PDA

View Full Version : ✿ SÁCH KHAI THỊ - Các bài thuyết giảng của Thanh Hải Vô Thượng Sư



Pages : 1 2 3 4 5 [6] 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20

Nhím Hoàng Kim
05-03-2008, 09:31 AM
CẦN NƯƠNG VÀO PHÁP MÔN QUÁN ÂM
ĐỂ GIẢI THOÁT VÒNG SINH TỬ

Thuyết Pháp Tại Bành Hồ

Ngày 14 tháng 2 năm 1987


Hôm nay vì có duyên với vị Sư Bà này , Sư Phụ mới đến Bành Hồ . Vị Sư Bà đây là người đầu tiên thọ pháp tại Bành Hồ , là một vị xuất gia chân chánh , tâm rất thanh tịnh , đến thọ pháp và còn dẫn theo đệ tử nữa . Phần đông người ta coi đệ tử như một tài sản , phải bỏ trong túi sợ bị mất cắp . Nhưng vị Sư Bà này không có tư tưởng đó , tìm được con đường tốt , liền dẫn các đệ tử đến thọ pháp . Đệ tử của vị này bây giờ lại trở thành đệ tử của Sư Phụ . Nhờ họ , Sư Phụ mới quen biết nhưng người khác và trở lại Bành Hồ . Nếu không , cho đến nay Sư Phụ vẫn chưa biết Bành Hồ ở đâu .

Lần thứ nhất Sư Phụ đến Bành Hồ để thăm viếng đồng bào Việt Nam . Sư Phụ chỉ biết họ ở vùng này nhưng không biết rõ họ ở nơi đâu ? Một vị thầy mà Sư Phụ quy y từ lâu viết thư cho biết , ở Bành Hồ có dân tị nạn Việt Nam , nên Sư Phụ muốn qua đó thăm họ . Sư Phụ đã đến Đài Loan nhiều lần , đều tọa thiền mà thôi , rảnh rỗi thì quét nhà , chưa hề đi đâu , cho nên lần đầu mới qua đó . Lúc Sư Phụ và một người đệ tử đến Bành Hồ , không quen biết ai , nhưng vì đã mua quá nhiều quà bánh và ghi danh vào thăm viếng người tị nạn Việt Nam , cho nên trong trại phái người đem xe đến phi trường đón và chở chúng tôi đến trung tâm tị nạn . Họ còn sắp xếp một lữ quán rất rẽ tiền cho chúng tôi ở , nhưng thầy trò thấy ở lữ quán không thoải mái , nên Sư Phụ nói : "Chúng ta đi tìm thử coi có chùa nào có thể ở một hai ngày được không".

Vì ở lữ quán không được nấu cơm , học trò của Sư Phụ mới đi mua những gói mì chay và gặp một người xuất gia hỏi sao lại ăn mì ? Đứa học trò mới kể lại tình cảnh của thầy trò . Không ngờ người đó mời thầy trò dọn vào ngôi chùa của mình , và khuyên đừng có mỗi ngày ăn mì gói như vậy , không đủ dinh dưỡng .

Sư Phụ tọa thiền từ sáng đến trưa , sau buổi cơm nghỉ ngơi giây lát , rồi lại tiếp tục tọa thiền . Nên mỗi ngày chỉ có giấc trưa , khi Sư Phụ ra dùng cơm , mới gặp Bà một lần . Sư Bà rất ngạc nhiên , vì từ trước đến giờ chưa thấy người xuất gia nào lạ như vậy , ngoài buổi cơm trưa , những thời gian khác Sư Phụ đều tọa thiền hay ngủ , khó thấy một bóng hình .

Sư Bà mới hiếu kỳ hỏi Sư Phụ tu pháp môn gì ? Lúc đó Sư Phụ không có trả lời , và hỏi lại "Sư tu pháp môn gì ?" Sư Bà đáp đã niệm Phật hơn ba mươi năm . Sư Phụ lại hỏi : "Sư có tin rằng niệm phật như vậy sẽ được vãng sanh Tịnh Độ không ?" Sư Bà đáp : "Tôi rất lo , vì không thấy có cảm ứng , cho nên sợ không vãng sanh Tây Phương được".

Sư Bà còn nói thêm là tuổi đã cao rồi , tu hành lâu như vậy mà chưa biết được có thể vãng sanh Tây Phương hay không , vì không thấy có ấn chứng , cho nên mới lo sợ . Sư Phụ nghe rồi cũng cảm thấy rất đau lòng giùm cho Bà . Xuất gia và niệm Phật hơn ba mươi năm mà chưa thấy có cảm ứng gì , vẫn sợ lúc chết không đến cõi Tây Phương được . Sư Phụ cảm động mới chỉ cho biết : "Sư muốn đến cõi Tây Phương , phải biết cách 'niệm Phật'. Bởi vì niệm sai cách , cho nên không có cảm ứng . Bà ta hỏi : "Vậy niệm như thế nào mới đúng cách ?" Sư Phụ mới truyền Phấp Môn Quán Âm , nhưng Sư Phụ không nói tên của pháp môn , chỉ cho biết rằng : "Sư tu như vậy nhất định sẽ vãng sanh Tây Phương".

Lúc đó Sư Phụ chỉ nói chuyện Tây Phương cho bà ấy nghe mà thôi , không nói đến Pháp Môn Quán Âm là gì , bà ấy cũng không biết pháp môn này ra sao , chỉ biết là có cảm ứng , có thể thấy Phật , thấy ánh sáng của Phật nên rất vui mừng và mãn nguyện . Bởi vì bà ta thích đi Tây Phương , nên Sư Phụ không nói những danh từ phức tạp . Bà ta rất tin Sư Phụ , rất có đạo đức , sau khi thọ pháp có được thể nghiệm , biết rằng pháp môn rất hay , nên dẫn đệ tử đến xin Sư Phụ truyền pháp , rốt cuộc càng ngày càng có nhiều người .

Nhím Hoàng Kim
05-04-2008, 03:10 PM
Nếu không nhờ vị Sư Bà này , quý vị khó gặp được Sư Phụ , vì Sư Phụ còn chưa biết Bành Hồ ở đâu , thì nói gì đến việc đi giảng kinh . Ngoài ra , Sư Phụ không thích đi đây đi đó . Trước kia còn trẻ ưa đi du lịch hoàn cầu , bây giờ mệt rồi không muốn di động nữa . Lúc trẻ du hành các nơi , gần những người hút thuốc chưa cảm thấy gì , bây giờ ngửi mùi thuốc lá thì toàn thân cảm thấy khó chịu , cho nên không thích tới lui nữa . Nhưng vì có người thành tâm , thành ý cầu Sư Phụ nên Sư Phụ đến .

Mỗi lần Sư Phụ đến đâu , đều nói là không muốn đi giảng kinh nữa , vì mỗi lần du hành rất khó chịu ; nhưng rồi lại quên đi , hễ có người thỉnh cầu , Sư Phụ lại đi nữa . Nếu như lần nào cũng nhớ tới tình trạng khó chịu lúc du hành , Sư Phụ sẽ không muốn đi đâu hết , chỉ muốn tọa thiền trên núi . Sư Phụ càng ngày càng lười , đã già rồi mà !

Có ai biết vì sao Quán Thế Âm Bồ Tát là đàn bà không ? Nghe nói đàn bà không thể thành Phật , sao Ngài không biến thành đàn ông ? Như vậy sẽ được tôn kính hơn . Sao còn hiện thân là đàn bà ? (Có người đáp : "Để độ đàn bà .") Đàn ông không thể độ đàn bà sao ? (Có người đáp :"Chủ yếu là để độ đàn bà , có nghiệp chướng rất nặng .")

Đàn bà tại sao lại có nghiệp chướng rất nặng ? Đó chỉ là lời đồn mà thôi . Chúng ta dễ tin những gì người khác nói , sao không tự suy nghĩ , tại sao nghiệp chướng của đàn bà nhiều như thế ? Họ làm chuyện gì xấu ? Phật Bồ Tát đều tự bụng đàn bà sanh ra , nói nghiệp chướng của đàn bà rất nặng , vậy có phải là bất hiếu hay không ? Nghe người ta nói như vậy mà cũng tin , còn Sư Phụ nói thì không tin . Muốn tin những gì phải có bằng chứng , đừng nghe rồi tin liền , nếu như họ nói quý vị là quỷ , quý vị cũng tin chăng ? Đừng có tin một cách mê tín , mù quáng , đối với chúng ta đều có hại .

Nên biết rằng không có nữ thì không có nam , Phật Thích Ca Mâu Ni cũng cần mượn bụng đàn bà mới ra đời được . Đàn bà la ân nhân lớn nhất của nhân loại , nếu có người nói đàn bà có nghiệp chướng rất nặng , là tạo khẩu nghiệp rất nặng . Sư Phụ nghĩ rằng người đời sau tự thêm vào , Phật Thích Ca Mâu Ni không có nói như vậy .

Sư Phụ thấy trong giảng đường này , hình như nghiệp chướng của đàn ông nhiều hơn , vì ít đàn ông đến nghe . Có ba bốn người muốn theo Sư Phụ , rốt cuộc chỉ có một người lưu lại , còn toàn là đàn bà . Ở đây đàn bà nhiều hơn đàn ông , họ rất thích nghe giảng kinh , lại có tâm đạo đức , lòng cầu đạo mau mắn hơn đàn ông . Theo đó mà nói , nghiệp chướng của đàn ông nhiều hơn đàn bà .

Đàn ông hay uống rượu , đánh bài , và làm những việc bậy bạ . Còn đàn bà thì đến đây nghe kinh , phần đông còn phải làm việc cả ngày , có người đi làm về còn lo cho gia đình , giặt quần áo của chồng con nữa . Đàn bà vốn có 'vô lượng tâm', từ bi , hỷ xả , cho nên tâm của đàn bà gần với tâm của Phật Bồ Tát hơn , Sư Phụ muốn nói để quý vị suy luận mà thôi .

Nhím Hoàng Kim
05-05-2008, 05:01 PM
Nhưng có phải mỗi một người đàn ông đều có chướng ngại không ? Cũng không phải . Hôm qua có hai người đàn bà có chướng ngại , một người nghe nhầm giờ tuyền Tâm Ấn , còn người khác thì đồng hồ không reo . Cô ta để hai cái đồng hồ , rốt cuộc cả hai đều không reo , thật là chuyện kỳ lạ . Mỗi ngày cô đều thức dậy lúc ba giờ sáng , hôm nay là ngày truyền pháp cô lại ngủ đến năm giờ mà vẫn không dậy nổi . Khi đến nơi thì đã trể rồi , cô tức giận không làm gì được .

Cô này vốn ăn chay đã mấy năm , cô nói là tối qua vê nhà , húp nhằm một muỗng canh thịt , hậu quả là hai cái đồng hồ đều không reo . Chỉ có ăn nhằm một miếng thịt , đã có nhiều nghiệp chướng như vậy , nếu ngày nào cũng ăn thịt thì sẽ như thế nào ? Quý vị nên tự biết . Còn một cô , hôm nay đến đây nghe kinh , cô vốn đã hứa với Sư Phụ sẽ ăn chay , nhưng có một hôm theo bạn ăn thịt , về nhà cũng bị ngứa ngáy , cho nên bây giờ một chút thịt cô cũng không dám đụng đến .

Thật như vậy , ăn thịt rất đáng sợ , nhưng vì chúng ta không đủ độ nhạy cảm , cho nên không biết được ăn thịt có nghiệp chướng đến mức nào . Sư Phụ thấy chúng sanh rất tội , nhìn mà rơi lệ , bởi vì họ quá vô minh , nói tới nói lui mà cũng chưa hiểu . Tối qua Sư Phụ thấy có khoảng mười hai người muốn thọ pháp , sáng hôm nay chỉ đến có sáu người . Sư Phụ nhìn mà rơi nước mắt , sao lại như vậy ? Trong ba ngày giảng kinh rất rõ ràng , minh bạch , quý vị cũng nói là đã hiểu , bây giờ muốn ăn chay theo Sư Phụ học , thì lại bó tay , đầu hàng chướng ngại , đột nhiên đổi ý . Trong lòng quý vị khó chịu , Sư Phụ còn khó chịu hơn .

Phật Thích Ca Mâu Ni nói : "Nước mắt chúng sanh còn nhiều như nước đại dương ." Nhưng nước mắt của Phật Bồ Tát lại còn nhiều hơn nước đại dương nữa . Xưa kia Sư Phụ thấy chúng sanh đau khổ , lòng Sư Phụ còn đau khổ hơn và thường hay rơi lệ , một lòng tìm minh sư cầu đạo , khổ cực lặn lội khắp nơi , quyết chí tìm cho được một pháp môn cứu cánh thành Phật . Bởi vì chỉ có thành Phật mới có đủ lực lượng để độ chúng sanh .

Tìm được pháp môn rồi còn phải khổ công tu hành , tu đến quên ăn quên ngủ , việc gì cũng xã bỏ . Đến khi có kết quả rồi , muốn chia xe cùng chúng sanh nhưng họ không màng , không hiểu , không thọ trì , khiến Sư Phụ lại rơi lệ nhiều thêm . Cho nên chúng sanh tuy khổ , vẫn không khổ bằng Phật Bồ Tát . Nỗi khổ của chúng sanh gián đoạn , ngày có ngày không ; bởi vì vô minh , hôm nay thấy khổ , ngày mai nếu gặp người đẹp , gặp việc như ý , có đồ ăn ngon thì lại vui trở lại .

Nhưng Phật Bồ Tát đã hoàn toàn liễu ngộ , không thể một ngày vui một ngày buồn . Mỗi ngày đều thấy chúng sanh đau khổ , mỗi ngày đều rơi lệ , khóc cho sự đau khổ của chúng sanh . Phật Thích Ca Mâu ni quên nói điểm đó , ngày chỉ nói có một nửa . Ngài nói : "Nước mắt của chúng sanh nhiều như biển cả" mà quên nói nước mắt của Phật Bồ Tát nhiều như thế nào . Có lẽ Ngài nghĩ rằng , nếu có nói ra thì chúng sanh cũng không tin , cho nên thà đừng nói .

Nhím Hoàng Kim
05-06-2008, 03:02 PM
Sư Phụ nói để cho quý vị biết , không phải tu thành Phật rồi là biến thành gỗ đá , coi sự đau khổ của chúng sanh như không có . Đối với Phật Bồ Tát , không có gì gọi là đau khổ , nhưng khi thấy chúng sanh khổ , các Ngài vẫn không thể cầm lòng được . Dĩ nhiên đó không phải là nước mắt của tình cảm yếu đuối phàm phu , mà vì lòng từ bi mà rơi lệ .

Trong kinh điển có nói : Phật Bồ Tát thương nhớ chúng sanh cũng như cha mẹ thương nhớ con cái . Chúng ta lại không nhớ các Ngài , cho nên không nghĩ đến tu hành . Đối với chúng ta , cha mẹ , vợ chồng , bạn bè , địa vị , và tài sản trong xã hội còn quan trọng hơn Phật Bồ Tát .

Có người ăn chay sợ người ta cười , sợ vợ giận không nấu cơm , sợ vị hôn phối ly dị , sợ bạn bè cho là người "vô dụng", vì không hút thuốc , uống rượu ... không phải là "đại trượng phu"; sợ ăn chay sẽ mất việc làm , bởi vì đang có chức vị cao , an toàn ; nếu như ăn chay không thể hòa hợp với công việc , lại không tìm được việc mới sẽ chết đói . Nghĩ như vậy tức là tin thế giới này hơn là tin Phật Bồ Tát . Chúng ta nên biết rằng nếu có người thật tâm cầu đạo , Phật Bồ Tát không thể cho chết đói đâu . Thà đói mà đạt đạo còn hơn vĩnh viễn luân hồi sanh tử . Trước kia , Sư Phụ có niềm tin đó , mới bỏ hết tất cả để đi tìm đạo .

Khi Sư Phụ chưa xuất gia , đời sống ở Đức rất đầy đủ , sau khi rời khỏi nhà , hai túi đều trống rỗng , tương lai cũng rất mơ hồ . Sau này sẽ ra sao ? Có chết đói ở nước ngoài không ? Có đi lang thang ở ngoài đường không ? Rốt cuộc đi đâu cũng không sao , rất tự tại , không có tiền cũng được . Trong Thánh Kinh của Cơ Đốc Giáo cũng có nói : "Trước hết nên tìm Thiên Quốc bên trong mình , sau đó cái gì cũng có".

Mắt trí huệ của chúng ta chưa mở , không thể thấy được quá khứ , hiện tại và tương lai ; không biết chuyện gì sẽ xảy ra . Người vô minh đều cho rằng , ăn chút thịt đâu có sao . Họ không thấy được quả báo sau này , không hiểu được hậu quả nghiêm trọng của nó . Phật Bồ Tát thấy được nhân quả , không nhẫn tâm thấy chúng sanh vì vô minh mà chịu cự khổ , nên mới cố gắng đi rao giảng chân lý cho họ nghe , nhưng không giúp ít được nhiều , nên Phật Bồ Tát mới khóc .

Cũng như khi chúng ta thấy đứa bé chơi trò chơi nguy hiểm , trẻ thơ không biết đâu là nguy hiểm , còn chạy đến đó chơi . Không biết trước hậu quả đáng sợ sẽ xảy ra . Nhưng người lớn biết chơi như vậy sẽ rất tai hại , nên bất cần đứa bé có thích nghe lời nghiêm khắc hay không , đều phải xen vào vì không nhẫn tâm thấy nó bị hại . Cha mẹ có làm như vậy chỉ vì muốn cứu đứa nhỏ , không phải vì lợi ích riêng của họ .

Cùng một lý do đó , Phật Bồ Tát hay các đại sư đến thế giới Ta Bà này không phải vì lợi ích gì . Cho dù có ôm cả vũ trụ đối với họ cũng chẳng ra gì , huống chi là danh lợi của thế gian hoặc những thú vui xác thịt ... làm sao có thể hấp dẫn họ được ? Họ khổ sở dạy dỗ chúng sanh vì lòng từ bi mà thôi , không có mục đích khác . Giả sử họ còn một chút tư lợi cá nhân , bất cứ họ giảng hay đến đâu , trước sau chúng ta cũng sẽ xét ra được ; người tu hành cao làm sao có lòng danh lợi đó .

Nhím Hoàng Kim
05-08-2008, 06:35 PM
Dầu sao , hôm nay Sư Phụ cũng rất mừng , thấy đông người đến nghe kinh , thấy có nhiều người thích nghe chuyện đạo đức tu hành . Có lẽ hoàn cảnh của quý vị hiện giờ cho chưa phép quý vị tu , nhưng vẫn có lòng khao khát cầu đạo , điểm này đủ làm cho Sư Phu cảm động .

Vũ trụ và thân thể của chúng ta có liên hệ với nhau , từ đây (Sư Phụ chỉ mắt trí huệ) trở xuống đến bàn chân là hệ thống bài tiết . Cho nên bất cứ chúng ta tu pháp môn nào , hễ có liên quan đến những trung tâm từ mắt trí huệ trở xuống , chúng ta vẫn còn nằm trong hành , trụ , hoại , không .

Yoga và các pháp môn khác nương vào thân vô thường tu hành , nương tựa vào hơi thở , đầu mũi , đơn điền , để lưỡi ở hàm trên ... đều là vô thường . Nước cam lồ là khi tọa thiền tự nhiên có , chứ không phải để lưỡi , chứ không phải để lưỡi ở hàm trên mới có . Nếu như cố để lưỡi ở hàm trên , nước đó là nước miếng , nước cam lồ giả . Quán tâm , quán đầu mũi , quán đơn điền , hay là tu khí quan , đều vô thường , là cảnh giới rất thấp , là bộ vị thấp trên thân của chúng ta , nên tu hành theo đó sẽ không đạt được trình độ cao .

