá»§a mình. Diá»…m Chi chăm chú nghe. Nà ng là má»™t thÃnh giả ngoan ngoãn đáng yêu, rất dá»… tin và không bao giá»? có ý kiến.
Tôi lướt ngang qua mặt h�, chỉ h�i � Nam một câu lịch sự:
- Sao, bức h�a hôm trước của anh xong chưa?
Mặt � Nam đ� lên, hắn ấp úng:
- Tôi mới khởi sự vẽ một bức khác, tôi định vẽ tr�n cảnh Hồ Mộng.
Như váºy là bức tranh hôm trước lại thất bại. Có lẽ Ã? Nam đến đây để tìm Phong, tuy Phong hay trêu hắn, nhưng là ngưá»?i hiểu hắn nhất. Ä?ối vá»›i việc vẽ vá»?i cá»§a Ã? Nam, tôi không thấy thÃch thú mấy nên tôi Ä‘i luôn. Buổi sáng hôm nay trá»?i đẹp, tôi cần phải và o rừng để góp nhặt những giá»?t sương mai và hÃt lấy nguồn gió mát cá»§a trá»?i đất.
Dừng chân lại bên b� suối, mang quyển Vực Thẳm ra định đ�c lại những đoạn hay, nhưng khi ngồi xuống gốc cây, tiếng nước róc rách, tiếng ong kêu đã là m cho sự chú ý của tôi bị phân tán. Gấp sách lại lúc bấy gi� tôi mới phát giác ra ở trang cuối cùng có một hà ng chữ nh�:
Mua tại Bảo Lộc. Vi Bạch.
Thì ra đây là cuốn sách cá»§a ông Bạch. Ä?ứng lên tôi định xuống chợ thăm ông ấy để bà n luáºn quyển Vá»±c Thẳm nà y. Nhưng chỉ Ä‘i được có mấy bước thì má»™t đôi bướm Ä‘en to lượn nhởn nhÆ¡ trước mặt tôi lôi cuốn tôi, không biết tôi đã chạy theo chúng bao xa, vì tôi mãi Ä‘uổi theo chúng. Nhưng hai chú bướm như trêu như ghẹo, lúc nhởn nhÆ¡ trước mắt, lúc mất hút. Ä?uổi theo má»™t lúc, chúng chui và o má»™t lùm cây thấp rồi biến mất khiến tôi ngẩn ngÆ¡. Ä?ến lúc bá»? cuá»™c nhìn lại tôi đã không còn trên đưá»?ng xuống phố chợ nữa. Ä?ịnh rõ vị trÃ, tôi thấy mình Ä‘ang ở trên con đưá»?ng dẫn tá»›i hồ Má»™ng.
Hồ Mộng! Hồ Mộng! Một b� hồ đẹp như mợ Tôi chạy nhanh vượt qua bao tảng đá to, sau cùng tôi dừng chân trước cánh rừng ven b� hồ. Thở phà o nhẹ nhõm, tôi ngân nga: “Có ngư�i con gái xinh xinh..�Trên b� hồ, những đám sa mù xanh nhạt bốc lên nhè nhẹ. Tôi nhủ thầm:
- Ta sẽ vá»›t má»™t Ãt sa mù xanh Ä‘em vá»? rải khắp phòng, tối đến ta sẽ được nhiá»?u giấc má»™ng đẹp.
Nhưng chưa kịp nghĩ thêm tôi đã phải dừng chân, vì trước mặt tôi có một ngư�i đang đưa mắt theo dõi từng cỠchỉ của tôi, chẳng ai khác hơn là ông hiệu trưởng Bạch. Bất giác tôi kêu lên một tiếng, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, lúc nãy nếu tôi đến trư�ng thăm ông thì chắc chắn hố to rồi.
Trong cái rủi có cái may mắn bất ng�. Trong đôi mắt đang nhìn tôi thoáng có nét buồn. Ông h�i:
- Cô ở đâu đến đây?
Ngồi xuống bãi c� bên cạnh, đặt quyển Vực Thẳm lên váy, tôi đáp:
- Dạ từ nông trại Lệ Thanh, ban nãy tôi định xuống trư�ng thăm ông.
Ông Bạch th� ơ:
- Thế à , có chuyện gì không? Từ m� sáng là tôi đã ra đây rồi.
