PDA

View Full Version : Chuyện tình của tôi



Pages : [1] 2

cohangxomcali
03-02-2009, 02:44 AM
:heart2: Trái tim

Trái tim ♥ mình cũng màu đỏ và cũng như một ai đó nói rằng "trái tim ♥ 4 ngăn để một ngăn dành cho gia đình và người thân, một ngăn dành cho bạn bè, một ngăn dành cho sự nghiệp, và ngăn còn lại dành cho tình yêu" ♥.

Cám ơn trái tim ♥ đã cho mình biết yêu thương để mình cảm được tình thân của gia đình và người thân. Trái tim ♥ cho mình biết gia đình quan trọng đến thế nào, trái tim ♥ cho mình biết mình là ai trên thế giới mênh mông rộng lớn này, trái tim ♥ cho mình biết dù đi đến đâu, dù mình trở thành thế nào đi chăng nữa mình vẫn luôn là mình khi ở bên gia đình.

Cám ơn trái tim ♥ đã cho mình biết nhận ra được những người bạn chân chính. Trái tim ♥ cho mình biết kết bạn thì dễ nhưng giữ được tình bạn lại rất khó, trái tim ♥ cho mình biết trân trọng những tình cảm của những người bạn, trái tim ♥ cho mình biết cách để mang lại nụ cười cho bạn bè, trái tim ♥ cho mình biết mình nên ở bên bạn bè khi họ cần. ám ơn trái tim ♥ đã cho mình biết yêu.

Trái tim ♥ cho mình biết mình bỗng một ngày trở nên khó hiểu, lúc vui, lúc buồn, lúc cáu giận một cách vu vơ, và rồi một ngày trái tim ♥ cho mình biết góc phần tư trong trái tim ♥ mình đã trót mang bóng hình của một người khác. Cám ơn trái tim ♥ đã dạy cho mình tính kiên trì phấn đấu. Trái tim ♥ dạy cho mình cách làm thế nào để xây dựng nền tảng cho sự nghiệp tương lai. Trái tim♥ không dạy mình cách làm giàu nhanh chóng mà dạy mình cách đi từng bước vững chắc để tiến đến tương lai, trái tim ♥ dạy cho mình cách tiếp nhận kiến thức để thấy rằng mình làm việc không phải vì tiền mà là bắt đồng tiền làm việc cho mình.

Cám ơn trái tim ♥ đã cho mình biết hờn ghen và đố kị. Trái tim ♥ cho mình biết mình mong muốn được bằng người nọ người kia, biết không hài lòng khi bị chê bai, biết suy nghĩ khi không được như mình mong muốn, và để rồi trái tim ♥ cho mình biết mình thật ngốc ngếch khi phí phạm thời gian để suy nghĩ mấy điều vớ vẩn bởi là chính mình cũng đã tuyệt lắm rồi.

Cám ơn trái tim ♥ một ngày đã cho mình biết tha thứ ♥ dạy mình hờn ghen để rồi dạy mình tha thứ. Trái tim ♥ bất chợt cho mình nhận ra rằng bao dung với người khác chính là bao dung với chính mình. Trái tim ♥ dạy cho mình cách lấy cảm giác hận thù, ghen ghét để đổi lấy cảm giác hạnh phúc, thảnh thơi. Và cám ơn trái tim ♥ vì đã cho mình biết trên thế giới không ai là người hoàn hảo, tiêu chuẩn của người hoàn hảo là ở vô cực mà điểm đó thì không thể xác định trên trục số. Mình cũng vậy, sẽ chẳng bao giờ là người hoàn hảo.

Nhưng trái tim ♥ ơi ♥ hãy dạy cho mình cách biết cách thể hiện sự quan tâm đến những người mình yêu quý. ♥ Hãy dạy cho mình cách để không vô tình làm buồn những người xung quanh mình; ♥ Hãy dạy cho mình cách dám nói thật những điều trong lòng mình nghĩ. Mình không hoàn hảo và trái tim ♥ cũng không hoàn hảo nhưng cảm ơn trái tim ♥ vì đơn giản một điều: trái tim ♥ là của chính mình và của riêng mình.

cohangxomcali
03-02-2009, 02:47 AM
:love1: Trải nghiệm với tình đầu

Trong cuộc đời, mỗi con người được nhận rất nhiều tình cảm. Tình cảm nào cũng thiêng liêng, cao quý và có giá trị. Song có lẽ, mối tình đầu luôn để lại những dấu ấn, kỉ niệm khó phai nhòa nhất, dù thời gian có bạc màu.

Tình đầu thường không đến chóng vánh, không phải là tiếng sét ái tình, không phải là những tình cảm xuất phát ngay từ "cái nhìn đầu tiên". Mối tình đầu bước chân vào cuộc sống của ta nhẹ nhàng như những làn gió. Để rồi một lúc nào đó, bất chợt ta bắt gặp cái nhìn đắm đuối, cử chỉ ngây ngô, một món quà giấu vội. Đó thường là nguồn cội của tình cảm nồng thắm ban đầu.

Tình đầu là khi những ngón tay của bạn lần đầu tiên được lấp đầy bởi những ngón tay của người khác. Lúc đó, bạn mới chợt phát hiện cảm giác thiếu thiếu bấy lâu và cảm giác vững chắc, ấm áp cho những ngón tay mình. Để rồi sau những phút giây đầu ngượng nghịu, những ngón tay bạn bắt đầu quen tìm đến những ngón tay thô ráp kia để được sưởi ấm, yêu thương.

Tình đầu là cái ôm đầu tiên khi bạn đang khóc, cảm giác được thỏa sức khóc trên vai người khác mới thật dễ chịu, ấm áp làm sao. Lúc đó bạn biết chắc chắn rằng cho dù lúc này cả thế giới có đổ ập xuống, bạn vẫn không phải là kẻ cô đơn. Vẫn có người bên bạn, chia sẻ những phút buồn vui cay đắng với bạn.

Và rồi tình đầu là nụ hôn vội, ngượng ngùng, vụng về, cũng là giây phút thăng hoa nhất trong cuộc đời của mỗi con người. Bạn nhận thấy đôi môi mình tê tê, lòng mình lâng lâng theo cánh gió. Để rồi mãi sau đó, bạn mới cảm nhận được vị ngọt ngào, nồng thắm của tình yêu. Sau này có thể bạn sẽ có nhiều nụ hôn khác với những cảm nhận và hương vị khác. Nhưng cảm giác tê tê, lâng lâng đó sẽ mãi không bao giờ quay trở lại.

Tình đầu luôn đẹp bởi nó ẩn chứa những xúc cảm mới lạ ban đầu, hồn nhiên, e ấp, ngượng ngùng mà luôn nồng cháy. Lúc đó, bạn sống trong cảm giác khám phá, phát hiện và tìm kiếm. Bởi thế mà đó là tình cảm đáng nhớ, đáng yêu nhất trong suốt cuộc đời. Đọc những dòng cảm xúc này, những ai sắp yêu xin hãy mở lòng mình đón nhận.

Để rồi sau đó bạn sẽ có những giây phút lãng mạn, tuyệt vời hơn thế này rất nhiều. Với ai đã trải qua mối tình đầu, có thể bài viết này gợi lại cho bạn cảm giác buồn, cảm giác vui, song một điều chắc rằng nó sẽ giúp bạn nhớ lại những phút giây rung động đầu đời.

Và những người đang sống trong mối tình đầu, hãy biết trân trọng, nâng niu, cảm nhận nó, để rồi đó sẽ là những tháng ngày đáng nhớ nhất trong suốt cuộc đời.

cohangxomcali
03-02-2009, 02:50 AM
:heart6: Mùa xuân tình yêu của anh mãi mãi ở lại!

Anh yêu, vậy là 5 mùa xuân chúng ta có nhau. Một nhưng cũng đủ để em hiểu rằng cuộc đời này thật sự có ý nghĩa khi em có anh song hành.

5 năm, em có đủ thời gian để chiêm nghiệm thế nào là hạnh phúc của một gia đình dù niềm hạnh phúc đó không chỉ có thảm hoa mà còn có nỗi buồn thậm chí là giằng xé cả trong nghĩ suy.

Mùa xuân đầu tiên, tình yêu đối với em tràn ngập niềm chiến thắng, em đã có anh trong đời. Đó là chiến thắng được ranh giới giàu nghèo vốn đã từng định kiến cố hữu trong suy nghĩ của bố mẹ. Trong con mắt người đời, em trở thành một cô gái dũng cảm dám từ bỏ sang giàu để bước xuống sự nghèo khổ. Em cũng đã chiến thắng một cách vẻ vang trước thành kiến của bố mẹ về một cô gái thành thị tiểu thư khuê các nấu cơm chẳng chín quét nhà chẳng nên. Và có lẽ chiến thắng cơ bản nhất là em đã đẩy lùi được tất cả các cô gái trên đời để trong mắt anh em là một và chỉ một mà thôi. Ngày vu quy, em bỏ váy áo cưới trắng muốt như một công chúa để chỉ diện một chiếc áo dài màu hồng sánh vai cùng anh trên đường quê đất đỏ. Một đám cưới giản dị đến mức bạn bè thành phố về dự kháo nhau rằng không bằng một bữa sinh nhật của em trước đây. Họ cũng bảo rằng không thể hiểu được tình yêu là thứ gì mà khiến người ta có những phút giây điên rồ đến như thế.

Mùa xuân thứ hai, em bắt đầu hiểu được thế nào là hạnh phúc của một gia đình. Với em, trong những khoảnh khắc ấy nó chỉ được gói gọn trong hai chữ hy sinh. Điều đầu tiên em cảm nhận được sau một năm say trong mật ngọt của tình yêu là một thực tế để tồn tại một gia đình giống như bao gia đình khác. Tình yêu không chỉ đơn thuần mang màu hồng thuần khiết như màu áo cưới ban đầu. Em đã không thể thuyết phục được anh ra ở riêng để có được hẳn một tổ ấm chỉ riêng có hai chúng mình. Điều đó có nghĩa là mọi dự định của cuộc sống sau này của em hoàn toàn thay đổi. Nó không còn la một ngôi nhà đẹp được xây bằng tiền của bố mẹ em cho, trong đó đầy đủ tiện nghi không khác gì thành phố. Em chỉ ngày hai buổi làm cô giáo trường làng rồi lo cơm nước chờ anh cũng sau một ngày lên lớp trở về. Thế giới chỉ có anh và em, bài vở, trường lớp và học sinh. Tất cả những thứ ấy đã hoàn toàn sụp đổ.

Anh nói rằng anh là con cả trong gia đình nên còn phải lo cho các em đỡ cha mẹ già, rằng anh không thể ích kỷ hưởng sự sung sướng một mình trong khi người thân vẫn còn lam lũ. Thế là thay vì một ngôi nhà riêng em lại phải sống cùng anh trong một ngôi nhà nhỏ mà có đến tận gần chục con người trong đó. Bao nhiêu quần áo thời trang, giày dép cao guốc nhọn nằm gần như mốc trong tủ vì hình như em không có lấy một thời điểm thích hợp để mặc chúng. Thay vì cùng anh nghỉ ngơi sau một ngày lên lớp mệt mỏi, em lại phải cùng ra đồng phụ mọi người. Bỗng nhiên em trở nên nhem nhuốc, và quê mùa hơn bao giờ hết. Mệt mỏi và có cái gì xen kẽ nỗi chán nản dâng trào mỗi khi em nghĩ về thế giới của mình trước kia. Nhưng thật lạ dẫu vất vả, chán nản như thế nhưng trong em chưa bao giờ xuất hiện một ý nghĩ là sẽ từ bỏ cuộc sống này. Hình như sau những nỗi niềm ấy, anh luôn bên em giúp cho em hiểu rằng hạnh phúc muốn được vẹn toàn nó cũng cần sự hy sinh trong đó.

Mùa xuân thứ ba, em là mẹ. Đây là thời gian em mang trong mình nhiều nỗi niềm buồn vui lẫn lộn. Bây giờ thì em đã hiểu tại sao ngày đó bố mẹ lại nhất quyết cản trở tình yêu của chúng mình. Em cũng đã thấm thía tại sao trước đây bố mẹ anh luôn phản đối cô dâu tiểu thư khuê các như em. Đơn giản chỉ một điều rằng bố mẹ anh cũng như em đều không muốn con mình phải khổ. Thật lạ dẫu sinh con ra trong nghèo khó hay sang giàu thì các bậc làm cha mẹ đều mong muốn con mình có được cuộc sống sung sướng an nhàn. Niềm hạnh phúc khi có con bên mình và tình yêu không bao giờ đổi thay của anh đã làm cho em quên dần đi những vất vả lo toan của cuộc sống hàng ngày.

Mùa xuân thứ tư, con ngày một dần lớn lên cũng đồng nghĩa với những khó khăn mới ra đời. Anh từ chối mọi sự giúp đỡ từ bố mẹ em. Anh vẫn nhẹ nhàng an ủi em rằng một ngày nào đó anh sẽ tự tay xây dựng cho mẹ con em một ngôi nhà bằng chính sức của mình, rằng anh muốn làm một người chồng người bố thật xứng đáng với vợ và con. Thật lòng từ trong sâu thẳm đôi khi em cảm thấy mệt mỏi đến cùng kiệt và buồn vì sự sĩ diện hão của anh. Nhưng anh đã dần dần làm vơi đi nỗi niềm ấy khi luôn sát cánh bên em, làm cho em hiểu rằng trong cuộc chiến này em không hề đơn độc.

Mùa xuân thứ năm. Giờ thì em đã đàng hoàng là một cô dâu trưởng mẫu mực đảm đang, một chị dâu được em chồng kính nể và một cô giáo điển hình tốt của trường. Thật lòng khi nhìn lại thành quả của ngày hôm nay, em không khỏi ngạc nhiên với chính bản thân mình. Tại sao từ một cô tiểu thư khuê các em lại có thể từ bỏ mọi thứ để rồi làm nên được những điều kỳ diệu như thế. Tất cả là nhờ anh đấy, một nửa cuộc đời của em ạ. Em đã không hề cảm thấy nuối tiếc khi phải rời xa bồn tắm sang trọng, những tiệm gội đầu xa xỉ để tắm trong một nhà tắm đơn giản do anh làm nên. Trong đó, em được chính tay anh dội từng gáo nước lá thơm để gội đầu. Hạnh phúc chỉ giản đơn thế thôi nhưng đã làm cho em mãn nguyện.

Bây giờ em cũng đã có một ngôi nhà do chính công sức của mình góp dựng lên. Dẫu ngôi nhà ấy không được như ngôi nhà ngôi nhà mà người đời hằng mong ước. Nhưng ở đây em đã có đủ mọi thứ em cần. Đó là một mái ấm êm đềm cùng một tình yêu thánh thiện đầy sự hy sinh cho nhau. Mùa xuân lại về, mùa xuân sẽ lại ra đi nhưng em biết trong tim mình mùa xuân tình yêu của anh sẽ mãi mãi ở lại.

cohangxomcali
03-02-2009, 02:55 AM
:57: Sương Đêm

Đêm đầy sương. Em nhìn những dáng cây xa xôi nhập nhòa trong thung lũng xa đầy sương trắng mà nhớ anh da diết. Em thích đi trong sương, thích nghe từng hạt nước li ti thấm trên mi mắt nằng nặng nhưng không phải là đêm nay. Bởi vì nghĩa gì đâu khi em đi trong đêm mà không có anh? Có nghĩa gì đâu khi tóc em ướt mèm mà chẳng ai xót xa? Đêm trở lạnh. Em thèm bàn tay nóng ấm, em thèm cái cảm giác an tòan, được anh che chở khi ngồi xe anh rong ruổi các ngõ đường. Vậy mà bây giờ tất cả đã quá xa, tất cả còn lại trong em chỉ là tiếc nuối. Em biết anh hay nông nổi, em ích kỷ, em dỗi hờn và em đỏng đảnh. Còn anh là cả một bầu trời kiêu hãnh và tự ái ngập tràn. Thế là ta mất nhau. Anh đâu biết rằng ngày ấy em chỉ chờ anh một lời, phải, chỉ một lời thôi, em sẽ mở tung lồng ngực để đặt vào bàn tay nóng bỏng của anh trái tim em tràn ngập yêu thương. Nhưng anh im lặng và em cũng yên lặng để bây giờ em ngồi nhìn sương trắng nghe làn mi nằng nặng mà đâu phải vì sương.

Đã có lúc em tưởng như em chẳng còn gì để sống khi em mất anh. Nhưng rồi em vẫn sống, chỉ khác là em sống như cơn gió âm thầm thổi hanh hao qua các con đường quen thuộc, nâng niu từng kỷ niệm để thấy mình ngày một nhẹ tênh. Hàng ngày em vẫn là nghĩa vụ của em, vẫn nói, vẫn cười, nhưng em không còn là em của hôm qua. Em không còn hờn dỗi, cũng chẳng còn đỏng đảnh, chanh chua. Em ngày nay vô vị và nhạt nhẽo. Và có lúc nào đó anh bắt gặp em trên đường anh đừng ngạc nhiên bởi cái vẻ nghiêm nghị thái quá của em, bởi em chỉ thật sự là em khi em có anh.

Trước mắt em sương càng lúc càng dày, ánh đèn vàng sậm nhòa nhoẹt cố ngoi mình ra khỏi sương nhưng không được, trông tội nghiệp như một vùng ký ức của em. Em đã cố quên anh nhưng xung quanh em đầy ắp hình ảnh của anh, kỷ niệm về anh. Nó làm em xót xa khi em ở một mình như đêm nay. Và trái tim em thổn thức khi chạm vào một điều rất thật: Em mất anh, thật như lần đầu tiên em biết yêu anh. Em đã từng là con bé hoài nghi, phản đối mãnh liệt cái quan niệm "falling in love at the first sign" cho tới khi em bắt gặp ánh mắt anh, ánh mắt đã làm em thay đổi hoàn toàn. Em tin anh, em tin vào tình yêu. Rồi thời gian cứ trôi, để đến một ngày em nhận ra hạnh phúc mong manh như sương đêm và cũng buồn như sương đêm làm mắt em đẫm ướt. Em không biết bây giờ anh ở đâu và anh có còn nghĩ đến em không. Nhưng dù sao đi nữa anh cũng đã cho em một khoảng trời hạnh phúc, cho dù là hạnh phúc mong manh.

Em không muốn khóc hoài cho kỷ niệm nhưng kỷ niệm lại khó quên. Và em biết trên suốt quãng đường tháng năm còn lại, em sẽ giữ mãi tình yêu đầu tiên ấy, cho dù ngày mai sương đêm sẽ tan đi.

cohangxomcali
03-02-2009, 02:57 AM
:missu: Chỉ còn là kỷ niệm

Đến bây giờ cũng không biết là người trong mơ hay anh của thực tế nữa. Tất cả trong em lẫn lộn, chỉ có những kỷ niệm là bất diệt.

Khi chúng ta nhìn thấy nhau lần đầu tiên, em thấy anh cười thật tươi và em chú ý đến anh. Bỗng nhiên em thấy ngượng, dù em chưa biết anh là ai và có lẽ anh cũng vậy. Anh mặc giản dị, với áo sơ mi xanh da trời trong quần jean xanh, trông anh rất đàn ông. Đôi mắt nghiêm nghị, lạnh lùng, tuy nhiên khi cười thì thật hiền.

Em cũng ngốc ghê, một khi gặp anh dưới vườn em lại xấu hổ quay đi, còn anh thì chỉ nhìn em cười. Anh tặng em bông hoa mà anh vừa hái được dưới vườn với nụ cười làm mềm lòng người nhận. Anh hỏi: Tên em là gì vậy cô bé? Em, tên của một loài hoa. Anh khen tên em đẹp. Em biết anh chỉ nói dối em thôi. Trời tối rồi em phải về đây và em cũng đói nữa. Anh còn cố với theo em để níu em lại. Em không ở lại được lâu. Đêm đó, em không sao nhắm mắt. Cứ trằn trọc hoài.

Hôm sau, gặp anh thì anh mải mê với công việc và làm như không có em ở đó. Em thấy hụt hẫng. Nhưng em và anh chỉ là người khách qua đường, em làm gì có quyền nhỉ? Anh hỏi "em có thể giúp tôi được không". Em đâu dám từ chối. Đó là nhiệm vụ của em. Anh bảo anh không thể để lề thẳng được. Biết rồi lại còn hỏi. Anh khôn thế, muốn nói chuyện với người ta lại thích lòng vòng. Ấy vậy em vẫn cùng computer trò chuyện với anh. May không ai biết được.

Buổi trưa, anh nói muốn gặp riêng em để trò chuyện và cho em địa chỉ. Em sợ. Nhưng tính tò mò trỗi dậy khiến em ra nơi anh hẹn. Em mơ mộng quá, không quen biết gì, tự nhiên lại? Em chỉ mơ hồ điều đó, nhưng không nghĩ là sẽ? Khi gặp anh, em cứ lúng túng hoài chẳng biết làm gì. Anh nói em ngồi xuống ghế đá anh muốn nói chuyện với em. Anh nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh như thiêu đốt trái tim em và anh nói anh yêu em, yêu từ khi nhìn thấy em, rằng anh? Trong giây phút, em chưa kịp hiểu hết những gì anh nói, anh ôm em bằng đôi tay rắn chắc của anh và hôn em. Bất ngờ làm em bối rối, lúc đó người em run lên, trời đất quay cuồng.

