PDA

View Full Version : ✿ SÁCH KHAI THỊ - Các bài thuyết giảng của Thanh Hải Vô Thượng Sư



Pages : 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 [14] 15 16 17 18 19 20

Nhím Hoàng Kim
06-09-2009, 08:17 PM
http://img192.imageshack.us/img192/3414/sphinh4.jpg



Bố thí cũng là một thứ bạch thần thông , bởi vì làm cho người khác vui sướng . Dùng lực lượng của chúng ta chúc người khác vui vẻ , giúp đỡ kẻ khác . Làm cho người từ bần cùng trở thành sung túc , làm cho người đói khát trở nên ấm no . Cho nên đây cũng là một thứ bạch thần thông , nghe hiểu không ? Mỗi ngày chúng ta nên thí triển thứ thần thông đó . Quý vị đừng tưởng rằng quý vị không biết hắc bạch thần thông là gì ? Đương nhiên là có biết , nhưng chỉ không biết cách xử dụng mà thôi . Hôm nay Sư Phụ nói rõ nên dùng bạch thần thông .

Nếu chúng ta muốn tu bạch thần thông , vẫn còn là dùng "Ý"để tu . Dùng "Ý" là như thế nào ? Tức là cố ý làm thứ thần thông nào đó . Cố ý làm cho người này ấm no , cố ý lấy tiền của mình cho người ta , cố ý để cho người đó khỏi chết đói hay là cố ý họa những thần chú ... Dù sao bạch thần thông cũng còn là thứ thần thông cố ý thí triển .

Tu Pháp Môn Quán Âm là một thứ thần thông tối cao vô vi , xuất từ tự nhiên , thân khẩu ý hoàn toàn đều không dùng , có hiểu không ? Thí dụ quý vị mới đến đây , liền cảm thấy vui vẻ , hoặc hết bịnh liền , tai nạn được tiêu trừ , hay là thấy Sư Phụ đến cứu quý vị ... Những điều này không phải do Sư Phụ cố ý làm . Sư Phụ hoàn toàn không dùng thân khẩu ý . Sư Phụ vẫn có thể ở đây giảng kinh , ngủ nghỉ , ăn cơm hoàn toàn như bình thường vậy . Nhưng bất cứ Sư Phụ làm gì đều có ích lợi cho quý vị .

Bởi vì Sư Phụ không ở trong thân khẩu ý , Sư Phụ không dùng thứ "Thần thông cố ý", không cần phải họa bùa chú gì , hay là dùng "Ý" để thí triển thần thông . Hễ dùng đến tư tưởng là còn trong phạm vi bạch thần thông .

Thần thông của Sư Phụ , quý vị truy không ra , cũng rờ không thấy . Có người đến đây , ước mong Sư Phụ làm nước bùa cho uống , nhưng Sư Phụ không làm gì hết . Nếu quý vị đem nước đến cho Sư Phụ gia trì , Sư Phụ cũng không gia trì gì . Sư Phụ không biết gia trì là gì ? Nhưng bệnh của quý vị tự nhiên sẽ hết . Đó là quý vị tự cứu mình . Sư Phụ không có gì để gia trì . Cả con người của Sư Phụ đều đi mất rồi , còn gia trì cái gì ? Không có ai gia trì gì hết . Nhưng bởi vì quý vị thích , cho nên Sư Phụ cũng hàng thuận chúng sanh .

Đương nhiên sức gia trì không phải không có . Quý vị cũng tự biết sức gia trì này rất có ích , rất lợi hại . Nhưng Sư Phụ không làm gì hết , hoàn toàn là "Vi vô vi", làm nhưng không làm , có hiểu không ?

Sư Phụ mới nói bố thí cũng là một thứ bạch thần thông có thể làm cho người nghèo trở thành giàu , làm cho người gần chết đói được ấm no . Trị bệnh cho người ta cũng là một thứ bạch thần thông cố ý . Bởi vì phải tập trung tư tưởng , hay họa bùa , dùng phương pháp gì đó để tiếp xúc với thân thể bệnh nhân , bệnh mới hết . Dùng bạch thần thông đương nhiên rất lợi ích cho người , nhưng sau này vẫn phải thanh trừ nghiệp chướng này , không cách nào sạch sẽ mà ra đi , hiểu không ?

Vì sao có nghiệp chướng ? Bởi vì chúng ta xen vào nhân quả của người đó , cho nên phải trả sạch . Rất có thể chúng ta bị bệnh một thời gian , thậm chí bị mất mạng để trả sạch nghiệp chướng này . Đương nhiên , vì chúng ta có hảo ý , muốn giúp đỡ người , muốn cứu bệnh người ta , chứ không phải có ý hại người , nhưng ý nghĩ cứu bệnh này vẫn còn trong "Ý", vẫn chưa phải là lực lượng siêu Tam Giới , bất cứ mình dùng ý gì , tốt hay xấu , dù là dùng cây kim may áo , cũng phải trả sạch , dùng một xu cũng phải trả sạch .

Cho nên đẳng cấp tối cao là không cần gì hết . Không cần gì hết nhưng là gì cũng có , có hiểu không ? Quý vị thấy rất nhiều người đại tu hành chân chính , dường như họ sống đời sống rất khắc khổ . Thí dụ như Tôn Giả Mật Lạc Nhất Ba , khi Ngài tu hành trong núi cao ở Tây Tạng , đôi lúc không có thực phẩm để ăn , không có y phục để mặc , nhưng Ngài vẫn vui sướng , không phải Ngài tự cố ý trừng phạt mình , mà là Ngài đã đạt tới đẳng cấp đó , cả thế giới Ngài cũng không cần . Nếu quý vị vẫn còn cảm thấy cần điều gì , tức là quý vị vẫn còn bị ảnh hưởng nhân quả của thế giới này . Nếu chúng ta đều không cần bất cứ những gì chúng ta đang có hoặc đang sử dụng , nhân quả sẽ không có . Bất cứ dùng vật gì đều nên biết đó là Sư Phụ bên trong cho mình . Cần phải từ bên trong , dùng mọi vật từ bên trong nhìn thế giới chứ không phải nhìn từ bên ngoài . Đa số người khổ vì nghiệp chướng , bởi vì tư tưởng của chúng ta đều hướng ngoại . Chúng ta biến thành bị động chứ không phải chủ động , có hiểu ý Sư Phụ không ? Nếu như thật sự muốn được an vui , thì phải trở thành một người chủ động , không phải bị động .

Nhím Hoàng Kim
06-10-2009, 05:18 PM
Chủ động là gì ? Tức là hành động từ lực lượng bên trong này , nương vào lực lượng bên trong này mà nhìn thế giới . Lực lượng bên trong là lực lượng của chính mình , cũng như Sư Phụ thường nói "Lực lượng của Sư Phụ", có hiểu không ? Vì quý vị còn chưa phát triển hoàn toàn lực lượng của mình , nên chỉ còn cách mượn lực lượng của Sư Phụ ; còn chưa kiếm được tiền , thì có thể mượn một ít tiền của Sư Phụ để dùng . Đợi khi quý vị tự mở tiệm , kiếm được nhiều tiền rồi thì khỏi cần dùng tiền của Sư Phụ nữa . Bây giờ thì cứ tạm dùng không sao . Mới khởi đầu thì có thể nương vào lực lượng của Sư Phụ , sau này quý vị sẽ dùng lực lượng của mình . Thật ra lực lượng của Sư Phụ cũng là lực lượng của quý vị , nhưng vì quý vị còn chưa biết , cho nên mượn lực lượng của Sư Phụ để dùng .

Nhờ vào lực lượng tối cao bên trong này mà xử thế , chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng . Nương vào sự đối đãi của thế giới để hành xử , chúng ta sẽ gặp nhiều phiền toái . Thế giới là gì ? Thế giới mà quý vị nhìn thấy có phải loạn lắm không ? Việc gì cũng không chỉnh tề , đều là nằm trong sanh , lão , bệnh , tử , khổ . Nếu mỗi ngày chúng ta đều nhìn những tình trạng đó , chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng , có hiểu ý Sư Phụ không ? Thí dụ có một người bị bệnh truyền nhiễm , mỗi ngày chúng ta lại quá gần họ , quá lo cho họ , nếu không cẩn thận , không bảo vệ mình , chúng ta cũng sẽ bị truyền nhiễm , cũng sẽ mắc bệnh .

Nếu nhờ vào lực lượng bên trong để sống , chúng ta sẽ thành người chủ động . Chúng ta nói chúng ta đã tìm được bản lai diện mục hay là tìm được chủ nhân của mình . Nó "Tìm được chủ nhân của mình" có nghĩa là nhờ vào lực lượng này . Nhưng nếu không nhận biết lực lượng này làm sao nương vào , có hiểu không ? Cho nên "Tâm Ấn" tức là được Sư Phụ lo cho mình , cho mình biết lực lượng này nằm ở đâu , làm sao mỗi ngày có thể dùng lực lượng này . Chúng ta dùng càng nhiều càng giàu có . Thí dụ trong ngân hàng chúng ta có rất nhiều tiền , nhưng mỗi ngày không xài tới , chúng ta sẽ lấy gì để sống ?

Đồng ý nghĩa đó , bên trong của chúng ta tuy có lực lượng lớn , nhưng chúng ta không biết nó nằm ở đâu ? Cũng không biết mỗi ngày nên sử dụng như thế nào ? Đối với chúng ta như thế đương nhiên là vô dụng . "Tâm Ấn" tức là được Sư Phụ dạy mình cách sử dụng , dạy mình cách xài tiền của mình để . Nếu vẫn chưa đủ dùng , Sư Phụ có thể cho quý vị mượn thêm một chút tạm dùng . Tuy nói là cho mượn , nhưng không cần trả lại , kể cả tiền lời cũng không trả , bởi vì Sư Phụ dùng không hết . Nếu như quý vị thật sự cần , có thể mượn Sư Phụ , bao nhiêu cũng được . Vì phú ông không sợ nghèo , không sợ lỗ vốn , cũng không sợ bị phá sản .

Sư Phụ mới nói Pháp Môn Quán Âm không phải là hắc thần thông , cũng không phải là bạch thần thông . Tu pháp môn trong Tam giới , mới nói đến hắc thần thông . Còn tu Pháp Môn Quán Âm không dùng "Ý". Nhưng chúng ta có thể dùng trí huệ hay trí thức mỗi ngày trực diện với xã hội , sẽ tốt cho mình và cho cả thế giới . Nếu như chúng ta mỗi ngày nghĩ chuyện xấu , cho rằng người này nên chết , người nọ nên phá sản , thì thế giới đương nhiên sẽ không tốt . Đó tức là hắc thần thông , có hiểu không ?

Cho nên tu hành càng nhiều càng nên cẩn thận , chỉ nên nghĩ chuyện tốt . Tu Pháp Môn Quán Âm tự nhiên sẽ đem lại lợi ích cho chúng sanh , tự nhiên sẽ lợi ích cho gia đình , quốc gia và thế giới . Sau khi thọ pháp người tu Pháp Môn Quán Âm chỉ cần tu hành chân chính , y theo lời chỉ dạy của Sư Phụ , mỗi ngày ngồi tọa thiền ít nhất là hai tiếng rưỡi đồng hồ thì bất cứ mình đi đến đâu chỗ đó cũng sẽ thay đổi , toàn là phước báu . Bởi vì lực lượng Sư Phụ sẽ đi theo quý vị , có hiểu không ? Thí dụ có một ống nước , có một dòng nước lớn , chảy qua bất cứ ống nước nào đến đâu , chúng ta chỉ cần nối tiếp vào là có nước . Cho dù có nối xuyên qua sa mạc cũng được , nước vẫn là nước . Trong sa mạc cũng có thể bắt thêm nhiều ống nước để xài .

Nhím Hoàng Kim
06-12-2009, 04:15 PM
Tu Pháp Môn Quán Âm cũng như nước chảy và ống nước vậy . Nếu như ví Sư Phụ là giòng nước chảy . Tuy rằng quý vị chưa thành giòng nước , nhưng ít ra cũng có thể như ống nước vậy , bất cứ nối tiếp đến đâu , người ta đều có nước uống , không nhất định phải chạy đến ngọn nước mới có nước uống . Dùng ống nước tiếp nối là được rồi , có hiểu ý của Sư Phụ không ? Lúc đó không cần cầu nguyện tự nhiên nước chảy đến ; không cần cầu Thượng Đế giúp đỡ , cũng khỏi cần đi lấy nước hay làm "Nước nhân tạo", chỉ cần nối ống nước là có nước để xài , có phải không ? Ống nước rất rẻ , ống nước tức là mỗi ngày tọa thiền hai tiếng rưỡi đồng hồ , rất rẻ .

Một ngày có hai mươi bốn tiếng , chúng ta đã cho thế giới hai mươi hai tiếng , chỉ dành cho mình có mười phần trăm của thời gian , vậy mà cũng làm không được sao ? Chỉ có người dại mới không làm được , thân khẩu ý đều cho thế giới hết , cả ngày chỉ quan sát thế giới này , coi người nào tốt , người nào xấu , người nào khổ , người nào vui , người nào nghèo , người nào bệnh . Cả ngày thờ phụng họ , về nhà thì lo cho vợ có đủ y phục không , con có đói không ... 24 tiếng đồng hồ đều lo thờ phụng người khác .

Cho dù quý vị nói rằng quý vị thờ phụng mình cũng không đúng . Bởi vì lúc quý vị ăn cơm , cũng nghĩ đến chuyện làm ăn , bị phiền não làm rối loạn . Ăn cơm cũng không chính thực là ăn cơm . Lúc ngủ cũng ngủ không yên giấc , vẫn còn nghĩ đến việc làm hôm nay , nghĩ đến ông chủ hôm nay không vui , hôm nay làm việc không tốt ... Cho nên quý vị không thật sự thờ phụng mình . Suốt 24 tiếng đồng hồ đều bị thế giới này quấy nhiễu , bị thế giới này ràng buộc , bị thế giới này giam hãm . Cả ngày bị thế giới bó buộc , nhưng mình lại không biết điều này , có hiểu không ?

Sư Phụ dạy quý vị "bế quan" hai tiếng rưỡi đồng hồ , quý vị cho rằng quá nhiều . "Bế quan" hai tiếng rưỡi đồng hồ không muốn , lại muốn nhốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ . Thật quá dại , có hiểu không ? Sao nghe mà không có phản ứng gì hết vậy ? Quý vị thật chẳng có đầu óc khôi hài chút nào (Mọi người cười). Bây giờ mới gượng cười , có phải làm bộ cười để Sư Phụ vui không ?

Mỗi ngày quý vị "bị nhốt" hai mươi bốn tiếng đồng hồ , bận rộn trong mồ hôi , nước mắt , mà không cảm thấy khổ . Sư Phụ bảo quý vị tìm hai tiếng rưỡi đồng hồ "bế quan" để lo cho mình , vun bồi cho mình , trưởng dưỡng cho mình , tu tịnh thân khẩu ý của mình để ngày mai lại tiếp tục thờ phụng thế giới . Nhưng quý vị lại tìm cớ , chê khổ quá , không có thì giờ tọa thiền . Như vậy là quá lười , và suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ trong ngày chỉ dùng để thờ phụng thế giới .

Thật ra cũng chẳng có gì để thờ phụng , cùng lắm là để cho no bụng , có áo mặc mà thôi . Những thứ khác thì chẳng có nghĩa gì , phải vậy không ? Cho dù cả đời mình chỉ thờ phụng một người , mỗi ngày đem sơn trân hải vị cho ăn , lấy y phục đẹp nhất cho mặc , mình còn có thể cho người đó thêm gì nữa . Một trăm năm sau người đó cũng phải ngủ trong lữ quán vĩnh viễn , có phải không ? Ngủ ở đó vĩnh viễn không trở lại . Sư Phụ nói ngôi mồ là lữ quán vĩnh viễn đó .

Ở Đài Loan loại quán này rất nhiều . Đất ít người đông , đi đâu cũng đều nhìn thấy các lữ quán vĩnh viễn này rất đẹp . Có lúc Sư Phụ nói với người xuất gia : "Nếu chúng ta không có chỗ ở , Đài Loan có nhiều nhà (mồ mã) có thể ở được , cho nên không thành vấn đề , quý vị đừng có lo". Thật vậy , nếu như không có chỗ , chúng ta có thể đến đó ở . Chúng ta cắt cỏ cho họ , người trong mộ sẽ rất mừng . Thấy người xuất gia đến đó tu hành , họ sẽ được phước báu , họ sẽ vui mừng , cho nên không thành vấn đề . Rủi không có chỗ ở thật , chúng ta sẽ đến những nơi này tạm trú .

Quý vị đừng tưởng rằng Sư Phụ sợ không có chỗ ở . Sư Phụ chỉ sợ quý vị không có đạo tràng thì không đến nghe kinh . Còn riêng Sư Phụ thì không sợ ở nơi nghĩa địa . Nhưng vì quý vị đông quá , Sư Phụ mới phải tìm chỗ , cho nên tóc của Sư Phụ đã có một cọng tóc bạc rồi (Mọi người cười). Trước kia chưa từng có , bây giờ Sư Phụ mới tìm được một cọng , hình như là một cọng rưỡi (Mọi người tiếp tục cười). Vì quý vị quá nhiều người nên tóc của Sư Phụ cũng biến thành trắng . Nếu không cuộc sống của người xuất gia là giản tiện nhất .

Nhím Hoàng Kim
06-14-2009, 10:32 AM
Sư Phụ đi đâu , đệ tử xuất gia theo đó , không cần gì hết . Chúng tôi không cần "điện", không cần "đèn". Nơi nào cũng có nước . Ở Đài Loan nơi nào cũng có nguồn nước . Chúng ta chỉ cần nối một ống nước , hứng một ít đem về là xài được rồi . "Ở" thì có lữ quán vĩnh viễn - nghĩa địa . Chúng ta có thể tìm loại nhà thượng hạng đó để ở . Có loại nhà này còn đẹp hơn nhà thường . Quý vị có thấy chưa ? Có người tốn một triệu đồng để cất một ngôi mộ , còn Sư Phụ không có một triệu để mua đất .

Đối với người xuất gia , chỗ ở không thành vấn đề . Người xuất gia khi gặp tình trạng này , phải làm sao ? Họ đều đã học xong : Không có tiền làm sao sống , không có áo quần làm sao tự may vá , không có cơm ăn làm sao tìm rau cải ăn , không có người cúng dường nên làm sao sống độc lập , không có chỗ ở nên làm sao tìm . Chúng tôi đều học xong rồi , không cần quý vị cúng dường cũng có thể sống được .

Quý vị cúng dường là cúng dường chính mình . Đừng tưởng rằng quý vị cúng dường đồng tu hay Sư Phụ . Cho nên lúc cúng dường đừng nên lớn tiếng khoa trương . Chưa cúng dường mà cả nước đã biết rồi : "Tôi" đem một trăm ngàn cúng dường Sư Phụ , lúc nào đó "Tôi" lái xe đến đón Sư Phụ . Những việc này đều không cần thiết . Quý vị đang cúng dường mình đó .

Sư Phụ cần gì đâu ? Mỗi ngày ăn một bữa , tối đa là hai buổi , ba buổi , ăn như mèo . Quý vị cúng dường ai vậy ? Sư Phụ đâu có cần quý vị cúng dường . Bố thí cũng không có gì để bố thí , cúng dường cũng không có gì để cúng dường , tất cả đều là cúng dường mình . Không có đạo tràng quý vị không thể đến thăm Sư Phụ , không thể đến nghe kinh . Nếu như Sư Phụ ở tại nghĩa địa , gặp thời tiết tốt như hôm nay , quý vị có thể đến nghe kinh . Nhưng gặp lúc mưa bão thì quý vị không thể đến thăm Sư Phụ . Cho nên quý vị cúng dường tiền , mua đất cất đạo tràng đều là vì quý vị . Mọi người nên biết điểm này .

Sư Phụ đâu cần những thứ này . Quý vị hồi giờ chưa nghe Sư Phụ nói : "Sư Phụ gần mua đất rồi , quý vị lại phải tận lực cúng dường". Có từng nghe Sư Phụ nói như vậy chưa ? Nhất định là không . Sư Phụ rất mắc cở , ghét nhất là hễ mở miệng là nói đến tiền . Sư Phụ cũng không nghĩ đến những chuyện đó .

Có người vì nghe Sư Phụ nói Sư Phụ là người tu hành rất cao , nghĩ gì có đó , nên hỏi Sư Phụ : "Sao Sư Phụ không nghĩ đến tiền ?" Sư Phụ nghe qua mà rợn người cả mấy tiếng đồng hồ (mọi người cười), gần muốn ói . Sư Phụ nói thật với quý vị , Sư Phụ không ngờ có người hỏi Sư Phụ như vậy , lại là "Đệ tử" của Sư Phụ . Thật như là "đất" vậy (Mọi người cười), không có trí huệ !

Sư Phụ làm sao nghĩ đến tiền được ? Sư Phụ đối với vấn đề tiền bạc vốn không có ý niệm gì . Quý vị có biết câu chuyện Sư Phụ đi ngân hàng không ? Sư Phụ không biết đếm tiền , đem tiền đến ngân hàng cho họ đếm . Bởi vì quá nhiều tiền , không dễ gì đếm . Người làm trong ngân hàng nói : "Sư đem bao nhiêu tiền đến ? Sao không đếm trước ?" Sư Phụ nói : "Quý vị có máy đếm tiền , nên đếm mau hơn". Họ nói : "Sư đừng làm như vậy , người khác sẽ gạt sư ! Sư nói đại khái có chín trăm ngàn , rốt cuộc là một triệu mấy . Nếu có người lấy số tiền dư đó thì làm sao ?" Sư Phụ nói : "Không đâu ! Lấy đi thì thôi . Đó cũng là tiền của người Đài Loan , lấy tiền của người Đài Loan cho người Đài Loan dùng , với Sư Phụ đâu có quan hệ gì ?"

Nhím Hoàng Kim
06-16-2009, 05:42 PM
Quý vị không có đạo tràng đó là cộng nghiệp của người Đài Loan . Không liên hệ gì với Sư Phụ . Còn có đạo tràng lớn là phước báu của quý vị . Mọi người có thể đến nghe kinh , cũng không có quan hệ gì đến Sư Phụ . Có liên hệ gì đến Sư Phụ không ? (Mọi người trả lời : Không có). Cho nên việc cúng dường không liên hệ gì với Sư Phụ cả . Lúc bố thí đừng có nghĩ "Tôi" bố thí , cúng dường cũng đừng phóng đại , những việc đó không có gì cả , bằng không Sư Phụ sẽ nổi da gà , rất có thể sẽ trả tiền lại cho quý vị .

Cúng dường phải không để tâm vào đó mới có thể cúng dường , có hiểu không ? Không thể chấp trước vào tiền . Nếu không thì khỏi cúng dường , Sư Phụ không cần . Bây giờ tiền nhiều quá xài không hết , đợi khi nào xài hết rồi tính sau (Mọi người vỗ tay). Sự thật Sư Phụ không muốn nói chuyện này . Có lúc Sư Phụ không có tiền , quý vị làm sao biết được ? Khi Sư Phụ có tiền , nếu không nói ra , quý vị cũng không biết , có phải không ? Sư Phụ không nói những việc này , bởi vì Sư Phụ không để tâm ở đó .

Lúc thuyết pháp , vì sự lợi ích của chúng sanh , cho nên mới nói ra một chút , nếu không Sư Phụ làm sao nghĩ đến tiền ? Vị đệ tử này tưởng rằng Sư Phụ tu hành rất cao , nghĩ gì có đó , cho nên đề nghị Sư Phụ nghĩ đến tiền . Sư Phụ muốn vậy cũng được , hễ nghĩ là có liền , không phải không có . Nhưng Sư Phụ không thể nào nghĩ được .

Lúc đói mới nhớ đến ăn cơm phải không ? Khi một người gần chết đói , họ nghĩ gì ? Nhất định là nghĩ đến rau và bánh mì , muốn đồ ăn có phải không ? Nhưng khi đã ăn no rồi , cho dù là sơn trân hải vị cũng không muốn . Lúc mình khát nước , mình nghĩ đến gì ? Tìm cái gì để uống . Nếu như đã uống lên đến cổ họng rồi , cho dù người khác đem rượu nho thượng hạng , hay là nước uống gì cao quý nhất trên thế giới cho mình , mình cũng không có hứng thú để uống nữa , có hiểu ý của Sư Phụ chưa ?

Cho nên người nghĩ đến tiền , phải là người thích tiền nên mới có thể nghĩ đến tiền . Người đệ tử này hỏi nhưng lại quên mất điều này . Không ưa thích , làm sao nghĩ ? Ăn cơm no rồi làm sao nghĩ đến cơm ? Sư Phụ làm sao nghĩ đến tiền ? Sư Phụ mới nghe là muốn buồn nôn . Không phải vì câu hỏi , mà buồn nôn vì tại sao người đệ tử nghĩ Sư Phụ như vậy ? Sư Phụ không thể nghĩ . Nếu như miễn cưỡng nghĩ đến sẽ rất đau khổ . Cũng như mình đã ăn no rồi , nhưng có người đánh mình , ép mình phải ăn thêm , không ăn sẽ bị giết , như vậy mình sẽ cảm thấy rất đau khổ .

Nói chuyện lạc đề quá rồi , bây giờ quên mất phải nói gì ? Già quá rồi . Có người nói Sư Phụ là Cổ Phật , quá cổ rồi . Cho nên thường quên mất nên nói gì ? (Mọi người cười). Lúc nãy nói về hắc thần thông và bạch thần thông . Nhưng Pháp Môn Quán Âm là pháp môn siêu thần thông . Đại khái Sư Phụ đã nói xong về hắc bạch thần thông . Bây giờ có thể nghỉ ngơi một chút . Quý vị có muốn hỏi gì không ? Có người nào muốn thí triển hắc thần thông hay là bạch thần thông cho Sư Phụ coi không ? Vị này (Sư Phụ chỉ một đồng tu ở Cơ Long) còn muốn tu thần thông không ? Mỗi ngày tu thần thông gì ? Hắc hay là bạch ? (Vị đồng tu trả lời : Không biết). Mỗi ngày quý vị đều thí triển hắc bạch thần thông , chỉ tại không biết đó thôi .

Nhím Hoàng Kim
06-17-2009, 09:00 PM
Sư Phụ phát cho quý vị quyển nhật ký tu hành là để cho quý vị tự kiểm điểm coi lực lượng của hắc bạch thần thông đã thi triển tới mức độ nào , có hiểu không ? Coi thử mỗi ngày mình thi triển bao nhiêu hắc thần thông , bao nhiêu bạch thần thông . Viết nhật ký tu hành là ý đó . Nếu không quý vị sẽ làm loạn bậy , tự mình không biết , không kiềm chế được mình . Làm việc xấu tức là hắc thần thông ; làm việc tốt tức là bạch thần thông , có hiểu chưa ? Không ai có thể nói không biết thần thông là gì . Người nào cũng biết cả , chỉ có không thể tự kiềm chế , không thể dùng vào chỗ tốt , dùng hắc thần thông nhiều hơn bạch thần thông cho nên tự hại đến mình .

Hại người rồi , hậu quả đó sẽ đến thân mình . Đời đời kiếp kiếp chúng ta khổ vì sanh , lão , bệnh , tử , là vì tự dùng hắc thần thông quá nhiều , không biết được bạch thần thông . Biết hắc thần thông quá nhiều , đời sống của chúng ta càng khốn khổ . Nếu như có người sống rất khổ sở , quá đau khổ , chúng ta nói người đó nghiệp chướng quá nặng .

Nghiệp chướng là gì ? Tức là hậu quả xấu do mình đã tạo , bây giờ trở lại hỏi thăm mình , có hiểu ý của Sư Phụ không ? Nhưng vì mình đã quên , cho nên cảm thấy rất đau khổ và than phiền . Nếu như mình biết được đó là tình trạng xưa kia tạo ra thì đương nhiên sẽ không còn than phiền trách móc nữa . Nhưng đa số người không có túc mạng thông , họ đã quên mất hết .

