PDA

View Full Version : M - Một phép lạ đời thường



Dan Lee
02-07-2011, 07:22 AM
Một phép lạ đời thường


Bạn có thể giẫm lên hùm thiêng, rắn độc; đạp nát đầu sư tử, khủng long. Chúa nói: "Kẻ gắn bó cùng Tôi sẽ được ơn giải thoát, người nhận biết danh Tôi sẽ được sức phù trì. Khi kêu đến Tôi, Tôi liền đáp lại, lúc ngặt nghèo có Tôi ở kề bên (Tv 91:13-15).

Bạn tôi là Steve sống ở Bờ Biển Đông nhưng thường đi công tác tới Minnesota. Trong một chuyến công tác, khi anh đang ăn tối tại một nhà hàng Hy lạp thì anh chú ý thấy một nữ phục vụ đang nhìn mình khác thường. Anh bắt chuyện với cô ấy và biết cô ở một thành phố nhỏ ở Hy lạp.

Anh giải thích: “Đó chính là nơi người anh song sinh với tôi tên Tom đang sống! Anh tôi là học giả nghiên cứu các tượng của Chính thống giáo Hy lạp”. Cô gái nói: “Tôi biết. Tôi thấy anh giống anh Tom ngay khi tôi vô đây”. Cô mới trở lại làm việc sau chuyến về thăm quê hương ở Hy lạp, và cô đã gặp Tom tại một tiệm sách.

Steve tin điều gì xảy ra cũng có một lý do nào đó, và vài tuần sau anh biết lý do đó là cuộc gặp gỡ tình cờ với cô phục vụ người Hy lạp kia. Anh về quê ở Bờ Biển Đông thì nghe tin anh Tom bị thương nặng ở Hy lạp.

Đó là ngày lễ Mẹ Mông Triệu theo lịch Chính thống giáo Hy lạp. Tom đi dọc con đường ít người qua lại gần tu viện Byzantine monastery trên núi Athos thì bất ngờ đá lở làm anh bị thương bất tỉnh. Khi Steve đến nơi thì thấy còn đầy vết máu. Anh Tom bị giập tay trái, chân phải bị gai đâm đầy và chân trái bị kẹt trên vách đá.

Tom không hiểu tại sao anh lại không bị văng ra xa. Anh chợt nhận ra mình đang được một phụ nữ vác đi, tay bà ôm lưng anh. Anh nhận ra màu đỏ sẫm (crimson) giống các tượng mà anh nghiên cứu. Mẹ Maria được vẽ màu áo đỏ sẫm như vậy. Tom nhắm mắt lại. Khi anh mở mắt ra thì xung quanh anh đầy ánh sáng trắng, một lúc sau thì hết.

Bị thương nặng thập tử nhất sinh, anh không thể cử động. Anh nhìn lên những ngọn cây phía sau và đắn đo quyết định. Một lúc sau, anh thấy thất vọng. Anh cố lách ra khỏi tảng đá cho bớt đau, hẳn không ai tình cờ thấy anh bị thương ở nơi hẻo lánh như vậy, thế thì chỉ có chờ chết thôi.

Một tiếng nói vang lên trong anh: “Đừng làm vậy! Anh nghĩ mình là ai mà có thể quyết định số phận của mình chứ?” Được linh hứng kỳ lạ, bản năng sinh tồn trỗi dậy và anh cảm thấy đủ mạnh để bò lách ra khỏi tảng đá.

Tom sống qua ba ngày sau nhờ kem đánh răng, rong rêu, ít hạt đậu và ít nho khô. Nước thì vắt lấy từ đất ướt, rồi liếm cho đỡ khát. Nho khô phơi sương đêm cũng được thêm ít nước. Nghe có tiếng máy ghe chạy, anh ráng sức gọi lớn. Trong đêm tối, anh cố tưởng tượng những khuôn mặt của người thân đến đưa thức ăn và thức uống. Rồi thầm cảm ơn họ đến cứu mình…

Cuối cùng, vào ngày thứ ba, tiếng kêu cứu của Tom được nghe thấy. Các tu sĩ và dân làng Hy lạp đi cùng đội cứu hộ đến đưa anh đi cấp cứu. Bác sĩ chuẩn đoán anh bị gãy xương đòn và xương cổ, vai bị trật khớp, bên sườn bầm tím và tay trái bị thương nặng. Họ nói đó là nhờ phép lạ, dù tay bị giập 2/3 mà không bị nhiễm trùng, thần kinh không bị tổn thương và động mạch không bị đứt.

Khi Steve nghe anh mình bị tai nạn trầm trọng, anh sợ Tom có thể thiếu thuốc men vì ở một vùng xa xôi như vậy ở Hy lạp. Steve nhớ lại cô phục vụ người Hy lạp, cô có nói đến một bác sĩ địa phương đã chữa trị cho anh Tom bình phục.

Dù khó hồi phục, Tom vẫn biết đó là một phép lạ mà Mẹ Maria đã là người cứu giúp đầu tiên vào ngày anh bị nạn. Nhưng đó không là phép lạ cuối cùng.

Trong thời gian nghỉ dưỡng, Tom xem lại 12 bức tranh anh đã vẽ trước khi bị tai nạn. Anh đặt tên cho chúng là “Ra khỏi bóng tối”. Các bức tranh này cho thấy có bóng người thoát ra khỏi cái gì đó, rồi trườn bò trên nền đất. Người đó đi từ bóng tối ra ánh sáng như cảnh tượng diễn ra. Khi Tom vẽ chúng, ý anh muốn phác họa chân dung cuộc sống như một trò chơi làm nóng, một bước sa sút tới điểm cuối cùng là sự chết và sự sống vĩnh hằng. Xem lại những bức tranh sau khi bị tai nạn, anh ngạc nhiên khi thấy có điểm rất giống với tai nạn anh vừa bị. Có thể Thiên Chúa muốn anh chú ý và lắng nghe. Khi vẽ tranh, Tom ở trong một vực thẳm tâm linh (spiritual abyss), bị trầm cảm và cảm thấy thờ ơ với Thiên Chúa.

Trong thời gian nghỉ dưỡng, anh có kinh nghiệm về việc phát triển tâm linh. Tràn đầy niềm tin, hy vọng và bác ái, anh dành thời gian giúp đỡ những người đau khổ trên khắp thế giới. Anh biết mình không bao giờ đơn độc. Thiên Chúa luôn ở bên chúng ta, như chính Đức Kitô đã xác định: “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28:20).

Tom không coi tai nạn kia là “xui xẻo”. Anh luôn tin mọi thứ xảy ra đều có một nguyên nhân nào đó. Anh nói: “Chúng ta chỉ cần sẵn sàng lắng nghe và hành động theo sứ điệp mà mình nhận được”.

(Chuyển ngữ từ Chicken Soup for the Soul: A Book of Miracles)

Trầm Thiên Thu