Đầu não trên thân của chúng ta là cao nhất , khi có nghi vấn , chúng ta sẽ nhíu mày để tập trung tư tưởng , mỗi người đều có kinh nghiệm đó . Quý vị nghĩ xem , mình dùng bộ vị nào suy nghĩ đây ? Có phải dùng nơi này suy nghĩ ? (Sư Phụ chỉ nơi mắt trí huệ). Hay là dùng mũi , dùng tâm suy nghĩ ? Tâm nặng , sẽ không có sức phán đoán rõ ràng và kém sự quyết định lý trí .

Cho nên người ta nói , cảm tình của đàn bà nặng hơn , có thể nghiệp chướng rất nặng là nghĩa đó . Đàn bà dễ rơi lệ , không phải là đàn ông không có cảm tình , có , nhưng họ không dám khóc . Bởi vì từ nhỏ cha mẹ đã dạy , con trai mà khóc là xấu lắm ; đại trượng phu , anh hùng không nên khóc . Họ bị huấn luyện như vậy , cho nên lớn lên cũng không dám khóc , có khóc cũng khóc trong lòng . Sư Phụ có thể làm như vậy được . Nhưng Sư Phụ muốn khóc là khóc , tại sao không biểu lộ tự nhiên ?

Như thế không có ý là "ta" bị tâm kiềm chế , nếu như chúng ta dùng "tâm" tưởng tượng , cảm tình sẽ trở thành yếu đuối , nhưng tu Pháp Môn Quán Âm để ý thức của chúng ta lên trên (chỉ mắt rí huệ) sẽ mạnh hơn . Nhưng đó là thể nghiệm bên trong , rất khó mô tả cho rõ được . Sư Phụ chỉ có thể cho quý vị biết , dùng Pháp Môn Quán Âm có thể giáo dục , tịnh hóa đầu óc , cởi mở tâm linh của chúng ta , để không còn yếu đuối như trước , để suy nghĩ được rõ ràng hơn , và biết tự kiềm chế lấy .

Trước khi tâm bị nhốt lại đây (Sư Phụ chỉ tim), bị sáu căn , sáu trần ảnh hưởng , bây giờ thì chạy tới đây (Sư Phụ chỉ mắt trí huệ) coi xét , lo liệu mọi việc tốt đẹp , và vui vẻ hơn trước . Để "tâm" tại đây (mắt trí huệ), tuy chưa phải là cảnh giới cứu cánh , nhưng nó sẽ giúp chúng ta tu hành tới cảnh cứu cánh (tối cao), không trì kéo chúng ta xuống .

Nhím Hoàng Kim
05-10-2008, 09:42 AM
Để "tâm" tại mắt trí huệ sẽ cảm thấy sung sướng , hiểu được nhiều chuyện , giúp chúng ta mau thoát ra Tam Giới . Lúc đó đầu óc phàm phu không còn tồn tại nữa , ngoài Tam Giới đều là linh thể , bản lai diện mục , chủ nhân của chúng ta . Chủ nhân khác với mình , như hồn với phách . Hồn là chủ nhân , phách là "mind". Nếu chúng ta không có đầu óc giúp đỡ , chúng ta không tu được . Cho nên nói , thân , khẩu , ý đều phải tu . Nhưng "ý" không dễ kiềm chế , như con ngựa hoang cần phải huấn luyện , cần có chuyên viên mới có thể trị được ngựa hoang .

Cũng như thế , dùng Pháp Môn Quán Âm mới có thể giúp cho đầu óc của chúng ta trở về cố hương , lúc đó nó sẽ hiểu biết mệnh lệnh của linh thể . Cho nên thời xưa người Trung Hoa nói : " 'Tâm' của tôi rất loạn , cần phải dùng 'tâm' tu hành , thì mới có thể thanh tịnh". Bởi vì đầu óc cũng ở đó , cho nên không nói đầu óc , không nói ý , chỉ nói tâm . Nhất tâm bất loạn , dùng tâm tu hành , những câu đó đều do người xưa tu hành khá rồi , họ nghĩ ra những câu văn để ngày nay chúng ta sử dụng rất có ý nghĩa .

Cho nên bất cứ chúng ta nương theo những bộ phận nào từ mắt trí huệ trở xuống , vẫn bị cảm tình của nhân loại ràng buộc , vẫn còn bị kiềm chế trong Tam Giới . Có lúc mình có ác mộng , bởi vì chủ nhân hay là đầu óc của chúng ta (mind) chạy xuống đơn điền , cho nên mới có ác mộng , thấy những thứ không tốt , trên thực tế mình không có đi đâu , không chịu khổ , hưởng lạc gì . "Nhất thiết vi tâm tạo" là nghĩa đó .

Khi ta ngủ cũng như chết , không có sức để điều khiển chính mình . Người tu hành cao không có ngủ , bởi vì linh thể của họ đi lên (mắt trí huệ). Tu hành đôi khi cũng có tình trạng hôn trầm , vì chúng ta không để tâm ở trên (mắt trí huệ), bị kéo xuống đây (đơn điền), cho nên phải tu nhiều một chút , mới có đủ sức đẩy mình lên . Muốn lên thì khó , muốn xuống lại dễ . Quý vị phần đông tu hành đều bị hôn trầm , ngủ hồi nào không hay . Tâm không đến cảnh giới cao , còn trong Tam Giới , mới có những chuyện đó . Nếu như mình đặt tâm tại mắt trí huệ , hay gọi là Phật nhãn , Pháp nhãn , không ngủ cũng không sao , cả ngày ý thức đều rất tỉnh táo .

Trên thân người có nhiều trung tâm , đó đều là cửa vào những cảnh giới khác . Nếu mình không tự đều khiển được , không tu hành , không tập luyện tâm mình để cho chủ nhân và đầu óc của mình tập trung tại con mắt trí huệ rồi từ đó đi ra , lúc vãng sanh , linh hồn mình sẽ đi ra từ những cửa khác . Thảm nhất là ra từ dưới , là những cảnh giới thấp . Từ mắt trí huệ trở xuống mà đi , theo thứ tự thì có : trời , người , A Tu La , quỉ đói , thú vật , và địa ngục ... Cho nên chúng ta nghe nói khi người mới vãng sanh , nếu như trên đỉnh đầu còn nóng sau cùng , là được sanh đến cõi Phật .

Cho nên , bất luận linh hồn (chủ nhân) của chúng ta lúc lìa bỏ thân xác , biết hay không biết có thể thoát khỏi địa ngục hay không , chúng ta đều nên đặt nó tại mắt trí huệ , tức là mắt Phật , còn những việc khác hãy tính sau . Dù mình tu pháp môn nào , chỉ cần đặt tâm tại mắt trí huệ , là đã gần Thiên Quốc rồi . Từ đây (mắt trí huệ), mình có cơ hội ra khỏi Tam Giới .

Nhím Hoàng Kim
05-11-2008, 09:23 AM
Tuy rằng mắt trí huệ trên thực tế không có mắt , không có cửa , nhưng thật ra nó cũng như cửa , chỉ vì bị đóng lại không thấy được mà thôi , nếu như gặp được vị thiện tri thức , họ sẽ mở cho mình . Không phải khoét một lổ trên con mắt trí huệ , mà là mở "mắt" trong linh thể của chúng ta . Người mà mắt trí huệ đã mở lớn rồi sẽ biết mắt của người nào mở hay đóng .

Những bộ phận khác như : mắt , mũi , tai , miệng ... đều có cửa . Và những pháp môn khác đều dùng mũi , mắt , hơi thở , hay là quán tim , đơn điền , khí quản , bộ sinh dục ...

Bây giờ Sư Phụ hỏi quý vị , nếu như mình chú ý nơi nào , tâm của mình sẽ đặt ở đó có phải không ? Vậy mình để ý chỗ vô thường làm gì ? Như lưỡi , mũi , miệng , bụng (đan điền) tượng trưng cho vật gì ? Nó không tượng trưng cho Phật , cũng không tượng trưng cho trí huệ , cửa ở đó đã mở rồi , người không có phước báu , khi chết rồi linh hồn sẽ ra từ cửa này . Cho nên không cần đem đầu óc tập trung tại đầu mũi , miệng , đan điền ... tự nó sẽ chạy ra cửa đó .

Quán đơn điền sẽ thấy toàn cảnh giới giả , ở đó rất nóng , trong đó cũng có địa ngục , nếu như chúng ta chú ý hơi thở , đơn điền , những đẳng cấp đó rất là thấp . Người tu hành chân chánh hiểu biết , nếu như hôn trầm , sẽ chạy vào đơn điền , còn tu hành không cao không biết được . Bây giờ mình còn chưa tu hành , còn chưa có hôn trầm , để ý đơn điền làm gì ? Tu bộ vị nào cũng có lực lượng , tu nhĩ căn , tu tâm , tu đơn điền đều có lực lượng , nhưng lực lượng đó là sức thần trong Tam Giới , lực lượng trong Tam Giới không có liên quan đến sự giải thoát .

Muốn huấn luyện chủ nhân của chúng ta , đầu óc của chúng ta được tự do , trước tiên nên quen với tình trạng tự do . Phải để tâm và chú ý lực của chúng ta tại một chỗ ở bên ngoài . Gọi là bên ngoài , nhưng cũng là ở trong . Ngoài thế giới nhưng trong linh thể , như vậy nó mới tự tại được . Bởi vì thân này là tù ngục , bất cứ để lại trung tâm nào của thân xác , đều còn là tù ngục , bất cứ mình đi vào đâu , vẫn còn là ở trong căn nhà này .

Muốn giải thoát , muốn thoát khỏi nhà này , tù ngục này , cần phải có hy vọng thoát ra ngoài . Các tù nhân lại ước mong được ra ngoài , mình làm sao hy vọng ở trong cái tù này ? Đâu có lý đó . Cho nên pháp môn chân chánh là dạy người quán và huấn luyện để quen với tình trạng tự tại . Ngày ngày bảo đầu óc đừng có lo xác thân vô thường chỉ có một trăm năm này .

Hôm qua Sư Phụ dạy quý vị nhìn nơi đó , quý vị đều hiểu rằng không nên nhìn nơi nào nữa , ngoại trừ nơi Sư Phụ đã dạy . Nhưng những người còn chưa thọ pháp , đối với giáo pháp của Sư Phụ còn chưa đủ tin , khi về nhà đừng có theo đó mà làm . Bởi vì khi linh hồn hay là chủ nhân ra đi , vì không hiểu rõ tình trạng , sẽ không biết cách xử dụng ra sao ? Quý vị còn ăn thịt , uống rượu , hút thuốc , thân chưa có sạch , cho nên sẽ mời những linh hồn xấu đến đem chúng ta đi lầm chỗ .

Nhím Hoàng Kim
05-11-2008, 09:25 AM
Pháp Môn Quán Âm này chứa đựng mọi thứ cần thiết , sức bảo hộ cũng có , hướng đạo dẫn đường cũng có , các cảnh giới đều giảng rõ . Cho nên quý vị sẽ không lạc đường , đến đâu cũng đều biết được , đều hiểu rõ cảnh giới đã thấy là gì . Nếu như hai người đều tu Pháp Môn Quán Âm , họ sẽ thấy cảnh giới như nhau , nếu như cảnh giới giả họ không cách nào thấy giống như nhau được . Bởi vì người tu Pháp Môn Quán Âm , đạt được đẳng cấp như nhau , cũng như từ Bành Hồ đến Đài Bắc , trên đường có ký hiệu gì , người nào đi qua , nhất định sẽ thấy những ký hiệu như nhau .

Cho nên tu pháp môn này rất an toàn , các tình trạng trên đường đều nói rõ ra hết , nếu như còn gặp những chuyện khó giải , vẫn còn có Sư Phụ hóa thân bên trong bảo hộ , bên ngoài có vấn đề gì thì có nhục thân của Sư Phụ giúp đỡ , cho nên an ổn nhất .

Nếu như chúng ta không tuyển chọn pháp môn tốt , tu hồ đồ , sẽ có nhiều rắc rối . Bởi vì khi linh hồn (hay chủ nhân) ra khỏi thể xác , như là vãng sanh , nếu thiếu người hướng đạo , sẽ có A Tu La , ma , vong hồn đến dẫn chúng ta đi "chơi". Họ sẽ hóa thành Quán Thế Âm Bồ Tát , Phật A Di Đà , thần hay là thiên sứ đến gạt chúng ta , họ cũng hóa ra những cảnh giới đẹp đẽ , mà sau đó biến trở lại thành tình trạng ghê gớm , nhưng lúc đó đã rới vào bẫy , muốn thoát cũng không kịp nào .

Cho nên muốn tu hành , muốn được giải thoát , cần phải tìm một người hướng đạo có kinh nghiệm , rành đường , biết cấch bảo hộ không để cho chúng ta lạc được . Được người hướng đạo , bảo hộ và chiếu cố , chúng ta mới có thể an tâm tu hành . Nhưng có nhiều người tự mình tu mù , luyện bậy , hay là tìm sai thầy , học sai pháp môn , cho nên càng "tu" càng có chướng ngại . Sau cùng bởi vì ma chướng , biến thành mắc bệnh thần kinh !

Tu hành không phải là chuyện dễ , bởi vì quý vị không biết phân biệt cảnh giới thật giả . Người tu Pháp Môn Quán Âm , lúc thọ pháp , Sư Phụ dạy cho bí quyết , biết phân biệt thế nào là thật giả . Còn đa số những pháp môn khác , không có sức phân biệt này , họ dạy tọa thiền , đạt đến một đẳng cấp nào đó rồi ngưng lại , còn không cũng sẽ có trục trặc .

Có một số người thích niệm Phật , cho nên hôm qua Sư Phụ cũng dạy pháp "niệm Phật". Bởi vì có Sư Phụ dạy , cho nên quý vị cứ y theo phương pháp của Sư Phụ dạy mà tu , nếu như có điều gì , có thể nhờ Sư Phụ giúp đỡ . Nhưng đừng có đem phương pháp này dạy lại cho người ngoài , vì trường hợp của họ khác với mình , cho nên sẽ có phiền phức . Ngày thường quý vị cứ theo phương pháp này niệm Phật , nhưng nếu muốn được cứu cánh , vẫn cần phải nương vào âm thanh bên trong .

Bởi vì tu đến mức nào đó , không còn mắt , tai , mũi , lưỡi , thân , ý , lúc đó , cần phải nương vào âm thanh kéo chúng ta lên . Tu các pháp môn khác , khi đạt đến mức nào rồi thì ngưng lại . Thí dụ như tu pháp môn hít thở , cũng nhập định , rất thoải mái , nhưng khi ta đến một thời kỳ nào đó , không còn thấy hơi thở , ngồi đó như cục đá , không có hơi thở , cũng không có cái gì để nương tựa , lúc đó , tuy rằng ngồi đó nhập định , nhưng không có tiến bộ , không thể lên cao hơn nữa .

Nhím Hoàng Kim
05-11-2008, 09:26 AM
Tu Pháp Môn Quán Âm , Sư Phụ sẽ dạy ba phương pháp , trong đó có hai phương pháp chỉ dẫn chúng ta đến tột đỉnh trong Tam Giới , còn muốn ra ngoài Tam Giới , cần phải nương vào "âm thanh" và Sư Phụ . Vì ngoài Tam Giới có một nơi không có âm thanh và ánh sáng , lúc đó cần phải có Sư Phụ dẫn đạo , còn không , không thể tiếp tục lên cao , cho nên cần có Sư Phụ và lực lượng bảo hộ .

Sư Phụ nói ba phương pháp , nhưng nếu bao gồm Sư Phụ nữa thì biến thành bốn phương pháp , không có Sư Phụ không được , bởi vì có một nơi luôn cả ăm thanh và ánh sáng đều không có , tu tới đó bị ngưng lại , vì tìm không ra đường , không dễ gì lên , cũng không còn âm thanh rõ rệt để nương theo , nơi đó rất đen tối . Vượt qua được nơi đó rồi mới an toàn .

Thế giới này là nơi phân cách Tịnh Độ và Uế Độ , chúng ta ở cõi Uế Độ không thể lên , lực lượng của Tịnh Độ cũng không thể truyền xuống , khi lực lượng ở trên xuyên qua đó đã biến dơ . Nếu như lực lượng của Phật Bồ Tát muốn gia trì đến Uế Độ , làm lợi ích cho chúng sanh , thì phải dùng một cái thể xác mới có thể thực hiện , cho nên Phật Bồ Tát cần phải hóa thân làm người , mới có thể độ chúng sanh . Bề ngoài không khác gì thể xác của phàm phu , nhưng bên trong là lực lượng của Thượng Đế .

Thí dụ nước trên núi rất sạch , nếu như không có ống nước sạch dẫn nước đến nhà , nước sẽ bị dơ và không uống được , bởi vì đường xá trong thành phố rất dơ , sẽ ô nhiễm nước . Lực lượng của Phật Bồ Tát cũng như vậy , ởi cõi Tịnh Độ thì rất sạch , nhưng khi đến Uế Độ thì không thể sử dụng .

Cho nên muốn dùng lực lượng thuần chất , phải nhờ một thân xác . Xác thân của một minh sư có thể đem lại thứ lực lượng này phân chia toàn thế giới , mà lực lượng của Phật Bồ Tát khỏi bị ô nhiễm . Xác thân đó như ống nước , bảo hộ lực lượng trong sạch bên trong , vì nguyên nhân đó , chúng ta mới tán thán Phật tại thế . Còn không , Phật Bồ Tát chỉ cần phóng Phật quang từ Tịnh Độ trực tiếp đến thế giới Ta Bà này là đủ rồi , đâu cần phải có Phật Thích Ca Mâu Ni và các vị đại sư từng đời đến thế giới này độ chúng sanh ?

Khi truyền Tâm Ấn , quý vị sẽ được lực lượng thuần chất , chân chánh của Thượng Đế , là Phật âm . Nếu không , cho dù là Phật âm , đến thế giới này cũng trở thành âm thanh của thế giới này . Chúng ta nghe tiếng chim , tiếng nước , tiếng hải triều ... , ở bên ngoài , đó đều không phải là tiếng thuần khiết . Nghe những thứ tiếng đó không thể giải thoát , cũng không thể có tình trạng nhập định khoái lạc , không thể lên cảnh giới cao , liễu ngộ đại trí huệ , không thể liễu ngộ cảnh giới Phật , không thể theo Phật học .

Những tiếng nghe được khi tu Pháp Môn Quán Âm là tiếng thuần khiết ở bên trong linh thể , trong kinh Phổ Môn và Pháp Hoa đều có nói đến tiếng chuông , tiếng trống , tiếng sấm , Phạm Âm , Thắng Bỉ Thế Gian Âm ... , là những tiếng do đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni thể nghiệm được khi thọ pháp . Lúc đó họ mới được truyền Tâm Ấn , thể nghiệm còn chưa cao , họ ghi lại những gì họ thể nghiệm được . Bây giờ mình đọc kinh Phổ Môn , là đọc thể nghiệm của người ta . Kinh Phổ Môn là lời Phật nói cho Ngài Vô Tận Ý Bồ Tát nghe , đó là thể nghiệm lúc thọ pháp của Ngài Vô Tận Ý Bồ Tát . Ngài ghi xuống những thể nghiệm gì Ngài có .

Nhím Hoàng Kim
05-11-2008, 09:28 AM
Cũng như sáng nay lúc Sư Phu truyền pháp quý vị có được những thể nghiệm vậy , tình trạng giống nhau , quý vị sẽ viết "Sư Phụ Thanh Hải lúc giảng Pháp Môn Quán Âm nói ra những tiếng đó", quý vị viết xuống những thể nghiệm của mình , giống như thể nghiệm của Phổ Môn . Nhưng thể nghiệm của quý vị hôm nay vẫn chưa phải là đẳng cấp cao . Và Sư Phụ cũng khuyên quý vị viết xuống những thể nghiệm của mình , đừng để cho người khác biết để khỏi bị chướng ngại .