Túc mạng thông là gì ? Là có thể thấy được quá khứ . Nếu như mình đến thế giới Thứ Hai sẽ thấy được đời sống quá khứ . Nhưng đến thế giới Thứ Năm mới có thể thấy được tương lai . Cho nên đa số thầy bói chỉ có thể nói được lúc nào mình sẽ chết , lúc nào phát tài , lúc nào lỗ vốn , lúc nào kết hôn , chỉ có thế thôi , cùng lắm chỉ nói được tương lai trong vài năm sắp tới , hay là chuyện sẽ xảy ra trong kiếp này mà thôi . Những việc khác họ đều không biết , và cũng không thể bói khi mình chết rồi sẽ đi đâu , có hiểu không ?

Rất ít người có thể bói được tình trạng sau khi vãng sanh . Cho dù biết đi nữa cũng chỉ có thể nói sơ qua lúc đó sẽ ra sao . Thí dụ chỉ nói được : "Bây giờ người này đã xuống địa ngục , hay lên thiên đàng rồi". Cùng lắm chỉ thế thôi , không biết được người đó sau này sẽ ra sao , cũng không biết được người đó lên thiên đàng rồi sẽ làm gì ? Hay là ở địa ngục làm gì ? Càng không thể biết được lúc nào sẽ rời thiên đàng , lúc nào ra khỏi địa ngục . Chuyện này rất ít người biết được . Chỉ có khi nào đến cảnh giới Thứ Năm , chuyện gì cũng biết hết . Nhìn quá khứ , hiện tại , vị lai như đọc sách vậy , coi từng trang một .

Người ở cảnh giới Thứ Năm tuy có thể thấy được quá khứ , hiện tại , vị lai , kiếp nào cũng thấy được , nhưng họ không nói ra , vì nói ra sẽ ảnh hưởng tới sự tu hành và năng lực tu hành của chúng ta . Thí dụ mỗi ngày tọa thiền tu hành , nhưng Sư Phụ cho mình biết : "Kiếp trước anh là vị bạo quân nào đó ..." mình sẽ đau khổ , có phải không ? Nếu như Sư Phụ nói : "Kiếp trước con là Tây Thi hay là Dương Quí Phi ..." nhưng bây giờ mình lại xấu như thế này , dáng như Đông Thi (Mọi người cười). Tâm trạng mình sẽ giống như mùa đông , rất bực bội , lạnh lùng , khó chịu , có phải không ? Mình sẽ chấp vào thời xưa lúc còn là Tây Thi .

Vì vậy các Đại Sư đều không nói đến những chuyện này . Nếu như mình muốn biết , đợi tu đến cảnh giới Thứ Năm sẽ rõ . Sau khi vượt qua thế giới Thứ Ba và thế giới Thứ Tư đến thế giới Thứ Năm , mình sẽ biết được quá khứ , hiện tại , vị lai của mình . Mình có thể quyết định cuộc đời của mình . Thí dụ mình muốn trở lại thế giới Ta Bà độ chúng sanh hay lên đến thế giới Thứ Sáu , Bảy , Tám , Chín , Mười , Mười Một , Mười Hai , Mười Ba ... thế giới vô lượng vô biên để chơi . Lúc đó mình sẽ thành chủ động , không còn bị động nữa , có hiểu không ?

Đa số người không tu Pháp Môn Quán Âm , hoặc người không có tu hành , đều bị thế giới này "động", cho nên gọi là "bị động", có hiểu không ? Bị phù thủy dùng hắc thần thông hãm hại , bị các thầy bùa khác dùng hắc thần thông cứu , hay bị kẻ khác dùng hắc thần thông hại cho bệnh , rồi đến chỗ nào đó có thầy pháp dùng bạch thần thông chữa bệnh .

Nhím Hoàng Kim
06-18-2009, 06:31 PM
Sư Phụ cũng từng kể qua vị thầy Việt Nam quy y của Sư Phụ , người em gái của vị thầy này chuyên chữa bệnh cho người khác . Cô là người xuất gia biết trị rất nhiều thứ bệnh , có nhiều thần thông . Nhưng hiện giờ cô không còn dùng thần thông để cứu bệnh nữa , bởi vì chỉ cứu được thân người trong một khoảng thời gian , không thể cứu linh hồn một cách vĩnh viễn . Cho dù dùng bạch thần thông cứu người cũng gặp rất nhiều phiền phức , phải xen vào nhân quả của người khác , gánh nghiệp chướng cho người ta . Cho nên bây giờ cô đều khuyên người ta đi gặp bác sỹ .

Chúng sanh bị động rất đau khổ . Đôi lúc không có tiền cũng cảm thấy rất khổ , không có đồ ăn ngon , không có y phục tốt để mặc cũng cảm thấy rất đau khổ , có phải không ? Nhưng Hòa Thượng Quảng Khâm lúc ở trong núi , lại là người vui sướng nhất . Tuy rằng Ngài chẳng có tiền , áo quần lại rách rưới , cũng không có đồ ăn , cả mấy tuần hay mấy tháng không thấy một người ; chỉ có khỉ , cọp , rắn , chim sống chung , nhưng Ngài lại là người vui sướng nhất .

Sau này Ngài về độ chúng sanh mới gặp đủ thứ khổ , có hiểu không ? Ngài không muốn ăn nhưng đệ tử cứ ép Ngài ăn , rất đau khổ , có phải không ? Trước khi vãng sanh Ngài có nói : "Nếu như ăn bữa cơm này mà phải ở lại một tuần lễ , Ta không muốn ăn".

Quý vị coi , Ngài "thương và cưng thế giới" này nhiều như vậy đó , cho dù ở lại một tuần lễ Ngài cũng không chịu , cho nên cương quyết không ăn . Còn người phàm chúng ta cứ ép nhục thể của Đại Sư lưu lại , làm như vậy không cần thiết . Nếu Ngài đã có cao đồ kế nối rồi , thì cũng như Ngài ở lại thôi .

Bây giờ tùy quý vị muốn tu hắc hay là bạch cũng được . Sư Phụ nói hết rồi . Mỗi ngày quý vị muốn tu gì thì tu . Nhưng Sư Phụ khuyên quý vị tốt nhất là tu Pháp Môn Quán Âm , không có đen , cũng không có trắng . Âm lưu bên trong tự nhiên sẽ rửa sạch thế giới này , cũng sẽ rửa sạch nghiệp chướng của chúng ta . Lực lượng của âm lưu tự nhiên sẽ sửa chữa thế giới .

Sửa chữa mình tức là sửa chữa thế giới . Bởi vì "Nhất thiết vi tâm tạo", có hiểu không ? Lão tử cũng nói như vậy . Ngài nói : "Được cái 'Nhất' này rồi , tất cả đều sẽ có . Thế giới sẽ biến thành tốt". Có phải Ngài đã nói như vậy không ? Sư Phụ thông ngôn không đủ hay . Nhưng quý vị đọc Đạo Đức Kinh sẽ rõ (Đạo Đức Kinh , chương 39).

Được "Nhất" nghĩa là gì ? Tức là Phật Tánh , được Thiên Quốc bên trong , được bản lai diện mục của mình , hay lực lượng của mình . Âm lưu này tức là bản lai diện mục của mình , là lực lượng của mình . Bây giờ chúng ta chỉ quán được một chút , chưa phải là lớn nhất , còn có đẳng cấp cao hơn . Bản lai diện mục của chúng ta rất đa dạng , hiểu không ? Có người chỉ học có một khía cạnh nhỏ thì thành thầy bùa . Nếu như học một chút khía cạnh tốt , thì trở thành bạch thần thông . Nếu học toàn bộ thì thành Phật hay Giêsu Kitô , thành Lão Tử ..., có hiểu ý Sư Phụ chưa ? Chúng ta nên thành con người hoàn mỹ .

Con người hoàn mỹ là gì ? Nếu là một người tại gia , thì nên lo cho gia đình , yêu nước , làm tròn bổn phận , trách nhiệm của chúng ta . Nhưng cũng nên bớt thời giờ để nhận biết đại Đạo này mới được coi là con người hoàn mỹ . Con người hoàn mỹ rất dễ thực hiện , không phải chỉ có Phật Thích Ca Mâu Ni mới có thể làm được . Chúng ta cũng có thể làm được ; chỉ cần tu theo Sư Phụ là được .

Chúng ta không bỏ rơi thế giới này , cũng không phải thiếu chăm sóc cho gia đình . Vẫn phải lo cho chồng vợ , cũng vẫn phải làm việc , chỉ có thông minh một chút . Biết mỗi ngày nên dành dụm mười phần trăm thời gian , để sửa chửa thân khẩu ý này , sửa chữa vũ trụ của chúng ta , sửa chữa tâm của chúng ta , để sau này thế giới sẽ biến đổi tốt . Bởi vì "Nhất thiết vi tâm tạo". Đã là "Nhất thiết vi tâm tạo" vậy chúng ta không tu sửa tâm của mình thì còn tu sửa cái gì ?

Nhưng đa số người đều hướng ngoại , tưởng rằng nên cải biến xã hội này , nên đánh giặc ... mới có thể làm cho thế giới hòa bình , vui sướng . Thật ra càng đánh giặc càng tệ , càng cải biến càng không tốt , có phải như vậy không ? Đời đời kiếp kiếp đều có rất nhiều người muốn cải biến xã hội của chúng ta , nhưng vẫn chưa có gì thay đổi , tốt đẹp hơn . Vì sao ? Bởi vì tự của họ không thay đổi . Người Trung Hoa đều biết đạo lý của Khổng Tử , rất nhiều người cũng có đọc qua Luận Ngôn , Đại Học Trung Dung , nhưng lại không làm được . Cho nên thế giới vẫn loạn . Trung Quốc cũng không có hòa bình .

Tu thân trước , sau đó mới coi sóc gia đình , trị quốc , bình thiên hạ . Không tu thân không thể cai quản gia đình . Một gia đình loạn động , hai gia đình loạn động , nhiều gia đình loạn động , quốc gia cũng sẽ trở nên loạn . Quốc gia loạn động , đương nhiên thế giới không hòa bình . Cho nên tu thân là điều quan trọng nhất , là căn bản nhất . Không tu thân thì khoan nói trị quốc , cũng khoan nói bình thiên hạ , vì càng trị sẽ càng loạn . Khổng Tử đã nói rõ như vậy , nhưng không có người nào làm được .

Nhím Hoàng Kim
06-19-2009, 09:22 PM
Quý vị tưởng rằng mình có tu thân . Tu thân gì đâu ? Mỗi ngày dùng thuốc bổ để tu , nhưng là bổ thịt , bổ cái nhục thể này . Chỗ này hở thì vá ; chỗ kia có bệnh thì đi mổ để chữa . Có người mắc bệnh phổi thì ăn phổi heo . Họ tưởng rằng như vậy là bổ phổi . Đầu óc có bệnh thì ăn óc bò hay ăn óc heo . Họ tưởng cho như vậy là bổ óc . Nếu như có người có bệnh tim , không biết chừng ăn tim heo để bổ , có phải vậy không ? (Có người đáp : Phải). Sư Phụ nói đại mà cũng đúng chứ ? (Mọi người cười).

Những điều này đều do Sư Phụ tự nghĩ ra , chưa có xét chứng . Nhưng Sư Phụ nghĩ như thế cũng có lý do . Vì thuở nhỏ mẹ của Sư Phụ thường đem rất nhiều thứ , như gan , phổi , cật , tim ..., nấu chung với mì cho Sư Phụ ăn . Bà nói ăn món này bổ hết toàn thân (Mọi người cười). Hễ bà mới xào , Sư Phụ liền chạy ra xa hai cây số , vì Sư Phụ không dám ngó . Làm sao mà bổ cho được ? Cho nên Sư Phụ rất ốm . Sư Phụ mới nhìn thấy là đã hết hồn rồi . Quá khủng khiếp cho nên Sư Phụ không dám nhìn .

Có người cho rằng ăn tim bổ tim , ăn phổi bổ phổi ; dù muốn bổ cũng nên bổ cho đúng cách một chút , vì đó là tim của động vật , không phải của con người . Quý vị muốn bổ tim người , nên ăn tim người mới đúng (Mọi người cười). Muốn bổ phổi phải bổ cho rõ . Quý vị có dám giết người để ăn không ? Thật ra cũng không cần giết người , trong mộ có nhiều lắm (Mọi người cười). Nghe thấy có rùng rợn không ? Đã ăn tim heo được sao không ăn tim người được ?

Tình trạng chết của heo cũng như con người , cũng đều là thịt . Muốn bổ thân của mình phải dùng thân người để bổ , sao lại lấy thịt động vật để bổ ? Như vậy sẽ càng lúc càng giống động vật sao ?

Quý vị thương cái gì sẽ biến thành cái đó , có biết không ? Quý vị xem những người nuôi vịt hay chó , có phải càng lúc càng giống những con thú đó hay không ? Có ai coi qua chưa ? (Có người đáp : Có). Ăn thịt động vật rồi cũng sẽ càng giống chúng , như thế mệt lắm .

Nếu như muốn bổ người , phải ăn thịt người . Như vậy vấn đề thiếu đất làm nghĩa địa ở Đài Loan sẽ được giải quyết (Mọi người cười). Nếu như không dám ăn thịt người , sao lại dám ăn thịt heo ? Cũng đều là thịt hết . Ăn thịt người tối thiểu cũng gần gũi với chúng ta hơn , quen thuộc hơn , cũng là thân thể giữa người và người , cấu tạo cũng giống nhau , chỉ khác biệt nam nữ mà thôi . Nhưng vấn đề này cũng có thể giải quyết , nam giới ăn thịt nam giới , nữ giới ăn thịt nữ giới là được rồi (Mọi người cười).

Sư Phụ góp ý là sau này quý vị đừng ăn thịt heo . Muốn bổ thật nên đến nghĩa địa ăn đồng loại của mình . Sư Phụ chỉ nói đùa ! Nếu quý vị thật muốn ăn thịt mà không thấy rùng mình thì cứ ăn . Đã ăn được thịt heo , đương nhiên cũng ăn được thịt người . Ăn thịt người cũng như ăn thịt thân nhân của chúng ta vậy . Đâu có gì khác ? Ăn thịt heo , bò đáng lý ra không có ngon . Cho nên quý vị mới bỏ nhiều gia vị như thế , có phải không ? (Mọi người đáp : Phải). Nếu như ăn thịt của chúng nó ngon thật , quý vị khỏi cần nấu nướng , cứ xẻo thịt ra ăn là được rồi . Nhưng vì ăn như vậy không ngon , rất gớm , rất dơ , nên chỉ còn cách rửa sạch trước , lấy thêm nhiều gia vị ướp một lúc cho mùi hôi bay mất rồi mới ăn , có hiểu không ? Mùi còn lại chỉ là mùi ớt , ngũ vị hương , tiêu ..., không còn mùi của heo nữa , lúc đó quý vị mới ăn được .

Cho nên đừng nói với Sư Phụ "Ăn thịt rất ngon", đó là tự gạt mình . Nếu như cá ăn ngon , lúc cá bị bắt từ biển lên là tươi nhất , sao không ăn ? Đợi đem về nhà rửa sạch , mổ trong xẻo ngoài , chặt bỏ đầu đuôi , cắt ra thành từng khúc như Sô-cô-la (mọi người cười), chẳng còn thấy hình dáng như cá nữa , rồi thêm vào muối , ngũ vị hương , tỏi , hay là những gia vị khác . Nấu xong rồi chẳng còn là ăn cá mà là ăn đồ gia vị .

Cho nên đừng nói với Sư Phụ "Ăn cá ngon lắm", không có gì là ngon đâu ! Nếu như bảo quý vị bắt cá sống ăn , quý vị đâu dám ăn , có phải không ?

Gà , vịt hay chim cũng vậy thôi , cũng rất bẩn . Cho nên quý vị mới rửa sạch như vậy . Nấu cả mấy tiếng đồng hồ , hay là chưng , nướng cho đến khi biến hình , không còn nhận ra đây là miếng thịt heo , nhìn giống như miếng bánh , coi thấy đẹp lắm ! Có người còn bỏ thêm màu , màu đỏ màu xanh rất đẹp mắt . Làm như vậy mới bán được , có phải không ? Trong nhà hàng , họ nhuộm vịt thành màu đỏ , heo cũng nhuộm thành màu đỏ , càng đỏ người ta càng thích mua . Như thế có ý gì ? Nghĩa là những thứ này thật ra chẳng ngon , có hiểu không ?

Nhím Hoàng Kim
06-21-2009, 06:35 PM
Còn cơm trắng , chúng ta chỉ cần rửa một chập , rồi nấu chín là ăn được , không cần thêm muối cũng ngon . Có người chỉ ăn cơm thôi , có thấy thơm không ? Rau cũng vậy , dù không thêm muối cũng có thể ăn sống được . Nhưng ngày nay người trồng rau dùng quá nhiều thuốc trừ sâu , hay phân bón , rau không được sạch nên mới cần nấu chín . Cho nên người Trung Hoa có thói quen là nhất định nấu rau thật chín . Sự thật rau có thể ăn sống . Ít có loại rau nào không ăn sống được . Rau vốn rất sạch , rất ngon , có mùi thơm , lại có rất nhiều sinh tố .

Trái cây cũng vậy , không cần thêm gia vị nhân tạo , có thể ăn ngay được (Sư Phụ cầm trái lê cắn ăn). Thật là ngon ! (Mọi người cười). Nếu Sư Phụ bắt con chim cũng ăn như vầy , quý vị sẽ nghĩ ra sao ? Hay Sư Phụ bắn một con chim từ trời rơi xuống đất , hả miệng cắn ăn , quý vị có cảm thấy ớn kinh không ? (Mọi người đáp : Ghê lắm). Tại sao vậy ? Bởi vì hạ ý thức chúng ta cũng biết đó là thực phẩm không đúng . Nhưng bị người ta gạt cho đến giờ nên không thể thay đổi . Quên rằng con người vốn ăn chay . Nhưng cũng không phải quên thật . Nếu như thật sự quên , khi thấy có người ăn sống động vật , làm sao biết ghê sợ ? Có hiểu ý của Sư Phụ không ?

Vì sao quý vị cảm thấy ăn sống một con chim và ăn trái lê khác nhau ? Bởi vì hạ ý thức biết rằng ăn động vật không tốt , ăn trái cây mới đúng . Sư Phụ ăn rau sống cũng không cảm thấy rùng mình , có thấy không ? (Mọi người đáp : không). Đem cà rốt cho Sư Phụ ăn (Sư Phụ ăn và mọi người). Nói gì là làm liền . Như vậy quý vị mới cảm thấy có khác nhau . Nếu như bây giờ đưa con gà sống cho Sư Phụ ăn , Sư Phụ cầm lên ăn liền , quý vị có cảm thấy tốt không ? (Mọi người đáp : không tốt). Đương nhiên là không tốt , thấy khủng khiếp lắm phải không ? (Mọi người đáp : Phải).

Nhưng đa số người đem gà rửa sạch , nhổ lông , chặt đi tứ chi , biến thành một miếng nhỏ như đậu hũ , rồi thêm chút muối , ngâm trong gia vị (mọi người cười), nấu hai , ba tiếng sau là có thể tự gạt mình nuốt xuống rồi đó .

Cà rốt là cải sống nhưng ăn ngon miệng . Vì sao ? Vì đó là thức ăn của chúng ta . Chúng ta có thể ăn , và cũng nên ăn , nên có cảm giác rất quen thuộc , không có gì đáng ngạc nhiên , cũng không cảm thấy khủng khiếp . Nhưng khi ăn động vật , chúng ta cảm thấy rất không tốt , nhưng không hiểu vì sao lại ăn . Bởi vì cha mẹ ăn , đời đời kiếp kiếp xã hội đều ăn , nên mình cũng ăn . Nếu mình không ăn , mọi người sẽ thấy mình kỳ cục . Vì mọi người mình mới ăn . Quý vị đều biến thành "bị động", không thể chủ động , có hiểu không ?

Quý vị không thể phán đoán mình ăn gì . Không hiểu vì sao ăn rồi cảm thấy gớm mà rốt cuộc vẫn cứ tiếp tục ăn . Cảm thấy rất tự nhiên (Sư Phụ cắn một miếng cà rốt) như vậy lại không dám ăn . Đó đều là vì áp lực . Quý vị đã biến mình thành thỏ con ! (Mọi người cười). Bị áp lực gia đình , bạn bè , quốc gia , xã hội và thế giới , nên trở thành không được tự tại .

Quý vị nam chúng đừng tưởng rằng mình là đại trượng phu . Không có lớn gì đâu ! Rất nhỏ , tiểu trượng phu ! (Mọi người cười). Bởi vì vợ con không cho quý vị ăn chay , quý vị không dám ăn ; cha mẹ ép quý vị ăn thịt , quý vị ăn ngay ; làm ăn với bạn bè trong xã hội , quý vị đều ăn thịt uống rượu , không ăn không được .

Bởi vì công việc làm ăn còn quan trọng hơn mạng sống , còn quan trọng hơn tư tưởng tự tại , hơn lực lượng độc lập nên quý vị đã quên mất chính mình , bán linh hồn cho xã hội , cho công việc buôn bán . Quý vị không phải là chủ nhân . Việc làm là chủ nhân của quý vị . Quý vị không phải là ông chủ , sự làm ăn và bạn bè đồng nghiệp mới biến thành chủ nhân của quý vị . Bởi vì họ nói gì , quý vị nghe nấy . Chỉ cần họ đưa cho quý vị thứ tiền không có cảm tình , quý vị liền ưng chịu hết , uống rượu OK , ăn thịt OK , uống thuốc độc cũng OK .

Rượu thịt đều là thuốc độc nên chúng ta cũng cảm thấy không đúng . Cho nên mới rửa thịt cho sạch , xẻo thành từng miếng dài , làm như bánh vậy , tự gạt mình . Rồi chiên , rồi thoa lên màu xanh xanh đỏ đỏ , bỏ tất cả gia vị vào mới nuốt xuống được . Điều đó cho thấy những món ăn này đáng lý ra không nên ăn . Nhưng cà rốt thì có thể ăn liền , không cần thêm gia vị . Cơm cũng vậy , cà , trái cây , tất cả rau cải đều như vậy .

Nhím Hoàng Kim
06-23-2009, 07:31 PM
Bây giờ Việt Nam lọt vào tay cộng sản , Sư Phụ không thể về Việt Nam . Nhưng Sư Phụ không có thù ghét cộng sản . Tất cả đều là nhân duyên tạo thành . Chiến tranh đối với Sư Phụ chẳng là gì . Bây giờ Sư Phụ không muốn về Việt Nam nữa , Sư Phụ không muốn về . Không phải không thích , nhưng về đó để làm gì ? Không thể làm được gì , hiểu không ? Sư Phụ thích chủ động , làm chủ lấy mình , muốn nói gì thì nói , bởi thế Sư Phụ thích nước tự do .

Họ muốn trở thành cộng sản , đó là chuyện của họ . Nhưng nếu muốn Sư Phụ cũng làm cộng sản thì không được , có hiểu không ? Như vậy là kiềm chế người ta . Sư Phụ không muốn bị ai kiềm chế , nên mới không về chứ không phải thù hận họ .

Nếu nhìn xa từ khía cạnh nhân quả sẽ thấy . Đó hoàn toàn không phải lỗi họ . Chúng ta đời đời kiếp kiếp làm sai nên mới tạo thành bầu không khí này , thành tình trạng cộng sản , bây giờ phải gánh nghiệp chướng , có hiểu không ? Nhưng đó không phải là nghiệp chướng của Sư Phụ mà là nghiệp chướng của họ , cho nên Sư Phụ không muốn trở về .

Ở Việt Nam có dãy núi rất lớn , gọi là "Trường Sơn", rất dài , từ miền nam chạy dài đến miền bắc . Núi sông thăm thẳm , có người ẩn cư trong đó tu hành , chỉ có vài bộ đồ , đem giống lên gieo , trồng rau ở đó , chỉ ăn rau thôi , không có cơm .

Trường hợp này có thật . Vị thầy thứ nhất của Sư Phụ có nói cho Sư Phụ nghe như vậy . Thân nhân của thầy trốn trên núi tu hành chỉ có một hai bộ đồ , không có muối , không có cơm , không có hương liệu , vị tinh , ngũ tân , ớt ..., không có gì hết . Họ hái rau luộc chín rồi ăn . Ngày nào cũng như vậy . Cả đời đều ăn như vậy , họ không cần bỏ thêm gì vào . Vì họ ăn rau , có hiểu không ?

Việt Nam trước kia cũng có rất nhiều người tu hành như vậy . Không phải họ muốn tự trừng phạt , hay là cố ý tu khổ hạnh , mà tình trạng tự nhiên biến thành như vậy . Họ rất tự tại , có gì ăn đó , họ không coi trọng cũng không tự ép mình tu khổ hạnh . Nếu họ tự cưỡng ép mình tu khổ hạnh , họ sẽ không được gì , mà sẽ biến thành "Phật khổ", "Phật quá khổ" (Mọi người cười). Làm người như chúng ta đã quá khổ rồi , nếu như thành Phật còn khổ như vậy , ai muốn thành Phật ? Sư Phụ không muốn thành Phật khổ , chỉ muốn thành Phật vui vẻ . Nếu hoàn cảnh không đáng như vậy , mà lại cưỡng ép mình tu khổ hạnh , đó là làm bộ .

Dựa vào ngoại cảnh để tu thì thành "Phật bên ngoài", không thể trở thành "Phật bên trong", không thể được Phật Tánh . Thí dụ mình có nhiều tiền , có thể tự lập kiếm tiền sinh sống , người nhà cũng không can thiệp vào việc tu hành của mình . Nhưng mỗi ngày mình cố ý ăn rất ít , cố ý để cho mình gầy ốm , để người khác thấy mình sẽ tán thán "Giống như một vị đại tu hành" (Mọi người cười). Như vậy kết quả sẽ biến thành thế nào ? Biến thành "Phật gầy", "Phật đói", "Phật khó coi", như vậy đâu được .

Rất có thể họ tu khổ hạnh là vì hoàn cảnh như thế . Vả lại họ rất tự tại . Tuy khổ nhưng không cảm thấy khổ . Trường hợp Hòa Thượng Quảng Khâm cũng vậy , lúc Ngài tu trên núi không cảm thấy khổ . Không phải Ngài cố ý tu khổ hạnh , có hiểu ý của Sư Phụ không ? Chúng ta tu hành đạt đến trình độ đó đã thoát qua khổ ải rồi .

Nhím Hoàng Kim
06-24-2009, 06:07 PM
Cho nên khổ cũng không khổ gì . Nếu như cố ý trừng phạt mình , nhất định sẽ tu không tiến bộ hay sẽ đi vào tà Đạo . Thí dụ hiện giờ chúng ta còn có chỗ tốt để ở , Sư Phụ không ở , lại bảo đệ tử ở chung trong ống cống . Như thế quý vị cảm thấy như thế nào ? Có phải sẽ nghĩ : "Vị hòa thượng đó điên rồi . Có chỗ tốt không ở lại ra cống ở". Nếu làm như vậy để thành Phật , thì không thành được đâu . Nếu như có , cũng là thành "Phật khổ". Không ai muốn theo "Phật khổ" tu . Phật nên vui vẻ mới đúng .

Có gì dùng đó là người tự tại . Không nên vì muốn được gì đó , rồi cố ý biến đổi tình trạng mình . Nên thế sẽ thành hối lộ , có hiểu không ? Đó cũng là một thứ hắc thần thông . Bởi vì họ dùng "Ý" của họ để cưỡng ép lực lượng tự nhiên này . Cưỡng ép ông trời nghe lời chúng ta : "Nếu trời không cho tôi thành Phật , tôi sẽ chết đói". Cũng như trẻ nhỏ vậy , không cho kẹo chúng không chịu làm bài , hay đi ngủ . Hối lộ Phật cũng không thể thành Phật . Có người lấy tiền hối lộ cảnh sát . Có người tu hành dùng lực lượng "Ngã chấp" cưỡng ép Phật Bồ Tát cho họ mau thành Phật . Như vậy đều không được .

