Log in

View Full Version : Chuyện tình của tôi



Pages : 1 [2]

cohangxomcali
03-02-2009, 04:20 AM
:missu: Nhớ anh trong từng hơi thở

Anh yêu giờ này anh đang làm gì, có nhớ em như em đang nhớ anh không? Mình xa nhau thật rồi anh nhỉ? Dù rằng sự xa nhau này là ý của em. Ngày mình đến với nhau đã biết trước là không có đoạn kết rồi nhưng mình vẫn yêu vẫn bất chấp tất cả ,để ngụp lặn trong hạnh phúc. Để giờ đây riêng mình em ôm nỗi đau vì tình yêu tan vỡ.

Em yêu anh bằng một tình yêu đầu đời trong sáng và đầy bỡ ngỡ. Anh không phải là người đàn ông của riêng em nên khi đến với anh em vẫn em dè và sợ sệt. Nhưng rồi tình anh dành cho em quá lớn làm cho em quên đi mọi sợ hãi mà yêu anh.

Em yêu anh yêu nhiều lắm anh có biết không nhưng mà anh sẽ không biết được đâu anh nhỉ? Khi mà em đã cố tình rời xa anh cố tình chối bỏ anh. Anh có biết đâu những câu em nói đau lòng anh cũng là con dao đang cứa nát con tim em không hả anh yêu. Em biết nếu để anh mãi yêu em thì anh sẽ mất đi tất cả. Mà em thì không muốn vậy vì em yêu anh em không muốn thấy anh khổ thấy anh buồn anh có hiểu em không hả anh?

Anh là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình vì vậy em lại càng yêu anh hơn em không muốn anh vì em mà trở thành người đàn ông bội bạc. Thà em chấp nhận mọi đau đớn về mình rời xa anh trả anh về với gia đình với vị trí của anh. Trong cuộc sống chỉ có sỏi đá là không cần nuôi dưỡng vẫn có thể tồn tại, còn mọi thứ nếu không dược nuôi dưỡng chăm sóc sẽ lụi tàn theo thời gian. Và tình mình cũng vậy ngày xa nhau mỗi lúc một dày lên và anh cũng đã quên em để trở về là người hạnh phúc bên gia đình ấm êm.

Giờ đây chỉ còn mình em vẫn nguyên vẹn một tình yêu dành cho anh trong lặng lẽ. Một con tim vẫn nhói đau khi nhớ về anh. Em xa anh nhưng chỉ là trên lý thuyết trên lời nói với anh thôi còn thực tế em vẫn âm thầm lặng lẽ theo anh để nhìn cuộc anh hạnh phúc thế nào và con tim em vỡ ra ngàn mảnh anh biết không? Em yêu anh nên em không trách gì anh cả em chỉ biết âm thấm đè nén con tim của mình. Đêm đêm em chìm vào giấc ngủ muộn với bao kỷ niệm yêu thương của chúng mình. Em sống với hoài niệm và với tình yêu đau khổ của mình. vẫn mãi nhớ anh nhớ anh trong từng hơi thở anh yêu nhé. Hãy sống hạnh phúc. Em vẫn mãi là người yêu anh chỉ mình em biết. Nhớ anh quá em ngồi viết lời yêu gửi cho anh nhưng em biết rằng những lời này không bao giờ được anh đọc tới đâu vì anh là người không quan tâm tới nét bao giờ.

Em gửi chỉ là để ngăn con sóng tình đang cuộn trào trong em thôi. Để ngăn bản thân mình lại không được phá vỡ những gì mình đã dày công tạo ra bấy lâu nay.

Yêu anh mãi mãi

http://www.bennhac.com/#/song/21449/Miss-You

cohangxomcali
03-02-2009, 04:21 AM
Chỉ là tình ảo

Nếu có được đôi cánh em sẽ bay đến bên anh, ôm anh vào lòng và đặt
lên trán một nụ hôn nồng cháy. Cơn mưa đầu mùa đã làm xua tan cái nóng oi ả cháy bỏng của chuỗi ngày nóng bức ấy tưởng chừng như cũng làm em xua tan đi sự rực cháy tình yêu em dành cho anh.
Nhưng mưa chỉ làm cho khí trời dịu đi, tình yêu với em dành cho anh sẽ không bao giờ dịu như cơn mưa đầu mùa, nó sẽ rực cháy cháy mãi trong tận tim em.
Anh đã mang đến cho em rất nhiều niềm vui,vui khi thấy anh online, hạnh phúc khi được anh "Buzz", dù chỉ là một thế giới online. Quen nhau qua thế giới Audition, nhưng với em đó là cả một thế giới riêng của hai ta, cái thế giới tưởng chừng như không thể và có thể, và trong thế giới ấy em đã tìm và nhận ra niềm hạnh phúc cực lạc ở nơi anh.
Anh ơi dù em chỉ biết anh qua những hình ảnh webcam, nhưng trong em hình ảnh anh như một người thân thiện qua những cuộc đối thoại và một cảm giác khó thể diễn tả nên lời và có lẽ em đã yêu anh bằng chính con tim thiên thần anh à. Tuy không biết nhau bằng chính con người thực,nhưng em vẫn yêu anh và cầu chúc anh mãi mãi hạnh phúc


Chi? la` a?o ... sao con tim rung do^.ng
Chi? la` a?o ... sao de^m mo^.ng nga`y mong
Chi? la` a?o ... sao ho^`i ho^.p ngo'ng tro^ng
Chi? la` a?o ... sao va('ng anh ... em nho+' !

cohangxomcali
03-02-2009, 04:22 AM
Quên một người khó lắm sao...........?

Tui đã từng yêu hay ít nhất là cũng từng đau khổ. Lúc đó tui ko biết đó là gì?"khó hiểu wa ha". Yêu rồi thất vọng, có được rùi mất đi, tôi sợ cảm giác này vô cùng, và đã cố trốn chạy trong mộ nỗ lực ko ngừng. Tôi ko chắc mình đã chien thắng nhung tôi vẫn đang cố gắng từng ngày, đơn giản vì tôi biết, nếu tôi ko xóa nhòa được hình ành người ấy trong tim, thì tôi sẽ mãi đau khổ và sẽ chẳng có được một nụ cười của hạnh phúc. Chẳng còn gì đáng tin tưởng nữa, mãi chìm ngập trong bóng tối giữa lòngtin và sự dối trá. Đau nhiều khóc cũng đã nhiều khóc đến rạc người, nhìn lại mình trong quá khứ mà thấy khốn khổ một cách tội nghiệp. Tất cả sẽ chấm dứt và chẳng còn gì nữa, bây giờ con tim đã đóng băng và cũng chẳng thể đón nhận một ai ... Biết bao giờ sẽ lại có được tin tưởng ... một lần nữa... anh ơi, mặc dù em biết anh ko có tình cảm với em, nhưng biết đâu sau này sẽ khác em sẽ chờ anh nhé. Nhưng anh đừng như thế hoài nhé, em đau lòng lắm

cohangxomcali
03-02-2009, 04:25 AM
:103: Em ra đi vì em quá yêu anh!

Ngày đầu tiên quen anh.Vậy mà sau một buổi "đối đầu" em chợt nhận ra em và anh giống nhau đến kì lạ.

Những ngày sau đó,em và anh như 2 thỏi nam châm hút lấy nhau bởi cả 2 chúng ta đều biết người kia y hệt như bản sao của mình. Mình giống nhau từng cách nói,cách suy nghĩ và cả cách nhìn nhận cuộc đời. Từng hành động,từng suy nghĩ, từng ý thích của anh em đều đoán được hết. Em đưa anh từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Anh cứ lặp đi, lặp lại một điều rằng tại sao mình mới quen nhau một tuần mà cảm giác gần gũi và thân thuộc cứ như đã ở bên nhau nhiều năm. Em, một người con gái mà trong mắt bạn bè vẫn thường được đánh giá là mạnh mẽ và vui vẻ nhưng lại không chịu mở lòng ra với tình yêu. Trải qua vài cuộc tình nhiều nước mắt, em đến với anh bằng tất cả sự nồng nàn và chân tình dành hết cho lần yêu cuối.

Ở bên anh, em thấy mình vui hơn bao giờ hết. Trái tim tưởng chừng như đã hóa đá của em giờ lại biết rung lên hạnh phúc trong vòng tay anh. Em cười, em nói, em khoe với tất cả bạn bè về sự hồi sinh trong tình yêu của mình. Đó thật sự là thời gian hạnh phúc nhất của em và anh. 2 đứa có thể ngồi hàng giờ bên nhau chỉ để nói những câu điên khùng mà chỉ có 2 đứa mới hiểu nổi nhau. Mình vẫn thường nói đùa chắc có lẽ 2 đứa học chung một trường nên mới có thể hiểu nhau đến vậy..

Mình đã có thể bên nhau như 2 thằng bạn thân, chỉ một dòng tin nhắn, chỉ một nụ hôn nhẹ vào má cũng đủ làm 2 đứa hạnh phúc đến lạ kì. Từng cử chỉ yêu thương của anh, từng lời yêu tha thiết ấy sẽ mãi theo em đến suốt cuộc đời. Em đã mơ đến một gia đình có anh, có em và tiếng cười của những đứa trẻ là minh chứng cho tình yêu của chúng mình. Anh oi co luc em chán nản, em xuống tinh thần, em khủng hoảng thật sự vì trong tận trái tim mình, em hiểu mình yêu anh nhiều quá.

Và anh ơi, cũng vì quá yêu anh, nên em sẽ không làm anh khó xử. Bởi vì em biết một điều nếu em không chủ động ra đi thì anh sẽ luôn bị dằn vặt giữa tình yêu của chúng ta và trách nhiệm với cong ty. Nhiều lần em nói chia tay nhưng anh không đồng ý. Anh nói em đừng làm như vậy bởi vì anh thật sự rất yêu em. Mất anh là điều em tiếc nhất trong cuộc đời mình vì chỉ khi ở bên cạnh anh, . Từ nay, em sẽ lại trở về với cuộc sống không có anh. Điện thoại của em sẽ không còn reng cả ngày hàng chục lần để nhận những dòng tin nhắn và bao nhiêu lời nói yêu thương.

. Tất cả, tất cả những kỉ niệm ngọt ngào ấy anh hãy để riêng một mình em cất giữ. . Em đã quen với sự cô đơn, với sóng gió của cuộc đời. Nơi bình yên nhất trong tim anh, em xin dành lại cho người phụ nữ na`o may mắn tìm thấy sau em. Dù có ở nơi nào, tận lòng mình em vẫn mong được nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của anh. Em cảm ơn anh đã cho em thêm một lần thấy được sự kì diệu của tình yêu. Và anh cũng hãy hiểu cho em một điều em ra đi là vì em quá yêu anh.

* Goi den Dzung Santa Ann

cohangxomcali
03-02-2009, 04:26 AM
Em trở lại chính em sau một giấc mơ

Lần đầu em quen anh cũng chỉ vì sự tò mò và em đã muốn thử bản lĩnh của mình thế nào, vậy mà em thua cuộc trước anh.

Em chưa bao giờ kể với anh chuyện này, Nếu biết anh có giận em không? Chắc là không đâu, vì anh chẳng thể giận em lâu được. Tình yêu vốn là mang lại những điều không tưởng. Em tưởng trái tim em đã băng giá, không còn chút hi vọng nào với từ yêu nhưng khi gặp anh mọi thứ đảo lộn. Em, một con bé đã từng yêu say đắm, đã từng đau khổ đến tột cùng vì tình yêu, đã tưởng tình yêu trong em chết hẳn rồi, vậy mà tim em lại run lên vì anh. Những ngày mình bên nhau thật ngắn, là những ngày em vội vã sau giờ làm mong được no'i chuyện voi anh, doi luc chẳng ai dám nói gì vì sợ thời gian trôi đi, sợ đến lúc chia tay.

Rồi cũng phải chia tay anh nhỉ, em hụt hẫng đến tê dại người. Anh giờ anh ở rất xa em rồi, em trở lại là chính em sau 1 giấc mơ, hãy nhớ em anh nhé, hãy cất em vào 1 góc nhỏ trong trái tim anh. Mong rằng những tình cảm đẹp đó sẽ còn mãi, em nhớ anh nhiều lắm anh ạ.

* Paris buoi chieu that buon

cohangxomcali
03-02-2009, 04:27 AM
Bắt mình quên anh thật khó

Em bắt mình phải quên anh đi thật khó anh ah! Em vẫn nhớ anh từng ngày vẫn nhớ về những kỉ niệm đẹp mình đã bên nhau nhớ nụ cười . Nhớ nụ hôn gio' đầu đời anh đã lấy cắp trên môi em. Vậy mà em vẫn phải bắt mình quên vẫn nói với anh rằng em đang quên và anh cũng hãy quên em đi. Vì anh đó anh biết không! Anh hãy sống tốt nha anh . Em yêu anh nhiều lắm.

Và em cũng là người con gái bình thường như bao người con gái khác, nên em cũng có sự ích kỷ của riêng mình em sẽ không chúc anh hạnh phúc bên người mới vì đó là sự dối trá. Mỗi lúc em nhìn mưa em vẫn nhớ anh vì lúc đó em mới đang thật sự là mình.

Nhớ nụ cười, nhớ cả lời nói ân cần của anh. Tại sao tôi và anh lại phải chia tay khi chúng tôi vẫn còn yêu nhau đến thế? Anh đã vì tôi mà thay đổi rất nhiều còn tôi thì vẫn như thế. Tình yêu là những gì giản dị nhất, là những gì em không thể diễn tả thành lời. Tình yêu là dường như thời gian trôi nhanh hơn khi em được ở bên anh, khi em lắng nghe những gì anh nói với một niềm say mê, khi em lắng nghe con tim mình đang thổn thức với những cung bậc chẳng thể nào em hiểu nổi và em ước mong thời gian đừng trôi đi nữa.

cohangxomcali
03-02-2009, 04:28 AM
Mãi Mãi 1 Tình Yêu

Em và tôi! Hai kẻ xa lạ, gặp nhau qua mạng, một kẻ tình cờ đã thành tình nhân. Và mặc dù tôi tình cờ, em có hờ hững, ta yêu nhau trong thầm lặng. Cuộc sống cho em một tài năng và cũng lấy đi của em niềm vui cuộc sống. Tôi mong muốn bù đắp cuộc sống em ngắn ngủi. Nhưng giờ đây, em xa tôi rồi ...

Đêm từng đêm khi màn sương buông xuống trên
thênh thang bao nhiêu nẻo đường
Anh ngồi đây nhớ em nhiều
và thầm mong một ngày rực rỡ tình yêu

Ngày đó, em mới tuổi 18 trẻ dại, tôi đôi mươi tuổi cũng cập kê vào đời. Số phận run rủi tình cờ cho tôi gặp em trên một diễn đàn và chúng ta quen nhau từ đó. Cảm giác của tôi về em là một kẻ chán ngắt, chỉ có thể đánh bạn qua net. Và bởi vì em hầu như chỉ có một câu nói cửa miệng đến phát chán ngắt: " buồn lắm " ! Nếu tôi biết đó là câu nói của một người em sắp ra đi mãi mãi, thì tôi đã chẳng vô tình với em như vậy .. Cũng may là tôi tìm gặp em và phát hiện ra em ở cuộc sống thực dễ thương và không quá nhạt nhõe như những con chữ đen trên nền font trắng. Để thấy em như bao con người khác, có ước mơ, có kì vọng thành đạt. Những ước mơ của một người mang bệnh hiểm nghèo! Thời gian cứ vụt trôi và tôi không còn gặp em nữa. Để rồi đây, sau mỗi đêm dài thao thức, tôi chợt nhận ra mình vẫn còn bên mình kỉ vật của em .. Một viên đá thủy tinh trong suốt và đúc trong đó hình một con vật mang sức sống hoang dại của thảo nguyên bát ngát. Em nói, đó là điều em muốn. Con sơn dương trắng trong một cỗ quan tài thủy tinh .. Em, đâu cần là Bạch Tuyết của lòng tôi mãi mãi như thế?

Anh chờ em như lúc xưa như bây giờ và chờ đợi mai sau...
cho dù mưa giông cho dù nắng cháy anh vẫn chờ ...

Đêm nay lại bồi hồi nhớ đến em, một tình yêu chôn chặt đáy lòng và lặng im không tự thứ tha được. Với em tôi đã chỉ là bạn, một người bạn luôn bên em và nghe em nói những đêm gió lạnh mà không thể cứu vãn cho em cuộc đời ngập tràn sức thanh xuân ấm áp. Và cho đến giờ, tôi vẫn chỉ có thể tự trách mình sao không nói yêu em? Để khi biết mình đã lỡ thì tôi vẫn giành cho em tình cảm chân thật nhất. Thương em nhiều và thương cho đến khi tôi biết em hiểu điều đó. Nhưng rồi, tôi biết em đã có người yêu...

Những tiếng cười rộn vang khung trời ,
rồi lúc dỗi hờn em lặng im không nói.
Những tháng ngày hồn nhiên nô đùa
tuổi thơ tuyệt vời người ơi !

Em hồn nhiên lắm! Em chỉ cười nhẹ khi tôi nói sao em không yêu tôi nhỉ? Và tôi thì thật ngốc nghếch đến mức không dám nói câu yêu thương. Đôi khi, bên em tôi chọc cho em cười, tiếng cười vang vọng cả một không gian hồ nước và quãng đường đêm vắng. Tôi nhớ tiếng cười đó! Tôi nhớ miệng em cười, nhớ đôi mắt em hay lườm nguýt và đâu có thấy sự buồn tủi trong cách em nhìn tôi. Và khi giận tôi, em cũng chỉ thường lặng im không nói, mặc cho tôi năn nỉ gãy lưỡi, cảm giác buồn làm sao.. Và thật sự kinh ngạc khi lần đầu tiên em dựa đầu vào lưng tôi .. Tôi chỉ còn biết chầm chậm đạp xe trên quãng đường ven con sông nhỏ nước tối đen không thấy sóng. Em nói, rồi em cũng sẽ chỉ như con sông đó mà thôi. Tôi không hiểu và tôi đã quá vô tâm ..

Chiếc lá vàng nhẹ rơi cung đàn,
những nốt nhạc cho bài ca anh hát.
Hát với đời ngày vui bên người, để con tim nghe thiết tha.


"Mai mốt nếu em có chết thì cũng đừng tìm những người như em mà chơi nhé, chỉ khổ thôi ". Em không giải thích, tôi lại cũng chỉ coi như một câu châm biếm khi tôi biết em luôn than: "buồn lắm" .. Rồi ngày đông gió rét, em hẹn tôi ra bên hồ nước quen thuộc .. Em chỉ mặc hờ một chiếc áo len, và thẫn thờ đứng chờ chỗ hẹn quen thuộc. Hồi lâu không nói, em mở cặp và đưa tôi một tờ giấy, đó là một lá thư đã lâu .. Tôi lướt qua và nhanh chóng hiểu ra bấy lâu tôi chỉ là kẻ thay thế cho những lúc em xa người yêu. Lòng đau nhói không phải vì em có người yêu mà trách mình sao không nói yêu em trước.. Gió gào thét bên tai .. Mỗi câu em nói về điều gì đó chỉ như con sóng của hồ nước đập vào tim tôi đau đớn. Thẫn thờ, uất nghẹn, không dám nhìn em, tôi choàng chiếc áo khoác cho em rồi lặng lẽ quay xe. Em chạy lại, ôm chầm lấy tôi từ phía sau lưng. Tiếng khóc em bật ra cùng cõi lòng tôi tê tái .. Trời ơi! Tôi muốn nói, tôi thực sự muốn nói rằng ..

Lòng anh trót yêu em lâu rồi ,
mà chưa dám nói câu yêu người,
sợ tình mong manh xóa nhòa ngày xanh,
đành câm nín em đâu hay tình anh.