Người đời sau đọc những thể nghiệm của quý vị , tưởng rằng Sư Phụ dạy quý vị nghe tiếng bên ngoài , thật ra đó là thể nghiệm bên trong linh thể của quý vị . Người không hiểu sẽ tưởng rằng Phạm Âm , Hải Triều Âm là cảnh giới tối cao , kỳ thật đó chỉ mới bắt đầu mà thôi . Cảnh giới cao còn có âm thanh cao hơn , sáng nay khi Sư Phụ truyền pháp đã kể cho quý nghe và hiểu rồi .

Mình coi kinh điển cũng được , nhưng nên biết những gì ghi chép trong kinh điển là thể nghiệm của đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni lúc họ thọ pháp , khi họ bắt đầu tu học đảng cấp của họ cũng không cao lắm . Sáng hôm nay lúc Sư Phụ truyền pháp , có phải có nhiều người có thể nghiệm như Ngài Vô Tận Ý Bồ Tát ? Chỉ vì sau này Ngài tu cao hơn một chút , đẳng cấp mới đổi khác . Nhưng có người lúc thọ pháp đã cao hơn thể nghiệm của Ngài Vô Tận Ý Bồ Tát . Nhưng kinh điển cũng có thể giúp quý vị ấn chứng một ít giáo lý của Sư Phụ nếu còn nghi ngờ hoặc thích nghiêng cứu thêm , như vậy quý vị mới hiểu pháp môn Sư Phụ dạy là pháp thật hay giả .

Bây giờ quý vị nên hiểu , vì sao Sư Phụ nói tụng kinh không có ích gì ? Kinh điển vì không có ích dụng gì vì đó là thể nghiệm của người ta , nó không có liên quan gì đến mình . Nói thí dụ như hôm nay quý vị đem những gì Sư Phụ dạy và thể nghiệm lúc thọ pháp ghi xuống , để một nơi nào đó , có người đem nó về mỗi ngày tụng thể nghiệm của quý vị , như vậy đối với họ có ích gì ? Trường hợp đó như đa số người hôm nay tụng Phẩm Phổ Môn vậy , có ích gì đâu ? Tụng nhiều chỉ tốn hao thần khí mà thôi . Thật như vậy . Sư Phụ cần phải nói thật cho quý vị biết , kinh điển không có lợi ích gì , Sư Phụ nói sự thật không sợ quý vị sát hại (Mọi người cười).

Hồi nãy nói đến một vị Minh Sư , thiện tri thức tại thế , còn tốt hơn Phật quá khứ . Cho nên phải có xác thân của Minh Sư mới có thể truyền lực lượng thuần khiết này cho người . Nhưng chỉ có thể dùng tâm truyền tâm , truyền cho "người" mà thôi , không dùng ngôn ngữ . Bởi vì chỉ có người mới có thể tiếp thụ thứ lực lượng đó , những chúng sanh khác không có "ý" đó , ý thức của động vật không có mạnh như vậy , chúng nó không thể hiểu , không thể giữ lấy lực lượng này . Phải có thân người mới có thể thu và giữ lấy lược lượng này được .

Nhím Hoàng Kim
05-11-2008, 03:28 PM
Cho nên Phật Bồ Tát đến cõi Ta Bà cũng phải có xác thân mới có thể giữ lực lượng thuần khiết này , rồi mới có thể truyền cho người khác . Cũng như ống nước , nó được tạo ra để bảo hộ chất nước và dẫn nước , nếu như dùng những thứ khác , kết quả sẽ không tốt đẹp lắm .

Thân người cũng vậy , ngoại trừ chuyên dùng để chứa và bảo hộ lực lượng đó , còn có thể chia cho người khác . Như một ống nước có thể tiếp nối với nhiều ống , có thể dẫn nước đến nhiều nơi mà chất nước vẫn như nhau .

Trong vũ trụ có một nhà máy phát điện rất lớn , bất cứ vật gì cũng đều do nó tạo ra . Sanh mạng , động vật , vũ trụ , ngôi sao , mặt trăng , mặt trời ... , đều từ nó sanh ra , nó không sanh không diệt , không dơ không sạch , không thêm không bớt , bất cứ mình dùng bao nhiều cũng được . Nhưng nếu như mình không tiếp nối được với lực lượng lớn này mình sẽ biến thành một sanh vật rất cô độc , rất đau khổ , có nhiều chướng ngại , nhiều phiền phức , không có trí huệ lớn . Chỉ có thrr dùng lực lượng , trí huệ nhỏ của mình , miễn cưỡng đi khắc phục và chế ngự những tình cảnh khó khăn . Nhưng nếu như mình tiếp nối được với lực lượng lớn đó , mình không cần làm gì , cũng tự nhiên khắc phục được hết cả khó khăn .

Cho nên cần phải tiếp thông với lực lượng lớn này , như vậy không những có thể tự cứu mình , còn có thể giúp vô số chúng sanh . Bây giờ quý vị mới thọ pháp , cũng có thể giúp đỡ chúng sanh , nhưng mà lực lượng còn nhỏ mà thôi . Tu hành càng nhiều , luwjwc lượng càng nhiều . Cho nên người đại khai ngộ có thể gia trì cả thế giới này , giúp đỡ càng nhiều chúng sanh , tuy rằng chúng sanh không biết được họ được gia trì cũng không sao . Phật Thích Ca Mâu Ni nói : "Độ chúng sanh , nhưng không có chúng sanh bị độ". Ý của Ngài nói , độ như không độ chúng sanh vậy . Khi mình giúp chúng sanh mình cũng không nhất thiết phải tự biết , bởi vì lúc đó mình không có cảm giác có "ta".

Bây giờ những người thọ pháp đã có điện , ít nhiều cũng có thể gia trì cho thân nhân của mình , cho nên người thọ pháp , ít nhất năm đời tổ tiên đều siêu sanh , bởi vì giao thông được với nhà máy phát điện , cho nên sẽ có lực lượng lớn , sau này còn giúp cho thế giới này rất nhiều . Cũng như nhà này vốn không có nhiều đèn , nhưng nhờ có đường dây điện chính tiếp nối với nhà máy phát điện , sau đó mới nối thêm vài đường dây nhỏ , như vậy tất cả đồ dùng trong nhà như tủ lạnh , quạt máy , điện thoại , truyền hình , đèn điện , lò điện ... đều nhờ sợi dây điện chính tiếp thông với nhà máy phát điện mới có thể sử dụng được .

Một người thọ pháp , năm đời tổ tiên được siêu sanh , và còn giúp đỡ rất nhiều thân nhân , bè bạn , những người nào chúng ta thấy tội nghiệp là họ đã được phước báu rồi , nhưng bởi vì thứ phước báu đó không có biểu lộ rõ ràng , cho nên họ có thể như không biết . Thí dụ họ mới kể chuyện đau khổ của họ cho một người tu Quán Âm nghe , không bao lâu thì tình trạng của họ chuyển tốt , họ cũng không hiểu tại sao ? Đó là bởi vì treeen thân của người tu Quán Âm có lực lượng của Minh Sư , có thể san sẻ cho họ một chút ít phước báu . Quý vị tu hành càng nhiều , lực lượng càng lớn , cho đến một ngày quý vị thành Phật , thành minh sư , có thể đi truyèn pháp cho kẻ khác , lúc đó có lực lượng hoàn toàn , có truyền cho bao nhiêu người , cũng không giảm sức gia trì .

Giống như có nhiều tiền quá dùng không hết , có thể chia cho người . Bây giờ mới bắt đầu làm việc , kiếm tiền còn ít , chỉ mới đủ dùng , đủ sống , sau này càng ngày càng kiếm được nhiều tiền , phát tài rồi , có thể bố thí cho cô nhi , quả phụ , bệnh nhân , người nghèo ... Trường hợp của người tu hành cũng như vậy , có thể bố thí phước báu cho tha nhân .

Bây giờ quý vị đã hiểu chưa ? (Mọi người đáp :"Hiểu"). Cảm ơn ! Quý vị đều khai ngộ rồi (Mọi người cười). Sư Phụ rất ngạc nhiên có thể nói cho quý vị hiểu được mau như vậy , hình như mình có duyên với nhau . Bởi vì lúc giảng kinh , Sư Phụ còn nghĩ thầm , phải nói làm sao cho quý vị hiểu được , thật không dễ chút nào ! Những gì Sư Phụ đã nói đều bộc lộ tự nhiên , cho nên Sư Phụ cũng rất king ngạc có thể nói được thuận suông như vậy . Nhờ sự gia trì của Thập Phương Chư Phật , để cho Sư Phụ có thể diễn đạt một cách đơn giản và nói rõ ràng , và chư Phật cũng gia trì cho quý vị có trí huệ để có thể nghe hiểu mau như vậy . Sư Phụ rất cảm tạ Thượng Đế và Chư Phật Bồ Tát mười phương .

Nhím Hoàng Kim
05-11-2008, 03:30 PM
(1) CHƯỚNG NGẠI LỚN CỦA SỰ TU HÀNH
(2) THANH TỊNH ĐẠI HẢI CHÚNG BỒ TÁT
Thuyết Pháp Tại Đài Bắc
Ngài 17 tháng 2 năm 1986


Nhạc khí vốn dùng để đánh thức chúng ta , để đừng quên âm thanh kỳ diệu bên trong , bởi vì chúng ta cũng có thể nghe được âm thanh bên ngoài ; thật ra còn mỹ miều ảo diệu hơn thế nữa . Trong Kinh Pháp Hoa có nói , các vị Bồ Tát có thể nghe được thứ âm thanh đó mà nhĩ căn không hư hại , có thể nhìn đến thiên đàng , địa ngục , và rất nhiều cảnh giới , mà nhãn căn không bị hư hại , bởi vì sức chấn động của các ngài khác với sức chấn động bình thường của phàm phu .

Có một số người tuy không có tu Pháp Môn Quán Âm , nhưng chỉ cần họ là người tu hành , khi tâm họ vắng lặng , đôi khi cũng nghe được âm thanh kỳ diệu . Vì kiếp trước họ có tu hành , cho nên bây giờ còn để lại một chút năng lượng , ảnh hưởng quá khứ , nhưng họ cần phải nỗ lực tu hành thì mới thể nghiệm được loại âm thanh đó ; tuy nhiên họ không thể điều khiển được , không phải muốn nghe là được vì họ chỉ khai ngộ chút ít mà thôi . Cho nên tiếng nhạc khí bên ngoài , là để thức tỉnh nội căn của mọi người , để cho đẳng cấp và trí huệ được nâng cao một chút , sau này mới có thể tiếp nhận , hiểu được giáo lý của các đại sư .

Nếu như muốn tự tu hành để nghe được những tiếng bên trong thì rất khó . Thư nhất , cần tu rất nhiều mới có thể nghe được . Thứ hai , nếu nghe được rồi cũng không biết phân biệt âm thanh nào thấp , âm thanh nào cao ? Âm thanh nào cao hơn ? Những âm thanh nào không nên nghe ... Bởi vì nếu không biết , thì sẽ đi lạc đường .

Có nhiều loại âm thanh : Âm thanh của Phật , của ma ; có âm thanh thật và giả , cho nên tự mình tu hành không dễ , cần phải tìm một vị "Chân Sư" có lực lượng có thể truyền pháp cho chúng ta . Khi ta thọ pháp rồi , có thể nghe được âm thanh bên trong , như vậy sẽ an toàn hơn . Vị chân sư sẽ lo cho chúng ta , cho chúng ta biết loại âm thanh nào tốt hơn , cao hơn ? Âm thanh nào đừng nên nghe ? Âm thanh nào nguy hiểm ... chứ không phải chỉ nghe âm thanh nào tốt hơn .

Phật Thích Ca Mâu Ni nói Kinh Pháp Hoa và Kinh Lăng Nghiêm là kinh tối cao . Sư Phụ cũng đồng ý , bởi vì trong hai bộ kinh này , đều có nói về phương tiện tu hành . Trong Kinh Pháp Hoa còn có nhắc đến một chút thể nghiệm . Nếu như mình đọc Kinh Pháp Hoa sẽ thấy mình cũng có những thể nghiệm đó . Còn không , pháp sư nào cũng cho rằng pháp môn của mình là tối cao , chúng ta có cách nào để chứng minh đây ? Kinh Pháp Hoa chính thật là bộ kinh tối cao , quý vị nếu rảnh , nên đọc bộ kinh đó . Phật Thích Ca Mâu Ni còn nói , đừng có truyền kinh này một cách quá bừa bãi , bởi vì người không hiểu được ý thâm sâu của kinh này sẽ phỉ báng , tạo nghiệp chướng rất nặng .

Trong kinh đó Phật có nói về thể nghiệm bên trong , thể nghiệm của hạng Bồ Tát , người phàm phu không thể nào hiểu biết được . Không người nào có thể nghe được những thứ âm thanh đó ; vì không nghe được những thứ âm thanh đó ; vì không nghe được những tiếng đó , nên cho dù có tu một trăm năm cũng không có ích , vẫn không có thể nghiệm .

Nhím Hoàng Kim
05-11-2008, 03:32 PM
Khi Phật Thích Ca Mâu Ni giảng Kinh Pháp Hoa , có năm ngàn Tỳ Kheo , Tỳ kheo Ni , Ưu Bà Tắc , Ưu Bà Di và Bồ Tát tại gia ... rời khỏi pháp hội , vì họ không tin Phật , không tin có pháp môn cao như vậy . Họ cho rằng nếu quả như có pháp môn cao như vậy thật thì sao hồi giờ họ chưa từng nghe qua ? Những người đó có lẽ không phải là đệ tử của Phật . Cũng như bây giờ , cũng có nhiều người xuất gia nhưng không nhất định mọi người đều là đệ tử của Sư Phụ , hay đồng tu một pháp môn . Tại Ấn Độ , cho đến nay vẫn còn nhiều người xuất gia , nhưng không phải tất cả đều tu Pháp Môn Quán Âm , có thể nghe được tiếng kỳ diệu bên trong như Kinh Pháp Hoa đã kể , như vậy họ chưa đạt được đẳng cấp của hàng Bồ Tát .

Thí dụ , đôi lúc Sư Phụ phát bài giảng cho học trò , trong đó có nói đến chút ít thể nghiệm , nếu như họ đưa cho người ngoài coi , người ta hoàn toàn không hiểu được Sư Phụ nói gì , rồi đâm ra hiểu lầm . Bởi vì Sư Phụ muốn học trò của mình tu hành , muốn cho họ biết thể nghiệm như thế nào , nên mới in phát cho học trò , không phải để cho người ngoài coi , không phải làm quảng cáo cho nhiều người biết .

Cho nên Phật Thích Ca Mâu Ni : "Đừng truyền Kinh Pháp Hoa một cách bừa bãi" là ý đó . Bởi vì Ngài giảng kinh đó cho hàng đệ tử của Ngài , cho những người đã có thể nghiệm nghe mà thôi , có hiểu không ? Ngài nói cho hàng Bồ Tát cao đẳng , đệ tử tu Pháp Môn Quán Âm nghe , chứ không phải nói cho người ngoài nghe , người ngoài không biết Phật Thích Ca Mâu Ni nói gì ? Nghe tiếng gì ? Nhìn thấy thiên đàng gì ? Làm cách nào thấy được , nghe được ? Người phàm phu cách nào biến thành Bồ Tát ? Họ hoàn toàn không hiểu , nên mới phỉ báng , và tạo nghiệp rất nặng .

Sư Phụ in bài cũng như vậy , cốt để cho quý vị đọc , chứ không phải dành cho người ngoài xem . Sư Phụ có nói , sau khi quý vị thọ pháp , nếu như tin vào Sư Phụ , bảo đảm sẽ đi Tây Phương , vĩnh viễn liễu sinh tử . Không phải Sư Phụ muốn học trò tin vào xác thân của Sư Phụ , mà muốn quý vị tin vào pháp môn , giáo lý này . Sư Phụ dạy mỗi ngày nên tọa thiền bao lâu , và nên trì giới , không sát sanh , không trộm cướp , không uống rượu , không vọng ngữ , không tà dâm , thì quý vị cần phải biết rõ ràng và thực hành giống như vậy , mới là tin Sư Phụ ; không phải tin thể xác này (Sư Phụ chỉ mình).

Nếu như quý vị không muốn đi con đường này , ra ngoài phỉ báng công kích ... như vậy sẽ tạo nghiệp rất nặng , đó là quý vị cố ý muốn luân hồi sanh tử , muốn rớt xuống , muốn tự chọn như vậy thì Sư Phụ cũng chịu thôi . Phật Bồ Tát cũng không thể xen vào ý thức của người khác . Chúng sanh muốn làm gì thì hãy để cho họ làm , các Ngài chỉ cho chúng sanh biết con đường nào tốt hay xấu , và chúng sanh phải tự chọn đường mà đi .

Tình trạng Phật Thích Ca Mâu Ni lúc đó cũng vậy , không phải Phật Bồ Tát trừng phạt chúng sanh , không phải vì chúng sanh phỉ báng Kinh Pháp Hoa cho nên Phật giận muốn phạt họ , hay làm những gì để hại họ . Phật Bồ Tát không có khủng bố chúng sanh như vậy . Nhưng vì luật trong Tam Giới là thuộc về Ma Dương , chúng ta muốn theo Phật Bồ Tát học , nó cũng để cho chúng ta đi . Nếu như Phật Bồ Tát đã thâu làm đệ tử , Ma Vương cũng chịu thôi , không thể xen vào . Nhưng nếu như ta tự chọn rời khỏi Phật Bồ Tát , lập tức Ma Vương sẽ đến kiềm chế , rồi sau đó mới tạo thêm phiền não , làm cho chúng ta đau khổ .

Nhím Hoàng Kim
05-11-2008, 03:34 PM
Cho nên bất cứ lúc nào , hễ học trò làm ngược giáo lý của Sư Phụ , không tôn theo giới luật và quy củ của Sư Phụ dạy , coi như phá giới tự tìm phiền phức , họ sẽ thể nghiệm được lời của Sư Phụ là thật hay giả . Quý vị nhìn những người sau khi thọ pháp rồi mà không giữ giới , không tu hành , trở lại ăn thịt , ngó mặt của họ coi ra sao ? Quý vị nhìn sẽ thấy , sắc mặt của họ khác với lúc thọ pháp , không còn sáng sủa , nói chuyện cũng khác trước , không trong sạch , không có ánh sáng , toàn màu đen .

Cho nên muốn tự tìm phiền muộn cũng được , Phật Bồ Tát cũng chịu thôi . Đã cầu Phật Bồ Tát giúp đỡ , sớm dẫn mình lên , mà mình không chịu đi , Phật Bồ Tát tới rồi cũng không cần , như vậy còn cách gì hơn ? Kinh của Sư Phụ không thể tặng bậy cho người , ngoại trừ biết người đó có đẳng cấp cao mới cho , còn không sẽ mệt lắm , vì sao ? Để Sư Phụ nói cho nghe . Thí dụ chúng ta mắc bệnh , khi chưa tìm được bệnh viện và y sĩ tốt nhất , chúng ta còn đầy hy vọng , còn đi tìm nơi , có phải không ? Nhưng nếu gặp được y sĩ tài ba , mình lại không nhận thức được , không tin , không để cho họ chữa bệnh , như vậy những vị bác sĩ càng không có cách nào cứu chữa . Nếu là bệnh thường , khi chưa gặp bác sĩ giỏi , còn có thể đi khắp nơi tìm minh y ; còn bệnh đã trầm trọng rồi , thì phải mau mau tìm minh y mới có thể chữa trị được . Ngược lại có y sĩ giỏi nhất ở trước mắt mà cũng không chịu tin , thì chỉ có nước chờ chết mà thôi .

Cùng ý nghĩa đó , khi còn chưa tìm được hóa thân Phật Bồ Tát , chưa tìm được pháp môn tối cao , có thể từ từ đi tìm những pháp môn khác , hy vọng có một ngày , nhất định có Phật Bồ Tát đến cứu . Nhưng nếu đã đi tìm Phật Bồ Tát rồi , lại khước từ không chịu , như vậy còn ai có thể dạy chúng ta ? Còn ai có thể cứu chúng ta ? Nghe hiểu không ? Cho nên thọ pháp rồi cần phải tự tu , tự hiểu . Sư Phụ đã nói quá nhiều , đôi lúc luôn cả phần bí mật không nên nói cũng đã nói ra , vậy mà vẫn chưa tin thì không còn biện pháp nào nữa .

