PDA

View Full Version : Q - Qua Khổ Giá Mới Đến Vinh Quanh (CN XXII Thường Niên Năm A)



Dan Lee
08-29-2008, 02:20 PM
QUA KHỔ GIÁ MỚI ĐẾN VINH QUANG

Khi đối diện với những khó khăn, những nguy hiểm và thử thách, con người ta với bản tính yếu đuối và nhu nhược, thường hay tìm đường tháo lui, thích tìm an nhàn hơn là trực diện với những thách đố cũng như đau khổ. Chẳng ai muốn bị đau khổ cả, ai cũng thích an nhàn và thư thái. Bạn đồng ý không? Thánh Phêrô trong bài Tin Mừng hôm nay là một ví dụ điển hình.

Khi nghe Chúa Giêsu nói về những vinh quang, quyền lợi cùng những vinh dự mà ông sẽ được trao ban: “Anh là Phê-rô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi. Thầy sẽ trao cho anh chìa khoá Nước Trời: dưới đất, anh cầm buộc điều gì, trên trời cũng sẽ cầm buộc như vậy; dưới đất, anh tháo cởi điều gì, trên trời cũng sẽ tháo cởi như vậy” thì ông Phêrô vui vẻ phấn khởi lắm, chấp nhận ngay lập tức, chẳng thèm đặt vấn đề gì cả.

Thế nhưng khi ông nghe nói đến chuyện Chúa Giêsu phải chịu nhiều đau khổ do các kỳ mục, các thượng tế và kinh sư gây ra, rồi bị giết chết … thì tai ông ù lên, mắt ông hoa lên, thấy toàn sao, và vì thế cho nên ông liền kéo riêng Người ra và bắt đầu trách Người: "Xin Thiên Chúa thương đừng để Thầy gặp phải chuyện ấy!” Ông nghe thấy đau khổ, chết chóc là amen, phải can gián Chúa ngay lập tức. Ông không chấp nhận cảnh Chúa Giêsu chịu đau khổ, chịu nhục mạ, chịu khổ hình và chịu chết như vậy! Tại sao vậy? Xin thưa là bởi vì ông nghĩ tới cái ghế mà Chúa vừa mới trao cho ông mà thôi, Chúa Giêsu mà bị bắt, bị đau khổ và chịu chết như vậy thì số phận của ông rồi sẽ ra sao đây? Vì thế cho nên ông mới can ngăn Chúa Giêsu đừng đi vào con đường đầy chông gai và đau khổ ấy để cho ông được nhờ vả!

Ngày xưa thì như vậy, ngày nay thì sao? Bạn suy nghĩ thử xem, có phải chúng mình đã và đang cư xử y hệt như ông Phêrô khi xưa không?

Tôi muốn cho con của tôi học hành giỏi giang, thánh thiện đạo đức, hiền lành, ngoan ngoãn…nhưng tôi lại ái ngại, đắn đo, và không muốn đưa đón, đóng học phí, đi trực, đi làm việc thiện nguyện giúp trường học.
Tôi muốn có con để nối dõi tông đường, muốn có con để vui cửa vui nhà … nhưng tôi lại không thích mang nặng đẻ đau, không muốn thức khuya dậy sớm, không muốn thân hình bị xuống cấp và bị tàn tạ vì phải nuôi con, tôi không muốn bỏ những cuộc du lịch, nghỉ hè và vui chơi đây đó.
Tôi muốn giáo xứ tiết kiệm tiền bạc, muốn giáo xứ có tiền để tu sửa thánh đường … nhưng tôi lại ngần ngại, kiếm cớ thoái thác, và lẩn tránh việc đóng góp, thoái thác khi ông trùm khu mời gọi giúp đỡ trong việc cắt cỏ, nấu ăn, làm vệ sinh quét dọn nhà thờ, tham gia việc gây quỹ …
Tôi thích có một ngôi thánh đường mới, khang trang, mùa hè thì có máy lạnh mát mẻ, mùa đông thì có máy sưởi ấm áp, có phòng ốc cho các em học giáo lý, học Việt ngữ, có parking rộng rãi, thoải mái để đậu xe, có chỗ họp hành, khỏi phải lo lắng Thánh Giuse và Mẹ Maria phải lội nước mỗi khi trời mưa to … Thế nhưng, tôi không muốn đóng góp tài chánh, không muốn hy sinh, không muốn cộng tác với giáo xứ.

Bạn thừa biết, có gieo thì mới có gặt, có bỏ ra thì mới có thu tích, có hy sinh gian khổ thì mới có ngày nhàn hạ vinh quang. Có vận động viên nào đoạt giải mà không phải hy sinh, không phải từ bỏ ý riêng để khép mình vào kỷ luật, và không phải tập luyện gian khổ ngày đêm trước khi đi thi đấu không? Làm gì có! Phải vất vả khổ công luyện tập, phải kiêng khem đủ mọi thứ: rượu, bia, thuốc lá, thức khuya, ăn chơi trác táng … phải giữ kỷ luật, phải ăn uống theo đúng chế độ … thì mới có chiến thắng, mới có mề đay quàng lên cổ chứ! Vì thế cho nên người ta mới nói thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu là vậy đấy! Con đường đi theo Chúa, và về với Chúa cũng vậy thôi, tôi và bạn phải từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo Ngài, không có sự chọn lựa nào khác đâu bạn ơi, đừng có mơ!

Bạn thân mến, nếu muốn được cùng chia sẻ với những vinh quang của Chúa thì bắt đầu từ hôm nay, chúng mình phải chấp nhận hy sinh, thử thách và phải khép mình vào con đường hẹp, con đường của từ bỏ, từ bỏ cái tôi, từ bỏ những tính hư nết xấu và những đam mê tội lỗi … thì ngày sau chúng mình mới được chia sẻ niềm vui và hạnh phúc cùng với Chúa trên Thiên Quốc.

Thay cho lời kết, tôi xin gửi đến bạn vài lời đề nghị:


Thứ nhất, khi đối diện với những khó khăn thử thách và đau khổ, hãy bàn vô, đừng có bàn ra, chớ có bàn rùn làm nhụt chí người khác, cũng đừng kiếm cớ thoái thác và lẩn tránh đau khổ. No pain no gain, phải kiên nhẫn và chấp nhận những hy sinh thử thách.
Thứ hai, có gieo thì mới có gặt, bạn gieo giống nào thì sẽ gặt giống ấy, you get what you pay and you pay what you get! Tích cực tham gia và đóng góp công sức vào các chương trình cũng như sinh hoạt của giáo xứ. Khi phục vụ dân Chúa, bạn sẽ phải đối diện với những đau khổ, thử thách và có thể bị thiệt thòi nhiều thứ nữa, nhưng bạn cứ an tâm, qua khổ giá mới đến vinh quang!
Thứ ba, đừng ngạc nhiên, đừng hỏi Chúa câu hỏi TẠI SAO khi gặp phải những đau khổ, thử thách và những phiền muộn … trong khi bạn dấn thân phục vụ. Là những môn đệ của Chúa Giêsu, chắc chắn tôi và bạn sẽ bị ngược đãi, bị bách hại và nhất là sẽ bị treo lên thập giá bởi vì Chúa Giêsu đã khẳng định là:
“Tôi tớ không lớn hơn chủ nhà. Nếu họ đã bắt bớ Thầy, họ cũng sẽ bắt bớ anh em” (Ga 15:20).

“Này đây Thầy ở cùng với các con mọi ngày cho đến tận thế!” Có Chúa ở với chúng mình thì còn sợ gì nữa cơ chứ? Fear not!

LM Ansgar Phạm Tĩnh, SDD