Re: NHỮNG CHUYỆN VỀ NHÂN QUẢ
Xin thưa với tất cả bạn đọc,
Phần trên không dẫn nguồn cho độc giả tìm hiểu thêm khi đoạn trích bị cắt ngang không nói hết đại ý Phật pháp. Tôi mạn phép đi tìm nguồn để bạn đọc có thể đọc trọn bài nếu sinh lòng nghi hoặc chỉ với một đoạn trên: http://www.tinhdo.net/nhan-qua/304-n...tcuuchukhoidoa
Đọc cả bài bạn đọc sẽ thấy lực thành tâm của người niệm Phật chỉ cứu một phần còn lại là do ông chủ của người niệm Phật phát tâm chuộc tội, "Ông phú hộ nghe mấy lời của Trương Mân xin, bèn thỉnh Hòa thượng đến chứng minh cho ông phát nguyện ở giữa Phật đài, rồi cách ít lâu bệnh ông lành như cũ." Đó mới chính Phật pháp - tức vẫn là do tự mình cứu mình chứ Phật hay Bồ tát, hoặc bất cứ ai muốn cứu mình cũng chỉ giúp 1 phần, phần còn lại là tự bản thân.
Nếu ông chủ người niệm Phật không ra sức tự phát nguyện thì ông không thể hết bệnh chỉ bằng nhờ vào sự niệm Phật của người đó đâu! Như trong bài UNG THƯ và CÁC BỆNH KHÔNG CHỮA ĐƯỢC - PHẠM GIỚI TÀ DÂM và SÁT SANH, cô kia phát tâm sám hối với HT Tuyên Hoá nên đỡ bệnh ung thư, nhưng cô chỉ thành tâm lúc đầu rồi sau cô không thành tâm nữa nên bệnh quay trở lại. Đó chứng minh rằng phần quan trọng là phải do tự bản thân thành tâm cải đổi, chứ không ai gánh nghiệp dùm được! Rồi sau đó cô ta sám hối trở lại nhưng đã muộn vì nghiệp chỉ có thể thay đổi khi nó chưa đến quá gần, chứ mà lúc nó đến rồi thì không thể làm gì được nữa; Như hồi Đức Phật còn tại thế thì Ngài cũng không cứu được dòng họ Ngài vì nghiệp quả đã đến lúc chín mùi nên kết quả là dòng họ của Đức Phật bị tàn sát. Cho nên, Đức Pabongka Rinpoche dạy trong bài NGAY TRONG ĐỜI NÀY... là "Nếu một tội lỗi đã chín mùi thành quả báo, thì bạn không thể làm gì được với nó. Bởi thế bạn phải sám hối tội lỗi trước khi quả báo xảy đến, cũng như phá hủy hạt giống."
Và sau cùng, hãy ghi nhớ lời này của Đức Đạt Lai Lạt Ma dạy trong bài Năng Lực Mạnh Mẽ Của THIỆN NGHIỆP là "Nếu bạn sống có đạo đức, nếu đã thực tập mười điều thiện, phát triển lòng từ bi, tâm bạn có thể có những năng lực mạnh mẽ của thiện nghiệp, thì đó là những thứ duy nhất giúp được bạn khi cuộc đời chấm dứt. Không ai và không có cái gì khác giúp bạn nữa."
Xin copy ra phần cuối câu chuyện của bài trên:
Ông phú hộ nghe vua Diêm la phán dạy như vậy thì mừng rỡ vô cùng, liền giật mình thức dậy. Ông bèn kêu tất cả vợ con đến và thuật lại điềm chiêm bao ấy thì cả nhà nghe nói đều lấy làm kỳ.
Ông bèn kêu Trương Mân nói rằng: "Con đến ở cùng ông đã lâu, không dè con có lòng chí thành, biết ăn chay niệm Phật đến nỗi cảm kích đến Diêm đình, lại thành tâm cầu nguyện cho cả nhà ông được thêm phước thọ. Nay ông còn sống trên dương thế cũng nhờ công đức của con, vậy ông cho con một ngàn nén bạc, tự ý con liệu việc gì làm có phước thiện, thì con lấy bạc ấy dùng!"
