Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Lúc xảy ra sá»± cố, đồng hồ chỉ bảy giá»? hai mươi lăm. Ä?ó là giá»? thà nh phố bắt đầu rá»™n rịp. Những báºc cha mẹ tất tả đưa con đến trưá»?ng để kịp tá»›i công sở. Những há»?c sinh cấp ba Ä‘i trá»… Ä‘ang nôn nóng nhìn đèn Ä‘á»? ở các ngã tư. Những bà ná»™i trợ láºt Ä‘áºt xách giá»? ra khá»?i nhà để mong chá»?n được những khúc cá tươi nhất. Các hà ng quán dá»?c hai bên đưá»?ng mở cá»a từ sá»›m bây giá»? tấp náºp ngưá»?i ra kẻ và o. Lá»? đưá»?ng má»?c lên các quán cóc, các xe há»§ tiếu, bá»™t chiên, bánh bao, các gánh xôi, cháo lòng và các tá»§ thuốc lá.
Giữa không khà tất báºt đó, cánh thợ hồ trông có vẽ nhà n nhã. Ba ngưá»?i đà n ông vá»›i thùng đồ nghá»? bên cạnh Ä‘ang ngồi nhâm nhi cà phê sau khi chén đẫy má»—i ngưá»?i má»™t tô há»§ tiếu to tướng.
- Thôi, tụi mình đi chứ!
Cuối cùng, ngưá»?i đà n ông đứng tuổi trong bá»?n lên tiếng giục, sau khi uống má»™t hÆ¡i cạn hết ly trà vừa má»›i rót. Vừa nói, ông vừa cuối xuống ôm thùng đồ nghá»? đặt dưới chân trong khi hai ngưá»?i kia lục tục đứng dáºy kêu chá»§ quán tÃnh tiá»?n.
Ngay và o lúc bà chá»§ quán còn Ä‘ang mấp máy tÃnh nhẩm trong miệng, từ cá»a hà ng bên cạnh đột ngá»™t vang lên những tiếng kêu thất thanh:
- Cướp! Cướp! Cứu tôi với!
Ba ngưá»?i thợ hồ láºt Ä‘áºt dòm sang. Trước cá»a hà ng bách hóa, má»™t cô gái Ä‘ang giằng co vá»›i má»™t tên thanh niên. Cô vừa nÃu lấy cái chụp đèn sau cá»§a chiếc Honda Cub vừa la bà i hãi trong khi tên kia cố sức giằng chiếc xe khá»?i tay cô.
Khách đi đư�ng đứng cả lại. Hai ngư�i lao tới tên cướp nhưng chưa kịp can thiệp đã phải vội tháo lui. Không biết từ lúc nà o trên tay tên cướp đã xuất hiện một khẩu súng ngắn. Hắn chĩa lăm lăm và o m�i ngư�i, gi�ng đe d�a:
- Lùi ra! Ä?ứa nà o nhà o vô, tao bắn!
Rồi như để nhanh chóng thoát kh�i tình thế bất lợi nà y, hắn co chân đạp một phát, cô gái bắn ra xa.
Nhưng trước khi tên cướp kịp lên xe phóng đi, ngư�i thợ hồ đứng tuổi đã lặng lẽ tiến lại. Hai ngư�i bạn tái mặt, kêu khẽ:
- Anh Phong! Coi chừng!
Ngưá»?i đà n ông tên Phong không nói không rằng. Ông tiếp tục lù lù tiến đến sau lưng tên cướp. Và bất thần, ông vung tay ra. Thùng đồ nghá»? trên tay ông bay vèo má»™t cái, Ä‘áºp trúng cánh tay tên cướp. Khẩu súng trên tay hắn rụng xuống đất đánh "bá»™p".
Trong khi tên cướp còn chưa hiểu ra chuyện gì, ông Phong đã nhanh tay chá»™p má»™t chiếc ghế trên lá»? đưá»?ng, xong tá»›i quáºt túi bụi. Tên cướp má»™t tay đỡ đòn, tay kia vẫn nắm chặt ghi đông xe, đôi mắt láo liên tìm cách vá»?t Ä‘i.
Ông Phong ra tay đột ngột đến mức những ngư�i chung quang đ�u sững s�. Và sau giây phút bà ng hoà ng, m�i ngư�i li�n hò reo xông và o trợ lực.
Hai ngư�i thợ hồ bạn ông vừa kịp chạy tới, bỗng một tiếng quát đanh g�n vang lên:
- Ä?ứng im!
Tên cướp thứ hai thình lình xuất hiện vá»›i khẩu súng trên tay. Hóa ra nãy giá»? hắn vẫn ngồi thu mình trên chiếc Honda 67 Ä‘áºu sát lá»? đưá»?ng. Tên đồng bá»?n có lẽ không định xuất đầu lá»™ diện nhưng tình thế bắt buá»™c hắn phải can thiệp.
Tiếng quát sắc nhá»?n, đầy Ä‘e dá»?a cá»™ng vá»›i khẩu súng lăm lăm sẵn sà ng nhả đạn khiến vòng ngưá»?i láºt Ä‘áºt dạt ra. Và i kẻ nhát gan vá»™i vã chuồn Ä‘i chá»— khác vì sợ đạn lạc. Hai ngưá»?i thợ hồ cÅ©ng hấp tấp thối lui. Tên cướp láºp tức quay nòng súng vá»? phÃa ông Phong lúc nà y vẫn Ä‘ang tìm cách áp đảo tên cướp thứ nhất. Hắn nghiến răng:
- Tên kia! Dang ra! Nếu không, tao bắn!
Ông Phong vẫn phá»›t lá»?. Ông giÆ¡ cao chiếc ghế tiếp tục quáºt những cú như trá»?i giáng lên cánh tay cầm xe cá»§a tên cướp.
- Nằm xuống!
Tên cướp cầm súng hét lên.
Tên đồng bá»?n láºp tức lăn ngưá»?i xuống mặt đưá»?ng. Cùng lúc, hai ngưá»?i thợ hồ và cô gái chá»§ xe la lên thất thanh:
- Anh Phong, coi chừng!
- Bác ơi, nằm xuống!
Nhưng ông Phong chưa kịp phản ứng thì những tiếng súng đã vang lên chói tai:
- Ä?oà ng! Ä?oà ng!
Hai viên đạn xói thẳng và o ngá»±c khiến ông Phong đổ váºt xuống như má»™t thân cây bị đốn gốc.
Thảm cảnh trước mặt khiến má»?i ngưá»?i kinh hoà ng nhốn nháo nhưng không ai dám chạy lại. Chỉ đến khi hai tên cướp lên xe rú ga vá»?t thẳng, hai ngưá»?i thợ hồ má»›i tất tả chạy tá»›i đỡ bạn dáºy. Bấy giá»?, những tiếng còi cảnh sát má»›i vang lên.
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Ä?ó là tất cả những gì Thưá»?ng biết vá»? cái chết cá»§a ba mình. Lúc ba bị nạn, anh Ä‘ang ngồi trong lá»›p, đùa giỡn cùng bạn bè.
Khi tiết há»?c thứ hai bắt đầu được mưá»?i phút, bác bảo vệ chạy và o báo cho Thưá»?ng biết có ngưá»?i nhà cần gặp. Sau khi xin phép cô giáo, Thưá»?ng láºt Ä‘áºt Ä‘i theo bác bảo vệ.
Bắt gặp Nhi, em gái mình, Ä‘ang đứng khóc thút thÃt trước cổng, láºp tức Thưá»?ng linh cảm có chuyện không may. Anh vá»™i và ng nắm lấy vai em, lo âu há»?i:
- Có chuyện gì váºy em? Sao em lại khóc?
Nhi ngước nhìn anh và trả l�i qua mà n nước mắt:
- Ba bị bắn.
Thư�ng tái mặt:
- Bị bắn? Ai bắn?
- B�n cướp. Thư�ng nghe tim mình như thót lại. Anh lại lay vai em:
- Ba có sao không?
- Em không biết! Nhi đáp trong tiếng nấc. Ngư�i ta chở ba đi bệnh viện rồi!
Thư�ng không h�i nữa. Anh tức tốc quay và o trư�ng lấy xe và vội và ng chở em tới bệnh viện. Anh đạp vội vã, quýnh quýu, mồ hôi đẫm cả lưng.
Khi Thư�ng lách và o, anh nhìn thấy hai ngư�i bạn của ba cùng một cô gái lạ mặt đang ngồi ủ rũ bên cạnh mẹ. Bà Tuệ, mắt đ� hoe, thấy Thư�ng tất tả chạy và o, bỗng òa lên khóc.
Thư�ng ôm vai mẹ, hốt hoảng:
- Chuyện gì váºy mẹ? Ba đâu?
Bà Tuệ gục đầu lên ngực con, khóc rấm rứt. Bà chưa kịp trả l�i thì m�i ngư�i bỗng xôn xao. H� dạt ra hai bên như�ng chỗ cho những ngư�i mặt áo b�-lu trắng khiêng ông Phong ra. Ông đã chết.
Nghe tiếng ồn à o, Thưá»?ng quay vá»™i vá»? phÃa cá»a phòng cấp cứu. Vừa nhìn thấy thi hà i cá»§a ba, anh kêu lên má»™t tiếng và ngất xỉu trên tay mẹ.
Khi Thưá»?ng tỉnh lại, anh nháºn ra mình Ä‘ang nằm trên chiếc giưá»?ng quen thuá»™c ở nhà . Bên cạnh anh vẫn là hai ngưá»?i thợ hồ và cô gái Thưá»?ng bắt gặp nÆ¡i bệnh viện. Há»? Ä‘ang an á»§i bà Tuệ và bé Nhi.
Lúc Thưá»?ng chá»?i tay ngồi dáºy, má»?i ngưá»?i quay nhìn anh vá»›i vẻ ái ngại. Má»™t ngưá»?i thợ hồ nói:
- Cháu cứ nằm nghỉ đi!
Thư�ng như không nghe câu nói. Anh nhìn thẳng và o ngư�i bạn của ba mình, h�i bằng gi�ng khà n khà n:
- Sao ba cháu chết váºy bác?
Biết không thể tránh né được, sau má»™t thoáng ngáºp ngừng, ngưá»?i thợ hồ cháºm rãi thuáºt lại đầu Ä‘uôi câu chuyện. Giá»?ng ông run run như chưa hết xúc động.
- Ba cháu là một ngư�i tốt! Một ngư�i dũng cảm!
Ngưá»?i thợ hồ buồn bã kết luáºn.
Thưá»?ng quay nhìn cô gái. Bây giá»? anh má»›i biết cô ta là chá»§ nhân cá»§a chiếc xe và cÅ©ng là nạn nhân cá»§a bá»?n cướp. Cô ta là nạn nhân nhưng ngưá»?i chết lại là ba mình! Ã? nghÄ© đó khiến Thưá»?ng cảm thấy Ä‘au đớn. Anh không trách cô gái nhưng ná»—i Ä‘au cá»§a anh hiện lên trong ánh mắt cháy bá»?ng đến mức cô ta bất giác quay mặt Ä‘i. Tá»± nhiên cô gái cảm thấy cần phải là m má»™t Ä‘iá»?u gì. Cô đã theo ông Phong và o táºn bệnh viện. Rồi cô lại theo vá»? đến đây. Suốt thá»?i gian đó, lúc nà o cô cÅ©ng cảm thấy mình như ngưá»?i có lá»—i. Cô tưởng như chÃnh mình là ngưá»?i gây ra tai há»?a cho gia đình tá» tế nà y. Cảm giác đó khiến cô vô cùng ray rứt. Cô rất muốn là m má»™t Ä‘iá»?u gì đó để giúp đỡ gia đình ân nhân. Nhưng lòng dạ Ä‘ang rối như tÆ¡ vò, cô tháºt chẳng biết phải là m gì. Trong lúc Ä‘ang bối rối, ánh mắt cô bất thần chạm phải hai chiếc nhẫn Ä‘ang Ä‘eo trên tay. Ngay láºp tức, má»™t ý nghÄ© vụt lóe lên trong đầu cô. Thoạt đầu, cô hÆ¡i đắn Ä‘o. Cô cảm thấy ý nghÄ© cá»§a mình có vẻ gì đó như là sá»± gà n dở. Nhưng rồi chẳng nghÄ© ra cách nà o khác, vả lại cÅ©ng không đủ sức để nghÄ© ngợi thêm, cô tặc lưỡi và ngại ngùng chạm tay và o vai bà Tuệ:
- Thưa bác!
Bà Tuệ ngước lên:
- Gì đó cô?
Cô gái lúng túng tháo hai chiếc nhẫn đang đeo trên tay và rụt rè đặt và o tay bà Tuệ :
- Bác cầm cái nà y để lo cho bác trai. Ä?ây là tấm lòng cá»§a cháu.
Bà Tuệ khẽ lắc đầu:
- Tôi không nháºn đâu! Tôi rất cảm Æ¡n cô nhưng cô hãy cầm vá»? Ä‘i!
Cô gái khẩn khoản:
- Bác nháºn Ä‘i mà ! ChÃnh vì cháu mà bác trai gặp chuyện không may. Nếu bác không cho cháu chia sẻ phần nà o, cháu sẽ rất áy náy.
Bà Tuệ không trả lá»?i cô gái. Bà thở dà i và cháºm chạp nhìn ra cá»a. Trong mắt bà , khung cá»a bá»—ng trở nên rá»™ng mênh mông. Bởi vì kể từ nay, chồng bà sẽ không bao giá»? đặt chân qua ngưỡng cá»a đó nữa. Bà sẽ không bao giá»? còn nhìn thấy ông mệt má»?i trở vá»? nhà sau má»™t ngà y lao động vất vả, tay chân dÃnh đầy vôi vữa nhưng nụ cưá»?i tươi tắn và hiá»?n là nh vẫn luôn nở trên môi. Bà cÅ©ng sẽ không bao giá»? thấy lại cảnh bé Nhi lục tung các túi áo túi quần cá»§a ba nó má»—i khi ông Ä‘i là m vá»? để tìm cho bằng được gói kẹo ông giấu ở đâu đó trong ngưá»?i rồi há»›n hở reo lên "A, đây rồi! Con tìm thấy rồi". Không, không còn gì nữa, kể từ hôm nay ông đã Ä‘i xa...
- Thưa bác...
Tiếng cô gái lại ngáºp ngừng vang lên bên tai. Bà Tuệ khẽ chép miệng. Bà thì thầm như nói vá»›i chÃnh mình:
- Ông ấy là một ngư�i tốt. Những gì cần là m thì ông ấy đã là m. Ông ấy không cần đ�n đáp.
- Nhưng thưa bác...
Bà Tuệ không để cô gái nói hết câu. Bà cầm lấy tay cô, trầm gi�ng :
- Tôi cảm ơn cô. Tấm lòng của cô, tôi hiểu. Nhưng tôi đã nói rồi. Cô cầm v� đi. Con ngư�i chẳng ai biết trước được chuyện sống chết, cô chẳng nên áy náy là m gì.
Trước thái độ dứt khoát cá»§a bà Tuệ, cô gái biết chẳng thể nà i nỉ được nữa. Cô đứng dáºy ấp úng cáo từ và cháºm chạp tiến ra cá»a bằng những bước chân lặng lẽ, nặng ná»? và đầy phiá»?n muá»™n.
Tối đó, trước lúc đi ngủ, bà Tuệ nghiêm nghị nói với hai con:
- Kể từ hôm nay, chỉ còn ba mẹ con mình với nhau. Chúng ta phải nương tựa, và giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc sống...
Cố nén xúc động để nói năng ôn tồn, khúc chiết, bà muốn là m gương cho các con vá»? sá»± trầm tÄ©nh. Nhưng bà không thể nà o trình bà y hết những suy nghÄ© cá»§a mình. Ä?ang nói ná»a chừng, chợt bắt gặp ánh mắt thẫn thá»? ngÆ¡ ngác cá»§a Thưá»?ng và Nhi, bà bổng thấy nghẹn nÆ¡i cổ và láºp tức báºt lên tiếng nấc. Thưá»?ng và Nhi liá»?n òa lên khóc theo.
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Từ ngà y ông Phong đột ngá»™t mất Ä‘i, mẹ con Thưá»?ng bá»—ng trở nên khốn đốn. Lúc ông còn sống, gia đình Thưá»?ng vốn đã chẳng dư dả gì. Ông là m thợ hồ, công việc lúc có lúc không. Có khi cả tháng trá»?i rá»—i việc, ông phải nằm nhà ăn bám và o đồng lương còm cõi cá»§a vợ. Nhưng dù váºy, những đóng góp dù chẳng nhiá»?u nhặn gì cá»§a ông cÅ©ng giúp gia đình không lâm và o cảnh ngặt nghèo, quẫn bách.
Bà Tuệ dạy toán ở một trư�ng cấp ba. Th�i trẻ, bà h�c Sư phạm. Tốt nghiệp ra trư�ng, đi dạy được một năm thì bà xin nghỉ vì lý do sức kh�e. Sau đó, bà xin và o là m thư ký đánh máy trong một công ty xây dựng. Tại đây, bà quen ông Phong, một ngư�i thợ gi�i, phụ trách một tổ xây lắp.
Một tháng trước khi bà và ông Phong cưới nhau, ông bị cho nghỉ việc trong một đợt giảm biên chế sau khi quyết liệt bênh vực cho một công nhân trong tổ bị sa thải một cách m� ám. Từ đó, ông Phong trở thà nh một ngư�i thợ là m thuê.
Buồn phiá»?n vá»? hoà n cảnh cá»§a chồng, lại vừa sinh Thưá»?ng, bà Tuệ rá»?i bá»? công ty xây dá»±ng để là m đơn xin Ä‘i dạy lại. Bà trở lại vá»›i nghá»? dạy há»?c má»™t phần vì đó là nghá»? bà yêu thÃch, phần khác vá»›i thá»?i giá»? cá»§a má»™t nhà giáo, bà có được má»™t buổi ở nhà để vừa soạn giáo án vừa chăm sóc con cái.
Khi Thưá»?ng được năm tuổi, bà sinh bé Nhi. Vá»›i đứa con thứ hai, bà vẫn tiếp tục từ chối Ä‘i dạy thêm buổi chiá»?u theo lá»?i rá»§ rê cá»§a các đồng nghiệp tốt bụng chỉ để được gần gÅ©i dạy dá»— và giúp đỡ con cái. Ä?ối vá»›i bà , con cái phải được chăm sóc tỉ mỉ và chu đáo. Bà mong má»?i nếu Thưá»?ng và Nhi không tạo dá»±ng được sá»± nghiệp gì lá»›n lao mai sau thì Ãt ra cÅ©ng trở thà nh những công dân lương thiện. Như ba cá»§a chúng.
Từ trước đến nay, bà Tuệ vẫn sống trung thà nh với quan niệm của mình. Cuộc sống đạm bạc, đôi lúc khó khăn, nhưng thanh thản. Nhưng từ ngà y ông Phong mất đi, ba mẹ con lâm và o cảnh ngặt nghèo. Ti�n bạc túng thiếu, cơm ăn phải chạy từng bữa, gánh nặng trước đây hai ngư�i cùng gánh bây gi� đè nặng trên đôi vai mệt m�i của bà .