Chúng ta tu Pháp Môn Quán Âm rất tự nhiên , có phải không ? Càng lúc càng không muốn ăn gì hết . Người tại gia cũng cảm thấy , nếu thật sự tu hành , khỏi cần tu khổ hạnh , tự niên sẽ không còn lưu luyến , có hiểu không ? Ăn cơm cũng không cảm thấy mùi vị gì hết . Tuy rằng đôi lúc cũng thấy ngon , nhưng càng ngày càng ăn ít , ngủ cũng ít lần ... Tu hành càng nhiều càng hời hợt với chuyện thế gian . Có gì mặc đó , không chê bai như trước kia . Cho dù ngày mai lìa đời cũng không sao , có phải không ?

Vì sao chúng ta thích thế giới này nhiều như vậy ? Bởi vì chúng ta chưa biết được trên thế giới này không có gì làm cho chúng ta vui vẻ . Chúng ta thường tưởng rằng có một người chồng hay vợ sẽ được sung sướng . Chúng ta thử các phương pháp , chỉ vì muốn tìm sự sung sướng , tham sân si cũng vì lý do đó , có hiểu ý Sư Phụ không ? Đó cũng không phải tham sân si thật . Có câu "Phiền não tạo Bồ Đề" là ý đó .

Vì sao chúng ta thích nữ chúng ? Bởi vì chúng ta tưởng rằng nói chuyện với họ , sẽ được vui vẻ một chút . Vì sao chúng ta thích nam chúng ? Bởi vì tưởng rằng nói chuyện với họ sẽ cảm thấy thoải mái hơn , nên nghĩ rằng khi kết hôn rồi , đời sống nhất định sẽ thay đổi , sẽ vui sướng hơn . Không ngờ hai , ba năm sau thì khác hẳn . Những cảm tưởng đó toàn là gạt người , đều là ngoại biểu mà thôi , có hiểu không ?

Hay chưa kết hôn hay trước khi đính hôn , người bạn trai nói : "Ôi ! Tóc em đen mướt , đẹp quá !" Khi kết hôn ba , bốn năm sau lại nói : "Bữa nay ăn cơm không ngon . Sao lại có một cọng tóc rớt trong đó ? Dơ quá !" (Mọi người cười). Trước khi kết hôn sẽ thường khen : "Em đẹp quá , mày cong , mắt phượng", kết hôn vài năm sẽ thành : "Ngày nào cũng thoa cái này làm gì ? Đánh phấn mãi vẫn là bà già (mọi người cười), vì đợi bà đánh phấn tha son , phải mất hai tiếng đồng sau mới có thể ra khỏi cửa . Nếu như bà xuất gia thì tốt nhất" (Mọi người cười).

Lúc đó không biết chừng quý vị chạy đến khóc than với Sư Phụ : "Con muốn xuất gia", như vậy Sư Phụ cũng không nhận đâu (Mọi người cười). Nếu như đánh phấn thoa son đến hai tiếng đồng hồ mới có thể ra khỏi cửa cũng không thích hợp để xuất gia . Người theo Sư Phụ xuất gia phải lanh lẹ . Tánh của Sư Phụ thì mau mắn , nếu Sư Phụ muốn ra ngoài , chỉ cần năm phút là chẩn bị xong . Người nào theo không kịp , Sư Phụ sẽ để lại trung tâm , không bao giờ chờ . Như vậy đã thành thói quen rồi .

Sư Phụ ra ngoài rất mau , nhưng Sư Phụ rất sợ nổi danh . Nổi danh quá nhiều sẽ rất mệt , chịu không nổi . Hiện giờ mỗi ngày đều ăn cà rốt và lê , vậy làm sao có thể thâu nhiều học trò được ? Chắc có lẽ sau này nên uống rượu ăn thịt mới đủ sức (Mọi người cười). Bởi vì quý vị đều nói rằng ăn thịt mới có sức lực , ăn cà rốt không có sức lực , có phải vậy không ? (Mọi người đáp : Không phải).

Sư Phụ nói đùa với quý vị đó ! Bây giờ nói về chuyện tự tại . Đã muốn tự tại , sao Sư Phụ còn dạy quý vị ăn chay ? Tự tại là được rồi , sao không thể ăn thịt ? Chúng ta có thể tự tại , nhưng đừng hại đến những chúng sanh khác , nên để chúng cũng được tự tại , quý vị có hiểu ý Sư Phụ không ? Thí dụ một người hút thuốc , họ thích hút thuốc là quyền của họ , nhưng họ không thể ép người khác ngửi mùi thuốc , có hiểu không ? Cho nên nói người hút thuốc rất ích kỷ .

Người ăn thịt cũng vậy . Họ rất "Tự tại", muốn ăn thịt thì ăn , không nghĩ rằng ăn thịt là hại đến những sanh mạng của những chúng sanh khác . Lúc chúng bị giết rất là đau khổ , có lời không thể nói và không ai cứu mạng chúng . Cho nên có con vật biết chảy nước mắt khi bị giết . Ăn thịt động vật rất là ích kỷ . Chúng ta được tự tại , điều này không có gì là không đúng . Nhưng cũng nên để cho những chúng sanh khác được tự tại . Chúng muốn sống thì để cho chúng sống , không thể bắt chặt đầu , ăn thịt chúng , có hiểu không ? Chúng sẽ oán trách , sẽ kháng cự , sẽ la ó . Nhưng chúng ta không hiểu , cũng không nghe . Trách chúng sao không nói tiếng người , nói tiếng "gà" tiếng "bò" tôi làm sao hiểu , nên giết chúng không sao . Ai bảo chúng không nói tiếng Đài Loan ? Cho dù loài vật biết nói tiếng Đài Loan , biết nói tiếng Quan Thoại , quý vị cũng không muốn nghe , vì đã quen thói sát sanh rồi .

Sự tự tại này khác với sự tự tại thuần thật rồi . Tự tại không phải là ích kỷ . Tự tại là riêng chúng ta tự tại , không bị bất cứ việc gì ràng buộc hay trở ngại , cũng không lưu luyến gì cả . Nhưng cũng để chúng sanh khác được tự tại , không ép chúng chết sớm , không cưỡng bách chúng vào bụng chúng ta . Có thể trong bụng chúng ta rất đẹp , nhưng chúng không thích ở trong đó . Chúng ta không thể ép chúng đến ở . Chúng thích ở bên ngoài , tự nhiên hơn , bay đi đây đi đó , chạy tới chạy lui , giỡn đùa với vợ chồng , con cái cũng như chúng ta thích đi chơi với người nhà vậy . Cho nên "Tự tại" không thể nói rằng ăn thịt cũng như ăn chay vậy . Điều này hoàn toàn khác nhau .

Thôi ! Hôm nay nói quá nhiều , hơn hai tiếng rồi , có hỏi gì không ? Có ai phản đối không ? Sư Phụ nói đều trúng hết , có phải không ? (Mọi người đáp : Phải). Ở đây trả lời "Phải", về nhà cũng phải làm theo . Mỗi ngày nên thiền nhiều , quán âm nhiều , ít xem tivi , nên nhìn bản lai diện mục của mình cho nhiều .

nvqtuan
06-24-2009, 09:26 PM
................................X

Nhím Hoàng Kim
06-25-2009, 02:53 PM
http://img191.imageshack.us/img191/7336/sphinh5.jpg

http://img124.imageshack.us/img124/5237/okhoaal8.jpg

Quyển 4 : Bài 4

CÔN TRÙNG ĂN RẮN

Sư Phụ Thanh Hải Thuyết Giảng Tại
Trung Tâm Tịnh Tọa Vô Lượng Quang , Đài Loan
Ngày 7 tháng 6 năm 1987


Tuần trước nói về sâu , tuần này nói về côn trùng . Quý vị đều biết rắn chứ ? Ở đây có một con rắn thường bò vào đây . Nếu như không chận chỗ hở , ngày nào nó cũng đến . Mỗi lần chúng tôi tắt đèn tọa thiền là nó vào . Lần nào cũng vậy , bây giờ không cho nó vào nữa .

Có một hôm , Sư Tổ của Sư Phụ cùng đệ tử đi chơi , gặp một con rắn đang thoi thóp trên núi . Nó còn cựa quậy , chưa chết hẳn . Trong thân nó có rất nhiều thứ côn trùng bò ra , vừa ăn thịt nó , vừa bò ra ngoài . Quý vị từng thấy tình trạng này chưa ? Nếu như chưa thấy qua cũng có thể tưởng tượng được . Con rắn đó đương nhiên rất đau khổ , chết cũng không chết được mà sống cũng không nổi . Rất nhiều côn trùng từ trong thân nó bò ra .

Trong kinh Phật cũng có ghi chép chuyện sâu ăn sư tử . Ngụ ý nói Phật giáo đồ hay các vị hòa thượng làm hư Phật giáo . Phật Thích Ca Mâu Ni có tiên tri , Ngài nói vào thời mạt pháp có rất nhiều sâu từ trong mình sư tử chui ra . Như thế dễ phá hoại hơn , vì những thú vật khác không thể bắt sư tử ăn . Chỉ có sâu sinh trong mình sư tử mới có thể ăn nó . Đợi chút nữa hay là ngày khác sẽ nói tiếp , bây giờ nói chuyện côn trùng ăn rắn .

Những côn trùng đó từ đâu đến ? Đương nhiên là từ trong mình con rắn sanh ra , rồi ăn thịt nó , mắt nó . Nhìn thấy rất rùng rợn và đau đớn . Đệ tử của Sư Tổ thấy cảnh đó , đương nhiên rất khó chịu , mới hỏi Sư Phụ của họ : "Có cách nào để cải biến tình trạng này không ?" Sư Tổ mới nói với họ : "Đừng có biến đổi . Đó là nhân quả của chúng . Con rắn này xưa kia là vị thầy xấu , vị minh sư giả , nên khiến cho nhiều người không thể giải thoát , khiến cho nhiều người lầm vào tà đạo . Vị minh sư giả đó chết rồi biến thành con rắn , còn những côn trùng là học trò , bây giờ đến báo thù . Cả hai bên đều không thể giải thoát . Nhưng những đệ tử đó hận vị minh sư giả hại họ không giải thoát được , nên đến ăn đầu óc , thịt của nó". Vì vậy nếu chúng ta bày người ta tu bậy bạ , hậu quả rất đáng sợ .

Quý vị đều biết rằng , lúc truyền Tâm Ấn , Sư Phụ đã căn dặn quý vị đừng có dạy người khác , đợi khi thành Sư Phụ rồi hãy dạy người , hoặc khi nào Sư Phụ bảo quý vị làm , quý vị mới có thể làm . Sư Phụ cũng thường bảo quý vị : "Sư Phụ không phải là minh sư". "Minh" là gì ? Cũng đâu có gì "Minh" đâu ! "Sư" tức là "thất", bởi vì mất tóc (ý nói xuống tóc), nên thành "Sư" ! (Mọi người cười).

Ở Việt Nam , hễ người nào xuống tóc là bị tôn xưng là "Sư". "Ông sư" tức là chỉ hòa thượng già . Họ gọi người xuất gia là "Sư", cũng như mình ở đây gọi "hòa thượng" hay "Tỳ Kheo Ni", nhưng rất ít . Họ đều gọi là "Sư", Sư Cô là chỉ "Tỳ Kheo Ni". "Sư Phụ" tức là chỉ tỳ kheo , hay nói gọn chỉ xưng "Sư" mà thôi .

Sư Phụ thường nói Sư Phụ nhận đệ tử hoàn toàn bởi vì thầy của Sư Phụ bảo Sư Phụ nhận . Sư Phụ vốn không muốn , cho nên bây giờ cũng không muốn . Nếu như trong quý vị ai muốn công việc này , có thể lãnh được , Sư Phụ sẽ trao đổi ngay lập tức .

Trên thực tế , làm Sư Phụ đâu có gì thích thú , đừng thấy người ta đãnh lễ Sư Phụ , tưởng rằng Sư Phụ rất sung sướng . Không phải đâu , Sư Phụ chẳng thích chút nào . Nhưng có số người rất thích làm "Sư Phụ". Họ không xuất gia , không có học bao nhiêu , nhưng rất thích làm thầy người khác .

Trong hành đệ tử của Sư Phụ , cũng có vài người như vậy . họ vốn bị ma nhập rất trầm trọng . Đối với những người đó , Sư Phụ vốn không muốn dạy . Nhưng không muốn cũng không được . Đã thọ Bồ Tát Giới , hành Bồ Tát Đạo thì không thể có tâm phân biệt . Cho nên quý vị thấy có nhiều người không đáng cho Sư Phụ dạy chút nào , nhưng Sư Phụ vẫn dạy họ . Có lúc quý vị than phiền với Sư Phụ : "Sao phải dạy những người bị nhập đó ? Họ chưa có đủ trình độ mà". Hồi đó người học trò này bị ma nhập rất trầm trọng gần chết , đến cầu cứu với Sư Phụ nên tình trạng bị ma nhập mới bớt một chút ; bớt xong lại liền trở về dạy người , càng dạy càng tệ .

Có học trò nói với Sư Phụ : "Con nghe nói có một số đồng tu theo người đó học , niệm chú gì đó , càng niệm đẳng cấp càng xuống , rớt đến đẳng cấp rất thấp . Vị đồng tu này đẳng cấp vốn rất cao , có thể lên cảnh giới trên gặp Bồ Tát và Sư Phụ , cũng có thể đến cảnh giới rất cao để chơi . Nhưng từ khi tụng niệm thứ chú đó , càng tụng đẳng cấp càng xuống thấp , thấp đến nỗi rơi vào địa ngục A Tu La".

Quý vị có biết vị này tụng chú gì không ? Đó là chú Lăng Nghiêm và các bài chú khác . Họ nói cần tụng chú Lăng Nghiêm , chú siêu độ , chú vãng sanh và nhiều thứ chú khác . Chú vốn được lắm , nhưng tại người truyền pháp bị ma nhập , đương nhiên truyền nhiễm cho đệ tử ; nên càng tụng càng tệ , càng tụng đẳng cấp càng thấp , sau này cùng xuống địa ngục .

Sư Phụ nói để quý vị hay : "Muốn siêu độ chúng sanh không phải là chuyện dễ". Họ cho rằng , họ tu Pháp Môn Địa Tạng Vương , vì Địa Tạng Vương ở địa ngục . Nếu như quý vị muốn tu pháp môn đó , đương nhiên cũng sẽ xuống địa ngục (Mọi người cười). Vấn đề là chúng ta có phải là Địa Tạng Vương không ? Có phải Địa Tạng Vương Bồ Tát truyền pháp cho chúng ta không ? Có lực lượng của Ngài ở đó không ? Nếu như chúng ta tu hành thành đạt quả vị nào đó , bất cứ là quả vị A La Hán hay là quả vị Bồ Tát , có thành quả rồi mới có lực lượng , mới có thể phát nguyện xuống địa ngục hay lên thiên đàng , hay là đến thế giới nào đó cứu người . Lúc đó đương nhiên sẽ làm được . Bây giờ tu hành còn chưa thành tựu gì đã thích được người khác tôn kính , thuyết giảng bậy bạ khắp nơi , dạy rất nhiều người , càng dạy đẳng cấp càng rớt xuống , có rất nhiều quỷ ma đến quấy nhiễu , muốn phước báu của họ , nhưng phước báu của họ không đủ nên càng ngày càng bệnh .

Nhím Hoàng Kim
06-27-2009, 05:21 PM
Có một hôm những người đệ tử theo học pháp môn đó đến thăm Sư Phụ . Sư Phụ mới nhìn đã giật mình . Bởi vì xưa kia mấy người này thường đến thăm Sư Phụ , mặt mày họ sáng sủa , không có chuyện gì hết . Nhưng cách một khoảng thời gian lâu không đến thăm Sư Phụ , lại theo những người kia học rồi thì khác hẳn . Cho nên khi Sư Phụ mới thấy họ , Sư Phụ đã giật mình .

Bây giờ họ đã lành bệnh vì biết được sự lợi hại của việc tu hành , cũng biết là mình lầm , không dám tụng nữa . Tự do đã thể nghiệm được kết quả . Họ nói với Sư Phụ : "Con vĩnh viễn không dám tụng nữa . Bây giờ mới biết Sư Phụ là tối cao . Chúng con đã thật sự hiểu biết pháp môn của Sư Phụ . Pháp Môn Quán Âm mới là pháp môn tối cao". Hiện giờ họ rất vui mừng , không dám theo học với người đó nữa .

Cho nên khi quý vị còn chưa đắc Đạo , đừng đi dạy người khác . Làm như vậy chỉ dạy cho mình mà thôi . Đó là sự thật . Nếu như chúng ta chưa được nhiều công đức , đẳng cấp cũng không cao thì đừng đi dạy người . Để rồi hại người hại mình . Nếu như chúng ta dùng "ngã chấp" dạy người thì càng tệ nữa . Sau này không những gánh nghiệp chướng của họ , mà còn gánh nghiệp chướng của chúng sanh vô hình nữa .

Nhưng gánh nghiệp chướng cho họ chưa chắc đã cứu được họ . Bởi vì nghiệp chướng của họ quá nhiều , gánh một chút cũng không có ý nghĩa gì . Đã không giúp ích mà còn hại mình nữa . Chỉ có biển cả mới có thể rửa hết tất cả đồ dơ . Nếu chúng ta chỉ có một , hai ly nước , chỉ rửa được một chút dơ . Không những không giúp ích , ngược lại còn làm cho nước càng lúc càng dơ . Dùng ly nước dơ nhỏ này , rửa bất cứ vật gì cũng không sạch . Dù là biển cả , lúc mới bắt đầu rửa đồ dơ , cũng bị nhiễm dơ , nhưng chỉ trong chốc lát , qua một thời gian sau , sẽ trở lại sạch sẽ .

Cho nên , mặc dù các đại sư gánh nghiệp chướng của chúng sanh , họ cũng có chuyện chứ không phải là không , nhưng sẽ qua rất mau . Gánh nghiệp chướng của người khác là làm lợi ích cho người khác . Đối với bản thân của Sư Phụ không có chút chướng ngại gì , tuy cũng có chút ảnh hưởng , nhưng không quan trọng . Còn những người không đủ công đức phước báu , tự mình chưa đủ dùng , còn đi giúp đỡ người khác , đương nhiên là hai bên đều thiếu nhau .

Sư Phụ thấy thầy của Sư Phụ , Sư Ông , Sư Tổ , vì cứu nhiều người , cho nên đôi lúc cũng bị bệnh . Thí dụ , không có lý do mà cũng bị ho , cổ họng cũng đau , hay bụng không được khoẻ ... Đó đều là để tiêu hóa nghiệp chướng của chúng sanh . Trong lúc tiêu hóa , thân thể đương nhiên bị ảnh hưởng , bị mệt hay bị bệnh .

Sư Phụ nghe nói đôi khi Sư Ông của Sư Phụ bệnh rất nặng , dường như dậy không nổi . Nhưng đến lúc Ngài thuyết pháp , Sư Ông liền ra thuyết pháp như không có chuyện gì vậy . Thuyết pháp xong , về đến nhà lại ngã xuống . Sư Ông đã cho mình tạm tự do một chút , tạm rời bệnh một chút , vì cần phải như vậy . Đợi thuyết pháp xong , về nhà vẫn phải bệnh trở lại .

Cũng như lúc Sư Phụ thuyết pháp cần phải mặc bộ y phục Hải Thanh màu vàng . Khi về phòng cởi ra mới thấy dễ chịu . Nếu như cả ngày mặc bộ y phục này khó mà chịu nổi . Sư Phụ vốn không thích mặc bộ này , nhưng nếu mặc trong giây lát thấy cũng vui , không có gì đặc biệt . Quý vị từ xa đến , Sư Phụ vì lễ phép nên mới mặc y phục đó cho chính thức một chút và để biểu lộ lòng tôn kính của Sư Phụ . Bận y phục đẹp là vì tôn kính quý vị . Nếu không Sư Phụ mặc đồ ngủ chạy tới chạy lui cũng không sao . Cho nên mỗi lần có người đến , Sư Phụ mặc áo dài ra nói chuyện với quý vị , để bày tỏ lòng tôn kính của Sư Phụ .

Có lúc nhuốm bệnh là bệnh giả , bởi vì không phải bệnh của mình , bởi vì không phải bệnh của mình , mà là bệnh của người khác bỏ vào mình , cũng như băng keo dính lên mình vậy . Đôi lúc Sư Phụ nhìn người nào đó , cảm thấy khó chịu . Nhưng có người mới thấy Sư Phụ đã cảm thấy thoải mái . Bởi vì hai bên trau đổi nhau (Mọi người cười). Cũng như làm ăn vậy . Họ đem nghiệp chướng đến mua phước báu của Sư Phụ . Sư Phụ là người chuyên bán phước báu . Hễ quý vị có nghiệp chướng là có thể đến mua (Sư Phụ cười). Cho nên quý vị cảm thấy thoải mái , còn Sư Phụ thấy khó chịu . Nhưng cũng không sao , dù sao cũng phải có người thâu rác .

Trong xã hội này có người chuyên đổ rác . Trong vũ trụ cũng vậy , trong sự tu hành cũng thế , cần phải có người phụ trách dọn dẹp rác . Cho dù ngày thường quý vị nấu cơm rồi , cũng phải làm công việc rửa chén , rửa nồi hay quét nhà . Nhưng nếu muốn tiêu hóa nghiệp chướng , cần phải qua một khoảng thời gian . Không phải có thể tiêu hoá liền . Nếu không sẽ không công bình . Nhân quả là nhân quả , bất luận thế nào cũng không thể tránh khỏi .

Nhím Hoàng Kim
06-29-2009, 05:36 PM
Có người nói Sư Phụ : "Con mới thấy Sư Phụ , bệnh liền khỏi hẳn . Bây giờ hết , bệnh kia cũng hết". Sư Phụ nói : "Phải rồi ! Sư Phụ đã biết , không cần nói nữa , nói tiếp Sư Phụ sẽ ngưỡng mộ" (Sư Phụ cười). Lại có lúc có người đến mách : "Con tọa thiền không định được". Sư Phụ nói : "Được rồi ! Bây giờ đi thiền đi". Rốt cuộc người đó định được . Khi người đó định rồi , tâm của Sư Phụ lại không định được (Mọi người cười). Cho nên khi người đó nói : "Hồi nãy con thiền rất tốt". Sư Phụ nói : "Thôi đủ rồi , nói nữa Sư Phụ sẽ rất ngưỡng mộ . Khi quý vị thiền định được , Sư Phụ lại 'không định', nực dễ sợ". Thật ra cũng chẳng sao . Đây vốn là chuyện thường .

Khi chúng ta lấy nước rửa chén hay lau nhà , có phải nước đó sẽ trở nên dơ không ? Quý vị lau nhà đều biết rằng nước đó sẽ càng lúc càng dơ . Nước này vốn sạch , nhưng vì bỏ vải lau nhà vào đó , bụi bặm của căn phòng đều ở trong đó , ắt nước sẽ dơ lắm . Nhưng chỉ cần chúng ta đổ nước dơ đó vào nước đang chảy , không bao lâu sẽ không còn thấy chỗ dơ đó nữa , có phải không ? Khi chúng ta mới bắt đầu đổ nước dơ xuống , chỗ đó cũng dơ một chút , nhưng qua một chập thì hết , trở lại sạch như trước . Vì nước rất nhiều , phân tán hết đồ dơ , nên chỉ trong chốc lát là hết dơ .

Có chỗ họ đổ rác xuống biển , nhưng chúng ta cũng thấy biển không bị dơ . Có thể lúc mới đổ xuống thấy có dơ một chút , sau đó không thấy dơ nữa , có phải không ? Cùng tình trạng đó , một vị Sư Phụ phải có rất nhiều nước . Nếu bị dơ cũng có thể tự rửa lấy , một chập sau là hết dơ , có hiểu ý Sư Phụ không ? (Mọi người đáp : Hiểu).

Cho nên quý vị đừng tưởng làm Sư Phụ là ngon lắm , là có nhiều điểm tốt . Thật sự chẳng có gì . Nhưng không có gì tốt cũng phải làm . Nếu như chúng ta làm việc gì cũng bởi vì quá tốt , quá thích mới làm , thì có gì đáng nói ? Thí dụ chúng ta rất thích người đó , bởi vì người đó đối xử tốt với chúng ta , thì đâu có gì đáng nói ? Giêsu Kitô đã từng nói : "Nếu mình chỉ thích hay kính thương người anh em hay thân nhân của mình , nhưng lại sân hận với kẻ địch , thì đâu có gì đáng nói ?" Như vậy có phải giống một người tu hành không ?

Đối với người tu hành , cho dù người có nghiệp chướng rất nặng cũng phải cứu . Tại Đài Loan , có nhiều người sát sanh đã mấy năm , đánh cá hơn mấy chục năm hoặc bán cá bán thịt hơn mấy chục năm , cuối cùng đều đến thọ pháp . Có người khuyên với Sư Phụ : "Đừng truyền Tâm Ấn cho những người đó . Họ thật không xứng đáng . Mỗi lần Sư Phụ truyền Tâm Ấn cho họ rồi đều bị mệt gần chết". Tuy nghiệp chướng của họ rất nặng , nhưng truyền Tâm Ấn vẫn phải truyền . Chỉ cần họ sám hối , đổi nghề là được rồi . Sư Phụ không thể có tâm phân biệt .

Đài Loan hơi nhỏ , không dễ kiếm việc làm , đôi khi để giải quyết vấn đề sinh sống , vì cầu sanh tồn , nên nhiều người bất đắc dĩ phải làm những công việc mà họ không ưa thích . Sau đó họ cũng hối hận , muốn quay về tu hành ; nhưng nghiệp chướng vẫn còn . Ngoại trừ công đức thật lớn , còn không thì không thể nói : "Tôi hối hận rồi , từ nay về sau tôi không dám làm nữa", là xong chuyện . Tưởng rằng như vậy nghiệp chướng có thể tiêu trừ . Không dễ như vậy đâu ; phải dùng nước mới có thể rửa sạch những chỗ dơ đó . Cho nên muốn làm Sư Phụ cần phải có năng lực tiêu hóa nghiệp chướng của chúng sanh . Nếu không thì chỉ cần dạy họ niệm A Di Đà Phật là đủ rồi , đừng có khoe khoang dạy người ta những gì khác .

Hồi nãy nói chuyện người đó . Người này học theo vị Sư Phụ , bảo người ta nhìn mắt của anh (Mọi người cười). Quý vị đã biết là ai rồi , Sư Phụ không cần nói ra . Lúc Sư Phụ qua Đức , tình trạng của người nầy rất xấu , xuýt tí nữa là chết . Mỗi ngày để băng thâu âm của Sư Phụ trên mình , đi cũng nghe , ngủ cũng nghe , cứ giữ chặt cuộn băng không dám để xuống , coi như gần chết rồi . Bởi vì lúc đó ma quỷ đến quá nhiều . Người này trước kia đi siêu độ thứ đó .

Sau khi truyền Tâm Ấn , Sư Phụ bảo anh ta đừng đi siêu độ nữa . Anh ta vẫn không nghe nên rốt cuộc bị ma bắt . Sau này anh ta sợ rồi , không dám làm nữa . Bất cứ ở đâu anh ta cũng cầm băng thâu âm của Sư Phụ . Tứ phía để đầy hình của Sư Phụ . Còn gọi điện thoại sang Đức nói nhất định sẽ qua gặp Sư Phụ , bởi vì gần chết rồi . Dù tốn bao nhiêu tiền , bất cứ có chuyện gì hay phiền phức gì cũng nhất định đến gặp Sư Phụ . Anh ta chịu hết nổi rồi . Nhưng Sư Phụ bảo : "Đừng qua Đức . Chùa ở đây chỉ có một người nữ , qua đó bất tiện lắm . Đợi vài ngày nữa Sư Phụ về". Bởi vì anh ta là đàn ông , nên Sư Phụ bảo anh ta đừng qua .