Bây giờ là thời mạt pháp , tuy rằng có rất nhiều hóa thân Phật Bồ Tát đến thế giới này , mà vẫn không cách nào độ hết . Phật Thích Ca Mâu Ni lúc còn tại thế cũng không độ được bao nhiêu người . Trong phẩm "Tùng địa dũng xuất" của Kinh Pháp Hoa , Phật Thich Ca Mâu Ni nói : "Có hằng hà sa số Bồ Tát , mỗi một thời đều hóa thân , từ đất mà ra để độ chúng sanh ." Vậy các ngài đi đâu hết rồi ? Vì sao có Bồ Tát nhiều như vậy mà chúng ta không thấy ?

Có Phật Bồ Tát thật cũng không thể thấy được , chỉ vì chúng ta không tin . Bởi vì Bồ Tát hóa thân , không phải hóa thành kim thân kim sắc , huỳnh thân huỳnh sắc như nhiều người tưởng tượng . Họ đến thế giới này như người thường . Vì sự lợi ích của chúng sanh , Bồ Tát mới hóa thân thành người , nên chúng ta làm sao biết được ? Vì thế , nếu như có người có thể chỉ đạo cho chúng ta thể nghiệm như kinh điển đã ghi chép , ta nên tin họ , bởi vì ta có thể đem thể nghiệm của mình so sánh với kinh điển , nếu đúng y như vậy thì nên tin , còn không phải đợi đến chừng nào mới tin ? Còn ai có thể để cho mình tin ?

Nhím Hoàng Kim
05-12-2008, 03:37 PM
Đương nhiên , không phải mọi người đều có thể thấy hóa thân của Sư Phụ . Đẳng cấp chưa đủ cao chưa có thấy được . Nhưng cũng phải tu hành , phải tin những người có đẳng cấp cao , vì họ có thể nghiệm , biết được Sư Phụ là ai ; nếu không mọi người chỉ thờ kinh điển là đủ rồi , cần chi phải có thầy chỉ đạo ? Sư Phụ nói sẽ cho quý vị thể nghiệm gì , quý vị nhất định sẽ có thể nghiệm đó , như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ chứng minh hay sao ? Còn không đợi đến lúc nào mới tin được một vị sư phụ ?

Trên thế giới Ta Bà này , lực lượng phát triển của Phật Bồ Tát có hạn , và không thể thi triển thần thông . Nếu như quý vị tin thì được nhờ , còn không tin thì thôi . Nhưng Sư Phụ bên trong có lực lượng rất lớn , Ngài là Bồ Tát , cho nên khi mình gặp khó khăn , Ngài sẽ giúp đỡ , cho dù mình không thấy được , hễ thành tâm cầu nguyện , Ngài nhất định sẽ lại . Khi mình gặp khó khăn , tình trạng khẩn cấp , hay là tâm có nghi vấn , đừng quên cầu hóa thân Sư Phụ bên trong giúp đỡ .

Xác thân Sư Phụ không nói được nhều , nhưng hóa thân Sư Phụ bên trong có thể nói hết , những gì mình không thấy cũng có thể nói . Ngôn ngữ nào Sư Phụ bên trong cũng nghe hiểu . Xác thân Sư Phụ sống trên thế giới Ta Bà này , lực lượng phát triển có hạn , cũng làm một con người bình thường như những người khác ; nhưng Sư Phụ bên trong có lực lượng và công đức bất khả tư nghị , mình nên tin tưởng Ngài , đừng có hoài nghi chi .

Cho dù quý vị không theo Sư Phụ tu hành , quý vị cũng không thể tự phán đoán các pháp môn khác tốt hay xấu ? Người phàm khó mà biết được . Sư Phụ có thể nói rõ cho quý vị biết , đa số các pháp môn khác không có thể nghiệm thật . Rất tiếc pháp môn của Sư Phụ không thể cứu được càng nhiều chúng sanh , bởi vì họ không tin theo .

Nhưng quý vị đã thọ pháp này rồi thì nên tin , đối với quý vị mới có ích . Sư Phụ cũng không thể nói gì hơn . Thể nghiệm vốn không thể nói ra , nếu như Sư Phụ cho học trò nói ra hết , quý vị nghe rồi , bỏ việc làm , bỏ chồng , bỏ vợ , đến với Sư Phụ thì mệt lắm (Mọi người cười).

Cho nên đừng nói thể nghiệm , tự tu sẽ có , cho dù quý vị chưa đạt được thể nghiệm như đã mong ước , cũng phải tin . Rồi sẽ có !

Có người tu pháp môn khác không đúng cách sẽ bị tẩu hỏa nhập ma , nghe hiểu chưa ? Người tu hành kỵ dùng thần thông . Có một số người khi chưa gặp Sư Phụ , tu thần thông , niệm chú gì đó , bắt ấn tay ấn chân , để trị bệnh hay đuổi ma quỷ ; loại người đó nếu như tu Pháp Môn Quán Âm , lúc khởi đầu hay có nhiều phiền phức , bởi vì vị thần họ tôn thờ trước kia sẽ đến quấy nhiễu , không cho họ nâng đẳng cấp lên cao được , nhưng chỉ cần tin cào Sư Phụ , tiếp tục tu hành Pháp Môn Quán Âm , một thời gian sau sẽ không còn phiền phức nữa .

Bởi vì trước kia họ lợi dụng quỷ thần để cứu bệnh , đuổi ma quỷ , bây giờ bị quỷ thần cản trở việc tu hành , không để cho đẳng cấp được nâng cao , cho khỏi đi lên . Nếu như họ không thật sự tin Sư Phụ , sẽ bị ma quỷ kéo đi .

Nhím Hoàng Kim
05-13-2008, 05:37 PM
Bởi vì xác thân là nhà của mình , mình có quyền mời người nào đến cũng được , bất luận Sư Phụ là người gì , cũng không có quyền cản . Nhưng nếu như ai hoàn toàn tin Sư Phụ , sẽ được Sư Phụ giúp đỡ . Ngược lại không tin Sư Phụ mà tin ma quỷ , chúng cũng đến giúp đỡ , nhưng chúng càng giúp đỡ thì ta càng bị phiền phức mà thôi .

Có người vì kiếp trước có tu hành chút ít , bây giờ còn sót lại một chút lực lượng . Khi chưa gặp Sư Phụ , lực lượng cũng bị hạn chế , biến thành thứ lực lượng đen tối , bị ma lợi dụng . Sau này gặp Sư Phụ , muốn tu hành cũng khó . Nếu như không thật tin Sư Phụ , không thật nương vào lực lượng của Sư Phụ , khó mà khắc phục những chướng ngại đó , sẽ bị nhiều ma chướng đến quấy nhiễu thêm .

Có một số người tu hành mới có một chút lực lượng liền kiêu ngạo , muốn biểu lộ năng lực của mình cho người ta biết , nhà có ma cần phải niệm chú gì ... Người ta không có mời mà họ đã đến , đó là chuyện mệt nhất .

Tu hành không dễ , nhưng cũng rất dễ . Không dễ , ý nói không xen vào chuyện của người khác không dễ gì làm được . Không dạy người cũng không dễ , người mới học , mới tu hành , không dễ gì chịu câm miệng (Mọi người cười).

Tu hành có một chút thể nghiệm , một chút lực lượng đã cho người ta biết . Cho nên tu được bao nhiêu công lực , đều bị ma quỷ nghe biết . Ma quỷ , nó cũng ưa chọc ghẹo , nó sẽ nghĩ : "Ha ha , người này kiêu ngạo quá , thích khoe khoang , được rồi để ta đến chọc chơi". Nó sẽ đến phá quấy , nếu như nó không đủ lực lượng , nó sẽ tìm "chủ" của nó . Quỷ cũng có nhiều đẳng cấp , cho nên chúng ta thường nói : "Đạo cao một thước , ma cao một trượng".

Chúng ta nên thận trọng , nên ầm thầm tu hành . Có người tu hành chưa chứng quả , cả nước đã biết rồi (mọi người cười), ít nhất là khắp xóm làng và láng giềng đều biết hết . Mình tu không được bao nhiêu , đã dạy người ta niệm chú này , chú nọ ! Nếu như người xuất gia tụng niệm thì còn có thể chấp nhận , đằng này người tại gia cũng siêu độ vong linh (Mọi người cười). Tự mình không có phước báu mà còn siêu độ cho ai ? Quỷ làm sao đến ăn ? Người tụng kinh không biết chừng chưa đủ ăn , mà còn cho quỷ ăn , thật là kỳ lạ .

Tự mình không đủ phước báu , còn làm bậy bạ , thật nguy hiểm vô cùng . Sau này nếu tu hành hơi cao một chút , quỷ thần sẽ đến kéo đi . Vì trước kia mình làm bạn với họ , bây giờ muốn trốn , dọn đi nơi khác , họ đương nhiên không thích ; và xưa kia họ kiềm chế mình , được mình tôn kính , lạy lục họ , cầu họ giúp đỡ , đuổi những ma quỷ khác . Bây giờ mình không tôn kính họ , muốn giải thoát , muốn liễu thoát sanh tử , muốn siêu thoát khỏi Tam Giới , muốn được quả vị cao hơn , họ đương nhiên không chịu cho nên mới đến kiếm chuyện .

Tu hành mà không "cấm khẩu" được là nguy lắm . Có người nói chuyện quá nhiều , các thể nghiệm đều nói ra hết , có lực lượng gì , thần thông gì , đều cho người ta biết , người ta chưa hỏi mà đã nói ra rồi . Loại người thích cho người ta biết , thần khí trong người không tốt , tối đen . Có quỷ có ma nào mà lại cần để họ đến niệm chú cầu siêu ..., làm như vậy là xen vào nhân quả của người khác , như vậy phiền phức lắm . Lực lượng của mình chưa đủ , còn muốn cho người khác để ý ta có tu hành , có đẳng cấp cao , thật là mệt hết sức . Họ chưa nói hết câu , ma chướng đã đến rồi .

Nhím Hoàng Kim
05-14-2008, 03:32 PM
Không muốn gần gũi với bậc thiện trí thức , mà cứ muốn gần gũi với quỷ ma . Khoe khoang cũng là một thứ ma chướng , là thái độ của ma , không phải là thái độ của Phật Bồ Tát , nghe hiểu chưa ? Đó là cá tính của đẳng cấp rất thấp , là một hái độ rất xấu . Cho nên quý vị tu hành , nếu như thấy những người ưa khoe khoang , tốt nhất nên tránh xa , để khỏi bị truyền nhiễm , bị nhiễm bệnh "khoa trương" của họ .

Người khoe khoang có thể cũng có đẳng cấp cao thật , nhưng càng lúc sẽ càng có nhiều ma chướng . Cho dù không có đi nữa , sau này đến cảnh giới cao một chút , cũng không thể giữ được cảnh giới đó , bởi vì định luật không đủ , không thể lưu lại cảnh giới đó lâu , nghe hiểu chứ ? Nếu như không thể vượt qua cảnh giới này , thì làm sao lên được cảnh giới cao hơn ? Đó bởi vì không thể "ngậm miệng" mà ra . Nếu như bây giờ không thể kín miệng , sau này thành Phật làm sao đây ? Thành Phật làm sao có thể nói toạc ra hết ? Chưa có người nào thành Phật mà như vậy , thành Phật khoa trương đâu có ích gì ?

Người tu hành nên tu một cách âm thầm , cho nên Sư Phụ mới không cho phép quý vị nói cho người khác biết pháp môn và thể nghiệm của mình . Nhưng có lúc không phải cố ý , mà vô tình nói lộ ra , trường hợp đó có thể tha thứ được . Vì có lúc đệ tử thấy hóa thân Sư Phụ đến cứu , hay giúp đỡ , quá cảm động , cho nên khi gặp Sư Phụ , không để ý bên cạnh có người hay không , vọt miệng nói ra , không cố ý khoa trương , thì bị lộ ra một chút không cũng không sao . Nhưng nếu như mình tự khoa trương thì mệt lắm . Khi mình khoa trương , ma đến lấy mất công đức và lực lượng của mình , còn tạo chướng ngại cho mình , sau đó mình phải từ ABC học lại , khó bảo tồn cảnh giới cao đã đạt . Định lực phải đủ mới có thể lên đẳng cấp cao , bằng không , không thể lưu lại đó được .

Giống như tình trạng ở ngoài đời , thí dụ mình làm việc cho bộ quốc phòng , là một cơ quan rất quan trọng , địa vị tuy chưa cao ; nhưng nếu như không giữ bí mật , sau này cho dù mình làm việc giỏi đến đâu , học lực cao đến đâu , chính phủ cũng không dám cho mình làm Bộ trưởng bộ Quốc Phòng , bởi vì mình không kín miệng , sợ bí mật của quốc phòng bị lộ ra ngoài hết !

Người tu hành cũng vậy , chưa thành tựu đã khoa trương như thế , ai dám để mình tahfnh Phật ? Trong sự tu hành có nhiều chỗ , nhiều việc , nhiều đẳng cấp quý vị còn chưa hiểu biết . Bồ Tát cũng có nhiều đẳng cấp . Có Sơ Địa Bồ Tát , Nhị Địa Bồ Tát ..., Bát Địa Bồ Tát , còn có Ma Ha Tát , Bồ Tát Ma Ha Tát là tối cao trong hàng Bồ Tát .

Nhưng có một hạng Bồ Tát , họ không cứu người , chúng ta gọi họ là "Thanh Tịnh Đại Hải Chúng Bồ Tát". Các Ngài công đức rộng lớn như biển , đã thanh mà lại tịnh nữa , cho nên mới gọi là Thanh Tịnh Đại Hải Chúng Bồ Tát . Lực lượng của các Ngài như nước biển , việc làm của các Ngài rất phẳng lặng , như nước trong , không có ai có thể cảm giác được các Ngài . Nhưng chúng ta có thể biết được Ngài là hóa thân của Bồ Tát . Cho nên Thanh Tịnh Bồ Tát còn cao hơn các vị Ma Ha Tát bình thường khác .

Nhím Hoàng Kim
05-15-2008, 03:56 PM
Trên cõi vũ trụ này , còn có nhiều đẳng cấp , nhiều địa vị mình cần phải đạt đến . Tu hành còn ít , không có gì đánh hãnh diện , có được một chút thần thông đã nói tung nước miếng , thấy được một ít quá khứ , hiện tại , vị lai có ích gì ? Bây giờ mình có dự đoán ngày mai thế giới này có bị hủy diệt , mình cũng không thể cải biến được gì , ngược lại từ hôm nay cho đến ngày mai , mình lo sợ quá chừng , lại mất ăn mất ngủ nữa . Còn những người không biết ngày mai thế giới sẽ ra sao , họ ngủ rắt ngon , ít ra họ có thể hưởng thụ an ninh trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ .

Cho nên biết được quá khứ , hiện tại và tương lai không có ích gì hết . Muốn dự định vị lai của mình , thì bắt đầu từ hôm nay , quý vị nên làm một người có đạo đức , trong đời sống hàng ngày nên trì "ngũ giới" cho rõ ràng , không sát sanh , không trộm cướp , không tà dâm , không vọng ngữ , không uống rượu . Trì năm giới cho nghiêm chỉnh là đủ rồi , không cần nói chi đến nhiều giới . Chỉ cần trì năm giới cho rõ ràng , không tin Sư Phụ cũng không sao , không tu Pháp Môn Quán Âm , không muốn liễu thoát sanh tử cũng được .

Tuy rằng không tin Sư Phụ , nhưng cũng nên làm một người tốt , trì năm giới cho đàng hoàng , sau này tối thiểu cũng có thể trở lại làm người ; còn không thì hết cách . Sư Phụ không dạy quý vị giáo lý gì xấu , quý vị có thể không tin người thầy này , nhưng nên tin giáo lý của Sư Phụ , Sư Phụ chỉ dạy cho quý vị những giáo lý tốt mà thôi . Muốn làm người cũng dễ , chỉ cần trì năm giới cho rõ ràng , sau này khỏi còn phiền phức , chỉ cần giữ kỹ năm giới , có tu hay không tu Pháp Môn Quán Âm đi nữa thì cũng không sao , còn không thì khó mà được trở lại thân người .

Thân người rất quý báu , không có thân người , thì không có sáu căn , sáu trần , nên không thể tu hành . Chúng ta đều biết sáu căn , sáu trần là chướng ngại đáng ghét nhất , nhưng mình cần chúng nó để tu hành . Nghe tiếng bên trong vốn không dùng nhĩ căn , nhưng không có tai thì mình làm sao nghe ? Lúc tọa thiền cũng không cần mắt nhìn cảnh giới , nhưng không có thân này , mình cũng không thể thấy cảnh giới Phật , không biết tình trạng thiên đường , địa ngục , thế giới Tây Phương Cực Lạc như thế nào , có đúng không ? Cho nên thân người rất là quý báu .

Không muốn làm người rất dễ , muốn làm người rất khó ; muốn làm Phật Bồ Tát lại càng khó nữa . Làm một vị Bồ Tát đã không dễ , muốn làm Thanh Tịnh Đại Hại Chúng Bồ Tát thì càng trùng trùng gian khổ . Làm một vị "Thanh Tịnh Bồ Tát", một vị Bồ Tát vô hình , tối cao , cần phải vượt qua những khảo nghiệm nghiêm khắc không thể hình dung được . Rất khó , rất khó mà làm được . Chúng ta đã luân hồi sanh tử mấy triệu lần , cũng chưa từng nghe qua thứ khảo nghiệm ghê gớm như thế .

Nhím Hoàng Kim
05-16-2008, 04:32 PM
Nếu như chúng ta đọc sách , thấy các bậc Đại Sư tu hành thời xưa , chịu các thể nghiệm và trải qua đau khổ , dù là khảo nghiệm ghê nhất , đau khổ nhất của các ngài , cũng chưa so nổi với những khảo nghiệm và đau khổ của Thanh Tịnh Đại Hải Chúng Bồ Tát phải chịu đựng .

Thanh Tịnh Đại Hải Chúng Bồ Tát đã gần như là Phật rồi , Phật thì "bất động", còn Thanh Tịnh Đại Hải Chúng Bồ Tát thì "động", các ngài đi khắp vũ trụ , lo tro trật tự toàn hoàn vũ , trách nhiệm của họ là chăm sóc cái vũ trụ này . Cò Bồ Tát Ma Ha Tát lo cứu linh hồn của con người , dẫn họ về nhà , ai có muốn đi Tây Phương thì theo Bồ Tát Ma Ha Tát mà học , họ hóa thân đến Thế Giới Ta Bà cứu người , dẫn linh hồn trở về cố hương , về Thiên Quốc , về Tây Phương Tịnh Độ .

Thường mình tụng Thanh Tịnh Đại Hải Chúng Bồ Tát , nhưng không biết các Ngài là ai , cho dù họ xuất hiện trước mặt , mình cũng không cách nào biết được . Chỉ có Bồ Tát Ma Ha Tát biết ai là Thanh Tịnh Đại Hải Chúng Bồ Tát . Người thường không cách nào biết được , bởi vì họ không thể lộ đẳng cấp và quyền năng ra ngoài . Nhìn họ rất tầm thường , còn tầm thường hơn người bình thường , dù cho các ngài có đến thế gian này không ai biết các Ngài là Bồ Tát . Các vị ấy không thi triển một tí ti thần thông nào , chỉ âm thầm làm việc , phàm phu hoàn toàn không hiểu được , dù các ngài có ở trước mặt chúng ta cũng không hay .