Cuối cùng, không còn cách nà o khác, bà Tuệ đà nh nháºn lá»?i Ä‘i dạy thêm các lá»›p há»?c tư và o má»—i buổi chiá»?u. Rồi má»™t thá»?i gian sau, bà lại nháºn dạy thêm các lá»›p bổ túc văn hóa ban đêm. CÅ©ng may là Thưá»?ng và Nhi Ä‘á»?u đã lá»›n, Thưá»?ng mưá»?i bảy tuổi, há»?c lá»›p mưá»?i má»™t, Nhi mưá»?i hai tuổi, há»?c lá»›p sáu; hai anh em lại cùng Ä‘i há»?c buổi sáng, do đó và o buổi chiá»?u và buổi tối bà vắng nhà , Thưá»?ng và Nhi có thể trông nom lẫn nhau. Ä?iá»?u đó có là m bà Tuệ yên tâm phần nà o, nhưng giữa những cÆ¡n ho húng hắng giữa đêm khuya, bà luôn chạnh lòng tá»± nhá»§: ta chỉ Ä‘i dạy thêm má»™t thá»?i gian thôi, chừng nà o cuá»™c sống đỡ vất vả hÆ¡n, ta sẽ lại ở nhà chăm sóc chúng nó!
Những lúc trằn trá»?c như váºy, bà Tuệ cảm thấy như mình có lá»—i vá»›i các con. Nhưng biết là m sao hÆ¡n khi cuá»™c sống bươn chải không cho phép bà gần gÅ©i Thưá»?ng và Nhi như trước. Nhiá»?u đêm nằm thao thức má»™t mình, bà lại nhá»› đến ông Phong. Và âm thầm báºt khóc.
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Nhi còn nhá»? nên không nghÄ© nhiá»?u đến ná»—i cá»±c nhá»?c cá»§a mẹ, mặc dù Nhi cảm nháºn được sá»± lo toan tất báºt cá»§a mẹ từ ngà y ba qua Ä‘á»?i. Chỉ có Thưá»?ng là lá»™ vẻ lo âu trước công việc ngáºp đầu và sức khá»?e ngà y cà ng suy yếu cá»§a bà Tuệ.
Anh biết sức mẹ vốn yếu, lại bị viêm phế quản kinh niên, để đeo bám ngh� dạy h�c mẹ phải cố gắng rất nhi�u. Nhưng trước đây mẹ chỉ dạy một buổi, m�i việc dù sao cũng chưa đến nỗi nà o. Chỉ từ khi mẹ phải dạy thêm buổi chi�u rồi buổi tối, tình trạng sức kh�e của mẹ ngà y cà ng xấu đi.
Những tối bà Tuệ phải thức khuya chấm bà i, Thư�ng trằn tr�c không sao ngủ được. Anh leo lên giư�ng giả v� nhắm mắt để mẹ kh�i lo. Nhưng khi đèn tắt, cặp mắt Thư�ng lại mở thao láo. Anh nằm lắng tai nghe ngóng và mỗi tiếng ho khúc khắc của mẹ từ nhà ngoà i v�ng và o đ�u khiến anh bồn chồn lo lắng.
Bà Tuệ dạy môn toán nên phần bà i táºp khá nhiá»?u. Dạo nà y, tối nà o bà cÅ©ng thức chấm bà i đến khuya. Sáng, năm giá»? bà lại phải thức dáºy chấm tiếp để kịp trả bà i cho há»?c trò. Thưá»?ng lặng lẽ theo dõi công việc nặng nhá»?c cá»§a mẹ vá»›i má»™t tâm trạng bất lá»±c.
Ä?ã nhiá»?u lần Thưá»?ng muốn là m má»™t Ä‘iá»?u gì đó để giúp đỡ mẹ. Ba mất, Thưá»?ng là ngưá»?i đà n ông duy nhất trong gia đình, anh cảm thấy phải có bổn pháºn chia sá»›t má»™t phần gánh nặng vá»›i mẹ. Nhưng anh lại chẳng thể là m gì.
Thưá»?ng đã đến những trung tâm dịch vụ, những nÆ¡i giá»›i thiệu việc là m. Nhưng anh lẳng lặng đến để rồi lẳng lặng ra vá»?. Không có nghá»? chuyên môn, Thưá»?ng chẳng thể xin việc bất cứ nÆ¡i đâu. Vả lại, nếu má»™t nÆ¡i nà o đó đồng ý nháºn má»™t ngưá»?i không nghá»? nghiệp, há»? lại chá»?n những cô gái "có ngoại hình đẹp" thay vì chá»?n Thưá»?ng.
Không nản, Thưá»?ng lại tiếp tục dò tìm ở những mục "rao vặt, cần ngưá»?i" trên các báo. Anh há»›n hở và vá»™i vã chạy như bay đến những Ä‘iạ chỉ cần ngưá»?i dạy kèm. Nhưng lần nà o cÅ©ng như lần nà o, những lá»?i từ chối lịch sá»± cá»§a chá»§ nhà buá»™c Thưá»?ng đà nh lá»§i thá»§i ra vá»?. Những báºc cha mẹ thưá»?ng tin tưởng và o trình độ cá»§a má»™t sinh viên hÆ¡n là má»™t há»?c sinh lá»›p mưá»?i má»™t như Thưá»?ng.
Trong lúc hoà n toà n tuyệt vá»?ng vá»›i ý định giúp đỡ mẹ, Thưá»?ng bá»—ng sá»±c nhá»› đến câu chuyện vá»? chú bé viết thuê xứ Florence trong cuốn "Tâm hồn cao thượng". Tuy Ä‘á»?c đã khá lâu, đến bây giá»? Thưá»?ng vẫn nhá»› như in những chi tiết cảm động cá»§a câu chuyện. Má»™t ngưá»?i cha già , để kiếm thêm tiá»?n nuôi gia đình, phải nháºn việc chép tên và địa chỉ những ngưá»?i mua sách báo dà i hạn cho má»™t nhà xuất bản ná»?. Ä?êm đêm phải thức viết, sức khá»?e ông cà ng ngà y cà ng mòn má»?i. Ngưá»?i con muốn giúp đỡ cha, cứ đợi đến khuya khi cha đã mệt má»?i lê bước và o phòng ngá»§, liá»?n rón rén leo xuống khá»?i giưá»?ng và lần và o phòng là m việc cá»§a cha để lặng lẽ viết thay cho cha bằng những nét chữ bắt chước y hệt. Ngà y tháng trôi qua, trong lúc ngưá»?i cha vui mừng vì tốc độ công việc tăng lên, tiá»?n kiếm được khá hÆ¡n thì ngưá»?i con lại đâm ra uể oải, lÆ¡ đễnh trong há»?c táºp vì thiếu ngá»§. Và tất nhiên, cáºu thoạt tiên bị cha trách móc, sau đó là quở mắng và cuối cùng bị cha thá»? Æ¡ ghẻ lạnh. Tuy rất Ä‘au khổ, cáºu bé vẫn âm thầm chịu đựng và tá»± an á»§i dù sao hà nh động bà máºt cá»§a mình cÅ©ng giúp cha cáºu vui thÃch vá»›i ý nghÄ© rằng ông vẫn còn khá»?e mạnh. Chỉ đến khi, và o má»™t đêm ná»?, cáºu sÆ¡ ý chạm tay và o má»™t cuốn sách là m nó rÆ¡i xuống đất khiến cha cáºu giáºt mình tỉnh giấc và tò mò và o phòng, chỉ đến lúc đó, bắt gặp cáºu Ä‘ang táºp trung đầu óc say sưa viết hết mảnh giấy nà y đến mảnh giấy khác, ông má»›i chợt hiểu tấm lòng đẹp đẽ và ná»—i oan ức đáng thương cá»§a con mình...
Cáºu chuyện đột nhiên trở vá»? trong trà nhá»› khiến Thưá»?ng suy nghÄ© miên man. Hay là mình bắt chước cáºu bé ná»? âm thầm giúp đỡ mẹ, Thưá»?ng nhá»§ bụng. Nhưng khác vá»›i nhân váºt trong truyện, mình sẽ cố gắng há»?c táºp tốt để mẹ khá»?i buồn phiá»?n, lo lắng. Tất nhiên mẹ sẽ không hay biết. Sau những lúc thức khuya chấm bà i, bao giá»? mẹ cÅ©ng ngá»§ rất say. Mẹ sẽ không biết gì hết.
Ã? định thoạt đầu còn phân vân, nhưng những tiếng ho húng hắng cá»§a mẹ đã nhanh chóng thôi thúc Thưá»?ng hà nh động. Tối đó, anh nằm thao thức, dá»?ng tai nghe ngóng. Ä?ợi cho bà Tuệ mệt má»?i rá»?i bà n và o phòng ngá»§, anh sè sẹ leo xuống khá»?i giưá»?ng và lần bước ra phòng ngoà i. Không dám báºt Ä‘iện vì sợ gây chú ý, Thưá»?ng lặng lẽ thắp cây đèn dầu đặt trên đầu tá»§ rồi cầm cây đèn tù mù trên tay, anh hồi há»™p tiến lại bà n là m việc cá»§a mẹ.
Thưá»?ng rón rén ngồi và o bà n và bắt đầu xem xét xấp bà i truá»›c mặt má»™t cách tháºn trá»?ng. Ä?á»?c qua Ä‘á»? toán, Thưá»?ng thở phà o khi nháºn ra đó là bà i táºp đại số lá»›p mưá»?i. Anh nhanh chóng hình dung ra cách giải và cẩn tháºn lần giở những bà i táºp mẹ đã chấm, xem xét và ghi nhá»› kỹ lưỡng cách cho Ä‘iểm và sá»a lá»—i trên từng bà i.
Sau đó, Thưá»?ng thu hết can đảm cầm lên cây viết Ä‘á»? trên bà n và bắt đầu chấm tiếp xấp bà i dang dở cá»§a mẹ. Anh nhá»§ bụng: cÅ©ng may là mẹ dạy toán, chứ nếu mẹ dạy văn, hẳn mình sẽ không dám bịa ra những lá»?i phê trên bà i táºp cá»§a há»?c sinh!
Bà Tuệ Ä‘em vá»? nhà hai xấp bà i cá»§a hai lá»›p khác nhau. Má»™t xấp chấm dở, xấp kia bà chưa đụng tá»›i. DÄ© nhiên Thưá»?ng không dám rá»› và o xấp bà i còn để trắng. Ngay xấp bà i bà Tuệ Ä‘ang chấm dở, Thưá»?ng cÅ©ng không dám chấm hết. Là m như váºy, bà Tuệ sẽ phát hiện ngay. Chấm khoảng gần hai mươi bà i, khi xấp bà i đã vÆ¡i hÆ¡n phân ná»a, Thưá»?ng thở phà o buông viết và loay hoay xếp tất cả lại cho ngay ngắn và đặt và o đúng vị trà cÅ©. Xong, anh tắt đèn, Ä‘em cất trên đầu tá»§ và nhón gót lần và o phòng ngá»§.
Thưá»?ng đặt lưng xuống giưá»?ng, ngưá»?i mệt má»?i, mắt dÃp lại nhưng chưa bao giá»? anh thấy lòng thanh thản đến thế.
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
HÆ¡n ná»a tháng đã trôi qua kể từ ngà y Thưá»?ng quyết định hà nh động theo gương cáºu bé xứ Florence. Thoạt đầu, Thưá»?ng còn lo lắng, thấp thá»?m nhưng rồi thấy mẹ chẳng phát giác ra, dần dần anh cảm thấy yên tâm. Và từng đêm, từng đêm, Thưá»?ng vẫn lặng lẽ tiếp tục công việc cá»§a mình.
Bà Tuệ quả chẳng hay biết gì. Báºn rá»™n và mệt má»?i trước các buổi dạy kế tiếp nhau, lại không mảy may ngá»? vá»±c, chẳng bao giá»? bà để ý cái bà i táºp mà bà tiếp tục chấm và o sáng sá»›m hôm sau có thá»±c là đã nằm kế ngay theo cái bà i táºp bà đã kết thúc và o tối hôm trước hay không. HÆ¡n nữa, khi chấm bà i giúp mẹ, Thưá»?ng đã cố gắng bắt chước y hệt phong cách cá»§a mẹ, từ phương pháp cho Ä‘iểm đến cách viết những con số vá»›i những nét móc má»?m mại, cả những dấu gạch chéo bên dưới những phép tÃnh sai.
Những ngà y đó, Thưá»?ng tháºt sá»± ngạc nhiên trước những cảm xúc kỳ lạ mà mình trải qua. Anh thấy dáºy lên trong lòng má»™t niá»?m vui lặng lẽ chưa từng biết. Mặc dù không Ä‘em lại cho mẹ những lợi Ãch váºt chất cụ thể như cáºu bé xứ Florence đã là m, nhưng Thưá»?ng cÅ©ng nháºn ra việc là m âm thầm cá»§a mình đã giúp mẹ có nhiá»?u thá»?i giá»? hÆ¡n và o má»—i buổi sáng. Trước đây, sau khi thức dáºy và o lúc năm giá»?, bao giá»? bà Tuệ cÅ©ng vá»™i vã ngồi và o bà n và dán chặt mình ở đó, xem xét giáo án và tiếp tục chấm nốt các xấp bà i cho kỳ hết để rồi chỉ kịp ăn uống qua loa trước khi láºt Ä‘áºt ra khá»?i nhà . CÅ©ng có lúc, bà i vở nhiá»?u, bà vá»™i và ng đến lá»›p mà chẳng có thá»?i gian đụng đến chén cÆ¡m chiên Nhi đã đặt sẵn trên bà n, cạnh tay bà .
Nhưng từ ngà y Thưá»?ng lén lút chia sá»›t má»™t phần khối lượng công việc, bà Tuệ có tá»? ra thảnh thÆ¡i hÆ¡n chút đỉnh. Bà không còn bá»? bữa ăn sáng đạm bạc, Ä‘iá»?u thỉnh thoảng vẫn xảy ra trước đây. Tháºm chà bà còn có được dăm mưá»?i phút ngắm mình trong gương, sá»a lại má»› tóc rối hoặc bẻ lại cái cổ áo chưa được phẳng phiu, ngay ngắn, cÅ©ng như kịp dặn Nhi mặc thêm áo lạnh hoặc bảo Thưá»?ng trưa Ä‘i há»?c vá»? ghé cá»a hà ng mua má»™t món gia dụng lặt vặt nà o đó.
DÄ© nhiên bà Tuệ không chú ý, cÅ©ng không có thì giá»? để chú ý, những giây phút thư thả hiếm hoi kia từ đâu ra. Công việc và trách nhiệm đối vá»›i gia đình đã cuốn lấy bà như má»™t cái đĩa quay cuốn lấy dây xÃch. Chỉ trừ khi bà bị đứt tung vì quá sức chịu đựng, còn thì bà chỉ biết tất báºt quay theo những vòng quay lạnh lùng và cố định, không có đủ sức lá»±c và thá»?i gian để ngạc nhiên vá»? bất cứ Ä‘iá»?u gì.
Thưá»?ng là ngưá»?i hay lo nghÄ©. Sá»± giáo dục nghiêm ngặt cÅ©ng như hoà n cảnh không may cá»§a gia đình đã tạo cho anh má»™t tÃnh cách như thế. Vì váºy, sá»± vô tâm cá»§a mẹ gây cho anh nhiá»?u cảm giác trái ngược nhau. Vừa mừng vì không bị mẹ phát hiện, Thưá»?ng vừa cảm thấy lo buồn vì Ä‘iá»?u đó quả tháºt trái vá»›i sá»± nhạy cảm xưa nay cá»§a mẹ. Anh hiểu ná»—i lo toan cá»±c nhá»?c đã khiến tâm trà mẹ cháºm chạp hÆ¡n xưa. Cà ng nghÄ© ngợi, Thưá»?ng cà ng cảm thấy cần phải giúp đỡ mẹ và anh lại háo hức chá»? đêm xuống để lẻn và o căn phòng là m việc thân thuá»™c, để thắp lên ngá»?n đèn dầu tù mù và ngồi đối diện hằng giá»? vá»›i những bà i táºp chi chÃt những chữ số.
Thỉnh thoảng, Thưá»?ng cÅ©ng gặp khó khăn, nhất là khi anh phải ngồi trước những bà i táºp cá»§a lá»›p mưá»?i má»™t, lá»›p Thưá»?ng Ä‘ang há»?c. Có những Ä‘iá»?u anh chưa nắm vững, tháºm chà có những Ä‘iá»?u anh chưa há»?c qua. Những lúc ấy, Thưá»?ng phải táºp trung đầu óc xem kỹ những bà i giải đúng nhất, những bà i mẹ đã chấm qua và cho tá»›i Ä‘iểm mưá»?i để ghi nhá»› cách giải tối ưu nhất.
Mặc dù cẩn tháºn và chú tâm hết mức, đôi khi Thưá»?ng không tránh khá»?i nhầm lẫn, nhất là khi anh chấm những bà i sau cùng, lúc mắt đã muốn dÃp lại mà lòng thì muốn nấn ná chấm thêm. Như má»›i đây, khi chấm các bà i táºp vá»? giải bất phương trình mÅ©, không hiểu Thưá»?ng trông gà hóa cuốc thế nà o mà má»™t bà i giải đúng hoà n toà n lại bị anh cho Ä‘iểm bốn.
Có lẽ Thư�ng sẽ không hay biết gì v� sai sót của mình nếu tối đó trong bữa ăn bà Tuệ không than thở:
- Lúc nà y mẹ bắt đầu lẩn thẩn rồi hay sao ấy! Má»™t bà i táºp không thể nà o chấm sai mà mẹ lại chấm sai! Ä?ến khi há»?c trò đứng dáºy thắc mắc, mẹ má»›i biết!
Rồi bà thở dà i, buồn bã:
- Trong đ�i dạy h�c, đây là lần đầu tiên mẹ bị h�c trò khiếu nại!
Hôm đó bà Tuệ buông đũa sá»›m. Có lẽ ná»—i bứt rứt khiến bà không cảm thấy ngon miệng. Trong lúc đó, Thưá»?ng cố tá»? ra bình tÄ©nh. Nhưng anh và cÆ¡m mà miệng nhạt thếch. Vẻ khổ tâm cá»§a mẹ khiến lòng anh quặn thắt. Anh hiểu, không phải mẹ lẩn thẩn mà chÃnh anh lẩn thẩn. ChÃnh sá»± nhầm lẫn tại hại cá»§a anh đã là m mẹ dằn vặt. Anh không ngá»? để giúp đỡ mẹ, vô tình anh đã là m mẹ buồn lòng.
Tối đó, Thưá»?ng nằm trằn trá»?c trên giưá»?ng, lòng trà n ngáºp hối háºn. Ná»a khuya, anh thức dáºy lần và o phòng là m việc cá»§a mẹ. Anh đến bên bà n vá»›i quyết tâm sẽ không để xảy ra sai sót lần thứ hai. Anh lại vá»› lấy xấp bà i trước mặt và lần nà y, trước khi hạ bút cho Ä‘iểm, anh dò Ä‘i dò lại tháºt kỹ lưỡng.
Nhưng không phải Thưá»?ng muốn là được. Má»™t tuần lá»… sau, tai há»?a lại áºp đến. Lần nà y má»?i chuyện xuất phát từ môn hình há»?c vá»›i má»™t Ä‘á»? toán cá»±c kỳ đơn giản vá»? phương pháp xác định tâm hình cầu ngoại tiếp tứ diện. Thưá»?ng không hiểu tại sao anh lại quá»? quạng đến mức có thể cho Ä‘iểm chÃn má»™t bà i táºp gần như vẽ sai hoà n toà n.