Nhờ vậy mà anh ta sống . Khi anh ta gọi điện thoại cho Sư Phụ , liền cảm thấy bớt một chút . Đợi Sư Phụ về Đài Loan , anh ta theo học một thời gian ngắn mới bình phục hẳn trở lại . Nhưng mới bị Sư Phụ khảo một chút đã bỏ đi . Chúng ta tu hành đều bị "ngã chấp" cản trở , gây chướng ngại cho nên không thể tiến bộ .

Nhím Hoàng Kim
06-29-2009, 05:38 PM
Cho đến bây giờ anh ta vẫn như thế , cứ tiếp tục bày người ta bậy bạ . Càng dạy càng tệ , chỉ thấy chỗ tối đen của địa ngục , không có một thứ gì tốt . Nghe nói bây giờ anh ta muốn trở lại , nhưng Sư Phụ không chịu nữa . Bởi vì Sư Phụ mệt quá . Con người phiền phức như vậy , thà để "Sư Phụ của anh"chăm lo .

Địa Tạng Vương là người chăm lo địa ngục . Đó là công việc của Ngài . Ngài ngụ tại đó và chuyên dạy chúng sanh ở địa ngục . Hiện giờ chúng ta ở cõi Ta Bà , chưa xuống qua địa ngục , tu cái đó làm gì ? Công việc của địa ngục đã có người làm , chúng ta khỏi cần từ đây đi xuống địa ngục để dạy người . Phước báu chưa đủ , chưa có thể làm như vậy được .

Chú Lăng Nghiêm cũng vậy , người tại gia tốt nhất là đừng có tụng niệm để tránh gặp nhiều phiền phức . Người xuất gia tụng chú Lăng Nghiêm cũng có chuyện . Thân khẩu ý của người xuất gia sạch hơn người tại gia , vì họ đã buông bỏ thế giới này rồi , nên ít nhất họ cũng có công đức đó , huống chi còn có Thiên Long Bát Bộ bảo hộ họ . Bởi vì họ chính thực muốn cầu Đạo , cho nên họ có tụng cũng chưa đến nổi nào . Họ đại diện Phật tụng niệm chứ không phải dùng "ngã chấp" đi siêu độ người ta . Nếu như họ còn nghĩ "Ta siêu độ chúng sanh" thì cũng sẽ gặp phiền phức .

Tại Đài Loan những người như vậy rất nhiều , nên đều bị điên cuồng . Những người đó khi đến chỗ Sư Phụ , đã mù đầu rồi , khó dạy lắm . Họ sẽ ảnh hưởng đến những người khác , làm cho bầu không khí biến thành không tốt . Thậm chí toàn Đài Loan đều bị thứ ma quỷ và âm khí đó ảnh hưởng . Cho nên muốn ở đây dạy người không phải là chuyện dễ , sẽ có nhiều phiền phức .

Thông thường bất cứ Sư Phụ đi đâu thuyết pháp đều có chuyện . Không có một chỗ mới nào không có chuyện . Ở Đài Loan cũng có chuyện . Đến Bành Hồ , Đài Nam cũng vậy . Hễ có nhiều người đến nghe kinh là có chuyện . Nếu chỉ có ít người đến nghe kinh thì không sao .

Đó là vì ma quỷ chịu không nổi . Cung điện của chúng bị rúng động , đổ vỡ , không có chỗ ở , cho nên rất nôn nóng , rất căng thẳng . Chúng phải lợi dụng những người không đủ phước báu , hay những người tâm không đơn thuần đến nhiễu loạn nhiệm vụ của Sư Phụ . Muốn làm mù mờ và phá hoại giáo pháp của Sư Phụ . Nhưng không có dễ như vậy đâu . Hễ Đài Loan có nhiều người muốn tu hành , có nhiều người tâm đơn thuần , trong sạch , chúng không thể phá được .

Bởi vì một người tu hành có thể lợi ích hàng trăm hàng ngàn người . Bây giờ Đài Loan có hai triệu người . Giả sử một người tu hành thì có một ngàn người được lợi ích , thì phải truyền Tâm Ấn cho hai ngàn người mới được . Cho nên quý vị phải nổ lực về nhà quảng cáo (Mọi người cười). ... Đợi đủ hai ngàn người , thì Sư Phụ không thâu nhận nữa (Mọi người cười).

Sư Phụ của Sư Phụ nói : "Nếu một người mỗi sáu tháng có thể dẫn hai người đến thọ pháp thì mười năm hay hai mươi năm sau , toàn thế giới sẽ thọ pháp hết". Bởi vì nó sẽ tăng trưởng mà ! Nếu một người dẫn hai người đến . Sau này hai người đó mỗi người lại dẫn hai người khác đến , thì lẽ dĩ nhiên cuối cùng tất cả đều được thọ pháp hết . Chỉ cần mỗi sáu tháng có hai người , mỗi ba tháng có một người là được rồi . Quý vị về thử coi , ba tháng có thể dẫn được bao nhiều người , "từ từ" làm công việc này để "mau mau" làm xong (Mọi người cười). Bởi vì đây là thời mạt pháp , thời giờ hơi có phần gấp rút .

Hòn đảo này rất nhỏ , nhìn trên bản đồ thật là nhỏ . Có lúc Sư Phụ nghĩ , sao lại có chỗ nhỏ như vậy , còn làm nhiều việc ồn ào náo nhiệt nữa ? Chỗ nhỏ như vậy mà có người ở , có người thuyết pháp , có người bắt động vật ăn , có người cất chùa lớn như vậy , làm rất nhiều việc .

Nhìn trên bản đồ quốc tế , gần như không thấy Đài Loan đâu cả . Tuy không thấy được , mà "ngã chấp" lại rất lớn . Còn lớn hơn hòn đảo này . Sư Phụ rất ít thấy người không có "ngã chấp". Bởi vì cái "ta" này quá lớn , cho nên không dễ dạy . Ngoài ra còn có nhiều thứ giáo lý rất trái lệch . Thí dụ như bảo người ta đừng tu gì hết , nhất thiết đều không không , buông bỏ hết là được rồi . Buông bỏ cái gì ? Nếu như đã là "không không" rồi , còn bỏ cái gì nữa ? Nếu như sau khi tu hành "không không" hết , sao còn tụng kinh niệm Phật ? Sao còn dạy người ta thứ gì đó ? Còn cất rất nhiều chùa như thế để làm gì ? Đã đều là "không không" mà !

Người càng muốn cất chùa lớn càng biết nói "không không"; Càng biết nói : "Là người buông bỏ hết tất cả", lại càng biết cất chùa lớn (Mọi người cười). Người càng bảo người ta bỏ xuống , thì càng chấp vào nhiều đệ tử , muốn kéo nhiều người đến chùa của họ hơn . Nếu nghe nói đệ tử quy y với thầy khác họ liền chịu không nổi , cả ngày ở đó dậm chân khóc la giống như trẻ con : "Ta không chịu ! Con không thể làm như vậy . Con đã theo ta học mấy chục năm rồi còn đi nghe Sư Thanh Hải thuyết pháp ?" Đó là cái "không không" mà họ nói . Khi Sư Phụ gặp vị Pháp Sư đó có khuyên vị đó nên để ý đến sức khoẻ , bởi vì vị rất ốm lại có bệnh . Vị đó trả lời : "Người xuất gia không lo cái thân vô thường này . Có bệnh thì có bệnh , khoẻ mạnh thì khoẻ mạnh 'Tâm vô sở trụ'". Nhưng nếu như đệ tử đi thọ pháp thì không được , cứ khóc la . Lúc đó "không không" biến thành hữu hữu rồi . "Không chấp trước" biến thành "Bị cột chặt" (Mọi người cười). Cả ngày la ó hoài . La đến nỗi các đệ tử chịu hết nổi và chính mình cũng chịu hết nổi .

Nhím Hoàng Kim
06-29-2009, 05:39 PM
Đó là cái miệng nói mà tâm làm không được . Nghe người ta nói như vậy , thì học nói theo như vậy : "Tất cả đều là không không , tâm vô sở trụ". Đó đều là học thuộc kinh Kim Cang . Dùng miệng nói ra mà thôi . Tự mình chẳng tu chút nào . Mới mở miệng , người ta đã biết đẳng cấp của mình ở đâu . Nếu như nói "Ưng vô sở trụ", người xuất gia muốn làm sao thì để họ làm . Sao đệ tử đi chỗ khác học , Pháp Sư này cứ la ó cả ngày ? Vì sao lại gây nhiều phiền phức cho đệ tử và người khác ? Cho nên đó đều là miệng nói mà thôi . Trên thực tế tự mình không làm được .

Cho nên tốt nhất đừng có dạy người . Chưa thành tựu đẳng cấp Đại Sư , nên mới tham đệ tử như thế . Thành Đại Sư rồi thì không còn thích nữa . Đáng dạy thì dạy , không đáng dạy thì không dạy . Sư Phụ vốn dĩ không muốn dạy người , nhưng vì cần làm nên phải làm . Cho nên không có "ưa thích", cũng không có "không ưa thích". Nhưng Sư Phụ dạy những đệ tử bị ma nhập đã mấy năm rồi , họ vẫn không nghe , nên Sư Phụ rất mệt , không thể dạy được thì thôi , tâm từ bi cũng có hạn . Có lúc cũng nên để chúng đi học bài vở của chúng .

Phật Bồ Tát không xen vào nhân quả của người ta . Tụng thứ gì siêu độ , hay tụng chú Lăng Nghiêm , là xen vào việc của người ta . Bởi vì ma quỷ không đến hỏi mình , cũng không có bảo mình làm gì cho chúng , tự mình gây phiền phức , tức là xen vào chuyện của người ta .

Thí dụ mình làm hòa thượng , người khác thỉnh mình đến tụng kinh thì mình đi . Nếu như vì truyền thống cho rằng tụng kinh là công việc của hòa thượng , như vậy còn được . Nhưng rũi như mục đích làm việc không rõ ràng , cũng sẽ đem phiền phức cho mình , thậm chí có thể xuống địa ngục . Nếu vì tiền mà tụng kinh cũng sẽ có rất nhiều nghiệp chướng . Nếu như chúng ta làm vì muốn cứu khổ chúng sanh , muốn an ủi chúng sanh , như vậy mới có phước báu . Nhưng trong tâm nếu còn muốn có phước báu , thì không còn gì là phước báu . Phước báu sẽ rất hữu hạn .

Bất cứ chúng ta làm việc gì với thái độ "Vô ngã" không phải dễ dàng . Bởi vì chúng ta tưởng rằng chúng ta đã "Vô ngã" rồi . Thật ra chỉ "tưởng rằng" mà thôi , sự thật không phải vậy . Đợi đến ngày nào , quý vị rất tự nhiên không làm gì , nhưng người khác nhìn mình liền hết bệnh , hay là khai ngộ liền mà mình không có động tay , lúc đó mới thật là "Vô ngã".

Bây giờ vẫn còn là "Ta nghĩ ta vô ngã" cho nên mình làm việc gì , mình sẽ nghĩ : "Đây là Sư Phụ làm , không phải tôi làm , 'ta' không thể kêu ngạo . Nhưng Sư Phụ bảo tôi làm , chứng tỏ 'ta' là một người tốt , 'ta' còn được lắm !"

Như vậy vẫn còn có một chút ngã chấp vi tế bởi vì vẫn còn "Ta nghĩ" mà ! Nghĩ và chứng khác nhau . Tin và thể nghiệm cũng khác nhau . Quý vị mới bắt đầu tu hành nên Sư Phụ phải dạy quý vị từ từ . Trước hết bỏ cái "Ngã" xuống đã , bất cứ làm việc gì , đừng nên nghĩ là ta làm . Từ từ huấn luyện đầu óc mình , nhưng như thế vẫn chưa phải thật là "Vô ngã". Bởi vì còn phải huấn luyện , còn phải nghĩ "Không phải ta làm". Vẫn còn là "Ta nghĩ" ta không làm .

"Vô ngã" chính thật là cảnh giới của Bồ Tát . Họ không cần làm gì mà người ta tự nhiên vẫn được lợi ích . Quý vị thường nghe nói , lúc người ta đến thăm Sư Phụ , tự nhiên hết bệnh . Đó không phải là Sư Phụ hiện thần thông gì . Nếu quý vị nói như vậy là phỉ báng Sư Phụ ; Sư Phụ chẳng làm gì hết . Cũng như nước , mình muốn uống thì uống , nước không có cố ý làm nước cho mình uống , cũng không cố ý để cho mình uống , bởi vì nước là nước . Lửa cũng vậy , khi mình lạnh mà gần lửa thì cảm thấy thoải mái . Nó không có cố ý để mình cảm thấy thoải mái . Nó tức là lửa , hể mình đến gần nó thì thấy nóng , nó cũng không có lòng cố ý làm mình nóng , không cố ý làm gì cả . Lửa làm việc của lửa ; là như vậy . Nếu như chúng ta cũng làm ở trình độ đó , chúng ta mới thật sự là "vô ngã".

Nhím Hoàng Kim
06-29-2009, 05:40 PM
"Vô ngã" cũng có rất nhiều đẳng cấp . Lúc mới bắt đầu , vẫn còn là "Vô ngã" nho nhỏ . Tu hành rồi càng ngày càng tốt , càng ngày càng cao , càng rộng lớn . Sau này chúng sanh nào cũng lợi ích . Lúc đó đẳng cấp đã siêu vượt Tam Giới . Đến thế giới Thứ Năm mới có thể dạy người . Còn không chỉ đem rắc rối cho mình , gây đem phiền phức cho người khác thôi .

Giả sử chúng ta nhận thấy mình đến chỗ nào gia trì người ta , đến chỗ nào đó cứu bệnh . Nếu còn ưa thích cứu bệnh cho người khác là vẫn còn cái "Ngã". Tuy rằng quý vị thấy Sư Phụ truyền pháp , thật sự Sư Phụ cũng không truyền pháp gì . Sư Phụ thường nói " Vô pháp khả truyền", nhưng không có Sư Phụ thì không có pháp , chỉ vậy thôi .

Pháp này tự nhiên mà ra . Nếu quý vị cảm thấy có lợi ích gì , cũng đều là tự nhiên hết . Sư Phụ không cố làm gì hết . Nếu như quý vị đến thưa với Sư Phụ : "Con bây giờ khổ cực quá !" Sư Phụ tuyệt đối không chúc quý vị càng lúc càng khổ cực , không thể có như vậy .

Sư Phụ đương nhiên hy vọng quý vị vui vẻ một chút . Sư Phụ cũng có lòng chúc phúc đó . Bởi vì thấy quý vị thật tội nghiệp . Nếu có thể vui vẻ một chút , Sư Phụ cũng sẽ rất vui mừng . Tuy rằng có tâm đó , nhưng không cố ý làm thần thông để cho quý vị bớt khổ hơn , không có chuyện đó . Đó chỉ là tâm từ bi , không phải là thần thông . Thấy người ta đau khổ , Sư Phụ cũng cảm thấy đau khổ . Vì cái cảm giác "đau khổ giống như vậy" cho nên sẽ chịu cái khổ của đối phương , sẽ cho họ một chút phước báu . Tất cả từ "tâm từ bi tự nhiên" mà ra (tâm từ bi này khác hẳn với cảm tình của nhân loại), cho nên có thể lợi ích người khác .

Nhưng phải có lực lượng mới có lợi ích ; không có lực lượng thì dù có từ bi cũng vô dụng . Nếu mình không có tiền , có người đến nói : "Tôi gần chết đói rồi !" mà mình không có cơm , thì tuy mình rất thông cảm nhưng cũng không thể cho họ được gì . Nếu như mình có tiền thì có thể cho . Người tu Pháp Môn Quán Âm không cần nghĩ gì đặc biệt , người cần tự động được hữu ích , không muốn cũng không được .

Sự việc này khác với tiền . Mình có thể cất tiền và khóa lại , có thể bỏ trong túi hay bỏ vào ngân hàng , không ai có thể động đến . Nhưng phước báu tu hành không phải như vậy . Hễ mình vào liền lấy được , sẽ được ảnh hưởng tốt , không cần nói gì , không muốn cũng không được . Đương nhiên mình nhất định sẽ cần tới phước báu tu hành . Nó có ích cho mình , sao không cần nó được ? Nhưng mình cũng không cần nghĩ đến "muốn hay không muốn", ích lợi cho mình sẽ đến . Trừ phi người có nghiệp chướng quá nặng . Họ tự nhốt họ lại nên phước báu không vào được . Thứ người đó đương nhiên không cách nào nhận được ích lợi . Nếu không bất cứ người nào muốn đến lấy gì là có thể lấy đó .

Bây giờ quý vị về đọc kinh Kim Cang , nhất định sẽ hiểu hơn trước . Độ chúng sanh nhưng không có chúng sanh bị độ ; bố thí nhưng không bố thí , vậy mới là bố thí ; cứu bách bệnh nhưng "không cứu bệnh", đó mới thật là cứu bệnh . Cứu bệnh không phải cứu bệnh của thân thể này mà thôi . Cứu "bệnh vô minh" mới là cứu bệnh hay nhất .

Cho nên chúng ta xưng tán Phật Thích Ca Mâu Ni là Đại Y Vương , bởi vì bệnh gì Ngài cũng cứu được . Nhưng Ngài không phải dùng thần thông gì cứu . Ngài tức là thần thông , Ngài biến thành thần thông . Bất cứ người nào muốn gì , sẽ có đó . Đó tức là công đức vô lượng vô biên , công đức gì dùng cũng không hết . Như vậy mới là Thiên Nhân Đạo Sư .

Trong kinh điển cũng có nói , chúng ta phải chọn thiện tri thức , đồng tu tốt để gần gũi , đừng làm bạn với những người giết heo hay sát sanh , có phải không ? Nhưng Phật Bồ Tát lại đi làm bạn với những người đó . Cho nên đừng hỏi Sư Phụ : "Sao phải truyền Tâm Ấn cho họ ?"

Trong bức họa cuối cùng của Thiền Tông Thập Ngưu Đồ , cũng có nói : "Người giết heo hay là người trộm cướp là bạn của ta". Bởi vì đến lúc đó họ không còn tâm phân biệt . Họ không lo gì hết . Công đức của họ dùng không hết . Bất cứ người nào đến lấy cũng được . Mình muốn năm trăm đồng họ cho mình năm trăm đồng . Minh muốn năm ngàn đồng họ cũng sẽ cho năm ngàn đồng . Mình muốn năm mươi ngàn đồng , họ cũng có thể cho năm mươi ngàn đồng . Minh muốn bao nhiêu họ sẽ cho bấy nhiêu . Bởi vì họ dùng không hết . Họ cũng không hỏi vì sao mình muốn nhiều như vậy .

Nhím Hoàng Kim
06-29-2009, 05:42 PM
Giêsu Kitô cũng vậy , Ngài từng thâu nhận một cô kỹ nữ làm đệ tử . Những đệ tử khác rất giận . Tín đồ cũng rất giận . Họ trách Giêsu Kitô : "Tại sao Ngài có thể nhận thứ người đó làm đệ tử , cho người đó trở thành đồng tu ?" Họ tưởng rằng họ hay lắm cho nên Giêsu Kitô mới nhận họ làm đồ đệ . Họ ngạo mạn hơn , tự cho mình ngon lành lắm . Nhưng bây giờ cô kỹ nữ này cũng có thể làm đồ đệ của Giêsu Kitô , thật là quá tệ . Sau này họ không có thể ra ngoài nói : "Tôi tốt nhất . Sư Phụ của tôi cũng là tốt nhất . Đoàn thể của tôi đều là Thánh Nhân". Bởi vì trong đoàn thể có thêm một cô kỹ nữ . Cho nên họ đều than oán với Giêsu Kitô (Phật Thích Ca Mâu Ni cũng nhận một cô kỹ nữ "Ma Đăng Già" làm đệ tử).

Giêsu Kitô nói : "Nếu như nghiệp chướng của ngươi là năm mươi cân , ta có thể tha thứ cho ngươi . Nghiệp chướng của những người khác là năm ngàn cân , ta cũng có thể tha thứ cho họ . Có quan hệ gì đến ngươi ?" Thí dụ cho quý vị năm trăm đồng , cho người kia năm ngàn đồng ; chỉ cần mọi người vừa ý là được rồi . Lại thí dụ quý vị thiếu Sư Phụ năm trăm ngàn đồng , Sư Phụ không cần quý vị trả , Sư Phụ chịu bỏ qua ; Người kia thiếu Sư Phụ năm ngàn đồng , Sư Phụ cũng chịu bỏ qua , không cần người kia trả . Có quan hệ gì đến quý vị ? Tất cả đều là tiền của Sư Phụ , Sư Phụ muốn cho bao nhiêu thì cho .

Lại thí dụ , quý vị là một phú ông . Người này thiếu quý vị hai trăm đồng , người kia thiếu quý vị hai ngàn đồng , người khác thiếu quý vị hai triệu . Có một ngày quý vị quyết định không muốn lấy tiền về bởi vì quý vị thấy họ không có khả năng trả hết , liền nói : "Thôi quên hết đi ! Xé giấy thiếu nợ của mấy người đi !" Tiền của quý vị vẫn còn rất nhiều . Người thiếu hai trăm đồng cũng không cần đố kỵ với người thiếu hai triệu đồng vì đều là tiền của phú ông , không phải tiền của họ .

Đồng tình trạng đó , lúc Phật Thích Ca Mâu Ni , cũng từng độ những người nghiệp chướng rất nặng . Có một người đã từng giết hết chín mươi chín người rồi , cuối cùng còn muốn giết Phật Thích Ca Mâu Ni để gom đủ một trăm người . Bởi vì sư phụ của vị này đã dạy trước buổi trưa phải giết đủ một trăm người mới có thể thành Phật . Không ngờ rằng cũng có thứ Sư Phụ bày người ta giết người mới có thể thành Phật . Vị đó nghe lời sư phụ mình nên rất nôn nóng , đã gần trưa rồi mà chưa tìm được người thứ một trăm , nên khi thấy Phật liền muốn giết Ngài . Phật lợi dụng cơ hội này quay ngược lại cứu người này .

Đáng lẽ đối với những người sát sanh , chúng ta không dám gần gũi , vì sợ liên luỵ , hay sợ nghiệp gánh nghiệp chướng . Nhưng Phật Bồ Tát không sợ . Sư Phụ chưa phải là Phật Bồ Tát , quý vị đừng nên tin Sư Phụ là Phật Bồ Tát . Nhưng Sư Phụ cũng học theo Phật Bồ Tát . Chết rồi thì thôi , Sư Phụ không sợ bị liên lụy .

Bởi vì chúng sanh cũng như Sư Phụ vậy . Họ có nghiệp chướng , cũng như Sư Phụ có nghiệp chướng vậy , có gì đáng sợ ? Nhưng phải có đẳng cấp "Vô ngã", mới có thể làm như vậy được . Nếu như còn có tâm phân biệt thì không được , sẽ bị nghiệp chướng bao vây .

Hồi nãy Sư Phụ nói đến chuyện anh chàng chưa đạt được đẳng cấp gì , lại bị ma nhập , còn bảo người ta nhìn mắt anh . Nếu như quý vị nhìn biết người đó , sẽ thấy mắt của anh ta như thế nào (Mọi người cười). Có số người bị anh ta dạy đến nói với Sư Phụ : "Sư Phụ , lúc con nhìn mắt của anh ta thấy dễ sợ quá . Nhưng nhìn mắt của Sư Phụ cảm thấy rất thoải mái".

Thông thường Sư Phụ rất ít nói đến những chuyện này , thường chỉ nói có liên quan đến lý luận triết học mà thôi , bởi vì đa số quý vị đều là người mới . Nếu như toàn thể đều là đệ tử đã được truyền Tâm Ấn , Sư Phụ đương nhiên sẽ dạy một chút về phương diện tu hành . Nhưng mỗi lần đều có người mới đến , cho nên phần lớn đều nói lý luận . Thí dụ nói "Vô Thượng Chánh Đẳng Chánh Giác", "Thiền là gì ?", "Vì sao phải tu Pháp Môn Quán Âm ?" ..., không có cơ hội nói về quan hệ tu hành của thầy trò .

Thường thường quý vị đến thường dẫn theo thân nhân hay bạn bè , cho nên Sư Phụ không tiện nói . Có lúc Sư Phụ cũng đặc biệt , dành chút thời gian để chuyên lo cho đồng tu mà thôi . Nhưng họ vẫn cứ quên , cứ đem một , hai người đến nghe kinh . Có người mới đến , những "bí mật" tu hành Sư Phụ cũng không thể hé lộ , cho nên nói ra không thoải mái . Bây giờ lợi dụng ba tháng kiết hạ an cư , nói nhiều một chút về tu hành . Đè cái "Ngã chấp" xuống một chút , còn không thì tu không được . Muốn dạy người thật không phải chuyện dễ .

Nhím Hoàng Kim
07-02-2009, 01:28 AM
Có một ngày Sư Ông của Sư Phụ truyền Tâm Ấn cho một người , bởi vì người đó đến xin Ngài truyền pháp cho . Người đó trước kia hình như đã từng đánh cướp ngân hàng , hay đã từng giết người . Nói tóm lại là người phạm trọng tội . Người này do một đệ tử giới thiệu . Người đệ tử giới thiệu này là một đệ tử rất tốt .

Lúc đó Sư Ông của Sư Phụ nói với người đệ tử đó : "Con có thể giới thiệu một trăm người thường khác , nhưng đừng giới thiệu người này". Nhưng vị đệ tử không biết chuyện , vẫn cứ tiếp tục cầu Ngài truyền Tâm Ấn cho bạn mình . Người đó cũng cứ ôm chân của Ngài không để cho Ngài đi và nói : "Nếu con không được truyền Tâm Ấn thì con không đi". Cuối cùng Sư Ông truyền Tâm Ấn cho người này . Sau khi truyền pháp rồi , Sư Ông của Sư Phụ rơi xuống sông gần bị chết đuối . Có thể nói là đã chết đuối rồi , sau đó mới sống lại . Bởi vì nghiệp chướng của người đó quá sâu . Sư Ông của Sư Phụ tuy không chết , nhưng cũng phải chết vài tiếng đồng hồ (trong lòng sông).

Cho nên không phải làm một vị Đại Sư là không có chuyện . Có nhiều chuyện lắm . Học trò càng nhiều càng có nhiều chuyện . Nhưng đó là công việc của họ . Họ không có lo chi cho nhiều . Hễ gặp chuyện , họ sẽ rửa sạch . Nhưng đối với một đứa nhỏ , còn chưa biết đi thì đừng có chạy . Làm sao quá gấp rút được ?

Nếu như vì lòng từ bi , thấy người ta không thể học pháp môn của Sư Phụ . Bảo họ ăn chay họ không ăn , đọc sách Sư Phụ họ không hiểu hay là không thích đọc , nhưng hình như họ rất muốn tu hành , chỉ hơi lười mà thôi , thì làm sao đây ? Cứ bảo họ niệm A Di Đà Phật , tiếp tục tin tôn giáo của họ . Dù có muốn dạy người , họ cũng phải thích mới được . Họ có hứng thú mới dạy , họ có hứng thú chúng ta mới nói , không nên cưỡng ép người ta tin . Hễ ép người ta là không được .

Các thiền sư đời trước đều dạy học trò nên tự nỗ lực , tự tìm cơ hội , ráng tu hành để tìm Đạo . Họ không thể nói : "Ta tu giùm cho". Nếu mình đặt câu hỏi , họ liền nói : "Không phải". Có lúc họ không trả lời để cho mình tự tìm giải đáp .

Vì mình ráng làm , cố sức làm , tự mình mới có kết quả , không ai có thể làm giùm mình . Cho nên đừng cưỡng ép người khác tu hành . Ép người tu hành cũng không tốt . Tự mình phải có tâm Đạo , phát tâm cầu Đạo , phát tâm muốn hiểu về sanh tử . Ăn cơm , ngủ nghỉ cũng đều nghĩ tới vấn đề này . Bất cứ đi đến đâu , hay bất cứ lúc nào cũng chỉ muốn cầu Đạo mà thôi . Lúc đó mới có thể hiểu được , không thể để cho người ta ép mình tu hành .