Công việc của Thanh Tịnh Bồ Tát , khác hẳn với các Bồ Tát Ma Ha Tát khác , không xen vào nhân quả của người ta . Nhưng Bồ Tát Ma Ha Tát có thể xen vào , nghe hiểu chưa ? Ngài có thể cứu người dưới địa ngục đưa lên Thiên Đường , Ngài có thể đưa người có nghiệp chướng nặng đi Tây Phương . Những hoàn cảnh đó , Ngài Thanh Tịnh Bồ Tát chỉ đứng một bên nhìn mà thôi . Công việc của các ngài là coi sóc sự vận chuyển của vũ trụ ; duy trì sự tồn tại của vũ trụ ; các Ngài không cứu người , cho dù mình đói chết , hay bị hỏa ngục đốt , họ cũng không lo . Đối với người phàm mà nói , Thanh Tịnh Đại Hải Chúng Bồ Tát như rất lạnh lùng , thật ra không phải vậy , chỉ vì công việc của các Ngài không như nhau mà thôi .

Làm một vị Thanh Tịnh Bồ Tát không dễ , Sư Phụ nghĩ rằng quý vị sẽ rớt hết . Muốn trở thành Thanh Tịnh Bồ Tát cần phải tiếp nhận hệ thống huấn luyện rất cứng rắn , rất nghiêm khắc , sự đau khổ của phương thức huấn luyện không thể diễn tả bằng ngôn ngữ , người phàm phu chưa từng nghe qua , cũng không thể tưởng tượng được . Cũng như trong quân đội , có các huấn luyện về bộ binh , hải quân , tình báo , lực lượng đặc biệt , sự huấn luyện của lực lượng đặc biệt là khổ cực nhất , có phải không ?

Làm Bồ Tát cũng như vậy , đẳng cấp khác nhau , nên tiếp nhận sự huấn luyện khác nhau . Muốn thành Thanh Tịnh Bồ Tát , cần phải tu hành rất cực khổ , không phải vì tu hành cực khổ mới thành Thanh Tịnh Bồ Tát , mà là muốn thành Thanh Tịnh Bồ Tát phải nhẫn chịu những khổ cực nhất của sự tu hành . Thanh Tịnh Bồ Tát đều được đặc biệt chọn lựa , chứ không phải chúng ta muốn là có thể thành Thanh Tịnh Bồ Tát . Người tu hành nếu như chưa vượt qua Tam Giới không thể nào được chọn .

Nhím Hoàng Kim
05-17-2008, 05:43 PM
Thanh Tịnh Bồ Tát được chọn từ cảnh giới thứ Năm . Nếu còn trong Tam Giới không thể làm Thanh Tịnh Bồ Tát . Bởi vì trong Tam Giới , chúng ta còn luân hồi sanh tử , bài vở trên thế giới này chưa học xong nên không được tuyển chọn để tiếp thụ thứ huấn luyện gắt gao nhất . Muốn thành Thanh Tịnh Bồ Tát , trước hết nên trở thành Bồ Tát của cảnh giới thứ năm . Nếu thích ứng mới có tư cách được chọn , khi được chọn rồi , còn phải tiếp nhận huấn luyện gắt gao , thứ huấn luyện này còn lợi hại và thống khổ hơn hệ thống của địa ngục .

Tu hành có nhiều đẳng cấp , con đường tu hành rất dài , rất là dài , cho nên mới tu chưa được bao nhiêu đừng có khoa trương . Sư Phụ bảo quý vị đừng nói thể nghiệm cho người khác nghe , là tốt cho cá nhân của quý vị , không có quan hệ gì đến Sư Phụ . Quý vị muốn nói cho cả nước nghe cũng được , đối với Sư Phụ không có sao hết , nhưng chỉ hại cho mình mà thôi .

Cho nên tu hành thì nên âm thầm , bởi vì chúng ta muốn giữ đẳng cấp của chúng ta , muốn từ từ đi lên , thành Phật , thành Bồ Tát cao đẳng . Nếu có người mới tu , có một chút thần thông , nhưng tâm không định , đã ra ngoài đi tuyên truyền . Nên biết thứ người đó không thể tin cậy được . Người tu hành chân chánh nhìn những người đó , biết ngay họ có nhiều chướng ngại , họ bị "bệnh thiền".

Người không mắc bệnh thiền sẽ không ra ngoài khoa trương , nghe hiểu chưa ? Người tu hành nên rất khiêm nhường , tu càng cao càng khiêm nhường , càng sợ người ta biết mình tu hành , càng sợ người biết lực lượng của mình như thế nào . Có người lúc mới tu hành còn được lắm , có được một chút đẳng cấp , có được một chút thể nghiệm ; nhưng vì khoa trương nói quá nhiều , rốt cuộc nhiều ma chướng đến , tu càng cao ma chướng càng nhiều .

Cho nên tu hành sợ nhất là nói thể nghiệm , nói nhiều rồi thể nghiệm đều biến chất , không chính xác , còn không thì mất hết thể nghiệm , chỉ có ảo tưởng , bởi vì định lực bị tổn phí , linh khí cũng bị phá vỡ . Khi linh cảm vốn là một bức tường bảo hộ , nhưng vì tự mình thổ lộ quá nhiều , bị ma khoét lỗ chui vào .

Cho nên tu hành sợ nhất là thái độ khoa trương ngạo mạn , càng kiêu ngạo càng mệt . Sư Phụ cũng hiểu , muốn người tu hành tin một vị thầy không phải là chuyện dễ , do đó nếu quý vị không tin Sư Phụ cũng không phải là lỗi của quý vị , mà do không khí thời mạt pháp tạo thành , cho nên mới gọi là thời mạt pháp .

Tu hành không dễ , trong Kinh Lăng Nghiêm có nói , trong thời mạt pháp , chỉ cần thành tâm tu hành , dù một chút đỉnh thôi , Phật Bồ Tát cũng đến giúp đỡ rất nhiều . Nhưng ít người có lòng thành và tín tâm muốn tu hành chân chánh ; đa số lựa chọn con đường đơn giản và nhẹ nhàng , không muốn sự gian khổ , và quá nhiều nghiêm khắc . Tu Pháp Môn Pháp Âm , nhất định phải ăn chay , và mỗi ngày phải tọa thiền hai tiếng rưỡi đồng hồ , ngoài ra , không được sát sanh , vọng ngữ , không tà dâm , không trộm cướp , và không uống rượu ... Đối với nhiều người , như vậy quá nghiêm khắc , quá khổ .

Nhím Hoàng Kim
05-18-2008, 07:41 AM
Trên thế giới này , có người nếu muốn thành bác sĩ , hay luật sư , muốn có địa vị trên xã hội , đều phải học hành khổ cực , có phải vậy không ? Muốn thành Phật Bồ Tát , muốn được liễu thoát sanh tử , muốn một đời giải thoát , làm sao tránh khỏi sự chịu đựng một chút khổ hạnh ?

Trong thời mạt pháp , chỉ cần chúng ta thành tâm tu hành chút đỉnh , Phật Bồ Tát sẽ giúp đỡ rất nhiều ; như vậy là quá tốt rồi , nếu không quý vị ngồi thiền hai tiếng rưỡi đồng hồ có ích chi và không thấm vào đâu cả ! Phật Thích Ca Mâu Ni cũng tọa thiền cả ngày , còn nhiều người tọa thiền mười mấy , hai mươi tiếng đồng hồ , lại không được gì . Nếu không có lực lượng của Phật Bồ Tát giúp đỡ , chúng ta tu hành cũng chẳng đạt kết quả gì .

Thật ra tu hành không cực khổ , nhưng muốn trừ thái độ kiêu ngạo thì hơi khó , muốn kín miệng lại càng không dễ . Thái độ kiêu ngạo và khoa trương là khó sửa nhất . Người tu hành không có nhiều thể nghiệm và đẳng cấp không tiến bộ , bởi vì có thái độ kiêu ngạo , hoặc nói quá nhiều , tu hành không bao nhiêu mà nói quá nhiều .

Phật Thích Ca Mâu Ni cũng cấm đệ tử của Ngài khoa trương . Mục Kiền Liên có thần thông , Phật không cho dùng . Sư Phụ cũng vậy , tu hành nhiều tự nhiên có thần thông , nhưng không được khoa trương . Mình có Tha Tâm Thông cũng đừng cho người ta biết , nếu không người ta sẽ sợ , sợ bị mình hiểu thấu lòng họ , có phải không ?

Có các thứ thần thông khác như Thần Túc Thông , Thiên Nhãn Thông ... cũng nên giữ kín . Người khác biết , chỉ hại mình . Có người sẽ đố kỵ , không thích mình cao hơn họ ; nếu mình nói những chuyện họ không thích , họ sẽ tìm cách dùng Hắc Thần Thông hại mình . Cũng như Mục Kiền Liên , vì Ngài dùng thần thông , rốt cuộc bị ngoại đạo dùng Hắc Thần Thông giết hại .

Cho nên Sư Phụ cảnh cáo hoài , đừng có cho người khác biết đẳng cấp của mình . Nhưng vẫn có người không trị bệnh được chứng bệnh này , đó là cá tính của họ , rất khó sửa , cho nên gặp nhiều phiền phức . Nếu như mình biết được những người này , tốt nhất đừng có gần gũi và đừng có nghe lời họ , nếu không sẽ bị vạ lây như bệnh truyền nhiễm vậy .

Nếu mình sống chung với người có ma chướng , hay chỉ cần ngồi rất gần , cũng đã bị nhiễm hết một nửa rồi . Đi thăm bệnh nhân , tiếp xúc với họ , một nửa bệnh đã truyền sang mình , mình phải thâu một nửa nghiệp chướng của họ . Nếu không thì sao Phật Bồ Tát hóa thân đến thế giới này , khi ra đời cũng biến thành phàm phu ? Làm phàm phu trước đã , sau này tu mới thành Phật Bồ Tát , nếu không tu , cũng bị nhiễm trần như thường .

Phật Thích Ca Mâu Ni như quý vị đều rõ , Ngài là Hộ Minh Bồ Tát , từ Cung Trời Đẩu Xuất giáng trần để cứu thế , đó là công việc của Ngài . Nhưng sau khi Ngài ra đời , trong suốt ba mươi năm đầu , không làm gì lợi ích cho chúng sanh . Ngài là một vị hoàng tử , ngày ngày chỉ hưởng thụ thế gian , không biết đến tu hành là gì ?

Nhím Hoàng Kim
05-19-2008, 06:07 PM
Lúc Ngài ra đời , có thể đi bảy bước , biết tự thân là ai , Ngài nói : "Thiên thượng địa hạ , duy ngã độc tôn". Nhưng khi Ngài lớn lên , cũng vô minh và còn vô minh hơn người thường nữa ; có nhiều gái đẹp vây quanh , ngày ngày hưởng thụ thế gian , việc gì cũng không nghĩ tới . Bởi vì Ngài bị hoàn cảnh an nhàn bao bọc , được cha mẹ của Ngài cưng chìu . Những người chung quanh không cho Ngài biết bất cứ điều xấu nào , không cho người khác thức tirng ngày tu hành , cho nên trước ba mươi tuổi , Ngài vẫn là một phàm phu .

Ngài là hóa thân của Đại Bồ Tát . Trong thời cổ xưa Ngài đã thành Phật rồi , nhưng sanh vào thế kỷ này cũng không khỏi trở thành người phàm . Cho nên thế giới này rất đáng sợ , cho dù là Phật Bồ Tát ra đời , nếu không tu hành cũng nhất định bị mê lạc . Cho nên bất luận thế nào , nhất định phải tu trở lại .

Quý vị thường hỏi Sư Phụ : "Mỗi người đều có 'Phật Tánh' có phải vậy không ? Vì sao mỗi người vẫn còn là phàm phu ?" Bởi vì khi mọi người đến thế giới này rồi bị phàm phu "truyền nhiễm", bị phàm phu "độ". Thế giới này cũng như khu bệnh truyền nhiễm vậy , ban đầu chỉ có một người mắc bệnh , sau này truyền thành hai ba người , càng truyền càng nhiều , sau cùng toàn khu đều có bệnh ; có lúc toàn thể mọi người , tất cả động vật trong thành đều chết sạch , không còn một con mèo con chó , từ đó mà thấy bệnh truyền nhiễm thật dễ sợ .

Giống như vậy , Phật Bồ Tát đến thế giới này mà không tu hành , cũng biến thành phàm phu . Sư Phụ đã nói : "Mọi người vốn là Phật , đều có Phật Tánh , vậy sao không ai biết , không ai thấy ?" Bởi vì quý vị thế giới này độ lâu như vậy , bây giờ mới bắt đầu tu hành , làm sao lập tức nhớ biết được liền ? Nhưng chỉ cần nỗ lực tu hành , sau này vẫn trở thành Phật Bồ Tát , "tu hành sẽ thành Bồ Tát , không tu hành sẽ thành phàm phu" đó là định lý , không còn gì khác đáng nói nữa .

Quý vị coi , Phật Thich Ca Mâu Ni cũng phải tu hành sáu năm mới thành Phật . Giê Su Ki Tô tu hành mười mấy năm , sau cùng mới thành vị thầy vĩ đại , có phải không ? Khi Lục Tổ Huệ Năng gặp Ngũ Tổ Hoằng Nhẫn , Ngài đã khai ngộ , được Ngũ Tổ truyền pháp rồi , Ngài còn phải ẩn tu mười sáu năm . Bồ Đề Đạt Ma xưa kia không thể độ chúng sanh , chắc có lẽ lúc đó còn chưa đủ lực lượng (Sư Phụ cười), giảng kinh người khác không nghe , cho nên giảng cho vách tường nghe chín năm . Nghe nói bởi vì Ngài trường kỳ toạ thiền , khiến cho hai chân không thể đi , người đời sau thấy trong tranh đều là hình dáng của Ngài đi đứng , đó đều là Ngài hóa thân để cho người ta thấy .

Có câu "Gần mực thì đen , gần đèn thì sáng", sống chung với người xấu sẽ trở thành xấu , sống chung với người thiện tri thức thì trở thành thiện tri thức , gần gũi với người có học vấn , sẽ học được chút đỉnh , tiếp xúc với người khờ dại sẽ trở thành dốt nát . Người rành tiếng Anh , nếu như trong ba mươi năm không nói cũng sẽ bị quên . Ngày ngày cần phải tập nói tiếng Anh . Nếu như lâu ngày tiếp xúc với người không biết nói tiếng Anh , sau này không còn nói được nữa , còn không thì nói không trôi chảy .

Nhím Hoàng Kim
05-20-2008, 05:06 PM
Cũng như bây giờ Sư Phụ nói tiếng Việt cũng không trôi chảy lắm , bởi vì đã không nói tiếng Việt quá lâu , và nói tiếng Anh cũng có một chút ấp úng (Mọi người cười). Nhưng mà qua Mỹ vài ngày thì không còn trở ngại nữa , còn nếu như ngày ngày nói tiếng Trung Hoa như vậy , qua ba mươi năm sau , chắc có lẽ hết nói tiếng Anh . Tu hành cũng vậy , theo học người nào thì sau này cũng sẽ giống như họ , cho nên phải lực "Chân Sư" cho cẩn thận .

Bây giờ quý vị còn muốn trở thành Thanh Tịnh Bồ Tát nữa hay không ? (Có người đáp : Muốn). Nhưng có người bị Sư Phụ la một chút , đã thành mặt ngựa , như vậy mà còn muốn thành Thanh Tịnh Bồ Tát ? (Mọi người cười). Muốn làm loại Bồ Tát này khó lắm , nếu như quý vị phát nguyện muốn trở thành Thanh Tịnh Bồ Tát thì phiền lắm , làm một vị thầy tầm thường đã có nhiều phiền phức như vậy , còn làm Thanh Tịnh Bồ Tát thì sẽ như thế nào ?

Trên vũ trụ này , trừ Phật ra , Thanh Tịnh Bồ Tát có địa vị tối cao , Phật là địa vị tối cao trên vũ trụ , là A Nậu Đa La Tam Miệu Tam Bồ Đề , Thanh Tịnh Bồ Tát đứng ngôi thứ nhì , nghe hiểu chưa ? Thanh Tịnh Bồ Tát là pháp luật siêu vũ trụ , Ngài lên trời xuống đất như mình đi chợ búa , muốn đi đâu thì đi , làm gì thì làm , không có gì cao hơn Ngài , bởi vì Phật không có động . A Nậu Đa La Tam Miệu Tam Bồ Đề là như bất động , cho nên trên thực tế , Thanh Tịnh Bồ Tát vẫn là tối cao .


Hỏi : Xin hỏi Sư Phụ , Phật có một vị hay sao ?


Đáp : Không phải , Phật chỉ là lực lượng này , thí dụ ở Anh quốc , địa vị cao nhất là nữ hoàng , nhưng không có chen vào chánh sự , chỉ đại diện cho địa vị tối cao mà thôi . Nhưng thủ tướng lại nổi tiếng hơn hết , quốc qia nào cũng biết đến . Mỗi người lên làm thủ tướng đều là xuất danh nhất , còn nổi tiếng hơn nữ hoàng , người nào cũng nể sợ , họ muốn làm gì thì làm .

Đương nhiên địa vị của nữ hoàng là tối cao , nhưng không có quyền lực như thủ tướng , có phải không ? Nữ hoàng không cần tới lui , không cần sửa đổi pháp luật . Nhưng thủ tướng thì việc gì cũng lo , thái độ rất cứng , đôi khi người ta phải đối . Thí dụ bà Thatcher là thủ tướng cứng đầu có tiếng nên người ta tôn bà là Thiết Nương Tử , bởi vì thái độ của bà rất cứng rắn , có quyền lực lớn , luôn cả nữ hoàng cùng khuyên : "Nhà ngươi nên nhường bước một chút , đừng có cứng rắn quá !" nhưng bà ta không nhường là không nhường , có phải vậy không ?

Thanh Tịnh Đại Hải Chúng Bồ Tát cũng thế , Ngài có lực lượng tối cao trong vũ trụ này , nếu như quý vị muốn thành Thanh Tịnh Bồ Tát , thì phải nỗ lực cho nhiều . Nhưng Sư Phụ sợ quý vị chịu không nổi thứ hệ thống huấn luyện nghiêm khắc , cho nên mới để cho từ từ làm Bồ Tát trước rồi mới từ từ leo lên . Nhưng nếu như thành tâm phát nguyện , có một ngày nhất định trở thành Thanh Tịnh Bồ Tát . Chỉ cần mình quyết tâm muốn trở thành quả vị nào đều có thể như nguyện , nhất định như vậy , duy không có thực hiện ngay mà thôi , có lẽ đời sau hay là trải qua vài kiếp sau sẽ được mãn nguyện , chỉ cần mình có ý nguyện , sau cùng cũng sẽ thành .

Nhím Hoàng Kim
05-21-2008, 04:43 PM
Hỏi : Thanh Tịnh Đại Chúng Bồ Tát có đến thế giới này không ?


Đáp: Có chứ ! Sao lại không đến ? Ở nơi nào cũng có Ngài (Ngài đến thế giới Ta Bà cũng có nghiệp chướng hay sao ? Ngài có bị thế giới ô nhiễm hay không ?) (Mọi người cười). Không có , Ngài đến không có đem nghiệp chướng , cũng không có bị thế giới truyền nhiễm (Có phải Ngài dùng hóa thân đến thế giới này không ?) Ngài khác với hóa thân của Bồ Tát Ma Ha Tát , tự Ngài là pháp luật , Ngài hoàn toàn có lực lượng riêng , có thần thông , muốn cái gì thành cái đó . Ngài khác với Bồ Tát thường , thần thông , lực lượng , quyền lực của Ngài vĩnh viễn tồn tại (Vậy con cũng muốn làm Thanh Tịnh Bồ Tát). Sư Phụ biết nhà ngươi muốn làm Thanh Tịnh Bồ Tát (Mọi người cười). Nhưng không có dễ như vậy , tu đến thế giới thứ năm đã rồi mới tính sau .

Nhím Hoàng Kim
05-22-2008, 07:23 PM
Hỏi : Xin hỏi Sư Phụ , Thanh Tịnh Bồ Tát đến thế giới này , cần quá trình thụ thai trưởng thành hay không ?