Sá»± vô ý cá»§a Thưá»?ng dẫn đến việc lần thứ hai bà Tuệ bị há»?c trò khiếu nại. Không phải nạn nhân may mắn cá»§a Thưá»?ng khiếu nại mà là đứa ngồi cạnh. Bà Tuệ thuáºt lại tin đó trong bữa cÆ¡m và ngáºm ngùi kết luáºn:
- Mẹ lẩm cẩm tháºt rồi! Chỉ trong vòng má»™t tuần lá»…, mẹ đã nhầm lẫn đến hai lần, lại là những nhầm lẫn sÆ¡ đẳng nhất!
Vẻ thất vá»?ng hiện lên trên mặt mẹ khiến Thưá»?ng ray rứt vô cùng. Anh hiểu mình đã mắc phải những sai sót khó thể tha thứ, những sai sót đã khiến mẹ đâm ra mất tá»± tin. Ä?ã mấy lần, Thưá»?ng định mở miệng thú tháºt hết má»?i chuyện nhưng rồi anh cảm thấy ngần ngại. Nếu anh tiết lá»™ bà máºt, hẳn anh chẳng còn dịp nà o giúp đỡ mẹ. Chắc chắn mẹ sẽ không để cho anh tiếp tục hà nh động theo ý mình. Mẹ sẽ cấm. Và như váºy, anh sẽ lại tiếp tục chứng kiến sá»± tất báºt, vá»™i và ng cá»§a mẹ bằng ánh mắt lo âu và bất lá»±c. Ä?ang đắn Ä‘o nghÄ© ngợi, Thưá»?ng bá»—ng giáºt thót khi nghe mẹ thổ lá»™:
- Có lẽ mẹ xin nghỉ dạy. Mẹ không muốn tiếp tục đứng trên bục giảng khi há»?c trò đã bắt đầu mất tin cáºy nÆ¡i mẹ. Mẹ sẽ tìm má»™t công việc khác...
Thưá»?ng không ngá»? sá»± thể lại xoay ra như váºy. Những lá»?i thú nháºn chân thà nh và chua xót cá»§a mẹ khiến anh không còn má»™t chá»?n lá»±a nà o khác. Thưá»?ng hốt hoảng kêu lên:
- Không, không! Mẹ không thể nghỉ dạy!
Bà Tuệ nhìn Thư�ng bằng ánh mắt ngạc nhiên:
- Sao váºy con? Sao lại không thể? Chẳng lẽ con muốn mẹ tiếp tục lên lá»›p và tiếp tục phạm phải những sai sót trước mặt há»?c trò hay sao?
- Không! Mẹ không sai sót! - Thưá»?ng nói và anh nghe cổ mình như nghẹn lại - ChÃnh con đã chấm những bà i đó. ChÃnh con đã chấm sai chứ không phải mẹ.
Trong một thoáng, bà Tuệ chẳng hiểu Thư�ng muốn nói gì. Bà ngơ ngác:
- Con nói sao? Tại sao lại dÃnh dáng đến con ở đây?
- Tại vì con...
- Con sao?
Biết không thể giấu, sau má»™t thoáng ngáºp ngừng, Thưá»?ng thu hết can đảm rụt rè thú nháºn hết má»?i chuyện. Xúc động, áy náy, Thưá»?ng chỉ thốt được từng tiếng má»™t. Chưa bao giá»? Thưá»?ng cảm thấy khó khăn khi nói chuyện vá»›i mẹ như váºy. Bà Tuệ lặng im nghe, bất động, suy tư. Ngay cả khi Thưá»?ng đã nói xong, bà cÅ©ng chẳng thốt má»™t tiếng nà o. Bà ngồi như hóa đá, chẳng biết nghÄ© ngợi gì, chỉ thấy trên đôi mắt vốn nghiêm nghị, khắc khổ xưa nay những giá»?t lệ Ä‘ang lặng lẽ ứa ra và cháºm rãi lăn dà i trên má.
Mãi một hồi lâu, bà mới quay sang Thư�ng và dịu dà ng nói, gi�ng âu yếm xen lẫn trách móc:
- Cảm Æ¡n con. Cảm Æ¡n con rất nhiá»?u! - Bà hắng giá»?ng và khẽ đưa tay chùi nước mắt - Nhưng dù sao má»?i chuyện cÅ©ng phải chấm dứt kể từ hôm nay. Ở Ä‘á»?i, má»—i ngưá»?i Ä‘á»?u có má»™t bổn pháºn. Con phải lo há»?c táºp. Ä?ó là bổn pháºn cá»§a con, Thưá»?ng ạ!
- Dạ.
Thưá»?ng dạ khẽ và cảm thấy nhẹ nhõm như vừa cất được má»™t gánh nặng trên ngưá»?i. Thế là mẹ không quở trách gì mình! Mẹ đã bá»? qua, không những thế, mẹ còn cảm Æ¡n mình nữa! Mẹ tháºt tuyệt vá»?i! Chỉ có Ä‘iá»?u từ nay mình chẳng còn mong gì chia sẻ ná»—i vất vả cá»§a mẹ nữa. Mẹ sẽ lại bương chải má»™t mình. Mẹ sẽ gầy yếu. Tá»™i nghiệp mẹ biết bao!
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Những ngà y sau đó, Thưá»?ng lại lang thang Ä‘i kiếm việc là m thêm. Mẹ bảo bổn pháºn cá»§a Thưá»?ng là há»?c táºp. Thưá»?ng cÅ©ng biết thế; nhưng anh lại không thể dá»ng dưng nhìn mẹ quần quáºt suốt ngà y đêm. Anh tá»± nhá»§: mình Ä‘i là m thêm, nhưng mình sẽ cố gắng há»?c táºp tốt. Như váºy, hẳn mẹ sẽ chẳng buồn lòng vì mình.
Nhưng Thư�ng lại chẳng thể tìm việc ở bất cứ nơi đâu. Như những lần trước, anh rảo đến rã cẳng qua khắp các đư�ng phố để rồi lại thất thểu lê gót v� nhà , ngư�i m�i nhừ, lòng ê ch�, tuyệt v�ng.
Trong một lần lang thang vô v�ng như thế, tình c� Thư�ng gặp chú Kiến, một ngư�i bạn trong cánh thợ hồ của ba trước đây.
Thoạt tiên, Thưá»?ng không nháºn ra chú. Chú mặc má»™t chiếc quần dạ cÅ© xì, vá»›i chiếc áo ca-rô bạc mà u cÅ©ng cÅ© không kém. Chỉ có chiếc kê-pi in hà ng chữ Afnor đội trên đầu là má»›i. Khi Thưá»?ng gặp chú, chú Ä‘ang dắt chiếc xe kẹo kéo Ä‘i ra từ má»™t con hẻm nhá»?, vá»›i chiếc thùng gá»— giăng đầy những đèn mà u chá»›p nháy và tiếng nhạc xáºp xình phát ra từ cặp loa tăng âm hết cỡ.
Chú Kiến nhìn thấy Thư�ng trước. Chú kêu:
- Thư�ng!
Nghe tiếng kêu, Thưá»?ng ngạc nhiên quay lại và sau khi chá»›p mắt hai, ba cái, Thưá»?ng má»›i nháºn ra ngưá»?i quen và mừng rỡ chạy lại:
- Chú!
Chú Kiến lau tay và o một miếng giẻ treo cạnh thùng gỗ rồi ôm chặt lấy vai Thư�ng, vồn vã h�i:
- Cháu đi đâu đây? Sao, dạo nà y mẹ cháu kh�e không?
- Dạ, mẹ cháu vẫn khá»?e! - Thưá»?ng liếm môi, ngáºp ngừng - Nhưng... không tháºt khá»?e lắm! Dạo nà y mẹ cháu phải Ä‘i dạy thêm buổi chiá»?u và buổi tối...
Chú Kiến chép miệng:
- Chà , thế thì gay quá! Hẳn là mẹ cháu rất vất vả!
Gi�ng chú Kiến bùi ngùi. Chú nắn nhẹ vai Thư�ng:
- Hai anh em cháu vẫn đi h�c đ�u đấy chứ?
- Dạ, cháu và Nhi vẫn đi h�c bình thư�ng.
- Thế còn hôm nay cháu đi đâu đây?
Chú Kiến nhắc lại câu há»?i khi nãy khiến Thưá»?ng đột nhiên lúng túng. Anh ngáºp ngừng:
- Dạ, cháu đi... tìm việc là m.
- Tìm việc là m? - Chú Kiến trố mắt - Cháu nói cháu vẫn còn đi h�c kia mà !
Thư�ng gãi đầu:
- Cháu chỉ tìm việc là m thêm buổi chi�u thôi. Cháu muốn giúp đỡ mẹ cháu.
- Thì ra váºy! - Chú Kiến gáºt gù - Thế cháu đã tìm được việc gì chưa?
Thư�ng đ� mặt:
- Dạ chưa ạ! Cháu chẳng có nghá»? ngá»—ng gì nên chẳng nÆ¡i nà o chịu nháºn.
- Gay go đấy! - Chú Kiến hắng gi�ng - Th�i buổi nà y, có ngh� chuyên môn kiếm việc là m đã khó, huống gì tay trơn như cháu! Hay là như thế nà y...
Ä?ang nói, chú Kiến bá»—ng ngừng bặt khiến Thưá»?ng phải buá»™c miệng:
- Sao ạ?
Chú Kiến t� vẻ ngần ngại:
- � chú muốn nói là nếu cháu không thấy ngại, cháu đi bán kẹo kéo với chú.
Thư�ng tròn mắt:
- Ä?i bán kẹo kéo?
- Cháu ngạc nhiên lắm sao? Má»™t buổi Ä‘i há»?c, má»™t buổi Ä‘i bán kẹo kéo, giống như chú vừa là m thợ hồ vừa bán kẹo kéo váºy!
- Nhưng cháu... cháu... - Thư�ng khẽ liếc chiếc xe cồng k�nh, sặc sỡ của chú Kiến, gi�ng lúng túng - Cháu... cũng không biết nữa!
Dư�ng như thông cảm tâm trạng của Thư�ng, chú Kiến ôn tồn h�i:
- Cháu mắc cỡ phải không?
Thưá»?ng ngượng nghịu thú tháºt:
- Dạ. Cháu sợ Ä‘i bán như thế nà y, ra đưá»?ng con nÃt bu quanh, cháu mắc cỡ lắm.
Chú Kiến vỗ vai Thư�ng, trấn an:
- Cháu đừng sợ. Chú không bảo cháu phải trang bị như chú đâu. Ä?i bán kẹo kéo, muốn được con nÃt bu quanh đâu có dá»…. Phải có đèn xanh xanh Ä‘á»? Ä‘á»?, phải có dù nhiá»?u mà u, rồi phải mua chiếc cát-xét, cặp loa, thêm cái bình ắc-qui nữa, sắm tất cả tốn mấy trăm ngà n chứ đâu có Ãt. Cháu thì khá»?i cần trang bị như váºy. Cháu khá»?i cần phải Ä‘i rảo khắp các hang cùng ngõ hẻm như chú. Cháu chỉ cần sắm má»™t cây kẹo, đèo trên xe đạp, chiá»?u chiá»?u tá»›i bán trước cổng trưá»?ng cấp má»™t là được rồi.
Hình ảnh nghá»? bán kẹo kéo "cố định" do chú Kiến vẽ ra quả tháºt không đến ná»—i "khá»§ng khiếp" như nghá»? bán kẹo kéo "di động" vá»›i đủ trò nổi đình nổi đám như Thưá»?ng hằng thấy. Chở má»™t cây kẹo kéo đến trước má»™t cổng trưá»?ng nà o đấy, bán cho lÅ© trẻ con trước lúc và o há»?c. Rồi kiếm má»™t bóng mát ngồi Ä‘á»?c sách hoặc ôn bà i chá»? bá»?n trẻ ra chÆ¡i. Khi chúng và o lá»›p, lại ngồi đợi kẻng tan há»?c để bán nốt khúc kẹo còn lại trước khi thanh thản đạp xe ra vá»?. Nếu chỉ đơn giản và kÃn đáo như váºy Thưá»?ng nghÄ© mình có thể là m được. Dù sao thì cÅ©ng không còn cách nà o khác, nếu mình muốn giúp đỡ mẹ. Vấn Ä‘á»? còn lại là vốn liếng. Thưá»?ng nhìn chú Kiến, băn khoăn há»?i:
- Ä?ể là m như chú nói, cháu cần phải có bao nhiêu tiá»?n hả chú?
- Nghá»? nà y vốn liếng chẳng bao nhiêu đâu! Cháu bán má»™t buổi, chỉ cần má»™t ký đưá»?ng, má»™t ký Ä‘áºu, và i ống bá»™t mà u là đủ. Chừng mươi, mưá»?i lăm ngà n. Còn việc nấu đưá»?ng rồi đánh thà nh kẹo, chú có thể là m giúp cháu được.
Thưá»?ng nhÃu mà y, lẩm bẩm:
- Mươi, mư�i lăm ngà n...
Quả tháºt số tiá»?n nà y không phải là lá»›n, nhưng vẫn là m cho Thưá»?ng băn khoăn. Trong tình cảnh hiện nay, anh khó mà xoay ra má»™t món tiá»?n như váºy. Xin mẹ thì Thưá»?ng không dám. Nếu mẹ biết được Thưá»?ng định Ä‘i bán kẹo kéo, chắc chắn mẹ sẽ rầy la và ngăn cản quyết liệt. Vả lại, chưa chắc mẹ đã có tiá»?n. NghÄ© tá»›i nghÄ© lui má»™t hồi, Thưá»?ng vẫn chưa tÃnh được kế gì.
Nhìn vẻ mặt của Thư�ng, chú Kiến biết ngay đi�u anh đang lo nghĩ. Chú cư�i nói:
- Cháu đừng lo vá»? chuyện tiá»?n bạc. Chú sẽ cho cháu mượn vốn. Nhiá»?u thì chú không có chứ mưá»?i lăm ngà n chú giúp cháu được. Nghá»? nà y coi váºy chứ cÅ©ng dá»… ăn lắm. Má»™t lá»?i má»™t mà !
Nhiệt tình cá»§a chú Kiến khiến Thưá»?ng vô cùng xúc động. Anh cầm chặt tay chú, giá»?ng cảm kÃch:
- Cảm ơn chú, chú tốt với cháu quá!
Chú Kiến cư�i hi�n là nh:
- Có gì đâu mà cháu phải cảm ơn! Chú là bạn của ba cháu, nay gia đình cháu gặp khó khăn, chú giúp cháu là chuyện bình thư�ng mà !
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Thế là , sau lần gặp gỡ tình cá»? đó, Thưá»?ng trở thà nh má»™t anh chà ng bán kẹo kéo. Theo yêu cầu cá»§a Thưá»?ng, chú Kiến không hó hé chuyện nà y vá»›i bất cứ ai. Vá»›i bà Tuệ, lại cà ng giấu tiệt. Thưá»?ng nói dối mẹ là anh má»›i tìm được chá»— dạy kèm. Khi anh hà há»ng thông báo tin đó trong bữa ăn, thoạt đầu bà Tuệ tá»? vẻ không bằng lòng:
- Lo cho gia đình là chuyện cá»§a mẹ! Chiá»?u nà o con cÅ©ng Ä‘i dạy kèm, thì giá»? đâu mà há»?c táºp!
- Con sắp xếp gi� giấc được mà !
Bà Tuệ vẫn chưa yên tâm:
- Sắp xếp là má»™t chuyện! Nhưng lấy gì đảm bảo chất lượng há»?c táºp cá»§a con sẽ không bị ảnh hưởng?
Thưá»?ng mÃm môi:
- Con hứa với mẹ đi�u đó! Sau một th�i gian, mẹ cứ kiểm tra bà i vở của con. Nếu việc dạy kèm quả thực là m con h�c kém đi, con sẽ b� dạy ngay!
Nét mặt thà nh khẩn của Thư�ng khiến bà Tuệ dịu lại. Nhưng bà vẫn cảm thấy lo lắng:
- Thế còn sức kh�e của con?
- Không sao đâu mẹ! - Thưá»?ng nói vá»›i giá»?ng quả quyết - Con biết giữ gìn sức khá»?e mà ! HÆ¡n nữa, con kèm há»?c trò lá»›p chÃn, chương trình cÅ©ng nhẹ, chỉ phải năm cuối cấp nên chiá»?u nà o cÅ©ng phải Ä‘i kèm mà thôi!
�nh mắt nà i nỉ và l�i lẽ khẩn thiết của Thư�ng cuối cùng đã là m bà Tuệ xiêu lòng:
- Thôi được! Nếu con đã nói váºy, mẹ cÅ©ng không cấm cản. Chỉ có Ä‘iá»?u, con đừng bao giá»? quên những lá»?i hứa cá»§a mình!
Chỉ đợi có váºy, ngay chiá»?u hôm sau, Thưá»?ng láºt Ä‘áºt phóng xe ra khá»?i nhà . Anh đến thẳng nhà chú Kiến, như đã hẹn trước. Khi Ä‘i, Thưá»?ng cố ý ăn váºn tươm tất, ra dáng má»™t ông thầy giáo Ä‘i dạy kèm. Trong cái túi xách cầm theo, bên cạnh những cuốn sách ghi trang, Thưá»?ng đã nhét sẵn má»™t bá»™ quần áo cÅ©. Tá»›i nhà chú Kiến, Thưá»?ng sẽ thay đồ ra và anh sẽ Ä‘i hà nh nghá»? trong bá»™ quần áo cÅ© kỹ kia. Chiá»?u vá»?, Thưá»?ng lại ghé nhà chú Kiến để hóa trang má»™t lần nữa trước khi trở vá»? nhà .
Chú Kiến đón Thư�ng bằng ánh mắt vui vẻ. Chú chỉ cây kẹo gói trong tấm ny-lông đặt giữa bà n:
- Của cháu đây!
Vừa nói chú vừa kéo Thưá»?ng lại cạnh bà n và bắt đầu hướng dẫn cho anh cách kéo từng khúc kẹo. Ä?á»™ng tác chẳng có gì phức tạp nên chỉ trong chốc lát, Thưá»?ng đã có thể kéo thuần thục. Sau đó, chú nói sÆ¡ qua vá»? giá cả, khúc dà i bao nhiêu, khúc ngắn bao nhiêu.
Thư�ng ngó quanh:
- Ä?ồ nghá»? nấu kẹo cá»§a chú đâu?
Chú Kiến cư�i:
- Là m kẹo kéo cần gì đồ nghá»?! Cứ đổ đưá»?ng vô nồi mà nấu. Khi nà o thấy nó bắt đầu quánh lại thì nhá»? từng giá»?t vô chén nước để thá». Thấy được rồi thì đổ ra thau, chá»? nó nguá»™i bá»›t treo lên móc mà đánh.
Chú Kiến chỉ tay lên cái móc sắt treo sát tư�ng:
- Cái móc kia kìa! Ä?ánh đến khi nà o nó trắng tinh và bắt đầu co lại thì Ä‘em xuống cán dẹp ra! - Ä?ang thao thao bất tuyệt, chợt chú khá»±ng lại, ngó Thưá»?ng - Mà thôi, cháu cần gì biết ba chuyện đó. Chuyện là m kẹo để chú lo. Hằng ngà y, cháu cứ việc ghé đây lấy kẹo mang Ä‘i là được rồi!
Thư�ng mỉm cư�i:
- Thì cháu h�i cho biết...