Anh biết vậy hay sao ấy, anh lại kéo em vào lòng ôm em chặt hơn và em không biết không biết gì nữa ngoài anh và nụ hôn cháy bỏng không bao giờ tắt của anh. Anh có như vậy không anh? Lần đầu tiên em như vậy đó. Buồn cười anh nhỉ? Em xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Thời gian như dừng lại. Không gian ngừng trôi. Chỉ có tiếng của trái tim thổn thức vang lên rồi hoà cùng nhịp đập. Nhanh quá và tự nhiên em sợ, bởi giờ em biết là em cũng đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Đúng là duyên số anh nhỉ.

Bên anh, em cảm thấy mình nhỏ bé, yếu ớt. Nhiều lúc em tự hỏi không biết mình có quá dễ dãi không? Em, cô gái luôn tìm phiêu lưu trong những mơ mộng viển vông, anh người đàn ông đầy kinh nghiệm. Thế mà chúng ta đã sóng bước bên nhau dưới tán lá cây xanh um và nắng vàng rực rỡ. Bầu trời như cao hơn, trong hơn và tất cả chúng đã chứng kiến? Trong vòng tay anh, em cảm giác được che chở, được yêu thương. Em thấy mình hạnh phúc vô cùng. Anh hỏi em có thích anh không? Em biết trả lời thế nào. Gió nhẹ nhàng thổi tóc em bay. Tóc em rối bù. Anh vén tóc em lên và dịu dàng đặt lên môi em nụ hôn nồng nàn da diết.

Chúng mình ngồi ở phòng anh ngắm sóng nước Hồ Tây và thả cho những suy nghĩ tự do bay lượn. Giá mà em lớn hơn chút nữa và anh là? thì em sẽ không bao giờ xa anh. Đó chỉ là điều ước và không bao giờ có thực. Giờ thì em biết thế nào là tình yêu. Anh chính là người dạy em đó. Bắt đền anh đấy. Tự dưng em không được như xưa. Tứng làn sóng lăn tăn bồng bềnh khiến em cũng chao đảo như nó. Anh luôn muốn em trả lời "vì sao em thích anh". Khó trả lời lắm. Đơn giản, em thích, có vậy thôi.

Anh chỉ nịnh em. Anh bảo em đẹp, anh nhớ em? Em biết là anh nói dối. Nhưng em vẫn thấy sung sướng vì có một người đàn ông đánh lừa em như vậy. "Em không tin điều đó đâu". Để làm chứng cho lòng anh, anh đặt lên môi em những nụ hôn nồng cháy để phạt em vì nói bậy.

Chia tay nhau, anh nói em phải viết thư cho anh? Nhưng sao anh lại không viết cho em. Anh đã quên em thật rồi? Quên đi những khoảnh khắc êm đềm mà chúng ta đã có được. Giữa thành phố Paris tráng lệ, liệu có lúc nào đó anh chợt nhớ là đã từng có em? Em biết anh sẽ chóng quên em. Em bảo anh vậy mà anh không chịu tin. Anh bảo anh không thể quên em. Em biết con trai thường như vậy? Chờ anh, mình em cô đơn, em nhớ anh biết nhường nào, nhớ đôi môi đam mê của anh, nhớ bàn tay ấm áp và giọng nói của anh. Nhớ hết và không quên gì cả. Sao anh bất chợt đến, đánh thức con tim em dậy nhen nhóm lên ngọn lửa để rồi khi nó bùng lên cháy sáng thì anh lại bỏ ra đi.

Anh là người trong mơ của em nay thành hiện thực, hay là người thực đã thấy trong giấc mơ em. Dù là gì thì anh vẫn là người con trai đầu tiên đem lại cho em vị ngọt của tình yêu.

cohangxomcali
03-02-2009, 03:01 AM
:cry2: Vương vấn tình đầu

Mưa phùn. Gió bấc. Cơn gió mang cái lạnh đầu mùa tràn về, rét buốt. Nhanh quá, mới đó đã một năm. Một năm anh xa em, một năm không có anh bên cạnh, một năm để con tim mình già nua, cằn cỗi. Không hiểu sao mỗi độ đông về em lại mê mải đi tìm, tìm lại một chút gì đó xa xăm... hư ảo... Vô tình em thấy mình lại lang thang trên con đường hoa tím ngày xưa, con đường mà một năm về trước em và anh thường đi dạo. Kỷ niệm chợt ùa về, em nghe lòng mình quặn lên vừa bồi hồi dằn dỗi, vừa cay đắng xót xa...

Ngày ấy, em đến với anh thoạt đầu chỉ là tình bạn và theo năm tháng tình bạn đó lớn dần, biến thành một thứ tình cảm mà mỗi lúc một dâng cao, ngập tràn trong tim em. Em đã yêu và được yêu đó là điều hạnh phúc phải không anh. Những lúc đi bên anh, em cảm thấy mình được che chở, có đôi lúc trong em còn ánh lên niềm tự hào.

Anh có dáng người dong dỏng, mái tóc đen mượt, khóe miệng rất duyên lúc nào cũng tươi cười, hóm hĩnh. Và đôi mắt, anh nhớ không, em thường bảo em say mê anh bởi cặp mắt vừa thông minh, vừa đa cảm chứa đầy những ẩn số của tình yêu, những ẩn số mà cho đến bây giờ em vẫn chưa thể giải nổi. Lúc đó - anh biết không - em cứ ngỡ mình đã tìm được một người con trai, để suốt đời được anh lo lắng, yêu thương, nhưng nào ngờ...

Tình yêu đến với em như một vườn hồng rực rỡ, tràn ngập ánh nắng ấm áp. Em tưởng anh dành cho em những tình cảm chân thành, nồng nàn, tha thiết nhất. Em đã cho phép con tim mình xao xuyến, rung động trước một tình yêu mà em cho là đẹp nhất. Em đã tin tưởng anh như tin chính bản thân mình, luôn hướng về anh với những điều tốt đẹp. Vậy mà, đổi lại em được cái gì nhỉ? Phải chăng chính vì em quá ngây thơ, khờ dại tin tưởng vào lời nói mật ngọt của anh, hay tại vì em quá yêu anh để rồi khi nhận ra sự thật thì đã muộn màng.

Ngày đó, khi bạn bè rỉ tai em: "Tao thấy thằng N. lại cặp với con nhỏ cùng lớp đó. Thằng này đểu thật, dám bắt cá hai tay, mày không cẩn thận là mất bồ đó". Em chỉ mỉm cười gạt đi: "Bạn bè cùng lớp thôi, vớ vẩn". Em phân vân, anh nhìn vào mắt em nghiêm nghị: "Em phải tin anh chứ, người anh yêu là em chứ". Rồi lúc đó em như quên hết lời bạn bè, lại ngụp lặn trong hạnh phúc. Và em sẽ còn tin anh hơn nếu như em không vô tình bắt gặp... Hình ảnh anh ngồi âu yếm bên người con gái khác đã đánh thức trong em sự thật. Sự thật tuy phũ phàng nhưng nó giúp em ra khỏi cơn mê ngủ trầm luân. Và em muôn ngàn lần cảm ơn sự thật đó, dù sự thật phũ phàng đã xé nát trái tim em.

Vườn hồng trong em bỗng chốc vụt tàn, tàn héo nhanh đến mức chính em cũng không ngờ. Anh hẹn gặp. Em đến. Anh giải thích em chỉ biết im lặng mỉm cười. Anh đâu có hiểu lâu đài tình yêu em xây lên bằng biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ, biết bao nhiêu tình cảm yêu thương đang vỡ ra từng mảnh trong em. Em khẽ khàng: "Có lẽ em và anh, từ đây sẽ là hai đường thẳng song song mãi mãi. Không bao giờ gặp lại nhau được nữa". Em đau khổ nhưng rồi tự an ủi mình: Có cay đắng mới có ngọt ngào... Từ dạo ấy, em đã cố quên, quên anh, quên kỷ niệm. Nhưng càng muốn quên nó càng hiện về, khắc khoải... Nhiều lúc em đã tự trách mình, tự đay nghiến mình khi vẫn nhớ về anh. Nhưng rồi em cũng hiểu, biết làm sao được khi "tôi đã chôn sao anh cứ hiện về".
Em biết, biết rất rõ rằng em sẽ không và không bao giờ quên được anh, quên được kỷ niệm, bởi vì anh vẫn mãi mãi là mối tình đầu của em.

cohangxomcali
03-02-2009, 03:04 AM
:phone: ANH !

Điện thoại reo một giọng nói quen thuôc cất lên "alo". Giọng tôi ngẹn lại
- Chiều nay anh rảnh không ?
- Không chiều nay anh bận có việc gì không ?
- Em muốn gặp anh
- Để tối thứ hai nhé.
Gác điện thoại xuống. Tôi cảm thấy có gì đó đăng đắng nơi cổ họng. Đã bao ngày quen nhau và bây giờ? trên đường về cô suy nghĩ miên man. Về nhà, tôi nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà như nhìn một vật gì đó vô hình vậy. Tôi thấy có gì đó lăn trên má nong nóng và ran rát, mắt tôi vẫn không rời khỏi trần nhà. Cửa phòng mở,tôi vội lau nhanh nước mắt? Thứ bảy,chủ nhật và rồi thứ hai cũng đã đến. Tối. 7h30 có tiếng gọi ngoài cửa. Tôi ra mở cửa, anh lạnh lùng. Hai đứa đi uống nước. Cũng như mọi khi anh luôn pha thức uống cho tôi. Không gian dường như tỉnh lặng hơn. Bỗng anh nói :" em hãy quên anh đi nhé". Tim tôi dường như thắt lại. Tôi mím chặt môi, nuốt nước mắt vào lòng.Tôi cố giữ bình tĩnh nói chuyện với anh. Và thế là anh và tôi đã không còn chung lối?
Chiều thứ bảy. Nóng. Thành phố đông nghẹt người. Tôi chạy vòng quanh thành phố, chạy qua những nơi tôi và anh đã từng đến. Những kỷ niệm lại hiện dần về. Tôi đến chiếc bàn trống duy nhất đặt gần cửa sổ. Tôi nhìn ra cửa sổ nhấm nháp từng muỗng cafe đắng có pha một chút ngọt ngào của sữa. Tôi liếc mắt nhìn quanh. Từng đôi, từng đôi ngồi nhỏ to tâm sự. Và tôi cũng đã có một thời như thế, tôi bỗng nhớ anh da diết. Rồi từ ngày đó không thấy anh liên lạc nữa. Tôi không khóc nhưng tôi thấy xót xa. Tiếng nhạc trong quán vang lên trong làm lòng tôi thổn thức, tôi càng nhớ đến anh nhớ đến những kỷ niệm ngày xưa. Lòng tôi quặn thắt theo từng lời điệp khúc?.
Một buổi chiều? Tôi tình cờ gặp lại anh nhưng anh không thấy tôi. Tôi lặng người nhìn theo đến khi bóng anh khuất. Rồi tôi tự hỏi người đó là ai, quan trọng với anh thế nào nhưng sao anh có thể trả lời điện thoại với tôi một cách hờ hững chỉ vì người đó sao. Có lẻ từ nay tôi vĩnh viễn mất anh, nước mắt tôi cũng không còn nữa. Từng bước, từng bước? và như thế tôi đã đi hết con đường. Gió thổi nhè nhẹ,lòng tôi dâng lên một nỗi niềm khó tả. Vừa đi tôi vừa thì thầm "Tôi đi tìm cái nửa của riêng tôi. Nhưng mãi tìm đến bây giờ chẳng thấy. Nửa của tôi ơi anh là ai vậy?."

cohangxomcali
03-02-2009, 03:08 AM
:nhim: Ngôi nhà của tôi

Có lẽ rồi sau ta cũng đi qua
Một cánh cửa nao lòng trong truyện "Tuyết"
Tiếng chuông rung và con mèo Ackhip
Ánh nến mơ hồ như hạnh phúc từng mong?
Xa xôi sao!... thời thơ ấu sau lưng! (1)

Ngẫm ra cuộc đời này thật kỳ lạ, khi em lật những trang truyện ngắn của Pauxtopxki - những câu văn cứ ngân lên như tiếng chiếc phong linh góc nhà rung rinh trước gió. Em cũng không biết nữa. Có thể nào ta tìm thấy giữa thế gian này một Tachiana và một Nhicolai như được sinh ra để gặp mặt nhau trong sự tình cờ của số phận. Có bao giờ ta biết ở tỉnh lị xa xôi nào tồn tại một căn nhà nhỏ bằng gỗ, nơi bậu cửa treo chiếc chuông cứ gióng lên những hồi lanh lảnh mỗi khi có tay người chạm tới, một chiếc dương cầm cũ kỹ lung linh dưới ánh nến giưã đêm khuya, âm thanh dịu dàng của bản nhạc "Trên những bờ Tổ Quốc xa xôi" lướt nhẹ vào bóng tối và gợi mở những tình cảm trìu mến, âu yếm nhất. Con mèo Ackhip già nua nằm lim dim mắt ngủ ngoan lành trên chiếc đi văng. Những tia lửa tí tách nhảy nhót lẫn với tiếng ấm Xamôva reo trong bếp lò. Ngoài trời, tuyết đã nở hoa trắng xoá bên ô cửa sổ. Đêm rất dài và rất sâu?

Có bao giờ em nói với anh ước mơ về một ngôi nhà như thế. Mùa đông? em ngồi trước lò sưới đan cho anh chiếc áo len, thỉnh thoảng lại cúi xuống quyển sách nhỏ nhẩm thầm những dòng chữ thú vị. Ngoài trời, hơi lạnh của cơn gió mùa luồn qua những tàng cây xào xạc đập khe khẽ vào khung cửa sổ của chúng mình, em nghe trong gió tiếng thầm thì những câu chuyện cổ tích kể về một tình yêu chung thuỷ, tình yêu của những người sinh ra là để dành cho nhau.

Anh thấy em có lãng mạn quá không khi đem lòng tin vào những câu chuyện huyền thoại, đem tình yêu gắn với sự sắp đặt tình cờ mà hữu ý của cuộc đời này - một cuộc đời công bằng, hào hiệp, biết lắng nghe và hiểu thấu. Đôi khi vẫn nhủ cõi thực tại không phải bao giờ cũng rực lên màu đỏ thắm của những cánh buồm, đôi khi bàn tay bất ngờ chạm vào bề mặt thô nhám, khắc nghiệt, chạm vào những cạnh sắc của đời sống. Thế mà em vẫn hằng tin và vẫn hy vọng?

Ngẫm ra cuộc đời này thật kỳ lạ và bất ngờ, như cuộc gặp gỡ thoáng qua của chàng trai và cô gái trong một công viên nhỏ lúc chiều tà. Dưới bóng râm của những cây tiêu huyền, người thiếu nữ tay ôm quyển sách bứơc chầm chậm về phía ngày tàn, bỏ lại sau lưng ánh nhìn lạ lẫm và khắc khoải của người con trai chưa hề quen biết. Cơn gió biển thổi về đảo Crưm những hơi mát trong trẻo và dịu dàng, có phải tình yêu đầu đời vừa mới lướt qua? Cho dù Tachiana không là cô gái chiều nào đi dưới bóng những cây tiêu huyền râm mát nhưng số phận đã sắp đặt nàng và Nhicolai gặp gỡ, đã ban cho hai người tình yêu ngay cả khi họ chưa hề quen biết nhau. Và đó chính là điêù kỳ diệu của cuộc sống.

Những lúc một mình trên phố, em hay để tâm thức đi hoang và suy nghĩ những nghĩ suy hết sức vẩn vơ. Có lẽ ở đâu đó trên thế giới này còn một người mai sau sẽ mang đến cho em nụ cười, sẽ cho em hiểu thế nào là một tình yêu chung thuỷ, tình yêu của những người sinh ra là để dành cho nhau?

Gấp lại những trang truyện ngắn của Pauxtopxki - những câu văn sâu như tiếng phong linh bất ngờ rơi oà vào ngọn gió báo hiệu một cơn giông mùa hè, những câu văn phả lên mùi thơm của chiếc lá liễu hoàn diệp nằm lâu dưới lớp băng trong vắt. Có bao giờ ta tìm thấy giữa thế gian này một chuyện tình đẹp như trong truyện "Tuyết", có khi nào ta chợt bắt gặp ngôi nhà bé nhỏ với khung cửa sổ ngập đầy hoa trắng rơi và ánh lửa đỏ tí tách hắt ra từ chiếc lò sưởi giữa một đêm mùa đông rất dài và rất sâu?

Nhưng anh biết không, bây giờ vẫn đang là một ngày hè và em chỉ có mong muốn được như người thiếu nữ kia, tay cầm quyển sách nhỏ đi về phía ngày nắng tắt, bỏ lại sau lưng ánh nhìn lạ lẫm, khắc khoải của một tình yêu ngẫu hứng vừa vụt qua trong cuộc đời.

Toronto Canada 06

cohangxomcali
03-02-2009, 03:10 AM
:cool: Tuyết rơi

Gửi tặng Paris mùa tuyết rơi

Đó là một buổi sáng giữa tháng 9, trời vẫn lạnh như những ngày trước đó. Anh John gọi tôi dậy với một giọng phấn khích, " em ra xem tuyết rơi kìa." Tôi dụi mắt nhìn ra cửa sổ, một lớp bụi trắng bay trong gió, trời mờ mờ như có sương che phủ. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy tuyết rơi.

Không găng, không mũ, tôi xỏ chân vào đôi dép đi ngoài vườn, mở cửa chạy ào ra sân. Mặt đất được phủ một lớp mỏng trắng mịn màng như chiếc bánh kem. Tôi chạm nhẹ, tấm khăn trắng ấy tan ra để lại dấu tay tôi nhỏ xíu. Xoè bàn tay, bông hoa tuyết nhỏ vừa đáp xuống tay tôi thì trở nên long lanh như giọt nước mắt. Hôm đó tuyết rơi không nhiều, chỉ vừa nhẹ phủ mặt đất, cỏ vẫn xanh với vài cụm trắng trắng như ai đó vừa rãi một chút kẹo bông gòn.

Lòng tràn đầy phấn khích, tôi đến lớp với đôi sandal vẫn thường mang mỗi ngày trước đó. Chắc người ta sẽ không tin nếu nói rằng tuyết rơi thì không lạnh. Vừa bước vào , mọi người xầm xì năm nay tuyết rơi sớm nhưng ai cũng nhăn mặt. Tôi ngạc nhiêu và hớn hở ra mặt, "tuyết rơi thật tuyệt!" Khi nghe câu chuyện lần đầu tiên thấy tuyết rơi của tôi, ai cũng cười - cái cười kẻ cả.

Mấy hôm sau, tuyết tan, trời bỗng lạnh hơn. Mặt đất được phủ trắng vài hôm trước giờ còn lại mảng nước đá trơn trợt. Tôi đã hiểu vì sao anh John vội vàng quét gọn lớp tuyết khi chưa tan, vì nếu không tuyết tan thành nước và không chảy đi sẽ bị cái lạnh dưới 0 độ làm thành nước đá, người đi đường sẽ té.

Tháng 9 trôi qua nhanh, hàng cây vàng trút lá vội vã. Khung cảnh ảm đạm hơn với những cành nâu trơ trụi. Gió thổi nhiều, không khí khô lại, sáng dậy tôi thường bị chảy máu mũi. Mọi người dặn dò phải mặc thật ấm hoặc ít nhất phải cầm theo áo ấm khi ra đường vì trời sẽ trở lạnh bất ngờ.

Tôi đón những trận tuyết sau với thái độ ít phấn khích hơn. 5 giờ sáng, tôi phải lồm cồm dậy quét tuyết cho sạch bậc thềm trước nhà. Những hôm tuyết rơi nhiều, xe quét tuyết chạy trên đường ùn tuyết lại thành đố ng 2 bên lề. Người đi bộ cứ bước thấp bước cao, cố lách những đụn tuyết quá cao làm chân hụt xuống đến gối. Tôi không sợ tuyết rơi, sợ nhất những ngày sau đó, màu trắng tinh khiết không còn nữa, tuyết và đất bệt lại thành đống lầy nhấy. Nhà nào lười quét tuyết thì khổ cho kẻ nghèo đi bộ như tôi, căng mắt ra và bước thật thận trọng, nếu không sẽ chụp vài con ếch bằng băng, chân và mông sẽ đau suốt tuần.

Mùa đông trở nên dài vô tận. Tôi thường thèm một chút màu xanh khi nhìn đâu cũng thấy nâu nâu trắng trắng. Niềm vui duy nhất của tôi những ngày này là lúc tuyết rơi nhiều thật nhiều. Những cành cây nâu khẳng khiu lại được bao phủ bởi tuyết, không phải từng cụm mà là tia tia như dây kim tuyến trắng mảnh khảnh người ta thường phủ lên cây Noel. Tôi gọi đó là cây kim cương, thỉnh thoảng tôi lại nghĩ đến cây kẹo thuỷ tinh (crystal candy) được bán ở quầy kẹo trong Heritage Park. Thú tiêu khiển thứ hai của tôi là ném viên tuyết trúng đích trên thành ghế mỗi khi đứng chờ xe bus. Những lúc như thế, tôi thấy thời gian ngắn lại. Đôi khi, tôi nắm hai bàn tay giả làm dấu chân con nít in trên tuyết. Mùa tuyết rơi trở nên thú vị hơn.

cohangxomcali
03-02-2009, 03:13 AM
:love9: I love you... forever

Câu chuyện bắt đầu khi tôi 16 tuổi. Trong khi đang chơi bên ngoài trang trại của gia đi`nh, tôi gặp một nguời con trai. Đó là một nguời bi`nh thường như bao người khác, nguời trêu chọc bạn để rồi bạn đuổi theo và đấm cho anh ta một trận. Sau lần gặp gỡ đầu tiên đó, chúng tôi tiếp tục gặp nhau và trêu chọc lẫn nhau. Nhưng việc trêu chọc chỉ diễn ra một lúc, rồi chúng tôi thường đứng nói chuyện ở hàng rào. Tôi có thể kể với anh mọi bí mật của ḿi`nh. Anh chỉ yên lặng lắng nghe và tôi nhận thấy anh thật dễ gần.

