PDA

View Full Version : C - Chỉ Vì Tin



Dan Lee
04-12-2010, 10:14 PM
CHỈ VÌ TIN

Tin, không tin, đúng thực là vấn nạn muôn thuở của nhân loại. Con người ngày nay thực không biết nên đặt niềm tin vào ai, với ai. Thế giới hiện đại trà trộn sự lành sự ác, biết phúc đâu mà tìm, hoạ đâu mà tránh. Không có thách đố nào lớn lao cho bằng thách đố của niềm tin. Tin vào ai cũng thấy nghi ngại. Ngay cả người một nhà còn chẳng tin nổi, nói gì đến người dưng nước lạ, không máu mủ, không huyết thống, không liên hệ.

Tin ai, không nên tin ai, thật, nhân loại không có lời giải đáp. Kinh nghiệm cho thấy kẻ ta hằng tưởng đáng tin nhất cũng phản bội ta. Vậy tốt hơn, đừng nên đặt câu hỏi tin ai mà hãy tin vào Thiên Chúa. Ai có thể khiến cho bạn tin hơn Thiên Chúa. Ngài có bao giờ thất tín với bạn? Hứa hẹn điều gì, Ngài có bao giờ lỗi hẹn? Những gì Thiên Chúa đã phán, Ngài luôn luôn giữ nguyên vẹn, điều quan trọng là con người có tin hay không mà thôi.

Tin vào một ai đó, thật ra đã khó lắm rồi, kinh nghiệm cho thấy chẳng ai dễ thay đổi, mau chóng nuốt lời bằng nhân loại. Không phải họ không có khả năng giữ lời nguyền, mà đúng hơn họ không can đảm sống lới hứa của mình. Bởi đã thề hứa thì phải trung tín, có khi còn phải đau đớn, mất mát mới có thể trung thành được. Ai không muốn bị thiệt hại, người ấy phá huỷ lời giao ước, như vậy họ trở thành kẻ thất tín cách dễ dàng, mau chóng. Phải làm sao để con người biết trung tín với chính mình, khi đã trung thành với mình tất yếu sẽ trung tín với người. Nếu bạn không biết tự rèn luyện, thật khó có thể sống tín trung.

Tin hay không tin, đó thực là tự do của nhân loại, thế nhưng, tin thế nào và sống niềm tin ấy ra sao còn là một vấn nạn. Ngày nay khối kẻ vỗ ngực tuyên xưng niềm tin người có đạo, nhưng mấy ai dám sống niềm tin ấy. Niềm tin phục sinh là niềm tin căn bản cốt yếu của tín hữu công giáo, nhưng thực tế mấy ai dám sống niềm tin ấy trong đời.

Các tông đồ khi xưa, trong tâm trạng hoảng loạn, hãi hùng, thất vọng, chán nản, buông xuôi, bỏ cuộc, họ không còn đủ niềm tin vào Thiên Chúa, bởi người Thầy mà họ xem là Vua, là cứu cánh, là nơi nương tựa, là chỗ dựa đã không còn nữa. Làm sao trách họ được, tin vào một người đã chết ư? Tin vào một người đã hoàn toàn thất bại, bị đóng đinh, chịu tử hình như một tử tội ư? Tin vào một con người bị chê chối, bị phỉ nhổ ư?

Thế vậy, điều gì đã khiến họ thay đổi, từ những con người nhút nhát, hèn kém, trở nên con người bất khuất dám chết để bảo vệ chân lý, bảo vệ đức tin của mình? Thưa, đó chính là sự thật, sự thật đã giải thoát họ, sự thật về Thiên Chúa. Ngài chính là Thiên Chúa thật và là người thật, đã chết và sống lại thật để khơi dậy niềm tin, niềm hy vọng cho nhân loại.