Không đợi Thư�ng nói dứt câu, chú Kiến vội lên tiếng giục:
- Thôi, chú cháu mình đi!
- Bây gi� đi đâu?
- Chú sẽ dẫn cháu đến trư�ng cấp một Phương Nam. Chỗ nà y thư�ng ngà y chú vẫn tạt qua. Phải có chú dẫn đi mới được. Cháu là "ma mới", đi một mình không khéo bị "ma cũ" bắt nạt. Thôi, mình đi!
- Chú ch� cháu một chút! Cháu phải thay đồ đã!
Vừa nói, Thư�ng vừa lôi bộ đồ trong túi xách ra.
Chú Kiến cư�i cư�i:
- Tháºt khổ! Ä?i bán kẹo kéo mà y như Ä‘i đóng kịch không bằng!
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Ngà y đầu tiên trở thà nh một anh chà ng bán kẹo kéo đối với Thư�ng là một ngà y đẹp tr�i. Tất nhiên, những giây phút khởi đầu bao gi� cũng khó khăn, nhất là khi chú Kiến b� đi sau khi đã căn dặn Thư�ng những đi�u cần thiết.
Hôm đó, khi hai chú cháu đến nÆ¡i thì các lá»›p đã và o há»?c. Cổng trưá»?ng đóng kÃn mÃt. Hai bên cổng, dá»?c trên lá»? đưá»?ng toà n những ngưá»?i bán dạo. Cô bé bán bong bóng đứng cạnh xe nước mÃa. Bà bán bánh kẹo ngồi cạnh bà bán đồ chÆ¡i trẻ em. Có cả má»™t chú lá»›n tuổi Ä‘eo toòng teng trước ngá»±c những chiếc trống tà hon cắm lông gà nhuá»™m mà u sặc sỡ.
Trước khi đi, chú Kiến "sắp xếp" cho Thư�ng đứng kế một dì lớn tuổi, trước mặt là một chiếc mẹt bà y la liệt những con thú đủ mà u nặn bằng bột.
- Dì Sáu! - Chú Kiến giới thiệu - Bữa nay thằng cháu bán thế chỗ tôi. Nó mới ra ngh�, còn kh� khạo, có gì nh� dì bảo ban dùm!
Dì Sáu vui vẻ: - Chú nói quá! Thằng bé lá»›n tồng ngồng rồi chứ nhá»? nhÃt gì mà bảo ban! Nói xong, dì ý tứ nhÃch sát qua má»™t chút để Thưá»?ng có chá»— dá»±ng xe. Kể từ lúc đó, dì Sáu thỉnh thoảng quay sang trò chuyện vá»›i Thưá»?ng.
Dì há»?i han chuyện nhà cá»a, gia đình. Hẳn nhiên Thưá»?ng không dám kể tháºt. Anh bảo cha mất, mẹ Ä‘i bán rau quả ngoà i chợ, nhà đông anh em nên anh phải nghỉ há»?c Ä‘i bán kẹo kéo. Nhá»? trò chuyện qua lại vá»›i dì, dần dần Thưá»?ng cảm thấy tá»± nhiên hÆ¡n. Anh không còn cảm giác lạc lõng và lúng túng như khi chú Kiến vừa bá»? Ä‘i.
Những ngưá»?i khác chẳng chú ý đến Thưá»?ng nhiá»?u. Ä?á»™i quân hà ng rong trên hè phố thỉnh thoảng lại bổ sung thêm má»™t tân binh vốn là chuyện bình thưá»?ng trong xã há»™i hiện nay nên chẳng ai buồn ngạc nhiên vá»? chú bé đồng nghiệp má»›i toanh nà y. Má»?i ngưá»?i thản nhiên trò chuyện, nói dăm câu bông đùa rồi cưá»?i phá lên, chốc chốc lại liếc mắt vá»? phÃa cổng trưá»?ng chá»? nghe tiếng kẻng ra chÆ¡i. Thái độ tá»± nhiên và giản dị cá»§a má»?i ngưá»?i giúp Thưá»?ng cảm thấy yên tâm. Anh trở nên bình tÄ©nh và tá»± tin. Nhưng sá»± bình tÄ©nh đó kéo dà i không lâu. Khi tiếng kẻng báo giá»? chÆ¡i vang lên, Thưá»?ng lại đâm ra lúng túng. Anh hồi há»™p không biết lát nữa đây, khi lÅ© trẻ con ùa ra, anh sẽ phải nói năng và bán chác vá»›i chúng như thế nà o. CÅ©ng không biết chúng có sẽ mua kẹo cá»§a anh không. Hằng trăm câu há»?i không lá»?i giải đáp bá»—ng chốc hiện lên trong tâm trÃ, cá»™ng vá»›i ná»—i lo lắng cá»§a kẻ má»›i ra nghá»?, khiến Thưá»?ng vô cùng thấp thá»?m. Anh nghe tim mình Ä‘áºp thình thịch như muốn nhảy vá»?t ra khá»?i lồng ngá»±c. Có lúc, Thưá»?ng tuyệt vá»?ng trông ngang liếc dá»?c như muốn cầu cứu những ngưá»?i chung quanh. Nhưng ai nấy Ä‘á»?u Ä‘ang sá»a soạn đón tiếp khách hà ng. Chẳng ai chú ý đến vẻ mặt lo âu cá»§a anh. Chỉ đến khi lÅ© trẻ chen nhau ùa ra khá»?i lá»›p và chạy xô vá»? phÃa cổng, trong đó má»™t và i đứa nhanh miệng reo lên "kẹo kéo, kẹo kéo" vá»›i giá»?ng Ä‘iệu há»›n hở thì Thưá»?ng má»›i thoát ra khá»?i cảm giác nặng ná»? và nhanh chóng hòa nháºp và o không khà ồn ã, náo nhiệt cá»§a phiên chợ há»?c trò.
Bắt chước những ngưá»?i bán hà ng khác, Thưá»?ng láºt Ä‘áºt đẩy xe tá»›i sát hà ng rà o song sắt cạnh cổng ra và o.
Từ bên trong, chìa ra hà ng chục cánh tay chen chúc nhau, tay nà o cũng ve vẩy một t� giấy bạc:
- Bán ba trăm kẹo kéo!
- Bán cho em năm trăm!
- Bán cho một khúc dà i dà i!
- Bán cho em trước! Kéo sao cho nhiá»?u Ä‘áºu phá»™ng ấy!
- Em trước! Em đưa ti�n trước!
Những tiếng nhi nhô thúc giục, kèo nà i khiến Thư�ng vừa mừng rỡ lại vừa lóng ngóng.
- Các em ch� một chút! Một chút thôi! Có ngay đây nè!
Vừa nói, Thưá»?ng vừa vá»™i vã quấn mảnh khăn và o cây kẹo và mÃm môi kéo. Lúc ở nhà chú Kiến, Thưá»?ng đã thá»±c táºp trước nên bây giá»? anh kéo chẳng mấy khó khăn. Nhất là sau khi kéo được năm, sáu khúc, động tác cá»§a Thưá»?ng cà ng trở nên nhanh nhẹn, gá»?n gà ng hÆ¡n. Nhưng đó chẳng phải là điá»?u quan trá»?ng nhất. Cái chÃnh là khi đã bắt đầu hà nh nghá»?, Thưá»?ng dần dà quên Ä‘i những mặc cảm cá»§a riêng mình. Anh không còn nhá»› mình là cáºu há»?c trò lá»›p mưá»?i má»™t và là con cá»§a má»™t nhà giáo có uy tÃn. Anh không còn cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ vá»? nghá»? nghiệp bất đắc dÄ© cá»§a mình. Ở giữa những đồng nghiệp bình dân, được vây bá»?c bởi đám trẻ con vô tư và huyên náo, Thưá»?ng cảm thấy thanh thản và tá»± nhiên như thể anh đã là m nghá»? nà y từ lâu lắm rồi. Trên đưá»?ng vá»?, khi nhá»› lại, chÃnh Thưá»?ng cÅ©ng không khá»?i ngạc nhiên vá»? tâm trạng thảnh thÆ¡i cá»§a mình.
Dĩ nhiên, đối với Thư�ng, hôm đó là ngà y vui của anh. Anh đã hà nh động để giúp đỡ mẹ. Và anh tin chắc rằng kết quả của công việc nhất định sẽ giúp mẹ trút b� được phần nà o gánh nặng cơm áo hiện nay.
Chỉ có Ä‘iá»?u, khi cây kẹo đã hết nhẵn sau khi bán thêm má»™t hồi lúc tan trưá»?ng, Thưá»?ng thong thả xếp lại những tá»? giấy bạc rồi nhẩm đếm, anh bà ng hoà ng nháºn thấy khoản tiá»?n thu được cÅ©ng xấp xỉ chi phà là m ra cây kẹo.
Tưởng mình lá»™n, Thưá»?ng cẩn tháºn đếm Ä‘i đếm lại. Kết quả vẫn thế: chuyến ra quân đầu tiên cá»§a Thưá»?ng coi như huá»? vốn. Lá»?c cá»?c trên đưá»?ng vá»?, Thưá»?ng nghÄ© mãi nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân.
Khi Thưá»?ng thuáºt lại Ä‘iá»?u đó vá»›i chú Kiến và chép miệng:
- Chắc cháu thối nhầm ti�n!
Chú Kiến mỉm cư�i:
- Không phải cháu thối nhầm tiá»?n đâu! Có lẽ cháu bán rẻ quá! Ai má»›i vô nghá»? kẹo kéo cÅ©ng váºy. Cứ sợ mình bán mắc, do đó không dám kéo má»?ng, rốt cuá»™c khúc má»™t ngà n lại bán năm trăm, khúc năm trăm thì bán có ba trăm!
Rồi thấy Thư�ng cứ đực mặt ra, chú Kiến vỗ vai an ủi:
- Không há»? gì đâu cháu! Bán chừng và i ngà y, cháu sẽ quen tay. Những ngà y đầu, chuyện lá»?i lá»— không quan trá»?ng. Cái chÃnh là là m quen vá»›i môi trưá»?ng chung quanh.
Nghe chú Kiến nói váºy, Thưá»?ng má»›i thôi lo lắng. Và anh bắt đầu nghÄ© đến chuyện lát nữa đây khi anh đưa cho Nhi khúc kẹo kéo anh để dà nh cho nó, chẳng biết anh sẽ giải thÃch như thế nà o. Chắc là anh sẽ nói: "Ä?ằng trước ngôi nhà anh dạy kèm, có má»™t chiếc xe kẹo kéo...".
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Trong những ngư�i bạn mới của Thư�ng, những kẻ hà nh ngh� trước cổng trư�ng Phương Nam, có một cô bé bán bong bóng trạc mư�i bốn tuổi. Cô bé ăn mặc xoà ng xĩnh nhưng g�n gà ng, mặt mà y thông minh sáng sủa.
Ngay hôm đầu tiên Ä‘i bán, Thưá»?ng đã nhìn thấy cô bé. Cô Ä‘ang ngồi trò chuyện rù rì vá»›i bà bán kẹo, chiếc xe đạp cá»™t hà ng chùm bong bóng dá»±ng bên cạnh. Lúc đó, cô bé có thoáng trông thấy Thưá»?ng. Cô nhìn anh bằng ánh mắt tò mò, và khi ná»—i ngạc nhiên qua Ä‘i, cô lại toét miệng cưá»?i vá»›i anh, hồn nhiên và thân máºt. Nụ cưá»?i là m quen cá»§a cô bé khiến Thưá»?ng đâm bối rối. Anh chưa kịp nghÄ© ra cách ứng xá» thì cô bé lại quay sang bà bán kẹo trò chuyện tiếp.
Tất cả chỉ váºy thôi. Thưá»?ng bán ở bên nà y cổng, cô bé bán ở phÃa bên kia, ngó váºy chứ muôn trùng xa cách, nhất là vá»›i má»™t kẻ má»›i chân ướt chân ráo đến đây như anh. Vả lại, mải chìm đắm trong tâm trạng thấp thá»?m cá»§a ngà y đầu Ä‘i bán, Thưá»?ng không còn tâm trà đâu mà quan tâm đến ai, mặc dù cô bé gợi cho anh nhá»› đến bé Nhi và điá»?u đó Ä‘em lại cho anh má»™t cảm giác thân thiện. Ngà y thứ hai, má»?i việc diá»…n biến má»™t cách đột ngá»™t. Khi há»?c trò đã và o lá»›p, Thưá»?ng Ä‘ang lúi húi rà ng lại sợi cao su phÃa sau xe thì cô bé bá»—ng nhiên tiến lại. Cô chá»§ động là m quen trước. Cách là m quen cá»§a cô cÅ©ng tháºt lạ:
- Anh bán cho em một khúc kẹo!
Thư�ng ngẩng lên, ngạc nhiên h�i:
- Em mua kẹo tháºt hả? Cô bé "hứ" má»™t tiếng:
- Trá»?i đất, sao anh há»?i kỳ váºy? Anh tưởng em không biết ăn kẹo kéo hả?
Thư�ng mỉm cư�i:
- Em mua bao nhiêu?
- Ba trăm.
Khi Thư�ng giở tấm ny-lông b�c quanh cây kẹo, chuẩn bị kéo, cô bé lại nói:
- Nhưng em không có ti�n trả đâu!
Thư�ng dễ dãi:
- Không có ti�n cũng không sao! Anh biếu em!
Không ng� cô bé lại lắc đầu:
- Em cÅ©ng không thÃch lấy không cái gì cá»§a ai cả.
Ä?ến đây thì Thưá»?ng tháºt sá»± bối rối. Anh nhăn nhó:
- Mua thì em bảo không có tiá»?n, biếu em lại không lấy! Váºy là sao?
- Váºy là như thế nà y nè!
Vừa nói cô bé vừa chạy vụt v� chỗ để xe. Cô tháo một cái bong bóng, quấn sợi dây quanh ngón tay rồi quay lại chỗ Thư�ng. Cô đưa sợi chỉ cho anh, gi�ng tươi tỉnh:
- Anh cầm đi !
- Nghĩa là sao? - Thư�ng vẫn chưa hiểu.
Cô bé nhăn mũi:
- Anh cứ "váºy là " vá»›i "nghÄ©a là " hoà i! NghÄ©a là sao hả? NghÄ©a là em đổi bongbóng lấy kẹo! Cái bong bóng cá»§a em ba trăm, khúc kẹo cá»§a anh cÅ©ng ba trăm, giá ngang nhau, anh không lá»— đâu mà sợ!
Ã? tưởng nghá»™ nghÄ©nh cá»§a cô bé khiến Thưá»?ng báºt cưá»?i. Anh chìa khúc kẹo ra:
- Nè!
Cô bé cầm khúc kẹo bằng tay trái, tay phải vẫn nắm chặt sợi chỉ buộc bong bóng. Cô dúi sợi chỉ và o tay Thư�ng:
- Ä?ổi nghen!
Thưá»?ng cầm lấy đầu sợi chỉ và ngước mắt trông lên. Trên đầu anh, quả bong bóng mà u xanh Ä‘ang lÆ¡ lá»ng lượn qua lượn lại trong gió. Bất giác Thưá»?ng nhá»› đến những ngà y còn bé. Hồi đó, anh rất thÃch những quả bong bóng. Má»—i lần Ä‘i ra đưá»?ng, há»… thấy bong bóng là Thưá»?ng đòi ba mẹ mua cho bằng được. Và anh chÆ¡i vá»›i chúng cho đến khi chúng xì hÆ¡i xẹp lép má»›i thôi. Có lần Thưá»?ng tuá»™t tay để quả bong bóng bay mất. Thế là anh vá»™i vã Ä‘uổi theo, vừa chạy vừa ngẩn ngÆ¡ ngước nhìn quả bóng má»—i lúc má»™t nhá»? dần và cuối cùng hóa thà nh má»™t dấu chấm nhá»? xÃu trên ná»?n trá»?i xa lắc. Lần đó, do mải mê nhìn theo quả bóng, Thưá»?ng đâm sầm và o má»™t chiếc ô-tô đỗ bên đưá»?ng đến tét trán, phải và o bệnh viện khâu cả chục mÅ©i và sau đó phải nghỉ há»?c suốt hai tuần lá»….
Ä?ang nghÄ© ngợi miên man, Thưá»?ng bá»—ng giáºt mình khi nghe cô bé lên tiếng:
- Là m gì mà anh thẩn thá»? váºy! Coi chừng tuá»™t quả bong bóng bây giá»?!
Thư�ng chớp chớp mắt. Anh quấn sợi chỉ hai, ba vòng quanh ngón tay:
- Váºy là hết tuá»™t!
Cô bé nhún vai:
- Cá»™t váºy chẳng ăn thua gì đâu! Chỉ cần anh lÆ¡ đễnh má»™t chút, quả bóng bay tuốt liá»?n! - Cô bé chỉ tay và o chiếc xe đạp cá»§a Thưá»?ng - Cá»™t vô ghi đông kia kìa!
Thư�ng chẳng nói gì. Anh lặng lẽ là m theo l�i chỉ dẫn. Cô bé đứng bên cạnh, vừa nhai kẹo vừa quan sát Thư�ng, chốc chốc lại buột miệng hệt như ngư�i lớn nhắc nhở trẻ con:
- Buộc chặt và o! Thêm một vòng nữa!
Thư�ng đùa:
- Có bao gi� quả bong bóng lôi tuốt chiếc xe đạp lên tr�i không?
Cô bé "xì" một tiếng:
- Chiếc xe của em buộc mấy chục quả bongbóng còn không bay lên nổi nữa là !
Ä?ang nói, cô bé chợt xòe hai bà n tay ra trước mặt, giá»?ng tươi tỉnh:
- Hết rồi!
Thư�ng ngơ ngác:
- Hết gì?
- Kẹo kéo.
Thưá»?ng báºt cưá»?i:
- Em ăn nữa không?
- Nữa.
Thư�ng vừa kéo kẹo vừa ch�c:
- Ä?ổi bong bóng nữa hả?
Cô bé mỉm cư�i lắc đầu:
- Không. Lần nà y em trả ti�n đà ng hoà ng!
Nói xong cô bé cho tay và o túi móc tiá»?n ra. Thấy váºy, Thưá»?ng vá»™i lên tiếng ngăn:
- Cất vô đi! Anh không lấy ti�n của em đâu!
Nhưng cô bé không thèm nghe l�i Thư�ng. Cô bướng bỉnh:
- Em đã nói rồi! Em không thÃch lấy không cái gì cá»§a ai hết!
Thư�ng hắng gi�ng:
- Nhưng đây là anh biếu em mà !
- Biếu cũng không lấy.
Thấy cô bé cứ má»™t má»±c cá»± tuyệt, Thưá»?ng đâm ra khó xá». Anh nhăn mặt:
- Váºy anh phải là m sao bây giá»??
Ä?iệu bá»™ khổ sở cá»§a Thưá»?ng khiến cô bé phì cưá»?i. Cô nheo nheo mắt:
- Em bà y cho anh một cách nghen?
- Ừ! Cách sao?
- Anh cứ lấy ti�n!
Cô bé vừa nói vừa gục gặc đầu:
- Nhưng anh kéo khúc kẹo to gấp đôi. Kiểu như bán rẻ váºy mà !
- Em khôn ghê!
Vừa xuýt xoa, Thư�ng vừa mỉm cư�i ngắt cho cô bé nhà nhảnh một khúc kẹo to tướng. Cô bé cầm lấy khúc kẹo, dẩu môi:
- Em khôn là phải rồi! Em tên là Tà i Khôn mà !