Còn gì nữa đâu, còn gì mà nói được bây giờ, tôi đã lỡ một tình yêu thuở ban đầu bởi tôi quá ngốc nghếch. Tôi không oán trách, không rời bỏ em, và chấp nhận là một cái bóng cây che cho em ngày nắng và đêm gió. Chỉ có thể vẫn giữ trong lòng tiếng yêu không thành lời ... Thấy mình thật nhu nhược, chỉ câm nín cho em tất cả những gì có thể của một tình bạn không hơn. Và sao em không biết em có ý nghĩa với tôi chừng nào?

Mùa xuân đến bên em tươi cười ,
hạ vàng tung nắng mai yêu đời,
mùa thu đi qua nói gì cùng em,
mùa đông đến anh lơ ngơ từng đêm...

Lại cũng một mùa xuân sắp qua và hạ đang tới. Hai người mang hai tính cách và cuộc sống khác nhau như tôi và em vô tình chạm lối nhau trên nẻo đường đời. Cũng như sự chuyển dời của các mùa trong năm, đôi khi, gắn liền mùa nắng với mùa mưa, núi lửa có tuyết trắng bao phủ.. Thì đời gắn sự rộng lượng với kẻ thua thiệt trong cuộc sống, cho đi tất cả tấm tình tha thiết mặc cho mình nhận về tình yêu hư ảo. Như việc đánh thức con gấu thoát khỏi giấc ngủ đông, tôi đánh thức em trong cơn mộng mị về cuộc sống chán chường của kẻ biết trước cái chết. Dẫn em đi qua con đường hầm tăm tối chưa có lối ra và trao cho em ngọn lửa nhiệt thành trái tim tôi nóng bỏng. Tôi mong em sự bình an và hạnh phúc hơn là đòi hỏi ở em sự đáp trả nhịp đập tình yêu. Có khi nào bốn mùa trong năm tỉ lệ thuận với tính cách bồng bột tuổi trẻ thì tôi không mong ngày mùa đông có nắng chói còn mùa hạ tuyết rơi. Nhưng mong lắm cho em sức sống và niềm tin cuộc sống những ngày còn lại của cuộc đời, em có còn nghe tôi nói ...

Ngày xưa đã cho anh hi vọng,
một mai em hiểu anh nỗi lòng.
Cuộc đời cho ta quá nhiều niềm vui,
cần chi nói những lời đầu môi......phải không em?

Tôi biết ơn cuộc sống gắn bó tình em với đời tôi. Biết ơn em cho tôi tình cảm cao đẹp và cho tôi thấy mình có được sự rộng lượng thứ tha. Để tôi lại có thể đem tình cảm đó cho bao kiếp người còn nghèo khó về tình thương hơn tôi, Khi em đến bên tôi, qua thời gian, tôi nhận ra em là thiên thần không có trên đất Chúa. Nhưng em ngự trị trong tôi ánh sáng thật hiền dịu và cho tôi những ấm áp mỗi cuộc bể dâu tình người. Giờ đây, em chắc đã có một nơi tình thương lớn lao bên Chúa, một thiên thần cõi thiên đường. Thì tôi vẫn mong em đi bên tôi những ngày xưa yêu dấu, em có muốn đi tiếp cùng tôi ?

Tác giả: Patthuynh

cohangxomcali
03-02-2009, 04:31 AM
Yêu Online

Vào cái ngày ấy, khi tôi ko còn sức lực

Tôi lang thang trên những con đuờng dài gặp khó khăn và với bao nhiêu suy tư trong bao nỗi u buồn

Những ngày tôi cần một ngưòi bên tôi! Tôi cần một nguời tâm sự để tan biến đi

Những nỗi u uất trong mình. Tất cả những gì trong trí óc tôi chỉ là một màn đêm u tối. Tôi ko muốn làm một điều gì cả, tôi cần một lối ra thì em! người đã đến cho anh thêm niềm tin

Những dòng chữ trên màn hình kia đã duờng như xua tan trong nỗi u buồn trong tâm trí tôi. Nó là ánh sáng đã đưa tôi đến thiên đuờng thoát khỏi một cuộc đời.... một cuộc đời tăm tối ko lối

Hai trái tim cùng nhịp đập. Hai tâm hồn và đều mở rộng chúng tôi đến với nhau, ko lo lắng, ko tính toán điều gì

Đó là vì một sự đồng cảm, vì một tình yêu. Anh với em và mỗi đêm dài cũng nhau thức trắng trong đêm. Chỉ cần đuợc nghe tiếng em, nhìn hình ảnh của em, với mái tóc dài ngang vai, với tiếng nói thì vẫn cứ mềm mại

Thế cũng là đủ để anh cảm thấy cuộc đời này thật có ý nghĩa biết bao

Và rồi anh nhận biết cái điều đó cũng sẽ xảy khi hai ta còn quá nhiều khoảng cách. Sự tin tưởng sẽ ko còn như truớc vì chúng ta chưa từng gặp nhau

Chúng ta chưa từng có một kỉ niệm thật đẹp, thật tuyệt vời nào hết !!!!!!

Em ơi ! Anh cũng là một nguời bình thường. Vì anh như bất kì một nguời nào khác hay một điều gì cao sang, dù em ko kiêu sa như những cô gái khác, nhưng trong mắt anh em vẫn là một nụ hồng. Một đóa hồng sáng rực trong hàng nghìn bông hồng xung quanh mà vẫn luôn hàng mong muốn

Anh cũng sợ! Anh cũng đã từng tìm hình bóng của chính em, tìm lại tình cảm xa xưa kia mà em đã dành cho anh

Giọng nói ngọt ngào ấy! tiếng nói cuời vui ấy! Nó vẫn mãi trong tâm trí anh

Những hờn ghen, những bực tức đó ko chỉ của riêng em. Anh cũng vậy! Cũng như em, Anh sợ mình ngộ nhận một điều rằng tình yêu này sẽ ko có thật và anh cũng sẽ ko nói với ai, với bất kì một ai. Anh ko muốn cho người ta biết anh là một con người yếu mềm, mà ko giống bề ngoài vô tư thoải mái như con ngưòi mà anh đã từng nói chuyện với em. Anh vẫn sẽ đợi em! Dẫu có một tháng, một năm nay hay vài năm nữa thì anh vẫn sẽ đợi....sẽ chờ để đựơc nhìn thấy em

Anh biết rằng em cũng rất muốn gặp anh nhưng vì em gặp nhiều khó khăn em phải nằm viện. Em ko muốn cho Anh nhìn thấy em trong hoàn cảnh tình trạng như vậy! Tại sao? Tại sao người ơi?? Nhưng sao em ko nghĩ cho anh sao??

Những lúc đó anh rất muốn gặp em để được ở bên cạnh nắm chặt bàn tay, để rồi vững bước cho em thêm niềm tin. Em đã từng như vậy, đã an ủi, đã động viên, giúp anh vượt qua biết bao nhiêu chông gai, thử thách!

Thế còn anh và em nghĩ sao??? Anh là một người con trai cũng ko thể làm được gì tốt cho em sao??? Chẳng lẽ anh cứ phải than trách than mình mãi sao?? Còn bao nhiêu chông gai?? còn bao nhiêu núi sâu?? hiểm trở thì đôi ta mới đuợc bên nhau trọn vẹn??

Tình online đâu phải tình sai? đâu phải là cuộc tình ngang trái?

Anh sẽ làm nó mãi tồn tại!! Để chứng minh cho một điều "tình online là một cuộc tình mãi mãi"

cohangxomcali
03-02-2009, 04:32 AM
CHO ANH

Nếu cho em làm lại từ ðầu,
Nguời em chọn vẫn sẽ là anh ðấy!
Anh là cuộc ðời em ðõn giản.... sâu sắc vậy...
........

Trái tim mình cũng ðang ðau,ðang ruớm máu từng hồi thổn thức....
Ðó là thứ tình cảm ðầu tiên mà mình cho nó là tình yêu
...Khoảng cách...có lẽ...mà không,tại mình!Chỉ vì luôn mang trong lòng một suy nghĩ,nếu nhu còn yêu nhau,một nãm chỉ gặp nhau một lần....nếu yêu nhau,cõ hội gần nhau sẽ là con số 0.Duy trì làm gì khi mai sau cũng không có một kết cục có hậu,khi mai sau lại cũng chia ly???? Nhung mà...tại sao lại cứ ôm ấp trong lòng một hy vọng?....Ðể hôm nguời thực sự nói ra câu chia tay của chính nguời,trái tim mình nhu vỡ vụn.Thế mà không khóc....
.....Từ khi yêu,mình ðã tự nhủ sẽ không bao giờ dựa dẫm vào tình yêu,vào nguời ấy....
..... Nguời ấy khiến mình cũng yêu biển....nguời luôn nói biển là tình yêu lớn nhất của nguời...Mình cũng yêu dần biển,yêu dần những gì liên quan ðến nguời,yêu cả cái nghề hàng hải.Chua bao giờ mình tự hỏi với nguời mình là tình yêu thứ mấy???
..... Nói gì cũng ðã thật sự ðể vuột mất tình yêu,một nửa cuộc ðời mình.Một trái tim không bao giờ lành....Một vết thuõng không thuốc chữa....Mình cũng không muốn làm gì cho nó lành....hãy cứ ðể nó rỉ ra những giọt máu còn nồng tình yêu ðỏ thắm ấm áp.Cho dù có chết dần mòn vì nó....Tại sao trời sinh ra một kẻ ða ðoan ...????

cohangxomcali
03-02-2009, 04:34 AM
:heart2: Loi trai tim muon noi

Em ơi
Hãy cho anh một lần tưởng tượng hôn em trong hoàng hôn tím thẳm chiều nay?
Anh thấy dáng em lồng lộng giữa vòng bán nguyệt của mặt trời
và một nửa kia đã khuất mờ dần dưới trăm ngàn rặn sóng của trùng dương.
Nhưng kìa, trong cõi mây ngày em vẫn phải chiểu lồng lộng nét yêu kiều
và trọn vẹn trong vòng tròn dấu yêu tuyệt mỹ.
Anh chợt lãng mạn cho rằng tình yêu này nó bao la như biển cả và bát ngát như mây trời.
Như cái tên em thật đẹp như bài thơ chưa viết
và cũng là nguồn lãng mạn ngàn đời để làm đề tài cho bao văn nhân thi sĩ.
Ðêm qua anh nằm mơ anh đã ôm em,
khít khao vòng tay mê đắm.
Rồi anh lủi thủi quay về tê tái lầm lũi dưới bóng đêm,
trong anh còn gợn trên làn môi ngậm giữ nụ hôn mềm cho nhau khi giã từ.
Viết đến đây lòng anh tê tái và tưởng tượng một nụ hôn dài,
dài đắm đuối, và bất tận!
Ðể rồi sang nay bừng thức giấc, chưa kịp nhìn chung quanh,
đã thấy em hiện đến rạng rỡ? cũng là em? Em kỳ diệu.
Em thật đẹp, xinh, ngoan, duyên dáng dễ yêu.
Em ngọt lịm cho anh trùng trùng hạnh phúc.
Lời nào đủ với nỗi yêu trầm thống này hở em dấu yêu?
Trước đây có bao giờ anh nghĩ rằng chỉ một cái tên thầm gọi trong lòng cũng đủ bắt anh thản thốt,
cũng đủ cưỡng lực bóp thắt tim anh đau nhói.
Em êm đềm vinh hiểu đi vào hồn anh, nên khiến anh bồi hồi xao xuyến?
Anh chào thua định mệnh, anh tình nguyện để cho em quyến rũ,
để cho em nắm giữ phần đời còn lại của anh.
Từ bao giờ em có biết không? Kề từ buổi sang đầu tiên em gọi phone cho anh.
Buổi sáng khai mở cuộc tình vĩ đại? và xa cách đợi chờ.
Và anh còn biết chờ đợi đến bao giờ nữa đây em?
Nhưng anh biết chắc rằng: "Thiên Thu Tình Anh Vẫn Một".

Tác giả:Patthuynh

* Pha't goi tang den cho be T

cohangxomcali
03-02-2009, 04:35 AM
Người tôi yêu dấu ơi !

Người có biết bao đêm rồi giấc ngủ không tìm đến để tôi trằn trọc vì nỗi nhớ người không ? Làm sao người biết và chắc gì người tin là thật . Chờ đợi , mỏi mòn . Khỏang cô đơn rộng đến nỗi có nhiều khi tôi tưởng mình không thể chịu đựng nổi . Không biết mình tâm sự với ai , Tôi chỉ còn biết trải lòng mình trong những vần thơ và bằng những mảng buồn nhớ ,và những khúc nhạc ghép bằng những nốt tủi hờn trong cuộc sống . Tôi tự biết mình không xứng đáng . Kiếp bọt bèo như đám lục bình trôi . Người sống bình an thanh thản , hầu như chưa biết thế nào là thiếu thốn lo kế sinh nhai . Nhưng dù sao tôi cũng đã trót trao người trọn con tim rồi . Tuy người chưa hẹn thề rõ ràng , nhưng người đã muốn tôi hứa . Và tôi đã hứa . Tôi đã mắc nợ nỗi buồn không tên . Tôi không thể tự lừa dối lòng mình . Tôi biết . Vâng , tình yêu là vậy đó . Khi biết yêu là biết xao xuyến niềm vui , khi đam mê rồi là biết nếm vị đắng khổ đau , gần như thúc thủ với nỗi buồn gặm nhắm triền miên .
Chẳng ai xác định được tình yêu là gì , nhưngchắc rắng nó là " cái gì đó " vừa vĩ đại vữa nhỏ nhoi , có ma lực " làm mê tài tử " và " rút khôn anh hùng " . Chưa biết thì muốn biết , Biết rồi thì đành phải " đong lấy sầu " .
Ngược dòng htời gian , Trở về dĩ vãng để " gặp nhau " . Tôi biết người cũng một thời từng yêu tôi tha htiết , chân thật , và day dứt nhớ nhung vời vợi như tôi . Mỗi chúng ta cũng đã từng mơ ước chung sống bên nhau , cho nhau những gì mình có , cũng nâng đỡ và chia sẻ buồn vui , rồi có con như bao vợ chồng khác , tạo thành một mái ấm hạnh phúc - một tế bào xã hội - đơn sơ má nồng thắm . Ôi hạnh phúc miên man rót vào tôi ngọt ngào làm sao ! hoài vọng ấy như đám mây chợt cuốn theo chiều gió . Người cũng như tôi , Tôi biết , Cũng bị cú shock - tình yêu " giật " mạnh . Người nghĩ sao ? có dễ như người nghì không ? nếu người khác làm được ....
Rồi thời gian nối thêm độ dài . Có lẽ những suy nghĩ của người cũng dần dẫn đổi thay . Tôi không thể tìm được đáp án chính xác nhất . Vết tình quá sâu đậm trong tôi nên khiến tôi đâm bôi rối . Bút hiệu tôi thường ký dưới những bài thơ đăng báo được ghép bằng tên người và tên tôi là một nha9'c nhở từng ngày . Ngày đó , người cũng " khen " bút hiệu đó " hay " kia mà ? Nó là một " bước ngoặt" và hoá thành kỹ niệ từ bao giờ nhỉ ? không dễ gì phai nhạt trong tôi dù tôi " lãng mạn " thơ nhạc . Bút hiệu đó còn như mũi kim nhọn đâm xoáy nỗi đau vào tim tôi , người biết không ?
Người còn yêu tôi như tôi vẫn yêu người ? người có nhớ tôi như tôi đang nhớ người ? tôi chợt thẳng htốt nhớ câu nói của H.D. Balzac :" Khi không yêu , phụ nữ có tất cả sự bình tĩnh của một luật sư biện hộ lão thành " . Khi yêu trái tim có đến 1.001 lý do để biện luận thì khi không yêu , nó cũng muôn vạn lý do để bào chữa , để từ chối . Tôi không hề trách người . Thực sự chứ không thể nói suông . Tôi chỉ hy vọng người cho tôi biết quyết định cuối cùng của người hiện nay , dù có thể điều đó sẽ làm tôi đau lòng ho&n . Tôi hát ca khúc Unbreak my hẻat để tự " an ủi " mình chứ tôi biết tôi đang cảm thấy " to be let down " đây . Thá là thế ! và chính điều đó là điều tốt cuối cùng mà người dành cho tôi như ca dao nói :
Có Thương thì thương cho chắc
Bằng trục trặc thì trục trặc luôn
Đừng làm như con thỏ nọ
Đứng đầu chuồng
Khi vui giỡn bóng
Khi buồn giỡn trăng
Tôi có đòi hỏi người nhiều quá không ?
Hơn một năm qua , tình yêu người dành cho tôi với sự chân thành , đôn hậu và dung dị , đối với tôi như một điều trời cho . Chẳng lẽ điều trời cho là trò chơi ? tình tôi là khối tình câm nên buồn da diết . Tôi không phủ nhận mẫn cảm người dành cho tôi nhưng phải chăng vì hoàn cảnh khó khăn , vì những rào cản - vô - hình giữa người và tôi , vì cuộc sống khắc nghiệt và đam mê riêng tôi đang làm cho người chán nản hay vì một lý do nào khác ? tôi yêu người vô điều kiện nên tôi không hề muốn người vì tôi mà phải liên lụy khổ đau . ( tâm lý và thể lý )
Không hiểu sao tôi vẫ hoài vọng người , vân chờ mong người , vẫn yêu người như thuở nào . Nó thôi thúc tôi viết những dòng này . Cho người hay cho tôi ? Có lẽ là viết cho niềm hạnh phúc không trọn vẹn mà người đã cho tôi nếm thứ .Nếu báo chịu đăng những dòng này mà người hoặc thân nhân người vô tình đọc được , xin thông cảm và đừng trách cứ tôi , một người nặng tình với người đến thế .
Mong người sớm tìm được một - nửa - của mình để tạo niềm hạnh phúc trọn vẹn . Khi đó , tôi mất hẳn một nửa kia , và cũng là tôi mất luôn một - nửa - chính - mình . Hạnh phúc của người là hạnh phúc của tôi .
Co ' một dòng sông vẫn lững lờ trôi mang theo nhánh lục bình xa xót khi mất người ! Trời ơi , yêu người như thế đó ! vì sông nên phải lụy đò ....
Lục bình trôi tím dòng sông
Lòng tôi tím ngắt - Hoàng hôn dại khờ
Bâng khuâng ghép nối câu thơ
Thả trên sông để gửi về viển khơi ....

cohangxomcali
03-02-2009, 04:37 AM
:heart2: :love8:


Anh ! hành động , lời nói , ánh mắt và cử chỉ của anh đều thể hiện anh đang rất yêu em . Nhưng em không thể , em sợ những người con trai đến rồi thoắt đi . Em đã không còn lòng tin vào tình yêu và cũng không thể yêu ai được nữa . Hãy hiểu và tha lỗi cho em .

* gởi anh Da.o Arllington , Texas



Anh Dzu~ng ! chắc có lẽ thời gian này anh đang vui tận hưởng giây phút ngọt ngào bên ngưòi bạn gái mới . Em vẫn biết mình quá ngốc nghếch khi biết anh lạnh lúng , thờ ơ mà vẫn cố yêu anh . Em không trách anh , chỉ mong anh hiểu một điều là tình cảm của em dành cho anh là chân thành , sâu sắc . Chúc anh có một mùa thu mới hạnh phúc cùng với gia đình yêu thương .

* gởi anh Dzu~ng Santa Ann



Chắc có lẽ anh không biết và sẽ mãi mãi không biêt rằng em yêu anh đến chừng nào . Tình cảm chúng ta thật là sâu đậm và có rất nhiều kỷ niệm . Tình yêu giữa đôi ta chẳng có ai ngăn cản nhưng có một bức tường vô hình nào đó luôn chen giữa hai chúng ta hay chúng ta sống chưa thật sự cho nhau nên cuối cùng chúng ta phải chia tay . Nếu chúng ta không đi chung một con đường trong cuộc đời này thì chúng ta sẽ giữ với nhau một tình bạn nghe anh ! Hy vọng những tình cảm tốt đẹp từ trước tới nay luôn đưa dẫn lối chúng ta sống thật hạnh phúc trên con đường sắp tới dù đó có là hai con đường song song ....