Tin vào con người, ngày nào đó bạn sẽ chết, nhưng tin vào Thiên Chúa thì sống muôn đời. Chỉ có Ngài mới đích thực là Đấng nhân loại phải tin, chính Ngài là sự thật mà con người cần bám víu. Tôma hôm nay, ông được diễm phúc tận tay rờ chạm vào Chúa, chính sự đụng chạm này khiến ông tin để mà dám hiến tế cả đời cho niềm tin ấy. Sự đụng chạm bằng xúc tác đã cứu sống Toma. Còn chúng ta, không những được sờ chạm, tiếp xúc với Ngài mỗi ngày nhưng chúng ta còn được ăn, được uống chính Mình Máu Thánh Ngài, tại sao chúng ta vẫn không thể tin? Tại sao chúng ta vẫn không hề thay đổi? Điều gì đã cản ngăn, không cho chúng ta tiếp xúc với Ngài? Có phải là sự xa cách thể lý bởi không gian, thời gian? Hay chính bởi con mắt đức tin chúng ta yếu kém. Chúng ta được diễm phúc đứng trên niềm tin của Toma và các tông đồ để mà sống nhưng chúng ta đã không hề biết coi trọng nó. Niềm tin của chúng ta chỉ trên môi miệng chứ chưa phát xuất từ con tim chân thành. Như vậy, có đụng chạm vào Ngài hay đụng chạm nữa, cũng chả ăn thua.

“Phúc cho những ai không thấy mà tin” (Ga 20,29). Chúng ta là những người có phúc, vì chúng ta sống nhờ bởi đức tin tông truyền. Niềm tin mà biết bao người đã anh dũng đổ máu minh chứng. Việc còn lại là hãy làm cho niềm tin ấy sống giữa lòng nhân loại. Đừng để niềm tin ấy chết đi hay chỉ sống trên mớ lý thuyết mơ hồ, hỗn độn mà cần phải sống niềm tin thực bằng cả cuộc sống của mình kìa.

Văn hoá nổi cộm của thế giới hiện đại chính là văn hoá xúc tác. Những dịch vụ massa phục vụ tận tình, chu đáo thu hút đông đảo thị hiếu quần chúng mọc ra nhan nhản. Ngày nay người ta chỉ tìm cảm giác trong hưởng thụ, chứ không tha thiết kiếm tìm những cảm giác tâm linh. Tại sao con người ngại tiếp xúc với Tạo Hoá. Tại sao con người sợ đụng chạm vào Ngài, ngay cả sợ Ngài đụng chạm. Chính vì sự ham thích thoả mãn khoái cảm bên ngoài mà sự nhạy bén, tinh tế tâm linh tắt lịm. Thiên Chúa có chết vậy hay chết nữa, có sống lại hay sống nữa dường như đã không còn quan trọng.

Sự ngạc nhiên lớn chính là ở đấy, ngày ngày có không biết bao nhiêu giọt nước mắt nhân loại đổ ra vì những quả lừa điên đảo. Sự lừa phỉnh của con người man trá và bỉ ổi đến mức đánh mất cả phẩm giá, lương tri, thế mà người ta vẫn tin. Tin vào thầy bà, bói toán, tin vào thần tài, thần tiền, thần danh vọng. Người ta tin vào thế lực vật chất hơn quyền lực thiêng liêng, đau lòng là vậy đó.

Lạy Chúa, cảm ơn Chúa đã xót thương cho con sự sống. Sự phục sinh của Ngài là bằng chứng niềm tin con đang cậy dựa, phó thác không phải vô lý. Dẫu biết tin tưởng tuyệt đối vào Ngài không dễ. Chẳng phải vì Ngài không đáng nhưng chính vì con nghi ngờ bản thân mình. Đã bao lần con tự hỏi Thiên Chúa yêu con lớn lao như vậy tại sao con vẫn không thể tin, lại đặt tin tưởng vào con người, kẻ không bao giờ giữ đúng lời đoan hứa, cũng chỉ vì vậy mà đời con bất hạnh. Xin tăng đức tin cho con, lạy Chúa, xin Ngài hãy cho con niềm tin của Ngài. Xin cho con một chút, chỉ một chút thôi niềm tin của Chúa, cũng đủ để được cứu độ, hầu con dám đánh đổi cuộc đời chỉ vì niềm tin ấy.

M. Hoàng Thị Thuỳ Trang, ICM.