Thư�ng nheo mắt:
- Em chỉ phịa! Ai lại tên Tà i Khôn!
Cô bé ngúng nguẩy:
- Anh không tin thì thôi! Em là ngưá»?i Việt gốc Hoa mà ! Ná»™i em là ngưá»?i Hoa chÃnh cống đó!
- Nội em là ngư�i Hoa?
- Chứ sao! Nội em nói tiếng Quảng hay lắm. Nội nói như gió.
Thư�ng tò mò:
- Thế còn ba em? Ba em nói tiếng Quảng được không?
Cô bé liếm môi:
- Ba em hả Ba em thì không nói được. Ba chỉ nghe được thôi. Nghe tiếng Quảng nhưng lại trả l�i bằng tiếng Việt.
Thư�ng cư�i cư�i:
- Còn em thì nói cũng không được mà nghe cũng không xong?
Cô bé nhe răng cư�i theo:
- Ừ. Ä?ến Ä‘á»?i tụi em thì chẳng ai biết mốc khô gì cả!
Nghe cô bé giá»›i thiệu gốc gác má»™t hồi, Thưá»?ng đâm bán tÃn bán nghi:
- Bá»™ em tên Tà i Khôn tháºt hả?
- Tháºt chứ sao! Tên tụi em Ä‘á»?u do ná»™i đặt. Ná»™i đặt em là Tà i Khôn, còn em gái em là XÃu Muá»™i. Con XÃu Muá»™i nhá»? hÆ¡n em tá»›i bốn tuổi láºn.
Ä?ến đây thì Thưá»?ng hÆ¡i tin tin. Anh gáºt gù chép miệng:
- Tên gì ngộ ghê!
Cô bé nÃu tay Thưá»?ng: - Váºy từ giá»? trở Ä‘i, anh gá»?i em là Tà i Khôn hén?
- Ừ. Nếu tên em như váºy thì anh sẽ gá»?i em là Tà i Khôn. Tà i Khôn có vẻ thÃch thú khi được Thưá»?ng công nháºn cái tên nghá»™ nghÄ©nh cá»§a mình. Cô cưá»?i khúc khÃch luôn miệng.
Ä?ang cưá»?i, Tà i Khôn bá»—ng ngừng bặt. Cô tặc lưỡi:
- Chút xÃu nữa em quên!
- Quên gì?
- Quên h�i tên anh.
Thư�ng hắng gi�ng:
- Tên anh thư�ng lắm!
Tà i Khôn lộ vẻ hiếu kỳ!
- Tên gì váºy?
- Tên Thư�ng.
Tà i Khôn dáºm chân, giá»?ng sốt ruá»™t:
- Thư�ng cũng chẳng sao! Anh cứ nói đại ra đi!
- Thì anh đã nói rồi. Anh tên Thư�ng! - Rồi xem chừng Tà i Khôn vẫn ngơ ngác, Thư�ng mỉm cư�i nói thêm - Tên anh là Nguyễn Minh Thư�ng, hiểu chưa?
- á»’, à , - Tà i Khôn sáng mắt lên - Hóa ra váºy!
Rồi cô gáºt gù:
- Tên anh đúng là thưá»?ng tháºt!
Thư�ng trêu:
- Chứ đâu có kỳ cục như tên của em.
- A, anh dám chê tên em hén.
Tà i Khôn giÆ¡ nắm đấm lên, nhưng chưa kịp há»?i tá»™i Thưá»?ng, cô đã láºt Ä‘áºt quay mình chạy vá»? bên kia cổng. Kẻng ra chÆ¡i đã vang lên.
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Từ ngà y là m quen với cô bé bán bong bóng, Thư�ng cảm thấy các buổi chi�u dư�ng như trôi qua nhanh hơn. Những th�i khắc ch� đợi tiếng kẻng ra chơi và tiếng kẻng tan trư�ng không dà i lê thê như trước.
Má»—i lần nghÄ© đến Tà i Khôn, Thưá»?ng thấy lòng vui vui và những lúc đó anh không là m sao ngăn được mình mỉm cưá»?i. Cô bé nhà nhảnh và nghịch ngợm lạ. Ä?i bán bong bóng mà trông cô tươi tỉnh, đùa giỡn cứ như là đi dá»± há»™i không bằng.
Thư�ng đoán hoà n cảnh Tà i Khôn chắc giống như mình. Hẳn cô bé một buổi đi h�c, một buổi đi bán bong bóng phụ giúp gia đình. Nhưng khi Thư�ng h�i thì Tà i Khôn lắc đầu:
- Buổi sáng em đâu có đi h�c.
Thư�ng ngạc nhiên:
- Em không Ä‘i há»?c tháºt hả?
Tà i Khôn vung tay:
- Em thèm nà o nói dối!
- Không đi h�c thì em là m gì?
- Thiếu gì chuyện là m! - Tà i Khôn báºt từng ngón tay, hăng hái kể - Giặt đồ nè, Ä‘i chợ nè, lau nhà nè, nấu cÆ¡m nè, xách nước nè, trông em nè...
Thư�ng cắt ngang:
- XÃu Muá»™i lá»›n rồi mà trông gì nữa?
- Nhá»? XÃu Muá»™i chỉ là em kế thôi! - Tà i Khôn nhún vai hệt ngưá»?i lá»›n - Sau nó, còn hai đứa nữa. Trông tụi chúng mệt xỉu!
Thư�ng chớp mắt:
- Váºy là em má»™t buổi Ä‘i bán, má»™t buổi là m việc nhà ?
- Thì em đã nói rồi.
- Váºy là em không còn Ä‘i há»?c?
Tà i Khôn chép miệng:
- Ừ em nghỉ h�c mấy năm nay rồi.
Rồi cô dòm Thư�ng:
- Thế còn anh? Anh vẫn còn đi h�c phải không?
Không hiểu sao đối vá»›i Tà i Khôn,Thưá»?ng chẳng muốn nói dối. Anh khẽ gáºt đầu:
- Ừ, buổi sáng anh đi h�c. Anh h�c lớp mư�i một.
Tà i Khôn nháy mắt:
- Há»?i chÆ¡i cho vui váºy thôi, chứ lần đầu tiên nhìn thấy anh là em biết liá»?n!
- Xạo đi!
- Xạo anh chi! Tướng anh là tướng h�c trò, ai mà chẳng biết!
Rồi cô dà i gi�ng chê bai:
- Con trai gì mà da trắng như trứng gà bóc! Con trai phải có nước da đen đen như vầy mới đẹp nè!
Vừa nói Tà i Khôn vừa chìa cánh tay ra. Mặc dù vẫn biết Tà i Khôn là cô bé vô tư, nghÄ© gì nói đó, nhưng sá»± so sánh bất ngá»? cá»§a cô tá»± dưng khiến Thưá»?ng đâm lúng túng. Quả tháºt so vá»›i Tà i Khôn, anh trắng trẻo hÆ¡n nhiá»?u, ra dáng má»™t cáºu công tá» suốt ngà y ru rú trong nhà . Trong khi đó, má»™t cô bé đáng tuổi em mình lại phải quanh năm dầm mưa dãi nắng ngoà i đưá»?ng để kiếm tiá»?n giúp đỡ cha mẹ. Ã? nghÄ© đó khiến Thưá»?ng khá»±ng lại má»™t hồi lâu. Mãi má»™t lúc, anh má»›i ấp úng buá»™c miệng:
- Ä?i bán má»™t thá»?i gian, anh sẽ Ä‘en như em chứ lo gì!
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Hóa ra Tà i Khôn có hai ngưá»?i anh. Má»™t ngưá»?i trạc tuổi Thưá»?ng, má»™t ngưá»?i lá»›n hÆ¡n. Cả hai cÅ©ng Ä‘á»?u bán bong bóng, Tà i Khôn bảo váºy. Cô bé kể:
- Bong bóng mua trên ngã ba ông Tạ. Mua v�, chia ba. Anh Hai em chuyên bán bong bóng phết mủ cao su. Loại nà y bán đắt nhất. Chơi lâu bể, lại có thể đặt xuống đất đá như đá bóng. Anh Ba thì bán bong bóng bay... Thư�ng ngắt l�i:
- Giống như em chứ gì?
- Giống nhưng mà khác!
- Khác sao?
Tà i Khôn lắc lắc mái tóc:
- Anh Ba mang theo cặp bình hơi và hóa chất, em thì không!
Thư�ng "à " một tiếng:
- Anh hiểu rồi. Cặp bình để bơm bong bóng chứ gì?
- Ừ.
- Sao em không mang theo?
Tà i Khôn nhún vai:
- Cặp bình đó nặng ì, em ghét chở theo. Vả lại, em thÃch thổi sẵn bong bóng ở nhà hÆ¡n. Em thÃch chạy xe dưới hà ng chùm bong bóng sặc sỡ bay lÆ¡ lá»ng trên đầu. Bá»™ anh không thấy đẹp sao?
- Thì đẹp! Nhưng rá»§i bán ná»a chừng, hết bong bóng thì sao?
- Là m sao hết được! Má»™t buổi bán bao nhiêu có chừng chứ bá»™! - Ä?ang nói, Tà i Khôn bá»—ng cưá»?i toe - Nhưng nếu hết ná»a chừng thì em chạy qua đây bán kẹo kéo phụ anh! Ä?ược không?
Thư�ng cũng cư�i:
- Tất nhiên là được. Nhưng chỉ sợ em bán thì Ãt mà ăn thì nhiá»?u.
Tà i Khôn ngúng nguẩy:
- Bộ anh sợ em ăn cụt vốn của anh hả?
Thư�ng nheo mắt:
- Anh không sợ cụt vốn. Anh chỉ sợ em sún răng.
- Răng thì ăn nhằm gì! Không có răng, ngưá»?i ta vẫn sống được váºy!
- Nhưng không có răng em sẽ không còn ăn kẹo kéo được nữa. Hơn nữa, sún răng em sẽ hết đẹp.
Tà i Khôn "xì" một tiếng:
- Anh chỉ gi�i nịnh! Em có đẹp bao gi� đâu mà hết!
Thưá»?ng cố ý ngắm nghÃa cô bé má»™t thoáng, rồi là m bá»™ gáºt gù:
- Ä?úng là em chẳng đẹp lắm. Nhưng mà em có duyên. Trên Ä‘á»?i nà y chẳng ai có duyên bằng em.
Thư�ng không ng� cô bé tinh nghịch như Tà i Khôn cũng có lúc mắc cỡ. Nghe Thư�ng khen mình có duyên, Tà i Khôn bỗng nhiên sững lại. Rồi cô đ� mặt ù té chạy v� chỗ chiếc xe bong bóng.
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Hóa ra Tà i Khôn có hai ngưá»?i anh. Má»™t ngưá»?i trạc tuổi Thưá»?ng, má»™t ngưá»?i lá»›n hÆ¡n. Cả hai cÅ©ng Ä‘á»?u bán bong bóng, Tà i Khôn bảo váºy. Cô bé kể:
- Bong bóng mua trên ngã ba ông Tạ. Mua v�, chia ba. Anh Hai em chuyên bán bong bóng phết mủ cao su. Loại nà y bán đắt nhất. Chơi lâu bể, lại có thể đặt xuống đất đá như đá bóng. Anh Ba thì bán bong bóng bay... Thư�ng ngắt l�i:
- Giống như em chứ gì?
- Giống nhưng mà khác!
- Khác sao?
Tà i Khôn lắc lắc mái tóc:
- Anh Ba mang theo cặp bình hơi và hóa chất, em thì không!
Thư�ng "à " một tiếng:
- Anh hiểu rồi. Cặp bình để bơm bong bóng chứ gì?
- Ừ.
- Sao em không mang theo?
Tà i Khôn nhún vai:
- Cặp bình đó nặng ì, em ghét chở theo. Vả lại, em thÃch thổi sẵn bong bóng ở nhà hÆ¡n. Em thÃch chạy xe dưới hà ng chùm bong bóng sặc sỡ bay lÆ¡ lá»ng trên đầu. Bá»™ anh không thấy đẹp sao?
- Thì đẹp! Nhưng rá»§i bán ná»a chừng, hết bong bóng thì sao?
- Là m sao hết được! Má»™t buổi bán bao nhiêu có chừng chứ bá»™! - Ä?ang nói, Tà i Khôn bá»—ng cưá»?i toe - Nhưng nếu hết ná»a chừng thì em chạy qua đây bán kẹo kéo phụ anh! Ä?ược không?
Thư�ng cũng cư�i:
- Tất nhiên là được. Nhưng chỉ sợ em bán thì Ãt mà ăn thì nhiá»?u.
Tà i Khôn ngúng nguẩy:
- Bộ anh sợ em ăn cụt vốn của anh hả?
Thư�ng nheo mắt:
- Anh không sợ cụt vốn. Anh chỉ sợ em sún răng.
- Răng thì ăn nhằm gì! Không có răng, ngưá»?i ta vẫn sống được váºy!
- Nhưng không có răng em sẽ không còn ăn kẹo kéo được nữa. Hơn nữa, sún răng em sẽ hết đẹp.
Tà i Khôn "xì" một tiếng:
- Anh chỉ gi�i nịnh! Em có đẹp bao gi� đâu mà hết!
Thưá»?ng cố ý ngắm nghÃa cô bé má»™t thoáng, rồi là m bá»™ gáºt gù:
- Ä?úng là em chẳng đẹp lắm. Nhưng mà em có duyên. Trên Ä‘á»?i nà y chẳng ai có duyên bằng em.
Thư�ng không ng� cô bé tinh nghịch như Tà i Khôn cũng có lúc mắc cỡ. Nghe Thư�ng khen mình có duyên, Tà i Khôn bỗng nhiên sững lại. Rồi cô đ� mặt ù té chạy v� chỗ chiếc xe bong bóng.
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Hóa ra Tà i Khôn có hai ngưá»?i anh. Má»™t ngưá»?i trạc tuổi Thưá»?ng, má»™t ngưá»?i lá»›n hÆ¡n. Cả hai cÅ©ng Ä‘á»?u bán bong bóng, Tà i Khôn bảo váºy. Cô bé kể:
- Bong bóng mua trên ngã ba ông Tạ. Mua v�, chia ba. Anh Hai em chuyên bán bong bóng phết mủ cao su. Loại nà y bán đắt nhất. Chơi lâu bể, lại có thể đặt xuống đất đá như đá bóng. Anh Ba thì bán bong bóng bay... Thư�ng ngắt l�i:
- Giống như em chứ gì?
- Giống nhưng mà khác!
- Khác sao?
Tà i Khôn lắc lắc mái tóc:
- Anh Ba mang theo cặp bình hơi và hóa chất, em thì không!
Thư�ng "à " một tiếng:
- Anh hiểu rồi. Cặp bình để bơm bong bóng chứ gì?
- Ừ.
- Sao em không mang theo?
Tà i Khôn nhún vai:
- Cặp bình đó nặng ì, em ghét chở theo. Vả lại, em thÃch thổi sẵn bong bóng ở nhà hÆ¡n. Em thÃch chạy xe dưới hà ng chùm bong bóng sặc sỡ bay lÆ¡ lá»ng trên đầu. Bá»™ anh không thấy đẹp sao?
- Thì đẹp! Nhưng rá»§i bán ná»a chừng, hết bong bóng thì sao?
- Là m sao hết được! Má»™t buổi bán bao nhiêu có chừng chứ bá»™! - Ä?ang nói, Tà i Khôn bá»—ng cưá»?i toe - Nhưng nếu hết ná»a chừng thì em chạy qua đây bán kẹo kéo phụ anh! Ä?ược không?
Thư�ng cũng cư�i:
- Tất nhiên là được. Nhưng chỉ sợ em bán thì Ãt mà ăn thì nhiá»?u.
Tà i Khôn ngúng nguẩy:
- Bộ anh sợ em ăn cụt vốn của anh hả?
Thư�ng nheo mắt:
- Anh không sợ cụt vốn. Anh chỉ sợ em sún răng.
- Răng thì ăn nhằm gì! Không có răng, ngưá»?i ta vẫn sống được váºy!
- Nhưng không có răng em sẽ không còn ăn kẹo kéo được nữa. Hơn nữa, sún răng em sẽ hết đẹp.
Tà i Khôn "xì" một tiếng:
- Anh chỉ gi�i nịnh! Em có đẹp bao gi� đâu mà hết!
Thưá»?ng cố ý ngắm nghÃa cô bé má»™t thoáng, rồi là m bá»™ gáºt gù:
- Ä?úng là em chẳng đẹp lắm. Nhưng mà em có duyên. Trên Ä‘á»?i nà y chẳng ai có duyên bằng em.
Thư�ng không ng� cô bé tinh nghịch như Tà i Khôn cũng có lúc mắc cỡ. Nghe Thư�ng khen mình có duyên, Tà i Khôn bỗng nhiên sững lại. Rồi cô đ� mặt ù té chạy v� chỗ chiếc xe bong bóng.
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Từ hôm bị Tà i Khôn chê là "bạch diện thư sinh", Thưá»?ng nóng lòng chá»? nắng gió nhuá»™m nước da mình. Ä?ể có nước da "Ä‘en Ä‘en má»›i đẹp", hẳn chỉ cần ná»a tháng thôi.
Nhưng khi nước da anh vừa bắt đầu "ngả mà u", một chuyện xảy ra khiến Thư�ng đà nh từ b� ý định "thay da đổi thịt" đó.
Má»™t hôm, bà Tuệ đột nhiên há»?i thăm chuyện dạy kèm cá»§a Thưá»?ng. Ä?ã dá»± phòng trước tình huống nà y, Thưá»?ng trả lá»?i khá suông sẻ. Và thái độ cá»§a anh cÅ©ng tá»± nhiên rất má»±c.
Vừa trả lá»?i, Thưá»?ng vừa kÃn đáo quan sát nét mặt cá»§a mẹ. Anh mừng rÆ¡n trong bụng khi thấy mẹ vẫn thản nhiên, chẳng tá»? ý gì nghi ngá»?.
Tuy nhiên, lúc câu chuyện sắp kết thúc, bà Tuệ bá»—ng buá»™t miệng nháºn xét:
- Dạo nà y con hơi đen đấy! Trông cứ như ngư�i chạy rong ngoà i đư�ng!
Câu nói cá»§a mẹ khiến Thưá»?ng nghe lạnh toát sống lưng. Hẳn đó chỉ là sá»± so sánh tình cá»? cá»§a mẹ, nhưng dù sao cÅ©ng báo động cho Thưá»?ng phải cẩn tháºn hÆ¡n trong việc giữ gìn bà máºt cá»§a mình. Anh hắng giá»?ng, trầm tÄ©nh đáp:
- Chắc dạo nà y tr�i nắng gắt, con lại đi dạy và o buổi trưa...
Và Thư�ng thở phà o khi thấy mẹ chẳng thắc mắc gì thêm. Bà chỉ chép miệng dặn:
- Từ nay ra khá»?i nhà , con nhá»› mang theo nón! Lá»›n rồi, đừng để mẹ phải nhắc từng li từng tÃ!
Thư�ng ngoan ngoãn:
- Dạ!
Bà Tuệ không biết rằng con trai bà không những vâng lá»?i bà răm rắp mà còn là m quá những gì bà yêu cầu. Không những luôn luôn đội thùm thụp cái nón trên đầu, Thưá»?ng còn sắm cho mình cả má»™t đôi bao tay mà u Ä‘en dà i đến táºn khuá»·u. Anh gởi bao tay ở nhà chú Kiến, sắp Ä‘i bán lại xá»? và o.