* gởi anh Hùng què Texas



Thế là đã bao ngày chúng mình không nói chuyện và email cho nhau kể từ hôm đó . Mặc dù anh đã làm " tổn thương em " nhưng sao em vẫn nhớ anh da diết . Cho đến giây phút này em vẫn không hiểu tại sao anh yêu em , và lại bỏ rơi em để chạy theo một người con gái khác . Làm thế nào để em có được tình yêu chân thật của anh ?

* gỏi cho anh Tam Sydney Australia



Em rất hạnh phúc khi anh quay lại với em bởi em vẫn yêu anh nồng nàn nhưng anh đã ra đi tìm tình yêu mới , con tim em nó tan chảy vào dòng đau khổ suốt ba năm qua . Em không muốn mình lại một lần nữa trôi theo nỗi đau không dễ lành đó khi vết đau vẫn chưa liền . Anh có đủ khả năng chữa lành vết thương và xây lại một tình yêu đã tan nát không anh ?

* gởi anh Tùng râu Vancouver Canada



Mùa hè lại về , đã hai mùa hè mình bên nhau dưới một mái nhà , có anh và tình yêu của anh , em không thấy sợ nỗi gian nan nào trên cuộc đời này , vì em có anh . Em thấy mình là người hạnh phúc khi được anh yêu thương , che chở . Dẫu cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng em tin tình yêu của chúng mình sẽ là ngọn lửa ấm áp xua đi tất cả . Những ngày xa anh , anh mãi là niềm nhớ . Hình ảnh của anh luôn sống mãi trong em từng giây , từng phút và em luôn mong đợi ngày anh về .

* gởi đến anh C. San Jose CA



Anh thương yêu ! nỗi nhớ anh cứ trở đi trở lại trong em . Dù vui hay buồn em đều nghĩ về anh trước nhất . Khoảng cách về không gian và thời gian thường khiến người ta có những dự cảm không tốt nhưng thực sự em rất tin tưởng nơi anh . Mong rằng anh sẽ là chỗ tựa vững chắc mang bình yên và hạnh phúc đến bên em . Em yêu anh thật nhiều .

* gởi đến anh Pha't Toronto , Canada


Anh của em ! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy hở anh ? Em biết chẳng qua cũng vì anh quá yêu em nhưng đó không phải là lý do chính đáng để anh bóp chết những mối quan hệ khác của em với những người chung quanh . Một tuẫn qua em đã nhớ anh rất nhiều và nhiều lần lắm lắm anh có biết không hả ? tại sao anh không đến thăm em nữa ? anh có biết không , dù giận anh nhưng từ trong sâu thẳm của trái tim , em yêu anh vô ngần và em đã tha thứ cho anh lâu rồi . Hãy đến bên em , nhìn em và mỉm cười .... Em sẽ lại là cô bé nhõng nhẽo nhất trần gian này để được anh vụng về vuốt tóc dỗ dành . Đừng để em phải chờ đợi nữa nghe anh , anh của em !

* gởi đến anh Thoi Saigon , VN

cohangxomcali
03-02-2009, 04:38 AM
Thư chia tay

Anh !

Anh lại thế rôi..không tự chăm sóc cho mình... Anh vẫn thường nói với em rằng:" Nếu có em ở bên anh chắc anh không thế _ chắc chắn là anh không thế ". Vâng em có thể tin được điều đó. Nhưng... sự thật nghiệt ngã là em đang ở rất xa...rất xa... anh.

Vậy nên CHÚNG MÌNH CHIA TAY NHAU ANH NHÉ!

Anh có biết em khó khăn đến chừng nào khi nói được 7 tiếng đó không???

Anh sẽ đi theo con đường của anh,với cuộc sống sinh viên sôi động ở thành phố Hà Nội. Rồi một ngày bên anh sẽ có một cô gái khác _ không phải là em !
Người ấy sẽ bên anh trong mọi lúc vui buồn. Anh có thể ôm người ta vào lòng khi trời trở lạnh. Anh có thể hôn người ta khi anh thấy nhớ. Người ta sẽ chăm sóc cho anh khi anh ốm, sẽ đi dạo cùng anh vào những buổi chiều...

.Nhưng.. không biết người ta có biết lau cho anh những giọt nước mắt khi người đàn ông trong anh bật khóc không???
Em đã từng nhìn thấy anh khóc _ đó là lúc người đàn ông trong anh bật khóc. Đôi mắt tuyệt đẹp và buồn xa xăm của anh hôm đó ngân ngấn nước mắt. Đó là lúc em hiểu có nỗi đau khổng lồ đang đè nén và dày vò anh...Những lúc đó em biết chỉ có em đang hiểu và chia sẻ được cho anh nhiều nhất. Nhưng...em lại ở xa anh quá... rất xa....

Ồ sao đến lúc bước ra đi mà em lại nghĩ vẩn vơ rồi.!!!

Thôi em sẽ tin rằng sẽ có người con gái thay thế được hình bóng em trong anh.

Em đi đây anh ơi ! Đi ra khỏi cuộc đời của anh!

Mãi đến bây giờ em mới khóc, tiếc rằng anh không thể nhìn thấy những giọt nước mắt của em, bởi nó là những giọt nước mắt âm thầm của sự hi sinh thầm lặng. Em ra đi cũng bởi vì thương anh nhiều quá mà thôi .

Em thật có lỗi khi bước vào đời anh rồi lại ra đi. Em thật có lỗi khi bắt anh phải quay quắt trong nỗi chờ đợi em mòn mỏi. Nhưng biết sao được tình yêu vốn chẳng có lí do mà đúng không anh?

Yêu anh hơn cả những ngày qua cộng lại. Tự chăm sóc lấy mình anh nhé !

Chào chia tay !!!

cohangxomcali
03-02-2009, 04:39 AM
Viết cho tháng 10

Anh yêu dấu!

Cuối mùa thu,
Anh đến bên em
Ngàn lá rơi như thấu nỗi lòng
Chờ anh trở lại ôm choàng yêu dấu

Có phải lúc nào chúng ta cũng nhận lấy những thử thách của tình yêu? Là cô bé rất cứng đầu, em không chịu thua trước những sự thử thách, chúng ta còn có nhau bởi 2 chữ "tin tưởng" và chúng ta hạnh phúc bởi những kỷ niệm đẹp bên nhau. Em đang chờ đợi và mong ngày anh trở lại bên em, ngày ấy chắc sẽ không còn xa lắm phải không anh?

Những lá thư tình, những bài thơ yêu thương có làm anh ấm lòng khi đông về không? Em có mãi là người tình nhỏ bé của anh không? Ðôi khi em thấy hạnh phúc quá mong manh, tình yêu đến rồi đi quá dễ dàng. Nhưng em tin tưởng trong trái tim anh và trái tim em, chúng ta là của nhau.

Em muốn nói với thời gian là em đang chờ anh, em nói hiện tại là em nhớ anh, nhớ vô vàn, nhớ quay quắt. Một hạnh phúc tràn dâng, khi có anh bên cạnh. Đêm về những cơn gió buốt lạnh như cố ý thổi loạn tâm hồn em. Viết lá thư này đến anh, cho anh thấy tình em vẫn ngào ngạt yêu thương. Hãy cùng nhau thắp sáng ngọn lửa tình yêu. Ðể em biết rằng anh vẫn còn là của em, vẫn thương yêu em như ngày đầu. Ðể em còn nghe tiếng "Anh Yêu Em, Yêu Em muôn đời!".

Em nhớ đôi ta cùng đưa nhau dạo phố, phố thật đông người tấp nập qua lại, trời se lạnh vì những hạt mưa rơi anh và em cố che cho nhau, và chạy cho kịp đến chỗ hẹn, những ngày hạnh phúc của 2 ta bên nhau, dù rất ngắn ngủi...

Có một điều làm em lo sợ thêm hơn, không biết tình yêu chúng ta có bị ảnh hưởng vì khoảng cách không anh nhỉ? Anh có còn yêu em như ngày đầu không? Anh có mãi đi bên em, như mọi lần không thế là bị anh mắng "em này cứ vớ vẩn lo xa, tình cảm thì phải hiểu nhau chứ, trừ khi em chán chê anh...", em cười thỏa mãn và cảm thấy được yêu thêm hơn, anh à!

Trước mắt em, chỉ có anh, chỉ có tình yêu quí báu của anh trao tặng em thôi!

Một trái tim yêu
Một trái tim tình em
Mãi mãi là tình yêu anh
Mãi mãi là tình trăm năm

Viết cho tháng 10 - ngày anh đến...!

cohangxomcali
03-02-2009, 04:40 AM
Nhớ anh, mùa đông!

Trời đã bắt đầu se lạnh rồi anh à. Thế đấy, cái cảm giác lành lạnh của những cơn gió đầu đông cứ mơn mang da thịt em, cứ bủa vây lấy em, làm cho nỗi nhớ anh trong em lại ùa về.

Mọi người bảo em là cô bé lãng mạn, em cũng chẳng biết mình có phải như vậy không nữa. Nhưng chỉ cần thời tiết bắt đầu thay đổi, thì dường như lúc đó tình cảm trong em cũng thay đổi...em lại nhớ đến anh...Em hay buồn...Em cứ nghĩ mình đã quên được anh, em nghĩ mình là cô bé mạnh mẽ, nhưng đôi khi em cũng tự hỏi lòng mình sự thật có phải như vậy không? Nếu thật sự đã quên được anh thì tại sao em cứ mãi vu vơ buồn? Những lúc như thế này em muốn viết thật nhiều, dẫu em biết rằng sẽ chẳng bao giờ anh đọc dược những dòng chữ này...bởi em hiểu anh, hiểu sở thĩch của anh mà. Nhớ anh quá biết làm sao đây hả anh?

Dẫu biết rằng anh đã không còn xứng đáng để được em nghĩ về anh, nhưng em không thể cứ mãi ép buộc con tim mình được. Em không muốn cứ phải cố gạt bỏ hình ảnh anh ra khỏi con tim em. Ai đó đã nói: "Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên. "Có phải vì em đã cố quên anh đi nên em không thể quên được, vậy thì em sẽ không cố để quên nữa, em vẫn sẽ cho phép con tim mình nhớ đến anh, để đến một lúc nào đó em nhận ra rằng mình đã quên được anh, được không hả anh? Cũng có người bảo rằng cách nhanh nhất để quên đi tình yêu cũ là hãy tìm đến tình yêu mới. Đôi khi em cũng cố gắng để chấp nhận một người, nhưng không được. Em không muốn lừa dối con tim mình lại càng không muốn lừa dối người khác, không thể.

Để rồi mùa đông năm nay mình em lặng lẽ với nỗi nhớ anh, lặng lẽ rảo bước cùng cái se lạnh của mùa đông, chỉ có gió làm bạn cùng em. Anh à, em có thể đi dạo hàng giờ trong cái khí trời như thế này mà không biết chán, bởi những lúc như thế tâm hồn em được bình lặng, em không quan tâm tới những gì xảy ra xung quanh mình, chỉ có những kỉ niệm ngày xưa ùa về với em.

cohangxomcali
03-02-2009, 04:45 AM
Viết cho anh cùng giáng sinh

Đêm

Em lại đi rong mọi nơi nữa, khắp mọi ngả đường vang vang bài hát giáng sinh, những cửa hàng bán cây thông xanh trắng treo những quả châu xanh đỏ tím vàng ánh lên dưới ánh đèn rực rỡ tự dưng trong lòng cũng rộn rã theo điệu nhạc giáng sinh:

Jingle bell ... Jingle bell ... Jingle all the way

Thế là một Noel khác lại về rồi một năm sắp đến, cứ nghĩ đến cái cảm giác gần bước qua một năm mới em lại cảm giác như mình bước qua một ngưỡng cửa mới của tương lại để rồi nhìn lại quá khứ với tất cả những buồn vui lẫn lộn. Mình đã làm được những gì cho ngày hôm qua? Câu hỏi ấy cứ vang trong đầu em rồi chính em cũng phải thừa nhận rằng mình bất lực với chính mình, bất lực với những suy nghĩ trong đầu dẫu vang vang bên tai tiếng nhạc: ...mong một đêm Giáng sinh bình yên...

Liệu con người có bình yên không anh khi bên ngoài cái thanh thản nhẹ nhàng hay cái xô bồ ồn ào của cuộc sống vẫn còn cái hỗn loạn của những suy nghĩ trong đầu hay cái thổn thức của trái tim yếu đuối. Cũng như lúc này đây, trái tim em vẫn thổn thức vì nhớ anh, suy nghĩ trong đầu em cũng ngập tràn hình ảnh anh rồi đan xen vào đó là những lo âu trăn trở về gia đình, học hành, bạn bè cùng cuộc sống...

Con người khi sinh ra đã biết buồn rồi anh nhỉ..nên mọi đứa trẻ đều khi sinh ra đều khóc chứ phải là cười. Mà buồn thì có đến hàng trăm, hàng vạn nỗi buồn khác nhau, diễn tả cũng khác nhau như em, chính em lúc này đây em đang buồn mà miệng vẫn nở nụ cười, môi vẫn ngan ngát nụ cả đến dáng điệu bên ngoài nếu ai nhìn vào cũng sẽ nhầm tưởng. Cái nhầm tưởng của họ do chính em cố tình như thế không làm gì cả ngoài mục đích em che giấu chính mình.

Anh vẫn thường nói em là đứa con gái luôn giấu che những suy nghĩ, những buồn vui trong lòng bằng chính nụ cười. Em biết thế và em cũng chỉ cười mà thôi. Một con rùa ngụy trang cho chính nó bằng cái mai trên lưng còn em thì em ngụy trang chính mình bằng nụ cười. Thực chính em cũng không hiểu từ lúc nào mà mình lại như thế, hình như do bản năng thì phải nên không chỉ miệng cười mà ngay cả đến mọi cơ trên khuôn mặt của em cũng ánh lên niềm vui, một niềm vui giả tạo. Chỉ có anh thôi, anh hiểu em từ ánh mắt đến nụ cười, hiểu em từ giọng nói cho đến những suy nghĩ thầm kín đến độ nhiều lúc em phải sợ khi gặp anh. Chính cái nhược điểm của mình bị người khác nhận ra thì làm sao mà không sợ được đúng ko?

Nhưng giờ đây em không còn phải sợ nữa, vì anh không còn bên em, anh ở một nơi rất gần mà cũng xa ngoài tầm với của em giống như chính em đứng nhìn cuối nẻo đường chân trời vậy. Nhìn thì thật là gần mà không thể nào bước đến được. Anh đã xa em như thế đó thì làm sao còn có thể khiến em sợ được nữa. Bất lực, em chấp nhận đứng nhìn về cuối nẻo chân trời, chấp nhận đứng từ xa nhìn về phía anh và lòng thầm cầu nguyện nơi xa ấy anh luôn được hạnh phúc.

Ngày mai này không còn anh bên em, một mình em sẽ phải cười cho tất cả, nhìn cuộc sống với gam màu hồng, ôm lấy thiên nhiên với màu xanh tinh khiết và chỉ giữ cho riêng mình trong tận cùng sâu thẳm trái tim một màu xám u ám bịt bùng.

Em lại cười rồi anh, khi nghĩ về màu xám, sao không có một quả cầu thủy tinh nào màu xám anh nhỉ? Nếu có thì em sẽ sẵn sàng bỏ tiền dành dụm bao lâu mua thật nhiều về để trang trí cây thông. Chắc không có ai quái đản với cái suy nghĩ cực kỳ lạ như em: Một cây thông được trang trí bằng những quả cầu màu xám... tại sao lại không nhỉ? Em sực nhớ rằng em vẫn hay vẽ cơ mà. Em có thể sơn tất cả những quả cầu của mình bằng màu xám rồi sẽ được ngắm cái "công trình" vĩ đại ấy và cười... có lẽ đây sẽ là một nụ cười thực nhất trong tất cả.


11 giờ rồi, những ngôi sao đã giăng đầy trên màn trời nhung gấm, em thầm mong cho đêm giáng sinh sắp tới cũng sẽ là một đêm ngập tràn sao như hôm nay để mọi lời chúc đều được những đấng tối cao trên trời nghe thấy, để trong số ấy có một điều ước nhỏ nhoi của chính em được chứng giám và biết đâu sẽ được toại nguyện. Nếu lúc ấy anh bên cạnh em thì em dám chắc anh sẽ biết được điều ấy vì anh luôn đọc được những suy nghĩ trong đầu em nhưng thôi, dẫu cho ở nơi xa anh cũng cầu chúc cho em nhé!

Anh biết không, chưa đến giáng sinh mà Sài Gòn độ rày lạnh lắm, thi thoảng lại có những cơn mưa phùn bất chợt ghé qua mà cứ hễ khí trời trở gió thể là em lại bệnh, người cứ gầy rộc như con cò đến độ nhỏ bạn em la lên: "Ta thấy mi ăn nhiều mà sao không mập lên tí nào cả vậy?". Em cũng chỉ cười vì không biết trả lời sao hơn và em chợt nhớ đến lời anh:" Em chỉ có vẻ bên ngoài yếu đuối chứ bên trong em thì cứng ngắc và lạnh lùng như đá". Vậy mà, em biết đá cũng biết buồn, biết đau đấy anh, có một bài hát đã viết như thế này:

Người đã đi rồi, đá buồn không?
Tình đã xa rồi, đá đau không?

Bài hát này chắc anh chưa nghe qua đâu nhưng mà cái sự đau, buồn ấy rồi cũng sẽ qua anh nhỉ? Đời người cũng như biển tràn, cơn sóng này nối tiếp con sóng kia,đau buồn này rồi cũng sẽ qua để nhường bước cho những buồn đau kế tiếp...

Oh, đã mười hai giờ rồi cơ đấy! Em mãi viết cho anh mà quên mất cả thời gian qua nhanh như thoi rồi chợt nghĩ hôm qua có lẽ em chưa làm gì cả nhưng còn ngày mai nữa mà, ngày mai rồi sẽ đến, những ánh nắng ban mai màu vàng sẽ chiếu rọi khắp mọi nơi, ông mặt trời trễ nải ló đầu dậy chào tinh sương buổi sớm và em sẽ tiếp tục cuộc hành trình đi đến tương lai... chắc chắn trong những dự định đó sẽ không thiếu việc em mua những quả cầu và sơn nó bằng một màu xám tuyệt đẹp để trang trí đón chào Giáng sinh này.