Đáp: Không cần , Ngài khác với Vị Bồ Tát thường . (Ngài đến thế giới này chỉ vì công việc hay sao ?) Đúng , Ngài muốn đến thì đến , muốn đi thì đi . Khi vị Bồ Tát thường muốn đến thế giới này thì phải đầu thai , nhưng Thanh Tịnh Bồ Tát thì không cần như vậy , Ngài muốn biến thành cái gì thì biến thành cái đó . Trong một sát na có thể biến thành ruồi , thành đá , nhưng bên trong con ruồi hay cục đá đó có lược lượng ; bất cứ Ngài biến hóa thành những gì , Ngài hoàn toàn biết rõ Ngài là Thanh Tịnh Bồ Tát , Ngài muốn biến mất là biến mất , muốn có thì có , muốn biến thành người thì biến thành người , muốn thành chó thì thành chó , nhưng con chó Ngài biến thành , không phải là chó thường , nó không có nghiệp chướng , Ngài làm người cũng không có nghiệp chướng của người khác truyền nhiễm , không có bị xã hội ô nhiễm , bất cứ Ngài biến thành thứ gì , ý thức của Ngài hoàn toàn tỉnh táo . Địa vị của Thanh Tịnh Bồ Tát là tối cao , nếu như thật có Thượng Đế tối cao , thì Ngài chỉ có thấp hơn có một chút mà thôi , Thượng Đế là cao nhất , Ngài là hạng nhì . Nghe hiểu chưa ?

Nhím Hoàng Kim
05-23-2008, 03:28 PM
Hỏi : Thanh Tịnh Bồ Tát thụ huấn ở đâu ?


Đáp : Thụ huấn tại cảnh giới cao . (Ngài vĩnh viễn là Thanh Tịnh Bồ Tát ? Hay là sau này Ngài cũng thành Phật ?) Vĩnh viễn là Thanh Tịnh Bồ Tát , thành Phật để làm gì ? Ngài muốn thành Phật cũng được , nhưng mà Ngài không cần .


Hỏi : Thưa Sư Phụ , Sư Phụ nói Thanh Tịnh Bồ Tát đối với ngoại cảnh tuyệt đối không có động tâm , nếu như có một chúng sanh cầu hóa thân của Ngài Thanh Tịnh Bồ Tát , Ngài có giúp đỡ không ?


Đáp : Ngài không có giúp đỡ . (Vì sao vậy ?) Bởi vì có những Bồ Tát khác làm những công việc đó ! (Nhưng Ngài có thể tiện tay cứu mà !) Cứu người để làm gì ? Thanh Tịnh Bồ Tát không có quan tâm tới cá nhân nào hết , Ngài coi ngó toàn cõi vũ trụ , Ngài không chỉ lo cho một hai người , hay là một hai đoàn thể ; Ngài không giống như Bồ Tát Ma Ha Tát . (Nếu như Ngài thấy có người gần chết , Ngài cũng không cứu hay sao ?) Làm sao cứu ? Nếu như mình không phải la y sĩ , người ta cầu mình coi bệnh , làm sao mà coi ? Ngài cũng không thể làm thứ công việc đó . Ngài quá bận , Ngài không thể lo chuyện của một hai người , chuyện của toàn thế giới Ngài cũng không lo đến , Ngài rất bận , rất bận , bận ghê lắm , không có thời gian để lo cho một vài cá nhân .

Nhím Hoàng Kim
05-24-2008, 06:20 AM
Hỏi : Sư Phụ nói chúng ta đã luân hồi bao nhiêu kiếp rồi , nhưng nền văn hóa của thế giới này mới có năm ngàn năm , hay là mười ngàn năm , vậy Sư Phụ nói luân hồi nhiều lần như vậy , đi đâu mà luân hồi đây ?

Đáp : Nếu như thế giới này hủy diệt rồi , chsung ta đến những thế giới khác luân hồi , vẫn còn có nhiều địa cầu khác !

Hỏi : Nghiệp chướng có phải có thể làm cho hình thể của con người biến đổi , thành kiến , thành người , hay là thành động vật ?

Đáp : Phải , nhưng trên căn bản vẫn còn là linh hồn của con người , sau này hợp trở lại cũng sẽ biến thành người (Linh hồn của con người là vĩnh viễn , làm sao biến thành con kiến được ?) Sao không biến thành được ? Bởi vì phạm giới , phạm luật của cảnh giới cao , cho nên biến thành con kiến . Linh hồn của chúng ta vốn càng ngày phải càng cao , nhưng nếu như chúng ta phạm pháp luật của cảnh giới cao , sẽ rớt xuống trở thành động vật .

Hỏi : Nếu như tu đến những cõi trên , vạn nhất phạm giới , cũng còn phải trở lại hay sao ?

Đáp : Đương niên rồi , còn không Sư Phụ đâu cần bảo quý vị nên nghiêm trì năm giới ? Sư Phụ đã nói : Quý vị tu hành là đủ rồi , nghe hiểu chưa ? Chỉ tu hành mà không giữ giới không được , giới định huệ cần phải đầy đủ , cho nên Sư Phụ bảo quý vị giữ năm giới , làm người tốt (Ý của con là , đã tu đến thế giới thứ năm , đã là Bồ Tát rồi , nếu như phạm giới , vẫn phải rớt xuống hay sao ?) Cũng không thể phạm giới chứ ! (Bồ Tát ở thế giới thứ năm , còn có Sư Phụ của Ngài hay sao ? Nếu không thì ai lo cho Ngài ?) Vị này đến nghe kinh quá ít , đó là câu hỏi căn bản , Sư Phụ đã giảng mấy lần rồi , thì tự mình lo cho mình . Sau khi trở thành Sư Phụ rồi , còn theo Sư Phụ học cái gì ? Lúc đó có thể đi dạy người .

Hỏi : Sư Phụ có cách nào đưa thí dụ , nói rõ Thanh Tịnh Bồ Tát chịu những huấn luyện nghiêm khắc như thế nào ?

Đáp : Điều này không cách nào nói được , bởi ở thế giới này còn chưa có thứ hệ thống huấn luyện đó (Mọi người cười). Hồi nãy Sư Phụ đã nói rồi , thứ huấn luyện đó còn lợi hại hơn , đau khổ hơn địa ngục nữa , quý vị không thể nào tưởng tượng nổi . (Ở cảnh giới cao như thế , sao còn có chuyện xấu đó ?) Đó không phải là chuyện xấu , đó là sự huấn luyện cần phải có .

Hỏi : Có phải mọi người đều có thể làm Thanh Tịnh Bồ Tát ?

Đáp : Điều đó do sự cao minh tuyển chọn , sau khi được chọn lên rồi , họ sẽ từ từ huấn luyện . (Ai tuyển chọn vậy ?) Thanh Tịnh Bồ Tát , Ngài cần ai thì lựa chọn người đó , mình không thể biết trước , đợi đến khi được chọn rồi , chúng ta sẽ biết được , và sẽ chịu đựng những khảo nghiệm đau khổ gì . Nhưng quý vị còn ở trên thế giới này , không có được tuyển chọn đâu , Sư Phụ bảo đảm điều đó (mọi người cười), quý vị phải đạt đến thế giới thứ năm rồi mới nói , thoát qua được Tam Giới rồi mới có thể được lựa chọn .

Hỏi : Xin hỏi Sư Phụ , không toạ thiền , chỉ niệm năm Phật hiệu , có thể thành công hay không ?

Đáp : Cũng nên toạ thiền tối thiểu hai tiếng rưỡi đồng hồ , còn những thời gian khác thì niệm năm câu . Niệm Phật là vì mình muốn tập trung tư tưởng , muốn giữ lực lượng của mình .

Nhím Hoàng Kim
05-24-2008, 08:56 AM
Hỏi : Nếu như vì lý do của thân thể , không thể tọa thiền lâu dài làm sao đây ?

Đáp : Cũng phải ráng tiếp tục tọa thiền , càng tọa thiền càng tốt , thật vậy , không có sao hết , càng đau càng phải tọa thiền , còn không , không còn liều thuốc khác để cho quý vị . Làm Pháp Quán Âm là tốt nhất , Pháp Quán Âm có thể chữa trăm bệnh , nhưng nếu như thân thể không khoẻ , không thể làm Quán Âm , thì nên nằm xuống , hay ngồi trên ghế , nhưng phải ngồi thẳng lưng đừng có dựa ghế . Bất cứ nơi nào đều có thể toạ thiền , chứ không phải xếp bằng mới là ngồi . Dùng "tâm" tọa thiền , chứ không phải dùng thân thể . Cho nên thiền không phải là ngồi , không phải xếp bằng . Ngài Huệ Năng nói : "Tâm niệm không khởi gọi là 'tọa', thấy tự tánh bên trong bất động gọi là 'thiền'." Sư Phụ cũng dạy qua quý vị có thể nằm như thế nào để thiền , có phải không ?

(Thưa Sư Phụ , ý Sư Phụ nói tọa thiền với tư thế nào cũng được , điều quan trọng nhất là "tâm" phải thiền mới được ?) Đúng , nhưng cũng nên để chú ý lực ở mắt trí huệ , để tâm ở mắt trí huệ , và niệm các Phật hiệu mà Sư Phụ đã dạy . (Vậy nếu nằm thì sao ?) Nằm cũng vậy , tâm vẫn để ở trung tâm đó , niệm pháp môn của Sư Phụ , nằm chỉ cải biến tư thế , chứ pháp môn không có biến đổi .

Hỏi : Tọa thiền nơi công cộng có sao không ?

Đáp : Không có sao , ngồi trên xe buýt cũng có thể tọa thiền , đừng lo tư tưởng phân loạn . Không phải xếp bằng ngồi cho thẳng mới là toạ thiền . Đối với người mới học , ngồi xếp bằng dễ định hơn , và không dễ buồn ngủ . Những đối với những người tu cao , bất cứ giờ nào , chốn nào , đều là toạ thiền , khi nói chuyện , họ cũng có thể toạ thiền , đi bộ cũng có thể toạ thiền , cho nên nói rằng , đi đứng nằm ngồi đều là thiền . Có lúc họ cũng thiền chung với học trò , để làm gương tốt cho học trò , nếu không họ không cần làm như vậy nữa . (Mắt mở cũng có thể toạ thiền ư ?) Có thể . (Thưa Sư Phụ , Sư Phụ nói đi bộ cũng có thể toạ thiền , làm sao thiền ?) Nó thuộc về đẳng cấp cao hơn , sau này mới nói (mọi người cười), hiện giờ quý vị chỉ cần học ngồi thiền cho đàng hoàng là được rồi .

Nhím Hoàng Kim
05-24-2008, 08:59 AM
Lìa Đời Chỉ Còn Nhân Quả Mang Theo
Thuyết Pháp Tại Cơ Long
Ngày 5 tháng 12 năm 1986


Hôm nay hơi đặc biệt , tụng Kinh tán Phật nhiều , mục đích để cảm tạ chư Phật Bồ Tát ban ân huệ cho gia đình người vãng sanh này . Đa số không biết sanh , lão , bệnh , tử như thế nào ? Đợi thời gian đến mới hiểu được . Lời Phật nói đều là chân thật . Phật nói đời là vô thường , sanh , lão , bệnh , tử là bốn thứ khổ lớn , không ai có thể thoát khỏi .

Nhưng bởi vì hằng ngày bận làm việc , không nhớ đến khổ , có nhớ đi nữa cũng chỉ qua chốc lát rồi quên rất mau . Vạn nhất có một ngày , người thân nhất , kính thương nhất rời khỏi thế gian , xa lìa chúng ta , lúc đó sẽ cảm thấy như thế nào ?

Những cái khổ thông thường ít có in sâu vào tâm trí con người , nên họ quên rất mau , rất có thể còn nói rằng : "Tu hành đâu có ích gì , khổ cực làm chi ? Niệm Phật , tin Phật , nghe kinh , tọa thiền để làm gì ?" Nhìn từ bề ngoài như không có ích dụng gì , nhưng trên thật tế rất hữu dụng .

Trên thế giới này , bất cứ mình có những gì , đến khi chết , đều phải để lại . Người mình thương nhất , tài sản , tài sản , đồ vật quí báu , đều không đem theo được , lúc đó mình rất cô đơn , không có ai thích đi theo mình , nếu họ có thích đi chăng nữa cũng không được . Nói thí dụ như vợ hay chồng vãng sanh , mình có muốn chết theo cũng không được . Lại thí dụ như vợ chồng hay tình nhân , muốn gần gũi lâu dài mà tự sát cả hai , nhưng sau khi chết cũng không thể đi cùng một con đường . Rất có thể một người đi Đông một người đi Tây , bởi vì nghiệp chướng của hai người khác nhau .

Nếu như mình tụng những bài tán Phật , cho dù cả trăm ngàn ức năm cũng tán thán không hết , vĩnh viễn không đủ để cảm tạ ân huệ của Phật Bồ Tát . Không có Phật Bồ Tát , chúng ta không thể lìa khỏi đau khổ , được vĩnh viễn tự tại khoái lạc . Cho nên mình nói một hai câu , tụng một hai bài , lạy hai ba lạy đều không đủ , nhưng cũng là đủ , bởi vì Phật A Di Đà nói , nếu như tưởng nhớ Ngài , một niệm cũng đủ rồi , Ngài cũng sẽ đến rước .

Nhưng nhiều người niệm Phật mấy chục năm , khi vãng sanh , không nhất định đều có Phật đến rước , rất có thể bởi vì trình độ tưởng nhớ không đủ , hay là không thể giao thông được với Phật . Thông thường mình niệm danh hiệu của Ngài , tán thán danh hiệu của Ngài , nhưng nếu như không giao thông được với lực lượng của Ngài , rất có thể Ngài sẽ không đến rước .

Trong số các học trò đã thọ pháp này , có mấy người đã vãng sanh , khi họ vãng sanh , nhất định được Phật Bồ Tát đến rước . Khi truyền pháp , Sư Phụ có cho quý vị hay , quý vị sau này nhất định có thể vãng sanh Tịnh Độ , coi tình trạng lâm chung của những người đệ tử đã vãng sanh , thì sẽ rõ là chuyện thật . Nếu mình nghe nói còn có thể nghi ngờ , còn biết sự thật thì không còn nghi ngờ gì nữa . Biết được khác với nói , biết được cũng khác với tin , mình có thể tin đến 99% , mình nhận biết được 100% .

Nghe Phật nói trong kinh , nếu như mình niệm Phật A Di Đà , lạy Phật , tin Phật ..., sau khi lìa đời sẽ vĩnh viễn không còn trở lại , vĩnh viễn ở chung với Phật . Mifng nghe Phật nói như vậy thì tin , nhưng không thể nào bằng tự mình đích thân biết Ngài đến tiếp dẫn . Nếu như biết được Phật đến tiếp rước , lòng tin của mình sẽ cương quyết , chân thành hơn , và càng cảm kích Phật . Lòng tin của mình sẽ càng ngày càng kiên cố .

Nhím Hoàng Kim
05-24-2008, 09:01 AM
Tại Đài Bắc có một người được Sư Phụ truyền Tâm Ấn , cách hai tuần sau Sư Phụ qua Đức và thêm hai tuần nữa thì người đó vãng sanh . Lúc đó Sư Phụ không có ở Đài Loan , nhưng khi người đó vãng sanh , thấy Ngài Quán Thế Âm Bồ Tát đến rước , người này còn tỉnh táo nói với người nhà : "Bồ Tát đến , Ngài Quán Thế Âm Bồ Tát đến ." Nói xong rồi mới an lạc lìa đời , không có cảm thấy đau khổ chút nào .

Cho nên trong quá trình sanh , lão , bệnh , tử , có lẽ sanh , lão là khổ , bệnh lại càng khổ hơn , nhưng "tử" không nhất định là khổ , mình có thể tránh cái đau khổ của tử . Nếu như chúng ta giao thông được với Phật Bồ Tát , chúng ta có thể vui vẻ mà đi , khi lìa đời mà được Phật Bồ Tát bảo hộ , chết cũng như ngủ một giấc rồi tỉnh dậy vậy , không có một chút đau khổ và còn sung sướng hơn khi còn ở trên cõi trần .

Người được truyền Tâm Ấn đã có chuẩn bị , chuẩn bị cái gì ? Bởi vì lúc truyền pháp , Sư Phụ đã dùng phương pháp , giải trừ nghiệp chướng bó buộc , cho nên nói "nhất thiết duy tâm tạo ," vì là "nhất thiết duy tâm tạo" nên mới dùng tâm sửa tâm , chứ không thể dùng ngôn ngữ để nói .

Cho nên lúc truyền pháp , Sư Phụ không nói chuyện , trước khi truyền pháp Sư Phụ còn nói chút ít cho quý vị rõ , nhưng đến khi truyền pháp , thì hoàn toàn không dùng ngôn ngữ , vì Sư Phụ không có tâm , tâm của Sư Phụ ở đâu cũng có . Sư Phụ sống chung với Phật Bồ Tát , nhưng không phải cõi đời . Xác thân này cũng không phải là Sư Phụ . Vốn không có Sư Phụ , "có" là bởi vì quý vị thấy được , cho nên nói là "có" , còn "không" thì vốn là vô tướng . Nhưng nếu dùng ngôn ngữ để nói , thì gọi là "Tâm truyền tâm".

"Tâm" vốn cũng không có , nhưng cũng không thể nói không có , nếu như không có , vậy thì truyền pháp gì ? Nhưng pháp này cũng không cách nào nói ra được , nó là "không tướng". Pháp này cũng không phải là pháp của Sư Phụ . Nó là pháp vĩnh viễn tồn tại , là pháp của Phật Bồ Tát , là pháp của đại sư . Lực lượng này cũng không phải là lực lượng của Sư Phụ , là lực lượng của Thập Phương Tam Thế Chư Phật Bồ Tát , xuyên qua thân thể của Sư Phụ , để truyền lực lượng này cho chúng sanh . Như máy thâu thanh , thâu thứ âm thanh này trước rồi mới phát ra cho thính giả nghe .

Nếu như có người nói rằng có loại lực lượng này , đó chưa chắc là sự thật . Không có một người nào có lực lượng lớn như vậy , nó không phải là lực lượng của cá nhân . Nhưng khi một người tu hành đến đẳng cấp nào đó , phàm ngã biến thành không , không có ta , không có người , lúc đó mình trở thành ống tiếp nối của chư Phật , chư Bồ Tát , dung hòa với lực lượng của Phật Bồ Tát , đến lúc đó mình muốn gì có đó , muốn cứu ai cũng được , muốn tiêu trừ nghiệp chướng của nhóm người nào cũng được , không cần cầu nguyện hay phải nghĩ đến cầu những gì , hễ có một niệm là có thể thực hiện , sau cùng cho đến một niệm cũng không có . Độ người , nhưng không có người bị độ , không có ý niệm độ người , cái gì cũng không , nhưng cái gì cũng có .

Loại người đó mình nói là họ đã đắc đạo hay là thành Phật , thành đại sư ..., đều được hết . Nhưng tự họ không có nghĩ gì hết , họ không có cho rằng họ là đại sư , không có nghĩ gì cả , hoàn toàn không có quan niệm "ngã", nếu như mình gần gũi loại người đó , sẽ được nhiều phước báu bởi vì thứ người đó đã không còn "tự ngã", họ hòa đồng một thể với Phật Bồ Tát , hoàn toàn không có quan niệm của "cá nhân".

Nhím Hoàng Kim
05-24-2008, 09:04 AM
Nhưng trên thế giới này , họ vẫn là một con người , nhìn họ như là con người thường , nói chuyện cũng như là con người thường , nói chuyện cũng như con người thường , cũng ăn cơm , làm việc như người thường , nhưng họ không còn "ý thức" , linh hồn cũng không có , họ không phải là một "cá nhân" , họ không có ở một nơi nào nhưng họ cũng có ở khắp mọi nơi , bất luận nơi nào , chỉ cần mình nhớ đến , họ liền xuất hiện . Việc đó không thể dùng ngôn ngữ nói rõ được , bởi vì Sư Phụ sợ quý vị hiểu lầm , cho nên mới nói một chút , không hiểu quý vị có thể hiểu được cách nói của Sư Phụ hay không , bởi vì dùng ngôn ngữ thật không nói ra được , muốn nói ra cũng không dễ .