Vòng tay ôm gối, tôi nói:
- Không có chuyện gì cả, chỉ định đến thăm ông, tôi vừa mới xem xong quyển Vực Thẳm.
- Phải quyển sách tôi cho bà Chương mượn đấy à ?
- Vâng. Tôi mê gần chết.
- Ai? Bà Chương mê hoặc cô à ?
- Không, tôi muốn nói quyển Vực Thẳm đấy!
- Vực Thẳm? Mỗi ngư�i chúng ta đ�u có một Vực Thẳm riêng của mình, phải không? Nếu ta không biết lùi bước ra sẽ rơi xuống nát xương. Nhưng sợ nhất là cảnh đứng trên b� vực mà lùi chẳng được, tiến cũng không xong.
Không hiểu câu nói vừa rồi là ông Bạch định nói cho tôi nghe hay là câu độc thoại? Tôi ngơ ngác nhìn trên đuôi mắt của ông đang hằn lên nỗi buồn không lối thoát, tôi có cảm giác như nhìn thấu được cả gánh nặng đang đè trĩu lên vai ông. Tại sao ông Bạch lại buồn? Có phải vì mối tình éo le kia chăng? Tôi đột nhiên lên tiếng:
- Tôi không tin là ông đang đứng trên b� vực vì ông là ngư�i đà n ông già u nghị lực, có thể giữ vững tương lai của mình được.
Ông Bạch lượm một cà nh cây khô bên b�, quấy nhẹ và o nước:
- Không ai có thể tá»± cho rằng mình nắm được tương lai cá»§a chÃnh mình, vì ngưá»?i thông minh nhất chÃnh là ngưá»?i bất lá»±c nhất.
Câu nói tháºt lạ! Tôi chống tay lên đùi, ưu tư. Ông có dáng dấp cá»§a má»™t kẻ ẩn sÄ©, tư tưởng tháºt hà m súc, tôi dà nh cho ông má»™t tình cảm tháºt đặc biệt. Phải chăng ông đã không còn tá»± chá»§ được mình vì đã yêu má»™t ngưá»?i con gái nhá»? hÆ¡n mình những hÆ¡n hai mươi ngoà i tuổi? Ông buồn vì không thể nà o mở miệng trình bà y cho cha mẹ nà ng hiểu được tình yêu chân tháºt cá»§a mình? Nhìn nét sầu trên khuôn mặt ông, đôi mắt buồn vẫn còn vẻ say mê.
Ông Bạch nhìn tôi rồi đột nhiên h�i:
- Tại sao cô lại nhìn tôi như váºy? Cô định tìm bà máºt gì ở tôi?
Tôi gáºt đầu:
- Vâng, tất cả những nhân váºt ở xứ nà y Ä‘á»?u rất khó..."khó Ä‘á»?c".
Ä?á»™t nhiên nhá»› tá»›i lần thứ nhất gặp ông Bạch, chúng tôi đã từng cho rằng má»—i má»™t ngưá»?i là má»™t quyển sách rắc rối.
- Cô định viết như Phong đã cho tôi biết đấy à ?
- Vâng, nhưng tôi không đủ khả năng.
Ông Bạch vẫn giữ thái độ th� ơ:
- Thế cô định viết vá»? loại gì? Thá»?i bây giá»? việc viết lách tôi thấy dá»… dà ng quá, nhất là loại văn hiện thá»±c, chỉ cần Ä‘em chữ nghÄ©a đảo lá»™n thứ tá»± cho khó hiểu, cho lạ má»™t chút, hoặc lặp Ä‘i lặp lại nhiá»?u lần má»™t cách tháºt láºp dị là thà nh công rồi.
Tôi phì cưá»?i, nói chuyện vá»? văn há»?c coi bá»™ thÃch thú đấy:
- Có lẽ ông đã xem nhiá»?u sách lắm. Nhưng tôi không thÃch viết những Ä‘iá»?u khó hiểu, văn há»?c là công cụ để biểu lá»™ tư tưởng, nếu viết má»™t tác phẩm chỉ để cho chÃnh mình hiểu thôi, thì sợ rằng việc tá»? bà y tư tưởng cá»§a mình cÅ©ng chẳng Ä‘em lại lợi Ãch gì cả. Tôi viết những thứ đó để là m gì? Tôi chỉ mong rằng mình có thể viết theo lối văn bình dị dá»… hiểu hÆ¡n là viết theo lối siêu thá»±c. Trà o lưu văn hóa cá»§a thế hệ trẻ như đám rừng mù tịt, tôi không thÃch theo trà o lưu đó.