Ở truờng chúng tôi đều có những mối quan hệ riêng, nhưng khi về nhà chúng tôi thuờng kể cho nhau nghe mọi chuyện. Một hôm tôi kể với anh cái gă mà tôi thích đă làm cho trái tim tôi tan nát. Anh an ủi tôi và bảo rồi mọi chuyện sẽ qua. Tôi cảm thấy rất hạnh phúc v́ có một người bạn thực sự hiểu ḿnh. Có điều ǵi` đó ở anh khiến tôi rất thích, tôi lại cho rằng đây chỉ là cảm giác.

Trong những năm trung học, chúng tôi luôn bên nhau với tinh bạn đơn thuần. Vào buổi lễ tốt nghiệp, tuy chúng tôi nhận đuợc bằng vào hai ngày khác nhau nhưng tôi rất muốn ở cạnh anh. Tối hôm đó khi mọi nguời đă về hết tôi đến nhà anh, nói rằng tôi rất muốn gặp anh. Đó quả là một cơ hội lớn, nhưng tất cả những ǵ tôi có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh anh ngắm sao trời và cùng bàn về những dự định của hai đứa. Anh nói anh muốn lấy vợ sớm để ổn định cuộc sống, rằng anh muốn trở thành người giàu có, thành đạt. Tôi về nhà với nỗi ân hận vi`́ đă không thổ lộ cho anh biết ti`nh cảm của ḿi`nh. Tôi muốn ngỏ lời yêu anh nhưng lại quá nhút nhát và sợ sệt. Tôi để những cơ hội ấy qua đi và tự nhủ sẽ nói cho anh ấy vào một ngày nào đó.

Trong những năm học đại học, tôi luôn muốn thổ lộ cùng anh nhưng luôn có nhiều nguời xung quanh anh. Sau khi ra truờng anh ti`m việc làm ở New York.Tôi mừng cho anh nhưng cũng cảm thấy buồn vi`́ chưa nói được ǵi` với anh. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó được, khi mà anh đang chuẩn bị ra đi. Tôi giữ kín điều đó cho riêng ḿi`nh và nhi`n anh bước lên máy bay. Tôi đă khóc rất nhiều và cảm thấy rất buồn khi không nói được những điều trong trái tim ḿi`nh. Sau đó tôi được nhận vào làm thư ky', rồi làm cho một nhà phân tích máy tính. Tôi rất tự hào về những ǵi` ḿi`nh đạt đuợc. Cho đến một ngày tôi nhận được một bức thư có kèm thiệp mời mừng đám cuới. Đó là của anh.

Tôi đến dự đám cuới một tháng sau đó. Đám cưới thật lớn được tổ chức ở một nhà thờ và chiêu đăi ở một khách sạn lớn. Tôi gặp cô dâu và cả anh nữa, và tôi nhận ra rằng ḿi`nh vẫn rất yêu anh. Tôi đă tự kiềm chế để không làm hỏng ngày vui của anh. Tôi cố gắng tỏ ra vui vẻ khi nhi`n thấy anh bên cô ấy để che giấu đi những giọt lệ đang tuôn rơi trong ḷo`ng tôi. Tôi rời New York và cho rằng ḿi`nh đă hành động đúng. Khi tôi lên máy bay, anh đi tiễn và nói rằng anh rất vui khi gặp lại tôi. Tôi về nhà cố quên đi mọi chuyện đă xảy ra ở New York vi`́ hiểu rằng ḿnh không thể làm khác. Một năm qua, chúng tôi vẫn trao đổi thư từ cho nhau và kể cho nhau nghe mọi chuyện. Rồi một thời gian dài anh không viết thư cho tôi. Tôi bắt đầu lo lắng vi`́ tôi đă viết đến 6 bức thư. Cho đến khi tôi mất hết hy vọng, tôi nhận đuợc lời nhắn: "Hăy gặp anh ở hàng rào nơi chúng ta vẫn tṛo` chuyện truớc đây". Tôi đến và gặp lại anh. Anh nói rằng anh đă vui vẻ trở lại, quên di mọi chuyện rắc rối từ cuộc ly dị. Tôi càng yêu anh hơn nhưng vẫn không thể nói ra mối ti`nh ấp ủ bấy lâu. Khi anh quay lại New York, tôi đă khóc rất nhiều. Tôi không muốn nhi`n thấy anh ra đi. Anh hứa sẽ đến thăm tôi ngay khi có thể.

Rồi một ngày anh không đến thăm tôi như đă hẹn. Tôi đoán rằng có lẽ anh rất bận. Chuỗi ngày chờ dợi kéo dài cho đến khi tôi đă quên đi điều đó thi`́ nhận được một cuộc điện thoại từ luật sư của anh ở New York. Ông ấy cho tôi biết anh đă mất trong một tai nạn trên đường ra sân bay. Trái tim tôi duờng như vỡ vụn và tôi thực sự bị sốc. Bây giờ thi`́ tôi đă hiểu tại sao anh không đến như đă hẹn. Tôi đă khóc, những giọt nuớc mắt của sự mất mát và đau đớn đến khôn cùng.

Tôi tự hỏi: "Tại sao điều đó lại xảy đến với một người tốt như anh?". Tôi thu dọn công việc đến New York để nghe đọc di chúc của anh. Mọi thứ đă được chuyển về cho gia đi`nh và người vợ cũ của anh. Tôi gặp lại cô ấy. Cô kể cho tôi nghe về ti`nh trạng của anh, rằng anh luôn buồn cho dù cô ấy đă làm mọi cách cũng không thể nào khiến cho anh hạnh phúc được như hôm gặp lại tôi ở đám cưới của họ. Người ta trao lại cho tôi quyển nhật ky' của anh. Nó được bắt dầu từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh viết rằng anh rất yêu tôi nhưng vi`́ quá nhút nhát mà không dám nói ra điều đó. Đó là ly' do tại sao anh im lặng và thích lắng nghe tôi. Anh luôn yêu tôi kể cả khi dến New York và kết hôn với người khác. Đối với anh quăng thời gian hạnh phúc nhất là khi ở bên tôi và được nhảy với tôi trong đám cưới. Anh đă tưởng tượng rằng đó là đám cuới của chúng tôi và anh đă rất đau khổ khi không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc ly hôn. Anh viết rằng anh rất hạnh phúc khi nhận được thư của tôi. Và cuốn nhật ky' kết với ḍo`ng chữ: "Hôm nay, nhất định tôi sẽ nói với cô ấy rằng tôi rất yêu cô ấy". Đó chính là ngày mà anh bỏ tôi ra đi vĩnh viễn - ngày mà tôi sẽ biết được ti`nh yêu từ sâu thẳm trái tim anh dành cho tôi.

* Điều cuối cùng tôi muốn nói với các bạn: Nếu bạn yêu một nguời nào đó, đừng đợi đến ngày mai để nói với anh ấy/cô ấy biết điều đó. Bởi lẽ ngày hôm sau đó có thể sẽ không bao giờ đến nữa.

cohangxomcali
03-02-2009, 03:16 AM
:love8: Vẫn mãi yêu anh mà thôi

Giờ đây xa anh rồi nhưng em vẫn yêu anh như ngày đầu mới quen những khó khăn trong cuộc sống chỉ càng làm cho tình cảm của em dành cho anh ngày càng sâu đậm hơn mà thôi. Vậy là chúng mình đã xa nhau thật rồi phải khong ? Mấy ngày nay em không thể tin rằng đó là sự thật nhưng sự thật lúc nào cũng vẫn là sự thật mà thôi. Chia tay nhau rồi điều đó cũng có nghĩa chúng ta sẽ trở thành hai người xa lạ và cũng sẽ không còn cơ hội nào .

Chúng mình vẫn từng yêu thương nhau lắm mà anh tại sao bây giờ 2 đứa lại trở nên như vậy. Em cũng không muốn tí nào đâu nhưng muốn cuộc sống anh được vui vẻ và hạnh phúc thì em phải ra đi mà thôi . Em không được quan tâm đến anh nửa, không được cùng anh nắm tay nhau và không làm được những gì em từng hứa với anh , Anh có hiểu được nỗi khổ khi phải xa anh em đau như thế nào không? Em rất cố gắng nhưng không thể giấu được nỗi nhớ anh trên khuôn mặt em, em hy vọng anh sẽ hiểu vì sao khi mất anh rồi cuộc sống em không có nụ cười và giây phút thoải mái như xưa kia nữa. Em không bao giờ trách anh , có lẽ em đã không còn ở bên cạnh anh nữa nhưng cái gì thuộc về mình thì sẻ thuộc về mình còn nếu không có muốn giữ cũng không bao giờ giữ được đúng không anh? Em vẫn tin những người yêu nhau thật lòng cho dù có khó khăn cách mấy họ vẫn tìm về bên nhau mà thôi. Em cầu mong những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với anh. Chúc anh luôn hạnh phúc. Anh giu gìn sức khỏe. Nhớ anh nhiều. Tạm biệt anh .

cohangxomcali
03-02-2009, 03:20 AM
:missu: Em vẫn nhớ về anh

Xa nhau đã gần năm năm, vậy mà đối với em nó mới chỉ như ngày hôm qua thôi, hình ảnh anh ngập tràn trong nỗi nhớ, trong giấc mơ của em .
Không một lời hẹn ước, không một lần được nhận lời yêu vậy mà em vẫn đợi, rồi lại trách sao anh vô tình đến vậy. Có thể em sẽ không còn có cơ hội gặp người mà em đã trao cả con tim mình, chỉ có anh xa em thôi, còn em thì chưa bao giờ rời xa anh
Anh ơi em nhớ anh nhiều lắm, nhớ đến bàn tay chưa một lần được nắm, nhớ giọng nói chưa một lần nói cùng em lời yêu. Hình ảnh anh luôn trong tâm trí em Ngày tháng cứ vô tình trôi, anh vô tình quên em, em vô tình cứ để hình ảnh anh trong trái tim mình .

cohangxomcali
03-02-2009, 03:23 AM
:dunggiananh: Xin lỗi anh yêu

Em viết những dòng chữ này trong đau thương và đầy tuyệt vọng anh à. Anh có biết là mấy ngày nay em vô cùng đau khổ, buồn bã và bâng khuâng, không biết em phải làm gì bây giờ, khi anh đã thật sự không còn thuộc về của riêng em nữa.

Em cứ lừa dối bản thân mình là anh chỉ là của riêng em, nhưng sự thật thì vẫn là sự thật đúng không anh. Em biết mấy ngày nay anh điều ở bên cạnh người đó, em nói với anh là em không sao, không ghen, không buồn và sẽ không bao giờ trách anh, nhưng đó chỉ là những lời nói dối thôi anh ạ.

Em tự gạt bản thân mình và gạt luôn cả anh nữa, em luôn cho là suy nghĩ của em lúc nào cũng thoáng nhưng mà không phải vậy, mấy ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều, không biết em có nên tiếp tục mối tình giữa em và anh nữa hay không, thật sự là em rất mệt mỏi, rất đau khổ, mỗi khi em nghĩ về anh bây giờ đang ở bên một ai đó thì lòng em đau như dao cắt, em không thể nào thở được nữa. Nhưng em đã quá yêu anh, yêu đến nổi không còn biết gì nữa.

Anh à, dù sau này em có làm gì đi chăng nữa thì anh cũng đừng có trách em nha. Em đã hi vọng rất nhiều ở anh, nhưng càng hi vọng nhiêu bao nhiêu thì em càng thất vọng bấy nhiêu về anh. Tại sao anh lại vô tâm quá, tại sao anh lại không nghĩ đến cảm nhận của em vậy anh, tại sao anh lại đối xử với em như vậy.

Có bao giờ anh nghĩ lại mọi chuyện anh đã làm, những câu nói vô tình anh đã làm tan nát trái tim em không anh. Em đã chịu đựng quá nhiều rồi, bây giờ em cảm thấy mệt mỏi quá rồi, thật sự đã quá mệt khi em chỉ biết chạy theo một cuộc tình không có lối thoát, một câu chuyện tình yêu như vậy, nó còn bi thảm hơn cả chuyện tinh của "Romeo and Juliet" nữa anh ạ.

Anh là mối tình đầu của em, và cũng là người em yêu nhất. Những lúc bên anh em dều vui vẻ, anh đã đem lại cho em cách nhìn khác về cuộc sống này. Những ngày tháng bên anh là những ngày vui nhất và đẹp nhất cuộc đời em, em sẽ mãi mãi không bao giờ quên được nó. Chỉ có khi ở cạnh anh em mới có được cái cảm giác như vậy. Em sẽ mãi giữ nó trong trái tim em, giữ mãi cái hình ảnh của anh khi xưa. Vì bây giờ anh đã không còn là của em nữa, em hi vọng anh sẽ tìm được hạnh phúc của bản thân mình. Em tự hỏi bản thân mình "tại sao em lại bỏ cuộc sớm như vậy", nhưng anh à, thật sự là em không còn cách nào khác nữa, khi mà anh không bao giờ cho em được một câu trả lời, không bao giờ anh cho em thấy được tình cảm của anh dành cho em là như thế nào. Em đã quá tuyệt vọng, thật em đã ngã gụt trước mọi thứ, em đã suy nghĩ rất lâu và em quyết định để anh tự do. Em lúc nào cũng cảm nhận được anh đến với em không phải là vì tình yêu mà chỉ vì trách nhiệm, anh nói chuyện với em giống như là một thói quen mà anh cần phải làm trước khi đi ngủ hay làm một chuyện gì đó thôi. Còn người anh thật sự dành tình cảm cho thì không phải là em, có đôi khi em rất ghen tỵ với người đó vì có thể được anh lo lắng, yêu thương và chiều chuộng như vậy.

Em ước gì mình có thể có được đôi cánh để bay đến bên anh hằng ngày, vì mỗi lần chúng ta gặp nhau quá khó khăn, mỗi người ở một đại dương mà đúng không anh. Bởi vậy em không thể nào trách anh được khi anh đã làm điều đó với em. Em sẽ mãi nhớ về anh, em sẽ là người lắng nghe anh mỗi khi anh buồn, mỗi khi anh gặp khó khăn, em sẵn sàng ở cạnh anh để chia sẻ cùng anh. Em hi vọng anh đừng có giận em nha anh, xin anh hãy hiểu cho em, xin lỗi anh vì em không thể nào thực hiện được những gì em đã hứa với anh, em không thể chờ đợi được nữa, em không thể chờ đến ngày anh vui chơi mệt mỏi rồi sẽ về bên cạnh em nữa.

Em không thể làm được chuyện đó. Em không có đủ sức để chờ đợi thêm nữa, em cảm thấy anh đã không công bằng với em, nếu em chờ đợi một người thật lòng yêu em thì em sẵn sàng chờ đợi nhưng anh chỉ coi em như một tấm lá chắn, một vật thay thế, chỉ khi nào anh cần anh gọi, lâu lâu anh đem ra ngắm, như vậy em không thể nào có thể chịu đựng được nữa rồi. Xin lỗi anh vì đã không giữ trọn lời thề. Nhưng em sẽ mãi luôn nhớ về anh, nhớ về những ngày tháng vui vẻ của chúng ta, nhớ về cuộc tình không lối thoát này.

cohangxomcali
03-02-2009, 03:29 AM
:love8: GỞI NGƯỜI TÔI YÊU

Anh yêu thương!

Thời gian cứ dần trôi qua, em ngồi đây đếm từng chiếc lá thu rơi, đếm từng giọt mưa rơi, giọt ngắn giọt dài cứ mãi tuôn rơi mà sao những kỷ niệm vui buồn vẫn còn quanh quẩn đâu đây, thời gian trôi đi quá mau như để chạy trốn kỷ niệm của chúng mình ,nhưng em thấy thời gian trôi đi hoài và đi mãi mà những kỷ niệm vẫn không phai mờ nổi. để con tim em phải đau nhói khi những kỷ niệm ấy bất chợt về bên em...

Anh!

Hôm nay trời mưa hoài không dứt những hạt mưa nặng trĩu cứ vô tình rơi hoài, từng hạt mưa nhỏ xuống như từng giọt nước mắt em tuôn rơi, trong lòng em như nghe thổn thưc những nỗi nhớ về anh, làm cho đôi mi lại muốn mờ nhạt bởi hai dòng lệ đang trực để chờ rơi xuống, đâu đây vài chú chim lạc loài trong mưa như không có chỗ trú để dừng chân, chúng tung cánh bay trên bầu trời thật hồn nhiên và thoải mái, em thầm ước mình có đôi cánh như những chú chim kia để được bay đi tìm hoài bão và ước vọng của mình.

Ngày tháng và thời gian cứ làm em phải xa anh mãi, những lá thư anh gửi cho em, em còn cất thật kỹ như thể sợ chúng chạy trốn, sợ phải xa anh mãi mãi, những lời anh nói với em như vẫn còn im đậm đâu đây trong con tim nhỏ bé này, và như thể sợ những lời ấy vượt mất ra ngoài con tim không tầm với.

Anh yêu!

Chắc gì anh thấu hiểu được sự nhung nhớ về anh ngày đêm của em, đôi khi em tự hỏi mình đã yêu anh từ bao giờ và tại sao lại yêu anh tha thiết đến vậy??? Nhưng suy nghĩ hoài vẫn không tìm ra được đáp số cho mình, để rồi cuối cùng em vẫn phải chờ đợi trong trăm thương ngàn nhớ về anh?

Anh yêu! Em nhớ anh thật nhiều!

Xa anh từ đó đến nay
Vẫn nguyên nỗi nhớ tháng ngày chắt chiu
Người buồn cảnh cũng đìu hiu
Góp thương, góp nhớ chiều chiều gửi mây...

cohangxomcali
03-02-2009, 03:31 AM
Những ngày để quên anh!, viết cho anh

Khi anh rời xa em thì cuộc sống này đối với em chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Anh đã bỏ lại em và những ước mơ chúng ta còn chưa hoàn thành,tất cả những gì em trao anh giờ chẳng cònn ý nghĩa,anh đi mà không nói năng.

Ở dưới tấm mồ ấy chôn đi hình hài người tôi yêu dấu,đã kéo nửa hồn tôi xuống đó.Anh đã đi nhưng kỉ niệm để lại cho tôi , anh đã không biết rằng tôi không thể quên anh để chuẩn bị cho cuộc tình mới ,mối tình đầu tan trong mây khói ,nửa trái tim son này đã ko còn.

Tất cả đều như một giấc mơ dài,khi tỉnh dậy thì chỉ còn những gioịt nước mắt va một nỗi buồn mênh mang...........................Và rồi đây tàn dư của cơn bão trong giấc mơ vẫn còn sót lại.

Anh đến !
Khi tôi tuổi trăng tròn
Khi tôi có trái tim non nớt
Khi bắt đầu biết
lâng lâng cảm xúc đầu đời
Và rồi
Anh đi !
Khi tôi bắt đầu bước
Vào cuộc sống con người
Khi hiểu được tình yêu chân thực
để lại những kỉ niệm đẹp đẽ
Anh đi mà như còn ở đó
nhưng ko nói năng
Chỉ đúng nhìn
tôi bước vào đời
hình ảnh đo còn vương mãi trong tim
Để đời tôi
Có thêm vị sống
Tấm mồ đó chôn đi kỉ niệm
Chôn đi hình hài người tôi yêu dấu
Anh kéo nửa hồn tôi xuống đó
Giọt nước mắt rơi trên gò má
Nỗi xót xa ,mất đi nửa trái tim son!

cohangxomcali
03-02-2009, 03:32 AM
Khi buồn

Khi buồn , người ta làm gì ? đi uống rượu , đua xe , đập phá ....

Em thì không , em thích ngồi lặng lẽ, tâm tư như hóa đá , thích sống với nội tâm và không thích san sẻ nổi buồn với bất cứ một ai , thích ngồi trước gương , chăm sóc nhan sắc của mình như một thi sĩ đã viết:

Em về điểm phấn thoa son lại

Ngạo nghễ nhân gian một nụ cười

Hằng ngày em sẽ thay bình bông huệ mới, để tận hưởng những hương thơm của những đóa hoa xinh để cảm thấy thương và thông cảm với chính mình :

Lan huệ sầu ai? Lan huệ héo

Lan huệ sầu người, trong héo ngòai tươi.

Bề ngoài lúc nào cũng vui cười hạnh phúc nhưng có ai biết được đâu lòng em thì đã nát tan tự bao giờ, em sẽ không bao giờ tìm thấy được nốt nhạc xưa:

Một đời người có trở lại bao giờ,

Tình đã mất lòng em thương tiếc quá.

Chỉ vì chút nông nổi, dại khờ nên em vừa để mất anh, người tình cuối cùng trong cuộc đời của em. Em tự trách mình, rồi nuối tiếc, đã muộn màng nên phải chấp nhận mà thôi.

Phải cắn răng chịu đựng anh ơi,

Phương trời đó, anh có còn luyến nhớ?

Có lẻ chỉ một mình em nuối tiếc

Vì từ lâu anh cũng đã hững hờ.

Nỗi buồn như một lát cắt của thời gian cắt ngang cuộc đời em. Bánh xe lịch sử của tình yêu không bao giờ quay trở lại, em không mong anh trở lại và không mong lấy lại những gì đã mất. Em chúc anh hạnh phúc ....hạnh phúc với nhũng gì anh muốn.