Mỗi người đều có quá nhiều nghiệp chướng , nếu không có lực lượng của Phật Bồ Tát giúp đỡ , không thể giải thoát , cũng không thể đi lên . Đương nhiên mình nên nương vào sức mình , nhưng phải thọ pháp rồi , mới có thể nhờ vào sức mình , còn chưa được truyền Tâm Ấn , khó mà nương vào sức lực của mình được . Bởi vì mỗi kiếp làm người , đã có nghiệp chướng đời đời kiếp kiếp thời quá khứ đợi mình , và đời này còn gánh định nghiệp trên vai , và những nghiệp chướng hiện tiền nữa .

Nghiệp chướng là hậu quả mà mình làm sai , cho nên gọi là nghiệp chướng hay là nhân quả . Nhân quả không tốt , bị tâm của chúng ta thâu vào , bị máy chụp hình bên trong của chúng ta chụp vào , sau này không thể chối cãi mình không có làm , bởi vì bất cứ chúng ta làm gì đều bị chụp vào , thâu vào . Máy thâu âm nhân tạo đôi khi còn có trục trặc , thâu không được hay là bị hư , nhưng bộ máy thâu âm bên trong mình không có bị sơ hở , cho nên mình không cách nào chối được .

Mỗi lần một người sanh ra , mang theo hậu quả xấu hoặc tốt mà đời đời kiếp kiếp đã trồng , gọi là nghiệp chướng . "Nghiệp chướng quá khứ" này bám sát bên sau , rồi còn "định nghiệp" trên vai , còn có nghiệp chướng hiện tiền , cho nên không rời được . Đợi đến lúc nào mình mới có thể hoàn toàn trả hết được những nghiệp chướng này ? Đây thật vĩnh viễn không cách nào trả hết được . Cho nên phải có Phật Bồ Tát hóa thân đến thế giới Ta Bà độ mình , giúp đỡ mình , cứu mình lên trên , còn không mình sẽ vĩnh viễn bị dính cứng vào đó .

Lẽ dĩ nhiên chỗ nào cũng có Phật Bồ Tát , nhưng mình tìm không thấy , bởi vì mắt thịt nhìn có hạng , chỉ có thể nhìn từ đây đến kia , như vậy đã là xa lắm rồi , ngay cả viễn vọng kính cũng không thấy được Phật Bồ Tát , Phật Bồ Tát ở trước mặt chúng ta cũng không thể biết được . Mỗi lần có ai cầu Phật Bồ Tát , các Ngài đều đến , rất có thể họ hóa thành những hình tướng khác , không nhất định có dáng dấp như tượng Quán Âm này , nhưng dáng này cũng là một trong những hóa thân của Phật Bồ Tát .

Nhưng khi Phật Bồ Tát hóa thân đến , có người không hiểu được , về nhà còn phàn nàn , ta thành tâm cầu nguyện như vậy , sao Phật Bồ Tát không đến ? Có , các Ngài đến mấy lần , nhưng mình không biết được cũng không thấy được , bởi vì mình cứ mong đợi Quán Thế Âm Bồ Tát xuất hiện như hình tướng mình đã mong ước . Y phục và tóc Ngài phải như thế nào , nếu như Ngài không xuất hiện hình dáng như vậy , thì mình không nhận được . Nhưng chúng ta quên rằng , Quán Thế Âm Bồ Tát là "ba mươi hai ứng biến trần xá", Phật Thích-Ca Mâu-Ni có "trăm ngàn ức hóa thân", Phật A Di Đà có thể "quang trung hóa Phật vô số ức , hóa Bồ Tát chúng diệt vô biên", thành ra mỗi vị Bồ Tát , mỗi vị Phật không nhất định có dáng giống như hình vẽ , Ngài có thể hóa thân thành dáng rất bình thường .

Nhím Hoàng Kim
05-24-2008, 09:07 AM
Trong phẩm Phổ Môn có nói , "Nếu như nên dùng tỳ kheo , tỳ kheo ni để độ chúng sanh , Quán Thế Âm Bồ Tát sẽ biến hóa thành tỳ kheo , tỳ kheo ni đến độ , nếu như dùng Ưu Bà Tắc , Ưu Bà Di để độ , Ngài sẽ biến hóa thành Ưu Bà Tắc , Ưu Bà Di đến độ . Nếu dùng quan lớn đến độ , Ngài sẽ biến hóa thành quan lớn đến độ , Ngài cũng biến hóa thành nô lệ hay là rồng , trời , Bà La Môn ... đến hóa độ chúng sanh ." Cho nên mình không có cách nào biết được ai là ngoại đạo ? Ai là nội đạo ? Hễ người nào giúp mình khai ngộ , cho dù dáng dấp họ như thế nào , đều là hóa thân của Quán Thế Âm Bồ Tát .

Muốn cầu đạo , điều quan trọng nhất là đừng phê bình người , tâm nên cởi mở . Tâm phải mở rộng , đừng có quá chấp trước , đừng có phê bình , đừng có đứng một bên nói : "Tôi không muốn học , bởi vì họ là Bà La Môn , bởi vì người đó là người tại gia , tôi không nghe lời của người này , bởi vì người này là tỳ kheo ni , tôi nhất định theo tỳ kheo để học , bởi vì công đức của tỳ kheo ni không bằng tỳ kheo ..."

Không phải Phật Bồ Tát không đến giúp đỡ , vấn đề là tại vì tâm của mình quá chấp trước , quá hẹp hòi , người phàm mình không hiểu được ai là ai , mình cứ có một thứ thành kiến , cho rằng Sư Phụ phải có dáng như vậy , Bồ Tát phải có dáng như thế nọ , cá tính của Bồ Tát phải như thế kia , nói chuyện nên ngọt như mật , như vậy mới là Bồ Tát . Đó chỉ là thành kiến của phàm phu , trên thực tế rất có thể không phải như vậy .

Cho nên mình nên "theo pháp đừng có theo người", mình đến cầu pháp là cầu pháp môn , cầu pháp lý , cho nên đừng coi vào vấn đề của cá nhân . Phật Bồ Tát đến thế giới Ta Bà dạy người không dễ , các ngài phải dùng rất nhiều phương tiện , có lúc cần phải dùng giáo pháp nhu hòa để cổ võ và để cho người ta có lòng tin , đôi khi dùng phương pháp nghiêm khắc để cho người ta thức tỉnh .

Bởi vì nghiệp chướng của mỗi người không như nhau , nghiệp chướng đời đời kiếp kiếp của mình rất nhiều , Sư Phụ thường nói : "Nghiệp chướng vốn là không", nhưng mình còn chưa đạt đến đẳng cấp đó , hơn nữa số người , còn chưa phải là A La Hán hay Bồ Tát , cũng không phải là Phật , cho nên không thể hiểu rõ mình không có nghiệp chướng , không chừng quý vị tin lời Sư Phụ nói , nhưng tâm của quý vị còn chưa đủ đơn thuần , còn chưa tin đến 100%, cho nên khi lìa khỏi thế giới này , sẽ bị nghiệp lực của nghiệp chướng kéo xuống , kéo đến cảnh giới thấp , kéo đến chỗ đau khổ . Phật Bồ Tát luôn phóng hào quang để cứu chúng sanh lên , nhưng bởi họ bị lực lượng của nghiệp chướng kéo xuống , cho nên không thể tiếp được lực lượng của Phật Bồ Tát .

Nhím Hoàng Kim
05-25-2008, 10:45 AM
Mật Tông của Phật Giáo có một quyển sách gọi là "Trung Âm Đắc Lộ" (Liên Hoa Sinh Đại Sĩ viết) , trong sách Ngài nói đến , khi con người vãng sanh , có thể nhìn thấy được rất nhiều ánh sáng , màu trắng , màu tím , màu đỏ , màu kim , màu xanh ... Ánh sáng cực sáng là hào quang của Phật . Ánh sáng nhu hòa hơn và dịu mắt hơn là của A Tu La , ngạ quỷ , địa ngục , thân người . Nhưng bởi vì mình không biết , cho nên khi vãng sanh thấy ánh sáng và màu sắc nhu hòa nào đó , mình liền chạy vào , làm A Tu La , làm ngạ quỷ , làm súc sanh , không thể thăng thiên , thăng Tây Phương .

Bởi vì mình chưa đủ dũng cảm kiên định , muốn gần gũi Phật không dễ . Bởi vì lực lượng thân thể còn chưa đủ , chịu không nổi loại hào quang cực sáng , lực lượng cực sáng này . Phật quang không chừng làm cho mắt khó chịu , nhưng ánh sáng này có lực lượng giải thoát , tiếp dẫn vong linh đến nơi tịnh độ vĩnh viễn khoái lạc .

Nhưng đa số người , khi vãng sanh đều ở trong trạng thái hôn mê , không biết gì hết , bởi vì tiền sanh không có tu hành , không tịnh hóa ý thức của mình , không tịnh hóa tinh thần của mình , cho nên khi vãng sanh không biết nên làm sao ? Không có sự chỉ dẫn của Sư Phụ , không được Phật quang tiếp dẫn , linh hồn sẽ không biết đi đâu . Thấy nơi nào dễ chịu thì đi đại vào đó .

Con người ưa thích sự dễ chịu , ở trên thế giới này cũng vậy , thấy chỗ lộng lẫy thì thích đến xem , thích ở nhà cửa thoải mái , ngủ giường lớn và êm , ăn món ăn ngon . Khi chết rồi cũng vậy , thấy nơi nào dễ chịu liền chạy vào , nhưng nơi dễ chịu không hẳn là nơi tốt nhất . Khi mình vãng sanh , Phật Bồ Tát đều phóng hào quang đến tiếp , nhưng người phàm chịu không nổi , cho nên không thể đi , chứ không phải Phật Bồ Tát thấy chúng ta nghiệp chướng sâu dầy , mà không đến tiếp rước . Thật ra có đến rước , cũng có hóa thân đến , nhưng vong hồn không thấy được . Phật Bồ Tát có phóng hào quang đến nhưng họ chịu không nổi .

Cho nên khi người còn ở tại thế thì phải tu hành . Thân khẩu ý đều phải tu , nếu như không tu cả ba , khi vãng sanh vẫn bị nghiệp chướng kéo xuống . Nói thí dụ "miệng" của chúng ta tu rất tốt , khi sống không phê bình làm hại người khác , không tranh luận cãi lộn , như vậy miệng của mình tịnh hóa , không có khẩu nghiệp , khi vãng sanh , khỏi bị nghiệp lực của khẩu nghiệp kéo xuống . Còn tu ý , ý cũng rất thanh tịnh , không nghĩ chuyện xấu , cũng không muốn tổn hại người khác ... như vậy "ý" cũng coi như tịnh hóa . Miệng và ý đều rất tốt , nhưng thân vẫn chưa tốt , sao lại nói rằng chưa tốt ?

Nói thí dụ mình ăn rất nhiều thịt , uống nhiều rượu , cho nên thân không có sạch , tuy rằng thân không sạch , Phật cũng không màng , vẫn phóng hào quang cứu chúng ta , nhưng khi ta vãng sanh , sẽ có nhiều bệnh khổ , uống rượu quá nhiều , rất có thể bị say sẩm , không có thông minh , trong kinh Phật có nói , người uống rượu , trong đời này sẽ có nhiều khổ sở , đau bệnh , và đời sau tái luân hồi , sẽ biến thành ngu dốt không thông minh , ảnh hưởng đó không chỉ có một đời , mà còn bị nhiều đời . Cho nên trong giới luật có quy định Phật tử không được uống rượu . Còn về chuyện ăn thịt thì Phật Thích Ca Mâu Ni nói rất rõ trong Kinh Lăng Già , bởi vì ăn thịt có nhiều nghiệp chướng , hậu quả rất xấu , cho nên Ngài cấm đệ tử vĩnh viễn không được ăn thịt . Ngoài ra trong Kinh Lăng Nghiêm , Kinh Phạm Võng , cũng có nói đến vấn đề không được ăn thịt , và các kinh điển khác cũng có nói đến chút ít . Riêng Kinh Lăng Già và Kinh Lăng Nghiêm nói về vấn đề đó rõ nhất .

Nhím Hoàng Kim
05-26-2008, 09:40 AM
Phật Bồ Tát không có lo mình ăn mặn hay chay , hay là có bao nhiêu nghiệp chướng . Nhưng nếu như chỉ tu khẩu và ý , mà không tu thân , nghiệp chướng vẫn kéo mình xuống , nó sẽ ảnh hưởng đến đẳng cấp lúc vãng sanh , bởi vì đó là pháp luật tự nhiên . Ăn thịt , uống rượu sẽ hủy hoại thân thể của chúng ta , đừng nói đến tinh thần hay linh hồn , riêng chỉ có thân này đã ảnh hưởng rất nhiều rồi .

Lúc một người vãng sanh , thân thể vì bệnh khó chịu mà lăn qua , trở lại , thân lay động thì "ý" khó mà tập trung . Đôi khi một người bị bệnh , tinh thần cũng bị ảnh hưởng , có khi chỉ đau đầu chút ít mà đầu óc đã khó xử dụng một cách linh hoạt , cũng không thể tập trung tư tưởng . Hay là khi thân thể có những bệnh đau khác , tinh thần sút kém , nói chuyện cũng không rành mạch , bởi vì tư tưởng bị phân tán , một mặt nghĩ đến làm ăn , một mặt nghĩ đến bệnh đau của mình . Cho nên thân khẩu ý đều phải tu , và tu cho rõ ràng .

Trong Kinh Vô Lượng Thọ Phật có nói từ Thượng Phẩm Thượng Sanh đến Hạ Phẩm Hạ Sanh , cách nhau rất là xa , tuy rằng đều là Thế Giới Tây Phương Cực Lạc , nhưng khoảng cách thật là xa . Trong kinh còn có nói , người Hạ Phẩm Hạ Sanh , không phải vãng sanh liền được gặp Phật , phải ở trong liên hoa , trải qua rất lâu , đợi đến hoa nở , mới có thể thấy Phật , thấy thì cũng chỉ thấy được đại biểu của Phật mà thôi , vẫn còn chưa thấy được Phật chánh thật . Thượng Phẩm Thượng Sanh có thể thấy được liền Phật A Di Đà . Cho nên Hạ Phẩm Hạ Sanh khác xa với Thượng Phẩm Thượng Sanh .

Còn những người không tu hành , nương vào phước báu của người tu hành , hay là nương vào lực lượng của một vị Sư Phụ , cũng có thể vãng sanh Tây Phương . Đương nhiên vị thầy này cần phải có phước báu rất lớn mới được , nhưng phước đó không bảo đảm được đẳng cấp Thượng Phẩm Thượng Sanh , Thượng Phẩm Thượng Sanh dành cho những người nỗ lực cực khổ tu hành , bằng không thì không công bình . Nếu như nghiệp chướng của một người rất nhiều , mà còn được Hạ Phẩm Hạ Sanh , như vậy đã tốt lắm rồi , đối với người không có tu hành cần có phước báu như vậy mới được , nói thí dụ đã gặp được vị đại sư , hay là thân nhân của người đó có tu hành , mới có thể sanh Tây Phương , còn không sẽ xuống địa ngục , hay là sanh làm người trở lại để chịu khổ , hay là đầu thai làm xúc sanh ... Cho nên được sanh Tây Phương đã quá tốt đẹp rồi .

Vì sao mình phải đạt Thượng Phẩm Thượng Sanh ? Vì sao phải nghe lời Sư Phụ , nỗ lực tu hành ? Bởi vì muốn Thượng Phẩm Thượng Sanh , Thượng Phẩm Thượng Sanh có ích gì ? Hạ Phẩm Hạ Sanh cũng có thể đến Tây Phương , vì sao nhất định phải được Thượng Phẩm Thượng Sanh ? Bởi vì Thượng Phẩm Thượng Sanh mở trí huệ , có thể lập tức thành Phật .

Nhím Hoàng Kim
05-26-2008, 04:58 PM
Tu hành không phải vì cá nhân , nếu như chỉ vì cá nhân , Sư Phụ có thể đem đệ tử lên không thành vấn đề , cho dù một người chỉ là đẳng cấp Hạ Phẩm Hạ Sanh , nhưng đã đủ an toàn rồi , bởi vì từ nay về sau không còn đau khổ , không còn sanh , lão , bệnh , tử , có thể ở trên đó tu từ từ , một ngàn năm , một vạn năm , một ức năm cũng không sao . Cho nên nếu như một mình mình muốn lên , không thành vấn đề , đừng có quá nôn nóng .

Nhưng có người nôn nóng lắm , gấp rút lắm , bởi vì họ còn muốn độ những chúng sanh khác , họ thấy chúng sanh đau khổ , cũng như chính họ đau khổ vậy , cho nên họ rất nhiệt thành cố công tu hành , bởi vì muốn mau được thành Phật . Thành Phật là gì ? Là thành Đại Sư (Phạn Văn là Buddha), thành người đại trí thức , ý nghĩa của Buddha là người đại khai ngộ . Thành Đại Sư rồi , không những độ bà con của mình mà thôi , còn có thể độ rất nhiều chúng sanh khác .

Cho nên thọ pháp rồi , năm đời được siêu sanh , vì sao ? Có câu "một người đắc đạo , chín tộc siêu sanh", cho nên Sư Phụ bảo cho quý vị biết , thọ pháp này rồi , năm đời siêu sanh , đừng nói chi cho quá xa , nhưng tối thiểu là năm đời , còn thêm bốn đời nữa tùy trình độ tu hành của cá nhân mà định , nhưng ít nhất là năm đời được siêu sanh .

Nếu như một người thọ pháp này năm đời được siêu sanh , vậy quý vị có thể tưởng tượng sau khi thành Phật sẽ như thế nào ? Mỗi một người theo Sư Phụ thọ pháp sẽ có năm đời được siêu sanh , từ đó mình biết rằng thành Đại Sư có thể độ rất nhiều người , độ một người cũng như độ năm đời của người đó siêu sanh cùng một lượt , độ như vậy mới được nhiều . Cho nên mình trở thành Thầy có phải tốt hơn không ? Còn có thể độ được nhiều người khác , không nhất định chỉ có thân nhân của mình mà thôi , lẫn kẻ địch và người ghét mình nhất mình cũng phải độ , đó là chuyện thật .

Thí dụ có người phỉ báng Sư Phụ , ghét Sư Phụ rất nhiều , người đó càng ghét Sư Phụ , càng có phước báu , bởi vì khi ghét Sư Phụ phải nghĩ đến Sư Phụ , không có tưởng niệm Sư Phụ làm sao hận Sư Phụ được ? Bởi vì khi người này nghĩ đến Sư Phụ , càng nghĩ càng ghét , thì phước báu của Sư Phụ sẽ chạy qua họ .

Cho nên độ chúng sanh có rất nhiều cách , có người phải để cho họ ghét , nếu không họ không thể nghĩ đến mình , họ tưởng niệm đến mình thì họ sẽ được phước báu . Bởi vì khi mình thương người nào , tâm , đầu óc , thân thể của mình đều hoàn toàn nghĩ đến người đó . Còn hận ghét người khác cũng như nhau , có phải không ? Tâm , đầu óc của mình cũng hoàn toàn hận ghét người này , luôn cả lúc ăn cơm , ngủ nghỉ cũng không quên được , có phải vậy không ? Vậy thì tốt lắm , để họ ghét , khi họ ghét , họ sẽ tưởng niệm , tưởng niệm cũng có phước báu , khi mình tưởng niệm người nào đó , mình sẽ bị họ ảnh hưởng .