Tạm biệt anh!
Lãng đãng giữa khuya

P/s: Em từng nói với anh em thích màu xanh nhưng thực chất màu mà em thích là màu đen anh à, vì màu đen cũng gần với màu xám, đấy anh!

cohangxomcali
03-02-2009, 04:47 AM
Tình ảo

Tình ảo

Tôi mở máy vào diễn đàn. Cái đầu tiên tôi gặp là bức thư em gửi
"Sao mấy hôm nay anh không lên mạng? Anh ốm à? Em rất nhớ anh!"
Em

Tôi liếc nhanh xuống phía dưới của trang đầu tiên trên diễn đàn. Tên em đang ở đó. Em đang trên mạng.
Em tên gì? Tôi không biết. Tôi chỉ biết tên em là một cái nick "Mùa Thu"
Em bao nhiêu tuổi? Tôi cũng không biết
Em ở đâu? Tôi cũng không biết nốt. Trong trang của em chỉ đề: Đến từ chốn cô đơn

Tất cả tôi đều không biết. Nhưng tôi biết chắc chắn một điều : Em là người đứng đắn và nghiêm chỉnh
Tôi biết em trong một diễn đàn thơ. Thơ trong diễn đàn thường rất chán., bài nào cũng sướt mướt toàn những đơn côi, lệ tuôn, tim nát. Phải cố gắng lắm tôi mới đọc được vài ba người. Người nào tôi đọc cùng lắm được hai ba bài mà người đã nhão ra. Tôi chép miệng

-Thơ mới chả thẩn

Nói rồi tôi lia nhanh chuột đến nút Start định tắt máy. Chẳng biết trời sui đất khiến thế nào mà trang của em lại đột ngột hiện ra. Chắc trong quá trình di chuột ngón tay tôi đã bấm khi con trỏ chạy qua trang thơ của em. Tôi dừng tay, đọc nhanh bài thơ đầu tiên. Bài thơ thật khác lạ. Tôi có cảm giác như một người đang đi giữa sa mạc bỏng cháy đột nhiên gặp một dòng suối nhỏ, rất nhỏ thôi, đang róc rách tuôn chảy. Một giọng thơ trong sáng, không một chút ủy mị, tràn đầy những tiếng cười khúc khích. Tôi đọc liền một mạch hết toàn bộ trang thơ .Trang thơ của em cũng không nhiều lắm chỉ hơn một chục bài.

Thật lạ, với cái tên "Mùa thu" đến từ chốn cô đơn, lẽ ra thơ của em phải sướt mướt mới đúng. Đằng này tôi lại có cảm giác em như một cô bé hai mươi , nhí nhảnh,nhìn đời với một cặp mắt trong veo nghịch ngượm. Đột nhiên cảm hứng dâng trào, tôi viết một bài thơ để giao lưu với em. Tôi lấy tên bài thơ là "Nói với mùa thu". Trong bài thơ , tôi kín đáo khen thơ em. Cuối bài thơ, tôi kết bằng hai câu

Tôi chỉ muốn thời gian dừng lại
Để Thu là mãi mãi của tôi thôi

Tôi đâu biết hai câu kết của bài thơ lại là hai câu mở đầu của một bài thơ mới . Một bản tình ca.

Hai hôm sau, tôi nhận được bài thơ em trả lời. Em cám ơn tôi đã yêu mến thơ của mình . Qua bài thơ của em tôi cũng được biết em cũng là một kĩ sư như tôi. Chẳng khó khăn gì, tôi đã rút ra được một kết luận đầu tiên. Em phải trên hai lăm tuổi. Chúng tôi cứ thế , thỉnh thoảng lại giao lưu với nhau bằng những bài thơ. Cám ơn thế giới ảo. Ở một thế giới không ai biết ai, người ta có thể nói tất cả những gì con tim muốn nói. Những khao khát cháy bỏng, những mơ ước và thậm chí cả những điều trong đời thực không một ai dám nói ra. Ngày xưa, khi T T KH viết

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi
Mà từng thu chết từng thu chết

Vẫn dấu trong tim một bóng người

Thì bà đã là người đàn bà dũng cảm lắm. Nhưng bà cũng vẫn phải dấu tên tuổi của mình đi để lại cho đời bao nhiêu ảo mộng xung quanh ba chữ T T KH của bà. Thời nay, thời của thế giới ảo, những câu thơ như thế không còn hiếm nữa .Nhưng những ảo mộng thì không phải vì thế mà mất đi. Trái lại, nó ngày một nhiều. Và em là một ảo mộng của tôi.
Sẽ không có gì đột biến xảy ra nếu như tôi không bị ốm phải đi viện mất hai tháng. Hai tháng nằm viện, không được lên mạng, tôi thấy cuộc đời mình như thiêu thiếu một cái gì.Khi ra viện,việc đầu tiên khi về nhà là lên mạng. Em không có trên mạng. Trong đầu tôi hai câu đầu tiên của bài thơ lập tức bật ra

Hôm nay lên mạng đọc thơ
Em không lên mạng câu thơ chợt buồn

Cứ thế, lời thơ tuôn ra dào dạt tràn đầy cảm xúc. Tôi cũng không ngờ mình lại viết được một bài thơ như thế. Tôi post bài thơ lên diễn đàn. Không hề đề tặng em nhưng tôi biết em sẽ biết bài thơ tôi muốn gửi đến ai

Tôi nôn nao chờ đợi.Hôm nay sao trời lâu tối vậy?Tôi biết, ban ngày em đi làm, chỉ tối mới lên mạng. Không biết tối nay em có lên mạng không?Nếu một hai hôm mà em vẫn không lên mạng,bài thơ tôi viết cho em sẽ trôi về những trang cuối, em không đọc đến thì tôi sẽ làm thế nào đây?Chẳng lẽ lại vô duyên vô cớ mang bài thơ vào trang của em. Trước tôi cứ nghĩ rằng cái tôi thiếu trong hai tháng nằm viện là mạng hóa ra không phải. Sau khi post bài thơ lên mạng xong là tôi tắt máy và chờ .Chờ gì? Tôi chờ trời tối. Tôi chờ lúc em lên mạng. Hóa ra cái tôi cảm thấy thiêu thiếu trong suốt hai tháng nằm viện không phải là mạng mà là em. Nói chính xác là cái tên của em. Chao ơi,làm sao các cụ nhà ta lại có thể nghĩ ra hai từ "Phải lòng" nhỉ? Hai từ mộc mạc ,dân dã làm sao . Nhưng cũng chỉ có hai từ ấy mới diễn tả hết tâm trạng của tôi trong lúc chờ đợi tên em hiện ra trên mạng. Em đây rồi!Lòng tôi như thầm reo lên khi tên em hiện lên ở dòng đầu tiên của trang thơ. Tôi vội vàng mở ngay bài thơ tôi vừa đăng xem thử em có chú ý đến mình không. Tôi thở phào nhẹ nhõm, Vừa lên mạng em đã vào ngay bài thơ tôi vừa viết. Thoáng thấy tên em trên đầu trang thơ, tôi vội vã thoát ra ngay . Lại chờ đợi! Trong lúc chờ đợi, tôi đọc lướt những trang thơ khác nhưng nào có đọc được gì đâu. Mãi gần một tiếng sau, khi biết chắc em đã ra khỏi trang thơ của mình rồi tôi mới dám quay trở lại trang thơ của mình xem em có để lại lời nào không.Em để lại một dòng chữ

": Bài thơ hay lắm. Lâu lâu không thấy anh viết gì em thấy lo lo "
Chao ôi! Em lo lắng cho tôi. Người tôi run lên vì vui sướng. tôi quyết định viết cho em theo đường thư riêng

"Cám ơn bạn đã quan tâm đến tôi "
Em trả lời ngay lập tức

"Anh nhầm rồi, em không quan tâm đến anh đâu, em chỉ quan tâm đến những đứa con của anh thôi"
Tôi bật cười cứ nghĩ đến cảnh mặt em đỏ lựng ,luống cuống khi đọc thư của tôi , tôi lại thấy một niềm vui vô tận dâng lên trong lòng. Tôi quyết định tấn công tiếp

"Làm gì mà bạn như dính phải vôi thế? Quan tâm đến người khác là một tội lỗi hay sao?Tôi thì tôi rất quan tâm đến em đấy, cô bé ?Tôi đột ngột đổi cách xưng hô-Tôi nghĩ rằng thơ là thơ mà đời là đời. Có thêm một người bạn càng tốt chứ có làm sao đâu
Sao em cẩn thận thế
Cô bé xa lạ ơi

Lo lắng làm gì nhỉ
Thơ chỉ là thơ thôi
Tôi gửi bức thư đi. Lần này không thấy em trả lời. Tôi cứ ngồi trước máy tính đợi thư của em nhưng không thấy hiện lên. Một giờ sáng, khi nhìn thấy tên em biến mất khỏi diễn đàn, tôi mới tắt máy đi ngủ.
Tối hôm sau, tôi lên mạng từ rất sớm. Tôi đợi em lên mạng. Chờ đợi!Tôi đã đọc bao nhiêu câu chuyện về chờ đợi. Đời tôi cũng đã từng chờ đợi . Liệu ai có thể ngờ thế giới ảo cũng có đợi chờ và cũng tràn đầy xúc cảm như ở đời thường. Cũng bồn chồn,cũng thấy thời gian nhỏ từng giọt chậm rì, cũng mong ngóng và con tim cũng giật thót khi một cái tên đầy mơ hồ hiện lên trên màn hình. "Mùa Thu"
Em lên mạng được một lúc thì tôi nhận được thư của em
"Anh cóthấy ai chỉ quan tâm đến lũ con mà không để ý đến "Thân phụ" của chúng chưa?Em chẳng sợ dính phải vôi đâu. Nhưng em sợ dính phải keo lắm"

Chao ôi! Không phải là em dính phải keo đâu mà tôi mới là người đang bị dính phải keo đấy em ơi. Sao keo của em dính chắc vậy?
Cuộc tình ảo của tôi cứ như vậy kéo dài suốt cả năm trời. Suốt cả năm trời ấy, những thông tin về em cũng chẳng nhiều thêm được chút nào ngoại trừ một việc em cũng ở cùng thành phố với tôi. Tôi rất muốn gặp em. Nhưng làm thế nào đây?Viết thư chăng? Tôi không dám. Tôi sợ nếu đây chỉ là một tình yêu mà tôi ngộ nhận. Nếu cái mà em vẫn dành cho tôi chỉ là "Thơ chỉ là thơ thôi" thì tôi sẽ mất đi một tình cảm quá đẹp của cuộc đời mà tôi không muốn mất đi tình cảm đó. Tôi quyết định viết một bài thơ để thăm dò. Bài thơ có tên là "Tương tư trên mạng". Trong đó tôi viết mấy câu thể hiện nguyện vọng muốn gặp em

Nàng là ai?
Nàng có Xinh?

Chao ôi tôi đã gửi tình hư vô

Ảo thôi mà cũng ngẩn ngơ

Bao giờ cô Tấm trong mơ hiện về?

Bài thơ được post lên mạng và tôi ngồi chờ đợi hồi âm. Một ngày, hai ngày, rồi một tuần trôi qua. Bài thơ tôi viết cho em đã trôi về tận đẩu tận đâu rồi mà hồi âm vẫn không có. Tôi tuyệt vọng. Tôi thất tình. Không phải vô tình mà người ta gọi mạng là thế giới ảo. Từ "Thế giới" chính xác biết bao. Trong thế giới đó có tất cả những gì mà thế giới thực từng có. Cũng có tình yêu, có chờ đợi, có tiếng cười và có những giọt nước mắt và bây giờ còn có cả thất tình. Tôi bỏ một tuần liền không lên mạng. Không lên mạng, không được trông thấy tên em thì lại nhớ. Nhớ đến cồn cào. Không thể chịu nổi, tôi lại mò lên mạng. Mở trang "Thơ sáng tác" Tôi giật mình. Bài thơ "Tương tư trên mạng" của tôi đang nằm ngay trên trang một của diễn đàn. Tim tôi gần như loạn nhịp. Tôi vội vã mở ra.Chỉ có bốn câu thơ của em

Đêm rằm nào cô tấm chẳng hiện ra
Trong chiếc áo mầu vàng vỏ thị

Cầu Thê Húc đêm rằm nào chẳng thế
Cô Tấm ngồi hát bông bống bang bang

Trời ơi, em đồng ý gặp tôi.Tôi muốn hét lên vì sung sướng. Hôm nay đã mười ba rồi. Ngày kia! Ngày kia! Đêm hôm ấy tôi đi ngủ với một giấc mơ ngọt ngào
*
* *

Đêm rằm, trời vừa tối tôi đã có mặt ở đầu cầu Thê húc. Tôi biết ra giờ này là quá sớm Nhưng ngồi nhà thì sốt ruột. Tôi tìm ra một nghìn linh một lí do để biện bạch cho mình. Tôi mua một bông hoa hồng cầm trên tay, đứng ngay dưới cột đèn đầu cầuThê húc bồn chồn chờ đợi. Thời gian chậm chạp trôi đi. Tôi chăm chú nhìn mọi người qua lại xem có một tà áo mầu vàng nào không. Không có.Tôi nhìn đồng hồ. Đã gần mười giờ Em không ra. Tôi biết chắc rằng em đang có mặt ở đây. Em đang nấp ở đâu đó rất gần đây thôi và em đang quan sát tôi. Tôi đưa mắt sục sạo vào những gốc cây, những cột đèn cố gắng tìm xem ai trong số những người đứng một mình kia là em nhưng tôi chịu không thể nhận ra. Mười một giờ, bờ hồ đã vắng người. Một chú bé đi lại phía tôi và hỏi

-Chú có phải là chú Duy không?

- Ừ, Chú là Duy. Có việc gì đấy cháu?

-Một cô nhờ cháu đưa bông hoa này cho chú
Nói rồi cậu bé trao cho tôi một bông hồng nhung đỏ thắm. Tôi vội vàng nắm lấy tay cậu bé hỏi dồn dập

-Cô ấy đứng ở đâu? Cháu chỉ ngay cho chú đi. Mau lên
Cậu bé chỉ tay sang bên kia đường chỗ góc phố Trần nguyên Hãn .Tôi bỏ mặc cậu bé lao vội sang đường. Góc phố vắng tanh. Tôi nhìn dọc theo đường Trần nguyên Hãn, thoáng thấy bóng một chiếc áo mầu hoàng yến vừa ngoặt xe góc phố Trần nhật Duật
Thẫn thờ,tôi trở về nhà. Không ngủ được. Cứ nhắm mắt là đầu tôi lại hiện lên tà áo mầu hoàng yến đang phấp phới bay trong gió. Nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng. Tôi mở máy tính và viết một bài thơ đưa vào diễn đàn

Trách
Gửi một người

Hoa không được tặng, người không gặp

Sao tàn nhanh vậy ? Hoa hồng ơi

Hà nội năm nay thu ngắn quá

Vừa mới Thu sang đã Đông rồi


Giết chết cả mùa thu Hà Nội

Trách em đâu chỉ một mình tôi

Những đôi lứa đang vào mùa cưới

Rất giận em vì em giết Thu rồi


Em giết chết một bầu trời cổ tích

Bằng một lời hò hẹn vu vơ

Lời hò hẹn như một ly rượu độc

Tôi uống vào cổ tích chết trong thơ


Ang đec xen đã chết

Cô Tấm lui về những ngày xa xưa

Nàng Bạch tuyết cùng tôi uống chung ly rượu độc

Bẩy chú lùn bật khóc

Còn lại đây trần trụi những mảnh đời

Biết lấy gì để viết nữa thơ ơi

Gửi bài thơ đi rồi, tôi ngồi thừ trước máy tính ngắm hai bông hoa hồng một trắng , một đỏ của tôi và của em đang cắm trong lọ hoa trên bàn máy. Trời tang tảng sáng . Lại một đêm trắng nữa qua đi
Đến tối, tôi nhận được thư của em

"Em xin lỗi. Hãy tha thứ cho em. Em không thể. Anh hãy quên em đi"
Em

Những câu ngắn, giật cục như những nhát búa, từng nhát một ,đập vào tim tôi. Quên em đi ư?Tôi làm sao quên được em đây. Ngày nào tôi cũng gặp em. Ngày nào em cũng nói chuyện với tôi bằng những bài thơ của mình. Ngày nào tôi cũng trải lòng mình ra để mong em thấu hiểu. Em ơi! Có điều gì khiến em "Không thể"? Tôi muốn phát điên. Tại sao? Tại sao?Tại sao? Những câu hỏi cứ cuộn xoáy trong đầu. Hay là?.?Tôi không dám nghĩ tiếp nữa. Ôi! Nếu đó là sự thật. Không ! tôi phải gặp em cho bằng được. Tôi muốn viết cho em một bài thơ nhưng không viết được. Người ta bảo khi nào trong lòng trào dâng cảm xúc thì là lúc thi ca cất lời. Nhưng với tôi thì không đúng.Với tôi, với tình yêu dông bão của tôi thì không một cái vỏ thơ ca nào có thể chứa đựng nổi. Mọi ngôn từ đều trở thành nghèo nàn. Mọi hình ảnh so sánh đều trở thành nhạt nhẽo. Cuối cùng, tôi đành phải viết thư cho em


"Em hãy cho anh gặp mặt dù chỉ là một lần trong đời"
Tối hôm sau, tôi nhận được thư của em

"Tối mai em sẽ đợi anh ở chỗ cũ"

Tối hôm sau, tôi vẫn ra chỗ hẹn cũ rất sớm.Lần này, tôi không đứng ở đầu cầu Thê húc nữa. Tôi đứng khuất sau một gốc cây to cách đấy một đoạn ngắn chăm chú nhìn về khoảng trống chỗ đầu cầu. Kim đồng hồ chậm rãi nhích từng bước chậm chạp. Tám giờ tối, em chưa ra. Liệu em có ra không? Tám giờ mười, rồi tám giờ mười lăm, Tôi nhìn muốn nứt toác mặt chiếc đồng hồ.Tám giờ hai mươi , một chiếc tắc xi đỗ xịch bên vỉa hè. Cửa mở, một tà áo mầu hoàng yến bước xuống . Em đây rồi ! tim tôi như ngừng đập. Em nói gì đó với người lái xe chỉ thấy đầu anh ta gật lia lịa. Rồi em đi về phía đầu cầu, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Khi em còn cách đầu cầu một đoạn ngắn, tôi rời cỗ nấp tiến lại phía em. Nhìn thấy tôi, em đứng khựng lại. Bốn mắt chúng tôi gặp nhau. Ánh mắt em đầy vẻ hoang mang sợ hãi. Em sợ gì vậy? Mùa Thu của tôi. Tôi tiến từng bước về phía em, mạnh bạo và quyết liệt. Chỉ còn ba bước chân nữa là tôi đến được bên em, đột ngột em quay ngoắt người lại và bỏ chạy. Tôi choáng váng phải vịn vào một gốc cây cho khỏi ngã nhìn theo chiếc taxi chở em đang chạy xa dần

Anh hiểu rồi em ơi. Em vừa thoát khỏi một vực thẳm của đời. Anh không trách em. Tình yêu đâu phải là chiếm đoạt. Tình yêu là dâng hiến . Thời gian không dừng lại, và mùa thu không phải là mãi mãi của riêng anh nhưng em sẽ còn ở trong lòng anh mãi mãi.

Từ hôm ấy , không bao giờ tôi gặp em trên mạng nữa

Hà Nội 11-2008

cohangxomcali
03-02-2009, 04:48 AM
Vô tình em đã yêu anh....