Bây giờ và ngay bây giờ, em ước mong bão tố đầy trời kéo đến để em được lao vào cơn lốc, được áp mặt vào mưa mà khóc cho thật nhiều, khóc đến cạn kiệt cùng năm tháng, vi trời quang mây tạnh quá, em chì biết nghe lặng lẻ những giọt buồn lần qua kẻ tay với tháng ngày.

Vâng! em đang buồn đau. Nhưng em biết lấy lại niềm vui, em biết làm đẹp cuộc đời từ nỗi buồn của em, bởi những giọt đời em đang kết tinh tròn trịa dưới ngòi bút .

Vâng! khi buồn em ...làm thơ!

cohangxomcali
03-02-2009, 03:33 AM
Sao em yêu anh lại khổ đến thế hở anh ?

Anh có hiểu vì sao? Em vừa đọc được một câu chuyện, câu chuyện về một người khác, không phải chuyện chúng mình, nhưng nó đủ làm em quyết định một điều mà trước đó em không bao giờ có đủ can đảm để làm, và sau đó chắc cũng không thể đủ sức để thực hiện được nó. Em đã nói lời chia tay với anh trong lúc em đang yêu anh mê đắm nhất, nhớ anh điên cuồng nhất, tâm hồn em đang mở rộng nhất. Anh có hiểu vì sao?
Đó không phải là một bài viết về hôn nhân gia đình bình thường, đó thực ra là một câu chuyện, câu chuyện làm cho em nhói đau khi nghĩ đến một người đàn bà khác, một thiếu nữ khác trong cuộc sống đa chiều và phức tạp của một người đàn ông. Người ta có thể yêu nhiều người đàn bà cùng một lúc, cũng có thể cùng lúc chia tay tất cả, để rồi lại hăm hở bắt đầu một vòng quay mới, những cuộc yêu đương mới đầy cảm hứng... Người ta có mỏi mệt không, trong cuộc kiếm tìm, chinh phục và "buông lơi" của mình?
Em không ảo tưởng về tình yêu, cũng không khắt khe với nó theo những quan niệm truyền thống. Nhưng khi gặp anh, đã có lúc em hy vọng tình yêu là một điều gì đó thật đẹp, thật đặc biệt... Cho đến khi câu chuyện kia ám ảnh em về một "dị bản" quá tầm thường.
Giá như em không yêu anh nhiều đến thế.

cohangxomcali
03-02-2009, 03:34 AM
Có ai thế này không?

Trời cho ta cái duyên được gặp nhau và trở thành những người bạn, người của sự chia sẻ, nhưng cũng có thể chính là người ðã lấy ði của ta niềm tin yêu vào cuộc sống...

Trên trái ðất này, từng giây từng phút trôi qua ðều có hàng nghìn người ðang yêu nhau, hàng triệu người ðang nhớ ðến nhau, hàng tỉ người ðang ðau khổ vì nhau và hàng tỷ tỷ người ðang nghĩ ðến nhau? Trong ðó có em nghĩ ðến anh!

Tất cả những người bạn của em chúng không ðủ dũng cảm ðể tin rằng một ðứa con gái khôn ngoan, sắt ðá như em lại ði "phải lòng" một người ðàn ông chỉ qua nói chuyện trên mạng như thế? Anh có phải là người ðàn ông ðầu tiên và duy nhất em biết qua mạng ðâu nhỉ? Trước anh, em từng nói chuyện với rất nhiều người. Có người cũng ðược ðến một tháng, có người thì chỉ một lần duy nhất.
Ðôi khi em cũng muốn cho ði một vài cơ hội, cho ði những hy vọng, nhưng em chợt nhận ra bản thân mình chưa ðủ tự tin và khả nãng ðể biến những hy vọng ðó thành sự thật. Lại thôi. Kệ. Cái gì ðến sẽ ðến.

Và anh ðã ðến. Ðúng là cuộc sống này có nhiều sự ngẫu nhiên. Nhưng có những sự ngẫu nhiên lại trở thành nỗi dằn vặt của cả một con người? Chúng ta ðã nói biết bao nhiêu là chuyện với nhau, anh nhỉ? Chuyện gì cũng có thể trở thành ðề tài cho chúng ta tranh luận. Có lẽ chưa bao giờ em lại nói chuyện nhiều ðến thế với một ngýời khác giới, xa lạ. Em chẳng biết anh là ai trong cái biển người bao la này.

Em không biết mặt anh và anh cũng vậy. Chúng ta ðã chẳng gặp mặt nhau vì không muốn mất nhau, mất ði tình bạn này? Với em, có một người bạn như anh còn hõn là sống giữa một biển người mà mọi người biết nhau, nhớ mặt nhau, nhưng lại chẳng bao giờ hỏi thãm nhau. Em hiểu tìm được cho mình một người bạn ðúng nghĩa thật chẳng dễ dàng chút nào.

Em ghét anh quá nhưng sao trong lòng lại thấy rất vui mới lạ chứ? Rồi anh không còn thường xuyên nhắn, gọi và nói chuyện với em nữa. Anh bận rộn, anh có nhiều mối quan tâm cần lo lắng khác. Em hiểu. Rồi anh bỗng bặt tin, anh "biến mất" nhanh giống hệt như khi anh ðến.

Nhưng em ðã không làm gì cả. Em tôn trọng việc anh làm. Em chấp nhận mất ði người bạn, người có thể hiểu em khi mà cả thể giới này ngõ ngác không hiểu em, người có thể nói bất cứ chuyện gì với em khi chuyện gì cũng khiến em thấy nhạt nhẽo? Gần ba tháng không có anh làm bạn, em vẫn sống thật tốt và làm việc hết mình.

Chúng ta chỉ như hai con thuyền vô tình va vào nhau sau ðợt sóng. Anh vẫn là anh. Sống cuộc sống của anh, không có em trong một phút giây nào của ý nghĩ. Không có những "kỷ niệm". Không có những thói quen. Cuộc sống của anh không bao giờ hiện diện em. Sáng sáng, trưa trưa, tối tối bao ý nghĩ rồ dại của em anh cũng không bao giờ biết?

Ừ, thôi, em sẽ không nghĩ về anh nữa. Anh là người ðàn ông trời sinh ra ðể không bao giờ thuộc về em cả, anh nhỉ? Ðây là lần cuối cùng em nghĩ ðến anh, em hứa! Em chẳng có ai ðể vứt những ý nghĩ này ra khỏi ðầu nữa cả. Em sẽ sống thật tốt như những ngày ðã qua không anh và như em từng sống. Anh cũng thế nhé!

Cầu mong anh gặp được nửa thật sự của anh! Cầu mong người con gái ấy sẽ nhớ anh thật nhiều, yêu anh thật nhiều. Không như em chỉ biết nghĩ ðến anh?

Ừh ðúng vậy! On this earth, no one can give you both key and door, except yourself

cohangxomcali
03-02-2009, 03:35 AM
:heart3: Tôi phải làm gì, khi trái tim vẫn thổn thức gọi tên anh..

Tôi viết những dòng này khi lòng tôi ðang thực sự rối bời. Tôi cô ðõn, chán nản và chỉ muốn khóc... Tôi yêu anh từ thuở tuổi 28, khi trái tim tôi non nớt tựa trang giấy trắng. Lần ðầu quen anh, nhịp tim tôi rung ðộng, những rung ðộng ðầu ðời cứ sống mãi trong tôi ngỡ như mới ngày hôm qua ðây, dẫu rằng tất cả ðã thuộc về quá khứ của 3 nãm về trước.
Tình yêu của chúng tôi ðẹp như những trang thõ, bạn bè tôi ðứa nào cũng ganh tị và thầm ao ước. Thời gian cứ thế trôi ði và tình yêu của chúng tôi thêu dệt nên từ những phong thư, những cuộc chuyện trò qua ðiện thoại hay những lần online? dẫu rằng chúng tôi cách xa nhau bởi hai khoảng trời Canada - USA
Tôi hạnh phúc biết bao khi có anh, tất cả những gì anh dành cho tôi ðều trở nên rất ðỗi thân thưõng. Ngày yêu anh, tôi như một ðứa trẻ. Anh luôn lắng nghe và dịu dàng với tôi. Chẳng hiểu vì sao, từ lúc yêu anh tôi trở nên ngoan hiền hơn bao giờ hết? Tên của tôi ðã bắt ðầu ðược nằm trong danh sách tuyên dương. Rồi tôi "nổi tiếng" bởi nhiều giải thưởng. Dường như anh ðã truyền cho tôi một sức mạnh mãnh liệt, ðể tôi không còn là một cô bé rụt rè, nhút nhát của ngày hôm qua?
Anh là con trai ðã có vợ. Ðó cũng chính là lý do khiến gia ðình tôi ngãn cấm khi hay tin tôi yêu anh. Chị tôi dọạ sẽ "từ" tôi nếu như tôi không rời xa anh. Nhưng tôi sinh ra vốn là một ðứa bướng bỉnh, tôi mặc kệ những lời rãn ðe, những mang chửi? Tôi cứ yêu anh, cứ nhớ anh và cứ mong anh?
Theo dòng thời gian trôi, tôi và anh hai ðứa lại chung nhau một lời ước hẹn khi tôi quyết ðịnh qua Canada sống? Cứ tưởng rằng, ở cạnh anh tôi sẽ ðược chãm sóc và lo lắng cho anh. Nhưng không, những mặc cảm về một con bé thơ dại trong tôi khiến tôi có cảm giác mình không xứng ðôi với anh. Và rồi, giữa tôi và anh xảy ra những chuyện khó nói. Rồi tôi nhận ra nơi anh một sự ðổi thay? mà ðến bây giờ tôi vẫn không thể hiểu ðược khi anh bảo với tôi rằng "anh không thể là người chung thủy?".
Cuối cùng, ðiều không ngờ nhất ðối với tôi ðã xảy ra: Chia tay nhau, chúng tôi trở thành người lạ?
Mới ðó mà cũng ðã ba nãm. Có lẽ anh ðã quên tôi, và cũng có thể anh ðã có một tình yêu mới? Còn riêng tôi, trái tim tôi vẫn vẹn nguyên bóng hình anh. Nhưng tôi không biết làm gì hơn, ngoài việc ngày ngày tôi đi làm và cầu chúc cho anh luôn ðược như anh muốn. Ðó cũng chính là niềm vui duy nhất của tôi? bởi tôi ðã cố quên anh nhưng không thể.
Ðã bao lần tôi quyết ðịnh có bạn trai mới ðể có thể quên anh, nhưng rồi tôi lại càng nhớ anh nhiều hõn. Hiện tại tôi vẫn cô ðõn, vẫn muốn biết gặp ðược anh trên những con ðường phố mỗi ngày, và vẫn lắng nghe tin tức anh bây giờ ra sao vả cũng hằng mong ðược một lần gặp gỡ anh. Và bỗng nhiên tôi trở nên yêu Canada một cách lạ lùng, ðể rồi những câu về xứ Canada xoa dịu trái tim tôi, cứ mỗi lần tôi nhớ anh, mỗi lần tôi cảm giác anh ðang dõi theo bước chân tôi ði với tất cả thýõng yêu. Mỗi ngày trôi qua, tôi luôn khát khao ðôi bàn tay anh ðón lấy ðôi bàn tay nhỏ bé của tôi và dìu dắt tôi bước ði giữa dòng ðời xuôi ngược? Nhưng tất cả chỉ là ảo giác nõi trái tim tôi?
Người ta thường bảo "tình yêu bắt ðầu bằng một nụ cười, sau ðó là một nụ hôn và kết thúc bằng một giọt nước mắt hay một cái ôm vĩnh cửu?". Tôi không muốn "giọt nước mắt" dành cho mối tình ðầu của mình bởi cuộc sống của tôi vốn ðã quá nhiều nước mắt? Nhưng tôi không biết phải làm gì ðây, ngay cả lúc này khi trái tim tôi luôn thổn thức gọi tên anh?

cohangxomcali
03-02-2009, 03:37 AM
Xin lỗi tình yêu, cho anh _người em chưa từng gặp mặt

Thung lũng tình yêu 1 đêm thật buồn

em đã ngồi đây ko biết bao lâu rồi _1 ngày _2 ngày _3 ngày .........hay lâu hơn nữa _em ko biết _tự huỷ hoại mình bên cái computer và những con chữ vô hồn .......ko còn cảm giác mệt mỏi nữa _2 mắt cũng ko díp lại như đêm đầu em thức nữa _tất cả nhoè đi rồi ........

Anh thương yêu !

em biết là anh chưa từng yêu em _nhưng xin cứ cho em gọi như thế _gọi bằng tất cả những dấu yêu trong lòng em _những thương mến mà em ko bao giờ dám nói với anh .......

em biết là anh chưa từng yêu em _bởi chúng ta ở xa nhau quá _bởi những tâm sự trong lòng anh _em ko bao giờ hiểu hết _vì giữa chúng ta có những người khác nữa _hàng trăm hàng ngàn lí do để ko bao giờ em đến được với anh

em biết là anh chưa từng yêu em _anh đã nói thế _anh nói rằng em đừng hy vọng gì cả _rằng anh sợ làm em buồn _nhưng anh ko thể sống dối lòng _rằng : anh ko thể quên được người con gái ấy .........tất cả những điều đó ........em đã nghe và mỉm cười _nhưng anh biết ko ? trong tim em nước mắt vẫn lăn tròn ......nhức nhối _có phaỉ vì xa k anh ????

em biết là anh chưa từng yêu em _những lời động viên chỉ là vì tình bạn của chúng ta _những lời yêu thương chỉ là phút yếu lòng ......em nghĩ thế _bởi em biết trong tim anh là hình bóng 1 người con gái khác .......ko phải em .........

anh biết ko ? đã bao lần em thức cùng đêm chỉ bởi vì em biết anh đang cô đơn và cần người san sẻ _thời gian đầu em gần như ngã khuỵ bởi ko quen _những đêm dài làm mắt em thâm quầng vì thiếu ngủ và mệt mỏi _nhưng em vui vì làm cho nụ cười nở trên môi anh

anh biết ko ? em đã chờ anh ngay cả khi biết rằng anh ko online nữa _em viết những dòng tâm sự chỉ cho duy nhất mình anh thôi _những bài thơ _những dòng văn ngớ ngẩn _chỉ để cho 1 người ........là anh ..........nhưng anh đã có lúc nhầm tưởng em viết cho người đàn ông khác _em ko phản đối _là bởi em kiêu hãnh _là con gái mà anh .........

anh biết ko ? em đã thay đổi nhiều kể từ ngày em gặp anh _những nhớ nhung khẽ nhen khi chiều buông xuống _những lúc giận hờn vu vơ rồi tự dỗ chính mình ..........những lúc ấy ko hề có anh ở bên .........chúng ta vẫn xa nhau như ngày đầu mới gặp

anh biết ko ? anh là người duy nhất nhìn em khác với cái nhìn của những người bên cạnh _anh nhìn em với cả sự mạnh mẽ của 1 con nhỏ vốn ngông cuồng nhưng anh cũng biết cái phần yếu đuối nơi em .........đó là lí do tại sao em yêu anh _em yêu 1 người hiểu và biết chia sẻ với em

ngày tháng vẫn trôi _em đã quen với việc thức đêm và anh cũng nguôi ngoai dần niềm thương nhớ về người xưa ấy _nhưng khi em quen được rồi thì anh ko online nữa _đã 3 ngày rồi _3 đêm rồi em ngồi lì ở đó _cái computer vô tình _vô tri _em đã khóc bao nhiêu _đã khóc vì ko còn thấy anh nữa ........

ngày hôm nay anh online và nói với em những lời chua xót đó _anh lại nói rằng : anh ko yêu em _lại nói rằng ko muốn em buồn ...........tất cả đã nhoè đi trong nước mắt _..........em ko còn thấy anh nói nữa .........nhưng em biết mình phải làm gì ..........

em xin lỗi vì ko thể yêu anh nhiều hơn nữa
xin lỗi vì đã ko gặp anh khi chúng mình có thể
xin lỗi vì tình em ko thể lấp đầy những khoảng trống trong anh
xin lỗi vì em đã đến sau người ấy
xin lỗi vì đã để anh biết rằng có 1 người rất yêu và nhớ anh thật nhiều
xin lôĩ vì những vần thơ em vẫn day dứt mãi trong anh .........
xin lỗi vì những gì em đã hứa mà ko kịp làm để anh vui
và em xin lỗi vì ko thể yêu 1 người khác như anh mong muốn

ngày mai _em sẽ mãi mãi offline _nhớ nhau ko anh ???nếu nhơ_hãy gọi tên em anh nhé !

vĩnh biệt những dấu yêu chưa từng được đặt tên .......

Xin đặt lên môi anh lần cuối nụ hôn nồng cháy và bỏng rát vì muộn phiền của một trái tim thổn thức.

mãi yêu anh

cohangxomcali
03-02-2009, 03:41 AM
:xmasgrin: Khúc tình buồn

Em cứ ngỡ rằng chúng mình sẽ yêu nhau , cùng nhau đi suốt con đường còn lại . Vậy mà ... Em đã khóc thật nhiều và em đã cố gắng quên anh . Nhưng P. ơi ! Trái tim khốn khổ của em không cho phép em làm điều đó . Lúc nào em cũng nhớ đến anh , vậy mà với em , anh mãi là một vẫy gọi đau đớn .
Chợt nhớ lại những lúc cùng nhau trò chuyện , hạnh phúc mỉm cười tựa sao sáng trời cao . Vâng , em hiểu chứ . Sáu tháng , khoảng thời gian không dài mà cũng không ngắn , khoảng thời gian đủ để em yêu anh và chờ anh . Tất cả bây giờ chỉ còn đọng lại hai chữ " ngày xưa " chứa đựng nỗi bẽ bàng và ẩn hiện sự chua xót .
Lẽ nào anh không nhận ra rằng em đã yêu rất thật và em cũng đã đau rất thật . Khi viết những dòng chữ này cho anh , em không sao khóc được . Dường như nước mắt em đang chảy ngược vào trong .
Trời California đã bắt đầu se lạnh . Mùa Giáng Sinh đã sắp đến . Những người đang yêu dập dìu bên nhau thật hạnh phúc . Nhưng anh ơi , có một điều em dám chắc rằng Noel này em sẽ buồn vô hạn , bởi vì chúng mình đã thực sự mất nhau !

cohangxomcali
03-02-2009, 03:43 AM
:heart2: TRÁI TIM KHÔNG NGỦ YÊN .....

Bỗng nhớ lại những điều ta đã nói , cách đây vài ngày mình còn gọi tên nhau . Một câu nói đùa em không cố ý , đã khiến anh buồn và giận đến hôm nay .
Em ngước lên trời tìm ánh sao đêm , ngôi sao nào của anh em cứ mãi còn xa cách . Có tình yêu nào không gieo mầm đau khổ , có hạnh phúc nào không trả giá phải không anh ?
Đã rất lâu rồi anh không còn gọi điện cho em , vì công việc bộn bề hay anh đã có \" niềm vui mới \" . Em bé nhỏ cô đơn và yếu đuối , sao giữ nổi anh - đôi cánh chim trời !
Sẽ có ngày chúng mình phải chia tay , em vẫn biết điều này không tránh khỏi . Sao em vẫn đợi chờ trong mòn mỏi , một phép màu ta hàn gắn với nhau .
Dẫu cuộc tình mang đậm một nỗi đau , bao nước mắt nụ cười nhẹ lướt . Suốt cuộc đời em mãi luôn ao ước " Hạnh phúc tình yêu xin chẳng dối lừa ! "

cohangxomcali
03-02-2009, 03:46 AM
:type: Tình đầu mối tình online của tôi

Hàng đêm, hàng đêm cô bé lắng nghe chàng trai tâm sự ...về niềm vui và cả những nỗi đau sâu thẳm trong tim của chàng ....
Rồi từng đêm , từng đêm cô bé chờ đợi chàng online để được chia sẻ, an ủi chàng ....
Một ngày họ đã điên thoại cho nhau ...rất lâu ...rất lâu ..." Em cúp máy trước đi, anh không làm được việc đó !" _ Chàng nói vậy . Cô bé cúp máy mà trong lòng trào dâng lên một nỗi buồn như vừa đánh mất một cái gì đó thật quý giá. Như vừa để chàng tuột khỏi tầm tay ...

Năm tháng dần trôi và họ đã ...yêu nhau .Một tình yêu thực sự _cô bé tin là như vậy!...Những lần gặp nhau họ mong ước biết bao ...ước gì giữa họ không phải la sự ngăn cách của màn hình vi tính lạnh lẽo vô cảm. Họ khao khát được ở bên nhau ..." Em nhớ anh nhiều lắm! __ Anh cũng vậy em à! " ...

Năm tháng dần trôi ... chàng trai ...có lẽ đã quá mệt mỏi vì mối tình online nên chàng đã thưa dần những cuộc hẹn. Cô bé chờ đợi mỏi mòn và đã rơi bao nhiêu giọt nước mắt .

Năm tháng vẫn không ngừng trôi ...một ngày nào đó họ không còn gặp nhau thường xuyên nữa không biết được niềm vui, nỗi buồn của nhau nữa...họ đã mất nhau NHẸ NHÀNG như vậy đó có lẽ không cần đến một lời chia tay , một lời oán trách nào cả .Trước mặt họ bây giờ là cái nick quen thuộc dấu yêu một thời và tấm hình chụp wcam của nhau .

Có một ngày nào đó họ gặp nhau trên đường phố thung lũng hoa vàng đông người ...có lẽ họ lặng nhìn nhau một hồi ( Vì đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy nhau bằng xương, bằng thịt ngoài đời ) lặng nhìn nhau nuốt dòng lệ vào tim , rồi bước tiếp ...2 người sẽ lại hòa vào dòng người đông đúc trên phố phường ...


hic hic vừa viết đến đây thì lại nghe thấy bài hát quen thuộc :

Ước gì !!!!!!!!!!!!!!!!