Nhím Hoàng Kim
05-27-2008, 02:12 PM
Phật Bồ Tát có rất nhiều phương tiện để độ người , có người nên để họ thương mình , có người thì nên để họ ghét mình , có người nên khuyến khích họ , dùng lời nói nhẹ nhàng cảm hóa họ , có người thì phải trách mắng , để cho họ ghét mình , nhớ đến đau thấu tim , như vậy họ cũng có phước . Cho nên Phật Bồ Tát không nhất định phải ngọt ngào , có câu "y pháp bất y nhân" là nghĩa đó .

Nhưng mà người phàm phu không biết được ai là ai , nếu như chúng ta nghe nói có người có thể đem chúng ta đến Tây Phương , và họ có năng lực , có thể cho mình thấy một ít ấn chứng . Có được chút ấn chứng , mới có thể tin , còn không làm sao chứng minh có phải là thật hay không . Bởi vì người phàm phu không cách nào biết được ai là ai . Nhưng mình có thể cảm giác , dùng trực giác và giác quan thứ sáu , mình cũng có thể cảm giác được người nào đặc biệt hơn , người nào chẳng có gì hết , có phải không ? Nghe nội dung nói chuyện của người đó , và nhìn người đó , mình sẽ hiểu biết một chút .

Hiện giờ những người nghe kinh tại đây , có thể có người không thích giáo lý Sư Phụ đã nói , bởi vì Sư Phụ nói không thể ăn thịt uống rượu . Trên thực tế , đó không phải là Sư Phụ nói , mà là Phật nói , trong Kinh Lăng Già , Kinh Lăng Nghiêm , Kinh Phạm Võng đều có nói . Người Trung Hoa có câu : "Nhất nhất chúng sanh vô sát nghiệp , hà thời thế giới động đao binh". Sư Phụ không hiểu câu này do ai nói , nhưng rất có tiếng .

Cho nên đừng có ghét Sư Phụ , đừng có hận Sư Phụ , bởi vì Sư Phụ nói thật , không được ăn thịt , uống rượu ..., xưa nay những thánh nhân đều nói như nhau , Phật Thích Ca Mâu Ni , và các vị thánh hiền của Trung Hoa và thế giới đều nói như nhau , chứ không phải hôm nay Sư Phụ mới nói như vậy , Sư Phụ chỉ học theo tiền nhân , học theo thánh hiền thời cổ . Sư Phụ đọc kinh điển của cổ nhân , rồi nói cho quý vị nghe , nếu như quý vị không ưa cũng không sao , nhưng đừng có để trong tâm .

Sư Phụ cũng thích làm như người ta , dạy quý vị hưởng thụ thế gian , bảo quý vị ăn thịt , uống rượu cũng được , khi vãng sanh cũng có Phật A Di Đà đến rước , Sư Phụ rất muốn nói như vậy để cho Sư Phụ càng nhẹ gánh càng không có phiền phức . Như quý vị đã biết , đa số mọi người trên thế gian này đều thích hưởng thụ chơi bời , ưa ăn cá , ăn thịt , uống rượu . Bây giờ giáo lý của Sư Phụ khác hẳn với sự ưa thích của họ , họ đương nhiên không ưa thích . Nhưng người tu hành cần phải nói sự thật , và tự mình cần phải tu hành trước , phải "tu lý thực hành", tự mình tu hành có thành tựu rồi , mới có thể giúp những người khác tu hành , nếu không làm như vậy , xuất gia cũng vô ích .

Người tu hành nên biết bao nhiêu nói bấy nhiêu , kẻ khác có thích nghe hay không , cũng được , nhưng trách nhiệm của người tu là nên nói thật . Nếu như Sư Phụ muốn để cho người ta ưa thích , Sư Phụ cần gì dùng phương pháp nghiêm ngặc như vậy ! Cũng như nhiều pháp sư , họ có đồ đệ nhiều , bởi vì họ không có nói gì , họ rất đơn giản , mình muốn làm gì thì làm , họ không có dạy những gì đặc biệt , như vậy ít phiền phức hơn , mà lại được đại chúng hoan nghênh , có lẽ công việc của họ là như vậy , nhưng công việc của Sư Phụ hơi đặc biệt , Sư Phụ nên nói sự thật .

Nhím Hoàng Kim
05-28-2008, 03:33 PM
Trong Thánh Kinh cũng có nói , đừng ở chung với người ăn thịt , uống rượu , đừng có ăn đồ hôi tanh , nhưng nhiều người đọc Thánh Kinh chỉ coi lướt qua , chứ không có hiểu rõ ý kinh . Phật tử chúng ta cũng vậy , đọc kinh Phật cũng không cần hiểu thấu giáo lý , nhiều người tu hành thích coi Kinh Lăng Nghiêm , bởi vì Kinh Lăng Nghiêm đối với người tu hành là một bộ kinh điển tối quan trọng . Nhưng khi đọc cũng chỉ đọc phớt qua , không chịu tìm hiểu vì sao Phật dạy đừng có ăn thịt . Đọc đến chỗ đó thì lật qua rất mau .

Bồ Đề Đạt Ma truyền Kinh Lăng Già đến Trung Quốc , bộ kinh đó cũng rất là quan trọng , nhiều người thích Bồ Đề Đạt Ma , cho rằng Ngài là vị thiền sư thứ nhất của Trung Hoa , nổi tiếng và quan trọng nhất . Nhưng khi đọc Kinh Lăng Già , lại coi sơ qua , những chương nói đến ăn thịt đều không coi , không hiểu trong đó nói gì ? Họ mượn cớ nói cổ văn thâm sâu khó hiểu , thật ra cổ văn cũng không khó , sao lại không hiểu nổi ? Nguyên do là họ không muốn tìm hiểu , không muốn nhớ . Cho nên Sư Phụ cứ thức tỉnh quý vị , nói cho quý vị nghe thêm lần nữa , kỳ thật chẳng có gì mới để nói , hoàn toàn đều là giáo lý của thời xưa , đều là lời Phật , Chúa , Huệ Năng , Bồ Đề Đạt Ma , Bách Trượng ... đều có nói qua , mỗi vị đại sư đều nói y như nhau , bây giờ Sư Phụ đáng lẽ không cần lập lại những lời đó . Những gì đáng nói , các Ngài đều nói hết rồi , nhưng chúng sanh là như vậy , coi qua mấy lần cũng không muốn hiểu , cũng không muốn ghi nhớ , nghe qua mấy lần cũng quên mất , cho nên phải nói đi nói lại , đều nói những chuyện như nhau mà thôi .

Nếu như là người không tu hành , làm gì cũng không sao . Nhưng nếu như một người muốn trở thành toàn thiện , toàn mỹ , thì phải tu theo pháp môn của Chúa , Phật , chư Bồ Tát , tu giống như pháp môn của các vị Đại Sư thời xưa . Trong Pháp Bửu Đàn Kinh Ngài Huệ Năng cũng có nói , Ngài sống chung với thợ săn , nhưng Ngài cũng không ăn thịt , nếu như họ hỏi Ngài sao không ăn thịt ? Ngài đáp rằng bụng không được tốt , không thể tiêu hóa .

Quý vị biết rằng Lục Tổ Huệ Năng là một vị thiền sư nổi danh nhất ở Trung Quốc , Ngài đã hoàn toàn chứng ngộ , nhưng Ngài còn chưa dám ăn thịt . Cho nên quý vị đừng có nói với Sư Phụ ăn thịt cũng tu hành được , tu cái gì ? Những người đó đẳng cấp của họ không bằng một góc của Ngài Huệ Năng , làm sao dám ăn thịt ? Ngài Huệ Năng lúc đó đã được y bát , đã là Lục Tổ , là vị đại sư có lực lượng lớn , nhưng Ngài còn chưa dám "không chấp trước" cũng không dám nói ăn thịt và không ăn thịt đều như nhau .

Nhưng có người nói với Sư Phụ , tu hành đừng có chấp trước , ăn thịt và không ăn thịt đều như nhau , nhất thiết duy tâm tạo . Tự họ còn chưa hiểu tâm là ? Tâm làm sao mà tạo ? Lục Tổ Huệ Năng không dám nói , Phật Thích Ca Mâu Ni thành Phật rồi cũng không dám nói , người thường chúng ta làm sao dám nói tu hành đừng có chấp trước vào ăn thịt hay không ăn thịt , nhất thiết duy tâm tạo . Nhiều người nói với Sư Phụ như vậy , Sư Phụ cũng không biết nói gì hơn , chỉ cười mà bỏ qua . Trong lòng học trò của Sư Phụ cũng có người như vậy , cho rằng mình tu cao lắm rồi , ngạo tư tưởng của Sư Phụ quá cổ hũ , không theo kịp thời đại , quá chấp trước .

Nhím Hoàng Kim
05-30-2008, 02:16 PM
Chúng sanh thật quá kiêu ngạo , đó là nghiệp chướng phiền phức nhất , là chướng ngại lớn nhất . Một người có thể phạm nhiều tội , từng giết hại nhiều chúng sanh , vô minh rất nặng , làm nhiều điều xấu , nhưng chỉ cần có một niệm xám hối , hay là nảy sanh một ý niệm tu hành , Phật Bồ Tát cũng có thể dùng lực lượng lớn giúp đỡ , rửa sạch nghiệp chướng cho kẻ đó !

Khi truyền pháp , nghiệp chướng dồn dập của những kiếp trước đều bị rửa sạch , không để lại một chút nào , Sư Phụ có thể bảo đảm trước Phật Bồ Tát . Nhưng những người có thái độ kiêu ngạo thì không thể rửa sạch họ được . Vì nếu có thái độ kiêu ngạo , cũng như đã xây trước một bức tường dầy bao vây mình lại , sức gia trì của Phật Bồ Tát rất khó xuyên qua bức tường đó .

Có nhiều người tu hành chưa được bao nhiêu , đã hô hào đừng có chấp trước , hồi nào đến giờ chưa từng nghe có vị Đại Sư nào dám nói như vậy . Nếu như Phật Thích Ca Mâu Ni không dám ăn thịt , mình cũng đừng nên ăn . Nếu như mình cũng tự xưng là Phật tử , thì nên tuân theo lời của Phật Thích Ca Mâu Ni , Ngài đã nói rất rõ ràng trong kinh điển , "Bất cứ trong trường hợp nào , mình cũng không nên ăn thịt , nếu như muốn học tập lòng từ bi của Bồ Tát , muốn thành Phật , vậy bất cứ nơi nào , thời gian nào đều đừng nên ăn thịt". Phật đã nói rõ như vậy , mình làm sao còn dám ăn thịt ?

Luôn cả Ngài Lục Tổ Huệ Năng , sống trong hoàn cảnh khốn khổ đó , còn chưa dám ăn thịt , mình còn dám ăn ? Nhưng có số người tu chưa bao lâu , đã không hổ thẹn kêu gọi "đừng chấp trước". Nếu như người đó là vô minh , không có tu hành , hoàn toàn không hiểu biết giáo lý của Phật , họ nói như vậy , còn có thể thông cảm . Còn đồng tu đã là người tu hành , đã có Sư Phụ dạy họ đạo lý , rốt cuộc họ còn nói như vậy , thật là đáng thương xót , họ quá kiêu ngạo , ngã của họ quá lớn .

Chấp trước một chút không đến nỗi gì , không "chấp trước" thì mệt lắm . Tự mình còn chưa hiểu nhơn quả là gì , còn chưa đạt đến đẳng cấp siêu nhân quả , tốt nhất nên chấp trước một chút , tuân theo kinh điển mà tu hành . Không nhất định phải nghe theo lời Sư Phụ , có lẽ sợ có chỗ Sư Phụ nói sai , nhưng quý vị có thể tự coi kinh điển , coi Phật , Chúa và các Thánh Nhân nói những gì , thì theo đó mà tu .

Đừng có bao giờ phung phí thân người , mất thân này rồi , không biết sau này mình còn làm người nữa không ? Làm thiên nhân cũng không có tốt gì , tuy rằng thiên đường còn vui sướng hơn thế gian này , nhưng không dễ tu hành , bởi vì không có thân người không thể tu , sau này hưởng hết phước trời , rơi trở lại thế giới này , rất có thể làm côn trùng .

Trước kia ở Ấn Độ , có một vị Sư Phụ , có một ngày đi với người đệ tử đến một chỗ , thấy một côn trùng , mới nói với người đệ tử : "Côn trùng này mới từ trời Đế Thích rớt xuống". Mới đây , vị này còn ở trên trời Đế Thích , bây giờ rớt xuống , đã biến thành trùng , như vậy đâu có gì tốt ? Trong kinh điển có nói , người trời lúc hết phước báu , sẽ hiện năm tướng suy rất đau khổ . Người phàm lúc chết cũng rất đau khổ , và không biết sẽ tái sinh nơi nào .

Nhím Hoàng Kim
05-31-2008, 11:30 AM
Đa số người phàm đều vô minh , và nghiệp chướng rất sâu nặng , chết rồi liền đọa địa ngục , không còn thời gian để chờ đợi , nếu như nghiệp chướng không nhiều , vong linh sẽ ngao du khắp nơi , không biết sẽ đầu thai về đâu ? Đợi cho thời gian luân hồi đến , mới có thể tái sanh , nhưng chưa biết sẽ làm người , động vật hay quỷ ? Người có phước báu lớn , khi vãng sanh liền có Phật Bồ Tát đến tiếp dẫn , nhưng trường hợp đó rất ít có , nếu như dễ được Phật Bồ Tát đến tiếp dẫn như vậy , thì số người trên thế giới này , sẽ không đến nỗi càng lúc càng nhiều .

Vì sao người niệm Phật càng lúc càng nhiều , nhưng loài người cũng càng lúc càng nhiều ? Bởi vì họ niệm không đúng cách , dùng tâm không thật , cho nên không thể giao thông với Phật . Cũng như hai bên đều có máy điện thoại , nhưng nếu thiếu dây điện thoại , hai người tự nói tự nghe , không được giao thông với nhau cũng vô ích .

Cho nên mình làm người , có được thân người rất là quý báu . Phật Thích Ca Mâu Ni từng nói một thí dụ , như một con rùa mù trong biển sâu , trăm năm mới xuất hiện một lần , đồng thời có một tấm ván cũng trăm năm mới trôi qua đó một lần , con rùa này khi nổi lên mặt nước , phải đút đầu qua cái lỗ của tấm ván , thật khó được như vậy .

Làm người quý báu , khó được như thế là bởi vì chỉ có kiếp người mới có thể thành Phật , làm thiên nhân hay các chúng sanh khác không thể thành Phật , cho nên kiếp người mới quý báu . Nếu như không biết cách tu hành , cho dù có được thân người , cũng không làm được gì .

Mỗi một kiếp tái sanh làm người , là có cơ hội để thành Phật , nhưng mỗi kiếp làm người , đều có nhiều chướng ngại , bị nhiều ma chướng bao bọc , không còn cách nhận biết thiện trí thức , không thể nào biết được pháp môn cao , cho nên không thể giải thoát , thật là điều đáng tiếc . Cho dù gặp được thiện trí thức , mình vẫn còn có thái độ hoài nghi , không thể tin liền sự chỉ dẫn của thiện trí thức , nhưng mà gặp được thiện trí thức còn hơn là không gặp , bởi vì dù sao , mình cũng bị ảnh hưởng của vị thiện trí thức , được hạt giống phước điền , bất cứ lúc nào , chỉ cần mình muốn dùng hạt giống này , lập tức có thể dùng nó .

Nhưng vị thiện trí thức cũng chỉ ban cho hạt giống của phước điền mà thôi . Mình muốn dùng nó , thì phải trồng nó , hằng ngày tưới nước chăm sóc . Giống như người ta cho mình hạt cam , nếu mình không trồng nó , không tưới nước , nó cũng không mọc lên , còn nếu như mình trồng nó xuống bất cứ lúc nào , và tưới nước thì nó sẽ mọc lớn lên .

Nhím Hoàng Kim
06-01-2008, 07:14 AM
Cũng như gặp được thiện trí thức , bất cần mình có tin hay là hoài nghi , họ cũng gia trì cho mình , cho mình một chút đẳng cấp , lực lượng và phước báu của họ . Thí dụ như mình đến tiệm bán dầu thơm , tuy không có mua cái gì , nhưng người bán hàng cũng cho mình thoa thử một tí dầu thơm , mình cũng có một chút mùi thơm . Lại thí dụ mình đứng gần thác nước , tuy không có tắm , nhưng cũng bị hơi nước phun lên thân , mình cũng cảm thấy hơi nước dính thân , rất mát mẽ .


Hỏi :Cảnh giới của thiên nhân khác với cảnh giới của Phật như thế nào ?


Đáp: Khác nhau rất xa . Cảnh giới của thiên nhân là đi rồi trở lại , không trở lại cũng không được . Cảnh giới của Phật là đi rồi không còn trở lại , muốn trở lại hay không trở lại cũng được . Còn thiên nhân là khi thời gian đến , phước báu cạn , nhất định phải trở lại thế giới Ta Bà . Cảnh giới của Trời nằm trong tam giới , còn trong sanh tử luân hồi . Cảnh giới của Phật là ngoài Tam Giới , ngoài sinh tử luân hồi , điều đó khác biệt rất lớn .

Hồi nãy Sư Phụ có nói người trên cõi Trời Đế Thích còn rơi xuống làm con trùng , nhưng Phật Bồ Tát không bị như vậy . Sau khi chứng được cảnh giới Phật rồi , vĩnh viễn không còn trở lại thế giới Ta Bà này , vĩnh viễn không còn sanh tử luân hồi , trừ khi tự phát nguyện muốn trở về độ chúng sanh , bởi vì không nhẫn tâm nhìn thấy chúng sanh còn chìm đắm trong thế giới đau khổ này , cho nên phát nguyện trở lại độ họ .


Hỏi :Giáo lý của Phật có nhân quả bất diệt , nhưng Sư Phụ nói , ở cảnh giới cao hơn không có nghiệp chướng , nhưng nghiệp chướng vốn là không và nhân quả bất diệt , hai thứ này thuộc về từng thứ khác nhau , con còn hiểu rất ít về phương diện đó , xin Sư Phụ nói nhiều hơn một chút , cho chúng con hiểu thêm .


Đáp :Có nhân thì có quả , không thể nói rằng không có , trên thế giới này nên có nhân , cũng nên có quả , không có nhân quả thì không có thế giới này . Nhân quả rất dễ thấy được , trên thế giới này nếu như mình đánh người ta một cái , trong tâm của họ nhất định cũng muốn đánh mình , rất có thể họ đánh trở lại thật , đó là nhân quả . Mình trồng hạt giống cam , nhất định sẽ mọc lên cây cam , đó là nhân quả . Mình đi làm việc sẽ có tiền , không có làm việc sẽ chết đói , đó cũng là nhân quả , sẽ thấy được rất mau . Mình kết hôn thì nhất định có một người vợ , không có kết hôn thì không có vợ , rất là đơn giản . Mình làm việc xấu tức sẽ bị ảnh hưởng xấu , làm việc tốt được ảnh hưởng tốt , đó cũng là nhân quả , tất cả đều là nhân quả trong Tam Giới .

Chúng ta vốn không phải là phàm phu , không phải con người thường , bởi vì mình nhận định mình là con người thường , cho nên mới biến thành phàm phu , nếu như mình cứ nghĩ mình là phàm phu , sẽ vĩnh viễn không thành Phật . Nấu cát không thể thành cơm , cát là cát , cơm là cơm , khi hạt lúa còn chưa nấu thành cơm , nó như cát và cứng như đá , vỏ lại thô . Nhưng nếu như bỏ vỏ đi , biến thành gạo , liền có thể nấu thành cơm . Nhưng đối với cát , mình có làm cách nào , chiên , xào , nấu , nghiền thành bột , nó vẫn là cát , không thể thành gạo được . Ngược trở lại gạo có nấu như thế nào , hay làm thành bột cũng ăn được , còn cát có nghiền thành bột cũng không ăn được .