PDA

View Full Version : V - Vài cảm nhận về con đường dâng hiến trong bậc tu trì



Dan Lee
02-04-2008, 06:41 PM
VÀI CẢM NHẬN VỀ ĐỜI TU NHÂN LỄ MỪNG THƯỢNG THỌ ĐHY PHAOLÔ PHẠM ĐÌNH TỤNG

«Đối với tôi mọi sự đều là hồng ân của Chúa giống như chiếc bình sành đã được đổ đầy dầu thơm… ». Lời ĐHY Phaolô Phạm Đình Tụng nhân dịp mừng Thượng Thọ nhắc ta nhớ đến lời Đức Giêsu trong Tin Mừng Thánh Gioan: «Không phải anh em đã chọn Thầy nhưng chính Thầy đã chọn anh em và cắt cử để anh em ra đi và mang nhiều hoa trái.» (Gn 15,16).

Nếu ai đã có dịp gặp ĐHY, ấn tượng để lại trong họ là sự đơn sơ, niềm vui và sự bình anh… Không phải tự nhiên mà ĐHY có được thái độ thanh thản, lạc quan ấy khi Ngài đã từng sống qua những năm tháng khó khăn, thử thách của Đất nước và của Giáo Hội: chiến trạnh, đói khổ, ly tán, thiếu tự do Tôn Giáo…Tuy nhiên, ĐHY làm được rất nhiều việc có ý nghĩa; đạt được những phẩm trật lớn trong Giáo Hội. Nhưng những vinh quang, những lời chúc tụng chỉ như những nốt nhạc thanh trong một bản nhạc trầm của cuộc đời làm môn đệ Chúa. Như số đông các Thánh trên trời, những người được biết mặt nhớ tên, đến những người có đời sống thầm lặng, cuộc đời của người môn đệ Chúa khởi đầu từ Đức Kitô, cho Đức Kitô và trong Đức Kitô. Từ điểm chung cơ bản này mà dù khác tiếng nói, màu da, thời gian… người Linh mục, Tu sĩ đều có những nét đẹp rất riêng:

Tình Yêu: Bị Đức Giêsu quyến rũ cách này hay cách khác, họ tự nguyện sống cho Chúa, cho Giáo Hội và dân riêng của Người. Thánh Augustinô nói: « Hãy yêu và làm những gì mình muốn ». Thiên Chúa là Tình Yêu. Và khi tình yêu là nền tảng, người môn đệ Chúa hành động, làm chứng cho chân lý. Họ yêu chuộng hòa bình, công lý, cùng chung niềm vui và nỗi đau của con người. Tình Yêu giúp họ trở nên người tự do. Không bị ràng buộc bởi những thành kiến xã hội, bởi những rào cản của sự khác biệt; không giới hạn mình trong mối quan hệ gia đình, bạn bè cá nhân… họ tập yêu như Đức Giêsu đã yêu tất cả những ai Người gặp. Ngày nay, khi giá trị của tình yêu bị đặt nhiều dấu hỏi thì người Linh muc va Tu si đang làm chứng cho Tình yêu cho đi, tình yêu vô vị lợi.

Đức tin hay bình an nội tâm: Đức tin va bình an liên hệ chặt chẽ với nhau. Có đức tin là có bình an nội tâm. Bình an ở đây không có nghĩa đơn thuần là không có chiến tranh, bất hòa, tranh chấp... Bình an là trạng thái của người sống trong mối tương quan mật thiết với Thiên Chúa. Bình an mà Đức Kitô đã ban cho các môn đệ sau Phục Sinh: Đức Giêsu hiện đến, ban bình an cho các môn đệ và các ông đầy niềm vui. (Gn 20,19-20). Bình an nội tâm được xây dựng và vun đắp qua việc kiên trì cầu nguyện dưới tác động của Chúa Thánh Linh, qua việc « lắng nghe Lời Chúa và đem ra thực hành » trong bổn phận của đời sống hàng ngày, trong phục vụ tha nhân. Tin vào lời Chúa, tin vào tình yêu của Người, người Linh muc, Tu sĩ sẵn sàng xuống thuyền, ra khơi, và thả lưới dù có những lúc « vất vả cả đêm mà không đánh bắt được gì ».

Sự đơn sơ, khiêm tốn: Người chọn Chúa là ý nghĩa đời mình yêu thái độ của « người nghèo »trong Tin Mừng- những người, theo Thánh Têrêxa Hài Đồng, đến trước Chúa với hai bàn tay mở rộng để nhận và để cho. Cũng vậy, người Linh mục và Tu sĩ ý thức mình chỉ là dụng cụ, là tôi tớ trung thành của Chúa. Họ coi trọng giá trị nước Trời hơn là giá trị vật chất chóng qua đời này. Nói như vây không có nghĩa là họ không bị cám dỗ. Tuy nhiên, những khó khăn, thử thách giúp người môn đệ Chúa ý thức sức mình và cây dựa vào Chúa. Như hình ảnh rất khiêm tốn của con Lừa chở Chúa vào Thành Giêrusalem trong tiếng tung hô của dân chúng, họ biết họ cùng hưởng vinh quang hay đau khổ với Đức Giêsu Kitô.

Hi vọng: Con đường của người làm chứng cho Đức Kitô là con đường của hi vọng. « Tại sao lại không hi vọng khi ta đi cùng với Giêsu để đến với Chúa Cha » (ĐHY Nguyễn văn Thuận). Cuộc đời theo Chúa như chiếc thuyền chèo ngược dòng để tìm về nguồn có ngày nắng, ngày mưa; có lúc nước lặng, có lúc gặp thác, ghềnh…Người Linh mục, Tu sĩ phải đối mặt với rất nhiều những thách đố của thời đại, đối mặt với chính mình để chọn lựa, để hi sinh. Vì con người tự bản chất là bất toàn, là yếu đuối. Nhưng Chúa Giêsu đã mặc lấy xác phàm, đã chịu Tử Nạn và đã Phục Sinh. Trên con đường trần thế, người theo Chúa làm chứng cho niềm tin vào sự Phục Sinh ấy. Hi vọng vì Chúa Cha không ngừng làm việc ngay những lúc con người nản lòng trong khó khăn, thử thách hay trong sự đơn điệu của việc bổn phận hàng ngày mà cảm giác vắng Chúa. Hi vọng là tin vào Chúa vì Người đã nói: « Ơn ta đủ cho con. » (2 Cr 12,9)

Những nét đẹp trên làm ta thêm một lần nữa khẳng định rằng người Linh mục hay Tu sĩ là người sống sâu xa các nhân đức Tin- Cậy- Mến. Một khi đã mặc lấy Chúa ngay từ dưới thế trần, người môn đệ Chúa đã nếm thử niềm vui Nước Trời. Tuy nhiên, điều đó đòi hỏi sự hi sinh, từ bỏ chính mình mỗi ngày để « Chúa phải lớn lên, còn tôi phải nhỏ lại » (Ga 3,30). Họ cũng rất cần sự nâng đỡ của mọi người bằng cầu nguyện. Mỗi ơn gọi đều ý nghĩa và có khó khăn riêng nhưng giống như người leo núi, càng leo lên cao, họ càng chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của thiên nhiên, của Tạo Hóa. Như Thánh Phaolô Tông Đồ đã thốt lên rằng:

«Tôi sống nhưng không còn là tôi sống nữa. Mà là Đức Kitô sống trong tôi». (Gal 2,20)
Phan Bích Giang