Ông Bạch ngồi thẳng ngư�i lên, ông bắt đầu hứng khởi:
- Cô có biết nguyên nhân cá»§a trà o lưu đó nằm ở chá»— nà o không? Bá»?n trẻ bây giá»? buồn vì nhiá»?u thứ vây quanh: Vấn Ä‘á»? chiến tranh, hôn nhân, há»?c há»?i, giao thiệp...Ä?á»?i sống là má»™t mối lo thưá»?ng trá»±c, há»? như ngưá»?i Ä‘i lạc giữa rừng sâu. Há»? cảm thấy bị bá»? rÆ¡i-cả má»™t thế giá»›i bị bá»? rÆ¡i- Thế là há»? lao đầu và o. Có má»™t số ý thức được vấn Ä‘á»? nhưng có má»™t số Ä‘ua đòi theo mốt... Kết quả là ná»?n văn há»?c hiện đại trở thà nh má»™t ná»?n văn há»?c lạc lõng, buồn chán. Ông nhìn tôi cưá»?i, rồi tiếp:
- Nếu tháºt sá»± cô thÃch viết văn thì hãy cố gắng viết, đừng để mình Ä‘i lạc, hãy mở mắt tháºt to để tìm hiểu Ä‘á»?i sống cá»§a má»?i ngưá»?i.
- Mong rằng tôi sẽ tỉnh táo trong vấn đ�. Theo ông thì một tác phẩm lớn có cần phải cao siêu gút mắc không?
Ông Bạch suy nghĩ một chút:
- Theo tôi thì Hồng Lâu Mộng văn chương bình dị, phổ biến rộng rãi, nhưng có ai dám nói nó là không hay đâu?
Nhưng tháºt sá»± con ngưá»?i vẫn quà trá»?ng những cái gì cao siêu hÆ¡n, dù biết rằng văn chương không thể dùng thước tất ngắn dà i để Ä‘o lưá»?ng sá»± hay dở. Do đó theo tôi giá trị cá»§a má»™t tác phẩm không phải là sá»± tán thưởng riêng rẽ cá»§a độc giả hay cá»§a phê bình gia hiện đại. Mà tác phẩm nà o được trưá»?ng tồn vá»›i thá»?i gian là tác phẩm hay, vì nếu dở, nó sẽ bị đà o thải. Do đó tôi nghÄ©, nếu là nhà văn chân chÃnh há»? sẽ viết tác phẩm theo đúng ý cá»§a há»?, ý thức được trách nhiệm cá»§a mình đối vá»›i đứa con tinh thần cá»§a mình là được rồi.
- Như thế là ông đã phá»§ nháºn giá trị cá»§a việc phê bình văn há»?c? Tôi trái lại, tôi nghÄ© rằng nó cÅ©ng rất cần thiết trong việc giúp đỡ độc giả chá»?n lá»±c món ăn tinh thần riêng cho mình.
Ông Bạch cư�i:
- Tôi không phá»§ nháºn giá trị cá»§a việc phê bình nghệ thuáºt, nhưng muốn là m má»™t nhà phê bình chân chÃnh là má»™t việc khó khăn, phải có trình độ thưởng thức văn chương cao, phải khách quan má»›i là vấn Ä‘á»? khó khăn. Nếu má»™t nhà phê bình mà thiên vị thì là m sao giúp Ãch được độc giả trong việc chá»?n lá»±a tác phẩm chứ? Ä?ó là chưa nói đến cái thá»?i đại đầy nước mắt đầy chua cay nà y. Có rất nhiá»?u ngưá»?i buồn bá»±c chuyện riêng tư, hoặc bất đắc chÃ, muốn tìm cÆ¡ há»™i để chá»i ngưá»?i khác cho sướng miệng, việc phê bình văn há»?c đã bị lạm dụng trắng trợn là m độc giả tối tăm mặt mÅ©i không biết phải chá»?n lá»±a thế nà o, và ngay cả những nhà văn cÅ©ng không biết mình nên chá»?n má»™t lối viết nà o cho thÃch hợp nữa. Trong trưá»?ng hợp nà y phê bình văn nghệ thuáºt bị mất giá và độc giả sẽ nghi ngá»? giá trị cá»§a chÃnh nó.