Bây gi� Thư�ng chả ham nghe l�i xúi giục của Tà i Khôn nữa. Anh phải tìm m�i cách bảo vệ nước da trắng trẻo của anh, nếu không muốn một ngà y xui rủi nà o đó, hà nh tung của anh sẽ bị mẹ ng� vực và khám phá.
Tà i Khôn đón nháºn chiếc nón trên đầu và đôi găng trên tay Thưá»?ng bằng cặp mắt tròn xoe kèm vá»›i má»™t tiếng kêu khá»§ng khiếp:
- Anh là m cái trò gì váºy?
Phản ứng thẳng thừng của Tà i Khôn khiến Thư�ng đứng chết trân. Mãi một lúc, anh mới cư�i gượng gạo:
- Trò gì đâu! Chỉ là để che nắng thôi. Mẹ anh sợ anh ốm.
Tà i Khôn lại kêu tr�i:
- X�i ơi! Con trai gì mà ...
Ä?ang nói, Tà i Khôn ngừng bặt. Có lẽ cô không tìm ra sá»± so sánh thÃch hợp. Cô khẽ nheo mắt nhìn Thưá»?ng:
- Bá»™ anh hết thÃch có nước da đẹp rồi hả?
Thư�ng buồn bã:
- Ừ. Hết thÃch rồi.
Sá»± thú nháºn xụi lÆ¡ cá»§a Thưá»?ng khiến Tà i Khôn hết ham "xỉa xói". Cô thở dà i:
- ThÃch hay không là chuyện cá»§a anh. Nếu sợ chết thì anh cứ việc đội nón. Nhưng ai Ä‘á»?i con trai lại mang bao tay! Cái đó là cá»§a con gái!
Thư�ng chống chế:
- Nhưng đây là bao tay... bảo hộ lao động mà !
Thư�ng nói vừa dứt câu, Tà i Khôn đã ôm bụng cư�i:
- Trá»?i đất, bán kẹo kéo mà cÅ©ng mang găng bảo há»™ lao động! Tháºt em chưa nghe ai nói chuyện nà y bao giá»?! HÆ¡n nữa, đôi găng cá»§a anh đâu phải là găng bảo há»™. Ä?ôi găng dà i tá»›i khuá»·u thế kia chỉ có thể là găng Ä‘i đưá»?ng cá»§a các cô tiểu thư thôi!
Những nháºn xét đầy vẻ chế giá»…u cá»§a Tà i Khôn khiến Thưá»?ng xấu hổ muốn chui ngay xuống đất. Nhưng vì không thể chui được, Thưá»?ng đâm cáu. Anh liá»?n nghiêm mặt:
- Thôi, em nhạo báng anh như váºy là đủ rồi! Ä?ây là chuyện riêng cá»§a anh, em không nên châm chá»?c nữa!
Thấy Thưá»?ng lá»™ sắc giáºn, Tà i Khôn đâm hoảng.
Ngay láºp tức, vẻ cưá»?i cợt trên mặt cô biến mất. Thay và o đó là những lá»?i xin lá»—i rối rÃt:
- Em nói chÆ¡i váºy thôi chứ đâu có ý nhạo báng anh! Thôi, cho em xin lá»—i nghen! Em không nói như váºy nữa đâu!
Nói một trà ng, thấy Thư�ng vẫn im lặng, Tà i Khôn li�n hốt hoảng cầm tay anh lay lay, gi�ng suýt khóc:
- Bá»™ anh giáºn em tháºt hả? Em xin lá»—i anh rồi mà !
Thấy Tà i Khôn bắt đầu rơm rớm nước mắt, Thư�ng hắng gi�ng:
- Là m gì mà quýnh lên váºy! Anh không giáºn em đâu! Nghe váºy, Tà i Khôn toét miệng cưá»?i. Bây giá»? những giá»?t lệ cố nén cÅ©ng vừa trà o ra khá»?i khóe mắt cô và cháºm rãi lăn tròn trên má, chảy xuống miệng cưá»?i cá»§a cô. Thưá»?ng chợt nhá»› đến má»™t câu vè hồi nhá»?, liá»?n buá»™t miệng chá»?c:
- Æ , vừa khóc vừa cưá»?i ăn mưá»?i cục...
Thư�ng nói chưa dứt câu, Tà i Khôn đã đấm thùm thụp và o lưng anh:
- Không có nói báºy à nghen! Thưá»?ng mỉm cưá»?i:
- Anh có nói báºy gì đâu! Anh định nói là ăn mưá»?i cục... kẹo kéo chứ bá»™!
- Hứ!
Tà i Khôn "hứ" má»™t tiếng và đưa tay quệt nước mắt. Tá»± nhiên Thưá»?ng cảm thấy lòng nao nao. Hình ảnh lau nước mắt cá»§a má»™t ngưá»?i con gái vừa khóc bao giá»? cÅ©ng khiến lòng dạ Thưá»?ng bá»—ng nhiên má»?m Ä‘i. Hồi bé, má»—i lần chá»?c Nhi khóc, Thưá»?ng cÅ©ng trải qua những cảm giác như váºy. Lúc Nhi khóc, anh ghét nó dá»… sợ. Lúc đó, mặt mà y nó nhăn nhó, xấu xÃ, nước mắt nước mÅ©i nhòe nhoẹt, nhất là khi nó cố ý rống tháºt to cho mẹ nghe thấy mà phạt anh, cổ há»?ng nó mở lá»›n đến mức thấy cả lưỡi gà bên trong. Váºy mà đến khi nó nÃn, nhìn nó vừa sì sụt vừa đưa tay chùi nước mắt, Thưá»?ng bá»—ng dưng thấy thương nó ghê gá»›m. Lúc đó bao giá»? Thưá»?ng cÅ©ng tìm cách là m cho Nhi hà i lòng, kể cả việc Ä‘au khổ nhưá»?ng nhịn phần quà bánh cá»§a mình.
Bây giá»? cÅ©ng váºy. Anh nhìn Tà i Khôn bằng ánh mắt xốn xang và dịu dà ng há»?i:
- Em ăn kẹo kéo không?
Tà i Khôn chớp mắt:
- Anh định "hối lộ" em hả?
- Ä?âu có! Nếu em thÃch ăn thì anh kéo cho!
Tà i Khôn lắc đầu:
- Em không ăn đâu! Ä?âu phải lúc nà o em cÅ©ng thÃch ăn kẹo kéo cá»§a anh!
- Chứ bi giá»? em Ä‘ang thÃch gì?
Tà i Khôn lém lỉnh:
- Bây giá»? hả? Bây giá»? thì em thÃch có má»™t đôi găng tay "bảo há»™ lao động" như cá»§a anh!
Thư�ng hứ gi�ng:
- Rồi! Em lại ch�c anh nữa rồi!
Sực nhớ ra, Tà i Khôn li�n rụt cổ và đưa tay lên cốc đầu mình một cái:
- Chết! Em lại quên khuấy đi mất!
Ä?iệu bá»™ cá»§a Tà i Khôn khiến Thưá»?ng phì cưá»?i. Anh vui vẻ:
- Nói váºy chứ em muốn chá»?c anh thì cứ chá»?c! Anh không giáºn đâu!
Tà i Khôn tròn mắt:
- Anh không giáºn tháºt hả?
- Tháºt.
- Tháºt thì em... không chá»?c anh nữa đâu!
Nói xong, Tà i Khôn lại khúc khÃch cưá»?i. Bao giá»? cô bé cÅ©ng cưá»?i. Khóc như khi nãy, tháºt là hiếm hoi!
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Má»›i đó mà đã ná»a tháng. Bây giá»? Thưá»?ng đã là má»™t thà nh viên thân thuá»™c trong đội ngÅ© những ngưá»?i bán dạo trước cổng trưá»?ng và là má»™t ngưá»?i quen cá»§a lÅ© há»?c trò cấp má»™t. Cà ng ngà y anh cà ng thÃch nghi và trưởng thà nh dân trong nghá»? nghiệp cá»§a mình. Ä?ã không còn những ngà y bán huá»? vốn hoặc lá»— lã như thá»?i gian đầu. Bà Tuệ và bé Nhi vẫn chưa hay biết gì. Chiếc nón rá»™ng và nh và đôi găng tay từ khi xuất hiện đã góp phần không nhá»? và o việc tẩy xóa những dấu vết đáng ngá»? trên ngưá»?i Thưá»?ng.
Nhưng như ông bà nói "mưu sá»± tại nhân, thà nh sá»± tại thiên", sá»± Ä‘á»?i lắm lúc không tà i nà o lưá»?ng nổi. Ä?úng và o lúc Thưá»?ng Ä‘inh ninh hà nh tung cá»§a mình không thể bị phát giác, bất thần anh đụng phải... ngưá»?i quen, lại đụng ngay trước cổng trưá»?ng Phương Nam, nÆ¡i anh Ä‘ang hà nh nghá»?, tháºt là xui rá»§i.
Hôm đó, Thư�ng đang nấn ná bán nốt phần kẹo cuối cùng cho b�n trẻ vừa tuôn ra kh�i cổng gi� tan h�c. Theo một thói quen không rõ nguồn gốc, và o gi� khắc nà y Thư�ng thư�ng bán rất rẻ, do đó b�n trẻ bu lại khá đông.
Chung quanh Thưá»?ng, lố nhố trước cổng là những báºc cha mẹ vừa vá»™i vã rá»?i sở là m để kịp đón con. Những ngà y đầu, Thưá»?ng còn thấp thá»?m và kÃn đáo quan sát những ngưá»?i nà y, nhưng rồi sau má»™t thá»?i gian chẳng bắt gặp ai quen, Thưá»?ng không còn nÆ¡m ná»›p lo sợ nữa, tháºm chà anh chẳng buồn mảy may để tâm đến há»?.
Nhưng đúng và o ngà y xúi quẩy n�, lúc Thư�ng còn đang loay hoay tìm ti�n lẻ để thối lại t� bạc hai ngà n của một thằng bé thì bỗng có tiếng thúc giục vang lên bên tai:
- Lẹ lên Ä?ạo! Em là m gì lâu váºy?
- Chị ch� em chút! Em đang đợi thối ti�n! - Thằng bé đáp.
- Thôi kh�i! Chị có ti�n lẻ đây nè!
Vừa nói, ngưá»?i con gái vừa báºt chống xe đánh "tách" má»™t cái và xăm xăm bước lại. Ngay từ khi cô gái vừa lên tiếng, Thưá»?ng đã giáºt bắn ngưá»?i khi nháºn ra giá»?ng nói quen thuá»™c cá»§a Thá»§y Tiên, cô bạn cùng lá»›p vá»›i mình. Phát hiện đó khiến anh vô cùng sá»ng sốt. Từ khi đứng bán ở đây, chưa bao giá»? Thưá»?ng thấy Thá»§y Tiên xuất hiện, tháºm chà anh không nghÄ© Ä‘iá»?u đó lại có thể xảy ra. Váºy mà bây giá»? đột nhiên Thá»§y Tiên lại có mặt, lại gá»?i má»™t thằng bé ở trưá»?ng nà y bằng em và lại Ä‘ang hăm hở tiến vá»? phÃa Thưá»?ng.
Sự việc xảy ra bất ng� đến mức Thư�ng chẳng thể tránh đi đâu được. Anh chỉ có cách cúi gằm mặt xuống, hy v�ng và nh nón sẽ che khuất tầm mắt ngư�i đối diện.
Bây gi� thì Thủy Tiên đã đứng ngay trước mặt anh. Cô h�i:
- Khúc kẹo kéo vừa rồi bao nhiêu váºy chú?
Hẳn cách ăn mặc xộc xệch của Thư�ng khiến Thủy Tiên ngỡ anh đã lớn tuổi lắm. Cách xưng hô của Thủy Tiên khiến Thư�ng cà ng bối rối. Anh ấp úng:
- Không... khô... ô... ông, à ... bă trăm...
Sá»± lúng túng cá»§a Thưá»?ng là m Thá»§y Tiên ngạc nhiên. Cô khẽ liếc nhìn anh và báºt kêu sá»ng sốt:
- Kìa Thư�ng!
Thưá»?ng Ä‘iếng cả ngưá»?i. Rồi biết không thể giấu giếm được nữa, anh khẽ láºt và nh nón lên, gượng gạo:
- Thủy Tiên đi đâu đây?
- Thủy Tiên đi đón em. Em Thủy Tiên h�c trư�ng nà y.
- Sao trước nay tôi không gặp Thủy Tiên?
- Trước nay mẹ Thá»§y Tiên Ä‘i đón. Hôm nay mẹ báºn nên sai Thá»§y Tiên Ä‘i.
Bây giá»? Thưá»?ng má»›i để ý chiếc Cúp 82 mà u xanh dá»±ng bên lá»? đưá»?ng. Ä?úng là chiếc xe quen thuá»™c mà Thưá»?ng hằng ngà y thấy. Hẳn ngưá»?i đà n bà trước nay Ä‘i đón con trên chiếc xe đó là mẹ Thá»§y Tiên.
- Còn Thưá»?ng! - Thá»§y Tiên ngáºp ngừng há»?i - Trước nay Thưá»?ng vẫn...
Thá»§y Tiên không nói hết câu. Cô ngắc ngứ má»™t hồi rồi im bặt. Sá»± ý tứ cá»§a Thá»§y Tiên chẳng hiểu sao lại là m Thưá»?ng đâm ra bá»±c dá»?c. Anh trả lá»?i, giá»?ng khÃch động:
- Ừ, trước nay tôi vẫn Ä‘i bán kẹo kéo! Nhà nghèo, đà nh phải váºy thôi!
Thá»§y Tiên định đứng nói chuyện vá»›i Thưá»?ng thêm Ãt phút nữa nhưng thấy Thưá»?ng bá»—ng nhiên cáu kỉnh, lại còn nói cạnh nói khóe sá»± già u có cá»§a gia đình mình, cô đà nh tặc lưỡi cáo lui.
Thư�ng không biết sự gặp gỡ bất ng� đó đã khiến lòng dạ cô bạn cùng lớp với anh xốn xang vô kể. Trên suốt đư�ng v�, cô chỉ nghĩ tới anh và cảm thấy vô cùng áy náy v� sự khác biệt lớn lao giữa cô và anh trong cuộc sống. Lần đầu tiên, cô không chỉ nghĩ đến bản thân mình.
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Từ hôm bị Tà i Khôn chê là "bạch diện thư sinh", Thưá»?ng nóng lòng chá»? nắng gió nhuá»™m nước da mình. Ä?ể có nước da "Ä‘en Ä‘en má»›i đẹp", hẳn chỉ cần ná»a tháng thôi.
Nhưng khi nước da anh vừa bắt đầu "ngả mà u", một chuyện xảy ra khiến Thư�ng đà nh từ b� ý định "thay da đổi thịt" đó.
Má»™t hôm, bà Tuệ đột nhiên há»?i thăm chuyện dạy kèm cá»§a Thưá»?ng. Ä?ã dá»± phòng trước tình huống nà y, Thưá»?ng trả lá»?i khá suông sẻ. Và thái độ cá»§a anh cÅ©ng tá»± nhiên rất má»±c.
Vừa trả lá»?i, Thưá»?ng vừa kÃn đáo quan sát nét mặt cá»§a mẹ. Anh mừng rÆ¡n trong bụng khi thấy mẹ vẫn thản nhiên, chẳng tá»? ý gì nghi ngá»?.
Tuy nhiên, lúc câu chuyện sắp kết thúc, bà Tuệ bá»—ng buá»™t miệng nháºn xét:
- Dạo nà y con hơi đen đấy! Trông cứ như ngư�i chạy rong ngoà i đư�ng!
Câu nói cá»§a mẹ khiến Thưá»?ng nghe lạnh toát sống lưng. Hẳn đó chỉ là sá»± so sánh tình cá»? cá»§a mẹ, nhưng dù sao cÅ©ng báo động cho Thưá»?ng phải cẩn tháºn hÆ¡n trong việc giữ gìn bà máºt cá»§a mình. Anh hắng giá»?ng, trầm tÄ©nh đáp:
- Chắc dạo nà y tr�i nắng gắt, con lại đi dạy và o buổi trưa...
Và Thư�ng thở phà o khi thấy mẹ chẳng thắc mắc gì thêm. Bà chỉ chép miệng dặn:
- Từ nay ra khá»?i nhà , con nhá»› mang theo nón! Lá»›n rồi, đừng để mẹ phải nhắc từng li từng tÃ!
Thư�ng ngoan ngoãn:
- Dạ!
Bà Tuệ không biết rằng con trai bà không những vâng lá»?i bà răm rắp mà còn là m quá những gì bà yêu cầu. Không những luôn luôn đội thùm thụp cái nón trên đầu, Thưá»?ng còn sắm cho mình cả má»™t đôi bao tay mà u Ä‘en dà i đến táºn khuá»·u. Anh gởi bao tay ở nhà chú Kiến, sắp Ä‘i bán lại xá»? và o.
Bây gi� Thư�ng chả ham nghe l�i xúi giục của Tà i Khôn nữa. Anh phải tìm m�i cách bảo vệ nước da trắng trẻo của anh, nếu không muốn một ngà y xui rủi nà o đó, hà nh tung của anh sẽ bị mẹ ng� vực và khám phá.
Tà i Khôn đón nháºn chiếc nón trên đầu và đôi găng trên tay Thưá»?ng bằng cặp mắt tròn xoe kèm vá»›i má»™t tiếng kêu khá»§ng khiếp:
- Anh là m cái trò gì váºy?
Phản ứng thẳng thừng của Tà i Khôn khiến Thư�ng đứng chết trân. Mãi một lúc, anh mới cư�i gượng gạo:
- Trò gì đâu! Chỉ là để che nắng thôi. Mẹ anh sợ anh ốm.
Tà i Khôn lại kêu tr�i:
- X�i ơi! Con trai gì mà ...
Ä?ang nói, Tà i Khôn ngừng bặt. Có lẽ cô không tìm ra sá»± so sánh thÃch hợp. Cô khẽ nheo mắt nhìn Thưá»?ng:
- Bá»™ anh hết thÃch có nước da đẹp rồi hả?
Thư�ng buồn bã:
- Ừ. Hết thÃch rồi.
Sá»± thú nháºn xụi lÆ¡ cá»§a Thưá»?ng khiến Tà i Khôn hết ham "xỉa xói". Cô thở dà i:
- ThÃch hay không là chuyện cá»§a anh. Nếu sợ chết thì anh cứ việc đội nón. Nhưng ai Ä‘á»?i con trai lại mang bao tay! Cái đó là cá»§a con gái!
Thư�ng chống chế:
- Nhưng đây là bao tay... bảo hộ lao động mà !
Thư�ng nói vừa dứt câu, Tà i Khôn đã ôm bụng cư�i:
- Trá»?i đất, bán kẹo kéo mà cÅ©ng mang găng bảo há»™ lao động! Tháºt em chưa nghe ai nói chuyện nà y bao giá»?! HÆ¡n nữa, đôi găng cá»§a anh đâu phải là găng bảo há»™. Ä?ôi găng dà i tá»›i khuá»·u thế kia chỉ có thể là găng Ä‘i đưá»?ng cá»§a các cô tiểu thư thôi!