Tại đây , có lúc học trò làm biếng , Sư Phụ cũng rất khó chịu . Nhưng Sư Phụ không thể ép buộc quý vị tu hành . Tuy rằng Sư Phụ cũng la cũng ép , nhưng không có ích , vẫn phải coi quý vị tự tu , phải có khát vọng : "Làm sao tôi mới có thể liễu thoát sanh tử ? Vì sao tôi vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu được Phật tánh của tôi ? Sao tôi còn nhiều phiền não ? Sao tôi còn nhiều vô minh ?" Chỉ khi nào mình khát vọng , mới có thể tìm được giải đáp .

Không thể mỗi ngày phải có Sư Phụ thúc quý vị tu hành . Nếu như quý vị đến đây ở , nhưng lại lười biếng không tu hành , Sư Phụ sẽ đuổi quý vị . Sư Phụ không thể mỗi ngày bắt quý vị tu hành , cũng không thể dùng quy luật ép người ta tu hành . Thí dụ quy định lúc nào nên tọa thiền , lúc nào nên ngủ , lúc nào nên nghĩ đến giải thoát , lúc nào nên nghỉ ngơi ..., không thể như vậy .

Nhím Hoàng Kim
07-02-2009, 01:29 PM
http://img29.imageshack.us/img29/632/hinhsp5.jpg


Nếu như người thật tình muốn tu hành , hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều tu hành . Vào nhà vệ sinh cũng tu hành . Chỉ cần tâm để trong "Đạo" tức là tu hành . Có thắc mắc về sinh tử tức là tu hành , chứ không phải ngồi đó mới là tu hành . Khi ngồi thì tâm dễ định hơn , thân thể được thả lỏng hơn . Như vậy dễ nghĩ thông hơn , dễ giao thông với lực lượng của Phật Bồ Tát , ánh sáng cũng lớn hơn , sẽ càng ngày càng sạch . Đợi tập luyện một thời gian , sau này đi hay ngủ cũng là tu hành .

Nhưng không phải ngồi đó là có thể thành Phật . Cho nên thành Phật rất dễ , nhưng cũng rất khó , phải coi thái độ tu hành của chúng ta như thế nào .

Khi chưa thành Phật đừng có xen vào chuyện của người ta , đừng có hấp tấp đi độ chúng sanh . Tự mình còn chưa độ được mình , độ chúng sanh làm gì nữa ? Nếu như muốn độ chúng sanh , nên để họ đọc sách Sư Phụ , giới thiệu giáo lý của Sư Phụ và Pháp Môn Quán Âm của Sư Phụ . Chứ không cần phải thành một vị thầy để dạy người ta . Tự mình chưa học xong , làm sao có thể làm thầy ? Còn chưa biết nói tiếng Anh đã dạy người ta tiếng Anh , có phải là chuyện buồn cười không ?

Nhiều người thích làm Đại Sư . Sư Phụ cũng lấy làm lạ , làm sư phụ khổ cực như vậy mà sao có người thích ? Sư Phụ vì bị trường hợp ép buộc , cho nên không thể không dạy người . Sư Phụ ra nước ngoài đã mấy lần . Rốt cuộc vẫn không tránh được .

Nếu quý vị thật lòng phát tâm từ bi , có thể dạy người ta niệm A Di Đà Phật , chứ không nhất định phải biến thành một vị thầy , ép người ta niệm chú gì đó . Mỗi ngày ghé từng nhà nói chuyện , từ cửa nhà này đến cửa nhà nọ , hỏi người ta sao không niệm chú Lăng Nghiêm , không niệm chú Đại Bi , chú Vãng Sanh ? Sao không siêng tụng ? Mỗi ngày bấm chuông nhà người ta , bảo người ta niệm những chú đó có ích gì ? Làm như vậy là xen vào chuyện của người ta . Quỷ đâu có đến cầu cứu với anh ta .

Phật Thích Ca Mâu Ni giảng kinh Vu Lan Bồn là vì Mục Kiền Liên đến cầu Ngài . Mục Kiền Liên là đệ tử của Ngài , nên Ngài phải giúp đỡ . Phật nói chú Lăng Nghiêm là vì đệ tử của Ngài là Anan lúc gặp nạn cầu Ngài giúp đỡ . Nhưng quý vị nên biết , chú Lăng Nghiêm là do hóa thân Sư Phụ (hóa thân Phật) nói đó .

Ở đây cũng vậy , lúc cha mẹ của học trò , hay là chồng của học trò qua đời họ gọi điện thoại cho Sư Phụ , cầu Sư Phụ giúp đỡ . Sau đó quả thật thấy Sư Phụ bên trong xuất hiện , tiếp dẫn người vãng sanh đi cảnh giới cao . Đây là chuyện rất tự nhiên , không phải Sư Phụ đến gõ cửa nhà quý vị hỏi : "Chồng con qua đời , sao không cho Sư Phụ hay ? Anh ta không thọ pháp , sao con không dẫn anh ta đến thọ pháp ? Lúc anh qua đời , con cũng không cho Sư Phụ hay , Sư Phụ làm sao cứu ảnh ?" Không phải vậy . Tất cả đều rất tự nhiên . Quý vị hy vọng thế nào , lực lượng của Sư Phụ sẽ tận lực giúp đỡ . Lực lượng của Sư Phụ không phải là xác phàm này , không phải là người này , mà là một thứ đẳng cấp khác , là đẳng cấp của Phật Bồ Tát . Thể xác này không có gì đâu .

Nếu như là người thường , Sư Phụ cũng không lo nhiều . Sư Phụ không phải mỗi ngày tự tìm phiền phức , đi siêu độ chúng sanh , siêu độ vong linh . Vong linh của thế giới này nhiều như vậy , siêu độ đến lúc nào mới hết được ? Họ muốn làm ma quỷ thì để họ làm , không quan hệ gì đến Sư Phụ . Thứ chúng sanh đó lúc còn tại thế , nói gì cũng không nghe , bảo họ làm chuyện đạo đức họ cũng không làm . Cho dù họ niệm Phật , lạy Phật hay tin tưởng một tôn giáo nào , họ cũng không tin , còn tạo rất nhiều nghiệp ác . Họ làm chuyện xấu , đương nhiên phải hưởng ác quả .

Nhím Hoàng Kim
07-02-2009, 03:56 PM
Nhưng mà học trò hay là thân nhân của học trò thì đặc biệt hơn . Bởi vì họ đến cầu Sư Phụ giúp đỡ . Lúc đó Phật Bồ Tát cảm động , đương nhiên giúp đỡ . Trong hàng học trò của Sư Phụ , tình trạng giống như thế rất là thông thường và rất nhiều .

Sư Phụ không có làm quảng cáo , cũng không có đi khắp nơi nói với người ta : "Sư Phụ biết siêu độ vong linh". Đều là quý vị gọi điện thoại cầu Sư Phụ . Đôi lúc Sư Phụ cũng không muốn nghe , vì có người bất cứ chuyện gì cũng cầu Sư Phụ . Nhưng vì họ là học trò của Sư Phụ , đương nhiên Sư Phụ phải chiếu cố .

Sư Phụ nghĩ như vậy thôi là họ đã có phước báu rồi , chứ không phải Sư Phụ viết thần chú gì gởi đến đó . Vô duyên vô cớ làm sao ép người ta tụng thứ gì ? Không có người đến cầu , sao mình lại làm ? Nếu như có người thật sự muốn giải thoát , mình mới có thể cứu họ . Nếu như họ hoàn toàn không chịu , mình còn ép họ , không chừng họ sẽ đánh mình . Họ nói : "Ai bảo ông đến phiền tôi . Tôi thích làm quỷ . Đời sống của ma quỷ vui lắm" (Sư Phụ cười).

Sư Phụ kể thêm một câu chuyện để quý vị hiểu rõ thêm . Tại Hy Lạp , có một người tu hành rất hay , có thể đuổi ma quỷ , cũng có thể dẫn một linh hồn đi đến một chỗ nào đó , thí dụ như dẫn đến một thắng cảnh nghỉ mát . Đa số người nếu lúc sanh tiền ít phước báu , sau khi chết có lẽ đến đó ở một thời gian . Sau này trở lại làm người hay làm động vật .

Người tu hành Hy Lạp đó biết dẫn người đến chỗ đó . Có một ngày , người tu hành này thấy một người bạn mới qua đời . Người bạn này lúc còn sống rất thích cờ bạc , cho nên chết rồi vẫn còn đi tìm bạn để chơi cờ bạc . Người tu hành này thấy bạn mình ở chỗ rất đen tối và bẩn thỉu chơi cờ bạc với bạn bè ma . Đối với người cờ bạc , họ không lo chỗ sạch dơ , chỉ cần có thể chơi cờ bạc là được rồi . Vì họ ẩn trốn để chơi cờ bạc , cho nên chỗ đó đất rất bẩn thỉu .

Người ghiền cờ bạc , bất cần sáng tối , cả ngày đều chơi cờ bạc . họ một mặt hút thuốc , một mặt cờ bạc . Cho nên nhìn thấy rất dơ , không có ai quét dọn ; cơm cũng không ăn , chỉ ăn qua loa miếng bánh mì sandwich . Quý vị có biết chuyện bánh mì sandwich từ đâu ra không ? Như thế này . Xưa kia có một ông vua rất thích cờ bạc nên rất lười ăn . Bộ hạ của ông nghĩ ra một cách , họ làm thứ bánh mì kẹp (sandwich) đó cho ông vua ăn . Bởi vì ăn như vậy khỏi cần rời khỏi ghế , vừa ăn vừa cơ bạc ! (Mọi người cười).

Người tu hành Hy Lạp nhìn thấy bạn mình chơi cờ bạc ở chỗ đen tối bẩn thỉu nên thấy tội nghiệp , vì đã từng là bạn , cho nên hỏi người bạn : "Đời sống có tốt không ?" Người bạn trả lời : "Tốt lắm chứ !" Người tu hành mới nói : "Anh coi nè ! Chỗ này tối đen lại bẩn thỉu , không có nghĩa lý gì". Nói xong người tu hành mới dùng thần thông tấu ra nhiều âm nhạc rất hay , và biến hóa ra phong cảnh đẹp , hiện ra thắng cảnh nghỉ mát ở trước mặt cho người bạn xem , rồi thổi mất chỗ đen này . Sau đó lại dẫn người bạn đi chơi khắp nơi .

Hai người nghỉ ngơi tại chỗ mát đó , nghe âm nhạc , ngắm hoa đẹp hay ăn trái cây ngọt . Ở đó có rất nhiều cảnh đẹp , có suối chảy , có nhà đẹp . Người tu hành còn kể chuyện đạo đức cho người bạn nghe . Vài tiếng đồng hồ sau người bạn ghiền bài hỏi : "Chừng nào anh mới ngưng nói những chuyện hay ? Tôi không muốn nghe nữa". Người tu hành rất ngạc nhiên hỏi : "Anh không thích nghe chăng ? Anh không thích phong cảnh đẹp này hay sao ?" Người bạn đáp : "Ôi ! Tôi thấy chán quá . Tôi muốn trở về chơi cờ bạc mà !" (Mọi người cười). Có hiểu ý Sư Phụ không ? Cho nên phải hiểu , cưỡng ép ma quỷ không có ích gì .

Chỉ cần chúng ta tu hành là sẽ có thần thông . Chúng ta học thứ thần thông như là niệm chú hay là những phương pháp khác đương nhiên cũng có thể đuổi ma đi . Nhưng sau này nếu như đẳng cấp của chúng ta được nâng cao , thì phải trả nghiệp chướng này . Bởi vì họ có quan hệ với nhau . Cho nên không có đơn giản .

Có lúc vì giúp đỡ học trò , vị sư phụ có dạy họ cách giảm bớt một chút ma chướng , nhưng vị đó cũng phải thanh trả nghiệp chướng đó . Bởi vì đáng lẽ không nên xen vào nhân quả của người khác , nhưng vì học trò thành tâm khẩn cầu . Nếu vị sư phụ đó chịu , Ngài sẽ gánh một chút nghiệp chướng cho học trò . Nhưng Ngài không thường làm như vậy . Lẽ ra lo liệu thứ ma chướng quỷ chướng , đối với vị sư Phụ không thành vấn đề gì , nhưng nên để cho học trò và ma cùng chung tiêu trừ nghiệp chướng . Nếu không , sau này sẽ vẫn phải trở lại thế giới này . Kiếp này không để cho đối phương đến làm phiền , sau này sẽ còn trở lại . Bây giờ chịu khổ và chục năm thì mai sau mới có thể nhẹ nhàng mà đi .

Một vị đại tu hành , không thể dùng quyền lực quấy nhiễu người khác . Bất cứ họ là chúng sanh gì cũng không thể bị thương hại . Quỷ cũng là chúng sanh . Cho nên minh sư không thể thương hại nó . Quý vị có nghe Phật Thích Ca Mâu Ni dùng thần thông đuổi ma hay là cứu bệnh người ta bao giờ không ? Trong kinh điển có nói không ? Sư Phụ chưa từng đọc những ghi chép đó . Ngài không có cứu bệnh nào .

Nhím Hoàng Kim
07-03-2009, 01:38 PM
Có một người có đứa con mới chết , bà ta khóc than cầu Phật Thích Ca Mâu Ni cứu con bà trở lại . Nhưng Phật Thích Ca Mâu Ni cũng không xen vào . Ngài bảo bà ta đi tìm coi có gia đình nào năm đời không có người nào chết , thì đem một chút đồ vật của người đó về , Ngài mới có thể dùng thần thông cứu con bà . Kết quả đương nhiên không có gia đình nào như vậy . Ngài dùng phương pháp dạy bà đó để cho bà ta tỉnh trở lại .

Phật Thích Ca Mâu Ni đương nhiên có năng lực cứu sống con của bà đó , nhưng Ngài không làm . Hễ dùng thần thông cứu người hay chữa bệnh đều là khoa trương và không tốt . Rất có thể là đẳng cấp của những người đó chưa cao , hay là "Ngã chấp" vẫn còn . Người đại tu hành không dùng thần thông cứu bệnh .

Lúc truyền Tâm Ấn , trên tờ đơn Sư Phụ phát cho quý vị có nói rất rõ ràng : "Nếu như quý vị đã từng dùng thần thông cứu người , phải ngưng liền bây giờ . Nếu không đẳng cấp không thể vượt lên". Bởi vì thứ thần thông đó là ở trong Tam Giới . Nếu như chúng ta dùng thần thông sẽ không cách nào giải thoát .

Thí dụ chúng ta muốn đáp máy bay qua Mỹ , nhưng lại chấp ở xe hơi hay là xe đạp . Mỗi ngày cứ cỡi xe đạp , như vậy phải đến ngày nào mới có thể lên máy bay ? Xe đạp chỉ dùng để đi trên mặt đất , xe hơi cũng chỉ lái trên đất liền . Nếu như chúng ta chấp vào đó sẽ không cách nào lên máy bay . Đó là chuyện đương nhiên . Khi lái xe đến phi trường thì phải bỏ xe ở đó mới có thể lên máy bay , không thể vừa ngồi máy bay , vừa lái xe , có phải không ?

Hễ có dùng thần thông thì còn chưa cứu cánh . Nhất định là không cứu cánh . Quý vị coi Mục Kiền Liên có thần thông như vậy , cũng không có ích gì . Có một người mẹ cũng không cứu được , càng khỏi nói đến cứu cánh chúng sanh rồi . Vì sao Mục Kiền Liên có thần thông lại không cứu được mẹ ? Bởi vì Ngài tu đẳng cấp A La Hán , tu thần thông mà thôi . Trí huệ không mở .

Cho nên tu thần thông vô ích . Sư Phụ thường bảo quý vị : "Không nên dùng thần thông . Nếu như có thần thông cũng đừng dùng tới". Sư Phụ cũng không dùng thần thông . Quý vị đừng ra ngoài nói bậy : "Sư Phụ biết cứu bệnh . Chỉ cần đến đây là hết bệnh". Đó là quý vị nằm mơ . Sư Phụ không có ý làm gì hết ; có lẽ có một chút lòng thương , có một chút thông cảm ; thấy người nào đó tội nghiệp , phát ra một chút lòng thương . Trong Tâm chỉ nghĩ đến mà thôi . Như thế người đó liền có cảm ứng , liền có phước báu . Không phải Sư Phụ cố ý nghĩ như vậy , tự nhiên phát sanh mà thôi .

Thí dụ quý vị thấy một đứa bé dễ thương , đương nhiên có cảm giác thương nó quá , muốn bồng nó . Đó là tự nhiên , không phải cố ý , hay là cố ý muốn bồng , có phải như vậy không ? Phật Bồ Tát cũng như vậy . Tự nhiên thương chúng sanh . Thấy người ta rất khiêm tốn , hay là đau khổ , họ liền có một sự cảm thông , cảm thấy thương . Cảm giác đó có thể lợi ích chúng sanh . Bởi vì họ có thứ thần thông đó . Họ nghĩ gì thì biến thành thứ đó . Từ trường của họ rất hòa bình , rất lợi ích chúng sanh . Hễ người ta vào , liền được lợi ích .

Nhím Hoàng Kim
07-03-2009, 03:03 PM
Nhưng lợi ích nhiều hay ít , phải coi quý vị bị nghiệp chướng che đậy nhiều ít . Nếu có lợi ích nhiều , biểu thị quý vị có cửa sổ , nên còn có thể thấy được một chút . Có lợi ích ít , biểu thị quý vị xây quá nhiều tường vách , nên mới không nhìn xuyên qua được .

Bây giờ có ai muốn làm Sư Phụ không ? Không có ai sao ? Quý vị đừng có về nhà lén làm Sư Phụ , tưởng rằng Sư Phụ không thấy . Kỳ thật Sư Phụ đều thấy hết .

Vấn : Hình như Phật Thích Ca Mâu Ni có dùng thần thông . Bởi vì tôn giả A Nan khi bị một ma nữ mê hoặc , Ngài liền dùng thần thông cứu A Nan . Xin Sư Phụ có thể giải thích không ?

Đáp : Không phải Ngài dùng thần thông . Đó là chuyện tự nhiên . Vì sao ? Vì lúc A Nan gặp nạn gần phạm giới , Ngài cầu xin Phật giúp đỡ . Ngài nói : "Xin Phật mau cứu con , con bị rắc rối rồi".

Đối với đệ tử , đó là chuyện đương nhiên . Khi gặp khó khăn liền nghĩ đến Sư Phụ . Lúc Ngài nghĩ đến Sư Phụ , Sư Phụ của Ngài đương nhiên phóng hào quang đến cứu . Rất có thể Phật Thích Ca Mâu Ni không biết là Ngài cứu A Nan . Ngài tự nhiên làm . Lúc đó từ đỉnh đầu Ngài phóng ra một luồng hào quang , trong hào quang đó hóa ra một bông sen ngàn cánh . Có một vị hóa thân Phật ngồi trên tòa sen đó . Vị hóa thân Phật nói chú Lăng Nghiêm đó , chứ không phải xác thân của Phật Thích Ca Mâu Ni nói chú Lăng Nghiêm . Đó là Sư Phụ bên trong nói , là hóa thân Sư Phụ nói .

"Thiên diệp bữu liên , hữu hóa Như Lai . Tọa bửu hoa trung . Đỉnh phóng thập Đạo . Bách bửu quang minh . Nhất nhất quang minh ... phóng quang Như Lai . Tuyên thuyết thần chú . Nam Mô Tát Tha ... Ta Bà Ha". Cho nên rất rõ ràng đó là hóa thân Phật nói . Đương nhiên hóa thân Phật việc gì cũng làm được , thần thông quảng đại , muốn làm gì thì làm . Tất cả đều hoàn toàn là chuyện bên trong , không liên quan gì đến thế giới này , không quan hệ đến Ma Vương . Cho nên Ma Vương không cách nào cản trở .

Nhưng nếu khi hiển lộ thần thông bên ngoài , Ma Vương sẽ đến oán trách . Bởi vì ở trên thế giới này không thể xử dụng thần thông để hấp dẫn người . Ở bên trong làm gì cũng được . Chỉ có thầy trò biết mà thôi .

Lúc đó A Nan nhắm mắt lại , trong lòng cầu Phật giúp đỡ . Ngài thấy hóa thân Phật bảo Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát (Bồ Tát siêu thế giới) đến cứu Ngài . Đó là thể nghiệm bên trong của Ngài . Khi Ngài đi về , nói cho đại chúng nghe , đại chúng biết rồi mới viết ra . Quý vị biết rồi , hoa sen ngàn cánh là thể nghiệm của thế giới Thứ Nhất . Lúc Ngài cầu nguyện , đẳng cấp của Ngài là cõi Thứ Nhất . Cho nên gặp hóa thân Sư Phụ của Ngài như vậy . Hóa thân Phật này không phải là xác thân phàm nói thần chú .

Nhím Hoàng Kim
07-04-2009, 09:45 AM
Vấn : Mục Kiền Liên đã chứng quả A La Hán , theo lý là mẹ của Ngài nên được ích lợi . Sao còn đọa vào đường ngã quỷ ?


Đáp : Bởi A La Hán không thể cứu chúng sanh . Mẹ của Ngài nghiệp chướng rất nặng nên không thể cứu được . Trong kinh điển có nói rất rõ . Bồ Tát có những thần thông , lực lượng , phước báu và những công đức gì , hay là có những tâm từ bi nào đó . Nhưng A La Hán có rất ít mà thôi . Lực lượng có hạn , cũng không có trí huệ cao thâm , hay là tâm từ bi vô lượng (Đọc Kinh Hoa Nghiêm sẽ rõ).


Vấn : Chúng con chưa chứng quả A La Hán , sao mà thọ pháp rồi , năm đời có thể siêu sanh ?


Đáp : Dễ lắm . Bởi vì quý vị tu Bồ Tát Đạo , không phải tu Đạo A La Hán . Sư Phụ dạy quý vị Đạo Bồ Tát , không phải A La Hán . Cho nên quý vị không thể sát sanh , quan hệ vợ chồng cũng nên giảm bớt . Những điều đó đều là Bồ Tát giới . Sư Phụ đơn giản hóa những điểm trọng yếu để dạy cho quý vị . Quý vị mới nghe biết ngay là Bồ Tát giới . Không ăn thịt tức là Bồ Tát giới . Chỉ có Bồ Tát giới mới nói : "Không thể ăn thịt chúng sanh". Còn A La Hán đều là một người hay là hai người trên núi . Họ không có nghĩ đến chuyện độ chúng sanh nào . Tuy chúng sanh rất đau khổ , họ vẫn không động tâm .

Bồ Tát thì khác , họ sẽ động tâm , sẽ phát nguyện cứu người . Cho nên Quán Thế Âm Bồ Tát , Phổ Hiền Bồ Tát , Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát đều rất nổi tiếng . Họ có trí huệ , có thần thông , có tâm từ bi . Đời đời kiếp kiếp trồng thứ giống đó , cho nên họ được quả Bồ Tát . Bởi vì A La Hán không có thứ nhân đó , cho nên A La Hán không có thần thông của Bồ Tát , không có lòng từ bi và lực lượng của Bồ Tát . Trong kinh Hoa Nghiêm có nói , trong hội Hoa Nghiêm có rất nhiều Bồ Tát đến chỗ Phật Thích Ca Mâu Ni thi triển thần thông , hay là biến hóa cảnh giới tốt . Nhưng những bậc A La Hán trong hội , không thấy chút gì hết ; một chút cũng không nghe được , như là người mù điếc . Bởi vì họ không đắc quả Bồ Tát mà chỉ có đẳng cấp A La Hán mà thôi .

Phật Bồ Tát hưởng thụ những gì của Phật Bồ Tát . Thế giới của Phật Bồ Tát đối với A LA Hán rất là xa lạ , như là phân ra làm hai thế giới . A La Hán hoàn toàn không thể nào thể nghiệm được cảnh giới của Phật Bồ Tát . Đương nhiên A La Hán cũng có thể liễu thoát sanh tử . Điều đó không thành vấn đề . Nhưng lực lượng của họ không đủ , không thể cứu người . Chỉ có chút thần thông nhỏ mà thôi như Mục Kiền Liên vậy . Thần thông của Mục Kiền Liên tuy lớn , nhưng không thể cứu mẹ mình .

Quý vị thọ pháp rồi , năm đời được siêu sanh , có phải không ? Chỉ cần quý vị có tâm muốn làm Bồ Tát , muốn cứu năm đời , muốn hành Bồ Tát Đạo là đủ rồi . Bởi vì kiếp trước đã từng trồng thứ nhân quả đó , từng làm rất nhiều công đức trước mặt Phật Bồ Tát , trông rất nhiều nhân quả của trí huệ , tạo rất nhiều nhân quả từ bi , cho nên bây giờ mới gặp được Bồ Tát đạo này .

Còn những người khác , tuy mình nói họ cũng không nghe . Họ không có hứng thú , hay là nghe không hiểu , bởi vì họ không có thứ hạt giống đó .

Trong kinh điển nói , Mục Kiền Liên cảm thấy tự mình không thể cứu mẹ , mới về khóc . Sư Phụ cũng có nghi vấn về điều này . Sư Phụ không cho rằng Ngài khóc , mà lúc Ngài khóc , liền thấy hóa thân Phật và hóa thân Bồ Tát xuất hiện . Ngài được họ chỉ đạo rồi mới trở về cứu mẹ . Tuy đó là Phật Bồ Tát dạy chúng ta ở bên trong , nhưng bên ngoài chúng ta cũng có thể chiếu theo phương pháp của Phật Bồ Tát mà làm .

Thí dụ có người khi bị bệnh hay là có người mẹ bị bệnh , họ rất thành tâm cầu nguyện . Rốt cuộc thấy Quán Thế Âm Bồ Tát xuất hiện bên trong chỉ dạy : "Con nên về lấy thứ lá hay rễ cây này , trộn với nhau . Nấu bao lâu rồi cho mẹ con uống . Uống xong hết bệnh". Nhưng khi Quán Thế Âm Bồ Tát này xuất hiện , không phải như một người thường nói chuyện với mình , phải thành tâm thành ý , chuyên tâm nghĩ tưởng , Quán Thế Âm Bồ Tát mới xuất hiện . Đó là thứ đẳng cấp khác .

Nhím Hoàng Kim
07-04-2009, 12:46 PM
http://img517.imageshack.us/img517/8994/sphinh8.jpg

http://img124.imageshack.us/img124/5237/okhoaal8.jpg

Quyển 4 : Bài 5

NHẬN RÕ
CÔNG VIỆC CỦA MA VƯƠNG

Sư Phụ Thanh Hải Thuyết Giảng Tại
Trung Tâm Tịnh Tọa Vô Lượng Quang , Đài Loan
Ngày 9 tháng 8 năm 1987


Hôm nay có vị đồng tu nói với Sư Phụ : "Sư Phụ , lâu quá không thấy Sư Phụ rầy con ?" Sư Phụ nói : "Có chuyện mới la . Cũng như y phục dơ mới giặt . Nếu như đã giặt ủi , xếp cất trong tủ áo không động tới , đương nhiên không cần giặt nữa . Bởi vì đã giặt rồi . Trừ phi đem ra dùng , hay có người động tới hoặc có người vô ý làm rớt xuống đất , mới giặt lại . Nếu quần áo đã sạch thì không cần giặt".

Nhưng không nhất định giặt một lần là sạch hoài . Thí dụ người thọ pháp , cho dù đẳng cấp đã đạt đến tầng Thứ Năm , đôi khi cũng bị ma lực tấn công . Đẳng cấp càng cao , càng thường bị công kích , vì ma quỷ sẽ tìm mọi cách kéo người thọ pháp ra khỏi lực lượng của Phật , sẽ đem nhiều phiền phức cho người truyền pháp , làm cho họ không tiện truyền pháp , hay tạo cho người theo học nhiều nghi vấn , nhiều chướng ngại , nhiều tranh luận , để cho họ không thấy chỗ tốt , chỉ thấy phương diện xấu mà thôi . Thí dụ khi đến đây , họ không muốn gặp Sư Phụ mà chỉ thích nhìn rác bên ngoài . Cho nên người bị ma nhập là một người kỳ quái , hay la ó cả ngày , miệng cứ niệm gì đó , hay làm chuyện bậy bạ . Tu hành có nhiều đẳng cấp . Bị tà nhập cũng có nhiều đẳng cấp . Có thứ tà nhập hạng nhất và hạng nhì . Ma không nhất định là đầu mọc hai sừng hay có hai nanh . Không phải đâu . Cho nên chúng ta thường nói : "Đạo cao một thước , ma cao một trượng".

