PDA

View Full Version : B - Bạn có kết hôn LẦM ?



Dan Lee
09-02-2011, 05:55 PM
Bạn có kết hôn LẦM ?


Chị Ánh Châu, 33 tuổi, làm quản lý một khách sạn lớn ở TPHCM, ngày cưới chị mặc chiếc áo đầm đắt tiền và đeo chiếc nhẫn hột xoàn đáng giá, nhưng chị vẫn vô cảm!

Chỉ 2 giờ trước khi cử hành hôn lễ, chị đi tắm biển với 2 cô em gái. Đã đến giờ mà chị vẫn cứ như không. Chị nói: “Tôi không thể lên bờ. Giống như biết mình có buổi hội nhưng không muốn đi vậy”.

Chị đã quen anh, một nhà kinh doanh, suốt 4 năm trước khi quyết định đính hôn. Dù anh không làm trái tim chị xao xuyến, chị vẫn yêu anh. Chị nói: “Chúng tôi là bạn tốt của nhau, tôi nghĩ anh có thể là người chồng và người cha tốt, dù tôi không yêu anh. Chúng tôi cử hành hôn lễ, thề hứa chung thủy, nhưng tôi không hề nhìn anh. Tâm hồn tôi trống rỗng”.

Sau năm năm kết hôn, chị có 2 đứa con nhưng đời sống tình dục như không có, tất cả như bổn phận “trả bài” của học sinh, làm cho xong, và chị muốn thoát khỏi cảnh hôn nhân không tình yêu như vậy. Chị tâm sự: “Tôi thường muốn anh ấy lừa dối tôi”. Cuối cùng, chồng chị cảm thấy không thể có hạnh phúc nên đã đồng ý chia tay.

Chị Ánh Châu không là phụ nữ đầu tiên nói “Tôi lầm!”. Theo nghiên cứu mới đây của nhà trị liệu tình dục Jennifer Gauvain, ở Denver, 30% số phụ nữ ly hôn đều nói rằng họ biết vậy nhưng họ vẫn phạm sai lầm khi chấp nhận kết hôn với người mà mình không chút xúc cảm. Vấn đề hiển nhiên: Nếu bạn biết mình kết hôn không đúng người, tại sao bạn vẫn đồng ý? Điều đó không chỉ gây tổn thương cho chính mình mà còn làm tổn thương cả người khác!

Từ thời Cô bé Lọ lem, phụ nữ được giáo dục bằng một ấn tượng không thực tế về những gì hỗ trợ tình yêu. Các cô gái thích đọc truyện thần tiên, cô gái được hoàng tử cứu và họ kết hôn chỉ vì ân nghĩa. Rồi khi lớn hơn, họ vẫn gặp những câu chuyện lãng mạn trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, trong đó tình yêu luôn chiếm ưu thế, bất kể hoàn cảnh thế nào. Do đó, phụ nữ đinh ninh rằng tình yêu luôn có khả năng tác động mạnh như một phép mầu, ngay cả trong những tình huống gay go nhất!

Có điều khả nghi về đồng hồ sinh học. Trường hợp của chị Ánh Châu là điển hình. Chị không sẵn sàng kết hôn. Tuổi tác không thể xác định sự trưởng thành, vì trưởng thành có 2 phương diện: Thể lý và Tâm lý. Trưởng thành thể lý chưa chắc đã trưởng thành tâm lý. Tuổi 30 ở phụ nữ là tuổi chín muồi, nhưng lại bị coi là “quá lứa lỡ thì” nếu chưa yên bề gia thất. Quan niệm “khe khắt” của xã hội cũng tác động mạnh đến tâm lý phụ nữ, thế là nhiều cô “nhắm mắt đưa chân”, thậm chí có những cô dám “theo” một người đàn ông không hề quen biết về một đất nước xa lạ, dù một chữ ngoại ngữ cũng không hề biết. Đó như cuộc “chạy đua hôn nhân” vậy. Nhiều bi kịch đã xảy ra, nhiều “tấm gương” đã và đang xảy ra nhưng người ta vẫn liều, không chịu “soi”. Có những trường hợp đáng thương, nhưng có nhiều trường hợp kết hôn chỉ vì muốn an phận thủ thường hoặc muốn “đổi đời”. Kiến thức và ý thức cũng có hệ lụy vậy!

Chị Ngọc Bích, 25 tuổi, bỏ nhà đi biệt ngay khi hai họ đã chuẩn bị tiệc cưới. Sáng mai là hôn lễ cử hành, ngay đêm nay chị trốn biệt! Vài năm sau chị dẫn 2 con về xin lỗi cha mẹ và để các cháu nhận ông bà ngoại. Chuyện đã rồi. Đất không chịu trời thì trời đành chịu đất. Có lẽ do ở “thế bí” vì thân gái dặm trường, chị vội quen và chấp nhận ai đó, cuối cùng cũng đành đường ai nấy đi!

Trong cuốn Emotionally Engaged (Xúc cảm Đính hôn), tác giả Allison Moir-Smith viết: “Phụ nữ thường quên rằng hôn nhân không chỉ là tổ chức đám cưới lớn. Đó còn là quá trình chuyển từ đời sống độc thân sang đời sống hôn nhân. Kết hôn là điều quan trọng của đời người”. Cụ Nguyễn Du khuyên: “Trăm năm tính cuộc vuông tròn, phải dò cho đến ngọn nguồn lạch sông”. Thật không đơn giản, vì hôn nhân không phải là một canh bạc, được ăn cả, ngả về không! Do đó, “cẩn tắc vô ưu” là vậy.

Quả thật có những điều bất ngờ, không thể tính trước. Hôn nhân cũng vậy: Phận gái thuyền quyên mười hai bến nước. Tuy nhiên, phải tự hỏi trái tim mình trước, đừng để phải thốt lên câu: “Tôi lầm!” rồi than thân trách phận và đổ lỗi tại Trời hoặc số phận, vì đâu phải “hồng nhan” thì luôn “bạc phận”, hoặc lúc nào cũng “trời xanh quen thói má hồng đánh ghen”?

TRẦM THIÊN THU