"Em đã sống những đêm trời có ánh trăng chiếu vàng
Em đã sống những đêm ngoài kia biển ru bờ cát !

Ưóc gì anh ở đây giờ này , ước gì anh cùng em chuyện trò, cùng nhau nghe sóng xô ghềnh đá ngàn câu hát yên bình .

Em đã biết cô đơn là thế mỗi khi cách xa anh .
Từng đàn chim cuối chân trời biếc tìm nơi bình yên

Ước gì anh ở đây giờ này , ước gì em được nghe giọng cười ,
và hơi ấm đã bao ngày wa mình luôn sát vai kề !

Em xa anh đã bao ngày rồi nghe như tháng năm ngừng trôi
Đi xa em nhớ anh thật nhiều , này người
Người yêu em hỡi ! ước gì em đã ko lỡ lời ,

Ước gì ta đừng có giận hờn .
Để giờ đây cô đơn vắng tênh , đời em đã vắng anh rồi
Ước gì cho thời gian trở lại , ước gì em gặp anh một lần ,
em sẽ nói em luôn nhớ anh , và em chỉ có anh thôi

cohangxomcali
03-02-2009, 03:47 AM
Kết thúc, ....người phải ra đi là em....

" Thành phố đã về khuya ,từng dòng người lướt qua ,cuộc sống vẫn trôi theo cùng năm tháng,những vì sao lấp lánh nhìn tất cả thánh thiện.cuộc sống sẽ không bất công với những ai sống hết lòng vì nó.Nỗi đau ,dằn vặt nào rồi cũng qua đi,ngày hạnh phúc rồi sẽ đến. Tình yêu cũ ra đi,tình yêu mới lại đến ,là năm tháng hư vô.Chỉ có tình yêu đính thực là ở lại mãi mãi.....là không bao giờ chết.
Em dấu đi những giọt nước mắt ,thay vào đó là nụ cười thật tươi để bên cạnh người em yêu ,sống hết mình bằng tình yêu đầu đời mà em đã có ,bỏ qua những ánh mắt tò mò ,lời nói dị nghị..Em không muốn những giây phút cuối là sự xót xa ,dè dặn.
Em ngơ ngác ,đau nhói khi nhận ra anh va em cách xa chia tay đi mà trong tim em hình ảnh anh vẫn luôn hiện rõ.
Em nghĩ mình có thể chịu đựng được tất cả, chỉ cần có tình yêu., Anh đau khi thấy em buồn ,thiệt thòi về tình cảm ,sự tình cảm Anh không chịu đựng được cái cảm giác sẽ không mang đến hạnh phúc cho em.Cuộc sống này không muốn cho em được ở bên anh .Xung quanh cuộc sống của hai người còn biết bao nhiêu điều.....Em ra đi ,có lẽ Anh sẽ không còn đau đớn như thế nữa , anh sẽ thanh thản hơn ,em sè không còn là gắng nặng,vì hạnh phúc của amj cũng chính là hạnh phúc của em.....
Em tự nhủ mình sẽ sống thật hạnh phúc.sẽ luôn mỉm cười,và mong rằng ở phương xa người em yêu cũng vậy.
Em sẽ luôn ở bên anh ,nhưng với một tư cách khác ,như ngày xưa.... cái ngày chỉ có tiếng cười và những ánh mắt tháng thiện. Có lẽ như vậy đã là quá đủ cho em và anh rồi. Em biết mình không được tham lam hơn nữa....
Hàng đêm em vẫn luôn cầu mong cho anh mãi được hạnh phúc. Bên một người.......không phải là em !...."

cohangxomcali
03-02-2009, 03:49 AM
Em là gì?

Em là gì giữa bề bộn ðời anh?
Sự tình cờ của số phận mang em ðến bên anh. Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua, chẳng biết từ bao giờ em và anh gắn bó với nhau bằng những tình cảm không gọi ðuợc bằng tên. Luôn luôn anh ở bên em những khi em cần có ai ðó bên cạnh, luôn luôn anh mang tới cho em nụ cýời những khi em ðau buồn nhất, luôn luôn là anh, chỉ là anh thôi trong tim em. Chúng ta ðã có biết bao kỷ niệm yêu thuõng bên nhau, ðã có biết bao những ngày hạnh phúc. Em tự hỏi vì sao trái tim em luôn lửi nhịp khi nhìn anh cuời, nghe anh nói. Tự hỏi vì sao chúng ta có thể chia sẻ với nhau mọi niềm vui, nửi buồn, sao chúng ta có thể hiểu nhau dễ dàng ðến thế? Sao suốt thời thiếu nữ em cứ mải mê ði tìm mà không gặp ðuợc ai nhu anh cả, ðến khi mình gặp nhau thì em lại không thể tiến thêm một buớc nào về phía anh, em chỉ dám ðứng lại một chử, vui suớng hạnh phúc có anh trong ðời và ðau khổ vì chẳng thể nào nói với anh lời yêu thuõng mà em mang trong tim bao ngày. Yêu dấu õi, em là gì giữa bề bộn ðời anh? Còn anh nữa, em biết gọi anh là gì ðây? Em gọi anh là bạn yêu dấu? Là anh trai? Hay là gì khác? Anh là nguời em yêu thuõng, nguời bạn thân ái, ngýời anh hiểu biết,nguời... trong tim. Anh là tất cả. Nhung với anh em là gì sao anh không nói? Xin một lần, chỉ một lần nói tiếng yêu thuõng... yêu dấu õi ___

cohangxomcali
03-02-2009, 03:50 AM
Nỗi Nhớ..., Căn phòng đêm nay câm lặng...

Nỗi nhớ dâng đầy trong em, nụ cười anh, từng hơi ấm, tưởng như máu trong tim đông đặc.
Nỗi nhớ dâng đầy,dâng đầy ...
Ôi chẳng có dòng sông, mặt biển nào ngăn cách, mà sao , mà sao ,anh không thể tới bên em .
Để nỗi nhớ như con thuyền vượt sông đến bên bờ, chỉ là giấc mơ. Căn phòng đêm nay câm lặng ,sao như lửa cháy bốn bề.
Em bỏ chạy, như lá khô gió cuốn ...miên man trong nỗi đớn đau .Mà không thể ra khỏi nỗi nhớ ,không thể ra khỏi nỗi nhớ đâu anh.


"Anh ...

Em chỉ muốn no'i với anh mà thôi.

...

Với Em Tình Yêu chỉ có một ... Cầu xin anh đừng nhầm lẫn với thứ tình cảm khác.

Hôm nay anh vẫn nợ em . Những lời yêu thương.

Còn em, nước mắt chảy ngược vào trong.

Yêu anh! Giữ gìn sức khỏe ...."

...Mà không thể ra khỏi nỗi nhớ ,không thể ra khỏi nỗi nhớ đâu anh ...

cohangxomcali
03-02-2009, 03:51 AM
:om: Ca?m xu'c ngo.t nga`o

P. ơi! Không hiểu sao mà bây giờ em cảm thấy nhớ anh đến như vậy? Anh, một người mà em chỉ mới biết qua mạng, chỉ trao đổi với nhau qua những lần online , Phone . Nếu nói em đã yêu anh thì thật là đơn giản và buồn cười quá phải không? Em cảm thấy một cảm xúc thật mãnh liệt mỗi khi nghĩ đến anh.Yêu? Không! Rất yêu? Cũng chưa đủ, còn hơn thế nữa nhưng chắc có lẻ vốn từ của nhân loại chưa đủ để có thể diễn đạt được điều này.
Với mọi người chắc có lẻ không ai có thể tin vào điều này, cũng đúng thôi vì ai lại có thể yêu một người mà mình chưa từng gặp gỡ và như vậy thì làm gì có sự đồng cảm để mà yêu chứ? Nhưng em có lý do để tin vào tình cảm của mình, tuy chưa được gặp mặt trực tiếp anh nhưng em có thể hiểu được anh qua những gì anh tâm sự và chia sẽ trong những suy nghĩ, những nỗi buồn, sự lo toan trong cuộc sống vội vã nơi đất khách? và còn nhiều, nhiều nữa. Em cũng biết xung quanh anh có nhiều người sẵn sàng chia sẽ cùng anh trong cuộc sống, sẵn sàng là điểm tựa cho anh mỗi lúc anh buồn, điều em thực sự mong muốn đó là trở thành người bạn của anh, chỉ của riêng anh!
Dù rằng hiện tại em vẫn chưa làm được gì cho anh, chưa thể thực hiện cái ước mơ mà chúng ta đang vẽ ra trước mắt, chỉ biết phải cố gắng nỗ lực nhiều hơn để giấc mơ trở thành hiện thực. Em mong sao thời gian trôi qua thật nhanh để chúng ta được ở bên nhau mãi mãi.....
Có đôi lúc em muốn nói cho anh hiểu rằng tình cảm em dành cho anh nó không còn đơn thuần nữa, có lẽ nó là tình yêu mất rồi.
Em không hiểu vì vô tình hay cố ý mà có lúc anh hỏi là muốn biết rõ tình cảm của em giành cho anh là gì? nhưng cũng có lúc thì anh làm căng thẳng với em mỗi khi em muốn nói rõ, những lúc như vậy khiến em không thể nói lên được tâm tư sâu thẳm của mình cho anh hiểu
Bây giờ em chỉ biết một điều em thực sự rất yêu anh, yêu bằng cả trái tim và sự chân thành mà em có!
Em mong biết bao một cơ hội để có thể tay trong tay nói với anh điều này. Em sẽ xiết chặt tay anh và nói rằng "Em yêu anh!", em sẽ ôm anh thật chặt để nói cho anh nghe rõ hơn là "Em rất yêu anh!" và em sẽ ôm chặt anh hơn một chút nữa để anh có thể nghe được rằng trái tim của em cũng nói như thế với trái tim của anh. Và một điều nữa là vì chính em cũng muốn được nghe anh nói là "Vâng, anh đã nghe thấy những gì em nói"
Còn ngay bây giờ thì em rất nhớ anh! nhớ anh nhiều lắm G@u M@p à!...

cohangxomcali
03-02-2009, 03:53 AM
:friends2: Gửi người bạn yêu quí !

Dù tôi và bạn có những vấn đề khác nhau . và quan điểm khác nhau..nhưng dù sao chúng ta cũng là bạn mà đúng không ? Vì thế tôi sẽ luôn chúc bạn được vui vẻ và bạn se đạt được những gì bạn đang co' . Và điều quan trọng hơn là bạn biết bạn đang có những gì .Dù tình ban của tôi không được bạn chấp nhận nhưng tôi cũng cảm thấy yên lòng ,,,vì tôi đã nói rằng ..tôi van con thich bạn . Dù là thế nhưng tôi vẫn hy vọng ..và cầu chúc bạn luôn vui ve , hạnh phúc và sẽ tìm người thay thế xứng đáng tốt hơn những gì tôi đã làm cho bạn . Và khi ấy tôi sẽ đến bên bạn chúc mừng sự thành công của bạn ..mặc dù chưa chắc gì tôi đã vui . Nhưng vì tình bạn của chúng ta tôi sẽ luôn cố gắng tỏ ra vui vẻ ,để bạn khỏi phải bận tâm về tôi . ĐỂ tôi có thể giữ đươc chút gì tình cảm bạn dành cho tôi với tư cách là một người bạn ...thân . Vì tôi không muốn đánh đổi tất cả những gì đã có với bạn trong quá khứ . Để đổi lấy một tình ban chân chính môt tình ban mà nó hoàn toan không thuộc về tôi . Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức .. chiến đấu để có thể gạt bỏ được tu a'i cu?a toi .Và với một quyết tâm như thế . Nhưng không tôi đã thua cuộc ...thua mà không biết nguyên nhân ...tôi đã thực sự bị sốc . Và tình thần xuống dốc một cách thảm hại ..tôi có cảm giac như tôi đã không còn là chính mình nữa . Nguoi yeu cu?a tôi đã thông cảm với những gì mà tôi đang chịu đựng ! Sau một thời gian suy nghĩ tôi dũng cảm ra đi ....đi để quên hết mõi thứ tôi nghĩ tôi sẽ bắt đầu 1 cuộc sống mới . Mọi người ủng hộ về quyết định của tôi có lẽ họ đã chán ngấy cái cảnh tôi chỉ biết ngồi một chỗ ...mà buon sau nhu the ..Với suy nghĩ như thế tôi đã đi tới một nơi mà tôi chưa từng nghe nói đến ..ngay cả cái tên làm tôi cũng cảm thấy lo . Và thực sự tôi đã gặp nạn ..tôi chẳng còn biết gì trước khi tôi nhìn thấy họ lao đến cứa tôi . Khi tôi tỉnh dậy tôi đang có mặt trong nhà .. một nguoi mà tôi chưa bao giờ gặp người đã giúp tôi trong cơn hoan nan .Mặc dù có đôi lúc phải trả giá với những hậu quả mà tôi đã gây ra . Mặc dù tôi phải đối đầu với cuộc sống rất khắc nghiệt không biết có thể chịu đưng cho tới khi nào ..thật chẳng dám nghĩ tới . Nhưng tôi vẫn cố gắng với một niềm tin rằng sự chịu đựng của tôi sẽ đổi lại được những gì tốt nhất sau này ,..tôi tin là như thế ! Nhưng nó không dễ chút nào ..quả thật không dễ . Tôi đã phải vất vả như thế nào để có được những gì tôi đang được có .Vì qua đó tôi có được những người bạn mới ...luôn ở bên tôi ...cùng giúp đỡ tôi qua cơn hoạn nạn . Nhưng nó lại làm tôi nghĩ đến bạn , nụ cười của bạn đã khắc sâu vào trái tim tôi tại sao bạn lại quên đi những kỉ niệm mà chúng ta đã có với nhau chẵng lẽ tình ca?m do' tôi dành cho bạn như thế vẫn chưa đủ ..Thôi thì tuỳ ở bạn dù sao thì tôi cũng hy vọng đó là quyết định đúng ..tôi cũng chẳng quan tâm đến nữa..bạn cứ làm những gì mình thích ! Ở một nơi xa xôi này tôi sẽ luôn nghĩ về bạn và câu mong cho bạn hạnh phúc ...hỡi người ban của tôi Bạn hãy sống vui vẻ nhé! cho bản thân cho gia đình .. nữa nhé ! Tôi muốn quên đi tất cả mọi thứ ....tôi không biết mình phải tiế`p tục làm như thế nào nữa . Rồi một ngày mới lại bắt đầu tôi lại tiếp tục cuộc sống của chính mình cuộc sống không có ban , toi hứa se mãi nhớ đến ban , tôi đang cố quên đi mọi thứ để tiếp tục cho cuộc sống hiện tại mà tôi không cần biết tương lai nó sẽ ra sao ,tiếp tục vô tư và làm những gì mình thich ??tôi sợ khi đó tôi sẽ hành động một cách ngu ngốc., nên tôi không thể làm cho một ai đó khổ sở nua . Nhưng thực sự bây giờ tôi không biết phải đi đâu về đâu , suy nghĩ kĩ luỡng về mọi chuyện có thể xảy ra !Tôi quyết định quay trở về dù có thể bây giờ tình bạn của tôi va` ba.n cũng không còn như xưa ?tôi đã khóc rất nhiều khi biết rằng ?.Một tình ban đẹp là khi những năm tháng dài chúng ta đã quen nhau với tính cách của mỗi bên và cho rằng đó chỉ là một tình bạn ? ..và khi có một biến cố xảy ra ..ta mới cảm nhận được rằng ta không thể sống thiếu người ấy . cảm ơn bạn đã đi qua cuộc đời tôi"

cohangxomcali
03-02-2009, 03:57 AM
:thanks: Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu

Lần đầu tiên mình gặp bạn là buổi chiều. Một buổi chiều gần tắt nắng. Cũng chẳng ai nghĩ chúng mình sẽ lại chơi với nhau. Chơi thân nữa cơ. Rồi khi ai cũng nghĩ chắc mình là gì gì đó.. hai đứa lại im lặng rời xa. Thi thoảng gặp lại vẫn cười. Hy vọng vào một cái khác... Dịu dàng hơn. Nhẹ nhàng hơn. Như câu mình vẫn thường nói với nhau, "mình là bạn mà", ấy nhỉ... Mình nhớ lần đầu tiên bạn chỉ cho mình ngắm những ánh nắng chiều trên sông. Rồi bạn bảo cuộc sống ngắn ngủi, vì vậy thích cái gì phải cố gắng làm ngay thôi.. Đừng ngần ngừ. Đừng do dự. Đừng sợ hãi. Mà cũng đừng e ngại xung quanh. Sao không sống vì những cảm xúc chỉ của riêng mình thôi nhỉ. Ừ, lúc ấy thì tớ chỉ cười im lặng. Nhưng về sau tớ học được từ cậu điều ấy. Phải lắng nghe trái tim mình. Và làm theo cảm xúc của mình. Cậu có nghe Quang Dũng hát bao giờ không nhỉ (Ngoài Trần Thu Hà và Mỹ Linh mà cậu từng bảo cậu rất thích). Nghe này, lâu lắm mình mới lại nghe Quang Dũng hát một bài (dù đã cũ) tình cảm như vậy. ( mà có lẽ là lòng tớ cũng đang muốn nói...) "Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều Cám ơn cuộc đời cho tôi một người Người bước vào đời trong tim ta im vắng Chiều bước vào đời cho tim ta chút nắng". Cậu chỉ cho tớ biết sống sôi nổi hơn theo cách riêng của cậu. Ấy là khi cậu kể tớ nghe về những suy nghĩ và hành động của mình. Tớ biết, giấu đằng sau cái vẻ trầm tĩnh đến lạnh lùng ấy là những tình cảm sục sôi. Tớ thích cái cách cậu biểu hiện tình cảm của mình lắm. Và mong là tớ có thể làm như thế. Nhưng, (cậu cũng từng nói thế), tớ lại là người hay kìm nén cảm xúc của mình. Tớ e ngại quá nhiều thứ. Và phải suy nghĩ quá xa xôi... Biết sao được, tớ không thể ngông như cậu. Tớ chỉ hay ngồi nghĩ ngợi và mỉm cười. Nhưng tớ nhớ rằng mình đã từng rất thích ngồi im lặng mỉm cười bên cạnh cậu để nghe cậu nói... "Rồi người cứ vô tình người đi Rồi chiều cứ vô tình chiều qua Rồi người cứ vô tình người xa Rồi chiều cũng vô tình chiều quên " Thấy giống cậu không... Như thế sẽ bị hờn trách đấy. Tớ cũng từng hờn trách... Giọng Quang Dũng tha thiết lắm. Lần đầu nghe bài này, tớ thấy buồn. Nhưng giờ thì... Càng nghe càng thấy hay. Nhưng nỗi buồn thì đã bay mất từ lúc nào. "Giữ sao được người đi qua cuộc đời Giữ sao được chiều đi qua mặt trời Người cứ đi người mang theo bóng Chiều cứ qua chiều mang theo nắng" Bây giờ thì tớ chỉ còn thấy lòng mình muốn nói "cám ơn". Cám ơn vì cuộc sống và những người bạn cho tớ gặp cậu. Cảm ơn vì lúc ấy tớ đã đem cậu ra đùa để giờ hai đứa là bạn. Cảm ơn cả những câu chuyện nho nhỏ kèm theo lời khuyên mà cậu dành cho tớ. Và cũng phải nói rằng nhờ cậu mà tớ thấy tình yêu của mình bây giờ đẹp hơn rất nhiều. Bởi tớ biết, có những tình yêu đến từ những suy nghĩ lãng mạn của tuổi mộng mơ, cũng có những tình yêu đến từ sự đồng cảm, chân thành... Có những tình cảm rất mạnh, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc nào đó. Nhất định, đó không phải là tình yêu... Tớ không giữ được cậu. Mà cũng chẳng muốn giữ cậu lại bên mình. Cậu cứ đi theo những gì cậu muốn, và làm những gì cậu nghĩ là cần làm... Còn tớ. Tớ sẽ ở lại và chờ tình yêu của mình. Khi gặp người ấy, nhất định tớ sẽ giữ người ấy bằng tất cả cảm xúc trong lòng. Khi yêu ai đó, tớ tự hứa với lòng sẽ không để người ta phải ra đi. Tớ sẽ giữ, chỉ cần người ấy còn yêu tớ. "Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều Cám ơn một chiều cho tôi một người Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu Giữ sao người đừng đi? Giữ sao chiều đừng qua? Giữ sao người đừng xa? Giữ sao chiều đừng quên? " Sao giữ được gió, cậu nhỉ! Cao nguyên lúc nào tớ lên cũng thấy gió se se lạnh. Cậu làm tớ nhớ cao nguyên, rồi lại nhớ biển. Gió ở biển phóng khoáng thổi khắp nơi. Cũng bao la như thế, cuộc sống rộng lớn thế này, dù ở đâu, mà chẳng giữ được nhau (miễn là họ còn cần nhau...) "Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều. Cám ơn một chiều cho tôi một người". Chỉ thế thôi là đủ với 2 đứa mình. Cậu nhỉ... Tớ sẽ không buồn nhiều như trước đây nữa đâu. Tớ sẽ nghe lời cậu, học cách khám phá, tự tạo ra và tận hưởng niềm vui.. Cám ơn cuộc sống này với bao điều bất ngờ nữa, để tớ thôi day dứt "giữ sao người đừng đi..." "Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều. Cám ơn một chiều cho tôi một người Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu .Giữ sao người đừng đi? Giữ sao chiều đừng qua? Giữ sao người đừng xa? "
Vâng cảm ơn cuộc đời này thật nhiều, và giờ này tôi thật sự cảm ơn người ấy đã cho tôi cảm giác bít nhớ biết trông một điều gì đó "Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu .". Cảm ơn anh

cohangxomcali
03-02-2009, 03:58 AM
Giữa bé và anh chỉ là nỗi nhớ

Có những khoảng không gian dành riêng cho thời mực tím, có những khu vườn cho tuổi xế về Tây, có những con đường cho lứa đôi trong tình yêu rạo rực, có những lối đi về in dấu với người xưa.