Tôi hơi khó chịu:
- Tôi không hoà n toà n đồng ý vá»›i sá»± nháºt xét cá»§a ông.
- Tôi cần cho cô biết là nãy giá»? tôi chỉ bà n vá»? ná»?n bình văn há»?c ở xứ ta thôi. Khó mà thiết láºp được má»™t ná»?n phê bình văn há»?c chân chÃnh. Tôi nghÄ© là việc phê bình chỉ là cái nhìn cá»§a má»™t ngưá»?i đối vá»›i má»™t tác phẩm, nó chỉ có thể cung cấp ý kiến cho độc giả lá»±a chá»?n, chứ không thể dùng là m má»±c thước để Ä‘o giá trị cá»§a má»™t tác phẩm.
Tôi hiểu ý ông Bạch một chút, đưa tay chống cằm tôi nói:
- Theo ý ông thì khi viết vá»? má»™t nhân váºt nà o ta cÅ©ng cần phải lá»™t trần bản tÃnh cá»§a ngưá»?i ấy ra hay sao?
Ông Bạch nhìn tôi:
- Cái đó cô phải há»?i cô trước chứ sao há»?i tôi. Theo cô thì sao? Bản tÃnh nói chung cá»§a con ngưá»?i như thế nà o?
- Theo tôi thì hi�n cũng có mà ác cũng có, xấu có, đẹp có, nhưng đẹp bao gi� cũng nhi�u hơn xấu.
- Váºy thì cô cứ viết tất cả ra, tốt cÅ©ng viết mà xấu cÅ©ng viết, tốt viết nhiá»?u, xấu viết Ãt.
Tôi thÃch thú há»?i:
- Ông là ngưá»?i trưởng thà nh, kinh nghiệm Ä‘á»?i nhiá»?u, nếu ông bảo the6' tôi sẽ nghe theo ông. Nhưng bây giá»? ông cÅ©ng nên cho tôi hiểu cảm nghÄ© cá»§a ông vá»? bản tÃnh con ngưá»?i nữa chứ?
Ông Bạch nhặt chiếc lá rÆ¡i trên vai tôi. Má»™t tấm lá có chót Ä‘uôi mà u Ä‘á»?, lưng mà u xanh pha lẫn và ng nâu, chung quanh nó còn có vết sâu đục thá»§ng má»™t lá»— to. Cầm chiếc lá trong tay ngắm nghÃa, ông nói:
- Tôi không biết.
- Sao?
Ông Bạch ngẩng mặt lên nhìn tôi:
- Tôi không hiểu vá»? nhân tÃnh cả. Vì Ä‘á»?i sống quá nhiá»?u nên tôi nói mình không biết. Cô Thu, má»™t ngà y nà o đó cô sẽ hiểu tại sao tôi nói thế, bản tÃnh con ngưá»?i phức tạp khó hiểu lắm, không má»™t ai có thể cho tôi biết nó là mà u gì không?
Tôi không biết g�i nó mà u gì. Trong mau xanh có pha lẫn mà u và ng, trong mà u và ng lại có chen cả mà u đ�, mà u nâu. Nắm chiếc lá trong tay một lúc, tôi mới ngẩng đầu lên, nói:
- Tôi không biết nó là mà u gì, nhưng tôi thấy nó đẹp.
Gi�ng ông Bạch xúc động:
- Lệ Thu, cô khá lắm. Cô còn trẻ, hãy còn nhiá»?u thá»?i giá»? để tìm hiểu con ngưá»?i. Bây giá»? thì đừng suy nghÄ© chi cho rắc rối, hãy tạm tin là nhân tÃnh con ngưá»?i lúc nà o cÅ©ng đẹp Ä‘i.
Ä?ó là má»™t buổi sáng đẹp, đám sa mù lá»? lững là m cho cảnh váºt thêm má»? ảo thần tiên. Khu rừng xanh thẫm xa xa, ánh nắng phản chiếu trên mặt hồ là m lung linh những mà u xanh cá»§a lá. Trong khi tôi và ông hiệu trưởng ngồi bên cạnh hồ say sưa bà n luáºn vá»? văn chương và thiên tÃnh nhân loại thì đà n ong và ve tấu nhạc bên tai.