Trương Mân nói: "Thưa ông! Con vì nghèo cực, đến ở mướn cùng ông, manh áo bát cơm cũng nhờ ông bảo dưỡng. Con có chút công đức thì đâu xứng đáng cái ơn ấy mà ông cho bạc nhiều như thế! Con thưa thiệt cùng ông! Cách nay 10 năm, con có đến chùa gặp ngài Hòa thượng thương con, dạy cách ăn chay niệm Phật, nên con thành tâm tu niệm lâu ngày và thường cầu nguyện cho ông được phước thọ tăng long, để đền đáp lại ơn cao dày trong muôn một. Đó cũng là bổn phận của con phải làm.
Nếu ngày nay ông vâng lời Diêm vương cho tiền bạc, thì con biết để làm gì. Cha mẹ đã mất, vợ con cũng không nên con không dám nhận. Vậy con xin thưa lại cho ông rõ điều này: Nguyên ngày trước, con vào chùa thường nghe Hòa thượng giảng về sự tu phước và nói rằng việc lập chùa, đúc tượng Phật, bố thí cho kẻ nghèo đói và bắc cầu đắp lộ cho người đi, thì được nhiều phước đức. Con nghe nói cũng muốn làm, nhưng ngặt vì không tiền, nên không thể đạt kỳ sở nguyện. Thôi ngày nay số tiền ông hứa cho con đó, xin để lại lập một cảnh chùa, còn dư bao nhiêu thì ông bố thí cho dân nghèo trong làng và làm một cái cầu bắc ngang sông này cho hành khách qua lại để khỏi bị cái họa đắm đuối, thì con rất vui lòng!"
Ông phú hộ nghe mấy lời của Trương Mân xin, bèn thỉnh Hòa thượng đến chứng minh cho ông phát nguyện ở giữa Phật đài, rồi cách ít lâu bệnh ông lành như cũ.
Khi vừa mạnh, ông liền kêu thợ đến cất một cảnh chùa gần bên nhà ông, để cho Trương Mân ở tu hành, còn dư tiền bao nhiêu thì đem ra bố thí cho kẻ nghèo và bắt cầu đắp lộ, y như lời của ông đã nguyện.
***
Xét như chuyện niệm Phật của Trương Mân cứu chủ đã nói trên đó, thì biết pháp môn Tịnh độ dễ tu và dễ đặng, lợi cho mình và lợi cho người, thật là một pháp đứng đầu trong Phật pháp.
Nói về phần dễ tu dễ chứng, chẳng những người thượng trí tu được mà thôi, lại hạng người ngu cũng tu được nữa - chẳng những người giàu sang tu được mà thôi, lại hạng người nghèo hèn cũng tu được nữa - chẳng những người thông thả tu được mà thôi, lại hạng người bận việc cũng tu được nữa - chẳng những nhiều người xuất gia tu được mà thôi, lại hang người tu tại gia cũng tu được nữa.
Nếu đã tu được thì chắc rõ cái hiệu quả "Hiện tiền phước thọ, một hậu vãng sinh" quyết không sai chạy một mảy, dẫu cho người nào mỗi bữa niệm Phật mà tán tâm hay vọng tưởng đi nữa thì đời sau cũng được hưởng sự an lạc nơi cõi nhân thiên, chớ không bao giờ bị đọa.
Còn nói về phần lợi mình và lợi người, thì chẳng mình tự tu tự độ lấy mình mà thôi, đến khi người biết thể theo cái bi nguyện của Phật, Bồ tát, mỗi bữa sau khi niệm Phật, nếu chú nguyện cho cha mẹ, ông bà, họ hàng quyến thuộc đang hiện tại hay đã quá vãng rồi, thì phần mấy người đó sẽ được nhờ cái ảnh hưởng ấy, nếu sống thì thêm phước thêm duyên, nếu chết rồi thì cũng đặng siêu sinh về Phật quốc, Thiên đường là khác.
Bởi vậy, cho nên Trương Mân niệm Phật mà người chủ được tha tội hoàn hồn, thì đủ biết cái thần lực diệu dụng của Phật pháp thật là vô lượng vô biên.
Vậy xin ai là người đã có lòng tín ngưỡng theo pháp môn Tịnh độ, không nên lấy chỗ chưa nghe chưa thấy của mình mà cho là hoang đường, rồi khinh thị hai chữ "Niệm Phật" thì uổng lắm.
http://www.tinhdo.net/nhan-qua/304-n...tcuuchukhoidoa
Trích: Gương Nhơn Quả
(Trích lục trong Phật học tạp chí “Từ Bi Âm”)