Trong vũ trụ bao la ấy thì đâu là thiên đường cho những chờ mong, những nhớ nhung và những giọt nước mắt? Giữa thanh thiên bát ngát ấy tình yêu và màu tím phải chăng có lối đi riêng đúng không anh?

Khoảng yêu thương ấy ở trong tim của anh và bé, một nơi mà chỉ có anh và bé biết đến và tin yêu mà thôi. Anh có biết bé đã mơ về anh rất nhiều, nhớ về anh như đó là lẽ sống, nhiều lúc tự hỏi lòng mình sao bé lại nhớ anh như thế, sao bé lại nghĩ về anh như cứu cánh cuộc đời, tại sao bé lại yêu anh đến cháy lòng như thế? Liệu đó có phải là nỗi nhớ vu vơ của cô bé con, đó có phải là những ý nghĩ nhập nhoạng hay đó chỉ là một góc nhỏ trong biển lớn yêu thương? Nhưng không anh có biết, bé không còn là cô bé ngồi nghĩ vu vơ trước cánh đồng rộng thơm mùi hoa lúa nữa, bé cũng chẳng phải là yêu ghét nhất thời, bé cũng không còn mơ mộng để hiểu về tình yêu đầy mộng mơ và trẻ con hoa mỹ dưới cây bút mà tuổi thơ bé đã vẽ lên.

Bé đã hiểu tình yêu là gì trong cuộc sống đầy những nhấp nhô với đôi đoạn đường bằng phẳng ấy, bé đã hiểu được yêu bằng trái tim mình thì sẽ có những trăn trở và những nhớ mong và cả những hạnh phúc nữa. Bé yêu anh! Anh có biết không, bé tin anh biết điều đó! "Anh biết, bé biết và trời biết" đúng không anh? Nỗi nhớ anh trong bé không chỉ là nhẹ nhàng, hay thỉnh thoảng mà nỗi nhớ anh trong bé bây giờ cứ mãi không dứt và cũng không phải nhẹ nhàng nữa mà dữ dội cồn cào như sóng biển trước bão giông. Tình yêu ấy không còn đơn giản mà tình yêu của bé dành cho anh cháy lòng mong đợi anh có hay! Bé luôn nghĩ rằng 1 ngày có 24 tiếng nhưng hình như thời gian đó không đủ cho bé nhớ anh, nghĩ về anh và yêu anh. Nhưng bé lại rất muốn thời gian đó được rút ngắn hết mức vì mỗi ngày qua đi mỗi khắc qua đi như thế sẽ rút ngắn được khoảng cách giữa bé và anh. Sẽ rút ngắn được nỗi nhớ - Hoa cỏ may - đang dạt dào trong anh và trong bé.

Bé biết anh luôn ở bên bé nên bé không thấy lẻ loi trên lối đi về, vì anh luôn bên bé nên bé thấy vui mỗi sáng thức dậy và vì anh bên bé nên bé cũng rộn ràng trong mỗi lúc chiều buông. Và nữa là vì anh mãi trong tim bé nên bé hạnh phúc anh người xấu yêu của bé yêu à. Tháng tư đã về ngoài ngõ, tình yêu của bé dành cho anh lại về nở hoa trong tim. Tháng tư tràn ngập trong sắc hoa khắp các nẻo đường, tháng tư về với cành bằng lăng tím biếc nơi mỗi góc phố mỗi con đường, tháng tư về thêm yêu những làn gió mát. Anh có biết có người bảo bé là sao lại chọn tháng để sinh thế? Anh có biết vì sao không, vì tháng tư tràn ngập sắc hoa đủ màu đủ loại. Hoa thể hiện cho cái đẹp thanh khiết và hoà bình nữa chứ! Đúng là thật là vui vì tháng tư để mọi người đón một chớm hè trong nhẹ nhàng và trong ấm áp. Và như thế bé thêm nhớ anh thêm yêu anh nữa chứ.

Bé nhớ anh như chưa hề biết dến nỗi nhớ và yêu anh nhiều như chưa từng biết đến phút giây yêu. Bé yêu anh nhiều và ở nơi xa xôi ấy anh người xấu của bé hãy nhớ về bé yêu nhiều, yêu bé yêu nhiều và vui vẻ, hạnh phúc lên anh nhé. Anh hạnh phúc thì ở nơi này bé cũng hạnh phúc. Mãi yêu anh và mãi chờ anh.

cohangxomcali
03-02-2009, 03:59 AM
Chẳng biết từ bao giờ

Anh và em, xa rất xa nhưng cũng gần thật gần. Nhờ một chút duyên của đời người mà em được quen biết anh và em thầm cảm ơn ông trời đã cho em cơ hội đó!

Chẳng biết từ bao giờ anh luôn hiện hữu trong em,thật nhẹ nhàng,thật ấm áp mà chỉ riêng mình em mới cảm nhận được. Chẳng biết từ bao giờ, buổi sáng ngủ dậy thôi em đã nghĩ vu vơ về anh là muốn cầm điện thoại nhắn cho anh một cái tin chào buổi sáng.

Ngày mới của anh bắt đầu từ 0h00 am. Anh nói rằng đó là lúc ngày cũ kết thúc, ngày mới bắt đầu ,cũng như mọi cái cũ kết thúc để bắt đầu cái mới. Bắt đầu sức sống mới để tiếp tục cố gắng hoàn thiện mình hơn và chẳng biết từ bao giờ em yêu cái khoảng thời gian Midnight đó có lẽ bởi nó liên quan tới anh.

Em bắt đầu cảm thấy bình yên trong lòng, là khi em ngồi nhâm nhi cà phê một mình và nghĩ đến anh, nghĩ đến những câu chuyện không đầu không cuối mà em chắc anh chẳng bao giờ nhớ. Rồi em lại mỉm cười một mình khi đi qua những con đường mà anh từng in dấu chân, nhìn thấy những gì loáng thoáng giông giống anh là em lại nhớ, nhớ một nỗi nhớ vu vơ.

Chẳng biết từ bao giờ cảm giác ấy tồn tại trong em và cái cảm giác nhơ nhớ đó làm em bắt đầu biết ước mơ. Anh biết không, chỉ một câu nói vu vơ của anh thôi cũng đủ làm em vui cả tuần. Em nhớ có lần em nói với anh "Trời đang rất lạnh anh à!", anh lại dịu dàng nói rằng "Trời lạnh em ra đường nhớ mặt thêm áo vào nhé! Có cần anh gửi cho em chút nắng Sài Gòn không?".

Chỉ câu nói vậy thôi nhưng em cảm thấy tràn nắng trong lòng, anh biết không? Và chẳng biết từ bao giờ em biết mình đã yêu, yêu theo cách của em anh à và em sẽ chẳng bao giờ muốn nói. Em sẽ yêu theo cách của em để mãi luôn được bên anh, được chia sẻ với em vậy là đủ.

Như thế có bình yên không anh?

cohangxomcali
03-02-2009, 04:01 AM
Lặng lẽ một cuộc tình

Ngày xưa, em tung tăng rong chơi trong tình yêu của Anh . Tình yêu là màu hồng chứa chan niềm tin hy vọng . Cuộc đời đáng yêu hơn bao giờ hết . Bao nhiêu nụ cười và niềm vui bình an khi ta bên nhau

Thời gian trôi nhanh ....em không giữ được tình yêu đó ....Vì sao ???

Ngày nay, em hoang mang và hụt hẫng . Em tự trách mình nhiều và nhiều lắm . Tại sao tình yêu và chính EM không đủ sức giữ tình yêu của chúng ta .

Em bây giờ như chú thỏ cô đơn lạc lỏng . Em muốn xa rời mọi người và thu mình vào vỏ ốc cô đơn ...Nhưng thực tế cuộc sống không cho em làm như thế. Em vẫn cố gắng diễn cho hết trong sân khấu cuộc đời , vẫn cố sống hết mình , mang niềm vui cho người xung quanh

Để đến đêm về , lặng lẻ một mình ...chỉ còn EM, ANH & KỶ NIỆM , em lại để mặc cho nước mắt tuôn rơi ....Khóc và khóc trong đêm để ngày mai lại ...mỉm cười với cuộc sống

Và ngày mai ...em là em của cuộc sống tất bật thực tế
Nhưng đêm nay ....em là em của tình yêu ...yếu đuối và nhõng nhẽo , vẫn bé bỏng như xưa


Một cuộc tình buồn ...lặng lẽ như một đêm cuối tuần lang thang qua miền kỷ niệm . Em muốn quay lưng chạy trốn kỷ niệm nhưng sao kỷ niệm vẫn quanh đây . Em bị vây kín bởi kỷ niệm và quá khứ

Ước gì mình quên được niềm đau chôn dấu . Em sợ lắm ngọt ngào của kỷ niệm . Nhìn quanh mình ....sao lại thấy hình bóng anh hiển hiên. Tại sao Em yêu Anh nhiều như vậy ???Mãi đến bây giờ vẫn chưa có câu giải đáp vì Yêu là Yêu, là con tim không phải là lý trí

Thôi xin bằng lòng với kỷ niệm . Còn lại gì cho em ngoài nỗi buồn chôn dấu


"Cho tôi xin, xin mãi mãi Yêu Anh" ....dù tình yêu thơ mộng đó đã trỏ thành dĩ vãng ....Nhưng bây giờ Em vẫn yêu ...yêu đơn phương, vẫn một mình và cuộc tình . Muốn quên đi ...nhưng nào có được đâu
Trái tim lại không biết vâng lời ...nỗi nhớ lại về khi đối diện với chính em & kỷ niệm
Nếu biết đớn đau thế thì ....ngày xưa ...không dám yêu . Số phận đưa đẩy ta đến bên nhau và yêu nhau . Rồi cũng những mệt mỏi buộc ràng của cuộc sống ...đưa ta rời xa nhau .

Dù xa nhau, em vẫn không oán trách . Vẫn xin mãi yêu anh


Đêm vẫn lặng lẽ buồn . Cuộc sống bận rộn và mệt mỏi cũng không ngăn được em nhớ về Anh . Đành phải chấp nhận thế thôi . Tại sao lại nhớ Anh nhiều đến thế ? Tại sao lại sống với kỷ niệm ? Tại sao Em không thể nào quên được Anh ? Bao nhiêu đó ...cũng cho em hiểu được rằng Em đã sai

Em của Anh sao lúc nào cũng dại khờ trong tình yêu . Anh thông minh, tế nhị bao nhiêu ....em vô tình và khờ dại bấy nhiêu để giờ đây tự trách .Khi bên nhau, Em đã không biết quý một khoảng tròi bình yên của chúng ta...để bây giờ tất cả là nỗi nhớ muộn màng


Em vẫn một mình lặng lẽ với kỷ niệm từng đêm . Những khoảnh khắc một mình đối diện với mình là những khoảnh khắc em thả hồn về bên Anh để được nghe lại giọng nói tiếng cười, được cảm nhận anh vẫn rất gần quanh EM .

Em cứ ngỡ như Anh vẫn thật gần quanh đây, vẫn cùng em trong chia xẻ vui buồn cuộc sống . Ngày nay dù Anh không còn bên Em, Em vẫn giữ mãi thói quen nhỏ nhoi đó . Bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì mà em không chia xẻ với anh . Đôi khi em nghĩ sự chân thật cũng có nhược điểm của nó và những hiểu lầm đáng tiếc ...Vui hay buồn gì rồi cũng trở thành dĩ vãng . Ngày nay, em được viết ra thế này ...cũng là một niềm an ủi với em ....giống như em đang được chia xẻ và cảm thộng Cuộc đời sẽ ấm lại chút tình người


Ta đã xa nhau. Ngỡ rằng thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm mầu để xoa dịu vết thương lòng nhưng ...em đã lầm khi nghĩ rằng em sẽ quên

Trong chập chùng kỷ niệm, Anh lại về bên em . Trong trăm nghìn nỗi nhớ , Anh lại về với ánh mắt ấm áp và bao dung . Bao nhiêu hờn giận nũng nịu ngày xưa , bao nhiêu niềm vui và hạnh phúc lại về cùng Anh . Tiếng nói ấy nụ cười ấy ...bây giờ chỉ là kỷ niệm của mối tình duy nhất trong em

Giờ đây dù nuối tiếc chi nữa ...cũng đã muộn màng . Em cay đắng nhận ra rằng Không ai có thể thay thế hình bóng của Anh trong tim em . Rất tiếc mãi đến khi Anh không còn bên Em ...Em mới hiểu


Mãi đến khi xa nhau ...Em mới hiểu ...em sẽ không tìm lại được nữa . Bây giờ chỉ còn tiếc nuối và bơ vơ

Chơi vơi & chơi vơi những lúc một mình đối diện với bóng đêm & cuộc tình chúng ta . Trong cuộc sống em thực tế và chính xác bao nhiêu thì trong tình Yêu ...em lại dại khờ và bướng bỉnh bấy nhiêu ...Và Em đã mất Anh , em đã đánh mất chính em


Lại một chiều cuối tuần chìm lắng trong nỗi nhớ về Anh . Nỗi nhớ vẫn vây kín khi em nhìn những cặp tình nhân bên nhau tay trong tay .

Một lần nữa em lại nhớ về vùng trời bình an bên anh . Những ngày chúng ta chìm đắm trong hạnh phúc và niềm vui . Tựa vai Anh, em quên hết những lo toan của cuộc sống . Cám ơn Anh đã cho Em những phút giây được sống thật với lòng mình , được cảm thấy mình nhỏ nhoi và được che chở bảo bọc trong vòng tay Anh .

Bao nhiêu năm qua, Anh đã cho em hiểu được thế nào là một tình yêu thật sự và duy nhất ...để em mãi mãi nhớ Anh & YÊU anh


Trống vắng và lạc lối là những gì cụ thể nhất có thể diễn tả tâm trạng của em lúc này . Em sợ sự yên tĩnh, em sợ sự vắng lặng trong tâm hồn . Những lúc đó em lại đau khổ vì nghìn câu hỏi TẠI SAO, vì những dằn vặt và băn khoăn .

TẠI SAO Em không giữ được Tình Yêu chúng ta??? TẠI SAO Anh lại để em ngủ ngon trong tình yêu và ra đi không báo trước . Một sự chia tay rất bất ngờ phải không anh

Dù sao đi nữa, Anh vẫn mãi cùng em trong từng buồn vui cuộc sống như ngày xưa nhé Anh


Em lại nhớ Anh . Giấu nỗi buồn vào đáy tim nhưng nỗi nhớ lại về . Bây giờ Anh luôn bên em rồi đó kế cả nơi đây...
Chiều nay về trễ hơn mọi ngày, thành phố lên đèn và khu phố yên tĩnh . Không gian vắng lặng đó buộc Em nhớ Anh nhiều hơn . Lời nói tiếng cười của chúng mình ngày nào đã đi về đâu . Bên Anh ngày đó em nào biết buồn vì Anh đâu muốn Em buồn
Vậy đó , vậy mà ....ai biết được lần này xa nhau thật . Em vẫn còn bàng hoàng và không tin đó là sự thật . Em hờn trach' anh nhiều lần nhưng Anh đâu có giận em ...nhưng rất tiếc kỳ này là một ngoại lệ
Anh lẳng lặng ra đi và em thì ngang bướng không chịu tìm hiểu TẠI SAO ...Có lẽ tại em quá nhõng nhẽo và ngang bướng . Có lẽ tại Anh quá nghiêm khắc với em hic hic xì xì ....Và rồi ...tại cả hai ...đều tuổi con cua ...không ai nhường ai nên bây chừ tha hồ hix hix


Khi những bận rộn cúa cuộc sống đã qua, những ồn ào náo nhiệt đà xa , em lại chạy vào đây tìm một chút lắng đọng trong tâm hồn
Anh đã xa ...còn chút gì để nhớ ngoài những kỷ niệm không phai

Em khờ lắm phải không vì Tuổi của em không dành cho đau buồn
nhưng em biết làm gì hơn
Tủi thân quá ...phải chi em xấu xí ...Nhiều lúc em tương chừng như
ngã quỵ Mất hết niêm tin và hy vọng


Lại một chiều cuối tuần ...chìm lắng trong nỗi nhớ . Mọi người đã về hết, trả lại cho em một không gian thật vắng lặng . Em rất sợ sự vắng lặng trong tâm hồn nhưng thật ra những lúc như thế này là những lúc em sống thật với lòng mình .
Em xa rời những cuộc vui vì em muốn sống thật với chính em . Cuộc sống từng ngày buộc em phải diễn trong sân khấu cuộc đời, em mệt mỏi với những giả tạo của cuộc sống . Vì biết đâu đằng sau những nụ cười thật tươi là những mệt mỏi chán chương...Biết đâu đằng sau những nụ cười và niềm vui , em mang đến cho người khác là một sự cô đơn lẻ loi . Không ai tin rằng EM CÔ ĐƠN và có lẽ anh cũng không tin như vậy ...Cuộc đời sao nhiều nghi ngờ quá ...ta nghi ngờ lẫn nhau ...để rồi ...em không còn gì ...Buồn quá


Tại sao em lại mất hết mục đích sống và niềm tin . Em biết không ai có thể giúp em vượt được ải này ngoại trừ bản thân em ...Nhưng em biết là em đã thất bại ...Vâng em là người thất bại ...em tự nói với mình trong cuộc đời ai cũng sẽ gặp một lần thất bại và như vậy em vẫn còn may mắn hơn nhiều người . Co' thể đây là lần đầu tiên đau khổ vì yêu nên như thế ...Biết trách ai bây giờ ...Em chỉ trách em thôi

Một chiều cuối tuần lặng lẽ trong vỏ ốc cô đơn..Nhìn những ngưòi xung quanh tíu tít chuẩn bị một chiều cuối tuần với người yêu , em lại thấy chạnh lòng . Em lại vùi đầu vào công việc để quên


Em vẫn tự hỏi lòng mình tại sao em lại thất bại trong việc giữ gìn tình yêu chúng ta ? Tại sao em lại là người thất bại ? Tại sao người thất bại là em ? Có phải tình yêu như ván bài , có kẻ thắng người thua như nhỏ bạn em thường nói ....Có thể đối với người khác, chia tay trong tình yêu là chuyện bình thường ...thế thôi ...nhưng tại sao đối với em ....em lại dại khờ làm khổ chính bản thân mình . Em biết em đang hành hạ và trừng phạt bản thân em ...
Không còn Anh bên Em để nhắc nhớ và chia xẻ ...Em vẫn một mình đi về với kỷ niệm ...Bao nhiêu năm rồi ...nhìn lại em còn gì cho em ngoài những giọt nước mắt và sự ấm ức ...Tại sao em là người thất bại ...Tại sao em bị bó rơi ....Sự thật thì không cần hỏi tại sao ....Chí biết là em đã trả lời cho câu hỏi đó bằng cách quay lưng trốn tránh tất cả bạn bè ....Vâng, em chạy trốn kỷ niệm và thất bại . Em thu mình vào vỏ ốc cô đơn nhưng lại thấy ấm ức và ...Biết làm sao đây


Sự thật cay đắng quá và thực tế là Anh đã rời xa em . Em thật sự không chịu nỗi cảm giác bị bỏ rơi
Em yếu đuối và bất lực nhìn tình yêu rời xa Em và không biết làm sao níu giữ lại ...Sự thật là em không giữ được Tình yêu chúng ta ...Em tuyệt vọng và rất buồn


Sau khi viết một loạt THẤT TÌNH KHÚC hix hix ... em trùm mền khóc ...rồi ngủ một giấc thật say ...
Thức dậy ....đọc lại những gì đã viết và nhận được những lời khuyên nhủ động viên , em thấy mình thật là nhõng nhẽo và tré con ...Vẫn tính nào tật đó ...không giấu được cảm xúc ...Biết làm sao bây giờ khi con tim không biết nghe lời . Xấu hổ quá ...

Em mong sao em sẽ trưởng thành hơn, cứng cáp hơn...biết che giấu cảm xúc của mình trong tình cảm . Trong công việc và cuộc sống thì em không lo lắng gì khi em không đem theo trái tim yếu đuối và nhạy cảm của em đi làm . Cũng còn may mắn cho em , em còn có được những lời khuyên và động viên của các anh chị nơi đây , em cảm thấy nơi đây ấm áp tình người cho em .

Một chút tình cảm và quan tâm thôi cũng đủ làm cho em có được cảm giác được che chở và bảo bọc . Em yếu đuối lắm vì quen sống trong tình yêu ....Bây giờ ,em phải tập trưởng thành ...Dù có buồn và chạnh lòng nhưng ...em sẽ cố gắng ...Nhưng điều đó không có nghĩa là em sẽ quên Anh . Em vẫn Yêu và mãi mãi Yêu ...nhưng Em sẽ tập sống một cuộc sống người lớn hơn , chững chạc hơn


Đã dặn lòng là không được buồn và tủi thân ...sao không ngăn được sự trách hờn . Sao em lại mất niềm tin vào chính em và mất niềm tin là mất tất ca.?.