Má»™t và i chiếc lá nhẹ rÆ¡i, Ä‘iểm tô cho khung trá»?i thêm mÆ¡ má»™ng. Lòng tôi lâng lâng vá»›i những cảm xúc tuyệt vá»?i. Chúng tôi tiếp tục đà m luáºn không biết bao lâu. Ä?á»™t nhiên tôi phát giác ra bà n tay mình không biết từ lúc nà o đã nằm yên trên gối ông Bạch, trong khi ông Bạch vá»›i đôi mắt xa vá»?i vẫn không rá»?i nhìn và o mắt tôi. Trong giây phút bồng bá»?nh đó, tôi nói:
- Tôi biết tại sao ông lại thÃch sống mãi trong sÆ¡n cùng cốc nà y, có phải chăng vì ông đã yêu má»™t ngưá»?i, ngưá»?i đó sống tại nông trại Lệ Thanh, chÃnh vì ngưá»?i nà y mà ông không đà nh bá»? Ä‘i, phải không?
Ông Bạch bị chấn động mạnh, mắt ông nhìn thẳng và o mắt tôi hoảng hốt, rồi tháºt nhanh, lấy lại vẻ bình tÄ©nh:
- Cô Thu, cô đừng nói báºy như váºy?
Tôi chẳng chịu thua:
- Tôi biết sá»± thá»±c đúng như váºy, ông yêu ngưá»?i ta mà ngưá»?i ta cÅ©ng yêu ông, phải không?
Mắt ông Bạch không rá»?i nhìn tôi, hai hà ng lông mi ông nhÃu lại, nét buồn cà ng lúc cà ng nhiá»?u trên gương mặt tái xanh mét. Má»™t lúc tháºt lâu, ông ngồi thẳng lưng lại, nắm tay tôi, giá»?ng nói không được bình tÄ©nh lắm:
- Ä?ừng chen và o Ä‘á»?i tư tôi, được không cô Thu? Cô chưa hiểu được thì cô chen và o đó là m gì?
Những bắp thịt trên mặt tôi như căng thẳng, máu nóng dần lên mặt. Mắt tôi bắt đầu ướt, tôi không là m sao k�m chế được sự xúc động của con tim mình:
- Tôi nghÄ© là tôi hiểu ông, chỉ tại ông lúc nà o cÅ©ng đóng kÃn cá»a không muốn để ngưá»?i khác tìm hiểu.
Ông Bạch đưa tay kéo những sợi tóc ngắn lòa xòa trước trán tôi, nh� nhẹ bảo:
- Cô Thu, cô còn nhá»? lắm, hãy đợi khi nà o cô trưởng thà nh, lúc đó cô sẽ hiểu được nhiá»?u chuyện, còn bây giá»? chưa phải lúc, tìm hiểu cÅ©ng vô Ãch thôi.
Ông Bạch nói thế có nghÄ©a là ngưá»?i con gái kia trưởng thà nh hÆ¡n tôi hay sao? Cô ấy đâu có lá»›n hÆ¡n tôi là m sao hiểu ông nhiá»?u hÆ¡n tôi được? Dòng lệ tá»± ái tôi là m cho mặt tôi má»? hẳn Ä‘i. Tôi đứng báºt dáºy, mang trái tim bị xúc phạm chạy nhanh vá»? phÃa rừng. Tôi cÅ©ng không hiểu tại sao mình lại là m như thế, chỉ biết là mình phải Ä‘i khá»?i nÆ¡i nà y. Và o đến rừng, tá»±a lưng và o thân cây tòng, tôi che mặt khóc, có tiếng chân cá»§a ông Bạch, rồi tiếng gá»?i gấp rút:
- Lệ Thu! Lệ Thu!
Tôi đứng bất động ở một chỗ, bà n tay che mắt vẫn giữ nguyên nhưng tôi biết ông đã nhìn thấy và đang tiến tới. Có một bà n tay vịn nhẹ và o tay tôi rồi gi�ng nói lo lắng của ông Bạch:
- Lệ Thu! Sao váºy? Tôi đã là m gì để cô buồn?