Vậy là được hơn ba năm rồi anh nhỉ ? ba năm kể từ ngày em ngỏ lời yêu anh và củng là ngày em thê thảm nhất trong đời anh.Ngày hôm đó anh đã từ chối tình cảm của em . Ba năm,đó không phải là thời gian quá ngắn mà củng không phải là quá dài để em quên được anh .Đối với em,được quen anh và được làm bạn với anh củng đã là hạnh phúc với em lắm rồi.Thế nhưng, em vẫn muốn có một điều gì đó hơn thế,hơn tình cảm bạn bè vốn có hiện giờ.Điều đó em có hiểu không?
Anh à.Có lẽ sẽ chẳng bao giờ em có đủ can đảm để nói lời yêu một lần nữa với anh đâu,bởi vì đối diện trước mặt anh em củng không dám nói gì đến chuyện.....

em yêu anh , em nhớ anh....thế mà chỉ có em mới biết điều đó,anh có hay biết gì đâu.em không đủ tự tin để nói với anh và chính điều đó làm em tò mò và nhớ anh nhiều hơn.
Em thật ngốc khi đã nói lời yêu với anh phải không anh .Nhưng nếu không nói mà tốt đẹp hơn thì em chỉ mong được làm 1 người bạn,chỉ một người bạn của anh mãi mãi thôi.
Vô tình quen,vô tình thân và..."vô tình" em đã yêu anh.Có lẽ chẳng bao giờ anh hiểu được tình cảm của em.Nhưng anh hãy luôn nhớ rằng,đằng sau mỗi bước đi của anh luôn có dấu chân của em theo sát và cầu chúc mọi điều tốt đẹp cho anh .Đó chính là niềm hạnh phúc mà em dành cho anh đấy , Anh biết không...?
Và mong anh hãy nhớ rằng,dù sau này có yêu ai,có yêu ai đi nữa thì củng đừng quên người bạn này nhé!Bởi vì "em yêu anh nhiều,nhiều...lắm".

cohangxomcali
03-02-2009, 04:49 AM
For you

Anh à!
Đôi khi...................em nhận ra.......mình không thể thiếu anh!!!!nhưng.....anh bik vì sao,em luôn nói minh ko iu anh nữa?? .Bởi vì em đã nhận ra anh ko fải của riêng em mà thui! Bởi vì em bik mình thật pe' nho! Vòng tay em ko thể!!!ko thể ôm trọn trái tim anh!! Bao hi vọng pé nhỏ này!! xin đươc trao về anh!
Em chỉ cần anh hỉu cho em. Chỉ cần anh luôn wan tâm em, cho dù dó là tình cảm dối lừa, bởi vì lúc này em không thể dời khỏi vòng tay ấm áp ấy.
Em tin!!!
Sẽ có một ngày anh sẽ hỉu cho em!!!! Cho tình iu em dành cho anh!!!
Anh bik không? Vẫn mong chờ dù là phút giây đêm ngày wa giấc mơ bình yên mãi mong 1 tình iu rùi sẽ tìm thấy mình trong ước mơ nhỏ nhoi mong 1 ngày anh sẽ nói...............

cohangxomcali
03-02-2009, 04:51 AM
Vì sao anh yêu em

Em kể truyện này thay cậu chuyện mà anh gời em nói về cô gái sau tai nạn .. thế là người yêu bỏ ..vì không còn những nét đẹp mà anh chàng yêu ngày quen nhau
Cô gái tỉnh lại trong bệnh viện... cố gắng mở mắt ra..nhưng không thấy gì cả dù đã cố gắng hết mức... cô gắng xê xích đối chân mà dọ dẫm..nhưng hai chân cứng đờ. không xê xích được...
cô gắng đưa hai tay mò mẫm xung quanh,,,,,.. nhưng cũng uổng công..vì hai tay hầu như không thuộc về cô nữa vì không còn chịu sự điều khiển của cô rồi cô nằm gắng nhớ ...tại sao mình nằm đây..... chỉ loáng thoáng thấy cái trần trắng xoá của gian phòng bệnh viện + các y cụ tiếp sức bao quanh cô....... cô nhớ là..đã cùng bạn bè vui chơi xa mà, đi cắm trại xa mà..cả đám đang hát hò, cụng ly vui vẽ trên xe mà....và cô nhớ hình như là xe vào khúc quanh...rồi cô ......không còn nhớ gì nữa cả....cô dần dần nhận biết chung quanh mình..thì ra mình đang ở phòng hồi sức... tay chân + đầu đều được băng kín .... cô nghĩ tới nghĩ lui rồi.....chợt hét to lên một tiếng vô nghĩa.... vì cô chợt nhớ ra.... khi xe mất táy lái văng ra ven sườn đồi...rồi cảm giác người bị va đập mạnh + nóng bỏng.... cô đã nhớ gì đó rồi... cô tử hỏi chẳng lẽ mình đã tàn phế, cả gương mặt cũng có thể.... vì ... cô lại hét to hơn...." tại sao tôi còn sốn g làm gì..." rồi cô nứa nỡ... ngay lúc đó có bàn tay ai đó giữ cô lại....và trấn an cô bằng giọng nói thân quen... " em tỉnh rồi à..... em cần gì không..uống nước nhé...? "
cô ngạc nhiên.... khi nhận biết ra giọng nói đó....vì cô biết anh đã đi công tác quan trọng ở xa mà.... cái anh chàng mà cô ...quen biết lâu nay.... gia đình hai nhà đêu biết..., anh ấy thật thà, hiền lành.... nhưng lại sao đó..làm cô chưa vừa ý 100% vì hàng ngày....mỗi khi cô hỏi anh ta :" tại sao anh yêu em ", thì anh ấy vẫn trả lời một câu quen thuộc....làm cô nghe đến phát chán đó là :" Vì em là em.... anh yêu em vì chính em là em không là ai khác "..cô nghe thật buồn cười... trong khi đám bạn chung quanh và những chàng trai bao quanh cô, thì khjen và tán tụn cô đủ điều... nào là đôi mắt đẹp, nụ cười duyên, mái tóc óng ả quyến rụ..đôi chân dài thật gợi cảm nhất là khi dang khiêu vũ và giọng nói thật ngọt ngào.... ôi bao nhiêu lời tán tụng của bao nhiêu anh chàng bao quanh, đã nhiều lần tới nhà .... hứa hẹn đủ điều
và giờ đây khi cô nhận ra mình đang nằm đây,,, thì sao lại chỉ có cái anh chàng này....ở bên mình.... cô đòi uống nước...và anh cho cô uống.....anh dút từng muổng thật khẻ ..vì sợ cô sặc nước
..chợt lúc đó Ba Mẹ cô vào thăm , vừa bước vào đã nói :" Oh con đã tỉnh, còn cháu ...... cháu đã canh hơn tuần rồi...giờ nên nghỉ ngơi chút đi và về thay đồ, cháu trông gầy và mệt mỏi lắm rồi, có hai bác trông chừng con.... được rồi thế là anh hôn nhẹ lên trán cô và từ biệt đi ra..nhưng lại nói là chỉ chút xíu là quay lại ngay , lúc anh ấy đã đi.... cô hỏi ba mẹ mình :" sao anh ấy ở đây hả ba mẹ, con nhớ trứơc khi con đi chơi, thì anh ấy đã đi công tác xa trứơc đó mấy ngày rồi mà "" con nằm đây đã bao lâu rồi ?'
Ba Mẹ cô cho cô biết là cô được đưa vào bệnh viện hơn tuần rồi trong tình trạng người bị phỏng nặng và chấn thương cả tay chân và đầu....Ba Mẹ cô còn cho biết lúc đó hoảng quá..đã gọi phone tới nhiều người bạn trai của cô và cho họ biết tình hình.... có ngừơi thì báo bận, còn có ngùơi thì vào ..nhưng người thì vào thấy tình cảnh như vậy ở chút là kiếm cách đi ra và không ai quay lại nữa... kẹt quá ba Mẹ mới phone cho anh.... .dù biết là anh ấy đang công tác xa vừa nhận tin con.....là vài giờ sau anh ấy đã có mặt ở bệnh viện và canh con tới hôm nay......cô nghe kể lấy làm ngạc nhiên....và hỏi về tình hình bệnh tình của mình..thì được biết là tay chân khó có khả năng phục hồi như bình thường,.... còn da mặt thì đã cháy nám một bên.....đầu bị chấn thương nên đã..cạo sạch đệ tiện chăm sóc ..khi ấy, thì anh.... đã quay trở lại....,Ba Mẹ cô hỏi sao anh không ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ chút rồi quay trở lại, mà sao vào lại gấp thế....anh chĩ cười....cô lại thấy cái nụ cười của ngày nào = y nhu khi anh cười trả lời câu cô hỏi :" Tại sao anh yêui em vậy đó "
những khi đó cô có cãm giác đó là nụ cười chán ngắt nhất trên đời..vì câu tra lời của anh không có những lời tán tụng vì sao anh yêu.... thế là cô im lặng ngắm nhìn anh và suy nghĩ......và cuối cùng cô ứa nước mắt.......khi hiểu ra..... Nhưng vẫn chưa tin sự thật...và cô gắng hỏi một câu... và trong lòng thấp thỏm..chờ đợi ..vì cô lo anh sẽ bỏ cô mà đi vì sau tai nạn, cô đã hầu như ..... mất tất cã những đặc điểm mà không biết bao nhiêu chàng trai theo đuổi bấy lâu nay..... cô lại ngập ngừng :"" vì sao anh yêu em ".... anh vẫn nụ cười đó và vẫn cái câu trả lời đó như ngày nàng nhưng giờ cô mới thấy nụ cười đó thật đẹp vì chân thành, vì nụ cười đó xuất phát từ tình yêu chân thành và tâm hồn anh
và cô vẫn không tin là cô còn cò thể có người vẫn còn có thể yêu mình.... khi mình như vầy...... và cô ấp úng hỏi lại lần nửa..giọng nói của cô như khản đi...và nbghe như tiếng nói trong cổ họng....:" tại....sao.....anh....yêu.....em "Và anh cũng một câu trả lời như ngày nào :"..vì em chính là em !" rồi anh ngồi cạnh giuờng và ôm nhẹ lấy vai cô dỗ cho cô nín khóc, còn Ba Mẹ cô đã ý tứ lui ra ngoài từ lúc nào..... PHẦN CUỐI .......THÌ TUỲ BẠN ĐOÁN NHÉ
Và cô lúc này đã nhận ra.... THẾ NÀO LÀ TÌNH YÊU CHÂN THẬT....!

cohangxomcali
04-16-2009, 12:10 PM
:rose4: Valentine dành cho anh!!!

Mới đây thôi em lại đọc lại cho anh nghe lá thư tình của đôi vợ chồng già, những dòng chữ viết trên tấm giấy đã ngả màu - kỉ vật duy nhất ông cụ còn cầm trên tay trước khi trút hơi thở cuối cùng- đó là lá thư người vợ viết tặng riêng ông ấy vào dịp Valentine vài năm trước khi bà ấy qua đời. Thật xúc động phải không anh? Đó là một tình yêu vĩnh cửu...
Em cũng muốn viết cho anh những lời thật dịu dàng để tặng anh vào dịp Valentine này - kỉ niệm cho tình yêu của chúng ta bước sang một giai đoạn mới - hôn nhân, và anh nhé! Đừng quên đây chỉ là một trong vô vàn lá thư em đã viết cho anh mà ko bao giờ anh đọc được, bởi với anh, tất cả tấm chân tình được gói ghém trong tình thương mến anh dành cho em, chứ khong phải trong từng câu chữ, lời nói. Dẫu vậy, hãy cứ để cho người vợ tương lai đa cảm của anh được bày tỏ tình yêu đối với anh. Và em cũng sẽ viết lại bằng nét chữ của mình trên trang giấy màu hồng có hình trái tim, để 5 năm, 10 năm, 20 năm...50 năm...70 năm trôi qua, khi chúng ta trở thành ông bà, em sẽ đeo chiếc kính và đọc lại cho anh nghe lá thư này.

Thung lu~ng ti`nh ye^u, ngày 14 tháng 2 năm 2008

Anh yêu của em!
Anh à! Không dưới 100 lần em nói với anh rằng: Em yêu anh. Nhưng anh có biết sự thật không? Sự thật thì khác, lần nào em cũng nói yêu anh như hồi đầu mình mới gặp nhau. Nhưng đó chỉ là lời nói dối. Mỗi ngày lời nói đó lại khác đi, anh yêu, anh có biết vì sao không? Vì hôm nay, khi em nói: Em yêu anh thì câu nói đó đã quá khác so với ngày đầu tiên em nói: Em yêu anh. Mỗi một ngày tình yêu em dành cho anh lại lớn hơn một chút. Vậy nên, sau gần 2 năm mình quen nhau và hơn 1 năm mình yêu nhau thì anh hãy tưởng tượng tình yêu lúc này em dành cho anh đã lớn hơn ngày đầu bao nhiêu rồi. Nhưng chẳng có lời nào diễn đạt tốt hơn nên em đành phải sử dụng 3 từ quen thuộc mà hàng vạn đôi yêu nhau trên thế giới này đều bày tỏ: Em yêu anh!
Hạnh phúc lớn nhất trong đời em là được gặp anh, được anh yêu và che chở. Em hạnh phúc mỗi lần được bên anh. Anh biết không? Trước khi gặp anh, em đã sống thật buồn tẻ, với những cái được gọi là "chân lí sống" thật sáo rỗng. Những người luôn nói là yêu thương em, nói với em bao điều tốt đẹp về cuộc đời, về con người, nhưng những gì họ làm lại trái ngược. Em thất vọng về tất cả những gì gọi là "sống đẹp" ấy. Em sống có phần nào thật mạnh mẽ và tự lập. Nghe có vẻ tốt đúng không anh? Nhưng nhiều khi, ngồi trong căn nhà rộng rãi ngày xưa, em ước gì em có những cảm xúc của một người bình thường. Anh biết không? Hồi đó, em chẳng biết sợ cái gì cả, và cũng không thấy cái gì là quá quan trọng hết. Em cũng không xác định được mục đích sống của em là gì?
Thế rồi, một ngày mùa thu đẹp trời! Vô tình em được gặp anh. Nhiều lúc em tự nhủ, có lẽ kiếp trước em phải sống tốt lắm thì kiếp này em mới được số phận cho gặp anh. Từ ngày anh bước vào cuộc sống của em, hồi đầu em tưởng chúng ta quá khác nhau cơ, nhưng không, dường như những gì mà em không có thì đều hội tụ ở anh. Không phải là những lời hoa mĩ, không phải là những thề thốt, và cũng chẳng phải là những khung cảnh lãng mạn, nhưng anh dần chinh phục được trái tim đa cảm của em bằng tình yêu chân thành của anh. Và từ đó, em được sống với những cảm xúc của một người bình thường, một đứa con gái được yêu thương. Em không còn cảm thấy cô đơn như trước bởi mỗi lần em buồn đều được anh an ủi, khi em khóc anh nhìn em mà xót xa rồi vội vàng ôm em vào lòng. Mỗi lúc ấy, em như nghe được nhịp đập trong trái tim anh, và vòng ngực ấm của anh làm cho em vững tin hơn rất nhiều.
Anh thương yêu! Ngay lần đầu tiên anh cầm tay em, em đã thấy một cảm giác thật ấm áp. Và khi anh hôn em, em đã hiểu cuộc đời này em mãi thuộc về anh. I love you

cohangxomcali
04-16-2009, 12:11 PM
Âm thầm một tình yêu ảo vọng .

Một bài thơ , một bức thư tình không dám gởi , rồi anh âm thầm ra đi ,
Như gần mà như xa , như hư mà như thực .

Có phải tình yêu là như vậy không , tình là trắc trở , là trăm ngàn vạn chông gai , Hảy xem đây như là bờ vai nức nở , nhửng dại khờ của tuổi mới yêu . Xin hảy thứ tha , xin hảy đến bên tình em như ngọn nến . Làm ấm trái tim em ,
Em luôn khao khát mong chờ , Cái điệp khúc tình yêu trong em không bao giờ dập tắt , Nó chỉ thêm cồn cào trỗi dậy những nhớ mong tha thiết .
Sao anh lại âm thầm ra đi khi trái tim đã bắt đầu rung động những nốt nhạc đầu tiên . Có phải yêu là cách xa nhau , để cho trăm ngàn vạn nổi nhớ cho thốt lên thành thơ .
Anh !

Bây giờ anh ở đâu , có còn khắc khoải mong chờ khi nhớ về em
Hay anh đang cố ru tình vào mộng , hay anh đã đến được phương trời hy vọng nào đó , có phải xa nhau mới biết lòng nhớ thương vương vấn .

Nếu mà như vậy , em sẽ chọn để nhớ thương anh suốt cuộc đời ,
Mang tình anh vào trong tận đáy tim yêu .
Nhớ về anh nhiều lắm ,
Mà sao mãi cách xa .

Đêm nay , lòng lại gửi về phương trời xa xôi ấy , phương trời đó có anh .

I know the only one thing ... you also missing me

cohangxomcali
04-16-2009, 12:12 PM
Em biết rằng sẽ chẳng bao giờ ta gặp lại nhau, dù cả hai đều rất mong "có một ngày..." .
Tại sao vậy anh ??.
Em đã từng yêu, từng nâng niu, từng khắc tô hai tiếng " chờ nhau" Em tự trách mình, không đủ sức, thiếu tự tin đã không níu anh lại được hay sức mạnh tình yêu không thắng nổi sức mạnh của đồng tiền? Tất cả đều như nhau - anh đã mãi xa em...

Anh sẽ quên nhưng em thì mãi nhớ mối tình đầu lãng mạn, ngây thơ và trong sáng - như bầu trời mùa hạ. Ta hẹn nhau mỗi lần online. Em vẫn nhớ anh lấm tấm những giọt mồ hôi trên vầng trán thân thương, mỗi khi em nhắn tin bảo anh vào gặp em Xin lỗi anh đến muộn. Em yêu lắm những lần anh như thế nhưng vẫn nũng nịu hờn dỗi xa xăm.
Em trẻ con nhưng chẳng trẻ con, đã biết yêu, biết ghét, biết giận hờn, đã trộm nghe tim mình lạc nhịp,
Anh nói đến "ngày mai" em chỉ cười và bảo: xa lắm - và đúng như vậy - Xa lắm phải không anh? Một thời ngây thơ và vụng dại đã xa khỏi tầm tay. Còn đâu nữa những đêm chúng ta online - còn nhớ không anh những đêm chúng ta hẹn nhau trên ID...
Em biết ôn lại tất cả chỉ thêm buồn, thêm nhớ - nhưng em lại là con gái nên không thể nào quên và chẳng thể nào quên.
Tất cả giờ đây đã trở thành "kỷ niệm". Những "kỷ niệm" đẹp được dệt bằng những giấc mơ hồng của cổ tích tình ta, được tô điểm bằng nụ cười rạng rỡ của một thời quá vãng... của những con người với niềm đồng cảm, sự thấu hiểu của chính trái tim .
Nhưng với em, dường như chỉ mới hôm qua - chưa bắt đầu đã vội vàng kết thúc. Dẫu sao, em cũng cảm ơn anh. Cảm ơn một ngươi đã đem đến cho em một tình đầu vụt sáng như ánh sao băng...
Em viết cho em, viết cho hoài niệm về tình đầu, thoảng qua... cơn gió ấy cuốn đi về một thẳm sâu, xa lắc đến không cùng. Để rồi chiều nay, một nỗi buồn vô cớ lại ùa về choáng ngợp niềm đau. Không biết em đang vui hay đang buồn, chỉ thấy lòng mình da diết nhớ xa xăm. Những chiều mưa - một mình - em lại nhớ đến anh - người đã bên em những đêm trên ID trước...

cohangxomcali
04-16-2009, 12:13 PM
Hôm nay trời mưa hoài không dứt những hạt mưa nặng trĩu cứ vô tình rơi hoài, từng hạt mưa nhỏ xuống như từng giọt nước mắt em tuôn rơi, trong lòng em như nghe thổn thưc những nỗi nhớ về anh, làm cho đôi mi lại muốn mờ nhạt bởi hai dòng lệ đang trực để chờ rơi xuống, đâu đây vài chú chim lạc loài trong mưa như không có chỗ trú để dừng chân, chúng tung cánh bay trên bầu trời thật hồn nhiên và thoải mái, em thầm ước mình có đôi cánh như những chú chim kia để được bay đi tìm hoài bão và ước vọng của mình.

Ngày tháng và thời gian cứ làm em phải xa anh mãi, những lá thư anh gửi cho em, em còn cất thật kỹ như thể sợ chúng chạy trốn, sợ phải xa anh mãi mãi, những lời anh nói với em như vẫn còn im đậm đâu đây trong con tim nhỏ bé này, và như thể sợ những lời ấy vượt mất ra ngoài con tim không tầm với.

Anh yêu!

Chắc gì anh thấu hiểu được sự nhung nhớ về anh ngày đêm của em, đôi khi em tự hỏi mình đã yêu anh từ bao giờ và tại sao lại yêu anh tha thiết đến vậy??? Nhưng suy nghĩ hoài vẫn không tìm ra được đáp số cho mình, để rồi cuối cùng em vẫn phải chờ đợi trong trăm thương ngàn nhớ về anh?