Những nháºn xét đầy vẻ chế giá»…u cá»§a Tà i Khôn khiến Thưá»?ng xấu hổ muốn chui ngay xuống đất. Nhưng vì không thể chui được, Thưá»?ng đâm cáu. Anh liá»?n nghiêm mặt:
- Thôi, em nhạo báng anh như váºy là đủ rồi! Ä?ây là chuyện riêng cá»§a anh, em không nên châm chá»?c nữa!
Thấy Thưá»?ng lá»™ sắc giáºn, Tà i Khôn đâm hoảng.
Ngay láºp tức, vẻ cưá»?i cợt trên mặt cô biến mất. Thay và o đó là những lá»?i xin lá»—i rối rÃt:
- Em nói chÆ¡i váºy thôi chứ đâu có ý nhạo báng anh! Thôi, cho em xin lá»—i nghen! Em không nói như váºy nữa đâu!
Nói một trà ng, thấy Thư�ng vẫn im lặng, Tà i Khôn li�n hốt hoảng cầm tay anh lay lay, gi�ng suýt khóc:
- Bá»™ anh giáºn em tháºt hả? Em xin lá»—i anh rồi mà !
Thấy Tà i Khôn bắt đầu rơm rớm nước mắt, Thư�ng hắng gi�ng:
- Là m gì mà quýnh lên váºy! Anh không giáºn em đâu! Nghe váºy, Tà i Khôn toét miệng cưá»?i. Bây giá»? những giá»?t lệ cố nén cÅ©ng vừa trà o ra khá»?i khóe mắt cô và cháºm rãi lăn tròn trên má, chảy xuống miệng cưá»?i cá»§a cô. Thưá»?ng chợt nhá»› đến má»™t câu vè hồi nhá»?, liá»?n buá»™t miệng chá»?c:
- Æ , vừa khóc vừa cưá»?i ăn mưá»?i cục...
Thư�ng nói chưa dứt câu, Tà i Khôn đã đấm thùm thụp và o lưng anh:
- Không có nói báºy à nghen! Thưá»?ng mỉm cưá»?i:
- Anh có nói báºy gì đâu! Anh định nói là ăn mưá»?i cục... kẹo kéo chứ bá»™!
- Hứ!
Tà i Khôn "hứ" má»™t tiếng và đưa tay quệt nước mắt. Tá»± nhiên Thưá»?ng cảm thấy lòng nao nao. Hình ảnh lau nước mắt cá»§a má»™t ngưá»?i con gái vừa khóc bao giá»? cÅ©ng khiến lòng dạ Thưá»?ng bá»—ng nhiên má»?m Ä‘i. Hồi bé, má»—i lần chá»?c Nhi khóc, Thưá»?ng cÅ©ng trải qua những cảm giác như váºy. Lúc Nhi khóc, anh ghét nó dá»… sợ. Lúc đó, mặt mà y nó nhăn nhó, xấu xÃ, nước mắt nước mÅ©i nhòe nhoẹt, nhất là khi nó cố ý rống tháºt to cho mẹ nghe thấy mà phạt anh, cổ há»?ng nó mở lá»›n đến mức thấy cả lưỡi gà bên trong. Váºy mà đến khi nó nÃn, nhìn nó vừa sì sụt vừa đưa tay chùi nước mắt, Thưá»?ng bá»—ng dưng thấy thương nó ghê gá»›m. Lúc đó bao giá»? Thưá»?ng cÅ©ng tìm cách là m cho Nhi hà i lòng, kể cả việc Ä‘au khổ nhưá»?ng nhịn phần quà bánh cá»§a mình.
Bây giá»? cÅ©ng váºy. Anh nhìn Tà i Khôn bằng ánh mắt xốn xang và dịu dà ng há»?i:
- Em ăn kẹo kéo không?
Tà i Khôn chớp mắt:
- Anh định "hối lộ" em hả?
- Ä?âu có! Nếu em thÃch ăn thì anh kéo cho!
Tà i Khôn lắc đầu:
- Em không ăn đâu! Ä?âu phải lúc nà o em cÅ©ng thÃch ăn kẹo kéo cá»§a anh!
- Chứ bi giá»? em Ä‘ang thÃch gì?
Tà i Khôn lém lỉnh:
- Bây giá»? hả? Bây giá»? thì em thÃch có má»™t đôi găng tay "bảo há»™ lao động" như cá»§a anh!
Thư�ng hứ gi�ng:
- Rồi! Em lại ch�c anh nữa rồi!
Sực nhớ ra, Tà i Khôn li�n rụt cổ và đưa tay lên cốc đầu mình một cái:
- Chết! Em lại quên khuấy đi mất!
Ä?iệu bá»™ cá»§a Tà i Khôn khiến Thưá»?ng phì cưá»?i. Anh vui vẻ:
- Nói váºy chứ em muốn chá»?c anh thì cứ chá»?c! Anh không giáºn đâu!
Tà i Khôn tròn mắt:
- Anh không giáºn tháºt hả?
- Tháºt.
- Tháºt thì em... không chá»?c anh nữa đâu!
Nói xong, Tà i Khôn lại khúc khÃch cưá»?i. Bao giá»? cô bé cÅ©ng cưá»?i. Khóc như khi nãy, tháºt là hiếm hoi!
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Má»›i đó mà đã ná»a tháng. Bây giá»? Thưá»?ng đã là má»™t thà nh viên thân thuá»™c trong đội ngÅ© những ngưá»?i bán dạo trước cổng trưá»?ng và là má»™t ngưá»?i quen cá»§a lÅ© há»?c trò cấp má»™t. Cà ng ngà y anh cà ng thÃch nghi và trưởng thà nh dân trong nghá»? nghiệp cá»§a mình. Ä?ã không còn những ngà y bán huá»? vốn hoặc lá»— lã như thá»?i gian đầu. Bà Tuệ và bé Nhi vẫn chưa hay biết gì. Chiếc nón rá»™ng và nh và đôi găng tay từ khi xuất hiện đã góp phần không nhá»? và o việc tẩy xóa những dấu vết đáng ngá»? trên ngưá»?i Thưá»?ng.
Nhưng như ông bà nói "mưu sá»± tại nhân, thà nh sá»± tại thiên", sá»± Ä‘á»?i lắm lúc không tà i nà o lưá»?ng nổi. Ä?úng và o lúc Thưá»?ng Ä‘inh ninh hà nh tung cá»§a mình không thể bị phát giác, bất thần anh đụng phải... ngưá»?i quen, lại đụng ngay trước cổng trưá»?ng Phương Nam, nÆ¡i anh Ä‘ang hà nh nghá»?, tháºt là xui rá»§i.
Hôm đó, Thư�ng đang nấn ná bán nốt phần kẹo cuối cùng cho b�n trẻ vừa tuôn ra kh�i cổng gi� tan h�c. Theo một thói quen không rõ nguồn gốc, và o gi� khắc nà y Thư�ng thư�ng bán rất rẻ, do đó b�n trẻ bu lại khá đông.
Chung quanh Thưá»?ng, lố nhố trước cổng là những báºc cha mẹ vừa vá»™i vã rá»?i sở là m để kịp đón con. Những ngà y đầu, Thưá»?ng còn thấp thá»?m và kÃn đáo quan sát những ngưá»?i nà y, nhưng rồi sau má»™t thá»?i gian chẳng bắt gặp ai quen, Thưá»?ng không còn nÆ¡m ná»›p lo sợ nữa, tháºm chà anh chẳng buồn mảy may để tâm đến há»?.
Nhưng đúng và o ngà y xúi quẩy n�, lúc Thư�ng còn đang loay hoay tìm ti�n lẻ để thối lại t� bạc hai ngà n của một thằng bé thì bỗng có tiếng thúc giục vang lên bên tai:
- Lẹ lên Ä?ạo! Em là m gì lâu váºy?
- Chị ch� em chút! Em đang đợi thối ti�n! - Thằng bé đáp.
- Thôi kh�i! Chị có ti�n lẻ đây nè!
Vừa nói, ngưá»?i con gái vừa báºt chống xe đánh "tách" má»™t cái và xăm xăm bước lại. Ngay từ khi cô gái vừa lên tiếng, Thưá»?ng đã giáºt bắn ngưá»?i khi nháºn ra giá»?ng nói quen thuá»™c cá»§a Thá»§y Tiên, cô bạn cùng lá»›p vá»›i mình. Phát hiện đó khiến anh vô cùng sá»ng sốt. Từ khi đứng bán ở đây, chưa bao giá»? Thưá»?ng thấy Thá»§y Tiên xuất hiện, tháºm chà anh không nghÄ© Ä‘iá»?u đó lại có thể xảy ra. Váºy mà bây giá»? đột nhiên Thá»§y Tiên lại có mặt, lại gá»?i má»™t thằng bé ở trưá»?ng nà y bằng em và lại Ä‘ang hăm hở tiến vá»? phÃa Thưá»?ng.
Sự việc xảy ra bất ng� đến mức Thư�ng chẳng thể tránh đi đâu được. Anh chỉ có cách cúi gằm mặt xuống, hy v�ng và nh nón sẽ che khuất tầm mắt ngư�i đối diện.
Bây gi� thì Thủy Tiên đã đứng ngay trước mặt anh. Cô h�i:
- Khúc kẹo kéo vừa rồi bao nhiêu váºy chú?
Hẳn cách ăn mặc xộc xệch của Thư�ng khiến Thủy Tiên ngỡ anh đã lớn tuổi lắm. Cách xưng hô của Thủy Tiên khiến Thư�ng cà ng bối rối. Anh ấp úng:
- Không... khô... ô... ông, à ... bă trăm...
Sá»± lúng túng cá»§a Thưá»?ng là m Thá»§y Tiên ngạc nhiên. Cô khẽ liếc nhìn anh và báºt kêu sá»ng sốt:
- Kìa Thư�ng!
Thưá»?ng Ä‘iếng cả ngưá»?i. Rồi biết không thể giấu giếm được nữa, anh khẽ láºt và nh nón lên, gượng gạo:
- Thủy Tiên đi đâu đây?
- Thủy Tiên đi đón em. Em Thủy Tiên h�c trư�ng nà y.
- Sao trước nay tôi không gặp Thủy Tiên?
- Trước nay mẹ Thá»§y Tiên Ä‘i đón. Hôm nay mẹ báºn nên sai Thá»§y Tiên Ä‘i.
Bây giá»? Thưá»?ng má»›i để ý chiếc Cúp 82 mà u xanh dá»±ng bên lá»? đưá»?ng. Ä?úng là chiếc xe quen thuá»™c mà Thưá»?ng hằng ngà y thấy. Hẳn ngưá»?i đà n bà trước nay Ä‘i đón con trên chiếc xe đó là mẹ Thá»§y Tiên.
- Còn Thưá»?ng! - Thá»§y Tiên ngáºp ngừng há»?i - Trước nay Thưá»?ng vẫn...
Thá»§y Tiên không nói hết câu. Cô ngắc ngứ má»™t hồi rồi im bặt. Sá»± ý tứ cá»§a Thá»§y Tiên chẳng hiểu sao lại là m Thưá»?ng đâm ra bá»±c dá»?c. Anh trả lá»?i, giá»?ng khÃch động:
- Ừ, trước nay tôi vẫn Ä‘i bán kẹo kéo! Nhà nghèo, đà nh phải váºy thôi!
Thá»§y Tiên định đứng nói chuyện vá»›i Thưá»?ng thêm Ãt phút nữa nhưng thấy Thưá»?ng bá»—ng nhiên cáu kỉnh, lại còn nói cạnh nói khóe sá»± già u có cá»§a gia đình mình, cô đà nh tặc lưỡi cáo lui.
Thư�ng không biết sự gặp gỡ bất ng� đó đã khiến lòng dạ cô bạn cùng lớp với anh xốn xang vô kể. Trên suốt đư�ng v�, cô chỉ nghĩ tới anh và cảm thấy vô cùng áy náy v� sự khác biệt lớn lao giữa cô và anh trong cuộc sống. Lần đầu tiên, cô không chỉ nghĩ đến bản thân mình.
Bong Bóng Lên Trỿi - Nguyá»…n Nháºt Ã?nh
Hôm sau, Thưá»?ng đến lá»›p trong má»™t tâm trạng rối bá»?i. Anh có cảm tưởng cả thế giá»›i Ä‘á»?u đã biết má»—i buổi chiá»?u anh vẫn âm thầm Ä‘i bán kẹo kéo. Bạn bè trong lá»›p sẽ nhìn anh bằng ánh mắt thương hại, tháºm chÃ, tháºm chà khinh thị và dè bỉu. Biết đâu sẽ chẳng có đứa tinh nghịch trêu anh:
- Ê, Thư�ng kẹo kéo!
Quá quắt hơn, chúng sẽ đem l�i rao cổ xưa của ngh� bán kẹo kéo ra ngâm ngợi:
Cô nà o thấp thấp lùn lùn
Ăn hà o kẹo kéo sẽ đùn lên cao!
Ä?ến lúc đó, hẳn Thưá»?ng chỉ có cách bá»? há»?c. Nhưng chắc chắn mẹ sẽ không đồng ý. Mẹ xưa nay vốn nghiêm khắc, Thưá»?ng đâu dám cãi lá»?i. Như váºy, anh sẽ tiếp tục dẫn xác đến lá»›p để nghe bạn bè chòng ghẹo. Và rồi anh há»?c sẽ chẳng ra ôn gì cả. Mẹ sẽ buồn, sẽ ốm. Rốt cuá»™c anh chẳng giúp gì được mẹ mà còn là m mẹ khổ sở thêm.
Những ý nghÄ© xám xịt đó cứ bám lấy đầu Thưá»?ng và vẽ lên trong trà anh má»™t tương lai vô cùng u ám. Tá»± nhiên anh đâm ra giáºn Thá»§y Tiên. Nếu hôm qua, cô không lò dò đến trưá»?ng Phương Nam thì má»?i việc đâu đến ná»—i. Nếu hôm qua, ừ, nếu hôm qua...
Thưá»?ng vừa đạp xe vừa nghÄ© ngợi. Anh đạp uể oải, lưá»?i nhác. Hôm nay Thưá»?ng cố tình Ä‘i trá»…. Anh sợ đến sá»›m, khi lá»›p chưa và o há»?c, tụi bạn sẽ nhao nhao lên và tha hồ chá»?c ghẹo. Ä?ến muá»™n, dù sao cÅ©ng an tâm hÆ¡n. Có thầy giáo trong lá»›p, sẽ chẳng ma nà o dám hó hé.
Khi và o chá»— ngồi, Thưá»?ng khẽ liếc chung quanh, nÆ¡m ná»›p chá»? má»™t tia nhìn khác lạ. Nhưng anh chẳng thấy gì. Tụi bạn đứa nà o đứa nấy Ä‘ang cắm cúi chép bà i. Chỉ có tiếng láºt táºp sá»™t soạt, ngoà i ra, chẳng có tiếng động khả nghi nà o khác.
Thư�ng dần dần bình tĩnh trở lại. Không khà yên lặng của lớp h�c có vẻ như chưa ai hay biết gì. Cũng có thể lũ bạn là m bộ thế thôi, đợi đến lúc ra chơi tụi nó mới bắt đầu khai h�a.
Dù sao thì cÅ©ng mặc! Ä?ằng nà o mình cÅ©ng phải mà i đũng quần trên cái ghế nà y cho đến hết năm nay! Thưá»?ng nhún vai lẩm bẩm và thò tay và o ngăn bà n lấy táºp ra.
Ä?ang sá»? soạng, Thưá»?ng bá»—ng chạm tay phải má»™t mảnh giấy. Anh cầm lên và tò mò mở ra xem. Trong đó, vá»?n vẹn có má»™t dòng: "T.T. muốn gặp Thưá»?ng. Ra chÆ¡i, T.T. đợi ở căng tin".
Thưá»?ng thở phà o. Nét chữ lạ, nhưng rõ rà ng tác giả là Thá»§y Tiên. Và khi Thá»§y Tiên đã dám gặp Thưá»?ng có nghÄ©a là cô chưa hé răng vá»? bà máºt cá»§a anh cho bất cứ ai.
Khi ná»—i lo bị bạn bè phát giác lắng xuống, lòng Thưá»?ng lại dấy lên má»™t băn khoăn má»›i. Anh không hiểu Thá»§y Tiên định gặp anh để là m gì. Trong lá»›p, Thá»§y Tiên là má»™t trong những nữ sinh xinh xắn, thưá»?ng bị bạn trai trêu chá»?c. Tuy váºy, Thưá»?ng chưa bao giá»? mở miệng ghẹo cô. Trong há»?c táºp, Thá»§y Tiên không có gì nổi báºt, há»?c lá»±c trung bình. Vá»? Thá»§y Tiên, Thưá»?ng chỉ biết có chừng đó. Anh hoà n toà n mù tịt vá»? tÃnh tình và cá tÃnh cá»§a cô, chỉ biết đại khái đó là má»™t cô gái vui vẻ, thÃch cưá»?i đùa trong lá»›p, nói chung là dá»… ưa. Váºy thôi.
Trước nay, Thưá»?ng vẫn thỉnh thoảng nói chuyện vá»›i Thá»§y Tiên như bao bạn gái khác. Những câu chuyện qua loa, chẳng Ä‘áºm đà và chẳng để lại ấn tượng gì. Thá»§y Tiên thuá»™c vá»? gia đình khá giả, cách ăn mặc và phục sức cá»§a cô nói lên Ä‘iá»?u đó, dù rằng nhìn thoáng qua bá»? ngoà i trông cô chẳng khác gì các nữ sinh cùng lá»›p. Ä?ó cÅ©ng là lý do khiến từ trong thâm tâm, Thưá»?ng chưa bao giá»? xem Thá»§y Tiên là má»™t ngưá»?i bạn gần gÅ©i. Từ ngà y anh Ä‘i bán dạo, khoảng cách đó mặc nhiên tăng lên.
Váºy mà bây giá»? Thuá»· Tiên lại đòi gặp anh. Cô muốn nói gì vá»›i anh sau cuá»™c gặp gỡ tai hại kia? Thương hại, dè bỉu hay khuyên can? Suốt trong hai tiết há»?c đầu, Thưá»?ng nhấp nhổm như ngồi trên lá»a và suy diá»…n má»?i thứ, những chuyện có thể xảy ra và những chuyện thuần tưởng tượng.
Hóa ra Thủy Tiên nói như thế nà y, sau khi Thư�ng bước và o căng-tin:
- Sáng nay Thủy Tiên thấy Thư�ng có vẻ lo lắm. Nhưng Thư�ng đừng ngại. Thủy Tiên chẳng nói với ai đâu.
Không hiểu sao má»—i khi nghe Thá»§y Tiên nói vá»›i mình bằng cái giá»?ng che chở tế nhị, Thưá»?ng lại đâm bá»±c bá»™i. Không phải lần đầu tiên Thưá»?ng rÆ¡i và o trạng thái bị kÃch thÃch nà y. Anh hừ mÅ©i, xẳng giá»?ng:
- Thủy Tiên muốn nói cứ nói! Tôi đâu có đi ăn cắp ăn trộm mà phải sợ ai!
Thái độ lạnh lùng của Thư�ng khiến Thủy Tiên đâm bối rối. Sau một thoáng trấn tĩnh, cô chớp mắt nhìn anh, gi�ng buồn buồn:
- Sao Thưá»?ng lại giáºn dá»—i vá»›i Thá»§y Tiên? Thưá»?ng có biết là việc là m cá»§a Thưá»?ng khiến Thá»§y Tiên suy nghÄ© rất nhiá»?u không?