Buông tay ra, quẹt những gi�t nước mắt đ�ng trên mắt, đột nhiên tôi cảm thấy mình vô duyên lạ, nhất là những cỠchỉ đột ngột vừa qua. Cúi mặt xuống (tôi không dám nhìn thẳng và o mặt ông ấy) nói nh�:
- Dạ không có gì, ông đừng lo cho tôi.
Ông Bạch tháºt ôn tồn:
- Cô không giáºn tôi chứ? Nếu tôi có lỡ lá»?i, đó là má»™t sá»± vô ý chá»› không phải cố ý đâu. Vì...vì ban nãy, lòng tôi rối rắm quá. Cô hiểu không? Cô Thu, cô đừng buồn nhé. Tuổi trẻ là tuổi cá»§a vui sống.
Mắt ông Bạch đầy vẻ thà nh khẩn khiến tôi không đà nh lòng, tôi nói:
- Ông hiệu trưởng, ông cÅ©ng nên là m bạn vá»›i niá»?m vui và bá»? quên hết bao nhiá»?u Ä‘iá»?u sầu khổ. Dù sao ông cÅ©ng nên nghÄ© đến má»™t ngưá»?i thà nh tâm mong má»?i ông được như váºy, dù ngưá»?i đó chỉ là má»™t đứa con nÃt không hÆ¡n không kém.
Nói xong, tôi chợt cảm thấy mặt mình nóng ran lên. Rút tay ra khá»?i tay ông Bạch, tôi bá»? Ä‘i xuống núi, ông ấy không Ä‘uổi theo tôi nữa, cÅ©ng không gá»?i tôi lại. Khi xuống tá»›i chân núi mà mặt tôi vẫn còn nóng hừng há»±c, và tim tôi Ä‘áºp tháºt mạnh. Ä?i cháºm lại tôi bắt đầu lấy lại hÆ¡i thở Ä‘á»?u hòa, và trở vá»? khu nhà trầm mặc. Bây giá»? thì Ä‘i tháºt nhanh, Ä‘i như bị ma Ä‘uổi.
Ä?ến trước mảnh đất thà nghiệm hoa mầu, tôi gặp Phong Ä‘ang đứng đấy. Không lẽ hắn lại chịu khó là m việc đồng án nữa sao? Vừa trông thấy tôi là hắn ném ngay cuốc xẻng, chụp lấy tôi:
- Chú ong nhá»? nà y, nãy giá»? chú Ä‘i đâu váºy?
Tôi giáºt mạnh thoát khá»?i tay hắn, nói:
- Mặc tôi!
Rồi bá»? Ä‘i vá»? phÃa nhà . Phong Ä‘uổi theo há»?i:
- Là m gì thế? Ai là m gì cô?
- Mặc tôi.
- Sao váºy? Hôm nay Thu là m gì mà khó chịu thế? Ai đã là m Thu buồn?
Giáºn quá, tôi giáºm chân:
- Tôi đã bảo mặc tôi mà , hôm nay tôi không có th�i gi� đùa cợt với mấy ngư�i nhé.
Phong nheo mắt lại nhìn từ đầu đến chân tôi, rồi cháºm rãi nói:
- Tại sao? Thế mà tôi tưởng chúng ta đã có sá»± liên hệ máºt thiết vá»›i nhau rồi chứ, Thu có gì buồn cứ nói để tôi giúp cho.
Tôi đứng lại, không giằng co vá»›i Phong nừa. Quay nhìn hắn, hắn Ä‘ang mỉm cưá»?i. Nụ cưá»?i mà tôi ghét cay ghét đắng vì nó trông tháºt đểu. Tôi lạnh lùng nói:
- Anh Phong, cho anh biết tôi không có gì buồn hết, anh không cần phải báºn tâm, tôi cÅ©ng không thÃch anh cứ nắm tay tôi thế nà y mãi.
Câu nói của tôi như một mũi gai nh�n đâm và o Phong. Phong buông tôi ra, nụ cư�i đểu giả chưa mất hẳn trên môi, nhưng gi�ng nói của hắn đã bất bình:
- Dạ xin lá»—i tiểu thÆ¡, tôi mong rằng tôi chưa là m cho bà n tay quý giá cá»§a tiểu thÆ¡ bị Ä‘au đớn. Ä?ưa bà n tay cá»§a hắn lên nhìn, Phong nói tiếp:
- Thế mà tôi cứ tưởng bà n tay tôi không có chứa chất độc chứ!