Anh yêu! Em nhớ anh thật nhiều!

Xa anh từ đó đến nay
Vẫn nguyên nỗi nhớ tháng ngày chắt chiu
Người buồn cảnh cũng đìu hiu
Góp thương, góp nhớ chiều chiều gửi mây... Sad

cohangxomcali
04-16-2009, 12:14 PM
:cry2: Muốn gọi tên anh từng phút nhớ

Em muốn nghe anh nói triệu lần
Yêu anh, yêu mãi đến ngàn năm
(Nói hay không nói lòng em cũng
Chỉ một mình anh đó, biết chăng?)

Cây trẻ măng mà bóng đã già
Giang tay hạnh phúc đón tình qua
Nụ hôn đầy tuổi treo mê sảng
Trên khắp cành vui, lá thiết tha

Muốn gọi tên anh từng phút nhớ
Gọi mầu mắt sóng, nét môi thuyền
Vòng tay rắn biển thơm mùa gió
Hồn bỗng trăng đầy gọi nước lên.

Viết thay cho người...

Không một giọt nước mắt , không một chút nuối tiếc và có lẽ cũng không một chút kỷ niệm còn xót lại . Tôi buồn vì anh muốn tôi hạnh phúc của mình trong nỗi đau nhức nhối của trái tim anh hy sinh cho tôi
Tôi chôn cất tình yêu trong cõi lòng tan nát như bong bóng xà phòng mong manh , trong cơn cuồng phong dữ dội .

Vốn là một cô gái không có ưu điểm lớn về hình thức , tôi ý thức rõ về bản thân và những đặc điểm được nhào nặn bởi bàn tay vô tình của tạo hoá đôi khi khiến tôi mặc cảm . Trớ trêu thay , thần tình yêu lại đặt vào trong lồng ngực của cái hình hài không mấy dễ coi kia một trái tim lãng mạn dạt dào cảm xúc

Tôi yêu anh , yêu bởi cảm xúc tự nó đến mà nhiều khi tôi cũng chẳng lý giải nổi vì sao ? với một người mình chưa từng gặp ? chưa từng soi mắt mình vào mắt họ , chưa từng biết cái cảm xúc đầu tiên ấy bàn tay anh sẽ là ấm hay là lạnh ? ánh mắt ấy chân thành hay giả dối ? Chỉ là cảm xúc, những khi trò chuyện qua cái màn hình nhỏ bé, và qua giọng nói trầm ấm của anh bằng fonne, ừ hình như tại giọng nói, ừ hình như tại những buổi trò chuyện trao đổi với nhau về cuộc sống, về một chuyện của ai đó mà cả hai cùng biết, hình như là thế mà tôi cảm nhận được anh và xao xuyến về anh . Bạn bè ai đấy biết chuyện đều bảo tôi điên rồi . Có lẽ thế, tôi bị hút vào anh một cách vô tình hay cố ý tôi không biết nữa . Nó như mạt sắt nhỏ nằm trong từ trường mãnh liệt của nam châm . Tình cảm của tôi dành cho anh vừa có sự ngưỡng mộ, vừa có sự tôn thờ bởi những hiểu biết quá rộng của anh . Và có cả những khao khát được có anh có tình yêu và nỗi nhớ của anh dành cho tôi , không phải là 10 hay 30 % mà phải nhiều hơn thế . Cái cảm giác của kẻ biết mình biết vào đang bước vào chuyến phiêu lưu mạo hiểm . Nỗi đam mê ấy đôi khi được tôi ngụy trang bằng trạng thái lạnh lùng cứng rắn của mình, nhiều khi nhớ lắm tôi tự nhiên biến mất khỏi tầm mắt anh, không email, không điện thoại ...

Là người tinh tế, đôi khi anh như cảm nhận được, đọc được những điều tôi nghĩ . Anh cảm nhận được sự run rẩy của trái tim tôi . Sự mềm yếu của con tim đang nổi loạn . Những khi ấy tôi cảm giác anh luôn hiện hữu trong tôi cảm giác cả bờ môi nóng ấm ngọt ngào anh trao . Ừ chỉ là cảm xúc thôi, còn hình dạng nó hư thực thế nào tôi chưa trải qua tôi cũng chẳng biết . Chỉ là nghe thì thích và dù chẳng có nhau trong vòng tay ấm áp, tôi vẫn thường nói khi chia tay '' hôn anh nhé cho tới ngày mai anh thức dậy nụ hôn của em vẫn còn trong anh ''

Qủa thực là tôi hạnh phúc làm sao không hạnh phúc được khi người ta cảm nhận ra nhau cách xa đến như vậy ? con tim nó vẫn có lý lẽ riêng đến không ai hiểu nổi cơ mà . Tôi choáng ngợp trước ánh hào quang của tình cảm anh dành cho tôi . sống trong tình cảm ấy tôi như chú ong non vùng vẫy trong hoa và mật . Ai cũng bảo dạo này tôi xinh hơn . Tôi tin vào tình yêu và phép màu cổ tích . Tin rằng rồi ngày nào đấy tôi sẽ trở thành bến đợi của riêng anh .

Đến mấy tuần lễ rồi tôi chờ điện thoại của anh , chuông reo đó rồi ngắt , tôi không mong những cú điện thoại đó .

Sốt ruột, tôi vào mạng bằng tên của anh đã đưa cho tôi . Kià thật lạ '' Em cưng, anh chờ em lâu lắm rồi anh nhớ em lắm, em biết không ? '' tay tôi run lẩy bẩy trên bàn phím, những dòng chữ ấy, vẫn màu mực ấy, vẫn những ngôn từ ấy .... Nhảy múa cùng nhau hợp lại quay cuồng trước mắt tôi

Tôi tưởng mình hoá điên sẽ gào thét, sẽ đập phá .... Trời ạ .!
Anh bảo anh chỉ của tôi nhưng anh lại đang trò chuyện với bạn gái của tôi như thế

Tôi chỉ lặng lẽ logout ra khỏi màn hình , suốt đêm tôi không ngủ sự thật dường như quá phũ phàng ..
Chao ôi ảo ảnh . Tôi biết tôi sẽ phải quên anh bởi vì anh đâu thuộc về riêng ai ?
nhưng khi tôi hỏi anh thì anh bảo là chỉ bạn bè thôi nói cho vui đó mà vì anh chỉ là of riêng em mà thôi

cohangxomcali
04-16-2009, 12:16 PM
:103: Thế là mình chia tay

Hai tiếng " xa nhau " , em thật không ngờ hôm nay em lại quyết thực hiện điều đó. Đau lòng lắm nhưng em không thể để nước mắt em rơi. Anh ơi , có biết không ngay lúc này , khi em viết lên những điều này , mắt em cũng đã mọng nước rồi. KHông ! Em không được khóc , em đã khóc quá nhiều rồi !
Nhớ ngày ấy khi lần đầu tiên em dám đối mặt với chuyện " chia tay". Em đã khóc thật nhiều , nghẹn ngào mà không thể type thành câu " mình chia tay anh nhé! ". KHi câu ấy vừa type xong thì nước mắt em cũng đã giàn giụa. Những cơn nấc cứ chặn ngang cổ....lần đầu tiên....lần đầu tiên cảm thấy đau đớn như thế! Nhưng rồi lần thứ nhất cũng qua. Đã có lần thứ nhất , không có nghĩa là không thể có lần thứ hai. Rồi lại lần thứ hai em nói chia tay. Anh kiêu hãnh bỏ mặc em. Anh có biết không , mỗi khi em nói chia tay , đều là vì anh cả đấy. Vì em muốn thấy anh hạnh phúc hơn. Em không muốn anh mãi u buồn như lúc này nữa. Và cách duy nhất....đó là em ra đi....! Dù em biết khi em ra đi , sẽ lại càng làm anh buồn hơn...nhưng...sẽ chỉ buồn trong một thời gian ngắn thôi anh ạ. Rồi mai...anh sẽ lại yêu , sẽ lại vui cười cùng một người con gái khác. Khi đó , cho dù em có đau lòng khi đánh mất anh , cũng sẽ gượng cười chúc anh hạnh phúc. Bởi em rời xa để mong điều ấy đến với anh mà.
Mọi chuyện đã khép lại rồi , phải không anh? Chuyện tình chún mình dù có đẹp lắm...cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi. Ngay từ đầu khi iu ah , em đã biết mọi chuyện là ảo tưởng. Em hiểu rỏ sự thật lắm...thế nên em trốn tránh. Em tự đánh lừa mình bằng những cảm giác hạnh phúc vờ vịt...Em ngốc quá. Để rồi giờ đây...em làm tổn thương cả anh và chính em.
Hạnh phúc đã vỡ tan.....mình chia tay !

cohangxomcali
04-30-2009, 04:53 PM
:cry2: Em không muốn mất anh


Anh à, vậy là dù có muốn hay không thì mình cũng không thể tiếp tục được ở bên nhau nữa rồi. Em thầm hỏi mình có gì không tốt để gia đình không chấp nhận em cơ chứ. Em không phải là đứa con gái hư hỏng, xấu xí hay đần độn. Dù em không xinh nhưng cũng là mơ ước của nhiều người.

Khi em quyết định đến với anh em đã bỏ qua tất cả những lời khuyên ngăn của gia đình bạn bè vì anh chỉ là một "chú bộ đội" còn tay trắng. Nhưng cũng có lẽ vì thế mà em đã yêu anh với tất cả con tim em mà chưa bao giờ thấy than trách một điều gì. Em biết ngay từ lần đầu về nhà anh bố mẹ anh đã không có thiện cảm với em. Em cũng rất buồn nhưng chính anh đã an ủi và hứa sẽ tìm cách thuyết phục gia đình. Anh đã từng nói là sẽ cùng em bước trên con đường để đến đuợc hạnh phúc.

Anh đã quên là mình đã từng thề là sẽ không bao giờ xa nhau. Vậy mà giờ đây, trong lúc này em đang phải gồng mình lên chịu sự đau khổ vì mất anh. Vì anh không còn cách nào để thuyết phục gia đình chấp nhận em. Em cũng hiểu cảm giác của anh rằng phải rời xa em anh cũng rất đau đớn nhưng anh ơi, chẳng lẽ minh lại phải chấp nhận sự thật phũ phàng này sao. Chẳng lẽ anh đã chịu đầu hàng trước sự ngăn cản của bố mẹ sao? Chẳng lẽ em và anh phải chấp nhận xa nhau trong đau đớn dằn vặt thế này sao? Khi mình đến với nhau, chưa bao giờ em nghĩ ngày này sẽ đến với chúng ta. Em cứ nghĩ rằng không ai có thể ngăn cản được tình yêu của chúng ta. Nhưng giờ đây khi em biết rằng em không thể dành anh với gia đình anh nữa. Em biết phải sống thế nào cho qua những tháng ngày không có anh đây. Em phải cố quên anh ư?

Làm sao em có thể quên anh khi hình ảnh của anh lúc nào cũng sống trong tiềm thức, làm sao em có thể chịu nổi khi một ngày nào đó anh sánh bước cùng ai đi qua em. Anh ơi, em không muốn chấp nhận sự thật đau lòng này, vì em đã quá yêu anh, tại sao ông trời lại tạo nen nghiệp chướng này với chúng ta cơ chứ. Tại sao cuộc đời này lai bất công với em đến thế?

cohangxomcali
04-30-2009, 04:54 PM
:om: HẠNH PHÚC

Hạnh phúc của em là được chờ đợi anh...
Để có những ban trưa một mình lang thang trên web
Hạnh phúc của em là được ngủ gục bên những trang viết.
Nhóc leo gác thấy thế tắt máy , tắt cả đồng hồ ...

Hạnh phúc của em là nỗi lo sợ mơ hồ ...một ngày kia không thể áp lòng bàn tay lên má anh nhẹ nhõm.
Hạnh phúc là mỗi lần bị ốm.
Em lại tưởng tượng thấy anh ngồi im lặng bên giường...

Hạnh phúc của em là mỗi lần đọc lại những yêu thương, em cứ tủm tỉm cười không một chút đắn đo suy nghĩ...
Hạnh phúc của em là dù trong ý nghĩ, em vẫn có anh ở tận sâu thẳm tiềm thức mình...

Hạnh phúc em là mỗi sáng bình minh, em hiểu ta lại có thêm một ngày chờ đợi...
Hạnh phúc của em là mỉm cười mỗi lần nhận một email mới.
Cho đến khi sẽ không biết nên xoá hay gộp email vì inbox quá đầy....

Hạnh phúc của em là bất chợt chạm đôi mắt thơ ngây
Của cô bé cạnh nhà thắt bím.
Những tiếng "dạ , thưa " nghe sao mà ngọt lịm...

Hạnh phúc là khi Em tìm thấy anh bất chợt trong đời.
Hạnh phúc là nghe em gọi , anh nhẹ nhàng " Ơi...!"
Hạnh phúc là im lặng đọc những dòng chữ của anh, và khóc...

Hạnh phúc là được thấy mẹ khó nhọc.
Nhưng mẹ mỉm cười vì tự nhiên em hét tướng :" Mẹ ơi !"
Hạnh phúc là thấy bọn bạn cười rất tươi (!) Khi nghe em nói em yêu chúng nó nhất ...

Hạnh phúc là sau một ngày tất bật.
Em lại trở về mình... đúng nghĩa, giản đơn...

Hạnh Phúc đôi khi là chỉ cần một nụ cười- không hơn.
Khi em mơ thấy mình chạm tay vào hạnh phúc .
Chiếc áo cưới trắng tinh tự tay em cài cúc .
Nỗi thẹn thùng em chờ đợi được trao anh...

Hạnh Phúc là mỗi lần ngang qua phố, thấy cây cựa mình trổ lá xanh.
Những mầm lá ngây ngô , tròn xoe mở mắt .
Lần đâu tiên chạm đợt gió tinh nghịch. Mầm xanh cúi đầu e ấp, rụt rè...

Hạnh phúc là mỗi lần đưa Kyle về. Kyle ngủ gật trên vai em ngây thơ, nhỏ bé...

Hạnh phúc bình yên và giản đơn như thế!
Hạnh phúc là nỗi buồn hạnh phúc là cả những niềm vui.
Hạnh phúc là sinh ra - em biết khóc, biết cười !
Biết tự đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã.

Hạnh phúc là nhiều lắm cơ cứ tạm ghi thế đã...
Vì... lại nhớ anh rồi, để viết tiếp lần sau....

À, Hạnh Phúc là tự nhiên bây giờ ngồi cười những không đâu....

cohangxomcali
04-30-2009, 04:55 PM
:heart4:VIẾT CHO NHỮNG GIẤC MƠ DÀI....


Mười bảy tháng sáu. Khóc với nhóc vì biết anh đã bỏ lỡ mất một ngày .
Mười tám tháng sáu- Tồn tại những dấu ấn cuối cùng của anh trên diễn đàn .
Hai hai tháng sáu-Bốn ngày em sống trong cô độc và day dứt .Em không biết em đang tìm kiếm điều gì ...

Ngày hai ba tháng hai. Bắt đầu những giấc mơ dịu ngọt.
Tám giờ Ngày hai sáu tháng hai. Email đầu tiên chạm tay anh.

Bốn giờ hai phút sáng ngày mùng bẩy Tháng Ba ."Có những lựa chọn thật khó" khi anh quyết định chon cách sẽ nói với em tình cảm của mình dù biết trái tim em hướng về một người khác.

Mười tám giờ năm hai phút . Ngày mồng 7 tháng 3
.Gửi CỔ TÍCH DÀNH CHO NGƯỜI LỚN - bức thư tình đầu tiên.

Ngày....Anh tỏ tình. Anh nói em không cần phải trả lời vì anh muốn tỏ tình với em suốt cả cuộc đời mình.
Ngày.....Anh đặt vào lòng bàn tay em nụ hôn đầu tiên...
Ngày.... anh đặt lên tóc em nụ hôn thay nắng....
Ngày.... Anh đặt lên môi em một nụ hôn không- xin -phép. Rồi mỉm cười . Có một gã khờ ngọng ngiụ trong anh...

Trước sinh nhật một ngày. Em khóc. Anh cuống cuồng...anh nói "sẽ ở bên em"
Sinh nhật em. Anh đợi- Nhưng không gặp em, để nói lời chúc mừng!
Sinh nhật anh. Em online sáng tinh tươm gửi cho anh những tấm thiệp. Bài happy birthday em nghe dễ đến chục lần.
Anh mua một cây nên tím bự đại về phòng. Trong bóng tối, chỉ có thứ ánh sáng duy nhất ấy. Nhưng không leo lét. Chúng ta đều học được rằng : Dù chỉ là một tia sáng- cũng đẩy lui được bóng tối. Dù chỉ là một sự hy vọng- cũng đủ để đẩy lùi đau khổ và ràng buộc, cũng đủ để đợi chờ.

Ngày... Em nhận ra anh chưa bao giờ muốn làm em buồn, khiến em tổn thương...
Ngày... Anh viết lên cho mọi cười cùng biết :Điều duy nhất anh muốn làm trong đời mình là khiến em cười, thấy em hạnh phúc ...

Ngày... Blog và ảnh của anh khiến em mỉm cười .
Ngày... Đội bóng thua nhưng màu áo anh rất sáng.

Ngày.... Em đã khóc và giấu anh . nhưng anh biết. Anh nói " PHẢI NHỚ LÀ ANH YÊU EM, CÓ THỂ LUÔN ĐẦY , CÓ THỂ VỚI VƠI NHƯNG LÀ MAĨ MÃI! "

Ngày...Chúng ta đếm ngược thời gian để đợi. Đếm ngược thời gian để em về. Đếm ngược thời gian cho sự cô đơn....

Ngày....
Ngày....
Ngày...

Mười sáu tháng sáu.Em trở về là mình. Kẻ tội nghiệp nhất trần gian....

Em sai phải không ? Khi nhớ anh thế này? Sai phải không khi em cứ đợi anh một mình thế này?Sai khi nghĩ là đã có chuyện gì đó xảy ra. Hay có một giấc mơ dài nào đó đang bao trùm anh, kéo tuột tay anh khỏi tay em....?

Em òa khóc vì cô độc. Vì thất vọng. Em òa khóc vì em lại một mình. Em òa khóc trước những bức thư của anh.Trước những nụ hôn của anh. Trước những hẹn hò của anh. Trước những đợi chờ....

Em hoảng hốt! Hoảng hốt thật sự. Bây giờ, em biết phải làm gì ?
Phải làm gì , hỡi những hy vọng của em?

cohangxomcali
10-08-2009, 11:45 PM
Chia xẻ

Người ta thường bảo thời gian và khoảng cách không là gì nếu hai người yêu nhau thật lòng.hãy nhớ một điều quan trọng, khi yêu hãy yêu chân thành bằng chính con tim mình"..Dù cho có phải chờ đến bao giờ cũng được, em tin rằng cuối cùng ta se~ den^' với nhau, phải không anh ?.Giả dụ chúng mình yêu nhau, thì anh sẽ làm những gì nhỉ???
anh có tin không, nếu em yêu anh? thì 24h trong ngày em đều luôn nghĩ về anh đấy?tren^ con duong` doi` tuong lai, Còn biết bao con đường nữa, biết bao con đường ta se den^' duoc voi' nhau, bao con đường những cảm xúc vui buồn, hạnh phúc... Em lại viết, viết và mong một sự may mắn nào đó anh có thể đọc được, và sẽ cho em thêm nghị lực vượt qua những rắc rối, muộn phiền trong cuộc sống,"I don't miss you in the morning I don't miss you in the night. Actually I miss you all the time".

cohangxomcali
05-18-2010, 04:21 PM
:heart3: Chuyện tình của tôi


Trời không rơi một hạt mưa, nhưng em thì lại rơi rất nhiều nước mắt. Em đang khóc, khóc cho em, khóc vì anh và khóc cho tình yêu của chúng mình.