Công việc của ma là gì ? Ma rất thích khuyến khích người ta biện luận , tranh đấu , khuyến khích người ta tự sát , hay là tìm khuyết điểm của người khác , khuyến khích người ta trò chuyện . Chỗ tốt chúng che đậy , chỉ để người ta thấy chỗ xấu mà thôi . Khi Sư Phụ dạy giáo lý hay , chúng không cho người ta nghe lọt vào tai , mà chỉ cho nghe những đồng tu nói chuyện thị phi . Thí dụ nói tính người này không tốt , người xuất gia kia xấu , ai đối với Sư Phụ như thế nào , ai tu hành không tốt , cặp vợ chồng đó ra sao , gia đình họ có chuyện gì ... Đều là chuyện thị phi vô dụng , ma sẽ đem những chuyện này nói ra , để người ta chỉ chú ý , để tâm vào những chuyện đen tối đó , phải không ? Cho nên quý vị cần biết những thứ đó đều là việc làm của ma .

Quỷ ma còn có những công việc khác cao đẳng hơn . Thí dụ chúng khuyến khích người ta trau dồi học vấn về tranh luận , về trí thức . Sư Phụ nói thật với quý vị , "công án" là một trong những thứ đó , vì vẫn trong phạm vi trí thức (mental fiel). Cho nên cùng lắm chỉ có thể đến thế giới Thứ Nhất hay Thứ Hai mà thôi .

Hễ ưa thích tranh luận , biện luận , hay là người có chút tài biện , là vẫn còn ở đẳng cấp đầu óc , vẫn chưa có thể siêu qua thế giới Thứ Hai . Càng khỏi nói đến chuyện vượt qua Tam Giới . Phật Thích Ca Mâu Ni , hay bất cứ vị giáo chủ nào đã đi rồi , ma sẽ trà trộn vào đoàn thể hay đạo tràng đó , từ từ cải biến giáo pháp hay giáo lý của những vị giáo chủ đó . Thí dụ Phật Thích Ca Mâu Ni không có dạy "công án" mà họ lại dạy mình "tham công án" ...

Sư Phụ chỉ nói cho quý vị nghe mà thôi , vì quý vị là học trò của Sư Phụ . Nếu như quý vị ra ngoài nói cho người ta nghe , họ sẽ đánh quý vị , vì hiện giờ vẫn còn rất nhiều người học công án , bao gồm một số đại pháp sư . Cho nên chúng ta đừng ra ngoài nói bậy . Sư Phụ dạy người có ba cách : Thứ nhất là dạy bên ngoài , thứ hai là dạy bên trong , thứ ba là dạy thậm thâm bên trong . Thứ thậm thâm bên trong thì chỉ có khi nào quý vị gặp Sư Phụ bên trong thì quý vị mới có thể học hỏi được .

Nhưng thứ học vấn thậm thâm bên trong không thể để cho người ngoài biết được . Hễ nói ra là tức khắc có nhiều ma chướng . Đó là việc làm của ma . Chúng phải gây nhiều phiền phức cho người tu hành . Tu hành càng cao , chúng càng ghét . Thật ra ma cũng không có gì . Ma chỉ là công cụ để khảo nghiệm chúng ta . Chúng ta tu hành phải có thi khảo mới biết đẳng cấp của chúng ta như thế nào .

Cho nên chúng ta không nên ghét hận lực lượng của ma . Chỉ nên cẩn thận , nhận biết sự hiện hữu của chúng . Khi chúng ta bị khảo nghiệm , cần phải biết đó không phải là việc làm của Phật mà là việc của ma , đó không phải là bên mặt mà là bên trái . Bất cứ lúc nào thấy mình thích nói chuyện nhảm nhí , hay phê bình Sư Phụ , hay phê bình đồng tu không tốt , lúc đó nên biết là ma đến rồi và nên tự thức tỉnh liền : "Ta cần phải chặt đứt ngay . Đó là ma muốn cho mình bị ảnh hưởng xấu . Ta cần phải ngưng ngay".

Tu hành cần phải luôn luôn tự kiểm thảo lấy mình . Đừng để ma lợi dụng cơ hội . Kiểm thảo lấy mình không phải là cả ngày oán trách : "Sao ta xấu đến thế ? Hành vi sao giống ma quỷ vậy ? Tốt nhất là ta nên bỏ đi và tự sát ..." Kiểm thảo không phải là ý đó .

Chúng ta vốn rất trong sạch , nhưng vì ở thế giới này ma lực rất nhiều , chúng ta dễ bị ảnh hưởng nên cần phải cẩn thận . Kỳ thật nhưng khuyết điểm của chúng ta đều là bị ma ảnh hưởng . Có câu nói : "Bổn lai vô nhất vật . Hà xứ nhiễm trần ai", là ý nghĩa đó . Chúng ta vốn rất trong sạch , nhưng bị thế giới nhiễm dơ . Nếu tu hành cao thì sẽ như đóa hoa sen mọc trong bùn , nhưng không nhiễm bùn .

Nhím Hoàng Kim
07-04-2009, 10:06 PM
Chúng ta đều nói hoa sen là đại biểu đẳng cấp của Phật . Vì sao ? Bởi vì tuy hoa sen sanh trưởng trong đất dơ nhưng lại không bị ảnh hưởng một chút dơ bẩn nào . Hoa lại rất thơm và sạch . Ruồi , ong , và bướm đều không đến . Cho nên hoa sen là hoa sạch nhất . Thật là kỳ lạ ! Những hoa khác đều bị bướm , ong , ruồi hưởng thụ mật hoa , hay phá hoại , chỉ có hoa sen là không bị . Tuy hoa sống trong bùn , nhưng lại sạch nhất , thơm nhất , và đơn thuần nhất .

Chúng ta tu hành nên càng ngày càng giống hoa sen . Nhưng trước khi chúng ta chưa đạt đến đẳng cấp trên , đương nhiên vẫn còn ở trong đất bùn , bị đất bao bọc , ngoài vỏ vẫn bị đất ảnh hưởng . Thí dụ ngó sen đào từ đất ra thì nhất định không được sạch , bên ngoài rất dơ , phải rửa nhiều lần mới sạch , mới có thể thực dụng được .

Khi chúng ta còn chưa tu đến đẳng cấp cao thì cũng như ngó sen vậy . Đạt được đẳng cấp cao rồi , thì hết bị bùn nhơ ảnh hưởng . Tu hành càng cao , càng bị công kích , càng bị nhiều ma chướng hãm hại , để có thể đi đến tình trạng tệ nhất là rời bỏ Sư Phụ chúng ta , rời bỏ hệ thống Pháp Môn Quán Âm , bởi vì Pháp Môn Quán Âm là Pháp Môn tối cao . Những pháp môn khác không thể làm cho người ta được giải thoát . Tuy rằng quý vị mới tu hành , nhưng có kết quả liền . Như vậy đủ cho quý vị có lòng tin , khuyến khích quý vị tiếp tục tu hành . Dù chỉ có chút kết quả của lúc mới tu , ma cũng đến kéo đi . Nếu như chúng ta không có lòng tin kiên cố thì không dễ gì mà tu .

Kỳ trước thuyết pháp Sư Phụ có nhắc đến một ngàn năm trước , Bồ Đề Đạt Ma đã nói : "Đây là thời mạt pháp . Người ác thì nhiều , kẻ thiện lại ít . Tu hành không dễ . Nếu như ta lưu lại , chỉ tạo thêm nhiều tai nạn hay nghiệp chướng cho chúng sanh mà thôi . Cho nên ta phải đi". Một ngàn năm trước , Ngài đã nói như vậy . Còn hiện giờ thì như thế nào ? Nên nói là thời "ma pháp" chứ không phải là "mạt pháp". Tuy nhiên , những người đã thọ pháp rồi đừng có lo . Đã thọ pháp rồi , chúng ta đã bước vào thời "hoàng kim". Bất kể thời mạt pháp , thời ma pháp hay là thời hoàng kim , đều do mình tự chọn .

Thời hoàng kim là gì ? Tức là có một vị Phật tại thế và nhóm đệ tử cùng hoằng pháp , tu hành , làm cho bầu không khí của thế giới này sạch một chút . Những người đó là đang sống trong thời hoàng kim . Cho nên lúc Phật Thích Ca Mâu Ni còn tại thế , Ngài nói đó là thời chánh pháp hay là thời hoàng kim . Nhưng lúc đó có người ác không ? Có chứ ! Cũng có rất nhiều người muốn giết Ngài . Có rất nhiều người nói bậy . Luôn cả thân nhân của Ngài là Đề Bà Đạt Đa cũng hại Ngài mấy lần . Đâu đâu cũng phản đối Ngài . Tự mình lập tôn phái khác và thường tìm cơ hội giết Ngài .

Cho nên chúng ta phải biết , bất cứ là thời mạt pháp hay là thời hoàng kim đều là do mình tự tạo cả . Đương nhiên cũng có thời hoàng kim , có thời Nghiêu Thuấn . Thời đại đó không có giới luật , cũng không có luật pháp của quốc gia , không có nhân , nghĩa , lễ , trí , tín . Cái gì cũng không có . Vì sao thời đó thế giới lại hòa bình như vậy ? Bởi vì họ có "Đạo". Họ rất ngây thơ , đơn thuần . Sinh ra đã có "Đạo" rồi . Quốc vương có "Đạo". Công dân có "Đạo". Cha mẹ có "Đạo". Chồng vợ đều có "Đạo". Cho nên dù họ có quốc vương , có cha mẹ , có chồng vợ ... nhưng họ cũng vẫn rất đơn thuần .

Vì sao bây giờ Sư Phụ nói đừng có quan hệ nam nữ quá nhiều ? Bởi vì đầu óc của chúng ta đã bị hư rồi . Đáng lẽ quan hệ nam nữ không xấu , chỉ vì đầu óc của chúng ta quá hư . Nếu như không có "Đạo", bất cứ chúng ta làm gì cũng đều xấu . Cho dù là bố thí cũng xấu , cứu người cũng xấu . Bởi vì là "Ta" cứu . Cứu người biến thành có mục đích . "Ta" cứu người đó sẽ nổi tiếng , người khác sẽ thích mình . Cho rằng "Ta" rất từ bi , tức là cái "Ngã" này làm tất cả , sẽ biến thành thuốc độc . Quan hệ nam nữ xưa kia vốn rất tự nhiên , chỉ vì sinh tồn mà thôi , không có tư tưởng không tốt . Nhưng quan hệ nam nữ ngày nay biến thành một thứ lợi dụng lẫn nhau . Hành vi xác thịt thành ra quá đáng vì những tư tưởng xấu , cho nên tất cả đều biến thành xấu .

Nhím Hoàng Kim
07-05-2009, 03:49 PM
Đời Nghiêu Thuấn cũng có vợ chồng , con cái , nhưng thế giới lại hòa bình như vậy . Vì sao ? Bởi vì đầu óc rất đơn thuần , không có tư tưởng xấu . Nhưng ngày nay dù rằng chúng ta cũng làm công chuyện đó , nhưng kết quả lại khác nhau . Chúng ta cũng có vợ chồng , con cái , nhưng lại khác với thời xưa , không còn bầu không khí của đời Nghiêu Thuấn nữa .

Cho nên phải có người đề xướng "nhân , nghĩa , lễ , trí , tín" vì nhân loại quên mất rồi . "Đạo" không còn nữa , biến thành loạn bậy , tàn sát lẫn nhau , hại nhau , nên phải có người đứng lên giải thích cho chúng sanh nghe , dạy bảo họ : "Không thể làm như vậy . Tại sao đối xử với cha mẹ như vậy ? Bạn nên biết họ là đấng sanh thành của bạn , đã cực khổ để nuôi bạn lớn lên ..."

Lẽ ra lòng hiếu thảo là chuyện tự nhiên , không cần phải giải thích , không cần phải dùng đến nhân , nghĩa , lễ , trí , tín , cũng không cần phải định tiêu chuẩn về sự hiếu thảo . Nhưng nhân loại càng ngày càng xấu , bạn bè đối đãi với nhau cũng không tốt , không giữ chữ tín , nên phải dạy : "Không nên đối xử xấu với bạn bè . Họ đã tin mình và làm việc chung với nhau thì không nên gạt họ . Đối với bạn bè phải giữ chữ tín . Như vậy mới có thể hòa bình , mới có thể làm việc chung ..."

Nếu như mọi việc đều phải giải thích rõ ràng như vậy thì không được tốt . Không dùng ngôn ngữ , tự nhiên làm là tốt nhất . Khi mất "Đạo" rồi thì phải dùng ngôn ngữ để chỉ dạy . Cho nên mới có Khổng Tử , Lão Tử ... ra đời . Đó là vì chúng sanh không có "Đạo". Đó là vì thời hoàng kim đã tan rồi .

Hiện thời lại càng tệ hơn . Chúng ta sống trong thời này mệt hơn vì hiện tại không khí ở mặt đất này bị ô nhiễm , nhiều khí độc hơn ngày xưa . Nếu sống ở thành thị , đi ra ngoài một chút , cảm thấy da mình rít rít , như có lưu hoàng vậy , vì khói xe ảnh hưởng đến thân thể của chúng ta , cũng như ảnh hưởng đến tin thần và tư tưởng của chúng ta vậy . Cho nên thời này con người bi ai hơn , ảo não hơn và có nhiều tư tưởng bi quan hơn . Thời này muốn độ người , dạy người hay là giải thích cho người ta nghe , không phải là chuyện dễ . Hôm nay giải thích , ngày mai lại quên . Hay mới nói xong lại quên đó liền . Nếu bây giờ Phật Thích Ca Mâu Ni đến đây độ chúng sanh , Ngài sẽ lắc đầu và nói : "Ta không muốn độ chúng sanh".

Sư Phụ tuy không phải là Phật Thích Ca Mâu Ni nhưng cũng đã lắc đầu mấy lần . Nhưng vì quý vị nhất định kéo Sư Phụ trở về nên Sư Phụ cũng không nhẫn tâm đi . Thấy có hai , ba đệ tử thành tâm , thật tình muốn cầu Đạo , muốn cầu giải thoát , vì những đệ tử thành tâm này , Sư Phụ mới ở lại , hy vọng những người khác cũng được chút ảnh hưởng . Nhưng không dễ đâu , có phải vậy không ?

Bây giờ Sư Phụ hỏi quý vị : "Giáo lý của Sư Phụ , quý vị nhớ được bao nhiêu ?" Lúc Sư Phụ thuyết pháp , người thì ngủ gục , người nghe không hiểu . Nếu như hỏi họ thì biết ngay là họ không hiểu chút nào . Hay là đợi khi họ hỏi , Sư Phụ biết là trong hai tiếng đồng hồ giảng kinh đã vô ích , uổng phí vì lời giảng đều nằm trong không khí , không lọt vào lỗ tai họ . Cho nên muốn dạy người thật không phải là chuyện dễ .

Dù sao đi nữa , hễ quý vị đã đến đây , ít nhiều cũng được chút ảnh hưởng tốt để có thể đem về . Những người không đến thì hơi mệt . Khi còn chưa tu đến đẳng cấp cao , đến nghe kinh rất quan rọng . Bởi vì quý vị có thể đến đây lấy lực lượng mang về phân phát cho gia đình , xã hội , quốc gia , không để cho thế giới này trở thành đen tối , như là ở thôn quê không có đèn vậy . Nếu như trên đường có nhiều ngọn đèn nhỏ , miền quê không thể tối đen như thế . Xưa kia khi chưa có đèn đường , tối đến ở vùng quê đen như mực , rủi đêm nào không có trăng thì không có cách nào đi bộ được . Không nhìn thấy một chút gì cả .

Quý vị có trải qua tình trạng đó chưa ? Sư Phụ có trải qua rồi . Sư Phụ ra đời trong thời chiến . Lúc đó cả nhà ở trên núi . Ba của Sư Phụ trồng khoai lang , mẹ thì bán vải . Nhưng ba của Sư Phụ không thường ở nhà . Có một thời gian ông đi dạy học , cùng lúc có công việc khác . Ông vừa là y sĩ , vừa làm giáo sư . Thời đó nếu chỉ làm y sĩ không thì không đủ sinh sống , nên ông còn làm thêm nghề giáo nữa . Ba của Sư Phụ thường phải đi bộ rất xa , bởi vì phải tỵ nạn , cho nên nhà của Sư Phụ cách xa những nhà khác rất xa . Trên núi hoàn toàn không có đèn , chỉ có nhà của gia đình Sư Phụ là có một cây đèn nhỏ . Bên ngoài rất đen tối , có lúc không nhìn thấy gì cả . Quý vị có từng sống như vậy chưa ? Những người tuổi trẻ chắc không có , nhưng những người có tuổi chắc đã sống qua như vậy . Lúc đó nhà của Sư Phụ treo một ngọn đèn nhỏ ở ngoài , nhưng cũng còn tốt hơn là không . Hiện giờ Sư Phụ cùng đệ tử ở trên núi , nếu thiếu đèn đường thì cũng tối lắm .

Nhím Hoàng Kim
07-06-2009, 04:32 PM
Tu hành thật không dễ . Nếu không có lực lượng của Sư Phụ thì không có chỗ để nhờ . Nhờ vào hệ thống tôn giáo cũng không có ích gì , nhờ vào công án cũng vô ích . Thật là thứ công án vớ vẩn ! Sao bây giờ vẫn còn thứ hệ thống tôn giáo đó ? Bởi vì đó là công việc của ma , làm cho chúng ta bận rộn cả ngày . Mỗi ngày bận lạy Phật , tham công án , hay tụng kinh gì đó , làm cho chúng ta khi rời thế giới này đều cảm thấy mãn túc , vì mình có thể tự nói : "Ta có tu hành mà ! Như vậy đã đủ rồi !" Quý vị có thấy hiện nay bất cứ tôn giáo nào , có phải đều bảo rằng mới có thể thấy được Phật , chết rồi mới có thể đi Tây Phương , mới có thể giải thoát ? Không có ai dám nói hiện giờ là có thể giải thoát .

Thật sự , hiện giờ có thể giải thoát rồi , hiện giờ là có thể thấy Phật quang , tối thiểu là cũng nghe được Phật âm . Nếu đẳng cấp cao hơn trước , còn có thể thấy cảnh giới Phật , thấy được Phật bên trong . Ngài sẽ dẫn chúng ta đến cảnh giới cao hơn một chút để học tập Phật lý cao cấp . Nếu như không thấy được cảnh giới cao cũng không sao , nghe được Phật âm là đủ rồi . Chỉ cần có Sư Phụ , tin Sư Phụ là nhất định có thể giải thoát . Vì sao ?

Bởi vì tu hành càng nhiều , càng cảm thấy thế giới này đối với chúng ta không là gì . Bây giờ đã giải thoát rồi , nên không còn chấp lắm , cũng không bị thế giới này ràng buộc chúng ta . Tuy cũng có chồng , vợ , con , nhưng mình phải biết rằng đó đều là trách nhiệm của mình mà thôi . Họ đều là vô thường , từ nhân duyên mà ra . Cho nên không phải giữ thật chặt giống như trước nữa . Tuy không xuất gia như cũng như người xuất gia vậy . Tâm cởi mở hơn .

Nếu như có một ngày , chủ nhân của chúng ta lên đến đẳng cấp rất cao , chúng ta sẽ chẳng còn lo gì cả . Có thành Phật hay không cũng được . Thành cái gì cũng được . Lúc đó tức là "hiện đời giải thoát", chứ không phải đợi đến khi chết rồi mới có thể giải thoát . Nói như vậy là gạt người , cốt để cho chúng ta bận bịu không ngừng nghỉ , bận đến không biết chết rồi có thể được giải thoát hay không . Tu một đời mà cũng không thấy ánh sáng Phật . Tham công án một đời mà cũng không có kết quả gì . Cho dù có chút kết quả , cũng là do ảo tưởng của đầu óc mà ra , không phải cứu cánh giải thoát thật .

Nếu quý vị tham học với những người tu thiền đó , sẽ thấy họ kiêu ngạo như thế nào . Đều là nói nhiều và học lại những lời trong kinh điển như "Phật quang vô ám", "Hoa khai kiến Phật", "Thiền bất dùng ngôn ngữ" ... Nói rất nhiều nhưng tự họ lại không thấu đạt điều chi . Quý vị đã có kinh nghiệm này chứ ? Nếu chưa , bây giờ có thể đi tìm coi . Tranh luận với họ sẽ cảm thấy chán , quý vị sẽ nói : "Làm ơn đừng nói nữa . Tôi phải đi". Bởi vì thứ biện luận này quá nhàm chán .

Cho nên quý vị nên cẩn thận , vì nơi nào cũng có rất nhiều ma chướng . Hễ người nào muốn rời bỏ Sư Phụ , Sư Phụ tuyệt đối không giữ lại . Hễ quý vị nghi hoặc , Sư Phụ liền để cho quý vị đi . Tuy rằng những người xa lìa Sư Phụ sau này sẽ rất đau khổ , nhưng Sư Phụ cũng không nói cho họ biết là khi họ rời Sư Phụ sẽ gặp nhiều phiền phức . Sư Phụ không nói vì mọi việc đều do mình tự chọn .

Còn có những người có thắc mắc cũng không hỏi , rồi rời bỏ Sư Phụ thì càng tệ hơn nữa . Hễ rời xa Sư Phụ là ma liền tới . Bởi vì bây giờ chúng có cơ hội rồi . Quý vị đã không cần Sư Phụ thì chúng liền đến . Cho nên xảy ra đủ thứ chuyện , đủ thứ phiền phức , tai nạn , nghiệp chướng và nhân quả . Tất cả đều đổ lên mình . Phải đợi thêm một thời gian lâu lắm mới tự thức tỉnh quay trở về tìm Sư Phụ , Sư Phụ vẫn hoan nghênh như thường .

Nhưng cũng không phải người nào Sư Phụ cũng hoan nghênh . Phải coi thái độ của họ khi trở về , họ có thật khiêm tốn không , có sám hối thật không , hay là chỉ muốn đến gây phiền phức nữa . Đối với những người thích kiếm chuyện , phần nhiều Sư Phụ đều không nói gì , cũng không cảnh cáo họ trước , mà chỉ âm thầm rời bỏ . Như vậy mau hơn , vì nếu thấy đẳng cấp người đó quá thấp , nên để họ học từ từ . Sư Phụ không thể ở đó đợi , để bị họ kéo xuống . Như vậy không được ! Cho nên Sư Phụ sẽ không nói gì , chỉ âm thầm bỏ đi .

Đẳng cấp của một người nếu như quá thấp , cứ muốn kéo Sư Phụ của họ xuống cùng đẳng cấp với mình , muốn Sư Phụ thông cảm , hiểu đẳng cấp của họ , thì không thể được . Cũng không thể làm như vậy được , vì đây chỉ là thứ tình cảm nhân loại làm phiền người khác , chỉ muốn người khác an ủi mình , khen mình ...

Nhím Hoàng Kim
07-06-2009, 11:57 PM
Sư Phụ không thể vì thứ cảm tình nhân loại nhỏ nhoi đó mà theo phép xã giao , cho học trò mình vui . Không thể là như vậy , mà phải kéo họ lên , chứ không phải theo chung với họ cho họ vui lòng . Nếu như họ không đi thì để họ đứng tại đó . Thí dụ có người ở trong bùn , Sư Phụ kéo người đó lên , nếu họ không chịu lên , thì để họ chơi ở đó , không thể để Sư Phụ chơi chung với họ trong bùn . Sư Phụ sẽ không dại như vậy .

Một vị Chân Sư có thể truyền Tâm Ấn cho nhiều người . Nhưng chỉ có người có phước báu lớn mới tin , mới tiếp tục lưu lại tu hành . Nếu chúng ta là người có đạo đức , hay là người có nhiều phước báu , ma không có cách nào lung lạc được chúng ta , nhưng chúng cũng thử công kích chúng ta , cũng như lấy đầu chọi vách tường vậy . Kết quả chúng sẽ mệt và chạy mất . Thí dụ ma không thể nào kéo Sư Phụ đi , chỉ có thể kéo được học trò của Sư Phụ mà thôi . Chỉ có loại người mới đến học , còn nhỏ như củ khoai lang , chưa rõ đạo lý của Sư Phụ , mới bị ma kéo đi .

Ma không thể kéo Sư Phụ đi đâu hết . Quý vị thấy đó , từ khi Sư Phụ đến Đài Loan đã chịu bao nhiêu sự công kích : Đệ tử công kích , người ngoài công kích , người không quen thuộc cũng công kích , nhưng Sư Phụ vẫn không sao . Nhưng học trò mới bị công kích một chút đã chịu không nổi .

Công kích là gì đây ? Thí dụ nghe người ta phê bình Sư Phụ không tốt thì lòng tin bắt đầu giao động . Vài ngày sau gặp khó khăn lại cầu Sư Phụ giúp đỡ . Có được chút cảm ứng , tình trạng tốt một chút , lại bắt đầu tin Sư Phụ . Đợi vài ngày sau , thấy đồng tu nào đó không tốt , có những khuyết điểm , hay tu hành dở , rước hết những thứ rác này đổ vào tâm , qua bốn ngày sau vẫn không thể quên . Càng nghĩ càng không thích rồi muốn rời bỏ Sư Phụ , rời bỏ trung tâm ... Chỉ vì đồng tu nào đó mà lại muốn xa lìa Sư Phụ , xa lìa pháp môn , như vậy là bị ma hãm hại đó !

Ma rất là vi tế và nhiều cách lôi kéo chúng ta , vậy chúng ta nên kiên tâm . Ma không nhất định là một người thường . Có lúc chúng biến thành một pháp sư rất nổi danh , dùng đạo lý của các tôn giáo khác , hay đạo lý của ma , nói cho chúng ta nghe , khiến chúng ta lìa bỏ Sư Phụ , lìa bỏ Pháp Môn Quán Âm .

Ma sẽ nói : "Người này mới ra thôi , bộ không biết sao ? Phật giáo đã có hai ngàn năm trăm năm lịch sử rồi , Thiên Chúa giáo cũng đã gần hai ngàn năm , phải tuân theo những truyền thống đó mà tu hành . Pháp Môn Quán Âm này chưa có người nào tu qua , sao lại dễ tin quá vậy ? Anh coi chúng tôi niệm Phật đã một hai ngàn năm , có hàng trăm , hàng ngàn , hàng vạn người niệm , anh theo một đoàn thể nhỏ tu Pháp Môn Quán Âm để làm gì ? Như vậy khó tin cậy được lắm . Phải có nhiều người mới có lực lượng , hễ có nhiều người tu là pháp môn tốt , ít người tu là pháp môn không tốt". Họ sẽ nói nghe rất có lý , kỳ thật đều là đạo lý ma .

Vì sao chúng ta lại có thể nghe lọt những đạo lý ma này ? Sao không thích đến nghe Sư Phụ nói Chân Kinh ? Ngược lại , lại thích nghe thứ pháp sư đó nói đạo lý ma ? Bởi vì đẳng cấp quá thấp , gần giống như trình độ của họ , cho nên nghe theo lời họ . Đẳng cấp của hạng người đó vẫn còn trong phạm vi ý thức của nhân loại , chưa được ở từng ý thức của Thánh Nhân . Nếu vẫn còn quanh quẩn trong ý thức của nhân loại thì cảm tình của chúng ta sẽ chật hẹp , sẽ chấp trước , sẽ phân biệt "của ta" và "của họ". Còn thuộc về ý thức Thánh Nhân , thì không có những tư tưởng chật hẹp . Cách nhìn của Thánh Nhân khác với cách nhìn của người phàm phu chúng ta .