Quay lưng lại, tôi nói:
- Bây gi� tôi có quy�n trở v� phòng tôi rồi chứ?
- Khoan! Phong cháºn ngang lối Ä‘i, đôi mắt cá»§a hắn hiện lên nét hung dữ, hắn tiếp: - Cô Thu! Cô là cái gì mà kênh kiệu thế? Cô tưởng tôi muốn tán tỉnh cô à ? Hay là cô tưởng rằng cô là nữ hoà ng, là công chúa chứ?
Tôi bực bội lớn tiếng:
- Tôi không tưởng mình là cái gì hết! Anh là m ơn tránh ra, đừng quấy rầy tôi nữa.
- Không dá»… dà ng như váºy đâu!
Phong lạnh lùng nói, hắn lại nắm chặt tay tôi, gi�ng chẳng có tà gì là thân thiện cả:
- Cô tưởng cô gi�i lắm sao mà muốn lên mặt dạy đ�i tôi lúc nà o cũng được? Hôm nay, nhất định tôi phải lột cái v� kiểu cách của cô mới được.
Hắn giữ vai tôi rồi bá»—ng nhiên ôm chặt ngưá»?i tôi. Trong lúc tôi chưa kịp phản ứng gì cả, thì đầu hắn đã ká»? sát và o mặt tôi. Tôi la hét vùng vẫy. Nhưng hắn giữ hai tay tôi chặt quá khiến tôi không cá»±a quáºy gì được. Sau đó, môi hắn in lên môi tôi, đầu lưỡi hắn chạm và o răng tôi, luồng hÆ¡i nóng trà n lan qua miệng, cảm giác đê mê lan truyá»?n khắp thân thể. Ã?nh nắng chói chang như hà ng ngà n vạn sợi dây kim tuyến quay cuồng trong mắt tôi, quay cuồng đến lúc tôi rã rá»?i không kháng cá»± được.
Mấy thế kỷ dà i đã trôi qua, mấy trăm tinh cầu đã vỡ nát. Rồi Phong buông tôi ra. �nh mắt tinh quái của hắn vẫn đăm đăm nhìn tôi cư�i ngạo nghễ đắc thắng.
- Tôi dám chắc là Thu chưa được hôn!
Tôi đứng chết Ä‘iếng má»™t chá»—, những giá»?t nước mắt nhục nhã thi nhau rÆ¡i xuống. Gương mặt Phong, cánh đồng và rừng cây lay động trước mặt. Tôi không thể nà o nén được hÆ¡i thở dồn dáºp, những hÆ¡i thở đầy uất ức, phẫn ná»™, nhục nhã. Lồng ngá»±c tôi muốn bể tung ra. Nhưng hắn vẫn đứng đấy, nụ cưá»?i đểu cáng vẫn còn nguyên.
- Có thế nà y cô má»›i nháºn chân được con ngưá»?i tháºt cá»§a cô, biết không Lệ Thu? Cô là con ngưá»?i trà n đầy sinh lá»±c, toà n thân cô ấm như má»™t há»?a lò, chỉ cần ngá»?n Ä‘uốc là m mồi là có thể bốc cháy, tôi sẵn sà ng là m Ä‘uốc cho Thu. Sao? Ä?ược không?
Hắn vừn nói dứt câu, tôi giáºn quá đưa thẳng tay lên tát hắn má»™t cái tát tóe lá»a như trong phim chiếu bóng. Trong lúc chẳng Ä‘á»? phòng hắn đã lãnh trá»?n. Chưa hả cÆ¡n giáºn, tôi hét lá»›n:
- Anh là thằng hèn! Hạ cấp! Vô liêm sĩ! Tôi sẽ chẳng bao gi� coi anh ra cái giống gì cả! Anh đừng có hòng!
Quay lưng lại, tôi chạy nhanh và o khu nhà trầm mặc. Và o đến phòng, tôi cà i chặt cá»a lại rồi nhảy lên giưá»?ng.
Trưa hôm ấy, tôi không dùng cÆ¡m, bác Châu đến trước cá»a phòng gá»?i, nhưng tôi nói vá»›i ra là mình chưa khá»?e nên không muốn ăn.