Mình đã chia tay nhau thật rồi. Vẫn hàng cây ấy, vẫn chiếc ghế đá kia, vẫn cảnh vật quen thuộc bên hồ mà em và anh từng gọi là "hồ của mình". Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ còn là hoài niệm.

Em không đủ tự tin để đứng thật lâu bên hồ, càng không đủ can đảm để ngồi xuống ghế đá, vì em không biết mình sẽ như thế nào khi những kỷ niệm về anh lại ùa đến trong em. Em chỉ dám liếc nhìn tất cả, rồi đi thật nhanh để không ai phát hiện ra những giọt nước mắt.

Người ta bảo tình yêu nhiều nước mắt là tình yêu mang lại nhiều hạnh phúc. Em không biết. Bởi vì nước mắt hay nụ cười, thì cũng chỉ mình em biết. Có bao giờ anh cảm nhận và hiểu được lòng em đâu. 195 ngày bên anh là 195 ngày em có đủ cả nụ cười và nước mắt. Khoảng thời gian đó không dài, nhưng dư âm của nó thì tưởng như là mãi mãi.

Anh ra đi, mang theo của em tất cả, tình yêu, nụ cười, niềm tin, hi vọng... Tất cả còn lại chỉ là nước mắt, là nỗi đau. Thời gian chúng mình chia tay, là khoảng thời gian em sống trong nước mắt. Với mọi người xung quanh, em vẫn như không có chuyện gì, vẫn sống bình thản, vẫn nói, vẫn cười và hay hát. Nhưng khi chỉ có một mình, em không thể kìm chế nổi, em đã khóc rất nhiều, tưởng như không còn nước mắt để mà khóc nữa. Em không biết mình phải bắt đầu lại từ đâu, phải sống như thế nào.

Còn anh? 195 ngày với anh chẳng là gì cả. Mình chỉ mới nói chia tay không bao lâu, anh đã có thể vui vẻ đi tìm bạn gái mới. Giờ em mới nhận ra rằng, anh gọi em là ngốc quả không sai. Em ngốc nhiều hơn em tưởng. Một con bé ngốc nghếch chỉ biết yêu anh, yêu rất nhiều mà không biết rằng với anh tình yêu vẫn chưa đủ.

Bấy lâu em vẫn nghĩ đơn giản một điều rằng, người con gái chỉ cần ngoan, hiền, biết đối nhân xử thế, biết chia sẻ và có một tình yêu chân thành là có thể đem lại hạnh phúc cho người mình yêu. Nhưng em đã nhầm, bởi với anh những thứ đó chỉ là vô nghĩa.

Có lẽ em quá ngây thơ, quen nhìn đời với một màu hồng. Nhưng giờ anh đã cho em thấy, đời còn có cả màu đen. Sự thơ ngây, ngốc nghếch của em đã phải trả giá. Em không muốn níu kéo những gì không thể là của mình. Em chỉ muốn chúng mình nói chuyện với nhau, em muốn anh đối diện với em, thể hiện mình là một người đàn ông có trách nhiệm. Nhưng lại một lần nữa em nhầm. Suy nghĩ của anh không chứng tỏ anh là một người đã trưởng thành. Chỉ có em là người phải gánh chịu tất cả. Liệu sau này có còn ai chấp nhận quá khứ của em? Em không biết. Hay đúng hơn là em không dám nghĩ đến. Em sợ....

Dù sao em cũng cảm ơn anh vì có thể anh là người duy nhất cho em biết cảm giác yêu thật sự. Không biết suốt đời này em có tìm lại được cảm giác yêu thương với ai như với anh không? Em chỉ mong anh một điều, anh hãy tôn trọng em và sống thật tốt để luôn là người mà em tôn trọng. Dù không còn được ở bên anh, nhưng em sẽ mãi yêu anh. Mong rằng anh sẽ gặp được một người con gái tốt hơn em, thông minh, sắc sảo, giỏi giang hơn em, yêu anh nhiều như em và sẽ làm cho anh hạnh phúc.

Và nếu mai này anh có yêu một ai khác, đừng bao giờ đưa người ta đến nơi mà mình đã từng hạnh phúc. Nơi đó chỉ để dành riêng cho em và anh thôi.

cohangxomcali
05-18-2010, 04:23 PM
Lời cuối cho anh


Em nhớ khi còn nhỏ.Mấy anh chị lớn tuổi nói chuyện với nhau về tình yêu.Ai cũng bảo với nhau là yêu khổ lắm..đừng có dại mà yêu... Hồi nhỏ, em còn là một cô bé mơ mộng , kiêu kỳ..Trong em , tình yêu là hai tiếng rất thiêng liêng và cao quý..Em tự nhủ với mình ,sau này mình sẽ có một người yêu mình, thương mình..và người đó sẽ là chồng của mình Em mang theo ước mỏ đó qua từng năm tháng..Và đến khi gặp anh..Anh không phải là một người con trai giống như những người con trai đã ngỏ lòng với em.Anh không tuyệt vời bằng họ nhưng ở anh luôn có những cái mà em chưa bao giờ được biết...Anh làm cho em tò mò , muốn khám phá.

Chính bản thân em cũng không thể biết được đã yêu anh từ lúc nào..và em cũng không trả lờiđược câu hỏi vì sao em yêu anh..nhưng em lại tự hào về điều đó vì không trả lời được có nghĩa là em yêu anh thực lòng..Em yêu anh , tức là em yêu tất cả những gì thuộc về anh..yêu bản nhạc Romace mà anh đánh cho dù chưa bao giờ em được nghe trọn vẹn bản nhạc đó cả . Em yêu anh , em yêu cả cái ngông nghênh , cái bồng bột của anh..cho dù có những lúc em phải khổ tâm vì điều đó. Em nhớ như in từng cử chỉ , từng nét mặt khi anh vui hay khi anh buồn.

Em thích khám phá những điều anh yêu thích , những điều anh thuờng làm. Em nhớ cả những món ăn anh thích ăn , nhớ cả khi ăn anh vãn thích đọc báo..Những điều em nhớ về anh cho dù là những cái vụn vặt thôi cũng làm cho em thấy hạnh phúc.....

Em thích những bài thơ anh viết cho dù những bài thơ đó không phải là dành cho em..Em thích khám phá về người con gái mà anh yêu..Em cũng chẳng hiểu tại sao em làm những điều đó, ghi nhớ những điều đó... Anh biết không , những khi anh buồn em còn buồn hơn cả anh. Một niềm vui của anh thôi cũng đã là hạnh phúc của em rồi...Dường như khi yêu anh, em đã hoà vào trong anh như là một thể thống nhất.

Có thể là em điên rồ nhưng em không ân hận vì điều đó đâu..bởi nếu như em ân hận, thì em đã không thể chấp nhận con người của anh và yêu anh đến như thế Em nghĩ rằng tình yêu cần phải có sự hy sinh phải có sự tha thứ, phải có lòng cao thượng thì mới có thể vượt qua tất cả những khó khăn , những thử thách..Em có thừa những thứ đó để cho anh chỉ trừ có lòng tin vào anh mà thôi..."Lòng tin có phải là một thứ xa xỉ phẩm không??? Chắc là có đấy bởi lẽ chẳng ai cho nó đi một cách hào phóng"" Vậy mà em đã cho anh tất cả những niềm tin . Nó nhiều thật đấy nhưng anh đã tiêu xài nó một cách hoang phí và giờ đây em chẳng thể còn một chút dù là nhỏ bé để tặng anh...

Có một quy luật của cuộc sống rất nghiệt ngã :Đó là mọi thứ đều sẽ phải đổi thay kể cả tình yêu" VÀ anh cũng đã không nằm trong quy luật đó. Nếu nói rằng em không đau đớn khi anh đi tìm một tình yêu mới thì có nghĩa là em nói dối. nhưng nếu nói rằng em rất đau đớn thì cũng là sai. Em chỉ buồn thôi..buồn vì anh không thành thật với bản thân anh, với em và với cả tình yêu của em dành cho anh....

Em đã có lúc hận anh đến chừng như không thể tha thứ . nhưng em biết rằng càng hận anh bao nhiêu thì điều đó sẽ chỉ làm cho em đau khổ. Cho nên em không hận anh đâu, hãy nhớ điều đó nhé. Em sẽ là em như trước đây , bình thản và vô tư như anh đã từng biết. Em sẽ không bao gờ quên anh bời vì với em anh là một nốt nhạc hay nhất trong cuộc đời của em..

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Biết làm sống những hồng cầu đã chết
Biết lấy lại những gì đã mất
Biết rút gần khoảng cách của tin yêu

Em trơ về đúng nghĩa trái tim em
Biết khao khát những điều anh mơ ước
Biết xúc đọng qua nhiều nhận thức
Biết yêu anh và biết được anh yêu

Em trở về đúng nghĩa trái tim em
Là máu thịt đời thương ai chẳng có
Vẫn ngùng đập lúc cuộc đời không còn nữa
Nhưng biết yêu anh cả khi chết rôi.

cohangxomcali
05-18-2010, 04:25 PM
Em không còn cần anh nữa rồi!


Em cần, cần lắm những sẻ chia, những lời khuyên nhủ, và cần lắm một bàn tay, một bờ vai khi em mệt mỏi. Vậy mà những lúc đó anh đã không ở bên em.

Hết rồi tình yêu đơn độc

Người ta thường nói tình đầu thường hay tan vỡ. Trước đây em luôn sợ điều đó, nhưng bây giờ thì không. Em còn mong điều đó hơn bao giờ hết. Bởi vì lúc này đây, khi nghĩ về anh em không còn cảm xúc gì nữa hết.

Khi em ngồi đây viết những dòng này chắc là anh đang ngủ ngon phải không anh? Đêm nay em lại không ngủ được, lại trằn trọc như bao đêm đã qua. Em cứ suy nghĩ hoài về anh, về em, về cái gọi là tình yêu giữa em và anh.

Anh là mối tình đầu của em. Người ta thường nói tình đầu thường hay tan vỡ. Trước đây em luôn sợ điều đó, nhưng bây giờ thì không. Em còn mong điều đó hơn bao giờ hết. Bởi vì lúc này đây, khi nghĩ về anh em không còn cảm xúc gì nữa hết. Em không thấy yêu, ghét, giận, hờn gì anh nữa rồi. Gọi là tan vỡ thì chắc là người ta còn yêu nhau nhiều lắm. Còn giữa anh và em thì không. Ngồi bên nhau trong một quán càfe lãng mạn vậy mà mình cũng chẳng biết nói gì với nhau, ngồi cách xa mà không hề nắm tay hay là một hành động, một cử chỉ yêu thương dành cho nhau.
Thật lạ, từ khi quen anh em lại thấy mình đơn độc hơn bao giờ hết. Ngày xưa em có rất nhiều bạn bè, chỉ là bạn bè bình thường thôi nhưng họ cho em niềm vui, niềm hạnh phúc là mình được mọi người quan tâm và yêu mến, sẽ có bạn bè khi em gặp điều gì đó khó khăn trong cuộc sống.

Điều duy nhất giờ đây em cảm nhận được là anh không ở bên em, không hiện diện trong cuộc sống của em nữa rồi.

Còn anh? Anh cho em cảm giác tự lập, lúc nào anh cũng cho em cảm giác chỉ có mình mới có thể giúp mình. Như vậy cũng tốt anh nhỉ, vì em có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình. Nhưng hình như là cách làm của anh đã phản tác dụng rồi. Vì cái duy nhất giờ đây em cảm nhận được là anh không ở bên em, không hiện diện trong cuộc sống của em nữa rồi.

Lúc này em cần một người ở bên cạnh lắm anh có biết không? Có nhiều sự thay đổi trong suy nghĩ, về cuộc sống, về sự nghiệp, về con đường sắp tới em sẽ đi, về công việc sắp tới em sẽ làm. Em cần, cần lắm những sẻ chia, những lời khuyên nhủ, và cần lắm một bàn tay, một bờ vai khi em mệt mỏi. Vậy mà những lúc đó anh đã không ở bên em. Mà có ở ngay bên cạnh em đi nữa thì anh cũng sẽ nói những cái gì đó rất chi là tầm phào, những điều vớ vẩn mà em không cần nghe trong lúc này. Anh có hiểu được em không?

Ba năm! Cũng không phải là ngắn. Vậy mà chưa bao giờ em cảm thấy hạnh phúc ngập tràn ngay cả lúc mới quen anh. Vào những dịp đặc biệt như sinh nhật, 14/2 là lúc để mọi người chờ mong điều gì đó bất ngờ mà người yêu sẽ mang đến cho họ. Còn đối với em thì không, những điều đó dường như là quá xa xỉ đối với em.
Em cũng không mong cái gì quá to tát lớn lao đâu anh, anh biết mà. Chỉ cần một cành hồng hay cái nơ cột tóc là em đã vui đến mấy ngày rồi, vậy mà anh cũng không làm được. Năm đầu tiên em thấy hụt hẫng, nhưng rồi thì em cũng quen dần vì em nghĩ anh yêu em chân thành thì cũng không cần màu mè hoa lá cành làm gì cho tốn kém. Nhưng thật là em thấy tủi thân lắm lắm. Vì mình có người yêu mà cũng như không. Có phải chăng là tình cảm mà anh dành cho em chưa phải là tình yêu? Còn em? Suy nghĩ, trằn trọc bao đêm em quyết định gởi thư này cho anh, em có điều này muốn nói với anh:

Em cần, cần lắm những sẻ chia, những lời khuyên nhủ, và cần lắm một bàn tay, một bờ vai khi em mệt mỏi.

"Anh! Em muốn xa anh. Em không nói lời chia tay với anh đâu, bởi vì lời chia tay có vẻ quá thừa thãi cho 2 đứa mình. Không cần thiết nữa phải không anh? Nhớ lần trước nói lời chia tay anh mà em khóc hết nước mắt luôn, vì lần đó là em còn yêu, còn trách móc, giận hờn. Bây giờ thì em vô cảm khi nghĩ về anh. Em viết thư này cho anh để có một kết thúc mà anh và em điều không can đảm nói ra, thế thôi. Em chúc anh sẽ tìm được một người khác tốt hơn em gấp nhiều lần, nhưng anh nhớ chăm sóc cho người ấy, đừng để người ấy phải một mình và tủi thân như em nghen anh.

Em biết khi anh đọc những dòng này chắc anh sẽ bất ngờ lắm và có lẽ anh sẽ bị sốc, vì lúc nào anh cũng nghĩ là em cần anh, em bên anh là một điều tất yếu. Nhưng điểm lại trong trí nhớ xem, đã bao lâu rồi mình không gặp nhau nhỉ, đã bao lâu rồi trong điện thoại em không hề có một tin nhắn của anh. Đã qua mấy cái thứ 7, chủ nhật mà mình không hề có những phút giây riêng tư giành cho nhau hả anh?

Có lẽ trước đây em cần anh, nhưng bây giờ đã hết rồi. Em đã quen với cái cảm giác một mình, ăn cũng một mình, đi nhà sách một mình, làm gì cũng một mình. Vậy nên không có anh cũng chẳng có gì xáo trộn cuộc sống của em cả. Có lẽ sẽ có chút trống trải vì thiếu vắng đi một người đã 3 năm gắn bó, nhưng không sao cả, rồi sẽ qua nhanh thôi vì em đã quen với điều đó rồi mà, anh đừng lo cho em. Cảm ơn anh vì những gì trong thời gian qua!

Em của anh!".

cohangxomcali
05-18-2010, 04:27 PM
Phải chăng...yêu là chờ đợi?



Từng ngày từng ngày đã vội vã trôi qua...
Em .... tự hỏi, Tình yêu là gi?

Yêu là chờ đợi
Em yêu anh là chờ đợi
Anh à, em chờ đợi ở anh nhiều thứ lắm. Những thứ moị người xem là nhỏ nhoi như câu noí yêu bất chợt, cái xiết tay nhẹ nhàng, hay đơn giản chỉ là vài điều lãng mạn... cái đó, hoàn toàn không nhỏ nhoi với em - mà là ngược lại...
em chờ đợi trong tình yêu của anh đơn giản là những câu chuyện vui buồn bất chợt trong ngày, những tin nhắn như lần đầu anh quen em và chỉ là cảm giác có anh kề bên... dù vậy, moị thứ dường như vẫn to lớn đối với anh...
không có, chỉ là chờ đợi...

Yêu là hy vọng

Tình yêu của em là hy vọng
Ừ, em hy vọng nhiều điều cho tình yêu lắm.
Em hy vọng anh sẽ biết em không đủ mạnh mẽ như anh thấy và cũng không đủ mạnh mẽ như anh để có thể đối diện với tất cả...
Em hy vọng anh sẽ biết là anh cho em nhiều thứ đến mức nào.
Và em hy vọng là anh sẽ không che đậy cảm xúc của mình mà noí tất cả ra, noí hết nó ra và noí thật nó ra.
Như thế thì hay nhỉ?
Chẳng gì phải giấu nhau.
Nhưng đời mà, giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ như hy vọng chỉ thoáng qua như cơn gió bỗng chỗ đến rồi lại vụt tắt đi..!!
Chỉ là hy vọng.

Yêu là yêu

Yêu đơn giản mãi chỉ là yêu
Anh có nghĩ yêu là yêu khi...

em chờ đợi?
em hy vọng?
em biết em cần anh đến thế nào.!!
em biết khóc là sao..!! (dẫu đã bảo mình đừng khóc nhưng...

em biết sự lo lắng tìm kiếm 1 người giữa đám đông..!
em nhớ rằng, yêu không hẳn là cần gặp mặt và gần nhau mỗi ngày?
em biết đến nỗi nhớ và mong 1 ai đó..!!
em biết tình yêu không chỉ có màu hồng mà còn có khổ đau..!!
-------------------

Và yêu ..!! em nhận ra em và anh cách xa nhau nhiều quá..!!
Và yêu ..!! em nhận ra em và anh cũng khác nhau nhiều quá...
Tình yêu sẽ chờ đợi em và anh chứ..!!
hay cũng chỉ như bao người khác...buông xuôi tình yêu và tìm kiếm 1 tình yêu khác..!! nhận ra sự trống vắng khi ko có anh..!! nhận ra 1 nỗi cô đơn khiến em bật khóc khi vắng anh..!! nhận ra tất cả chỉ vì em yêu anh..!!
Có lẽ Khoảng thời gian em và anh xa nhau đã giúp em hiểu được em yêu anh đến thế nào..!! khiến anh biết rõ trong trái tim anh có chỗ cho em hay không..!!
NGƯỜI CÒN YÊU NHAU SẼ TRỞ VỀ VỚI NHAU, chăng???
Em không biết......
CHỜ ĐỢI ....
TRÂN TRỌNG SẼ ĐƯỢC HẠNH PHÚC, Chăng???
CÓ LẼ THỜI GIAN SẼ TRẢ LỜI....................................

phải chăng là như thế...
''anh là gió, em là lá, anh đã đến và cuốn gió bay đi,...''
nhưng anh vẫn tiếp tục là gió, là gió, anh thích sự tự do, anh muốn cứ bay bay mãi....
Còn em, em chỉ biết nhìn theo anh......
Và đợi......
có lẽ là hơi vô vọng nhưng....
em biết ...........
cho dù thế nào thì.....
em vẫn sẽ chờ đợi.........
sẽ đợi........

cohangxomcali
05-18-2010, 04:28 PM
Xa


Em gặp anh thật tình cờ, tình cờ đến nỗi em cho đến bây giờ em cứ ngỡ đó là định mệnh. Định mệnh để cho em được gặp anh, để cho em yêu anh, và để cho em mất anh.