Anh mang cho em niềm tin và anh ra đi mang theo tất cả . Như một cơn lốc xoáy đột ngột ...ta xa nhau ....Thật sự mình mất nhau bao giờ
Em sẽ mãi mãi không đủ khả năng để trả lời câu hỏi này

Bài toán cuộc đời em đã tìm ra đáp số ...nhưng phương trình tình yêu mãi mãi là một bí ẩn ....Tất cả đã ra đi cùng anh . Niềm tin, hy vọng, hạnh phúc bình an bên anh ...bây giờ là zero


Đêm dài lặng lẽ quá phải không Anh ???Trong tiềm thức ...anh lại về ...Không đâu ...anh đã ra đi và ta mất nhau

Sau những cuộc vui lại thấy lòng trống vắng . Có lẽ suốt đời không quên . Từng ánh mắt, nụ cười lời nói ngày xưa vẫn còn quanh đây để em có thể mỉm cười khi nhìn lại kỷ niệm

Vậy đó mà mình xa nhau bất ngờ ...Ừ thì ....vậy đó


Ừ thì ..vậy đó và nhiều dấu chấm lửng ....Ừ thì vậy đó để trống vắng lại về . Một góc trời bình an, một niềm vui thật sự và tất cả là lâu đài trên cát .....
Còn gì cho em ??? Nỗi cô đơn theo em từng đêm ....Em rất sợ đối diện với chính mình và bóng đêm cô tịch ...Tất cả lại về hiển hiện quanh đây...Lời nói nụ cười ....tất cá đã là ảo ảnh

Em đã chạy trốn kỷ niệm, xa lánh tất cả để rồi niềm nhớ lại nghẹn ngào . Lòng đau thắt ...nhưng vẫn cố tặng cho đời nụ cười . Rất sợ những buổi chiều vê ngang nơi kỷ niệm ....đau xót quá ....
Mãi gọi tên ai dù lòng tê tái .....
Trùi ui , em viết gì thế này ...Lai dại dột không ngủ đế rồi ngày mai ...lại là con rối trong sân khấu cuộc đời.

Cám ơn cuộc đời tập cho em biết DIỄN ....Tủi thân hix hix


Giấc ngủ lại không đến ...Buồn lại ập về ....Sẽ cố gắng không trách ai đã đế em lang thang ....một mình và như thế em đã biết đến nơi đây cho em chút ấm áp tình người

Đôi khi em cũng tủi thân và tủi thân ...Những lời nói yêu thương tha thiết ...em không còn được nghe . Vâng , em sẽ tránh xa những nơi có chuyện tình yêu đôi lứa ..., trái tim còn đau khổ và nhạy cảm quá em cảm thấy em sẽ buồn nhiều hơn vui khi có một mình em lẻ lọi Em sẽ trốn vào tuyệt tình cốc và nơi đây ...đế không bi đau khổ bởi một cuộc tình

Những người anh, chị và bạn bè đã chia xẻ với em . I LOVE YOU ALL


Em lại viết cho những gì đẹp nhất của chúng ta . Quanh em vẫn là tình anh nồng ấm khoan dung ...nhưng ...Anh đã không tha lỗi cho em lần này ....Có lẽ ....anh cúa em đã mệt mỏi vì những giận hờn vô cớ ....
Phải chi Anh biết Em ngoan và giỏi như thế này ...Nhưng thực tế thì chỉ là PHẢI CHI


Hình như đau khổ, buồn và tuyệt vọng quá ....khiến em không viết được nữa ...Khi nãy em đang viết về một con búp bê mang niềm vui đến cho bé thơ . Búp bê tuy xinh xinh nhưng đã không còn biết nhớ nhung ....búp bê chỉ biết tròn xoe đôi mắt nhìn cuộc đời ....Và ...em không hiếu tại sao ...em lại click sai ...để xóa hết tất cả

Bỗng dưng ,em nghĩ đến chuyện chúng mình ...và những câu nói đắng cay em đã buông ra ....Có lẽ cũng giống như thế ...Tất cả lỗi lầm đều do em ....Em biết đã muộn rồi khi hiểu được ....Em đã mất Anh ....Rất bất ngờ ..Em biết cả anh và em đều không ai ngờ mọi chuyện lại như thế ....

Lại một lần nữa em xóa những dòng vừa viết xong mặc dù em không muốn ...Hình như em không biết em đang làm gì .....Chỉ biết tuyệt vọng .....hình như hôm nay em không biết em muốn gì, em làm gì ...Em muốn chạy trốn kỷ niệm ....Mệt mỏi & tuyệt vọng trong tình yêu . Tình yêu đến với nhiềm mầu cho em thêm nghị lực vào đời ....Bây giờ em chỉ còn một chút xí xi ....Tại sao ????


SAO NHỚ MÃI ...Em viết rồi xoá ...xóa rồi viết ...Nhớ Anh viết về những ngày hạnh phúc bên Anh ...Nhìn lại ...í hổng được ...Chuyện riêng chúng mình ...Nhớ chỉ là nhớ thế thôi ...Không nói được , không viết được .....
Dù Anh không còn quanh đây ...nhưng Em lúc nào cũng tự hào về cuộc tình chúng ta , về những tháng ngày được anh yêu và chia xẻ ngọt bùi sương gió ......Anh mãi mãi hiện hữu trong Em ...
Đúng Anh không xa Em ....Mỗi khi em nghĩ đến Anh, anh lại về với ánh mắt nồng ấm ...Em nhớ lắm ...........


Lại trở về với kỷ niệm dù chỉ trong khoảnh khắc ...Lại tìm về chút bình an, chút nhẹ nhàng hiếm hoi . Một chút nhớ về ngày xưa bên nhau cũng có thể giúp em thêm can đảm trong cuộc sống , giúp em trưởng thành hơn ....tiếp tục sống và làm việc


"Dù rằng Anh ở đâu, Anh ở đâu ..vẫn yêu Anh hoài, yêu suốt đời" . Trong đêm tối văng vẳng trong em lời của một bài hát nào đó . Vâng có lẽ là như vậy . Đó là con đường em chọn . Em vẫn bướng như xưa

Hôm nay, em lại chợt nhớ đến những câu chuyện anh kể em nghe khi mình vừa quen nhau ...câu chuyện về TÌNH MẪU TỬ của con khỉ mẹ và khỉ con và người thợ săn ...Tình mẫu tử thiêng liêng ...Anh đã dạy em rất nhiều bài học làm người , nhiều câu chuyện dù bao nhiêu năm qua rồi em vẫn nhớ

Em lại thèm có một khoảnh khắc bình an bên Anh . Chúng ta đều mệt mỏi vì cuộc sống giả tạo . Em yêu sao những buổi hoàng hôn bên Anh , lặng im nhưng nồng nàn và đầy ý nghĩa . Những đêm trăng sáng mình tạm gác những lo toan hàng ngày đế về với thiên nhiên , ngắm nhìn những chú thỏ tung tăng dưới ánh trăng ...Một khoảng không gian không dễ gì có được . Những chiều mưa ngoại ô rời xa ồn ào phố thị ...để nhớ về những dòng sông lấp lánh ánh trăng sao ...
Trời ...em không viết tiếp ....xì xì top

Bây giờ Anh ra đi mang theo khoảng trời bình an đó ...Làm sao em tìm được trong những tiếng nhạc quay cuồng phải không anh

Mình xa nhau một thời gian khá dài rồi phải không Anh nhưng Em vẫn chưa quên được Anh và chắc là không quên được . Em đã phải cố gắng để gượng vui và sống . Cắn răng chôn chặt niềm đau dĩ vãng trong sự bận rộn của cuộc sống ....Và nỗi đau lại về khi còn lại một mình em và bóng đêm
Tháng 3 đến với nhiều kỷ niệm ...Và Sinh Nhật Anh lại sắp đến ...Bao nhiêu năm rồi ...mình bên nhạu Năm nay ,Em không còn được bên Anh ...Đó là niềm đau chôn giấu của Em . Em nhớ lắm anh à


Buồn lại về trong phút giây rãnh rỗi cho riêng Em . Không còn Anh bên Em...con tim em trở nên băng giá . Những ngày vừa qua , em chơi vơi và chơi vơi . Em không biết mình làm gì ..vui hay buồn ...

Hình như từ khi xa Anh, em có một thói quen xấu là lao vào công việc và sau đó lại thấy mệt mỏi ...Vẫn như một con búp bê lật đật tóc bím ngày xưa ...Búp bê lật đật nhưng không bao giờ té được đúng không Anh ...
Nhưng riêng em , em đã vấp ....Em gượng đứng lên bằng chính đôi chân mình . Vết thương lòng còn đó ...và kỷ niệm vẫn còn đó . Nhưng sao em vẫn thấy cô đơn ...Tháng 5 buồn quá


Ngày chia tay ...

Một sự ra đi không báo trước và không hẹn ngày về . Không ai ngờ mình chia tay, cả em và cả anh . Mãi đến bây giờ em cũng không biết và không muốn biết tại sao và tại sao ????

Có thay đổi được gì không giữa biết và không biết vì cuối cùng mình không còn bên nhau ...Em biết có những lời cay đắng em thốt ra và không lấy lại được ...Em biết em đã nhõng nhẽo quá mức cho phép

Thế là hết ...Em vẫn còn nhớ mãi chiếc xe Anh lao vút đi như một mủi tên về hướng ngược lại ...mang theo những hành trang cay đắng em trao ...Anh đi về hướng ngược lại và em vẫn đi tiếp . Có phải chúng ta không còn chung đường ....BUỒN ....
Và thế là hết ...Ngày này mỗi tháng, em bắt đầu có thói quen nhìn lại mình , tìm những gì đúng và sai . Dù gì đi nữa vẫn nhớ về Anh, mong Anh bình an và hạnh phúc


Em lại về đây với nỗi nhớ vơi đầy . Những ngày vừa qua em buồn đến mức không muốn viết một chút gì . Và bây giờ vẫn là cảm giác hụt hẫng trống vắng .

Tháng 5 xưa em count down từng ngày để cùng vui bên Anh
Tháng 5 này em không biết phải làm gì trong ngày đó
Không còn Anh bên Em

Em vẫn sống với một con tim băng giá . Em vẫn cười vẫn nói rôm rả và làm việc hết mình trong cuộc sống nhưng rồi ...

Dấu lặng ....Em trở nên lặng lẽ trong những chiều cuối tuần nhìn đường phố dập dìu những đôi tình nhân , những chiều về ngang nơi kỷ niệm , con đường xưa giờ vắng bóng chúng ta . Em một mình trốn tránh bạn bè, và những nơi kỷ niệm vì sợ nước mắt sẽ rơi khi nhớ về Anh và ngày ấy ...Từng chút từng chút

Vết thương lòng vẫn nhói đau những lúc lặng lẽ một mình ...Dù biết rằng ...nhiều ngang trái ...Em không viết tiếp nữa ...Buồn .....


Một giấc mơ hãi hùng quá ...Rơi và rơi ..hun hút và hun hút . Giật mình dậy ...không dám ngủ tiếp

Nhưng không ngủ làm sao mai trớ về với cuộc sống, cơm áo gạo tiền
Bận rộn và ...mệt mỏi

Em đã một mình trong Ngày của Anh . Anh đã thật sự quyết định rời xa Em và có phải đó là sự thật ???

Trong sâu thẳm tâm hồn Em vẫn không thể tin được ANH RỜI XA EM . Em vẫn không tin được đó là sự thật

Em vẫn mãi đi tìm câu trả lời cho câu hỏi TẠI SAO ta chia tay kỳ lạ như vậy . Em vẫn đi tìm từng ngày vì em ấm ức . Từng ngày và từng ngày em vẫn ấm ức .

Em phải đối diện với lòng mình ...chỉ với một câu hỏi . Dù bận rộn đến đâu đi nữa , em vẫn phải đi tìm . Đúng , em mệt mỏi quá rồi .
Em vượt qua được những khó khăn trong công việc và cuộc sống nhưng Em không qua được nỗi đau trong tình cảm

Nhìn lại mình ...em tự hỏi Tại sao Anh lại ...Xa Em ??????????

Thời gian trôi nhanh quá ...nhưng vẫn không xoa dịu vết thương lòng . Nhờ công việc và tất bật cuộc sống và bạn bè , em cảm thấy nhẹ nhàng một chút ...chỉ là chút thôi .

Vết đau trong tim còn đó , tim lại nhói đau những khi lặng lẽ trong đêm, và cuối tuần nghĩ về người ta . Cũng may là khi bình minh đến em lại biết đường trớ về với cuộc sống

Tự nhiên lại như người đi lạc . Không phương hướng, mục đích

Tại sao Em không là Em ngày xưa ? Tại sao Em đánh mất chính bản thân mình ? Tại sao Em lại trở nên hay khóc nhè như thế ? Tại sao Em lại mất đi cái lạc quan yêu đời của trước đây ?

Đâu rồi nét sôi nổi và nụ cưòi của Em và những gì có thể mang lại niềm vui cho ngưòi xung quanh ? Đâu mất rồi ...Tại sao Anh ra đi mang theo tất cả ...tâm hồn, tuổi trẻ niềm tin và mơ ước

Từng ngày từng ngày , Em cố gắng bắt đầu lại ...nhưng sao khó quá . Em không ngờ Anh ra đi có sức mạnh tàn phá kinh khủng như vậy . Sự thật em không ngờ ...

Đêm nay lắng đọng tâm tư ...trăn trở bao nghĩ suy về cuộc sống .

Em vẫn như một mủi tên , xé gió lao vào cuộc sống, không ngại ngần , không do dự và dường như không chút vấn vương

Từ sâu lắng tâm hồn ...thật ra không phải là thế . Đêm về tĩnh lặng nỗi nhớ cứ xoay xoay . Dù biết rằng tất cả đã hết nhưng sao nuối tiếc và nuối tiếc .
anh muốn em phải sống vui vẻ .. em đã vui . Anh muốn em chú tâm tới công việc ... em đã làm tốt . Anh muốn em quên anh đi.. xin lỗi anh , em cũng muốn lắm , nhưng không thể được . Em đã luôn nhớ anh, nhớ những kỷ niệm của chúng mình . Giờ thì anh đã kg còn là anh của em như ngày nào , cầu chúc anh luôn hạnh phúc bên người . Riêng em vẫn lặng lẽ với nỗi nhớ anh khôn nguôi .

I miss U

http://www.bennhac.com/#/song/21993/Neu-Doi-Khong-Co-Anh

cohangxomcali
03-02-2009, 04:08 AM
Lời trái tim muốn nói ....

Anh oi ,

Em nhớ anh. Nói gì thêm, cũng muộn. Chuyện tình yêu thường đoạn cuối là buồn. Cái gì còn đọng lại chỉ mù sương, rồi lãng đãng, rồi tan thôi, mờ ảo! Em nhớ rất nhiều điều, duy nhất chỉ là anh.

cohangxomcali
03-02-2009, 04:11 AM
:yes: Mong anh thành thật dù chỉ một lần

Đến ngày 11/3 này là tròn 4 năm mình quen biết và yêu nhau đấy anh ạ. Không biết anh có nhớ không nhưng em thì nhớ rõ từng kỷ niệm của 2 đứa.

Thời gian 4 năm không phải là dài nhưng cũng không phải là ngắn cho một mối tình có hậu cả. Lúc bắt đầu quen anh em đã không nghĩ là em sẽ yêu anh. Nhưng rồi em yêu anh lúc nào không hay nữa. Dù biết yêu anh và đến với anh cũng sẽ gặp một số khó khăn,nhưng em tin sẽ vượt qua được. Em thật sự đã rất yêu anh, em rất buồn khi anh gặp khó khăn về công việc mà không giúp anh được gì,em cảm thấy náy náy lắm.

Em đã rất tin tưởng vào tình cảm của anh dành cho em mặc dù em nhiều khi em thấy anh hời hợt với em trong tất cả các vấn đề. Em buồn và tủi thân lắm,em cố biện hộ là do anh đang khó khăn về công việc và tài chính nên anh không có thời gian dành cho em. Hay em chỉ là người lúc nào anh buồn thì anh nhớ đến cho đỡ trống trải thôi. Nhưng thời gian này em có linh cảm rất lạ là anh đang tránh no'i điện thoại va` anh cũng hạn chế những câu nói yêu thương,nhớ nhung tình cảm mà trước đây hàng ngày em vẫn nhận được từ anh.

Không biết những điều em linh cảm hay suy luận có đúng không anh?Thời gian qua em đã suy nghĩ rất nhiều và tủi thân rất nhiều,nhưng em đã cố gắng gạt hết để khi thỉng thoảng nói chuyện và gặp nhau cho cả 2 đều vui vẻ vì cả anh và em cũng đều gặp khó khăn mệt mỏi trong công việc đúng không anh. Nhưng gặp nhau rồi không có chuyện gì gọi là to tát anh cũng hay gắt gỏng và cắu bẳn với em,rồi hỏi anh thì anh lại nói là tại em thế nọ em thế kia. Em rất rất muốn nói với anh nhiều nhiều nữa nhưng sợ anh đọc nhiều quá thêm chán .

Tình cảm và ý định của anh như thế nào thì em mong rằng khi anh đọc được những lời tâm sự của em thì anh hãy thành thật với em dù chỉ một lần. Dù đau khổ và có chuyện gì xấu xảy ra thi chắc chắn nó sẽ là vết thương không lành được trong lòng em. Nhưng như thế là còn hơn là em cứ sống trong nghi ngờ và hy vọng hão huyền vào ngay mai anh sẽ là của em anh nhé. Em muốn có một câu trả lời thành thật từ trong sâu thẳm trái tim anh.

cohangxomcali
03-02-2009, 04:12 AM
Tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở

Em đã hơn một lần nói với anh rằng: "Chúng mình chia tay nhé!" dù em vẫn còn rất yêu anh, dù biết anh còn yêu em!

Em còn nhớ những ngày ngồi trên giảng đường đại học, bọn sinh viên thường truyền tai nhau câu nói bất hủ: "Tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở", em đã không tin vào điều đó nhưng có lẽ bây giờ em mới cảm nhận hết được ý nghĩa của lời đúc kết gần như là chân lí ấy.

Khi người ta rung động là khi người ta đã yêu. Tình yêu buổi ban đầu bao giờ cũng đẹp. Tình yêu của chúng mình cũng không nằm ngoài qui luật đó phải không anh? Làm sao em có thể quên được ngày đầu tiên gặp anh, giữa đám đông toàn người xa lạ, anh thật lịch lãm và dễ gần. Anh đã kéo em hoà vào không khí chung của mọi người, để tránh cho em những phút rụt rè, để em tự tin vào bản thân. Rồi sau đó, như một định mệnh, chúng mình đến với nhau cũng thật tự nhiên. Em cảm nhận được tình cảm trìu mến anh trao cho em, ánh mắt chia sẻ, lời động viên mỗi khi em đối mặt với khó khăn. Ngày đó em đã yêu anh biết bao nhiêu, trân trọng và ngưỡng mộ anh biết bao nhiêu. Nhưng tất cả giờ đây đối với em đã trở thành kỷ niệm, một kỷ niệm ngọt ngào và chua chát. Anh bây giờ khác xưa nhiều quá! Đâu còn là anh của những ngày đầu tiên , Em đã suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định nói lời chia tay với anh. Nhưng một lời đã nói ra làm sao có thể thay đổi, em sẽ trở lại với cuộc sống trước đây của em, em sẽ cố gạt anh ra khỏi suy nghĩ của em dù em biết điều đó là rất khó bởi vì em không thể dối lòng mình là em vẫn còn rất yêu anh. Song thà đau một lần còn hơn phải gặm nhấm nỗi đau trong dai dẳng, nó sẽ nhấn chìm em vào những nỗi buồn vô tận. Và em cũng hiểu rằng, tình yêu chỉ đẹp khi còn dang dở...

cohangxomcali
03-02-2009, 04:13 AM
:thayghet: Em vẫn yêu anh dù biết là vô vọng

Em biết em không thể gạt mình nữa khi tình yêu của em lần đầu tiên dành hết tất cả cho anh. Dù em biết anh đã có người yêu rồi nhưng em vẫn không thể quên được anh . Em biết như thế có thể làm anh khó xử nhưng anh có biết không em cũng đau khổ nhiều lắm.

Trong cuộc đời em không có nỗi đau nào mà em không thể vượt qua vậy mà giờ đây em phải gục ngã. Anh cố biết không mỗi ngày nghi den anh là mỗi ngày em đau khổ, em muốn quên anh nhưng em làm không được. Nhưng anh ơi đâu cần nhất thiết khi yêu là phải cần người khác cho lại. Đối với em chỉ cần biết em yêu anh là đủ và em không để tình yêu của em làm cho anh phải bị mất đi tình yêu của anh vì như thế đau khổ lắm.

Em yêu anh và luôn làm tất cả cho anh đươc hạnh phúc vui vẻ là em cảm thấy mãn nguyện rồi. Anh ơi em không muốn anh phải buồn và thương hại em nữa và buồn vì em , Có lẽ em sẽ ra đi và anh hãy coi như là một giấc mơ đi nhé. Chúc anh được hạnh phúc và thành công trong công việc .

cohangxomcali
03-02-2009, 04:14 AM
Gửi chút tình cho gió

Nhờ một chút duyên của web kethop mà em được quen biết anh và em thầm cảm ơn ông trời đã cho em cơ hội đó. Chẳng biết từ bao giờ anh luôn hiện hữu trong em, thật nhẹ nhàng, thật ấm áp mà chỉ riêng mình em mới cảm nhận được.

Chẳng biết từ bao giờ, buổi sáng ngủ dậy thôi em đã nghĩ vu vơ về anh, và muốn cầm điện thoại nhắn cho anh một tin chào buổi sáng. Nhưng em không dám, vì sợ rằng mình sẽ làm phiền anh.