Thí dụ bây giờ quý vị ngồi tại đây , đương nhiên không thể thấy nhiều sinh hoạt bên ngoài , chỉ có thể thấy được Sư Phụ , đồng tu vào đạo tràng này . Nhưng nếu như quý vị trèo lên nóc nhà , thì tình trạng này sẽ khác , cái nhìn sẽ khác . Lại thí dụ như tư tưởng của quý vị lúc chưa bước vào đây và tư tưởng khi đến đây cũng khác nhau . Có lúc ngồi ở nhà không yên , nhưng đến đây thì ngồi được . Ở nhà không thích tọa thiền , đến đây tự nhiên muốn tọa thiền . Tại sao vậy ? Đó là vì cảnh giới khác nhau .

Cho nên muốn phân biệt thật giả , không cần đặc biệt tin người nào . Tự mình nỗ lực tu hành một thời gian rồi tự nhiên sẽ có năng lực phán đoán . Thậm chí không tin Sư Phụ cũng không sao , chỉ cần quý vị tiếp tục tu hành là được rồi , bất luận cho rằng tu "công án" tốt , hay là tụng "A Di Đà Phật" tốt . Thật ra quý vị cũng chẳng hiểu tốt ở điểm nào ? Nghe người ta nói tốt , mình cũng tin là tốt . Quý vị chỉ có hai lựa chọn , một là "tin" hai là "không tin", bởi vì quý vị chưa có năng lực phán đoán .

Nhím Hoàng Kim
07-07-2009, 09:24 PM
Bây giờ Sư Phụ dạy Pháp Môn Quán Âm , ít nhất quý vị cũng có một chút ích lợi , thấy được một chút kết quả . Thí dụ quý vị có thể thấy được ánh sáng , thấy được cảnh giới , mở được trí huệ . Dù kết quả thật sự này chưa đủ để quý vị tin , chưa đủ để quý vị chứng minh đi nữa , quý vị cũng không thể nào cho rằng các pháp môn khác tốt hơn Pháp Môn Quán Âm .

Nếu như sự phán đoán tệ đến nỗi điều gì cũng không thể nhận biết được , vậy sao còn đi đây đi đó tu nhiều pháp môn như thế ? Tu một pháp môn là đủ rồi . Tu Pháp Môn Quán Âm có kết quả liền , tu các pháp môn khác thì không có . Từ điểm đó chúng ta có thể khẳng định là tu Pháp Môn Quán Âm rất tốt . Tối thiểu quý vị có một chút tiền bỏ túi . Nếu quý vị thấy pháp môn nào tốt , quý vị có thể tự tu lấy . Sư Phụ đã tu qua những pháp môn khác không thấy có kết quả , nhưng tu "Quán Âm" liền có kết quả . Ít nhất Sư Phụ cũng nhờ chút lòng tin này mà tiếp tục tu hành .

Còn chưa đủ sức phán đoán , thì làm sao có thể phê bình bừa bãi , rằng pháp môn này tốt , pháp môn kia không tốt , hay là pháp sư kia tốt , pháp sư này không tốt . Muốn có khả năng phán đoán rõ ràng thì phải lên cảnh giới cao , lúc đó mới biết được pháp môn nào tốt , pháp môn nào không tốt . Cần phải đạt được đỉnh cao tối thượng mới có thể hiểu được tất cả .

Cho nên đừng để ma lợi dụng . Cần phải thận trọng . Người tu hành trong suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ đều phải cẩn thận . Có ma đến phải biết liền . Hễ cảm thấy bi ai , áo não , tự hạ thấp mình , muốn tự sát , thích nói chuyện , thích nhìn chỗ xấu của người ta , phê bình hành động bề ngoài của Sư Phụ , dùng tâm phàm phu đo lường Sư Phụ , đo lường đồng tu ... đó là hoàn toàn công việc của ma . Cần phải để ý điểm này .

Bởi vì Phật Bồ Tát không để ý và cũng không lo những chuyện đó . Họ không nói chuyện phiếm , cũng không lo người ta tốt hay xấu . Nếu như cảm thấy người đó xấu thì sẽ dạy liền : "Anh làm như vậy là không đúng . Anh nên sửa đổi". Ngài nói như vậy là vì từ lòng từ bi , để cảnh cáo . Vì Ngài có trách nhiệm nên mới dạy họ . Những vị Sư Phụ đó chỉ dạy những người mà họ phụ trách dạy dỗ mà thôi , không phải họ ra ngoài dạy toàn thế giới .

Chúng ta không có ý phê bình tôn giáo nào hay người nào cả , nhưng chúng ta phải nhận biết mục tiêu của sự phán đoán này .

Thế nào là ma giáo ? Thế nào là Phật giáo ? Phật giáo là làm cho người ta tin rằng tự mình nhất định có thể giải thoát , làm cho người ta vui vẻ , sung sướng . Mỗi ngày đều có hy vọng có thể đến được cảnh giới cao và tu hành có thành quả tốt đẹp . Ma giáo là sự chỉ dẫn mỗi ngày mình nên làm thế nào , nhưng một chút kết quả cũng không có , đều là ngôn từ mà thôi . Đó là ma giáo .

Bất cứ họ tự xưng là tôn giáo nào , chúng ta cũng nên nhận biết có giáo lý ma , cũng có giáo lý Phật . Giáo lý ma là gì ? Thí dụ dùng đạo đức hay trách nhiệm xã hội buộc chúng ta , dạy chúng ta : "Quý vị trước hết nên ..." Cho nên không thể tu hành .

Đương nhiên chúng ta không thể bỏ lơ trách nhiệm của chúng ta , nhưng cũng không thể để cho những trách nhiệm đó ràng buộc chúng ta ở lại thế giới Ta Bà này . Bất cứ đối với quốc gia , gia đình , chúng ta đều nên làm tròn trách nhiệm của mình . Nhưng cũng phải biết có một ngày , chúng ta nhất định sẽ phải rời xa thế giới này , nên cần phải làm những thứ khác nữa , không thể chỉ lệ thuộc vào gia đình , quốc gia hay nhân , nghĩa , lễ , trí , tín mà thôi . Những điều này đều là phụ thuộc , không phải là chuyện chính yếu . Thường ở gần Sư Phụ mới có thể biết được ma ở đâu , mới có thể biết trong túi của quý vị có bao nhiêu ma mà mau mau đem chúng vứt vào lỗ cống .

Nếu muốn vĩnh viễn an toàn , phải gần Sư Phụ . Gần Sư Phụ nghĩa là gì ? Tức là bất cứ lúc nào cũng nghĩ đến Sư Phụ . Bất cứ làm gì cũng đều là là lực lượng của Sư Phụ làm . Bất cứ nghĩ gì cũng đều là Sư Phụ nghĩ . Như vậy mới khỏi bị ma bao vây . Tu chung với Sư Phụ , ma không thể đến . Nhưng hễ rời khỏi Sư Phụ , ma sẽ đến liền .

Rời khỏi Sư Phụ là sao ? Tức là không nhớ đến Sư Phụ . Dùng ngã chấp làm việc , dùng đầu óc phàm phu phán đoán bậy bạ , nói bậy , nghĩ bậy . Không tin Sư Phụ , không đem Sư Phụ theo , như vậy sẽ bị ma lợi dụng liền . Nếu như mỗi ngày gần Sư Phụ , tuyệt đối sẽ không còn vấn đề gì . Bất cần đẳng cấp của mình như thế nào , Sư Phụ cũng bảo hộ và cũng sẽ dẫn mình lên . Bất kể nghiệp chướng của mình như thế nào , Sư Phụ đều có thể dẫn mình lên . Nếu như mỗi ngày quý vị gần Sư Phụ , Sư Phụ có thể bảo đảm những điều trên .

Nhím Hoàng Kim
07-08-2009, 09:26 PM
Nếu như quý vị không muốn gần Sư Phụ , Sư Phụ cũng không ép . Mỗi ngày quý vị mời ma vào trong tâm , trong đầu óc toàn là ma . Ma là gì ? Ma là chuyên nhìn chỗ tối hay chỗ xấu của người khác . Nhìn chỗ sáng của người khác tức là Phật . Cho nên muốn an toàn , mỗi ngày nên gần Sư Phụ .

Quý vị có thể thấy được Sư Phụ bên trong hay không , điều đó không quan trọng . Nhưng cần phải biết rằng bất cứ lúc nào cũng có Sư Phụ bên mình . Sư Phụ có ở đó , nhưng quý vị bỏ lơ , không để ý tới , không hỏi ý kiến của Sư Phụ , không mời Sư Phụ làm cố vấn . Ngược lại đi mời ma làm cố vấn . Không chiếu theo giáo lý của Sư Phụ , mà chiếu theo giáo lý của ma . Nếu vậy , Phật Bồ Tát cũng chịu thôi , bởi vì Phật Bồ Tát rất tự tại . Mình muốn làm gì , Ngài sẽ để mình được như ý .

Sư Phụ cho quý vị hay , Sư Phụ đã làm xong mọi việc cho quý vị rồi . Giải thoát , quả vị Tây Phương , thánh vị ... đều đã an bài xong . Cũng như y phục đã đo xong , may xong rồi , chỉ chờ thời gian của quý vị đến là mặc vào thôi . Nhưng nếu quý vị không muốn mặc , mỗi ngày cứ chạy ra ngoài , không về nhà thì làm sao mà mặc áo ? Khi truyền Tâm Ấn , Sư Phụ đã đo áo quần rồi , may rồi . Tất cả đã hoàn tất , quả vị cũng đợi quý vị ở đó rồi .

Bởi vì đẳng cấp của quý vị quá thấp , quý vị lại quá bận rộn , bận nghe lời ma , nên không nhận biết được những điều đã được chuẩn bị rồi . Thí dụ bây giờ thức ăn đã nấu xong , để đó chờ quý vị ăn , nhưng nếu Sư Phụ không nhắc , quý vị quên là bên đó có thức ăn . Vì sao ? Bởi vì quý vị còn bận rộn nghe Sư Phụ giảng kinh , thời gian chưa đến , quý vị cũng chưa cảm thấy đói nên không muốn ăn . Có người khi đến giờ cũng chưa muốn ăn , vì họ còn bận những việc khác , hay là ra ngoài nói chuyện , đương nhiên không thể ăn cơm .

Sư Phụ đã chuẩn bị xong tất cả . Không một ai là không có quả vị giải thoát . Người nào thọ pháp cũng đều có và chỉ đợi quý vị đến lấy . Người được truyền Tâm Ấn là được giải thoát liền vì đã được báo tên lên trên và đã được đăng ký rồi . Quả vị đều để đó chờ quý vị , nhưng nếu quý vị bỏ đi thì không còn nữa . Thí dụ Sư Phụ chuẩn bị chỗ cho quý vị ngồi , nhưng quý vị không đến , chỗ ngồi đương nhiên là bị trống . Hoặc là cơm đã chuẩn bị xong , nhưng không có người đến , đương nhiên không có người dùng cơm . Dù rằng lúc truyền Tâm Ấn , Sư Phụ nói : "Sư Phụ bảo đảm quý vị được giải thoát". Nhưng quý vị cũng có quyền tự do chọn lựa , muốn đến hưởng quả vị cũng được , muốn rời bỏ cũng không sao .

Nhưng Sư Phụ cần cảnh cáo quý vị : "Đừng quên ma chướng . Đừng quên là có lực lượng của ma . Mỗi ngày chúng đều khảo chúng ta . Bởi vì chúng không muốn cho chúng ta về hưởng thụ quả vị của mình". Thật ra không phải chúng không muốn , nhưng ma rất công bình , chúng chỉ khảo nghiệm xem quý vị có đáng được trở về mặc quần áo mà Sư Phụ đã chuẩn bị xong cho quý vị hay không .

Thí dụ có người hỏi Sư Phụ : "Con muốn theo Sư Phụ xuất gia , Sư Phụ có thể thâu con làm đệ tử chăng ?" Sư Phụ đồng ý . Từ ngày đó Sư Phụ liền chuẩn bị tăng y , đo xong thước tấc , rồi mới đi mua vải , mua xong rồi để vào một chỗ . Vì thời điểm chưa đến , hay vì đệ tử đó chưa thể mặc , hay là chưa đáng mặc , nên tăng phục vẫn để ở đó . Đợi đúng lúc rồi mới cho đệ tử đó mặc .

Sau khi truyền Tâm Ấn rồi , Sư Phụ đã chuẩn bị xong quả vị . Quý vị đã vĩnh viễn giải thoát , nhưng quý vị muốn bỏ đi thì cũng hoan nghênh . Đó là tùy nơi quý vị . Đời đời kiếp kiếp muốn chạy đi đâu cũng được , nhưng phải đợi lâu lắm mới có thể gặp lại Sư Phụ . Không thể nào không gặp , chỉ có điều là quý vị sẽ hơi đau khổ , hơi phiền não , hơi bi ai , hơi đen tối hơn và phải luân hồi trên thế giới Ta Bà này nhiều lần , thậm chí muốn đi xuống địa ngục , Sư Phụ cũng để cho quý vị đi .

Cho nên cần phải thận trọng . Muốn một đời giải thoát thì phải tin vào lực lượng của Sư Phụ , tin Pháp môn Quán Âm . Âm thanh đó là Sư Phụ của quý vị , là lực lượng của Sư Phụ . Sư Phụ không phải là nhục thể này . Thân xác này chỉ là một công cụ mà thôi . Lực lượng này phải xuyên qua nhục thể mới có thể phân tán . Cũng như điện , nếu không có dây điện hay bóng đèn , điện không thể phát ra được . Cũng vậy , chỉ có tin điện lực này thì mới có ánh sáng , mới có thể giải thoát .

Nhím Hoàng Kim
07-09-2009, 11:13 PM
Bởi vậy đừng nên nhìn bề ngoài , đừng nghĩ rằng : "Tôi không thích người này . Vì sao dáng Ngài lại như vậy ? Sao Ngài không như thế này ?" Nếu mình thích như vầy , nhưng người khác thích như thế kia , vậy phải làm sao ? Cho nên đừng để ý tới bề ngoài , chỉ cần tin rằng bên trong người đó có điện là được rồi . Cũng như hình dáng bón đèn vậy , không thể làm vừa lòng mọi người , chỉ cần bóng đèn cho chúng ta ánh sáng thì chúng ta có thể đọc được sách , đó là điều tối quan trọng .

Ở nơi công cộng không thể có sắc thái cá nhân , quý vị thích hình dáng như thế nào , quý vị tự tu lấy , sau này sẽ thành dáng đó . Không thích dáng của Sư Phụ như thế này thì tự tu đi , sau này sẽ biến thành hình sắc mà mình ưa thích . Đừng phê bình bề ngoài của Sư Phụ . Bất cứ Sư Phụ làm điều gì , quý vị cũng không cách chi hiểu được . Sư Phụ la người nào , quý vị tưởng Sư Phụ hung dữ , Sư Phụ phạt một người quỳ , quý vị cho rằng Sư Phụ nghiêm khắc . Không phải như vậy . Thật ra , bất cứ Sư Phụ làm điều gì đều có lý một trăm phần trăm , quý vị là phàm phu nên không biết . Sư Phụ không bao giờ làm sai và cũng không thể làm sai được .

Quý vị nhìn người chỉ nhìn bề ngoài mà thôi . Thấy người đàn bà láng giềng ngồi đó , tưởng bà ấy rất ngoan ngoãn . Quý vị không biết bà ấy ngoan ngoãn đến mức độ nào . Ở nhà bà ta làm chủ người chồng , kiếm chuyện với người nhà . Bà ấy là một con quỷ nhỏ , bề ngoài trông lại rất dễ thương , rất đẹp , nhưng sự thật lại không phải vậy .

Cho nên nhìn bề ngoài một người không có ích . Nếu Sư Phụ la người nào , nhất định phải có lý do của Sư Phụ . Bất luận Sư Phụ giảng điều gì cũng nhất định phải có lý . Phải tin như vậy mới có thể đạt được đẳng cấp của Thánh Nhân , còn không vẫn lưu lạc trong sự giằng co của đầu óc phàm phu mà thôi . Cứ nghĩ rằng Sư Phụ nói như vậy là tốt hay là xấu ? Vì sao Sư Phụ lại làm vậy ? ... Đó là vì còn trong sự tranh luận của đầu óc , vẫn còn nằm trong tầng lớp của tâm trí , không phải là đẳng cấp của Thánh Nhân .

Đẳng cấp của tâm trí khác với đẳng cấp của Thánh Nhân . Còn trong đẳng cấp của tâm trí là còn tốt xấu , còn thông minh ngu dốt ... Những điều này chỉ là bề ngoài , đều vẫn nằm trong "Vấn và Đáp". Hễ chúng ta còn đặt câu hỏi , còn trả lời , còn "được" một câu trả lời là biết ngay đẳng cấp của mình vẫn còn nằm tại từng thứ của tâm trí .

Bồ Đề Đạt Ma khi xét hỏi đẳng cấp của năm vị đệ tử , đến phiên Huệ Khả (Tổ Sư đời thứ hai của thiền tông Trung Quốc), Ngài chỉ bước ra đảnh lễ , rồi đứng sang một bên , không nói một lời . Nhưng chỉ có Ngài được quả vị , được đẳng cấp thừa kế . Còn bốn vị đệ tử kia , khi được hỏi liền đáp : "Ý kiến của con là ..." Đương nhiên Bồ Đề Đạt Ma cũng thọ ký những người này . Ngài nói : "Con được da của ta . Con được xương của ta . Con được thịt của ta . Con được máu của ta ... Nhưng Huệ Khả được tủy của ta".

Tại sao Huệ Khả khỏi cần tranh luận , cũng không cần nói gì hết ? Vì Ngài đã vượt qua sự giằng co của tâm trí , vượt qua những tranh luận phán đoán , phân chia tốt xấu . Ngài đã hoàn mỹ một trăm phần trăm . Nếu còn thắc mắc , còn nghi vấn , đương nhiên cũng được . Đẳng cấp của chúng ta như thế nào là thế đó , không thể giả bộ , tự gạt mình mà nói : "Hiện giờ tui không có gì để hỏi . Tôi gặp Thầy là ngậm miệng lại . Tôi đã đạt tới đẳng cấp 'không không', 'vô phân biệt'. Tất cả mọi ngôn từ đều không cần thiết với tôi nữa".

Nghĩ như thế cũng được . Không thể gạt Sư Phụ và cũng không thể gạt đồng tu . Người tu hành không thể khoác lác , chưa đạt được đẳng cấp đó mà nói là mình đã đạt được , như vậy là không đúng . Ý của Sư Phụ là muốn quý vị rõ , nếu như còn nghi vấn hay còn thắc mắc là biểu thị rằng chúng ta còn ở giai đoạn tâm trí .

Nhưng đừng vì đẳng cấp mình còn quá thấp , không thể hiểu được Sư Phụ rồi rời bỏ Sư Phụ hay lìa xa pháp môn . Nên nhận biết mình . Người xưa có câu : "Tri kỷ tri bỉ , bách chiến bách thắng". Không phải Sư Phụ yêu cầu quý vị nên lập tức đi đến đẳng cấp "không không". Cũng không phải cho rằng quý vị có nghi vấn thì Sư Phụ sẽ giận hay không tôn kính quý vị .

Sư Phụ nói những lời này là để quý vị nhận biết đẳng cấp của mình , để quý vị đề cao cảnh giác , từ từ mà tu và tu cho cẩn thận . Đừng để cho đẳng cấp chúng ta gạt chúng ta , càng không nên để cho ma lợi dụng sự yếu đuối của chúng ta mà kéo chúng ta đi . Như vậy không những uổng phí thời giờ mà chúng ta còn phải trở lại luân hồi sanh tử . Như vậy có phải uổng lắm không ?

Tu theo Sư Phụ quá dễ , muốn giải thoát cũng rất dễ . Chỉ cần mỗi ngày tu Pháp môn Quán Âm ít nhất là hai tiếng rưỡi đồng hồ , tin rằng Sư Phụ có công đức bất khả tư nghị , tin rằng Sư Phụ là đẳng cấp cao nhất . Chỉ vậy thôi . Còn những điều khác thì khỏi lo tới . Bất luận quý vị đã từng làm gì đều có thể siêu vượt . Bất kể trong quá khứ , nghiệp chướng của quý vị nặng bao nhiêu , đều có thể rửa sạch . Dù quý vị ở thế giới Ta Bà này chỉ tu đến thế giới Thứ Hai , Sư Phụ cũng kéo quý vị đến cõi Thứ Năm . Khi quý vị lìa đời , Sư Phụ sẽ đến rước quý vị đi . Sư Phụ đi đâu thì quý vị cũng đến đó .

Nhím Hoàng Kim
07-10-2009, 04:18 PM
Rủi như quý vị còn ở thế giới Thứ Nhất thì không thể lên cao được , bởi vì ở thế giới này vẫn còn nhiều tham sân si , nên quý vị phải ở lại học thêm một thời gian mới có thể đi lên được . Nhưng nếu lên được cảnh giới Thứ Hai thì Sư Phụ có thể kéo quý vị lên cõi Thứ Năm mà không gặp trở ngại gì .

Lực lượng của Sư Phụ không thể đo lường , không thể nghĩ bàn được . "Năm đời" đều có thể lên thì tại sao lại không thể kéo được một người ? Nếu như không thể dẫn quý vị lên thì không xứng làm Sư Phụ . Quý vị tin Sư Phụ như thế , mỗi ngày ráng ngồi thiền , tu hành nỗ lực như vậy tại sao Sư Phụ không thể kéo quý vị lên được ? Toàn cõi thế giới này còn có thể kéo lên một chút thì đâu có thể nào một đứa học trò không thể kéo lên được ? Cho nên phải biết rằng người nào tin Sư Phụ sẽ vĩnh viễn không bị luân hồi sanh tử , phải rất tin tưởng là Sư Phụ có lực lượng bất khả tư nghị .

Đối với người mới tu , bên ngoài có rất nhiều sự mê hoặc cám dỗ , kéo tâm chúng ta đi . Cũng như trẻ nhỏ vậy , mẹ em ở trong bếp nấu cơm , nhưng bên có người rao bán cà rem , kẹo ... thì tâm của em nhỏ đương nhiên sẽ theo tiếng rao ấy . Nó thấy ăn vặt ngon hơn ăn cơm . Nhưng không biết rằng ăn kẹo có hại , làm cho đau răng , ăn nhiều không tốt cho sức khoẻ .

Con nít thích kẹo vì ngoài bao kẹo rất đẹp , ăn vào thấy ngọt . Thực tế ăn kẹo có hại rất nhiều . Ăn kẹo nhiều quá sẽ phá hoại các sinh tố trong cơ thể . Nhưng trẻ con lại thích kẹo bởi vì chúng không hiểu thế nào là tốt , thế nào là xấu . Hễ ngọt ngọt là được , dù bên trong có bỏ thuốc độc chũng cũng không biết . Vì vậy đôi khi thuốc của trẻ em nếu đắng thì sẽ được bọc đường bên ngoài . Màu sắc xanh đỏ , lại ngọt , mới dẫn dụ các em nhỏ uống những loại thuốc đắng bọc bên trong được .

Người mới tu hành đừng như trẻ nhỏ vậy . Mới nghe rao : "Cà rem , kẹo , bánh ...", tâm liền chạy theo . Tuy rằng "thân" theo Sư Phụ tu hành , nhưng tâm còn chưa trọn vẹn giao cho Sư Phụ một trăm phần trăm , mà còn để lại một chút ở bên ngoài , đi xem những pháp sư khác , đến các chùa lễ lạy hoặc nghe nói nơi đâu có thần nào rất linh , liền đến đó xem thử . Tưởng rằng được gia trì càng nhiều càng tốt mà không biết rằng tham như vậy là không tốt , sẽ tạo nghiệp chướng cho mình , làm cho đẳng cấp mình ngừng tại đó hay là phải tu lâu lắm mới có thể lên trở lại .

Chạy tùm lum như vậy là thu thập rác rưới , muốn biến rác thành châu báu . Châu báu thật sự của mình chưa lau chùi , mà mỗi ngày còn đi coi rác , đem thêm rác về phủ lên trên châu báu của mình . Cũng như mỗi ngày ra ngoài thu lượm thêm nghiệp chướng thì việc tu hành đương nhiên sẽ tiến rất chậm .

Quý vị muốn đi xem người nào cũng được , Sư Phụ không can thiệp . Nhưng phải biết đó là lực lượng của ma , không có gì là tốt . Sư Phụ đã thấy rất nhiều , nên Sư Phụ biết . Thật ra Sư Phụ không cần nhìn cũng biết , không có chuyện gì Sư Phụ không biết .

Đừng cho rằng quý vị ở nhà làm gì Sư Phụ không biết . Sai rồi . Sư Phụ chỉ không muốn nói mà thôi . Nói ra làm gì ? Có ích gì ? Đã không tin Sư Phụ thì để quý vị tự lo liệu nghiệp chướng của mình . Bất kể quý vị làm việc gì cũng nên nghĩ rằng : "Sư Phụ nhất định biết". Cho nên trước khi làm phải suy nghĩ thật kỹ , làm vậy có tốt không ? Sư Phụ có đồng ý không ? Có giúp ích cho việc tu hành không ?

Hôm nay Sư Phụ nói thẳng rằng không có chuyện gì Sư Phụ không biết cả . Nếu như Sư Phụ không biết , Sư Phụ đã là phàm phu rồi và quý vị cũng khỏi cần Chủ Nhật nào cũng đến đây ngồi thiền , đi xa như vậy có phải quá uổng phí thời giờ không ? Thà quý vị đi lạy núi , lạy nước , lạy xương (xá lợi), vận động một chút còn tốt hơn . Hay tham gia vào một đoàn thể , làm quen với nhau , lại có bầu không khí xã hội , cần chi phải từ xa đến đây ?

Nếu như quý vị không biết rằng Sư Phụ chuyện gì cũng biết , không tin rằng ở đâu Sư Phụ cũng có , Sư Phụ nghĩ rằng quý vị không cần đến đây . Đến vô ích . Nên biết rõ , mỗi ngày Sư Phụ cùng sống chung với quý vị . Ở đâu cũng có Sư Phụ và bất cứ việc gì Sư Phụ cũng đều biết . Không một chút việc gì mà Sư Phụ không biết .

Đôi khi Sư Phụ la rầy quý vị không hiểu vì sao . Tuy Sư Phụ không nói rõ nhưng vì Sư Phụ thấy nghiệp chướng của quý vị quá nhiều , nên rửa sạch một chút ; vì Sư Phụ tội nghiệp quý vị , sợ quý vị đeo nhiều rác quá , sau này rửa không sạch , nên mới nhân lúc này rửa từ từ đi một phần . Sư Phụ khỏi cần nói vì sao la trách , khỏi cần giải thích và cũng không cần nên giải thích . Quý vị chỉ cần biết rằng không có một việc gì Sư Phụ không biết là đủ .

Nhím Hoàng Kim
07-12-2009, 11:57 AM
Đôi lúc quý vị bị Sư Phụ la , nên tự hỏi rằng : "Gần đây mình đã làm điều gì không đúng ? Có gì bí mật không dám cho người khác biết ?" Đừng có mới bị la , liền nghĩ rằng : "Chắc có đồng tu nào báo cáo với Sư Phụ , nếu không tại sao Sư Phụ biết ?" Sao không biết ? Không có ai dám mách với Sư Phụ cả , cho nên đừng trách người khác . Cách suy nghĩ đó là sai lầm , chỉ là tìm cớ chạy tội cho mình mà thôi .

Kỳ thật chỉ cần họ tự hỏi lòng mình sẽ biết ngay . Bởi vì Sư Phụ và quý vị đồng một thể , bất cứ quý vị làm việc gì Sư Phụ đều biết , đều hiểu , không cần người khác báo cáo . Đẳng cấp của Sư Phụ không phải ở trong thân xác này , cũng không phải ở đây . Sư Phụ không là thể xác này .