Câu há»?i hà m ý trách cứ cá»§a Thá»§y Tiên là m Thưá»?ng bá»—ng ngượng ngáºp. Tá»± nhiên anh thấy sá»± bá»±c dá»?c cá»§a mình tháºt vô lý và trẻ con. Không biết đối đáp là m sao, Thưá»?ng đà nh ngồi lặng thinh.
Thủy Tiên tiếp tục bộc bạch những suy nghĩ của mình:
- Thá»§y Tiên thấy mình kém Thưá»?ng xa. Thưá»?ng vừa vất vả là m thêm phụ gia đình lại vừa há»?c giá»?i. Trong khi Thá»§y Tiên chẳng phải là m gì, chỉ có má»—i việc chÆ¡i và há»?c, váºy mà há»?c chẳng khá nổi...
Trước gi�ng tâm sự của Thủy Tiên, lòng Thư�ng dần dần dịu lại. Hóa ra Thủy Tiên tốt bụng và biết đi�u hơn mình nghĩ, Thư�ng áy náy nhủ bụng. Và anh khẽ hắng gi�ng:
- Muốn h�c gi�i đâu có khó gì! Bây gi� khối chỗ dạy thêm!
- Thì Thủy Tiên vẫn đi h�c thêm đấy chứ! Mà có gi�i gì đâu!
Thư�ng mỉm cư�i:
- Hay là tại mình?
Thủy Tiên cũng cư�i:
- Không phải tại Thủy Tiên đâu! Tại lớp h�c thôi! Lớp h�c nà o cũng đông quá, nhi�u chỗ không hiểu, Thủy Tiên cũng không dám h�i lại thầy.
- Thủy Tiên mắc cỡ chứ gì?
- Ừ. Ai cũng hiểu, chỉ có mình không hiểu, đứng lên h�i kỳ thấy mồ!
- Có gì đâu mà kỳ! Ä?ã há»?c thì phải há»?i! Ngưá»?i ta bảo "há»?c há»?i" mà lại!
Thủy Tiên tặc lưỡi:
- Thì Thá»§y Tiên cÅ©ng biết váºy. Nhưng Thá»§y Tiên vẫn cứ thấy ngà i ngại là m sao! Dù sao há»?i bạn bè cÅ©ng dá»… hÆ¡n há»?i thầy cô nhiá»?u!
Không hiểu ý tứ trong câu nói của Thủy Tiên, Thư�ng thản nhiên buột miệng:
- Tất nhiên rồi! Ngư�i ta bảo "H�c thà y không tà y h�c bạn" mà !
Chỉ đợi có váºy, Thá»§y Tiên mỉm cưá»?i nhìn Thưá»?ng:
- Váºy Thưá»?ng kèm Thá»§y Tiên há»?c nghen?
- Tôi? - Thưá»?ng sá»ng sốt.
- Thì Thư�ng chứ sao! H�c thà y không tà y h�c bạn mà !
Thủy Tiên ranh mãnh nhắc lại câu nói khi nãy khiến Thư�ng đâm lúng túng. Anh chưa kịp trả l�i thì Thủy Tiên lại nói tiếp:
- Nếu h�c với Thư�ng, chẳng mấy chốc Thủy Tiên gi�i lên cho mà coi!
Nghe váºy, Thưá»?ng phát hoảng:
- Nhưng mà tôi đâu có thì gi�!
- Thì Thư�ng đừng đi bán kẹo kéo nữa! - Thủy Tiên khẽ chớp mắt - Thay vì đi bán, Thư�ng kèm Thủy Tiên h�c. H�c trả h�c phà đà ng hoà ng chứ bộ!
Câu cuối cùng, Thá»§y Tiên cố nói bằng má»™t giá»?ng ná»a đùa ná»a tháºt. Cô muốn giúp Thưá»?ng nhưng lại sợ anh tá»± ái. Cô tránh nhắc đến chữ "tiá»?n", e sá»— sà ng. Gá»?i "há»?c phÃ" dù sao nghe cÅ©ng êm tai hÆ¡n.
Nà o ngá»? Thưá»?ng lắc đầu nguầy nguáºy:
- Không được đâu!
- Sao lại không được?
Thư�ng nhăn nhó:
- Bạn bè ai lại nói đến chuyện ti�n bạc! Nếu tôi kèm cho Thủy Tiên h�c, cũng chỉ là giúp đỡ nhau thôi!
Rồi Thư�ng phân vân nói thêm:
- Thôi, được rồi! Nếu Thá»§y Tiên có ý định như váºy, tôi sẽ đến kèm giúp Thá»§y Tiên và o buổi tối...
- Thế còn buổi chi�u? - Thủy Tiên ngắt l�i Thư�ng.
- Thì Thủy Tiên biết rồi đó! - Thư�ng chép miệng - Buổi chi�u tôi phải đi là m thêm!
Vừa nói, Thưá»?ng vừa liếc Thá»§y Tiên. Anh ngạc nhiên khi thấy Thá»§y Tiên xịu mặt xuống. Cô chẳng tá»? vẻ gì vui mừng trước sá»± nháºn lá»?i dạy kèm cá»§a anh. Môi cô mÃm lại, ra chiá»?u suy nghÄ©. Tháºt khó hiểu, Thưá»?ng ngẩn ngÆ¡ tá»± nhá»§.
Thưá»?ng không biết Thá»§y Tiên chỉ muốn Thưá»?ng kèm cô há»?c và o buổi chiá»?u. Ä?ể anh khá»?i phải Ä‘i phải Ä‘i bán kẹo kéo. Ä?ể anh khá»?i phải nhá»?c nhằn mưa nắng kiếm từng trăm bạc lẻ. Tiá»?n thì cô sẽ trả và nếu không nhiá»?u hÆ¡n thì cÅ©ng không Ãt hÆ¡n khoản thu nháºp từ nghá»? bán dạo cá»§a anh. Thế nhưng thiện ý cá»§a cô đã không thà nh.
Thưá»?ng chỉ nháºn kèm cô và o buổi tối, lại dạy không công. Trong khi đó, buổi chiá»?u anh vẫn phải gò lưng đạp xe Ä‘i bán. Như váºy thì cô chẳng giúp được gì cho Thưá»?ng, lại là m anh vất vả thêm.
Thư�ng không thể nà o đ�c được những ý nghĩ trong đầu Thủy Tiên nên thấy cô trầm ngâm, anh đà nh ngồi im lặng ngắm những viên đá đang tan dần dưới đáy ly.
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Sự xuất hiện của Thủy Tiên trước cổng trư�ng Phương Nam và thái độ lúng túng của Thư�ng không qua kh�i mắt Tà i Khôn. Hôm đó, cô bé đứng bên kia cổng nhưng cô nhìn thấy hết.
Ä?ợi cho Thá»§y Tiên lên xe ra vá»?, Tà i Khôn liá»?n chạy ngay đến chá»— Thưá»?ng:
- Ai váºy anh?
Thư�ng v� vịt:
- Ai đâu?
- Chị khi nãy đó! - Tà i Khôn nheo mắt - Chỉ là ai váºy?
- á»’, à , bạn hà ng xóm mà ! - Thưá»?ng ấp úng đáp và anh không hiểu sao mình lại không nói tháºt vá»›i Tà i Khôn.
Cô bé là m như chẳng để ý đến vẻ bối rối của Thư�ng. Cô tươi tỉnh h�i:
- Chỉ ở cạnh nhà anh hả?
- Ừ, ở sát bên cạnh!
Ä?á»™t nhiên Tà i Khôn "hứ" má»™t tiếng:
- Rõ là anh nói xạo!
Thưá»?ng giáºt thót:
- Anh có xạo gì đâu!
Tà i Khôn nhún vai:
- Váºy mà không xạo! Hai nhà ở sát cạnh, sao anh và thằng nhóc Ä?ạo lại không biết nhau?
Thư�ng quên béng:
- Thằng nhóc Ä?ạo nà o?
- Thằng bé mua kẹo kéo của anh khi nãy đó! Nó là em của chị kia mà !
Thư�ng sực nhớ ra. Anh ngạc nhiên:
- Sao em biết nó tên Ä?ạo?
- Sao lại không biết! Bá»?n trẻ ở đây, em biết mặt biết tên từng đứa ấy chứ! - Ä?ang nói, Tà i Khôn bá»—ng ngoặt sang chuyện cÅ© - Sao, vừa rồi anh xạo em phải không?
- Ừ.
Thư�ng "ừ" xụi lơ. Tà i Khôn tròn mắt:
- Anh xạo em chi váºy?
Thư�ng thở dà i:
- Anh không biết.
- Xà - Tà i Khôn nhăn mÅ©i - Nói xạo mà không biết tại sao mình nói xạo! Váºy chứ chị đó là ai váºy?
Thư�ng hắng gi�ng, rầu rĩ:
- Chỉ là bạn cùng lớp với anh.
- Bạn cùng lớp?
- Ừ.
- Chỉ tên gì váºy?
- Thủy Tiên.
Tà i Khôn chắc lưỡi:
- Chà , tên đẹp gớm! - Cô bé bỗng liếc Thư�ng - Nhưng mà nè!
- Gì?
Tà i Khôn nheo mắt:
- Gặp bạn, lẽ ra anh phải vui má»›i đúng, sao mặt mà y anh ỉu xìu như bánh Ä‘a nhúng nước váºy?
Thư�ng nuốt nước b�t. Câu h�i của Tà i Khôn trúng ngay và o nỗi lo ngại của anh khiến anh đâm ra ngượng ngùng. Thư�ng đang lưỡng lự không biết có nên nói cho Tà i Khôn biết tâm sự của mình hay không thì cô bé đã láu lỉnh buột miệng:
- Em há»?i váºy thôi chứ anh không nói em cÅ©ng biết. Anh sợ chị Thá»§y Tiên lên trưá»?ng nói tùm lum phải không?
Thư�ng liếm môi:
- Nói chuyện gì?
- Thì chuyện anh đi bán kẹo kéo đó! Anh giấu m�i ngư�i mà !
- Anh giấu hồi nà o đâu?
- Anh đừng có giả bộ! - Tà i Khôn khịt mũi - Nhìn thái độ lấm la lấm lét của anh mấy ngà y đầu là em biết li�n!
Thư�ng khẽ thở dà i. Sự tinh ma lém lỉnh của Tà i Khôn khiến anh chẳng buồn chối nữa. Anh quay mặt ngó lơ chỗ khác.
Thấy váºy, Tà i Khôn liá»?n cầm lấy tay anh, lay lay:
- Anh giấu, đúng không?
- Ừ.
Tà i Khôn vẫn không buông tay Thư�ng. Cô dòm anh lom lom:
- Và bây gi� thì anh sợ m�i ngư�i biết, đúng không?
Thư�ng lại "ừ", gi�ng uể oải.
Vẻ lo lắng của Thư�ng khiến Tà i Khôn hồi hộp lây. Cô lại lắc mạnh tay anh, hắng gi�ng trấn an:
- Anh đừng lo! Em nghĩ chị Thủy Tiên sẽ không nói chuyện nà y với ai đâu!
Thư�ng chép miệng:
- Anh cÅ©ng hy vá»?ng như váºy.
Tà i Khôn lại tằng hắng:
- Nhưng nếu chỉ nói thì đã sao! Anh đâu có đi ăn cắp ăn trộm gì mà sợ!
Khi nghe Tà i Khôn nói như váºy, Thưá»?ng không ngá»? sáng hôm sau khi gặp Thá»§y Tiên, anh đã vô tình nhắc lại câu nói đó trong má»™t cÆ¡n bá»±c dá»?c vô lối. Và quả đúng như Tà i Khôn dá»± Ä‘oán, Thá»§y Tiên đã không há»? hé răng vá»›i bất cứ ai vá»? chuyện cá»§a anh.
Buổi chi�u, khi anh vừa tới, Tà i Khôn tươi tỉnh h�i li�n:
- Không ai biết gì hết phải không?
- Sao em biết? - Thư�ng tròn mắt ngạc nhiên.
- Xá»?i Æ¡i! Sao lại không biết! - Tà i Khôn cưá»?i khúc khÃch - Mặt anh hôm nay trông tươi rói chứ có bồn chồn nhăn nhó như hôm qua nữa đâu!
Bất giác Thư�ng buột miệng:
- Em hay ghê!
Tà i Khôn nhún vai:
- Anh đừng có nịnh em! ChÃnh chị Thá»§y Tiên má»›i hay! Chỉ đúng là bạn tốt cá»§a anh!
- Tráºt rồi, cô bé Æ¡i! ChÃnh em đó. - Vừa nói Thưá»?ng vừa mỉm cưá»?i cốc khẽ lên đầu Tà i Khôn - Em má»›i tháºt là bạn tốt cá»§a anh!
Nghe váºy Tà i Khôn Ä‘á»? mặt "hứ" lên má»™t tiếng. Và giả bá»™ ôm đầu xuýt xoa, cô bé chạy ù vá»? bên kia cổng.
Bong Bóng lên trởi - Nguyên Nháºt Ã?nh
Sự xuất hiện của Thủy Tiên trước cổng trư�ng Phương Nam và thái độ lúng túng của Thư�ng không qua kh�i mắt Tà i Khôn. Hôm đó, cô bé đứng bên kia cổng nhưng cô nhìn thấy hết.
Ä?ợi cho Thá»§y Tiên lên xe ra vá»?, Tà i Khôn liá»?n chạy ngay đến chá»— Thưá»?ng:
- Ai váºy anh?
Thư�ng v� vịt:
- Ai đâu?
- Chị khi nãy đó! - Tà i Khôn nheo mắt - Chỉ là ai váºy?
- á»’, à , bạn hà ng xóm mà ! - Thưá»?ng ấp úng đáp và anh không hiểu sao mình lại không nói tháºt vá»›i Tà i Khôn.
Cô bé là m như chẳng để ý đến vẻ bối rối của Thư�ng. Cô tươi tỉnh h�i:
- Chỉ ở cạnh nhà anh hả?
- Ừ, ở sát bên cạnh!
Ä?á»™t nhiên Tà i Khôn "hứ" má»™t tiếng:
- Rõ là anh nói xạo!
Thưá»?ng giáºt thót:
- Anh có xạo gì đâu!
Tà i Khôn nhún vai:
- Váºy mà không xạo! Hai nhà ở sát cạnh, sao anh và thằng nhóc Ä?ạo lại không biết nhau?
Thư�ng quên béng:
- Thằng nhóc Ä?ạo nà o?
- Thằng bé mua kẹo kéo của anh khi nãy đó! Nó là em của chị kia mà !
Thư�ng sực nhớ ra. Anh ngạc nhiên:
- Sao em biết nó tên Ä?ạo?
- Sao lại không biết! Bá»?n trẻ ở đây, em biết mặt biết tên từng đứa ấy chứ! - Ä?ang nói, Tà i Khôn bá»—ng ngoặt sang chuyện cÅ© - Sao, vừa rồi anh xạo em phải không?
- Ừ.
Thư�ng "ừ" xụi lơ. Tà i Khôn tròn mắt:
- Anh xạo em chi váºy?
Thư�ng thở dà i:
- Anh không biết.
- Xà - Tà i Khôn nhăn mÅ©i - Nói xạo mà không biết tại sao mình nói xạo! Váºy chứ chị đó là ai váºy?
Thư�ng hắng gi�ng, rầu rĩ:
- Chỉ là bạn cùng lớp với anh.
- Bạn cùng lớp?
- Ừ.
- Chỉ tên gì váºy?
- Thủy Tiên.
Tà i Khôn chắc lưỡi:
- Chà , tên đẹp gớm! - Cô bé bỗng liếc Thư�ng - Nhưng mà nè!
- Gì?
Tà i Khôn nheo mắt:
- Gặp bạn, lẽ ra anh phải vui má»›i đúng, sao mặt mà y anh ỉu xìu như bánh Ä‘a nhúng nước váºy?
Thư�ng nuốt nước b�t. Câu h�i của Tà i Khôn trúng ngay và o nỗi lo ngại của anh khiến anh đâm ra ngượng ngùng. Thư�ng đang lưỡng lự không biết có nên nói cho Tà i Khôn biết tâm sự của mình hay không thì cô bé đã láu lỉnh buột miệng:
- Em há»?i váºy thôi chứ anh không nói em cÅ©ng biết. Anh sợ chị Thá»§y Tiên lên trưá»?ng nói tùm lum phải không?
Thư�ng liếm môi:
- Nói chuyện gì?
- Thì chuyện anh đi bán kẹo kéo đó! Anh giấu m�i ngư�i mà !
- Anh giấu hồi nà o đâu?
- Anh đừng có giả bộ! - Tà i Khôn khịt mũi - Nhìn thái độ lấm la lấm lét của anh mấy ngà y đầu là em biết li�n!
Thư�ng khẽ thở dà i. Sự tinh ma lém lỉnh của Tà i Khôn khiến anh chẳng buồn chối nữa. Anh quay mặt ngó lơ chỗ khác.
Thấy váºy, Tà i Khôn liá»?n cầm lấy tay anh, lay lay:
- Anh giấu, đúng không?
- Ừ.
Tà i Khôn vẫn không buông tay Thư�ng. Cô dòm anh lom lom:
- Và bây gi� thì anh sợ m�i ngư�i biết, đúng không?
Thư�ng lại "ừ", gi�ng uể oải.
Vẻ lo lắng của Thư�ng khiến Tà i Khôn hồi hộp lây. Cô lại lắc mạnh tay anh, hắng gi�ng trấn an:
- Anh đừng lo! Em nghĩ chị Thủy Tiên sẽ không nói chuyện nà y với ai đâu!
Thư�ng chép miệng:
- Anh cÅ©ng hy vá»?ng như váºy.
Tà i Khôn lại tằng hắng:
- Nhưng nếu chỉ nói thì đã sao! Anh đâu có đi ăn cắp ăn trộm gì mà sợ!
Khi nghe Tà i Khôn nói như váºy, Thưá»?ng không ngá»? sáng hôm sau khi gặp Thá»§y Tiên, anh đã vô tình nhắc lại câu nói đó trong má»™t cÆ¡n bá»±c dá»?c vô lối. Và quả đúng như Tà i Khôn dá»± Ä‘oán, Thá»§y Tiên đã không há»? hé răng vá»›i bất cứ ai vá»? chuyện cá»§a anh.
Buổi chi�u, khi anh vừa tới, Tà i Khôn tươi tỉnh h�i li�n:
- Không ai biết gì hết phải không?
- Sao em biết? - Thư�ng tròn mắt ngạc nhiên.
- Xá»?i Æ¡i! Sao lại không biết! - Tà i Khôn cưá»?i khúc khÃch - Mặt anh hôm nay trông tươi rói chứ có bồn chồn nhăn nhó như hôm qua nữa đâu!
Bất giác Thư�ng buột miệng:
- Em hay ghê!
Tà i Khôn nhún vai:
- Anh đừng có nịnh em! ChÃnh chị Thá»§y Tiên má»›i hay! Chỉ đúng là bạn tốt cá»§a anh!
- Tráºt rồi, cô bé Æ¡i! ChÃnh em đó. - Vừa nói Thưá»?ng vừa mỉm cưá»?i cốc khẽ lên đầu Tà i Khôn - Em má»›i tháºt là bạn tốt cá»§a anh!
Nghe váºy Tà i Khôn Ä‘á»? mặt "hứ" lên má»™t tiếng. Và giả bá»™ ôm đầu xuýt xoa, cô bé chạy ù vá»? bên kia cổng.