Lúc đầu em không nghĩ là em sẽ yêu anh đâu. Gặp anh, nói chuyện với anh cả đêm, những câu chuyện không đầu không cuối. Rồi những đêm sau đó nữa, trong em chỉ có niềm vui vì có thêm một người bạn. Một người bạn mà em có thể nói với anh đủ thứ chuyện, có thể thoải mái chà đạp anh và bị anh chà đạp. Và một người bạn để mỗi ngày chiều chiều anh lại nhắn tin cho em, những tin nhắn bình thường giống như giữa hai người bạn bình thường. Rồi cả những cuộc điện thoại đường dài, những đêm khuya lơ khuya lắc em vẫn nằm ôm điện thoại để nói chuyện với anh. Vẫn là những câu chuyện linh tinh.

Quen anh, em bắt đầu có thói quen thức khuya. Nhớ ngày đầu tiên em thức chơi nguyên đêm với anh, cái lần mà mình gặp nhau đầu tiên ấy, em đứng dậy mà choáng váng, đầu ong ong. Từ từ rồi em quen dần, và cho đến bây giờ thức khuya đã trở thành một thói quen mà em không thể bỏ được, giống như là trở thành nếp sống của em vậy.

Quen anh, em bắt đầu có thói quen chờ anh gọi vào lúc 1 giờ để online chơi với anh, rồi nói chuyện vu vơ với anh suốt đêm. Suốt thời gian đó, 1 giờ đối với em là một thời điểm quan trọng lắm, vì lúc đó là lúc em được gặp anh. Đêm nào em cũng chờ tiếng chuông điện thoại reo, rồi giọng nói quen thuộc của anh ở bên kia: Vào au tý đi em ơi

Quen anh, em bắt đầu có những suy nghĩ, những thắc mắc mà trước kia em không bao giờ nghĩ tới. Em thắc mắc không biết ở nơi anh ở như thế nào nhỉ? Khác với chỗ em đang sông như thế nào? Anh thường bảo nơi đó lạnh lắm, nhưng em cũng không thể tưởng tượng ra lạnh như thế nào, dù anh có nói là 10 độ, 7 độ em cũng không thể tưởng tượng ra được, chỉ biết là lạnh lắm lắm. Chỗ em lúc nào cũng nóng, nên em cứ nghĩ nếu lạnh như thế có khi cũng hay. Có khi em cũng sẽ đến đó để thử xem cái lạnh đó có giống như anh miêu tả với em không

Rồi em yêu anh lúc nào không biết. Có thể là lúc chúng ta gặp nhau, đi chơi với nhau, cũng có thể là những lúc tâm sự với anh. Ở bên anh em cảm thấy thật ấm áp, thật hạnh phúc, thật bình yên. Nhưng rồi thời gian đó cũng qua mau, và anh lại trở về với nơi anh đã ra đi. Em biết là em không thể giữ được anh.

Anh đi rồi, em ở lại bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, lo sợ nhiều hơn. Em suy nghĩ về chữ "Xa". Ừ thì anh và em xa nhau quá. Xa nhau vậy, biết lấy gì đảm bảo cho tình yêu của anh và em? Anh bảo là không sao, sẽ ổn thôi mà. Em cũng vững lòng hơn một chút.

Nhiều lần em cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi với những suy nghĩ của em, mệt mõi vì em suy nghĩ nhiều quá, mệt mỏi cả vì việc anh xa quá. Trước khi yêu nhau em cũng biết vậy mà, thế sao em vẫn yêu anh, lạ nhỉ? Đó có phải là sai lầm của em không nhỉ?

Nhiều lúc em đã hỏi anh: "Em là gì của anh?" Anh chỉ im lặng. Linh cảm của em cho em biết là em đang càng ngày càng xa anh. Em càng lo sợ hơn.

Anh bảo em: "Anh yêu em, em chỉ cần biết bao nhiêu đó là đủ rồi". Em vui vì nghe câu đó, nhưng mà vẫn nghĩ về chữ "xa". Cái chữ đó ám ảnh em ngay cả trong giấc mơ.

Nhiều lúc em buồn. Em cần một bờ vai để tựa vào, cần một vòng tay ấm áp để chở che. Nhưng anh thì ở xa quá... Anh rồi cũng sẽ có những lúc như vậy, và em cũng không thể ở cạnh anh, an ủi anh. Chữ "xa" càng ngày càng nặng dần trong suy nghĩ của em.

Anh có chuyện buồn. Em biết là anh đang rất buồn. Anh nói với em là anh đang rất đau khổ. Anh đau. em cũng đau, em đau vì thấy anh đau, em đau vì không thể làm gì để giúp anh bớt đau, em đau vì thấy mình thật là vô dụng với anh, và em đau vì càng ngày càng cảm giác xa anh hơn một chút.

"Mình ở xa nhau quá, anh xin lỗi, anh không muốn làm khổ em..." Cuối cùng thì anh cũng đã nói ra câu đó, cái câu mà em nghĩ là trước sau gì cũng có. Em đau, nhưng lại nhẹ lòng. Nhẹ lòng vì không bị ám ảnh nữa. Nhưng đau thì em đau thật nhiều. Chưa bao giờ em đau nhìều như vậy, đau đến mức em đã từng nghĩ đến cái chết, em chết đi thì sẽ không còn thấy đau nữa chăng?

Em chợt nhận ra em yêu anh nhiều biết bao. Đồng thời em cũng nhận ra là anh đã xa em biết bao nhiêu. Xa cả trong khoảng cách, xa cả trong tình cảm, xa cả trong ý nghĩ.

Và biết đâu, cái xa trong tình cảm nó hơn hẳn cái xa trong khoảng cách.

Ta chọn cho nhau hai con đường
Em một ngã và anh một ngã
Đường ta đi có gập ghềnh vất vả
Cũng chỉ một mình, không bước chung đôi

Ta đã chọn cho nhau cảnh chia phôi
Bàn tay sẽ không còn tay ấm nữa
Đôi mắt lạnh bởi không còn ánh lửa
Của một thời ta đã thiết tha yêu

Ta đã chọn cho nhau nỗi cô liêu
Bỏ nồng ấm, lấy đôi môi khô khốc
Mỗi buổi chiều cô đơn nhìn gió thốc
Thổi tung mù những hoài niệm xa xưa

Ta đã chọn cho nhau hai cơn mưa
Tự nhỏ xuống mỗi đời ta day dứt
Những giọt mưa không bao giờ chạm đất
Không bao giờ hòa thành một dòng sông...

cohangxomcali
05-18-2010, 04:30 PM
Em và anh.

Chúng mình yêu nhau,
Ko như chuyện cổ tích,
Nhưng em biết,
Cổ tich thì có thật đâu.

Chúng mình yêu nhau,
Cãi nhau ko ít,
Nhưng rồi em cũng biết,
Cãi để yêu nhau hơn.


Em và anh gặp nhau vô tình, một sự tình cờ đáng iu. Thế rồi cái đà nói chuyện càng lúc càng tăng cao.

Và chúng mình yêu nhau.

Yêu nhau, nhưng bất đồng thì ko thể ko có. Nó nhỏ thôi, nhưng khiến em và anh phải đau đầu, cứ thi thoảng lại tranh cãi nhau vì bất đồng đấy. Rồi xa nhau một tẹo, cái khoảng cách đó mờ hồ và đến nhẹ như hơi thở. Em và anh đều ko biết.

Càng lúc thì bất đồng đó càng bám theo anh với em, hình như mọi thứ ko được giải quyết như em đã nghĩ. Nó ko còn là nhỏ, khi có cứ là đề tài để chúng mình có những trận cãi nhau nhỏ. Khoảng cách lại xa hơn một tí, dần dần thì thế nào đây anh?


Em càng lúc càng lo lắng và rối rắm vì nó. Em ko biết làm sao để nó ko hiện ra trong giấc mơ của em, ko hiện ra khi anh đi với em, ko xuất hiện mãi mãi. Những lúc này em lại thấy tình yêu của em cho anh nó lớn quá.

Càng lớn thì càng lo sợ...

Em ko biết làm thế nào để giải quyết? Em như kẹt vào góc tường, bối rối và bất lực. Anh có nhận ra dạo này em lại ít cười, suy tư nhiều hơn ko?

Anh có nhận ra, cái bất đồng đó ko phải là nhỏ nữa, nó ảnh hương đến em và anh. Rất lớn, nhất là em.

Nếu em sống cuộc sống, nó làm em càng lúc càng thay đổi thì em sẽ thế nào đây anh?

Nếu em thay đổi, anh yêu em vì em là chính em? Hay vì sự hợp nhau của anh và em?

Thay vì anh dùng từ "Chia tay" đáng sợ ấy, sao anh với em ko ngồi nghiêm chỉnh nhau để có thể nói thằng thắng với nhau vì nó. Vì tình yêu của mình lớn hơn nó mà phải ko?

cohangxomcali
05-18-2010, 04:32 PM
Viết cho trời mây bay


Phượng đã bắt đầu rơi rơi thắm lối về cuối hạ... Màu áo trắng hôm nào rồi cũng dần xa...

Chỉ còn một người thiếu nữ ngồi bên ghế đá mân mê những cánh phượng tàn... Ngày mai, ngày mai nữa phượng sẽ không còn đỏ như thế này ở nơi cô đến... Làm sao gói hết cả một ký ức xôn xao để mang về bên kia trùng khơi ?

Phải chi...

- Ðang nhớ Thiên à ?
Một giọng nói cợt đùa chợt cắt ngang dòng suy tưởng của cô gái. Cô bình thản ngước nhìn lên người đã làm cô nhiều đêm mất ngủ...

- Thiên là ai ?

- Thiên là trời... mà trời thì lúc nào cũng ở trên đầu... không nhớ cũng không được. Phải không ? - Người con trai nheo mắt

- Vậy sao ? Vậy mà Thư chẳng nhớ Thiên là ai cả... Thư là người dễ thay đổi mà, cũng chẳng lãng mạn nhìn trời mây gì hết... sao nhớ nổi chứ ! - Cô gái mĩm cười

Người con trai chợt im lặng không đáp... chỉ đứng trầm tư ngắm nhìn những sợi tóc bay lõa xõa trong ngàn hoa nắng...
Ba tuần cùng chia sẻ công tác giúp đỡ trẻ em đường phố - một thời gian không lâu - nhưng có lẽ cũng đủ cho những áng mây bay xôn xao cả một khung trời.
Cả anh và cô đều là những con người cứng rắn, ngang bướng... không bao giờ muốn tin vào những chuyện tình cảm vội vã, mơ hồ, mong manh... cho nên... mùa phượng rơi tàn....mây trôi mênh mang ....

- Thiên sẽ không quên.... - Người con trai ngập ngừng

- Chỉ không quên thôi sao ? Không quên thì đâu hẳn là nhớ ! - Ánh mắt cô gái chạm nhẹ vào mắt anh rồi bay đi theo những cánh phượng rơi...

- Còn Thư ? Không nhớ nổi thì cũng đâu hẳn là quên. Phải không ?
Người con trai đã ngồi xuống... chỉ cách cô... một hơi thở yêu thương...

Cô gái chợt quay lại cong môi :
- Quên ! Sẽ quên sạch sành sanh... nhất là đối với một người rất khó ưa như Thiên !

- À há ! Nhớ ai là Thiên rồi đấy, vậy mà cứ chối đây đẩy ! Ðúng là con gái...

- Con gái thì sao chứ ! Chỉ tại mẹ Thư sinh nhầm thôi chứ đáng lẽ Thư phải là con trai mới đúng...

Cô gái chưa kịp dứt lời thì người con trai chợt nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, thảng thốt:
- Thôi đừng ! Thư mà là con trai thì Thiên phải làm sao đây ?

Cái nắm tay làm tim cô gái muốn ngừng đập... chới với :
- Thiên...

Anh vẫn nắm chặt tay cô, vội tiếp lời với ánh mắt dịu dàng cơn gió:
- ... khó ưa lắm mà. Không phải sao ?

Cả không gian lấp lánh ngàn hoa nắng. Hơi ấm nồng nàn tay trong tay, gió và tóc mê say...
Có lẽ buổi chiều này cũng vội vã, mơ hồ lắm, tựa như những nhớ quên vậy.
Nhưng anh và cô đều tin rằng trong góc hồn của mỗi người... đã có những áng mây bay mong manh nhưng không dễ vỡ...
... Những áng mây bay xanh màu ước vọng...
Phải không ?...

cohangxomcali
05-18-2010, 04:34 PM
Ngày anh đến


Trước khi anh đến, em là con bé ngang ngạnh, cứng đầu, không từ một trò nghịch ngợm nào của lũ "tóc ngắn, đầu đinh". Trèo cây hái trộm quả, bơi lội tung tăng bên con sông gần nhà, chơi kiếm, bắn cung, đánh trận giả như ai...

Từ thời "Chuồn chuồn ớt" nước da em đã đen thui như cột nhà cháy. Biết anh một thời gian, họp lớp bạn bè còn tưởng em không đến, thay vào đó là một đứa con gái khác hẳn, tóc dài thuỳ mị, cử chỉ nhẹ nhàng, giọng nói dịu dàng, thanh thoát. Lũ con trai tròn mắt ngạc nhiên trước sự thay đổi rõ rệt đến là... trắng trợn.

Anh đến giữa tiết trời rét buốt nhưng đã khiến lòng em ấm lại. Nụ cười của anh làm sáng bừng lên một ngày u ám. Một ngày em không nhìn thấy mặt trời nhưng em biết luôn có mặt trời to lớn sáng soi trong trái tim em. Anh chính là mặt trời của em đó! Với tình yêu mãnh liệt, thoả sức chiếu rọi mang đến cho em hạnh phúc ngập tràn.

Chưa biết anh, em hoang mang trăn trở khi bạn bè đều đã có một nửa, ai sẽ là người chung bước với mình đây? Em như con thuyền chòng chành không bến đỗ, cho đến một ngày đẹp trời thuyền em cập bến bờ êm ả là anh - nơi em có thể yên bình khép mình dưới sự chở che, mặc bao sóng to gió lớn... Và giờ em đã có thể yên tâm với quyết định của mình.

Trước đây em chỉ biết đến mình, giờ có anh, đi đâu em cũng luôn nghĩ phải có đôi, có cặp, mua gì cũng: "Còn cái nữa không ạ?". Ngày trước em thích chụp ảnh, thường là đứng một mình tạo dáng, dùng điện thoại tự chụp rồi đưa lên màn hình cười thích thú. Khi có anh hiếm khi em chịu đứng chụp một mình. Em thường bảo, một bức ảnh cần phải có điểm nhấn. Vậy là anh làm nền cho em, em làm nền cho anh, cảnh quan xung quanh sẽ vỗ tay hoan nghênh một bức tranh hoàn hảo. Cũng bởi em sợ mình sẽ phải đứng một mình cô đơn như xưa, em sợ sẽ lại lẻ loi trên trần gian nhỏ bé này. Không có anh em vẫn có thể sống song có khi đó chỉ là tồn tại...

Khi còn một mình, mỗi khi buồn em lại viết nhật ký, để khi buồn khác sẽ đọc lại và thấy rằng nỗi buồn ngày xưa mới dớ dẩn làm sao. Cách đó giúp em tự cân bằng và tự tin hơn, không còn cảm giác chán nản.

Khi có anh, gặp những rắc rối nhỏ em lại dành cho mình một khoảng lặng để đọc lại thư anh hay đơn giản chỉ là những dòng trong tấm bưu thiếp anh trao. Lòng bỗng dịu lại, chùng xuống, cảm nhận được tình cảm ấm nồng nơi anh. Thấy rằng mọi khó khăn trước mắt chỉ cần có anh song hành em sẽ dễ dàng vượt qua.

Ngày trước cũng đôi lần em rung động con tim mỗi khi phượng chào hè. Trong tiếng ve đang râm ran gọi, nhìn cánh phượng rơi em lại thấy nao lòng, cảm xúc cứ ùa về như mới ngày nào, còn gần đây lắm, phượng rực cháy như tình cảm học trò với bao kỉ niệm ngây thơ. Và rồi đi bên anh, anh chỉ cho em và nói: "Đâu chỉ có phượng, những cánh bằng lăng dìu dịu kia cũng khiến cho hè thêm náo nức đậm đà".

Em đồng cảm thêm, những cánh hoa mùa hạ trải đều dưới nắng vàng làm nên bức tranh tuyệt mỹ của một mùa đáng nhớ trong năm, nơi màu sắc dường như đa dạng hơn cả. Một màu vàng óng của đất trời dưới bầu trời xanh thăm thẳm, vút cao bên những cánh chim ríu rít chao liệng nhịp nhàng, cùng hoà nhịp giữa sắc màu và âm thanh đậm nét thiên nhiên.

Có anh, em càng thấu rõ cảm giác "niềm vui san sẻ niềm vui nhân đôi, nỗi buồn chia sẻ vơi đi một nửa". Em càng thêm hạnh phúc mình có một người để mà thương. Sau ngày anh đến với em, đã có sự chuyển đổi lớn lao như thế đó, anh biết chăng!

0o0


" Your have brought light into my dark life ."


Ngày anh đến...
Ánh sáng xua tan bóng tối muộn phiền
Anh là ánh sáng của đời em
Khi đời em là màn đêm u tối
Anh đến mang theo bình minh rực rỡ
Em yêu anh .

cohangxomcali
05-18-2010, 04:39 PM
Vì đâu ta mất nhau?

Mất anh chưa bao giờ em hình dung ra điều ấy và em không dám nghĩ ngày đó lại đến với em. Nhưng rồi nó cũng đến nhẹ nhàng, anh nói lời chia tay và quay đi như con tàu rời bỏ sân ga, mặc em ở lại nước mắt mặn bờ môi.

Em đã một mình đi qua những con dốc, nhưng sao con dốc cuộc đời em không thể bước qua...

Chỉ còn một mình em thui thủi đi về, tự nhiên em thấy con đường về nhà sao xa quá, bước chân lê từng bước nặng nề. Nhiều đêm thức em tự hỏi vì sao ta mất nhau? Và tự mình tìm trong muôn ngàn lý do, nhưng cuối cùng cũng không thể hiểu nổi do đâu anh rời bỏ em, vì sao em mất anh?

Mùa đông không anh lạnh vô cùng, con dốc như dài thêm theo nỗi nhớ. Anh từng bảo em mong manh dễ vỡ như pha lê cho nên lúc nào nơi cuối con dốc ấy cũng có anh đứng đợi. Anh bảo anh sẽ là tấm nệm mềm nâng em mỗi khi em vấp ngã. Nhưng rồi anh rời xa em không ai nâng bước em nữa, bàn tay em không ai nắm và kéo dậy khi em té đau. Em đã một mình đi qua những con dốc, nhưng sao con dốc cuộc đời em không thể bước qua.

Bao lần em tìm anh chỉ để anh trả lời một câu hỏi duy nhất mà 3 năm qua em vẫn hỏi. Nhưng lần nào cũng thế, anh bảo em hãy tha lỗi cho anh, hãy quên anh đi. Anh ơi làm sao em có thể quên anh khi mình đã có với nhau quá nhiều kỷ niệm. Những kỷ niệm đong đầy theo mỗi bước chân anh và em.

Xa anh em bắt đầu thấy sợ, sợ những con đường em và anh đã đi qua, sợ ai đó vô tình gọi tên anh trước em, sợ bóng đêm đen đặc, sợ tiếng đàn violon của ai mỗi tối vang lên, sợ nghe giai điệu bài hát ngày nào anh ru em ngủ. Tất cả đều gợi cho em nhớ về anh thêm da diết.

Anh bảo rồi em sẽ quen, sẽ quên dần nhưng làm sao em quên đây anh? Làm sao để quen sống không anh? Bởi lẽ, giờ đây hình ảnh của anh đã ngự trị cả trái tim em. Anh ơi cho tới bao giờ ta lại thấy nhau?