Truyền Tâm Ấn rồi Sư Phụ sẽ ở cùng quý vị . Một ngày nào đó , quý vị sẽ phát hiện được điều này . Ngài đi với mình , ăn cơm với mình , làm việc với mình , ngồi thiền với mình . Lúc có nạn , Ngài cứu mình ra . Trước khi tai nạn xảy đến . Ngài sẽ cảnh báo mình trước , an bài lo liệu trước , để cho tai nạn hay nguy hiểm không đến nổi lớn lắm .

Có một ngày nhất định quý vị sẽ biết . Lúc đó mới hoàn toàn tin tưởng Sư Phụ một trăm phần trăm . Còn bây giờ chỉ tin chừng tám mươi phần trăm hay chỉ một phần trăm mà thôi . Dù lòng tin chỉ có một phần trăm . Những pháp sư khác đã không làm cho quý vị tin tưởng một chút nào . Quý vị không tin họ có thể gia trì quý vị , mà chỉ có thể tin rằng họ biết thuyết pháp , tu hành tốt , nhưng không thể đi chung cùng quý vị , sẽ dẫn quý vị giải thoát sanh tử luân hồi . Chỉ theo Sư Phụ mới có lòng tin đó . Nếu không có lòng tin đó thì thôi , khỏi cần học với Sư Phụ làm gì .

Nhím Hoàng Kim
07-12-2009, 05:19 PM
http://img21.imageshack.us/img21/7954/hinhsp6.jpg

http://img124.imageshack.us/img124/5237/okhoaal8.jpg

Quyển 4 : Bài 6

SỨC HÚT VÔ HẠN CỦA TỪ TRƯỜNG
MỘT VỊ CHÂN SƯ ĐẮC "ĐẠO"

Sư Phụ Thanh Hải Thuyết Giảng Tại Bành Hồ , Đài Loan
Ngày 22 tháng 4 năm 1987


Sau khi thọ pháp rồi muốn gặp Sư Phụ cũng dễ dàng hơn . Tại Bành Hồ có nhiều người khi tọa thiền ở nhà có thể thấy Được Sư Phụ . Nếu quý vị thật tưởng nhớ Sư Phụ thì phải thọ pháp , tọa thiền , không những tốt cho mình mà còn tốt cho Sư Phụ nữa . Như vậy sau này Sư Phụ sẽ khỏi phải dùng tới xác thân này để gặp quý vị . Quý vị ngồi thiền tại nhà , như coi truyền hình vậy , và Sư Phụ sẽ xuất hiện trên TV vô hình .

Đa số tưởng rằng xác thân này là chúng ta , nên khi thân xác đau , chúng ta cứ tưởng rằng chúng ta đau ; khi thân xác này rời bỏ thân nhân , chúng ta cũng tưởng rằng chúng ta rời bỏ . Thật ra , chúng ta không phải là xác thân này . Nếu không hiểu được đạo lý này , mọi đau khổ đều không thể giảm bớt . Trái lại , nếu như biết được , thì đau khổ sẽ giảm rất nhiều .

Xác thân cũng như là một lớp y phục vậy . Ngoài lớp y phục xác thịt này , còn có lớp y phục khác bên trong . Tại sao chúng ta đều nói : "Người tu hành rất tự tại ?" Bởi vì họ có thể cởi bỏ được lớp xác thịt bên ngoài nhất , và phá vỡ các lớp bên trong để vào trong cửa . Những lớp thân thể vi tế khác bên trong cũng nên phá bỏ . Ít nhất phải phá đi ba lớp thân thể , mới có thể nói người đó đã được tự tại .

Ba lớp thân thể này tương quan tới Tam Giới . Cho nên chúng ta gọi là "Tam Giới" hay cũng có thể gọi là "ba lớp thân thể". Hai cách nói này cũng như nhau . Nếu như chúng ta phá được thứ y phục đó , chúng ta sẽ thành người tự do . Nếu tu cao hơn nữa , sẽ thành cảnh giới "Như Lai".

"Như Lai" không có gì là thần bí , cũng không khó đạt được . Chúng ta cứ tưởng rằng tu hành quá khó , quá thần bí , không thể nào đắc "Đạo" được . Kỳ thật , không phải như vậy . Tu hành cũng như là học khoa học vậy , chỉ cần học chầm chậm từng bước một , sau đó nhất định sẽ tốt nghiệp . Nếu không phải vậy , Phật Thích Ca Mâu Ni làm sao thành Đạo ? Từ xưa đến nay , có nhiều người được tự tại , đẳng cấp cũng rất cao . Nhưng vì họ không nổi danh nên chúng ta không biết tới .

Trong hàng đại sư , có vài vị hơi đặc biệt , nên rất nổi tiếng . Người đời sau tưởng rằng chỉ những vị đó mới là "Như Lai". Thật ra hiện giờ trên núi Hy Mã Lạp Sơn vẫn còn rất nhiều vị đại tu hành . Nếu như chúng ta tìm hiểu họ thêm một chút , nhất định sẽ nhận biết đẳng cấp của họ còn cao hơn Phật Thích Ca Mâu Ni .

Lẽ dĩ nhiên là không phải như vậy . Nhưng tại sao chúng ta có ý nghĩ đó ? Bởi vì Phật Thích Ca Mâu Ni lúc còn tại thế , tuy chúng ta biết là Ngài có đại lực lượng , đại thần thông , còn có nhiều lực lượng chưa thi triển , nhiều hành động chưa được ghi chép . Cho nên chúng ta không hiểu được năng lực và lực lượng thật của Phật Thích Ca Mâu Ni .

Thí dụ chúng ta không biết tường tận mọi sinh hoạt của Phật Thích Ca Mâu Ni , nên chúng ta không thể nào hiểu được nhiều . Cùng lắm chỉ biết chút ít qua kinh điển được ghi chép lại ; đại khái nhận thức một chút mà thôi . Nhưng những kinh điển đó không phải được viết lúc Ngài còn tại thế , mà ba trăm năm sau khi Ngài diệt độ rồi mới được viết ra . Có rất nhiều điều ghi chép không được chính xác , và cũng còn thiếu sót rất nhiều , bởi vì lúc ấy nhiều vị đại đệ tử cũng đã qua đời và có nhiều thứ không thể viết ra được .

Nhím Hoàng Kim
07-13-2009, 07:03 AM
Cũng như nếu Sư Phụ có nói đạo lý thâm sâu hơn một chút , cũng chỉ nói cho đệ tử nghe mà thôi , không thể nói cho người ngoài nghe được . Nếu không muốn thọ pháp , đương nhiên không thể nghe những đạo lý này được . Thiên cơ bất khả lậu , Sư Phụ tuy tiết lộ rất nhiều , nhưng đều chỉ cho đệ tử nghe mà thôi . Luật của vũ trụ là như vậy . Sư Phụ không thể đem tất cả những chuyện ảo diệu nói ở nơi công cộng , bởi vì quý vị không hiểu đạo lý của Sư Phụ .

Thí dụ có người đã đi qua Đài Bắc và ở đó vài lần . Nhưng quý vị chưa từng đến đó bao giờ , nếu người đó nói : "Ở Đài Bắc , tại góc đường Trung Sơn Bắc Lộ , có một quán cà phê rất ngon , anh có biết không ?" Có phải là quý vị không biết không ? Nhưng nếu như người đó nói với một người đã từng đi qua chỗ đó , người này sẽ biết ngay . Khi chúng ta nói chuyện thần bí với bạn bè , người ngoài không biết .

Trường hợp vợ chồng cũng vậy , giữa hai người có rất nhiều chuyện chỉ có họ mới biết mà người ngoài không biết được . Cho nên người chồng vừa mở miệng là người vợ biết liền , hoặc người vợ mới nhắc đến là người chồng gật đầu ngay . Người khác chẳng biết họ nói gì .

Tu hành cũng vậy , thể nghiệm bên trong không thể công khai cho người ngoài biết . Nhưng có lúc Sư Phụ vui , nên cũng thố lộ một chút . Lần trước ở Bành Hồ , Sư Phụ cũng có nói chút ít ; nhưng nhiều quá thì không được . Bởi vì thể nghiệm và ngôn ngữ khác nhau .

Thí dụ Sư Phụ nói bánh ngon lắm , lời nói đó chưa phải là bánh , có hiểu ý không ? Rủi Sư Phụ nói quá nhiều , quý vị tuy chưa ăn qua bánh thật , nhưng nghe Sư Phụ nói mấy lần , nên đầu óc sẽ gạt quý vị rằng : "Tôi đã biết bánh như thế nào rồi". Khi đã có ý nghĩ này rồi , quý vị sẽ không có ý muốn thấy bánh thật nữa , có phải vậy không ?

Không phải Sư Phụ thích giảng những đạo lý nông cạn , mà vì Sư Phụ không thể nói những điều sâu sắc ở nơi công cộng . Nếu ai muốn học đạo lý thâm sâu , nên đến học với Sư Phụ . Lúc đó Sư Phụ mới có thể nói cho nghe . Thí dụ quý vị chưa học đại học Y khoa , cũng chưa từng biết về nha khoa , nếu như có một nha sĩ nói với quý vị hơi sâu về y học , quý vị nghe cũng không hiểu , có phải vậy không ? Dù là vợ của một nha sĩ cũng không biết , huống chi là chúng ta .

Theo Sư Phụ học đạo lý thâm sâu cũng gặp trường hợp giống như vậy . Chúng ta phải tự có thể nghiệm riêng , nghe thể nghiệm của người khác , đối với chúng ta chẳng có ích gì . Nếu như tự mình có thể nghiệm thì khác . Lúc đó tụng kinh A Di Đà , hoặc những cảnh giới mô tả trong kinh , thí dụ như hoa đẹp , hồ bát công đức , chim hót ..., sẽ điều hiểu biết hết .

Trong kinh Dược Sư có nhắc đến Đông Phương Dược Sư Phật có công đức gì , đất trên quốc độ của Ngài lưu ly , bầu trời là màu kim ... Đó cũng là những thể nghiệm bên trong . Đệ tử của Phật Thích Ca Mâu Ni lúc tọa thiền thấy được nên ghi lại . Học trò của Sư Phụ cũng có thể viết sách như vậy , thậm chí thể nghiệm còn cao hơn nữa . Trong hàng đệ tử của Sư Phụ , nhiều người có thể nghiệm tốt hơn trong kinh A Di Đà , có thể nghiệm cao hơn cảnh Phật Dược Sư . Nhưng nếu như Sư Phụ nói ra cũng không có ý nghĩa gì .

Hôm đó có người hỏi Sư Phụ : "Tuy trong kinh A Di Đà có ghi chép , thế giới Tây Phương Cực Lạc có hồ bát công đức , cũng có vàng lót đất , nhưng con vẫn thấy chán . Tại sao chúng ta nên vãng sanh nơi đó ?" Người này nói chẳng sai . Lúc Sư Phụ đọc kinh A Di Đà cũng cảm thấy chán . Sư Phụ cũng không thích đi xem cõi Phật A Di Đà , tại sao vậy ?

Bởi vì cảnh giới tuy là thể nghiệm thật , nhưng nói ra rồi lực lượng đã tiêu mất . Cho nên chúng ta đọc những cảnh ghi chép trong kinh , không cảm thấy có gì hay ? Tại sao ta phải phát nguyện vãng sanh nơi đó ? Không lẽ vì cầu mong được sanh vào cõi Tây Phương mà ta phải tu khổ cực như thế sao ?

Thật vậy , xưa kia Sư Phụ cũng nghĩ như vậy . Khi Sư Phụ chưa tu Phap Môn Quán Âm , người ta có dạy Sư Phụ tụng A Di Đà Phật , Sư Phụ cũng tụng , bởi không còn gì để lựa chọn , nhưng trong lòng thầm nghĩ : "Sanh cõi tốt như vậy để làm gì ?" Sư Phụ cũng không tham châu báu , không tham hồ bát công đức ; cũng không muốn ở trong cung điện huy hoàng lộng lẫy , vậy Sư Phụ sanh vào cõi Tây Phương làm chi ? Sư Phụ cũng thắc mắc giống như người đó vậy .

Nhím Hoàng Kim
07-14-2009, 02:32 PM
Thể nghiệm bên trong không thể nói vì hễ nói ra sẽ mất hết chỗ mỹ diệu hoặc vẻ rực rỡ . Thí dụ chúng ta nghe nói Tây Thi là một mỹ nhân đẹp nhất ở Trung Quốc , nhưng chính chúng ta không thể tưởng tượng được nàng đẹp ra sao . Nghe nói nàng đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành , nhưng lời diễn tả này không phải là Tây Thi . Nếu như chúng ta chỉ đọc được những lời này , đương nhiên cũng thấy chán , có phải vậy không ?

Thể nghiệm bên trong cũng vậy . Dù quý vị muốn nghe , Sư Phụ cũng không muốn nói , bởi vì không cách nào nói được hoặc dù có nói cũng không diễn tả được trọn vẹn sự thật . Ngôn ngữ của thế gian có hạn nên cho dù Sư Phụ nói như thế nào đi nữa vẫn không xác thực . Nếu như có thể dùng ngôn ngữ được thì quý vị kết hôn để làm gì ? Mua quyển tiểu thuyết về đọc là được rồi . Trong sách viết rất rõ ràng : "Người đàn bà này đẹp ra sao . Người đẹp kia đẹp biết mấy !" Như vậy là đủ rồi , sao còn phải kiếm một người thật để kết hôn ? Bởi vì văn chương và thực trạng khác nhau . Cho nên thể nghiệm sâu xa không dễ nói . Người xưa có câu "Thiền bất dùng ngôn ngữ" là ý đó .

Bây giờ học trò của Sư Phụ cũng vậy . Vì Sư Phụ không cho họ nói thể nghiệm , nên quý vị tưởng rằng chỉ có Phật Thích Ca Mâu Ni mới có thể nghiệm , mới có thể đi thiên đàng địa ngục . Kỳ thật đệ tử của Sư phụ cũng có thể làm được điều này , không có gì khác . Hễ có tu hành là có thể nghiệm . Đương nhiên không phải người nào cũng đều có thể nghiệm tốt như vậy , vì đẳng cấp khác nhau , công lực tu hành khác nhau .

Đệ tử của Sư Phụ cũng có rất nhiều thể nghiệm , chỉ tại quý vị không biết mà thôi . Muốn viết sách cũng được , nhưng Sư Phụ không cho họ nói ra ; bởi vì Sư Phụ biết , có nói cũng vô ích . Nếu người khác không thể lãnh hội được những cảnh giới mỹ diệu đó , sẽ phỉ báng hay chê cười hoặc sẽ cảm thấy sự thể nghiệm đó không có gì hay . Họ không hiểu được rằng khi họ có thứ thể nghiệm đó , thâm tâm sẽ thay đổi , hạ ý thức sẽ cải biến , sẽ trở nên rất vui vẻ , trí huệ mở mang . Những thay đổi này hợp lại để hình thành những thể nghiệm đó .

Cho nên không phải thấy được cảnh giới là đủ . Điều quan trọng là khi họ đạt được những thể nghiệm đó , thân tâm sẽ thay đổi rất nhiều , hoàn toàn khác hẳn với trước . Thí dụ quý vị chắc sẽ hỏi Sư Phụ : "Sao Sư Phụ có thể giảng kinh hay như vậy ? Sao Sư Phụ có thể truyền pháp ? Sao có người khi thấy Sư Phụ cứ chảy nước mắt ? Sao chưa thọ pháp đã nhớ Sư Phụ nhiều như vậy ?" Bởi vì Sư Phụ có , đã biến đổi . Thân xác tuy giống như trước , nhưng hạ ý thức và trí huệ đã cải biến thành người khác , hoàn toàn khác với trước .

Người nào cũng có năng lực và từ trường riêng của họ . Nếu như hai từ trường này hợp nhau , sẽ hấp dẫn lẫn nhau . Đa số người có thể rời bỏ cha mẹ , nhưng vợ chồng lại không dễ rời xa nhau , cho nên thương yêu lẫn nhau .

Tu hành cũng vậy , tu hành cao rồi , từ trường của chúng ta càng ngày càng mạnh , cho nên không phải chỉ hút có một người mà một trăm , một ngàn , mười ngàn người cũng không sao . Người nào thấy chúng ta cũng ưa thích , tại sao vậy ? Bởi vì tu hành rồi , từ trường của chúng ta thay đổi , càng lúc càng có lực lượng ; người khác gặp chúng ta tự nhiên bị hấp dẫn . Không phải chúng ta cố ý hấp dẫn người mà tự nhiên nó như vậy .

Nhím Hoàng Kim
07-15-2009, 07:01 PM
Chúng ta nghe nói khi Phật Thích Ca Mâu Ni giảng kinh , bất cứ người nào nhìn Ngài đều muốn nhìn hoài , không chớp mắt . Bởi họ quá thích Ngài , lâu lắm không gặp , cho nên nhìn bao lâu cũng không đủ . Thầy của Sư Phụ ở Ấn Độ cũng bị như vậy , muốn đi nhà cầu cũng không được .

Tu hành không phải chỉ nghe thể nghiệm thâm sâu của người khác , tự mình cũng nên có thể nghiệm . Không có thể nghiệm không thể biến đổi mình . Nghe thể nghiệm của người ta cũng vô ích . Một người chưa từng học khoa học , chỉ nghe người bạn là nha sĩ nói về cách chữa răng như thế nào , thì không thành nha sĩ được . Nghe nhiều rồi còn cảm thấy chán , sẽ nghĩ thầm : "Tôi không muốn làm nha sĩ , nghe chẳng thấy có ý nghĩa gì". Nhưng nếu người này đi học mới biết môn học có ý nghĩa ra sao .

Nếu như Sư Phụ đem thể nghiệm bên trong hoặc là thể nghiệm của các đệ tử mình nói cho quý vị nghe , không nói đến phương cách tu hành , chỉ đề cập đến những cảnh giới thậm thâm bên trong - cảnh giới đó chỉ tự mình mới có thể hội nghiệm được , cho nên xưng là "thậm thâm" - không biết chừng quý vị nghe rồi cũng không cảm thấy gì . Giảng kinh A Di Đà , nghe thì có vẻ hấp dẫn lắm , nhưng chỉ có thể hấp dẫn một số ít người mà thôi ; với Sư Phụ không có ích gì . Nếu như Sư Phụ nói là đọc kinh A Di Đà cảm thấy tức cười , nhất định họ sẽ phê bình Sư Phụ là ngoại Đạo .

Sư Phụ nói thật , nếu còn lưu tại cảnh giới âm sắc vẫn là chưa đạt cứu cánh . Trong kinh Kim Cang có nói : "Dùng âm , dùng sắc không thể thấy Như Lai". (Nhược dĩ âm cầu ngã , dĩ sắc kiến ngã , thị nhân hành tà Đạo , bất năng kiến Như Lai). Cho nên chúng ta nên vượt qua chỗ Phật A Di Đà , mới có thể tìm được cảnh giới Như Lai hay là trạng thái Như Lai . Nếu Sư Phụ nói thể nghiệm , là còn trong đẳng cấp âm sắc . Còn dùng ngôn ngữ phàm phu nói , vẫn là còn trong nhị nguyên .

Sư Phụ vốn không muốn nói những chuyện này , nhưng rốt cuộc cũng nói (Mọi người cười). Bởi nói như vậy là không được , nhiều người sẽ không thích nghe . Đa số người đều có duyên với Phật A Di Đà . Chân Lý là như vậy . Dù có nói ra cũng rất ít người hiểu . Nhưng đã nói thì Sư Phụ phải nói sự thật , bằng không thì thôi đừng nói . Giảng Chân Lý không phải dễ . Chỉ những người gần Sư Phụ mới có thể nghe được một chút đạo lý thâm sâu .

Cho nên nhiều người muốn theo Sư Phụ xuất gia , vì như vậy mới có thể gần Sư Phụ . Sư Phụ đi đâu họ theo đó , bất cứ chỗ nào , Sư Phụ nói gì họ đều có thể nghe . Khi Sư Phụ thuyết pháp không cần chuẩn bị trước . Không chuẩn bị nói còn hay hơn , hoặc khi mới xả thiền , giảng cũng hay hơn . Phật Thích Ca Mâu Ni cũng vậy , mỗi lần Ngài giảng kinh đều đợi xả thiền rồi mới nói ra .

Cho nên trong kinh điển , chúng ta thường đọc : "Như tôi có nghe , Phật Thích Ca Mâu Ni ở chỗ đó , từ thiền định ra , nói với A Nan ... hay Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát ..." Bởi vì Ngài thiền xong mới nói chuyện bí mật với đại đệ tử , không thể và không cách nào nói cho nhiều người nghe . Nhưng Sư Phụ có thể bảo đảm một điều là tu hành nhất định sẽ có ích lợi . Nếu không làm sao Sư Phụ thành như ngày nay ?

Vì sao quý vị thích nghe Sư Phụ giảng kinh ? Vì sao tin Sư Phụ ? Bởi vì quý vị có thể cảm nhận được lực lượng đó , có hiểu ý Sư Phụ không ? Khỏi cần dùng ngôn ngữ để diễn tả . Một vị đại sư , hay vị đại tu hành , phát ra một lực lượng rất lớn . Dù họ không nói gì , mà người khác cũng cảm thấy tự nhiên quyến rũ , thậm chí không hiểu tại sao ? Ngài có thể dùng lực lượng của Ngài theo ý muốn , muốn dùng thì dùng .

Ngài có thể qua ngôn ngữ , dùng lực lượng của Ngài để độ người , hay là bằng cặp mắt , dùng lực lượng của Ngài giúp người ta khai ngộ , kéo đẳng cấp của họ lên cao một chút . Thậm chí dùng phương pháp gia trì cũng có thể độ chúng sanh . Ngài muốn dùng phương tiện gì thì dùng . Nhưng rất nhiều người tuy được Ngài gia trì , nhìn mắt Ngài , hay đã từng nghe Ngài giảng kinh , mà không tự biết họ đã được độ . Cho nên trong kin Kim Cang có nói : "Độ chúng sanh nhưng không có chúng sanh được độ", là ý đó . Phật Thích Ca Mâu Ni muốn nói : "Chúng sanh không hiểu được họ thì làm sao được người đó độ". Một vị đại tu hành không bao giờ kích động hay cưỡng ép người ta tin ; chỉ cần nhìn mắt họ là họ có thể được khai ngộ . Cho nên nhiều người nói : "Từ khi gặp Sư Phụ rồi , tọa thiền có tiến bộ . Thậm chí không tọa thiền , mắt mở thao tháo , cũng có thể nghiệm rất tốt , tốt hơn thể nghiệm của người tọa thiền hàng mấy chục năm". Đó là chuyện tự nhiên , bởi vì từ trường của một vị đại tu hành rất lớn , rất mạnh . Không phải chỉ ngồi đây mới có thể độ người mà còn độ được cả người ở ngoài kia nữa , có hiểu ý Sư Phụ không ?

Nhím Hoàng Kim
07-16-2009, 10:06 PM
Ngài có thể phát ra một lực lượng rất lớn , mắt thường không thấy được . Muốn thấy thì phải biến thành ánh sáng mới có thể thấy được . Nhưng thứ ánh sáng thấy được vẫn còn hạn hẹp . Thứ lực lượng không thấy được mới thật là vô lượng vô biên . Chúng ta tán thán Phật A Di Đà là vô lượng quang bởi vì ánh sáng của Ngài vô hạn . Còn Phật Thích Ca Mâu Ni đi đến đâu , chỗ đó liền khác hẳn . Người đại tu hành cũng vậy , đi đến đâu chỗ đó sẽ cải biến , đẳng cấp được nâng cao hơn trước một chút .

Thí dụ một người đã đến chỗ này (Sư Phụ đưa ngón tay ra), Đại Sư Phụ chỉ cần kéo thêm một chút , người đó sẽ đến chỗ cao hơn . Nếu như người đó còn ở chốn rất thấp , thì dù vị đại Sư Phụ có kéo họ , họ cũng chỉ có thể lên được thêm một chút mà thôi . Cần phải kéo tiếp vài lần nữa , mới có thể lên đến nóc nhà . Cho nên đôi lúc các vị đại sư không cần nói gì , nhưng có người chỉ cần nhìn họ một cái là khai ngộ .

Cho nên tu hành rất có ích . Không cần nghe thể nghiệm của người khác , tự tu lấy là lợi ích nhất . Nếu quý vị muốn nghe , Sư Phụ cũng không biết nên nói gì và cũng không cách nào nói được . Thứ lực lượng đó nên dùng ngôn ngữ nào mới diễn tả được đây ? Nếu cảm nhận được , đó biểu lộ rằng chúng ta rất mẫn cảm , đời trước đã có tu , đẳng cấp được cao hơn . Nếu vẫn chưa cảm giác được , chứng tỏ rằng chúng ta vẫn còn là cục đá , đẳng cấp còn thấp lắm . Thật ra nếu không cảm giác được thì Sư Phụ có nói cũng vô ích . Họ sẽ nghĩ : "Sư Phụ đương nói gì thế ? Đâu có thứ lực lượng gì quyến rũ người như vậy ? Sao tôi không cảm nhận được ?" Nhưng đối với người đã cảm nhận được , khỏi cần nói họ cũng biết .

Không phải chỉ ở đây mới có những người hễ gặp Sư Phụ là khóc . Tại Đài Bắc cũng có rất nhiều . Kỳ này trong hàng đệ tử tại gia theo Sư Phụ đến Bành Hồ nghe thuyết pháp cũng có một người . Cô ta (Sư Phụ chỉ một vị đồng tu) có thể dự vào hội đoàn khóc của quý vị . Thật chịu luôn với họ . Sư Phụ phải dùng phương pháp cứng , phá cái chấp của họ . Nếu không họ sẽ bám lấy cơ thể này , cho rằng nhục thể này là Sư Phụ , nên hễ thấy Sư Phụ , là thấy ngọt trong tâm . Nhưng Sư Phụ thấy người ta quá chấp , thì sẽ đối xử cứng rắn hơn , không để cho họ bám lấy thân xác này . Nếu họ quá chấp vào nhục thể của Sư Phụ thì sẽ không tìm được vị Sư Phụ của chính mình .

Có người rất thích Sư Phụ , nhưng bị Sư Phụ la vài lần rồi , tình trạng sẽ tốt hơn một chút , không còn chấp vào Sư Phụ lắm . Bây giờ cô còn chấp vào Sư Phụ nữa không ? (Sư Phụ hỏi một vị đồng tu . Đồng tu đáp : "Hết chấp rồi"). Mấy tháng trước mới thấy Sư Phụ là cô ấy muốn thọ pháp . Cô ấy có chồng con và làm nội trợ ; con tuy còn nhỏ , nhưng khi thọ pháp rồi , chỉ còn muốn theo Sư Phụ xuất gia , bỏ bê chồng con , ai nói gì cũng không được , không nghe lọt tai . Chúng ta nghe nói lúc Phật còn tại thế , có rất nhiều người bỏ gia đình theo Ngài xuất gia là vì duyên cớ đó . Không phải Phật Thích Ca Mâu Ni cố ý muốn quyến rũ người , mà vì Ngài tu hành rất cao , lực lượng Ngài rất mạnh , nhiều người gặp Ngài là muốn rời bỏ gia đình để theo Ngài .

Trong sách Trang Tử có một câu chuyện như sau . Có một hôm , đệ tử của Khổng Tử hỏi Ngài rằng : "Sư Phụ , chỗ đó có một người , hình dáng rất xấu , là người tàn phế , có một chân đi đứng không tiện , thân người lại nhỏ bé . Con không thấy người đó có dạy giáo lý gì đặc biệt . Bất cứ người đó đứng hay nằm , tư thế trông rất khó coi , không trang nghiêm chút nào . Nhưng hễ người nào gặp cũng đều muốn theo . Đàn ông gặp người này thì muốn kết anh em , không muốn ở nhà nữa . Đàn bà gặp người này , về nhà xin cha mẹ nói : "Con thà làm thiếp người đó , chứ không làm vợ người khác". Đệ tử của người đó cũng nhiều như đệ tử của Sư Phụ . Gần một nửa nhân số của nước đó là đệ tử của người này . Sao lạ vậy ? Khổng Tử đáp : "Thôi khỏi cần nói , người đó đã "đắc" Đạo rồi"".