Em bắt đầu cảm thấy bình yên trong lòng, chẳng biết từ bao giờ cảm giác ấy tồn tại trong em và cái cảm giác nhơ nhớ đó làm em bắt đầu biết ước mơ. Và chẳng biết từ bao giờ em biết mình đã yêu, yêu theo cách của em, anh àh, và em sẽ chẳng bao giờ muốn nói. Em sẽ yêu theo cách của em để mãi luôn được bên anh, với em như vậy là đủ.

Những ngày trời California mưa, em chỉ ước có một điều rằng chuông điện thoại của mình sẽ rung lên với dòng chữ "Mưa rồi, đi la`m nhớ cẩn thận nha bé" từ anh nhưng người ta bảo ước mơ cũng chỉ là ước mơ mà thôi, phải không anh. Em vẫn nhớ những lời nói anh đã dành cho em, anh rất qui' em. Em đã không suy nghĩ nhiều và toan tính, cho đến bây giờ, anh ạ.

Em muốn được sống như anh, được làm những gì mà mình thích, nhưng không thể. Lý do "vì em là con gái" thì không hoàn toàn đúng, vì thật ra cuộc sống của em là những nỗi lo toan. Em sẽ không hỏi anh sao anh nói yêu em! Em sẽ không hỏi anh sao anh lại không muốn gặp em, sẽ không hỏi anh sao anh không nhớ em bởi vì, em biết tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn để anh có thể hy sinh hạnh phúc hiện tại.

Còn em, em có thể hy sinh tất cả, có lẽ sẽ không bao giờ anh biết điều đó đâu. Em viết những dòng chữ này trong đau thương và đầy tuyệt vọng anh àh. Anh có biết là mấy ngày nay em vô cùng đau khổ, buồn bã và bâng khuâng, không biết em phải làm gì. Tại sao anh lại vô tâm quá, tại sao anh lại không nghĩ đến cảm nhận của em vậy anh. Có bao giờ anh nghĩ lại mọi chuyện anh đã làm, những câu nói vô tình anh đã làm tan nát trái tim em không anh. Anh thật quá vô tâm. Em đã chịu đựng quá nhiều, và bây giờ em cảm thấy sao mệt mỏi quá, thật sự đã quá mệt khi em chỉ biết chạy theo một cuộc tình không có lối thoát.

Em rất muốn được anh ngọt ngào, nhưng sao vẫn không thấy, phải chăng mong muốn này quá cao xa. Anh là mối tình sau của em. Em tự hỏi bản thân mình "tại sao em lại bỏ cuộc sớm như vậy", nhưng anh à, thật sự là em không còn cách nào khác nữa, khi mà anh không bao giờ cho em được một câu trả lời, không bao giờ anh cho em thấy được tình cảm của anh dành cho em là như thế nào.

Em đã quá tuyệt vọng, thật, em đã ngã gục trước mọi thứ, em đã suy nghĩ rất lâu và em quyết định để anh tự do. Em lúc nào cũng cảm nhận được anh đến với em không phải là vì tình yêu mà chỉ vì anh muốn có một ai đó để bản thân anh thấy rằng anh không cô đơn. Anh nói chuyện với em giống như là một thói quen mà anh cần phải làm trước khi đi ngủ hay làm một chuyện gì đó thôi.

Em đã hứa sẽ không làm phiền anh nữa nhưng không hiểu tại sao mỗi khi vui hay buồn người em nghĩ đến đầu tiên lại là anh. Anh luôn hiện hữu ở đâu đó rất gần nhưng em không thể nào chạm tay vào được. Em cứ tin vào những gì anh nói để bây giờ hy vọng lại trở thành thất vọng nặng nề. Niềm đau đó có lẽ chẳng bao giờ anh hiểu được. Dù em biết hạnh phúc của em bắt đầu từ nơi anh và cũng kết thúc từ nơi ấy, nhưng con đường em đang đi không có dấu chân anh. Em không hối hận với quyết định của mình mà chỉ nghĩ nó là duyên số. Chẳng trách mình và cũng không trách ai đó đã làm tổn thương em.

cohangxomcali
03-02-2009, 04:15 AM
Em cần một lối đi không có anh

Khi bước đến thế giới này, mỗi người đều có sẵn một con đường của riêng mình. Con đường ấy dài hay ngắn, tốt đẹp hay u ám, không ai biết trước được.

Mỗi bước chân ta đi qua, là một ký ức, một khoảng thời gian in dấu trong đời. Vì thế, hôm nay, em quyết định bước đi tiếp trên con đường của mình, sau một thời gian dài dừng chân nghỉ mệt để rồi ngủ quên và chìm đắm trong một giấc mơ.Trước khi cất bước, em muốn một lần nữa được hồi tưởn về đoạn đường mà em đang đứng, nơi đã ngập tràn những kỉ niệm về anh.

Có lần, em đã nói với một người về thói quen đã hình thành từ lúc nhỏ của em, đó là mỗi khi đi qua một nơi nào để lại trong em nhiều ấn tượng, em luôn ngoái lại nhìn thật lâu, nhìn mãi cho đến khi nơi ấy đã xa khuất không còn thấy nữa. Giờ thì em vẫn chưa từ bỏ được thói quen ấy, có lẽ, như vậy mới chính là em.

Ngày ấy, mọi chuyện đến sao tình cờ quá, nhẹ nhàng quá. Ngày anh bước đến để từ đó, trên đoạn đường em đi đã in thêm đôi dấu chân, anh đến mang theo một làn gió mát thổi bay những chiếc lá khô đang ngủ yên, khiến nơi ấy bỗng trở nên đẹp và lãng mạn vô cùng. Em đã thầm cảm ơn và mơ ước được cùng anh đi mãi, về phía cuối đường. Nhưng giấc mơ của em không có thật! Anh chỉ đến thăm và an ủi một cô bé đang bước đơn độc một mình. Những khoảnh khắc có anh thật ngắn ngủi.

Anh đi, gió cũng ngừng thổi, cảnh vật chung quanh em giờ lại như trước kia, tất cả lại im ắng ngủ vùi, nhưng trên mặt đường vẫn còn đó dấu chân của anh. Đó là điều duy nhất anh để lại cho em cùng biết bao kỉ niệm và cảm xúc vui buồn đối với em, mỗi cảm xúc ấy mang một sắc màu mà em yêu quý vô cùng.

Đứng nhìn mãi dấu chân anh, em không biết mình đã khắc lên bao nhiêu chiếc lá chữ "nhớ anh!". Em tiếc nuối khi để anh ra đi, chỉ biết đứng đó mà dõi theo anh dần rẽ sang một hướng khác.

Em ngồi gục xuống và khóc thật nhiều nhưng nước mắt em cũng không thể làm phai được hình ảnh anh trong tâm trí. Ngày tháng cứ trôi qua lặng lẽ như tình cảm của em, như ánh mắt luôn kiếm tìm bóng hình anh.

Trong mơ hồ em nghĩ rằng: "Hay mình cứ đứng mãi ở đây, đừng đi đâu hết, biết đâu khi thấy nhớ, anh lại quay về và gặp được mình!". Thế là, em vẫn đứng đó và không hề bước đi, lá đã rơi đầy chung quanh nhưng anh đã không về. Trong tĩnh lặng, ngột ngạt, em bỗng thấy ghét gió, sao gió chỉ thổi khi có anh? Lá cứ rơi, rơi trên vai em, trên tóc em ngày một nhiều em không nhớ mình đã đứng đây bao lâu rồi? chỉ biết nếu tiếp tục như thế, em sẽ bị chôn vùi mất thôi! Sợ quá, em vùng thoát khỏi và chạy về phía trước, vừa chạy, em vừa nghĩ đến anh.

Khi anh đi, anh đã căn dặn em rất nhiều, anh dặn em phải mạnh mẽ, phải bước tiếp vậy mà em đã không nghe lời anh. Nếu biết được, chắc anh buồn em nhiều lắm. Em chẳng mong nhìn thấy anh buồn, em muốn thấy anh vui vẻ và thật hạnh phúc.

Thoát ra khỏi nơi ấy, em mới nhận ra phía trước con đường dành cho em vẫn rộng mở và còn dài lắm, khung cảnh quanh em đẹp dịu dàng, em chợt nhận ra gió vẫn luôn tồn tại quanh đây, gió vẫn làm mát cho cây cối, cho con đường và cả cho em.

Nhịp sống vẫn đang hối hả, những người bạn song hành cùng em giờ đã đi trước em thật xa vậy mà em lại ngồi đây chẳng biết để làm gì? Không được đâu, phải tỉnh lại thôi, đừng đắm chìm trong cơn mơ mãi, em đã tự thức tỉnh mình như thế.

Em chuẩn bị bước đi đây, em sẽ nói lời chào tạm biệt với đoạn đường tràn ngập ký ức này và tạm biệt dấu chân của anh. Khi em quay lưng lại, em biết mình sẽ càng xa anh hơn, nhưng em sẽ lưu hình ảnh ấy vào một nơi thật kín trong tim mình. Tình cảm ngày nào em dành cho anh, em sẽ chôn thật sâu, thật sâu vào tận đáy lòng, để trái tim mình được ngủ yên.

Nếu tim có thể nói, chắc tim sẽ trách em nhiều lắm anh nhưng biết làm sao đành xin lỗi, xin lỗi tim thật nhiều vì em đã để anh vào quá khứ. Nơi đây, vẫn còn đủ gần để em một lần nữa có thể hướng theo anh và nhìn thấy con đường của anh, anh vẫn đang đi, đang hướng về phía trước. Em vẫn muốn nhìn mãi cho đến khi anh mất hút. Và phía trước của em là chiều ngược lại với anh!

Cất bước đi, là em không còn nhìn thấy anh nữa. Cất bước đi, giữa anh và em còn lại gì nhỉ? Em nhớ, mình còn một lời hứa. Dù em biết điều đó rất hoang đường,dù biết mình rất ngốc, nhưng em vẫn muốn tin Quay lưng lại con đường của em!vẫn thêng thang chờ em tiếp tục hành trình của mình. Con đường của em! Hướng em đến một cuộc sống không còn cô đơn nữa.

Em bước đi gió mát thổi nhè nhẹ, ngước nhìn lên cao, ánh mặt trời vẫn chiếu sáng rạng ngời tâm hồn em lâng lâng một niềm tin vào tương lai, xen lẫn một chút gì đó có thể gọi là xót xa? Nhưng kể từ nay, em biết mình cần đi về phía trước?

cohangxomcali
03-02-2009, 04:17 AM
Em vẫn cứ yêu anh


Con người của em khi viết lên những dòng này thì có lẽ lý trí trong em đã bị đem ra phơi nắng giữa đồng mất rồi. Vì một chút lòng tự trọng của một người con gái cũng không còn, nó đã được đánh đổi bởi tình yêu nó dành cho anh suốt một thời gian dài câm nín.

Rồi một ngày đẹp trời định mệnh, nó đã nhấc máy lên gọi cho anh. Nó đã nói gì nhỉ?" Ước Gì". Nó đã yêu anh và muốn anh là của nó. Một sự ích kỷ không thể chấp nhận được. Biết là ích kỷ nhưng nó vẫn yêu và được yêu! Thế đấy, em và anh thời mặn nồng yêu thương, thứ tình cảm dạt dào chân thành. Mình chỉ yêu nhau và cảm thấy nhớ nhau là thấy hạnh phúc. Em yêu anh, mặc dù em biết anh đã không thuộc về em nhưng em vẫn vẫn cứ yêu và cái cảm giác nhớ anh càng lúc càng da diết hơn! Lúc đó sao mà: "Ngày xa anh.

Em thưởng cho mình cái cảm giác sung sướng, cứ mỗi khi thêm vào một điều mới mẻ trong chuỗi những phát hiện của em về anh, tựa như một đứa trẻ lần đầu tiên khám phá ra một điều gì đó rất thú vị. Ngày xa anh, em học được cách tận hưởng và biết ơn mọi khoảnh khắc em được đón nhận mỗi ngày. Cuộc đời này không hoàn toàn màu hồng như em vẫn nghĩ nhưng em vẫn thấy nó thật đáng yêu. Mỗi ngày với em là một món quà quý giá, khi mở nó ra em thấy anh trong đó. Ngày xa anh? Em hay lượn xe lòng vòng xuống phố. Thèm cái cảm giác được ngồi sau ôm anh, một nơi quen thuộc chỉ như thế thôi nhưng em cảm giác được mình thuộc về nhau. Ngày xa anh? Em thấy yêu những mảng màu đêm tĩnh lặng huyền bí. Yêu ánh trăng? Tưởng tượng anh cũng đang nhìn lên trăng như em? Một cảm giác thật khó tả! Anh đang bên ai kia nhỉ? Đó là sự ích kỷ và em thì đang ghen tị với người đó. Ngày xa anh? Em yêu cũng nhiều và viết cũng nhiều. Viết cho anh. Viết cho em. Viết về những gì tim anh-tim em trong đó. Những lá thư chưa bao giờ gửi. Những điều ước gửi vào những ngôi sao trên bầu trời. Đợi anh đợi anh 20 năm nữa thôi, anh sẽ là của em, tương lai sẽ nhiệm màu hơn, vì cuộc sống đã có anh ở bên. Ngày xa anh? Em cảm giác như trái đất này vô cùng nhỏ bé, mọi nơi trên thế giới đều rất gần nhau. Gần mà như xa xa mà như gần, đã không để em được tự do gặp anh, đã không để em thoả cơn khát của một con tim đang yêu! Ngày xa anh? Em thậm chí còn không thể tin nổi mình đã trở thành một fan cuồng nhiệt của một thị trấn nhỏ bé nơi anh ở, con người nơi ấy mặc dù em chỉ biết mỗi anh thôi. Nhưng giờ cả thị trấn anh như xôn xao trong lòng em một cảm giác yêu thương về anh. Ngày xa anh? Em đặc biệt thích câu hát "như chưa từng có những phút lìa xa? Những con đường anh đi rồi cũng đã đưa anh về bên em?" Cái bài hát "chân tình" mà em vẫn rất thích.

Anh nhớ không? Ngày xa anh em tận hưởng những cuộc điện thoại, được nghe giọng nói ngô nghê mà sự ấm áp chỉ có em mới cảm nhận được. Ngày xa anh em nhớ mùi hương hôi dìu dịu từ trên cơ thể của anh?và mọi người thì đâu hiểu. Em là con điên phải không anh? Ngày xa anh?Anh đang ở đâu? Không phải một nơi nào khác? Mà, anh đang ở đây, ngay trong tim em!" Anh ơi! Giờ đây em ngồi khóc, khóc để làm sao mong anh đừng rời xa em, em là kẻ thất bại mất rồi.Làm sao em có thể quên được những kỷ niệm về anh bây giờ? Quen thuộc thân thương gần mười năm trời em mới có thể cảm nhận được, anh chính anh, anh là cuộc sống của em! Hai cảm giác trước kia và bây giờ cứ đan xen lẫn lộn rằng ré trái tim em, giường như có một sự mâu thuẫn không bao giờ giải thích được. Bây giờ sao mà: Ngày xa anh? Em mượn tiếng khóc đượm buồn mang nỗi lòng không nhớ để quên anh đi. Vì em biết thế giới của anh đã không có em mất rồi.Vậy mà mãi, mãi mà em vẫn không làm được. Ngày xa anh? Em học được một kinh nghiệm sống yêu thương, thực ra cuộc sống chỉ là một màu đen không lối thoát. Bước mãi rồi cũng đến đích nhưng là cái đích của sự ra đi mãi mãi. Ngày xa anh? Em ngẩn ngơ chờ những cuộc điện thoại vô hồn, chỉ mong anh nhớ em một chút một chút thôi, anh sẽ alo cho em mà. Rồi đến khi nghe thấy giọng anh rồi thì lại nghẹn ngào chỉ muốn khóc! Em cảm thấy sợ lắm, sợ anh sẽ thốt lên rằng: "Em đừng làm phiền anh nữa được không?"?.Em sợ rất sợ ngày đó xảy ra, mặc dù em biết rồi đây thôi việc gì đến cũng phải đến. Em cứ miên man như thế đấy. Mãi mà cũng chẳng thể tỉnh giấc. Cứ miên man miên man chìm trong cảm giác nhớ thương anh vô hạn. Ngày xa anh? Em căm ghét cuộc đời, số phận sao lại để anh bước lên nhung lụa rồi còn quay lại gợi cảm giác yêu thương trong con người em. Ngày xa anh? Chỉ mới đây thôi cũng làm em đau đớn, nhìn thấy anh trở ai kia trên đường, em đã không thể giữ được bình tĩnh cho bản thân mình. Nhưng mà em cũng không biết phải như thế nào cho đúng! Ngày xa anh? Em ngồi nhặt lá vàng rơi, tự hỏi rằng: "Lá rơi vì gió hay vì cây không giữ lá lại?" Một tình yêu không dám đặt tên thì làm sao mà có thật được. Ngày xa anh?Em hận bản thân mình, hận cuộc đời không mấy êm đềm đã để em gặp anh rồi lại để em rời xa anh.

Tất cả là tại em, em ngang ngược quá em đã làm phiền anh, em đã can thiệp quá sâu vào cuộc sống của anh! Em giống như kẻ có tội khi phá vỡ đi sự yên bình của cái tổ ấm thân thương nơi đấy có những người thân ruột thịt của anh. Anh thật sự anh đã rất giỏi, anh đã sống một con người với hai trái tim như vậy, còn em thì không thể. Em không thể làm được. Cho nên từ trước tới giờ, em luôn là kẻ chiến thắng thì giờ đây với con tim nhỏ nhíu của mình em lại không chiến thắng nổi. Ngày xa anh? Em viết rất nhiều. Viết cho anh. Viết cho em. Những lá thư mà luôn nằm trong "dratf". Vì anh từng nói gì nhỉ?"Anh sợ nhìn thấy chúng khi có người ta đang ở bên". Ngày xa anh, giờ đây tiếng điện thoại cũng lơ thơ và khó khăn hơn rất nhiều?.chỉ toàn thấy pit?pit?pit thôi. Ngày xa anh? Anh ở đâu rồi thế? Anh đang ở nơi đâu, một góc cuộc sống trong tim em. Luôn hiện hữu sống động như có linh hồn. ?.. Như vậy đấy, giờ đây em chỉ "Ước Gì" thôi! Ngày ấy thật định mệnh và cũng thật tạo hoá! Em yêu anh!Em yêu anh! Em yêu anh!... Mãi cũng chỉ yêu mình anh, cả đời này cũng chỉ yêu mình anh. Nếu kiếp này đã không có duyên, em trả anh về với cuộc sống của anh. Lý trí đã không để em bước tiếp nữa, thì đó là số phận. Em không trách anh, nhưng lại càng trách bản thân mình. Thì kiếp sau anh, anh nhớ phải tìm em nhé. Vì em sẽ đợi anh!... Tạm biệt người yêu suốt đời của em, anh hãy hạnh phúc vào nhé! Dù không được bước cùng anh trên cùng một con đường, nhưng hãy để em được bước bên cạnh con đường anh qua! Vì em muốn nhìn thấy anh được hạnh phúc. Đó mới là cuộc sống của em những ngày còn lại.

Hãy tha lỗi cho em vì tất cả những gì đã xảy ra, em ngang ngạnh, bướng bỉnh và em sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của anh thêm một lần nào nữa. Em yêu anh!Anh hãy luôn nhớ như vậy nhé! Chào anh yêu của em!

http://www.esnips.com/doc/8a075aed-72cc-443d-a990-81c9c5690fc0/Mai-yeu-nguoi-thoi-(Lam-Nhat-Tien)

cohangxomcali
03-02-2009, 04:18 AM
:cry2: Em phải làm sao đây

Anh yêu! Đọc những dòng tâm sự của những người con gái yêu người đã có gia đình, em nghĩ về chuyện tình mình. Những giọt nước mắt thi nhau rớt xuống bàn phím, em giật mình em khóc từ bao giờ.

Em luôn phản đối việc những người con gái yêu người đàn ông đã có gia đình vì như thế là phá hoại gia đình người khác vậy mà em yêu anh. Em vui khi no'i chuyen voi anh, hanh phúc khi bên anh, nhưng cố thoát ra khỏi điều ấy, tự nói với lòng hãy dừng lại, rời xa khỏi anh. Bao nhiêu lần em đã làm mà rồi em vẫn bên anh.

Có lần anh đã nói với em: anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để có em và anh cũng đã làm nhiều điều khiến em hạnh phúc, em cảm nhận rằng anh yêu em thật nhiều. Anh thân yêu! nghĩ đến việc phải xa anh khiến trái tim em đau đớn. Em phải làm gì đây giành lấy hạnh phúc của mình mặc người khác nghĩ gì, mặc gia đình em phản đối, mặc những người thân trong gia đình anh đau khổ! Con tim và trí óc em đang giằng xé.

Một lần đi ngang nhà anh vô tình em nhìn thấy con anh, tự dưng em thương nó, em không muốn mình làm điều gì gây tổn thương thêm cho nó. Để yêu một người đã khó, để xa một người mình yêu sao khó khăn hơn nhiều thế? Lại một đêm em trằn trọc, khóc thương mình, thương anh và thương chị ấy. Chắc em sẽ làm người ra đi, anh đừng trách em, hãy sống làm một người đàn ông gương mẫu, có trách nhiệm với gia đình như anh từng như thế.

Anh yêu, ngày mai em phải làm gì đây , em phải làm gì khi thật lòng em yêu anh và không muốn xa anh?

http://www.bennhac.com/#/song/22602/Em-Biet-Phai-Lam-Sao